Thứ Ba, 3 tháng 8, 2021

DANH NHÂN VIỆT 26

 

 

NGUYỄN TRÃI - 1

(1380 - 1442)

 

Khi nói đến Nguyễn Trãi,

Là nói đến người hiền,

Một nhà văn hóa lớn

Và vụ Lệ Chi Viên.    

 

Ông xuất thân cao quí,

Con của Nguyễn Phi Khanh,

Cháu ngoại Trần Nguyên Đán,

Rất giỏi đường học hành.

 

Ông sinh ở Chí Ngại,

Huyện Chí Linh, Hải Dương,

Sau chuyển về Thường Tín,

Sống cuộc sống dân thường.

 

Khi nhà Hồ thành lập,

Bố ông ra làm quan, 

Đứng đầu Quốc Tử Giám,

Được xem là công thần.

 

Cùng lúc ấy Nguyễn Trãi

Thi đỗ Thái học sinh,

Được bổ làm Chính Chưởng

Nhờ uyên bác, thông minh.

 

Khi nhà Hồ sụp đổ,

Cùng nhiều quan hàng đầu

Bố ông bị giặc bắt

Rồi đưa về nước Tàu.

 

Từ Một Bốn Không Bảy

Ông phiêu bạt đó đây.

Không ai biết Nguyễn Trãi

Làm gì thời gian này.

 

Năm Một Bốn Một Sáu,

Trong Hội Thề Lũng Nhai,

Nguyễn Trãi gặp Lê Lợi,

Anh tài gặp anh tài.

 

Ông đã trình Lê Lợi

Ba lời khuyên Bình Ngô,

Hết lòng giúp minh chúa     

Xây dựng lại cơ đồ.

 

Ông là quân sư giỏi,

Một nhà ngoại giao tài,

Người có công rất lớn

Đưa Lê Lợi lên ngai.

 

Khi công thành danh toại,

Triều nhà Lê, tiếc thay,

Bắt đầu chia phe cánh,

Mâu thuẫn tăng hàng ngày.

 

Năm Một Bốn Hai Chín,

Trần Nguyên Hãn quyên sinh

Khi Lê Lợi xuống chiếu

Bắt giam người bạn mình.

 

Nghe lời bọn xu nịnh,

Vua giết bạn thứ hai

Là tướng Phạm Văn Xảo,

Liêm khiết và có tài.

 

Rồi nhiều công thần khác,

Liên quan hai người này,

Cũng bị giết thê thảm,

Kêu trời, trời có hay.

 

Đại công thần Nguyễn Trãi

Cũng bị vua giam cầm,

Xem thường, không sử dụng

Và quên lãng nhiều năm.

 

Khi Lê Thái Tổ mất,

Lê Thái Tông lên thay,

Nguyễn Trãi được trọng dụng,

Dạy cho ông vua này.

 

Nhưng rồi lại phe cánh,

Lại chước quỉ mưu ma,

Nguyễn Trãi lại thất sủng

Vì những lời gièm pha.

 

Năm Một Bốn Ba Tám,

Ông lui về Côn Sơn.

Điền trang của ông ngoại,

Giữa rừng thông xanh rờn.

 

Và rồi cuối cùng đến

Cái án được lưu truyền

Như tiếng kêu oan ức -

Vụ án Lệ Chi Viên.

 

Năm Bốn Hai, tháng Chín,

Hai mươi tuổi, Thái Tông

Cùng một đoàn bộ xậu,

Đi tuần ở miền Đông.

 

Đến Chí Linh, Nguyễn Trãi

Mời vua ghé chơi chùa.

Lúc về, nàng Thị Lộ

Bị bắt theo hầu vua.

 

Nguyễn Thị Lộ lúc ấy

Đã bốn mươi tuổi đời,

Là thiếp của Nguyễn Trãi,

Đa tình và xinh tươi.

 

Phần vì đẹp, khéo nói,

Phần vì tài văn chương,

Bà được vua gần gũi

Và yêu quí khác thường.

 

Giữa đường vua dừng lại

Ở quán Lệ Chi Viên,

Tức là quán Vườn Vải,

Nghỉ ngơi và định thiền.

 

Đêm hôm ấy, bất chợt

Vua đổ bệnh, qua đời.

Chỉ một mình Thị Lộ

Luôn túc trực bên người.

 

Đến nay vẫn chưa biết

Vì sao vua băng hà.

Chỉ hai người, vua chết

Bên bà, hay trên bà? 

 

Rồi bà và Nguyễn Trãi

Bị buộc tội tày trời,

Lệnh tru di tam tộc,

Giết ba họ, ba đời.

 

Chỉ mấy ngày sau đó,

Lệnh đã được thi hành.

Nguyễn Trãi cùng ba họ

Bị nhà Lê hành hình.

 

Một anh hùng dân tộc,

Một khai quốc công thần

Đã bị giết thế đấy,

Vô lý và bất nhân.

 

Ngẫm mà thương số phận

Của các bậc đại thần

Cái thời mông muội ấy,

Cái thời vua hôn quân.

 

Phù vua và cứu chúa,

Để đưa vua lên ngai.

Vua nhỏ nhen, quay lại

Giết các bậc hiền tài. 

 

Sau khi Nguyễn Trãi chết,

Các tác phẩm của ông

Bị đốt sạch, phá sạch -

Một cảnh tượng đau lòng.

 

Những áng thơ tuyệt đẹp

Của một đại thi nhân

Bị biến thành tro bụi

Như xưa ở nước Tần.

 

Hăm hai năm sau đó,

Lê Thánh Tông lên ngôi,

Minh oan cho Nguyễn Trãi,

Nhưng cũng việc đã rồi.

 

*

Có truyền thuyết kể lại,

Bố ông, Nguyễn Phi Khanh,

Xưa làm nghề dạy học,

Định cuốc vườn cỏ gianh.

 

Đêm ông mơ, bất chợt

Có một người đàn bà

Dẫn theo một lũ trẻ

Đến năn nì xin tha.

 

Bà xin ông hoãn lại

Thư thư một vài ngày

Để bà tìm chỗ mới

Đi khỏi khu vườn này.

 

Sáng dậy ông đã thấy,

Lúc dọn vườn, học trò

Giết chết một bầy rắn.

Ông giật mình, thấy lo.

 

Tối ấy, khi đọc sách

Có con rắn để rơi

Từ trên xà giọt máu,

Rơi xuống đúng chữ “đời”.

 

Giọt máu trên cuốn sách

Thấm xuống đúng ba trang.

Ông lờ mờ chợt hiểu,

Ngồi lặng yên, bàng hoàng.

 

Về sau con rắn ấy,

Với ý định trả thù,

Biến thành Nguyễn Thị Lộ,

Đưa ba họ vào tù.      

 

Khi bà Nguyễn Thị Lộ

Bị dìm chết dưới sông,

Bà lại thành con rắn,

Lẩn trốn dưới đám rong.

 

*

Theo các nhà sử học,

Truyền thuyết này lạ đời.

Do nhà Lê bịa đặt

Để lừa dối mọi người.

 

Sự thật thì vụ án

Do nhà Lê gây ra

Vif tranh giành quyền lực

Trong nội bộ hoàng gia.

 

Chỉ oan cho Thị Lộ,

Phi lý và bất ngờ.

Một vụ án oan khuất.

Đau đến tận bây giờ.

 

 

NGUYỄN TRÃI - 2

(1380 - 1442)

 

Tên ông là Nguyễn Trãi.

Hiệu gọi là Ức Trai.

Một nhà văn hóa lớn.

Một nhà thơ đại tài.

 

Còn là nhà chính trị,

Có nghĩa và có tình,

Ông đã giúp Lê Lợi

Đánh bại giặc nhà Minh.

 

Được quốc tế ghi nhận,

Bậc khai quốc công thần,

Sự nghiệp ông vĩ đại

Sống mãi trong lòng dân.

 

Tuy nhiên, như ông nói,

Phàm những người hiền tài,

Cuộc đời thường trắc trở

Và lắm nỗi oan sai.

 

Nỗi đau của dân tộc,

Oan sai của muôn người,

Vĩ đại như Nguyễn Trãi,

Thế mà rồi cuối đời

 

Bị tru di tam tộc.

Ai tru di? Lý do?

Đó chính là những kẻ

Ông giúp dựng cơ đồ.

 

Một nỗi nhục cùng tận.

Cùng tận sự tái tê.

Đó chính là tội ác

Của triều đình Nhà Lê.

 

*

Ông xuất thân quý tộc,

Thuộc dòng dõi trâm anh.

Cháu ngoại Trần Nguyên Đán,

Cha là nguyễn Phi Khanh.

 

Quê ông, huyện Thường Tín,

Làng Nhị Khê, Hà Đông.

Mẹ là Trần Thị Thái,

Giỏi gia chánh, nữ công.

 

Hai mươi tuổi, Nguyễn Trãi

Thi đỗ Thái Học Sinh.

Được bổ chức Ngự Sử

Giám sát chuyện triều đình.

 

Khi nhà Minh xâm lược,

Cha ông, thật đau lòng,

Bị đưa sang Trung Quốc,

Để lại một mình ông.

 

Suốt mười năm sau đó

Nguyễn Trãi đã làm gì,

Và ở đâu... không thấy

Có tài liệu nào ghi.

 

Chỉ biết rằng, ngày nọ

Ông tìm vào Xứ Thanh,

Phò Lê Lợi kháng chiến

Tận lúc đại sự thành.

 

Ông đảm chức mưu sĩ,

Cỡ Bàng Thống, Khổng minh.

Giúp Lam Sơn thắng lợi,

Đất nước được thái bình.

 

Thế mà rồi sau đó,

Nguyễn Trãi, bậc đại hiền,

Bị tru di tam tộc

Trong vụ Lệ Chi Viên.

 

Số là vào năm ấy,

Năm Một Bốn Bốn Hai

Lê Thái Tông tuần thú

Ở xứ Đông, Xứ Đoài.

 

Hay tin này, Nguyễn Trãi,

Lên thuyền lên Chí Linh

Mời vua cùng vãn cảnh

Chùa Côn Sơn của mình.

 

Lúc quay về, Thị Lộ,

Người thiếp yêu của ông,

Được vua đích thân chọn

Cho theo hầu xe rồng.

 

Ngay hôm ấy xa giá

Đến vùng vải Hưng Yên

Thì xẩy ra vụ án

Gọi là Lệ Chi Viên.

 

Theo tiếng Hán, quả vải

Được gọi là Lệ Chi.

Tức vụ án Vườn Vải.

Oan trái và lạ kỳ.

 

Thị Lộ rất xinh đẹp,

Lại giỏi đường văn thơ.

Đêm, được vua ái sủng

Rất mặn nồng, không ngờ

 

Vua lăn đùng ra chết,

Khiến ai cũng bàng hoàng.

Có thể chết bên cạnh

Hay ngay trên bụng nàng.

 

Nguyễn Trãi liền bị bắt

Cùng ba họ của ông.

Bị tru di tam tộc,

Tội giết vua Thái Tông.

 

Hơn thế các tác phẩm

Của Nguyễn Trãi tức thì

Bị phá và đốt hết,

Chẳng còn sót lại gì.

 

Cũng may, một số ít

Trong họ tộc, lên thuyền

Kịp trốn thoát, sau đó

Phải đổi họ, thay tên.

 

Nghe nói trong số họ,

Tức hậu duệ của ông,

Sau lập được nghiệp lớn,

Thành chúa Nguyễn Đàng Trong.

 

Hăm hai năm sau đó,

Vua hiền Lê Thánh Tông

Đã xuống chiếu, bố cáo

Và minh oan cho ông.

 

Vụ án được khép lại.

Con cháu được làm quan.

Nhưng còn đó, mãi mãi

Cái đau và cái oan.

 

*

Tác phẩm của Nguyễn Trãi

Đa dạng và rất nhiều.

Cả thơ, văn, sử, địa...

Tiếc, thất lạc cũng nhiều.

 

Ngoài Bình Ngô Đại Cáo,

Còn có mấy tập dày,

Cả chữ Nôm, chữ Hán

Lưu được đến ngày nay.

 

Cuốn Ức Trai Thi Tập,

Một trăm linh năm bài.

Được viết bằng chữ Hán,

Kiểu Đường Luật, không dài.

 

Cuốn Quốc Âm Thi Tập

Là tập thơ chữ Nôm.

Được xem là nền móng

Của thơ Nôm Việt Nam.

 

Cuốn này gồm bốn mục,

Hai trăm năm tư bài.

Thơ về hoa, về lá

Mà đượm buồn, bi ai.

 

Băng Hồ Di Lục Sự

Là tản văn hữu tình,

Bằng chữ Hán, ông viết

Về ông ngoại của mình.

 

Ông còn viết bộ luật,

Là Luật Thư, tiếc thay

Bây giờ đã thất lạc.

Gồm sáu quyển rất dày...

 

Nguyễn Trãi cúng để lại

Nhiều sách về sự đời,

Về lịch sử, địa lý

Phong cảnh và con người.

 

 

BÌNH NGÔ ĐẠI CÁO

 

Tựa

 

Một trang sử chói lọi.

Một áng văn tuyệt vời,

Bản Bình Ngô Đại Cáo.

Thế mà tiếc, nhiều người

 

Không biết, không thèm đọc

Để hiểu sử nước nhà

Và công lao giữ nước

Của các bậc ông cha.

 

Họ sợ đọc khó hiểu.

Giọng thơ văn một thời.

Sợ dài, hoặc đơn giản

Không muốn đọc vì lười.

 

Vậy thì tôi chuyển thể

Thành loại thơ ngũ ngôn.

Nôm na và dễ hiểu,

Vốn dành cho trẻ con.

 

Tạm thời cứ thế đã.

Rồi sau phải tự mình

Đọc đầy đủ bản gốc

Của Nguyễn Trãi tiên sinh.

 

Đọc nguyên bản mới thấy

Cái hào hùng, cái hay

Của nhà thơ vĩ đại

Năm trăm năm trước đây.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét