Thứ Tư, 22 tháng 9, 2021

KINH THÁNH Tóm lược

KINH THÁNH
Tóm lược

Toàn bộ sách Kinh Thánh
Gửi đến cho loài người
Được viết theo mặc khải
Của chính Đức Chúa Trời.

Từ hỗn mang vũ trụ,
Ngài tạo nên muôn loài.
Tạo người nam, người nữ
Theo hình mẫu giống Ngài.

Hai người đầu tiên ấy
Là A-đam, Ê-va.
Cũng bằng xương, bằng thịt
Như tất cả chúng ta.

Ngài cho họ được sống
Trong khu Vườn Địa Đàng,
Nơi có nhiều quả ngọt,
Đủ màu xanh, màu vàng.

Ở đấy họ được phép
Ăn bất kỳ quả nào,
Trừ quả Cây Tri Thức.
Thế mà rồi, tiếc sao,

Bị Sa Tăng quyến rũ,
Họ đã không vâng lời.
Đức Chúa trừng phạt họ,
Bắt xuống với Cõi Người.

Họ chịu nhiều vất vả,
Sinh hai con đầu tiên.
Hai con trai khỏe mạnh,
Là Ca-in, A-ben.

Ca-in là anh cả.
A-ben, em thứ hai.
Một lần, họ dâng lễ
Lên Đức Chúa, và Ngài

Thích, tỏ lời khen ngợi
Lễ vật của A-ben,
Chứ không phải lễ vật
Của người anh, Ca-in.

Ca-in, vốn đố kỵ,
Nên đã giết em trai.
Cuối cùng phải hứng chịu
Sự trừng phạt của Ngài.

Để bù lại, Đức Chúa
Cho A-đam, Ê-va
Thêm một con trai nữa,
Tên là Set, vậy là

Từ đấy dòng dõi họ
Thành đông đúc, nhiều người.
Cứ sinh sôi nẩy nở
Liên tục, đời tiếp đời.

Sau Set là E-noc,
Rồi Ma-ha-na-ê...
Cứ thế kéo dài mãi.
Cuối cùng là Nô-ê.

Thời Nô-ê, thật tiếc,
Loài người đã rất đông,
Nhưng không nghe lời Chúa,
Làm Ngài thấy phiền lòng.

Ngài đã cho cơ hội
Để quy chính cải tà,
Nhưng họ quen đường cũ,
Làm nhiều điều xấu xa.

Cuối cùng Ngài quyết định
Phải hủy diệt loài người
Bằng trận lụt khủng khiếp
Chưa từng có trên đời.

Nô-ê là người tốt,
Luôn kính Chúa xưa nay,
Nên Ngài cho được sống
Và báo trước điều này.

Ngài bảo ông lấy gỗ
Đóng trước một con thuyền.
Khi trời mưa trút xuống
Và nước lụt dâng lên,

Ông đã cùng bà vợ,
Ba con trai, con dâu
Và rất nhiều loài vật,
Đực và cái đều nhau

Cứ nổi lên theo nước.
Sau đúng bốn mươi ngày
Nước rút, ông được Chúa
Giao cai quản từ đây

Mọi loài trên mặt đất,
Cả gần và cả xa,
Như Ngài giao ngày trước
Cho A-đam, Ê-va.

Chẳng bao lâu sau đó
Loài người ngày một đông.
Và lẫn nữa, thật tiếc,
Họ làm Chúa phiền lòng.

Vì họ quên lời Chúa,
Mà tự tạo cho mình
Những tượng thần xa lạ,
Rồi mê mẩn tôn vinh.

Hơn thế còn ngạo mạn
Muốn xây tháp Ba-ben
Đến chạm trời, chỉ đế
Tự nâng cao mình lên.

Đức Chúa Trời quyết định
Phải ngăn chặn điều này.
Ngài làm rối ngôn ngữ.
Giờ không như trước đây,

Họ không hiểu nhau nữa
Vì ngôn ngữ bất đồng.
Và chiếc tháp vì vậy
Không bao giờ xây xong.

Rồi nhiều năm sau đó,
Từ dòng dõi của Sam,
Con Nô-ê, Ngài chọn
Một người, là Abram

Để giúp Ngài thực hiện
Điều mong muốn của Ngài
Sẽ giúp dân Do Thái
Được tồn tại lâu dài.

Ngài bảo ông nhanh chóng
Đưa gia đình, dê bò,
Đến một vùng đất mới
Mà Ngài hứa ban cho.

Abram cùng vợ,
Có tên là Sarai,
Và người cháu tên Lot
Theo chỉ dẫn của Ngài

Đi đến miền Đất Hứa,
Miền đất Ca-na-an.
Phì nhiêu và rộng rãi.
Xanh tươi và an toàn.

Cả Abram và Lot,
Dẫu họ hàng với nhau,
Nhưng có riêng gia súc,
Và rồi chẳng bao lâu

Đã xẩy ra xích mích
Giữa những người chăn chiên.
Hai bác cháu quyết dịnh
Tách ra thành hai miền.

Lot chọn miền mầu mỡ -
U-nơ-rơ, Su-đông
Abram tở lại đất
Chúa đã ban cho ông.

Rồi qua một thiên sứ,
Ông được Đức Chúa Trời
Cho giữ miền đất ấy
Làm sản nghiệp muôn đời.

Hơn thế, Ngài còn nói
Rằng ông và Sa-rai
Sẽ có nhiều con cháu
Để kế nghiệp lâu dài.

Tiếc rằng ông và vợ
Không dám tin điều này.
Vì họ đã già yếu
Và hiếm muộn lâu nay.

Tên ông được Chúa đổi
Thành tên A-bra-ham.
Cha của các dân tộc,
Thay tên cũ A-bram.

Còn tên vợ, Chúa dổi
Sa-rai thành Sa-ra.
Mẹ của các dân tộc
Và của mọi quốc gia.

Đức Chúa Trời hủy diệt
Sô-đôm, Gô-mơ-ro,
Hai thành phố tội lỗi
Bằng lửa và phốt-pho.

Một thời gian sau đó,
Sa-ra sinh con trai,
Đặt tên la I-sac,
Như tiên đoán của Ngài.

Hai người định làm lễ
Tạ ơn Đức Chúa Trời.
Nhân dịp này, Đức Chúa
Muốn thử thách lòng người,

Bèn bảo ông hãy tế
Chính con trai của ông.
A-bra-ham nghe vậy,
Dẫu đau xót trong lòng,

Đưa I-sac lên núi.
Đúng khi ông giơ dao
Định giết con thì Chúa
Phán xuống từ trên cao:

“Dừng lại, ta đã hiểu
Sự thành tâm của con”.
Và thay cho đứa bé,
Ngài cho chú cừu non.

Qua I-sac, Đức Chúa
Thực hiện lời của Ngài
Về việc giúp dân Chúa
Được trường tồn lâu dài.

Bốn mươi tuổi, I-sac
Lấy bà Rê-bê-ca,
Sinh Ê-sau, Gia-cốp.
Lúc đầu rất thuận hòa.

Nhưng sau thì xung khắc,
Gia-cốp phải bỏ đi
Tới quê hương ông nội,
Mê-sa-pô-ta-mi.

Nhiều năm ông ở đấy,
Chờ đến lúc an toàn
Mới trở về quê cũ,
Đất Hứa Ca-na-an.

Gia-cốp có tổng cộng
Mười hai người con trai.
Ông yêu Giu-sê nhất,
Vì thông minh, có tài.

Do thế mà bị ghét.
Các anh trai lừa ông,
Đem bán sang Ai Cập
Làm nô lệ không công.

Ông còn bị vu khống,
Bị tống vào nhà lao.
May được Chúa cứu giúp
Nên cuối cùng không sao.

Ngài mách ông giải đáp
Giấc mơ Pha-ra-ông.
Vua Ai Cập cất nhắc
Chức tể tướng cho ông.

Rồi mấy năm sau đó,
Do hạn hán kéo dài,
Xẩy ra nạn đói lớn,
Trong nước và nước ngoài.

Nhờ được Chúa báo trước
Qua giấc mơ của vua,
Ông tích nhiều lương thực
Trong những năm được mùa.

Thành ra giờ Ai Cập
Trở thành nơi mọi người
Từ bốn phương kéo đến
Mua lúa mì cầm hơi.

Trong số những người ấy,
Trớ trêu và đau lòng,
Có các con Gia-cốp,
Người từng đã bán ông.

Họ khóc vì hối hận.
Còn Giu-sê bao dung,
Mời tất cả anh chị
Sang Ai Cập sống cùng.

Họ, những người Do Thái
Đầu tiên ở xứ này,
Nhờ được quan tể tướng
Giúp đỡ nên càng ngày

Càng làm ăn phát đạt,
Số lượng cũng thêm đông.
Chẳng bao lâu phát triển
Thành cả một cộng đồng.

Thế hệ Giu-sê chết,
Cũng chết ông vua già.
Ai Cập có vua mới,
Một con người ranh ma.

Lo sợ dân Do Thái,
Giàu có và thông minh,
Lấn át dân bản địa
Và đe dọa chính mình,

Hắn ra lệnh phải giết
Tất cả các bé trai
Dân Do Thái, độ tuổi
Từ một cho đến hai.

Dân Do Thái bị bắt
Làm những việc thấp hèn
Như những người nô lệ
Mà chẳng dám kêu rên.

Một người Do Thái nọ
Thuộc dòng họ Lê-vê,
Sinh bé trai kháu khỉnh,
Đặt tên là Mô-sê.

Để con không bị giết,
Bà mẹ phải đành lòng
Cho con vào chiếc thúng,
Để trôi theo dòng sông.

Ngẫu nhiên có công chúa
Tắm ở khúc sông này,
Thấy vậy bèn đưa cậu
Về chăm sóc hàng ngày.

Khi đến tuổi khôn lớn
Mô-sê rất đau lòng
Chứng kiến đân Do Thái
Bị lính Pha-ra-ông

Đánh đập rất tàn nhẫn,
Nhưng chẳng thể làm gì.
Ông giết một tên lính
Rồi vội vàng trốn đi.

Đức Chúa cho thiên sứ
Báo với ông đến ngày
Ông dẫn dân của Chúa
Ra khỏi đất nước này.

Ngài giúp ông làm phép,
Những phép thuật diệu kỳ
Để bắt vua Ai Cập
Cho dân Do Thái đi.

Phải chịu mười tai họa,
Cuối cùng Pha-ra-ông,
Không thể làm gì khác,
Đành miễn cưỡng bằng lòng.

Vậy là dân Do Thái,
Từ chỉ bảy mươi người,
Sau hơn bốn thế kỷ,
Thành sáu mươi nghìn người.

Cháu con của I-sac,
Vượt qua nhiều gian nan,
Được Mô-sê dẫn dắt
Hướng tới Ca-na-an.

Vượt sa mạc, Biển Đỏ,
Chịu bao nỗi nhọc nhằn.
Họ được Chúa giúp đỡ
Và cho Mười Điều Răn.

Ra khỏi đất Ai Cập,
Họ bắt đầu kêu ca.
Trách Mô-sê, oán Chúa,
Hoặc buông lời xấu xa.

Bị Đức Chúa trừng phạt
Vì bội tín, lỗi lầm,
Họ phải vượt sa mạc
Trong vòng bốn mươi năm.

Phần lớn họ đã chết,
Kể cả ông Mô-sê.
Thay ông, Đức Chúa chọn
Một người khác, Giô-suê.

“Hãy đưa con dân Chúa
Vượt qua sông Giô-đan,
Đi tới Miền Đất Hứa
Mà ta đã ân ban.

Ta sẽ luôn bên cạnh,
Giúp đỡ con khi cần.
Như Mô-sê ngày trước,
Hãy dẫn dắt con dân”.

Cuối cùng họ đến được
Miền Đất Hứa Chúa ban
A-bra-ham ngày trước,
Là đất Ca-na-an.

Khi thế hệ tin Chúa
Như Giô-suê qua đời,
Phần lớn dân Do Thái
Đã bội tín, thành người

Tin, thờ cúng ngẫu tượng
Do chính họ nghĩ ra.
Sống vô nghĩa, vô đạo
Và làm điều xấu xa.

Chúa nhiều lần cứu họ,
Nhưng cũng đành bó tay.
Để họ bị người khác
Cai trị và đọa đày.

Ngài phái nhiều thiên sứ
Báo cho họ có ngày
Chúa sẽ trừng phạt họ
Nếu tiếp tục thế này.

Cũng qua các thiên sứ,
Ngài báo với mọi người
Rằng một đấng cứu thế
Sắp giáng trần cứu người.

Điều ấy đã linh nghiệm -
Chúa Giê-su, con Ngài,
Ra đời và gánh chịu
Mọi nỗi khổ trần ai.

*
Ở làng Na-da-rét
Có một nữ đồng trinh,
Cô Ma-ry xinh đẹp,
Sống có nghĩa, có tình.

Một hôm có thiên sứ
Đến báo mộng cho nàng,
Rằng Chưa đã hiển thánh
Và nàng sẽ có mang.

Đó là con của Chúa.
Hãy đặt tên Giê-su,
Người sẽ đem ánh sáng
Soi đời này âm u.

Giu-sê, người thợ mộc,
Đã đính hôn với nàng.
Định thôi ý định ấy
Khi thấy nàng có mang.

Khi được thiên sứ báo,
Như báo với Ma-ry,
Ông yên tâm cưới vợ,
Coi như không có gì.

Vậy là đã giáng thế
Con của Đức Chúa Trời
Để cứu độ dân chúng,
Chết thay cho mọi người.

Ngài rao giảng điều tốt,
Chữa bệnh cho người dân.
Dạy họ bỏ điều ác,
Thương người như thương thân.

Cuối cùng Ngài phải chết,
Bị biến thành trò cười.
Chết trên cây thánh giá,
Gánh tội cho loài người.

Ba ngày sau, sống lại,
Gặp tông đồ, dịu dàng,
Giao cho họ rao giảng
Phúc Âm Nước Thiên Đàng.

Sau đó Ngài lặng lẽ
Bay lên với Chúa Cha.
Từ đấy nhiều hế hệ
Các tông đồ gần xa

Truyền bá Đạo Thiên Chúa
Để cứu khổ giúp đời.
Chờ đến ngày bất chợt
Ngài quay lại Cõi Người.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét