NGƯỜI GIÀU HƠN BILL GATES
Trò chuyện với Bill Gates,
Có người chợt hỏi ông:
“Thưa, liệu có ai đó
Sẽ giàu hơn ông không?”
“Đó là điều chắc chắn, -
Bill Gates đáp, - mà rồi
Nhiều năm trước đã có
Một người giàu hơn tôi.
*
Xưa, khi mới tốt nghiệp,
Một lần ở sân bay,
Tôi định mua tờ báo.
Khi cầm nó trên tay
Bất chợt sờ vào túi
Mới biết không đủ tiền.
Tôi lặng lẽ trả lại.
Người bán báo da đen
Bảo tôi cứ cầm lấy.
“Không sao, tôi tặng anh”.
Từ chối mãi không được,
Tôi cảm ơn, phải đành...
Ba tháng sau có việc,
Tôi lại đến sân bay.
Lần nữa định mua báo.
Thật oái oăm, lần này,
Y hệt như lần trước,
Trong túi không đủ tiền.
Tôi thật sự xúc động
Khi anh bạn da đen
Lại đề nghị tặng báo.
Nhưng tôi lắc đầu: “Không”.
“Đừng lo tôi lỗ vốn.
Vả lại chỉ vài đồng”.
Lòng tốt anh bán báo
Làm tôi cứ nôn nao.
Đến mức cầm tờ báo
Mà không đọc dòng nào.
Mười chín năm sau đó,
Khi nổi tiếng và giàu,
Tôi quyết định gặp lại
Anh bạn người da màu.
Phải mất một tháng rưỡi
Tôi mới tìm được anh.
Anh vẫn nghèo như trước.
Vẫn đôi mắt hiền lành.
“Anh biết tôi không nhỉ?”
“Biết chứ, sao lại không?
Bill Gates, siêu tỉ phú.
Cả thế giới biết ông”.
“Anh còn nhớ bán báo
Cho tôi, không lấy tiền,
Ở sân bay New York,
Khi tôi là sinh viên?”
“Có, hai lần”, anh đáp.
“Nay tôi định giúp anh.
Anh muốn gì cũng được.
Tôi nói rất chân thành”.
“Bất cứ gì tôi muốn?”
“Vâng, anh biết, bây giờ
Tôi giúp cả thế giới”.
Và rồi tôi sững sờ
Khi anh đáp: “Không được. -
Rồi mỉm cười, lắc đầu. -
Bill Gates, ông không thể
Trả ơn được tôi đâu”.
“Vì sao?” “Vì ngày trước
Giúp ông, tôi rất nghèo.
Nay giàu, ông trả nghĩa.
Khác nhau lắm, khác nhiều.
Sự giúp đỡ kiểu ấy
Tôi không thấy hài lòng.
Dẫu sao cũng đa tạ
Lời đề nghị của ông”.
*
Bill Gates kể xong chuyện,
Ngồi trầm ngâm, và rồi
Nói: “Lúc ấy tôi biết
Anh ấy giàu hơn tôi.
Bởi lẽ anh không đợi
Đến khi thành thật giàu
Mới giúp đỡ người khác.
Đó là sự khác nhau”.
ROCKERFELLER
“Thực ra người nghèo nhất
Ta luôn gặp ngẫu nhiên,
Là người, thật đáng tiếc,
Không có gì ngoài tiền.
Với tôi, ngoài tiền bạc,
Còn cần có tấm lòng
Để giúp đỡ người khác
Bằng tình người cảm thông”.
BÌNH THẢN
Cái đã thuộc về bạn,
Thì dẫu có thế nào
Nó vẫn thuộc về bạn.
Xin đừng hỏi vì sao.
Cái không thuộc về bạn,
Thì có giữ bằng trời,
Vẫn không thuộc về bạn.
Vì đó là ý trời.
Vậy thì hãy buông bỏ
Mà thuận theo tự nhiên.
Học được cách sống ấy
Sướng hơn nhà và tiền.
Buông bỏ là bình thản
Chấp nhận mọi sự đời.
Buông bỏ giúp tâm thức
An bình và thảnh thơi.
Bình thản trong cuộc sống
Là dạng cảnh giới cao.
Giúp ung dung tự tại
Dẫu hoàn cảnh thế nào.
Vì thiếu sự bình thản,
Chuyện bé xé thành to.
Cho nên không ai bắt
Mà luôn phải buồn lo.
Sông sâu nước mới lặng.
Người sâu, gặp ưu phiền,
Vẻ ngoài vẫn bình tĩnh
Như mặt hồ lặng yên.
Người thực sự mạnh mẽ
Và dũng cảm là người
Biết bình thản đón nhận
Mọi giông tố cuộc đời.
Sau sự bình thản ấy
Là một quá trình dài
Đọc sách và tu tập.
Trời không cho không ai.
MƯỜI ĐỊNH LUẬT CUỘC SỐNG
Như khoa học chính xác,
Cuộc sống của chúng ta
Cũng có nhiều định luật,
Được chứng mình, đó là:
Một, định luật Nhân Quả.
Đúng với bất kỳ ai.
Phạm vi toàn vũ trụ.
Xưa nay chưa từng sai.
Hai, định luật Hiếu Để.
Bất hiếu với mẹ cha,
Sau cháu con chắc chắn
Sẽ bất hiếu với ta.
Ba, định luật Được Mất.
Cái ta cho hôm nay
Sau sẽ được nhận lại,
Cách nọ hay cách này.
Bốn, định luật Vấp Ngã.
Vấp ngã là bình thường.
Miễn là biết đứng dậy,
Đi tiếp trên con đường.
Năm, định luật Kiên Nhẫn.
Gặp khó không nản lòng.
Cứ cố mãi, cố mãi,
Nhất định sẽ thành công.
Sáu, định luật Cờ Bạc.
Xưa nay chưa có người
Giàu có nhờ cờ bạc.
Cả khi thắng suốt đời.
Bảy, định luật Sống Thiện.
Hãy cố sống có tình.
Còn mọi việc sau đó
Cứ để mặc thần linh.
Tám, định luật Buông Bỏ.
Tham, vơ hết cho mình
Thì ôm rơm nặng bụng.
Đa tình, chết vì tình.
Chín, định luật Ứng Xử.
Khi anh không chân thành
Thì đừng mong người khác
Sẽ nói thật với anh.
Mười, định luật Đọc Sách.
Không đọc sách vì lười,
Thì có cố đến mấy
Cũng khó ngoi thành người.
*
Như khoa học chính xác,
Cuộc sống của chúng ta
Cũng có nhiều định luật,
Phổ quát và sâu xa.
Mà luật là chân lý.
Chân lý thì không sai.
Đời cũng như môn toán.
Một cộng một bằng hai.
CHÂM NGÔN DO THÁI
1
Thời gian nào tốt nhất
Để chúng ta trồng cây?
Là hai mươi năm trước
Hoặc bây giờ, hôm nay.
2
Không người nào có thể
Cướp ba thứ sau đây.
Một, thức ăn mà bạn
Đã nuốt vào dạ dày.
Hai, kiến thức mà bạn
Đã cho vào trong đầu.
Ba, mơ ước đẹp đẽ
Bạn ấp ủ từ lâu,
3
Điều đáng lo sợ nhất
Không liên quan đến tiền.
Không phải ta đi chậm,
Mà lười biếng đứng yên.
4
Đừng buồn khi bạn khóc
Không có tiền mua giày.
Vì có nhiều người khác
Không chân để đi giày.
5
Ở đời, như ta biết,
Thiếu tiền ai cũng buồn.
Lạ, không ai than vãn
Rằng họ thiếu trí khôn.
6
Bạn không may vấp ngã.
Đó là chuyện bình thường.
Vấp ngã không có nghĩa
Bạn đã đi sai đường.
7
Cài cúc đầu không đúng,
Tất cả các cúc sau
Sẽ lần lượt sai hết,
Vì trót sai từ đầu.
Tương tự, trong cuộc sống,
Định làm gì, đương nhiên,
Ta phải cố làm tốt
Ngay từ bước đầu tiên.
8
Cuộc hành trình vạn dăm,
Gian khổ và dài lâu,
Gồm những bước kế tiếp
Những bước nhỏ ban đầu.
9
Thường thì hoa màu trắng
Có mùi hương rất thơm.
Hoa có màu sặc sỡ
Ít khi có hương thơm.
Ta, con người, cũng thế.
Mộc mạc càng dễ thương.
Kiểu cách và diêm dúa
Là những người tầm thường.
10
Một con bồ câu trắng
Chơi với bầy quạ đen.
Lông của nó vẫn trắng,
Nhưng trong lòng đã đen.
11
Nếu tài năng thật sự,
Đừng sợ không gặp may.
Vận may sẽ tự đến
Trong công việc hàng ngày.
12
Trẻ, phải làm những việc
Ta thực sự cần làm.
Về già mới được phép
Làm những việc muốn làm.
13
Hạnh phúc chỉ có thể
Đến với bạn, một khi
Bạn mở cửa đợi nó.
Không thì chẳng có gì.
14
Bạn không thể giải quyết
Những việc nhỏ trong đời,
Thế thì cũng khó đấy
Làm việc lớn trong đời.
15
Kinh nghiệm như chiếc lược
Đời ban tặng cho ta
Khi tóc đã rụng hết.
Biết khôn thì đã già.
16
Người đàn ông có thể
Di chuyển ngọn núi cao
Bắt đầu bằng việc ném
Hòn đá nhỏ xuống ao.
17
Khi chúng ta trìu mến
Tặng ai đó bông hoa,
Thì ngửi hương thơm nó
Người đầu tiên là ta.
Khi ta giận dữ ném
Vào ai nắm bùn đen,
Thì bị bẩn vì nó,
Cũng là ta đầu tiên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét