Thứ Năm, 3 tháng 9, 2020

 

ÔNG BÉO GỬI CÁC BỐ MẸ TRẺ

Tôi xem con các bác
Như con cháu của tôi.
Vì vậy, việc dạy chúng
Cũng liên quan đến tôi.

Đặt vấn đề cách ấy,
Tôi yêu cầu thế này.
Các bác phải ghi nhớ
Và làm theo hàng ngày.

Một - buổi tối bà mẹ
Âu yếm và vỗ về,
Hãy dành ba mươi phút
Đọc truyện cho con nghe.

Điều này quan trọng lắm,
Giúp con lớn thành người.
Những cử chỉ âu yếm
Sẽ theo chúng suốt đời.

Hai - cuối tuần, ông bố
Đưa con đi công viên,
Đi bơi, đi dã ngoại
Hay thăm thú chùa chiền.

Đi và rồi giải thích,
Tùy lúc và tùy nơi,
Các hiện tượng cuộc sống,
Thiên nhiên và con người.

Cấm không mua Ipad,
Đồ chơi khủng càng không.
Cấm không đi ăn hiệu.
Nên tránh các đám đông.

Muốn rèn con cái tốt,
Trước hết phải rèn mình
Thành bố mẹ gương mẫu,
Trung thực và thông minh.

Tất nhiên còn nhiều chuyện
Phải giúp, dạy hàng ngày.
Nhưng tạm thời Ông Béo
Yêu cầu hai điều này.

Nhắc lại: Mẹ đọc truyện.
Bố đưa con đi chơi.
Tuyệt đối không kêu bận.
Tuyệt đối không được lười.

 

TRẺ KHÔNG CẦN HỌC GIỎI

Trẻ không cần học giỏi
Để còn có thời gian
Đọc sách và đá bóng,
Đi chơi và tập đàn...

Nhưng điều quan trọng nhất,
Là giúp đỡ mẹ cha
Làm những việc vặt vãnh
Như rửa bát, quét nhà.

Điều này quan trọng lắm.
Quan trọng hơn tiếng Anh
Lao động là nền tảng
Để trẻ em trưởng thành.

Không quan trọng điểm số,
Lại càng không bằng khen.
Quan trọng là nhân cách
Và cái tâm hướng thiền;

Là nghị lực, trách nhiệm,
Là tình thương, tình yêu
Và suy nghĩ độc lập,
Không rập khuôn, giáo điều.

Nhà trường giờ, thật tiếc,
Không dạy những điều này.
Thì giúp con tự học
Bằng lao động hàng ngày.

Bằng hàng ngày học ít
Để còn có thời gian
Đọc sách và đá bóng,
Đi chơi và tập đàn.

Quên mẹ cái trường xịn,
Cái tiếng Anh tốn tiền.
Hãy cho trẻ được sống
Thoải mái và hồn nhiên.

*
Nhiều bác sẽ nhảy cẫng
Rằng thế nọ, thế này.
Thôi khỏi, tôi thừa biết.
Hãy nghe tôi nói đây:

Có nhiều bậc bố mẹ
Chưa đọc cuốn sách nào
Nên tất nhiên không hiểu
Sách quan trọng ra sao.

Càng nhiều bậc bố mẹ
Lười, không học chơi đàn,
Thì làm sao hiểu được
Cái sướng của chơi đàn
.

Bố mẹ mà ngu dốt,
Cứ nói thẳng cho lành,
Chỉ giỏi cái chi khủng
Cho trường xịn, tiếng Anh.

Mà ngu thường hay sĩ.
Sĩ thì hay bầy đàn.
Bầy đàn làm con khổ,
Mình lại mất tiền oan.

Nôm na là như vậy.
Tôi khuyên thì nghe đi.
Không biện minh, không cãi.
Cãi cũng chẳng ích gì.

 

HÀNH XÁC

Một hệ thống giáo dục
Đang hành xác trẻ con
Bằng cách nhồi kiến thức,
Làm thui chột tâm hồn.

Như thể còn chưa đủ,
Trẻ con, không đến trường,
Bị bố mẹ hành xác
Bằng đủ thứ ẫm ương.

Nào văn nghệ, văn nghẽo.
Nào tiếng Anh, tiếng em.
Nào phụ này phụ nọ.
Nào học ngày, học đêm.

Trẻ con bị hành xác
Chỉ vì bố mẹ ngu.
Bắt học đến mụ mẫm,
Lờ đờ như gà rù.

Trẻ con bị hành xác
Là vì “con người ta
Như thế và như thế.
Không lẽ mình thua à?”

Trong khi đó, thật tiếc,
Các bố mẹ Việt Nam,
Lại cũng vì ngu dốt,
Không làm cái cần làm.

Là cho trẻ đọc sách,
Giao tiếp với thiên nhiên.
Chơi các trò chúng thích,
Tốt và không mất tiền.

Thần đồng, thủ khoa vứt.
Vứt bằng khen, tuyên dương.
Trẻ không cần học giỏi.
Chỉ cần học bình thường.

Học bình thường thì trẻ
Mới có thời gian chơi,
Biết trải nghiệm cuộc sống
Để khôn lớn thành người.

Cứ nhìn các cháu bé
Bị hành xác, thật thương.
Trời ạ, hãy cho chúng
Sống cuộc sống bình thường.

 

ĐIỀU ĐƠN GIẢN

Có một điều đơn giản
Mà nhiều bậc mẹ cha
Nhất định không chịu hiểu
Khi dạy con - đó là
,

Dạy chữ rất quan trọng.
Nhưng quan trọng gấp mười
Là dạy con cách sống
Để tự lập trong đời.

Dạy con tập lao động.
Tập đi đứng đàng hoàng.
Nói gì phải làm ấy.
Không chọn việc dễ dàng.

Dạy con khó không nản,
Biết nhường nhịn mọi người.
Việc cần làm, nhất thiết
Phải làm ngay, không lười.

Dạy cả cách ăn uống.
Phải đúng giờ, ngồi yên.
Dạy biết yêu cây cỏ.
Dạy cả cách tiêu tiền.

Đại khái là những việc
Rất đời thường hàng ngày.
Dạy con, bố và mẹ
Phải gương mẫu điều này.

Học giỏi mấy cũng vứt
Nếu con cái chúng ta
Lớn lên thành ích kỷ,
Lười biếng và bê tha.

Vứt nốt cả tiền bạc.
Vì quan trọng ở đời
Là con cái thực sự
Sống đúng nghĩa con người.

Thứ Tư, 2 tháng 9, 2020

 

THẦY HÍT

Ngày xưa ở làng nọ
Có một đôi vợ chồng.
Vợ thì rất tần tảo,
Mà chồng thì ngồi không.

Anh chàng ngồi không ấy
Bị làng xóm cười chê.
Cô vợ khuyên chịu khó
Đi học lấy một nghề.

Anh chàng đành khăn gói,
Đi gần rồi đi xa
Mà vẫn không học được,
Đành phải quay về nhà.

Xấu hổ, lo vợ mắng,
Anh chàng chưa dám vào.
Đứng nấp sau tấm vách,
Xem binh tình thế nào.

Một lát sau, cô vợ
Đi chợ về, trong tay
Xách năm chiếc bánh lá,
Rồi bảo con thế này:

“Ba đứa ăn ba chiếc.
Còn hai chiếc bánh kia
Nhớ cất trong vại gạo,
Để phần bố lúc về.”

Anh chồng nghe, mừng quá,
Lén ra ngõ, và rồi
Đi vào nhà, oai vệ,
Với nụ cười trên môi.

“Học được nghề rồi chứ?”
Cô vợ hỏi. “Tất nhiên”.
“Nghề gì?” “Nghề Thầy Hít.
Giấu đâu là biết liền!”

“Vậy thử hít mà biết
Ở đâu trong nhà này
Hai chiếc bánh thiếp giấu,
Phần của chàng hôm nay”.

Anh chồng nhăn mũi hít,
Trịnh trọng và rất lâu:
“Hãy đi vào vại gạo
Lấy bánh ra đây, mau!”

Cô vợ vui, vui lắm,
Thấy chồng học được nghề.
Liền chạy đi khắp tổng,
Gặp người nào cũng khoe.

Vừa hay, bà hàng xóm
Mất ổ lợn sáu con.
Liền nhờ Thầy Hít giúp,
Hứa không quên trả ơn.

May sáng sớm hôm ấy,
Khi đi ỉa ngoài đồng,
Anh chàng thấy ổ lợn
Ai đó giấu bên sông.

Vậy là lại trót lọt.
Bà kia cho anh chàng
Ba con lợn đã hứa.
Kiếm ăn thật dễ dàng.

*
Cô vợ liền vội vã
Khoe với bố mẹ mình
Về anh chồng Thầy Hít,
Tài giỏi và thông minh.

Bố cô không tin lắm:
“Thử bảo nó sang đây.
Ta đang có hũ bạc
Chôn kỹ dưới gốc cây.

Gốc cây táo bên giếng.
Nếu chồng con tìm ra,
Ta sẽ cho một nửa,
Về mà xây cái nhà!”

Khốn nỗi, ông không biết
Rằng Thầy Hít, rể ông,
Đã lén đi theo vợ
Nên biết tỏng tòng tong.

Thầy vội vã quay lại,
Nằm chờ sẵn ở nhà.
Còn ra chiều miễn cưỡng
Phải “đi thăm ông bà”.

Thầy đoán đúng và lấy
Nửa hũ bạc ngon lành.
Tiếng tăm càng lừng lẫy.
Bay đến tận kinh thành.

*
Mà kinh thành lúc ấy
Đang nhao nhác, bàng hoàng,
Vì đôi rùa bị mất.
Một bạc và một vàng.

Đó là món bảo vật
Vua thiên triều Trung Hoa
Tặng cho vua Đại Việt.
Nhất định phải tìm ra!

Vua liền sai sứ giả
Đem tờ chiếu của mình
Tìm đến nhà Thầy Hít
Để rước thầy về kinh.

Thầy Hít nằm trên kiệu
Lo có thể lần này
Sẽ bị vua trị tội,
Ngựa xéo hoặc voi dày.

Lo đến mức sợ quá,
Khi đi ngang dòng sông,
Thầy nhảy ùm xuống nước,
Thà chết trước cho xong.

Hai người lính khênh kiệu
Vớt thầy lên, vỗ về.
Thầy mắng: “Bọn mày láo,
Ta xuống hỏi Thủy Tề

Để xin ngài cho biết
Ai lấy cắp đôi rùa.
Ta sẽ bắt bọn chúng
Trả lại cho nhà vua”.

Nói vậy nhưng trong bụng,
Sợ đến co rúm người.
Thầy vừa nằm trên kiệu,
Vừa lẩm bẩm thành lời:

“Bụng làm thì dạ chịu,
Giờ biết trách ai đây?
Chắc chắn sẽ chết thảm.
Khó thoát được vụ này”.

Hai tên lính khênh kiệu
Nghe thế, lén thở dài.
Một đứa tên là Bụng.
Dạ là đứa thứ hai.

Chính chúng đã câu kết
Với thủ kho nhà vua
Ăn cắp và đang giấu
Vật bảo bối, đôi rùa.

Lúc nãy nghe Thầy nói
Vừa gặp Thủy Tề xong.
Giờ nhắc tên Bụng, Dạ.
Tức thầy đã biết tong.

Hai đứa liền cuống quýt
Thú tội hết với thầy.
Rồi khai đôi rùa ấy
Giấu chỗ này, chỗ này.

Chúng xin thầy lượng xá
Không nói với nhà vua
Rằng chúng đã trót dại
Dám ăn trộm đôi rùa.

Thầy Hít nghe, đồng ý,
Giục nhanh chóng về kinh.
Là nơi Thầy được thưởng
Nhờ chiếc mũi tài tình.

*
Chẳng bao lâu sau đó
Có sứ thần Trung Hoa
Đến xin Thầy giúp đỡ,
Mang theo rất nhiều quà.

Số là vua bên ấy
Cũng gặp chuyện không may.
Cả nước Tàu bất lực,
Nên phải sang nhờ Thầy.

Thầy Hít nghe phát hoảng.
Giờ thì chết đến nơi.
Không người nào có thể
Gặp vận may suốt đời.

Sợ quá, thầy chép miệng:
“Thà chết ở đất mình”.
Bèn ra bờ sông vắng,
Nhảy xuống nước trẫm mình.

May có người nhìn thấy,
Nhảy xuống, vớt thầy lên.
Không hiểu sao chiếc mũi
Bị sứt mất một bên.

Đau thì đau, Thầy Hít
Mừng, bảo sứ Trung Hoa:
“Tôi chỉ nhờ chiếc mũi
Mà giúp được người ta.

Nay, thật tiếc, nó sứt,
Thì coi như mất nghề”.
Quan sứ nghe, có lý,
Đành quay ngựa trở về.

KHÔNG GIỮ LÒNG THÙ HẬN

Vừa đọc xong cuốn sách
Của Đạt Lai Lạt Ma.
Ngài kể một câu chuyện
Đơn giản mà sâu xa.

Một nhà sư Tây Tạng
Bị cộng sản tù đày.
Bị bỏ đói, tra khảo
Và đánh đập hàng ngày.

Hai mươi năm ròng rã,
Như một bậc chân tu,
Ngài bình thản chịu đựng
Cảnh địa ngục nhà tù.

Về sau, khi được thả,
Ngài nói với mọi người,
Rằng với ngài, khó nhất,
Khó nhất trong cả đời,

Là theo lời Phật dạy,
Cố giữ được chân tâm,
Không ghét tên cai ngục
Hành hạ ngài nhiều năm.

*
Khỏi phải nói cộng sản
Là loại người thế nào.
Quan trọng ta đối xử
Với họ như thế nào.

Mỗi người theo một cách.
Tôi luôn tự nhắc mình
Không giữ lòng thù hận,
Chỉ thương hại, coi khinh.

Họ, những người cộng sản
Cũng chỉ là nạn nhân
Một học thuyết xa lạ,
Độc hại và vô thần.

Mà rồi còn nhân quả.
Khỏi bận tâm làm gì.
Cái phải đến sẽ đến.
Cái phải đi sẽ đi.

 Nhân Ngày Vu Lan
 TÔN GIẢ MỤC KIỀN LIÊN   

1
Đệ Nhất Thần Thông    

Một đại đệ tử khác
Của Đức Phật Thích Ca -
Mục Kiền Liên tôn giả,
Tức Mogalana.

Quê ông, một làng nhỏ
Ở nước Ma Kiệt Đà,
Nay thuộc đất Ấn Độ,
Nằm ở bang Bihar.

Dòng dõi ông danh giá,
Tầng lớp Bà La Môn.
Bố ông rất giàu có,
Lại chuyên tâm dạy con.

Một đại đồ đệ khác
Thì sinh ở làng bên,
Là ngài Xá Lợi Phất,   
Bạn của Mục Kiền Liên.   

Họ chơi thân từ nhỏ,
Không một phút xa rời,
Cho đến khi viên tịch
Ở tuổi ngoài tám mươi.

Nghĩ đời là bể khổ,
Giống như Tất Đạt Đa,
Cả hai người từ bỏ
Cuộc sống cũ xa hoa.

Họ trở thành đạo sĩ
Tìm ý nghĩa cuộc đời,
Tìm con đường thoát khổ
Cho mình và cho người.

Cuối cùng họ được gặp
Phật Thích Ca Mâu Ni,
Người giác ngộ cho họ,
Chỉ lối, vạch đường đi.

Trong số đại đồ đệ,
Ông là người vô song,
Về biến hóa quảng đại,
Và đạo pháp thần thông.

Chuyện kể rằng lần nọ,
Theo Thích Ca Mâu Ni
Lên Đạo Lợi thuyết pháp,
Lúc qua núi Tu Di,

Tôn giả đã chiến đấu
Với một con rồng đen.
Nó muốn giết Đức Phật,
Vì độc ác, vì ghen.

Con rồng phun cát độc
Vào Thích Ca, nhưng ông
Đã làm phép, lập tức
Biến cát ấy thành bông.

Rồi tôn giả sau đó
Biến thành một con sâu,
Chui vào bụng nó cắn.
Nó xin hàng vì đau.   

2
Sự tích lễ Vu Lan

Theo truyền thuyết nhà Phật,
Bà mẹ Mục Kiền Liên
Là người không mộ đạo,
Báng bổ cả thánh hiền.

Bà không tin Đức Phật,
Không tin cả Pháp, Tăng.
Tam Bảo và Ngũ Giới,
Bà cho là nhố nhăng.

Nên bà, sau khi chết,
Vì tội lỗi của mình,
Bị đày xuống địa ngục,
Chịu bao nỗi cực hình.   

Sau thành A La Hán,
Tôn giả Mục Kiền Liên,
Đạt lục thông, ngũ nhãn,
Nhìn thấu hết mọi miền.

Ông thấy mẹ chịu khổ
Dưới địa ngục âm u,
Bát cơm ăn chẳng có,   
Bị đói khát, cầm tù.   

Ngay lập tức tôn giả
Liền mở phép thần thông,
Lần xuống đáy địa ngục,
Đưa cơm cho mẹ ông.

Bà này khi còn sống
Từng tranh ăn với con,
Bây giờ xuống địa ngục
Thói xấu ấy vẫn còn.

Bà vội lấy vạt áo
Che bát cơm to đầy,
Định lẻn đi ăn mảnh
Một mình sau gốc cây.

Nhưng vừa đưa lên miệng,
Cả bát cơm, than ôi
Đã biến thành cục lửa,
Cháy hết răng và môi.

Dẫu là người hiếu thảo,
Lại đệ nhất thần thông,
Tôn giả đành bất lực,
Không giúp được mẹ ông.

Ông quay về Tịnh Xá
Tìm gặp Phật Thích Ca,
Nhờ Ngài chỉ giùm cách
Cứu giúp bà mẹ già.

Đức Phật nghe rồi đáp:
“Mẹ ngươi quá lỗi lầm,
Nên ngươi không thể cứu.
Chờ tháng Bảy, ngày Rằm,

Ngày chư Phật hoan hỷ,    
Hãy làm lễ Vu Lan.
Mời chư tăng đến dự,
Mâm cỗ phải đầy bàn.

Trước hết cúng Tam Bảo,
Rồi sau mời mọi người.
Họ ăn xong, hy vọng
Sẽ cứu được mẹ ngươi.”

Ngay lập tức tôn giả
Đúng theo lời Thích Ca,
Làm lễ Vu Lan lớn,
Cứu được người mẹ già.

Và mọi người từ đấy,
Vào ngày này hàng năm,
Tổ chức lễ xá tội
Cho tổ tiên lỗi lầm.

Về sau, chính tôn giả
Đã tự nguyện thành người
Trông coi chuyện âm phủ
Đầy oan trái sự đời.

Khi làm lễ xá tội
Cho tổ tiên lầm đường,
Người ta cúng tôn giả,
Bồ Tát Địa Tạng Vương.

3
Tiền kiếp của tôn giả Mục Kiền Liên

Cũng theo truyền thuyết Phật,
Tôn giả về sau này
Chịu cảnh chết đau đơn,
Bị chặt hết chân tay.

Số là người ngoại đạo,
Do ghen ghét với ông,
Đã thuê bọn du đãng
Gây cảnh ấy đau lòng.

Ông đạo pháp bậc nhất,
Lại khôn khéo, thông minh,
Không cưỡng được số phận,
Chết vì tiền kiếp mình.

Xưa, một gia đình nọ,
Có một người con trai,
Rất chăm chỉ, tháo vát,
Thông minh và có tài.

Tự mình anh quán xuyến
Hết mọi việc trong nhà,
Không quản ngại vất vả,
Hầu bố mẹ đã già.

Do bố mẹ nài ép,
Anh lấy vợ, về sau
Cô thành người độc ác,
Gây bao nỗi buồn đau.

Cô ta chỉ hầu hạ
Bố mẹ chồng hai ngày
Rồi bắt đầu nặng mặt,
Dọa đi khỏi nhà này.

Khốn nỗi, anh yêu vợ,
Mà yêu quá thành mù.
Trước hiếu tháo là vậy,
Giờ nghe vợ thành hư.

Một hôm cô vợ ác
Vứt phân bẩn đầy nhà,
Bảo chồng đó là cứt
Của hai cụ mù lòa.

Anh chồng không chịu nổi,
Đưa hai cụ lên xe,
Bảo đi thăm họ mạc,
Nhưng đi mà không về.

Anh ta bỏ bố mẹ
Một mình giữa rừng sâu
Để thú dữ ăn thịt,
Ngay buổi sáng hôm sau.

Người con bất hiếu ấy
Là tiền kiếp trước đây
Của một đại tôn giả,
Mục Kiền Liên kiếp này.

Câu chuyện do Đức Phật
Kể các học trò nghe,
Vừa là để giải thích,
Cũng vừa để răn đe.


Thứ Ba, 1 tháng 9, 2020

LẠI ĐỀ NGHỊ

Đề nghị, rất nghiêm túc -
Lập tức hoặc từ từ
Bỏ đào tạo, phong cấp
Các tiến sĩ, giáo sư

Vì phần lớn vớ vẩn
Các tiến sĩ của ta.
Chủ yếu để thăng chức
Vinh thân và phì gia.

Còn vì nhiều, nhiều quá,
Đông cả hơn quân Nguyên.
Dốt tiếng Anh, kiến thức.
Giỏi chạy chọt, đút tiền.

Nhiều đến mức có lẽ
Thằng Tây bấm bụng cười.
Quan nào cũng tiến sĩ
Mà chưa đáng làm người.

Yếu kém, không viết nổi
Mấy cuốn sách giáo khoa.
Mặt cầu bị hư hỏng,
Phải nhờ bạn Trung Hoa.

Đề nghị thêm - tiến sĩ
Và giáo sư từ nay
Không làm quan lãnh đạo.
Chỉ nghiên cứu, làm thầy.

Hơn thế, phải sát hạch,
Định kỳ hoặc thường niên.
Ai không đủ trình độ,
Tước bằng hoặc phạt tiền.