Thứ Tư, 22 tháng 9, 2021

KINH THÁNH, Đầy đủ - 3

 

14
GIÔ-SUÊ

Mô-sê thưa với Chúa:
“Kia là sông Giô-đan.
Cho con vượt qua nó
Để vào Ca-na-an”.

Nhưng vì chuyện tảng đá
Phun nước cho mọi người,
Ông đã không bảo đó
Là do Đức Chúa Trời,

Nên bị Chúa trừng phạt
Cấm vào Ca-na-an.
Vì thế ông không được
Vượt qua sông Giô-đan.

Sau khi A-rông chết
Một vài tháng, Mô-sê
Được Đức Chúa phán bảo:
“Hãy đưa ông Giô-suê

Đến đứng trước thầy tế,
Thầy Ê-lê-a-sa,
Cùng tất cả già trẻ
Các con dân của ta.

Con hãy thay mặt Chúa,
Nói từ nay Giô-suê
Sẽ là lãnh đạo mới,
Thay cho con, Mô-sê”.

Mô-sê vâng ý Chúa.
Ngài khích lệ mọi người
Hãy tiến vào Đất Hứa
Để hưởng lộc muôn đời.

Khi đến xứ Mô-áp,
Nơi có núi Nê-bô,
Ngài bảo ông lên núi,
Trút bỏ hết buồn lo

Để chiêm ngưỡng vùng đất
Bên kia sông Giô-đan,
Phì nhiêu và tươi tốt,
Là xứ Ca-na-an.

Rồi trên đỉnh núi ấy,
Ông lặng lẽ qua đời.
Một trăm hai mươi tuổi,
Về với Đức Chúa Trời.

*
Cuối cùng con dân Chúa
Vượt qua sông Giô-đan
Để tiến vào Đất Hứa
Là xứ Ca-na-an.

Nhưng Giô-suê trước đó
Cho hai người đàn ông
Đi trước để do thám
Xem có chuyện gì không.

Hai người đàn ông ấy
Vào thành Giê-ri-cô.
Họ tới nhà Ra-hap.
Nhưng vua Giê-ri-cô

Có người báo cho biết
Bèn cho lính đến ngay.
Chúng nói: “Chúng tôi biết
Có hai người đến đây.

Họ ở đâu? Hãy nói.
Không sẽ bị chém đầu.
Hai đàn ông Do Thái.
Bây giờ chúng ở đâu?”

Ra-háp thản nhiên đáp:
“Vâng, họ ghé qua đây,
Khi trời vừa chập tối,
Rồi đi, theo hướng này”.

Mấy tên lính tưởng thật,
Liền chạy theo, còn nàng
Vội vã leo lên gác,
Theo những bậc cầu thang.

Trên ấy nàng đã giấu
Hai người của Giô-suê.
Nàng thì thầm bảo họ:
“Người ta kể tôi nghe

Rằng các ông được Chúa
Đưa đến Ca-na-an,
Được Chúa làm khô nước,
Vượt Biển Đỏ an toàn.

Các ông được tôi cứu,
Vậy tôi xin điều này:
Tôi biết sớm hoặc muộn,
Các ông sẽ tới đây.

Xin các ông rộng lượng
Tha cho gia đình tôi,
Gồm ông bà, bố mẹ
Và các anh chị tôi”.

Hai người do thám hứa:
“Khi chiếm Giê-ri-cô,
Chúng tôi sẽ không giết,
Không hại gia đình cô.

Hãy lấy chiếc khăn đỏ
Đánh dấu ngôi nhà này
Để tránh sự nhầm lẫn
Khi chúng tôi đến đây”.

*
Cuối cùng, dân Do Thái
Vượt qua sông Giô-đan
Để tiến vào Đất Hứa,
Miền đất Ca-na-an.

Chúa phán, các thầy tế
Phải đi trước dẫn đầu,
Khiêng chiếc Hòm Khế Ước.
Mọi người sẽ theo sau.

Khi chân các thầy tế
Vừa chạm nước, bất ngờ
Nước sông liền ngừng chảy
Và bộc lộ đáy khô.

Khi mọi người qua hết,
Đức Chúa bảo Giô-suê
Và mười hai người khác:
“Hãy xúm nhau cùng bê

Mười hai tảng đá lớn
Đặt vào chỗ đêm nay
Các ngươi sẽ nghỉ lại.
Để con cháu sau này

Biết Chúa đã làm phép
Cho ngừng sông Giô-đan
Giúp các con dân Chúa
Tiến vào Ca-na-an”.

Khi chiếc Hòm Khế Ước
Đưa lên khỏi dòng sông,
Nước bắt đầu lại chảy,
Cuồn cuộn và xanh trong.

*
Khi những người Do Thái
Cuối cùng đến cổng thành,
Giô-suê được Chúa phán
Phải bất ngờ, thật nhanh,

Cho bảy thầy tế lễ
Và bảy người thổi kèn,
Cùng chiếc Hòm Khế Ước
Dẫn đầu dân It-sra-ên

Đi vòng quanh thành phố.
Đúng mỗi ngày một vòng
Trong sáu ngày liên tục.
Ngày thứ bảy thì ông

Đi bảy vòng, hơn thế
Cho kèn thổi thật to,
Vừa đi vừa la hét,
Ngoài thành Giê-ri-cô.

Giô-suê vâng ý Chúa.
Và rồi, lạ lùng sao.
Tường thành bỗng sụp đổ.
Ông cho người xông vào.

Rồi hô: “Giết, giết hết
Tất cả người trong thành.
Còn vàng bạc, của cải
Phải dâng Chúa lòng lành”.

Chỉ gia đình Ra-háp,
Cùng bố mẹ ông bà,
Được hai người do thám
Giữ lời hứa, đã tha.

Sau đó người Do Thái
Đi đánh thành A-hi,
Nhưng đánh mãi không được,
Không hiểu vì cớ gì.

Nhiều người đã bỏ chạy.
Nhiều người chết, xót xa,
Giô-suê phải cầu nguyện,
Hỏi Đức Giê-hô-va.

Ngài đáp: “Vì đã có
Một người It-sra-ên
Không nghe lời Chúa dặn,
Đã dám ăn cắp tiền.

Hắn và gia đình hắn
Ăn cắp chiếc áo thêu
Cùng mấy nén vàng bạc,
Đang giấu kín trong lều.

Rồi Ngài nói tên hắn.
Tên hắn là A-can.
Hắn bị ném đá chết
Mà không dám kêu oan.

Ông Giô-suê tiếp tục
Lại đánh thành A-hi.
Nhờ Chúa giúp, đã thắng,
Không gặp khó khăn gì.

*
Dân của nhiều thành phố
Ở xứ Ca-na-an
Muốn tập hợp nhau lại
Chống người It-sra-ên.

Họ nghĩ họ sẽ thắng,
Chí ít vì họ đông.
Nhưng hoàn toàn nghĩ khác
Là người Ga-ba-ông.

Họ đã nghe danh Chúa,
Cũng muốn được chở che,
Nên liền cử đại diện
Đến gặp ông Giô-suê.

“Chúng tôi từ xa đến,
Thân phận vốn nghèo hèn.
Xin được làm tôi tớ
Cho người It-sra-ên.

Vậy xin đừng giết hại
Con dân Ga-ba-ông”.
Giô-suê tin lời họ
Và gật đầu bằng lòng.

Hay tin này, túc giận,
Vua Giê-ru-sa-lem
Cùng vua bốn nước khác,
Cũng vốn là anh em,

Trừng phạt kẻ phản bội
Là vua Ga-ba-ông.
Họ chia thành nhiều mũi
Và đồng loạt tấn công.

Dân Ga-ba-ông sợ,
Bèn cầu cứu Giô-suê.
Quân Do Thái đánh lại.
Giặc tổn thất nặng nề.

Chúa còn làm mưa đá
Nên chúng chết càng nhiều.
Nhiều hơn cả tử trận.
Lúc ấy đã xế chiều.

Khi trời đã tối hẳn,
Quân Giê-ru-sa-lem
Liền bỏ chạy tán loạn,
Ẩn mình trong bóng đêm.

Giô-suê xin Đức Chúa
Giữ mặt trời trên không,
Để ông kịp hoàn tất
Trận đánh này của ông.

Phải sáu năm sau đó
Người Do Thái hoàn toàn
Mới chiếm được trọn vẹn
Đất Hứa Ca-na-an.

Các chi phái Do Thái
Lĩnh phần đất của mình
Theo số dân, từ đấy
Sống hạnh phúc, yên bình.

Rồi ông Giô-suê chết,
Về với Đức Chúa Trời.
Thọ một trăm mười tuổi,
Tiếng thơm để muôn đời.


15
RUT VÀ NA-Ô-MI

Rút là một cô gái
Xinh đẹp và dịu hiền,
Dân của nước Mô-áp,
Không phải It-sra-en.

Nàng được bà hàng xóm,
Nao-ô-mi, là người
Giúp nàng hiểu, yêu quý,
Tin theo Đức Chúa Trời.

Na-ô-mi vốn gốc
Là người It-sra-ên,
Sau theo chồng đến sống
          Ở Mô-áp kề bên.

          Khi không may chồng chết,
      Hai con trai của bà
      Lấy hai người Mô-háp
      Là Rút và Ột-ba.

     Khoảng mười năm sau đó
     Cả hai con trai bà
     Không may cũng chết nốt.
     Thật buồn và xót xa.

     Rồi bà, một ngày nọ
     Bỗng quyết định một mình
     Lại quay về Đất Hứa,
     Nơi bà đã từng sinh.

     Cô Rut xin được phép
     Đi theo cùng mẹ chồng.
     Lúc đầu bà phản đối,
     Nhưng rồi cũng bằng lòng.

Cô Rut, như đã nói,
Vốn xinh đẹp, dịu hiền,
Cuối cùng xin nhập đạo,
Thành người It-sra-ên.

Như nhiều cô gái khác,
Nàng làm việc ngoài đồng.
Đang mùa gặt lúa mạch,
Và một người đàn ông

Đã cho nàng mót lúa
Trên cánh đồng của mình.
Hàng ngày nàng mót lúa
Từ lúc rạng bình minh.

Ông chủ ruộng tốt bụng
Có tên là Bê-ô.
Con trai nàng Ra-háp
Ở thành Giê-ri-cô.

Ông thích cô Rút lắm.
Nàng cũng thấy mến ông.
Chẳng bao lâu sau đó
Họ trở thành vợ chồng.

Con trai đầu của họ
Là Ô-bết, người này
Về sau có cháu nội
Là Đa-vít, may thay,

Ngài thành vua vĩ đại.
Vua Do Thái thứ hai.
Con dân của Đức Chúa
Rạng rỡ nhờ ân Ngài.


16
GHÊ-ĐÊ-ÔN

Vì không vâng lời Chúa,
Người dân It-sra-ên
Nhiều khi bị quấy nhiễu
Bởi dân Ma-đi-ên.

Ghê-đê-ôn, thủ lĩnh,
Bèn xin Chúa ra tay
Bảo vệ người Do Thái
Đánh bại những người này.

Chúa bảo ông tuyển chọn,
Thành lập một đạo binh,
Gồm những người giỏi nhất
Trong thần dân của mình.

Ông ta đã chọn được
Tổng cộng ba hai nghìn.
So với đội quân giặc
Một trăm ba lăm nghìn.

Chúa nói: “Nhiều, nhiều quá.
Lính không cần số đông,
Mà cần lòng dũng cảm”.
Vâng ý Chúa, nên ông

Bảo người nào thấy sợ
Thì có thể về nhà.
Cuối cùng số ở lại
Chỉ còn một phần ba.

Chúa nói: “Vẫn nhiều quá.
Hãy bảo lính của ông,
Lát nữa, trong giờ nghỉ,
Xuống uống nước dưới sông.

Ai úp mặt xuống uống
Là người chẳng ra gì.
Họ là người nóng vội.
Vậy cứ để họ đi.

Còn ai khi uống nước
Bằng cách vúc hai tay,
Điềm đạm và thong thả,
Thì giữ những người này.

Bằng cách ấy, còn lại
Chỉ đúng ba trăm người.
Ông chia thành ba đội,
Mỗi đội một trăm người.

Mỗi người chuẩn bị sắn
Cây đuốc và chiếc kèn.
Đúng nửa đêm xuất trận,
Tất cả hô: “Tiến lên!”

Tiếng kèn vang nhức óc.
Ánh đuốc sáng rực trời.
Quân giặc nghe khiếp đảm,
Tay và chân rụng rời.

Hơn trăm nghìn quân giặc
Phải bỏ chạy thoát thân.
Người Do Thái chiến thắng
Với chỉ ba trăm quân.


17
GIÉP-THÊ

Giép-thê là thủ lĩnh
Thời dân It-sra-ên
Sao lãng việc thờ phụng,
Làm nhiều việc đê hèn.

Vì vậy bị Chúa phạt,
Để cho dân Am-môn
Được phép làm khổ họ
Cả thể xác, tâm hồn.

Cuối cùng, không chịu nổi,
Họ phải nhờ Giép-thê
Xin Chúa Trời giúp đỡ,
Như từng giúp Giô-suê.

Giép-thê tâu với Chúa:
“Xin hãy giúp chúng con
Chiến thắng trong trận đánh
Chống lại người Am-môn.

Trở về khi thắng trận,
Con hứa dâng cho Ngài
Người đầu tiên con gặp,
Cho dù đó là ai.

Thắng trận về hôm ấy,
Rất phấn khởi trong lòng,
Người đầu tiên ông gặp
Lại là con gái ông.

Ông rất buồn, hẳn thế.
Nhưng không thể nuốt lời.
Hứa, phải giữ lời hứa,
Nhất là với Chúa Trời.

Con gái ông từ đấy
Sống ở đền Si-lô,
Suốt đời thờ phụng Chúa,
Lòng thảnh thơi, vô lo.

Nhiều phụ nữ Do Thái
Hàng năm đến chùa này
Để cùng cô trò chuyện
Và ở lại bốn ngày.


18
SAM-SÔN

Để cứu người Do Thái,
Chúa cho một người con,
Dũng cảm và khỏe mạnh,
Có tên là Sam-sôn.

Ngay trước ngày sinh đẻ,
Ngài nói với mẹ chàng:
“Mai sau con bà lớn
Sẽ hiển hách, vinh quang.

Và nó sẽ giải cứu
Người dân It-sra-ên
Khỏi những điều tai ác
Của người Phi-li-tin”.

Chàng được Chúa ban tặng
Một sức mạnh vô song.
Và bằng sức mạnh ấy,
Chàng chống lại bất công.

Rất nhiều kẻ độc ác
Thuộc người Phi-li-tin
Đã bị chàng giết chết
Vì lẽ phải, đức tin.

Chàng khỏe mạnh đến mức,
Lần nọ đang trên đường,
Khi gặp một con hổ
Lớn, hung dữ lạ thường,

Chàng không hề sợ hãi
Như phần lớn đám đông,
Mà đánh nhau với nó,
Rồi giết, bằng tay không.

Chàng yêu một cô gái
Tên là Đê-li-la.
Một cô gái không tốt,
Dẫu xinh đẹp, mặn mà.

Cô này được thủ lĩnh
Của người Phi-li-tin
Hứa cho nghìn nén bạc,
Nếu khôn khéo dò tin

Để biết được sức mạnh
Của chàng là do đâu.
Đê-li-la gạn hỏi,
Nhưng chàng luôn lắc đầu.

Thế mà rồi, thật tiếc,
Một hôm, khi uống say,
Chàng đã cho cô biết
Điều vẫn giấu xưa nay,

Rằng chính ở mái tóc
Là sức mạnh của chàng,
Do Đức chúa ban tặng.
Cũng vì thế mà chàng

Không bao giờ cắt tóc.
Nghe xong, Đê-li-la
Chuốc thêm rượu, chàng ngủ
Ngay trong lòng cô ta.

Rồi cô ta lấy kéo
Cắt mái tóc của chàng.
Tỉnh dậy, chàng mệt mỏi,
Ngơ ngác và bàng hoàng.

Chàng cảm thấy yếu ớt,
Không hiểu vì cớ gì.
Người Phi-li-tin đến
Bắt chàng rồi đưa đi.

Chúng chọc chàng mù mắt.
Và thế là từ nay
Chàng trở thành nô lệ
Phục vụ chúng hàng ngày.

Lần nọ chúng làm lễ
Thờ ác thần Đa-gôn.
Để tăng thêm vui vẻ
Chúng bèn đưa Sam-sôn

Đến một ngôi đền lớn
Lúc ấy rất đông người,
Rồi đánh, chửi, chế diễu,
Chỉ để làm trò cười.

Tuy nhiên, chúng không biết
Tóc chàng, sau nhiều ngày
Đã mọc lại, vì thế
Sức mạnh chàng trước đây

Đã hoàn toàn khôi phục.
Một cậu bé giúp chàng
Chạm tay vào cây cột.
Và rồi vừa hét vang:

“Ta nguyện sẽ cùng chết
Với bọn gian ác này”,
Vừa rung lắc thật mạnh.
Các cột đền lung lay.

Cuối cùng đền sụp đổ,
Đè chết ba nghìn người
Phi-li-tin độc ác
Theo đúng ý Chúa Trời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét