HỒ QUÍ LY
(1336 - 1407)
Như mọi triều đại khác,
Theo một dạng chu kỳ,
Các vua Trần về cuối,
Hết thời thịnh, đến suy.
Phần lớn hèn, bạc nhược,
Khác với đầu đời Trần,
Vua suốt ngày yến tiệc,
Không còn lo cho dân.
Giữa thế kỷ Mười Bốn
Những chín lần vỡ đê,
Mười năm có nạn đói,
Dân cơ cực đủ bề.
Một loạt cuộc khởi nghĩa
Đã nổi dậy khắp nơi,
Được nông dân hưởng ứng,
Hàng nghìn, hàng vạn người.
Như khởi nghĩa Ngô Bệ
Ở Yên Phụ, Hải Dương.
Nguyễn Kỵ ở Thanh Hóa,
Nguyễn Bổ ở Bắc Giang.
Phạm Sư Ôn, Hà Nội,
Nguyễn Nhữ Cái, Sơn Tây,
Làm nhà Trần đã yếu,
Lại càng thêm lung lay.
*
Cuối thế kỷ mười bốn
Các vương triều nhà Trần
Đã trở nên ruỗng mục,
Thối nát, mất lòng dân.
Có Khu Mật Đại Sứ
Tên là Hồ Quí Ly,
Nắm hết mọi quyền lực,
Chẳng coi vua ra gì.
Cái phải đến đã đến,
Năm Một Nghìn Bốn Trăm,
Ông phế Trần Thiếu Đế,
Rồi lên ngôi âm thầm.
Như vua Lý Nam Đế,
Tổ tiên ông một thời
Người Triết Giang, Trung Quốc,
Sang ta đã nhiều đời.
Hồ Quí Ly quê gốc
Ở Quỳnh Lưu, Nghệ An,
Sau chuyển ra Thanh Hóa,
Rồi vào triều làm quan.
Ông có hai cô ruột
Là hoàng hậu, ân nhân.
Sau hai con của họ
Cũng trở thành vua Trần.
Khi lên ngôi, tên nước
Ông đổi thành Đại Ngu,
Dời đô vào Thanh Hóa,
Huyện Vĩnh Lộc bây giờ.
Sau một năm tại vị,
Ông nhường lại ngai vàng
Cho con trai trị quốc
Để làm Thái thượng hàng.
Theo các tài liệu sử,
Ông là người nhẫn tâm,
Để lo trừ hậu họa,
Chỉ trong vòng một năm,
Tổng cộng ông đã giết
Ba trăm bảy mươi người,
Chủ yếu người hoàng tộc.
Một tội ác để đời.
Dẫu mưu mô, ác độc,
Nhưng vua Hồ Quí Ly
Có rất nhiều cải cách
Mà sử sách còn ghi.
Những cải cách tiến bộ,
Tầm nhìn rộng và xa,
Nếu đem thực hiện hết
Sẽ chấn hưng nước nhà.
Về lĩnh vực hành chính,
Ông đặt nhiều chức quan
Để giám sát các lộ,
Phòng ngừa những việc gian.
Ông thêm chức Liêm phóng
Ở châu, lộ xa gần,
Để báo triều đình biết
Thực tình của người dân.
Về lĩnh vực kinh tế,
Ông cải cách hạn điền.
Giới hạn số ruộng đất
Của tầng lớp có quyền.
Trừ vương hầu, gia tộc,
Ông qui định mỗi nhà
Có không quá mười mẫu,
Cả ruộng gần, ruộng xa.
Về số lượng người ở,
Cũng không được quá nhiều.
Tùy gia sản, thứ bậc
Mà được nuôi bao nhiêu.
Ông phát hành tiền giấy,
Nhằm đẩy mạnh công thương,
Thay đổi chế độ thuế,
Quy định cách đo lường.
Rồi mở thêm trường học,
Bắt sĩ tử đi thi
Phải thi môn toán pháp,
Mới được lên kinh kỳ.
Ông đặc biệt coi trọng
Chữ Nôm của nước nhà,
Sai dịch ra chữ ấy
Các sách cổ Trung Hoa.
Lại còn mở kho thóc
Giá rẻ cho người nghèo.
Chăm lo việc thủy lợi,
Đào sông, đắp đê điều.
Ông đặt sở Quản Tế,
Sở y tế bây giờ,
Rồi cất quan coi sóc
Không chểnh mảng, thờ ơ.
“Quản Tế Thư” được lập,
Kiểu bệnh viện tế bần,
Chữa bệnh bằng châm cứu
Và thuốc Nam cho dân.
Là tài năng kiệt xuất,
Với nghị lực phi thường,
Ông đeo đuổi cải cách,
Tiếc đứt gánh giữa đường.
Hồ Quí Ly biết trước
Dã tâm của nhà Minh,
Nên chuyên tâm chấn chỉnh
Việc công và việc binh.
Ông cải cách quân đội,
Xây thành, lo quốc phòng,
Lập hộ tịch bắt lính,
Đóng cọc các cửa sông.
Ông là người tài giỏi,
Nhưng chỉ là quan văn,
Rất tiếc đã thất bại,
Vì không được lòng dân.
Năm Một Bốn Không Sáu,
Lấy cớ giúp nhà Trần,
Nhà Minh sang xâm lược,
Điều hai mươi vạn quân.
Tướng giặc là Trương Phụ,
Chia nhiều mũi tấn công.
Thế yếu, quân Việt rút
Sang phía Nam sông Hồng.
Thành Thăng Long thất thủ
Trong vòng mấy tháng sau.
Vua rút về Thanh Hóa
Định tính kế dài lâu.
Bị quân địch truy đuổi,
Ông chạy vào Kỳ La,
Bây giờ thuộc Hà Tĩnh,
Rồi cha con ông ta
Bị quân Minh bắt sống
Đưa về nộp Bắc Kinh,
Dọc đường bị sát hại.
Không rõ lắm sự tình.
Cũng có tài liệu nói
Chúng đưa về Quảng Tây,
Bắt lao dịch ở đấy
Rồi chết mòn sau này.
Vậy là triều Hồ mất,
Chỉ tồn tại bảy năm
Nhưng cũng kịp làm được
Một số việc cần làm.
Nước Đại Việt lần nữa
Rơi vào ách ngoại bang,
Phải chờ đến Lê Lợi
Mới độc lập huy hoàng.
NGUYỄN SƯ MẠNH
(1458 - 1540)
Tiến sĩ Nguyễn Sư Mạnh
Đời vua Lê Thánh Tông
Làm Thượng Thư bộ Lễ,
Uyên bác và chí công.
Giữa thế kỷ mười sáu
Ông đi sứ nhà Minh,
Khiến thiên triều nể phục,
Vẻ vang cho nước mình.
Có rất nhiều giai thoại
Liên quan chuyến đi này.
Nhưng được nhắc nhiều nhất
Là giai thoại dưới đây.
Trong buổi lễ long trọng
Khi yết kiến vua Minh,
Chiếc áo ông đang mặc,
Cố tình hoặc vô tình,
Đã quên không cài cúc,
Lộ cái bụng nần nần.
Vua Minh thấy, tức giận,
Khép vào tội khi quân.
Nguyễn Sư Mạnh quỳ đáp:
Bẩm, đi sứ đường xa,
Mà bụng thần đầy chữ
Của thánh hiền Trung Hoa,
Nên sợ chữ mốc ẩm,
Thần phanh áo ra phơi.
Xin bệ hạ đại xá.
Vua Minh nghe, liền cười
Rồi tò mò muốn thử
Bụng chữ” ấy thế nào.
Bèn bảo Nguyễn Sư Mạnh:
“Thư Lâu ta, tiếc sao,
Mất cuốn Thiên Vi Chính
Của Khổng Tử Nho Gia.
Ngươi khoe ngươi nhiều chữ,
Vậy chép lại cho ta.
Chép lại theo trí nhớ
Toàn bộ cuốn sách này.
Nếu không, sẽ xử trảm.
Thời hạn - ba mươi ngày”.
Sứ Nam Nguyễn Sư Mạnh
Đã vui vẻ nhận lời.
Hai lăm ngày sau đó
Ông ra ngoài dạo chơi.
Vua Minh thấy, sốt ruột,
Lén cho người nhắc ông.
Ông đáp: “Vài ngày nữa,
Yên tâm, tôi chép xong”.
Đúng ngày thứ hăm chín
Ông trình lên vua Minh
Cuốn sách Thiên Vi Chính,
Viết theo trí nhớ mình.
Vua Minh xem phục lắm,
Nhưng muốn bắt bẻ ông:
“Ngươi viết thừa dấu chấm
Trên một chữ, chữ Công”.
Sứ Nam cúi đầu đáp:
“Nếu quả thần viết thừa,
Thì bản gốc thượng quốc
Chắc chắn cũng viết thừa”.
Vua sai đem bản gốc
So sánh thấy chữ Công
Quả thừa một dấu chấm
Như bản chép của ông.
Vua rất đỗi thán phục,
Thưởng vàng bạc, lụa là
Rồi xuống chiếu phong tặng
Làm “Thượng Thư Trung Hoa”.
Sau đó Nguyễn Sư Mạnh,
Chức Lưỡng Quốc Thượng Thư,
Vua Lê gả công chúa,
Phong Vinh Lộc Đại Phu.
Ông sống rất thanh bạch,
Nổi tiếng hay thương người.
Chết, thọ tám hai tuổi,
Để tiếng tốt cho đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét