Thứ Hai, 14 tháng 6, 2021

 

LÃNH ĐẠO VÀ THƯ KÝ

 

Vừa rồi, trận vòng loại

World Cup UEA,

Thật vui, ta đã thắng

Indonesia.

 

Tiếc là niềm vui ấy

Chợt hẫng hụt, vì sao?

Vì bác Chính bình luận

Không hay một tẹo nào.

 

Bác nói, ta chiến thắng

Là nhờ cái tinh thần,

Cái đậm đà gì đấy

Của đất nước, nhân dân..

 

Trời ạ, nói như thế

Là hớ, hớ cực kỳ.

Sau ngộ nhỡ thất bại,

Liệu bác sẽ nói gì?

 

Bóng đá là may rủi.

Thuần túy một trò chơi.

Chính trị hóa bóng đá

Chỉ tổ người ta cười.

 

Chỉ còn biết an ủi

Bác không có ý này.

Chỉ tại thằng thư ký

Vớ vẩn, bốc lên mây.

 

Thư ký quan trọng lắm.

Vì thủ trưởng nói gì

Đều do họ viết sẵn.

Cẩn thận và chi ly.

 

Cho nên, chọn thư ký

Là phải chọn những ai

Biết nhìn xa trông rộng

Có tầm và thực tài.

 

Còn ta thì có vẻ

Các lãnh đạo ưu tiên

Chọn người khéo ăn nói,

"Lập trường" và "trung kiên".

 

 

GỬI BÁC CHÍNH

 

Không nói, bác cũng biết

Rằng hiện nay dân tình

Đang rất, rất bức xúc

Vụ đường sắt Cát Linh.

 

Càng không nói cũng biết

Do đâu và vì sao.

Bác nay là thủ tướng,

Bác giải quyết thế nào?

 

Vụ này là vết nhục,

Là nỗi đau của ta.

Vậy thì bác, thủ tướng,

Bác phải khui cho ra.

 

Ai ký, ai quản lý?

Ai trách nhiệm đến đâu?

Ai chủ trương, thưa bác,

Làm ăn với thằng Tàu?

 

Dân đang trông vào bác.

Phải làm thật mạnh tay.

Uy tín của chính bác

Phụ thuộc vào vụ này.

 

 

TỰ NHIÊN CÁU

 

Con chim nó được hót.

Con chó được gâu gâu.

Con người không được nói

Là tột cùng nỗi đau.

 

Nay đảng cho dân nói,

Thì tôi nói, ô-kê.

Sao gọi là phản động

Và chỉ trích nặng nề?

 

Xưa đảng cho đi học.

Nhờ học mà thành người,

Phản biện để giúp đảng

Hiểu sai đúng sự đời.

 

Đó cũng là giúp đảng.

Đảng cũng có thể sai.

Sao ăn cháo đái bát?

Bát nào, cháo của ai?

 

Cũng như tôi, thời ấy

Du học nhiều vạn người.

Nay nhìn xem, thử hỏi

Có được bao nhiêu người

 

Dám dũng cảm phản biện

Vì tương lai Việt Nam?

Hay tìm cách lươn lẹo

Để trở thành quan tham?

 

PS

Chợt nghĩ, nếu thời ấy

Tôi cũng ra chiến trường,

Thì phần chắc đã chết,

Hoặc sống, nhận huân chương.

 

Rồi phấn đấu vào đảng.

Rồi "quán triệt", "trung kiên".

Rồi thành đạo đức giả,

Có nhà và có tiền.

 

Nhưng tiếc sẽ không có

Một tiếng nói vì dân.

Và hơn trăm đầu sách

Mang tên Thái Bá Tân.

 

*

Ông chủ muốn đầy tớ

Dễ bảo và trung thành,

Thì phải nhớ tuyệt đối

Không cho nó học hành.

 

 

LÃNH ĐẠO VÀ THƯ KÝ

 

Vừa rồi, trận vòng loại

World Cup UEA,

Thật vui, ta đã thắng

Indonesia.

 

Tiếc là niềm vui ấy

Chợt hẫng hụt, vì sao?

Vì bác Chính bình luận

Không hay một tẹo nào.

 

Bác nói, ta chiến thắng

Là nhờ cái tinh thần,

Cái đậm đà gì đấy

Của đất nước, nhân dân...

 

Trời ạ, nói như thế

Là hớ, hớ cực kỳ.

Sau ngộ nhỡ thất bại,

Liệu bác sẽ nói gì?

 

Bóng đá là may rủi.

Thuần túy một trò chơi.

Chính trị hóa bóng đá

Chỉ tổ người ta cười.

 

Chỉ còn biết an ủi

Bác không có ý này.

Chỉ tại thằng thư ký

Vớ vẩn, bốc lên mây.

 

Thư ký quan trọng lắm.

Vì thủ trưởng nói gì

Đều do họ viết sẵn.

Cẩn thận và chi ly.

 

Cho nên, chọn thư ký

Là phải chọn những ai

Biết nhìn xa trông rộng

Có tầm và thực tài.

 

Còn ta thì có vẻ

Các lãnh đạo ưu tiên

Chọn người khéo ăn nói,

"Lập trường" và "trung kiên"

 

 

LẠI TỦI

 

Các nghệ sĩ hề nói

Họ phục vụ đám đông.

Nhưng mỗi show phục vụ

Kiếm cả trăm triệu đồng.

 

Một status họ viết

Đến cả nghìn người like.

Dù nhảm nhí, phản cảm,

Theo kiểu hề và hài.

 

Một clip vớ vẩn

Khoe kim cương, khoe tiền,

Cả triệu người theo dõi

Há hốc mồm, thật điên.

 

Các nghệ sĩ hề ấy

Mở mồm là tao mày,

Và rồi chửi, chợ búa.

Chửi hay như hát hay.

 

Giờ lên mạng là thế.

Ngẫm mà thấy chạnh lòng.

Là vì tôi, thật tủi,

Cũng phục vụ cộng đồng.

 

Bằng cách viết nhắc nhở

Về lịch sử ông cha.

Nhắc sống cho tử tế

Để phụng sự nước nhà.

 

Tóm lại, toàn điều tốt,

Miễn phí hầu đồng bào.

Vậy mà rồi, lại tủi,

Đồng bào đã thế nào?

 

Một bài viết tử tế,

Chí nghĩa và chí tình,

Mất cả đêm thức trắng.

Dăm người like, thật kinh.

 

Tức khoảng mươi người đọc.

Âu cũng chuyện bình thường.

Vì đồng bào đang bận

Nghe hề, ngắm kim cương.

 

Đồng bào, "vô ơn" lắm,

Không mua sách của tôi

Để tôi xây Nhà Tổ

Như ai đó, mà rồi...

 

Tủi lắm, không nói nữa.

Tủi đến thấy cồn cào.

Đến mức muốn bỏ hết.

Thôi, kệ mẹ đồng bào.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét