Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2020

Thơ Tình Thế Giới



THÁI BÁ TÂN
THƠ TÌNH THẾ GIỚI
____________________


1. THƠ DÂN GIAN VÀ BALLAD
__________________________


MỸ

ÔI CÁI HÔN…

Chưa từng hôn và cũng chưa từng yêu,
Tôi chợt hiểu ra: Đã để mất rất nhiều!
Thế là gặp một cô, tôi ôm hôn rực lửa,
Rồi kêu lên và hôn thêm lần nữa.
Ôi cái hôn, cái hôn ngọt ngào sao!

Tôi bảo cô làm vợ của tôi
Để sống trọn đời, để sống có đôi.
Tôi bảo cô tôi sẽ yêu chung thủy.
Cô cúi đầu và rồi ... ôi, đồng ý.
Ôi cái hôn, cái hôn ngọt ngào sao!

Cả vợ cả chồng cùng làm việc hăng say.
Cuộc sống chúng tôi như cốc nước tràn đầy.
Lúa mọc tốt, vườn cây đầy trái.
Và cô vợ sinh cho tôi... ôi, hai cô con gái.
Ôi cái hôn, cái hôn ngọt ngào sao!

Vừa lớn lên, đẹp như hai bông hoa,
Các chàng trai đã đến đứng đầy nhà.
Vâng thì tôi gả chồng cho chúng nó,
Và giờ tôi đã có bầy cháu nhỏ.
Ôi cái hôn, cái hôn ngọt ngào sao!

Cả vợ, cả tôi đã đến lúc bạc đầu.
Không phải đời không gian khổ, buồn đau.
Nhưng bây giờ mà chúng tôi trẻ lại,
Tôi sẽ hôn vợ tôi... ôi, hôn mãi.
Ôi cái hôn, cái hôn ngọt ngào sao!


BỐN ĐÊM SAY

1
Một tối nọ tôi về nhà muộn -
Say, say, say thật là say -
Và thấy có ngựa ai đang đứng,
Nơi tôi cột ngựa hàng ngày.

Tôi hỏi vợ tôi, vợ tội xinh đẹp:
"Bà ơi, bà nói tôi hay:
Ngựa của ai, ngựa ai đứng đấy,
Nơi tôi cột ngựa hàng ngày?"

"Này ông ngốc, ông mù không thấy,
Ông say, say quá mất rồi.
Đó chẳng qua là con bò sữa
Bà già vừa mới cho tôi."

Thế giới này tôi đã đi nghìn dặm,
Có thể còn nhiều hơn cơ,
Nhưng bò sữa có yên cương, hàm thiếc,
Quả tôi chưa thấy bao giờ.

2
Tối thứ hai tôi về nhà muộn -
Say, say, say thật là say -
Và thấy mũ ai đang treo trước cửa,
Nơi tôi treo mũ hàng ngày.

Tôi hỏi vợ tôi, vợ tôi xinh đẹp:
"Bà ơi, bà nói tôi hay:
Mũ ai đấy, đang treo trước cửa,
Nơi tôi treo mũ hàng ngày?"

"Này ông ngốc, ông mù không thấy,
Ông say, say quá mất rồi.
Đó chẳng qua là cái xô đựng nước
Bà già vừa mới cho tôi."

Thế giới này tôi đã đi nghìn dặm,
Có thể còn nhiều hơn cơ,
Nhưng xô nước hai bên hông có lỗ
Quả tôi chưa thấy bao giờ

3
Tối thứ ba tôi về nhà muộn -
Say, say, say thật là say -
Và thấy quần ai vắt trên lưng ghế,
Nơi tôi vẫn vắt hàng ngày.

Tôi hỏi vợ tôi, vợ tôi xinh đẹp:
"Bà ơi, bà nói tôi hay,
Quần của ai vắt trên lưng ghế,
Nơi tôi vẫn vắt hàng này?"

"Này ông ngốc, ông mù không thấy,
Ông say, say quá mất rồi.
Đó chẳng qua mớ giẻ lau bát đĩa
Bà già vừa mới cho tôi."

Thế giới này tôi đã đi nhìn dặm,
Có thể còn nhiều hơn cơ,
Nhưng giẻ rách có thắt lưng, dây khóa,
Quả tôi chưa thấy bao giờ.

4
Tối thứ tư tôi về nhà muộn -
Say, say, say thật là say -
Và thấy có đầu ai trên gối,
Nơi tôi vẫn gối hàng ngày.

Tôi hỏi vợ tôi, vợ tôi xinh đẹp:
"Bà ơi, bà nói tôi hay:
Đầu ai đấy, đang kê trên gối,
Nơi tôi vẫn gối hàng ngày?"

"Này ông ngốc, ông mù không thấy,
Ông say, say quá mất rồi.
Đó chẳng qua chỉ là bắp cải
Bà già vừa mới cho tôi."

Thế giới này tôi đã đi nghìn dặm,
Có thể còn nhiều hơn cơ,
Nhưng bắp cải có râu, ria mép,
Quả tôi chưa thấy bao giờ.


ANH:

Cô gái vắt sữa

Cô đi đâu... cô em xinh đẹp?
Tôi đi vắt sữa, thưa ông.
Có thể cùng đi... cô em xinh đẹp?
Tất nhiên, nếu ông muốn, thưa ông.

Có thể lấy cô... cô em xinh đẹp?
Được thôi, nếu ông muốn, thưa ông.
Bố cô là ai... cô em xinh đẹp?
Bố tôi làm ruộng, thưa ông.

Còn gia tài cô... cô em xinh đẹp?
Khuôn mặt tôi, gia tài đó, thưa ông.
Nếu vậy tôi không lấy cô... cô em xinh đẹp.
Thì ai đã mời đâu, thưa ông.


ANH THỢ XAY VUI TÍNH

Ngày xưa có anh thợ xay vui tính
Sống bên bờ sông Dee,
Từ sáng đến khuya vừa xay vừa hát
Hay hơn chim hoạ mi.

Từ sáng đến khuya vừa xay vừa hát,
Anh chỉ hát một bài:
ở đời này đếch cô nào yêu tớ,
Tớ cũng đếch yêu ai.


NGÀY THÁNG SÁU

Hôm ấy là một ngày tháng sáu,
Chàng trai và cô gái gặp nhau,
Cùng đi dạo giữa cánh đồng lúa chín.
Chim líu lo trên đầu.

Khi đã yêu, không cần lời thổ lộ -
Có riêng tiếng nói trái tim,
Nên tuy có rất nhiều điều đáng nói,
Nhưng họ... đã lặng im.

Rồi đông đén, tháng Giêng, trời lạnh,
Tuyết bão đêm ngày.
Họ không thể cùng nhau đi dạo
Giữa đồng, tay nắm tay.

Và chàng trai trở thành người bất hạnh.
Cô gái cũng buồn đau.
Giá họ nói, một lời thôi ngày ấy,
Họ đã suốt đời bên nhau.


MỘT TÁ KIM KHÂU

Tôi sẽ cho cô một tá kim khâu,
Và xem như hôm nay tình yêu bắt đầu,
Nếu cô lấy tôi, tôi , tôi,
Nếu cô lấy tôi!

Tôi chẳng cần gì một kim khâu.
Không thể hôm nay là ngày bắt đầu.
Tôi không lấy anh, anh, anh,
Tôi không lấy anh.

Chìa khóa tim tôi, tôi trao cô giữ,
Và xem như nay ta không xa nhau nữa,
Nếu cô lấy tôi, tôi, tôi,
Nếu cô lấy tôi.

Chìa khoá tim anh tôi không muốn giữ.
Không phải từ nay ta không xa nhau nữa.
Tôi không lấy anh, anh, anh,
Tôi không lấy anh.

Chìa khóa kho vàng tôi trao cô cất kỹ,
Để cô muốn lấy vàng lúc nào tùy ý,
Nếu cô lấy tôi, tôi, tôi,
Nếu cô lấy tôi!

Chìa khóa kho vàng anh giao, tôi cất kỹ,
Để tôi muốn lấy vàng lúc nào tùy ý.
Tôi sẽ lấy anh, anh, anh,
Tôi sẽ lấy anh.

Ha ha ha ha, ra vàng trên hết!
Tôi không lấy cô, nói cho cô biết!
Tôi không lấy cô, cô, cô,
Tôi không lấy cô!


Ồ KHÔNG, GIÔN

Trong làng có cô Mêi
Làm tôi yêu mê say,
Nhưng lần nào tôi định hôn, khốn nỗi,
Cô cũng vội dẫy ra, và nói:
ồ không, không, Giôn, ồ không!

ồ không, Giôn, bố tôi
Làm thủy thủ suốt đời,
Và mỗi lần đi xa, ông nhắc nhở:
Phải nói không với đàn ông, hãy nhớ!
ồ không, không, Giôn, ồ không!

Xin cô cứ tin tôi,
Tôi đi biển chẳng tồi.
Mời cô ra cùng dạo chơi một lúc.
Cô lấy tôi, sẽ thành người hạnh phúc!
ồ không, không, Giôn, ồ không!

Tôi sẽ mua tặng cô
Một chiếc nhẫn thật to,
Nhưng xin cô... cứ coi như đổi lại...
Xin cô hôn tôi một cái...
ồ, không, không, Giôn, ồ không!

Thế thì biết làm sao?
Thế thì thôi, xin chào!
Cô cứ kiêu một mình cho tới chết,
Cô không hôn cũng chẳng sao, tạm biệt!
ồ không, không, Giôn, ồ không


TÔI TÌM THẤY MỘT QUÁN RƯỢU

1
Tôi tìm thầy một quán rượu,
một quán rượu.
Rượu rất ngon và không thiếu,
và không thiếu.

Rồi tay giữ một chai, bên cửa sổ tôi ngồi:
Thôi bà nó đừng buồn, đừng lo nghĩ về tôi.

Thôi tôi đi, vĩnh biệt,
Đi chuyến này rất xa.
Bao giờ về, chưa biết,
Thôi tôi đi, chào bà!

Thôi, tôi đi, bà ở nhà mạnh khỏe,
Vâng, mạnh khỏe.
Và xa nhau, đừng quên tôi bà nhé,
Đừng quên nhé!

Còn riêng tôi, tôi sẽ cố đôi lần
Ghé thăm bà nhất định sẽ dừng chân! 

2
Thôi, đừng vờ, ông phụ bạc,
Vâng, phụ bạc.
Ông bỏ tôi theo người khác,
Theo người khác.

Và ông hứa về thăm là hứa hão, ích gì.
Chẳng cần vờ vui vẻ thế, thôi đi!

Thôi tôi đi, vĩnh biệt,
Đi chuyến này rất xa.
Bao giờ về, chưa biết,
Thôi tôi đi, chào bà.

Thôi, tôi đi, bà ở nhà mạnh khỏe,
Vâng, mạnh khỏe!
Và xa nhau, đừng quên tôi bà nhé,
Đừng quên nhé!

Còn riêng tôi, tôi sẽ cố đôi lần
Ghé thăm bà, nhất dịnh sẽ dừng chân.

3
Lính đi xa là vào quán,
Là vào quán!
Vợ ở nhà tha hồ chán,
                    Tha hồ chán.

Nhưng tất nhiên vẫn đợi, vẫn nhớ thầm.
Bà nó đừng buồn, sẽ có lúc tôi về thăm!

Thôi tôi đi, vĩnh biệt,
Đi chuyến này rất xa.
Bao giờ về chưa biết.
Thôi tôi đi, chào bà!

Thôi tôi đi, bà ở nhà mạnh khỏe,
Vâng mạnh khỏe!
Và xa nhau, đừng quên tôi bà nhé!
Đừng quên nhé!

Còn  riêng tôi, tôi sẽ cố đôi lần
Ghé thăm bà, nhất định sẽ dừng chân!

4
Ông về xem, tôi thách đấy,
Tôi thách đấy!
Ông mà về, tôi lấy gậy,
Tôi lấy gậy,

Tôi đánh thẳng tay cho sứt trán bươu đầu,
Cho hết thói bông đùa hát hỏng trêu nhau...

Thôi tôi đi, vĩnh biệt,
Đi chuyến này rất xa.
Bao giờ về chưa biết,
Thôi tôi đi, chào bà!

Thôi tôi đi, bà ở nhà mạnh khỏe,
Vâng, mạnh khỏe!
Và xa nhau, đừng quên tôi bà nhé,
Đừng quên nhé!

Còn riêng tôi, tôi sẽ cố đôi lần
Ghé thăm bà, nhất định sẽ dừng chân!...


HY LẠP

BÀI CA NGƯỜI NGHỆ SỸ TRONG ĐÊM

Vầng dương dậy rồi, bừng sáng trong mây,
Anh thẩn thơ hoài, đàn vẫn trong tay...

Em có nghe tiếng lòng anh nói?
Em có nghe tiếng tình anh gọi?

Em vẫn vô tình yên giấc trong đêm,
Nào biết anh buồn, say đắm yêu em.

Em dậy đi, qua đêm buốt lạnh.
Em cười đi, cùng sao lấp lánh.

Em hãy một lần nâng liếp nhìn ra,
Em hãy một lần nghe tiếng anh ca.

Đây tiếng anh cùng đàn đau khổ,
Đây tiếng anh ngân dài trong gió.

Vầng dương dậy rồi, bừng sáng trong mây,
Anh thẩn thơ hoài, đàn vẫn trong tay...

Em có nghe tiếng lòng anh nói?
Em có nghe tiếng tình anh gọi?...


MARIAN

Cô Marian, chà đẹp tuyệt,
Một hôm bỗng muốn - cái cô này,
          Cô làm tôi mê, tôi say.

Một hôm bỗng muốn ra biển giặt
Vội vàng lấy giỏ - cái cô này,
          Cô làm tôi mê, tôi say.

Vội vàng lấy giỏ mang quần áo
Đeo giỏ lên lưng - cái cô này,
           Cô làm tôi mê, tôi say.

Đeo giỏ lên lưng, đi ra biển,
Đứng giặt một mình trên bãi bến.
Thế rồi gió thổi - cái cô này,
           Cô làm tôi mê, tôi say.

Và để lộ ra mảnh chân trắng,
Làm cát long lanh, bờ bỗng sáng.
Tất cả bừng lên - cái cô này,
           Cô làm tôi mê, tôi say.


PHÁP

CÔNG CHÚA VÀ ANH CHÀNG ĐÁNH TRỐNG
         
Có ba anh đánh trống
Đi ngang cung vua,
Ba anh chàng đánh trống,
Một sáng tinh mơ...
Bum, bum, bum!

Trong họ, anh trẻ nhất
Thật xinh, thật hay.
Vừa đi, anh vừa hát,
Bông hồng trên tay...
Bum, bum, bum!

Đang hát to, anh bỗng
Đứng lặng nghiêng mình -
Trên ban công công chúa
Đang cười nhìn anh...
Bum, bum, bum!

Và anh chàng đánh trống
Nhìn lên ban công.
Bỗng nhiên công chúa nói:
- Cho tôi bông hồng!
Bum, bum, bum!

- Cho bông hồng? Đồng ý!
Có điều Đức vua
Phải cho tôi làm rể,
Cho tôi lấy cô!
Bum, bum, bum!

Vua nghe, tức giận quát:
- Coi chừng mất đầu!
Muốn lấy con vua hả?
Nhà đâu, tiền đâu?
Bum, bum, bum!

- Tôi có ba tàu lớn
Đi giữa đại dương.
Tàu thứ nhất to đẹp
Chở đầy kim cương...
Bum, bum, bum!

Tàu thứ hai chở lụa
Đem bán lấy lời.
Tàu thứ ba tôi sẽ
Cùng vợ đi chơi...
Bum, bum, bum!

- Thế thì ta đồng ý
Gả con cho ngươi! -
- Tôi không là thằng ngốc, -
Anh đánh trống cười.
Bum, bum, bum!

ở quê tôi con gái
Còn đẹp hơn nhiều,
Nên con vua, xin lỗi,
Đừng hòng tôi yêu...
Bum, bum, bum! 


TRÁI TIM ANH CHÀNG LÃNG MẠN

Anh ta yêu vợ mình mê say,
Và anh ta làm việc suốt đêm ngày,
Nhưng may mắn được ngồi yên đôi lúc,
Là cô vợ cứ dạo lên điệp khúc:

"Hãy đưa tiền, đưa tiền ngay cho tôi!
áo quần tôi đã rách cũ hết rồi,
Nếu không đưa, báo cho anh biết trước:
Tôi sẽ bỏ đi theo người khác!"

Anh ta nằm, anh ta nghĩ suốt đêm -
Làm thế nào để kiếm việc làm thêm,
Để trả tiền thợ may, trả nợ,
Để thoát khỏi những lời kia của vợ.

Và hôm sau, dáng mất ngủ, buồn lo,
Anh ta đi tới hiệu cầm đồ:
- Tôi cần tiền... Vợ tôi kêu... Có lẽ...
Tôi muốn bán trái tim tôi, giá rẻ...

Cầm trái tim, ông chủ hiệu hồi lâu
Đặt lên cân, rồi chán nản lắc đầu:
- Chỉ toàn ước mơ suông, quá nhẹ!
Không nhiều tiền lắm đâu, anh bạn trẻ.

Bán tim xong, anh sung sướng về nhà.
Vợ cầm tiền giận dữ quẳng ra xa
Rồi khăn gói ra đi, và nói:
Với một người không tim, không sống nổi!


RUMANI

CÓ PHẢI ĐÓ LÀ TRĂNG

Có phải đó là trăng
Đang lên sau dãy núi,
Hay là người tôi yêu
Đội bình lên từ suối?

Có phải nàng đang cười,
Hay đó là trăng sáng?
Có phải trăng khuất mây,
Hay là nàng im lặng?


CHIM CU

Tiếng chim cu từ xa,
Tiếng họa mi thiết tha,
Nghe mà anh cứ tưởng
Đó là lời em ca.

Núi chập chùng trong đêm,
Sóng biển vỗ êm đềm,
Trông mà anh cứ tưởng
Là dịu dàng mắt em.

Hoa đào nở xung quanh,
Chim đến đậu trên cành,
Thế mà anh cứ tưởng
Là em đến cùng anh.


HUNGARY

CƯỚI CHẠY

Tất cả sẵn sàng, và tu sĩ
Bắt đầu làm lễ cho anh chị...

Anh ơi, trời tối rồi,
Nhanh lên, ta về thôi!

Linh mục xe duyên cho chàng trẻ
Với cô gái đôi mắt màu hạt dẻ...

Anh ơi, trời tối rồi,
Nhanh lên, ta về thôi!

Nghi lễ xong rồi... Chuyện gì đấy?
Sao cô dâu cứ đòi về như vậy?

Anh ơi, trời tối rồi,
Nhanh lên ta về thôi!

Cô dâu vội về, nhưng muộn quá -
Cô dâu giữa đường trở dạ...

Anh ơi, trời tối rồi,
Nhanh lên, ta về thôi!


BÀI CA ANH CHÀNG ĐỘC THÂN

Sống độc thân cũng buồn,
Mơ nghĩ các cô luôn...
Sau một đêm trăn trở,
Tôi quyết định lấy vợ.

Lấy vợ... nhưng lấy ai?
Là điều tôi suy nghĩ.
Các cô gái có nhiều
Mà không ai vừa ý.

Lấy cô đẹp, sau này
Lo cô ta nhiều bạn.
Lấy cô xấu về nhà
Trước sau rồi cũng chán.

Những cô nào thông minh
Lại hay kiêu, hợm mình.
Còn lấy cô ngu ngốc,
Thì ôi, buồn phát khóc.

Cô nào con nhà giàu
Hay tỏ ra này nọ...
Ôi kén vợ là điều
Khó, thực tình rất khó!

Mà sao phải lấy vợ?
ừ, vì sao? Không cần!
Thế là tôi quyết định
Sống suốt đời độc thân!



2. THƠ CỔ TRIỀU TIÊN VÀ NHẬT BẢN
___________________________________


Nhật bản: Manhiôxư
(Tuyển tập một vạn lá thơ, Nhật Bản, thế kỷ 7-10)

11
Đầy tình yêu,
Em ngồi chờ anh bên cửa sổ...
Chiếc mành tre
Mỗi lần có gió
Lại đung đưa...

12
Cả tượng thánh nhiều khi
Người ta cũng sờ tay, ve vuốt.
Thế mà cô bảo tôi:
Em có chồng rồi,
Không được chạm vào em, có tội!

16
Em chờ anh
Như cánh đồng trước nhà
Chờ mưa, đất khô nứt nẻ,
Cũng thế,
Ôi, em chờ anh...

21
Trên bãi biển Ixê
Sóng xô nhau sủi trắng...
Nếu sóng là hoa,
Anh gọi tặng
Cho em.

33
Cả trong những lời nói dối
Sự thật đôi khi vẫn có ít nhiều.
Quả tình em nói không yêu,
Nhưng anh tin
Có thể em vẫn yêu một tí.

49
Anh đi một mình trên đường
Dưới làn hoa quất -
Và như trăm lối ngang, chỗ ngoặt,
ý nghĩ anh lúc bên ấy, lúc bên này.
Anh đau buồn mà  nào em có hay.

54
Sông Hirôxê
Nước rất nông,
Đứng giữa dòng vẫn chưa ướt váy...
Hỏi một người lòng cũng nông như vậy
Làm sao tôi có thể yêu sâu?

59
Nếu trời xấu và đêm đen -
Em sẽ hiểu vì sao anh không đến.
Nhưng đêm nay
Hoa mận nở thế này,
Và trăng  lên... Lẽ nào anh không đến?

60
Trong mỗi cánh hoa
Tặng em,
Anh giấu nhiều lời
Bây giờ chưa dám nói...
Đừng bỏ qua những lời kia của anh.

75
Những bông tuyết vừa rơi
Trên hoa mận trắng.
Em muốn nâng trên tay -
Cho anh, em tặng,
Nhưng tuyết đã vội  tan trên tay em.

81
Buổi chiều, một giây thôi,
Ngắn như tiếng kêu viên ngọc,
Anh thấy em,
Và rồi suốt đêm
Anh nghĩ anh như yêu ai đấy...

85
Một mình trong vườn
Em chờ anh...
Những giọt sương long lanh
Rơi lên tóc em
Để xoã.

86
Mới mùa xuân,
Những cánh hoa anh đào
Đã rơi lặng lẽ...
Thế mà anh ước mơ có thể
Hái hoa trang điểm cho em...

97
Anh đi xa,
Nhưng trong mơ
Bao giờ em cũng thấy,
Vì tình em cô đơn
Như cây sậy.

99
Gió lạnh
Thổi qua tay áo em.
Lần nữa suốt đêm
Thiếu anh
Em không thể ngủ.

106
Cỏ egu.
Em đi tìm hái cho anh,
Giữa đầm lầy, giữa rừng xanh,
Gặp chỗ tuyết tan,
Váy em ướt gấu...

111
ừ thì em
Hoàn toàn không yêu anh,
Nhưng hoa tatiban
Đẹp thế trên cành
Lẽ nào em không đến ngắm?

117
Khi người yêu tôi
Mặc áo trắng đi ngang đồi
Vương vào lá,
Chắc áo sẽ ngả vàng,
Vì đang là mùa thu.

128
Trời tối rồi,
Đừng đi,
Vì bây giờ trước ngõ
Lên những bụi tre dày và nhỏ
Sương có thể rơi.


THƠ CỔ TRIỀU TIÊN: Thơ sáu câu
          (Thế kỷ 7 – 14)

2
Người ta đem chiếc quạt tặng tôi
Không phải không mang hàm ý.

Họ như muốn bảo tôi tế nhị:
Hãy dập đi ngọn lửa cháy trong tim!

Nhưng chiếc quạt làm sao dập tắt
Một ngọn lửa cháy to vì nước mắt?

4
Lúc nào tỉnh dậy
Bức thư  người yêu tôi cũng thấy.

Tôi đã đọc hàng trăm lần,
Lần nào đọc xong cũng ôm vào ngực.

Tờ giấy nhẹ
Sao đè lên tim tôi nặng thế...

5
Gió ơi, gió ơi đừng thổi
Qua vườn đầy tuyết và trăng,

Kẻo tôi nghe tưởng bước chân chàng,
Dù chàng hôm nay không lại.

Dẫu biết là chàng xa mãi,
Nhưng trong mơ, tôi nghe tiếng chàng đi...

13
Anh đến như tiếng sấm mùa xuân,
Rồi anh đi như tia chớp,

Như mây ùn, mây tan,
Như cơn giông ào qua, tắt dần...

Để lại lòng em một chiều mùa xuân
Sương mù phủ trắng...

14
Em chờ chàng như đã hẹn,
Em chờ hoài chàng không đến.

Lá thu vàng rơi trong đêm
Hay tiếng chàng đến cùng em?

Nhưng em nhầm, em giận lá
Sao rơi hoài, rơi suốt đêm...

19
Như có bóng ai trước cửa,
Tưởng người yêu, tôi ra ngay.

Thì ra bóng mây
Gặp trăng, trên  trời rơi xuống.

Xung quanh là lặng im... không  ai
Thấy tôi thẹn thùng lúc ấy.

20
Chó nhà ai sủa từ xa,
Em mở cửa nhìn ra -

Làng đang ngủ, trăng  trên trời im lặng...
Đâu phải chàng đến cùng em!

Sao chó nhà ai dai dẳng
Sủa trăng hoài suất đêm?

35
Khi trên khung chỉ đứt
Cần mẫn em ngồi

Dùng trăng dùng môi
Hai đầu nối lại.

Khi đứt chỉ tình em, cô gái,
Cũng nên làm thế, đừng quên!

76
Lẽ nào em dối lừa anh?
Lẽ nào em  không chung tình?

Em hẹn canh ba sẽ đến,
Em hẹn mà rồi lỡ hẹn...

Chỉ lá xạc xào trên cây -
Không lẽ trách lá điều này?..



3. THƠ CHÂU ÂU

W. Shakespeare ( 1564 – 1616) 

THƠ XÔ-NÊ
           
15
Mặc người khác có sao thần chiếu mệnh
Khoe tước danh, khoe của lắm tiền nhiều.
Sao đời tôi không huy hoàng lấp lánh,
Nhưng tôi tìm hạnh phúc ở tình yêu.

Trong ngày lễ, tán lọng, cờ đẹp nhất
Được vua quan luôn phô diễn, khoe tài,
Nhưng hướng dương khi mặt trời đã tắt,
Đẹp, ánh vàng phút chốc cũng mờ phai,

Như vị tướng lẫy lừng nơi sống chết,
Sau trăm lần thắng trận, một lần thua,
Là tất cả tước, danh, quyền mất hết,
Lãng quên dần oanh liệt chiến công xưa.

Nhưng tôi yêu, và được người yêu lại.
Hạnh phúc tôi sẽ lâu bền mãi mãi.

26
Anh gửi em bài thơ này mộc mạc,
Như tôi gửi cho vua cả tấm lòng thành,
Không phải để khoe thơ như người khác,
Mà phần nào nói hộ mối tình anh.

Thơ anh viết đang trần truồng, nhợt nhạt,
Chưa đủ khen, nhưng anh nghĩ bây giờ
Nếu em biết quí những gì chân chất,
Em hiểu dần, và mặc áo cho thơ.

Và ai biết, một ngôi sao nào đó
Một ngày kia rất có thể vô tình
Bỗng chiếu xuống cuộc đời anh đau khổ,
Cho nếm mùi sung sướng lẫn quang vinh.

Chỉ lúc ấy, em yêu, anh dám nói
Rằng từ lâu anh yêu em mòn mỏi.

27
Đi suốt ngày, đêm muốn lên giường ngủ,
Cho đôi chân mệt mỏi được nằm im,
Nhưng nằm xuống, lại lên đường như cũ -
ý nghĩ đưa anh đến cái anh tìm.

Đã bao lần anh ước mơ hy vọng,
Đến cùng em như một kẻ hành hương;
Mi trĩu nặng mà mắt anh mở rộng
Nhìn đăm đăm vào bóng tối quanh giường.

óc tưởng tượng và trái tim sôi nổi
Giúp anh nhìn mong thấy rõ hình em,
Như viên ngọc, em đi vào bóng tối,
Làm chói lòa, rực rỡ hết trong đêm.

Anh vất vả vì tình em thế đấy,
Ngày và đêm luôn trên đường như vậy.

28
Khi khắp nơi anh chịu nhiều cay đắng
Và than mình sao số phận không yêu,
Anh lại hướng về chúa trời im lặng
Mà kêu ca, mong ước đủ bao điều.

Anh những muốn thành người giàu hy vọng,
Giàu tương lai, lắm bè bạn thân tình,
Và gặp may trong thơ, trong cuộc sống,
Cái chẳng bao giờ đến với đời anh...

Nhưng bỗng chốc nghĩ về em lúc ấy,
Anh giật mình khinh phút yếu vừa qua.
Như con chim khi mặt trời mới dậy,
Tâm hồn anh bay trong nắng chói lòa.

Vì tình em mỗi lần anh lại nhớ,
Hơn cả vua, anh thấy đời rực rỡ.

30
Khi yên tĩnh một mình ngồi suy nghĩ,
Điểm lại bao nhiêu mất mát trong đầu,
Và luyến tiếc nhớ những gì yêu quý,
Vết thương lành lần nữa bắt anh đau.

Và anh khóc, dù không quen làm vậy,
Khóc người thân dưới đất ẩm đang nằm,
Và nước mắt mối tình xưa lại chảy,
Và nỗi buồn thất vọng bấy nhiêu năm...

Khi điểm lại những gì anh để mất,
Anh bàng hoàng và đau xót như xưa,
Vì cái giá bây giờ anh trả đắt
Như thể anh chưa trả trước bao giờ.

Nhưng chỉ cần nhớ về em lúc ấy,
Anh lại thấy đời như tươi hơn vậy.

44
Nếu người anh bỗng trở thành ý nghĩ...
Qua núi cao, qua sóng biển êm đềm,
Qua khoảng cách xa muôn trùng, anh sẽ 
Như nhẹ nhàng cơn gió, đến cùng em.

Và hai ta, dù hai đầu trái đất,
Sẽ không còn là khoảng cách xa nhau,
Vì ý nghĩ chỉ cần trong nháy mắt
Sẽ đến nơi muốn đến lúc ban đầu.

Nhưng ý nghĩ: anh không bay lên được,
Làm anh đau, em vẫn ở xa anh,
Vì người anh chỉ làm bằng đất, nước,
Tháng ngày trôi, anh đau khổ một mình.

Đất, nước chẳng cho gì ngoài cái nặng
Và những giọt nước mắt buồn cay đắng.

46
Tim, mắt anh luôn cãi nhau gay gắt:
Làm cách nào mong có thể chia em?
Mắt nhất định đòi trao em cho mắt,
Tim nói rằng nên để đấy cho tim.

Tim quả quyết là em tim giữ
Sâu trong lòng mà mắt chẳng hề hay. 
Nhưng đôi mắt không ngớt lời chống cự,
Bảo hình em mắt chụp giữ bao ngày.

Để chấm dứt mối bất hòa, Lý trí
Đem hai bên đương sự đặt lên cân,
Và kết luận sau hồi lâu suy nghĩ -
Phải chia sao cho ai cũng có phần:

Những gì thuộc về phần ngoài - cho mắt;
Còn phần trong - cho trái tim chân thật.

48
Đồ đạc anh, đem vào kho anh để,
Khóa ngoài trong cẩn thận lúc lên đường,
Để quay lại vẫn còn nguyên như thế,
Để che mù mắt kẻ xấu, bất lương.

Nhưng còn em, người anh yêu hơn cả,
Người cho anh bao vui sướng, buồn rầu,
Khi bên em, bạc vàng là sỏi đá,
Thì lúc này anh biết giấu em đâu?

Biết giấu đâu? Chiếc hòm nào có thể
Giấu được em như của quí trong nhà?
Biết giấu đâu, ngoài tim anh tươi trẻ,
Nơi hoàn toàn em mặc ý vào ra?

Anh vẫn lo, dù giấu em ở đó -
Em ở đâu cũng là mồi cám dỗ.

60
Như sóng biển đêm ngày trên bãi sỏi
Đang xô nhau tìm cái chết của mình,
Phút tiếp phút, Thời gian không biết mỏi,
Vào vĩnh hằng, phút tiếp phút trôi nhanh.

Vầng trăng non những đêm đầu nhợt nhạt
Đã to dần, thêm sáng với thời gian,
Nhưng thời gian lại làm trăng che khuất,
Và ngày kia không sáng nữa, trăng tàn.

Thời gian phá những mùa xuân tuổi trẻ,
Trên trán người , nhiều nếp khắc in sâu.
Và những gì trong thiên nhiên đẹp thế -
Trước thời gian, tất cả phải cúi đầu.

Nhưng thơ anh thời gian không thể giết-
Trong thơ anh, em trở thành bất diệt.

66
Quá mỏi mệt, anh cầu mong cái chết,
Vì thấy dân phải sống kiếp ăn mày,
Và cái tốt bị xem thường, khinh miệt,
Và cái tồi, đời quí trọng, khen hadgee,

Và niềm tin bị đạp chà, lừa dối,
Và gái ngoan cam chịu nhục suốt đời,
Và kẻ mạnh trước kẻ hèn uốn gối,
Và bao lần danh dự hóa trò chơi,

Và nghệ thuật bị chính quyền khóa miệng,
Và người ngay nô lệ kẻ côn đồ,
Và thằng dốt chê người tài lên tiếng,
Và thật thà bị chế giễu ngây ngô...

Anh muốn chết, thoát những điều thấy đó,
Nhưng không nỡ để mình em đau khổ.

71
Đừng buồn lâu khi nhà thơ em chết,
Khi nghe tiếng chuông rung báo ngân rền,
Rằng thế giới này tối tăm, anh vĩnh biệt
Về thế giới côn trùng tăm tối đất đen.

Một ngày kia sonet này em đọc,
Xin chớ phiền lòng thương tiếc nhà thơ.
Anh không muốn thấy em buồn, em khóc
Khi nhớ về anh, nhớ những phút bây giờ.

Anh không muốn khi anh không còn sống
Mà tên anh em vẫn giữ trong đầu.
Em hãy để tình yêu và hy vọng
Theo anh về nơi ấy dưới đất sâu.

Anh không muốn thấy em buồn, đau khổ,
Mà người khác gièm pha em này nọ.

72
Để người khác không bắt em nhỏ lệ
Nói tốt về anh, hay nói những gì
Đã bắt em yêu thương anh như thế -
Nhớ sau này khi anh chết, quên đi.

Quên tất cả, vì anh không đáng nói,
Không đáng yêu. Anh chẳng muốn vô tình
Vì lòng tốt, em thành người giả dối,
Nói những điều không có thật về anh.

Và mãi mãi để tình em chân thật,
Để em không xấu hổ nữa bao giờ,
Em cứ mặc tên anh chôn dưới đất
Với xác mùn, chôn vĩnh viễn trong thơ.

Vì anh biết anh hai lần có lỗi:
Anh không tốt còn bắt em nói dối!

83
Anh không nghĩ em phải cần ca ngợi.
Khi bên em bao cái đẹp phai mờ.
Bản thân em, theo ý anh, đủ nói
Hay hơn nhiều sáo ngữ các nhà thơ.

Nên im lặng, anh không khen vì thế,
Mong cách này tăng giá trị em thêm,
Vì anh biết không bút nào có thể
Nói về em như em nói về em.

Nhưng than ôi, phũ phàng em đã trách
Rằng anh im, anh khô héo tâm hồn.
Anh không muốn như nhiều người kiểu cách
Khen quá nhiều làm cái đẹp vùi chôn.

Chỉ một ánh mắt em đen nhường ấy
Đủ sống hơn trăm bài thơ bóng bẩy.

87
Vâng, vĩnh biệt! Làm sao anh dám nói!
Và chắc em cũng biết bản thân mình.
Em lớn quá, anh không sao giữ nổi -
Hễ lúc nào em muốn, cứ xa anh.

Vì em đến như món quà em tặng,
Mà cho em anh chẳng có cái gì.
Món quà lớn anh không hề xứng đáng,
Nên bây giờ đâu dám giữ em đi.

Khi em trao em cho anh ngày nọ,
Chắc em không biết giá món hàng này,
Hay không biết về anh, nên từ đó
Anh lạm quyền cất giữ đến hôm nay.

Trong giấc ngủ anh là vua thật đấy,
Nhưng mất ngai mỗi lần anh tỉnh dậy.

91
Người thích khoe về tài ba, sức mạnh,
Người khoe giàu, khoe dòng dõi cao sang.
Người khoe áo dát bạc vàng lấp lánh,
Khoe chó săn, khoe tuấn mã, đại bàng.

Về sở thích trên đời ai cũng có
Mỗi người riêng một cái thích, lúc này
Cái tôi thích là tình yêu, và nó
Là tột cùng nhiều sở thích xưa nay.

Tình yêu em hơn họ hàng danh giá,
Hơn áo quần thêu kim tuyến sắc tươi,
Đắt hơn vàng và nhanh hơn tuấn mã,
Có mình em, anh hơn hết mọi người .

Nhưng chính em chỉ cần trong nháy mắt
Lấy tất cả, anh thành người nghèo nhất.

92
Đừng tìm cách lánh xa anh như vậy,
Vì đời ta do số phận gắn liền.
Anh chỉ sống đến một ngày nào đấy
Khi buộc lòng anh để mất tình em.

Nên vì thế anh không hề sợ chết.
Với riêng anh - chết cũng chẳng là gì.
Đáng sợ hơn là bị em khinh ghét
Hay trêu đùa rất cay độc nhiều khi.

Em cũng chẳng làm anh buồn, khổ nhục
Bằng bất công, bằng giả dối bao điều,
Vì với anh, yêu em là hạnh phúc,
Như đồng thời được chết bởi tình yêu.

Ôi, hạnh phúc thường kèm theo đau khổ:
Em giả dối mà anh quên điều đó.

98
Em xa anh khi muôn hoa đua nở,
Khi xuân về làm sống lại khắp nơi,
Khi tất cả khoe sắc màu sắc sỡ,
Khi Saturn cũng múa hát vui cười.

Nhưng tiếng chim và hương hoa ngọt dịu
Đã không làm anh ấm giữa mùa xuân,
Trước hoa tươi mà tâm hồn nặng trĩu,
Chẳng hái hoa như anh hái bao lần.

Anh hờ hững ngắm nhìn bông huệ trắng,
Bông hồng xinh với cánh đỏ mịn màng.
Hoa rất đẹp và hình hoa thanh, thẳng,
Nhưng mọi điều hoa bắt chước từ em.

Em đã đi, làm lòng anh tê tái,
Và mùa xuân là hình em để lại.

106
Khi anh đọc những bài thơ ý vị
Của người xưa, tuy khác hẳn bây giờ,
Anh thấy nói về công nương, hiệp sĩ,
Các mẫu người làm mẫu đẹp cho thơ.

Trong thơ ấy, bằng những lời trác tuyệt
Họ nói nhiều về môi, tóc, về tim.
Anh dám chắc chỉ người xưa mới biết
Nói những gì xinh đẹp có trong em.

Ôi tất cả những lời khen ngợi ấy
Hướng về em đang sống thật bây giờ,
Nhưng khoảng cách xưa và nay lớn vậy,
Nên họ còn chưa vẽ trọn trong thơ.

Anh thì sao? Sống gần em là thế,
Mà chẳng viết được gì đáng kể.

109
Đừng gọi anh là người không chung thủy,
Tuy anh nay không thể đến thăm nhiều.
Anh đâu dễ xa em như em nghĩ.
Rất lâu rồi anh gửi trái tim yêu

Cho em giữ trong ngực em. Từ đó
Như hành hương luôn hai hướng đi về,
Anh thăm em, thăm tim anh đau khổ,
Mang nước thần rửa cái xấu người chê.

Anh không tốt, em trách anh, có thể!
Nhưng quả anh không dám nghĩ bao giờ,
Rằng anh nỡ bỏ rơi em như thế,
Bỏ rơi nguồn hạnh phúc, bỏ nguồn thơ.

Em biết đấy, cuộc đời này rất rộng,
Anh chỉ có một mình em để sống.

115
Anh giả dối khi có lần từng viết:
"Anh yêu em hết trọn trái tim mình!"
Anh nói thế mà hoàn toàn không biết
Vẫn còn phần chưa yêu hết trong anh.

Nhìn thấy trước là thời gian tráo trở,
Đầy ngẫu nhiên và tai họa bất ngờ,
Có thể bắt cả quốc gia tan vỡ,
Phá lời thề, làm sụp đổ ước mơ,

Nhưng không tin vào sự đời thay đổi,
Mà chỉ tin vào hiện tại nhất thời,
"Anh yêu em, yêu vô cùng, anh nói,
Thật khó lòng yêu hơn thế, em ơi!..."

Nhưng anh nhầm: Tình yêu là đứa trẻ
Đang sức lớn, đòi người yêu cũng thế.

116
Tôi không ngăn hai trái tim sôi nổi
Đang yêu nhau, vì không thể có gì
Làm đổi thay, cả khi tình giả dối,
Khi hai người cách biệt, phải ra đi.

Trong giông bão, suốt đêm ngày vẫn đỏ,
Tình yêu là đèn sáng giữa xa khơi;
Cho những con thuyền lênh đênh đây đó,
Tình yêu là sao lấp lánh trên trời.

Tình yêu xoá những bông hồng trên má.
Nhưng tình yêu không nô lệ thời gian.
Và tình yêu dám đương đầu tất cả
Để mãi xanh tươi, không héo, không tàn.

Nếu tôi sai và thơ tôi nói dối,
Thì tình yêu và thơ không có nổi.

122
Anh không cần chân dung kia em tặng,
Chân dung em anh đã khắc trong tim.
Hơn tất cả thuốc màu và giấy trắng,
Tận đáy lòng, anh giữ mãi hình em.

Hay ít ra, khi tim còn biết đập
Và loài người còn đang biết yêu nhau,
Khi tất cả bụi thời gian chưa lấp,
Thì hình em anh vẫn giữ trong đầu.

Không giấy nào giữ em lâu đến thế,
Nên chân dung, em cất đấy cho mình.
Em nghĩ xem, anh cần gì bức vẽ,
Khi bao giờ em cũng ở trong anh?

Để nhớ nhau mà chân dung nhau phải thấy,
Nghĩa là ta có thể quên nhau vậy.

147
Tình yêu tôi là cơn đau vật vã,
Cần chữa nhanh, đang nhức nhối đêm ngày.
Thuốc chữa nó không phải gì xa lạ:
Chình là điều làm khổ nó lâu nay.

Và chạy chữa cho tình yêu, lý trí
Đã mất công khuyên nhủ biết bao điều,
Nhưng bất lực, đành bỏ đi: Âm ỉ,
Tôi một mình đau khổ với tình yêu.

Rồi từ đấy bệnh tình yêu thêm nặng,
Trái tim tôi thêm vật vã, đau buồn.
Nhân lý trí bỏ tôi đi, thừa thắng,
Cảm xúc và lời không ai giữ, trào tuôn

Rất, rất lâu, tôi - con người lý trí -
Cứ lầm tưởng người tôi yêu chung thủy.

154
Thần Tình yêu một lần quên, nằm ngủ
Để bên mình bó đuốc nhóm tình yêu.
Một lúc sau, các nàng tiên trinh nữ
Từ trong rừng cùng ùa chạy ra trêu.

Một nàng tiên bước lại gần bó đuốc
Có lửa hồng từng đốt cháy bao tim,
Nàng cầm lấy rồi nhúng sâu xuống nước.
Thần Tình yêu mất vũ khí, đi tìm.

Từ đấy suối trở thành dòng suối nóng,
Khách đến thăm, uống chữa bệnh rất nhiều.
Tôi cũng đến, với một niềm hy vọng
Nhờ suối thần cất gánh nặng tình yêu.

Nhưng tình yêu có thể làm nóng suối,
Mà nước chẳng làm lửa tình tôi nguội.


ROBERT BURNS ( Scotland, 1759 – 1796) 

NẾU EM ĐI…

Nếu em đi dưới tuyết băng mưa dội
ở giữa đồng,
ở giữa đồng,
Anh cởi áo che cho em tránh khỏi
Rét mùa đông,
Rét mùa đông.

Nếu số phận mang lại nhiều tai họa
Cho đời em,
Cho đời em,
Anh sẽ chẳng ngại ngần tất cả
Chia cùng em,
Chia cùng em.

Nếu chẳng may anh rơi vào sa mạc
Buồn cô đơn,
Buồn cô đơn,
Nhưng có em, đó là nơi cực lạc,
Còn đâu hơn,
Còn đâu hơn?

Và nếu anh chủ nhân toàn trái đất,
Toàn địa cầu,
Toàn địa cầu,
Thì chúng ta sẽ là người sướng nhất
Sống cùng nhau,
Sống cùng nhau.


YÊU NÀNG THIẾT THA…

Yêu nàng tha thiết
Chẳng dám nói ra,
Vì cái nghèo bắt tôi im lặng, cậu ạ.
Cày ruộng, làm thơ
Chẳng thể bao giờ
Cho gì hơn ngoài cuộc đời cay đắng, cậu ạ.

Nhưng tôi sẽ không
Bao giờ sờn lòng,
Vì thiếu nàng tôi không thể sống, cậu ạ.
Dù chẳng bạc vàng,
Họ hàng không sang,
Nhưng tôi chẳng thua ai về tự trọng, cậu ạ.

Giày tôi không xinh,
Ngựa tôi không nhanh,
Có thể tôi thua người về lễ phục, cậu ạ.
Nhưng dù ở đâu
Cũng ngẩng cao đầu,
Xuống bùn nhơ tôi không thèm chui rúc, cậu ạ.

Tôi chẳng đê hèn
Tìm cách làm tiền,
Chẳng ăn cướp, chẳng lọc lừa dối trá, cậu ạ.
Kiếm ăn hàng ngày,
Chẳng có cho vay,
Tôi cũng chẳng giơ tay vay ai cả, cậu ạ.


GIỮA CÁNH ĐỒNG LÚA MÌ

Một đêm trăng mát mẻ,
Giữa cánh đồng lúa mì
Chín, đung đưa nhè nhẹ,
Tôi đứng chờ Annie.

Suốt buổi chiều năn nỉ,
Tôi thuyết phục Annie,
Cuối cùng nàng đồng ý
Gặp giữa đồng lúa mì.

Đến mùa, hoa kết trái
Và lúa mì trĩu bông,
Suốt đời tôi nhớ mãi
Buổi hẹn nhau ngoài đồng.

Gió đìu hiu thổi nhẹ,
Trăng trên trời mênh mang
Tôi bế nàng đặt khẽ
Giữa đồng lúa chín vàng.

Hai trái tim cùng nhịp
Tôi ôm hôn Annie,
Hôn xong rồi hôn tiếp
Giữa cánh đồng lúa mì.

Tôi từng vui, hạnh phúc
Vì tiệc rượu triền miên,
Vì tình yêu, đôi lúc
Vui cả vì có tiền.

Nhưng những niềm vui đó
Không ý nghĩa chút gì
So với đêm hôm nọ
Giữa đồng cùng Annie.


GIÔN ANĐECXƠN

Giôn Anđecxơn yêu quí, Giôn,
Khi ta lần đầu quen nhau,
Như lông quạ đen, đen nhánh, Giôn,
Tóc anh đen nhánh trên đầu.

Bây giờ tóc anh ngả trắng, Giôn,
Trắng như bông tuyết trên cành.
Giôn Anđecxơn yêu quí, Giôn,
Cầu trời phù hộ cho anh.

Giôn Anđecxơn yêu quí, Giôn,
Núi đời ta đã lên cao,
Hai ta cùng chia vui sướng, Giôn,
Cùng chia cay đắng, ngọt ngào.

Bây giờ hai ta xuống núi, Giôn,
Cầm tay như buổi ban đầu.
Và xuống dưới kia có chết, Giôn,
Hai ta sẽ chết cùng nhau


BÀI HÁT NHỎ

Lau sậy mọc kín đồi,
Xanh tươi và ngoạn mục.
Các cô gái cho tôi
Những phút giây hạnh phúc.

Cái cuộc sống hàng ngày
Toàn buồn lo đủ thứ.
Đời đứng được xưa nay
Chính là nhờ phụ nữ.

Danh và tiền nhiều khi
Làm chúng ta tơ tưởng.
Nhưng có chúng chắc gì
Ta thành người sung sướng?

Cho một đêm thảnh thơi
Và vòng tay ôm chặt,
Là gánh nặng cuộc đời
Tôi sẽ quên, quên tất.

Mặc các ngài chê tôi,
Những con lừa lễ phép,
Đến hiền triết mà rồi
Cũng còn mê phái đẹp.


NGÀY XƯA

Ngày xưa, một xứ nọ xa xôi
Có một cô xinh đẹp tuyệt vời
          Yêu một chàng trai trẻ.

Nhưng hai người đã phải xa nhau,
Dù tình yêu mới chỉ bắt đầu,
          Vì chiến tranh bắt thế.

Và chàng trai vượt núi băng sông,
Nơi súng gươm lửa khói ngút đồng,
          Tim không hề sợ hãi.

Nhưng tim chàng thổn thức trong đêm,
Chiến trường không tiếng động, im lìm,
          Khi nghĩ về cô gái.


MELLY

          Ôi Melly
          Đẹp mê li,
Melly dịu dàng hiếm thấy.
          Melly tươi,
          Melly cười,
Melly hồn nhiên, lộng lẫy.

Đang đi, tôi gặp vô tình
Melly chân trần khiêm tốn.
Đôi chân hồng hồng, xinh xinh
Dẫm lên đá đường sắc nhọn.

Đôi chân, đôi chân Melly
Đáng bọc bằng nhung, bằng lụa.
Một người như em, Melly,
Đáng được ngồi xe công chúa.

Như tơ vàng óng, tóc em
Mềm mại uốn vòng quanh cổ.
Đôi mắt như đôi sao đêm
Soi tàu đi trong giông tố.

          Ôi Melly
          Đẹp mê li,
Melly dịu dàng hiếm thấy.
          Melly tươi,
          Melly cười,
Melly hồn nhiên lộng lẫy.


MỞ CỬA CHO ANH

Mở cửa em ơi, lẽ nào không nghe thấy.
Ôi mở cửa cho anh, ôi.
Dù em phụ tình anh, anh không tin như vậy.
Ôi mở cửa cho anh, ôi.

Cơn gió lạnh trên má anh đang thổi,
Nhưng không lạnh bằng tình em, ôi.
Mưa tuyết đổ xuống tim anh đau nhói,
Nhưng không đau bằng tình em, ôi.

Vầng trăng bạc đã về nơi yên nghỉ.
Đời anh chỉ đến phút này, ôi.
Bè bạn vô tâm, người yêu không chung thủy,
Không phải bận lòng từ nay, ôi.

Mở cửa em ơi, lẽ nào không nghe thấy.
Ôi mở cửa cho anh, ôi.
Dù em phụ tình anh, anh không tin như vậy.
Ôi mở cửa cho anh, ôi.

Cô gái nghe, cô gái ra mở cửa,
Thấy xác người yêu bên thềm, ôi.
Cô gái ngã, và rồi không dậy nữa.
Hai xác nằm trong đêm, ôi.


VỀ CHIẾN TRANH VÀ TÌNH YÊU

Cướp biển, cướp đường - chiến tranh tôi chán ghét,
Dù chúng mang bao tên gọi mỹ miều.
Nhưng có cuộc chiến tranh tôi không ngần ngại chết,
Là cái thường ta vẫn gọi tình yêu.

Tôi ngợi ca hòa bình, tiến bộ,
Và tự do, cuộc sống vui tươi.
Tôi sung sướng phải xây thêm một,
Còn hơn được phá gấp mười.


CA KHÚC

Anh đã bỏ rơi em, Jamie.
Anh đã bỏ rơi em.
Anh đã bỏ rơi em, Jamie.
Anh đã bỏ rơi em.

Anh đã đùa với tình em, em biết.
Anh không hề yêu em.
Dù anh thề yêu thủy chung, tới chết,
Nhưng rồi anh xa em, Jamie.
Vâng, rồi anh xa em.

Anh đã phụ tình em, Jamie.
Anh đã phụ tình em.
Anh đã phụ tình em, Jamie,
Anh đã phụ tình em.

Em biết anh rồi sẽ yêu người khác,
Để mình em bơ vơ, Jamie.
Nếu vậy em thà liều mình nhắm mắt,
Để không mở lại bao giờ, Jamie.
Để không mở lại bao giờ.


ANH HUÝT GỌI EM ĐI

Anh huýt gọi em đi, em sẽ ra,
Anh huýt gọi em đi, em sẽ ra.
Dù bố mẹ, cả nhà em không thích thế.
Anh huýt gọi em đi, em sẽ ra.

Nhưng khi đến nhà em, anh nhớ lấy,
Đến nhà em ngày cũng như đêm,
Phải đi lối sau vườn để không ai nhìn thấy,
Như thể anh không phải đến tìm em.
Làm như anh không phải đến tìm em.

Khi gặp em trong nhà thờ cầu nguyện,
Hãy lờ ngang như chẳng biết gì em.
Chỉ cần anh liếc mắt nhìn âu yếm,
Nhưng như anh không phải liếc nhìn em.
Làm như anh không phải liếc nhìn em.

Anh hãy nói cho mọi người hiểu lạc,
Rằng với em, anh không muốn, không thèm,
Nhưng anh chớ, dù đùa, yêu người khác,
Để người anh yêu mãi mãi là em,
Cho người anh yêu mãi mãi là em.

Anh huýt gọi em đi, em sẽ ra.
Anh huýt gọi em đi, em sẽ ra.
Dù bố mẹ, cả nhà em không thích thế,
Anh huýt gọi em đi, em sẽ ra.


TIBBI DUNBAR

Em có đi cùng anh, Tibbi Dunbar?
Em có đi cùng anh?
Em đi xe hay em cưỡi ngựa,
Hay đi bộ cùng anh, Tibbi Dunbar?

Anh không thiết nhà em và tiền bạc,
Anh không thiết họ hàng em lỗi lạc.
Chỉ muốn từ nay sướng khổ có hai ta.
Với chiếc áo trên người, đến cùng anh, Tibbi Dunbar!


EM YÊU, NHÌN XEM

Em yêu, nhìn xem, rừng xanh không -
          Muôn hoa khoe màu đua nở,
Tỏa hương thơm ngào ngạt giữa đồng
Tóc em vờn bay theo gió.

Con sơn ca xa cung điện, đền chùa
          Đến đậu lều tranh chim hót.
Cho anh chăn cừu và cho vua,
          Như nhau, thiên nhiên dịu ngọt.

Cứ mặc nghìn đàn nơi hoàng cung
          Ngày đêm, đêm ngày réo rắt,
Trên cỏ xanh, bên gốc cây tùng
          Tiếng sáo chăn cừu dìu dặt.

Có thể người khiêu vũ cùng vua,
          Hóa trang, lâu đài tráng lệ
Khinh bỉ chê ta điệu múa quê mùa.
          Chắc gì họ vui hơn thế?

Anh chăn cừu tâm sự với người yêu
          Bằng những lời đơn giản nhất.
Một ông vua lời hoa mỹ nói nhiều,
           Nhưng chắc gì ngài chân thật?

Bông hoa rừng anh hái cho em,
          Để tay em cài lên ngực.
Quan không yêu như anh yêu em
          Dù quan tặng nhiều trang sức.


LÀM SAO KHÔNG LO NGHĨ

Làm sao không lo nghĩ,
Làm sao không buồn thương,
Khi người tôi yêu quí
Đang ốm, nằm trên giường?

Ôi đêm dài, dài quá,
Mong trời sáng cho mau.
Tâm hồn anh tất cả
Chia cùng em cái đau.

Lẽ nào không hy vọng,
Lẽ nào anh mất em?
Cầu cho em được sống -
Thẫn thờ, anh ngồi im.

Ôi linh thiêng tạo hóa,
Hãy rủ lòng thương tôi.
Hãy lấy đi tất cả,
Nhưng chừa nàng cho tôi.

Ôi đêm dài, dài quá,
Mong trời sáng cho mau.
Tâm hồn anh tất cả
Chia cùng em cái đau.


ANH THỢ ĐỐT THAN

Ơi cô kia, đi đâu mà vội vã,
Mà lang thang lên núi, xuống ngàn?
Tôi đi khắp nơi, nay đây mai đó
Theo chồng tôi, anh thợ đốt than.

Cô có thấy núi đồi kia xanh biếc,
Nơi mặt trời đang đuổi mù tan?
Tất cả của tôi và của cô tất cả,
Nếu cô bỏ anh chàng đốt than.

Cô sẽ có áo quần toàn nhung lụa,
Và gia nhân hầu hạ bên bàn,
Vàng và bạc tha hồ cô trang điểm,
Nếu cô bỏ anh chàng đốt than.

Cho dù anh có núi đồi bát ngát
và gia nhân hầu hạ bên bàn,
Tôi cũng chẳng bao giờ vì cái đó
Mà bỏ chồng tôi, anh thợ đốt than.

Dù suốt ngày chỉ kiếm đồng xu nhỏ,
Và suốt đời phải vất vả gian nan,
Nhưng tối đến, trong lều, tôi hạnh phúc
Cùng chồng tôi, anh thợ đốt than.

Tôi yêu chàng, tôi yêu chàng tha thiết,
Dù lang thang xuống núi, lên ngàn.
Tôi sẽ đi nay đây mai đó
Theo chồng tôi, anh thợ đốt than.


HEINRICH HEIEN (Đức, 1797 – 1856)

ANH KHÔNG TIN

Anh không tin trời cao,
Cả Thánh Kinh cũng vậy.
Anh chỉ tin mắt em,
Có bầu trời trong đấy.

Anh không tin chúa trời,
Cũng không tin Kinh Thánh,
Anh chỉ tin tim em,
Dù tim em giá lạnh.

Anh không tin quỉ thần,
Không sợ trời bắt tôi.
Anh chỉ tin mắt em,
Dù mắt em giả dối.


TÔI THÍCH

Tôi thích bịt mắt nàng
Rồi hôn môi nhè nhẹ.
Nàng bắt nói nàng nghe
Vì sao tôi thích thế.

Suốt từ sáng đến chiều
Nàng hỏi tôi gay gắt:
“Vì sao khi hôn em,
Anh bắt em nhắm mắt?”

Tôi cũng chẳng biết tôi
Vì sao thích làm thế.
Tôi lại bịt mắt nàng,
Hôn lên môi nhè nhẹ.


HỌ LÀM CUỘC ĐỜI TÔI

Họ làm cuộc đời tôi
Khổ đau hơn cái chết -
Một số bằng tình yêu,
Một số bằng thù ghét.

Họ đầu độc miếng ăn,
Họ làm tôi bực tức -
Người thì do vì yêu,
Người vì do căm tức.

Nhưng cô gái làm tôi
Buồn và đau hơn hết
Là cô không yêu tôi,
Và cũng không hề ghét.


MỘT CHÀNG TRAI

Một chàng trai đem lòng yêu cô gái,
Nhưng cô ta yêu người khác, và rồi
Người khác ấy lại yêu cô gái khác,
Để nàng buồn và thất vọng khôn nguôi.

Và sau đó, vì thất tình, cô gái
Không mảy may kén chọn, đã lấy chồng,
Thành bất hạnh, cả chàng trai cũng vậy,
Phải suốt đời đau khổ, phải chờ mong...

Câu chuyện trên khồng có gì mới lạ.
Bao đời nay thường vẫn thế. Có điều,
Nếu xẩy ra với chúng ta, ta sẽ
Biết thế nào là cái giá tình yêu!


BIỂN

Biển có nhiều ngọc quí,
Trời có nhiều sao đêm.
Trái tim nhiều cảm xúc,
Vì trái tim có em.

Biển và trời thật lớn.
Tim anh lớn hơn nhiều.
Sáng hơn sao và ngọc
Là ánh sáng tình yêu.

Trái tim anh rộng lớn
Đang chờ em đến nhanh.
Vì tình yêu tràn ngập
Biển trời và tim anh.


ANH VÀ EM

Anh và em không hẹn,
Cùng đi chuyến xe đêm.
Hai đứa cười vui vẻ -
Chỉ mình anh với em.

Sáng ra ta kinh ngạc
Thấy người khách thứ ba
Là Tình yêu lậu vé,
Lén vào ngồi bên ta!


EM HÃY NÓI ANH NGHE

Em hãy nói cho anh nghe: Vì sao
Giữa mùa xuân mà hoa hồng đã héo,
Và trước anh, do nguyên cớ thế nào
Bông hoa tím cúi đầu buồn lạnh lẽo?

Em hãy nói: Vì sao chim họa mi
Hót buồn bã, làm tim anh nhức nhối?
Sao anh nghe như mục nát cái gì
Trong hơi thở của rừng xanh, đồng nội?

Em hãy nói: Sao suốt ngày mặt trời
Luôn giận dữ nhìn cánh đồng nhăn nhó?
Sao bóng đen luôn bao trùm khắp nơi,
Cả trái đất âm u như nấm mộ?

Anh đau buồn, anh thất vọng, ủ ê -
Hãy giải thích cho anh nghe điều ấy.
Và em yêu, em hãy nói anh nghe:
Sao em nỡ bỏ anh đi như vậy?


MÙA XUÂN BUỒN

Mùa xuân buồn, đăm chiêu.
Hoa buồn trong khóm lá.
Họa mi hót buổi chiều
Nghe cũng buồn khó tả.

Nào, em yêu của anh,
Đừng cười to, đừng hát.
Thà em khóc để anh
Được hôn khô đôi mắt.


CÔ NÀNG ĐÁNH CÁ

Này cô nàng đánh cá
Hãy cho thuyền lại đây.
Không việc gì phải sợ -
Ta tán chuyện suốt ngày.

Nào, chìa tay tôi bắt.
Hãy ngả vai vào tôi.
Em quen tin sóng biển
Luôn thay đổi suốt đời.

Trong tim tôi, như biển,
Có sóng vỗ êm đềm,
Có gió và nhiều ngọc.
Tiếc còn chưa có em.


TRÊN TRỜI CÁC VÌ SAO

Trên trời, các vì sao
Nhún chân đi rún rẩy,
Để trái đất ngủ yên,
Không giật mình thức dậy.

Cả khu rừng lắng nghe,
Vểnh muôn nghìn chiếc lá.
Núi ngủ, bóng đổ dài
Những cánh tay kỳ lạ.

Có tiếng gì thế nhỉ
Ngân vang trong trái tim?
Tiếng người yêu đang gọi,
Hay chỉ là tiếng chim?


NHÀ EM CÓ VŨ HỘI

Nhà em có vũ hội,
Thắp đèn xanh, đèn vàng.
Anh nhìn lên cửa sổ
Thấy bóng em đi ngang.

Em không nhìn, không biết
Anh đang đứng trong đêm
Và càng không thể biết
Anh đang buồn vì em.

Vì tình yêu, lần nữa
Anh lại buồn đêm nay.
Tim xốn xang, chỉ tiếc
Em không biết điều này.


ÔNG VUA GIÀ

Xưa có ông vua già,
Tính hung tàn, khủng khiếp.
Và rồi ông vua già
Cưới một nàng xinh đẹp.

Xưa có một anh hầu,
Đẹp trai và mạnh khỏe.
Vua bắt chàng theo hầu
Bên cô hoàng hậu trẻ.

Và về sau, về sau,
Theo lời bài hát cổ,
Cả hai cùng mất đầu
Vì tình yêu của họ.


ĐÊM

Đêm, bên bờ biển vắng,
Trăng chênh chếch trên đầu,
Cây trầm tư im lặng,
Sóng thì thầm hỏi nhau:

“Anh chàng kia lạ mặt
Là ngốc hay đang yêu
Mà khi cười, khi hát,
Khi khóc buồn, đăm chiêu?”

Trăng mỉm cười vui vẻ
Nói với sóng: “Anh chàng
Vừa ngốc, điên, hơn thế,
Vừa nhà thơ lang thang”.


EM CỨ LẤY ANH ĐI

Em cứ lấy anh đi,
Đời em anh sẽ cố
Không để thiếu thứ gì,
Không bao giờ em khổ.

Em cứ việc mắng anh,
Cứ trêu đùa, chọc tức.
Nhưng nếu chê thơ anh,
Anh bỏ em lập tức!


NHỜ NÀNG THƠ CẤT CÁNH

Nhờ nàng thơ cất cánh,
Em hãy đến cùng anh,
Đến sông Hằng lấp lánh,
Trời miền nam trong xanh.

ở đấy vườn thơ mộng
Nhuốm sắc đỏ trời chiều;
Dưới trăng vàng soi bóng,
Sen buồn nhớ người yêu.

ở đấy hương ngào ngạt,
Và hoa hồng đêm đêm
Ngắm trời sao; cỏ hát
Những bài hát êm đềm.

Và bầy nai sợ hãi
Lắng nghe gió trên cành,
Bên dòng sông mềm mại
Gợn sóng vàng, sóng xanh.

ở đấy, nằm trên cỏ
Trong giấc mơ ban ngày
Ta thả lòng theo gió
Cùng tình yêu ngất ngây...


W. GOETHE (Đức, 1749 – 1832)

ÔNG VUA XỨ PHULA

Ngày xưa ở Phula
Một ông vua vĩ đại
Có chiếc cốc, món quà
Của người yêu để lại.

Khi uống từ cốc vàng
Trong những lần đại tiệc,
Vua lại nhớ đến nàng
Với nỗi lòng thương tiếc.

Và trước lúc qua đời,
Cả ngai vàng, châu ngọc
Vua cho hết mọi người,
Chỉ còn chừa chiếc cốc.

Rồi vua đem hoàng cung
Tới lâu đài tráng lệ
Bên biển, lần cuối cùng
Mở tiệc to vui vẻ.

Nâng cốc rượu trên tay
Uống một hơi, sau đó
Vua vứt chiếc cốc này
Xuống biển xanh sóng vỗ.

Khi chiếc cốc vừa rơi
Chạm lên đầu sóng trắng,
Vua lập tức lìa đời.
Chiếc cốc chìm lẳng lặng.


PAUL VERLAINE (Pháp, 1844 – 1896)

TA HÃY GIẤU TÌNH YÊU

Ta hãy giấu tình yêu
Vào sâu trong thanh vắng.
Của âm u trời chiều,
Cành cây che im lặng.

Còn trái tim, ước mơ -
Ta để tan chầm chậm
Vào nỗi buồn bâng quơ
Của rừng thông xanh thẳm.

Hãy để mắt lim dim,
Hãy đặt tay lên ngực.
Trái tim em nằm im,
Đừng bao giờ đánh thức.

Chúng ta hãy một lần
Tin vào hơi thở nhẹ
Vừa lướt qua dưới chân,
Làm cỏ xanh lay khẽ.

Và kia, trong rừng già
Đêm dần buông, dịu ngọt.
Bằng nỗi buồn của ta
Chim họa mi sẽ hót.


TREO TRÊN RỪNG DÀY

Treo trên rừng dày
Mặt trăng nhợt nhạt.
Trên mỗi cành cây
Họa mi đang hát,
Hát hoài suốt đêm.
Ôi em, ôi em...

Mặt hồ long lanh
Như gương sẫm tối,
In bóng liễu xanh,
Nơi cơn gió thổi.
Đây chính là giờ
Ước mơ, ước mơ...

Hình như lúc này,
Như trăng nhợt trắng,
Trời gửi xuống đây
Mênh mông im lặng.
Bình yên, bình yên.
Ôi giờ thần tiên...


VICTOR HUGO (Pháp, 1802 – 1885)

THƠ ANH RỜI TRANG GẤY

Thơ anh rời trang giấy
Bay đến đậu vườn em,
Nếu thơ anh có cánh,
Đôi cánh của con chim.

Thơ anh sẽ che chở
Ngôi nhà em bình yên,
Nếu thơ anh có cánh,
Đôi cánh của nàng tiên.

Thơ anh sẽ chung thủy
Bay theo em sớm chiều,
Nếu thơ anh có cánh,
Đôi cánh của tình yêu.


CA KHÚC

Sao em còn tìm gặp anh
Khi không còn gì để nói?
Sao em mỉm cười hiền lành
Cho lòng anh thêm bối rối?

Em nắm tay anh làm gì
Khi chẳng còn điều thổ lộ?
Dạo chơi đâu đó, đang đi
Chìm trong giấc mơ cám dỗ.

Em muốn xa anh, vì sao
Bây giờ còn mong gặp gỡ?
Gặp em, không hiểu thế nào,
Anh thấy vừa vui, vừa sợ.


G. APPOLINAIRE (Pháp, 1880 – 1918)

CẦU MIRABEAU

Kia, dưới cầu Mirabeau, sông Seine
          Và tình yêu chúng ta đang chảy.
Em phải nhớ rằng sau bao ưu phiền
Sẽ có ngày ta hạnh phúc, bình yên.

          giờ đã điểm, đêm buông mềm mại.
          Ngày trôi qua mà anh ở lại.

Chúng ta đứng, tay lại cầm bàn tay,
          Thành chiếc cầu bắc ngang, phía dưới
Là dòng sông đang mỏi mệt chở đầy
Những cái nhìn bao thế kỷ xưa nay.

          Giờ đã điểm, đêm buông mềm mại.
          Ngày trôi qua mà anh ở lại.

Tình yêu trôi như dòng sông đang trôi.
Tình yêu trôi, trôi đi vĩnh viễn.
Chậm làm sao dòng cuộc sống, và rồi
Cũng phủ phàng là hy vọng, than ôi.

Giờ đã điểm, đêm buông mềm mại.
Ngày trôi qua mà anh ở lại.

Tháng và ngày cứ đi vào lãng quên,
Như thời gian, không còn quay lại.
Cùng tình yêu và bao nỗi ưu phiền
Chỉ dưới cầu vẫn là dòng sông Seine.

          Giờ đã điểm, đêm buông mềm mại.
          Ngày trôi qua mà anh ở lại.


G.BYRON (Anh, 1788 – 1824)

THƠ ĐỀ TẶNG TRONG ALBOM

Anh viết đây dòng chữ nhỏ
Để em nhớ anh đôi lần,
Như tên ai trên bia mộ
Gọi người du khách dừng chân.

Rồi tháng năm qua, trông lại,
Thấy tên người xưa còn đây,
Hãy tin: Dù anh xa mãi,
Nhưng tim chôn ở trang này.


KHI ĐÔI TA CHIA TAY

Nhớ không em, thuở nọ,
Khi đôi ta chia tay,
Hai đứa cùng đau khổ,
Nhìn nhau lệ tuôn đầy.

Và ngày ấy hôn em,
Hôn đôi môi buốt lạnh,
Anh đã thấy trong tim
Những tháng năm hiu quạnh.

Phải chăng giọt sương rơi
Trên mi anh buổi nọ
Đã theo anh suốt đời
Và nay thành giông tố?

Hai ta giấu tình yêu
Để không ai được biết.
Anh thầm đau khổ nhiều
Vì yêu em tha thiết.

Nếu ta còn gặp nhau
Sau bao năm xa vắng,
Biết đón em thế nào
Ngoài nước mắt, im lặng?


TÌNH YÊU

Tình yêu bắt đầu từ đâu -
Sao em hỏi anh như vậy?
Tình yêu trong anh bắt đầu
Từ ngày hình em anh thấy.

Và tim biết rõ bao giờ
Tình yêu đến ngày kết thúc.
Tình yêu sống với nhà thơ,
Suốt đời buồn đau, tủi nhục.


WILLIAM BLAKE (Anh, 1757 – 1827)

BÍ MẬT TÌNH YÊU

Đừng bao giờ thổ lộ tình yêu.
Tình yêu không cần thổ lộ.
Hãy để tình yêu như ngọn gió
Lặng lẽ trôi trong trời chiều.

Tôi dại khờ, tôi thổ lộ tình yêu
Cùng cô gái mà tôi yêu quí -
Tôi  van xin, tôi đau buồn, năn nỉ...
Nhưng rồi cô gái bỏ tôi.

Nhưng rồi cô gái bỏ tôi.
Và một hôm, bỗng có người khách nọ
Đến lặng lẽ, âm thầm như ngọn gió,
Rồi thở dài, dắt cô gái cùng đi,


WILLIAM YEATS (Anh, 1856 – 1939)

NẾU ANH CÓ

Nếu anh có như trời cao đang có
Những tấm lụa mây vàng ánh sáng dệt nên,
Nếu anh có như hoàng hôn đang có
Những tấm lụa hồng tím thẫm ngả dần đen...

Nếu anh có, dưới chân em anh sẽ trải.
Nhưng anh nghèo, anh chỉ có ước mơ.
Và ước mơ anh, dưới chân em anh đã trải.
Bước nhẹ thôi em, đừng bắt ước mơ đau.


JAMES JOYCE (Anh, 1882 – 1941)

CÔ GÁI TÓC VÀNG

Ngập ngừng chi bên cửa sổ,
Ơi cô gái tóc vàng.
Anh vừa nghe em hát đó
Một bài ca mênh mang.

Sách gấp rồi, anh để đấy.
Anh có hiểu gì đâu.
Anh bâng khuâng nhìn lửa cháy
Như bâng khuâng buổi đầu.

Sách gấp rồi, anh để đấy,
Anh bỏ phòng đi ra,
Vì chiều đông đang cô độc,
Anh nghe lời em ca.

Ngập ngừng chi bên cửa sổ,
Ơi cô gái tíc vàng.
Anh vừa nghe em hát đó
Một bài ca mênh mang.


P. SHELLEY (Anh, 1792 – 1822)

GỬI…

Bông hoa tím khi xa cành khô quắt,
Vẫn còn thơm trong tâm hồn phảng phất.
Còn tiếng đàn khi nghệ sĩ ngừng tay,
Vẫn còn vang trong trí nhớ ngất ngây.

Hoa hồng thắm khi nhị vàng lụi chết,
Thành giường ấm cho người yêu hoa dệt.
Như hình em khi hai đứa xa nhau,
Trong lòng anh vẫn trìu mến khắc sâu.


W. BAUDILON (Anh)
      
TRỜI BAN ĐÊM

Trời ban đêm có nghìn con mắt,
          Nhưng chỉ một ban ngày;
Và ánh sáng khắp nơi lụi tắt
          Theo mặt trời tàn phương tây.

óc chúng ta có nghìn con mắt,
Còn tim chỉ một mà thôi.
Nhưng ánh sáng cuộc đời lụi tắt
          Khi tình yêu qua rồi.


Ch. ROSETTI (Anh)

ANH LÁI ĐÒ

“Anh lái đò ơi, đứng lại,
      Cho tôi qua sông”.
“Được thôi, nếu cô không ngại
        Cho tôi một đồng”.

“Tôi có một đồng trong túi
        Và đôi mắt xanh.
Nếu anh cho tôi đi với,
       Tôi tiếc gì anh!”

“Thôi chẳng cần gì phải nói
     Mắt xanh hay đen.
Vì cái cô mang trong túi,
     Mời cô xuống thuyền”


GRIGON OBELIONI (Gruzia, 1808 – 1883)

Nhanh hơn con bướm...

Nhanh hơn con bướm lượn,
Là cái nhìn của em.
Môi em cười tươi đỏ
Hơn bông hoa bên thềm.

Tóc em thơm ngào ngạt
Như hương rượu thơm nồng.
Thân hình em thon thẳng
Như cây dừa bên sông.

Và nhìn em, thật lạ,
Không hiểu sao bao giờ
Anh cũng vừa vui sướng,
Lại vừa buồn bâng quơ.


KHI HẠNH PHÚC

Khi hạnh phúc được gần bên em,
Anh thấy em như mùa xuân lộng lẫy.
Cả thiên đường nằm trong mắt em,
Và nhìn em, lòng anh như rực cháy.
            Giá em biết anh yêu em nhường nào!

Khi anh buồn vì em đi xa,
Xa người đẹp làm lòng anh bối rối.
Anh lặng lẽ đếm thời gian trôi qua,
Phải chia ly, tim anh nhức nhối.
              Giá em biết anh yêu em nhường nào!

Em, tình yêu, em luôn bắt anh
Lúc vui sướng, lúc buồn, đau khổ,
Lúc mơ màng muốn bay lên trời xanh,
Lúc muốn chết, tự vùi chôn đâu đó...
              Giá em biết anh yêu em nhường nào!


Ilia CHAVCHAVADZE( Gruzia, 1837 – 1907)

EM CÒN NHỚ

Em còn nhớ khu vườn
Nơi ta thường gặp mặt?
Ngày ấy ta yêu nhau
Một tình yêu ngây ngất.

Em hái một bông hồng
Trao cho anh lần nọ:
“Em tặng anh, chàng điên,
Bông hoa này thắm đỏ!”

Và chàng điên của em
Cũng như em ngày ấy
Không biết rằng tình yêu
Sẽ héo tàn chóng vậy.

Em còn nhớ hai ta
Ngồi mơ màng lặng lẽ?
Anh nghe gần, rất gần
Hơi thở em nhè nhẹ.

Rồi không kìm được thêm,
Anh hôn em lên má.
Em giật mình, mỉm cười,
Giơ ngón tay lên dọa.

Anh và em đều điên,
Cũng không hay từ đó
Cái hôn kia suốt đời
Làm hai ta đau khổ.


ANH ĐÃ QUÊN

Anh đã quên hy vọng, ước mơ,
Quên tất cả niềm vui cuộc sống.
Thế mà trái tim anh bây giờ
Đang rỉ máu vì tình yêu vô vọng.

Để làm gì em yêu, em yêu anh?
Để làm gì em xinh nhường ấy?
Và trái tim đang hạnh phúc yên lành,
Để làm gì yêu rồi buồn như vậy?

Anh - nô lệ trung thành của em.
Nhưng than ôi, em trong tay người khác.
Cùng người đó em cười vui ngày đêm.
Đáng nguyền rủa cuộc đời anh bội bạc!

Em có hiểu nỗi buồn anh không?
Và liệu anh đang còn hy vọng?
Em chữa anh khỏi vết thương lòng,
Hay cánh cửa vào thiên đường đã đóng?


Acaki  SHETERELI (Gruzia, 1840 – 1915)

ANH KHÔNG VÍ

Anh không ví mùa xuân đời em
Với mùa đông đời anh giá lạnh.
Cũng như anh không ví bóng đêm
Với bình minh, với mặt trời lấp lánh.

Em đang xuân, đời phía trước còn dài.
Cuộc đời anh đã xế chiều. Trong lúc
Em vừa gánh gánh đời trên vai,
Anh thì đã còng lưng, sắp gục.

Giữa chúng ta là khoảng cách mênh mông.
Ta xa nhau như bầu trời, mặt đất.
Em - bông hoa mới hé nụ giữa đồng.
Anh - đám rêu sém khô vì gió quật.

Nhưng bầu trời và mặt đất xưa nay
Được nối chặt bằng sợi dây nào đấy.
Cũng thế em và anh lúc này
Hòa làm một, dù khác nhau đến vậy.

XULICO

Mang trong ngực một nỗi buồn nhức nhối,
Tôi lang thang đi giữa những nấm mồ
Và rồi khóc, rồi cầu xin, tôi gọi:
“Em ở đâu, em yêu, Xulicô?”

Giữa lau lách có bông hoa hồng đỏ
Đang tỏa hương khoe giữa trời chiều.
Tôi đi đến, quì bên hoa, hỏi nhỏ:
“Em ở đâu, Xulicô, em yêu?”

Bông hoa đẹp vừa nghe tôi hỏi thế
Liền đung đưa e thẹn, khẽ nghiêng đầu,
Và để rơi những giọt sương lặng lẽ
Như những dòng nước mắt buồn đau.

Trên đầu tôi có con chim sôi nổi
Đang hát vang những khúc hát tâm tình.
Tôi ngây ngất lắng tai nghe, khẽ hỏi:
         “Em đấy ư, Xulicô của anh?”

Con chim nhỏ vụt bay lên vui vẻ,
Bay lên cao trên đôi cánh, và rồi
Chim lại hót, hót say sưa như thể
Đáp: “Con người anh đang kiếm là tôi!”

Hoàng hôn tắt, trên bầu trời giá lạnh,
Bỗng mọc lên ngôi sao đẹp khác thường.
Tôi kêu to: “Hỡi ngôi sao lấp lánh,
Có phải sao là người tôi yêu thương?”

Từ mặt đất ngước nhìn lên, tôi thấy
Ngôi sao xanh xinh đẹp gật đầu.
Ngọn gió ấm ghé tai tôi lúc ấy
Nói những lời rất âu yếm như sau:

“Hãy nhìn kỹ, hãy lắng nghe, hít thở,
Xulcô - anh đang thấy lúc này!
Chiếu cho anh là mặt trời rực rỡ.
Anh không còn đau xót nữa từ nay.

Nàng đã biến thành hoa, thành chim nhỏ,
Thành ngôi sao luôn nhấp nháy trên đầu.
Không thể chết tình yêu, dù đau khổ.
Anh và nàng nay lại được bên nhau”.

Và từ đấy tôi không còn than khóc,
Không lang thang đi giữa những nấm mồ.
Đấy là em - ngôi sao xanh như ngọc,
Là bông hồng, chim hót, Xulicô!


Galactiôn TABITZE (Gruzia, 1892 – 1959)

GIÓ THỔI MẠNH

Gió thổi mạnh, gió điên cuồng thổi mạnh.
Lá vàng rơi, bay theo gió; cúi đầu,
Cả hàng cây uốn cong như vỗ cánh...
Em ở đâu, ở đâu, em ở đâu?

Chao, tuyết rơi, tuyết rơi, rơi lặng lẽ.
Anh không thể tìm em, không, không thể.

Mang hình em trong ngực suốt đời,
Anh tìm em khắp nơi, khắp nơi...

ý nghĩ anh như bầu trời ẩm lạnh.
Gió cứ thổi, gió điên cuồng thổi mạnh...
Lá vàng rơi, bay theo gió; cúi đầu,
Cả hàng cây uốn cong như vỗ cánh...
Em ở đâu, ở đâu, em ở đâu?


V. TERIAN (Armenia, 1885 – 1920)

EM RA ĐI

Em ra đi, anh không biết đi đâu.
                 Như ngôi sao trên đầu
Tan vào mây khi mặt trời hé đỏ.

Và giờ đây, cất bước một mình anh,
                 Như bông hoa lìa cành,
Đời phũ phàng bắt bay theo gió.

Em ra đi, anh không biết đi đâu,
                 Nhưng anh chưa khi nào
Nghe em than đời buồn, cô độc.

Anh và em, hai đứa sẽ hai nơi,
                 Cách nhau hai chân trời...
Chỉ riêng trái tim anh vẫn khóc.


H. IBHSEN (Na Uy, 1828 – 1906)

HỌ BÌNH YÊN

Họ bình yên sống hạnh phúc bên nhau,
Hết mùa đông đến mùa hè, họ sống...
Nhưng bất ngờ, nhà họ cháy, rất lâu
Họ cúi gục bên đống tro nóng bỏng.

Vì bị chôn, vùi lấp dưới tro dày
Là chiếc hộp đựng những gì quí nhất.
Họ bới tìm bằng cuốc xẻng, bằng tay,
Mong thấy lại chiếc hộp vàng đã mất.

Và cuối cùng, từ gạch vụn, tro đen,
Họ tìm thấy những đồ trang sức nọ.
Chỉ riêng bà không thấy lại niềm tin.
Ông - để cháy hạnh phúc mình đã có.





N. LENAU (Áo)

LOTTA

Theo lối nhỏ buổi chiều
Anh đi vào bãi sậy,
Để ngồi nhớ người yêu
Bên mặt hồ đâu đấy.

Gió thổi, cành rung rinh,
Lá rơi, trôi theo sóng.
Cây sậy khóc, cúi mình.
Trái tim anh xúc động.

Vì lần nữa anh nghe
Tiếng dịu dàng em hát,
Bài hát chốn đồng quê
Tan trong sương mờ nhạt..


THẾ LÀ HẾT

Thế là hết một ngày dài mệt mỏi.
Ấnh hoàng hôn đang rơi nhẹ xuống đồng.
Hàng liễu xanh khẽ giật mình xao động
Gió thở dài trong bãi sậy ven sông.

Em - tia nắng buổi chiều, run, sợ hãi
Trong đời anh tăm tối đã bao ngày.
Từ ngôi sao của tình yêu sót lại
Trên mặt hồ một vệt sáng lắt lay...


J. PHOGLE(Áo)

TRÊN CẦU

Anh thích đứng từ cầu
Nhìn dòng sông cuộn chảy.
Trên đỉnh sóng rất lâu
Những vì sao nhấp nháy.

Chìm sâu trong bóng đêm,
Nước thi nhau chảy mạnh.
Chỉ ngôi sao đứng yên
Vẫn không ngừng lấp lánh.

Cũng thế, trong đời anh
Em là ngôi sao nhỏ -
Cả trong lúc yên lành,
Lẫn trong ngày mưa gió.

Cuộc đời cứ trôi qua.
Vẫn bên anh như trước,
Nhưng em xa, thật xa,
Như ngôi sao mặt nước.


O. JUPANCHIC(Nam Tư)

KHÔNG CÓ EM

Không có em ở trong vườn cây.
Không có em cả trong sương dày.

Suối không hát về em thêm nữa.
Không có em cả bên bếp lửa.

Sao anh không thấy em xung quanh?
Vì em không còn nữa trong anh.


J. DIPEP (Bỉ)

GIÁ HOÀNG TỬ

Nàng là một que diêm bé nhỏ,
Trẻ trung và mảnh mai,
Mặc chiếc áo khiêm nhường màu đỏ...

Một hôm ngẫu nhiên
Nàng va vào bức tường thô ráp,
Và thế là bùng cháy lên -
Nàng đem lửa trái tim mình
Trao cho người đầu tiên nàng gặp.

Vốn trẻ trung, mảnh mai,
Mặc chiếc áo màu hồng bé nhỏ,
Nay nàng bị cháy thành tro,
Xác vứt vào một xó
Cùng những que diêm khác giống nàng,
Dùng xong, bị vứt phũ phàng...

Giá hoàng tử một lần
Được nhìn thấy nàng
Mảnh mai, trẻ trung,
                    chiếc áo hồng bé nhỏ...

Nhưng hoàng tử không dùng diêm.
Chàng chỉ dùng bật lửa.


M. HARTMAN (Áo)

IM LẶNG

Không thì thầm, không than khóc, buồn đau,
Anh và em hãy cùng im lặng
Như thùy dương im lặng cúi đầu
Bên bia mộ trong khu vườn hoang vắng.

Chúng đang đọc trên tấm bia đầy rêu,
Như anh đọc trong mắt em mỏi mệt,
Thấy một thời hạnh phúc, tình yêu...
Nay hạnh phúc, tình yêu kia đã chết.


F. PESOA (Bồ Đào Nha)

THƯ TÌNH

Tất cả các bức thư tình
Đều ngớ ngẩn.
Sẽ không phải là thư tình
Nếu không ngớ ngẩn.

Ngày xưa tôi cũng viết thư tình.
Và như mọi bức thư tình,
Chúng đều ngớ ngẩn.

Khi yêu, anh viết thư,
Thư của anh
Phải là ngớ ngẩn.

Mà rồi thực ra ở đời,
Ai không bao giờ viết thư tình
Mới chính là người
Ngớ ngẩn.


M. PHLORIAN (Tiệp)

MÙA THU

Thế là đã mùa thu, mùa thu như chiếc lá
Sáng hôm nay anh thấy, nhặt sau nhà.
Anh đứng đọc những dòng mưa buồn bã
Như những dòng vĩnh biệt của ngày qua.

Hồ xạm nước. Bức tường loang vết nẻ.
Nhà và cây tối xạm, đừng yên lành.
Tất, tất cả đều do em viết, vẽ,
Nhưng chẳng bao giờ em viết nữa cho anh.


M. KAREM (Bỉ)

CŨNG CHẲNG SAO

Không ít khi ông chẳng biết nói gì.
Bà cũng chỉ ngồi im lặng lẽ.
Nhưng hai người vẫn rất hiểu, tin nhau,
Nên đã chẳng xa nhau vì thế.

Ông không biết rằng ông đã yêu bà.
Tất nhiên bà không hay điều đó.
Cũng chẳng sao, cuộc sống của hai người
Không do vậy mà thành đau khổ.

Ông không biết công việc tốt hay tồi,
Bà cũng chẳng quan tâm điều đó.
Nhưng đời họ không vì thế mất vui,
Vẫn lấp lánh đủ các màu lộng lẫy.

Ông là ai trong suốt cả đời bà?
Ông không biết, bà cũng không biết nốt.
Cũng chẳng sao, vì số phận cuộc đời
Đã gắn chặt cả hai làm một.


V. BRONEVSKY (Ba lan, 1897 - 1962)

BÀI THƠ CUỐI CÙNG

Có thể em từng đã ueey anh
Nhưng chưa thắm thiết,
Nên sống cùng nhau mà chẳng chung tình
          Phải đành vĩnh biệt.

Em ra đi, anh còn có gì đâu.
          Khắp nơi giả dối.
Chỉ còn thơ và anh sống cùng nhau –
          Thơ không phản bội.


S. EKLUND (Thụy Điển)

ANH NHÌN LÊN…

Anh nhìn lên đêm này,
Nhìn ngôi sao nhấp nháy.
Em đang ở đâu đây -
Cả trời sao nói vậy.

Anh lắng nghe gió đêm
Làm cành cây chao nhẹ.
Sắp sáng rồi, em xem,
Đêm mùa xuân chỉ thế.

Những bài hát của đêm
Đang mang tên em lại
Để cho anh và em
Được cùng nhau mãi mãi.


PLAVKA (Tiệp)

TRONG MỖI LÁ CÂY

Trong mỗi lá cây
Tiếng mùa thu gọi.
Bất ngờ, một giây
Trái tim đau nhói.

Đau, buồn diết da,
Nhớ thương, ái ngại,
Như thể chúng ta
Sắp xa nhau mãi.

Suốt đêm anh nghe
Mỗi lần có gió,
Cành cây vụng về
Gõ vào cửa sổ.

Trái tim vẫn đau
Một điều khó tả.
Cây vẫn buồn rầu
Rơi từng chiếc lá.


KRASCO (Tiệp)

TỪ SÁNG

Từ sáng, ra khỏi nhà,
Anh và em hy vọng
Rằng lần nữa chúng ta
Lại tin nhau để sống.

Rồi đi, đi suốt ngày,
Nghĩ rằng khi quá mệt,
Những điều gì không hay
Ta sẽ quên, quên hết.

Thế mà chiều về nhà,
Vẫn lạnh lùng, mệt mỏi.
Và trái tim chúng ta
Vẫn nghi ngờ, nhức nhối.


4. Thơ Nga thế kỷ 19

A. PUSHKIN (1799 – 1837)

BÔNG HOA

Trong cuốn sách vô tình tôi chợt thấy
Một bông hoa ai ép giữ bao giờ,
Khô, rất mảnh - và lòng tôi lúc ấy
Bỗng tràn đầy nhiều ý nghĩa bâng quơ.

Bông hoa mọc mùa xuân nào rợp lá?
Mọc ở đâu, sống hạnh phúc bao ngày?
Ai đã hái, người quen hay người lạ?
Và cớ gì đã để nó vào đây?

Để kỉ niệm đã một lần gặp gỡ
Hay chia tay cùng ai đó? Hay là
Để nhớ lại một ngày nào đáng nhớ
Dạo một mình thơ thẩn giữa đồng xa?

Còn người ấy, (nữ hay nam) ngày nọ
Giờ ở đâu và số phận thế nào?
Hay đã chết, hay héo tàn đâu đó
Như hoa này khô trong sách, buồn sau?


ANH YÊU EM

Anh yêu em, và tình yêu có thể
Trong tim anh chưa tắt hẳn; bây giờ
Anh không muốn làm em buồn, tuy thế,
Cả bằng tình anh có, cả bằng thơ.

Anh yêu em, yêu âm thầm vô vọng,
Hờn và ghen, yêu tha thiết, chân thành.
Anh yêu em... Mong em trong cuộc sống
Gặp được người yêu em thế, như anh.


GỬI…

Anh nhớ mãi phút giây kì diệu ấy,
Khi trước anh em xuất hiện bất ngờ,
Như hình bóng một thiên thần lông lẫy,
Như ngỡ ngàng hư ảo một giấc mơ.

Và sau đó, giữa dòng đời mệt mỏi,
Giữa lo âu và thất vọng, yếu mềm,
Anh vẫn nghe tiếng dịu dàng em nói,
Vẫn luôn nhìn thấy rõ bóng hình em.

Thời gian qua... những tháng ngày sôi nổi
Đã xua tan bao kỉ niệm êm đềm,
Và anh quên tiếng dịu dàng em nói,
Quên đã từng xinh đẹp bóng hình em.

Nay giữa chốn lưu đầy thân tù ngục
Cuộc đời anh trôi lặng lẽ, tiêu điều,
Không cảm hứng, không ước mơ, hạnh phúc,
Không thánh thần, không sự sống, tình yêu.

Bỗng rạo rực lòng anh như ngày ấy
Khi trước anh em lại đến bất ngờ,
Như hình bóng một thiên thần lộng lẫy,
Như ngỡ ngàng hư ảo một giấc mơ.

Và lần nữa trái tim đầy cảm xúc,
Cho trái tim lần nữa có rất nhiều ,
Cả cảm hứng, cả uớc mơ, hạnh phúc,
Cả thánh thần, cả sự sống tình yêu...


TRÊN NÚI ĐỒI GRUZI

Trên núi đồi Gruzi đêm buông,
Dòng Aragva trước anh cuộn chảy,
Và lòng anh man mác một nỗi buồn
Êm và sáng, đầy hình em trong đấy.

Vâng, mình em, chỉ mình em, mình em.
Không có gì làm anh thêm đau khổ,
Nhưng trái tim lại yêu... vì trái tim
Không thể sống mà không yêu ai đó.


EM CẦN GÌ

Em cần gì trong cái tên của anh?
Nó sẽ chết và tan như bọt sóng
Khi sóng vỗ, xô lên bờ biển rộng,
Như tiếng kêu trong đêm, giữa rừng xanh.

Trên trang thơ anh ký tặng lúc này
Tên của anh sẽ mờ phai, và nó
Chẳng khác gì tên ai trên bia mộ
Đã phai mờ cũng năm tháng xưa nay.

Em cần gì trong tên anh? Từ lâu
Bị lãng quên giữa bao điều mới mẻ,
Cho lòng em, tên của anh không thể
Gợi cái gì ngoài hối tiếc buồn đau.

Nhưng những lúc em buồn, anh mong em
Hãy thầm nhắc tên của anh và nghĩ
Rằng đời này còn trái tim yêu quí
Luôn nhớ em và luôn yêu thương em.


NÀNG NGẬP NGỪNG

Nàng ngập ngừng, dùng tiếng anh nồng cháy
Thay tiếng ông nghe khách sáo, hững hờ,
Làm lòng tôi đầy yêu thương trỗi dậy,
Nhiều, rất nhiều các cảm xúc, ước mơ.

Tôi lặng lẽ đứng trước nàng, đôi mắt
Nhìn vào đôi mắt đẹp ướt và mềm,
Và tôi nói: "Thưa bà, bà tốt thật",
Nhưng nghĩ thầm: anh rất, rất yêu em!
Em từ  bỏ...

Em từ bỏ miền quê này xa lạ
Để về nơi chốn cũ, biển êm đềm,
Và vào giờ khó quên kia buồn bã,
Anh đã quì và than khóc bên em.

Đôi tay anh như giá băng run rẩy
Cố giữ em, nhưng chẳng được ích gì.
Rồi năn nỉ, anh xin em lúc ấy
Hãy kéo dài những giây phút chia li.

Nhưng cương quyết, đôi môi em dứt khỏi
Đôi môi anh trong lưu luyến, buồn rầu.
Em khuyên anh bỏ nơi này tăm tối
Để đi bề quê hương mới cùng nhau.

Và em nói: "Một ngày kia đầy nắng
Giữa trời xanh, sóng biển vỗ êm đêm,
Dưới bóng mát cành ô liu im lặng
Ta lại ngồi, anh lại ở bên em..."

Nhưng bên ấy, than ôi, nơi nắng đẹp
Trời trong xanh, sóng biển vỗ rì rầm,
Giữa bóng mát, hàng mi em đã khép,
Lãng quên đời trong giấc ngủ nghìn năm.

Bằng cách ấy, em đã mang xuống mộ
Các khổ đau và sắc đẹp của mình,
Cả cái hôn một ngày kia hội ngộ...
Nhưng anh chờ, nó vẫn thuộc về anh.


ĐỪNG HÁT NỮA EM ƠI

Đừng hát nữa, em ơi, đừng hát nữa
Những bài hát Gruzi não nề,
Những bài hát chỉ làm anh lại nhớ
Một cuộc đời đã sống, một miền quê.

Đừng hát nữa những lời kia hoang dã
Chỉ làm anh nhớ lại ánh trời chiều,
Nhớ đồng cỏ, nhớ đêm trăng xa lạ
Và bóng hình một cô gái anh yêu.

Hình bóng ấy của người con gái ấy
Khi gặp em, anh quên lãng, bây giờ
Nghe em hát, bỗng trước anh lại dậy
Và anh nhìn hư thực giống đang mơ.

Đừng hát nữa, em ơi, đừng hát nữa
Những bài hát Gruzi não nề,
Những bài hát chỉ làm anh lại nhớ
Một cuộc đời đã sống, một miền quê...


Afanaxi FẾT (1780-1892)

ANH ĐI ĐẾN CÙNG EM

Anh đi đến tìm em, em yêu,
Để nói rằng mặt trời đã dậy,
Rằng ánh nắng vuốt ve, yêu chiều
Những tán lá mùa xuân lộng lẫy.

Và để nói rằng cả rừng cây
Đã thức tỉnh từ lâu; cũng thế,
Cả đàn chim tung cánh đang bay,
Hân hoan đón mùa xuân đẹp đẽ.

Và để nói rằng anh yêu em,
Như hôm qua, mùa xuân rộn rã,
Anh lại đến tìm em, vì em,
Sẵn sàng làm vì em tất cả.

Và để nói rằng anh, em yêu,
Đâu cũng thấy đầy hoa nở rộ,
Rằng anh vui, muốn hát, có điều
Hát cái gì thì chưa thật rõ.


KHÔNG ÍT KHI

Không ít khi những giấc mơ kỳ lạ
Đưa anh xa vui vẻ chốn đô thành,
Để đi tới ngôi nhà em thôn dã
Giữa bốn bề tĩnh mịch chốn rừng xanh.

Và ở đấy, như bông hoa bé nhỏ
Của thiên nhiên bình dị, giống bao lần,
Em lại ra đón anh bên cầu gỗ
Vẫn bất ngờ kêu cọt kẹt dưới chân.

Chiều, không khí thấm đầy sương mát lạnh,
Cầm tay anh, em đỏ mặt thầm thì,
Những lời nói của em như có cánh
Làm rùng mình tán lá dọc đường đi...


          TRĂNG MỜ ẢO

Trăng mờ ảo bơi trong hồ nước lặng,
Cỏ đẫm xương mát lạnh buổi chiều tà,
Và trái tim lại mơ hồ lo lắng,
Núi in dài bên thung lũng xa xa...

Và đêm nay, như trong mơ, tất cả
Đều mông lung, đều mọc cánh - ước gì
Để thoát khỏi những bóng đen kỳ lạ,
Hai đứa mình cùng cất cánh bay đi.

Lẽ nào ta không tạm quên cay đắng,
Tạm thời quên oan trái đủ bao điều?
Trăng mờ ảo bơi trong hồ nước lặng,
Cỏ ngoài đồng sương lấp lánh, em yêu...


BUỒN

Buồn, biết thế mà phải đành bất lực.
Trái tim khô như đất hạn lâu ngày,
Các cửa sổ mở toang mà vẫn thức,
Ngoài khu vườn, bên con suối, rừng cây
      Họa mi hót, gợi về bao ký ức.

Cây phong thẳng đứng kề bên cửa sổ,
Không líu lo, không một tiếng thở dài,
Đứng lặng lẽ trong suy tư, và nó
Như trách thầm con chim hót bên tai.
       Trách cả anh quá dễ dàng đau khổ.

Chỉ gần sáng anh thiếp đi, tuy vậy,
Thấy vầng dương đang hé đỏ rất gần.
Anh lại thức và hiểu ngay lúc ấy:
Lần cuối cùng anh được đón mùa xuân.
        Em thì chẳng bao giờ anh được thấy.


ÁNH TRĂNG

Ánh trăng ngập cả khu vườn lặng lẽ,
Chảy vào phòng, nằm sát cạnh chân anh,
Đàn mở rộng, các dây đàn rung nhẹ,
Như lòng anh nghe em hát chân thành.

Em hát, hát, rằng mình em duy nhất
Là tình yêu anh đang có bây giờ.
Anh muốn sống để yêu em chân thật,
Để được cùng em khóc, để làm thơ...

Nhiều năm tháng trôi qua, nay gặp lại,
Được nghe em lần nữa giữa trời chiều,
Như ngày nọ, hát rằng em mãi mãi
Là cuộc đời, là duy nhất tình yêu.

Và anh thấy như đời thôi tẻ nhạt,
Như với anh, hạnh phúc nhất đời này
Không có gì ngoài tin lời em hát,
Và được cùng yêu ghét giống hôm nay...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét