Bồ Tùng Linh
GIỮ CHỒNG
1
Câu chuyện này ngắn gọn,
Cũng của Bồ Tùng Linh,
Không hề có ma quái,
Nhưng đọc vẫn thấy kinh.
Chuyện nói về nghệ thuật
Làm sao giữ được chồng
Cái thời xa xưa ấy
Khi mấy bà một ông.
Vốn dĩ hòa vi quí,
Muốn được sống bình yên,
Tôi là một chiến sĩ
Trên mặt trận nữ quyền.
Vì rất yêu phụ nữ,
Dẫu cũng một anh chồng,
Tôi thực sự muốn họ
Biết xỏ mũi đàn ông.
Vì thế, tuy buồn ngủ,
Vợ từ lâu đang chờ,
Tôi vẫn thức, chép lại
Câu chuyện này bằng thơ.
2
Xưa, chàng Hồng Đại Nghiệp,
Người gốc ở Yên Kinh,
Có vợ là Chu
Thị
Đảm đang và rất xinh.
Họ sống thật hạnh phúc,
Như chim cu bên nhau
Cho đến ngày Đại Nghiệp
Lấy vợ lẽ - cô hầu.
Cô này tên Bảo Đới,
Nhan sắc loại bình thường,
Thế mà thật khó hiểu,
Lại được chồng yêu thương.
Thành ra bà vợ cả,
Tốt từ đầu đến chân,
Chiều chuộng chồng hết mực
Mà vẫn bị xa dần.
Trong khi ông hàng xóm
Cũng hai bà trong nhà,
Vợ cả luôn vui vẻ,
Chẳng bao giờ kêu ca.
Hơn thế, cô vợ bé
Trẻ trung và xinh tươi
Không được chồng yêu quí
Như vợ cả bốn mươi.
Chắc bà ta phải có
Cái
bí quyết giữ chồng
Để
tuổi già, kém sắc
Vẫn
thu hút đàn ông.
Thế
là nàng Chu Thị
Sang
thỉnh giáo bà này.
Bà
có tên Hằng Thị,
Kinh
nghiệm và dạn dày.
Thế
là than với khóc,
Chuyện
phụ nữ với nhau,
Là
chia sẻ kinh nghiệm
Là
lời khuyên như sau:
“Một
- Em cứ kệ nó,
Cho
nó ngủ suốt ngày
Với
cái con bé ấy,
Rồi
nó sẽ chán ngay.
Phàm
ở đời là thế,
Cứ
cái gì quá thừa
Là
trước sau cũng ngấy.
Về
làm thế, nhớ chưa?”
Lập
tức nàng Chu Thị,
Thay
tiếng bấc, tiếng chì,
Luôn
miệng dục Bảo Đới:
Lên
giường với anh đi!
“Hai
- Hằng Thị lại dặn, -
Em
về nhà từ nay
Vờ
ăn mặc nhếch nhác,
Vờ
làm lụng suốt ngày,
Để
cho hắn xót vợ.
Em
- vợ cả cơ mà.
Hắn
sẽ bắt con bé
Thay
em làm việc nhà!”
Mọi
việc đúng như vậy.
Khoảng
chừng một tháng sau:
“Hôm
nay em và chị
Đi
chơi chùa với nhau.
Nhớ
ăn mặc thật đẹp,
Son
phấn cũng chẳng sao.
Tối
hắn sẽ mò đến,
Đóng
cửa, đừng cho vào!”
Phải
công nhận Hằng Thị
Nhà
tư vấn đại tài.
Anh
chồng tội nghiệp ấy
Ba
đêm phải đứng ngoài.
Đêm
thứ tư, may quá,
Anh
ta được vào phòng,
Quên
hết cả vợ bé,
Ân
ái thật mặn nồng.
Và
rồi sau, thành lệ,
Hàng
ngày cứ bảy giờ
Là
vào phòng vợ cả
(Kẻo
đóng cửa) và chờ.
3
Qua
truyện này, ta thấy
Rằng
cuộc chiến giành chồng
Vô,
vô cùng ác liệt
Dù
thầm lặng, đúng không?
May
thời ta, dân chủ,
Chỉ
mỗi ông một bà
(Ấy
là nói chính thức),
Nên
gia đình thuận hòa.
Hy
vọng các bà vợ,
Các
ông chồng ngày nay
Rút
ra được bài học
Trong
cái cuộc chiến này.
Nhân
tiện, xin được nói
Tôi
là “người gia đình”,
(Family
man), đúng thế,
Nhưng
cứ nghĩ: Thực tình
Nếu
pháp luật cho phép
Được
lấy thêm mấy bà,
Thì
tôi xin lấy trước,
Cam kết sống thuận hòa.
Hơn
thế, tôi sòng phẳng,
Không
để ai mất lòng.
Sưu
thuế nộp đầy đủ,
Khỏi
phải tranh giành chồng.
Tôi
đề nghị Quốc Hội
Cái
việc ấy nên bàn.
Năm
ngoái, để tìm hiểu,
Tôi
sang tận Iran.
Ở
đấy, theo Hồi luật,
Đàn
ông, thật khó tin,
Được
phép lấy bốn vợ,
Thê
thiếp đúng một nghìn.
Nhưng
rồi tôi thất vọng
Thấy
nước này đàn ông
Bỏ
phí quyền của họ,
Vẫn
một vợ một chồng.
Một
bác tài cho biết
Rằng
ở nước ông ta
Chỉ
bốn người dũng cảm
Cưới
nhiều hơn một bà.
Thật
thế ư? Có thể
Ở
Iran, đàn ông,
Đẹp
trai thì đẹp thật,
Nhưng
yếu khoản làm chồng.
“Bốn
vợ ư? - ông nói. -
Bốn
vợ để làm gì?
Tôi
chỉ muốn nửa vợ!”
Tin
hay không thì tùy.
Cái
ý tưởng “nửa vợ”
Nghe
cũng thấy hay hay:
Đỡ
sưu cao thuế nặng,
Lại
chỉ gặp cách ngày.
Thế
là tôi cụt hứng
Bỏ
ý định lưu vong
Sang
Iran
sinh sống
Để
có quyền làm chồng
Của
bốn bà chính thức
Cùng
một nghìn thiếp tỳ.
Thậm
chí muốn nửa vợ -
Lại
tin không thì tùy.
PS.
Câu
chuyện này hư cấu
Của
Facebook mà thôi,
Không
phản ánh quan điểm
Và
lập trường của tôi.
Tôi
rào trước như vậy
Để
tránh vợ hiểu lầm.
Mụ
Vợ tôi, thú thật,
Rất
kinh và rất thâm.
Cuối
cùng, xin được chúc
Các
bà giữ được chồng.
Giới
mày râu cố gắng
Giữ
được chất đàn ông.
XẢO NƯƠNG
1
Phụ nữ ai cũng khổ,
Âu cũng chuyện bình thường,
Nhưng có lẽ khổ nhất
Ấy là nàng Xảo Nương.
Theo Liêu Trai Chí Dị,
Nàng sinh ở Quảng Đông,
Nết na và xinh đẹp,
Đến tuổi, được gả chồng.
Một anh chồng tử tế,
Béo tốt, da hồng hào,
Nhưng cái cần có nhất
Lại không có, buồn sao.
Nên nàng khổ là đúng.
Tôi mời các cô, bà
Hình dung cái khổ ấy -
Cứ suy mình mà ra.
Đêm tân hôn, khỏi nói,
Xảo Nương nằm thở dài.
Nàng thấy mình bị lỡm,
Chẳng biết nói cùng ai.
Không thể đòi li dị
Chỉ vì chồng “khác người”.
Mà thời ấy nghiêm ngặt
Chuyện lăng nhăng, chơi bời.
Nên nàng buồn... mà chết.
Một dạng chết vì tình,
Tự nhiên và hợp lý.
Phải khen Bồ Tùng Linh.
Nhân tiện đây, phải nói
Rằng thời đại chúng ta
Quả là rất tiến bộ,
Không chỉ chuyện ra tòa,
Mà cả chuyện sống thử
Của các cháu phổ thông,
Chuyện khoe hàng trên báo,
Chuyện “nhà nghỉ văn phòng.”
Chuyện thay đổi giới tính,
Chuyện vá cái gì gì.
Chuyện “đến mùa trả thóc,
Giờ thích thì yêu đi!”
Tóm lại là mọi chuyện
Liên quan đến ăn, nằm
Nhà nước đều cho phép.
Nhà nước ta muôn năm!
Tôi chỉ tiếc một việc
Là ngày xưa Xảo Nương
Chồng không có cái ấy
Mà chết sầu thảm thương.
Thế mà giờ đọc báo
Thỉnh thoảng thấy có bà
Cắt của chồng cái ấy
Rồi ném cho kiến tha.
Đúng là thật phí phạm.
Một hành động côn đồ.
Chắc, như các cụ nói,
Do sướng quá hóa rồ.
Tôi thì tôi... Xin lỗi,
Hình như lại lạc đề.
Già rồi đâm lẩm cẩm,
Thích nói dài, chán ghê.
Tôi dừng ở đâu nhỉ?
À, nhớ rồi, cô nàng
Chết vì chồng, tội nghiệp,
Không có cái nghìn vàng.
Chết thành ma, hẳn thế.
Nhưng thành ma, Xảo Nương
Vẫn còn thích “chuyện ấy”.
Ngẫm kỹ, cũng bình thường.
Nên đội mồ, nàng dậy,
Đêm mưa phùn, lang thang
Mong tìm bắt ai đấy.
Cuối cùng được một chàng.
Bằng bùa yêu, ma thuật,
Nàng đưa anh chàng này
Lên giường mình cùng ngủ.
Trời vẫn mưa lây rây.
Bốn xung quanh yên tĩnh.
Đầy hy vọng, nàng chờ.
Nàng, một cô gái đẹp,
Ai có thể thờ ơ?
Thế mà chàng, thật láo, -
Theo lời Bồ Tùng Linh,
Con thân hào họ Phố,
Đẹp trai và thông minh. -
Lại nằm yên bất động,
Cả khi nàng mời chào,
Cả khi nàng trắng trợn
Hết ve vuốt lại cào.
Thấy mình bị xúc phạm,
Cuối cùng nàng cho tay
Sờ đúng vào chỗ kín,
Nhưng liền rút ra ngay.
Nàng bật dậy rồi khóc,
Khóc không thể nào im.
Mà không khóc sao được
Khi cái nàng cần tìm
Lại bé và rất ngắn,
Mềm nhũn như con tằm.
Đúng là nàng khổ thật,
Khổ cả dưới cõi âm.
May nàng tha không giết
Chàng đẹp trai, thông minh,
Vì biết anh chàng ấy
Đau khổ chẳng kém mình.
Giờ thì chúng ta biết
Rằng với thằng đàn ông
Giỏi, đẹp trai cũng vứt
Nếu không biết làm chồng.
Mà rồi xin phép hỏi:
Vị nào từng được ma
Đưa lên giường chưa nhỉ?
Có thì cứ nói ra.
Điều ấy, nếu có thật,
Chưa hẳn xấu, đúng không?
Miễn là đừng bất lực,
Làm mất mặt đàn ông.
Tôi thì chưa may mắn
Rơi vào cảnh thế này.
Nếu có rơi, chắc hẳn
Không như anh chàng này.
2
Sau cú thất bại đúp,
Nàng Xảo Nương đa tình
Nghe nói không tìm bắt
Người đẹp trai, thông minh.
Nàng thích người cục mịch,
Loại beo béo, to to.
Bồ Tùng Linh nói thế.
Tự nhiên tôi đâm lo.
Mà ma thì không chết,
Nên sống lâu, rất lâu.
Cũng nghe người ta nói,
Nàng chán đàn ông Tàu,
Và hiện giờ có mặt
Đâu đó ở nước ta,
Tìm người chung chăn gối,
Không phân biệt trẻ già.
Hơn thế, nàng trâng tráo
Chui vào phòng đàn ông,
Chứ không như ngày trước
Lang thang tìm giữa đồng.
3
Đêm qua, xin thú thật,
Lúc ấy khoảng một giờ,
Tôi đang thiu thiu ngủ,
Bỗng có ai bất ngờ
Hé nhẹ cửa, rón rén
Rồi nhảy tót lên giường.
Tôi mở mắt, kinh sợ:
Đúng là nàng Xảo Nương.
Nàng mặc chiếc áo đỏ,
Đầu có chiếc nơ xanh.
Mặt bôi phấn rất trắng,
Thơm như ngọn gió lành.
Tất nhiên nàng xinh đẹp.
Chỉ tiếc hình như gầy,
Chân và tay dài ngoẵng
Như hoa hậu ngày nay.
Tôi thích các nàng béo,
Nhưng là nhà ngoại giao,
Không muốn nàng thất vọng,
Nên vờ ngủ xem sao.
Phải thừa nhận tôi sợ,
Sợ, nhưng vẫn cứ chờ
Sẽ được nàng âu yếm,
Sẽ được nàng... bất ngờ
Tôi nhận một cú đá
Rất đau vào mạng hông.
Thì ra là Mụ Vợ:
“Ông béo dịch vào trong!”
Được, muốn dịch thì dịch.
Tôi úp mặt vào tường,
Tin chắc chắn Mụ Vợ
Đã đuổi nàng Xảo Nương.
Thế là nàng biến mất.
Nên khóc hay nên cười?
Tôi xin thề chuyện thật,
Kể ra cốt mọi người
Biết để rồi cảnh giác:
Xảo Nương đang ở đây,
Có thể vào phòng bạn
Đêm mai, hoặc đêm nay.
Đi đường hãy để ý
Cô nào người nhàng nhàng,
Nơ xanh, áo màu đỏ
Thì đích thị là nàng.
Đêm, ngộ nhỡ nàng đến,
Phải bình tĩnh, ít ra
Cũng đừng để vợ biết
Kẻo tan cửa, nát nhà.
KỸ
NỮ THỤY VÂN
Thụy Vân là kỹ nữ
Nổi
tiếng đất Hàng Châu,
Giỏi
nghề, người lại đẹp,
Dưới
trướng Sái chủ lầu.
Năm
nàng mười bốn tuổi,
Mụ
Sái, vốn tham tiền,
Bắt
nàng ra tiếp khách.
Đòi
giá cao, tất nhiên.
Cụ
thể, muốn nhìn mặt,
Khách
phải trả trăm đồng.
Muốn
cùng nàng trò chuyện -
Phải
năm trăm, chơi không?
Còn
nếu muốn hơn thế,
Tức
là “chuyện ấy” mà,
Thì
khách chơi chắc chắn
Không
ít anh bán nhà.
Thế
mới biết giờ rẻ,
Đơn
giản và tự nhiên.
Ngắm
hoa hậu miễn phí,
Giao
lưu không mất tiền.
Còn
“chuyện ấy”, nghe nói,
Chỉ
nghe nói mà thôi,
Không
đến nỗi quá đắt,
Dịch
vụ cũng không tồi.
Ấy
là nói loại xịn,
Chân
dài và có eo,
Chứ
bình dân nhà nghỉ,
Nghe
nói cũng rất bèo.
Tôi
dùng chữ “nghe nói”
Là
cốt để người ta
Không
nghĩ tôi hư hỏng,
Thích
chơi bời, trăng hoa.
Tôi
là anh nghiêm túc
Suốt
từ đầu đến chân,
Đến
từng các kẽ tóc,
Dẫu,
thú thật, nhiều lần
Xem
thoát y ở Mỹ,
Thăm
cả thằng Playboy.
Chỉ
xem cho nó biết,
Rồi
lại về, thế thôi.
Nhân
tiện, hỏi các vị:
Chân
dài thì xinh gì?
Quê
tôi, người dài ngoẵng
Coi
như ế tức thì.
Xưa
tôi lấy Mụ Vợ
Vì
nàng xinh, dễ thương,
Không
gầy mà mũm mĩm,
Đặc
biệt, chân bình thường.
“Chân
dài, - Byron nói, -
Chỉ
thêm vướng mà thôi!”
Cứ
tư duy kiểu ấy,
Lấy
đà điểu cho rồi...
Ấy,
lại quên, nào tiếp:
Vậy
là nàng Thụy Vân
Cao
giá, đúng không nhỉ?
Nhưng
khối anh muốn gần.
Có
thư sinh họ Hạ,
Rất
tiếc nhà không giàu,
Dù
thông minh, uyên bác,
Ngưỡng
mộ nàng từ lâu.
Cuối
cùng, không đừng được,
Chàng
cũng vay đủ tiền
Đến
gặp nàng, trò chuyện,
Rồi
hai người bén duyên.
Chàng
yêu nàng mê mệt,
Thế
mà khi nàng mời
Cùng
lên giường vui vẻ
Chàng
cúi đầu ngậm ngùi.
Thật
nhảm nhí cái thuyết
Lều
tranh, trái tim vàng.
Không
có tiền thì nghỉ,
Đừng
tơ tưởng đến nàng.
2
Ngày
nọ, trong số khách
Có
một gã tú tài,
Đến
nộp tiền, vào gặp,
Nói
dăm câu rông dài.
Rồi
bất ngờ, gã ấy
Dí
ngón tay của mình
Lên
trán nàng trắng mịn,
Thành
một chấm vô hình.
Xong,
phủi quần đứng dậy,
Gã
nói: “Tiếc, tiếc thay!”
Cả
khi ra đến cửa
Còn
nhắc lại câu này.
Vết
chấm tưởng vô hại,
Thế
mà cứ đen dần,
Hơn
thế, còn lan rộng
Trên
trán nàng Thụy Vân.
Nàng
lấy nước cố rửa,
Càng
rửa càng lớn thêm.
Một
tháng sau, thật tiếc
Mặt
từ trắng thành đen.
Thế
là nàng mất khách,
Và
mụ Sái chủ lầu
Cho
lột hết trang sức,
Biến
nàng thành con hầu.
Thật
tội cho người đẹp,
Mới
cao giá ngày nào,
Thế
mà giờ có gặp
Cũng
chẳng ai thèm chào.
Chàng
thư sinh họ Hạ,
Hay
tin, đến tìm nàng.
Nàng
xấu hổ lẩn trốn,
Không
dám nhìn mặt chàng.
Chàng
còn yêu nàng lắm,
Vả
lại, nghĩ thương tình,
Nên
bán hết ruộng đất
Chuộc
nàng về nhà mình.
Một
hành động cao thượng.
Mặt
đen tí, can gì.
Tôi
có một ông bạn
Còn
lấy vợ Châu Phi.
Ông
này buồn cười lắm,
Từ
khi lấy vợ đen
Ghét
phụ nữ da trắng,
Vợ
làm gì cũng khen.
Nên
vấn đề ở chỗ
Có
yêu nhau hay không.
Hình
thức không quan trọng,
Quan
trọng ở cái lòng.
Bạn
có tin không nhỉ,
Chuyện
nhân quả xưa nay.
Tôi
thì tin sái cổ,
Xin
được kể chuyện này:
Có
ông li dị vợ
Vì
vợ sinh, phát phì,
Lấy
một cô gầy đét,
Tin
hay không thì tùy.
Rồi
cô gầy đét ấy,
Gầy
nên xấu như ma,
Sinh
con xong, phát tướng,
To
và béo gấp ba.
Bạn
nghĩ lại li dị?
Ồ
không, không, lần này
Ông
ta đành cam phận
Cảnh
vợ béo chồng gầy.
Tôi
thì tôi cứ nghĩ,
Vợ
phải đâu cũng tròn
Mới
“đậm đà bản sắc...”
Cả
trước khi có con.
Mụ
Vợ tôi khôn lắm.
Sợ
chồng chê, nên nàng
Suốt
ngày lo tẩm bổ,
Trông
ngon và mỡ màng.
Hiềm
một nỗi, đôi lúc
Muốn
bế vợ trên tay,
Giật
mình buồn, sực nhớ
Rằng
vợ không còn gầy.
Lại
nói chàng họ Hạ,
Ở
hiền nên gặp lành:
Cái
mặt đen của vợ
Cứ
trắng dần rất nhanh.
Không
thuốc, không kỳ cọ,
Tự
nhiên lại trắng hồng.
Xinh
hơn không, chưa nói,
Nhưng
hài lòng ông chồng.
Hài
lòng nhất là việc
Từ
nay chàng đương nhiên
Gặp,
trò chuyện với vợ
Mà
không phải mất tiền.
Trước
- trăm đồng nhìn mặt.
Năm
trăm đồng chuyện trò.
“Chuyện
ấy” thì, xin lỗi...
Giờ
chàng được tha hồ.
Tiếc
rằng không ít vị
Được
ngắm vợ cả ngày
Không
lấy thế làm sướng,
Còn
nặng mặt, chau mày.
Lần
nữa xin nhắc lại:
Vợ
của mình, phải yêu.
Bài
học của câu chuyện
Chỉ
thế thôi, không nhiều.
NHAN THỊ
1
Cứ công bằng mà nói,
Truyện của Bồ Tùng Linh
Không
hẳn toàn quái dị,
Chết
chóc và ma tình.
Có
nhiều truyện ông viết,
Chính
xác hơn - sưu tầm,
Bình
thường và giản dị,
Không
ma, không cõi âm.
Câu
chuyện tôi sắp kể
Thuộc
thế sự, gia đình...
Nhưng
ông là ai nhỉ,
Cái
ông Bồ Tùng Linh?
Ông
sinh vào tháng Sáu
Năm
một sáu bốn không,
Lúc
chết, bảy lăm tuổi,
Người
thuộc tỉnh Sơn Đông.
Ông
gốc gác Mông Cổ,
Sự
nghiệp lắm gian nan.
Mười
tám tuổi thi đỗ,
Bảy
mốt tuổi làm quan.
Ông
quan già nghèo ấy
Đã
để lại cho đời
Một
kho truyện đồ sộ
Về
ma và về người.
Cuốn
Liêu Trai Chí Dị
Gồm
mười sáu tập dày,
Bốn
trăm bốn tám truyện,
Rất
nổi tiếng xưa nay.
Ông
còn viết tiểu thuyết,
Thơ
có hơn nghìn bài,
Nhưng
có giá trị nhất
Vẫn
là bộ Liêu Trai.
Ông
viết truyện ma quái
Đọc
mà nổi da gà.
Phải
khen ông giỏi phịa,
Không
thể nào dứt ra.
Vậy
là ở dưới ấy
Cũng
hệt như trên này,
Không
chuyện gì không có,
Cả
ma gian, ma ngay.
Cuộc
sống ma phức tạp
Chẳng
thua kém con người.
Người
và ma đan quyện,
Lạ
kỳ và buồn cười.
Khi
đọc, tôi để ý
Thấy
ông Bồ Tùng Linh
Thích
viết chuyện ma nữ
Tìm
người sống làm tình.
Chắc
không phải vô cớ.
Mà
nghe đồn ông ta,
Tác
giả truyện ma quái,
Không
hề tin có ma.
Bạn
có tin không nhỉ,
Hay
ít nhất có lần
Từng
gặp ma, thậm chí
Đã
cùng ma ái ân?
Mà
thôi, chuyện tế nhị,
Ta
để sau, bây giờ
Xin
bắt đầu câu chuyện
Chắc
có bạn đang chờ.
2
Xưa
có một chàng nọ,
Nhà
nghèo, lại hơi đần,
Nhưng
bù lại, đẹp mã,
Thích
nói chuyện thơ văn.
Các
cô nhìn, lác mắt.
Gã
lại khéo tỏ tình,
Nên
cuối cùng vớ được
Một
nàng rất thông minh.
Lấy
nhau xong, nàng ấy
Mới
biết chồng là ai,
Đành
quyết tâm dạy dỗ
Để
mau chóng thành tài.
Nàng
kèm cặp kinh lắm,
Bắt
chàng, nghĩ mà thương,
Phải
viết đúng, viết đẹp,
Đêm
mới được chung giường.
Bản
tính chàng lười biếng,
Thế
mà cái cách này,
Chỉ
cách này thôi nhé,
Giúp
tiến bộ từng ngày.
Thật
tiếc, dù tiến bộ,
Nhưng
đi thi lần nào
Chàng
cũng ở cuối bảng,
Uổng
công vợ, buồn sao.
Cuối
cùng nàng phát bẳn,
Bảo
chồng lo việc nhà
Để
vợ đi thi hộ,
Dẫu
thân phận đàn bà.
Nàng
cải thành nam giới
Rồi
lên đường đi thi.
Thi,
trúng luôn giải nhất,
Làm
xáo động kinh kỳ.
Nàng
được bổ quan huyện,
Rồi
quan phủ, nhiều cô
Muốn
nâng khăn sửa túi,
Nàng
nhất định không cho.
Sợ
triều đình trị tội
Đóng
giả thành đàn ông,
Sáng
sáng làm quan lớn,
Tối
về ngủ với chồng.
Anh
chồng thì thật sướng,
Khác
hẳn với người ta.
Vợ
làm quan vất vả,
Chồng
nằm khểnh ở nhà.
Bao
nhiêu lộc anh hưởng,
Chẳng
việc gì đến tay,
Đều
đặn nhận hối lộ,
Ngủ
với gái hàng ngày.
Cứ
thế kéo dài mãi
Cho
đến lúc quan bà,
Ấy,
quan ông, xin lỗi
Về
hưu vì tuổi già.
Lúc
ấy quan chính thức
Bỏ
quần áo đàn ông
Lần
nữa lại thành vợ
Sống
hạnh phúc với chồng.
3
Câu
chuyện chỉ có thế.
Chẳng
có con ma nào.
Ma
tình cũng chẳng có.
Nhưng
ngẫm kỹ, dù sao
Đó
cũng là chuyện lạ,
Có
thể nói hoang đường,
Hay
thậm chí chí dị,
Vì
mấy ai, người thường,
Được
vợ đi thi hộ,
Hộ
cả việc làm quan,
Tối
đến ôm quan ngủ,
Sống
cuộc sống an nhàn.
Thành
ra ông tác giả,
Tức
là Bồ Tùng Linh,
Cứ
tưởng viết đơn giản,
Mà
ngẫm, thấy cũng kinh!
TÌNH GIÀ
1
Ở Tế Dương, thôn Chúc,
Xưa
có một ông già,
Bỗng dưng lâm bệnh chết,
Ở
cái tuổi sáu ba.
Mọi
người đang tất bật
Lo
tang lễ cho ông.
Ông
thì nằm thanh thản
Trong
quan tài giữa phòng.
Bỗng
nhiên ông bật dậy
Rồi
ra khỏi quan tài.
Cháu
con nhìn, vui sướng,
Cũng
có anh thở dài.
Ông
bảo vợ: “Tôi chết,
Bỗng
nhiên thấy thương bà,
Nên
chưa xuống âm phủ,
Mà
lại quay về nhà.
Trước
ta thề chung thủy
Đến
răng long, bạc đầu.
Không
lẽ nay đơn độc
Ta
chết không có nhau.
Vì
thế tôi quay lại,
Rủ
bà cùng đi luôn.
Có
bà, tôi thêm bạn,
Mà
bà cũng đỡ buồn.”
Mọi
người nghe, liền nghĩ
Ông
mê sảng linh tinh,
Nhưng
ông nghiêm mặt nói
Với
bà vợ của mình:
“Giờ
bà hãy nằm xuống.
Nằm
thế này, bên tôi.
Duỗi
hay tay thoải mái,
Rồi
ta đi có đôi.”
Bà
già hơi sờ sợ,
Cứ
tưởng ông đùa chơi,
Nhưng
muốn chối cũng khó,
Nên
bà nằm thẳng người.
Và
thế là hai cụ
Trước
mặt đám cả đám đông
Nằm
bên nhau như thể
Đang
ngủ say trong phòng.
Mặt
các cụ thanh thản,
Lại
còn nắm tay nhau.
Họ
ngủ thật, mắt nhắm,
Ngủ
say và khá lâu.
Khi
người nhà gọi dậy,
Thì
hai người, than ôi,
Toàn
thân đã lạnh toát,
Xem,
thì đã chết rồi.
2
Câu
chuyện chỉ có thế,
Đơn
giản về cái tình
Của
hai cụ móm mém
Thời
của Bồ Tùng Linh.
Còn
ta thì sao nhỉ,
Thời
máy tính, ti-vi,
Và
Iphone, Ipad,
Ta
rút bài học gì?
Yêu
là phải yêu thật,
Yêu
suốt đời, tất nhiên,
Nhưng
đừng thế sống chết,
Hậu
quả sẽ rất phiền.
CHUYỆN
SƯ CỤ Ở TRƯỜNG THANH
Ngày
xưa có sư cụ,
Khỏe
mạnh, đang ngồi thiền,
Bỗng
gục xuống, viên tịch,
Tuổi
ngoài tám mươi niên.
Sau
đó, hồn sư cụ
Bay
đến tỉnh Hà Nam,
Trong
khi các đồ đệ
Làm
những việc cần làm.
Tại
Hà Nam
lúc ấy
Con
trai một thân hào
Cùng
gia nhân săn bắn
Ở
một vùng núi cao.
Thả
chim ưng săn thỏ,
Chàng
phóng ngựa như bay.
Bỗng
con ngựa vấp ngã,
Chàng
ngã theo, chết ngay.
Hồn
sư cụ lập tức
Liền
nhập vào xác chàng.
Một
lúc sau chàng tỉnh,
Ngạc
nhiên và ngỡ ngàng.
Vậy
là giờ sư cụ
Đội
lốt một chàng trai.
Về
đến nhà, lập tức
Thê
thiếp đến ôm ngài.
Toàn
những nàng diêm dúa,
Toàn
xanh mắt, đỏ môi.
Sư
cụ sợ, suýt ngất,
Miệng
niệm Phật liên hồi.
Người
ta nghĩ công tử
Bị
sốc mà hóa điên,
Chắc
mấy ngày sẽ khỏi,
Nên
cũng để chàng yên.
Ngài
dứt khoát từ chối
Các
món ăn ngon lành,
Đòi
ăn cơm gạo hẩm,
Với
muối hoặc bát canh.
Ngài
cũng không hiểu nổi
Sao
người ta hàng ngày
Tìm
đến xin ý kiến
Hết
cái nọ, cái này.
Đáng
sợ nhất là chuyện
Đêm
đêm rất nhiều cô
Tìm
đến đòi “chuyện ấy”.
Ngài
cương quyết không cho.
Một
hôm, ngài ra lệnh
Thắng
xe đi Trường Thanh.
Sau
mấy ngày vất vả,
Ngài
tìm được chùa mình.
Nghe
có công tử đến,
Sư
cung kính chào mời.
Được
hỏi về sư cụ,
Họ
đáp đã chết rồi.
Ngài
xin ra xem mộ,
Thấy
mô đất sè sè,
Cô
đơn và lạnh lẽo,
Cỏ
chưa bám, vàng hoe.
Ba
tháng sau, quay lại,
Sư
trong chùa thất kinh
Khi
nghe công tử nói
Chàng
là thầy của mình.
Ngài
kể hết mọi chuyện,
Rất
nhiều chuyện trước đây,
Dẫu
ngạc nhiên, bối rối,
Nhưng
cũng phải tin thầy.
Thế
là chàng công tử
Tuổi
chưa đầy ba mươi,
Thành
trụ trì tám chục,
Lại
uyên tâm hơn người.
Vợ
chàng cứ đều đặn
Gửi
thức ăn, áo quần,
Có
hôm còn bóng gió
Muốn
ở lại “được gần”.
Nghĩ
mà tội cho “cụ”:
Vợ
xin, lại dịu hiền,
Thế
mà hễ thấy bóng
Là
“cụ” lại ngồi thiền.
NGƯỜI BÁN LÊ
1
Ở ngoài chợ ngày nọ,
Có một ông nhà quê
Kiếm được tiền kha khá
Chỉ nhờ vào xe lê.
Lê ông ngon, đúng thế,
Nhưng đắt hơn người ta.
Người khác chỉ đòi một,
Ông thì tham, đòi ba.
Ừ cái chuyện buôn bán,
Đòi bao nhiêu mặc lòng.
Tiếc, có một đạo sĩ
Đứng cạnh, hỏi xin ông
Chỉ một quả nho nhỏ,
Có dập, thối, không sao,
Ông nông dân tiếc của
Không
chịu cho quả nào.
Thấy
thế, một người khách,
Mua
một quả lê to
Rồi
đưa cho đạo sĩ,
Mà
không chút so đo.
“Cảm
ơn, - đạo sĩ nói, -
Tôi
cũng có cái này
Để
chiêu đãi các vị.
Vậy
xin mời lại đây.”
Nói
đoạn, lấy chiếc xẻng
Ông
đang vác trên vai,
Đào
một chiếc hố nhỏ,
Bẻ
quả lê làm hai.
Bỏ
hạt lê xuống hố,
Lấp
đất xong, và rồi
Mọi
người cười khi thấy
Ông
tưới bằng nước sôi.
Thế
mà ngay lập tức
Một
chồi non e dè
Nhú
lên, to lên mãi
Cuối
cùng thành cây lê.
Cây
lê ấy sai quả.
Thật
to ngon, thật tươi.
Đạo
sĩ hái chúng xuống,
Phân
phát cho mọi người.
Ông
nhà quê bủn xỉn
Thấy
thế cũng chen vào
Xin
được một quả lớn,
Nhồm
nhoàm ăn, ngon sao.
Chẳng
mấy chốc lê hết.
Ông
đạo sĩ chặt cây,
Xếp
lại thành bó củi,
Vác
lên vai đi ngay.
Người
bán lê bất chợt
Ngoái
lại nhìn - ôi chao:
Cả
xe lê đầy ắp
Giờ
không còn quả nào!
Giờ
ông ta mới hiểu
Ông
đạo sĩ thật ra
Đã
lấy lê ông bán
Phân
phát cho người ta.
Muốn
đuổi theo chẳng được.
Đạo
sĩ đã mất hơi.
Ông
nhà quê tiếc của,
Chỉ
còn biết kêu trời.
2
Cần
cù và tốt thật,
Nhưng
mấy bác nhà quê,
Về
khoản tham, bủn xỉn
Cũng
vào loại rất ghê.
Câu
chuyện này, thí dụ,
Là
bài học rất hay
Cho
những người như thế.
Tham
để rồi trắng tay.
Họ
tưởng mình khôn lắm,
Kiểu
khôn người nông dân,
Chỉ
tư lợi cái nhỏ,
Chỉ
nhìn thấy miếng ăn.
Nên
cuối cùng họ thiệt,
Chỉ
còn biết kêu trời.
Trời
xa, nghe đâu thấu,
Và
họ thành trò cười.
Nhận
xét này, chính xác
Là
của Bồ Tùng Linh.
Tôi
chỉ việc chép lại.
Một
nhận xét thông minh.
Thường
kể xong một truyện,
Ông
viết thêm vài lời,
Ngắn
gọn và thâm thúy,
Gọi
là để “bình chơi”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét