Thứ Năm, 2 tháng 4, 2020




LANGSTON HUGHES
(Mỹ da đen, 1902 - 1967)    


CHỈ VÌ MỘT LÝ DO

Chỉ vì một lý do
Là anh yêu,
Mà tâm hồn anh -
Con bướm giữa trời chiều -
Ngây ngất.

Chỉ vì một lý do
Là anh yêu.
Mà những lá tim anh run rẩy
Anh trải trên đường em đi.


NHÂN DÂN TÔI

Trười đêm thật đẹp,
Đẹp như khuôn mặt nhân dân tôi.

Các vì sao thật đẹp,   
Đẹp như đôi mắt nhân dân tôi.

Cũng thế, mặt trời thật đẹp,
Vâng, cũng đẹp như tâm hồn nhân dân tôi.


SỢ

Chúng tôi khóc
Giữa những ngôi nhà chọc trời,
Như tổ tiên chúng tôi
Đã từng khóc giữa rừng dừa châu Phi rậm rạp.

Vì chúng tôi cô đơn,
Vì xung quanh là đêm đen.
Và chúng tôi rất sợ.


CHÚA SẼ KHỔ

Chúa sẽ khổ khi ngài sống lại,
Làm người da đen.
Vì ở đây,
Ở USA
Có vô số nhà thờ
Nơi ngài không được vào cầu nguyện,
Nơi con chiên da đen
Không được đến.
Dù họ rất sùng đạo.
Vì ở đây
Cái phải tôn sùng
Là màu da,
Chứ không là
Tôn giáo!

Nhưng thử nói về điều này,
Có thể anh
Sẽ bị đóng đinh xử giảo.                   


HOÀNG HÔN

Khi anh đi một mình trong hoàng hôn
Lặng lẽ,
Có thể anh lạc đường trong hoàng hôn,
Mà biết đâu không thế?

Khi đầu anh đập mãi vào tường
Nhiều năm lặng lẽ,
Có thể anh sẽ chết hay bị thương.
Mà biết đâu không thế?

Vì nhiều khi tường đến ngày sẽ nứt.
Vì nhiều khi xiềng đến ngày sẽ đứt,
Và bóng tối hoàng hôn vĩnh cửu
Quanh mình
Sáng dậy thành bình minh!


TÔI LÀ MỘT NGƯỜI DA ĐEN

Tôi là một người da đen.
Đen như đêm đen.
Đen như chiều sâu châu Phi của tôi.

Tôi đã từng là nô lệ -
Xêda bắt tôi quét nhà, lau ghế.
Tôi phải đánh giày cho Washington.

Tôi từng là lao công -
Dưới bàn tay tôi mọc lên kim tự tháp.
Tay tôi từng xây Wollworth Building.

Tôi từng là ca sĩ -
Suốt đường đi từ châu Phi đến Georgia,
Những bài ca buồn tôi ca.

Tôi đã từng là nạn nhân
Người chặt tay tôi ở Công-gô là người Bỉ.
Ở Texas hôm nay người hành hình tôi là người Mỹ.

Tôi  là một người da đen.
Đen như đêm đen.
Đen như chiều sâu châu Phi của tôi.


SUY NGHĨ MÙA THU

Mùa xuân, hoa nở rộ khắp nơi.
Mùa thu hoa tàn, hoa rơi.
Khô và héo.
Cánh hoa bay trong gió thu lạnh lẽo
Như những cánh bướm màu nâu.


BUỒN

Khi dây giày bị đứt,
Hai chiếc luôn,
Mà anh lại đang vội,
Thì đó là buồn.    
         
Khi anh định mua kẹo
Mà chẳng có tiền,
Anh sờ túi, túi thủng -
Đó cũng là buồn. Điên!


ƯỚC MƠ

Hãy sưởi ấm ước mơ -  
Vì khi ước mơ nguội lạnh,
Đời như con chim gãy cánh,
Sẽ không còn bay.

Hãy nâng niu ước mơ -
Vì khi ước mơ chết,
Đời như cánh đồng giá rét     
Phủ đầy tuyết băng.

BUỔI SÁNG KHÔNG ĐẸP TRỜI

Tôi ngồi đây
Với đôi giày khác cỡ.
Mercy!
Bực, buồn vô cớ.     


FIFTY - FIFTY

Tôi cô đơn trên đời này, nàng nói.
Tức là tôi không có ai chung gối.   
Không có ai để âu yếm cầm tay,
Nghĩa là thiếu đàn ông
Trên đời này.

Thằng Bự há to mồm, rồi nói:
Vấn đề của em
Là cái đầu tăm tối.
Nếu thông minh, em sẽ hiểu rằng anh
Sẵn sàng ở với em
Thoải mái, ngon lành.

Thế thì em phải làm gì? Nàng hỏi nhỏ.

Chia cho anh nửa giường
Và nửa túi tiền em có.    


CHẤP NHẬN

Chúa thông minh, nhưng Ngài
Tạo ra tôi không thông minh, vô học.
Nên chắc Ngài không ngạc nhiên
Khi tôi làm điều ngu ngốc.


BUỒN

Thật buồn, đến
Phát điên.
Vì lúc nào
Cũng thiếu tiền.        


ARDLLA

Anh có thể ví em
Là bầu trời không sao, đen kịt
Nếu mắt em không long lanh.
Anh có thể ví em
Là giấc ngủ không mơ màng, mộng mị
Nếu em không hát bên anh.


BÓ HOA

Từ bóng tối
Lấy ra
Những bài ca anh biết,
Rồi ném vào mặt trời
Trước khi chúng kịp tan
Như tuyết.


LẪN LỘN

Bố của tôi - một ông già da trắng.
Mẹ tôi – một mụ đen rất hiền.
Khi tôi quát ông già tôi da trắng,
Ông mắng tôi, thằng mọi đen.    

Tôi thậm chí có lần chửi mẹ,
Mụ chết quách cho rồi!
Giờ hối hận chửi mẹ mình như thế,
Tôi cầu nguyện, mong bà tha cho tôi.

Bố tôi chết trong một ngôi nhà lớn.
Mẹ tôi - trong túp lều nghèo hèn.   
Tôi tự hỏi: Mình sẽ chết ở đâu,
Tôi - không trắng, không đen?


CÁC VỊ THẦN

Các vị thần bằng ngọc quí, kim cương
Các vị thần
Bằng ngà voi, bằng gỗ
Ngồi lặng lẽ trên bệ thờ trong đền,
Bắt mọi người
Phải khúm núm, co ro trước họ.

Thế mà mọi người không biết
Rằng các vị thần bằng ngọc quí, kim cương,
Bằng ngà voi, bằng gỗ kia trên giá   
Chỉ là bầy rối đáng thương
Do chính họ làm ra.
Thật lạ.   
   

KẺ THÙ    

Ừ, dẫu sao
Cũng không tồi lắm,
Nếu có ngày tôi và anh gặp nhau
Mặt đối mặt
Và cùng chui xuống đất,
Xuống địa ngục ấy mà.

Rồi tôi lại quay lên,
Mặt vênh váo.    


BÀI HÁT VỀ TÌNH YÊU

Tình yêu
Như quả mận
Chín, treo trên cành.
Ăn một lần,
Vị ngọt
Cứ bám mãi theo anh.

Tình yêu
Như sao sáng
Trên bầu trời hương Nam,
Nhìn lâu
Ánh sáng của sao có thể
Làm mắt anh đau.

Tình yêu
Như đỉnh núi
Vươn cao lên trời.
Cả khi anh
Không bao giờ đuối sức
Cũng chẳng leo tới nơi.


TÔI VÀ CON LA CỦA TÔI

Con la già của tôi
Mặt đầy vết nhăn, mệt mỏi.
Nó làm la quá lâu,
Đến nỗi quên mình là ai, thật tội.    

Tôi, cũng giống con la,
Lại còn đen, nhưng tôi đếch sợ.
Và anh vẫn phải coi tôi
Như tôi vốn có.


TRIẾT LÝ CỦA TÔI

Tôi chơi đủ loại Jazz,
Mà chơi hay.
Và đó là lý do
Tôi sống ở dời này.
Và khi sống,
Triết lý của tôi
Là chơi,
Và bị chơi tới số!


TÌNH CA JUKE BOX

Anh có thể lấy màn đêm Harlem
Quấn quanh người em;
Làm vương miện
Từ ống đèn nê-ông xanh nhạt;
Bắt xe buýt ở Lenux Avenue,
Bắt taxi, tầu điện ngầm
Dừng lại để nghe em hát.

Rồi anh đem nhịp tim Harlem,
Cộng thêm vài nhịp trống,
Đưa lên chiếc đĩa to và rộng.
Nó sẽ quay, quay, quay
Để hai ta cùng nghe,
Nghe và nhảy đến rạng ngày.
Vâng, nhảy với em
Cô gái Harlem
Da màu nâu xinh đẹp.



CẢ TÔI

Cả tôi, cũng ngợi ca nước Mỹ.
Tôi - người anh em da đen.
Khi khách đến, người ta bắt tôi
Vào ăn trong bếp.
Nhưng tôi cười
Và ăn ngon,
Và trở thành cao to, xinh đẹp.

Ngày mai   
Khi khách đến
Tôi sẽ ngồi ăn bên bàn
Và không ai dám bảo tôi
Vào ăn trong bếp,
         
Ngoài ra,
Họ còn thấy tôi cao to, xinh đẹp.
Họ sẽ ngượng ngùng, và suy nghĩ.

Cả tôi,
Cũng một phần nước Mỹ.


HARLEM, ƯỚC MƠ KHÔNG THÀNH SỰ THẬT    

Gì xảy ra
Với giấc mơ không thành sự thật?

Nó sẽ khô
Như chùm nho
Dưới trời nắng gắt?      
Sẽ mưng mủ như vết thương
Chảy ra nhờn nhờn?    

Hay nó bốc mùi như mùi thịt thối?
Hay rắc chút kem và đường lên trên
Thành món xi-rô không đến nỗi?

Hay có thể nó nổ tung?


NGƯỜI DA ĐEN NÓI VỀ CÁC DÒNG SÔNG

Tôi từng biết nhiều dòng sông,
Những dòng sông cổ xưa như thế giới,
Còn cổ xưa hơn cả mạch máu trong người.

Tâm hồn tôi sâu như chính những dòng sông.

Tôi từng tắm dưới sông Euphrates khi bình minh còn non.
Tôi dựng lều bên sông Congo, nghe nước chảy ru tôi thiu ngủ.
Tôi từng soi xuống sông Nile và dựng nên Kim Tự Tháp.
Tôi từng nghe tiếng hát sông Mississippi khi nó đưa Abraham Lincohn xuôi dòng xuống tận New Orleans,
Và tôi đã thấy dòng nước đục của nó được dát vàng khi mặt trời sắp lặn.

Tôi từng biết các dòng sông,
Những dòng sông cổ xưa, sẫm tối.   

Tâm hồn tôi sâu như chính những dòng sông.


NGƯỜI HÁT DẠO

Vì miệng tôi
Rộng hoác bởi cười nhiều,
Và họng sâu
Do hát rong giữa phố,
Mà các anh nghĩ tôi
Giờ khổ đau
Vì cam chịu
Quá nhiều đau khổ?     

Vì miệng tôi
Rộng hoác bởi cười nhiều,
Mà các anh không nghe
Tôi thầm khóc?
Vì luôn nhảy
Mà chân tôi bước nhanh        
Mà không ai thấy tôi
Đang chết vì cô đọc?
         

ĐỜI CÒN ĐẸP

Tôi ra sông tối nọ,
Ngồi nghỉ quẩn quanh,
Rồi bất chợt nhảy ùm xuống nước
Và chìm rất nhanh.

Nhưng tôi vội ngoi lên
Còn hai ba lần la hét.
Nếu nước không quá lạnh, chắc tôi
Chìm xuống sông, đã chết.

Nhưng quả thật nước rất lạnh. Lạnh buốt người!

Rồi lần khác: Mười sáu tầng -
Tôi đi bằng thang máy.
Tôi nghĩ lan man về thằng con,
Về cả việc lần này mình sẻ nhảy.     

Thế mà tôi đứng yên,
Còn khóc than, kêu thét.
Nếu chỗ tôi đang đứng không cao,
Chắc tôi nhảy, và tất nhien, đã chết.

Nhưng quả thật chỗ tôi đứng rất cao. Vâng, rất cao!

Có thể em đã nghe
Tiếng anh khóc, và tiếng anh la hét,
Nhưng anh sẽ buồn, nếu em
Muốn xem anh chết.

Đời còn đẹp! Rượu còn ngon! Đời còn đẹp!                  


THẾ GIỚI TÔI MƠ

Tôi mơ một thế giới
Nơi người không khinh người,
Hòa bình và nhân ái
Luôn ngự trị khắp nơi.

Tôi mơ một thế giới,
Nơi con người tự do,
Không lòng tham, thù hận
Làm tâm hồn nhớp nhơ.        

Thế giới tôi mơ ấy
Người da trắng, da đen
Không phân biệt chủng tộc,
Không sang trọng, thấp hèn.

Ở đấy, cái độc ác
Nhường chỗ cho niềm vui.
Ai cũng được hạnh phúc -
Đấy, giấc mơ của tôi.


GIẤC MƠ - BIẾN TẤU

Tôi giang rộng hai tay   
Ở nơi đầy nắng chói
Rồi múa và rồi quay,
Cho đến khi trời tối.

Sau đó tôi ngồi nghỉ
Dưới gốc cây, và rồi
Tôi chờ đêm đen đến,
Đen như da của tôi.
Đấy, giấc mơ của tôi.

Hướng về phía mặt trời
Với hay tay dang rộng,
Tôi múa, quay, tới khi
Mặt trời vàng khuất bóng.

Múa xong, tôi nằm nghỉ
Bên gốc cây, và rồi
Đêm đến, đêm đen nhánh,
Đen như da của tôi.      


TÔI VẪN LÀ TÔI

Luôn bị quát, bị đánh,
Ước mơ tan từng mảnh
Tuyết băng cắn tôi,
Mặt trời thiêu tôi.

Có vẻ như chúng
Tìm cách bắt tôi

Không được sống, không được yêu, không được cười.
Nhưng tôi đếch sợ!
Tôi vẫn là tôi!      


BÀI HÁT

Tôi ngồi, hát nàng nghe
Trong bóng tối.

Nàng nói:
“Em không hiểu lời”.

Tôi đáp: “Em ơi,
Đây là bài hát không lời.”


CON RẮN

Nó trườn nhanh
Vào bụi cỏ,
Nhường đường tôi đi -
Tôi, người định kiếm cái gì
Giết nó.
Gần như xấu hổ. 


IM LẶNG

Anh lắng nghe
Sự im lặng của em
Trước khi em nói.

Anh không cần nghe lời.
Xin lỗi.

Vì trong sự lặng im
Anh nghe
Tiếng em.


CĂN PHÒNG ĐÁNG SỢ       

Thật yên tĩnh
Căn phòng đáng sợ này.

Một người đàn bà
Lặng lẽ nằm giữa hai tình nhân
Là Cái Chết và Sự Sống.
Tấm chăn Nỗi Đau, rất nóng,
Đắp cho cả ba.


BIỂN LẶNG       

Biển lặng,
Biển lặng sao,
Hôm nay.
Biển và sóng
Mà lặng thế này
Là không tốt.


ĐÁNH NHAU VÌ TIỀN

Chỉ lũ ngốc mới đánh nhau,
Nhưng nếu tôi không ngốc     
Tôi sẽ đánh nhau ngay
Để kiếm sáu đô một ngày
Trên sàn đấm bốc.
Và như thế,
Tôi sẽ kiếm nhiều hơn tôi có thể.
Chỉ lũ ngốc mới đánh nha


SỰ YÊN NGHỈ

Chúng ta đi ngang        
Qua nghĩa trang người chết.
Ai thất bại, ai thành công -
Như nhau hết.     

Họ không thể nhìn
Trong bóng đen của đất
Để biết
Ai được, ai mất.   


ÁP BỨC

Giờ ước mơ
Không còn thuộc về người
Mơ mộng.
Cũng thế, trong cuộc sống
Người muốn hát
Không được hát bài nào.
         
Nhiều nơi
Bóng đêm và thép lạnh
Luôn lấn át,
Nhưng giấc mơ lấp lánh
Sẽ lại quay về, cám dỗ.
Và bài ca
Sẽ thoát khỏi
Nhà tù của nó.    


BẢN BALLAD VỀ ÔNG CHỦ CÓ NHÀ CHO THUÊ

Thưa ông chủ nhà,
Mái phòng tôi thấm nước.     
Chắc ông nhớ, tôi báo điều này
Lâu rồi, tuần trước.

À mà cái bậc thang, thưa ông,         
Cũng hư rồi, sợ quá.
Tôi ngạc nhiên khi ông vào đây
Mà không bị ngã.

Ông bảo tôi nợ ông mười đô,
Những mười đô đã đến ngày trả lại.
Thì OK, tôi trả ông mười đô
Khi ông chữa bậc thang và cái mái.

Sao? Có lệnh tống tôi ra khỏi nhà?
Và ông định lấy của tôi đồ gỗ?
Ông định cắt nguồn sưởi ấm mùa đông
Và thản nhiên ném tôi ra đường phố?       

Hừm, ông nói nghe dễ sợ làm sao.
Ông cứ nói, xin mời ông nói hết.
Nhưng tôi tin ông chẳng thích chút nào
Khi tôi đấm vào mặt ông đáng ghét.

Cảnh sat! Cảnh sát đâu?
Đến bắt thằng này mau!

Hắn đang định
Âm mưu lật đổ
Cả chính phủ,
Cả quốc gia này giàu có.        

Và thế là
Tiếng xe rú xa xa,
Tiếng còi bọn cớm.
Và tôi bị bắt
Tống vào tù,
Ngồi sau song sắt.         
Và báo đưa tin
Một thằng mọi da đen
Dám tấn công chủ thuê nhà của nó.

Ông nạn nhân xấu số
Tòa tha,
Còn thằng  da đen thuê nhà -
90 ngày ngồi tù.
Sướng nhé!


MỘT CHÂN LÝ CHẮC CHẮN

Từ Jesus đến Ghandi
Người ta cho chân lý này chắc chắn
(Mà cả thánh Francis xứ Assisi
Cũng không hề phủ nhận):

Các vị thần
Quyền uy hơn các vua;
Tình thương yêu
Sáng hơn vàng
Vương miện vua kiêu hãnh;
Và giọt sương -
Nước mắt của tình yêu
Quí gấp vạn
Viên kim cương
Lấp lánh.


CÁC ANH, NHỮNG THẰNG TỒI

Các anh luôn làm tôi phát ốm
Bằng những câu giả dối chân thành,                  
Bắng vẻ mặt mộ đạo
Và vòng tay các anh -
Vờ giang rộng như tay của Chúa.

Trong khi
Ẩn sâu bên trong
Là sự xấu xa, bỉ ổi,
Là những trái tim ruỗng thối
Nơi linh cẩu đang tru, tìm mồi.
Các anh, những thằng tồi!     
          .        

NGƯỜI MƠ MỘNG

Nào, anh chàng mơ mộng,
Hãy đưa tôi các giấc mơ của anh.   
Hãy đưa tôi các bài hát
Trái tim mình,     
Để tôi lấy tấm vải nhung
Gói kỹ,
Và giấu thật xa những ngón tay
Của thế giới này vô tâm, ích kỷ.


TÔI MUỐN BIẾT

Tự nhiên tôi muốn biết
Khi lão ấy, tức ông già Thần Chết,
Đến nhặt xác chúng ta
Để đưa vào cõi lãng quên rất xa,
Lão có nghĩ
Xác một thằng tỉ phú da trắng
Được sống lâu hơn trong cõi vĩnh hằng
So với xác thằng da đen
Làm nghề hái bông nghèo đói?


NỖI BUỒN CỦA CẬU PO

Khi tôi còn ở nhà,
Mặt trời luôn lấp lánh
Lên miền Bắc xa xôi,
Sao cái gì cũng lạnh.     

Tôi, đứa trẻ hiền lành,
Không làm gì bậy bạ.
Tôi vào đời, mà đời
Thì buồn và rộng quá.  

Tôi trót yêu một cô
Cứ đinh ninh là tốt,
Thế mà moi tiền tôi,
Cái đầu suýt mất nốt.

Ngay từ rạng bình minh
Đã còng lưng làm việc.
Mệt đến mức nghĩ mình
Giá đừng sinh. Thật tiếc.
         

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét