NỮ THẦN HY LẠP
Không hề biết mình có khuôn mặt với
những đường nét tuyệt đẹp như một nữ thần, nàng ngồi bán bún riêu trong khu chợ
ẩm ướt và bẩn thỉu.
Chiếc mũi thon, dài và thẳng. Đôi
mắt sâu đen, không chút trang điểm. Mái tóc xoăn tự nhiên bó sát chiếc đầu thon
nhỏ. Phía dưới là chiếc cổ dài với những sợi tóc mềm ươn ướt vì mồ hôi. Dưới
nữa thì bị chiếc áo phin màu gụ che kín, nhưng dễ dàng thấy rõ hai bờ vai xuôi.
Hắn sững sờ nhận ra vẻ đẹp cổ điển
ấy khi ngồi ăn phở ở quán bên cạnh. “Một nữ thần Hy Lạp”, hắn nghĩ, rồi lục lọi
trong đầu xem nàng giống ai. Nữ thần Artemite? Diana? Hay thậm chí Hera? Hắn
không thể nói cụ thể là ai, nhưng nghĩ nàng có lẽ giống Helen hơn cả, dù Helen
chỉ là một người đàn bà trần tục và là nguyên nhân dẫn đến cuộc chiến thành
T’roa nổi tiếng. “Không quan trọng, hắn nghĩ. Nàng là một nữ thần. Một nữ thần
bằng xương bằng thịt, thậm chí có thể chạm tay vào được”. Hắn chợt rùng mình
với ý nghĩ thô tục đó.
Từ hôm ấy sáng nào hắn cũng đến ăn
bún riêu ở quán nàng, dù đó là món xưa nay hắn không thích. Chỉ thỉnh thoảng hắn
mới dám ý tứ liếc nhìn nữ thần của mình, vì hắn là người có học và tử tế.
Sau một tháng thì hắn bắt chuyện và
được nàng đáp lại bằng những câu ngắn gọn nhưng dường như vô cảm giống vẻ mặt
tư lự của nàng.
Một hôm, tức là thêm một tháng sau
đó, nhân khi vắng khách, nàng chợt hỏi:
“Anh nhìn em?”
“Vâng”, hắn thật thà đáp.
“Anh thích em lắm à?”
Hắn đớ người, hồi lâu không biết nói
gì. Rồi với sự can đảm đến táo tợn mà chính hắn cũng không ngờ tới, hắn nói.
“Vâng. Rất thích... Anh muốn em... Em
có thể đến nhà anh một lần được không? Anh độc thân. Anh sẽ cho em tiền”.
Hắn chờ đợi sẽ bị nàng mắng hay thậm
chí cho một cái tát vào mặt.
Nhưng không. Một lúc sau nàng đáp,
tự nhiên, giản dị, với vẻ mặt tư lự và thánh thiện vốn có của một nữ thần.
“Em sẽ đến. Con đang ốm và em cần
tiền. Nhưng chỉ một lần thôi nhé”.
Rồi cũng với vẻ giản dị và thản
nhiên như vậy, nàng nhét vào túi mảnh giấy nhỏ ghi số điện thoại và số nhà của
hắn.
*
Gần ba mươi năm đã trôi qua.
Nữ thần Hy Lạp ngừng bán bún riêu
cách đây năm năm do phải ở nhà trông cháu. Có già đi chút ít, nhưng nàng vẫn là
nữ thần, chí ít trong con mắt hắn.
Còn hắn đã là người nổi tiếng, và
vẫn tử tế như xưa. Sau hôm ấy hắn vẫn đều đặn ăn bún riêu của nàng mỗi buổi sáng,
cho đến tận ngày cuối cùng nàng nghỉ. Chỉ để được nhìn thấy nàng. Hai lần hắn
gợi ý nàng về nhà mình, nhưng nàng lắc đầu.
“Thần Sấm nhà em hay ghen lắm. Vả
lại, chỉ một lần, nói rồi”.
“Thần Sấm, tức là thần Zớt, chúa tể
của tất cả các thần trên đỉnh Olimpia”, hắn nén thở dài, nhìn nàng chăm chú
nhưng không nói gì, và cũng không bao giờ gợi ý thêm. Nàng đối xử với hắn không
khác mấy mọi người, ngoại trừ một chút thông cảm trong lời nói và ánh mắt.
Lạ là hắn vẫn độc thân. Có người hỏi
vì sao, hắn chỉ cười cho qua chuyện, nhưng trong đầu thì nghĩ: “Được ngủ với
một nữ thần, dẫu chỉ một lần, cũng đủ lắm rồi”.
Hà Nội 21. 4. 2018
ĐỎ
Truyện mi-ni,
Thái Bá Tân
Tôi đến chơi nhà thì được biết Bé Lan
sắp lấy chồng.
Bé Lan
là con gái một anh bạn từ thời đại học. Trong mắt tôi, nó vẫn luôn là một cô
bé, dẫu đã mười chín tuổi và đang học năm thứ hai đại học Ngân Hàng.
“Định thôi học à?” Tôi hỏi khi ngồi
xuống bàn, nhâm nhi chén nước ông bạn vừa rót.
Trên bàn có bông hoa đỏ bằng vải lụa.
Nhiều lần tôi thấy Bé Lan cài bông hoa ấy trên mái tóc. Nó rất thích màu đỏ,
đến mức người nhà gọi nó là Đỏ, và dường như nó hài lòng với cái tên ấy.
“Không. Nó bảo lấy chồng vẫn tiếp tục
học”. Ông bố thở dài đáp. “Chúng tôi can mãi không được. Mà tính nó thì bác
biết…”
“Tính nó” ở đây không đơn thuần là tính
cách, mà là chuyện nghiêm trọng hơn nhiều. Nó mắc bệnh tâm thần, mà có vẻ nặng,
nhất là mươi năm trước. Gần đây có vẻ ổn hơn. Năm lớp tám nó từng nhảy vào đống
lửa khi cùng bạn cắm trại trên Tam Đảo. May được lôi ra kịp. Lúc nào bị kích
thích, do vui quá hặc buồn quá, nó thường lên cơn.
“Vợ chồng chúng tôi lo lắm. Tự nhiên một
hôm nó dẫn người yêu về nhà. Thằng bé không đến nỗi. Có vẻ chúng rất hạnh phúc,
đặc biệt Cái Đỏ. Nó như người khác hẳn. Vui vẻ, hoạt bát. Cứ như cả người nó
đang tỏa sáng, nhất là đôi mắt. Và đó là điều làm chúng tôi lo lắng. Rõ ràng nó
đang bị hưng phấn, kích thích… Mà với cái bệnh này thì thế là nguy hiểm? Ngăn
cản nó cũng chẳng được, vì làm thế có thể còn nguy hiểm hơn. Theo bác thì nên
thế nào?”
Tôi chưa kịp nói gì thì nó từ trong nhà
bước ra.
Bé Lan, đã là một thiếu nữ. Gọi người
lớn cũng được, vì tình yêu đã làm nó thay đổi. Nó đẹp, đẹp từ dáng người đến
khuôn mặt và mái tóc uốn xoăn tôi mới thấy lần đầu. Và tất nhiên vẫn mặc toàn
đồ đỏ. Bộ váy áo màu đỏ mặc trong nhà làm đôi má nó ửng hồng. Còn đôi mắt thì,
như anh bạn tôi đã nói - long lanh và rực sáng, đến mức tôi không dám nhìn lâu
vào nó. Đôi mắt khao khát tình yêu, hạnh phúc và đầy hy vọng.
Chào hỏi xong, nó cúi xuống bàn lấy bông
hoa lụa màu đỏ cài lên đầu. Cái cách nó cài hoa cũng đẹp, cảm động và đầy nữ
tính.
“Hôm nay bác quên không mang cuốn sách
nào cho cháu”, tôi nói, vì trước đấy lần nào đến chơi cũng làm vậy”.
Nó không đáp, chỉ cười. Một nụ cười rạng
rỡ, làm tôi thấy sờ sợ. “Rõ ràng nó đang bị hưng phấn, kích thích… Mà với cái
bệnh này thì thế là nguy hiểm?”, tôi chợt nhớ lời ông bạn nói lúc nãy.
*
Một tháng sau tôi được mời dự cưới nó.
Bản thân dám cưới không có gì đáng nói, ngoài việc cô dâu mặc bộ váy không phải
màu trắng mà toàn đỏ. Đỏ rực. Cả chiếc khăn voan cũng đỏ. Trong bộ váy khác thường ấy nó như một ngọn
lửa dang cháy. Thật lộng lẫy, và cũng đáng sợ.
Khi đến bàn tôi nâng cốc cảm ơn, nó lí
nhí điều gì đó và mỉm cười. Tôi giật mình, có cảm giác như nụ cười hạnh phúc ấy
của nó cũng có màu đỏ, và lại vẩn vơ nghĩ về căn bệnh quái ác, về sự hưng phấn,
nguy hiểm…
*
Khoảng mười tháng sau, vào lúc ba giờ
sáng, tôi được ông bạn gọi điện báo tin, rằng con ông, Bé Lan, còn được gọi là
Đỏ, đã chết. Tự nó châm lửa đốt nhà và chết cùng đứa con trai mới sinh. Đêm ấy
anh chồng về quê thăm bố mẹ, không có nhà.
Tôi lặng người không biết nói gì. Trong
đôi mắt nhắm là một ngọn lửa khổng lồ rực sáng. Ngọn lửa tay bế một đứa trẻ.
Hạnh phúc đã giết nó.
Hà Nội tháng 4, 2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét