Chủ Nhật, 1 tháng 3, 2020

Kinh Thánh - Cựu Ước






Kinh Thánh - Các vị vua Do Thái
SA-UN, VỊ VUA DO THÁI ĐẦU TIÊN

Bà An-na phiền muộn,
Mong có đứa con trai.
Bà cầu xin Thiên Chúa
Rất thành tâm, và Ngài

Đã cho bà sinh hạ
Một bé trai dịu hiền,
Rất đẹp lòng Thiên Chúa,
Gọi là Sa-mu-en.

Được Thiên Chúa yêu mến,
Cho gần gũi bên mình,
Ông trở thành ngôn sứ
Của Đức Chúa lòng lành.

Sa-mu-en lấy vợ.
Có hai con, đó là
Giô-en, người con trưởng.
Con thứ - A-vi-gia.

Tiếc là hai người ấy
Không theo đường cha mình.
Ham quà cáp, lợi lộc,
Vô đạo và vô tình.

Một hôm, các kỳ mục
Con dân It-ra-en
Gặp ông, ngôn sứ Chúa,
Rồi tỏ ý than phiền:

“Các con ông hư hỏng.
Ông cũng già yếu rồi.
Không có người thích hợp
Để dẫn dắt chúng tôi.

Như các dân tộc khác,
Ta, người Ít-ra-en,
Cần có vua cai trị
Để đất nước bình yên.

Vậy xin ông nhanh chóng
Bầu cho một vị vua.”
Sa-mu-en khó chịu.
Lúc đầu tưởng họ đùa.

Vì như thế là họ
Vi phạm Mười Điều Răn,
Và không xem Thiên Chúa
Là vua của muôn dân.

Ông đã dùng lý lẽ,
Giải thích một hồi lâu,
Rằng vua chỉ mang lại
Toàn cái khổ, cái đau.

Vua sẽ bắt tất cả
Phục vụ cho ông ta.
Bắt đóng thuế, đi lính,
Xây cung điện, xây nhà.

Bắt ngày đêm hầu hạ
Và lao dịch nặng nề.
Lúc ấy có kêu cứu,
Thiên Chúa cũng không nghe.

Thế mà các kỳ mục
Một mực đòi có vua.
Có vua bằng mọi giá.
Nghiêm túc, không phải đùa.

Sa-mu-en thấy thế,
Tức giận và đau lòng,
Kể lại với Thiên Chúa.
Thiên Chúa nói với ông:

“Vậy là chúng, ngu ngốc,
Chối bỏ ta hôm nay.
Được, cứ để mặc chúng
Trả giá về chuyện này.”

Sa-mu-en triệu tập
Kỳ mục và dân tình,
Cho rút thăm để chọn
Một ông vua của mình.

Cuối cùng, con ông Kit,
Là Sa-un, tráng niên,
Trúng thăm, thành vua mới
Của người It-ra-en.

Ông là người to lớn,
Thông minh và đẹp trai.
Một người rất dũng cảm,
Bản lĩnh và có tài.

Vậy là người Do Thái,
Còn gọi It-ra-en,
Qua bốc thăm, rốt cục,
Có vị vua đầu tiên.

*
Trong một trận đánh lớn
Với người Phi-li-tin,
Ông rút gươm tự sát
Để bảo vệ đức tin.

Cũng trong trận đánh ấy
Cả ba con trai ông
Đã hy sinh dũng cảm,
Khiến quân địch nản lòng.

Sinh Một Không Bảy Chín
Trước Công Lịch, qua đời
Năm Một Không Không Bảy,
Ông thực sự là người

Được dân chúng mến mộ
Và sử sách lưu danh,
Dẫu không được ban phước
Bởi Thiên Chúa lòng lành.


ĐA-VÍT, VỊ VUA DO THÁI THỨ HAI

1.    ĐA-VÍT ĐƯỢC CHÚA CHỌN LÀM VUA

Vua Sa-un, ta biết,
Không được Chúa hài lòng,
Nên Ngài có ý định
Tìm người khác thay ông.

Một hôm Thiên Chúa phán,
Bảo ông Sa-mu-en
Lên đường tìm vua mới
Cho người Ít-ra-en.

Theo lời Thiên Chúa dặn,
Ông tới đất Bết-lem
Có mang theo dầu xức.
Đi suốt cả ngày đêm.

Ở đấy, ông làm lễ
Rồi mời ông Giê-sê
Cùng con trai đến dự.
Xong việc mới quay về.

Theo lời Thiên Chúa nói,
Trong gia đình ông này
Có một người có thể
Làm vua mới, lên thay.

Trong buổi lễ hôm ấy,
Trang trọng và linh đình,
Ông Giê-sê có mặt
Cùng bảy con trai mình.

Lĩnh hội ý Thiên Chúa,
Sa-mu-en hỏi ông:
“Bảy người con có mặt.
Còn người nào nữa không?”

“Còn có một đứa nữa,
Là thằng út nhà tôi.
Nó tên là Đa-vit,
Đang chăn chiên trên đồi.”

“Vậy xin ông nhanh chóng
Đưa cậu ấy về đây.”
Một lúc sau, Đa-vit
Được dẫn tới, cậu này

Có đôi mắt rất đẹp,
Khuôn mặt cũng thật xinh.
Mái tóc màu hung nhạt.
Tự tin và thông minh.

Ngay lập tức Thiên Chúa
Nói với Sa-mu-en:
“Hãy xức dầu cho nó,
Vua mới It-ra-en!”

Sa-mu-en làm lễ
Xức dầu thơm, từ nay
Thần khí của Thiên Chúa
Nhập vào cậu bé này.

Vua Sa-un biết chuyện,
Cho người đến Bê-lem
Tìm và đưa Đa-vít
Về cung để vua xem.

Vua rất thích Đa-vít,
Cho hầu hạ bên ngai.
Về sau, chàng khôn lớn,
Thành con rể của ngài.

Không ít khi Đa-vít
Ngồi chơi đàn vua nghe,
Giúp vua bớt mệt mỏi
Và suy nghĩ nặng nề.

Khi vua Sau-un chết,
Đa-vít, con rể ngài,
Trở thành vua Do Thái,
Tức vị vua thứ hai.

*
Thọ hơn bảy mươi tuổi,
Trị vì ba mươi năm,
Đa-vít là vua lớn,
Có tầm và có tâm.

Khác Sau-un, vua trước,
Ông kính Chúa hết lòng.
Một chiến binh dũng mãnh,
Lập được nhiều chiến công.

Ông cũng là bố đẻ
Của vị vua thứ ba,
Sa-lô-môn thông thái,
Nổi tiếng khắp gần xa.


2
ĐA-VÍT CHIẾN THẮNG GÔ-LI-ÁT

Thời ấy, ở Do Thái,
Dưới triều vua đầu tiên,
Có cậu bé Đa-vít
Hàng ngày đi chăn chiên.

Cậu là người con út
Trong tám anh em trai,
Hết lòng kính trọng Chúa,
Dũng cảm và có tài.

Một hôm, ngoài đồng cỏ,
Có con sư tử già
Xông tới bắt cừu cậu.
Một mình, lại ở xa,

Nhưng cậu không hề sợ.
Cậu đá nó vào hông,
Rồi túm bờm, vặn cổ,
Giết nó bằng tay không.

Đa-vít liền chợt hiểu
Rằng Chúa đã giúp mình.
Cậu quì xuống, cung kính
Lạy Thiên Chúa lòng lành.

Sa-un yêu Đa-vít
Còn vì lẽ rằng chàng
Đánh thắng Gô-li-at,
Làm quân địch kinh hoàng.

Có một trận đánh lớn
Giữa người Phi-li-tin
Đang diễn ra lúc ấy
Với người It-ra-en.

Người của cả hai phía
Đóng quân đối diện nhau,
Suốt ngày luôn hò hét
Bên một thung lũng sâu.

Phi-li-tin thắng thế.
Chúng có gã khổng lồ
Tên là Gô-li-at.
Hắn luôn miệng hô to,

Thách đối phương ra đấu.
Nhưng quân It-ra-en,
Vừa ít lại vừa yếu,
Phải co cụm, nằm yên.

Ai ai cũng sợ hắn.
Nhất là vua nước này.
Sa-un, vua Do Thái,
Phải mất ngủ đêm ngày.

Đa-vít là con út
Của ông bà Giê-sê.
Cậu ra chỗ chiến sự
Để mang tin tức về.

Thấy gã Gô-li-at
Thách quân It-ra-en,
Mà không ai dám đánh,
Thật nhục nhã, thật hèn.

Cậu xin ra đánh hắn.
Vua Sa-un không cho.
Làm sao một cậu bé
Địch nổi người khổng lồ?

Nhưng cậu nằn nì mãi,
Cuối cùng ngài gật đầu.
Thế là cậu và hắn
Cùng lao vào đánh nhau.

Cậu chỉ có chiếc gậy
Hàng ngày vẫn chăn dê,
Một túi đựng đầy đá
Treo bên hông nặng nề.

Cậu quát Gô-li-at:
“Mày là thằng bù nhìn.
Ta có đức Thiên Chúa,
Đánh mày bằng niềm tin!”

Gô-li-at khinh khỉnh,
Định túm cậu bằng tay.
Cậu ném một hòn đá
Đúng vào trán tên này.

Bất ngờ và rất mạnh,
Hắn ngã vật vì đau.
Đa-vit lấy kiếm hắn,
Vung một nhát, chém đầu.

Thấy tướng mình bị giết,
Quân địch liền vội vàng
Kéo nhau chạy, số khác
Bị giết hoặc đầu hàng.

Binh lính người Do Thái
Ào lên như sóng cồn,
Đuổi quân địch tháo chạy
Tới tận thành Éc-rôn.

Sau lần ấy, Đa-vít
Càng được vua thương yêu,
Cho chỉ huy quân đội
Và quyết định nhiều điều.

Nhưng thật tiếc, sau đó
Thấy người It-ra-en
Quá tôn vinh Đa-vít,
Vua Sa-un sinh ghen.

Vua thầm sợ Đa-vít,
Vì lo chàng sau này
Sẽ gây nên hậu họa
Và những điều không hay.

Thế là vua nung nấu
Tìm cách giết hại chàng,
Cũng là giết con rể,
Do sợ mất ngai vàng.

Con trai vua biết chuyện,
Chàng là Giô-na-than,
Liền báo với Đa-vít
Lo trốn chạy thoát thân.

Đêm ấy, vợ Đa-vít
Làm hình nộm bằng bông
Đặt lên giường, đợi sẵn,
Còn mình thì giúp chồng

Thòng dây qua cửa sổ
Để chồng thoát ra ngoài.
Khi quân nhà vua đến
Thì chẳng còn thấy ai.

Lúc chia tay, Đa-vít
Cùng chàng Giô-na-than
Thề giúp nhau, chung thủy
Trong thử thách, gian nan.

Thế là chàng từ đó
Phải bỏ trốn đi xa,
Để người vợ yêu quí
Và bạn hiền ở nhà.

3
ĐA-VÍT BỊ TRUY ĐUỔI

Đa-vít bị truy đuổi,
Sống ẩn mình trong hang
Cùng bốn trăm người bạn
Tình nguyện đi theo chàng.

Nhiều lần suýt bị bắt,
Nhờ dũng cảm, thông minh,
Nên chàng vẫn trốn thoát
Cùng các bạn của mình.

Một cận thần độc ác
Tâu với vua thế này,
Rằng Đa-vít trốn thoát
Là do nhờ lâu nay

Được các vị tu sĩ
Luôn che chở cho chàng,
Cả khi ngoài sa mạc,
Cả khi trốn trong hang.

Vua nghe, tin là thật,
Liền cho hắn tự mình
Giết một trăm tu sĩ
Cùng người trong gia đình.

Máu những người vô tội
Đã đổ xuống thành sông.
Một hành động man rợ
Khiến Đa-vít đau lòng.

*
Lần nọ, như thường lệ,
Vua xuất quân bắt chàng,
Một mình vua, khinh xuất,
Đi sâu vào cái hang

Nơi Đa-vít ẩn náu
Cùng các bạn lâu nay.
Nếu muốn, chàng có thể
Giết Sa-un lúc này.

Nhưng chàng đã không giết,
Chỉ lấy gươm, nhẹ nhàng
Cắt một phần vạt áo
Rồi cho ra khỏi hang.

Chàng nói: “Như vua biết,
Tôi không oán thù Ngài,
Mà cũng không có ý
Tiếm quyền hay cướp ngai.”

Vua tỏ ý hối hận,
Hứa sẽ để chàng yên.
Thật tiếc, lời hứa ấy
Chẳng bao lâu, Ngài quên.

Lần nữa vua huy động
Hơn ba nghìn tinh binh,
Quyết tâm giết Đa-vit,
Trừ hậu họa cho mình.

Đêm hôm sau, Đa-vít
Cùng bạn, A-bi-sai,
Đột nhập hàng ngũ địch,
Lọt vào lều của Ngài.

Lúc ấy vua đang ngủ.
A-bi-sai thầm thì:
“Chàng để tôi giết hắn.
Cơ hội tốt, chờ gì!”

Đa-vít chỉ lặng lẽ
Lấy chiếc kiếm của Ngài,
Rồi cùng bạn nhanh chóng
Len lỏi, vượt ra ngoài.

Từ ngọn đồi đối diện,
Chàng kêu để vua nghe:
“Xin trả vua chiếc kiếm,
Nếu Ngài rút quân về.”

Vua Sa-un lập tức
Cho quân rút về thành.
Sau, trong một trận đánh,
Ngài anh dũng hy sinh.

Trong trận đánh lần ấy
Với người Phi-li-tin,
Ngài thua bởi Thiên Chúa
Phạt vì thiếu đức tin.

Các con vua cũng chết
Trong ngọn lửa điêu tàn.
Cả bạn của Đa-vit,
Là chàng Giô-na-than.

Nghe tin dữ, Đa-vít
Khóc, nhịn ăn mấy ngày,
Thương Sa-un, bố vợ,
Vua của chàng trước đây.

Rất đẹp lòng Thiên Chúa,
Chàng Đa-vít được Ngài
Cho làm vua Do Thái,
Tức là vua thứ hai.

4
ĐA-VÍT LÀM VUA

Lúc đầu vua Đa-vít
Mới chỉ là vua hiền
Xứ Giu-đa bé nhỏ,
Miền Nam Ít-ra-en.

Trong khi I-bô-set,
Con vua vừa qua đời
Làm vua phần còn lại,
Đất rộng và đông người.

Suốt bảy năm sau đó
Đã xẩy ra chiến tranh.
I-bô-set bị giết
Bởi binh lính của mình.

Cuối cùng vua Đa-vít
Được tôn làm vua hiền
Tất cả các bộ tộc
Nhà nước It-ra-en.

Đa-vít ngay lập tức
Chiếm Giê-ru-sa-lem.
Rồi mở mang bờ cõi,
Đất nước càng rộng thêm.

Dưới thời vua cai trị,
Do Thái rộng gấp mười
So với vua trước đấy,
Nhờ ân phước Chúa Trời.

Tiếp đến vua cho rước
Hòm Chứng Ước về đây,
Mười Điều Răn của Chúa
Được thờ phụng đêm ngày.

Tuy nhiên, Hòm Chứng Ước
Tạm thời giữ trong lều.
Điều ấy làm Đa-vít
Phải suy nghĩ rất nhiều.

Cuối cùng Ngài quyết định
Xây dựng một ngôi đền
Để làm nơi thờ tự
Cho dân It-ra-en.

Nhờ ngôn sứ Thiên Chúa,
Là Na-than, đền này
Được nhanh chóng xây dựng,
To đẹp nhất xưa nay.

Vua không chỉ mộ đạo,
Mà ăn ở có tình,
Xem các con vua trước
Như con cháu của mình.

Giô-na-than khi chết
Để lại một người con
Là Mê-phi-bô-set,
Tàn tật, gầy héo hon.

Ngài thương yêu nhất mực,
Cho ngồi ăn cùng bàn,
Vì cậu là con bạn,
Con của Giô-na-than.

Ngài là người kính Chúa,
Tài và đức vô song.
Thế mà rồi có lúc
Cũng vẩn đục trong lòng.

Một đêm nọ, khó ngủ,
Ngài leo lên mái nhà
Nhìn thấy bên hàng xóm
Có một người đàn bà.

Người ấy rất xinh đẹp
Tên là Bát-sê-ba,
Vợ của một người bạn,
Chiến tướng U-ri-a.

Người đàn bà xinh đẹp
Đang tắm truồng một mình.
Vua Đa-vít nhìn thấy,
Không kìm được lửa tình,

Bèn cũng nàng chăn gối.
Rồi sau nàng có bầu.
Vua biết việc đã nhỡ,
Sẽ rắc rối mai sau.

Liền ra lệnh cho gọi
Chiến tướng U-ri-a,
Lúc ấy đang chinh phạt,
Lập tức trở về nhà.

Vua nghĩ, bằng cách ấy
Đứa con nàng đang mang
Sẽ là con hợp pháp,
Tức là con chồng nàng.

Thương bạn ngoài chiến trận
Đang đổ máu, hy sinh,
U-ri-a cương quyết
Không chịu vào nhà mình.

Chàng ngủ trên bực cửa
Giữa trời gió và sương.
Vua Đa-vít buộc phải
Cho chàng ra chiến trường.

Nhưng vua đã mật lệnh
Giết chàng khi đến nơi.
Thế là vua Đa-vít
Phạm tội nữa tày trời.

Khi U-ri-a chết,
Ngài cưới Bát-sê-ba
Thành vợ ngài chính thức,
Và cùng sống chung nhà.

Vua đã làm việc xấu.
Thiên Chúa không hài lòng.
Nhưng bao dung, nhân ái,
Ngài tha tội cho ông.

Đứa con đầu tội lỗi
Chết yểu, Bát-sê-ba
Sinh thêm đứa con nữa
Làm rạng danh nước nhà.

Một người con vĩ đại,
Tên là Sa-lô-môn,
Sau thành vua Do Thái,
Nổi tiếng về trí khôn.


SA-LÔ-MÔN, VỊ VUA DO THÁI THỨ BA

1
SA-LÔ-MÔN LÊN NGÔI

Cái phải đến đã đến.
Rồi vua Đa-vít già.
Có nghĩa đã đến lúc
Nhường cho vua thứ ba.

Là ông vua vĩ đại
Của người It-ra-en,
Vua Đa-vít mãi mãi
Được tôn là vua hiền.

Giống Sa-un, vua trước,
Ngài có nhiều con trai.
Tiếc không phải tất cả
Có đức và có tài.

Và một trong số họ
Là A-đô-ni-gia,
Người bất chấp thứ bậc,
Âm mưu lên thay cha.

Hắn là kẻ độc ác,
Bất kính với Chúa Trời.
Thế mà cứ một mực
Muốn làm vua muôn người.

Thiên Chúa đã biết trước,
Nên quyết định ra tay,
Bằng mọi cách ngăn chặn
Âm mưu của tên này.

Qua giấc mơ, Ngài báo
Hoàng hậu Bát-sê-ba,
Rằng vị vua sắp tới
Sẽ là con trai bà.

Và rằng có một kẻ
Đang rắp tâm cướp ngôi.
Bà báo Đa-vít biết.
Vua cho mời mọi người,

Và dẫu già và yếu,
Vua nói với các con:
Vua thứ ba Do Thái
Sẽ là Sa-lô-môn!

Tin này loan khắp nước.
Người dân It-ra-en
Chào đón vị vua mới,
Có đức và tài hiền.

Chẳng bao lâu sau đó
Sa-lô-môn lên ngôi.
Đa-vít rất mãn nguyện,
Và lặng lẽ qua đời.

Trước khi chết, Ngài dặn
Vị vua trẻ suốt đời
Phải kính trọng Thiên Chúa
Và thương yêu mọi người.

Dẫu trong lòng hậm hực,
Nhưng A-đô-ni-gia
Đành lặng lẽ chấp nhận
Quyết định của vua cha.


2
SA-LÔ-MÔN LÀM VUA

Vua thứ ba Do Thái
Là ông Sa-lô-môn,
Con trai vua Đa-vít,
Nổi tiếng về trí khôn.

Thông minh và uyên bác,
Lại ăn ở có lòng,
Ông vốn là con rể
Của vua Pha-ra-ông.

Sau khi đưa công chúa
Người Ai Cập về nhà,
Ông sống trong cung điện
Của Đa-vít vua cha.

Ông là người xây dựng
Đền Thờ Chúa đầu tiên
Để làm nơi tế lễ
Cho người It-ra-en.

Đền thờ ấy vĩ đại
Xây bảy năm mới xong.
Nổi tiếng lớn và đẹp
Khắp hai miền Tây, Đông.

Ông là vua giàu có,
Thông thái và công tâm,
Được người dân yêu mến,
Trị vì bốn mươi năm.

Tại Ghip-ôn lần nọ,
Ông làm lễ rất to
Để dâng lên Thiên Chúa,
Hàng trăm cừu và bò.

Đêm, Thiên Chúa báo mộng,
Rằng Ngài sẽ cho ông
Bất kỳ gì ông muốn,
Mà Ngài cũng đẹp lòng.

Sa-lô-môn sụp lạy,
Rất cung kính mà rằng:
“Con vốn người thấp kém
Được Thiên Chúa toàn năng

Cho kế vị ngôi báu
Của Đa-vít vua cha,
Dẫu còn trẻ, chưa biết
Cách cai trị nước nhà.

Hơn thế, con dân Chúa,
Người Do Thái, rất đông.
Con lo trách nhiệm lớn,
Có gánh vác được không.

Vậy con xin Thiên Chúa
Cho con cái con cần.
Đó là sự thông thái
Để biết lắng nghe dân,

Dạy họ biết tôn trọng
Lẽ phải và công bằng,
Và một lòng thờ phụng
Đức Thiên Chúa toàn năng.”

Thiên Chúa nghe, rồi phán:
“Ta hài lòng với con.
Vậy thì con sẽ có
Thông thái và trí khôn.

Con không xin của cải,
Cũng không xin sống lâu,
Nhưng ta cho con sống
Trường thọ và rất giàu.”


3
SA-LÔ-MÔN XỬ KIỆN

Lần nọ, hai phụ nữ
Vào gặp Sa-lô-môn.
Một bà cúi rạp nói:
“Tâu Đức Vua, chúng con

Là thân phận tôi tớ,
Sống chung nhà, gần đây
Con sinh con, sau đó
Thì đến lượt bà này.

Tiếc rằng đêm bà ngủ,
Đè chết con của mình.
Nhưng bà đã đánh tráo
Đứa bé con vừa sinh…”

Bà kia liền dãy nãy:
“Bà nói dối, thực ra
Đứa con tôi còn sống.
Đứa chết mới con bà.”

Cả hai người phụ nữ
To tiếng, cố phân bua.
Ai cũng cho mình đúng
Hồi lâu trước đức vua.

Sa-lô-môn ra lệnh
Mang gươm lại cho ông
Để chặt đôi đứa bé
Cho ai cũng vừa lòng.

Một trong hai phụ nữ,
Nghe thế, cúi xin vua
Để đứa bé được sống,
Dù bà đành chịu thua.

Sa-lô-môn lập tức
Trao đứa bé cho bà.
Vì bà không nỡ giết
Đứa con mình sinh ra.


4
VUA SA-LÔ-MÔN KHÔNG ĐẸP LÒNG CHÚA

Một ông vua hùng mạnh,
Đức độ và thông minh,
Sa-lô-môn có lúc
Làm trái ý Chúa mình.

Ông lấy rất nhiều vợ,
Tổng cộng bảy trăm bà,
Cộng ba trăm tỳ thiếp,
Mà chẳng thấy phiền hà.

Trong số các bà vợ
Có nhiều người rất giàu.
Lại con nhà thế lực,
Nên chính họ về sau

Bắt được vua quên lãng
Thậm chí cả Chúa Trời.
Bắt được ông thờ phụng
Tượng vật và tượng người.

Vua làm trái ý Chúa,
Khiến Ngài không hài lòng.
Và Ngài đã trừng phạt,
Làm yếu quyền lực ông.

Vua có vị tướng giỏi
Là Giê-rô-bô-am,
Một người rất thân cận,
Trong ý nghĩ, việc làm.

Ngôn sứ của Thiên Chúa
Lần nọ báo rằng Ngài
Sẽ chia đất Do Thái
Và cả dân, thành hai.

Trong mười hai bộ tộc,
Ông sẽ cai trị mười.
Toàn những vùng đất rộng
Phì nhiêu và đông người.

Hai bộ tộc còn lại
Thuộc quyền Sa-lô-môn,
Người không đẹp lòng Chúa
Và đã mất trí khôn.

Nghe tin lạ lùng ấy,
Ông vội vã lên đường,
Chạy trốn sang Ai Cập,
Vất vả mấy ngày đường.

Một thời gian sau đó
Sa-lô-môn qua đời.
Rê-bô-ham, còn trẻ,
Con trai ông, lên ngôi.

Vị vua mới đánh thuế
Còn nhiều hơn cha mình.
Mười bộ tộc nổi loạn,
Làm khốn khổ dân tình.

Rồi mười bộ tộc ấy
Từ bỏ Rê-bô-ham,
Chọn cho mình vua mới
Là Giê-rô-bô-am.

Vậy là lời Thiên Chúa
Đã ứng nghiệm, thật tình
Ngài không thể tha thứ
Cho ai trái ý mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét