Thơ Phật
CHÂM NGÔN PHẬT
1
Luôn thù hận người khác
Là chuốc khổ cho mình.
Không tha thứ người khác,
Lòng sẽ khó an bình.
2
Một người cứ định kiến,
Nghĩ mình tốt nhất đời,
Sẽ khó mà nhận thấy
Cái hay của mọi người.
3
Gặp nghịch cảnh, đừng sợ.
Ngược lại, phải cảm ơn.
Vì đời là nghịch cảnh,
Nhờ thế, ta lớn hơn.
4
Ta, con người, đau khổ
Vì chưa sống bằng tâm.
Vì luôn chiều thân xác,
Chạy theo các sai lầm.
5
Một khi bạn không muốn
Rước phiền não vào mình,
Thì không ai có thể
Làm bạn thấy bực mình.
6
Khi vui sướng, hãy nghĩ
Vui sướng không kéo dài.
Khi buồn đau, hãy nghĩ
Buồn đau không kéo dài.
7
Chỉ có thể an lạc
Và thấy lòng thảnh thơi
Khi ta học được cách
Buông bỏ hết sự đời.
8
Khi ta mong người khác
Được hạnh phúc hơn mình,
Nghĩa là ta độ lượng
Đang bố thí vô hình.
9
Muốn thay đổi người khác,
Phải thay đổi chính mình.
Muốn chinh phục người khác,
Phải chinh phục chính mình.
10
Bởi không ai có thể
Thay đổi được đời này.
Vậy chỉ còn một cách -
Thay đổi mình hàng ngày.
11
Không ném đá con chó
Đang vô cớ sủa anh.
Không bận tâm suy nghĩ
Người đang nói xấu anh.
12
Một ngày ta cố chấp,
Ta ân hận suốt đời.
Hãy rộng lòng lượng thứ
Với tất cả mọi người.
13
Mỗi vết thương, dù nhỏ
Là một bước trưởng thành.
Hãy giữ vết thương ấy
Hãy giữ vết thương ấy
Như một phần đời anh.
14
Được sống thêm một ngày
Là hạnh phúc một ngày.
Người cụt chân đau khổ
Người cụt chân đau khổ
Hơn người không có giày.
15
Ở đời, mọi cái đẹp
Luôn giản dị, bình thường.
Tốt, không cần phải nói.
Hữu xạ tự nhiên hương.
16
Thời gian là phương thuốc
Công hiệu và tuyệt vời.
Thời gian giúp xóa sạch
Mọi phiền muộn cuộc đời.
17
Một người mà không biết
Yêu chính bản thân mình,
Thì người ấy không thể
Yêu những người quanh mình.
18
Không thể không đau khổ
Và suốt đời buồn lo
Những người luôn cố chấp,
Chuyện bé xé thành to.
19
Với những gì ta có,
Hãy cảm ơn cuộc đời.
Với những gì chưa có,
Hãy cảm ơn cuộc đời.
20
Cẩn thận khi nói dối.
Vì trót nói một lời,
Thì dù muốn, không muốn,
Phải nói tiếp mười lời.
21
Thực ra thì nhân quả
Không nợ ta điều gì.
Vậy đừng oán trách nó
Trong bất cứ điều gì.
22
Một ngày sống vô ích
Với mình và với người,
Là một ngày ăn cắp
Của mình và của người.
23
Một người đã dốt nát
Lại còn thích ba hoa,
Chẳng khác người ở bẩn
Cứ thích xức nước hoa.
24
Biết tôn trọng người khác
Là biết tôn trọng mình.
Người biết tôn trọng mình
Sẽ tôn trọng người khác.
25
Ngẫu nhiên là sự đến.
Đi mới là tất nhiên.
Tùy duyên mà bất biến.
Bất biến mà tùy duyên.
26
Vũ khí quan trọng nhất
Ấy là lòng từ bi.
Ai có được cái ấy
Thì chẳng cần thêm gì.
27
Phần lớn ta, rốt cục,
Làm ba điều trong đời:
Dối mình và dối người,
Và bị người lừa dối.
28
Gặp khó khăn, nguy hiểm,
Chỉ một cách: Chúng ta
Phải đối mặt với nó
Và tìm cách vượt qua.
29
Khi khư khư giữ chặt
Cái gì đó trong tay.
Rốt cục trong tay bạn
Chỉ có được cái này.
30
Người ta làm việc thiện
Là để giúp chúng sinh.
Nhưng một phần trong đó
Cũng là giúp chính mình.
31
Chỉ một cách duy nhất
Để tâm hồn thảnh thơi
Là bình thản đón nhận,
Không trách trời, oán người.
32
Ở đời, cái đẹp
nhất
Không thể nhìn
hoặc tim,
Mà phải cảm
nhận nó
Bằng tất cả
trái tim.
33
Bóng tối không
bao giờ
Có thể xua bóng
tối.
Cũng thế, chỉ
tình yêu
Xua hận thù,
tội lỗi.
34
Chỉ có hai lựa
chọn
Ta đối mặt hàng
ngày:
Chấp nhận cái
có sẵn,
Hoặc tìm cách
đổi thay.
35
Đừng quên: mỗi
sáng dậy,
Tức là ta tái
sinh.
Và điều quan
trọng nhất -
Ta làm gì với
mình.
36
Đừng quên: Mỗi
buổi sáng,
Thức dậy cùng
bình minh,
Ta có thêm cơ
hội
Để làm mới
chính mình.
37
Ghét, thù hận
không khó,
Cái khó là thương
yêu.
Cũng vậy, sống
thiện khó,
Sống ác dễ hơn
nhiều.
38
Cái ta làm cho
mình
Sẽ mất khi ta
chết.
Cái ta làm cho
đời
Sẽ trường tồn,
bất diệt.
39
Cây mọc được
xanh tốt,
Lại còn cho quả
ngọt
Là nhờ ở dưới
cây
Xác chết tích
lâu ngày.
40
Muốn thực sự hơn
người,
Ta phải nhìn
lên trời,
Vì khi ta nhìn
xuống,
Ta thấy ta hơn
người.
41
Trời - lúc
nắng, lúc mưa.
Người - lúc
vui, lúc khổ.
Đừng quá thiếu,
quá thừa.
Đừng quá lớn,
quá nhỏ.
42
Khi ta sống hết
mình,
Nghĩa là ta
quên mình.
Tưởng không
sống cho mình,
Nhưng lại sống
cho mình.
43
Mỗi người một
thế giới
Duy nhất, không
giống ai,
Nhiều tầng như
vũ trụ,
Bí ẩn như con
bài.
44
Ai cũng sống vì
mình,
Mà nên sống vì
mình,
Rồi mới vì người
khác,
Tức là cũng vì
mình.
45
Khi đi về phía
trước,
Phía mặt trời
long lanh,
Tức là ta để
lại
Bóng tối sau lưng
mình.
46
Mọi việc không
vô cớ,
Vậy đừng quên
điều này:
Trong cái may
có rủi,
Trong cái rủi
có may.
47
Tai họa thường
bắt đầu
Bằng một cơn
cuồng giận,
Và kết quả về
sau
Là nỗi buồn hối
hận.
48
Ở đời, hỏi có
gì
Hơn lòng thương,
lẽ phải?
Mọi cái sẽ qua
đi,
Chỉ tình người
ở lại.
49
Cái đau không
xuất hiện
Tự nhiên trong
người anh.
Mà nó là dấu
hiệu
Cái gì đó không
lành.
50
Người ngu tìm
hạnh phúc
Ở đâu đó xa
xôi.
Người khôn tìm
hạnh phúc
Ngay ở chỗ mình
ngồi.
51
Ta có thể né
tránh
Một thực tế
đắng cay,
Nhưng không thể
né tránh
Hậu quả của
điều này.
52
Ai một lần nói
dối,
Rồi lần hai,
lần ba,
Sẽ nghĩ rằng
nói dối
Không có gì xấu
xa.
53
Người khôn,
trong mọi chuyện,
Đều tính trước
đường lui.
Đừng vội vã cưa,
chặt
Cành cây mình
đang ngồi.
54
Khi biết được
thói xấu
Và cái yếu của
mình,
Ta đã đi một
nửa
Con đường tới
thông minh.
55
Đừng bao giờ
tức giận.
Đừng bao giờ
dọa người.
Nên mở đầu, kết
thúc
Câu chuyện bằng
nụ cười.
56
Hứa vượt quá
khả năng
Chính là người
giả dối.
Hứa hay mà
không làm
Là một dạng tội
lỗi.
56
Người ta làm
việc thiện
Để giúp đỡ
chúng sinh.
Nhưng một phần
trong đó,
Cũng là giúp
chính mình.
57
Không việc gì
phải sợ
Người khác
chống lại anh.
Chính nhờ gió
thổi ngược,
Diều bay lên
trời xanh.
58
Nếu muốn thì
hãy cố
Thành người tốt
ở đời.
Có điều đừng
chứng tỏ
Với mình và với
người.
59
Người đời, kể
cũng lạ,
Thường rất dễ
bị lừa.
Nhưng thật khó
thuyết phục
Rằng họ đang bị
lừa.
60
Chưa hẳn đã
thất bại,
Ngã nhiều lần
trong đời.
Nhưng anh sẽ
thất bại,
Nếu đổ lỗi cho
người.
61
Cái gì cũng có
giá.
Giá học để
thông minh
Luôn rẻ hơn cái
giá
Ngu do không
học hành.
62
Xin đừng quên,
cái ác
Ẩn náu trong
mỗi người.
Nhiều khi nó
thắng thế,
Chui ra để hại
đời.
63
Con người, ai
cũng sợ.
Chỉ sợ ít hay
nhiều.
Học nhiều sẽ sợ
ít.
Học ít sẽ sợ
nhiều.
64
Cảm giác sâu
lắng nhất
Thường cảm thấy
về đêm
Khi xung quanh
yên tĩnh
Và lòng cũng
lặng êm.
65
Hãy nói khi cảm
thấy
Những lời nói
của anh
Hay hơn sự im
lặng.
Im lặng cũng
tốt lành.
66
Sự thanh thản
chí đến
Đâu đó từ bên
trong.
Đừng thơ ngây
tìm kiếm
Bên ngoài mà
mất công.
67
Con chó được
yêu quí
Không vì tiếng
sủa hay.
Đánh giá người
phải nhớ
Qua công việc
hàng ngày.
68
Trên đời có
nhiều cái
Không cần hiểu
làm gì.
Nó tồn tại, còn
việc
Chấp nhận không
thì tùy.
69
Trở thành giàu
tưởng khó,
Mà không khó
lắm đâu.
Khi ta cảm thấy
đủ,
Tức là ta đã
giàu.
70
Để nhìn thấy
ánh sáng,
Hạt giống chịu
vùi sâu
Trong đất bẩn
đen tối,
Rồi ngoi lên,
ngẩng đầu.
71
Hạnh phúc là nụ
cười.
Không nhất
thiết mình cười,
Mà nhìn thấy người
cười.
Vậy hãy làm họ
cười.
72
Khi chỉ tay
giận dữ
Mắng người trước
đám đông,
Trước hết phải
xem kỹ
Tay mình có
sạch không.
73
Nếu ta nghĩ
tiền bạc
Quan trọng nhất
trên đời,
Thì rốt cuộc,
suốt đời
Ta chạy theo
tiền bạc.
74
Anh chán đời,
có thể
Nguyền rủa cuộc
đời mình.
Đừng quên, có
ai đó
Chỉ mong được
như anh.
75
Không có gì để
nói,
Tốt hơn, đừng
nói gì.
Cũng thế, chưa
định hướng,
Đừng vội vã bước
đi.
76
Ở đời, quan trọng nhất
Là hãy cố giúp người.
Nếu không thể giúp được,
Thì cũng đừng hại người.
77
Khi giận, không quyết định
Làm bất cứ điều gì.
Khi vui, không được hứa
Với ai bất cứ gì.
78
Trưởng thành không phải lúc
Anh nói điều phi thường,
Mà lúc anh suy ngẫm
Về những điều bình thường.
79
Nhìn người khác, cố tránh
Nhìn xuống, kiểu bề trên,
Trừ phi anh nhìn xuống
Để đỡ họ đứng lên.
80
Đừng quan trọng thái quá
Mọi việc ở đời này,
Một khi ta nghĩ nó
Vô thường như cánh mây.
81
Suy cho cùng, cuộc sống
Không nợ ta điều gì,
Nên có quyền quyết định
Cho, không cho ta gì.
82
Mỉm cười với người khác
Là cái đẹp ở đời.
Nhưng còn đẹp hơn thế
Là làm người khác cười.
83
Thỉnh thoảng
trong cuộc sống
Nhớ ngồi yên
một mình
Để tận hưởng
cuộc sống
Được ngồi yên
một mình.
84
Cho - đừng để
lợi dụng.
Yêu - đừng vội
yêu ngay.
Nghe - đừng mất
chính kiến.
Tin - đừng quá
thơ ngây.
85
Ở đời, khó khăn
nhất -
Phải biết mình
là ai.
Còn chấp nhận
điều ấy
Là khó khăn thứ
hai.
86
Bức xúc, muốn tâm sự,
Nên cẩn thận chọn người.
Không phải ai cũng bạn,
Cả khi họ mỉm cười.
87
Bạn có thể tha thứ
Để làm lại từ đầu.
Nhưng tha thứ lần sau
Thì quả là ngu ngốc.
88
Sự kiên nhẫn không phải
Là thời gian ta chờ,
Mà cách ta cư xử
Trong thời gian phải chờ.
89
Cuộc đời này quá ngắn
Để chúng ta buồn rầu
Vì những người vớ vẩn
Và những chuyện không đâu.
90
Ta chỉ sống một lần
Rồi rơi và giấc ngủ.
Nhưng sống tốt đời mình,
Một lần là quá đủ.
91
Ta không thể thay đổi
Những người xung quanh mình.
Nhưng vẫn có thể chọn
Người ta cho gần mình.
92
Rốt cục, ta phải chọn:
Tự đi hết cuộc đời,
Hay để người ta kéo
Đến tận cuối kiếp người.
93
Ta không thể để mất
Cái chưa có bao giờ.
Đừng buồn vì hiện thực
Không giống như ước mơ.
94
Người ngồi yên một chỗ,
Dẫu uyên bác, thông minh,
Sẽ không nghe tiếng xích
Đang trói buộc chân mình.
95
Một người mà có thể
Ngoái lại nhìn rất xa,
Người ấy càng có thể
Nhìn phía trước rất xa.
96
Bắt đầu một ngày mới,
Nên nhớ, bằng nụ cười.
Rồi mang nụ cười ấy
Đi đến với mọi người.
97
Có con đường ngắn nhất
Để vượt qua khó khăn,
Là đi xuyên qua nó.
Các đường khác không cần.
98
Một
người dám thừa nhận
Sự
yếu kém của mình,
Thì
người ấy thực sự
Dũng
cảm và trưởng thành.
99
Đừng sợ, khi ai đó
Ném gạch về phía anh.
Hãy bình tĩnh nhặt chúng,
Xây nền móng cho mình.
100
Sống
chậm và giản dị -
Cách
sống của người khôn.
Nó
thực sự rất tốt
Cho
thế xác, tâm hồn.
HẠT CƠM, HẠT NGỌC
Mỗi hạt cơm, theo Phật,
Là hạt ngọc ở đời.
Thấm đẫm mưa và nắng
Và mồ hôi con người.
Vậy đừng hoang phí nó.
Vì nhiều người còn nghèo.
Vì đó là tội lỗi.
Và là tội lỗi nhiều.
Để phí một hạt ngọc,
Một hạt cơm, sau này
Xuống địa ngục phải chịu
Hàng vạn kiếp đọa đày.
Một hạt cơm để phí
Phải ăn một bãi dòi.
Càng ăn càng thấy đói.
Cứ thế mãi không thôi.
*
Góp một nhận xét nhỏ:
Cũng lạ, những người nghèo,
Người nhà quê lên phố,
Ăn, thường lãng phí nhiều.
Cứ như bằng cách ấy
Họ muốn chứng tỏ mình
Là chơi sang, lịch sự,
Và ứng xử văn minh.
Không ai muốn thấy họ
Bị đầy đọa suốt đời.
Nhưng nhìn hạt cơm vãi,
Cứ thấy xót của trời.
THẬT DỄ VÀ ĐƠN GIẢN
Tôi mách bạn một cách
Sống thanh thản ở đời,
Sống thiện và giản dị,
Không ganh đua với người.
Đó là đọc sách Phật
Và làm theo lời Ngài.
Tôi bảo đảm chắc chắn
Bạn hạnh phúc lâu dài.
Đơn giản và thật dễ.
Không thể nào dễ hơn.
Lại hạnh phúc nhanh chóng.
Không thể nào nhanh hơn.
Hoàn toàn tùy thuộc bạn
Cái dễ, cái nhanh này.
Chỉ cần làm theo Phật
Và đọc Phật hàng ngày.
Bạn bận không đọc được?
Hay mù chữ? Cũng không.
Không làm được, đơn giản
Vì cái gì bên trong.
Cái gì đó nhu nhược,
Hời hợt và biếng lười
Đang cố ngăn cản bạn
Sống đúng nghĩa con người.
Bạn không chống lại chúng.
Thậm chí còn vuốt ve.
Bạn là thế, tôi biết,
Dù tưởng mình rất ghê.
Một lời khuyên rất quí
Tôi cho bạn hôm nay,
Dù biết trước rằng bạn
Không theo lời khuyên này.
Tức là bạn, thực chất,
Không muốn sống đàng hoàng,
Nghiêm túc và tử tế,
Mà chỉ ưa nhẹ nhàng.
NHÂN QUẢ
Tôi tin Luật Nhân Quả,
Tin ở hiền gặp hiền,
Tin ở ác gặp ác,
Và rất hiểu đồng tiền.
Tôi tin những người xấu,
Tham lam và lừa đời,
Rốt cuộc không sung sướng,
Mà khổ đau hơn người.
Điều này được kiểm chứng
Trong cuộc sống hàng này.
Quan sát kỹ thì biết.
Luôn vẫn thế xưa nay.
Bọn đấu cha tố mẹ,
Gây oan trái một thời,
Giờ con cháu lụn bại,
Ngóc mãi không thành người.
Bọn trộm cướp, ma túy,
Bọn cặn bã, du côn,
Như ta thấy, rốt cục
Đều kéo nhau vào đồn.
Còn bọn quan tham nhũng,
Đừng tớn lên khoe giàu.
Sẽ đến lượt chúng nó,
Hoặc con cháu mai sau.
Là vì lưới Nhân Quả
Lồng lộng chăng trên cao.
Lồng lộng chăng trên cao.
Xưa nay không nương nhẹ
Hay bỏ sót người nào.
Nhiều bác trẻ hãnh tiến,
Cậy kiến thức đầy mình,
Mà quên Luật Nhân Quả,
Luân Hồi và Vãng Sinh.
Quên thì tôi nhắc lại:
Việc ta làm hôm nay
Sẽ để lại dấu ấn
Rất lâu về sau này.
Không phải nhắc để dọa.
Dọa thì tôi ích gì?
Chẳng qua thương thì nhắc.
Thấy đúng thì tin đi.
Xã hội ta, thật tiếc,
Giờ lắm cái nhiễu nhương.
Giá trị bị đảo lộn.
Đảo lộn cả kỷ cương.
Rất nhiều người sống ác.
Vậy thì sao chúng ta
Không thử cố sống thiện,
Để xã hội yên hòa?
Mỗi người tốt một ít,
Xã hội sẽ tốt hơn.
Mỗi người thiện một ít,
Xã hội sẽ thiện hơn.
*
Tôi tin Luật Nhân Quả,
Tin ở hiền gặp hiền,
Tin ở ác gặp ác,
Và rất hiểu đồng tiền.
Vì rất tin và hiểu,
Nên mới khuyên mọi người
Hãy sống tốt, sống thiện,
Vì mình và vì đời.
LẠI NÓI VỚI NGƯỜI TRẺ
Gieo ác thì được ác.
Gieo lành thì được lành.
Đó là chân lý Phật.
Anh muốn gì tùy anh.
Là vì anh còn trẻ,
Tôi xin khuyên thế này:
Hãy chọn một cách sống.
Ngay bây giời, hôm nay!
Nếu chần chừ không chọn,
Tức là anh buông xuôi.
Buông xuôi là nguy hiểm,
Là chết, hãy tin tôi.
Ai cũng muốn hạnh phúc
Và giàu có, tất nhiên.
Nhưng giàu ba bảy loại,
Và không chỉ giàu tiền.
Giàu tiền, giàu tạm bợ.
Giàu đức mới bền lâu.
Những người chi tiêu ít
Mới đúng thực sự giàu.
Thật ra anh không biết
Anh đã giàu lắm rồi.
Đủ ăn, có nhà ở.
Tức cũng giàu như tôi.
Anh muốn chiếc xe xịn
Hay Iphone, Ipheo?
Tốt lắm, nhưng thật tiếc,
Anh còn trẻ và nghèo.
Không tiền mà muốn có.
Không có sẽ hận đời.
Hận đời sẽ làm bậy.
Làm bậy sẽ hỏng người.
Thành ra, muốn hạnh phúc,
Mà đau khổ, nặng nề,
Chỉ vì không có được
Chiếc Iphone, chiếc xe.
Đừng quên Đức Phật dạy:
Mọi đau khổ chúng sinh
Đều do quá chiều chuộng,
Thỏa mãn thân xác mình.
Trong khi anh có thể,
Không tốn một đồng nào,
Trở thành người hạnh phúc,
Mà hạnh phúc cấp cao.
Đó là sống giản dị.
Không đua đòi với ai.
Lặng lẽ học, tu dưỡng
Thành người tốt, có tài.
Đồng thời đọc nhiều sách,
Nhất là sách thánh hiền.
Học nghe nhạc cổ điển,
Học cách yêu thiên nhiên.
Có được những cái ấy,
Sẽ thấy mình không nghèo.
Tự anh chán xe xịn,
Chán Iphone, Ipheo.
Nói thế là anh hiểu:
Cái hạnh phúc ở đời
Không nằm ở vật chất,
Mà nằm ở con người.
Muốn dở thì được dở,
Muốn hay sẽ được hay.
Vậy mời anh quyết định.
Ngay bây giờ, hôm nay.
Không thì sau, gặp khó,
Đừng kêu than với tôi.
Tôi, người già, từng trải,
Chuyện ấy quen lắm rồi.
TẢN MẠN VỀ SỐNG VÀ CHẾT
Hiểu ý nghĩa cuộc sống
Cũng có nghĩa là ta
Đã không sợ cái chết,
Có thể cũng không xa.
Chết là điều duy nhất
Không thể tránh ở đời.
Có sống là có chết,
Cả vật và cả người.
Không ai lý giải nổi
Vì sao ta sinh ra.
Càng không thể lý giải
Việc cái chết chờ ta.
Không có gì vô nghĩa.
Mọi cái có nguyên do.
Ai đó cam tù tội
Cho ai đó tự do.
Ai đó qua đường sắt
Chịu cái chết đau lòng.
Nhờ thế có rào chắn,
Giảm tai nạn giao thông.
Một cậu bé chết yểu
Vì ung thư, tiếc thay.
Em cậu thành bác sĩ
Để chữa căn bệnh này.
Chết là việc không khó.
Sống mới khó hơn nhiều.
Sống cũng coi như chết,
Không đam mê, thương yêu.
Phật dạy: Muốn chết đẹp,
Thì phải cố hàng ngày
Sống sao cho tử tế.
Thật thâm thúy điều này.
Hiểu ý nghĩa cuộc sống
Cũng có nghĩa là ta
Đã không sợ cái chết,
Có thể cũng không xa.
Chết là điều duy nhất
Không thể tránh ở đời.
Có sống là có chết,
Cả vật và cả người.
Quan trọng là ở chỗ
Ta phải sống thế nào
Để xứng với người chết,
Để người chết tự hào.
Vì nói gì thì nói,
Thực chất vấn đề là
Có người đã đau đớn
Và phải chết vì ta.
TỰ NHẮC MÌNH
Cứng rắn hay mềm yếu,
Ta, tất cả, là người.
Mà người thì dễ mắc
Các tội lỗi trên đời.
Vậy làm sao để tránh?
Cơ bản và lâu bền
Là không ngừng học tập
Để sống thiện, sống thiền.
Tạm thời chưa đạt được
Mục đích cao xa này,
Tôi khuyên nên tâm niệm,
Mà tâm niệm hàng ngày
Năm điều răn của Phật.
Bằng cách ấy, chúng ta
Sẽ tránh được điều ác
Và ý nghĩ xấu xa.
Một, và quan trọng nhất,
Là không được sát sinh.
Hai không được trộm cắp.
Ba, không được ngoại tình.
Bốn, không được nói dối.
Năm, không uống rượu say.
Điều năm quan trọng lắm,
Nên phải nhớ hàng ngày.
Không hy vọng làm được
Một lúc cả năm điều.
Nhưng nhắc mãi, thành nếp,
Ta sẽ khá hơn nhiều.
Buổi tối, trước khi ngủ,
Nhớ điểm lại trong ngày
Có làm gì sai trái.
Sai thì nhớ sửa ngay.
Một việc rất đơn giản,
Không muộn để bắt đầu.
Để tâm là làm được.
Cũng không khó lắm đâu.
Rồi gia đình hạnh phúc.
Xã hội sẽ bình yên.
Còn ta thì sung sướng,
Thảnh thơi như thánh hiền.
CỬA PHẬT
Mỗi lần đến cửa Phật
Là ta thêm một lần
Trở lại với cái gốc
Tình Thương và Tình Thân.
Giữa biển đời sóng gió,
Vì lo toan mưu sinh,
Vô tình ta để mất
Một phần của chính mình.
Ta lại tìm thấy nó
Giữa cuộc đời bể dâu,
Cái phần đánh mất ấy -
Là sống để yêu nhau.
Phật giúp ta tìm lại
Cái Hỷ Xả Từ Bi.
Phật giúp ta từ bỏ
Ba cái Tham Sân Si.
Hiểu và làm theo Phật,
Đời sẽ tốt hơn nhiều.
Sẽ không có Cái Ác.
Chỉ có Cái Thương Yêu.
*
Hơn ai hết, người trẻ
Càng phải đến đền chùa.
Để được gần bên Phật,
Chứ không phải bán mua.
NGƯỜI TA LỄ PHẬT
Người ta làm lễ trọng
Dâng lên Phật Thích Ca.
Đủ các loại vàng mã,
Hương khói và oản, hoa.
Rồi người ta cầu khấn,
Cứ như thể có quyền
Đòi Ngài ban tài lộc
Vì mâm lễ đắt tiền.
Mâm lễ đắt tiền ấy,
Dâng lên Phật Thích Ca,
Người ta đem xuống chén.
Thừa, gói mang về nhà.
Ngồi trên cao, Đức Phật,
Với khuôn mặt từ bi,
Không một lần nhìn xuống.
Và cũng chẳng nói gì.
QUAN LỚN CÚNG CHÙA
Nghe nói nhiều quan lớn
Cúng vàng xây chùa chiền.
Thành tâm làm công đức,
Không mảy may tiếc tiền.
Nhưng cái tâm thành ấy
Cuối cùng cũng lộ dần:
Chúng mua lộc, mua phước
Bằng tiền cướp của dân.
CON ĐƯỜNG HẦM
Có một hiệp sĩ trẻ
Đến thành phố Ê-đô
Rồi thành người hầu cận
Của một viên quan to.
Vợ của viên quan ấy,
Còn trẻ và rất xinh,
Nên người hầu cận mới
Nhanh chóng bén lửa tình.
Không may chuyện bại lộ.
Việc tự vệ buộc chàng
Phải giết chết ông chủ
Để trốn đi với nàng.
Một thời gian sau đó,
Cô người tình, tiếc thay,
Bỏ đi theo người khác,
Để mình chàng trắng tay.
Chàng hiệp sĩ hối hận
Trót phạm tội giết người.
Chàng muốn làm gì đó
Thật tốt để giúp đời.
Ở nơi chàng đang sống
Có dãy núi cheo leo
Chắn ngang đường đi lại,
Gây tai nạn rất nhiều.
Thế là chàng quyết định
Sẽ một mình, hàng ngày
Đào một đường hầm lớn
Xuyên qua dãy núi này.
Chàng lặng lẽ làm việc
Trong suốt ba mươi năm,
Từng tí, từng tí một.
Khi sắp xong đường hầm,
Thì một hiệp sĩ khác,
Một tay kiếm ngang tàng,
Con trai ông chủ cũ,
Lần ra dấu vết chàng.
Chàng quì xuống lạy hắn,
Xin sống thêm hai năm,
Hứa sẽ tự nộp mạng
Khi đào xong đường hầm.
Hiệp sĩ kia đồng ý,
Mong sớm trả thù cha,
Bèn góp sức đào giúp.
Rồi hai năm trôi qua.
Đường hầm to lớn ấy
Cuối cùng cũng hoàn thành.
Chàng tắm rửa sạch sẽ,
Tự nguyện đến nộp mình.
Hiệp sĩ kia quì lạy,
Không những không giết chàng
Mà xin làm đồ đệ,
Trong cuộc đời lang thang.
Vì chàng đã cho thấy
Một tấm gương tuyệt vời
Về ý chí, nghị lực
Và nghĩa sống vì đời.
ANH CHÀNG ĐAN RỔ
Xưa có chàng đan rổ.
Nghĩa là nghèo, trắng tay.
Thế mà chàng vui vẻ,
Luôn ca hát suốt ngày.
Tay chàng đan thoăn thoắt.
Nụ cười luôn trên môi.
Đủ ăn và đủ mặc.
Túp lều cũng không tồi.
Có ông quan tốt bụng,
Bỗng nhiên thương anh chàng,
Ham làm và vui tính,
Bèn cho mười đồng vàng.
Đó là số tiền lớn,
Mơ cũng chẳng dám mơ.
Đem về lều tối ấy,
Chàng thừ người, thẫn thờ.
Rồi lo, rồi sợ cướp,
Sợ trộm lấy mất vàng,
Đến mức không dám ngủ.
Thật tội nghiệp anh chàng.
Sáng dậy, mặt phờ phạc,
Mắt cay, tóc rối bời.
Chàng lại ngồi đan rổ,
Nhưng không còn tiếng cười.
Suốt mấy ngày liên tục
Mất ngủ, ăn không ngon,
Chàng thành người khác hẳn,
Thờ thẫn như vô hồn.
Cuối cùng, không chịu nổi,
Chàng đem mười đồng vàng
Trả cho ông quan lớn
Rồi lại thành chính chàng.
Tức là là anh đan rổ,
Chẳng có gì trong tay
Nhưng vô lo, hạnh phúc
Và ca hát suốt ngày.
Tay lại đan thoăn thoắt.
Nụ cười luôn trên môi.
Đủ ăn và đủ mặc.
Túp lều cũng không tồi.
*
Tham là bệnh cố hữu
Của chúng ta, con người.
Lòng tham thường vô đáy,
Có một muốn có mười.
Phật dạy: Người hạnh phúc
Là người đủ thông minh
Biết thế nào là đủ
Và hài lòng với mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét