HEINRICH HEINE
(Đức, 1797 – 1856)
________
ANH KHÔNG TIN...
Anh không tin trời cao,
Cả Thánh Kinh cũng vậy.
Anh chỉ tin mắt em,
Có bầu trời trong đấy.
Anh không tin chúa trời,
Cũng không tin Kinh Thánh,
Anh chỉ tin tim em,
Dù tim em giá lạnh.
Anh không tin quỉ thần,
Không sợ trời bắt tội.
Anh chỉ tin mắt em,
Dù mắt em giả dối.
TÔI THÍCH...
Tôi thích bịt mắt nàng
Hôn lên môi nhè nhẹ.
Nàng bắt nói nàng nghe
Vì sao tôi thích thế.
Suốt từ sáng đến chiều
Nàng hỏi tôi gay gắt:
“Vì sao khi hôn em,
Anh bắt em nhắm mắt?”
Tôi chẳng biết vì sao
Thường thích làm như thế.
Tôi lại bịt mắt nàng,
Hôn lên môi nhè nhẹ.
HỌ LÀM CUỘC ĐỜI TÔI...
Họ làm cuộc đời tôi
Khổ đau hơn cái chết -
Một số bằng tình yêu,
Một số bằng thù ghét.
Họ đầu độc miếng ăn,
Họ làm tôi bực tức -
Người thì do vì yêu,
Người vì do căm tức.
Nhưng cô gái làm tôi
Buồn và đau hơn hết
Là cô không yêu tôi,
Và cũng không hề ghét.
MỘT CHÀNG TRAI...
Một chàng trai đem lòng yêu cô gái,
Nhưng cô ta yêu người khác, và rồi
Người khác ấy lại yêu cô gái khác,
Để nàng buồn và thất vọng khôn nguôi.
Và sau đó, vì thất tình, cô gái
Không mảy may kén chọn, đã lấy chồng,
Thành bất hạnh, cả chàng trai cũng vậy,
Phải suốt đời đau khổ, phải chờ mong...
Câu chuyện trên khồng có gì mới lạ.
Bao đời nay thường vẫn thế. Có điều,
Nếu xẩy ra với chúng ta, ta sẽ
Biết thế nào là cái giá tình yêu!
BIỂN...
Biển có nhiều ngọc quí,
Trời có nhiều sao đêm.
Trái tim nhiều cảm xúc,
Vì trái tim có em.
Biển và trời thật lớn.
Tim anh lớn hơn nhiều.
Sáng hơn sao và ngọc
Là ánh sáng tình yêu.
Trái tim anh rộng lớn
Đang chờ em đến nhanh.
Vì tình yêu tràn ngập
Biển trời và tim anh.
ANH VÀ EM...
Anh và em không hẹn,
Cùng đi chuyến xe đêm.
Hai đứa cười vui vẻ -
Chỉ mình anh với em.
Sáng ra ta kinh ngạc
Thấy người khách thứ ba
Là Tình yêu lậu vé,
Lén vào ngồi bên ta!
EM HÃY NÓI...
Em hãy nói cho anh nghe: Vì sao
Giữa mùa xuân mà hoa hồng đã héo,
Và trước anh, do nguyên cớ thế nào
Bông hoa tím cúi đầu buồn lạnh lẽo?
Em hãy nói: Vì sao chim họa mi
Hót buồn bã, làm tim anh nhức nhối?
Sao anh nghe như mục nát cái gì
Trong hơi thở của rừng xanh, đồng nội?
Em hãy nói: Sao suốt ngày mặt trời
Luôn giận dữ nhìn cánh đồng nhăn nhó?
Sao bóng đen luôn bao trùm khắp nơi,
Cả trái đất âm u như nấm mộ?
Anh đau buồn, anh thất vọng, ủ ê -
Hãy giải thích cho anh nghe điều ấy.
Và em yêu, em hãy nói anh nghe:
Sao em nỡ bỏ anh đi như vậy?
MÙA XUÂN BUỒN...
Mùa xuân buồn, đăm chiêu.
Hoa buồn trong khóm lá.
Họa mi hót buổi chiều
Nghe cũng buồn khó tả.
Nào, em yêu của anh,
Đừng cười to, đừng hát.
Thà em khóc để anh
Được hôn khô đôi mắt.
NÀY CÔ NÀNG ĐÁNH CÁ...
Này cô nàng đánh cá
Hãy cho thuyền lại đây.
Không việc gì phải sợ -
Ta tán chuyện suốt ngày.
Nào, chìa tay tôi bắt.
Hãy ngả vai vào tôi.
Em quen tin sóng biển
Luôn thay đổi suốt đời.
Trong tim tôi, như biển,
Có sóng vỗ êm đềm,
Có gió và nhiều ngọc.
Tiếc còn chưa có em.
TRÊN TRỜI, CÁC VÌ SAO...
Trên trời, các vì sao
Nhún chân đi rún rẩy,
Để trái đất ngủ yên,
Không giật mình thức dậy.
Cả khu rừng lắng nghe,
Vểnh muôn nghìn chiếc lá.
Núi ngủ, bóng đổ dài
Những cánh tay kỳ lạ.
Có tiếng gì thế nhỉ
Ngân vang trong trái tim?
Tiếng người yêu đang gọi,
Hay chỉ là tiếng chim?
NHÀ EM CÓ VŨ HỘI...
Nhà em có vũ hội,
Thắp đèn xanh, đèn vàng.
Anh nhìn lên cửa sổ
Thấy bóng em đi ngang.
Em không nhìn, không biết
Anh đang đứng trong đêm
Và càng không thể biết
Anh đang buồn vì em.
Vì tình yêu, lần nữa
Anh lại buồn đêm nay.
Tim xốn xang, chỉ tiếc
Em không biết điều này.
XƯA CÓ ÔNG VUA GIÀ...
Xưa có ông vua già,
Tính hung tàn, khủng khiếp.
Và rồi ông vua già
Cưới một nàng xinh đẹp.
Xưa có một anh hầu,
Đẹp trai và mạnh khỏe.
Vua bắt chàng theo hầu
Bên cô hoàng hậu trẻ.
Và về sau, về sau,
Theo lời bài hát cổ,
Cả hai cùng mất đầu
Vì tình yêu của họ.
ĐÊM...
Đêm, bên bờ biển vắng,
Trăng chênh chếch trên đầu,
Cây trầm tư im lặng,
Sóng thì thầm hỏi nhau:
“Anh chàng kia lạ mặt
Là ngốc hay đang yêu
Mà khi cười, khi hát,
Khi khóc buồn, đăm chiêu?”
Trăng mỉm cười vui vẻ
Nói với sóng: “Anh chàng
Vừa ngốc, điên, hơn thế,
Vừa nhà thơ lang thang”.
EM CỨ LẤY ANH ĐI...
Em cứ lấy anh đi,
Đời em anh sẽ cố
Không để thiếu thứ gì,
Không bao giờ em khổ.
Em cứ việc mắng anh,
Cứ trêu đùa, chọc tức.
Nhưng nếu chê thơ anh,
Anh bỏ em lập tức!
NHỜ NÀNG THƠ...
Nhờ nàng thơ cất cánh,
Em hãy đến cùng anh,
Đến sông Hằng lấp lánh,
Trời miền nam trong xanh.
Ở đấy vườn thơ mộng
Nhuốm sắc đỏ trời chiều;
Dưới trăng vàng soi bóng,
Sen buồn nhớ người yêu.
Ở đấy hương ngào ngạt,
Và hoa hồng đêm đêm
Ngắm trời sao; cỏ hát
Những bài hát êm đềm.
Và bầy nai sợ hãi
Lắng nghe gió trên cành,
Bên dòng sông mềm mại
Gợn sóng vàng, sóng xanh.
Ở đấy, nằm trên cỏ
Trong giấc mơ ban ngày
Ta thả lòng theo gió
Cùng tình yêu ngất ngây...
TRÊN TRỜI LÀ TRĂNG TRÒN...
Trên trời là trăng tròn,
Biển rì rầm tiếng sóng.
Không hiểu sao toi buồn.
Trái tim đầy xúc động.
Bống nhiên tôi bâng quơ
Nhớ những bài hát cổ,
Về các thành phố xưa
Vùi chôn trong sóng vỗ.
Nhưng ích gì, than ôi,
Lời ca, lòng nhân ái,
Vì ai đã chết rồi
Không bao giờ sống lại.
ANH MUỐN EM...
Anh
muốn em nán lại
Để
anh được giải bày.
Nhưng
em, luôn bận bịu,
Em
vội vàng đi ngay.
Trái
tim anh, anh nói,
Thuộc
về em nguyên lành.
Em
cúi đầu đáp lại,
Không
thèm nghe lời anh.
Em
làm anh đau khổ,
Cười
diễu anh lâu nay.
Thậm
chí em từ chối
Hôn
anh khi chia tay.
Nhưng,
để em vui sướng,
Anh
sẽ không khóc đâu.
Với
anh - yêu, thất vọng,
Đây
không phải lần đầu.
MIỀN BẮC, CÓ CÂY THÔNG...
Miền
Bắc, có cây thông
Một
mình trên núi vắng
Đang
thiu ngủ mơ màng
Dưới
chiếc chăn tuyết nặng.
Nó
nhớ cây cọ xanh
Tận
phương Nam gió lộng,
Cũng
đang khóc một mình
Giữa
bốn bề cát nóng.
TRÊN MÁ EM...
Trên
má em xinh đẹp
Là
cái nóng mùa hè.
Trong
tim em bé nhỏ
Là
mùa đông ủ ê.
Nhưng
yêu anh, điều ấy
Sẽ
thay đổi, nhanh thôi:
Má
em sẽ giá lạnh,
Trái
tim nóng, bồi hồi.
ANH KHÔNG QUÊN...
Anh không quên đêm ấy -
Khi ôm em, rồi hôn,
Rồi dịu dàng chiếm đoạt
Cả thể xác, tâm hồn.
Anh muốn ôm lần nữa
Cơ thể em mảnh mai.
Tâm hồn anh đủ rộng
Cho tình yêu cả hai.
Trái tim, anh xé nhỏ,
Truyền cho em khi hôn,
Để hai ta là một,
Chung thể xác, tâm hồn.
Chung thể xác, tâm hồn.
Họ yêu nhau, vâng, rất yêu, than ôi,
Không một ai tự nói ra điều đó.
Họ cư xử như người dưng, và rồi
Suýt nữa chết vì tình yêu của họ.
Và cuối cùng hai người ấy chia tay,
Chỉ gặp nhau trong giấc mơ mỏi mệt.
Dường như họ không nhận thấy điều này:
Do không yêu, họ từ lâu đã chết.
TRÊN TẢNG ĐÁ...
Trên tảng đá, tôi ngồi bên biển vắng,
Ngồi ưu tư, suy ngẫm chuyện
đời mình.
Gió thổi mạnh, hải âu kêu dai
dẳng.
Biển sóng dồi, những đốm sáng
lung linh.
Vâng, ở đời, tôi yêu nhiều cô
gái.
Và cũng nhiều chàng trai trẻ
như tôi.
Giờ họ đâu? Gió vẫn gào thét
mãi.
Vẫn lung linh, lấp lánh biển
sóng dồi...
NHƯ
BÔNG HOA...
Như
bông hoa mới nở,
Em đẹp
và trắng trong.
Tôi
nhìn em, chợt thấy
Buồn,
xao xuyến trong lòng.
Mái tóc
nâu mềm mại,
Tôi mân
mê trong tay,
Thầm
mong Chúa phù hộ
Em đẹp
mãi thế này.
TÔI TỪNG CÓ...
Tôi
từng có một quê hương yêu dấu,
Nhiều, nhiều năm trước đây.
Thông
cao vút, hoa đua nhau nở rộ -
Như giấc mơ ban ngày.
Quê
hương tôi yêu tôi theo kiểu Đức.
Bạn sẽ không bao giờ
Hiểu
cảm giác tôi được yêu lúc ấy.
Nay chỉ là giấc mơ.
LÀ THÁNH...
Là
thánh - yêu lần đầu
Dẫu
không được yêu lại.
Lần
thứ hai không thành
Là
thằng điên ngu dại.
Tôi,
thằng điên, luôn yêu,
Bị
chối từ, tôi biết
Trăng và sao cười tôi.
Tôi cũng cười - và chết!
Tôi cũng cười - và chết!
XƯA CHIA TAY...
Xưa
chia tay các bạn giữa mùa hè,
Giờ
gặp lại đúng ngày đông giá lạnh.
Các bạn nay sao hờ hững, lạnh lùng,
Dẫu một thời từng vui tươi, lấp lánh.
Các bạn nay sao hờ hững, lạnh lùng,
Dẫu một thời từng vui tươi, lấp lánh.
Rồi
lại xa, gặp các bạn lần sau -
Không
ấm áp, chẳng lạnh lùng - tôi thấy.
Các
bạn chết, tôi khóc, đứng bên mồ.
Trái
tim tôi cũng héo già lúc ấy.
ANH GỐI ĐẦU...
Anh
gối đầu âu yếm
Lên
vai em trắng, mềm,
Cố
nghe những tiếng động
Rộn
ràng trong tim em.
Anh
nghe thấy tiếng ngựa
Của
những chàng kỵ binh.
Chắc
em sẽ theo họ
Khi
trời rạng bình minh.
Em
bỏ anh, đành vậy.
Nhưng
còn lại đêm nay
Anh
thấy mình hạnh phúc
Được
em ôm thế này.
SAO EM LẠI THAY ĐỔI...
Sao
em lại thay đổi,
Ghét
anh đến mức này?
Anh
sẽ không ngần ngại
Nói
cho mọi người hay.
Sao
môi em có thể
Nói
những lời chua ngoa
Với
anh, người âu yếm
Vừa
hôn em hôm qua?
EM KHÔNG HIỂU...
Em
không hiểu vì sao anh cằn nhằn.
Lời
em nói, anh cũng không hiểu nốt.
Nhưng
trước kia, gặp nhau trong khó khăn,
Chúng
ta từng, từng hiểu nhau rất tốt.
EM BỎ ANH...
Em
bỏ anh ra đi.
Đi
nơi nào không biết.
Bất
kể nắng hay mưa,
Anh
lần theo dấu vết.
Anh
hỏi đám hầu bàn
Mọi
nhà hàng lớn nhỏ,
Chạy
ngược rồi chạy xuôi
Khắp
nơi trong thành phố.
Cuối
cùng anh thấy em
Đứng
trên cao vẫy vẫy.
Anh
không ngờ rằng em
Đến
nơi sang trọng vậy.
VẪN VẬY...
Vẫn
vậy đôi mắt nàng,
Luôn
long lanh, rực cháy.
Cả
đôi môi khi hôn
Làm
ngất ngây - vẫn vậy.
Vẫn
vậy tiếng nàng cười,
Khiến
người nghe bối rối.
Còn
tôi, về quê hương,
Tôi
hoàn toàn thay đổi.
Áp
đầu lên ngực nàng,
Trong
vòng tay mềm mại,
Tôi
nằm, tim giá băng,
Óc
cứng xơ, bải hoải.
CHIỀU HÈ...
Chiều
hè, hoàng hôn tắt
Trên
rừng cây, cánh đồng.
Thoảng
hương xanh nhè nhẹ,
Vầng
trăng vàng trên không.
Chim
hót bên bờ suối.
Nước
chảy khác mọi ngày.
Có
cái gì xao xuyến
Xạc
xào trong lá cây.
Dưới
suối, nàng tiên nữ
Mải
mê tắm một mình,
Vai
và tay rất trắng
Dưới
trăng vàng lung linh.
CON ĐƯỜNG XƯA...
Con
đường xưa thân yêu,
Tôi
bước đi, im lặng;
Dừng
lại trước nhà nàng
Giờ
bỏ hoang, trống vắng.
Con
phố giờ chật sao,
Những
mái nhà ọp ẹp.
Như
có lửa dưới chân,
Tôi
bước nhanh đi tiếp.
TÔI NGẮM CHÂN DUNG NÀNG...
Tôi
ngắm chân dung nàng,
Vui
buồn xưa trỗi dậy.
Cái
đường nét trong tranh,
Kia,
bắt đầu động đậy.
Đôi
môi đẹp của nàng
Cười
nụ cười dịu ngọt.
Long
lanh trong mắt nàng
Giọt
lệ buồn đau xót.
Giọt
lệ ấy đang lăn
Trên
má nàng mềm mại.
Ồ
không, không thể tin
Nàng
xa tôi mãi mãi.
QUA GIỌNG NÓI...
Qua
giọng nói và cái nhìn của em,
Anh
biết em thuộc về anh, thế đấy.
Chắc
chắn anh đã hôn em từ lâu,
Nếu
mẹ không đứng gần như vậy.
Ngày
mai anh lại lên đường đi xa,
Xin
gửi lại chút cảm tình lưu luyến,
Khi
thấy em, cô gái đẹp tóc vàng,
Từ
cửa sổ nhìn theo anh, đưa tiễn.
NẮNG VÀNG...
Nắng
vàng trên núi biếc.
Tiếng
nhạc cừu đâu đây.
Anh
muốn thêm lần nữa
Gặp
em và chia tay.
Ngước
nhìn lên cửa sổ:
Thôi,
chào em, anh đi!
Cửa
sổ rèm che kín.
Giờ
này em làm gì?
ĐÊM BUÔNG...
Đêm
buông trên bãi cỏ.
Chân
mỏi, tim buồn lo.
Trăng
non chiếu chênh chếch
Như
món quà trời cho.
Ánh
trăng xua bóng tối,
Xua
cái ác xung quanh.
Mọi buồn lo lắng xuống,
Mọi buồn lo lắng xuống,
Mắt
sương bám long lanh
SỰ SỐNG...
Sự
sống - ngày ngột ngạt.
Cái
chết - đêm dịu dàng.
Đêm
đã buông, tôi ngủ.
Tôi
mệt với nắng vàng.
Dưới
cây, tôi nằm nghỉ.
Con
sơn ca mải mê
Về
tình yêu, đang hát.
Thiu
thiu ngủ, tôi nghe.
ĐANG THÁNG NĂM...
Đang
tháng Năm vui vẻ,
Sao
tim buồn thế này.
Bên
một pháo đài cổ,
Tôi
ngồi dưới gốc cây.
Dưới
chân tôi, trong vắt
Là
nước của con hào.
Trên
chiếc thuyền, cậu bé
Chèo
và hát vui sao.
Phía
xa xa, sặc sỡ
Thấp
thoáng những bóng người,
Những
mái nhà, bãi cỏ
Và
hàng cây xanh tươi.
Các
cô gái giặt vải;
Nhảy
múa trên cỏ xanh.
Tôi
nghe cối xay gió
Đang
quay, thật hiền lành.
Cao
trên chiếc tháp cổ
Là
điếm canh; trên đồi
Một
người mặc áo đỏ
Đang
đi về phía tôi.
Anh
ta nghịch chiếc súng
Dưới
nắng vàng lung linh.
Tự
nhiên tôi chợt muốn
Anh
ta bắn vào mình!
MỘT HÔM...
Một
hôm, trời mới rạng,
Trước
nhà nàng, nhìn lên
Tôi
vui mừng khi thấy
Khuôn
mặt nàng dịu hiền.
Nàng
nhìn tôi, buồn bã:
“Anh
là ai, muốn gì?
Hỡi
chàng trai xa lạ,
Sao
anh buồn, nói đi.”
“Tôi
là nhà thơ Đức,
Dòng
dõi không quá tồi.
Trong
các tên nổi tiếng
Chắc
phải có tên tôi.
Cái
tôi cần, người Đức
Cũng
luôn cần, và rồi
Nói
về người khổ nhất,
Chắc
họ nhắc tên tôi.
XA XA, PHÍA CHÂN TRỜI...
Xa
xa, phía chân trời,
Như
bức tranh mờ khói
Những
mái nhà nhấp nhô
Giữa
hoàng hôn sẫm tối.
Cơn
gió ẩm dịu dàng
Vào
mạn thuyền cứ thổi.
Anh
chèo thuyền của tôi,
Trang
nghiêm, chèo không vội.
Mặt
trời chui khỏi mây,
Lại
chiếu lên mặt đất,
Chiếu
đúng chỗ trước đây
Tình
yêu tôi để mất.
NĂM THÁNG ĐẾN...
Năm
tháng đến, rồi năm tháng trôi qua.
Bao
người sinh, chừng ấy người lại mất.
Nhưng
ngọn lửa của tình yêu mê say
Trong
ngực tôi không bao giờ lụi tắt.
Thêm
lần nữa anh muốn nhìn thấy em
Để
lần nữa cúi thấp chào vĩnh biệt,
Và
rồi chết được thì thào với em:
“Thưa
công nương, tôi yêu bà tha thiết!”
TÔI NẰM MƠ...
Tôi
nằm mơ: một đêm trăng bàng bạc,
Những
chùm sao run rẩy đứng hiền hòa.
Tôi
lặng lẽ đi tới thành phố khác,
Mong
gặp nàng, nhiều, nhiều dặm cách xa.
Và
rồi đây, đứng bên ngôi nhà nhỏ,
Tôi
cúi hôn những bậc đá vô hồn
Mà
nhiều lần, rất nhiều lần trước đó
Gót
chân nàng và vạt váy từng hôn.
Đêm
rất dài, đêm giá băng đầy gió.
Lạnh
buốt tay các bậc đá bên thềm.
Tôi
đã thấy nàng ngồi bên cửa sổ,
Khuôn
mặt mờ, nhợt nhạt dưới sao đêm.
NGƯỜI TA NÓI...
Người
ta nói tim anh
Vỡ
tan vì đau khổ.
Bản
thân anh bắt đầu
Cũng
đồng tình với họ.
Với
em, người anh yêu ,
Anh
thường im, không nói
Rằng
anh rất yêu em.
Yêu
đến tim đau nhói.
Chỉ
khi ở phòng mình
Anh
than đời cay đắng.
Em
biết, lúc có em
Anh
chỉ ngồi im lặng.
Hình
như có quỉ thần
Dán
môi anh. Ai biết,
Một
ngày kia quỉ thần
Mở
môi, cho nói hết.
CHAO...
Chao,
tôi những muốn hôn
Những
ngón tay thon, trắng,
Áp
chúng vào ngực mình,
Ngất
ngây trong im lặng.
Chao,
đôi mắt màu xanh
Luôn
trước tôi ám ảnh.
Ừ
nhỉ, chúng là gì -
Đôi
sao xanh lấp lánh?
LORELEI
Tôi
không hiểu vì sao
Hôm
nay buồn, uể oải.
Câu
chuyện cổ ngày nào
Cứ
vấn vương tôi mãi.
Sông
Rhine trôi hiền lành,
Trời
bắt đầu xạm tối.
Trên
đỉnh núi xanh xanh
Tia
mặt trời vẫn dọi.
Có
cô gái dịu dàng
Ngồi
một mình nơi ấy.
Tay cầm chiếc lược vàng
Chải
tóc nàng lộng lẫy.
Vừa
chải tóc, buồn buồn,
Nàng
hát bài hát cũ,
Vang
vọng giữa hoàng hôn,
Du
dương và quyến rũ.
Nghe
hát, người chèo thuyền,
Ngất
ngây trong đêm tối,
Chỉ
ngước mắt nhìn lên,
Quên
hiểm nguy đang đợi.
Con
thuyền và người này
Than
ôi, va vào đá.
Bài
hát của Lorelei
Là
nguyên nhân tất cả.
ĐÔI MÔI EM...
Đôi
môi em thật đỏ.
Thật
trong đôi mắt em.
Về
em, em yêu quí,
Anh
nghĩ suốt ngày đêm.
Đêm
đông lạnh, anh muốn
Đến
nhà em cùng ngồi
Trong
căn phòng ấm cúng,
Tán
gẫu mãi không thôi.
Anh
áp môi thặt chặt
Ngón
tay em nhỏ, thanh,
Cho
đến khi ướt đẫm
Những
giọt nước mắt anh.
THẬT RỘN RÀNG...
Thật
rộn ràng tiếng trống.
Hùng
dũng tiếng kèn đồng
Khi
người tôi yêu dấu
Bị
bắt đi lấy chồng.
Cả
tiếng Double Base,
Tiếng
xập xèng... Than ôi,
Chỉ
thiên thần lặng lẽ
Khóc
thương cho chúng tôi.
Họ,
hai người, bịn rịn,
Giờ
chia ly, cúi đầu
Cùng
thở dài và khóc,
Chìa
bàn tay cho nhau.
Còn
ta, ta không khóc
Khi
hai đứa chia tay.
Giọt
lệ buồn, đau khổ
Ta
sẽ khóc sau này.
VIỆC EM ÁC VỚI ANH...
Việc
với anh, em ác,
Anh
không nói ai hay,
Nhưng
anh sẽ ra biển
Cho
cá biết điều này.
Tên
em được kính trọng
Trên
đất liền, không sao.
Nhưng
cư dân của biển
Biết
em người thế nào.
NÀY NHÀ THƠ...
“Này
nhà thơ, người yêu anh ở đâu,
Người
anh yêu và ngợi ca ngần ấy,
Bằng
ngọn lửa trái tim anh mê say
Đầy
ma lực và cân thành như vậy?”
Ngọn
lửa ấy của tình yêu từ lâu
Đã
nguội tắt trong tim tôi giá lạnh.
Tập
thơ này là chiếc bình đựng tro
Tình
yêu chết dẫu một thời lấp lánh!
ĐỪNG CÓ ĐÙA VỚI QUỈ...
Đừng
có đùa với quỉ.
Không
dài lắm đời người.
Bị
ném xuống địa ngục
Không
phải chuyện đùa chơi.
Có
nợ là có trả.
Không
ngắn cuộc đời này.
Cần
tiền, sẽ có lúc
Ta
còn phải đi vay.
MẮT EM...
Mắt
em, đôi ngọc bích,
Trong
suốt, đẹp, long lanh.
Hạnh
phúc người chiếm được
Đôi
ngọc này màu xanh.
Trái
tim em bé nhỏ
Cháy
rực như kim cương.
Hạnh
phúc ai Số Phận
Trao
nó giữa đời thường.
Môi
em - đôi ngọc đỏ,
Dịu
dàng và mê say.
Hạnh
phúc người nhận được
Nụ
hôn từ môi này.
Tôi,
trong rừng mà gặp
Người
sở hữu ngọc xanh,
Kim
cương và ngọc đỏ -
Tôi
sẽ cướp cho mình!
NGHĨ VỀ THỜI XƯA ẤY...
Nghĩ
về thời xưa ấy,
Tôi
lại thấy buồn rầu.
Xưa,
mọi người tử tế,
Hạnh
phúc, không buồn đau.
Nay
mọi điều ngược lại.
Tranh
nhau vì miếng ăn.
Trên
trời không có Chúa.
Địa
ngục vắng quỉ thần.
Ai
cũng buồn, cũng khổ,
Mặt
buồn lo, tiêu điều.
May
đời còn sống nổi
Nhờ
có chút tình yêu.
VUA CÁU...
Vua
cáu, muốn phát động
Một
chiến tranh thiêng liêng
Để
chiếm con bò cái
Của
ông vua láng giềng.
Thưa
đức vua vĩ đại,
Ông
là con lừa già
Nếu
vì con bò cái
Mà
gây họa can qua!
KHI PHỤ NỮ BỎ RƠI ANH...
Khi
phụ nữ bỏ rơi anh, quên đi
Lời
thề thốt yêu chân thành của họ.
Hãy
yêu ngay cô gái khác, hay là
Gọi
xe ngựa, đi chu du đây đó.
Hãy
đến thăm khu hồ nhỏ trong xanh,
Nơi
rặng liễu cầm tay nhau im lặng.
Hay
một mình leo lên núi dạo chơi,
Anh
thấy đời cũng không toàn cay đắng.
Leo
lên nữa, mệt một chút không sao,
Cho
đến lúc tới đỉnh cao chót vót.
Nghỉ
lấy hơi, anh đưa mắt nhìn quanh,
Tai
lắng nghe tiếng đại bàng đang hót.
Nghĩa
là anh đang tự do như chim.
Anh
làm lại cuộc đời mình mới mẻ.
Anh
sẽ hiểu, từ độ cao chim bay,
Rằng
mất mát cũng bình thường, nhỏ bé.
PHÒNG KHÁCH, GIỜ UỐNG TRÀ...
Phòng
khách, giờ uống trà.
Tình
yêu - đề tài chính.
Khách
toàn các quí ông
Và
quí bà đáng kính.
“Yêu
phải như Platon!”
Mở
đầu ông cố vấn.
Vợ
ông đưa mắt lườm,
Xem
như lời vớ vẩn.
Cha
cố nói: “Tình yêu,
Không
tốt cho sức khỏe!”
Một
cô gái thơ ngây
Hỏi
ông: “Sao lại thế?”
Một
nữ Bá tước già:
“Tình yêu? Ai biết được!”
“Tình yêu? Ai biết được!”
Rồi
bà rót chén trà
Đưa
cho ông Nam
tước.
Anh
nghĩ, nếu được mời
Cùng
uống trà hôm đó,
Em
nói về tình yêu
Đúng
và hay hơn họ.
TÔI, NGƯỜI THÍCH LANG THANG...
Tôi,
người thích lang thang,
Ở
đâu tôi sẽ nghỉ?
Trong
rừng cọ xa xôi?
Bên
sông Rhine bình dị?
Ai
đó sẽ chôn tôi
Ngày
kia trên sa mạc?
Hay
dưới đáy biển xanh
Phải
suốt đời vùi xác?
Không
quan trọng! Ở đâu
Cao
trên đầu, tôi biết,
Trăng
sao luôn nhìn tôi
Cả
khi tôi đã chết.
THÔI CHẤM HẾT...
Thôi,
chấm hết! Đó là điều chắc chắn.
Hết
tình yêu cùng những điều ngớ ngẩn.
Tâm
hồn ta được giải phòng, ơn trời,
Ta
sẽ sống với đúng nghĩa con người
Trong
hạnh phúc của gia đình ấm áp,
Cái
hạnh phúc giản đơn, không phức tạp.
Rồi
lặng lẽ, ta chăm chỉ kiếm tiền.
Mà
có tiền là đời sướng, tất nhiên.
Ta
ăn, ngủ không yêu đương, mộng mị
Trong
vòng tay bà vợ già chung thủy.
TÔI THỀ...
Tôi
thề không quyến rũ
Các
cô gái ngây thơ.
Với
các bà khả kính,
Cũng
vậy - chẳng bao giờ.
Nếu
tôi làm điều đó,
Xin
được thề chân thành:
Tôi
đáng bị phỉ nhổ,
Thay
vì được lưu danh!
HÃY ĐỢI ĐẤY...
Các
vị tưởng tôi chỉ biết làm thơ,
Chỉ
biết hát, làm những trò vớ vẩn,
Nên
vì thế, các vị tưởng rằng tôi
Không
biết giận và thét vang căm phẫn?
Hãy
đợi đấy, nhất định sẽ đến ngày
Tôi
thể hiện khả năng kia tôi có.
Từ
đỉnh cao nghệ thuật, giọng thơ tôi
Sẽ
gầm thét như trong cơn dông tố.
Thật
ghê gớm cơn giận ấy của tôi.
Nó
làm cả cây sồi già đổ gãy,
Làm
nát vụn nhiều cung điện, lâu đài.
Vâng,
cơn giận của thơ tôi thế đấy.
BÀI HÁT DO THÁI...
Mong
cho anh khi sống ở đời này
Nếm đủ niềm vui trần thế.
Một
khi anh không sợ mũi tên bay
Thì ai dương cung, mặc kệ.
Khi
bất ngờ thấy hạnh phúc, tất nhiên,
Hãy tóm thật nhanh, đúng vậy.
Đừng
xây trên núi cao, tôi khuyên,
Xây ở đồng bằng, nhớ lấy!
THÔI ĐI...
Thôi
đi, đừng né tránh,
Rằng
thế nọ, thế này.
Xin
hãy trả lời thẳng
Những
câu hỏi sau đây:
Vì
sao người tử tế
Nghèo
khổ, lắm buồn đau?
Vì
sao những thằng đểu
Được
kính trọng và giàu?
Ai
gây nên điều ấy?
Nếu
đó là ý trời,
Thì
trời quả đê tiện.
Hay
chỉ tại do người?
Suốt
đời ta ám ảnh,
Cứ
hỏi mãi - đến ngày
Chết
đất lấp đầy miệng,
Vẫn
không hiểu điều này.
LỜI KHUYÊN CHÂN THÀNH
Tôi khuyên, hãy hành động,
Đừng
cau có, bực mình.
Rồi
anh sẽ nổi tiếng,
Còn
lấy được vợ xinh.
Cuộc
vui phải có nhạc.
Nhớ
cho nhạc công tiền.
Cười
khi gặp thằng ngốc.
Nghĩ:
Cút đi, thằng điên!
Kính
trọng các bá tước.
Để
yên các quí bà.
Khi
săn được con lợn,
Đừng
tiếc lông và da.
Nếu
không may bị ghẻ,
Cứ
gãi, dấu làm gì.
Giày
đã chật, lại xấu,
Thì
kiếm tiền thay đi.
Đã
làm bạn với quỉ
Thì
nên tránh bà già.
Nếu
gặp ngài linh mục,
Nhớ
mời ông uống trà.
Đừng
cau có với vợ,
Khi
xúp mặn - hãy cười
Và
dịu dàng bảo vợ:
Món
xúp này tuyệt vời!
Vợ
muốn một chiếc áo,
Hãy
mua hai tặng nàng.
Mua
thêm cả khăn lụa
Và
dây chuyền nàng mang.
Lời
khuyên này quí giá,
Hãy
làm theo - suốt đời
Anh
sẽ sống hạnh phúc,
Chết
còn được lên trời.
TÔI UỐNG...
Tôi
uống đến giọt cuối
Cốc
tình yêu mê say.
Nó như cốc rượu mạnh
Nó như cốc rượu mạnh
Gây
mệt và ngất ngây.
Chuyển
sang cốc tình bạn,
Tôi
thấy như uống trà.
Tỉnh
táo và thong thả,
Ấm
đến tận thịt da.
CÓ MỘT LÂU ĐÀI CỔ...
Có
một lâu đài cổ
Cao
trên núi, và rồi
Chủ
có ba cô gái -
Cả
ba đều yêu tôi.
Hôn
tôi ngày Thứ Bảy
Là
Hetty; Julia -
Chủ
Nhật; và ngày tiếp -
Cô
Kunigunda!
Lâu
đài mở vũ hội.
Khách
được mời rất đông.
Đi
xe hoặc cưỡi ngựa -
Toàn
quí bà, quí ông.
Tôi
không được mời dự -
Mọi
người khá ngạc nhiên.
Mấy
bà cô xoi mói
Thấy
thế, cười rất hiền.
TÔI ĐI TRONG RỪNG CÂY...
Tôi
đi trong rừng cây
Khóc
vì tình; lúc ấy
Có
con chim đang bay
Hỏi:
Sao anh buồn vậy?
Tôi
đáp: Bạn của chim
Biết
điều này rất rõ -
Họ
làm tổ cạnh giường
Người
tôi yêu đau khổ.
CHÚNG TÔI NGỒI...
Chúng
tôi ngồi trong lều,
Im
lặng nhìn ra biển.
Buổi
chiều, biển đầy sương,
Chờ
bóng đêm đang đến.
Xa
xa ngọn hải đăng
Hết
tắt rồi lại đỏ.
Xa
nữa có con tàu,
Những
nét mờ không rõ.
Chúng
tôi nói về tàu,
Về
bão giông, tai họa,
Các
thủy thủ lênh đênh
Bao
hiểm nguy, vất vả;
Về
những miền đất xa
Khắp
Bắc, Nam - ở đó
Phong
tục và con người
Khác
xa ta nhiều chỗ.
Nói
cả về sông Hằng
Nước
có mùi thơm phức.
Người
Ấn Độ dễ thương
Thờ
hoa sen rất mực;
Về
người ở Lapland,
Miệng
rộng, đầu bé, phẳng.
Họ
nhặt đá làm nhà,
Khóc,
cười trông rất nhắng...
Các
cô gái lắng nghe,
Lặng
im, nghiêm nét mặt.
Trời
tối, con tàu kia
Đã
hoàn toàn biến mất.
CÔ GÁI ĐẸP...
Cô
gái đẹp trong phòng mình ngủ say,
Nơi
ánh trăng chiếu trên tường, run rẩy.
Chợt
cô nghe, nghe rất rõ lúc này
Có
tiếng ai đang hát, đàn đâu đấy.
Cô
nhỏm dậy, từ cửa sổ nhìn ra:
“Ai
đêm khuya còn làm mình bực bội?”
Bỗng
nhìn thấy một bộ xương - bóng ma
Vừa
chơi đàn vi-ô-lông, vừa nói:
“Thưa
cô nương, cô hứa nhảy cùng tôi,
Nhưng
cô quên, tôi nhắc cô điều ấy.
Ở
nghĩa trang có vũ hội, xin mời,
Xin
mời cô đi cùng tôi ra đấy.”
Bị
thôi miên bởi tiếng nhạc lạ kỳ,
Cô
gái đẹp ra khỏi nhà, lặng lẽ
Đi
vật vờ theo bộ xương biết đi
Đang
vung vẩy cầm chiếc đàn nhỏ bé.
Hắn
vừa đàn, vừa nhảy múa mê say,
Các
đốt xương va vào nhau theo nhạc.
Cái
sọ dừa trắng hếu cứ lung lay
Trông
thật sợ dưới ánh trăng bàng bạc.
SAO THẾ NHỈ...
Sao
thế nhỉ, mắt tôi
Bỗng
lệ trào lấp lánh.
Phải
chăng nỗi buồn xưa
Lại
quay về ám ảnh?
Từ
lâu, khô từ lâu
Những
giọt buồn, đau khổ,
Tan
trong gió, trong đêm
Cùng
tình yêu trong đó.
Như
những ngôi sao xanh
Tan
trong đêm, chiếu dọi
Niềm
vui và nỗi buồn
Vào
tim tôi nhức nhối.
Than
ôi, cả tình yêu
Cũng
tan như hơi thở.
Cả
giọt nước mắt buồn
Than
ôi không còn nữa.
SAO EM CÓ THỂ NGỦ...
Sao
em có thể ngủ
Khi
anh đang đứng đây?
Anh
đã thề ngày trước,
Đâu
cam chịu điều này!
Chắc
em biết câu chuyện
Về
một chàng thất tình
Chết
rồi, đêm, bắt cóc
Người
yêu ra mộ mình.
Còn
anh, anh đang sống,
Lại
khỏe hơn rất nhiều.
Nên
anh hơn, chắc chắn,
Về
khoản bắt người yêu!
NÀNG KHÔNG TỎ THÁI ĐỘ...
Nàng
không tỏ thái độ
Khi
anh nói yêu nàng?
Trong
đôi mắt anh thấy
Sự
thờ ơ phũ phàng?
Và
anh buồn? Hãy nhớ:
Trong
tình yêu xưa nay
Anh
không phải duy nhất
Gặp
những điều thế này!
XƯA...
Xưa,
ta hai đứa trẻ,
Không
buồn, không lo âu.
Vào
chuồng gà đùa nghịch,
Lấy
rơm phủ kín đầu.
Ở
đấy, như gà trống,
Người
lớn khi đi qua,
Kêu
cúc cu rất nhộn,
Nghe
giống như tiếng gà.
Trong
sân có thùng gỗ
Trước
chuyên đựng giấy tờ.
Hai
ta trốn vào đó,
Chơi
những trò ngây thơ.
Chú
mèo già hàng xóm
Thường
hay ngồi với ta.
Ta
chào và khen chú,
Thân
thiết như người nhà.
Nói
chuyện hệt người lớn,
Ta
trốn đấy vui sao.
Giờ
mọi chuyện thay đổi,
Không
còn như ngày nào.
Theo
những trò tinh nghịch,
Biến
mất hết mọi điều:
Niềm
vui, tiền, tuổi trẻ,
Chân
lý và tình yêu...
NGƯỜI THÌ YÊU MARY...
Người
thì yêu Mary,
Người
lại yêu ai đó,
Nhưng
anh chỉ yêu em,
Em
- mặt trời rực đỏ.
Hãy
hôn anh, em yêu.
Hãy
yêu anh - quả thật,
Em,
mặt trời của anh.
Em,
nàng tiên đẹp nhất.
ANH BẠN...
Anh
bạn, anh đang yêu,
Đang
buồn và cau có.
Đầu
anh đầy màu đen,
Trái
tim đầy đau khổ.
Anh
không nói anh yêu,
Nhưng
nhìn anh tôi thấy
Tim
anh bốc lửa - kia,
Áo
của anh đang cháy.
1
Vàng
đến với người này,
Nhưng
lánh xa người khác.
Đối
với người bình thường -
Đồng
tôman là bạc.
Nhưng
trong lời của vua,
Tôman
là vàng thật.
Vua
chỉ nhận hoặc cho
Những
đồng tiền quí nhất.
Cả
Phiđôusi,
Một
nhà thơ lừng lẫy,
Tác
giả Shah- nameh,
Cũng
luôn tin như vậy.
Ông
viết tập sách dày
Theo
lời vua mời đặt.
Vua
hứa thưởng mỗi câu
Một
đồng vàng tốt nhất.
Mười
bảy lần đông qua.
Mười
bảy lần xuân tới.
Họa
mi bên cành hồng
Mười
bảy lần ca ngợi.
Suốt
mười bảy năm dài
Nhà
thơ ngồi, chăm chỉ
Dệt
chiếc thảm bằng thơ,
Đêm
và ngày không nghỉ.
Ông
đã dệt lên đây
Chiêc
thảm thơ kỳ lạ,
Các
truyền thuyết Iran,
Tên
các vua danh giá;
Cùng
lịch sử nhân dân,
Và
chiến công tráng sĩ,
Đủ
hết cỏ và hoa,
Phép
tiên và chước quỉ
Tất
cả thật trang nghiêm,
Nhưng
nên thơ, sinh động,
Và
tỏa ánh hào quang
Như
bản thân cuộc sống.
Khi
tác phẩm viết xong,
Công
phu và cẩn thận,
Ông
đem trình nhà vua
Hai
trăm nghìn câu chẵn.
Sau
đó, ở Gasna,
Vừa
tắm xong, đang đợi,
Ông
thấy hai tên hầu
Của
đức vua tìm tới.
Mỗi
tên mang một bao
Đựng
đầy tiền, và đó
Là
món quà của vua
Hứa
tặng ông ngày nọ.
Nhà
thơ liền vội vàng
Mở
ra xem, xúc động,
Tưởng
thấy toàn tiền vàng,
Nhưng
hóa ra thất vọng.
Trước
mặt ông, than ôi -
Đống
bạc to, xám nhạt.
Đúng
hai trăm nghìn đồng.
Ông
mỉm cười chua chát.
Rồi
ông bắt đầu chia
Thành
ba phần đều đặn.
Lấy
hai phần, ông cho
Hai
tên hầu mẫn cán.
Còn
lại phần thứ ba,
Ông
cho người giúp việc
Vừa
giúp ông tắm xong,
Mà
hoàn toàn không tiếc.
Rồi
ông rời thành đô,
Gậy
cầm tay, tới cổng,
Ông
phủi bụi khỏi giày,
Đi,
không hề xúc động
2
“Nếu
vua chỉ lừa ta,
Hứa
mà không thực hiện -
Đời
lừa nhau không hiếm -
Ta
sẵn sàng bỏ qua.
Nhưng
vua, một thằng tồi,
Nói
những lời trống rỗng,
Để
ta chờ, hy vọng-
Nghĩa
là lừa gấp đôi.
Vua
là người không ngốc,
Trông
tử tế, hiền lành,
Cao
to và thông minh -
Vua
từ chân đến tóc.
Vua
cả xứ Iran,
Đấng
cầm cân, nẩy mực,
Thế
mà tồi đến mức
Nỡ
lừa cả thằng dân!”
3
Môhamet,
đức minh quân vĩ đại,
Tiệc
vừa xong, đang trầm tư khoan khoái.
Vua
nằm yên trên đống gối thật mềm
Bên
những đài phun nước chảy êm êm.
Trong
đông đuc đám tùy tùng tận tụy
Có
nhà thơ Anzary yêu quí.
Kia,
tỏa hương thơm ngát, những bông hồng
Đựng
trong bình đá cẩm thạch rất trong.
Cao,
cân đối như một hàng thiếu nữ,
Hàng
cọ đứng trong mơ màng tư lự.
Hàng
phi lao ngái ngủ, khẽ chao mình,
Cơn
gió hè thổi nhẹ, lá rung rinh...
Bỗng
từ đâu một bài ca mềm mại
Khẽ
vang lên cùng tiếng đàn êm ái.
Vua
lắng nghe, xúc động tận đáy lòng,
Hỏi:
“Bài này do ai viết, biết không?”
Anzary
liền tâu: “Thưa bệ hạ,
Chính
nhà thơ Phiđôusi danh giá!”
“Phiđôusi,
nhà thơ lớn, thiên tài,
Sống
nơi nào? - vua hỏi. - Sống cùng ai?”
“Tâu
bệ hạ, đã nhiều năm, thật tội,
Ông
ta sống trong cô đơn, nghèo đói
Ở
quê hương, xứ Tus, sống qua ngày
Bằng
khoản tiền thu nhập của vườn cây.”
Môhamet
ngồi trầm ngâm nghĩ ngơi,
Rồi
lên tiếng: “Hãy lắng nghe ta nói:
Anzary,
hãy lấy ở chuồng ta
Trăm
con la và năm mươi lạc đà,
Chất
lên chúng toàn những đồ quí nhất,
Làm
ai thấy cũng thỏa lòng, vui mắt -
Ngọc,
kim cương, các vật lạ nước ngoài,
Các
đồ dùng bằng mun khảm ngọc trai;
Đồ
trang sức được viền quanh to, nặng
Những
đường viền bằng vàng và bạc trắng;
Rồi
ngà voi, rồi da hổ, lông chồn,
Các
loại bình, các loại hộp sơn so,
Các
loại thảm, các loại khắn lớn nhỏ
Được
thêu dệt ở Iran
giàu có...
Cũng
đừng quên mang gươm giáo, khiên đồng,
Cùng
những đồ ăn uống lạ Tây, Đông,
Thêm
hai mươi con ngựa nòi đẹp đẽ
Giống
Ả Rập, phi nhanh, to và khỏe;
Hai
mươi thằng nô lệ trẻ da đen,
Chăm
làm ăn, vừa khỏe mạnh, vừa hiền.
Anzary,
những thứ này quí giá
Người
phải đưa đến thành Tus tất cả,
Cùng
lời chào và thăm hỏi của ta
Tới
nhà thơ Phiđôusi tài ba!”
Anzary
nghe xong, không lần lữa,
Chất
lên lưng lạc đà cùng la, ngựa
Món
hàng kia to lớn - lớn ngang bằng
Các
khoản tiền thu nhập một thành bang.
Rồi
xuất phát, ông phất cờ đi trước,
Cả
đoàn vật và người cùng cất bước.
Họ
đi, đi, liên tục tám ngày liền,
Và
sang ngày thứ chín, mặt trời lên,
Đã
nhìn thấy tường thành Tus, và họ,
Từ
phía Tây, tiến dần vào thành phố.
Ai
cũng vui, tiếng người ngựa, lạc đà...
Ai
cũng hô: “La-in-ta, in Alla!”
Nhưng
lúc ấy, một đoàn người buồn bã
Từ
cổng Đông đang đi ra - tất cả
Khóc
và nâng thi thể Phiđôusi
Tới
nghĩa trang bên con suối rầm rì.
Thái
Bá Tân dịch từ tiếng Nga và Anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét