ĐÔN JUAN CỦA TÔI
Thay lời tựa
1
Thưa bạn
đọc, tôi Thái Tân, người dịch
Cuốn Don
Juan các bạn đọc bây giờ.
Đang
dịch giở, lúc đầu tôi chỉ thích
Viết đôi
lời tán nhạo kiểu vu vơ,
Nhưng
bất chợt được thành công kích thich,
Tôi nảy
luôn ý định cũng bằng thơ
Viết một
cuốn song song cùng nguyên bản
Là Don
Juan của tôi, hầu các bạn.
2
Nhưng
trước hết ở đây, xin nói rõ:
Đáng
quan tâm là tác phẩm thiên tài
Của
Bairơn, và chúng ta vì nó
Bỏ thì
giờ cùng nghiền ngẫm. Còn ai
Bỗng
thấy chán vì lý do này nọ,
Hay giữa
chừng muốn đổi món cho tai,
Thì cứ
việc thơ tôi mời thưởng thức,
Nhưng
nếu dở, - khó tiêu, không được bực!
3
Về hình
thức, sách tôi không phức tạp -
Cứ một
chương tác giả, một chương mình.
Và khổ
thơ tôi cũng dùng octave,
Cũng
bông đùa và giọng kể thông minh.
Về số câu - tất nhiên không kể nháp -
Của
Bairơn: hai vạn, nghĩ mà kinh.
Còn của
tôi - vốn là anh khiêm tốn -
Chỉ vạn
mốt, hay ít hơn cũng ổn.
4
Về bố
cục, chương đầu tôi định tán,
Cho vui
thôi, về đủ chuyên, đủ điều:
Về nghệ
thuật, về cái vui, cái chán,
Về hòa
bình, về chiến sự, tình yêu…
Và đôi
lúc cả về tôi, về bạn,
Về thị
trường, về cơm củi, nồi niêu…
Nghĩ cho
cùng đây không là việc xấu -
Đến
Bairơn cũng còn mê chuyện gẫu!
5
Rồi tiếp
đến, đi sâu vào câu chuyện chính -
Phịa,
tất nhiên, nhưng không phải hoàn toàn.
Trong
khoảng độ mười bảy chương tôi định
Kể về
người na ná giống Don Juan,
Là anh
bạn của tôi, quê Nghệ Tĩnh,
Cũng yêu
đời, cũng trẻ đẹp, bất an,
Cũng
thông minh, chỉ yêu đương hơi yếu,
(Không
bằng tôi, chứ nói chung cũng hiểu).
6
Chuyện
bắt đầu ngày anh ta còn bé
Sống
nông thôn, no hay đói thế nào,
Rồi cứ
thế dần dần tôi sẽ kể
Chuyện
học hành, yêu và ghét ra sao.
Về cả
chuyện gia đình cùng bố mẹ,
Về xóm
lang, từ giếng nước bờ ao,
Đến tập
quán địa phương - tôi kể hết
Vốn là
chỗ thân nhau nên tôi biêt.
7
Rồi sau
đó ra nước ngoài ăn học,
ở
Matxcơva trong sáu bảy năm trời.
Như phần
lớn dân choa, tôi không bốc,
Anh ta
hiền, học giỏi, chẳng ham chơi,
Nên tốt
nghiệp loại ưu, thưa bạn đọc,
Rồi trở
thành phiên dịch, khắp mọi nơi,
Từ Đông Âu đến Tây Âu - Anh, Pháp, ý
Anh ta
đi, nhìn nghe và suy nghĩ.
8
Trong
những chuyến đi xa du lịch ấy
Cũng như
khi đang theo học ở trường,
Những
chuyện lạ, giật gân anh ta thấy,
Đuợc
khối nàng để ý, tỏ lòng thương…
Còn kết
quả ra sao - vâng, hết thẩy,
Tôi kể
dần xen kẽ giữa nhiều chương.
Nhưng
cái chính ở đây, xin nói trước,
Là phần
chuyện khi anh ta về nước.
9
Trong
tiểu thuyết của tôi, tôi rất muốn,
Vẽ anh
ta như nhân vạt điển hình
Của lớp
trẻ vốn sinh sau đẻ muộn,
Được học
hành tử tế, khá thông minh,
Lại có dịp
sống Tây Tàu khắp chốn,
Họ say
sưa, luôn năng nổ, nhiệt tình
Và rất
muốn đem những gì học được
Cùng
người khác góp phần xây dựng nước.
10
Một ý
định đáng khen! Nhưng tiếc họ
Do nhiều
năm lưu học phải xa nhà,
Cái thực
tế của nước mình không rõ,
Nên vội vàng,
hay nóng nảy - và ta
Ta sẽ
thấy họ bắt đầu đau khổ.
Một số
mơ được trở lại nước Nga.
Một số
khác thích nghi cùng cuộc sống,
Hoặc
lặng lẽ đấu tranh và hy vọng.
11
Nhân vật
tôi là anh người như thế -
Đầy
nhiệt tâm, rất trong trắng, chân thành,
Tin vào
sức, vào tài năng, tuổi trẻ,
Nghĩ bây
giờ đã đến lúc đấu tranh
Với
những điều bất công. Nhưng đâu dễ!
Bất công
nhiều, lại khôn khéo hơn anh,
Nên dễ
hiểu: anh bạn tôi liên tục
Bị nhiều
vố khá đau cùng một lúc.
12
Nhiều
cái đúng, nhiều cái sai lồ lộ
Anh bạn
tôi lên tiếng nói. Mọi người
Cũng
lắng nghe, nhưng để rồi sau đó
Lại biến
thành câu chuyện giễu, trò chơi.
Nhiều
việc tốt bạn tôi làm, rất cố,
Cũng bị
cười và hiểu lệch. Khắp nơi
Người ta
xem như một anh hài hước,
Điều anh
ta không thể nào hiểu được
13
Nguyên
nhân chính của việc trên có lẽ
Là cái
lớn bạn tôi học, về nhà,
Khác cái
nhỏ đang còn trong thực tế,
Nên
thường tình - do thất vọng, anh ta
Đã thay
đổi rất nhiều nghề vì thế:
Từ làm
anh phiên dịch miệng tiếng Nga
Đến biên
tập, rồi mấy năm nhà giáo,
Và cuối
cung là viết văn, làm báo.
14
Một thế
hệ vừa lớn lên, day dứt
Tìm lối
đi và chỗ đứng cho mình,
Bằng suy
nghĩ và việc làm đẹp nhất,
Như nảy
mầm, hạt giống nhú chồi xanh.
ừ, đôi
lá có thể sâu, què quặt,
Nhưng
vẫn là hạt giống của vườn anh.
Cần bảo
vệ, cần chăm nom khôn khéo,
Đừng quá
thô mà để chồi lụi héo.
15
Anh bạn
tôi, cứ công bằng mà nói,
Là một
anh rất đáng quí, phần nào
Tuy bồng
bột và ít nhiều nóng vội,
Nhưng cần
cù, làm việc tốt, thanh cao.
Thế mà
vẫn không được ưa, khốn nỗi,
Tôi thực
tình cũng chẳng hiểu vì sao…
Thôi,
bạn đọc cứ chờ khi vào chuyện,
Tôi sẽ
kể dần dần theo diễn biến.
16
Tôi sẽ
kể việc anh ta thất vọng
Suýt cực
đoan gây những chuyện trêu đời,
Cả ý
nghĩ ra ngước ngoài vượt sóng,
Cả thất
tình, thành phá phách, ăn chơi.
Nhưng
rốt cục lại tin vào cuốc sống,
Được mọi
người lại yêu quí khắp nơi…
Tôi là
thế, ưa bông lông chuyện gẫu,
Nhưng
viết truyện đúng gu và có hậu.
17
Thơ của
tôi chắc nhiều người đã đọc -
Có thể
hay nhưng quả đúng rất buồn.
Bản thân
tôi cũng nhiều khi phát khóc
Vì viết
nhiều đau khổ, nước mắt tuôn….
Mà đời
này ai không vui là ngốc,
Nên bây
giờ tôi cầm bút thử luôn
Cách
viết khác, nghĩa là tôi bắt chước
Lord
Bairơn cho thêm phần hài hước.
18
Trong
văn học của nước ta, tôi nghĩ,
Chắc
chưa ai viết tiểu thuyết cách này,
Tức là
viết satỉre dài, triết lý
Xen
những lời vô hại, tếu. Hôm nay
Tôi thử viết, nhưng rất mong các vị
Đừng cho
rằng tôi muốn tỏ ta đây -
Không,
nhân tiện có Don Juan, tôi thích
Thêm
chút đỉnh gọi là phần người dịch.
19
Tôi tự
cho tôi là anh dũng cảm -
Trong
khó khăn và tiêu cực bây giờ,
Sống tập
thể, cơm ba hào mà dám
Dịch từ
đầu cho đến hết bằng thơ
Một tiểu
thuyết mười bẩy chương nguyên bản,
Mà bây
giờ còn liều lĩnh ước mơ
Viết kèm
theo một cuốn riêng như thế,
Dù viết
xong - được in không phải dễ!
20
Khó hay
không nghề dịch thơ?- Điều đó
Nói ra
đây tôi sợ quá dài dòng.
Cũng dễ
thôi: đặt đúng từ, đúng chỗ,
Rồi ít
nhiều thêm bớt, thế là xong.
Nhưng
cái dễ của một ngôi nhà đổ
Mà bây
giờ ta sẽ phải mất công
Dựng lại
đúng như xưa. Như người khác,
Tôi cũng
cho dịch khó hơn sáng tác.
21
Hainơ
nói: Dịch như cô con gái,
Nếu đẹp
thường hay không trung thành!
Cũng
đúng thôi, muốn thơ hay ắt phải
Thay một
vài chi tiết, miễn là anh
Đừng
paser la mesure. Ngược lại,
Cô người
tình ta chọn sẽ rất kinh.
Còn
riêng tôi, khoản này tôi chẳng giấu -
Tôi chán
ngưòi thủy chung … nhưng rất xấu.
22
Khoan,
bạn đọc, đừng trách tôi, gượm đã!
Vâng,
thủy chung là đức tính bao giờ
Cũng
đáng quý, nhưng nhiều anh thái quá
Bám theo
từ mà bêu xấu Nàng Thơ.
Nói thì
cho là tìm sâu vạch lá,
Chứ lúc
này lắm anh dịch lơ mơ,
Nghĩa là
rất chối tai, tôi muốn nói,
Nhưng bí
vần, đành ép từ – xin lỗi!
23
Tôi rất
tiếc là vừa qua Văn Nghệ
Mấy bài
thơ tôi dịch đã thẳng thừng
Vứt vào
sọt và bảo tôi: Có thể
Dịch
tốt, vần, rất, rất là… Nhưng
Chưa
được sát từng câu từ, vì thế
Không
thể in! Tôi phải chịu và…Nhưng
Đây là
chốn mạch rừng tai vách,
Xin các
vị có gặp ai đừng mách!
24
Nghề của
tôi đúng là nhiều gian khổ,
Xin cứ
đem cùng các vị giãi bày.
Ai cũng
biết dịch thơ là rất khó,
Nhất là
làm người đọc phải khen hay.
Mà dịch
thuật đang là điều cãi cọ
Của các
nhà thông thái khắp Đông Tây.
Nghĩ lắm
lúc không ngẫu nhiên chữ dịch
Lại có
vần với câu tùy sở thích.
25
Thơ của
tôi đúng là thơ người khác!
Hình như
xưa tôi đã nói câu này.
Cả thơ
dịch cũng như thơ sáng tác,
Dù thế
nào - dịch dở cũng như hay,
Tôi đều
gọi là thơ tôi, thật ác,
Có một
ông lạ mặt mới gần đây
Đến gây
sự với chính tôi, và nói:
Ông ăn
cắp thơ người ta là giỏi!
26
Một số
anh xem thơ tôi cũng thích,
Nhưng
xem xong, rất tiếc, lại lắc đầu:
Thơ anh
viết không khác thơ anh dịch -
ý rồi
vần, rồi từ ngữ giống nhau!
Biết làm
sao, những điều trên chỉ trích,
Suy cho
cùng không vô cớ, đâu đâu,
Nên mới
có cái ông kia hôm ấy
Đến mắng
tôi rất thẳng thừng như vậy.
27
Quả là
có giống nhau, tôi đồng ý,
Nhưng
giống nhau trên phương diện câu vần.
Còn khác
nhau là văn phong, là ý,
Là tính
người, tính dân tộc, vân vân…
Mà, vả
lại, chính tôi, thưa các vị,
Tôi là
người cùng viết, dịch - Thái Tân.
Khi anh
dịch, cũng như khi anh viết,
Có cái
chung, theo tôi là cần thiết.
28
Bài thơ
dịch thấy hay hay, bạn đọc
Có thể
nêu một câu hỏi nghi ngờ:
Trong
bài kia bao phần trăm anh bốc,
Và bao
phần còn lại của nhà thơ?
Vâng,
câu hỏi thực tình là rất hóc,
Xin nói
đây, không một chút mập mờ:
Rằng bài
đó, của hoàn toàn tác giả,
Nhưng
đồng thời là của tôi tất cả!
29
Nay thơ
dịch của chúng ta phải nói
Khá hơn
xưa, xuất bản tốt hơn nhiều.
Báo, tạp
chí thi nhau in sôi nổi,
Không ít
bài được người đọc thích, yêu.
Nhưng
nhiều vị cứ dịch, in vô tội,
Ai đau
lòng mà góp ý, họ kêu:
Cái nghề
dịch như bông hoa, thiết nghĩ,
Phải
chia đều cho mỗi người một tý!
30
Đọc Don
Juan của tôi không ít vị
Chắc sẽ
xem nguyên bản rồi lắc đầu,
Đưa ngón
tay tra từng từ, tưng ý
Và thở
dài: Hắn dịch đẩu đầu đâu!
Điều ấy đúng, hay là sai:? Tôi nghĩ
Cái việc
này ta nên gác lần sau,
Chỉ muốn
nhắc: Don Juan trong nguyên bản
Viết rất
hay, của tôi - không được chán!
31
Trong
nghề thơ, theo ý tôi khó nhất,
Và tốn
công là cái mục tìm vần.
Tôi còn
nhớ một hôm, xin kể thật,
Tôi tiếc
mình sao lại cứ Thái Tân!
Vì sao ư?
Vì ở câu thứ nhất
Là
Bairơn chứ không phải Bairân
Mà chữa
lại tên người không phải dễ
Tôi suýt
đổi thành Thái Tơn vì thế.
32
Dịch Don
Juan, một vấn đề không nhỏ
Là khổ
thơ octave khá đau đầu.
Các vị
xem: hai nghìn năm trăm khổ,
Đều ba
vần cho mỗi khổ tám câu.
Riêng
câu sáu, câu năm thì thậm khó -
Đứng
giữa chừng nghe không đâu vào đâu.
Nhưng
phải dịch - hình thức thơ cần thiết.
Về điều
này, tôi khác xa Bằng Việt.
33
Cần phải
nói là khổ thơ octave
Cùng thể
thơ Sonnet rất phiền hà
Và một
số khổ thơ Âu phức tạp
Tôi đưa
vào tiếng Việt mấy năm qua,
Nếu sống
nổi qua thời gian, bão táp
Và trở
thành hạt giống mới vườn ta,
Thì các
vị một ngày kia ăn trái,
Cũng
đừng quên tôi từng ăn thất bại.
34
Tôi thất
bại trong thơ, trong cuộc sống,
Trong
tình yêu, trong cả việc kiếm tiền.
Đường
tôi đi không thẳng đều, không rộng.
Với mọi
người, tôi là ngốc, là điên…
Không ai
hiểu?… Biết là sao, hy vọng,
Tôi bắt
mình làm việc - đúng như điên!
Và có
thể sẽ đạt điều đã định.
Xin đừng
quên tôi là dân Nghệ Tĩnh!
35
Một điều
nữa; xem thơ tôi chắc hẳn
Mọi
người chê là ưa tếu, khôi hài…
Xin cải
chính: Tôi là anh đứng đắn,
Tuy hơi
buồn - và cũng tốt như ai.
Chỉ một
cái làm người nghe phát bẳn
Là gần
đây tôi mắc bệnh nói dai -
Như lúc
nãy, định mấy lời phi lộ,
Thế mà
đã kéo dài băm mấy khổ!
36
Thôi,
quá đủ! Xin mời xem chuyện chính.
Tha cho
tôi cái thói thích lề mề.
Các vị
muốn, chương sau, như đã định,
Ta lại
còn tiếp tục tán, khen chê.
Và vuối
cùng, đừng trách tôi hợm hĩnh,
Xin
trích đây câu nói của Đantê,
Là cơm
đã dọn xong, thưa các vị,
Mời cứ
ăn, mỗi người theo một ý!
Chương một
1
Thế là
tôi chương đầu tiên dịch hết,
Chương
đầu tiên trong mười bảy chương dài
Của tiểu
thuyết Don Juan, giờ mỏi mệt,
Tôi lắc
đầu: Cứ nghĩ, chết gì ai.
Và thú
thật, tính tôi ưa tán phét,
Nhất là
khi có rượu uống lai rai.
Nên các
vị nếu không ai phản đối,
Thì ta
tán ít chơi, khoan hẵng vội.
2
Vâng,
không vội, tiểu thuyết tôi có lẽ
Gác lại
sau như gác của ăn dần.
Trong
chương một ông Bairơn đã kể
Về khá
nhiều các chi tiết giật gân.
Nhưng
bây giờ ta đổi gam, vì thế
Tôi là
người xin dẫn chuyện - Thái Tân,
Vì dịch
xong, tôi thấy sao ngứa ngáy,
Rất muốn
tán một vài điều gì đấy.
3
Điều thứ
nhất, là tôi vô cùng tiếc
Đã trót
dịch Don Juan, chuyện thế này:
Sau mấy
tháng rất say sưa làm việc,
Dịch
xong rồi, đưa bạn đọc, khen hay.
Tôi rất
khoái, tất nhiên, nhưng một việc
Đã làm
tôi khó nghĩ - quả hơi gay,
Là mọi
người cứ trêu tôi sau đó,
Như thể
tôi là Don Juan, thật khổ.
4
Xét
nhiều lẽ, tôi là anh khác hẳn
Với Don
Juan trong câu chuyện vừa rồi.
Về tư
cách: tôi hoàn toàn đứng đắn.
Về tuổi
đời cũng chỉ đáng em tôi,
Hay thậm
chí là con… Ta, chắc chắn
Chẳng
người nào ưa chuốc vạ lôi thôi.
Trong
cuộc sống, hiểu nhầm nhau rất dễ.
Tôi
nghiêm túc, xin đừng đùa như thế.
5
Tôi
không trách không ghét Juan, hẳn vậy,
Tuy anh
ta cũng đáng trách phần nào.
Mà hình
như cả Bairơn điều ấy
Cũng
hoàn toàn không lên án là bao.
Xin thú
thật: Juan chứ tôi lúc ấy,
Không
biết mình sẽ đứng vững ra sao.
Thì
Bairơn, Juan, Tân - không giống cả,
Nhưng
theo vần, cũng ít nhiều na ná.
6
Tên Don
Juan trong văn thơ thế giới
Kể xưa
nay được nhắc đến khá nhiều.
Nhưng
Don Juan của Bairơn rất mới -
Một anh
chàng chỉ biết sống và yêu,
Và làm
mồi cho các bà đủ giới,
Trong bể
tình và khoái lạc phiêu diêu.
Nhưng ấy
thế mà khối anh tinh nghịch
Rỉ tai
tôi: Được như Juan cũng thích!
7
Tôi, con
cháu Ađam, xin nói thật
Rằng đôi
khi cũng muốn lập gia đình,
Nhưng
đọc lại những pha gay cấn nhất
Của vợ
chồng Inez, nghĩ mà kinh!
Mà khoản
này tôi là anh nhút nhát,
Khốn một
điều, thư viện lắm cô xinh!
Tôi đồng
ý: vợ con là lẩm cẩm,
Nhưng
ngồi dịch, liếc bàn bên không cấm!
8
Theo tôi
biết, nhiều anh trong các vị
Đọc Don
Juan chưa hiểu hết một điều,
Là
Bairơn đã cố đưa nhiều ý
Lên án
đời qua cốt chuyện tình yêu.
Ai không
tin xin cứ mời đọc kỹ -
Đánh nhẹ
nhàng mà thâm độc bao nhiêu!
Nhất là
giới mà nhà thơ đang sống,
Từ giáo
dục đến tình yêu, danh vọng.
9
Không vô
cớ: cho in chương thứ nhất,
Chính
Bairơn không dám ký tên mình:
Ông đã
nói quá nhiều điều sự thật
Về cuộc
đời một xã hội văn minh
Mà dã
man với hai bàn tay sắt
Chuyên
giết người, là xã hội nước Anh.
Tôi nghe
nói: chính ông thầu xuất bản
Chưa in
hết, đã phải ra tòa án.
10
Về tác
phẩm Don Juan tôi dám chắc
Không
nói ra, ai cũng biết: thiên tài!
Cả những
bậc phê bình luôn nghiêm khắc
Cũng gật
gù: quả có một không hai!
Nhưng
dẫu sao, nhân đây tôi xin nhắc
Để mọi
người đừng vô ý hiểu sai:
Tư tưởng
lớn được gói trong cái vỏ
Là tình
yêu. Bairơn tài chỗ đó!
11
Tôi nói
thế tất nhiên là có cớ:
Mới hôm
kia, ở tòa soạn Kim Đồng
Có một
bà gặp tôi liền hoảng sợ
Và nói
gì, các bạn đoán ra không?
Bà ta
nói: anh Tân, tôi không nỡ…-
Rồi ngập
ngừng trước cả đám rất đông,
Tôi
không nỡ đưa Juan cho con gái.
Chẳng
giấu anh, thơ hay, nhưng tôi ngại...
12
Tôi đã
suýt cười to, may giữ được.
Kể Don
Juan - anh ta trai trẻ phần nào
Hơi nguy
hiểm… ừ thì ai biết trước,
Nhưng sách này có đọc đã làm sao!
Chả con
bà, một sinh viên trường Dược,
Thích
thơ tình (chắc lại muốn nâng cao
Về
nghiệp vụ) nên một hai bắt mẹ
Mượn Don
Juan, nhưng không ngờ lại thế.
13
Thơ
Bairơn rất moral, vô tội.
Chính
nhà thơ cũng nói thế nhiều lần.
Bà kia
lo? Quả là không hiểu nổi -
Tôi dịch
bấy giờ chưa đến chỗ giật gân,
Nghĩa là
đến chỗ Juan…à xin lỗi,
Bỏ quần
đùi để lo chạy thoát thân!…
Nghe nói
bà rất nghiêm khi duyệt sách
Cho con
người, nên con bà - chả trách!
14
Tôi đã
thức suốt cả đêm tối đó
Và rất
lo số phận tập thơ này,
Vì biết
trước: được đem in thật khó,
Chiều
các nhà xuất bản quả rất gay.
Và hơn
nữa, khối anh như bà nọ
Đang gầm
gừ… Ôi phải tính sao đây?
Mà nhân
tiên, này các cô gái trẻ,
Trước
khi đọc Don Juan, nên hỏi mẹ!
15
Tôi cũng
giống Bairơn, nên rất muốn
Được
người xem góp ý một đôi điều,
Cốt để
họ giúp tôi khi chưa muộn,
Khỏi lầm
đường, đi chệch hướng mục tiêu.
Và cũng
giống Bairơn, tôi khiêm tốn,
Nên tha
hồ các vị muốn bao nhiêu
Xin cứ
chê, đừng lo tôi này nọ,
Tuy việc
tôi ưa được khen là có.
16
Cứ mặc
sức khen và chê, mặc sức,
Tôi là
anh có thể nói: hơi lì.
Trên đời
này quả nhiều khi tôi bực,
Và tôi
buồn, rất tiếc, cũng nhiều khi.
Nên các
bạn cứ cười chê mặc sức,
Có buồn
thêm tí nữa - chẳng hề chi.
Cứ đánh
chửi, trêu chê - tôi không ngại,
Nhưng
các bạn tha cho tôi hai cái:
17
Cái thứ
nhất mà tôi run có lẽ
Là cái
tệ ngâm thơ Tây qua Đài.
Nhiều
bạn đọc chắc cũng cho là thế.
Đã nhiều
lần tôi bỏ phải ngoài tai
Cả những
bài thơ hay, vì có thể
Đọc bình
thường, thì với giọng bi ai,
Người ta
hát, rất lê thê, đơn điệu,
Làm ý
thơ thành rối ren, khó hiểu.
18
Thơ lục
bát, thơ xưa thì còn đỡ,
Giống
dân ca nên chấp nhận phần nào,
Chứ thơ
mới, thơ Tây thì dễ sợ,
Nghe
nhạt phèo, lạc lõng chẳng làm sao.
Thử nghĩ
xem: Một ông Tây vô cớ,
Mũi lõ,
tóc vàng bỗng í ới ca dao,
Thêm
tiếng đàn, tiếng sáo tre dìu dặt,
Nên thơ
vui mà nghe rơi nước mắt.
19
Vâng, có
thể it nhiều tôi nói quá,
Nhưng
hãy tin: cứ đúng lúc mười giờ,
Là đau
khổ, tôi thu bàn, vội vã
Ra khỏi
phòng vì sợ buổi Tiếng thơ.
Loa công
cộng xưa nay không ai lạ,
Chẳng để
anh nào yên tĩnh mà lơ mơ.
Tôi
không giấu: Những dòng này tôi viết
Đúng lúc
trốn không nghe Trần Thị Tuyết!
21
Cái quý
nhất trong ta là Tổ quốc,
Là nơi
ta cất tiếng khóc chào đời,
Là những
tiếng rất dịu dàng thân thuộc
Mẹ ta
ngồi ru hát điệu à ơi.
Những
tiếng ấy lớn lên ta bắt buộc
Mang
theo mình, mang mãi mãi khắp nơi -
Tiếng
đẹp nhất là tiếng ngày xưa mẹ
Dạy ta
nói câu đầu tiên thuở bé
24
Esquis fuit quin lacrimaret?
Xixêrông
đã nói thế một lần.
Tôi từng
khóc trong các bài sonnet,
Và mọi
người bắt đầu nghĩ: Thái Tân
Chỉ làm
thơ về tình yêu mỏi mệt,
Về cái
buồn, cái đơn độc, vân vân.
Nhưng
Don Juan mới, hay và sôi nổi
Đã bất
chợt làm thơ tôi thay đổi.
25
Chất hài
hước và khổ thơ octave,
Giọng tự
nhiên, cách đả kích, tiếng cười,
Một cốt
truyện nhẹ nhàng không phức tạp,
Một kiểu
nhìn chua chát mà vui tươi -
Don Juan
đến, bất ngờ như bão táp,
Mang
trong mình cái khỏe tuổi hai mươi.
Và Nàng
Thơ của tôi như cô gái
Bị bỏ
rơi, nay được yêu, sống lại.
26
Oh Muse,
ôi Nàng Thơ, có biết
Tôi muốn
sao các câu chữ đời này
Phải
vang lên, rung lên băng tiếng Việt
Thành
những vần thơ đẹp, lớn và hay.
Tôi đã
sống, yêu, suy tư và viết
Với tấm
long còn trong trắng, mê say;
Tôi nghĩ
thơ sẽ trào dâng mạnh mẽ,
Nhưng
rất tiếc, tạm thời chưa được thế.
27
Tôi vẫn
tin có con ma nào đấy
Ngủ
trong tôi rất có thể bất ngờ
Một ngày
kia bỗng cựa mình tỉnh dậy
Đem phép
màu đánh thức cả Nàng Thơ.
Và thơ
tôi như chiếc hồ lúc ấy,
Nén lâu
ngày dưới sức nặng ước mơ,
Đầy ắp
nước, sẽ tự mình cởi trói,
Và cuộn
chảy, không sức nào ngăn nổi.
28
Nhưng
ngày ấy, than ôi, bao giờ tới?
Con ma
kia tôi vừa nói, ma nào?
Và không
lẽ suốt đời tôi phải đợi,
Phải bắt
mình chờ may rủi hay sao?
Không,
cuộc sống xung qunah đang đổi mới,
Đang
tràn đầy nhiều thử thách lớn lao.
Tôi tự
xem là nhà thơ, vì thế
Tôi phải
viết, viết chừng nào có thể.
29
Tôi muốn
đưa vào thơ tôi tất cả
Cảnh mùa
xuân cây nẩy lộc đâm chồi,
Cảnh
chết chóc, cảnh chiến tranh tàn phá,
Cảnh hòa
bình, cuộc sống mới sinh sôi,
Và cả cảnh
một ngày kia mới lạ,
Cả việc
đời, cả tiếng nói tim tôi…
Và việc
viết những điều tôi muốn đó
Đã làm
tôi vừa vui, vừa đau khổ.
30
Vâng,
đau khổ là khi ta phải thấy
Cảnh bất
công và trái ngược trong đời;
Khi ta
muốn đấu tranh, không chịu vậy,
Nhưng ta
buồn, vì bất lực khắp nơi.
Và đau
khổ cũng là khi ai đấy
Sức có
thừa mà chỉ thích ăn chơi;
Khi anh
muốn trở thành người thật tốt
Mà người
khác lại cười anh dại dột.
31
Đau khổ
là khi trong cuộc sống
Phải lo
toan vất vả suốt đêm ngày,
Dành
phần lớn tư duy và lao động
Cho tầm
thường cái vật chất hôm nay,
Để mai
no, nhưng đầu ta trống rỗng,
Và cuộc
đời ta bỏ phí không hay.
Nhưng
đau khổ cũng là khi bị đói -
Ai hết
gạo chắc tin lời tôi nói!
32
Đau khổ
là khi bên chiếc đàn ta muốn
Đánh
thật hay nhưng bất lực ta ngồi.
Đau khổ
là khi làm thơ, ta ngủ muộn,
Không
nói hết nỗi lòng đang sục sôi.
Đau khổ
cũng cho ai mau bị cuốn
Vào cuộc
đời con cái sớm. Còn tôi,
Không
lấy vợ đúng năm này, tháng nọ,
Với các
cụ, mới là điều đau khổ!
33
Đau khổ
là khi giữa những người thân thuộc,
Giữa quê
hương, đất nước của chính mình,
Mà phải
sống như một anh ngoại quốc,
Bị chê
cười, lạc lõng với xung quanh.
Và đau
khổ cũng là khi bắt buộc
Nói
những điều không thật với lòng anh.
Theo
Khayam: trên đời này khổ nhất
Là người
giỏi để thằng ngu nó dắt!
34
Đau khổ
cũng là khi ta bất lực
Trước
những việc không hay và đau lòng.
Đau khổ
cũng là khi ta có sức
Và có
tài, nhưng phải chịu ngồi không.
Và dau
khổ cũng là khi bực tức,
Đem
chuyện nhà ta nói trước đám đông,
Và ai đó
trong người nghe xấu bụng,
Mách vợ
ta, làm gia đình lủng củng.
35
Đau khổ
là khi ta chân thật
Đem nói
ra không sót một điều gì,
Cả những
cái tâm tình, sâu kín nhất,
Mà mọi
người không hiểu, vẫn hoài nghi.
Rồi cứ
thế, dần dần ta để mất
Cái cuối
cùng ta vẫn có nhiều khi:
Ta sẽ chẳng
tin ai, băng cách đó,
Ta lại
biến chính ta thành đau khổ.
36
Đau khổ
là khi thơ ta viết
Với
tất cả say mê và chân tình,
Nhưng
người khác chỉ lật trang qua quýt
Rồi đôi
lời khen lấy lệ khích anh.
Nhưng
ngược lại, nhiều nhà thơ, tôi biết,
Lại cứ
ép người ta xem thơ mình
Bằng đủ
cách: nhét tận tay, qua báo,
Mà cách
nào cũng đau và cũng láo.
37
Đau khổ
là khi ta đạp xe giữa phố
Thấy một
cô đi phía trước, áo hồng,
Rất ăn
diện, xe Mifa, thon nhỏ,
Và bồi
hồi ta tự hỏi: Xinh không?
Thế là
ta đạp dướn lên để cố
Như vô
tình, dù một thoáng, ta trông,
Nhưng
rất tiếc: phía sau nàng đẹp thật,
Mà phía
trước mới nhìn ta suýt ngất!
38
Đau khổ
là khi ta thông cảm
Với căm
căm cái rét lão ăn mày,
Nhưng
cởi áo cho ông, ta chẳng dám
Dù trong
lòng ta rất muốn. Xưa nay
Chịu đau
khổ cũng là ai dũng cảm
(Cái
nhiều người cho là ngốc, thơ ngây)
Đem cái
riêng của chính mình chia sẻ.
Đời vô
lý, nhưng sao ta chịu thế?
39
Đau khổ
là khi anh tự nhốt
Bản thân
anh vào cái vỏ chính mình,
Và anh
nghĩ chỉ mình anh là tốt,
Còn mọi
người và mọi cái xung quanh
Là vô
lý, là bất công, là dốt,
Rồi suốt
đời ngộ nhận đến khi anh
Thấy
mình sai thì ôi ôi lúc đó
Anh sẽ
biết thế nào là đau khổ.
40
Đau khổ
là khi hàng ngày ta đủng đỉnh
Đến cơ
quan, rất oai vệ ta ngồi,
Ta uống
nước, ta lau bàn, sửa kính,
Ta
chuyện trò… Cứ thế, tám giờ trôi.
Và cứ
thế đến kỳ lương ta lĩnh
Để cuối
cùng anh sẽ lại khen tôi,
Tôi khen
anh, và chúng ta lấy thưởng.
Và đau
khổ người nào còn biết ngượng.
41
Ôi đau
khổ là khi ta để mất
Hay thờ
ơ lòng kính trọng chính mình.
Ta giả
điếc, ta lờ qua sự thật,
Quên mọi
người, quên lý tưởng quang vinh.
Và nếu
phải, dù một lần giáp mặt
Với lòng
ta, ta chống chế, thanh minh.
Sống
lương tâm, cho mình là rất khó.
Thiếu
lương tâm, cho người là rất khổ.
42
Đau khổ
là khi con người ta vĩ đại,
Tốt,
thông minh, nhân đạo biết nhường nào,
Sao có
lúc con người kia cũng lại
Tự giết
mình bằng cán cuốc, bằng dao?
Đáng lẽ
sống, yêu nhau, sao cứ phải
Sống như
thù, tôi chẳng hiểu làm sao.
Vâng cứ
trách là tôi phi chính trị.
Tôi bình
thường, chỉ nói điều tôi nghĩ.
43
Đau khổ
là khi bao đời nay dân tộc
Palastine
bị đuổi khỏi đất mình,
Và cứ
thế dìu nhau trong tiếng khóc,
Hàng
triệu người luôn phiêu bạt, hy sinh.
Đau khổ
là khi anh mất gốc,
Sống nhờ
người, xa đất tổ quê anh.
Vâng,
đau khổ phải làm người phụ thuộc,
Nhưng khổ hơn là người khôngTổ quốc.
44
Đau khổ
là khi một nhúm thằng đồ tể
Theo
lệnh trên, dùng dao quắm, dùng vồ
Đập vào
gáy dân tộc mình, cứ thế
Giết bốn
triệu người, giết cả Ăngco.
Vâng đau
khổ! Tôi hoàn toàn không thể
Không
thấy buồn khi hai tiếng tự do
Được
nhắc đến quá nhiều trên trái đất
Khi cái
chính người ta quên - Sự thật!
45
Đau khổ
là khi … Mà có lẽ
Mười mấy
khổ trên cũng đủ lắm rồi.
Cái tính
tôi hay quên, và cứ thế
Định kéo
dài mươi khổ nữa, nhưng thôi,
Dành dịp
khác, dần dần tôi sẽ kể,
Chứ bây
giờ có vị đã lườm tôi
Như muốn
nhắc: anh viết thơ cách đó
Rồi bắt
xem, mới là điều đau khổ!
46
Ba điều
khổ theo sách Kinh đạo Phật
Là tương tăng tất khổ, nghĩa là
Sống với
người không yêu là khổ nhất.
Và sống
xa người yêu quý chúng ta
Là nỗi
khổ thứ thai, mà đúng thât:
Tương ái li tất khổ nói không ngoa!
Và sau
chót là tật nguyền tử lão…
Tức
bệnh, chết, già nua - ai cũng bảo.
47
Vâng,
đúng thế, ba điều trên chí phải,
Nhưng
tôi xin đảo lộn lại thế này:
điều thứ
hai, tức là điều tương ái
Nên để
đầu, vì thú thực gần đây
Tôi có
về Nghệ An thăm bà ngoại,
Định một
tuần, nhưng ba bữa ra ngay
Vì nhớ
nàng mà nàng còn nhăn nhó:
Anh mà
ra muộn hơn là em bỏ!
48
Bairơn
nói: hạnh phúc hơn tất cả -
Lần đầu
tiên yêu tha thiết, mặn mà!
Nhưng
theo tôi, xin thề không nói quá,
Là khổ
lần đâu tình yêu đến mà ta
Đã bước
sang tuổi băm, toàn mới lạ -
Nào
chuyện trò, nào đưa đón, tặng hoa…
Cho đến
lúc tỏ tình, ta nói thật:
Anh cưới
em.. Nàng hoảng hồn chạy mất.
49
Và tiếp
đến là những ngày đau khổ.
Ta trách
ta đã ngần ấy tuổi dầu
Mà thơ
phú, việc làm ăn ta bỏ,
Chạy
theo Nàng trong giận dữ, lo âu.
Tôi cũng
biết yêu đương là rất khó,
Nhưng
lại cần, và hơn nữa nghe đâu
Từ tuổi
băm đến tuổi hâm rất dễ.
Tôi hay
lo, nên vội yêu vì thế!
50
“Các cô
gái đã làm ta đau khổ,
Làm ta
luôn cơ cực biết boa điều”(1).
Vâng,
đúng thế, và tôi xin nói rõ
Rằng các
nàng rất đỏng đảnh, rất kiêu,
Và thích
gây không ít ca này nọ,
Ta bực
mình, nhưng khốn nỗi - ta yêu,
Nên tuy
giận, nhiều điều ta định nói,
Nhưng
gặp nàng, chỉ nhớ câu: Xin lỗi!...
(1). Thơ Hainơ.
51
Oh Love, O l’amour, akh liubov!(2)
Ôi tình
yêu! Tôi cứ nghĩ bây giờ
Không có
gì còn làm tôi hồi hộp,
Vì người
tình tôi đã chọn Nàng Thơ.
Thế mà
nay, như người đang dự hop,
Tôi bần
thần, hay suy nghĩ vẩn vơ -
Tôi đang
yêu, hay đúng hơn, đang cố
Yêu một
cô, mà long đong đến khổ.
52
ấy, lại
quên, tôi chân thành xin lỗi
Vì bắt
nghe lắm chuyện chăng vui gi.
Trong chương trước ông Bairơn có nói
Một đoạn
dài về hạnh phúc. Đôi khi
Nhất là
lúc đang bực mình, đang đói,
Tôi thấy
về đời dăm ba khỏi cần ghi,
Để con
cháu (nếu sau tôi lấy vợ)
Biết ông
chúng cũng buồn đau, trăn trở.
53
Nhưng
bạn đọc đừng xem xong, vì vậy
Mà trách
tôi này nọ, sẽ rất phiền.
Cũng
đừng nghĩ chỉ đau buồn tôi thấy,
Quên
cuộc đời đang ở hướng đi lên.
Không,
thực tế bao khó khăn đầy rẫy
Chẳng
thể làm tôi bất lực nằm yên.
Tôi vẫn
tin, rất tin vào cuộc sống,
Và tin
nhất là đôi tay lao động.
54
Tôi vẫn
yêu, yêu đến đau trong ngực
Cuộc
sống đơn sơ, bề bộn khó khăn này.
Yêu cả
người vẫn làm tôi bực tức,
Cái anh
hùng và cả cái không hay.
Tôi vẫn
yêu những trưa hè oi bức,
Những
chiều đông giá lạnh, gió heo may,
Yêu mảnh
đất phải chịu nhiều đau khổ,
Nơi gửi
gắm một phần tôi trong đó.
55
Vâng,
tôi yêu, tự hào và suy nghĩ
Về Việt
Nam, đất nước những anh hùng,
Một đất
nước đã làm nên chân lý,
Nơi con
người trong lửa được tôi nung,
Một đất
nước bao đời nay không nghỉ
Dâng
trọn mình cho cuộc đấu tranh chung.
Và vì
nó, tôi cùng anh đã sống.
Và sẽ
sống bằng đấu tranh, lao động.
56
Cũng
cùng nó, tôi và anh chia sẻ
Hết niềm
vui và nỗi khổ của mình.
Và vì
nó, tôi cùng anh có thể
Đem
những gì ta đang có - hy sinh.
Vâng,
Tổ quốc chúng ta là đẹp đẽ,
Là anh
hùng, là vĩ đại, quang vinh…
Ta ngợi
ca quê hương ta yêu dấu,
Nhưng
không lẽ ngơ những điều đang xấu?
57
Ai không
đã một đôi lần thất vọng
Khi cái
ta tin bất chợt một ngày
Ta thấy
chúng không thành trong cuộc sống,
Và nghĩ
mình sao dại dột, thơ ngây.
Tôi
không phải loại người hay dao động,
Nhưng
những gì ta đang có hôm nay
Trong
thực tế, trong sự đời tế nhị
Đã làm
tôi rất băn khoăn, suy nghĩ.
58
Từ nhà
ra sân, từ sân ra ngõ,
Xung
quanh ta còn bao cái đau đầu.
Ai cũng
biết, cũng tự mình thấy rõ,
Và mọi
người đã không ngớt trách nhau,
Hay bực
bội than trách đời, kêu khổ
Mà ít
người ngồi suy ngẫm: do đâu?
Hay tự
hỏi: những điều kia xấu vậy
Có thể
lỗi một phần ta trong đấy?
59
Ta tự
khen là ta hay, ta tốt,
Ta chê
nhau, ta lý luận quá nhiều,
Dù thực
chất không ít khi ta dốt,
Cái ta
làm cũng chẳng được bao nhiêu.
Ta báo
cáo làm mười tuy chỉ một.
Ta dùng
từ rất đúng chỗ, rất kêu…
Trong
thực tế, ta biết ta nói dối,
Nhưng
không biết vì sao ta phải nói.
60
Khi sự
việc quá rõ ràng, quá dở,
Khi làm
sai hay kế hoạch không thành,
Ta vội
vã tìm lý do, tìm cớ
Vin đủ
điều rồi đổ lỗi loanh quanh,
Vì nhận
lỗi do chính mình, ta sợ.
Và thế
là rút cục lại tôi, anh,
Ta, tất
cả ta không ai sai, bởi lẽ
Đã có
người chịu thay, là tập thể!
61
Gay go
nhất là bình quân chủ nghĩa,
Bệnh
quan liêu và kỷ luật quá tồi.
Thêm vào
đó, quản lý buông, vì thế
Như sổ
lồng tiêu cực cứ sinh sôi.
Lúc làm
việc thì cả già lẫn trẻ
Chỉ nhìn
nhau mà dưỡng sức, than ôi,
Vì làm
tốt hay làm sai cũng vậy,
Đều như
nhau, đều như nhau hết thẩy!
62
Một việc
nữa cũng rất đáng lo, tôi nghĩ,
Là tiếc
thay rất không ít những gì
Thuộc
khái niệm về luân thường, đạo lý
Đang
phần nào bị đe dọa mất đi.
Đang mất
đi rất nhiều phong tục quí,
Nhiều
thói quen, truyền thống tốt; trong khi
Nhiều
cái xấu đang tấn công đạo đức,
Mà chúng
ta thì nhìn nhau bất lực.
63
Tôi cũng
biết những điều trên tôi nói
Có thể
sai. Trong hoàn cảnh bây giờ
Nhiều
hiện tượng tôi còn chưa hiểu nổi -
Tôi bình
thường, dưới góc độ nhà thơ.
Nhưng
chắc chắn cũng là điều tội lỗi
Nếu lúc
này tôi im lặng, thờ ơ.
Nên cứ
nói, ừ thì sai, thì dở,
Nhưng
tiếng nói một tấm lòng trăn trở.
64
Thôi,
thôi đủ, tôi lan man triết lý
Chuyện
cà kê như thế đã khá dài.
Giờ là
lúc, sau một thời gian nghĩ,
Tôi bắt
đầu phải dịch tiếp chương hai.
Xong,
lúc ấy, xin lại cùng các vị
Ta sẽ
ngồi tán chuyện gẫu lai rai
Thêm
chương nữa - vâng, tất nhiên nếu thích,
Còn nếu
không thì thôi, tôi chỉ dịch.
(1979)
Chương hai
1
“ Ba
mươi tuổi, sao tóc tôi đã bạc,
Rồi bốn
mươi không biết sẽ màu gì!” 1)
Trẻ đôi
đứa đã gọi tôi bằng bác.
Không lẽ
già? Bất chợt đã nhiều khi,
Tôi thấy
tôi không như xưa, lười nhác,
Lười
yêu, đùa, lười đọc sách, lười đi.
Người ta
nói: Cuộc đời như nháy mắt!
Tôi thì
nói: Đời trôi qua nhanh thật.
(1)Thơ
Bairơn.
2
Hay nếu
ví cuộc đời là cái dốc,
Thì than
ôi, tôi tới đỉnh mất rồi.
Nếu
đường lên hiểm nguy và khó nhọc,
Xuống sẽ
còn gian khó đến gấp đôi.
Còn hôm
nay tôi ngồi trên đỉnh dốc
Của đời mình
để suy ngẫm về tôi,
Về những
việc chặng đường qua làm được,
Và những
việc sắp phải làm phía trước.
3
Nhiều
hay ít chừng ấy trang tôi viết?
Chừng ấy
trang tôi dịch - ít hay nhiều?
Trong
cái kho ý và vần tôi biết
Liệu
đang còn cho sắp tới bao nhiêu?
Và phải
chăng việc tôi làm cần thiết
Cho
riêng mình, cho đất nước tôi yêu?
Một câu
hỏi ngô nghê mà tế nhị,
Và dù
phải muốn hay không, tôi phải nghĩ.
4
Và cả
việc chừng ấy năm tôi sống
Đúng hay
sai, tôi đã đạt những gì?
Tôi cáu
giận, tôi đấu tranh, hy vọng,
Tôi mày
mò trăn trở kiếm đường đi,
Nhưng
rốt cục, đúng hay sai? Lao đồng,
Tôi dành
nhiều cho lao động, đôi khi
Quên cả
sống, quên cả yêu, hết thảy.
Và chẳng
biết đúng hay sai điều ấy.
5
Nếu mỗi
người một ngôi sao chiếu mệnh,
Sao của
tôi, tôi nghĩ, cũng không mờ,
Và có
thể sẽ ít nhiều lấp lánh
Nếu mây
buồn không che lấp. Ngày xưa
Chắc mẹ
tôi sinh tôi trong giá lạnh
Vào một
ngày ảm đạm, gió và mưa,
Nên suốt
cả cuộc đời tôi có lẽ
Tôi phải
chịu lạnh và buồn như thế.
6
Cái buồn
ấy bám theo tôi từ nhỏ,
Vừa lớn lên
tôi đã kịp thấy đời
Chưa
hoàn hảo, đầy bất công, đau khổ
Đầy
những điều vô lý ở khắp nơi.
Rồi có
dịp được đi đây đó,
Những
điều trên tôi vẫn thấy, than ôi,
Thấy mà
chẳng làm được gì thay đổi.
Cái buồn
lớn ngày một thêm nhức nhối.
7
Buồn lắm
chứ, buồn và đau, đau thắt,
Tôi muốn
ôm, muốn giữ nguyên lành
Cả bốn
biển, cả năm châu, trái đất
Trong
hòa bình, trong vĩnh viễn màu xanh.
Tôi muốn
thế, nhưng xưa nay trái đất
Đã bao
giờ thoát khỏi nạn chiến tranh?
ừ thì
tôi không là ai, bé nhỏ,
Nhưng là
người, tôi quan tâm điều đó.
8
Buồn lắm
chứ, một phần hai nhân loại
Đang đói
ăn, lo kiếm bữa hàng ngày.
Buồn lắm
chứ, nhân dân tôi vĩ đại
Gian khổ
nhiều, trong mấy chục năm nay,
Mà xưa
đói, giờ chưa no nhiều cái:
Vẫn
nhiều người xin bố thí, chìa tay…
Bản thân
tôi cũng chẳng no, xin lỗi,
Nhưng
không lẽ không buồn, không được nói?
9
Buồn lắm
chứ, buồn sự đời phức tạp.
Đúng và
sai, sai và đúng xóa nhòa.
Cái hợp
pháp và cái không hợp pháp,
Tốt và
tồi luôn lẫn lộn, và ta
Trong
cơn xoáy của cuộc đời bão táp
Ta chống
chèo, lo đứng vững, đi xa,
Và sẽ
biết: làm người ngay không dễ.
Ta day
dứt, ta buồn đau vì thế!
10
Sêchxpia
nói trong một bài sonnet
Về thời
ông đang sinh sống thế này:
Rằng
người tốt, luôn bị đời khinh miệt,
Rằng côn
đồ lên mặt dạy người ngay,
Rằng
nghệ thuật bị chính quyền bóp chết,
Rằng sự
đời trái ngược đó và đây…
Ông muốn
chết, thoát những điều thấy đó,
Nhưng
không nỡ để người yêu đau khổ.
11
Thời của
ta, tất nhiên, không phải vậy.
Ta đang
xây một xã hội tốt lành,
Nhưng
rất tiếc, tạm thời ta vẫn thấy
Biết bao
điều trái ngược có xung quanh.
Và tất
cả những điều ta thấy ấy
Bắt ta
buồn; và có thể tôi, anh
Không
muốn chết như Sêchxpia ngày trước,
Nhưng
không nghĩ, không buồn đau sao được?
12
Buồn lắm
chứ, buồn cả vì cuộc sống
Đã bắt
ta luôn vấp ngã khá nhiều,
Đến đôi
lúc tưởng hoàn toàn thất vọng.
Buồn cả
vì trắc trở với tình yêu.
Buồn cả
việc găp bất công ta chẳng chống,
Nhưng
cuối cung kết quả chẳng bao nhiêu.
Và buồn
nhất, một nhà thơ đã nói,
Là anh
đúng mà không ai hiểu nổi.
13
Buồn cả
việc sắp già, không chỗ ở,
Chỉ ước
mơ có được một căn phòng
Độ mươi
mét - để yêu và lấy vợ,
Để mùa
hè - được cởi áo; mùa đông
Được dậy
muộn; buồn cả vì vô cớ
Bỗng
thấy buồn, muốn đập phá chơi ngông,
Vì đôi
lúc quá cô đơn, quá mệt,
Đêm một
mình lang thang trong mưa rét.
14
Buồn lắm
chứ! Thơ và văn tôi viết
Mấy
nghìn trang, năm sáu tập khá dày,
Là lao
động của nhiều năm không mệt,
Có thể
tồi, cũng có thể là hay.
ừ, thì
thơ thế nào tôi vẫn biết,
Nhưng
một khi bạn có nó trong tay
Thì lúc
đọc, chớ lật qua hờ hững,
Vì điều
ấy quá sức tôi chịu đựng.
15
Đọc một
bài xô-nê ta chỉ mất
Ba mươi
giây, nhưng để dịch - mười giờ.
Tôi cũng
nghĩ dịch thơ là mệt nhất.
Dịch là
làm, vì hai cái đều thơ.
Còn
nhuận bút bao nhiêu? Xin nói thật:
Thơ
Sêcxpia trường Tổng Hợp vừa qua
Trả một
hào cho mỗi câu tám chữ.
Bạn mà
thế, bạn cũng buồn lắm chứ!
16
Buồn lắm
chứ! Thơ viết ra cốt để
Được đem
in, mang ích lợi cho đời.
Tôi
viết, dịch mấy nghìn trang cũng thế,
Không
cho mình, không phải một trò chơi.
Nghĩa là
muốn được in, nhưng đâu dễ,
Chỉ đôi
bài, đây đó một bài nơi
Được lên
báo, mà phần nhiều thơ dịch,
Và không
phải những bài tôi thật thích.
17
Buồn lắm
chứ, buồn vì trong cuộc sống
Tôi bị
xem là thằng ngốc, anh hề.
Người ta
nói: tôi hoàn toàn lạc lõng
Với cuộc
đời đang có thực… Tôi nghe,
Nghe mà
chỉ thêm buồn và thất vọng.
Trốn nơi
nào cho thoát khỏi cừơi chê?
Nên lắm
lúc tôi đã vờ ngốc thật.
Tôi tếu,
cười, cười mà rơi nước mắt.
18
Tôi vẫn
biết, cả trong thơ cũng vậy,
Tôi bị
chê là quá thật, quá buồn,
Và chỉ
nói về riêng tôi… Điều ấy
Chưa bao
giờ tôi phủ nhận. Luôn luôn
Tôi mặc
cảm thấy thơ mình đâu đấy
Đứng
tách rời thơ giả dối, con buôn.
Xin đừng
nghĩ tôi tự hào vì thế.
Tôi buồn
lắm, buồn và đau nhiều lẽ.
19
Sau hai
cuộc chiến tranh dài ác liệt,
Đầy hy
sinh và gian khổ, bây giờ
Cả đất
nước đang khó khăn, tôi biết,
Nhưng
chuyển mình đi tới đích; và thơ
Cần
tiếng nói đầy lạc quan, kiên quyết,
Ca ngợi
đời trong lao động, ước mơ…
Tôi biết
thế - cần tiến lên phía trước,
Nhưng
không phải biết mà làm ngay được.
20
Điều
muốn nói buồn vì chưa kịp nói.
Bài thơ
hay chưa kịp viết; lúc nào
Tôi cũng
nghĩ như mình đang có lỗi
Trước
mọi người, trước cuộc sống. Dù sao
Trong
sáng tác, tôi chưa hề nói dối,
(Như trong đời chưa kiếm cách leo cao)
Và nếu
nhỡ có làm sai gì đấy,
Thì thú
thật, tài của tôi chỉ vậy.
21
Một
trong ba chức năng Văn học
Là nói
lên cái hiện thực hàng ngày.
Đây quả
đúng là vấn đề rất hóc
Mà thơ
mình trong giai đoạn gần đây
Đã hiểu
sai, theo tôi, nên bạn đọc
Cứ đợi
hoài mà không thấy thơ hay.
Người ta
nói ”mất mùa thơ” này nọ,
Tôi thì
nghĩ chung qui do ở chỗ:
22
Thơ
không nói được điều sâu kín nhất
Của
người xem rất khó tính bây giờ;
Chỉ ca
ngời rất chung chung, không thật,
Viết lại
dài, ý ít, tán vu vơ,
Mà thật
tiếc, không sâu vào thực chất,
Cái làm
nên sức sống của bài thơ,
Là tình
cảm. Vâng thì đời đẹp đẽ,
Nhưng
không được ca ngợi đời như thế.
23
Và ở chỗ
do người ta ào ạt
Đưa vào
thơ hết tất cả những gì
Có thể
đưa, đến bực mình, lạm phát
Các đề
tài rất dung tục. Nhiều khi
Còn có
anh tự khoe mình thành đạt
Đưa vào
thơ phân lợn, cá rô phi…
Tôi không
nghĩ thơ siêu phàm, nhưng nó
Vẫn là
thơ, xin trả về đúng chỗ.
24
Nói thì
sợ là “thơ mình, vợ bạn”,
Nhưng
thơ nay quả lắm cái đau đầu.
Người
đọc chán, người làm thơ cũng chán,
Báo ngại
dùng, nhà xuất bản đùn nhau.
Nghĩa là
nhìn về tương lai - rất nản,
Cứ đà
này sẽ không biết tơi đâu?…
Mà một
khi thơ đã là nghĩa sống,
Hỏi làm
sao không buồn, không dao động?
25
Buồn lắm
chứ, buồn vì ta thừa kế
Từ vốn
thơ thế giới quả không nhiều.
Các cụ
ta, cả thơ xưa cũng thế,
Dịch rất
tồi, mà cũng chẳng bao nhiêu.
ừ thì
lỗi do chiến tranh, có thể,
Nhưng
thực tình… Xin chớ nghĩ tôi kiêu,
Tôi bắt
tôi phải dịch thơ người khác,
Khi có
thể, và muốn ngồi sáng tác.
26
Tôi nói
thế không hề cho thơ viết
Là sang
hơn thơ dịch. Đúng, bao giờ
Dịch
cũng tốt và là điều cần thiết
Cho cuộc
đời, cho văn học. Làm thơ
Tôi cũng
có những điều riêng muốn viết,
Nhưng
phải ghìm; và thú thật vừa qua
Tôi viết
ít, dịch nhiều vì một lẽ -
Dịch dễ
in và cần hơn, chỉ thế.
27
Buồn cả
việc chính bản thân nghề dịch
Bị làng
thơ và xã hội xem thường -
Không tổ
chức, không báo riêng khuyến khích,
Không cả
tiền. Sống chỉ dựa vào lương.
Buồn cả
việc, một số anh tuỳ thích
Cứ dịch
bừa, không lý luận, đề cương,
Và tất
nhiên dịch không hay, tùy tiện,
Làm
người đọc ngày một thêm định kiến.
28
Buồn cả
một số người chỉ có
Đôi bài
thơ in rải ddinow, thế mà
Được
vĩnh viễn gọi là nhà thơ, và họ
Cứ tưởng
mình là ghê gớm, tài ba.
Còn
những người dịch thơ đầy gian khổ
Chỉ được
xem là đồng nghiệp hạng ba,
Là thợ
dịch, chuyên ghép vần, chuyển chữ…
Ngớ ngẩn
thật, nhưng cũng buồn lắm chứ?
29
Vâng
buồn lắm, buồn đến đau nhức nhối -
Buồn tập
thơ anh dịch mấy năm trời
Rất muốn
in mà không sao in nổi,
Và anh
nhờ đọc hộ một vài nơi.
Nhưng
các vị tiếng tăm kia từ chối.
Anh lại
buồn, đưa bạn gái đọc chơi,
Mà cũng
chẳng vui hơn, vì cô gái
Tưởng
anh đang tấn công, nên trả lại.
30
Buồn cả
việc báo và nhà xuất bản,
Như phần
đông người đọc sách bây giờ,
Về trình
độ nói chung cón có hạn
Trong
việc tìm, nhận xét, chọn in thơ.
Thêm vào
đó, lại nể nang bè bạn,
Nên
nhiều bài thơ tốt bị làm ngơ.
Chưa nói
chuyện không ít anh biên tập
Cậy báo
mình, tranh thủ in tới tấp.
31
Về nhiều
mặt, thơ hiện nay đang bí
Đến cả
tôi cay cú thế làm rồi
Cũng
chuyển sang viết văn xuôi, thầm nghĩ,
Định
giải buồn dăm ba bữa mà thôi.
Nhưng
không ngờ viết cũng trôi, vừa ý,
Nên kéo
liền một mạch, cuối cùng tôi
Trong
sáu tháng xong mười lăm truyện ngắn,
Tính số
trang cũng tròn hai trăm chẵn.
32
Thế là
tốt, là đáng mừng, khỏi nói,
Văn giúp
tôi diễn tả hết những gì
Thơ
không nói hoặc là không nói nổi.
Nhưng
tôi buồn và cứ nghĩ nhiều khi
Trước
Nàng Thơ tôi ít nhiều có lỗi
Như anh
chồng định trốn vợ ra đi,
Đi để
kiếm tình nhân, hay vợ lẽ…
Không!
Tôi quyết không là người như thế.
33
Tôi đã
về với Nàng Thơ bất hạnh,
Sẽ thủy
chung, sẽ sống trọn đời mình,
Dù Nàng
xấu, bị chê hay bị đánh,
Hay vì
Nàng, tôi có thể hy sinh.
Và bằng
chứng - mấy hôm nay tuy lạnh,
Tuy đang
buồn, răng nhức nhối rất kinh,
Tôi đã
viết những vần thơ sùi sụt,
Bắt
người đọc cũng buồn lây đôi chút.
34
Và vì
thế, vì bỏ lâu không viết,
Vì nhức
răng, vì mưa gió, đau đầu,
Nên chắc
chắn những dòng trên, tôi biết
Chẳng ra
gì, rời rạc, lại không đâu.
Chỉ toàn
chuyện riêng tư, không cần thiết
Phải dài
dòng ca cẩm nói cùng nhau.
Nhưng
người đọc bỏ qua cho điều đó.
Thơ là
thế, lúc thế này, thế nọ.
35
Thưa bạn
đọc, thời gian trôi nhanh thật:
Kể từ
khi tôi viết, dịch chương đầu
Cho tới
nay đã ba năm - tôi bắt
Các bạn
chờ, như thế đã là lâu.
Nghĩa là
đã ba vòng tròn trái đất
Quanh
mặt trời đều đặn nối theo nhau.
Tôi thì
tiếc là trong thời gian đó
Hơn
nghìn vòng tôi quay quanh một chỗ.
36
Suy cho
kỹ ba năm là rất ngắn,
Nhưng ba
năm có thể lại quá dài
Cho một
người như tôi, luôn phải bận
Để bắt
đầu tiếp tục viết chương hai –
Và để
viết mười bẩy chương chắc chắn
Cứ đà
này, sẽ bỏ giở nay mai.
Nhưng mà
thôi, cuối cùng, dù có muộn.
Tôi cũng
viết chương hai như đã muốn.
37
Gì thay
đổi trong ba năm trời ấy?
Tôi bình
tâm ngồi điểm lại - không nhiều:
Về đời
tư vẫn hoàn toàn như vậy,
(Có lẽ
trừ một cú sốc tình yêu).
Còn sáng
tác thì như ta đã thấy,
Viết thì
lười, in chẳng được bao nhiêu,
Nếu không kể độ vài ba cuốn sách
Mà tôi
ép người người ta in đủ cách.
38
Nhưng
một cái khác xa xưa, dễ nhận
Là trong
thơ cũng giống ở trong đời,
Tôi trở
nên dễ buồn hơn, già dặn.
Có thể
vì đây đó khá nhiều nơi
Tôi đã
đi, thấy nhiều điều khác hẳn,
Mà ngẫm
mình, tư lự, ít vui chơi…
Không
hiểu sao đôi khi tôi cứ nghĩ:
Đời đang
thế, quá vui là vô ý.
39
Buồn là
dễ, như người ta vẫn nói,
Là thủ
tiêu mọi ý chí, là hèn.
Tôi cũng
biết, và còn cho có tội,
Nếu để
buồn lây sang cả người bên.
Và vì
thế, tôi chân thành xin lỗi
Vì đã
buồn, than khóc ở phần trên.
Nhưng
bạn đọc đừng trách tôi này nọ
Vì cái
cớ để tôi buồn cũng có.
40
Nhân năm
mới tôi về quê ăn Tết
(Và ở
quê, tôi đã viết chươong này)
Cũng
muốn vui, nhưng than ôi, trời rét,
Mưa dầm
dề. Thêm vào đó, về đây
Là để ăn
bánh chưng, ăn bánh tét,
Thế mà
răng lại nhức buốt, lung lay,
Chưa nói
chuyện người yêu tôi tuần trước
Tuyên bố
cắt, hỏi không buồn sao được?
41
Buồn lắm
chứ, thế là tôi tìm giấy
Nằm
trong chăn viết một mạch dài dài
Băm mấy
khổ, như chúng ta vừa thấy,
Đủ thứ
buồn, với giọng kể bi ai.
Thế mà
rất say sưa, ai gọi dậy,
Tôi cũng
lờ, tất cả bỏ ngoài tai.
Vâng,
tôi viết đúng buồn rơi nước mắt.
Ai đau
răng, viết vui là không thật.
42
Chắc các
bạn đọc đến đây có thể
Đang chê
tôi: trong thực tế bây giờ
(Và cả
xưa) thơ người ta không thế -
Chưa hẳn
vần đã được gọi là thơ.
Mà đây
chỉ là những lời kể lể,
Không tu
từ, không cốt truyện, vu vơ…
Tôi đồng
ý, nhưng cũng xin người đọc
Đừng cho
tôi là một anh quá ngốc
43
Người ta
ví Hồ Xuân Hương sắc bén
Là một
cô làm ruộng khỏe, và bà
Dám
trâng tráo vén quần cao tới bẹn,
Xuống ao
tù Văn học cổ nước ta,
Làm các
quan nhà thơ, tuy có thẹn,
Từ cung
đình vẫn đưa mắt nhìn ra.
Các quan
giận, tất nhiên, nhưng vẫn thích
Và trộm
liếc cô nông dân tinh nghịch.
44
Trong “Don
Juan của tôi”, tôi cố ý
Viết câu
thơ như câu nói thường ngày.
Cứ nói
toạc những điều ta suy nghĩ,
Pha chút
đùa - có thể thế mà hay.
Chứ làm
thơ, thực ra không ít vị
Ưa cầu
kỳ, hoa bướm, gió và mây,
Rất sáo
rỗng… Tôi thì ưa trần tục,
Vì cuộc
sống vốn đã là nghiêm túc.
45
Và hơn
nữa, như phần đầu đã nói,
Tiểu
thuyết tôi có thể sẽ rất dài.
Nên tôi
định cứ dềnh dàng không vội,
Tán đều
đều cho tận thết chương hai,
Hay thậm
chí cả chương ba - xin lỗi,
Không
mấy người chữa được bệnh nói dai.
Nghĩa là
muốn nhân đây xin tâm sự
Cũng bạn
đọc những câu “buồn lắm chứ”.
46
Vâng
buồn lắm, buồn cả trong dịp Tết,
Cứ lắng
nghe anh sẽ thấy thế nào!
Đang nằm
ấm trong chăn, tôi ngừng viết,
Nghe
phòng ngoài, khách nói chuyện xôn xao.
Khách
nói chuyện rằng năm nay chưa rét,
Mà trâu
cày - trâu ông Lục, bà Bao,
Trâu ông
Thíu – mới lớn lên đã gục,
Trong
một ngày cả ba con một lúc
47
Sao lại
chết? Vì là trâu hợp tác,
Nên ai
ai cũng có thể bắt cày,
Cày đến
chết, đến gày nhom, hốc hác,
Cày xong
rồi, theo đúng lệ xưa nay,
Chưa được
ăn đã bị ngay người khác
Bắt đi
liền, không ngọn cỏ, lá cây.
Vì đơn
giản trâu chung, thưa bạn đọc,
Mà đã
chung thì còn ai chăm sóc?
48
Ôi tội
nghiệp, những con trâu tội nghiệp,
Đứng
trong đêm, không lý sự hiền lành,
Chuồng
trống trải, không tường che, tấm liếp,
Đói
ngẩng đầu - không có cả mái tranh…
Thế là
ngã, trong vũng phân, tội nghiệp,
Thoi
thóp nằm để đến sáng chờ anh
Báo trâu
ngã. Không phải vì đói mệt.
Vì chủ
nghĩa chúng ta mà chúng chết!
49
Kia câu
chuyện đang đổi đề, một vị
Nói oang
oang: “Đúng một lũ côn đồ!
Đang vụ
cấy thì trạm bơm bắt bí!
Thiếu
nỗi gì? Cũng rượu uống, cơm no,
Sao cái
máy vẫn đứng im tắc tị?”
“Vì
thiếu tiền! - một vị khác kêu to,
Vì thiếu
tiền lót tay, nên mấy đứa
Máy thì
tốt mà cứ vờ sửa chữa”.
50
Thế mấy
đứa là ai mà láo vậy?
Là ba
anh đi học huyện mới về.
Do hợp
cử, công điểm cao, giữ máy
Mới một
mùa, đã hoạnh họe rất ghê.
Và thật
khổ, một trong ba anh ấy
Là em
mình, thế mới thật đáng chê!
Tôi biết
chuyên quát em: ”Sao mày thế?”
Hắn chỉ
cười, đáng yêu và ngoan tệ!
51
Đúng, em
tôi, công bằng ra mà nói,
Là thằng
em không đến nỗi, hiền từ.
Thế thì
sao, quả là không hiểu nổi,
Sao bây
giờ nó đổ đốn, đâm hư.
(Nghĩa
là hư ngoài đời). Tôi đã hỏi,
Tôi tra
dần, mong biết chuyện riêng tư.
Ra cu
cậu chỉ bắt đầu đổi khác
Từ khi
nhận chân bơm cho hợp tác.
52
Số là để
tranh nhau thêm ít nước
Người ta
tranh mang rượu thịt, mang gà
Cho các
cậu; và những ai mang trước
Hoặc
mang nhiều, được chiếu cố, thành ra
Các cậu
quen, không ăn là không được,
Mọi vấn
đề chỉ từ đọc sinh ra.
Bố tôi
bảo: Hắn đã hư, hẳn vậy,
Nhưng
tại đời, tại các anh cả đấy!
53
Lại nghe
tiếp, đỡ ồn hơn một ít,
Khách
đang kêu là không hiểu thế nào
Năm nay
Tết nông dân không có thịt,
Không
cân nào mua giá rẻ. Vì sao?
Cũng qua
chuyện, vô tình tôi được biết
Rằng nhà
tôi làm nghĩa vụ rất cao,
Như năm
ngóai đã cân ba tạ lợn,
Nhưng
thịt Tết - xách tiền đi chợ Lớn.
54
Trong
khi ấy chúng tôi, con - cán bộ
Bên bữa
cơm mừng năm mới quây quần,
Đứa này
khoe được hai cân, đứa nọ
Lại tự
hào trao đổi được mưòi cân.
(Nhưng tất cả để nguyên trên thành phố,
Chỉ mang
về cái miệng chén). Nông dân
Là thế
đấy – suốt cả năm cùng cực,
Và Tết
đến phải nuôi thêm trí thức.
55
Từ nhà
tôi rất dễ dàng suy tiếp:
Cả nước
ta, có thể nói bây giờ
Đang
treo trên đôi vai gầy nông nghiệp
(Trên
đấy cũng là nghệ thuật, văn thơ).
Như bố
mẹ của chúng tôi, tội nghiệp,
Hai
người già lo ruộng khoán, ươm tơ
Để đất
nước có gạo ăn, vải dệt,
Và để
đón chúng tôi trong dịp Tết.
56
Để bù
lại- tuy thực ra bố mẹ
Của
chúng tôi không đòi hỏi cái gì -
Chúng
tôi biếu hương trầm dăm ba thẻ
Và đôi
lời khuyên cách sống. Ra đi
Tôi thì
không, nhưng bọn em tuy thế
Vẫn xin
tiền của các cụ nhiều khi.
Tôi quát
chúng, mẹ tôi cười sợ sệt:
Nhỡ sang
năm chúng không về thì chết!
57
Thưa bạn
đọc, tôi đã nằm nghĩ ngợi,
Nghĩ rất
lâu về những chuyện vừa rồi.
Đúng,
nông thôn bây giờ nhiều cái mới,
Nhiều
cái mừng, nhưng cũng đúng, than ôi,
Đang còn
có nhiều điều cần nói tới,
Như
chuyện nhà, chuyện Tết của làng tôi.
Vâng cái
làng tôi viết trong truyện “Bão”,
Toàn
chuyện thật, dù tôi là nhà báo.
58
Toàn sự
thật, tính tôi ưa sự thật,
Dù đôi
khi sự thật dễ mất lòng.
Tôi
không thể làm ngơ hay nhắm mắt
Trước
những điều vô lý ấy. ồ không!
Và viết
báo, làm thơ, tôi tự bắt
Phải góp
phần làm giảm bớt bất công
Bằng
ngòi bút của một ngưòi trung thực,
Không cơ
hội, không sáo mọn, công thức.
59
Thưa bạn
đọc, thế là tôi đã viết
Về buồn
dau chừng ấy cũng quá dài.
Không
vui lắm, nhưng biết đâu cần thiết
Cho
những người ưa suy ngẫm, còn ai
Không
đồng ý thì gút-bai, - tạm biệt.
Còn bây
giờ, để kết thúc chương hai,
Mời bạn
đọc hãy cùng tôi ngồi nhớ
Cuốn
tiểu thuyết Bairơn ta đọc giở.
60
Ta hãy
nhớ cảnh Don Juan gặp bão
Phải
lênh đênh trên sóng biển nhiều ngày,
Chịu đói
khát, đến phải ăn quần áo,
Ăn thịt
người - một cảnh hiếm xưa nay –
Rồi rốt
cục bị sóng đưa lên đảo,
Chỉ một
mình, và ở đó, rất may
Juan đã
gặp nàng Haiđê kiều diễm,
Một cô
gái, theo tôi là rất hiếm
61
Cô gái
ấy yêu Don Juan, và vậy
La thiên
nhiên ăn ở rất công bằng.
Sau bao
nỗi giân truân như ta thấy,
Được đền
bụ hậu hĩnh, thế rồi Juan,
Juan đã
gặp một tình yêu nồng cháy
Giữa êm
đềm sóng biển, gió và trăng…
Tôi mà
được một người yêu như thế,
Khó khăn
nào tôi cũng cho là dễ.
62
Nhưng
rất tiếc, với riêng tôi cuộc sống
Hình như
không có cái luật bù trừ.
Tôi đi
biển và cũng từng say sóng,
Say
nhiều lần, từng đói khát, tương tư.
Hơn thế
nữa, tôi không hề hư hỏng,
Đều đặn
thăm và đều đặn viết thư,
Thế thì
sao cô người yêu lại bỏ?
Vì chưa
ăn thịt người cẳng chó?
63
Ôi phụ
nữ, ôi đàn bà, ôi giả dối!
Bairơn
kêu câu ấy rất nhiều lần.
Tôi thì
thế, quả là không dám nói,
Nhưng
xin thề không một chút phân vân,
Rằng phụ
nữ đúng là không hiểu nổi,
Rất
phiền hà, rất cố chấp, vân vân.
Và mỗi
bận viết hai từ phụ nữ
Tôi lại
muốn ghép vần ‘buồn lắm chứ’.
64
Chỉ
Haiđê và mẹ tôi có lẽ
Đứng cao
hơn cái yếu của đàn bà.
Và thú
thật, suốt ba năm vì thế
Tôi chần
chừ không muốn dịch chương ba,
Vì do
thương Haiđê, tôi muốn để
Juan và
nàng sống mãi, đẹp trong ta.
Trong
chương tiếp Don Juan bị đem bán,
Và nàng
chết vì buồn, thưa các bạn.
65
Nhưng
năm nay, thất tình, tôi sẽ dịch.
Có thể
không, ai biết trước. Cuộc đời
Thường
hay trái với những gì ta thích.
Có thể
rồi tôi chỉ mải ăn chơi,
Hay có
thể được thành công kích thích,
Tôi nhân
đà dịch tuốt tuột một hơi
Hết tất
cả mười bảy chương đồ sộ.
Thơ, như
người, nói chung là có số!.
(Chương I, 1979, chương 2 viết xong ngày 29-7 Tết Quý Hợi 1983)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét