ĐÔN JUAN
Tiểu
thuyết thơ
ĐÔN JUAN là tác phẩm chính của thi hào
Anh George Gordon Byron (1788 – 1824, còn được gọi là Lord Byron, Huân tước
Byron), mà theo lời nhà phê bình văn học xuất sắc Anh thế kỷ 19, Percy Shelley,
là tác phẩm hay nhất được viết bằng tiếng Anh từ xưa đến nay.
Đây là cuốn tiểu thuyết
thơ đồ sộ gồm 17 chương dài (chưa kết thúc vì cái chết của tác giả) mang tính
châm biếm, hài hước với cốt chuyện hấp dẫn pha chút ly kỳ đặc trưng cho khuynh
hướng chủ nghĩa lãng mạn châu Âu thời đó mà ông là lãnh tụ tinh thần. Trong khi
trình bày phần nội dung, khá chậm và đơn giản, nhà thơ cho xen vào nhiều đoạn
trữ tình dài về đủ các đề tài khác nhau, và đây chính là phần hấp dẫn của tác
phẩm. Đó là những ví von độc đáo, những nhận xét bất ngờ và sâu sắc khiến người
đọc không khỏi ngạc nhiên thích thú, vì chúng được viết với sự hóm hỉnh, vui
nhộn khác thường, nhiều khi đến mức đùa tếu, và người dịch đã cố truyền đạt một
cách lưu loát sự hóm hỉnh và vui nhộn đ mà vẫn giữ được giọng điệu và hình thức
thơ phức tạp của nguyên bản, tức giữ đúng nhất quán số lượng từ trong câu và sơ
đồ gieo vần trong suốt cả gần nghìn trang thơ của cuốn tiểu thuyết.
Tóm lược nội dung:
Chương một kể chuyện gia đình Đôn Juan ở thành phố Seville, Tây Ban Nha. Bố
chàng, Hôxe, và mẹ, Inez, là cặp vợ chồng quí tộc giàu có nhưng bất hòa. Sau
cái chết của chồng, Inez bắt đầu giáo dục con theo cách mà tác giả cho là sai
lầm, là điều góp phần dẫn tới việc mới 16 tuổi, Juan đã dính vào vụ tình ái với
Julia, người vợ trẻ của Anfonso. Sự việc vỡ lỡ, Julia phải vào tu viện, còn
Juan thì được mẹ cho ra nước ngoài để học tập và cũng để trốn tranh dư luận.
Chương hai nói về cảnh con tàu chở Đôn Juan gặp bão rồi chìm, phải lênh đênh
trên biển nhiều ngày, cảnh ăn thịt chó, thịt người, vân vân. Cuối cùng cả con
tàu hai trăm người chỉ mình Juan sống sót, dạt vào một hòn đảo nhỏ ở Hy Lạp,
nơi chàng được Haiđê cứu sống. Nàng là con gái một tên cướp biển, môt người
buôn nô lệ giàu có và nhẫn tâm. Hai người yêu nhau say đắm, một tình yêu trong
trắng và lý tưởng. Chương ba và bốn kể chuyện bố nàng trở về bất chợt, bắt Juan
lên tàu đem tới Thổ Nhĩ Kỳ bán làm nô lệ. Haiđê quá buồn đau mà chết, mang theo
xuống mồ đứa con tình yêu của họ. Ở Thổ Nhĩ Kỳ, Juan và một ông người Anh được
bán cho hoàng cung vua Thổ. Gullbeyaz, bà vợ thứ tư của Sultan, thấy Juan đẹp
trai bèn cho người mua về, cải trang thành nữ đưa vào cung hầu hạ mình. Chương
năm và sáu kể chuyện Juan bị bắt cải trang thành cô gái, đưa vào hậu cung của
Gulbeayaz. Chàng cương quyết từ chối tình yêu của Gullbeyaz, suýt bị nàng giết.
Nhưng cuối cùng chàng mềm lòng, và đang lúc sắp khuất phục thì chính đức Sultan
xuất hiện. Ông này cũng thích Juan vì tưởng chàng là phụ nữ. Juan được đưa vào
harem, nơi tì thiếp của vua ở. Tại đây, chàng được xếp ngủ cùng giường với
Dudu, một cung nữ xinh đẹp chưa bao giờ được vua đoái hoài tới. Nửa đêm bỗng
Dudu kêu thét lên. Mọi người gạn hỏi, nàng không chịu nói vì sao, và lại cùng
cô Juan ngủ tiếp, cho đến sáng hôm sau, Gullbeyaz biết chuyện, tức giận sai
lính cho bỏ hai người vào bao, ném xuống biển. Trong hai chương bảy và tám tác
giả mô tả quân Nga, do Suvorov chỉ huy đánh thành Ismail của quân Thổ. Juan và
ông bạn người Anh kia chiến đầu rất dũng cảm trong hàng ngũ quân Nga. Cũng ở
đây, Juan hào hiệp cứu một cô bé người Thổ tên là Leila và nhận em làm con
nuôi. Nhờ thành tích chiến đấu xuất sắc, Đôn Juan (cùng Leila) được Suvorov cho
về Petersburg yết kiến nữ hoàng Nga Ecaterine. Các chương tiếp nói về việc
chàng được nữ hoàng Nga đem lòng yêu mến và trở thành tình nhân của bà. Sợ
chuyện vỡ lỡ, bà cử Đôn Juan làm sứ thần Nga tới nước Anh. Các chương còn lại
nói về những chiến công chinh phục phụ nữ của Đôn Juan ở đây, quê hương của tác
giả.
Tạm thời người dịch mới
dịch xong bảy chương đầu và một phần chương Tám.
Chương I
1
Tôi
đang kiếm người hùng làm nhân vật,
Mà
ngày nay loại người đó vô vàn.
Cứ
hằng tháng, nhờ báo khen, họ phất,
Tháng
qua rồi, danh tiếng họ tiêu tan.
Các
vị ấy, tôi không thèm để mắt,
Nên
bây giờ xin được chọn Đôn Juan,
Người
bạn cũ xưa nay ta khoái chí,
Xem
diễn trò rồi cho đi với quỷ.
2
Howe,
Vernon, Cumberland - hàng thịt,
Ferdinand,
Keppel, Hawke - một bầy
Cũng
được báo nhắc tên, nhiều hoặc ít,
Cũng
sang hờ như Welles ngày nay.
Như
một lứa lợn con luôn ụt ịt,
Họ
cố tìm danh vọng khá mê say.
Mà
danh vọng, thì Napôlêông cũng vậy,
Cũng
nhờ báo mà trở nên lừng lẫy.
3
Barnave,
Brissot, Danton, La Fayette,
Rồi
Petion, Clootz, Mirabeau,
Đều
người Pháp, nhiều không sao kể xiết,
Đời
chưa quên, toàn mặt lớn tai to.
Cả
các vị cựu chiến binh bất diệt
Như
Hoche, Lannes hay Joubert,
Cũng
nổi tiếng và vinh quang tất cả,
Nhưng
đưa họ vào thơ sao khó quá.
4
Cả
Nelson đô đốc to loại cỡ,
Không
nhiều người có thể sánh ông ta,
Thế
mà nay chẳng còn ai thèm nhớ,
Rằng
một thời nổi tiếng Trafalga.
Nên
có cái cho thủy quân lo sợ,
Vì
bây giờ quân bộ đã hơn xa.
Họ
được yêu, biết làm sao, sự thật,
Cả
Nelson và Howe...vua quên tất.
5
Trước
và sau Hecquyn ta đã thấy
Biết
bao nhiêu dũng sĩ đáng tôn thờ.
Thế
mà họ, các vĩ nhân lừng lẫy,
Không
được đời cho lưu lại trong thơ.
Tôi
không biết là vì sao lại vậy,
Nhưng
thực tình, cắn bút, nghĩ bâng quơ,
Nhân
vật mới tôi không sao kiếm nổi,
Nên
đành chọn Đôn Juan như đã nói.
6
Horace
khuyên: “In medias res”,
Là
cách ta nên chọn để vào đề.
Gì
có trước dần dần qua chi tiết,
Ta
trình bày, không được quá lê thê,
Như
một đôi đang yêu nhau tha thiết,
Chọn
lúc nào nên kể mọi người nghe,
Rằng
đôi ấy trong nhà, trên bãi cỏ
Tỏ
tình nhau, gì xảy ra sau đó…
7
Thường
là thế, nhưng riêng tôi thì khác.
Tôi
kể ngay từ cái mới bắt đầu,
Và
chủ trương phải trước sau mạch lạc,
Nên
lạc đề sẽ không có nhiều đâu.
Thôi
xin phép được bắt đầu, (thật ác,
(Cái
câu này tôi phải nghĩ rất lâu),
Về
ông bố Đôn Juan tôi sẽ kể,
Cả
bà mẹ, nếu các ngài thích thế.
8
Đôn
Juan sinh ở Seville, thành phố
Có
cam ngon và phụ nữ tuyệt vời.
Tiếc
cho ai chưa một lần tới đó,
Để
ít nhiều hưởng cái thú ăn chơi.
Bố
mẹ Juan sống trong khu nhà cổ
Bên
bờ sông cũng nổi tiếng khắp nơi,
Sông
Grada thành Seville lộng lẫy,
Đẹp
nhất nhì Tây Ban Nha thời ấy.
9
Tên
ông bố là Hôxê, ắt phải
Kèm
chữ Đôn, một quý tộc có nòi,
Không
hề lẫn máu người Mô, Do Thái,
Con
cháu người Gôtíc cổ xa xôi.
Tôi
dám chắc trong làng chơi quý phái
Chưa
người nào (xin bạn đọc tin tôi),
Tài
cưỡi ngựa và có duyên như thế,
Như
Hôxê…mà thôi, sau sẽ kể.
10
Bà
mẹ Juan quả là nhà bác học,
Không
môn nào bà không thạo, không hay.
Đến
nỗi cả những người không phải ngốc,
Chuyện với bà cũng phải thấy rất gay.
Mà
thậm chí những con chiên Cơ đốc
Vốn
nhiều tài và đức hạnh xưa nay,
Cũng
thầm ghen với bà ta, thú thật,
Rằng
khoa học, văn chương bà hơn tất.
11
Trí
nhớ bà, tức Đôna Inez
Quả
diệu kỳ, bà thuộc hết Lôpê
Nên
kép nào nhỡ quên vai, chịu chết,
Liền
được bà nhắc tuốt tuột cho nghe.
Cũng
vì thế, không như ai chịu mệt,
Bà
chẳng cần các bài giảng lê thê
Của
giáo sư Feinagle. Có lẽ
Ông
chịu chết vì những người như thế.
12
Toán
là môn được bà ưa hơn cả.
Tốt,
cao sang là đức hạnh của bà.
Bà
thích đùa, nhưng lời bà tao nhã.
Cái
bà bàn phải to lớn, cao xa.
Nói
tóm lại, bà này cao thượng quá,
Gọi
là thần tôi nghĩ cũng không ngoa.
Về
ăn mặc - đủ lụa the, nhung gấm,
Nhưng
cách may thì tôi không mê lắm.
13
Bà
biết tiếng Latinh và đọc hết
Pater Noster;
tiếng Hy Lạp thuộc lòng
Các
chữ cái; không ít khi mỏi mệt,
Bà
cũng cầm tiểu thuyết Pháp như ông
(Tuy
tiếng này, bà phát âm sai bét).
Tiếng
nước bà, bà chẳng học, mất công.
Nên
bà nói, quả không ai hiểu nổi,
Chắc bà nghĩ: nói hay là có tội.
14
Bà
cũng thích cả tiếng Anh, Do Thái,
Nghĩ
tất nhiên hai tiếng ấy rất gần.
Bà
giở sách ngồi tra từng chữ cái,
Đem
điều mình suy nghĩ đặt lên cân.
Mới
gần đây bà hỏi tôi: “Có phải
(Tôi
biết bà đang rất đỗi phân vân)
Là
Edem tiếng Hebrew một ý
Với
god damn tiếng Anh không ông nhỉ?”
16
Nói
tóm lại, bà đoan trang, mực thước
Như
dạy đời sách của Miss Trimmer,
Như
tiểu thuyết của chính bà Etwards
Như
vợ chàng Celeb đẹp, ngây thơ.
Nghĩa
là cố cũng không sao tìm được
Ở
người bà, dù chỉ nửa vết dơ.
Bà
không mắc những lỗi lầm phái yếu
Thường
vẫn mắc (đó là điều khó hiểu).
17
Về
đạo đức và uyên thâm mọi nhẽ,
Bà
là gương cho thiên hạ soi mình.
Các
nữ thần chắc cũng không được thế.
Thú
vui đùa bà nhất mực coi khinh.
Về
tính toán, Harison, có lẽ,
Bà
hơn nhiều máy tính của nhà anh.
Con
người ấy, họa chăng tôi dám ví
Cùng
“dầu bôi Macassar” tế nhị.
18
Ai
dám nói bà rằng không hoàn hảo?
Nhưng
mà thôi, cũng thế cả đời này.
Như
ta biết, tổ tiên xưa ăn táo
Trốn
thiên đường, xuống trái đất ta đây.
Vì
trên ấy, tôi nghe người ta bảo
Cả
đến hôn cũng không dám ban ngày,
Mà
Hôxê gọi Êva là cụ tổ,
Cây
nhà ai ông cũng thèm, muốn mó.
19
Là
một tay phớt đời ưa bay nhảy,
Sách
không mê, cũng chẳng thiết học hành,
Đôn
Hôxê thích đi đâu, đi đấy,
Chẳng
bao giờ đếm xỉa đến xung quanh.
Nhưng
người đời, tất nhiên không chịu vậy,
Họ
sẽ làm cho điêu đứng đời anh.
“Hôxê
có hai nhân tình”, họ nói.
Mà
khoản ấy, một thôi là đủ tội.
20
Ngoài
các điểm rất tốt trên, Inez
Còn
có thêm một điểm nữa, là bà
Luôn
tự mãn cho mình cao hơn hết,
Nên
việc này bà quyết chẳng cho qua.
(Khi
phụ nữ bị phụ tình, ta biết,
Đừng
anh nào mong được họ buông tha).
Inez
tốt và hiền từ, đúng vậy,
Nhưng
đã đến nước này thì đợi đấy.
21
Trị
một anh đàn ông không thật khó,
Nhất
là khi hắn mắc tội ngoại tình.
Dù
khéo dấu đến đâu rồi cũng lộ,
Bởi
các bà về khoản ấy rất tinh.
Nếu
bị bắt, thì ôi thôi, lúc đó
Các
bà vung cán quạt, nghĩ mà kinh,
Vì
cán quạt rơi vào tay phái đẹp,
Đánh
nhiều khi còn đau hơn roi thép.
22
Nghĩ
cũng tiếc: đời có nhiều cô gái,
Tốt,
khôn ngoan mà lấy phải chồng đần,
Hoặc
những ông tỏ ra mình thông thái,
Mà
chuyện trò chỉ biết ngắm bàn chân.
Tôi
nói thế, chắc ít nhiều không phải,
Tôi,
anh chàng chưa vợ, phó thường dân,
Xin
mạn phép nhắc những ông chồng đó
Rằng
có vợ, hãy xem chừng bị xỏ.
23
Đôn
Hôxê hay cãi nhau với vợ.
Không
một ai biết rõ chuyện thế nào,
Nên
tất cả, tất nhiên, tìm mọi cớ,
Qua
mọi nguồn để cố biết: vì sao?
Cái
thói xấu tò mò luôn đáng sợ
Chẳng
bao giờ tôi mắc nó, may sao.
Tôi
chỉ mong mọi gia đình êm ấm,
Nhưng
lấy vợ thì tôi cho lẩm cẩm.
24
Tôi
đã cố một đôi lần can thiệp,
Cốt
làm sao cho hai phía giảng hòa.
Vậy
mà chẳng bao giờ tôi được tiếp.
Cửa
suốt ngày im ỉm: họ đi xa.
Chỉ
một hôm, thật là điều khủng khiếp,
Juan
một mình hé cửa, ló đầu ra,
Và
các vị biết không, từ trên gác
Cậu
hắt xuống, đúng nửa thùng nước rác.
25
Như
chú khỉ tóc xoăn, luôn nghịch ngợm,
Juan
ham chơi, láu lỉnh đủ các trò.
Bố
mẹ cậu lại còn chiều ghê gớm.
Chỉ
việc này là họ chẳng đôi co.
Như
người khác, con lớn rồi, phải sớm
Gửi
đến trường là chuyện lớn nên lo,
Nhưng
họ nghỉ ở nhà là thượng sách,
Làm
Juan hư, mỗi người theo một cách.
26
Đôn
Hôxê và Đôna Inez
Sống
với nhau, tôi nghĩ, chẳng vui gì.
Người
này mong cho người kia chóng chết,
Nhưng
bề ngoài dám chắc chẳng ai nghi
Hay
căn vặn; vì hai người rất biết
Dấu
chuyện mình, vẫn đạo mạo, uy nghi.
Như
trong bọc, chiếc kim rồi cũng lộ
Cuộc
chiến tranh giữa hai người đã nổ.
27
Inez
thuê mấy thầy lang nói dối
Đến
chứng minh là vốn đã lâu rồi
Chồng
bà mắc bệnh điên, nhưng lại vội
Bảo
ông nhà chỉ rất xấu mà thôi.
Thế
chứng cứ của bà đâu, tôi hỏi.
Bà
ngập ngừng kiếm cách trả lời tôi,
Nhưng
bà tịt, bà khóc, thề xúc động:
Chúa
bắt bà ghét ông chồng hư hỏng.
28
Để
chép tội, bà đóng luôn cuốn sổ
Ghi
những nơi ông đi đến, lúc nào.
Để
dẫn chứng, đến khi cần, sẵn có,
Thư
của chồng bà giấu một vài bao.
Tôi
nghe nói, giúp bà làm việc đó
Là
bạn bè trong thành phố. Ôi chao,
Mẹ Inez yếu và già đến thế,
Cũng
xông xáo thu tin về con rể.
29
Vâng,
bà vợ tốt, tài, cao thượng ấy,
Rất
thản nhiên trước đau khổ của chồng,
(Như
phụ nữ Sparta xưa lừng lẫy
Chồng
mất đầu mà cứ tỉnh như không).
Bị
xã hội và bạn bè ruồng rẫy,
Hôxê
đành nén chịu nỗi bất công.
Còn
Inez dửng dưng nhìn tất cả,
Cái
dửng dưng thật tuyệt vời, danh giá.
30
Ta
không trách nếu bạn bè im lặng
Không
bênh ta khi kẻ xấu đang tìm
Đủ
các cách hại đời ta - Ai chẳng
Muốn
được làm danh giá, nghĩa là im?
Thêm
vào đó, luật sư, xin nói thẳng,
Cho
ca này không “malus anim”.
Làm
hại nhau tất nhiên là không tốt,
Ai
hại anh, thì không là my fault.
32
Không
ít khi hai gia đình, hai họ
Và
bạn thân khuyên giải họ nên hòa,
Nhưng
riêng tôi thì tôi cho rất khó,
Vì
cuối cùng còn có loại thứ ba,
Là
các tay trạng sư luôn năng nổ
Xui
hai người ly dị giống người ta,
Cho
các vị moi tiền, nhưng chỉ mệt -
Chưa
kịp moi thì Hôxê đã chết.
33
Vâng,
ông chết, khiến mọi người phải khóc,
Và
xót xa, tôi nghĩ, cũng khá nhiều.
Đó
là chuyện bình thường, thưa bạn đọc:
Ghét
người nào, người đó chết - ta yêu.
Tôi
được gặp một quan to có học.
Ngài
lắc đầu: thật đáng tiếc bao nhiêu,
Nếu
Hôxe không chết nhanh như vậy,
Thì
khối chuyện giật gân ta sẽ thấy.
34
Hôxê
chết, cùng theo ông xuống đất
Là
tiền công và thói xấu người đời.
Đầy
tớ thải, nhà và đồ bán tất,
Còn
nhân tình thì mỗi ả một nơi.
Một
cô ả theo thầy tu, ghê thật,
Còn
một nàng thì bỗng biến mất hơi.
Ông
thầy thuốc bảo tôi: vì sốt rét
Mà
Hôxê giờ không lo vợ ghét.
35
Nghĩ
lắm lúc công bằng ra mà nói,
Đôn
Hôxê không đến nỗi quá tồi.
Tôi
hiểu ông nên không hề kết tội,
Tuy
chuyện này chuyện nọ đến tai tôi.
Ừ
thì ông có phần nào nông nổi,
Gây
lắm điều…nhưng cuộc sống, than ôi,
Cũng
phải cho người ta vui một chút,
Chứ
mấy ai được như Pompilus.
36
Dù
tội lỗi đến mức nào cũng vậy,
Tôi
nghĩ ông bị phạt thế là nhiều.
Thì
các vị cứ nhìn xem sẽ thấy,
Một
ông chồng sẽ đau đớn bao nhiêu,
Khi
biết vợ cùng người thân chăng bẫy
Để
hại mình (người vợ vẫn từng yêu).
Nên
Hôxê không có gì để chọn,
Ngoài cái chết, một việc làm khiêm tốn.
37
Không
di chúc, không một lời trăng trối,
Juan
đương nhiên được thừa kế một mình
Cả
nhà đất, cả của chìm, của nổi,
Cả
những lời nói xấu đến là kinh.
Bà
Inez thì đương nhiên, khỏi nói,
Trở
thành người duy nhất đủ thông minh
Để
dạy Juan …ừ, mà thôi, cũng tốt -
Mẹ
độc thân nuôi dạy chàng con một.
38
Thông
minh nhất trong những bà vợ góa,
Bà
bắt con thành mẫu mực cho đời,
Vì
không lẽ cả họ hàng danh giá,
Mà
con bà nay chỉ biêt ăn chơi?
Nên
cưỡi ngựa, rồi đấu gươm - tất cả,
Juan
tập tành không một phút nghỉ ngơi,
Để
mai sau thành anh hùng vĩ đại,
Và
luôn thể thành một chàng chim gái.
39
Vốn
cẩn thận, Đôna Inez muốn
Cứ
mỗi hôm, trước khi dạy con bà,
Các
ông giáo bà bỏ tiền ra mướn,
Báo
chương trình cho bà chủ thông qua.
Bà
tuyên bố: chừng nào còn chưa muộn,
Dạy
làm người tử tế biết lo xa.
Nên
Juan học khá thông minh, lanh lẹ,
Trừ
môn sinh là cậu ta dốt tệ.
40
Trong
các môn có môn văn học cổ
Là
với Juan hơi tí chút nặng nề,
Bởi
các thần, quả là không xấu hổ -
Không
quần đùi, không mặc cả coóc-xê.
Các
thầy Juan thì nhiều phen cãi cọ
Khi
bắt chàng đọc Virgil, Ôđixê.
Bà
Inez, vì lý do nào đấy,
Sợ
thần thoại Hy Lạp như sợ cháy.
41
Ôi,
Ovid chỉ là tay phóng đãng,
Riêng
thơ ông đủ nói rõ điều này.
Anacrêôn
không kém phần trác táng -
Rượu
và tình cứ thế suốt đời say.
Còn
Saphô để làm gương - chưa đáng,
Dù
Longine đưa bà ấy lên mây;
Riêng
Virgil thì chỉ hiềm một nỗi
Lại
trót viết cuốn “Avor” tội lỗi.
42
Lucretius
vô thần, nên cánh trẻ
Xơi
được không là cả một vấn đề.
Juvenal
thì tuy không phải thế,
Nhưng
chửi đời bằng giọng lưỡi gớm ghê.
Cộng
vào đó, nghe sao thô lỗ tệ.
Đọc
món này, bạn chắc chắn không mê.
Martial
với những bài thơ ngắn
Không
làm ai xem xong không tức giận.
43
Tất
nhiên Juan đọc các nhà thơ đó
Trong
tập thơ cho đối tượng học trò,
Nơi
nguyên bản bị ngang nhiên cắt bỏ,
Tức
những phần người ta nghĩ hơi thô.
Rất
có thể các ngài thông thái nọ,
Soạn
sách này trong bụng vẫn còn lo
Sẽ
bị đánh, nên những phần bị cắt
Lại
cho in vào cuối chương, lạ thật.
46
Cuốn
gia phả rất nhiêu tranh, hình vẽ
Ở
nhà Juan rất hấp dẫn, nhiều màu,
Như
sách truyện phổ thông xưa loại rẻ,
Mà
mọi người mua được, muốn xem mau.
Tôi
ngờ ngợ, Juan nhiều lần có thể
Đã
cố tìm xem chúng giấu nơi đâu,
May
Inez lo xa, luôn giấu kĩ,
Vì sợ con xem xong đi với quỷ.
47
Juan
đọc kinh, đọc về đời các thánh.
Thánh
xưa nay, ai cũng biết, rất nhiều,
Họ,
nói chung như chúng ta - lành mạnh,
Nên
Juan thường thích đọc, thấy còn yêu.
Có
một vị, Augustin, cũng thánh,
Làm
cậu chàng lòng dạ bỗng xiêu xiêu..
Trong
Confession Augustin đã kể
Về
đời ngài - Juan chỉ mong được thế.
48
Nhưng
thật tiếc, cuốn sách này cũng vậy,
Bị
mẹ Juan giấu rất kín trong nhà.
Không
tin ai, Juan đi đâu, bà đấy,
Như
bóng hình, không một phút buông tha.
Bọn
hầu gái bà chọn thuê, hết thẩy
Đều
phải lùn và phải xấu như ma.
Bà
làm thế cả khi chồng chưa chết.
Tôi
cũng khuyên các bà theo Inez.
49
Cậu
Đôn Juan của chúng ta cứ thế
Mà
lớn lên trong sách vở miệt mài.
Lúc
sáu tuổi tất nhiên còn hẵng bé,
Nhưng
lên mười đã na ná chàng trai.
Cậu
chăm chỉ, khiến mọi người có thể
Tin
cậu thành tên tuổi lớn nay mai,
Vì
một nửa thời gian là cậu học,
Còn
nữa khác - trong nhà thờ Cơ đốc.
50
Lên
sáu tuổi, như thiên thần tuyệt đẹp,
Juan
của ta khá hiếu động, hiền từ.
Nhưng
đến tuổi mười hai, tôi mạn phép
Nói
phần nào cậu hơi nhiễm suy tư.
Cũng
đúng thôi, trong các bàn tay thép
Của
những thầy như thế, trách gì hư.
Bà
mẹ chàng thì rất vui, hoan hỉ
Thấy
cậu ấm là một nhà triết lý.
51
Tôi
là anh bạo mồm, xin nói thật:
Với
mẹ Juan, tôi có ý nghi ngờ.
Về
ông chồng, thực ra tôi biết tất,
Đủ
mọi điều, đến kẽ tóc, chân tơ.
Do
không muốn thời gian tôi bị mất,
Chuyện
bất hòa, tôi chủ ý làm ngơ.
Còn
việc Juan giống ai hơn, có lẽ,
Tôi
phân vân, chắc khó lòng giống mẹ.
52
Mà
thôi nhỉ, rồi sau ta sẽ rõ,
Xin
nói thêm một tí nữa điều này,
Rằng
nếu tôi mà có con như họ,
(Thật
ơn trời tha khoản ấy, rất may)
Thì
lập tức tôi bắt con phải cố
Mà
tới trường như chúng bạn xưa nay.
Ai
chứ tôi thì tôi thà chịu chết,
Chứ
không chịu trao con cho Inez.
53
Tôi
không khoe, đến như tôi, dốt nát,
Mà
ngày xưa cũng biết khá nhiều điều.
Trường
dạy đủ các môn văn, múa, hát…
Tuy
bây giờ tôi nhớ chẳng bao nhiêu.
Nghĩa
là tốt. Nhưng thôi, verbum sat.
Dù
bây giờ, mới chỉ tập tành yêu,
Nếu
có vợ và có con sau đấy,
Tôi
chắc chắn không dạy con cách ấy.
54
Mười
sáu tuổi, Juan thông minh, lịch sự,
Khỏe
và cao, tuy đôi chút rụt rè;
Có
dáng dấp của một anh hoàng tử -
Chắc
sau này con gái khối nàng mê.
Nhưng
Inez thì không, bà giận dữ
Gạt
ra ngoài tất cả, chẳng thèm nghe.
“Nó
còn bé!” chắc bà cho người lớn
Là
cái gì rất xấu xa, dữ tợn.
55
Trong
vô số bạn bè thân Inez
Có
một nàng tên gọi Julia.
Nàng
xinh đẹp, tất nhiên ai cũng biết,
Trước
tên nàng cũng có chữ Đôna,
Về
hình thức... để sau tôi nói hết,
Chỉ
tạm thời hãy ví đẹp như hoa,
Như
Vệ Nữ, hay như thần Cupid…
(Một
cách ví nhàm tai và stupid).
56
Đôi
mắt đẹp rất đen, riêng chuyện ấy
Đủ
nói nàng thuộc gốc gác người Mô.
Ở
xứ này không ai ưa nói vậy -
Pha
máu hèn là một tội rất to
Người
ta kể: khi mọi ngươi bỏ chạy
Khỏi
Grênada trong hoảng hốt, buồn lo,
Bà
cụ tổ Julia lưu lạc,
Không
trở về châu Phi như người khác.
57
Sau
cụ lấy một ông giàu, quý tộc
Tây
Ban Nha ...Thôi, không nói chuyện này,
Giới
thượng lưu rất khắt khe, tàn khốc,
Không
muốn mình lẫn máu, sợ hôi lây.
Nên
nhiều vị vốn cho mình có học,
Và
hơn người về nòi giống xưa nay
Chỉ
chọn vợ trong họ mình lừng lẫy,
Làm
nòi giống phải lụi tàn cách ấy.
58
Thế
mà cuộc hôn nhân này, thiết nghĩ,
Tuy
bất minh, pha trộn máu thấp hèn,
Đã
cứu thoát một họ xưa quyền quý
Khỏi
chết dần, và từ đấy nhân lên.
Bầy
con cháu cũng may, không xấu xí
Đến
mức làm quỷ sứ dỗi, ma ghen.
Tuy
hơi điếc, nhưng nghe đồn như thể
Cụ
có nhiều con hoang hơn con đẻ.
59
Dòng
họ ấy cứ ra hoa kết trái,
Rất
tốt tươi hết đời nọ, đời này
Cho
đến khi cuối cùng còn sót lại
Chỉ
một người, và người ấy, rất may
Đã
sinh hạ cho đời cô con gái
Để
chọn làm nhân vật chính hôm nay
Cho
tiểu thuyết của chúng ta. Phải nói:
Hăm
ba tuổi, nàng có chồng, khá nổi.
60
Đôi
mắt nàng luôn mở to, đen láy
(Tôi
rất mê đôi mắt đẹp các nàng),
Một
đôi mắt nhìn ta như rực cháy,
Đầy
tự hào pha lẫn chút cao sang.
Và
cái chính - nhiều khi ta chợt thấy
Một
cái gì vừa sâu thẳm, mênh mang
Trong
mắt ấy. Tình yêu chăng? Có thể
Sự
thèm muốn mơ hồ nhưng mạnh mẽ.
61
Trên
vầng trán Julia, như sóng
Mái
tóc xoăn từng lọn nhỏ khêu tình,
Đôi
má đẹp luôn căng đầy nhựa sống,
Pha
chút màu đỏ nhạt ánh bình minh.
Nghĩa
là nàng, ngoài trái tim xúc động,
Có
bề ngoài phải nói đến là xinh.
Nàng
cân đối, cao như Aphrodit.
(Tôi
chúa ghét những cô nào lùn tịt).
62
Nàng
lấy chồng vài ba năm về trước -
Tuổi
năm mươi, râu đã mọc đầy cằm.
Tôi
thì tôi xin đổi ngay, nếu được,
Lấy
hai chồng có tuổi mới hăm lăm.
Nói
thì sợ người ta chê hài hước,
Tôi
cho rằng (kinh nghiệm đã nhiều năm):
Các
cô gái kén chồng nên để ý
Chọn
những anh dưới ba mươi một tị.
65
Ông
chồng nàng, Anphônxô, tôi biết,
Cũng
như ai, rất chững chạc, hiền lành;
Không
được yêu mà cũng không bị ghét;
Vẫn
bình thường với vợ, giống xung quanh.
Ông,
tất nhiên, không nghi ngờ gì hết,
Nhưng
đôi lần hay nghĩ ngợi quẩn quanh.
Người
ta bảo ông hơi ghen tí xíu.
Có
thật thế hay không, tôi cũng chịu.
66
Julia
đã làm tôi kinh ngạc
Vì
chơi thân với Inez, mặc dầu
Thị
hiếu nàng với bà kia rất khác -
Nàng
không hề ưa sách vở. Nghe đâu
Người
ta nói không ít anh độc ác
Luôn
đặt điều kiếm cách hại ngầm nhau,
Rằng
Inez vào năm này, tháng nọ,
Với
chồng nàng có tình duyên gì đó.
67
Bà
tiếp tục với ông này quan hệ,
Mà
giờ đây đã phức tạp hơn nhiều.
Inez
vốn rât thông minh, vì thế
Bỗng
vô cùng quý cô vợ người yêu.
Bà
còn khen, hễ bao giờ có thể,
Rằng
chồng nàng rất danh giá, cao siêu.
Miệng
người đời bắt bao anh phải chết,
Mà cũng phải bó tay thua Inez.
68
Tôi
thú thật, chịu thua, không đoán nổi
Nàng
nghĩ sao trong chuyện éo le này.
Nàng
không tỏ một nét gì thay đổi
Luôn
bình thường như vẫn thế xưa nay.
Nàng
thờ ơ, như người đời vẫn nói,
Hay
lời đồn nàng không lẽ không hay?
Cũng
có thể toàn những điều thêu dệt.
Nàng
có nói với ai đâu mà biết.
69
Nàng
thường chơi, không ít khi âu yếm
Vuốt
ve Juan, anh cậu ấm con nhà.
Bình
thường thôi: cái cảnh này không hiếm,
Khi
nàng hai mươi và chàng mười ba.
Nhưng
cảnh ấy tôi cho hơi nguy hiểm
Khi
một người đã đến tuổi hăm ba
Và
mười sáu anh kia…Vâng, cứ vậy
Thì
như lửa gần rơm rồi sẽ cháy.
70
Nghĩa
là nàng và Đôn Juan thay đổi,
Ít
gặp hơn, hay bẽn lẽn cúi đầu.
Nàng
cố nghiêm mà cứ sao bối rối.
Juan
ngượng ngùng; họ ít nói cùng nhau.
Không
ai nghĩ là nàng không hiểu nổi
Quan
hệ này đang phát triển, do đâu?
Juan
thì quả như người chưa thấy sóng,
Không
lường hết thế nào là biển rộng.
71
Cái
nghiêm khắc của Julia tuy thế
Thật
hay không cũng là chuyện nên bàn.
Tôi
chỉ biết rằng nhiều khi rất khẽ,
Ngón
tay nàng đã chạm ngón tay Juan.
Vâng,
đã chạm, vô tình thôi, rất nhẹ,
Mà
bắt chàng phải ngơ ngẩn, mê man.
Tôi
dám chắc đến gậy thần phù thủy
Cũng
không hơn cái chạm kia tình ý.
72
Lúc
gặp Juan, nàng không cười, tuy vậy
Đôi
mắt đen lại âu yếm, đủ thừa
Để
nói hết những gì đang rực cháy
Trong
tim nàng. Ai cũng biết từ xưa
Khi
phái đẹp mắt đưa tình, nhay nháy,
Là
tha hồ phái mạnh phải say sưa.
Nên
không phải chân thành không mắc tội.
Tình
yêu dạy bài đầu tiên: giả dối.
73
Các
tình cảm, cho dù sâu kín nhất,
Một
ngày kia cũng lộ hết ra ngoài,
Như
không thể ngăn mưa dông chớp giật
Khi
bầu trời mây phủ kín. Còn ai
Định
vờ vĩnh lạnh lùng hay thân mật,
Hay
giận hờn, hay độc ác đùa dai
Đều
vô ích: Những điều kia - mặt nạ,
Sớm
hoặc muộn sẽ phơi trần tất cả.
74
Phần
tiếp theo là thở dài, đau khổ,
Là
bâng khuâng, là trộm liếc cúi đầu,
Là
bỗng chốc má đỏ bừng, xấu hổ,
Là
bần thần mới gặp đã xa nhau.
Như
ta biết, những điều tôi kể đó,
Trên
con đường tình ái rất dài lâu,
Chỉ
là bước đầu tiên cho lính mới.
Quả
tình yêu… nhưng mà thôi, hãy đợi.
75
Vâng,
hoàn cảnh Julia không nói
Ai
cũng hay phức tạp đến mức nào:
Giữa
một bên là trái tim sôi nổi,
Một
bên chồng, danh dự - biết làm sao?
Nhưng
cuối cùng, vì lương tâm kêu gọi,
Vì
gia đình, vì phẩm hạnh thanh cao,
Trước
Đức Mẹ, hết lỗi mình nàng kể.
(Không
ai hiểu về nàng hơn Đức Mẹ).
76
Nàng
mới thề không gặp Juan hôm trước,
Thì
hôm sau lại thăm bạn của mình
Là
Inez, và thầm mong giá được
Thoáng
thấy chàng - Ôi Đức Mẹ đồng trinh.
Suốt
cả buổi nàng liếc nhìn sau trước,
Một
cách nhìn vô ý mà rất tinh,
Nhưng
chẳng thấy. Nàng nghe đâu vì vậy,
Giận
Đức Mẹ, thôi cầu kinh từ đấy.
77
Nàng
còn tự hỏi mình: Sao, không lẽ
Một
phu nhân đức hạnh đến mức này
Mà
lại sợ, sợ đàn ông như thế,
Sợ
cuộc đời cám dỗ? Đến là hay.
Nàng
thầm nghĩ: Không anh nào có thể
Làm
lòng nàng, dù một chút, lung lay.
Còn
Juan ư? Quả mình yêu một tí,
Như
yêu em, có gì mà phải nghĩ.
78
Còn
giả sử… (thì ai mà biết đấy)
Một
ngày kia bỗng có một anh nào
Làm
tình cảm trong tim nàng trỗi dậy,
Và
bắt nàng (cứ giả sử) nôn nao?
Ồ
tất nhiên, là anh chàng lúc ấy
Sẽ
bị nàng từ chối thẳng chứ sao.
Tuyệt,
tuyệt quá, các bà ơi, thật tuyệt.
Xin
các bà cách nghĩ này nên biết.
79
Mà
hơn nữa, Julia lại nghĩ,
Nàng
rất tin vẫn có ở đời này
Thứ
tình yêu kiểu Platông cao quý,
Vừa
siêu phàm, vừa trong sáng, thơ ngây.
Cái
tình yêu đến cả thần lẫn quỷ,
Cả
các bà đứng tuổi cũng mê say.
Nàng
nghĩ thế… Nói các ngài tha tội,
Nếu
mà nàng yêu tôi, tôi chẳng chối.
80
Vâng,
tất nhiên, một tình yêu như thế,
Tốt
và không nguy hiểm, hẳn thế rồi.
Lúc
đầu tay gặp tay, vâng, có thể,
Rồi
dần dần đến má (được!) và môi.
Ai
nỡ trách, khi trái tim còn trẻ,
Khi
trong người dòng máu nóng đang sôi.
Nhưng
xì-top, xa hơn là không được.
Có
chuyện gì đừng kêu không báo trước.
81
Đúng,
cứ yêu, nhưng yêu trong khuôn khổ,
Julia
quyết định (kín trong đầu).
Nàng
tin chắc, cả với Juan điều đó
Cũng
là điều bổ ích, hại gì đâu.
Nghĩa
là nàng khỏi đắn đo này nọ,
Cứ
tha hồ mà gặp, ở bên nhau.
Nàng
còn nghĩ: Chắc rồi Juan sẽ thấy.
Nhưng
thấy gì? Nàng không hay lúc ấy.
82
Rồi
từ đó Julia, không lạ,
Rất
vững tin vào sức mạnh của mình,
Cũng
như tin tim nàng khô hơn đá,
Đầu
óc nàng thì rất đỗi thông minh.
Nên
nàng quyết gạt phăng đi tất cả,
Cũng
chẳng cần nghĩ ngợi chuyện linh tinh.
Cứ
thoải mái! Nhưng tiếc thay, việc đó
Đúng
hay không - chờ xem, ta sẽ rõ.
83
Mà…giả
sử Anphônxô đột ngột
Chết
thì sao? Lạy Chúa, chẳng bao giờ
Nàng
dám nghĩ…Nàng sẽ lo, hoảng hốt,
Sẽ
khóc, buồn, sẽ đau khổ, ngẩn ngơ.
Thì
tôi nói nếu như… inter nos
(Nghĩa
là entre nous, nhưng thơ
Bắt
có vần, nên tôi đành viết vậy,
Chứ
nàng nghĩ bằng Francaise lúc ấy).
85
Thì
cứ cho là ông ta sẽ chết,
Bảy
năm sau cũng chưa muộn cơ mà.
Lúc
ấy Juan đã lớn khôn, hiểu biết,
Hiểu
cuộc đời cũng không kém gì ta.
Nên
cái cảnh góa chồng kia đáng ghét
Sẽ
không còn bắt tội Julia.
Nàng
nghĩ thế, nghe xuôi và hợp quá,
Sau
nên vợ nên chồng, không đáng lạ.
86
Juan
thì sao, cái anh chàng - cậu bé,
Phút
giây kia căng thẳng, nghĩ cái gì?
Điều
xẩy ra Juan hoàn toàn không thể
Biết
tận tường và phân tích chi ly.
Dưới
mắt Juan cuộc đời luôn đẹp đẽ,
Và
như nàng Medeas đa nghi,
Juan
ngờ ngợ rằng hình như sắp tới
Sẽ
có nhiều đổi thay, và cậu đợi.
87
Luôn
suy nghĩ một mình, chàng thong thả,
Bước
chân đi trong yên tĩnh rừng sồi.
Lòng
xao xuyến một cái gì khó tả,
Khi
bần thần, khi nhơ nhớ… Còn tôi,
Trên
đời này cũng thích hơn tất cả,
Được
một mình, vâng, chỉ một mà thôi,
Lạc
vào giữa một rừng cô gái trẻ,
Chứ
không phải một rừng cây buồn tẻ.
90
Juan
lại đi lang thang trên bãi cỏ
Dọc
bờ khe, nơi nước chảy trong lành,
Để
ý nghĩ nhởn nhơ như ngọn gió.
Chim
rộn ràng trong tán lá cây xanh…
Nghĩa
là thấy, rất tình cờ, cảnh đó,
Nhà
thơ nào cũng lấy bút ghi nhanh
Thành
tuyệt tác. Chỉ riêng ông Wordsworth
Là
viết gì cũng tối tăm, hời hợt.
91
Còn
anh chàng… (Nghĩa là Juan, xin lỗi,
Không
phải ông tôi mới nhắc vừa rồi),
Vâng,
Đôn Juan, rất mơ màng, bối rối,
Giữa
cảnh này, xin các vị tin tôi,
Quên
mọi chuyện, rồi ngất ngây, sôi nổi
Rồi
dần dần - vô ý thức mà thôi -
Rơi
vào thuyết siêu hình luôn mờ mịt
Như
từng rơi chính cả ngài Coleridge.
92
Juan
suy nghĩ về mình, về trái đất,
Về
ngôi sao - ai thắp sáng? Bao giờ?
Về
bướm, hoa, về con ong hút mật,
Về
mặt trời… về các cảnh nên thơ,
Về
chiến tranh, về bão, mưa, động đất,
Về
thiên đường, về địa ngục, ước mơ.
Về
đường kính mặt trăng sao lớn vậy?
Và
về mắt Julia đen láy.
93
Người
biết nghĩ siêu, siêu phàm như thế,
Trời
sinh ra, theo tôi biết, không nhiều,
Mà
phần lớn như chúng ta, có thể
Nghĩ
thế này là do có tình yêu.
Ta
ngạc nhiên: Đôn Juan còn hẵng trẻ,
Mà
trong đầu toàn ý tưởng cao siêu?
Tôi
không nghĩ là phạm trù triết lý.
Tuổi
dậy thì! Thế thôi, thưa các vị.
94
Juan
mê mải hết ngắm hoa, nhìn lá,
Lại
không đâu hay bất giác thở dài.
Trong
tiếng gió vi vu, chàng thấy lạ
Như
có người đang nói khẽ bên tai.
Rồi
chàng nghĩ đến một bầy tiên cá
Hoặc
tiên trời rơi xuống cõi trần ai…
Cho
đến khi chàng lạc đường, tối mịt,
Về muộn ăn hai, ba giờ là ít.
95
Cũng
có lúc Juan đem vài thi tác
Của
Boscan ra đọc, bỗng bất ngờ
Thấy
trang giấy trước mắt mình xào xạc
Như
nhẹ nhàng gió thổi những vần thơ,
Cho
đậu nhẹ lên lòng chàng man mác.
Chàng
bồi hồi như đang sống trong mơ.
Trong
truyện cổ xưa bà ta vẫn kể,
Các
phù thủy gọi gió về cũng thế.
96
Juan
thơ thẩn và đăm chiêu, cứ vậy
Cái
gì Juan đang muốn hoặc đang tìm?
Cả
thơ ca, cả giấc mơ nồng cháy
Cũng
không làm khuây khỏa nổi trái tim.
Tôi
thì nghĩ rằng anh chàng lúc ấy
Đang
mong chờ ai đó đến, ngồi im
Và
chàng sẽ… Nhưng thôi, tôi chẳng nhớ,
Mà
có nhớ, nó ra tôi cũng sợ.
97
Julia,
dẫu không nhìn, thấy hết
Việc
Đôn Juan đang thay đổi từng ngày.
Rất
có thể những điều này, ai biết,
Đã
làm nàng thêm mạnh dạn gần đây.
Tôi
thấy lạ là vì sao Inez,
Vốn
một người rất sắc sảo xưa nay,
Lại
không thấy, hay giả vờ không thấy,
Không
thèm hỏi ông con mình việc ấy.
98
Tôi
xin phép dừng lại đây một tí,
Để
nói thêm là các đức ông chồng
Có
vợ xinh thường hay ghen, vẫn nghĩ
Rằng
vợ mình luôn nhẹ dạ, lông bông,
Và
đã phá điều năm, hay sáu nhỉ,
Trong
mười điều Chúa đã dạy, nhớ không?
Nói
tóm lại, khi máu ghen đã bốc,
Các
ông chồng thường tỏ ra rất ngốc.
99
Anh
chồng ghen thường là anh chồng tốt,
Nhưng
nhiều khi rất tiếc lại ghen nhầm.
Người
tử tế thì anh ta hoảng hốt
Xem
như thù, trong khi đó nhiều năm
Người
đáng ghen được anh ta dại dột
Nuôi
trong nhà như ông bạn tri âm.
Khi
vợ trốn theo trai thì khỏi nói,
Anh
ta buồn, bảo mình không có lỗi.
100
Không
ít vị đầy cháu con đông đúc,
Rất
tinh khôn, rất lọc lõi chuyện đời,
Thế
mà xưa và nay không ít lúc
Chẳng
thấy gì trong các cuộc vui chơi
Của
cánh trẻ. Và than ôi rốt cục,
Chuyện
nổ bùng thành tai tiếng khắp nơi.
Đến
lúc ấy thì bà già suýt chết,
Ông
bố giận, không để đâu cho hết..
101
Nhưng
Inez thì sao? Xin nói thật,
Tôi
rất nghi bà ta trong chuyện này.
Sao
bà ngơ cho anh con duy nhất
Được
một mình…Hay có ý gì đây?
Ý
gì nhỉ? Nhưng mà thôi, hà tất
Phải
nói nhiều. Vốn xảo quyệt xưa nay,
Chắc
bà muốn Anphônxô được thấy
Cô
vợ mình tốt và ngoan như vậy.
102
Chuyện
xẩy ra đầu mùa hè, một tối,
Một
mùa vui và dễ chịu, mặc dầu
Rất
nguy hiểm cho những người sôi nổi,
Nhất
là mùa trăng sáng suốt đêm thâu.
Nhưng
suy kỹ, chính mặt trời có lỗi -
Ấm
chi hoài cho thiên hạ yêu nhau.
(Thì
thiên nhiên vốn đã sinh ra thế:
Tháng ba thỏ vui, tháng năm người trẻ).
103
Vâng
tháng sáu, ngày mùng ba, tối ấy,
Sáu
giờ hơn, hay có thể bảy giờ,
Trên
ghế đá Julia lộng lẫy
Như
một nàng tiên nữ đến trong mơ.
Một
cảnh đẹp và trữ tình như vậy
Tôi
tin rằng ta chỉ thấy trong thơ
Anacreon-Moore,
một nhà thơ xuất sắc
Của
nước Anh chúng ta, tôi dám chắc.
105
Julia
ngồi yên… Vâng, phải nói,
Đang
ngồi yên, nhưng không phải một mình.
Tôi
không biết vì sao, đừng gạn hỏi.
Những
lúc này tốt nhất cứ làm thinh.
Ngồi
với ai? Với Juan ư? Xin lỗi,
Phải
xem chừng kẻo tai mắt xung quanh.
Đêm
sáng trăng, mà lại hơi lành lạnh,
Việc
anh chị gần nhau là nên tránh.
106
Nàng
ngồi yên, vẻ thẹn thùng, đôi má
Cũng
như tim đang rực cháy, ửng hồng.
Ôi
tình yêu, tình yêu kỳ diệu quá,
Hạ
đàn bà, đánh gục cả đàn ông.
Bọn
chúng ta, trước tình yêu, tất cả
Quên
một điều, quên tốn của, mất công,
Trên
bờ vực của tình yêu, ta đứng,
Dù
sắp ngã mà cứ tin còn vững.
107
Nàng
thở dài, rồi bâng quơ nàng nghĩ
Về
Đôn Juan rất trẻ đẹp bên mình,
Về
khái niệm thế nào là chung thủy,
Về
những bà vợ tốt, trẻ và xinh
Cứ
hợm hĩnh vờ đoan trang, giữ ý,
Chứ
trong lòng…về đủ chuyện linh tinh,
Kể
cả việc Anphônxô, nghe nói
Đã
quá tuổi năm mươi rồi, thật tội.
108
“Bà
đã nhắc năm mươi lần, rõ ghét”,
Các
bà cô hay mắng cháu cách này.
“Tôi
đã viết năm mươi bài xônét” -
Khách
giật mình, hồn vía bỗng lên mây
(Vì
sợ nhỡ nhà thơ kia đọc hết).
Lấy
phải người năm mươi tuổi rất gay.
Chỉ
mỗi cái - năm mươi đồng tiền mặt
Ai
cũng cho đúng là điều tốt nhất.
109
Julia,
công bằng ra mà nói,
Với
ông kia luôn giữ đúng mọi điều.
Nàng
vẫn thề không bao giờ giả dối,
Với
chồng mình - chỉ quý trọng thương yêu.
Nàng
nghĩ thế… nhưng tay nàng khốn nỗi,
Một
tay nàng, thật đáng lạ bao nhiêu,
Lại
đặt lên bàn tay Juan, (có lẽ
Nàng
tưởng lầm tay mình nên mới thế).
110
Bàn
tay kia của Đôn Juan cũng lạ,
Đã
ôm lưng cô bạn tự bao giờ.
Julia
về phía chàng hơi ngả,
Mặt
bần thần cứ như đang trong mơ.
Trời,
Inez không hay gì, tệ quá.
Con
lớn rồi, sao có thể làm ngơ.
Mẹ
với con cái kiểu này thật mệt,
Tôi
mà thế thì mẹ tôi mắng chết.
111
Đôi
bàn tay Julia tế nhị
Vuốt
ve Juan rất âu yếm, dịu dàng,
Như
muốn nói: “Người đâu không biết ý,
Còn
chờ gì?” Rồi liếc mắt nhìn ngang.
Nhưng
lúc ấy tất nhiên nàng vẫn nghĩ
Những
điều này đều đúng mực, đoan trang.
Tôi
dám chắc rằng nàng tin: không lẽ
Con
người ta có thể ghen vì thế?
112
Tôi
không biết Juan nghĩ gì lúc ấy,
Nhưng
anh ta đã xử sự thế này
(Cũng
đúng thôi, mà rồi ai cũng vậy):
Chẳng
cần mời, Juan vội vã giang tay
Ôm
hôn nàng. Julia giãy nẩy
Rồi
lắc đầu, rồi định bước đi ngay,
Thậm
chí trách một vài câu gì đó,
Nhưng
lời sao cứ mắc ngang trong cổ.
115
Julia
và Đôn Juan cứ thế
Ngồi
bên nhau, tay vẫn nắm không rời.
Họ
cùng nghe hai trái tim đập nhẹ,
Chẳng
thấy gì là quá đáng, lả lơi.
Đã
đến lúc… Nhưng trời sao đẹp tệ,
Khiến
bất ngờ họ bỗng…bỗng…mà thôi,
Bỗng
thế nào thì xin mời tự đoán.
Tôi
không quen lắm lời, thưa các bạn.
116
Ôi,
Platông, bao điều ngươi thuyết giáo
Về
tình yêu cao thượng lẫn siêu phàm
Đều
nhảm nhí; ngươi chỉ toàn nói láo,
Khiến
người đời mọi thói xấu thêm ham.
Các
nhà thơ (xưa nay ai cũng bảo)
Giết
các nàng bằng đủ thứ tạp nham,
Cũng
không hại bằng ngươi vì một lẽ:
Ngươi
dám bịp con người ta như thế.
117
Ôi!...
thở dài, nàng ngồi im sửa tóc
(Nói,
than ôi, đã quá muộn lúc này).
Nàng
xấu hổ và hồi lâu nàng khóc,
Không
biết giờ nên xử sự sao đây.
Vâng,
quả đúng là vấn đề rất hóc,
Nhưng
một lần ai chẳng bị lung lay
Vì
cám dỗ? Nàng đã đem ý chí
Để
cương quyết nói Không ...rồi đồng ý.
118
Người
ta nói Xerxes xưa từng đã
Hứa
thưởng to cho tất cả những người
Biết
phát minh những cái gì mới lạ
Trong
món nghề giải trí, thú vui chơi.
Vốn
khiêm tốn (tôi tin không nói quá),
Tôi
xem tình cũng chỉ một trò chơi.
Mà
trò chơi, theo tôi ta có đủ,
Mới
làm gì, cứ giữ nguyên cái cũ.
119
Ôi
khoái lạc, còn gì hơn khoái lạc,
Dù
đưa ta xuống địa ngục sau này.
Tôi
biết thế, vẫn luôn thề đổi khác,
Mà
không thành, vâng, thú thật rất gay.
Tôi
rất muốn thay đổi mình, thật ác,
Thề
bao lần mà cho đến hôm nay,
Trước
tội lỗi giờ vẫn nguyên tội lỗi.
Nhưng
xin thề, sang năm tôi thay đổi.
120
Trước
Nàng Thơ tôi chân thành xin lỗi
Rằng
thơ tôi quả phóng túng ít nhiều.
Xin
bạn đọc đừng trách tôi mà tội,
Cái
tôi làm chẳng đáng trách bao nhiêu.
Tôi
coi trọng luật tam nguyên, khỏi nói,
Và
Arixtốt là người tôi rất yêu.
Cũng
vì thế bây giờ, xin nói trước,
Hãy
thứ lỗi khi tôi sai, nếu được.
121
Cái
phóng túng của thơ tôi ở chỗ
Bắt
người xem phải nén giận, phiền lòng
Tạm
chấp nhận, rằng từ đêm hôm nọ,
Mấy
tháng liền, cho đến tận mùa đông,
Anh
và chị luôn gặp nhau. Điều đó
Liệu
có gì không thật tốt hay không?
Một
tối nọ, cuối tháng mười thì phải,
Chuyện
xảy ra… để rồi tôi xem lại.
122
Ôi
hạnh phúc là khi đêm thanh vắng
Giữa
mênh mông trăng sáng, nước êm đềm,
Ta
nằm nghe, nghe từ xa văng vẳng
Tiếng
những người đánh cá hát trong đêm.
Hay
hạnh phúc khi ta ngồi im lặng
Nghe
lá vàng rơi trong gió rất êm.
Và
hạnh phúc cũng là khi ta thấy
Sau
cơn mưa chiếc cầu vồng lộng lẫy.
123
Ôi,
hạnh phúc là khi nghe tiếng chó
Sủa
rất vui khi ta trở về nhà;
Ta
hạnh phúc khi bất ngờ ai đó
Khẽ
mỉm cười âu yếm liếc nhìn ta;
Vâng,
hạnh phúc - sáng con chim trước ngõ
Rất
yêu đời, lên tiếng líu lo ca;
Và
hạnh phúc là suối trong, đồng nội,
Là
những tiếng đầu tiên con tập nói.
124
Vâng,
hạnh phúc là mùa nho trĩu quả,
Vườn
nhà ai trái cũng uốn sai cành.
Hạnh
phúc cũng là khi đang mệt rã,
Từ
phố phường ta trở lại đồng xanh.
Hạnh
phúc khi đánh nhau là tàn phá,
Khi
túng tiền ta bỗng được giàu nhanh.
Hạnh
phúc ai vợ chồng không lục đục.
Với
phụ nữ, trả thù là hạnh phúc.
125
Ta
hạnh phúc khi bất ngờ được biết
Một
bà cô nào đấy chết, rất giàu.
Một
bà cô rất khó gần, keo kiệt,
Mà
nóng lòng ta mong chết cho mau.
Nhưng
bà thuộc loại người, tật đáng ghét,
Yếu
và già nhưng lại sống rất lâu.
Mà
chúng ta thiếu tiền nên buộc phải
Đem
tài sản ký tên vay nặng lãi.
126
Ta
hạnh phúc khi nhờ thơ, nhờ máu
Mà
bỗng nhiên rất nổi tiếng một ngày.
Hoặc
là khi với những người bạn xấu
Hết
mọi điều ta nói thẳng, chia tay.
Và
hạnh phúc - biết vì ai chiến đấu,
Biết
chọn người để uống rượu cùng say.
Ta
hạnh phúc khi nhớ về tuổi trẻ,
Mái
trường xưa, các trò chơi ngày bé.
127
Nhưng
theo tôi, hạnh phúc hơn tất cả -
Lần
đầu tiên yêu tha thiết mặn mà,
Như
hạnh phúc của Ađam nhẹ dạ
Ăn
táo thần từ tay vợ Êva.
Hay
hạnh phúc Prômêtê hoang dã
Cướp
lửa trời mang xuống đất cho ta.
Vâng,
hạnh phúc là lần đầu có thể
Nếm
tình yêu, cái tình yêu hạ thế.
128
Là
con vật lạ lùng trong cuộc sống,
Con
người ta, theo tôi nghĩ, anh nào
Cũng
có ít chất tư duy, khát vọng,
Cố
sức mình xây sự nghiệp lớn lao.
Thời
đại ta cửa phát minh mở rộng
Cho
mọi người cùng thi thố, may sao.
Tuy
có vị lúc đầu không đến nỗi,
Thế
mà sau giở lắm trò giả dối.
129
Phát
minh nhiều và đối nhau không hiếm
(Tư
tưởng cao nhưng túi chẳng có gì).
Người
sửa mũi, người lo làm máy chém,
Người
đánh què, người lắp nạng cho đi.
Chỉ
vacxin là không hề nguy hiểm,
(Với
súng trường có thể gọi anti).
Để
chữa bệnh đậu mùa, tôi chẳng giấu,
Phải tiêm trước nhiều vi trùng bệnh đậu.
130
Ta
biết dùng khoai tây thay bột bánh,
Biết
nhiều khi bắt xác chết giật mình
Bằng
dòng điện cắm hai đầu thật mạnh,
Biết
nghĩ nhiều máy móc khá thông minh.
Kể
có cái đáng cho ta kiêu hãnh
Trên
con đường đi tới đích quang vinh.
Chữa
được bệnh đâu mùa thì phải nói
Bệnh
giang mai có ngày ta chữa khỏi.
131
Cái
bệnh ấy nghe đâu từ châu Mỹ
Tràn
sang ta, nay đã lại quay về.
Người
ta nói bên kia, thưa các vị,
Dân
tăng nhiều, với tốc độ rất ghê.
Cần
giảm bớt: bằng giang mai, vũ khí,
Bằng
các đòn khoa học rất tinh vi.
Nhưng
thử hỏi: Gì đáng lo hơn cả -
Các
loại bệnh hay chiến tranh tàn phá?
132
Thời
của ta đầy phát minh này nọ:
Chém
đầu anh để cứu lấy tâm hồn.
Sir Davy nghĩ ra đèn thợ mỏ,
Cứu
vạn người có thể bị vùi chôn.
Ta
còn biết đi khắp nơi đây đó,
Tới
cả miền cực Bắc - đủ điều khôn,
Để
giúp ta thành văn minh, nhân ái
(Để
có trận Waterloo vĩ đại).
133
Đúng,
con người từ ngàn xưa, phải nói
Là
cái con khó hiểu nhất trên đời.
Vì
vinh quang, tình, tiền, ai cũng vội,
Cũng
nháo nhào tất bật chạy khắp nơi.
Tôi
rất tiếc: vui chơi là tội lỗi,
Nhưng
cũng thường tội lỗi là vui chơi.
Vâng,
cứ thế, luôn vui buồn, sướng khổ,
Chúng
ta sống, chết đi, và sau đó…
134
Và
sau đó thì sao? Riêng khoản ấy
Tôi
không hay, các vị cũng nên bàn.
Nhưng
thôi đủ, lần sau ta tiếp vậy,
Còn
bây giờ ta trở lại với Juan.
Chuyện
xẩy ra, vâng, tháng mười, hôm ấy,
Khi
trên đồi tuyết phủ trắng chưa tan,
Sóng
biển vỗ, trời đầy mây, buồn tẻ,
Mặt
trời lặn rất nhanh như thường lệ.
135
Đêm
tối đen, như lính canh thường nói,
Đến
nhìn tay không thấy rõ ngón mình.
Ngoài
cửa sổ gió từng cơn cứ thổi,
Củi
trong lò chầm chậm cháy, lung linh,
Như
quyến rũ khách đi đường mệt mỏi
Hãy
tạm dừng, vào nhập bọn ngồi quanh.
Xin
thú thật, tôi rất mê lò sưởi,
Mê
chuyện gẫu, sâm banh và dự cưới.
136
Đúng
nửa đêm, Julia đang ngủ,
Hoặc
là không, ai dám chắc điều này?
Bỗng
ngoài phố có tiếng reo, tiếng rú,
Tiếng
nhiều người đang nhốn nháo. Xưa nay
Tôi
không biết chuyện gì, nhưng cứ ngủ,
Mà
bất ngờ nghe thấy thế là gay.
Rồi
có tiếng gõ cửa phòng, sợ sệt:
“Ôi,
cô ơi, dậy đi thôi, thôi chết!
137
Ôi
lạy Chúa, ông nhà đang đến đó,
Kéo
đi theo nửa thành phố bên mình.
Không,
không phải lỗi tôi đâu, rõ khổ.
Chẳng
lúc nào tôi dám ngủ, tôi canh.
Ôi,
ông nhà đã đến kia trước ngõ.
Các
cửa phòng cô hãy mở cho nhanh.
Còn
anh kia, quả là trời bắt tội,
Tường
thấp thôi, trốn đi, trời hẵng tối”.
138
Ngay
lúc ấy Anphônxô ập đến,
Cùng
gia nhân và bạn bè đứng đầy.
Đang
hăng hái, cả đám người hổn hển,
Quyết
một lần cho cô ấy biết tay.
Trong
số họ, không ít anh nuốt thẹn,
Vợ
cắm sừng, mang tiếng xấu lâu nay.
Bệnh
ngoại tình rất dễ lây, vì thế
Tha
một cô, cô sau càng được thể.
139
Tôi
không biết Anphônxô đã nghĩ
Và
nghi ai là thủ phạm trong đầu,
Nhưng
một người như ông ta, hiệp sĩ,
Tiếng
một nhà quý tộc, đấng mày râu,
Mà
bất chợt đang đêm, không tế nhị
Gặp
vợ mình, không nói trước vài câu,
Lại
đuốc, gươm, kéo cả đoàn, đột ngột.
Gì
thì gì, theo tôi là không tốt.
140
Julia,
như mới vừa tỉnh dậy,
Mắt
nheo nheo, đi đến đứng bên chồng.
Rồi
nàng ngáp, rồi liền ngay lúc ấy
Khóc
váng nhà trước mặt cả đám đông.
Còn
bà vú của nàng thì thấy vậy,
Vội
đến giường, mặt cứ tỉnh như không,
Bà
vén dọn, cốt ông kia được rõ
Việc
hai người đã ngủ chung là có.
141
Vâng,
hai người, là bà và cô chủ.
Không
ngạc nhiên: các cô gái ở nhà,
Chồng
đi vắng một mình không dám ngủ,
Sợ
người ngoài hơn sợ rắn, sợ ma.
Nên
dễ hiểu sao hôm nay bà vú
Ngủ
chung giường với cô vợ ông ta,
Chờ
đến khuya, ông thanh minh thành thật
Rằng
hôm nay ông ra về sớm nhất.
142
Kia,
cuối cùng Julia nói được:
“Anphônxô,
tôi phải hiểu thế nào?
Gì
xẩy ra? Quả là ông hài hước.
Đêm
thế này, lại người, đuốc - vì sao?
Ôi,
khốn khổ! Sao tôi không chết trước,
Để
bây giờ…Ôi nhục nhã biết bao!
Vâng,
kiếm đi! Tha hồ ông lục lọi”.
Anphônxô
chỉ nhìn quanh, không nói.
143
Rồi
ông ta cùng gia nhân hăng hái
Kiếm
khắp nơi, trong đáy tủ, dưới bàn.
Họ
tìm thấy nào lược, gương, nào vải,
Nào
khăn quàng, nào tất mạng, que đan…
(Nghĩa
là đủ những thứ gì con gái
Có
và cần để tăng chút dung nhan).
Họ
rút kiếm, chọc, đâm tìm trong vách
Làm
vô ý, mấy ri-đô bị rách.
144
Họ
còn chui xuống giường, nhưng tiếc quá,
Thấy
than ôi không phải cái đang tìm.
Mở
hết cửa, họ soi đèn, thật lạ -
Không
chỗ nào để lại dấu chân in.
Phải
kiếm lại! Lần thứ hai tất cả
Lộn
tùng phèo, từng sợi chỉ chiếc kim.
Thế
mà lạ, không anh nào biết nghĩ
Rằng
cũng nên xem trên giường một tí.
145
“Kiếm,
kiếm đi! Julia thấy vậy
Càng
nói to. Kiếm nữa, kiếm khắp phòng!
Bấy
nhiêu năm tôi nhịn ông nhường ấy
Mà
ông còn… Chỉ tốn sức, mất công!
Tôi
sung sướng trong nhà này thế đấy,
Làm
con hầu cho một kẻ như ông.
Từ
hôm nay đừng mong tôi chịu nữa:
Phải
ra tòa, đừng có chơi với lửa!
146
Ông
không phải là chồng tôi, đúng thế.
Anphônxô,
ông không xứng từ này.
Đã
hai lần ba mươi, đâu có trẻ,
Tiếng
một người cũng đứng đắn xưa nay,
Mà
ông đối với vợ ông như thế,
Định
đặt điều để bêu xấu người ngay.
Ông
là xấu, là dã man, thô lỗ,
Sao
ông dám nghi cho tôi này nọ?
148
Trong
đám trẻ thành Seville, ông biết,
Không
một ai tôi thèm chọn nhân tình.
Cũng
vì ông, trò chơi tôi chẳng thiết,
Trừ
đấu bò và dạ hội, đăng- xinh
Không
ít kẻ bám đuôi tôi theo riết,
Thấy
tôi lờ mà hoảng hốt, thất kinh.
Tướng
Reilly chưa bao giờ thất bại,
Tấn
công tôi, cũng phải kêu: xin vái!
149
Cazzani,
một danh ca người Ý,
Tỏ
tình tôi, sáu tháng hát quanh nhà.
Rồi
bá tước Corniani cao quý
Khen
là người đẹp nhất Tây Ban Nha.
Rồi
tử tước Stronggan, thi sĩ,
Rồi
anh hào từ đất Pháp, đất Nga…
Vừa
năm ngoái, không được tôi đón tiếp,
Một
huân tước uống giải sầu sạt nghiệp.
150
Rồi
một lúc, vâng, cả hai giáo chủ
Quỳ
dưới chân, tôi cũng chẳng đoái hoài,
Rồi
công tước Đôn Fernan… thôi đủ!
Thế
mà giờ, người vợ ấy vì ai,
Vâng
vì ai mà đêm khuya đang ngủ
Lại
thế này… Tôi hỏi: đúng hay sai?
Ông
trả lời tôi đi, sao đứng thế?
Hay
ông định đánh tôi chăng, không lẽ?
151
Giờ
tôi hiểu sao hôm qua ông nói
Phải
đi đâu, như có việc bất ngờ.
Ra
ông nghe thằng trạng sư nói dối,
Hắn
kia kìa, đang thảm hại, ngác ngơ.
Chứ
mình ông, tôi tin không nghĩ nổi
Những
cảnh này rất ngu ngốc, vẩn vơ.
Hắn
đâu cần tôi, ông hay sự thật.
Cho
hắn tiền là ôi, ôi - xong tất.
152
Ông
đã kiếm, không bỏ qua sợi tóc.
Hay
cứ sai lập biên bản việc này?
Chứ
có ai cho không tiền thằng ngốc.
Giấy
trên bàn, mời ông trạng lại đây.
Còn
lũ kia, hung hăng và vô học,
Tôi
xin mời ông tống khứ đi ngay.
Đấy,
bà vú xem chừng đang xấu hổ…
(Antônia
vung tay: Mẹ chúng nó!)
153
Kìa,
sao ông đứng im? Đây tủ bé,
Kia
tủ to, và kia nữa - ghế bành.
Ông
cứ kiếm, hay biết đâu có thể
Trên
trần nhà đang trốn một vài anh.
Tôi
muốn ngủ, mong ông không đứng thế,
Kiếm
nữa vào để kết thúc cho nhanh.
Mà
kiếm được anh chàng nào, thiết nghĩ,
Ông
đừng quên cho tôi xem một tí.
154
Anphônxô,
ông nghi tôi, thôi được,
Nhưng
nhìn kia, đảo lộn hết trong ngoài.
Nếu
có thể làm ơn cho biết trước:
Kiếm
người nào, và người ấy là ai?
Béo
hay gầy, mà rồi cao mấy thước?
Một
ông già, hay một gã xinh trai?
Ông
hãy nói tôi nghe và để biết
Rằng
việc ông làm đây là cần thiết.
155
Tôi
dám chắc là người kia, có lẽ
Chưa
năm mươi như ai đó. Phải rồi,
Chứ
nếu không, ông chẳng ghen đến thế.
(Vú
vào nhà mang cốc nước cho tôi)
Tôi
xấu hổ, làm sao tôi có thể
Khóc
dễ dàng như đứa trẻ trong nôi.
Khi
gả chồng, ôi mẹ tôi không nghĩ
Là
chính bà đang trao con cho quỷ.
156
Hay
bà vú làm ông ghen, chắc vậy?
Khi
các ông xô cửa kéo nhau vào,
Hai
chúng tôi ngủ chung giường ông thấy.
Còn
sau này, tôi thiết nghĩ dù sao,
Ông
đến thăm, rất mong đừng nóng nảy.
Đứng
bên ngoài chờ tí có là bao,
Vì
thú thật, là đàn bà con gái,
Mà
ở truồng tiếp ông, e không phải.
157
Tôi
nói hết những gì tôi muốn nói,
Chỉ
mong sao những điều ấy sau này
Sẽ
có ích và giúp ông hiểu nổi
Rằng
vợ mình quả đúng một người ngay.
Ông
là thế, nhưng tôi không kết tội,
Chỉ
âm thầm đau khổ khóc hôm nay.
Tôi
để ông với lương tâm, sự thật.
Vú
đưa tôi chiếc khăn, ôi, chết mất!”
159
Anphônxô
đứng ngây như thằng ngốc.
Antônia
luôn đi lại trong phòng,
Sửa
cái này, đặt cái kia, châm chọc,
Giễu
ông nhà và trêu tức đám đông
Đang
đứng cạnh, máu trong người bớt bốc,
Cái
cơ này có lẽ phải về không.
Chỉ
ông trạng xem ra còn bình tĩnh,
Chắc
nhân quả cái việc này đang tính.
160
Thấy
bà vú không chịu yên như thế,
Hắn
đâm nghi, bèn theo dõi bà già.
Hắn
tin chắc rằng thằng kia không thể
Trốn
khỏi phòng. Nhất định phải tìm ra…
Hắn
là vậy, có chết ai cũng kệ,
Và
lại càng không thương tiếc Julia.
Hắn
chỉ tin trong nghề mình, sự thật
Là
lời khai mà hắn mua khá đắt.
161
Anphônxô
chúng ta thì khỏi nói
Có
ngờ đâu cơ sự lại thế này.
Tìm
kiếm mãi không thấy gì, rõ tội,
Ngoài
những lời trách mắng ấy rất gay
Của
bà vợ bị oan đang xỉa xói,
Trút
lên chồng đủ các thứ không hay.
Nên
suốt buổi Anphôngxô nhục nhã
Giơ
mặt chịu những lời kia đanh đá.
162
Ông
cúi mặt, lầu bầu xin lỗi vợ.
Julia
liền vội vã sụt sùi,
Ông
đành im, mà im là có cớ:
Đó
là điềm báo trước rất không vui
Của
những cái còn lớn hơn - đổ vỡ
Và
đau buồn. Nên tốt nhất rút lui.
Hơn
thế nữa, cái chuyện này bên ngoại
Nhỡ
mà biết thì tha hồ phiền toái.
163
Anphônxô
đang phân vân khó xử
Thì
bà kia tinh ý vội nói liền:
“Chẳng
nhất thiết phải dài dòng văn tự,
Xin
phép ngài cho cô chủ tôi yên.
Bà
sắp ngất…” Anphônxô ậm ự:
“Kệ
các bà!” rồi như bị thôi miên,
Ông
cất bước từ từ ra phía cửa.
Còn
đi đâu - ông cũng không biết nữa.
164
Theo
ông ta là posse comitatus,
Gã
trạng sư là nhân vật cuối cùng
Còn
nấn ná trong phòng, chưa muốn rút,
Mặt
thẫn thờ như suy nghĩ rất lung.
Gã
đang tiếc: chỉ vì hiatus,
Mà
không thành…Nhưng đã muộn, nói chung
Giờ
bà vú không còn thèm giữ ý,
Đóng
sập cửa trước mũi ngài công lý.
165
Cửa
vừa đóng - Ôi âm mưu nhục nhã!
Ôi
giả dối tình yêu! Ôi đàn bà!
Nhân
danh ai, dám dối lừa tất cả?
Ôi
bề ngoài, ôi thực chất yêu ma!
Các
vị trách tôi nghiêm và nói quá?
Hãy
nhìn kia từ chăn ấm chui ra
Là
Đôn Juan đang trần truồng, ngơ ngác,
Có
thể nói hơi ít nhiều phờ phạc.
166
Vâng,
phải khen là anh ta trốn giỏi.
Trốn
ở đâu, chàng đã trốn thế nào?
Một
khi giường là đống chăn và gối,
Thì
hai người trốn đấy cũng không sao,
Tuy
khó thở, tất nhiên, còn bức bối,
Nhưng
thực tình, tôi chẳng xót là bao.
Có
chết ngạt hay gì gì cũng kệ.
Xưa
Clarence trong thùng bia cũng thế.
167
Mà
hơn nữa, thương Đôn Juan, tôi nghĩ
Là
không nên - mới ngần ấy tuổi đầu
Đã
mắc tội. Lại hoàn toàn tự ý.
Tội
tầy đình bị Chúa cấm từ lâu.
Đành
là thế, nhưng công bằng một tý,
Anh
chàng này đã chín chắn gì đâu.
Sáu
mươi tuổi ta mới ngồi kiểm lại
Và
cân nhắc việc mình làm phải trái.
168
Về
tâm trạng của Juan, tôi chẳng rõ,
Nhưng
Thánh Kinh đã nói hết mọi điều:
Thay
cho đủ các thuốc này, đơn nọ,
Đám
cận thần chọn một ả đáng yêu
Cho
Đavit, và nhà vua từ đó
Lại
hồng hào, khỏe mạnh biết bao nhiêu.
Nhưng
mà thôi, vua sao không quan trọng,
Juan
thì đúng như người không muốn sống.
169
Thời
gian trôi…Hãy coi chừng, đợi đấy.
Anphônxô
sẽ quay lại bây giờ.
Bà
vú nhanh và khôn ngoan nhường ấy,
Mà
lúc này cũng phải đứng ngẩn ngơ.
Tính
làm sao? Còn gay hơn lúc nãy.
Bà
thở dài. Cô chủ cứ bâng quơ
Nhìn
xung quanh, cuối cùng nàng im lặng.
Áp
đôi môi lên má Juan nhợt trắng.
170
Juan,
tất nhiên, lại hôn (ngay lập tức
Chuyện
vừa qua không nhớ một tí gì),
Ôm
chặt nàng, tay vuốt vai, sờ ngực.
Bà
vú già trông thấy, quát: “Thôi đi,
Xin
anh chị ngồi yên cho lại sức!
Đến
nước này còn quyến luyến, lâm li.
Anh
chàng kia, bây giờ xin nói thật,
Đã
đến lúc phải cho vào tủ sắt.
171
Tôi
sợ quá, tay hẵng còn run rẩy.
Ôi
cái đêm…Sao kinh khủng thế này?
Mà
thử hỏi ai gây nên điều ấy?
Chỉ
một chàng mười sáu tuổi thơ ngây.
Anh
chị biết, tính ông nhà nóng nảy,
Nhỡ
chuyện gì thì phải nói rất gay:
Tôi
mất việc, hai người, ai cũng rõ,
Là
nhất định sẽ đầu rơi khỏi cổ.
172
Nếu
tình nhân là một anh bề thế,
Tuổi
hăm lăm thì không đến nỗi nào.
Chứ
anh này quả không hơn thằng bé.
Đúng,
thực tình tôi chẳng hiểu làm sao.
Thôi,
mời cậu chui vào đây thật khẽ,
Ngay
bây giờ ông chủ tới. Ôi chao,
Không
khịt mũi, phải ngồi yên trong tủ,
Và
nhất thiết là cấm không được ngủ!”
173
Đúng
lúc ấy Anphônxô không hiểu
Bỗng
từ đâu lại xuất hiện. Bà già
Phải
im ngay. Ông ta liền ra hiệu
Cho
bà này nên sơm sớm lui ra.
Biết
có muốn làm gì thêm cũng chịu,
Đưa
mắt nhìn cô chủ Julia,
Antônia
tay cầm đèn, lần lữa,
Khẽ
cúi chào rồi đi ra phía cửa.
174
Mấy
giây sau, Anphônxô lúng búng
Nhận
rằng ông đã thế nọ, thế này,
Rằng
việc làm vừa qua không thật đúng,
Ông
là người hơi thô lỗ, thơ ngây.
Ông
thú thật sao dạo này ai cũng
Đồn
về nàng thật lắm chuyện không hay.
Nói
tóm lại, ông nói hay, sôi nổi -
Một
mẫu mực rigmarole khoa nói.
175
Julia
chỉ lắng nghe, im lặng.
Thì
xưa nay giới phụ nữ lúc nào
Cũng
im lặng khi biết mình chiến thắng,
Còn
kẻ thù đang ở thế nốc-ao.
Khi
vợ chồng ghen nhau, tôi nói thẳng:
Người
ít lời, bình tĩnh, thích làm cao
Là
người bị nghi một lần dan díu,
Biết
chứng minh người kia ba phải chịu.
176
Julia
thực tình đang muốn nói
Về
ông kia và Inez rất nhiều.
Chuyện
quá rõ, nhưng nàng im, bối rối.
Chắc
vì nàng không muốn để người yêu
Phải
nghe xấu về mẹ mình, rõ tội,
(Suy
cho cùng, im lặng tốt bao nhiêu).
Cũng
có thể vì lý do khác hẳn:
Nàng
xấu hổ, gọi chồng không đứng đắn?
177
Cũng
có thể còn lý do, tôi nghĩ
Làm
Julia không dám nói điều gì:
Anphônxô
chưa bao giờ ám chỉ,
Chưa
lần nào nhắc đối tượng ông nghi.
Trong
cuộc sống không ít ca tế nhị
Bắt
mọi người phải thủ thế nhiều khi,
Nên
nàng im không nhắc tên Inez,
Cốt
để chồng về Juan vờ không biết.
178
Gặp
những lúc rất éo le, khó xử,
Im
là hơn, thêm vào đó cách này
Với
phái đẹp, được cho là lịch sự
(Từ
mới dùng, tôi cũng biết không hay
Nhưng
tiếng ta đang nghèo âm, thiếu chữ,
Thơ
cần vần, nên phải ép). Xưa nay
Phải
công nhận rằng các bà rất giỏi
Về
nghệ thuật giả vờ và nói dối.
179
Họ
đỏ mặt, và chúng ta tin họ
(Hay
ít ra tôi tin thế nhiều lần),
Việc
đối đáp, họ không cho thật khó.
Dối
đủ điều, họ không chút phân vân.
Rồi
tiếp đến, cúi đầu vờ xấu hổ,
Để
đôi dòng nước mắt tự do lăn
Trên
đôi má… Họ thở dài, họ dỗi.
Ta
đành thua, mời họ đi ăn tối.
180
Tôi
kể tiếp: Anphônxô thành khẩn
Xin
Julia tha tội lớn cho mình.
Julia
nửa như còn đang giận,
Nửa
nguôi rồi, nhưng vẫn cứ làm thinh,
Để
ông kia đứng trước nàng, hối hận,
Như
Ađam trong câu chuyện Thánh Kinh
Đứng
bên cửa thiên đường. Vâng, cứ vậy
Ông
đứng yên cho đến khi chợt thấy…
181
Một
đôi giày! Ừ thì sao, gì xấu,
Nhất
là khi ta thấy chúng trong phòng?
Ôi
thật tiếc, đôi kia, tôi chẳng giấu,
Trong
phòng nàng, nhưng lại của đàn ông!
Ông
ngớ mặt. Còn tôi thì thấy máu
Trong
tim mình (vì hoảng sợ) sắp đông.
Anphônxô
đo đôi giày cẩn thận
Và
hiểu ra - không để đâu hết giận.
182
Ông
ta chạy khỏi phòng, tìm bảo kiếm.
Julia
thì vội vã bổ nhào
Đến
chiếc tủ: “Ôi Juan, Juan, nguy hiểm!
Trốn!
Bây giờ! Các cửa sổ không cao.
Trốn
khỏi đây, nhanh lên, theo ngõ hẻm,
Phố
ít người, trời chưa sáng, may sao.
Anphônxô
đang lại kia, thôi chết!
Nhanh,
nhanh lên!... Ôi Juan, Juan, tạm biệt!”
183
Một
lời khuyên đáng nghe theo, khỏi nói,
Rất,
rất hay nhưng hơi muộn ít nhiều.
Đời
là thế, trời vẫn hay bắt tội,
Bắt
con người phải trả giá tình yêu.
Trong
nháy mắt, Juan nhảy ra, đang vội
Kiếm
cách chuồn, thì đáng tiếc bao nhiêu:
Vừa
đến cửa, Anphôngxô ập tới,
Juan
vung tay đánh luôn, không cần đợi.
184
Đèn
phụt tắt. “Ối làng ôi, cháy! Cháy!
Antônia
liền hoảng hốt ôm đầu
Kêu
thét lên, nhưng không ai động đậy,
Mặc
hai người cứ thả sức quần nhau.
Anphônxô
chửi thề: “Mày đợi đấy!”
(Tội
ông già bị đánh khá là đau).
Còn
Đôn Juan trẻ, hăng như mãnh thú,
Đánh
luôn tay, không xót thương đối thủ.
185
Đang
lúng túng chưa rút ra khỏi vỏ,
Anphônxô
để rơi kiếm lúc nào.
May
mà Juan không nhận ra điều đó
Chứ
không thì… sẽ chẳng biết ra sao.
Đang
nóng nảy, tự kiềm mình rất khó.
Chắc
ông già phải trả giá rất cao.
Các
bà vợ ngoại tình, ôi, thật nhục,
Có
thể góa cả hai chồng một lúc!
186
Anphônxô
cố giữ Juan thật chặt,
Miệng
không quên luôn kêu cứu người nhà.
Juan
đập mạnh đầu ông ta xuống đất,
Làm
từ mồm và mũi máu tuôn ra.
Chàng
bỏ chạy thoát thân, vâng, thú thật,
Có
điều này tôi chẳng tiện nói ra:
Juan
thoát đấy, nhưng quần đùi bỏ lại,
Như
Joseph trong sách kinh Do Thái.
187
Tôi
thiết nghĩ cũng chẳng cần kể tiếp
Việc
Đôn Juan đã hoảng sợ thế nào,
Lẻn
về nhà, nhờ đêm đen hào hiệp
Che
trần truồng… về dư luận xôn xao,
Về
cả việc sau đêm kia khủng khiếp,
Họ
ra tòa xin li dị ra sao -
Tất,
tất cả những điều trên, các vị
Cứ
đọc báo - viết rất hay, rất kỹ.
189
Các
bài báo kể ta nghe đủ thứ,
Nào
to không vụ án ấy, mấy ngày,
Ai
buộc tội và rồi ai kháng cự,
Nguyên
bị thế nào, hậu quả ai gây?
Nhưng
hay nhất, ý nhiều mà ít chữ
Là
những bài của ký giả Gơnây.
Nghe
nói ông lên thủ đô năng nổ
Để
thu tin về vụ này hiếm có.
190
Một
sự kiện xưa nay ta ít thấy.
Từ
Valdal cho tới tận bây giờ
Chưa
hề có vụ nào to đến vậy,
Nên
rõ ràng Inez chẳng lam ngơ.
Để
xoa dịu những điều tai tiếng ấy,
Bà
cúng trời nào nến trắng, nào tơ,
Và
cho con ra nước ngoài du lịch,
Theo
lời khuyên của những người thân thích.
191
Vì
ở đấy con trai bà, bà nghĩ,
Sẽ
khôn lên, học được cái đang cần,
Sẽ
nghỉ ngơi ở miền Nam nước Ý,
Vài
trăm ngày ở nước Pháp dừng chân.
Trong
khi đó, Julia, thưa các vị,
Bị
gửi vào tu viện để tu thân.
Nàng
đau khổ, cho Juan nàng đã viết
Một
bức thư khi chia tay vĩnh biệt.
192
“Anh
ra đi, đi xa, vâng, phải thế.
Tốt
cho anh, nhưng em biết điều này
Riêng
em khổ. Trái tim anh tươi trẻ
Em
chẳng còn âu yếm nữa từ nay.
Nhưng
em yêu, yêu chừng nào có thể.
Nên
bây giờ em viết gửi anh đây
Bức
thư nhỏ, nếu mực nhòe, khó đọc,
Xin
đừng nghĩ đấy là vì em khóc.
193
Em
đã, đang, và sẽ yêu, kết quả:
Vì
tình yêu, mất hạnh phúc gia đình,
Mất
danh dự, mất lương tâm, phẩm giá,
Tuy
không hề than tiếc đã yêu anh.
Em
biết lỗi do em gây tất cả,
Nên
bây giờ em thức, đợi bình minh
Để
viết nốt bức thư này đẫm lệ.
Em
không dám trách anh gì, quả thế.
194
Với
đàn ông, tình yêu không quan trọng,
Nhưng
than ôi, với phụ nữ là đời,
Là
hạnh phúc, là tương lai, lẽ sống,
Mà
một lần vô ý dễ làm rơi.
Và
đàn ông, khi trái tim trống rỗng,
Họ
lấp đầy bằng công việc, vui chơi.
Còn
phụ nữ luôn đáng thương, bé nhỏ,
Yêu,
khổ đau, rồi lại yêu, đau khổ.
195
Anh
được yêu và lại yêu người khác,
Lại
say sưa bao cái mới anh tìm.
Em
chỉ biết sống cuộc đời đạm bạc,
Cùng
nỗi buồn đang chôn kín trong tim.
Nhưng
khát vọng và tình yêu tàn ác
Có
bao giờ cam khuất phục, nằm im.
Hãy
nhớ em... Ồ, không, không, xin lỗi,
Chuyện
đã qua, anh đừng tin em nói.
196
Cả
thể xác, tâm hồn, em bé nhỏ,
Nhưng
em tin em đứng vững đời này.
Em
chỉ nghĩ về anh, như sóng vỗ
Lên
một bờ, luôn âu yếm, mê say.
Chỉ
vì anh, em buồn vui, sướng khổ.
Sống
âm thầm trong nỗi nhớ từ nay.
Kim
la bàn về một phương rung nhẹ,
Như
tim em hướng về anh, lặng lẽ.
197
Em
nói hết những gì em muốn nói
Lúc
này đây bên trang giấy thẫn thờ
Phải
gấp, gửi nhưng em không gửi nổi,
Không
muốn mình phải đơn chiếc, bơ vơ.
Em
đã sống và yêu anh, lầm lỗi,
Chỉ
tiếc mình không được chết trong mơ,
Trong
nỗi buồn. Nhưng không, em phải sống
Để
yêu anh, theo anh trên đường rộng...”
198
Viết
xong thư, ngồi im không động đậy,
Tay
nàng run như chiếc lá trên cành.
Những
dòng chữ chạy đều trên trang giấy,
Những
đường viền hoa mỹ bốn xung quanh,
Và
câu: “Elle vous suit partout” cạnh
đấy,
(Có
nghĩa là: “Nàng sẽ ở bên anh”)
Với
hình in hoa hướng dương màu đỏ,
Một
biểu tượng của tình yêu, đau khổ.
199
Về
câu chuyện của Đôn Juan, thiết nghĩ,
Thế
là tôi đã viết hết phần đầu.
Giờ
phụ thuộc hoàn toàn vào các vị -
Bỏ
dở chừng hay viết tiếp phần sau.
Tôi
rất muốn được mọi người góp ý.
Nếu
viết tồi, chê cũng chẳng sao đâu.
Nhưng
được khen, đúng mười hai tháng nữa
Tôi
sẽ viết chương thứ hai, xin hứa.
200
Bản
trường ca của tôi, xin nói rõ,
Mười
hai chương, kiểu epic anh hùng,
Đủ
tình yêu và âm mưu, đau khổ,
Bão,
đắm tàu, nơi trận mạc, hoàng cung,
Với
đầy đủ các loại người, sau đó
Tôi
viết nhiều về địa ngục. Nói chung,
Như
Homer và Virgil đã viết,
Không
thêm bớt, toàn những điều cần thiết.
201
Các
nguyên tắc của Arixtôt,
Khi
làm thơ, tôi đọc lại hàng ngày.
Đây
là cuốn Vademecum rất tốt
Mà
những người cầm bút vẫn khen hay.
Nhiều
nhà thơ không thích vần, dại dột,
Tôi
là người trái ngược hẳn xưa nay.
Thơ
của tôi phải có nhiều chất nhạc,
Nhiều
điển tích, cảnh và người cũng khác.
202
Trong
thể loại thơ trường ca, có lẽ,
Thơ
của tôi hơi khác biệt phần nào
Với
trường ca của rất nhiều thế hệ
Của
nhiều người trong quá khứ. Vì sao?
Vì
họ quá tham lam, hay kể lể,
Khen
quá lời, nhân vật quá thanh tao.
Còn
thơ tôi, tôi cho điều tốt nhất
Là
tất cả phải giống y như thật.
203
Những
vị nào không tin, xin cứ việc
Đọc
các trang báo nhạt, chán và dài,
Đọc
lịch sử, xem kịch vui, xem xiếc,
Sẽ
thấy điều tôi nói đúng hay sai.
Và
cuối cùng, thực lòng tôi rất tiếc
Rằng
vừa rồi quả không có một ai
Trong
các vị được cùng tôi tận mắt
Thấy
ở Seville Đôn Juan bị ma bắt.
205
Milton,
Pope thì tôi khuyên nên đọc.
Nên
tránh xa các thi sĩ Phái Hồ:
Coleridge
thường say, Wordsworth - nói móc,
Southy
là người óc bé, mồm to.
Còn
Crabbe luôn dở cười, dở khóc,
Campbell
buồn, ướt mà lại rất khô.
Đừng
ăn cắp thơ Rogers, rất chán.
Còn
Nàng thơ ông More, đừng ve vãn.
207
Nếu
các vị chê tôi không đứng đắn,
Hoặc
lông bông thì phải nói từ đầu,
Rằng
các vị chưa đọc tôi cẩn thận,
Hoặc
vốn thường chưa đánh đã kêu đau.
Tôi
nghiêm túc, đó là điều chắc chắn,
Đọc
truyện này, các vị chẳng buồn đâu.
Tôi
dự định chương mười hai sẽ kể
Về
những tay lỗi lầm nơi hạ thế.
208
Còn
những ai tự cho mình là giỏi,
Sau
khi nghe giải thích những điều này,
Vẫn
một mực không tin lời tôi nói,
Không
nể tình, mà xô ghế, vung tay
Bảo
thơ tôi chỉ tuyên truyền tội lỗi,
Thì
buộc lòng tôi đập lại gắt gay:
Rằng
các vị về thơ văn rất dốt,
Rằng
đổ oan cho người là không tốt.
209
Tôi
rất tin rằng phần đông bạn đọc
Xem
thơ tôi đứng đắn, chẳng hề gì.
Tôi
làm thơ (và không là anh ngốc)
Cũng
muốn mình trong sử được người ghi.
(Như
trẻ con, muốn răng non chóng mọc,
Phải
kiếm gì cho chúng mút). Nhiều khi
Để
biết chắc không bị chê, tôi buộc
Phải
hối lộ cho tờ Tin Anh quốc.
210
Trong
bức thư gửi lên ông chủ bút,
Tôi
khôn ngoan kèm theo nó ít tiền.
Ông
ta ra gặp tôi sau ít phút,
Hứa
bây giờ sẽ tâng bốc tôi lên.
Cũng
có thể tôi thơ ngây, mừng hụt,
Nếu
sau này ông trở mặt không khen,
Mà
sẽ chê đủ các điều thậm tệ
Thì
tôi chỉ trách tôi: Đời vẫn thế!
211
Nhưng
tôi tin: Liên minh này thần thánh
Nếu
thành công, tôi đỡ khổ hơn nhiều.
Các
báo khác tôi không lo bị đánh,
Chắc
dần dần tôi cũng được thương yêu.
Các
báo ấy và tôi (do khác cánh)
Nên
thực tình tôi chẳng biết bao nhiêu.
Đến
Tạp chí Edinburgh không thiên vị
Mà
cũng đánh các nhà thơ trái ý.
212
Horace
nói (tôi cũng cho là thế):
Non ego hoc ferrem calidus juventa!
Sáu
bảy năm trước đây, khi hẵng trẻ,
Từ
cái thời thậm chí trước Brenta,
Tôi
hăng máu và bốc lên rất dễ,
Như
vừa rồi tôi quyết chẳng cho qua.
Vâng,
lúc ấy vua George III còn sống,
Gặp
chuyện nào bất công, tôi cũng chống.
213
Ba
mươi tuổi mà tóc tôi đã bạc.
Rồi
bốn mươi không biết sẽ màu gì.
Đeo
tóc giả như bao nhiêu người khác?
Tim
bây giờ cũng rệu rã. Nhiều khi
Tôi
nghĩ lại: Trong vui chơi hưởng lạc,
Một
phần đời tốt nhất đã trôi đi,
Rồi
hoảng hốt: Tuổi thanh xuân đẹp nhất,
Lòng
dũng cảm, than ôi, tôi để mất.
214
Biết
làm sao giọt sương kia dịu mát
Lên
tim tôi không nhỏ lại bao giờ.
Ôi
giọt sương của tình yêu dào dạt,
Của
cuộc đời hư ảo những giấc mơ.
Như
con ong lòng đang mang đầy mật,
Mang
trong lòng bao cảm hứng - nhà thơ.
Các
nhà thơ, chỉ khi tim đập mạnh
Mới
có thể giúp Nàng Thơ cất cánh.
215
Ôi
không, không, không bao giờ, có lẽ,
Trái
tim tôi lần nữa lại tràn đầy,
Như
ngày xưa đã trào dâng sức trẻ,
Với
cuộc đời luôn khát vọng, mê say.
Cái
bồng bột, vâng, một thời đẹp thế,
Đã
qua rồi, tim khô héo từ nay.
Thay
cho tiếng trái tim trong lồng ngực,
Là
tiếng gõ của tư duy đang thức.
216
Cũng
qua rồi thời yêu đương sôi nổi.
Không
như xưa, các cô gái, các bà
Giờ
không thể bắt tôi yêu, bối rối.
Cũng
qua rồi đời trác táng, bê tha.
Cả
cốc rượu (cốc nước thần, nghe nói)
Mà
bây giờ tôi cũng chịu lánh xa.
Chỉ
một cái, tự bao giờ không biết,
Tôi
học thêm, là bắt đầu keo kiệt.
217
Từ
rất lâu tôi đuổi theo danh vọng,
Cũng
từ lâu bao khoái lạc, nỗi buồn
Luôn
chăng bẫy lừa tôi trong cuộc sống,
Nên
cuối cùng danh vọng hão tôi chôn.
Cái
tuổi trẻ đầy đam mê, sống động
Đã
qua rồi, nay tỉnh táo, lớn khôn,
Tôi
để mất trái tim, thưa bạn đọc,
Cho
tình yêu, và cho vần - khối óc.
218
Danh
là gì? Là làm sao tất cả
Thấy
tên ta trên trang báo nhiều lần;
Là
ngọn đồi mà thi nhau hối hả
Ta
cố trèo, không một phút dừng chân.
Chúng
ta sống, hoặc làm thơ, tàn phá,
Vui
rồi buồn, rồi sướng khổ, vân vân,
Cũng
chỉ để sau này, khi phải chết,
Ta
lưu lại bức chân dung hạng bét.
219
Vua
Khêốp, quốc vương xưa Ai Cập
Chết,
bắt dân phải đẽo đá, đào hầm,
Lần
đầu tiên cho xây Kim Tự Tháp
Giữ
xác mình trong vĩnh cửu nghìn năm.
Nhưng
vô ích, xác vua bị mất cắp,
Để
bây giờ mất nốt cả tiếng tăm.
Thế
thì ta, những người trần đang sống,
Ta
biết bám vào đâu mà hy vọng?
220
Vâng,
dẫu vậy, là người ưa triết lý,
Tôi
nhắc tôi, rằng số phận con người
Thật
mỏng manh, trước và sau cũng chỉ
Như
hoa tàn, dù hôm trước xinh tươi.
Bọn
chúng ta, cả tôi cùng các vị,
Chỉ
một lần trời phú tuổi hai mươi,
Nên
hãy sống, chăm đọc kinh, nhân thể
Chăm
hầu bao, đừng trách đời quá tệ.
221
Thưa
bạn đọc rất thân yêu, tôi viết
Cho
tới đây thế cũng đã dài dòng,
Tôi
xin phép được bắt tay tạm biệt
Và
chúc nhiều, nhiều may mắn, thành công.
Ta
lại sẽ còn gặp nhau, ai biết,
Nếu
mọi người cùng thích thế, còn không
Thì
gút-bai! Tính tôi, thưa các bạn,
Không
ép ai xem thơ khi họ chán!
Chương II
1
Hỡi
những người đang trên vai gánh vác
Việc
trông nom con cái của toàn cầu,
Hãy
lắng nghe, đừng cho tôi là ác:
Trẻ
bây giờ cứ phải đánh thật đau.
Mẹ
của Juan và rất nhiều người khác,
Cố
đủ điều chứ ít ỏi gì đâu,
Nhưng
vô ích, anh chàng ngoan đến thế,
Mà
cũng hư, như trên tôi mới kể.
2
Nếu
Đôn Juan được vô tư ăn học
Như
xung quanh đám trẻ, được tới trường,
Thì
tôi nghĩ những điều kia ngu ngốc
Khó
mà làm tâm trí cậu vấn vương.
Cũng
có thể do miền Nam tàn khốc,
Nóng
chi hoài cho ai đó yêu thương.
Mười
sáu tuổi đã gây nên li dị -
Các
ông giáo chuyện này hơi khó nghĩ.
3
Bản
thân tôi, tôi không cho là lạ:
Muốn
hay không cũng phải đến nước này.
Một
bà mẹ thông minh nhưng thái quá,
Ông
giáo già vừa ngốc lại vừa say,
Cộng
vào đấy, một cô trông kha khá,
Có
ông chồng luống tuổi, đến là gay.
Rồi
hoàn cảnh, những điều trên cộng lại
Thành
tội lỗi, suy cho cùng cũng phải.
4
Quay
quanh trục của chính mình, trái đất
Bắt
đời quay theo nó, lộn tùng phèo.
Ta
đóng thuế, ta làm ăn, nhất nhất
Luôn
lựa chiều gió thổi, mở buồm theo.
Ta
để quan được làm quan, cứ phất,
Để
thầy đồ dạy chữ, để anh keo
Được
ki cóp, và chúng ta nhờ thế
Mong
được sống và nổi danh mọi nhẽ.
5
Thế
là Juan được gửi đi Cadiz,
Là
cái nơi tôi đã ở khá nhiều,
Nơi
hàng hóa của phương Nam không ít,
Cũng
lắm nàng rất xinh đẹp, đáng yêu
(Mà
chỉ riêng dáng đi thôi đủ chết,
Đủ
để làm khối vị thấy xiêu xiêu).
Tôi
không biết nên ví gì với họ,
Hay
tả họ thế nào, ôi, thật khó.
6
Với
con báo? Với ngựa vằn? Chó sói?
Hay
con nai đang đi lại trên đồng?
Không,
tất cả không có gì sánh nổi
Với
các nàng, và các vị biết không,
Tôi
mê nhất những đôi chân, miễn nói,
Và
sẵn sàng bỏ việc, chịu mất công
Ngồi
suốt buổi để tìm từ ca ngợi,
Hiềm một nỗi Nàng Thơ ghen, đang đợi.
8
Tôi
kể tiếp: Bà Đôna Inez
Cho
con đi Cadiz để anh chàng
Lên
tàu thủy ra nước ngoài, vĩnh biệt
Với
nỗi buồn, và từ đó lang thang
Nơi
đất khách, mong mọi điều được biết,
Sớm
quên dần những tội lỗi đang mang.
Bà
tiễn con lên tàu, như thể nó
Là
chiếc thuyền Nô-ê trong truyện cổ.
9
Juan
miễn cưỡng sai anh hầu chuẩn bị,
Gói
tư trang, hành lí để lên đường.
Inez
buồn, tất nhiên, nhưng lại nghĩ:
“Bốn
năm trời nó lưu lạc tha hương,
Sẽ
khôn lên”. Và kèm theo hành lý,
Ngoài
những lời đầy âu yếm, yêu thương,
Bà
cho tiền cùng lời khuyên, thú thật,
Chỉ
cái đầu là Đôn Juan ưa nhất.
10
Bà
Inez, để giải sầu, đã mở
Một
trường tư chủ nhật của riêng bà
Cho
những đứa trẻ con hư đủ cỡ,
Với
tuổi đời: lên bốn hoặc lên ba.
Nhưng
bọn chúng, hễ thấy bà là sợ -
Nhỡ
chuyện gì là bị đánh không tha.
Chả
là gương con trai bà bà thấy,
Nên
thế hệ sau Juan bà quyết dạy.
11
Juan
xuống tàu, tàu nhổ neo, thuận gió,
Nhưng
sóng dâng hơi khang khác mọi ngày.
Ai
chứ tôi, biển này tôi biết rõ,
Vẫn
bất thường, gây lắm chuyện không hay.
Đôn
Juan đứng trên boong, buồn, đau khổ,
Trong
bụi mù, nước biển té như mây,
Với
Tổ quốc Tây Ban Nha - tạm biệt,
Một,
hai năm hay suốt đời - ai biết?
12
Khi
xa nước, tàu đưa ta rẽ sóng.
Ngắm
quê hương đang lặng lẽ tan mờ
Trong
mây nước, lòng ai không xúc động,
Nhất
là người vừa mới lớn, ngây thơ?
Tôi
còn nhớ: Không ít khi cuộc sống
Bắt
xa nhà, xa dải đất nên thơ
Là
nước Anh trắng một màu của cát,
Mà
càng xa, càng ngả thành xanh nhạt.
13
Vâng,
Juan đứng trên boong tàu, đau khổ.
Cột
buồm kêu, sóng đập té lên tàu.
Gió
thổi mạnh, từ xa xa thành phố
Đã
trở thành một chấm nhỏ từ lâu.
Sóng
nhiều lần làm tôi say, điều đó
Suy
cho cùng không khó chữa lắm đâu:
Vừa
chớm say là tôi ăn bít-tết.
Mời
các vị cứ thử xem sẽ biết.
14
Từ
đuôi tàu, Juan đứng im lặng lẽ
Ngắm
quê hương rất yêu dấu của mình.
Xa
Tổ quốc lần đầu tiên không dễ.
Anh
lính quèn luôn đây đó viễn chinh
Mà
ra đi cũng nôn nao, như thể
Thấy
rõ điềm báo trước sẽ hy sinh.
Một
tình cảm làm lòng ta tê tái,
Khiến
bất giác ta ngoảnh đầu ngoái lại.
15
Juan
xa mẹ, xa người yêu, phải nói,
Là
rất may chưa có vợ ở nhà.
Tôi
cứ nghĩ: không thương Juan cũng tội.
Cả
những người giàu kinh nghiệm như ta
(Với
trái tim đã cằn khô, tội lỗi
Mà
cũng buồn khi khăn gói đi xa).
Thôi,
thương ghét ra sao tùy bạn đọc,
Tôi
chỉ biết giờ Đôn Juan đang khóc.
16
Juan
khóc thật, như xưa dân Do Thái
Khóc
Sion. Tôi cũng muốn sụt sùi
Khi
mỗi lần tuổi xuân tôi nhớ lại,
Nhưng
Nàng Thơ tôi nhộn, chỉ thích vui.
Mà
rồi nghĩ: ai trẻ, giàu ắt phải
Lo
lên đường tìm cái thú ăn chơi.
Tôi
chỉ mong khi ra đi, họ nhớ
Mang
vài trang tập thơ này viết giở.
17
Đôn
Juan khóc, để rơi dòng nước mắt
Xuống
đại dương cũng đầy muối mặn mà,
Như
“cái đẹp cho người xinh đẹp nhất”-
Câu
nói này mẹ Hamlet tài ba
Đã
từng nói khi tung hoa lên đất
Chôn
xác nàng Orphelia.
Vâng,
Juan khóc, biết mình hư, dại dột,
Giờ
tự hứa sẽ thành người rất tốt.
18
“Xin
vĩnh biệt quê hương, Juan nức nở,
Mà
biết đâu ta sẽ chẳng bao giờ
Được
thấy lại, khi ngày kia tắt thở
Trên
đất người như du khách bơ vơ.
Ôi
vĩnh biệt con sông ta thương nhớ,
Mẹ
và nàng cùng tuổi trẻ, ước mơ”.
Rồi
bức thư Julia hôm nọ,
Chàng
đem đọc (cho thêm phần đau khổ).
19
“Anh
sẽ không, không bao giờ, Juan nói,
Có
thể quên dù một phút trong lòng,
Cả
khi biển bốc hơi thành mây khói,
Hay
núi đồi thành biển biếc mênh mông.
Khi
tim đau - không thuốc nào chữa khỏi,
Anh
vô cùng… em có biết cho không?”
Đúng
lúc ấy con tàu nghiêng, say sóng.
Chàng
cảm thấy nao nao trong cuống họng.
20
“Julia!...
(Juan buồn nôn hơn trước),
Ôi
người anh yêu quí, mối tình đầu…
(Ôi,
mẹ kiếp! Nào cho ta ngụm nước!
Batixta
đâu rồi? Còn thằng nữa đi đâu?)
Julia,
giá mà anh chết được...
(Đỡ
ta vào! Ôi chết! Khéo, ta đau!)
Em
thân yêu”… Juan kêu lên như thế,
Nhưng
rất tiếc bỗng im vì… bận ọe.
21
Chàng
chợt thấy trong lòng đau, đau thắt
(Hay
đúng hơn, đau bên dưới dạ dày).
Ta
cũng thế, khi người ta yêu nhất
Phải
lên đường, ta quyến luyến chia tay;
Khi
bạn phản; khi ta chôn xuống đất
Những
người nhà bị chết sớm không may.
Tôi
tin chắc Juan còn than khóc nữa,
Nếu
giữa chừng không đau đầu, nôn mửa.
22
Ai
cũng biết rằng tình yêu rất nóng,
Nhưng
than ôi, thành sốt cũng rất gần.
Vì
tình yêu không ưa ho, viêm họng,
Hay
đái đường, hay cảm cúm, vân vân.
Với
những bệnh thượng lưu, còn tạm chống,
Bệnh thấp hèn
- tình yêu ghét, không thân.
(Vì
hắt hơi làm lời thề dang dở.
Ai
đang yêu nhức răng là đáng sợ).
23
Nhưng
say sóng mới là điều sợ nhất.
Ai
xưa nay có đủ sức tỏ tình
Khi
bụng dưới bị đau như dao cắt,
Lại
cần người luôn xoa bóp cho anh?
Rồi
nôn ọe đến đứt hơi, vỡ mật,
Vỡ
mật vàng, rồi vỡ cả mật xanh.
Nên
Đôn Juan buồn, yêu là một việc,
Còn
việc khác: anh ta nôn, rất tiếc.
24
Trinida chính là tên tàu thủy
Chở
Đôn Juan tới tận cảng Leghorn,
Một
cảng nhỏ ở miền Tây nước Ý.
Đấy
là vùng Inez lắm bà con.
Như
gia đình Môncađa, tôi nghĩ,
Luôn
sẵn sàng nuôi dạy cháu lớn khôn.
Hôm
ra đi, một bức thư tôi thấy
Inez
gửi cho họ hàng bên ấy.
25
Đi
theo Juan - hai anh hầu, ông giáo,
Là
Pedrillo, một tiến sĩ có tài,
Biết
nhiều tiếng cổ kim và mộ đạo.
Ông
bây giờ cấm khẩu, thở bằng tai
Vì
say sóng. Nghĩ mà thương ông lão
Đang
ôm đầu, chỉ mong được như ai
Đi
trên đất… Gối chăn ông lần lượt
Bị
nước biển ngấm vào khoang, sũng ướt.
26
Gió
mỗi lúc một to hơn, chập tối
Mọi
người nghe tiếng bão biển rít gào.
Đám
hành khách không ít người bối rối.
Thủy
thủ thường bình tĩnh nói: không sao!
Vì
họ quen với đại dương chống chọi,
Thế
mà giờ, thấy sóng biển dâng cao,
Họ
hạ buồm, trời đầy mây xám xịt.
Gió
có thể xé dăm buồm là ít.
27
Một
giờ sáng, gió đổi chiều thổi giật,
Con
tàu rơi giữa hai ngọn sóng dồi.
Đuôi
bị đứt, gãy cột buồm lớn nhất,
Cả
thân tàu như muốn vỡ làm đôi.
Đúng
vào lúc đang loay hoay chật vật
Giữa
hiểm nghèo thì bỗng thấy, than ôi,
Trong
khoang chính nước ập vào nửa mét.
Bơm,
bơm đâu, nhanh lên, không thì chết!
28
Ngay
lập tức một số người hăng hái
Đem
bơm bơm, một số khác bắt đầu
Tìm
chỗ nứt, mong kịp thời bịt lại.
Nhưng
mọi người phải vất vả hồi lâu
Mới
tìm thấy, rồi thi nhau đem vải -
Đủ
áo quần cùng chăn đệm, giẻ lau -
Định
bịt kín, bịt thật nhanh, khốn nỗi,
Nước
vẫn vào, không cách gì ngăn nổi.
29
Nếu
không có những bơm kia có lẽ
Triniđa ngay đêm ấy đã chìm,
Dù
cố gắng đến bao nhiêu cũng thế,
Nên
bây giờ tôi không thể ngồi im
Không
quảng cao cho hãng Mann luôn thể:
Hỡi
những tàu đang bay lượn như chim
Trên
biển cả, bơm hãng này không xịt,
Một
phút bơm trăm ga-lông là it!
30
Sáng
hôm sau trời như yên tĩnh lại.
Nước
trong khoang cũng giảm bớt ít nhiều.
Cánh
thủy thủ chưa hết lo, vẫn phải
Không
dám rời bơm nước, chẳng hề kêu.
Rồi
đêm đến, chợt mọi người kinh hãi
Thấy
biển trời cứ nghiêng ngả, vẹo xiêu.
Một
cơn bão sắp kéo qua, tàu thủy
Lại
bị đánh, phải nằm yên, bẹp gí.
31
Vâng,
nằm yên, trông thảm thương, nhăn nhở.
Nước
trên boong luôn lênh láng, con tàu
Muốn
hay không cũng làm ta chợt nhớ
Tới
những gì gợi bất hạnh, buồn đau,
Như
chiến tranh, hay cháy nhà, đổ vỡ...
(Cái
con ngưòi thường chủ ý nhớ lâu -
Ai
thoát nạn, xưa hoặc nay đều thế,
Về
tai nạn của chính mình thích kể).
32
Không
khó hiểu là vì sao lúc ấy
Khách
hoang mang và lo sợ hết hồn,
Họ
không muốn phải lìa đời sớm vậy,
Một
cuộc đời luôn mặc đẹp, ăn ngon.
Cánh
thủy thủ từng bôn ba, từng thấy
Đủ
các điều, lại khỏe mạnh, tinh khôn,
Thế
mà giờ cũng hoàn toàn bối rối,
Phải
cầu đến chai rượu rum, thật tội.
34
Không
gì tốt bằng cốc rum loại rẻ
Và
lòng tin vào Đức Chúa trên trời.
Nên
bọn họ uống rượu nhiều vì thế,
Cũng
hết lòng cầu Chúa cứu. Theo tôi
Chính
nỗi sợ bị chết chìm có lẽ
Làm
mọi người quên say sóng. Khắp nơi
Là
tiếng khóc, tiếng rủa nguyền khốn khổ
Hòa
với tiếng đại dương đang phẫn nộ.
35
Nếu
không có chàng Đôn Juan nhanh trí
Giơ
hai tay hai súng, giữa ồn ào
Chàng
bắn dọa bắt im, thưa các vị,
Cái
cảnh này không biết sẽ ra sao.
Đám
thủy thủ liền im ngay, chợt nghĩ:
Sóng
bây giờ không đáng sợ là bao
So
với súng của chàng kia. Trước đó
Họ
nghĩ chết khi say là thượng võ.
36
Biết
cái chết đang chờ mình phía trước,
Họ
xin Juan được uống rượu giải sầu.
Juan
dứt khoát trả lời ngay: “Không được!
Phải
đàng hoàng mà chết, đấng mày râu”.
Trước
mũi súng, giữa mênh mông sóng nước,
Mọi
người đành im lặng, chỉ nhìn nhau.
Nghĩ
tội nghiệp Pedrillo, tuy thẹn,
Nhưng
sợ quá, cũng xin trò một chén.
37
Vâng,
ông lão đang vô cùng sợ sệt,
Vừa
khóc to, trách oán mãi thân mình,
Vừa
hối hận đã theo Juan. Ông quyết
Rằng
sau này sẽ nhất định tái sinh.
Nghĩa
là nếu gặp may ông thoát chết,
Thì
suốt đời lo nấu sử sôi kinh,
Chứ
không chịu như Panxa dại dột
Đi
theo Juan như theo Đôn Kisốt.
38
Chợt
hy vọng lại lóe lên sau đấy:
Đêm
vừa tan, gió đỡ mạnh, mặc dầu
Các
lỗ thủng trong hai khoang vẫn chảy,
Mấy
anh chàng thủy thủ vẫn thay nhau
Bơm
thoát nước. Còn phần đông lúc ấy,
Gồm
những người toàn già cả, ốm đau,
Lên
sưởi nắng trên boong, hay tìm cách
Vá
víu lại những tấm buồm bị rách.
39
Những
miếng giẻ, những mẩu buồm sót lại
Đã
được đem bịt kín hết lỗ rò.
Nước
đỡ chảy, nhưng con tàu vẫn phải
(Bởi
không buồm) chao giữa sóng dâng to.
Tốt
hơn hết là không nên sợ hãi,
Phải
đến cùng chống đỡ, chớ buồn lo.
Ai
cũng chết tất nhiên, nhưng thiết nghĩ,
Chết
thế này e kém phần thi vị.
40
Sóng
và gió cứ thi nhau mặc sức
Tung
họ lên, dìm họ xuống suốt ngày.
Cánh
thủy thủ cũng không cam bất lực
Vẫn
chống chèo không một phút ngừng tay,
(Kéo
dài thêm cái cảnh này cùng cực,
Dù
ít giờ), chờ biển lặng, chờ may.
Tàu
của họ vẫn còn bơi, hẳn vậy,
Tuy
không nhanh hơn vịt bầu là mấy.
41
Gió
có vẻ đã lặng im hơn trước,
Nhưng
tiếc thay, ai cũng thấy con tàu
Tơi
tả quá, nghĩ khó lòng giữ được
Để
không chìm, chưa nói chuyện đi đâu.
Thêm
vào đó, cả thức ăn, cả nước
Đang
cạn dần. Và vô ích hồi lâu
Các
ống nhòm tìm tàu xa, tìm đất -
Chỉ
thấy biển và hoàng hôn đang tắt.
42
Một
lúc sau gió trở chiều, lại thổi,
Bão
gầm lên rất giận dữ, khác thường.
Nước
lại té, ập vào khoang như xối,
Mà
bơm thì lại hỏng - lắm tai ương.
Ai
cũng biết: đã đến giờ sám hối.
Chỉ
còn chờ sóng biển rủ lòng thương.
Mà
lòng thương biển xanh ta đã rõ,
Là
lòng thương hoàn toàn không thể có.
43
Trong
tuyệt vọng, một ông già thợ mộc
Khóc
hu hu, nước mắt chảy hai dòng,
Gặp
thuyền trưởng chỉ nói rằng ông khóc
Không
phải vì ông lo sợ - không, không.
Đại
dương này ông đã đi ngang dọc,
Đã
gặp nhiều bão biển lớn, mưa dông.
Ông
thú thật, bây giờ ông sùi sụt
Chỉ
vì thương vợ con mình côi cút.
44
Chiếc
tàu thủy bắt đầu chìm. Tất cả
Khách
trên boong than khóc, lạy Chúa mình.
Một
số người mong thoát thân, vội vã
Hứa
sau này lễ trăm ngọn nến xinh.
Một
số khác khôn ngoan hơn, nên đã
Kiếm
xuồng bè cho xuống nước thật nhanh.
Một
hành khách xin Pedrillo rửa tội,
Ông
kia quát: “Chỉ làm ta thêm rối!”
45
Không
ít người đem áo quần đẹp nhất
Như
sắp đi lễ hội lớn, mặc vào.
Một
số khác thì chửi Trời, oán Phật,
Tay
ôm đầu, trách số phận lao đao.
Còn
những ai xuống được thuyền, hà tất
Đã
hết buồn, nhưng cứ nghĩ: Dù sao
Chiếc
xuồng nhỏ vững vàng khi gặp bão,
Vẫn
tốt hơn chiếc tàu kia rệu rạo.
46
Gay
go nhất với mọi người, có lẽ
Là
làm sao cướp giật nổi lúc này
Một
ít nước và thức ăn đủ để
Kéo
thêm dài cái vận rủi hôm nay.
(Con
người ta háu ăn, ai cũng thế,
Sắp
chết rồi còn thấy đói). Giờ đây
Những
người xuống ca-nô, may cướp được
Hòm
bích-quy và thùng bơ đầy nước.
47
Còn
thuyền lớn may hơn, thừa dịp tốt
Vớ
một lô vừa bánh ướt, vừa giò,
Một
thùng to mấy ga-lông nước ngọt,
Cộng
sáu bình toàn cô-nhắc, rượu nho,
Thêm
một ít pa-tê-sô không sốt,
Thịt
ướp dầu cũng được mấy khoanh to.
Nghĩa
là nhiều, nhưng bây giờ có lẽ
Chừng
ấy người - như muối đem bỏ bể.
48
Các
thuyền nhỏ có nguy cơ bị đắm
Ngay
từ khi cơn bão mới bắt đầu.
Mà
thuyền lớn hình như không vững lắm,
Vì
thiếu buồm, thiếu lái, trụ bao lâu?
Đám
hành khách vừa khóc than, dọa dẫm,
Vừa
nhảy ào xuống nó, đạp lên nhau.
Họ
thừa biết, nếu không thì sẽ chết -
Các
xuồng nhỏ từ rất lâu đã hết.
49
Hoàng
hôn buông một màu nâu ảm đạm.
Mặt
đại dương xa tít tắp, vô bờ.
Đêm
ập đến che bầu trời mây xám
Đang
quay cuồng giận giữ giống trong mơ.
Còn
hành khách, cả những người dũng cảm,
Cũng
hãi hùng tay ôm mặt ngác ngơ:
Mười
hai ngày mười hai đêm lo sợ,
Giờ
sắp chết, không vui là có cớ.
50
Hai
ba anh bàn nhau làm bè gỗ -
Một
việc điên và vô ích lúc này.
Người
khác nghe, ồ lên cười nhăn nhó.
Hỏi
cười gì, chính họ cũng không hay.
Nghe
mà rợn, tiếng cười kia của họ
Là
tiếng cười man rợ của thằng say -
Nửa
như điên, nửa như người hoang dã.
Họ
mà sống qua phen này mới lạ.
51
Tám
giờ tối, các máy bơm, thùng rỗng
Đều
được quăng xuống biển để con tàu
Đỡ
nặng hơn, làm mọi người hy vọng
Thêm
ít giờ cùng sống sót bên nhau.
Gió
khẽ thổi, tàu lắc lư theo sóng.
Sao
trên trời nhấp nháy suốt đêm thâu.
Bỗng
đột ngột con tàu nghiêng phía trước,
Khẽ
rùng mình rồi chìm ngay xuống nước.
52
Đúng
lúc ấy, những tiếng kêu kinh khủng
Bay
lên cao như từ giã cuộc đời.
Người
khóc than, người giơ tay lúng túng,
Một
số liều nhảy xuống nước và bơi,
Nhưng
bị biển liền nuốt ngay vào bụng.
Biển
rít gầm - có thể nghĩ khắp nơi
Như
đang có hai đoàn quân hùng hổ
Lao
vào nhau để cắn, rên, bóp cổ.
53
Tiếng
kêu ấy nghe to hơn sóng vỗ,
Như
âm vang tiếng đại bác ngân rền.
Rồi
tất cả lại im ngay sau đó,
Chỉ
bốn bề gió thổi, thảm thê rên,
Chỉ
thỉnh thoảng ở nơi này, nơi nọ
Từ
chiều sâu ghê rợn của đêm đen
Lại
nghe tiếng những sinh linh sắp chết
Bơi
đâu đó, cô đơn và mỏi mệt.
54
Mấy
chiếc thuyền, như trên tôi đã nói,
Người
ít hơn, tuy chắc chắn bây giờ
Không
ai nghĩ rằng phen này sống nổi
Giữa
bão bùng biển động, sóng thờ ơ.
Thêm
vào đó, ít thôi, nhưng khốn nỗi
Cũng
quá nhiều giữa giông tố bơ vơ.
Chiếc
thuyền lớn: ba mươi người có lẻ.
Chiếc
ca-nô chín người hay hơn thế.
55
Số
còn lại, hơn hai trăm người khác
(Những
con chiên ngoan đạo) phải làm mồi
Cho
biển dữ, hồn lìa xa khỏi xác.
Xác
mấy tuần theo con sóng cứ trôi
Cho
đến khi lễ cầu hồn (có nhạc)
Được
tiến hành rất trọng thể, than ôi,
Và
tốn kém - nghe đồn, ngoài cơm thịt,
Một
lần lễ ba đồng vàng là ít.
56
Juan
nhanh nhẹn lao xuống ngay thuyền lớn
Giúp
Pedrillo cùng nhảy xuống. Ông già
Mới
ngày nào còn oai nghiêm, dữ tợn,
Nay
hoàn toàn như cậu bé mười ba.
Còn
Đôn Juan thì như đùa, như giỡn
Định
một lèo cứu cả Batixta,
Hay
còn gọi Tita, nhưng khốn nỗi,
Anh
ta say vì bị trời bắt tội.
57
Pedro,
anh hầu kia cũng vậy,
Cũng
vì lý do trên mà thiệt mình.
Anh
ta uống quá nhiều nên lúc ấy
Thấy
cái gì cũng mờ ảo, lung linh,
Nên
vừa gặp ca-nô là vội nhảy
Rồi
rơi ùm xuống nước lạnh. Xung quanh
Có
người đứng, nhưng không ai để ý.
Nên
mạng sống Pedro đành bỏ phí.
58
Con
chó nhỏ Đôn Hôxê để lại
Juan
mang theo và cứu được lúc này.
Riêng
điều đó đủ nói Juan nhớ mãi
Ông
bố mình. Con chó sủa gắt gay.
Nó
biết tàu sắp chìm nên sợ hãi
(Chó
bao giờ cũng rất thính xưa nay).
Juan
bế chặt, cho xuống thuyền, sau đó
Mới
nhảy theo, rất nhanh và đúng chỗ.
59
Chàng
không quên nhét tiền đầy túi áo
(Cả
túi Pedrillo), trên dưới lẫn trong ngoài.
Sợ,
đáng thương, đến lúc này ông lão
Chẳng
biết gì, không phân biệt đúng sai.
Còn
Đôn Juan vẫn cứ tin giông bão
Sẽ
nguôi dần, tin sẽ sống ngày mai.
Cũng
có thể nhờ lòng tin cố hữu,
Mà
con chó và ông kia được cứu.
60
Đêm
trời tối, gió điên cuồng thổi giật.
Sóng
dâng cao từ hai phía, con thuyền
Rơi
xuống đáy, làm cánh buồm rách nát,
Hết
căng phồng, giờ lặng lẽ đứng yên.
Nước
biển té, tràn lên mui như tát,
Sóng
hết dìm lại bất chợt tung lên
Để
đầy đọa những con người mệt mỏi,
Vừa
rét, vừa lo, vừa đau. vừa đói.
61
Chiếc
ca-nô và chín người trên nó
Chẳng
bao lâu bị sóng biển nhấn chìm.
Chiếc
thuyền lớn thì vật vờ khốn khổ.
Lấy
chăn dày, các thủy thủ dùng kim
Khâu
thành buồm, rồi treo lên trước gió,
Làm
chiếc thuyền không một phút nằm im.
Người
ta khóc, thương những người đã chết,
Thương
cho cả bích-quy và bít-tết.
62
Mặt
trời mọc, đỏ vàng như viên gạch,
Báo
cơn giông sắp sửa đến, rất gần.
Đành
chịu chết, ôi chỉ còn một cách
Là
bằng lòng cho con tạo đưa chân.
Ai
cũng đói, áo quần ai cũng rách,
Rét
run người, nước biển ướt toàn thân,
Nhưng
rất may là mỗi người được phát
Một
cốc rum và bánh mì một lát.
63
Ba
mươi người chen chân nhau chật chội
Trong
chiếc khoang bé nhỏ của con thuyền.
Người
thì đứng, kẻ chắp tay quỳ gối,
Kẻ
mơ màng trong ý nghĩ triền miên.
Tất
cả yếu, gầy, đau và mệt mỏi,
Sốt
hoành hành, nóng lạnh cứ thay phiên.
Bầu
trời thấp giữa đại dương giông tố
Là
tấm áo đang che lên người họ.
64
Người
ta nói, chính lòng ham muốn sống
Có
thể tăng tuổi thọ mỗi con người.
Khi
đau yếu, với bệnh tình muốn chống,
Ta
bắt mình phải phấn chấn vui tươi,
Để
sợi chỉ, nhờ ước mơ, hy vọng,
Không
giữa chừng bị đứt phựt làm đôi.
Ai
hay buồn thì đời mình chắc hẳn
Vốn
đã ngắn lại càng làm thêm ngắn.
66
Gặp
tai nạn giữa biển khơi cũng vậy,
Nhờ
lòng tin vào cuộc sống, vào mình,
Mà
thủy thủ trong khó khăn nhường ấy
Vẫn
vững vàng không cam chịu hy sinh.
Họ
cưỡi sóng, luôn nay đây mai đấy,
Luôn
yêu đời, mọi nguy hiểm coi khinh.
Nghe
nói thuyền Argô xưa Hy Lạp
Nhờ
niềm tin mà vượt qua bão táp.
67
Về
bản chất, người là con ăn thịt,
(Có
thiếu chăng, cũng một bữa một ngày)
Như
cá mập, như hùm, mà không ít,
Nên
mất phần là sẽ thấy rất gay.
Tuy
kể ra, nếu bữa ăn xám xịt,
Có
thể xài xà-lách hoặc trái cây.
Nhưng
cánh ta, những người quen lao động,
Cần
thịt lợn, thịt cừu non để sống.
68
Ba
ngày sau, biển hoàn toàn im lặng,
Trời
trong xanh, không một ngọn gió nào.
Mọi
người mệt, chỉ nằm yên sưởi nắng
Trên
con thuyền theo sóng, khẽ chao chao.
Lúc
tỉnh dậy, cổ cháy khô, miệng đắng,
Họ
nhìn thùng lương thực, thấy nôn nao,
Rồi
quyết định thả sức ăn tùy ý.
Mai
ăn gì, họ hoàn toàn không nghĩ.
69
Và
kết quả, tất nhiên ai cũng biết,
Một
loáng sau hết sạch, chẳng còn gì.
Cả
thịt, bánh và rượu nho đều hết.
Mọi
người chờ gió nổi, đẩy thuyền đi
(Chứ
dùng sức mà chèo thì quá mệt,
Các
mái chèo cũng trục trặc đôi khi).
Thật
không dễ, biển yên nhưng lặng gió.
Lương
thực hết, cái gì đang đợi họ?
70
Ngày
thứ tư, trời vẫn yên như thế.
Biển
bao la như ngực trẻ phập phồng
Trong
giấc ngủ, thở đều đều rất khẽ,
Biển
và trời cùng sâu thẳm, xanh trong.
Bị
đói khát luôn điên cuồng dày xé,
Phải
làm gì? Chiều hôm ấy, mất công
Juan
khẩn khoản xin tha cho con chó.
Người
ta giết, mỗi người hai miếng nhỏ.
71
Còn
bộ da, sáng hôm sau tất cả
Chia
nhau ăn, nhưng Juan vẫn lắc đầu,
Vì
chàng nghĩ: Con chó kia quý giá
Là
những gì bố để lại từ lâu.
Chàng
cố giữ, nhưng cuối cùng đói quá,
Mới
tạm cầm, vâng, chỉ một chân sau.
Chàng
hào hiệp đem chia thầy một nửa.
Ông
kia ăn, nhìn Juan như muốn nữa.
72
Ngày
thứ bảy - vẫn không hề có gió.
Mặt
trời lên, thiêu đốt những thân gầy
Như
xác chết đang nằm trên mặt gỗ.
Biển
hiền hòa mà ác thế. Từ nay
Nước
ngọt hết và bánh ăn không có.
Cái
chết chờ. Giờ phải tính sao đây?
Một
ý nghĩ âm thầm mà dữ dội:
Phải
ăn thịt nhau thôi! Ai dám nói?
73
Rồi
cuối cùng, bỗng một anh nói khẽ
Ý
nghĩ kia vào tai bạn của mình.
Anh
bạn ấy với người bên, cứ thế
Tiếng
thì thầm đáng sợ cứ truyền nhanh.
Không
ai biết ai đầu tiên có thể
Nói
thành lời điều đó. Bỗng đồng thanh
Tất
cả thét: Rút thăm! Không thể khác!
Chọn
người chết cho chúng ta xé xác!
74
Các
đồ vật làm bằng da trước đấy
Họ
tranh nhau chén sạch tự bao giờ,
Nay
bới lục, cố tìm nhưng chẳng thấy
Dù
một vài mẩu bánh hoặc hơi bơ.
Thậm
chí lúc làm thăm, không có giấy,
Họ
buộc lòng, tôi xin lỗi Nàng Thơ,
Phải
dùng sức bắt Juan, thưa các vị,
Đưa
cho họ bức thư chàng yêu quý.
75
Thăm
làm xong, kia, mọi người lặng lẽ
Đứng
nhìn nhau, không ai nói câu nào.
Cả
cái đói cũng nằm im như thể
Biết
lúc này đang quan trọng là bao.
Ăn
thịt nhau, vâng không ai muốn thế,
Nhưng
cảnh tình bắt buộc, biết làm sao?
Và
kết quả, thật không ai lường hết:
Pedrillo
bắt được thăm phải chết.
76
Ông
tiến sĩ chỉ yêu cầu được cắt
Động
mạch tay để máu chảy, dần dần
Ông
sẽ chết - chết cách này đẹp nhất,
Không
đau buồn, không gợn chút băn khoăn.
Quả
giáo dục không uổng công, đúng thật.
Như
một người ngoan đạo được ban ân,
Ông
thành kính ôm hôn cây thập ác,
Rồi
chìa tay, mắt nhìn sang hướng khác.
77
Để
đền công, người cắt tay ông lão
Được
ưu tiên cho chọn trước hơn người
Một
phần ngon, nhưng anh ta chỉ bảo
Thích
một mình uống máu lúc đang tươi.
Còn
tất cả Pedrillo (trừ quần áo
Và
ruột già cho cá mập đang bơi),
Đám
người đói tranh nhau ăn, thật khiếp.
Nghĩ
mà thương ông giáo già tội nghiệp.
78
Đám
người đói tranh nhau ăn, đúng vậy,
Trừ
đôi anh còn hơi ngại phần nào,
Trong
số họ có Đôn Juan, trước đấy
Đã
chối từ ăn thịt chó. Dù sao
Thế
cũng tốt. Và chỉ riêng điều ấy
Đủ
dễ dàng cắt nghĩa được vì sao
Juan
không nỡ, cả khi đang bụng đói,
Ăn
thịt thầy. Thật đáng khen, thật giỏi.
79
Thế
là may cho đôn Juan. Tối đó
Cái
việc kia cho kết quả rõ ràng:
Ai
tham ăn, giờ như điên, khốn khổ,
Khóc,
kêu gào dưới nắng gắt chang chang.
Rồi
nóng, khát, gầm gừ như lũ chó,
Ngứa,
vật vờ trên boong gỗ lang thang,
Họ
rứt tóc, xé áo quần, la hét,
Và
lần lượt trong hôn mê họ chết.
80
Sau
lần ấy thuyền nhẹ hơn: nhiều vị,
Đã
đi theo thần chết tận nơi nào.
Chỉ
sống sót một vài anh mất trí,
(So
với người được chết - thiệt thòi sao).
Còn
những anh chưa điên thì đã nghĩ
Ai
là người nên ăn tiếp, ôi chao,
Như
thể họ bài học kia không biết,
Không
nhớ việc bao nhiêu người đã chết.
81
Béo
hơn cả là một ông thuyền phó.
Xung
quanh ai cũng nghĩ: chén anh này!
Ông
ta béo, thịt ngon nhưng rõ khổ,
Hay
trở trời đau ốm vặt gần đây.
Và
sở dĩ ông ta chưa bị họ
Biến
thành mồi cho họ chén: rất may,
Ở
Cađiz các bà cho một cái
Mà
đàn ông thoáng nhìn ai cũng ngại.
82
Pedrillo
mọi người ăn chưa hết.
Một
số anh trông thấy cảnh vừa rồi
Cũng
đâm hoảng; một số anh sợ chết
Nhưng
chén đều xác ông lão không thôi.
Chỉ
Đôn Juan của chúng ta hào hiệp
Nhá
vải buồm thay mớ thịt đang ôi.
Trừ
những lúc bắt được vài chim lạc,
Thì
tất cả mới tạm ngừng ăn xác.
83
Ai
hoảng sợ khi cảnh trên phải thấy,
Thì
Ugolino xin hãy nhớ: ông già
Kể
xong chuyện thương tâm, liền ôm gáy
Kẻ
thù mình mà ngoạm, cắn, kêu la.
Nên
thủy thủ ăn thịt nhau như vậy
Suy
cho cùng không khó hiểu, vì ta
Biết
rằng họ đang rơi vào địa ngục,
Hơn
địa ngục Dante trong “Thần Khúc”.
84
Đêm
hôm ấy trời đổ mưa, may quá.
Đứng
trên mui, như đất nẻ lâu ngày
Vì
hạn hán, họ ngửa đầu, miệng há
Đón
những dòng nước ngọt phất phơ bay.
Ta
cũng thế, nếu rơi vào Trung Á,
Khát
vài lần là sẽ biết nhau ngay.
Tôi
dám chắc, bấy giờ ta hiểu được
Rằng
chân lý chỉ có trong cốc nước.
85
Mưa
khá to, mọi người tìm đủ cách
Uống
thỏa thuê, nhưng không đỡ tí nào.
Cho
đến khi chợt nhớ ra: chăn rách
Và
áo quần được mang tới. May sao
Chúng
đẫm nước, họ thi nhau vắt sạch
Vào
miệng mình - thật đơn giản biết bao.
Đây
chắc chắn lần đầu tiên họ biết
Rằng
nước mưa, trời đất ơi, ngon tuyệt.
86
Lưỡi
họ rộp và thâm sì, rát bỏng,
Máu
trên môi theo kẽ nứt ứa đầy.
Họ
uống mãi vẫn thấy khô cuống họng,
Như
anh giàu dưới địa ngục giơ tay
Vì
quá khát, vì quá đau, vì nóng,
Xin
anh nghèo từng giọt nước. Giờ đây
Nếu
điều trên Thánh Kinh không nói dối,
Thì
khối anh sẽ cam tâm nghèo đói.
87
Có
ông bố và hai con bị nạn.
Một
người con trông khỏe mạnh, yêu đời,
Gặp
khó khăn cậu không buồn, không nản,
Nhưng
cuối cùng, bất chợt bỗng hắt hơi
Và
tắt thở. Ông bố già nhíu trán,
Nhìn
con mình vứt cho cá đang bơi
Rồi
lẩm bẩm: “Thôi, ý trời đã vậy”,
Mắt
ráo khô, nhìn thẫn thờ đâu đấy.
88
Cậu
thứ hai thì yếu hơn, nhỏ bé,
Da
xanh xao, thích một chỗ nằm dài,
Nhưng
trái tim và tâm hồn vẫn khỏe,
Chẳng
dễ dàng chịu chết, sống rất dai.
Cậu
ít nói, chỉ đôi khi lặng lẽ
Nhìn
bố già đang lo nghĩ ngày mai
Con
sẽ chết, phải một mình đau khổ.
Cậu
mỉm cười, cốt động viên ông bố.
89
Ông
bố cậu vẫn không nguôi thất vọng,
Ngồi
bên con, một phút chẳng dám rời
Để
chăm sóc, mong cho con được sống.
Khi
bất ngờ có những giọt mưa rơi
Thì
đứa bé đã nằm im lại bỗng
Mở
mắt nhìn như mới được hà hơi,
Ông
bố vội hai tay cầm nắm giẻ,
Định
vắt nước cho con, nhưng quá trễ.
90
Thằng
bé chết, và thẫn thờ người bố
Ôm
trên tay cái xác nhỏ không hồn
Mà
lắc lắc, ru ru như thể nó
Sẽ
bất ngờ sống lại. Đến khi con
Bị
vứt xuống đại dương đang phẫn nộ
Nay
thành mồ và vĩnh viễn vùi chôn,
Thì
ông ngã để rồi không thể dậy,
Chỉ
chốc chốc tay và chân run rẩy.
91
Chợt
từ đâu, trên trời cao xuất hiện,
Xuyên
qua mây là một chiếc cầu vồng,
Làm
tất cả bỗng sáng bừng trên biển,
Như
mặt trời xua gió rét mùa đông,
Như
ngọn cờ bay cao trên trận chiến
Với
bảy màu, rực rỡ cả tầng không.
Chiếc
cổng lớn nhà trời to, đẹp thật.
Kia
lung linh, rồi bất ngờ biến mất.
92
Là
con đẻ của mặt trời, hơi nước,
Chiếc
cầu kia luôn đổi sắc thay màu.
Như
ảo thuật, sau không hề giống trước,
Đỏ
rồi vàng, một chốc lại thành nâu.
Nó
lấp lánh như trăng soi mặt nước,
Nửa
vòng tròn bên tháp suốt canh thâu.
(Những
vết xanh sau khi ta đánh bốc,
Trông
cũng giống cầu vồng, thưa bạn đọc).
93
Người
bị nạn thấy cầu vồng vội nghĩ
Đây
điềm vui báo trước sự tốt lành.
Người
Hy Lạp ngày xưa và người Ý
Đã
nhiều lần tin như thế. Còn anh
Đang
mệt mỏi, không cái ăn, thối chí,
Chỉ
thấy trời và biển nước xung quanh,
Chắc
cầu vồng sẽ làm anh hy vọng,
Và
tin nó sẽ giúp anh được sống.
94
Cũng
lúc ấy, một con chim nho nhỏ,
Giống
bồ câu, chắc có lẽ lạc bầy,
Lông
màu trắng, nhìn chiếc thuyền nghiêng ngó
Như
đang tìm chỗ trú, nghỉ vài giây.
Nó
lượn mãi quanh chiếc thuyền, muốn đỗ,
Thế
mà rồi không chịu đỗ, cứ bay
Cho
đến tối, rồi biến đi đột ngột.
Mọi
người tin âu cũng là điềm tốt.
95
Tôi
thì nghĩ, chắc không sai, lúc ấy
Nó
rất khôn khi không đậu xuống thuyền:
Những
con thú hai chân kia nó thấy
Chẳng
bao giờ cam chịu để nó yên.
Vâng,
cả chim của Nô-ê cũng vậy,
Nếu
lúc này đỗ xuống, những người điên
Vì
đói khát, sẽ ăn ngay một thể
Cả
thịt chim và cả cành nguyệt quế.
96
Đêm
lại đến, trời bắt đầu nổi gió.
Gió
vừa thôi, sao vẫn sáng trên đầu.
Chiếc
thuyền dạt về một nơi nào đó,
Nhưng
mọi người không thể đoán về đâu.
Một
số khoe là thực tình chính họ
Thấy
đất liền. Một số bảo: Còn lâu.
Số
còn lại thề họ nghe đại bác
Đang
bắn nhau đâu đây, không thể khác.
97
Trời
rạng sáng, không hiểu sao gió tắt.
Chợt
có ai đứng trước mũi, đang nhìn,
Bỗng
kêu to: “Kia rồi, kia, đất! Đất!” -
Phía
chân trời một vệt thẫm mờ in.
Những
người khác thì dướn chân, dụi mắt,
Dẫu
rất mừng, lòng thực sự chưa tin.
Nhưng
bờ biển đang hiện dần trước họ.
Núi,
cây xanh trông mỗi ngày một rõ.
98
Liền
sau đấy, người khóc to vô cớ,
Người
ngạc nhiên đưa đôi mắt dại đờ
Ngắm
xung quanh như còn chưa hết sợ,
Kẻ
nhìn trời lì lợm, vẻ thờ ơ.
Người,
có lẽ lần đầu tiên bỗng nhớ
Lạy
Chúa Trời, không biết tỉnh hay mơ.
Chỉ
ba anh vẫn ngủ say mê mệt,
Người
ta gọi, nhưng hóa ra đã chết.
99
Ngày
trước đó, họ tình cờ bắt được
Chú
rùa to béo và đẹp, chú này
Đang
khoan khoái ngủ yên trên mặt nước,
Nên
chiếc thuyền ghé lại chẳng hề hay.
Họ
được chén một bữa no. Khác trước,
Giờ
tinh thần, hy vọng lại lên ngay.
Họ
tin chắc: một đặc ân nhường ấy
Không
ngẫu nhiên, mà do trời muốn vậy.
100
Một
lúc sau bờ hiện lên rất rõ,
Núi
và khe cùng cây mọc lút đầu.
Dòng
hải lưu cũng chảy về hướng đó.
Mọi
người nhìn và tranh cãi hồi lâu.
Họ
bị lạc - đã bao lần đổi gió,
Biển
mịt mùng, ai biết đấy là đâu.
Anh
thì đoán là Etna, Hy Lạp.
Anh
tự hỏi: Hay đây là nước Pháp?
101
Trong
lúc ấy dòng hải lưu cứ chảy,
Đưa
gần thêm cái đích họ mong chờ.
Như
hồn ma Harôn, không động đậy,
Họ
- bốn người còn sống sót, bơ vơ.
Cả
đến xác ba bạn mình chết đấy,
Họ
cũng đành, dẫu đói, phải làm ngơ.
Sát
bên thuyền là hai con cá mập
Đoán
có mồi, đang bơi theo rất gấp.
102
Nóng
rồi lạnh, rồi buồn đau, khát đói
Đã
làm xong, làm rất tốt việc mình.
Thật
thảm hại, họ yếu gầy, mệt mỏi.
Mẹ
họ giờ nếu gặp cũng thất kinh
Không
nhận ra. Vì khó khăn trăm nỗi,
Họ
chết dần, con số giảm rất nhanh.
Nhưng
có lẽ Pedrillo quả thật
Đã
làm họ phải lìa đời nhiều nhất.
103
Bờ
mỗi lúc một gần hơn: trong gió
Như
đã nghe hương cây, đất ngọt ngào.
Tuy
còn xa, mọi người hình dung rõ
Cảnh
um tùm tán lá khẽ xôn xao.
Lên
vách đá sóng ì ầm đang vỗ,
Biển
và trời xanh biếc, đẹp làm sao.
Ai
cũng nghĩ: Thật khó tin, không lẽ
Mình
thoát chết nhanh, bất ngờ như thế?
104
Sắp
tới nơi, họ thấy bờ yên lặng,
Đá
nhấp nhô, không một dấu chân nào.
Sóng
giận dữ, luôn xô nhau bạc trắng,
Nhưng
mọi người không sợ - có làm sao!
Lòng
khao khát vào đất liền đã thắng.
Và
con thuyền theo gió cứ đà lao.
Cứ
đà lao đến khi va phải đá,
Thuyền
lật sấp, mọi người chìm tất cả.
105
Nhưng
Đôn Juan, rất may từ thuở bé
Sống
gần sông nên bơi lội khá tài.
Sau
lớn lên đã nổi danh vì thế,
Trở
thành người bơi có một không hai.
Nếu
cần thiết, anh ta còn có thể
Vượt
vịnh Helespont, không thua ai.
Vượt
vịnh ấy xưa nay không bị chết,
Chỉ
có tôi, Linde và Ekenhet.
106
Nên
tuy đói và tay chân mệt rã,
Juan
vẫn bơi, hy vọng với cách này
Vượt
sóng dữ, cố bò lên bãi đá
Trước
mặt mình, xa chỉ một tầm tay.
Như
đã nói, có bốn người tất cả,
Nhưng
hai người rơi xuống nước chìm ngay
Vì
không hề biết bơi, còn anh nữa
Cá
mập đớp, người đứt thành hai nửa.
107
Còn
nhân vật chúng ta, ai biết trước,
Cũng
chìm thôi, nếu không gặp mái chèo
Rất
ngẫu nhiên trôi ngang may vớ được -
Ơn
chúa trời gửi giúp lúc gian neo.
Đang
sắp xỉu, Juan buông mình trên nước,
Mặc
sóng dồn, gió thổi cuốn đi theo.
Rồi
cứ thế Juan trôi, bơi mệt mỏi
Và
bị sóng hất lên bờ, hấp hối.
108
Mười
ngón tay cắm rất sâu xuống cát,
Juan
nằm im như tắt thở, gục đầu.
Biển
giận dữ, sóng chồm lên ào ạt,
Muốn
kéo chàng trở lại để vùi sâu.
Chàng
nằm đấy, trước cửa hang râm mát,
Sống
để còn thoi thóp biết mình đau,
Và
sắp chết sau bao nhiêu gian khổ.
Giờ
mà chết? Thật thế ư điều đó?
109
Chàng
gượng sức, cố từ từ đứng dậy,
Nhưng
than ôi lại gục xuống. Lúc này
Chàng
đưa mắt như muốn tìm ai đấy
Trong
những người chung số phận lâu nay.
Nhưng
thật tiếc, xung quanh Juan chỉ thấy
Xác
một người vừa chết đói gần đây
Giữa
đất khách, nơi xa xôi, vắng vẻ
Anh
ta kiếm chỗ chôn mình như thế.
110
Nhìn
cảnh ấy, trong đầu Juan tất cả
Bỗng
mờ đen, chàng liên tưởng đến mình,
Và
bãi cát cùng bờ khe, núi đá
Bỗng
quay cuồng, trôi giạt bốn xung quanh.
Chàng
lại ngất, hai cánh tay mệt lả
Buông
mái chèo còn đẫm nước long lanh.
Như
bông huệ héo tàn, trên bãi cát
Juan
nằm im, sóng bên chân dào dạt.
111
Không
ai biết trong bao lâu chàng ngất,
Đã
nằm yên như thế tự bao giờ.
Với
Đôn Juan, cả thời gian, trời đất
Đều
chập chờn nghiêng ngả giống trong mơ.
Chàng
quên hết, cho đến khi chật vật,
Sự
sống dần trở lại các bắp cơ,
Và
máu chảy đều hơn tuy mỏi mệt,
Nhưng
từng bước đang thắng dần cái chết.
112
Juan
mở mắt, nhắm ngay rồi lại mở.
Chàng
nhìn quanh, cứ tưởng ở trên tàu
Đang
lắc lư giữa đại dương đáng sợ,
Nhưng
cuối cùng chàng hiểu, một giây sau
Chàng
lại trách là chúa trời sao nỡ
Bắt
kéo dài cuộc sống quá buồn đau...
Bỗng
bất chợt, như trong mơ chàng thấy
Một
khuôn mặt, tuổi mười lăm, mười bảy.
113
Khuôn
mặt ấy cúi gần, nhìn đã rõ,
Như
sưởi Juan bằng hơi ấm của mình.
Đôi
bàn tay dịu dàng như ngọn gió
Xoa
trán chàng, đôi má, cặp mắt xinh.
Còn
nhân vật của chúng ta lúc đó
Đáp
thế này, tôi nghĩ cũng thông minh:
Chàng
thấy đỡ và bắt đầu cử động,
Rồi
thở dài - thế là Juan lại sống.
114
Áo
của mình, cô kia đem đắp khẽ
Lên
người Juan, lúc ấy nửa lõa lồ.
Còn
đầu Juan, hai tay nàng nâng nhẹ,
Ôm
vào lòng, vừa âu yếm, vừa lo.
Tóc
của Juan ướt và dài như thế,
Cũng
được nàng giũ sạch cát, vắt khô.
Nàng
lặng lẽ lắng nghe từng tiếng đập
Trái
tim Juan và tim nàng rất gấp.
115
Liền
sau đó, cùng người hầu (phải nói,
Tuy
già hơn nhưng nhanh, khỏe hơn nhiều),
Nàng
đưa Juan vào hang sâu mờ tối,
Không
bóng người, chỉ đá ướt và rêu.
Và
giữa cảnh âm u kia, nàng vội
Nhóm
lửa hồng, tiếng củi tí tách kêu.
Trong
ánh lửa luôn lung linh, diễm lệ,
Nàng
đứng đó như thiên thần giáng thế.
116
Trên
vầng trán thông minh và rất trắng
Là
sợi dây xâu một chuỗi tiền vàng.
Đôi
bím tóc màu nâu to và nặng
Dài
đến gần chấm gót, rẽ sang ngang.
Trong
giới mình, nàng cao hơn, thon thẳng,
Như
có gì rất kiêu hãnh, cao sang.
Cũng
đúng thôi, điều này không khó hiểu -
Cô
nào xinh, hơi kiêu là tất yếu.
117
Đôi
bím tóc màu nâu, vâng, quả vậy,
Nhưng
mắt đen như bóng tối một màu.
Đôi
hàng mi cũng rất đen, đen láy,
Che
cái nhìn say đắm sắc và sâu.
Như
ta biết, nhiều khi đôi mắt ấy
Nếu
nhìn ta, ta sợ, lánh xa mau,
Vì
ta nghĩ: trước ta là đôi rắn
Thè
lưỡi đỏ, đang xông ra định cắn.
118
Đôi
má nàng thì ửng hồng, tươi sắc
Như
hoàng hôn phơn phớt đỏ ráng chiều.
Đôi
môi đẹp ai nhìn, tôi dám chắc,
Cũng
thở dài trong liên tưởng, đăm chiêu.
Nàng
rất xứng để các nhà điêu khắc
Chọn
làm người mẫu tượng của tình yêu.
Tượng
luôn đẹp hơn người, nghe bảo thế.
Tôi
thì nghĩ đó là điều không thể.
119
Để
chứng minh những lời trên, xin phép
Được
dẫn ra một thí dụ thế này:
Có
một nàng Tô Cách Lan xinh đẹp
Được
chọn làm nhiều mẫu tượng lâu nay.
Nhưng
các tượng, chao ôi, trông mà khiếp.
So
với nàng đều thua hẳn. Không may
Nếu
thời gian bắt da nàng nhăn lại,
Thì
cái đẹp sẽ mất đi mãi mãi.
120
Nên
người đẹp của chúng ta, tôi sợ
Khó
mà ai lưu lại được cho đời.
Tuy
đơn giản, quần áo nàng sặc sỡ,
Khác
áo quần ta vẫn thấy khắp nơi
Ở
đất nước Tây Ban Nha. Tôi nhớ
Khi
ra ngoài có việc, hoặc vui chơi
Họ
chọn loại áo dài màu giản dị,
Lê
trên đất, nghe sao mà huyền bí.
121
Còn
quần áo của nàng, như đã nói,
Màu
hơi chua, nhưng xinh đẹp khác thường.
Từ
mái tóc để xòa như chải vội,
Cổ
tay ngà đeo chuỗi ngọc dễ thương,
Đến
vầng trán với dãy tiền vàng chói,
Sợi
dây chuyền bằng đá quý, kim cương -
Đều
đẹp hết. Duy một điều, thú thật,
Là
chân nàng đi giầy, nhưng không tất.
122
Quần
và áo cô hầu, tuy không khác,
Vải
xấu hơn, cũng sặc sỡ nhiều màu.
Cô
ta chẳng có vàng nhưng có bạc
Trên
trán mình, và bạc đó nghe đâu
Là
cái vốn hồi môn. Khăn che mặt
Cũng
không bằng, tuy na ná như nhau.
Mắt
cũng đen, cũng xinh, nhưng thiết nghĩ,
Có
hơi lác và bé hơn một tý.
123
Thế
là Juan được hai cô gái ấy
Đem
vào hang đang chăm sóc lúc này.
(Thì
phụ nữ bao giờ mà chả vậy,
Coi
giúp người là hạnh phúc, là may).
Xúp
của họ có cái tên gì đấy,
Mà
thực tình trong thơ phú xưa nay,
Từ
cái thời của Homer sôi nổi,
Ngon
thì ngon, nhưng chưa ai thấy nói.
124
Họ
là ai? Bây giờ xin nói rõ,
Vì
tính tôi là chúa ghét mập mờ.
Họ
không phải thần hay tiên này nọ,
Mà
hai người con gái rất ngây thơ.
Người
thứ nhất là cô hầu, điều đó
Ta
dễ dàng đoán ngay được, còn cô
Trẻ,
đẹp hơn, con một người chân thật,
Sống
trên biển, chuyên làm nghề đánh bắt.
125
Vâng,
đánh bắt - một dân chài từ bé,
Ông
ta nay vẫn tiếp tục hành nghề.
Bắt
cả cá, cả cái gì hơn thế.
Người
đồn ông phát đạt rất ghê,
Bằng
cách cướp và bán mua nô lệ.
Ông
bị đời từng lên án, trách chê,
Nhưng
cứ giàu, ngày càng thêm thế lực,
Có
bạc triệu, càng hành nghề thả sức.
126
Như
tông đồ của Pete, ông bắt
Tất
cả ai vô phúc ghé qua nhà.
Ông
chăng lưới giữa thanh thiên bạch nhật,
Bắt
những tàu ngờ nghệch trót đi qua.
Các
hàng hóa tất nhiên ông lấy tất.
Còn
con người - các thủy thủ tài ba
Và
hành khách - ông biến thành nô lệ,
Đến
nước Thổ bán giá cao khá dễ.
127
Vốn
gốc gác là một người Hy Lạp,
Ông
ta xây trên đảo một lâu đài,
(Hòn
đảo nhỏ thuộc khu Cycláp)
Sống
đàng hoàng, tôi nghĩ chẳng thua ai.
Còn
về việc ông ta nay phạm pháp,
Việc
bắt người - chưa hẳn đúng hay sai.
Tôi
chỉ biết lâu đài ông tuyệt diệu,
Đủ
tranh tượng, bạc và vàng không thiếu.
128
Ông
ta có chỉ một cô con gái
Là
Haiđê, xinh đẹp đến mê hồn,
Đẹp
hơn cả gia tài cha để lại,
Hơn
số tiền rất lớn của hồi môn.
Như
chiếc cây luôn xanh tươi, mềm mại,
Trong
dư thừa, cô cứ thế lớn khôn.
Nay
đến tuổi, rất nhiều anh dạm hỏi,
Nhưng
Haiđê đã thẳng tay từ chối.
129
Một
sáng nọ, nàng Haiđê đi dạo
Thấy
Đôn Juan đang hấp hối một mình
Trên
bãi cát, hầu như không quần áo,
Nên
thoạt nhìn, nàng hoảng hốt, thất kinh.
Nhưng
vốn dĩ tính thương người ngoan đạo,
Thấy
một chàng da rất trắng, lại xinh
Bị
sóng đánh nằm mê man, đói rét,
Nàng
không nỡ để anh ta phải chết.
130
Nhưng
đưa thẳng anh ta về nhà bố
Haiđê
cho hơi nguy hiểm phần nào,
Vì
làm thế là đưa Juan xuống mộ,
Chẳng
khác gì đem cá đặt đầu dao.
Bố
của nàng thông minh, ai cũng rõ,
Biết
làm gì và xử sự ra sao.
Ông
nhất định nuôi cho Juan béo khỏe,
Rồi
đem bán ở chợ trời nô lệ.
131
Thế
là nàng theo cô kia gợi ý
(Chủ
thường nghe ý kiến những người hầu)
Đưa
chàng trai vào trong hang tạm nghỉ,
Rồi
dần dần sẽ tính kế lo sau.
Nàng
rất thương Đôn Juan, tôi thiết nghĩ
Cái
điều này không khó hiểu lắm đâu.
Lòng
thương người, như thánh Paul đã dạy,
Sẽ
mở cửa thiên đường cho ta thấy.
132
Họ
nhóm lửa mong cho Juan khỏi lạnh.
Củi
ở đây không hiếm, đốt tha hồ.
Khắp
bãi biển bao năm nay sóng đánh
Dạt
lên bờ từng đống gỗ rất to.
Tàu
gặp đá, vỡ tan thành muôn mảnh
Để
bây giờ trên cát bẩn phơi khô.
Nhờ
ơn Chúa - ván, chèo, dây, gỗ mục
Đủ
đốt lửa hai mươi nơi một lúc.
133
Để
làm giường cho Đôn Juan lúc ấy,
Họ
trải chăn và áo ấm chàng nằm.
Họ
chỉ sợ anh chàng đau, tỉnh dậy.
Và
cuối cùng, như thể chẳng yên tâm,
Họ
còn đắp lên chàng hai chiếc váy
Sau
khi thề nhất định sẽ đến thăm
Mờ
sáng mai, không quên mang một ít
Trứng,
cà phê, bích quy và cả thịt.
134
Thế
là Juan phải một mình tối đó
Trú
trong hang luôn vắng vẻ im lìm,
Ngủ
như chết, ngủ say như khúc gỗ,
Như
xác người, bên đống lửa nằm im.
Chàng
không nhớ chuyện chìm tàu gian khổ.
Cả
nỗi buồn luôn nhức nhối trong tim
(Cái
làm ta nhiều đêm không chợp mắt
Nằm
trăn trở) Juan bây giờ quên tất.
135
Trước
khi đi, Haiđê còn sửa gối
Đắp
cho Juan rất âu yếm dịu dàng,
Vừa
bước ra, không hiểu sao bối rối,
Nàng
ngập ngừng quay lại đứng bên hang.
Nàng
nghe rõ chàng trai kia đang gọi
Đúng
tên ngàng - ôi, cất bước sao đang?
Haiđê
quên một điều là lúc ấy
Juan
không thể biết tên nàng như vậy.
136
Với
dáng điệu rất suy tư, căng thẳng,
Từ
biệt Juan, nàng bịn rịn ra về.
Dặn
Dôiê (tên cô hầu) im lặng.
Cô
gái này rất hiểu ý Haiđê.
Trên
thực tế cô ta, xin nói thẳng,
Tuy
hơn nàng hai tuổi, chẳng gì ghê,
Nhưng
chừng ấy, theo tôi, khi biết nghĩ
Cũng
đủ hiểu khá nhiều điều tế nhị.
137
Trời
rạng sáng, Juan vẫn chưa tỉnh dậy,
Vẫn
say sưa trong giấc ngủ ngon lành.
Cả
tiếng suối róc rách kêu gần đấy,
Cả
mặt trời, cả sóng vỗ xung quanh -
Chàng
không biết, vẫn ngủ say, vẫn ngáy
Đúng
như người vừa mấy tháng lênh đênh
Trên
biển cả. Ông nội tôi điều đó
Viết
trong cuốn Naratives rất rõ.
138
Nàng
Haiđê thì không sao ngủ được,
Thức
suốt đêm, mơ với mộng đủ điều.
Nàng
nằm mơ thấy tàu chìm xuống nước,
Xác
những chàng trai trẻ đẹp, đáng yêu
Nằm
trên cát. Nàng tung chăn dậy trước,
Gọi
cô hầu và nô lệ dậy theo.
Những
người này tất nhiên đang muốn ngủ,
Nên
lúng búng trách tính tình cô chủ.
139
Haiđê
nói hôm nay nàng muốn dậy
Ngắm
bình minh nhuốm đỏ nửa chân trời,
Ngắm
Phebus uy nghiêm và lộng lẫy,
Ngắm
khu rừng đang ướt đẫm sương rơi.
Còn
bóng tối của màn đêm lúc ấy
Bị
vầng dương xé rách toạc khắp nơi,
Như
khăn tang của một bà vợ góa
Bị
xé bỏ khi bà ta tái giá.
140
Tôi
cũng thích ngắm bình minh rực đỏ
Nên
nhiều hôm tôi thức đến rạng ngày
Tuy
bác sĩ luôn nhắc tôi điều đó
Là
một điều rất không tốt xưa nay.
Tôi
thành thật khuyên những ai muốn có
Vừa
cả tiền, vừa sức khỏe, vận may,
Thì
phải dậy khi gà chưa kịp gáy,
Trước
khi chết cũng khuyên con làm vậy.
142
Haiđê
chạy về phía hang vắng vẻ,
Dấu
chân con in xinh xắn trên đường.
Những
tia nắng đầu tiên hôn nhè nhẹ
Lên
môi nàng mát dịu bởi hơi sương.
Mới
nhìn nàng, rất xinh tươi, diễm lệ,
Ta
dễ nhầm là Phemit dễ thương.
Cái
đáng quý thực ra còn ở chỗ:
Khác
các thần, nàng không tan trong gió.
143
Nàng
rón rén đi vào hang và thấy
Juan
của ta - các vị biết, lúc này
Như
đứa trẻ đang nằm yên chưa dậy,
Nàng
ngập ngừng lo nghĩ rất thơ ngây.
Vâng,
nàng sợ, nhưng cũng liền sau đấy
Rất
dịu dàng cúi xuống, khẽ đưa tay
Kê
lại gối, tìm thêm chăn nàng đắp,
Và
nín thở lắng nghe tim chàng đập.
144
Như
đức Chúa bên con chiên hấp hối
Cúi
bên Juan, nàng âu yếm vỗ về,
Mà
anh chàng chẳng hay gì, khốn nỗi,
Chỉ
cựa mình, ú ớ nói trong mê.
Còn
Dôiê thì một mình đang vội
Thái
bánh mỳ, luộc trứng, nấu cà phê,
Vì
cô biết hai người kia chắc chắn
Sẽ
đòi ăn, nên nhanh tay làm sẵn.
145
Ai
cũng cần được ăn, và ăn khỏe.
Còn
Đôn Juan thì cái đó khỏi bàn.
Vốn
lúc này đang không yêu, vì thế
Thấy
phần nào trong bụng đã râm ran,
Và
lạnh nữa, nên Dôiê lặng lẽ
Chuẩn
bị nhiều cho cô chủ và Juan
Nào
trứng, bơ, nào giăm-bông, bánh ngọt,
Chỉ
thiếu trà, nhưng mà thôi, cũng tốt.
146
Khi
món trứng được làm xong, béo ngậy,
Ấm
cà phê đun nóng, rót ra rồi,
Cô
muốn gọi Đôn Juan nhưng lúc ấy
Chủ
vội vàng đặt ngón trỏ ngang môi,
Nghĩa
là im. Thôi thì đành chịu vậy,
Chịu
ngồi nhìn tất cả nguội mà thôi.
Đành
chốc nữa lại đem hâm. Cô chủ
Còn
muốn để chàng trai kia được ngủ.
147
Juan
nằm im, tay và chân duỗi thẳng
Như
khi ta đang hấp hối trên giường.
Trán
in rõ những nếp nhăn cay đắng
Của
bao ngày trên sóng dữ đại dương.
Chỉ
đôi má hơi ửng hồng sắc nắng
Buổi
chiều tà nhợt nhạt gió và sương.
Mái
tóc đẹp xoăn và dài để xõa
Còn
ẩm ướt, lẫn mùi thơm biển cả.
148
Nàng
cúi xuống, chàng Đôn Juan lúc đó
Vẫn
ngủ say trong hai cánh tay nàng,
Như
cây liễu đứng yên khi lặng gió,
Như
đêm về, biển không sóng mênh mang.
Chàng
dễ thương như thiên thần bé nhỏ,
Như
bông hồng sắp lụi héo… Đôn Juan,
Nói
tóm lại, rất đẹp trai, thiết nghĩ,
Làn
da chàng hơi hơi vàng một tí.
149
Juan
chợt tỉnh, tất nhiên ngay lúc ấy
Đôi
mắt Juan sẽ nhắm lại bất ngờ
Nếu
khuôn mặt của Haiđê không thấy,
(Mặt
các nàng Juan chẳng thể làm ngơ).
Lúc
còn bé, khi cầu kinh đã vậy,
Cậu
vẫn thường nhìn đây đó bâng quơ,
Không
ngắm thánh có râu xồm oai vệ,
Mà
ngắm mặt Maria - Đức mẹ.
150
Juan
nhỏm dậy, tay tì lên chiếc gối.
Nàng
Haiđê xấu hổ cúi thấp đầu.
Hai
má đỏ, nàng ngập ngừng bối rối
Nói
điều gì rất khó hiểu hồi lâu.
Đôi
mắt đẹp thì trong khi miệng nói
Vẫn
nhìn chàng, sung sướng lẫn lo âu.
Juan
thì hiểu (chính nhờ đôi mắt ấy)
Rằng
cơm sáng đợi kia, xin mời dậy.
151
Vâng,
quả thế. Không là người Hy Lạp,
Tất
nhiên Juan không hiểu một từ nào,
Nhưng
tiếng nàng du dương như tiếng nhạc,
Như
trên cành chim đang hót thấp cao.
Juan
vừa nghe và vừa nhìn ngơ ngác:
Những
tiếng này thật giản dị, thanh tao
Có
sức mạnh bắt cười hay nhỏ lệ.
Chàng
chưa nghe tiếng gì hay đến thế.
152
Juan
tỉnh dậy, công bằng ra mà nói,
Chính
là do chàng ngửi thấy vô tình
Mùi
thức ăn của Dôiê, mùi khói,
Mùi
lửa hồng đang nhảy múa lung linh.
Ngay
lập tức chàng thấy mình rất đói,
Đói
vô cùng, quằn quại, đói rất kinh.
Quên
hết khổ, quên hết đau, hết mệt,
Juan
muốn ăn, nhất là ăn bít-tết.
153
Nhưng
bít-tết tiếc thay, không thể có,
Vì
ở đây chưa có lệ nuôi bò.
Chỉ
có cừu, hàng trăm con lớn nhỏ,
Đủ
mọi người cứ thả sức ăn no.
Dân
thì thưa, chỉ dăm ba lều cỏ
Mọc
bên đường, men dốc đá quanh co,
Nhưng
hòn đảo mà giờ tôi đang kể
Lại
khá giàu, đất phì nhiêu, tuy bé.
154
Ai
cũng biết người Anh, thưa các vị,
Cần
thịt tươi để được chén hàng ngày.
Còn
việc họ thích uống bia, tôi nghĩ,
Sợ
lạc đề nên không nói ra đây.
Họ
còn thích chiến tranh và vũ khí
(Một
trò chơi tốn kém, dẫu mê say)
Tôi
nghe nói người Cretan cũng vậy.
Họ
giống nhau ít ra nhờ khoản ấy.
157
Xin
kể tiếp: Juan tì tay lên gối,
Nhìn
đăm đăm vào các món ngon lành
Bày
trước mặt, thèm ăn không chịu nổi.
Đã
bao ngày trên sóng biển lênh đênh
Phải
nhá giẻ, ăn thắt lưng, nhịn đói,
Vớ
được gì cũng ngốn ngấu nhai nhanh,
Nên
dễ hiểu Juan thèm ăn như hổ,
Như
cá mập, chim ưng hay cha cố.
158
Và
chàng ăn, Haiđê ngồi cạnh đấy
Cứ
luôn tay tiếp nọ, cái này,
Như
bà mẹ thấy con vừa ốm dậy
Ép
ăn nhiều cho bõ đói lâu nay.
Nhưng
Dôiê thông minh hơn, thấy vậy
(Tuy
chưa hề cầm quyển sách trên tay)
Biết
là Juan mà cứ ăn như thế
Thì
vỡ bụng là một điều rất dễ.
159
Nên
cô ta liền ra tay cương quyết
Bắt
Juan thôi, vì quả thực bấy giờ
Chàng
mà cứ ăn thêm là sẽ chết.
Tính
mạng chàng cô không thể làm ngơ.
Ai
chẳng biết ăn là điều cần thiết,
Nhưng
từ từ, phải chọn lúc, tùy cơ.
Chứ
đến ngựa mà ăn nhiều cách ấy,
Thì
ăn xong cũng lăn kềnh ra đấy.
160
Đợi
ăn xong, vì Juan trần như nhộng,
Hay
ít ra gần thế thật, hai nàng
Đem
quần áo mặc cho Juan, trông giống
Một
anh chàng Hy Lạp loại giàu sang,
Hay
anh Thổ… nhưng thôi, không quan trọng.
Tiếc
một điều: Tôi không thấy Juan mang
Gươm
và súng như thổ dân nước đó.
Quần
thì rộng thênh thang, trông đến ngộ.
161
Nàng
Haiđê bắt đầu lên tiếng nói.
Juan
của ta không hiểu một từ nào,
Nhưng
chăm chú lắng nghe nàng sôi nổi
Nói
những lời âu yếm, dịu dàng sao,
Cho
đến khi nàng bất ngờ bối rối
Im
giữa chừng, vì kinh ngạc xiết bao -
Ồ
thì ra tiếng nàng đang diễn tả
Đối
với Juan là hoàn toàn xa lạ.
162
Nàng
lập tức quay sang ngôn ngữ khác,
Nói
bằng tay, bằng ánh mắt, nụ cười.
Đôn
Juan hiểu (tôi tin không hiểu lạc)
Cũng
bắt đầu bằng những nụ cười tươi,
Bằng
ánh mắt, những cái nhìn chính xác
Như
của nàng, Juan đáp lại. Theo tôi
Nàng
thấy, hiểu trong mắt Juan lúc đó
Những
ý nghĩ mà chàng chưa thổ lộ.
163
Và
cứ thế, bằng ngón tay, bằng mắt,
Bằng
cách luôn bắt chước khá vụng về,
Juan
học nói tiếng nàng, nhưng thú thật,
Mắt
không rời khuôn mặt của Haiđê.
Như
các nhà thiên văn xưa giỏi nhất,
Sách
không cần, mà chỉ thích say mê
Ngắm
trời sao. Đôi mắt chàng, phải nói,
Giúp
chàng học rất nhanh và rất giỏi.
164
Học
ngoại ngữ là rất nên, hẳn thế,
Nhất
là khi gặp cô giáo nhiệt tình,
Khi
cả trò, cả cô đều đang trẻ,
(Như
một thời tôi học tiếng La-tinh),
Những
lúc ấy, đúng hay sai cũng kệ,
Cô
chỉ cười, khen tốt, giỏi, thông minh.
Rồi
sau đó, tay cầm tay, hôn, cấu -
Và
thêm tiếng tình yêu, tôi chẳng giấu.
165
Ngày
còn trẻ, một số từ Hy Lạp
Và
La-tinh tôi cũng học cách này.
Tôi
mù tịt tiếng Nga và tiếng Pháp,
Tiếng
nước mình - tôi rất kém xưa nay.
Tôi
học nói ngôn ngữ Anh phức tạp,
Qua
những bài giảng đạo chép bằng tay
Của
Blair, Barrow, nhưng thú thật,
Vừa
đọc xong là tôi quên, quên tất.
166
Còn
phụ nữ của nước Anh, về họ
Nói
gì đây? Tôi, một kẻ xa nhà,
Như
người khác, tôi đã từng đau khổ,
Đã
từng buồn, từng khao khát phong ba.
Nhưng
mọi cái trên đời, ai cũng rõ
Sẽ
dần dần theo năm tháng trôi qua.
Nên
những người xưa làm tôi suýt chết
Nay
thậm chí tôi cũng quên, không ghét.
167
Xin
trở lại chuyện Đôn Juan học nói,
Theo
Haiđê bập bẹ thế hàng giờ.
Chàng
bỗng thấy một cái gì sôi nổi
Dậy
trong lòng, không rõ nét, bâng quơ.
Hay
chàng yêu? Đúng, yêu nàng, khốn nỗi,
Cũng
được nàng không lãnh đạm, thờ ơ.
Một
tình yêu rất tự nhiên, tôi nghĩ,
Như
ta yêu, tôi yêu, như các vị.
168
Từ
hôm đó, vâng, sáng nào cũng vậy,
Nàng
thăm Juan rất sớm, những lúc này
Tất
nhiên Juan còn nằm yên chưa dậy
Như
những chàng mê ngủ rốn xưa nay.
Nàng
chỉ đến để nhìn Juan, để thấy
Khuôn
mặt chàng xinh đẹp, để luồn tay
Vào
mái tóc và hôn, như ngọn gió
Nhẹ
nhàng hôn lên bông hoa hồng nhỏ.
169
Ngày
tiếp ngày Juan càng thêm khỏe mạnh,
Nay
đã trông tươi tỉnh, khá hơn nhiều,
Ra
sức khỏe làm ta xinh là thế,
Nó,
nghe đồn, là phân bón tình yêu.
Nhất
là khi anh nhàn và đang trẻ,
Nó
là nguồn cảm hứng đẹp, cao siêu.
Ai
cũng biêt: đến cả nàng Venus
Cũng
không xinh nếu thiếu thần Bachuss.
170
Khi
Venus hâm cho tim rực nóng
(Nguội,
tất nhiên, là không thể có tình)
Thì
Bachuss và Xêrê hào phóng
Cho
dạ dày đủ các thứ linh tinh,
Như
rượu, trứng, khoai tây, bơ, mỳ ống.
Vì
chúng cần cho những cặp mắt xinh,
Và
trái tim - vì tình yêu trước hết
Cũng
cần ăn, chứ nếu không thì mệt.
171
Sáng
mở mắt, bao giờ chàng cũng thấy
Các
thức ăn được dọn sẵn đang chờ.
Thêm
vào đó là đôi môi nồng cháy,
Cặp
mắt huyền làm Juan nghĩ bâng quơ.
Nhưng
thôi đủ, tôi nói rồi chuyện ấy -
Lặp
là điều rất tối kị trong thơ.
Xin
vắn tắt: Ăn xong Juan ra biển
Tắm
rồi về, uống cà phê, nói chuyện.
173
Với
Haiđê là niềm vui khó tả
Được
thấy Juan. Nàng xấu hổ cúi đầu
Cùng
Juan đứng, khi kề môi, áp má;
Khi
hai người cùng im lặng hồi lâu.
Nàng
mong muốn chia cùng chàng tất cả,
Và
sẽ buồn nếu họ phải xa nhau.
Juan
là của Haiđê, là kho báu.
Đây
lần đầu nàng yêu, tôi chẳng giấu.
174
Hơn
một tháng nàng Haiđê chăm chỉ
Tới
thăm Juan rất đều đặn hàng ngày.
Và
việc ấy nàng tinh khôn giấu kỹ,
Nên
mọi người sống cạnh chẳng hề hay.
Bỗng
một hôm ông bố nàng chuẩn bị
Lại
dong buồm ra biển giống xưa nay.
Không
phải để bắt Iô, hẳn thế,
Mà
bắt tàu lấy hàng và nô lệ.
175
Nghĩa
là nàng được tha hồ thoải mái
(Bố
đi xa, mẹ thì chết lâu rồi),
Được
tự do như các bà quý phái
Đã
có chồng (xin các vị tin tôi)
Được
thả sức chọn nhân tình, nhân ngãi,
Gây
cho đời rất lắm chuyện lôi thôi.
(Đây
tôi nói những nước nào phụ nữ
Trong
cung cấm của chồng không bị giữ).
176
Được
tự do, và tất nhiên vì thế
Gặp
nhiều hơn và nói chuyện cũng nhiều.
Vốn
thông minh, Juan bây giờ có thể
Nói
một lèo: “Ta đi dạo, em yêu”.
Do
chán cảnh trong hang sâu vắng vẻ
Phải
một mình nằm tư lự, đăm chiêu,
Juan
rất thích được cùng nàng đi dạo,
Cùng
chờ trăng, ngắm hoàng hôn mờ ảo.
177
Hòn
đảo nhỏ buồn quanh năm im ắng,
Cát
bao quanh, sóng biển vỗ đêm ngày.
Những
mỏm đá vươn cao mình im lặng,
Như
những người lính gác đứng trong mây.
Người
thủy thủ lênh đênh trên sóng trắng
Mải
mê nhìn mà những muốn vào đây.
Còn
những hôm giữa chiều hè êm ả,
Biển
như hồ, nước lặng im, sáng lóa.
178
Mặt
nước phẳng, sóng lăn tăn gợn nhẹ,
Như
sâm banh sủi bọt, dướn lên bờ,
Trông
thật đẹp, như khi đời đẹp đẽ
Khi
ta cầm cốc rượu, nghĩ bâng quơ.
Các
vị thích cái gì, tôi mặc kệ,
Riêng
tôi thì, tôi thích rượu và thơ.
Tôi
chỉ uống vì vui, vì phái đẹp,
Cho
đến lúc cầu kinh còn liếm mép.
179
Người
thông minh phải uống say bởi lẽ
Không
gì hơn cái cảm giác ngà ngà.
Chúng
ta sống trên đời, ai cũng thế,
Say
rượu, tình, say phú quý, hào hoa.
Cũng
đúng thôi, vì không say có thể
Ta
thấy đời chỉ đáng ghét, xấu xa.
Nên
cứ uống, uống thật nhiều cho bõ,
Cho
sáng dậy đầu đau như búa bổ.
180
Sáng
anh tỉnh, gọi người hầu đi lại
Kiếm
xô đa và rượu nhẹ mang vào.
Anh
nhấm nháp, một mình thôi, khoan khoái,
Sẽ
thấy đời đáng sống, đẹp làm sao.
Cả
đức vua Xécxê xưa vĩ đại
Cũng
không hề khinh ghét rượu là bao.
Ai
mất ngủ, thất tình hay mỏi mệt,
Chỉ
cốc rượu là cuốn phăng đi hết.
181
Còn
bãi biển, vâng, vừa rồi tôi kể,
Rất
nên thơ - hôm ấy quả im lìm,
Không
một dấu chân nào in lặng lẽ,
Biển
như trời, trong giấc ngủ nằm im.
Chỉ
đây đó đàn cá heo quẫy nhẹ,
Cao
trên trời nhao nhác một bầy chim;.
Sóng
thi nhau chui vào hang róc rách,
Những
tảng đá trên đường đi rửa sạch.
182
Juan
và nàng dắt tay nhau đi mãi.
Vì
Haiđê, tôi đã nói, bây giờ
Được
gặp chàng mà không hề sợ hãi.
Tội
cô hầu từ sáng sớm tinh mơ
Phải
xách nước, thổi cơm, luôn đi lại,
Hoặc
giúp nàng chải mái tóc, thắt nơ
(Cũng
nhờ thế mà đôi khi cô chủ,
Để
thưởng công, cho khăn hay áo cũ).
183
Vâng
hôm ấy hoàng hôn buông, dịu mát,
Mặt
trời lăn như quả bóng màu hồng
Trên
dãy núi xa xa màu tím nhạt.
Đám
mây vàng uể oải đứng trên không.
Chiều
êm ả, trời cao xanh, bát ngát,
Biển
rì rào như ngái ngủ, mênh mông.
Một
ngôi sao to và luôn nhấp nháy
Trong
ráng đỏ như mắt người mới dậy.
184
Họ
cứ thế bước đi trên cát lạnh,
Dẫm
chân lên những viên sỏi nhiều màu,
Những
vỏ ốc và vỏ sò lấp lánh,
Cả
hai người im lặng dắt tay nhau.
Trên
vách đá bao đời nay sóng đánh
Thành
những hình rất quái dị. Hồi lâu
Họ
ngồi đấy, nghe bên mình sóng vỗ,
Cùng
chiêm ngưỡng trời hoàng hôn cháy đỏ.
185
Vâng,
họ ngắm ánh hoàng hôn lụi tắt,
Nơi
đại dương hòa lẫn với bầu trời,
Ngắm
ngôi sao cô đơn luôn nháy mắt,
Ngắm
trăng tròn trên ngọn sóng xa khơi.
Họ
ngắm biển rồi ngắm cây, ngắm đất,
Ngắm
bốn bề, nhưng thật lạ, khắp nơi,
Họ
chỉ thấy ánh mắt nhau, sau đấy.
Họ
hôn nhau một cái hôn nồng cháy.
186
Một
cái hôn, rất, rất dài, quả thế,
Và
tất nhiên mang trong cái hôn này
Là
sắc đẹp, là tình yêu, tuổi trẻ,
Là
tâm hồn đang rạo rực mê say.
Cái
hôn đó, theo ý tôi có thể
Gây
trong lòng động đất chẳng ai hay.
Hoặc
động tim là một điều chắc chắn.
Bao
nhiêu độ, tùy hôn dài hay ngắn.
187
Dài
ở đây ta không đo bằng mét,
Mà
bằng giây, bằng phút hoặc bằng giờ.
Nụ
hôn dài (bao lâu tôi chẳng biết)
Họ
xem bằng khoảnh khắc ngắn trong mơ.
Tất,
tất cả trên đời này quên hết,
Để
mình chìm trong hạnh phúc ngây thơ,
Họ
say đắm như con ong hút mật
Bay
xuống đậu lên bông hoa đẹp nhất.
188
Họ
đơn độc, nhưng không như người khác
Bị
giam trong lạnh lẽo bốn bức tường.
Bên
chân họ là vầng trăng dát bạc,
Biển
thầm thì, cây ngái ngủ trong sương.
Họ
cảm thấy như rơi vào cực lạc
Giữa
trời chiều đầy yên tĩnh, yêu thương.
Họ
bên nhau, tưởng trên đời còn lại
Chỉ
hai người, hai tâm hồn sống mãi.
189
Họ
không sợ mắt tai ai nhòm ngó,
Cũng
không lo cả bóng tối trên đầu.
Tuy
khác tiếng nhưng tình yêu giúp họ
Qua
những lời vô nghĩa hiểu, tin nhau.
Cái
ngôn ngữ của tình yêu không khó -
Liếc,
thở dài là đủ, có gì đâu.
Nhờ
Êva, từ khi nàng phạm lỗi,
Với
tình yêu, thở dài là tiếng nói.
190
Không
kiểu cách, không nghi ngờ, gạn hỏi
Không
bắt Juan phải hứa hẹn hay thề,
Chưa
từng biết thế nào là giả dối,
Chẳng
nói mình tốt hoặc xấu, Haiđê
Chỉ
biết yêu bằng trái tim sôi nổi,
Bằng
tấm lòng luôn trong trắng, say mê.
Nàng
chưa biết tình yêu kèm đau khổ,
Kèm
bao cái rất, rất phiền theo nó.
192
Chiều
hôm ấy trời sao yên tĩnh lạ,
Làm
ai ai cũng xao xuyến trong lòng.
Họ
lại trẻ và yêu nhau ghê quá,
Lại
vắng người nên các vị biết không,
Họ
quyết định làm một điều, hậu quả
Đã
được ghi trong Kinh Thánh: cuồng phong
Dưới
địa ngục sẽ trút lên đầu họ
Trận
mưa băng vì những trò cám dỗ.
193
Ôi
Haiđê, ôi Đôn Juan, có lẽ
Chưa
có ai thơ mộng thế bao giờ.
Chỉ
Ađam và Êva có thể
Sánh
hai người. Qua Kinh Thánh, qua thơ,
Haiđê
biết, tôi rất tin là thế,
Về
con sông dưới địa ngục - Xticơ.
Nhưng
nàng quên những điều kia đáng sợ
Đúng
vào lúc lẽ ra nàng phải nhớ.
194
Trong
vòng tay rất thon, mềm, rất trắng,
Nàng
ôm Juan. Juan âu yếm cúi đầu
Vuốt
tóc nàng, rồi cả hai im lặng
Ngắm
trăng vàng trong say đắm mắt nhau.
Và
cứ thế, giữa đêm khuya thanh vắng
Hai
người ngồi như một cặp chim câu
Đang
quấn quýt - nửa trần truồng, trông họ
Rất
cổ điển, như người Hy Lạp cổ.
195
Hơi
thấm mệt vì tình yêu, sau đấy
Juan
ngủ quên không biết tự lúc nào,
Trong
vòng tay nàng Haiđê lộng lẫy.
Nàng
ngắm chàng, âu yếm, dịu dàng sao.
Hết
nhìn Juan với tình yêu nồng cháy,
Nàng
một mình lơ đãng lại nhìn sao.
Và
trái tim, trái tim nàng thổn thức
Bên
tim Juan nàng đang ôm vào ngực.
198
Nàng
ngây ngất ngắm Đôn Juan xinh, trẻ
Giữa
trời khuya rất yên tĩnh, một mình
Cùng
tình yêu, cùng núi cao vắng vẻ,
Biển
dập dờn những đốm sáng lung linh.
Trông
bề ngoài thì Haiđê lặng lẽ
Nhưng
trong lòng đang nổi sóng rất kinh.
Cả
trời sao nép vào nhau, nghiêng ngó,
Im
lặng ngắm má nàng đang ửng đỏ.
199
Đúng
tình yêu quả là nguồn hạnh phúc,
Dẫu
đôi khi cũng nguy hiểm ít nhiều,
Vì
phụ nữ đời mình không ít lúc
Đặt
con bài may rủi của tình yêu.
Nếu
thua bạc, là buồn đau, tủi nhục.
Chút
ngọt ngào mà cay đắng bao nhiêu.
Yêu,
phụ nữ tự bắt mình đau khổ,
Bắt
chúng ta cũng phải đau theo họ.
200
Ta,
đàn ông, những con người tội lỗi,
Về
khoản yêu cũng chẳng tốt hơn gì.
Không
ai bắt mà chúng ta giả dối,
Bằng
cách này làm hư họ nhiều khi.
Ta
làm họ yêu mà không dám nói,
Chỉ
biết chờ trong im lặng, hoài nghi
Để
một hôm, một ông già đến bắt,
Rồi
tình nhân, nhà thờ…và xuống đất.
201
Một
số lấy tình yêu làm nghĩa sống,
Một
số lo kinh kệ suốt đêm ngày.
Một
số khác chăm việc nhà, lao động,
Hay
ngoại tình, hay chỉ suốt ngày say.
Không
ít bà chán cuộc đời trống rỗng,
Bỏ
những gì đang có sẵn lâu nay,
Bỏ
cung điện đến hang rừng róc rách
Để
đau khổ, làm thơ hay viết sách.
202
Là
con gái của thiên nhiên hoang dã,
Với
tình yêu rất sâu nặng, chân thành,
Haiđê
sinh nơi mặt trời nóng quá,
Nóng
rực người làm náo nức xung quanh.
Nên
tình cảm của nàng, ta chẳng lạ.
Nàng
đã yêu là tha thiết và nhanh,
Bên
người yêu nàng vui, không thấy sợ.
Và
cái chính là nàng không mắc cỡ.
203
Thế
là họ đã thành hôn - sao sáng
Trên
trời cao luôn nhấp nháy thay đèn.
Cha
linh mục là vị thần im lặng,
Với
hai người làm chứng - núi hai bên.
Giường
cưới họ - đêm tân hôn hoang vắng
Giữa
hài hòa thơ mộng cảnh thiên nhiên.
Họ
sung sướng trong tình yêu ngây ngất
Như
chủ nhân của thiên đường trái đất.
205
Ôi
tình yêu, Xêđa anh dũng thế
Mà
bên ngươi - chỉ cậu bé học trò.
Titus
- nạn nhân, Anthony - nô lệ;
Cũng
vì tình mà đau khổ, buồn lo.
Không
ít người chắc đã từng nghe kể
Về
chuyện tình bi thảm của Sapho.
Ôi
tình yêu, ngươi gây bao tội lỗi
Dù
thiếu ngươi không người nào sống nổi.
206
Bao
đạo lý, gia đình - ngươi phá hết,
Để
vợ hư bêu riếu các ông chồng.
Cả
Xêđa, Pompei, Mohamet -
Những
anh tài từng nổi tiếng Tây Đông
(Mà
sử sách rất nhiều trang đã viết),
Đủ
binh quyền, vương quốc rộng mênh mông,
Toàn
tài giỏi, lại anh hùng, danh giá,
Thế
mà họ bị cắm sừng, thật lạ.
208
Còn
Đôn Juan thì sao đây, không lẽ
Anh
ta quên cô bạn cũ hôm nào?
Câu
hỏi khó, khó vô cùng, quả thế,
Tôi
xin hàng, không biết trả lời sao.
Cũng
có thể lỗi vì trăng, có thể.
Sáng
chi hoài cho lòng dạ nôn nao.
Trăng
đã sáng, lại tròn, thưa các vị,
Là
nhất định sẽ làm ta suy nghĩ.
209
Tôi
là anh thường không ưa thay đổi,
Nên
tất nhiên tôi rất ghét những người
Trong
tình yêu không trung thành, giả dối,
Thay
vợ chồng như thay áo, son môi.
Tôi
là thế, nhưng vừa qua dự hội,
Gặp
một nàng khá xinh đẹp, và tôi
Xin
thú thật, ra về đêm nhơ nhớ,
Và
suy nghĩ không ít điều dễ sợ.
210
May
Lý Trí kịp nhắc tôi, may quá:
Phải
giữ sao cho đúng đạo vợ chồng!
Vâng,
hẳn thế, tôi cướp lời vội vã,
Nhưng
môi nàng, đôi má, cặp mắt trong...
Sao
khó quên. Nàng là ai? Quen, lạ?
Có
gia đình, tôi muốn biết, hay không?
Nhưng
Lý Trí nhìn tôi, tôi phát ngượng:
Xin
anh thôi, từ nay đừng tơ tưởng!
211
Thì
tôi thôi, tất nhiên, nhưng thiết nghĩ,
Cái
người ta vẫn gọi không trung thành
Chẳng
qua do anh hơi yêu một tí
Một
mẩu đời xinh đẹp có bên anh,
Như
pho tượng, bông hoa, bức tranh quý,
Cái
rất nhiều ta vẫn thấy xung quanh,
Nên
việc tôi yêu nàng là hợp phép,
Vì
tôi yêu chỉ là yêu cái đẹp.
212
Nếu
các nàng ta yêu không giả dối,
Đẹp,
ngây thơ như ta gặp lần đầu,
Như
Êva những ngày chưa phạm tội,
Thì
cánh mình không mắc bệnh tim đau,
Lại
đỡ tốn, đỡ buồn lo bao nỗi,
Nên
bây giờ, xin mạn phép khuyên nhau,
Là
chỉ yêu một nàng cho đỡ bấn -
Vừa
lợi tim, lại vừa không hại thận.
215
Thận
của ta là cơ quan kiểm dịch,
Nhưng
chức năng nó thực hiện rất tồi.
Chính
vì nó, lần đầu ta yêu thích,
Cũng
lần đầu ta đau khổ, than ôi.
Chính
vì nó mà ghen tuông, hiềm khích,
Và
căm thù, giận dữ cứ sinh sôi.
Như
núi lửa phun ra nham thạch đỏ,
Bao
cái xấu cũng phun ra từ nó.
216
Như
chương trước, chương này tôi đã viết
Hơn
hai trăm mười mấy khổ khá dài,
Mà
tiểu thuyết của tôi, ta đã biết,
Hai
chục chương liền, hay có thể hăm hai.
Thôi,
dừng bút, trước khi ta tạm biệt
Và
đón chờ những chương mơí nay mai,
Chúc
các vị trăm điều may, mạnh khỏe,
Chúc
cả Juan và người yêu cũng thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét