Cổ Tíc Nước Ngoài
NGƯỜI
KHỔNG LỒ ÍCH KỶ
1
Ngày
xưa, ở Anh quốc
Có
một người khổng lồ,
Một
người rất to lớn,
Có khu vườn cũng to.
Đó là
khu vườn đẹp
Với
bãi cỏ rất xanh,
Hoa
muôn màu khoe sắc,
Trái
cây chín trên cành.
Líu
lo chim ca hát,
Một
bài ca tuyệt vời.
Chim
bay trong tán lá,
Chim
bay cả trên trời.
Trẻ
con sau giờ học
Thường
kéo nhau đến đây,
Chơi
các trò chúng thích,
Hoặc
leo trèo trên cây.
Sau
bảy năm làm khách
Ở một
nơi rất xa,
Người
khổng lồ, ông chủ,
Bỗng
một hôm, về nhà.
Ông
liền quát lũ trẻ:
“Hãy
đi ra khỏi đây!
Ta là
chủ, duy nhất
Được
chơi ở vườn này!”
Lũ
trẻ sợ, bỏ chạy,
Sau
đó người khổng lồ
Dựng
hàng rào bao bọc
Rất
cao và rất to.
Rồi
ông cắm tấm biển:
“Đây
là vườn tư nhân,
Ai
xâm phạm sẽ chết!
Cấm
không được lại gần!”
Ông
là người ích kỷ.
Ông
chỉ ngồi trong nhà,
Nhưng
không cho người khác
Vào
vườn ông ngắm hoa.
Giờ
lũ trẻ, thật tội,
Chẳng
nơi nào để chơi.
Suốt
ngày chỉ còn biết
Phơi
đầu trần ngoài trời.
2
Mùa
xuân đến, chim hót,
Hoa
đua nở ngoài đồng.
Trong
vườn ông ích kỷ
Vẫn
lạnh, vẫn mùa đông.
Ở đây
hoa quên nở,
Cây
không chịu đâm chồi.
Chỉ
có gió và tuyết,
Tuyết
và gió mà thôi.
Người
khổng lồ thì nghĩ:
“Chắc
xuân muộn năm nay.”
Thực
ra mùa xuân ấm
Không
còn đến vườn này.
Cả
mùa hè cũng thế,
Rồi
tiếp đến, mùa thu,
Ở đây
chỉ băng tuyết,
Tuyết
băng và sương mù.
Một hôm,
ngồi trên ghế,
Ông
nhìn bức tường rào,
Thấy
qua khe hở nhỏ
Lũ
trẻ đang chui vào.
Lập
tức vườn sống lại,
Chim
chóc hót trên cành,
Và
muôn hoa lại nở,
Cây
lá bắt đầu xanh.
Lũ
trẻ lại đùa nghịch
Như
không có chuyện gì.
Người
khổng lồ cảm động,
Không
nỡ đuổi chúng đi.
Giờ
thì ông đã hiểu
Vì
sao trong vườn ông
Mùa
xuân không muốn đến,
Quanh
năm chỉ mùa đông.
Và
rằng ông ích kỷ
Không
cho trẻ và chơi.
Nay
thì khu vườn đó
Là
của chúng suốt đời.
Cầm
chiếc rìu vĩ đại,
Ông
ra phá hàng rào.
Lũ
trẻ thấy ông đến
Liền
bỏ chạy nháo nhào.
Và
rồi ngay lập tức
Cả
khu vườn nhà ông
Lại
trở nên lạnh lẽo,
Cái
lạnh của mùa đông.
Chỉ
có một cậu bé
Còn ở
lại vườn này.
Cậu
còn bé, bé tí,
Không
với tới cành cây.
Vì
thế cậu đã khóc
Hai
mắt lệ ướt nhòa,
Không
chạy vì không thấy
Người
khổng lồ đi ra.
Ông
rón rén bước lại,
Thương
thương cậu bé này.
Rồi
nhẹ nhàng bế cậu
Đặt
lên một cành cây.
Lập
tức cây mọc lá,
Hoa
nở đủ các màu,
Chim
lại hót, cậu bé
Ôm
hôn ông thật lâu.
Lũ
trẻ nhìn thấy thế
Đùn
đẩy nhau, lại gần.
Rồi
chúng lại đùa nghịch
Giữa
khu vườn mùa xuân.
Từ
đấy người đi chợ,
Khi
đi ngang qua đây,
Thấy
một ông to lớn
Chơi
với trẻ suốt ngày.
Nhưng
có điều thật lạ,
Là
ông không thấy đâu
Cậu
bé bé tí ấy
Vào
buổi chiều hôm sau.
Hỏi
trẻ, chúng không biết.
Ông
thấy buồn trong lòng.
Ông
rất yêu cậu bé,
Vì
cậu đã hôn ông.
3
Tháng
năm trôi lặng lẽ.
Người
khổng lồ đã già.
Ông
thường ngồi một chỗ,
Thư
thản ngắm vườn hoa.
Hoa
vườn ông đẹp thật,
Lộng
lẫy những chồi non,
Nhưng
loài hoa đẹp nhất
Với
ông, là trẻ con.
Ông
ngồi xem chúng nghịch
Mà
nước mắt muốn rơi.
Chúng
chính là sự sống,
Là
niềm vui cuộc đời.
Một
hôm, trời gần tối,
Lũ
trẻ đã về nhà,
Ông
giật mình vui sướng
Khi
lơ đãng nhìn ra
Và
thấy cậu bé ấy,
Cái
cậu bé hài đồng
Ở góc
vườn phía Bắc,
Cậu
bé đã hôn ông.
Cậu đứng
dưới tán lá
Một
cành cây màu xanh,
Có
hoa trắng, quả bạc,
Và
chuông vàng xung quanh.
Ông
vui mừng chạy xuống,
Rồi
chững lại, bàng hoàng:
Hai
tay, hai chân cậu
Có
dấu đinh rõ ràng.
“Ai
dám làm hại cháu?
Kìa,
máu chưa kịp đông!
Ông
sẽ bóp cổ nó
Bằng
bàn tay của ông!”
Cậu
bé cười, khẽ đáp:
“Ông
khỏi lo lắng nhiều.
Vết
thương này chảy máu
Là
vết thương Tình Yêu.
“Cháu
là ai? - ông hỏi,
Đứng
sững sờ, rồi ông
Giơ
tay làm dấu thánh,
Quỳ
trước Chúa Hài Đồng.
Chúa
mỉm cười rồi nói:
Xưa,
cũng ở vườn này
Con
cho ta vui thích
Được
đùa nghịch, hôm nay
Ta
cho con được phép
Theo
ta, cùng lên đường
Tới
vườn ta tuyệt đẹp,
Khu
vườn ở Thiên Đường.
4
Chiều
hôm sau, lũ trẻ
Thấy
ông khổng lồ già
Nằm
chết dưới gốc mận,
Người
ông phủ đầy hoa.
NÀNG
BẠCH TUYẾT VÀ BẢY CHÚ LÙN
1
Có bà
hoàng hậu nọ
Một
buổi chiều mùa đông,
Ngồi
khâu bên cửa sổ,
Tuyết
rơi trắng ngoài đồng.
Vì
mải nhìn tuyết trắng,
Bà
đâm kim phải tay,
Để ba
giọt máu đỏ
Rơi
lên lớp tuyết dày.
Bất
chợt, bà thầm nghĩ:
“Ước
gì trời cho mình
Sinh
được cô con gái
Bé
nhỏ và thật xinh.
Da nó
trắng như tuyết,
Mái
tóc dài, thật đen,
Môi
đỏ như giọt máu,
Một
cô bé dịu hiền.”
Chắc
trời nghe lời ước:
Chưa
đầy một năm sau
Bà
sinh cô con gái
Đúng
như lời nguyện cầu.
Bà
đặt tên Bạch Tuyết.
Nhưng
cô vừa mới sinh
Thì hoàng
hậu ốm, chết,
Để cô
lại một mình.
Bố cô
thương cô lắm,
Thế
mà một năm sau
Đã
lấy bà vợ khác,
Nói
là để giải sầu.
Nhỏ
nhen và độc ác,
Mụ vợ
mới rất xinh,
Suốt
ngày nơm nớp sợ
Người
khác xinh hơn mình.
Mụ có
chiếc gương nhỏ,
Nhưng
là loại gương thần.
Nó
chỉ nói sự thật,
Là
vật bất ly thân.
Một
hôm mụ hỏi nó:
“Này
gương, nói ta hay,
Có
phải ta, hoàng hậu,
Xinh
đẹp nhất đời này?”
Gương
đáp: “Thưa hoàng hậu,
Người
đẹp nhất là bà!”
Mụ
nghe, rất thích thú,
Kiêu
càng kiêu gấp ba.
Trong
khi đó, Bạch Tuyết
Càng
lớn lại càng xinh.
Đến
năm mười ba tuổi,
Đẹp
nghiêng nước, nghiêng thành.
Mụ
cầm gương, lại hỏi:
“Này
gương, nói ta hay,
Có
phải ta, hoàng hậu,
Xinh
đẹp nhất đời này?”
Gương
đáp: “Thưa hoàng hậu,
Trước
đẹp nhất là bà,
Giờ
so với Bạch Tuyết,
Nhan sắc
bà thua xa!”
Mụ
nghe gương nói thế,
Liền
tái mặt vì ghen.
Từ
đấy, thấy Bạch Tuyết,
Mụ
giận, tưởng phát điên.
Ngày
một thêm kiêu ngạo
Và đố
kỵ, mụ ta,
Một
hôm bèn cho gọi
Ông
lão thợ săn già:
“Ngươi
phải đem Bạch Tuyết
Vào
sâu trong rừng dày,
Giết chết
và sau đấy
Mang
gan nó về đây!”
Vốn
thương người, ông lão
Không
đang tâm giết nàng.
Để
lừa mụ hoàng hậu,
Ông
giết một con mang.
“Thật
đáng đời cho nó!”
Mụ
kêu lên vui mừng,
Rồi
ngấu nghiến ăn hết
Lá
gan con thú rừng.
2
Lại
nói nàng Bạch Tuyết,
Một
mình giữa rừng cây,
Nàng
sợ, nhưng không biết
Phải
làm gì lúc này.
Thật
lạ là thú dữ
Không
hề làm hại nàng.
Cao
trên đầu chim hót,
Dưới
chân ngập lá vàng.
Nàng
cứ đi đi mãi,
Cho
đến khi bất ngờ
Thấy
một ngôi nhà lá
Bé
nhỏ và đơn sơ.
Đi
nhiều nên đói, mệt,
Mà
cũng đã tối trời,
Nàng
quyết định dừng lại,
Xin
vào nhà nghỉ ngơi.
Có
một điều thú vị:
Mọi
cái trong nhà này
Sạch
sẽ và bé tí,
Trông
thật xinh, thật hay.
Trên
chiếc bàn bằng gỗ
Có
bảy chiếc đĩa con,
Bảy
khăn ăn, bảy bát,
Bảy
chiếc thìa tí hon.
Kê
sát vách, nàng thấy
Có
đúng bảy chiếc giường,
Phủ
vải trắng như tuyết,
Sạch
sẽ và dễ thương.
Nàng
ngồi xuống bàn gỗ,
Bắt
đầu uống và ăn,
Nhưng
mỗi đĩa một tí,
Không
muốn ai mất phần.
Rồi
mệt, nàng buồn ngủ.
Giường
cái thiếu, cái thừa,
Thử
đến chiếc thứ bảy,
Nàng
mới thấy thật vừa.
Chủ
nhà ấy, tối mịt
Mới
về, còn lấm bùn,
Họ
làm việc ở mỏ.
Đó là
bảy chú lùn.
Ngay
lập tức các chú
Thấy
có điều khác thường:
“Ai
ăn vơi đĩa xúp?”
“Ai
làm nhăn vải giường?”
“Ai
đã uống cốc rượu?”
“Ai
tưới nước cho hoa?”
Họ thắp
bảy ngọn nến,
Rồi
đi tìm khắp nhà.
Khi
thấy nàng Bạch Tuyết,
Bảy
chú đứng lặng người -
Một
cô gái bé nhỏ,
Thật
xinh và thật tươi.
Họ để
nàng ngủ tiếp.
Giờ
bảy chú sáu giường,
Đành
luân phiên nhau ngủ,
Các
chú lùn dễ thương.
Sáng
hôm sau, tỉnh dậy,
Bạch
Tuyết sợ hết hồn
Khi
bất ngờ chợt thấy
Bảy
con người tí hon.
Họ ra
hiệu đừng sợ,
Hỏi
điều nọ, điều này.
Nàng
bình tĩnh kể chuyện
Vì
sao nàng tới đây.
Họ
mời nàng ở lại
Trông
nom việc trong nhà,
Lo
nấu ăn, giặt dũ,
Trồng
rau và tưới hoa.
Thế
là nàng Bạch Tuyết
Tìm
được nơi nương thân
Với
những người bạn mới,
Rất
chu đáo, ân cần.
Bảy
chú lùn ngoài mỏ
Đến
chiều tối mới về.
Nàng
nấu sẵn cơm nước,
Lo
chu tất mọi bề.
3
Mụ
hoàng hậu độc ác
Nghĩ
Bạch Tuyết không còn,
Nên
mụ là đẹp nhất,
Không
người nào đẹp hơn.
Mụ
cầm gương, cười hỏi:
“Này
gương, nói ta hay,
Có
phải ta, hoàng hậu,
Xinh
đẹp nhất đời này?”
Gương
đáp: “Thưa hoàng hậu,
Trước
đẹp nhất là bà,
Giờ
so với Bạch Tuyết,
Nhan
sắc bà thua xa!
Nàng
Bạch Tuyết còn sống,
Ở với
bảy chú lùn,
Trong
ngôi nhà bé nhỏ
Sâu
trong rừng gỗ mun!”
Vì
gương không nói dối,
Nên
mụ biết lão già
Đã
không giết Bạch Tuyết,
Chắc
thương tình mà tha.
Mụ
lồng lên tức giận,
Tìm
cách hãm hại nàng.
Cuối
cùng nghĩ được kế:
Mụ
giả vờ cải trang
Thành
bà lão ốm yếu
Chuyên
đi bán hàng rong.
Mụ
vượt rừng, lội suối,
Đi
sâu mãi vào trong.
Khi
thấy ngôi nhà nhỏ,
Mụ
cất tiếng rao hàng:
“Lão
có nhiều hàng quí,
Nhiều
áo xanh, áo vàng...”
Thấy
bà lão tử tế,
Bạch
Tuyết cho vào nhà.
Nàng
mua chiếc áo chẽn
May
rất đẹp, bằng da.
Vờ
giúp nàng mặc áo,
Cúc
hàng cúc phía sau,
Mụ
lấy sợi dây nhỏ
Xiết
cổ nàng thật lâu.
Nàng
Bạch Tuyết tắt thở,
Ngã
khuỵu xuống sàn nhà.
Mụ
thét lên sung sướng:
“Giờ
đẹp nhất là ta!”
Bảy
chú lùn hoảng sợ
Khi
nhìn thấy cảnh này.
Họ đỡ
nàng ngồi dậy,
Rồi
nới lỏng sợi dây.
Cuối
cùng nàng tỉnh lại
Kể
hết mọi sự tình.
Các
chú dặn cẩn thận
Khi ở
nhà một mình.
Và
rằng mụ còn đến,
Không
mở cửa cho vào,
Không
mua bán, đổi chác,
Không
nói một lời nào.
Mụ
hoàng hậu sung sướng
Khi
quay về đến nhà,
Cầm
chiếc gương, mụ hỏi:
“Giờ
ai đẹp bằng ta?”
Chiếc
gương thần lại nói
Nàng
Bạch Tuyết đẹp hơn.
“A,
con bé còn sống.
Để
rồi xem, liệu hồn!”
Rồi
mụ lấy quả táo
Tiêm
thuốc độc vào trong.
Chỉ
nửa đỏ có độc,
Còn
nửa xanh thì không.
Mụ
cải trang lần nữa
Thành
một bà nông dân,
Vượt qua
bảy ngọn núi,
Đến
được nơi mụ cần.
Mụ gõ
cửa, Bạch Tuyết
Liền
hỏi:”Bà cần gì?
Tôi
sẽ không mở cửa.
Xin
mời bà đi đi!”
“Ừ,
thì đi,” mụ nói,
“Nhưng
mẹ muốn mời con
Cùng
ăn chung quả táo,
Nó
rất đẹp, rất dòn.”
Mụ bổ
đôi quả táo,
Ăn
nửa quả màu xanh,
Nửa
kia đưa Bạch Tuyết,
Hồng
tươi, thật ngon lành.
Tưởng
không có thuốc độc,
Nàng
ăn và chết liền.
Mụ
hoàng hậu độc ác
Vui
mừng, kêu như điên:
“Giờ
thì thôi, chết hẳn.
Những
thằng lùn của mày
Dù có
cố đến mấy,
Cũng
bó tay lần này!”
Về
nhà, mụ lại hỏi:
“Này
gương, nói ta hay,
Có
phải ta, hoàng hậu,
Xinh
đẹp nhất đời này?”
Gương
đáp: “Thưa hoàng hậu,
Người
đẹp nhất là bà!”
Mụ
rên lên sung sướng:
“Người
đẹp nhất là ta!”
Bảy
chú lùn tối ấy,
Cố
tìm cách cứu nàng,
Nhưng
cứu mãi không được.
Họ
đồng thanh khóc vang.
Khóc
ba ngày ròng rã,
Rồi
họ định đem chôn,
Nhưng
thấy nàng tươi, đẹp
Như
người sống, có hồn.
Họ
đặt nàng Bạch Tuyết
Vào
quan tài thủy tinh.
Trông
nàng như đang ngủ,
Vô lo
và thanh bình.
Họ
còn cho khắc chữ,
Những
con chữ bằng vàng,
Lên
quan tài trong suốt,
Ghi
rõ họ tên nàng.
Rồi
họ đưa lên núi,
Đặt
dưới tán cây xanh.
Các
chú lùn lặng lẽ
Luân
phiên nhau đứng canh.
Tất
cả các loại vật
Cũng
đến viếng thăm nàng.
Từ
gấu, hổ, sư tử
Đến
chim câu, đại bàng...
Thật
lạ, nàng đã chết,
Mà
sắc mặt vẫn tươi,
Môi
đỏ, da như tuyết...
Hình
như nàng đang cười.
4
Một
hoàng tử nước nọ
Đi
săn trong rừng mun,
Lạc
đường, xin ghé nghỉ
Nhà
của bảy chú lùn.
Chàng
ngạc nhiên khi thấy
Chiếc
quan tài thủy tinh,
Có
công chúa đang ngủ,
Nét
mặt rất tươi xinh.
Dẫu
biết nàng đã chết,
Nhưng
hoàng tử yêu nàng,
Và
muốn bằng mọi giá
Đưa
nàng về nước chàng.
Thấy
chàng yêu thực sự,
Bảy
chú lùn cuối cùng
Đồng
ý cho hoàng tử
Đưa
Bạch Tuyết về cung.
Chàng
liền cho thị vệ
Khiêng
quan tài đi ngay.
Họ
khiêng rất cẩn thận,
Nhưng
vấp phải rễ cây,
Chiếc
quan tài bị xóc,
Còn
Bạch Tuyết bên trong
Đầu
dựng lên, lắc mạnh,
Nôn
ra miếng táo hồng.
Lập
tức nàng sống lại,
Hỏi
mình đang ở đâu.
Chàng
hoàng tử vui sướng
Kể
mọi chuyện từ đầu.
Rồi
đúng kiểu hoàng tử,
Chàng
đã cầu hôn nàng.
Rồi
xe đón Bạch Tuyết
Về
vương quốc của chàng.
Tiếp
đến là lễ cưới,
Vui
mọi nhà, mọi nơi.
Mụ
hoàng hậu độc ác
Tất
nhiên cũng được mời.
Mụ ăn
mặc lộng lẫy.
Trước
khi đi khỏi nhà,
Mụ
hỏi gương: “Có phải
Đẹp
nhất vẫn là ta?”
Gương
đáp: “Thưa hoàng hậu,
Trước
đẹp nhất là bà,
Giờ
so với Bạch Tuyết,
Nhan
sắc bà thua xa!”
Mụ
định không đi nữa,
Hết
khóc lại thở dài,
Cuối
cùng vẫn tới dự,
Xem
cô dâu là ai.
Khi
nhìn thấy Bạch Tuyết,
Mụ
ngất, ngã xuống sàn.
Còn
trái tim độc ác,
Uất
ức mà vỡ tan.
Thế
là hết đời mụ.
Đúng
một mụ đàn bà,
Cứ
thích thành đẹp nhất,
Gian
xảo và xấu xa.
NGƯỜI
ĐẸP NGỦ TRONG RỪNG
Xưa, ở vương quốc nọ,
Sau
bao ngày chờ mong
Bà
chính phi hoàng hậu
Đã
sinh hạ cho chồng
Một
bé gái xinh đẹp,
Dịu
dàng như bông hoa,
Đôi
mắt như sao sáng,
Tên
là Aurora.
Vua
liền mở đại tiệc,
Cho
mời ba bà tiên
Đến
ban phước cho cháu.
Ba bà
tiên rất hiền.
Các
bà tặng cháu bé
Những
món quà tuyệt vời,
Cùng
lời chúc chóng lớn
Và
hạnh phúc nhất đời.
Bỗng
một mụ phù thủy,
Tên
là Maleficent
Xuất
hiện trong bữa tiệc,
Khăn
và áo đều đen.
Mụ
phù thủy tức giận
Vì
không được vua mời.
Tức
là xem thường mụ.
Một
mối thù nhớ đời.
Mụ
liền vung chiếc đũa,
Đưa
ra một lời nguyền,
Rằng
lên mười sáu tuổi,
Cô
công chúa dịu hiền
Sẽ bị
mũi thoi nhọn
Đâm
vào đầu ngón tay.
Không
thuốc nào chữa được.
Công
chúa sẽ chết ngay.
Một
bà tiên đã nguyện
Để
hóa giải lời nguyền,
Rằng
nàng sẽ không chết,
Mà
đơn giản ngủ yên.
Một
giấc ngủ êm dịu,
Với
hơi thở đều đều.
Nàng
sẽ tỉnh khi nhận
Cái
hôn của người yêu.
Lo
lắng cho con gái,
Vợ
chồng vua yêu cầu
Ba bà
tiên tốt bụng
Nhận
làm mẹ đỡ đầu
Và
đưa công chúa nhỏ
Vào
nuôi dưỡng trong rừng.
Tránh
mặt mụ phù thủy,
Luôn
để ý, canh chừng.
Ba bà
tiên giả dạng
Làm
những người nông quê,
Tránh
không dùng pháp thuật
Để
chống lại mụ kia.
Trong
khu rừng vắng vẻ,
Aurora
lớn lên,
Như
một cô thôn nữ,
Tươi
trẻ và hồn nhiên.
Nàng
cũng không hề biết
Rằng
mình là con vua.
Càng
lớn càng xinh đẹp,
Dẫu
bề ngoài quê mùa.
Như
mọi cô gái khác,
Nàng
bắt đầu mong chờ
Một
hoàng tử xinh đẹp,
Tài
ba và mộng mơ.
Đúng
năm mười sáu tuổi,
Do
lỗi của bà tiên,
Tung
tích nàng bị lộ,
Và
tiếc thay, lời nguyền
Của
mụ già phù thủy
Thành
hiện thực, vội vàng,
Mũi
một con thoi nhọn
Đâm
đứng ngón tay nàng.
Lập
tức nàng ngất lịm
Trong
giấc ngủ triền miên
Giữa
khu rừng hoang vắng,
Vương
quốc của thần tiên.
Các
bà tiên làm phép,
Để cả
vương quốc này
Cũng
chìm trong giấc ngủ,
Dịu
êm và dài ngày.
*
Một
hoàng tử xinh đẹp,
Có
tài và thông minh,
Từ
lâu bị phù thủy
Giam
trong lâu đài mình.
Chàng
tên là Phillip,
Thà
chết không nhật lời
Lấy
mụ già làm vợ.
Thà
bị giam suốt đời.
Ba bà
tiên hiền hậu
Quyết
định cứu giúp chàng.
Với
hy vọng hoàng tử
Có
thể đánh thức nàng.
Hay
tin hoàng tử trốn,
Mụ
phù thủy gian tà
Dựng
một rừng gai nhọn,
Nhưng
chàng vẫn vượt qua.
Mụ
hóa phép làm núi,
Làm
lửa cháy, làm sông.
Nhưng
vô ích, rồi mụ
Hóa
thành một con rồng.
Con
rồng và hoàng tử
Suốt
nhiều ngày đánh nhau.
Cuối
cùng mụ phù thủy
Bị
chàng chém đứt đầu.
Ba bà
tiên làm gió
Đưa
chàng về khu rừng
Nơi
người đẹp đang ngủ,
Cuộc
sống như đang ngừng.
Nhưng
người đẹp vẫn đẹp,
Như
bông hoa dịu hiền.
Hoàng
tử yêu say đắm
Từ
cái nhìn đầu tiên.
Chàng
lặng lẽ cúi xuống
Hôn
lên đôi môi nàng.
Lập
tức nàng tỉnh dậy,
Với đôi mắt ngỡ ngàng.
Cả
vương quốc bừng tỉnh.
Cây
cối lại xanh tươi.
Khu
rừng già đầy ắp
Tiếng
hát và tiếng cười.
Hoàng
tử và công chúa
Được
làm lễ thành hôn.
Một
tiệc cưới vĩ đại
Đúng
vào đêm trăng tròn.
Ba bà
tiên nhân hậu
Vui
chung với mọi người.
Hoàng
tử và công chúa
Sống
hạnh phúc trọn đời.
NHÀ
VUA VÀ ĐÔI GIÀY
Xưa,
có ông vua nọ
Làm
một chuyến vi hành
Tới
các vùng hẻo lánh
Trong
vương quốc của mình.
Thay
cho việc cưỡi ngựa,
Ngồi
kiệu hay đi xe,
Vua
quyết định đi bộ,
Hệt
như bác nhà quê.
Đường
khó đi, đầy sỏi
Và đá
nhọn như chông,
Nên
một lúc vua mệt,
Và
rất không hài lòng.
Ngài
về cung, ra lệnh
Lấy da
thuộc thật mềm
Trải
kín đường trong nước
Để
vua đi cho êm.
Các
quan nghe, kinh sợ,
Gãi
tai rồi gãi đầu:
Tức
phải giết hàng triệu
Con
bò và con trâu!
Lệnh
vua không thể trái.
Làm
thế nào bây giờ?
Trong
khi đang bối rối,
Có
anh hầu bất ngờ
Đưa
ra một ý tưởng
Rất
thông minh thế này:
Thay
cho việc giết mổ
Triệu
gia súc kéo cày,
Để
lấy da phủ kín
Tất
cả mọi con đường,
Vua
có thể đơn giản
Cắt
miếng da bình thường
Khâu
thành đôi giày nhỏ
Đế da
được thuộc mềm.
Đường
có xấu đến mấy,
Vua
đi vẫn thấy êm.
Vua nghe,
rất ưng ý,
Liền
ra lệnh làm ngay.
Hàng
triệu con gia súc
Thoát
chết nhờ anh này.
*
Qua
đây ta học được
Một
bài học thông minh:
Muốn
mọi thứ tốt đẹp,
Phải
thay đổi từ mình!
ÔNG
VUA CÓ ĐÔI TAI LỪA
Có
chuyện này, lạ lắm:
Vua
Midas ngày xưa
Một
sáng dậy, chợt thấy
Mình
có đôi ta lừa.
Vua
hoảng hốt, cho gọi
Quan
ngự y vào chầu,
Rằng
đôi tai lừa ấy -
Vì
sao và do đâu?
Vốn
là người cương trực,
Ông
cúi lạy mà rằng:
“Lừa
là loài ngu ngốc,
Bướng
bỉnh và nhố nhăng.
Nó có
đôi tai lớn
Nhưng
lại không biết nghe,
Đúng
là loài ngu ngốc,
Đáng
khinh và đáng chê.
Ngài,
đức vua vĩ đại,
Tài
ba và anh minh.
Nhưng
ngài không chấp nhận
Người
khác khuyên can mình.
Rất
có thể Thượng Đế
Trừng
phạt ngài, tiếc thay,
Bằng
cách đã cho mọc
Đôi
tai lừa thế này.”
Vua
Midas liền chém
Ông
quan trung thực này,
Rồi
ra lệnh tất cả
Các
quan, tướng từ nay
Không
ai được để lộ,
Dù
với ai, ở đâu
Về
đôi tai lừa ấy.
Trái
lệnh sẽ chém đầu.
Tất
nhiên quan và tướng
Không
dám trái lệnh ngài,
Nhưng
cái bí mật ấy,
Rằng
đức vua có tai…
Cứ
làm họ ngứa ngáy,
Thấy
bứt rứt trong lòng.
Lâu
ngày, bứt rứt ấy
Làm
bụng họ sưng phồng.
Cuối
cùng, không chịu nổi,
Đêm,
họ lén ra sân,
Đào
một chiếc hố nhỏ
Rồi
thầm thì nhiều lần:
“Có
chuyện này lạ lắm.
Mọi
người đã biết chưa -
Vua
Midas vĩ đại
Có
một đôi tai lừa!”
Họ
nói xong, thật lạ,
Thấy
nhẹ hẳn trong lòng.
Cái
bụng đầy bứt rứt
Cũng
thôi không căng phồng.
Thế
là điều bí mật,
Đức
vua có tai lừa
Đã
được nói cho đất,
Đất
thấm vào nước mưa,
Mưa
thấm vào không khí,
Không
khí thấm vào Phây.
Nên
tôi mới đọc được,
Viết
thành châm ngôn này.
Mà
châm ngôn vốn dĩ
Có
bài học dạy đời.
Bài
học ấy có đấy,
Là
hiện nay nhiều người
Ngu
ngốc và bướng bỉnh,
Không
chịu nghe lời khuyên,
Nên
tai họ có thể
Đang
ngày một lớn lên.
Việc
này nguy hiểm lắm.
Xin
nhắc lại, không thừa.
Cứ
bướng bỉnh như thế,
Tai
sẽ thành tai lừa.
Hãy
lắng nghe, nhớ nhé,
Những
lời khuyên thông minh.
Để
kiểm tra, thỉnh thoảng
Sờ
xem đôi tai mình.
CÔ BÉ
LỌ LEM
1
Ngày
xưa, có người nọ,
Không
may vợ qua đời.
Ông
lấy thêm vợ nữa,
Cũng
là hợp ý trời.
Ông
có cô con gái.
Vợ có
hai, và rồi,
Lại
cái bi kịch cũ
Chuyện
con bà, con tôi.
Đúng
tinh thần cổ tích,
Bà mẹ
kế rất gian.
Con
riêng bố vất vả.
Con
của vợ an nhàn.
Cái
cô vất vả ấy,
Tức
con riêng của chồng,
Tên
Lọ Lem, nhỏ bé,
Luôn
trăm việc nghìn công.
Lọ
Lem tức là bẩn,
Vì cô
phải hàng ngày
Hý
húi nấu trong bếp,
Nên
tro bụi bám đầy.
Một
hôm bố đi chợ,
Hỏi
các con muốn gì
Để bố
còn mua tặng.
Đừng
ngại ngần, nói đi.
Hai
cô con bà kế
Đòi
mua áo lụa mềm.
Ông
bố quay sang hỏi:
“Con
muốn gì, Lọ Lem?”
“Trên
đường về, thưa bố,
Có
cành cây nào non
Vô
tình vướng mũ bố,
Hãy
bẻ về cho con.”
Đi
chợ về, quả thật,
Có
cành dẻ xùm xòa,
Vướng,
làm ông rơi mũ,
Ông
bẻ, đem về nhà.
Lọ
Lem vuốt ve nó
Rồi
quyết định đem trồng
Ngay
bên cạnh mộ mẹ,
Nước
mắt chảy dòng dòng.
Được
tưới đẫm nước mắt,
Cây
dẻ lớn rất nhanh,
Thấm
thoắt nó đã lớn
Thành
cây to, nhiều cành.
Lọ
Lem đến thăm nó
Mỗi
ngày đúng ba lần.
Cô và
nó quyến luyến
Như
hai người bạn thân.
Mỗi
lần đến, cô thấy
Có
con chim trên cây.
Cô
muốn gì, hỏi nó,
Nó
liền vứt xuống ngay.
2
Năm
ấy vua mở hội
Kéo
dài suốt ba ngày,
Để
hoàng tử kén vợ,
Một
dịp hiếm xưa nay.
Hai
cô con bà kế
Lo
chuẩn bị từ lâu,
Bắt
Lọ Lem giặt áo,
Đánh
giày và chải đầu.
Đàn
bà ai cũng muốn
Lấy
hoàng tử làm chồng.
Cô Lọ
Lem cũng vậy,
Dù
giày không, áo không.
Hơn
thế bà mẹ kế
Còn
trộn đỗ với ngô
Bắt
phải nhặt kỳ hết,
Mới
cho lên kinh đô.
Ừ,
phải nhặt thì nhặt.
Lọ
Lem đi ra đồng,
Mời
bầy chim đến giúp,
Chỉ
một loáng là xong.
Giống
như xưa cô Tấm
Nhặt
thóc, phải nhờ chim.
Giống
cả giày bị mất,
Hoàng
tử phải đi tìm.
Hai
cô con mẹ kế
Diện
ngất trời, lên kinh,
Nghĩ
Lọ Lem đang khóc,
Phải
ở nhà một mình.
Lọ
Lem ra mộ mẹ,
Nói
với chim, và nàng
Ngay
lập tức có được
Bộ
váy thêu chỉ vàng,
Đôi
giày thêu chỉ bạc,
Một
cỗ xe, vân vân,
Nghĩa
là đủ tất cả
Những
thứ gì nàng cần.
Rồi
nàng đến dự hội
Trước
con mắt ngỡ ngàng
Của
hàng nghìn đối thủ,
Trong
đó có chị nàng.
Chúng
không thể ngờ được
Đó
lại là em mình,
Cô Lọ
Lem lem luốc
Vừa
nhìn đã thấy kinh.
Hoàng
tử thì khỏi nói,
Chàng
mê nàng tức thì.
Chàng
mời nàng nhảy mãi,
Bám
chặt từng bước đi.
Rồi
đêm khuya, từ biệt.
Hoàng
tử buồn, thở dài.
Vì
chàng rất muốn biết
Cô
gái này là ai.
Nàng
không cho chàng tiễn.
Vội
lên xe, đi liền.
Hoàng
tử nhìn theo mãi,
Không
hiểu người hay tiên.
Đêm
thứ hai dự hội,
Nàng
quả thật xinh tươi.
Áo
quần đẹp hơn trước,
Ai
nhìn cũng ngẩn người.
Chàng
hoàng tử lần nữa
Không
chịu nhảy với ai,
Ngoài
cô gái bí ẩn.
Và
chàng lại thở dài.
Lần
nữa chàng để hụt,
Không
biết nàng đi đâu.
Chàng
đang yêu, dễ hiểu
Vì
sao luôn buồn rầu.
Đêm
thứ ba, cây dẻ
Và
con chim cho nàng
Quần
áo và giày dép,
Tất
cả đều bằng vàng.
Khỏi
nói nàng xinh đẹp
Và ấn
tượng thế nào.
Chỉ
nói nàng huyền bí,
Lấp
lánh tựa vì sao.
Hoàng
tử vẫn chưa biết
Cô
gái bí ẩn này.
Và ôm
đầu, tự hỏi
Nàng
từ đâu đến đây.
Chàng
nghĩ được một kế,
Là
khi chia tay nàng,
Chàng
lén đổ nhựa đặc
Lên
các bậc cầu thang.
Vậy
là do vội vã
Ra về
trước bình minh,
Nàng
Lọ Lem để lại
Một
chiếc giày của mình.
Chiếc
giày ấy thật đẹp,
Rất
nhỏ và bằng vàng.
Ai
chân đi vừa nó
Sẽ
thành vợ của chàng.
3
Đích
thân chàng vất vả
Không
quản ngại đêm ngày,
Đi
khắp nơi trong nước,
Mời
mọi người thử giày.
Nhưng
than ôi, người thử
Có
đến cả vạn người,
Mà
chẳng ai vừa cả.
Nhiều
khi thật buồn cười.
Cuối
cùng chàng tìm đến
Ngôi
nhà nàng Lọ Lem.
Hai
cô con bà kế,
Trông
thấy giày mà thèm.
Cô
lớn đi vừa gót,
Nhưng
lại thừa ngón chân.
“Chặt
đi! - bà mẹ nói. -
Ngón
làm gì? Không cần!
Khi
con là hoàng hậu,
Đi xe
ngựa hoặc lừa,
Chứ
đâu phải đi bộ,
Nên
có ngón là thừa.”
Cô
kia nghe, hăng hái,
Liền
lấy dao cắt ngay,
Nên
dù rất đau đớn,
Cô đi
vừa chiếc giày.
Cô ra
mắt hoàng tử.
Hoàng
tử phải giữ lời,
Đưa
cô về làm vợ,
Dở
khóc và dở cười.
Khi
đi ngang cây dẻ,
Có
con chim trên cây
Bay
đến xe hoàng tử,
Lên
tiếng hát thế này:
“Chân
dài, phải chặt ngón.
Máu
trên chân cô ta.
Trong
khi cô dâu thật
Đang
nấu ăn ở nhà!”
Hoàng
tử trả cô chị.
Đến
lượt cô thứ hai.
Cô ta
thử, thật tiếc,
Lần
nữa, chân quá dài.
“Dài
thì con cắt gót! -
Bà mẹ
nói như không. -
Một
khi con đã muốn
Lấy
hoàng tử làm chồng!”
Cô ta
cắt gót thật,
Nhưng
lần nữa dọc đường
Hoàng
tử đem trả lại.
Nhìn
cô khóc mà thương.
Lần
này hoàng tử hỏi:
“Còn
cô nào nữa không?”
Ông
bố đáp: “Dạ có.
Nhưng
đừng thử, mất công.
Nó là
đứa bé nhỏ,
Phải
làm lụng suốt ngày,
Mặt
mũi lại lem luốc...”
“Đưa
cô ta ra đây!”
Nàng
Lọ Lem rốt cục
Được
mời ra thử giày.
Tất
nhiên, chân nàng nhỏ,
Mới
thử đã vừa ngay.
Mặt
mũi vừa mới rửa
Nên
trông nàng thật xinh.
Hoàng
tử nhìn, chết lặng.
“Đây
mới là vợ mình!”
Đây,
cô gái bí ẩn
Chàng
tìm kiếm ngày đêm.
Xinh
đẹp, thật xinh đẹp,
Ôi cô
bé Lọ Lem!
Rồi
lập tức, xe ngựa
Đưa
nàng lên kinh thành.
Con
chim trên cây dẻ
Tiễn
nàng, bay xung quanh.
Tiếp
đến là lễ cưới
Thật
linh đình, và rồi
Một
thời gian, vua chết
Chàng
hoàng tử lên ngôi.
Cả
vua và hoàng hậu
Không
quên chuyện chiếc giày.
Nghe
nói họ hạnh phúc
Mãi
đến tận ngày nay.
Còn
mẹ con bà kế
Sau
đấy vẫn bình thường,
Không
bị ai trừng phạt,
Rồi
chết, chẳng ai thương.
CUỐN
SÁCH VÀ CHIẾC GIỎ ĐỰNG THAN
Theo
người ta kể lại,
Xưa
có người đàn ông
Sống
với một cậu bé
Trong
ngôi nhà ven sông.
Đó là
hai ông cháu.
Người
ông tóc bạc phơ.
Cậu
bé mới mười tuổi.
Quang
cảnh đẹp, nên thơ.
Hàng
ngày ông đọc sách.
Vâng,
đọc sách hàng ngày.
Có
nhiều cuốn sách cổ
Gáy
bọc da, rất dày.
Còn
cậu bé đi học,
Cũng
hàng ngày, buổi chiều,
Khi
làm xong bài tập,
Cậu
chơi bóng, thả diều.
Cũng
có hôm chơi chán,
Cậu
đọc sách cùng ông,
Nhưng
đọc không hứng lắm,
Và
lúc hiểu, lúc không.
“Ông
ơi, sao thế nhỉ, -
Cháu
đọc thấy không hay,
Lại
buồn ngủ, không hiểu.
Mà
ông đọc suốt ngày.”
Ông
mỉm cười bảo cậu
Lấy
chiếc giỏ than đen
Vừa
đổ than vào bếp,
Xuống
sông xách nước lên.
Cậu
vâng lời, rất cố,
Nhưng
khi lên đến nơi,
Nước
đã chảy ra hết.
Ông
cậu lại mỉm cười:
“Thì
cháu hãy thử lại.
Lần
này đi nhanh hơn.”
Cậu
đi gần như chạy,
Mà
nước vẫn không còn.
Cậu
xách thêm lần nữa,
Mồ
hôi chảy thành dòng:
“Không
thể dùng chiếc giỏ
Để
lấy nước, thưa ông.”
Ông
cậu đáp: “Đúng vậy.
Thực
ra ông hôm nay
Không
muốn cháu lấy nước,
Mà
muốn nói điều này:
Giỏ
không đựng được nước.
Nhưng
giỏ bám than đen,
Sau
mấy lần “lấy nước”
Sẽ sạch,
trắng dần lên.
Cũng
vậy, cháu đọc sách,
Khó
hiểu, thấy không cần.
Nhưng
cháu kiên trì đọc,
Đầu
óc sẽ sáng dần.”
Cậu
bé nhìn chiếc giỏ,
Hình
như lần đầu tiên,
Thấy
nó được nước rửa
Không
còn bám bụi đen.
Vâng,
ông già nói thế,
Rằng
đọc sách rất cần
Tâm
hồn và ý nghĩ
Sẽ
thanh lọc dần dần.
Còn
tôi thì nhân tiện
Xin
nói thêm một điều:
Tương
tự, nhạc cổ điển
Cũng
giúp ta rất nhiều.
Nghe
nó, từng tí một,
Như
đọc sách hàng ngày,
Ta
trở thành người tốt
Tự
lúc nào không hay.
Nó
làm ta tinh tế,
Thấy
cái đẹp của đời,
Nghe
bài ca của gió,
Thấm
cái đau của người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét