Cổ Tích Nước Ngoài
LƯƠNG
SƠN BÁ, CHÚC ANH ĐÀI
Nhớ
ngày xưa theo mẹ
Qua
bên Kênh Nhà Lê
Xem
vở chèo Lương Trúc,
Đoàn
văn công mới về.
Một
chuyện tình cảm động,
Có
tích bên nước Tàu,
Lại
lần đầu xem hát,
Thế
mà nhớ rất lâu.
Nhớ
cả việc trai gái
Ngồi
chờ sẵn từ chiều,
Ngồi
trên cây, dưới đất,
Trẻ
thì nhiều, rất nhiều.
Giờ
đã hai thứ tóc,
Tôi
xin kể ra đây,
Ngắn
gọn và giản dị,
Câu
chuyện tình yêu này.
Xưa
có người con gái
Tên
là Chúc Anh Đài,
Mười
bảy tuổi, xinh đẹp,
Thông
minh và đa tài.
Nàng
rất ham hiểu biết,
Tiếc
là thời bấy giờ
Phụ
nữ không được học,
Không
được bàn văn thơ.
Nàng
xin phép bố mẹ,
Thay
áo, thay kiểu đầu,
Cải
trang thành nam giới,
Đến
học ở Hàng Châu.
Dọc
đường đi tới đó
Nàng
đã gặp một người
Tên
là Lương Sơn Bá,
Tuổi
mười tám, đôi mươi.
Họ
nhanh chóng kết bạn,
Rất ý
hợp tâm đầu,
Ở
cùng phòng, cùng lớp,
Lúc
nào cũng bên nhau.
Vậy
mà Lương Sơn Bá
Không
biết Chúc Anh Đài, -
Dù ba
năm chúng sống, -
Không
phải là con trai.
Tự
lúc nào không biết,
Chúc
Anh Đài thầm mong,
Trộm
nhớ Lương Sơn Bá,
Nhưng
phải giấu trong lòng.
Cuối
cùng, nàng phải nói
Có em
gái giống nàng,
Tuổi
đôi mươi, mười tám,
Đẹp,
nết na, dịu dàng,
Và
rằng nàng rất muốn
Lương
Sơn Bá lấy em.
Chàng
mỉm cười, đồng ý,
Hẹn
có ngày đến xem.
Chúc
Anh Đài ngày nọ
Bỗng
nhận được thư cha,
Bảo
có việc quan trọng,
Phải
nhanh chóng về nhà.
Về
đến nơi thì biết
Nàng
đã được gả chồng
Cho
một nhà giàu có,
Thuộc
vào hàng phú ông.
Nàng
dứt khoát không chịu,
Nhưng
gia đình ép nàng,
Nên
phải xin xin hoãn
Đợi
khi mùa thu sang.
Lương
Sơn Bá mang lễ
Cầu
hôn em bạn mình,
Dẫu
chưa hề thấy mặt,
Nhưng
chắc đẹp, thông minh.
Đến
nơi chàng mới biết
Bạn
không phải con trai,
Và
người “em gái” ấy
Chính
là Chúc Anh Đài.
Sau
phút giây bỡ ngỡ,
Sẵn
có lễ đi kèm,
Chàng
định dùng lễ ấy
Cầu
hôn chị, thay “em”.
Từ
lâu chàng đã mến
“Anh
bạn” học cùng phòng,
Nay
càng vui khi biết
Có
thể thành vợ chồng.
Nhưng
niềm vui chưa trọn,
Chàng
đã phải đau buồn
Khi
nghe bạn mình kể
Chuyện
gia đình ép hôn.
Chàng
đau buồn đến mức
Ngay
khi trở về nhà
Ngã
bệnh và rồi chết,
Ôm
mộng tình xót xa.
Nghe
tin khủng khiếp ấy,
Anh
Đài khóc rất lâu,
Rồi
nói với bố mẹ
Đồng
ý lên xe dâu,
Nhưng
với một điều kiện:
Xe
dâu phải đi ngang
Mộ
của Lương Sơn Bá
Và
dừng lại để nàng
Xuống
thắp hương, cúng khấn
Và
nói lời chia tay
Trước
mồ Lương Sơn Bá.
Bố mẹ
đồng ý ngay.
Vậy
là vào ngày cưới,
Khi
nàng dừng xe hoa
Khóc
thương trước mộ bạn,
Trời
bỗng nổi phong ba.
Rồi
mưa to, chớp giật,
Mây
kéo đến, và rồi
Một
tiếng sấm thật lớn,
Ngôi
mộ nứt làm đôi.
Chúc
Anh Đài ngừng khóc,
Nhảy
xuống mộ; lạ thay,
Trời
bỗng nhiên tĩnh lặng,
Gió
bụi cũng ngừng bay.
Như
trong chuyện cổ tích,
Hoa
nở khắp gần xa.
Rồi
một đôi bướm đẹp
Từ
trong mồ bay ra.
Bay
lên rồi bay xuống
Giữa
rừng hoa nhiều màu,
Đôi
bướm của hạnh phúc,
Đôi
bướm của buồn đau.
Câu
chuyện tình Lương Chúc
Từ
đấy được nhớ nhiều
Qua
hình tượng đôi bướm
Đẫm
nước mắt, tình yêu.
CẬU BÉ VÀ CÂY TÁO
Ngày xưa có cây táo,
Lá xum xuê và dày.
Một cậu bé rất thích
Chơi với nó hàng ngày.
Cậu thường leo lên nó,
Hái quả ăn ngon lành.
Trưa mệt, cậu nằm ngủ
Dưới tán lá cây xanh.
Cậu bé yêu cây táo
Chân thành và ngây thơ.
Cây táo cũng yêu cậu,
Ngày nào nó cũng chờ.
Thời gian trôi, cậu bé
Cứ lớn dần, lớn dần,
Cậu bận học, có vẻ
Đã quên người bạn thân.
Một hôm cậu xuất hiện,
Đôi mắt thoáng buồn rầu.
Cây táo hồ hởi nói:
“Nào, ta chơi với nhau!”
Cậu bé đáp: “Xin lỗi,
Tớ đã lớn, buồn sao,
Không thể chơi với cậu
Vui vẻ như ngày nào.
Tớ muốn đồ chơi đẹp,
Mà lại không có tiền.”
Cây táo nói: “Thật tiếc,
Tớ cũng không, tất nhiên,
Nhưng cậu có thể hái
Táo của tớ trên cây.
Cách ấy tớ có thể
Giúp được cậu lần này.”
Cậu bé nghe, sung sướng
Hái hết táo mang đi,
Rồi không thấy quay lại.
Cây buồn, không nói gì.
Bỗng một hôm, cậu bé,
Giờ là người đàn ông,
Quay lại gặp cây táo,
Nhiều phiền muộn trong lòng.
Lần nữa ông xin lỗi:
“Tớ đã có gia đình,
Mà nhà thì chưa có,
Một ngôi nhà của mình.”
Cây táo đáp: “Thật tiếc,
Tớ cũng không có nhà.
Nhưng cậu có thể chặt
Cành lá tớ xùm xòa.
Hy vọng cậu đủ gỗ
Để xây nhà cho mình.
Ngôi nhà quan trọng lắm
Khi cậu có gia đình.”
Người đàn ông sung sướng
Chặt hết cành mang đi,
Không một lần quay lại.
Cây buồn, không nói gì.
Rất cô đơn và lạnh
Khi gió bão, mưa sa,
Nhưng cây táo hạnh phúc
Biết bạn mình có nhà.
Người đàn ông lại đến,
Mái tóc bạc trên đầu.
Cây táo thấy, vui sướng:
“Nào, ta chơi với nhau!”
“Không, tớ già, muốn nghỉ.
Bao phiền muộn trong lòng.
Tớ cần chiếc thuyền nhỏ.
Cậu giúp tớ được không?”
“Thế thì chặt thân tớ,
Để đóng một con tàu.
Cậu tha hồ chơi biển,
Sẽ không thấy buồn rầu.”
Ông già chặt cây táo,
Thuê xe đến mang đi
Rồi không hề quay lại.
Cây buồn, không nói gì.
Cuối cùng ông cũng đến,
Một ông lão yếu gầy.
“Tớ không còn gì nữa
Để cho cậu lần này, -
Cây nói. - Không còn táo
Để cậu thích thì ăn.”
Ông lão đáp: “Răng rụng,
Không nhai được, không cần.”
“Thân tớ không còn nữa
Để leo như ngày nào.”
“Đã qua rồi thời đó.
Ừ, cái thời vui sao.”
“Vậy thì tớ quả thật
Không còn gì để cho,
Ngoài gốc cây và rễ
Đang mục dần thành tro.”
“Bây giờ, - ông lão nói. -
Tớ quả không cần nhiều.
Chỉ một nơi để nghỉ
Và để sưởi nắng chiều.”
“Thế thì tốt, thật tốt.
Tớ giúp cậu lần này.
Để tựa và để nghỉ,
Gì tốt hơn gốc cây?”
Ông lão ngồi xuống nghỉ,
Tựa lưng ông bạn già.
Cây táo vui, muốn khóc,
Đôi mắt lệ ướt nhòa.
2
Các bạn trẻ thân mến,
Tôi viết câu chuyện này
Cho bạn - những cậu bé,
Còn bố mẹ là cây.
Thế đấy, ta, con cái,
Chỉ biết nghĩ về mình.
Không biết rằng bố mẹ
Phải suốt đời hy sinh.
Ta được sinh, khôn lớn,
Rồi đi xa, bay xa,
Cuối cùng lại cần đến
Vòng tay bố mẹ già.
Câu chuyện này triết lý
Hãy đọc cho con mình,
Để chúng không ích kỷ,
Dẫu tài giỏi, thông minh.
SỰ
TÍCH HOA HỒNG VÀNG
Chuyện
kể rằng thần Dớt,
Chúa
tể các vị thần,
Lần
nọ đã ăn ngủ
Với
cô gái người trần.
Thần
này vĩ đại thật,
Nhưng
rất hay ngoại tình.
Lần
ấy thần có được
Một
cô con rất xinh.
Tất
nhiên thần vui lắm,
Đặt
tên E-li-sa,
Hứa
cho con sắc đẹp,
Đẹp
nhất Ô-lym-pia.
Nàng
lớn lên, mỗi sáng
Đích
thân thần Bình Minh
Gom
các tia nắng đẹp
Để
nàng khoác lên mình.
Buổi
trưa, mây ngũ sắc
Làm
giường nàng nghỉ ngơi.
Đêm, trời
sao chụm lại
Để
nàng hái, đùa chơi.
Thần
Tình Yêu E-ros
Một
hôm đến thăm nàng,
Cho
nàng nghịch cung quí,
Không
ngờ bắn trúng chàng.
Thế
là chàng từ đó
Mê
mẩn E-li-sa,
Quên
sứ mạng cao cả,
Cung
tên vứt ở nhà.
Thương
hại chàng, thần Dớt
Cho
họ thành vợ chồng.
Tiệc
cưới đúng một tháng,
Rượu
tràn như nước sông.
Đôi
bạn trẻ hạnh phúc,
Chìm
trong tình yêu thương.
Rồi
sau tuần trăng mật,
Eros
lại lên đường.
Chàng
không quên nhiệm vụ
Mang
tình yêu cho đời,
Phóng
những mũi tên nhỏ
Vào
trái tim mọi người.
Mà
đời thì rất rộng,
Người
cần yêu rất đông,
Chàng
đi lâu, để vợ
Phải
một mình trong phòng.
Vừa
lúc Thần Ghen Ghét
Đi xa
về, bàng hoàng
Và
tức giận khi biết
Thần
E-ros cưới nàng.
Mụ
lồng lên giận dữ:
“E-ros
là của ta,
Chứ
không phải của nó,
Con
bé E-li-sa!”
Mụ
tìm, thấy E-ros,
Đang
ngủ say trên đồi,
Rút
mũi tên tình ái
Khỏi
tim chàng, và rồi
Khẽ
thổi nhẹ vào đó
Một
“hơi thở lãng quên”.
Eros
dậy, ngơ ngác,
Không
nhớ gì, đứng lên
Rồi
đi tiếp, từ đấy
Chẳng
bao giờ về nhà,
Không
nhớ mình có vợ
Tên
là E-li-sa.
Còn
nàng thì đau khổ,
Mong
ngóng chồng đêm ngày.
Nhờ
Gió đi tìm hộ.
Gió
về, nói thế này:
“Xin
đừng mong đợi nữa.
Eros
đang lang thang
Đó
đây khắp thế giới
Và
không còn nhớ nàng.”
E-li-sa
đau đớn
Giơ
hai tay lên cao:
“Thế
thì ta thà chết!
Ôi chồng
ta, lẽ nào...”
Và
rồi nàng gục chết.
Hoa
héo, chim ngừng ca.
Vầng
dương ngưng chiếu sáng,
Mặt
hồ thôi chói lòa.
Cuối
cùng thần Dớt đến.
Ngài
ái ngại, lắc đầu:
“Ta
quên cho nghị lực
Để
con vượt buồn đau.”
Rồi
ngài biến tro bụi
Xác
con thành loài hoa.
Loài
hoa hồng cao quí,
Dịu
dàng và thiết tha.
Tuy
nhiên màu hoa ấy
Không
phải hồng, mà vàng,
Một
màu vàng mãnh liệt,
Khiến
day dứt, ngỡ ngàng.
“Để
khi hắn quay lại, -
Ngài
nói. - Hắn sẽ đau
Như
con đau vì hắn,
Đến
không dám ngẩng đầu.”
Thế
là đời xuất hiện
Loại
hoa hồng màu vàng,
Màu
của sự phản bội,
Màu
của chàng quên nàng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét