Thứ Hai, 30 tháng 3, 2020

Cổ Tích Nước Ngoài



Cổ Tochs Nước Ngoài 
CẬU BÉ VÀ CÂY TÁO

1
Ngày xưa có cây táo,
Lá xum xuê và dày.
Một cậu bé rất thích
Chơi với nó hàng ngày.

Cậu thường leo lên nó,
Hái quả ăn ngon lành.
Trưa mệt, cậu nằm ngủ
Dưới tán lá cây xanh.

Cậu bé yêu cây táo
Chân thành và ngây thơ.
Cây táo cũng yêu cậu,
Ngày nào nó cũng chờ.

Thời gian trôi, cậu bé
Cứ lớn dần, lớn dần,
Cậu bận học, có vẻ
Đã quên người bạn thân.

Một hôm cậu xuất hiện,
Đôi mắt thoáng buồn rầu.
Cây táo hồ hởi nói:
“Nào, ta chơi với nhau!”

Cậu bé đáp: “Xin lỗi,
Tớ đã lớn, buồn sao,
Không thể chơi với cậu
Vui vẻ như ngày nào.

Tớ muốn đồ chơi đẹp,
Mà lại không có tiền.”
Cây táo nói: “Thật tiếc,
Tớ cũng không, tất nhiên,

Nhưng cậu có thể hái   
Táo của tớ trên cây.      
Cách ấy tớ có thể
Giúp được cậu lần này.”

Cậu bé nghe, sung sướng
Hái hết táo mang đi,
Rồi không thấy quay lại.
Cây buồn, không nói gì.

Bỗng một hôm, cậu bé,
Giờ là người đàn ông,
Quay lại gặp cây táo,
Nhiều phiền muộn trong lòng.

Lần nữa ông xin lỗi:
“Tớ đã có gia đình,
Mà nhà thì chưa có,
Một ngôi nhà của mình.”

Cây táo đáp: “Thật tiếc,
Tớ cũng không có nhà.
Nhưng cậu có thể chặt
Cành lá tớ xùm xòa.

Hy vọng cậu đủ gỗ
Để xây nhà cho mình.
Ngôi nhà quan trọng lắm
Khi cậu có gia đình.”

Người đàn ông sung sướng
Chặt hết cành mang đi,
Không một lần quay lại.
Cây buồn, không nói gì.

Rất cô đơn và lạnh
Khi gió bão, mưa sa,
Nhưng cây táo hạnh phúc
Biết bạn mình có nhà.

Người đàn ông lại đến,
Mái tóc bạc trên đầu.
Cây táo thấy, vui sướng:
“Nào, ta chơi với nhau!”

“Không, tớ già, muốn nghỉ.
Bao phiền muộn trong lòng.
Tớ cần chiếc thuyền nhỏ.
Cậu giúp tớ được không?”

“Thế thì chặt thân tớ,
Để đóng một con tàu.
Cậu tha hồ chơi biển,
Sẽ không thấy buồn rầu.”

Ông già chặt cây táo,
Thuê xe đến mang đi
Rồi không hề quay lại.
Cây buồn, không nói gì.

Cuối cùng ông cũng đến,
Một ông lão yếu gầy.
“Tớ không còn gì nữa
Để cho cậu lần này, -

Cây nói. - Không còn táo
Để cậu thích thì ăn.”
Ông lão đáp: “Răng rụng,
Không nhai được, không cần.”

“Thân tớ không còn nữa
Để leo như ngày nào.”
“Đã qua rồi thời đó.
Ừ, cái thời vui sao.”

“Vậy thì tớ quả thật
Không còn gì để cho,
Ngoài gốc cây và rễ
Đang mục dần thành tro.”

“Bây giờ, - ông lão nói. -
Tớ quả không cần nhiều.
Chỉ một nơi để nghỉ
Và để sưởi nắng chiều.”

“Thế thì tốt, thật tốt.
Tớ giúp cậu lần này.
Để tựa và để nghỉ,
Gì tốt hơn gốc cây?”

Ông lão ngồi xuống nghỉ,
Tựa lưng ông bạn già.
Cây táo vui, muốn khóc,
Đôi mắt lệ ướt nhòa.

2
Các bạn trẻ thân mến,
Tôi viết câu chuyện này
Cho bạn - những cậu bé,
Còn bố mẹ là cây.

Thế đấy, ta, con cái,
Chỉ biết nghĩ về mình.
Không biết rằng bố mẹ
Phải suốt đời hy sinh.

Ta được sinh, khôn lớn,
Rồi đi xa, bay xa,
Cuối cùng lại cần đến
Vòng tay bố mẹ già.

Câu chuyện này triết lý
Hãy đọc cho con mình,
Để chúng bớt ích kỷ,
Dẫu tài giỏi, thông minh.
                     

CÔ BÉ BÁN DIÊM

Người ta kể, lần nọ
Vào một tối mùa thu,
Ở thủ đô Đan Mạch,
Trời thấp, nhiều sương mù,

Có một người mảnh khảnh,
Đầu đội mũ cao vành
Đang thong thả đi dạo
Dọc bờ sông yên lành,

Một tay cầm cuốn sách,
Tay kia giơ lên trời,
Bắt những bông tuyết nhỏ,
Tuyết đầu mùa, đang rơi.

Bỗng có giọng lí nhí
Vang lạnh giữa trời đêm:
“Bác ơi, cháu xin bác
Mua giùm cháu bao diêm!”    

Đó là một bé gái
Tuổi khoảng chín hay mười.
Áo rách, run vì lạnh,
Túi diêm đeo bên người.

Người kia ngồi xuống cạnh,
Kéo nó lại gần mình,
Xoa hai tay cho ấm
Rồi hỏi chuyện gia đình.

Mẹ chết, bố nát rượu,
Nợ, bị đuổi khỏi nhà.
Gia cảnh sa sút hẳn
Từ khi không còn bà...

Ông đưa hết cho nó
Số tiền mình mang theo.
Kể ra không nhiều lắm,
Vì chính ông cũng nghèo.

Rồi ôm nó thật chặt,
Ông đứng dậy, lại đi,
Đầu cứ vương vấn mãi:
Nên tặng nó cái gì?

Một đôi giày thật đẹp,
Một chiếc áo choàng bông?
Ừ, áo choàng cần lắm,
Rất cần trong mùa đông.

Thế mà rồi sau đó,
Vì công chuyện, đi xa
Vì nhiều chuyện khác nữa,
Nên khi quay về nhà

Ông mới nhớ đến nó,
Cô bé nghèo bán diêm
Co ro trong góc phố,
Thu mình giữa bóng đêm.

Ông nháo nhào tìm kiếm,
Chiếc áo bông trên tay.
Và khóc khi biết nó,
Chết trước đấy mấy ngày.      

Vẫn bên góc phố ấy,
Ông ngồi, khóc trong đêm.
“Bác ơi, cháu xin bác
Mua giùm cháu bao diêm...”

“Bác ơi, cháu xin bác
Mua giùm cháu bao diêm...”
Lên đầu ông điểm bạc
Rơi những cánh tuyết mềm.

Cả thành phố rực rỡ
Vì đang là Nô-en.
Ông thấy nó đứng đó,
Co ro dưới cột đèn.

Lạnh, sao trời lạnh thế.
Tuyết rơi, lúc một dày.
Lửa, nó cần có lửa,
Sẵn bao diêm trên tay,

Nó quẹt một que nhỏ.
Ấm hơn, ấm hơn nhiều.
Tiếc que diêm quá ngắn,
Nên ấm chẳng bao nhiêu.

Mà trời thì vẫn lạnh,
Tuyết vẫn rơi, và rồi
Nó quẹt thêm que nữa,
Que nữa, que nữa thôi.

Nó biết nếu diêm hết,
Ngày mai sẽ nhịn ăn,
Bố đánh, nhưng vì lạnh,
Đánh thì đánh, không cần.

Sáng hôm sau, nó chết
Còng queo trên mặt đường.
Những mẩu diêm đen xạm
Bên xác nó còn vương.

2
Người đàn ông đang nói
Chính là An-de-sen,
Một nhà văn vĩ đại,
Một trái tim dịu hiền.

Câu chuyện này tôi đọc
Chắc lúc mới lên mười.
Giản dị và cảm động,
Nó theo tôi suốt đời.

Tôi nợ ông nhiều lắm,
Nhiều hơn một que diêm.
Ông dạy tôi đa cảm,
Thậm chí biết yếu mềm.

Tôi cũng từng đi dạo
Các phố Cô-pe-nha,
Có thể chính con phố
Ông đã từng đi qua.

Như ông, tôi thầm khóc,
Đi giữa phố Sài Gòn,
Nghe trẻ bán vé số:
“Chú mua giùm cho con...”

Những tiếng rao vé số:
“Chú mua giùm cho con...”
Sao cứ vang vọng mãi
Giữa các phố Sài Gòn?

Thế đấy, đời thế đấy,    
Còn nhiều bé bán rong
Bán diêm, bán vé số,
Làm ta đau quặn lòng.


ANH CHÀNG CHĂN LỢN

Xưa có chàng hoàng tử,
Nước nhỏ, dân không nhiều,
Nhưng đủ giàu và rộng
Để kiếm một người yêu.

Vì chàng là hoàng tử,
Từ chân đến đỉnh đầu,
Chắc chỉ hô một cái
Là có ối nàng dâu.

Nhưng hoàng tử chỉ muốn
Và thầm yêu một người,
Là con gái hoàng đế,
Vừa giàu, vừa xinh tươi.

Gia tài chàng chỉ có
Một cây hồng rất già.
Năm năm nó mới nở
Duy nhất một bông hoa.

Nhưng là bông hồng đẹp,
Có thể gọi hồng tiên.
Ai ngửi hương của nó
Sẽ quên hết ưu phiền.

Ngoài ra chàng còn có
Một con chim họa mi.
Đương nhiên nó biết hót,
Và hót hay cực kỳ.

Chàng gửi hai cái ấy,
Cộng trái tim, tâm hồn,
Tới con gái hoàng đế,
Gọi là để cầu hôn.

Tiếc là nàng công chúa,
Đẹp thì đẹp, có điều
Hời hợt và hơi ngốc,
Sự ngốc nghếch đáng yêu.

“Hoa thật à? Chán thế!”
Nàng kêu lên, và rồi
Các nịnh thần nhất loạt:
“Ôi hoa thật, eo ôi!”

Khi chim họa mi hót,
“Charmant! Merveilleux!”
Tức là hay, hay quá! -
Các cung nữ kêu to.

Thế mà công chúa nói:
“Lại chim thật! Tiếc thay!
Giá nó là chim máy!”
Rồi nàng thả nó bay.

Nghĩa là nàng từ chối
Không cho chàng vào cung.
Nhưng hoàng tử bướng bỉnh,
Quyết đeo đuổi đến cùng.

Chàng giả vờ cà nhắc,
Mặt lấy tro bôi đen,
Gặp hoàng đế, tự nguyện
Làm anh chăn lợn quèn.

Phòng chàng gần chuồng lợn.
Thức suốt đêm, chàng ngồi,
Hý hoáy đục rồi cắt
Chàng làm được chiếc nồi.

Một chiếc nồi kỳ diệu,
Lại phát nhạc rất hay.
Nó hát: “Yêu em lắm...”
Thật thích chiếc nồi này.

Ngoài ra, ai ngửi nó
Sẽ biết được trong thành
Ai ăn gì lúc ấy:
Cá, thịt, đậu hay canh...

Buổi sáng, như thường lệ,
Công chúa dạo ngoài đồng,
Chợt nghe “Yêu em lắm...”
Bài hát nàng thuộc lòng.

Bản nhạc hay đến nỗi
Nàng công chúa đáng yêu
Sai thị tỳ đến hỏi
Chàng bán không, bao nhiêu?

“Có bán, - anh chàng đáp. -
Giá là mười cái hôn
Của chính nàng công chúa.
Không kém, cũng không hơn!”

“Thằng này thật là láo!”
Rồi nàng bảo nữ tỳ:
“Mười cái hôn, đồng ý,
Chúng mày hôn. Đi đi!”

Các nàng kia dãy nãy:
“Bẩn lắm, không hôn đâu!”
Nhưng không dám trái lệnh
Vì không muốn mất đầu.

Như người có hàng tốt,
Anh chăn lợn làm cao:
“Không mặc cả, - anh đáp.-
Không thì thôi, xin chào!”

Công chúa phụng phịu mặt.
Nàng bỏ đi, chiếc nồi
Vẫn hát “Yêu em lắm...”
Hát rất hay, và rồi

Không nhịn được, công chúa
Bảo thị tỳ đứng quanh,
Kéo váy, che thật kín
Để nàng cúi hôn anh.

Vậy là ai cũng thích:
Công chúa được chiếc nồi.
Còn anh chàng chăn lợn -
Mười cái hôn lên môi.

Ôi, thật hay, thật tuyệt,
Công chúa nghe cả ngày,
Hơn thế, trong thành phố
Ai ăn gì, biết ngay.

Anh chăn lợn - hoàng tử,
Tháo vát và thông minh,
Mấy hôm sau làm được
Chiếc máy nhạc tài tình.

Chỉ cần quay một cái
Là nó hát đủ bài:
Valse, ponka, sonnate...
Thật hay và vui tai.

Công chúa nghe, chết lịm.
“Nhưng lần này thì không,
Quyết không hôn hắn nữa.
Hay mấy cũng đừng hòng!”

Thế mà rồi, tội nghiệp,
Không đừng được, và nàng
Gấp mười lần lần trước,
Đã phải cúi hôn chàng.

Từ ban công, hoàng đế
Thấy đám đông nữ tỳ
Tụm quanh trên bãi cỏ,
Không biết đang làm gì.

Ngài rón rén đi tới,
Và ôi, thấy con mình
Đang hôn thằng chăn lợn,
Hôn nhiều lần, thật kinh!

Tức giận, ngài cầm giép
Đánh vào đít các nàng
Mỗi người đúng một cái,
Thật đau, thật phũ phàng.

Còn anh chàng chăn lợn
Thì Ngài cáu vô cùng.
Cáu cả nàng công chúa.
Cáu, đuổi khỏi hoàng cung.

Nghĩ mà thương, thật tội,
Như A-đam, Ê-va
Bị đuổi khỏi thượng giới,
Họ bị đuổi khỏi nhà.

Lại đúng hôm mưa gió,
Quần áo dính vào người.
Nàng nói: “Ta lạnh lắm!”
Chàng không ôm, còn cười.

Chưa hết - mưa rửa sạch
Vết nhọ trên mặt chàng.
Chàng lại thành hoàng tử,
Tuấn tú và cao sang.

Công chúa giờ mới tiếc,
Tiếc hùi hụi, vì mình
Đã ngu dốt từ chối
Con người này thông minh.

Rồi dẫu con hoàng đế,
Rất kiêu, đẹp, lại giàu,
Nàng chủ động đề nghị,
Nhưng hoàng tử lắc đầu.

Chàng cương quyết từ chối,
Còn nỡ oán trách nàng,
Rồi đi, để công chúa
Giữa mưa gió phủ phàng.

Cũng đáng, nhưng tội nghiệp,
Tội nghiệp công chúa này,
Vì nói gì thì nói -
Chàng cư xử không hay.

Thứ nhất, xinh thường ngốc,
Còn hơn xấu thông minh.
Thứ hai, ta, nam giới,
Phải biết chết vì tình.

Chí ít, chàng có thể
Mời công chúa vào nhà,
Cho ăn uống, cho ngủ,
Sáng đuổi cũng kịp mà.

Tôi mong cho công chúa
Kén chọn được người tài.
Hoàng tử tìm được vợ.
Còn giờ thì bye-bye!     


NÀNG TIÊN CÁ

1                 
Rất sâu dưới đáy biển,
Giữa mịt mù xa khơi,
Có một thế giới đẹp,
Đẹp lung linh, tuyệt vời.

Ở đấy nước xanh thẳm,
San hô đủ các màu.
Cá nhởn nhơ bơi lội
Như chim bay trên đầu.

Như mọc trên mặt đất,
Cây ở đây rất nhiều,
Tôm cá leo lên nghịch,
Chơi những trò đáng yêu.

Các nàng tiên cá hát
Những bài ca du dương,
Hay đến mức thủy thủ,
Để tàu đi lạc đường.

Vua Thủy Tề oai vệ
Sống trong cung của ngài,
Chỉ suốt ngày yến tiệc,
Rất hiếm khi ra ngoài.

Từ ngày vợ vua chết,
Mọi việc trong triều đình
Đều do Thái Hậu quản,
Hợp lý và thông minh.

Bà là người quyền lực,
Tốt bụng nhưng kiêu sa.
Ai bà cũng yêu quí,
Nhất là các cháu bà.

Cháu bà, toàn cháu gái,
Năm nàng, đẹp như tiên,
Tất cả đều nhí nhảnh,
Vui tươi và dịu hiền.

Đặc biệt là nàng út,
Da mịn như cánh hồng,
Mắt như hai viên ngọc, 
Luôn mơ màng, xanh trong.

Nàng đẹp còn ở chỗ
Khác con người có chân,
Nàng có cái đuôi lớn,
Tất nhiên đẹp tuyệt trần.

Cả năm nàng tiên cá
Nhởn nhơ chơi suốt ngày
Trong vương quốc của nước,
Ánh sáng và cỏ cây.

Cả năm nàng háo hức
Chờ đến lúc trưởng thành,
Tức đến mười lăm tuổi
Để lên mặt biển xanh.

Lúc ấy, bà Thái Hậu
Sẽ cho phép từng người
Lần đầu rời đáy biển,
Ngoi lên nhìn mặt trời.

Các nàng sẽ được thấy
Thành phố và tàu thuyền,
Cùng núi sông, bến cảng,
Trường học và công viên.

Nàng tiên cá bé nhỏ,
Vì được sinh sau cùng
Nên phải chờ lâu nhất
Ngày được rời thủy cung.

2
Rồi cái ngày ấy đến,
Nàng tiên cá lần đầu
Được Thái Hậu trang điểm
Kỹ càng như cô dâu.

Khi nàng lên mặt nước,
Vầng dương đã xế tà,
Một núi mây đỏ rực
Âm ỉ cháy xa xa.

Như mặt gương, biển lặng.
Một con tàu đứng yên,
Các cột buồm được hạ,
Nhấp nháy những ánh đèn.    

Bơi lại gần, nàng thấy
Trên tàu có nhiều người
Ăn mặc rất sang trọng,
Nhiều tiếng hát, tiếng cười.

Nhưng sang trọng hơn cả,
Và xinh đẹp tuyệt vời
Là một chàng hoàng tử
Khoảng mười sáu tuổi đời.

Hôm ấy là sinh nhật,
Nên khi chàng bước ra,
Cả bầu trời rực sáng
Vì đèn và pháo hoa.

Pháo hoa làm nàng sợ,
Vội lặn xuống thật sâu,
Nàng cứ nghĩ như lửa
Thi nhau rơi xuống đầu.

Rồi mọi thứ lắng xuống,
Đèn cũng bớt lung linh,
Nàng thì vẫn đắm đuối
Nhìn Hoàng Tử của mình.

Bỗng mây đen kéo đến,
Trời chợt nổi phong ba,
Sóng chồm lên giận dữ,
Sấm nổ, chớp chói lòa.

Tàu bị sóng đánh vỡ
Đang chìm xuống biển sâu.
Chàng Hoàng Tử xinh đẹp
Cùng chìm với con tàu.

Nàng tiên cá vội vã
Bơi lại để cứu chàng.
Hai người trôi theo sóng
Giữa biển trời mênh mang.

Sáng hôm sau, trời tạnh,
Mặt trời hồng nhô lên.
Hoàng Tử vẫn còn sống
Nhưng đôi mắt nhắm nghiền.

Nàng hôn đôi mắt ấy,
Hôn khuôn mặt thật xinh.
Nàng muốn chàng sống lại
Bằng tình yêu của mình.

Rồi lựa theo con sóng,
Nàng đưa chàng lên bờ.
Đó là một bãi biển
Hoang dã mà nên thơ.

Đặt chàng lên bãi cát,
Nàng theo sóng, lùi ra,
Vừa mừng, vừa lo sợ
Theo dõi chàng từ xa.

Chuông nhà thờ chợt điểm,
Mấy cô gái từ làng
Đi ra biển kéo lưới,
Ngạc nhiên khi thấy chàng.    

Rồi nhiều người nữa đến,
Có cả một chiếc xe.
Họ đưa chàng đi mất.
Nàng tiên cá quay về.

3
Rất nhiều lần sau đó
Nàng còn tới nơi này,
Nhưng không thấy Hoàng Tử,
Chỉ thấy trời và mây.

Nàng buồn, luôn tư lự,
Không còn muốn làm gì,
Không cùng bạn bơi lội,
Không nghe sóng thầm thì.

Cuối cùng một cô chị
Biết nỗi buồn lòng nàng,
Dẫn đường, đưa nàng đến
Tận lâu đài của chàng.

Lâu đài của Hoàng Tử
Nằm ngay bên cửa sông,
Xây bằng đá cẩm thạch,
Đủ màu xanh, màu hồng.

Những bậc cầu thang lớn,
Những tấm thảm rất dày,
Những chùm đèn rực rỡ,
Trầm mặc những hàng cây.

Hoàng Tử, đêm thanh vắng,
Thường ra đứng ngoài hiên,
Tiếc là chàng không biết
Có nàng đang kề bên.

Nàng buồn, lên tiếng hát,
Một giọng hát tuyệt vời,
Thật du dương, êm ái,
Thuộc loại hay nhất đời.

Nàng hát cho Hàng Tử,
Thế mà chàng không nghe,
Tưởng đấy là tiếng sóng
Dạt dào trong đêm khuya.

Bỗng nhiên nàng thấy thích
Thế giới của loài người.
Thích được sống như họ
Giữa núi rừng xanh tươi.

Thái Hậu cho nàng biết
Loài người khác mọi loài,
Có linh hồn bất tử
Sống mãi cùng tương lai.

Và rằng các tiên cá
Cũng có được linh hồn
Nếu có người yêu họ
Hơn cha mẹ yêu con.

Từ đấy nàng mơ tưởng
Mong muốn được thành người,
Thành vợ của Hoàng Tử,
Sống hạnh phúc suốt đời.

Cuối cùng nàng quyết định
Nhờ phù thủy giúp nàng.
Một mụ già gớm ghiếc
Suốt đời sống trong hang.

Mụ tự tay chế thuốc,
Do tu luyện lâu ngày,
Có thể làm phép lạ,
Ai cần giúp, giúp ngay.

Vừa thấy nàng, mụ nói:
“Ta biết rồi, đừng lo.
Ôi công chúa xinh đẹp,
Thật điên rồ, điên rồ.

Ngươi muốn được Hoàng Tử
Đem lòng yêu thương ngươi.
Muốn trở thành bất tử
Với linh hồn con người.

Không sao, ta sẽ giúp.
Giá không rẻ lắm đâu,
Và cũng xin nói trước,
Sẽ đau đấy, rất đau.

Ta cho ngươi liều thuốc,
Ngươi sẽ có đôi chân
Thon thẳng và uyển chuyển
Như cô gái người trần. 

Nhưng mỗi lần ngươi bước
Như có nghìn mũi chông
Châm chân ngươi, đau lắm.
Ngươi có chịu được không?”

Mụ phù thủy nói tiếp
Khi thấy nàng gật đầu:
“Ngươi hãy nghĩ cho kỹ,
Không vội vàng được đâu.

Vì thành người, mãi mãi
Ngươi sẽ không bao giờ
Quay trở lại với biển,
Dẫu ai cũng mong chờ.

Và nếu chàng Hoàng Tử
Không thực sự yêu ngươi
Như con yêu bố mẹ,
Ngươi sẽ không thành người.

Nếu chàng cưới người khác
Thì rạng sáng hôm sau,
Ngươi chết, thành bọt biển
Trôi giữa sóng bạc đầu...”

Nàng tiên cá chấp nhận
Tất cả những điều này.
Ôi, tâm hồn bất tử,
Ôi, tình yêu mê say.

Đổi lại, mụ phù thủy
Đòi giọng hát của nàng,
Một giọng hát kỳ diệu,
Du dương và dịu dàng.

Vì tình yêu Hoàng Tử,
Vì linh hồn nghìn năm,
Nàng để mụ cắt lưỡi
Và trở thành người câm.

Tay cầm lọ thuốc độc,
Nàng tiên cá dịu hiền
Bơi một vòng từ biệt
Rồi nhẹ nhàng lao lên.

4
Mặt trời còn chưa mọc,
Chàng Hoàng Tử của nàng
Đang trầm ngâm ngắm biển,
Tay tì lên cầu thang.

Nàng uống hết lọ thuốc,
Thấy cháy cổ, và rồi
Như có lưỡi kiếm sắc
Xẻ thân nàng làm đôi.

Nàng ngất, trôi theo sóng,
Tỉnh dậy, thấy mình trần
Và thay cho đuôi cá,
Nàng có một đôi chân.

Nàng vội vàng lấy tóc
Quấn xung quanh che người,
Ngước nhìn lên, chợt thấy
Hoàng Tử đang mỉm cười

“Nàng là ai?” chàng hỏi.
“Từ đâu tới?” Nhưng nàng
Vì câm, không nói được,
Chỉ lắc đầu khẽ khàng.

Hoàng Tử đỡ nàng dậy,
Rồi dìu nàng lên lầu.
Như mụ phù thủy nói,  
Nàng thấy đau, thật đau.

Khi mỗi lần cất bước,
Như có nghìn mũi kim
Châm vào chân đau buốt,
Nhưng nàng vẫn lặng im.

Nàng đi bên Hoàng Tử
Dịu dàng như bông hồng
Dáng đi thật uyển chuyển,
Bước mà nhẹ như không.

Hoàng Tử cho nàng diện
Những bộ váy tuyệt vời,
Nàng thành người đẹp nhất,
Không nói mà chỉ cười.

Nhưng nàng có thể nhảy,
Mà nàng nhảy đẹp sao.
Ai nhìn cũng thán phục,
Không thua kém người nào.

Thế mà không ai biết
Cái đau dưới chân nàng,
Cái đau như lửa cháy
Theo bước nhảy nhẹ nhàng.

Khi mọi người đi ngủ,
Nàng ra ngồi, nhúng chân
Xuống nước biển mát lạnh,
Để cái đau nguội dần.

Xa xa phía trước mặt,
Giữa sóng biển bốn bề
Các chị nàng đang đến,
Hát, gọi nàng quay về.

Có đêm nàng còn thấy
Cả Thủy Tề, vua cha,
Và cả bà Thái Hậu...
Ôi, nhớ nhà, nhớ nhà.

Nhưng nàng vẫn ở lại
Mong được Hoàng Tử yêu
Để trở thành bất tử.
Chàng yêu nàng, có điều

Yêu như yêu em gái,
Vì chàng vẫn buồn rầu
Thương nhớ cô gái trẻ
Cứu chàng lần đắm tàu.

Vì nàng câm, không thể
Nói mọi chuyện với chàng,
Cả chuyện cô gái ấy
Chình là nàng, là nàng.

Và cuối cùng đã đến
Cái phải đến, than ôi,
Chàng Hoàng Tử cưới vợ,
Cưới vợ và lên ngôi.

Tiệc cưới đêm vui vẻ,
Nàng khóc, ngồi một mình,
Trân trân nhìn biển cả,
Đợi tia nắng bình minh.

Nàng sẽ thành bọt biển
Tan giữa sóng trùng khơi,
Và cùng tan với nó
Là ước mơ thành người.         

Chợt các chị nàng đến,
Mặt buồn bã, lo âu,
Những mái tóc óng mượt
Không còn bay trên đầu.

“Để cứu em, các chị
Trước khi đi đến đây,
Cho phù thủy mái tóc
Để lấy con dao này.

Em hãy cầm lấy nó,
Từ giờ đến bình mình,
Đâm vào tim Hoàng Tử,
Chính xác, không rùng mình.

Khi máu Hoàng Tử chảy
Xuống chân em, tức thì
Chân lại thành đuôi cá,
Bình thường như mọi khi.

Bây giờ em phải chọn
Hoặc là em, hoặc chàng,
Ai là người sẽ chết.
Đừng chần chừ, hoang mang.”

Các chị chàng nói đoạn
Rồi lặn xuống biển sâu.
Nàng cầm con dao sắc,
Lặng lẽ đi lên lầu.

Hoàng Tử và công chúa
Đang ngủ say trong phòng.
Cả hai ngời hạnh phúc.
Còn nàng, nàng thì không.

Nàng buồn bã đứng lặng,
Nhìn hai người hồi lâu.
Kia, mặt trời sắp mọc.
Phải quyết định, mau, mau.

Nàng giơ con dao nhọn,
Chững lại một vài giây,
Rồi vứt nó xuống đất,
Đúng vào lúc rạng ngày.

Nàng gieo mình xuống biển.
Cả người nàng vỡ ra,
Tan thành muôn mảnh nhỏ
Dưới ánh nắng chói lòa.

Một lúc sau, thật lạ,
Nàng cảm thấy dịu dàng
Những tia nắng ấm áp
Đang vuốt ve người nàng.

Nghĩa là nàng chưa chết.
Nàng nhìn thấy mặt trời
Và trăm nghìn sinh vật
Đang bay lượn khắp nơi.

Những sinh vật nhỏ bé,
Trong suốt như thủy tinh,
Vừa bay, chúng vừa hát,
Hữu hình mà vô hình.

Chúng gọi nàng nhập bọn,
Vậy là nàng, cuối cùng
Thành tiên nữ nhỏ bé,
Bay lượn trên không trung.

Nàng tiên cá tội nghiệp
Hy sinh vì tình yêu
Mà không thành bất tử,
Lại đau khổ quá nhiều.

Nhưng giờ là tiên nữ,
Trong ba trăm năm tròn,
Nếu chuyên làm việc thiện,
Nàng sẽ có linh hồn.

5
Một câu chuyện thật đẹp,
Một tình yêu xót xa.
Từ ngày ấy, có thể,
Nhiều năm đã trôi qua.

Có thể nàng tiên cá
Từ lâu đã thành người
Với linh hồn bất tử
Sống vĩnh viễn trên đời.

Mà biết đâu, có thể,
Nàng đang sống đâu đây,
Chuyên tâm làm việc thiện,
Cứu rỗi cuộc đời này.

Có điều ta không biết,
Ta không thấy được nàng.
Phải chăng ta quá vội,
Trái tim chưa dịu dàng?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét