DƯƠNG QUÍ PHI
Nàng là một người đẹp
Trong “Tứ Đại Mỹ Nhân”.
Con một vị quan nhỏ
Ở vùng đất Thục Chân.
Cha là Dương Huyền Diễn.
Nàng tục danh - Ngọc Hoàn.
Có tuổi thơ êm ấm,
No đủ và an nhàn.
Nhà bốn chị em gái.
Nàng là út, được cha
Cho thuê người dạy dỗ
Về vũ nhạc, thi ca.
Cả bốn đều xinh đẹp,
Nhưng đẹp nhất là nàng.
Nổi tiếng về hương sắc
Thùy mị và đoan trang.
Năm bảy trăm hai bảy,
Con vua Đường Minh Hoàng
Là Lý Dục, xuất ngoại,
Tình cờ nhìn thấy nàng.
Chín năm sau, theo hẹn,
Nàng được tiến vào cung,
Để hầu hạ Lý Dục,
Rồi sau thành vợ chồng.
Nàng xinh đẹp đến mức
Lý Bạch, bậc thi nhân,
Viết bài “Thanh Bình Điệu”
Về sắc đẹp tuyệt trần.
Đường Minh Hoàng lúc ấy
Tuổi đã ngoài năm mươi.
Năm chín con trai, gái.
Cung phi hàng trăm người.
Người vua sủng ái nhất
Là nàng Vũ Huệ Phi.
Cũng là một tuyệt sắc
Danh tiếng ít ai bì.
Nàng lâm bệnh, chết sớm.
Vua nhớ thương, buồn rầu,
Bỏ cả việc triều chính
Một thời gian khá lâu.
Nhiều cung tần mỹ nữ
Được chọn hầu gối chăn.
Nhưng vua không màng tới,
Vẫn ủ ê, bần thần.
Một hôm, Cao Lực Sĩ,
Vốn là một giám quan,
Đi qua Thọ Vương Phủ,
Lần đầu thấy Ngọc Hoàn.
Ông sững sờ đứng lặng
Trước vẻ đẹp của nàng,
Thầm nghĩ nàng có thể
Giải khuây Đường Minh Hoàng.
Ngày hôm sau có chiếu
Gửi tới nhà, mật sai
Nàng xuất gia, làm sãi
Trực ở Tập Linh Đài.
Ở đấy, nàng sớm tối
Lo hương đèn, cầu siêu
Cho Huệ Phi mới chết,
Người vợ được vua yêu.
Phần mình, Cao Lực Sĩ
Chọn con một vị quan
Để làm vợ Lý Dục
Thay cho Dương Ngọc Hoàn.
Vừa thấy nàng, lập tức
Đường Minh Hoàng say mê.
Không còn nhớ ngươi cũ,
Hết buồn rầu, ủ ê.
Rồi ý ngày càng đượm,
Tình cũng ngày càng nồng.
Nàng ngày đêm có mặt
Hầu hạ bên mình rồng.
Một thời gian sau đó,
Ông vua già mê si
Cho Ngọc Hoàn chính thức
Trở thành Dương Quí Phi.
Bố nàng, Dương Huyền Diễn,
Làm Thượng thư bộ binh.
Cả ba chị gái lớn
Đều được triệu về kinh.
Được ban tặng vàng bạc
Và tấn phong Phu Nhân.
Mỗi năm được chu cấp
Chỉ riêng khoản áo quần
Và tư trang, phấn sáp
Đúng mười vạn quan tiền
Cho mỗi bà, chưa kể
Ngoài khoản chi nói trên,
Hàng năm còn được cấp
Thêm ba mươi vạn quan
Để các bà có thể
Sống sung sướng, an nhàn.
Anh họ nàng, còn trẻ,
Tên là Dương Quốc Trung
Được phong làm Tể Tướng,
Uy quyền nhất trong cung.
Dương Quí Phi đã đẹp,
Còn biết gẩy tỳ bà,
Lại càng rất biết cách
Chiều một ông vua già.
Tất nhiên ông vua ấy
Cũng hết lòng chiều nàng.
Nàng muốn gì cũng có,
Dẫu phải chi nghìn vàng.
Quí Phi thích tắm suối.
Cả xa và cả gần.
Sách cũ chép, tốn kém
Vạn hộc thóc mỗi lần.
Một hôm nàng nghe nói
Cao trên núi Quái Nham
Có con suối rất đẹp,
Nước xanh màu thạch lam.
Và rằng ai tắm nó
Không chỉ da trắng ngần,
Mà còn được trường thọ,
Thêm ham muốn ái ân.
Lập tức nàng năn nỉ
Đường Minh Hoàng cho đi.
Chiều nàng, vua ban chiếu
Sai các quan tức thì
Phải mở đường lên núi.
Thời hạn mười lăm ngày.
Làm tốt sẽ trọng thưởng.
Không xong, bị ngục đày.
Vì thời gian quá gấp,
Buộc phải làm cầu treo.
Cầu từ chân tới đỉnh
Bằng mây và dây leo.
Chiếc cầu bằng mây ấy
Cuối cùng đã làm xong.
Hàng trăm người phải chết,
Tốn kém mười vạn đồng.
Chiếc cầu khá chắc chắn.
Sợi mây mịn rất êm.
Dẫu không thích tắm suối,
Vua cũng đi lên xem.
Vua mang theo thợ vẽ
Vẽ lại diễm tích này.
Mười bức khắc lên đá.
Tồn tại đến ngày nay.
Dưới tranh còn ghi rõ
Ngày hăm lăm tháng Năm,
Năm thứ Mười, Thiên Bảo,
Tức bảy trăm năm lăm.
Đường Minh Hoàng say đắm
Người đẹp Dương Quí Phi,
Chỉ yến tiệc, hoan lạc.
Ngoài ra không biết gì.
Ông lại còn dại dột
Trao quyền và tin dùng
An Lộc Sơn, tướng trẻ,
Cho tự do vào cung.
Dần dà viên tướng ấy
Cùng Quí Phi thông dâm.
Ông vua già mù quáng
Không hay biết nhiều năm.
Bấy giờ, mọi quyền lực
Trong tay Dương Quốc Trung,
Anh họ của hoàng hậu,
Quyền và uy tột cùng.
Trung thấy viên tướng trẻ
Có dấu hiệu lộng hành,
Bèn tìm cách trừ hại,
Nhưng việc đã không thành.
An Lộc Sơn bỏ trốn,
Dựng nghiệp và chiêu binh.
Năm bảy trăm năm sáu,
Đem quân tiến về kinh.
Đường Minh Hoàng hoảng sợ,
Đem theo Dương Quí Phi
Cùng quan quân thân cận,
Nhằm hướng Thục mà đi.
Đến Mã Ngôi, lương hết,
Quan quân mệt rã rời
Nên không chịu đi tiếp.
Tiếng ta thán vang trời.
Rồi binh lính nổi loạn,
Giết Tể Tướng, anh nàng.
Lại còn ra điều kiện
Bắt vua Đường Minh Hoàng
Phải cho người thắt cổ
Người đẹp Dương Quí Phi,
Sau đó mới tiếp tục
Phò vua và chịu đi.
Họ nghĩ chính người đẹp
Và Tể Tướng Quốc Trung
Đã gây nên đại họa,
Xô họ vào đường cùng.
Không còn cách nào khác,
Vua già Đường Minh Hoàng
Đành gạt lệ, chứng kiến
Cảnh người ta giết nàng.
Ở tuổi ba mươi tám,
Một quốc sắc thiên hương,
Nàng đã bị thắt cổ,
Xác chôn bên vệ đường.
An Lạc Sơn thắng trận,
Cho đại quân vào kinh,
Nghe tin người yêu chết,
Bèn nổi trận lôi đình.
Hắn ra lệnh thiêu trụi
Cả kinh thành Trường An.
Chỉ riêng trong vụ ấy,
Hàng triệu người chết oan.
Về sau, viên tướng ấy
Bị chính con trai mình
Là Khánh Tự giết chết.
Rồi tướng Sử Tư Minh
Lại giết chết Khánh Tự,
Đem đại quân đầu hàng
Và trả lại ngôi báu
Cho vua Đường Minh Hoàng.
Hai năm sau, hết loạn,
Ông vua già đã xây
Lăng mộ cho người đẹp
Ở vùng đất Thiểm Tây.
Nghe người ta kể lại,
Đất xung quanh mộ nàng
Bỗng nhiên thành màu trắng,
Dù trước vốn màu vàng.
Loại đất này đặc biệt,
Đem bôi nhẹ lên da,
Da sẽ thành mềm mại,
Và trắng mịn, nõn nà.
Câu chuyện về người đẹp,
Thuộc “Tứ Đại Mỹ Nhân”
Vậy là đã kết thúc
Giữa cát bụi phong trần.
MẠNH MẪU
Bà mẹ nổi tiếng nhất
Biết dạy con nên người
Là mẹ của Mạnh Tử.
Một gương tốt ở đời.
1
Từ khi mang bụng chửa,
Bà bắt đầu dạy con
Bằng phương pháp “thai giáo”,
Dạy khí tiết, tâm hồn.
Hàng ngày, không quản mệt,
Bà leo lên núi cao,
Dạy con sự khoáng đạt,
Trong sạch và thanh tao.
Nghĩ toàn điều tốt đẹp,
Ngồi, thư giãn, khoan thai,
Bà nhẹ nhàng, âu yếm
Nói chuyện với con trai.
Chắc một phần nhờ thế
Mà Mạnh Tử về sau
Thành thông minh, trung thực,
Dịu dàng và thâm sâu.
2
Mạnh Mẫu còn nổi tiếng
Phải ba lần dọn nhà
Để tìm môi trường tốt
Cho đứa con của bà.
Lần thứ nhất bà sống
Gần nghĩa trang, ở đây
Mạnh Tử thường cùng bạn
Chơi với nhau hàng ngày.
Bà sợ sẽ không tốt
Cho việc giáo dục con,
Bèn dọn đến khu phố
Đông đúc người bán buôn.
Nhưng ở đấy, thật tiếc,
Mạnh Tử, rất hồn nhiên,
Học chơi trò buôn bán,
Đong đếm và tính tiền.
Thấy thế, rất lo sợ
Cho con trai, và bà
Dọn đến một nơi mới
Có trường học gần nhà.
Trường là nơi sạch sẽ.
Thầy là những tấm gương.
Nên Mạnh Tử chăm học
Và tiến bộ lạ thường.
3
Một lần, nhà hàng xóm
Mổ lợn, vốn hiếu kỳ,
Mạnh Tử liền hỏi mẹ:
Họ mổ lợn làm gì?
“Hàng xóm họ mổ lợn
Cho mẹ con mình ăn.”
Vui, bà buột miệng nói.
Và rồi, dẫu thanh bần,
Lát sau bà đi chợ
Mua thịt mang về nhà,
Bảo ông hàng xóm biếu.
Bà nghĩ con trai bà
Nếu biết mẹ nói dối,
Dần dần sẽ làm theo.
Trót nói sẽ có thịt
Thì phải mua, dù nghèo.
4
Lần khác, đang dệt vải
Thấy con trở về nhà,
Đoán là cậu trốn học,
Lấy con dao, và bà
Cắt đứt tấm vải lụa
Trên khung cửi của mình.
Nghiêm mặt bảo Mạnh Tử
Đang xấu hổ, lặng thinh:
“Con đi học, mà trốn,
Thì cũng chẳng khác gì
Mẹ dệt vải dang dở.
Vậy cắt mà vứt đi!”
Bài học thấm thía ấy
Giúp cậu bỏ thói lười,
Rồi học hành chăm chỉ,
Và thành đạt ở đời.
BÁ NHA, TỬ KỲ
Lần nọ, đi sứ Sở,
Rong ruổi những dặm đường,
Đêm Trung Thu, gió mát,
Dừng ở bến Hán Dương,
Bá Nha đem đàn gảy.
Đang lúc bổng lúc trầm,
Bất ngờ dây đàn đứt.
Ông buông đàn, trầm ngâm.
“Ở nơi này hoang vắng,
Giữa rừng núi bạt ngàn.
Có ai nghe và hiểu
Mà làm đứt dây đàn?”
Ông liền cho binh lính
Lục lọi tìm ven sông.
Một chàng trai sau đó
Được dẫn về trước ông.
Chàng trai xin tạ tội
Vì nghe trộm tiếng đàn.
Chàng là người đốn củi
Sống trong cảnh nghèo hàn.
Bá Nha nghe, thấy lạ
Rằng chàng trai nông thôn
Mà cũng biết nghe nhạc,
Xao xuyến tận tâm hồn.
Ông hỏi chàng, để thử:
“Ta chơi gì vừa rồi?”
“Bẩm, chơi bài Khổng Tử
Thương tiếc thầy Nhan Hồi.”
Quả thật đúng như thế.
Ông thích thú gật đầu.
Mời xuống thuyền ăn uống
Và đàm đạo hồi lâu.
Giữa tiệc rượu, bất chợt
Bá Nha lại cầm đàn
Chơi một bài mạnh mẽ,
Ngùn ngụt chí quan san.
Chàng tiều phu tán thưởng:
“Không có gì hay hơn!
Ý ngài cao vòi vọi.
Nga nga chỉ cao sơn.”
Bá Nha lại chơi tiếp
Bản nhạc khác, lần này
Tiếng đàn như nước chảy,
Như gió thổi, mây bay.
“Tuyệt hay, bẩm quan lớn.
Ý ngài thật mênh mang.
Dương chí tại lưu thủy.
Như nước chảy dịu dàng.”
Bá Nha lấy làm phục,
Bèn hỏi chàng tên gì.
Chàng tiều phu cúi tạ:
“Bẩm, là Chung Tử Kỳ.”
Hai người lại trò chuyện,
Cởi mở và tâm tình.
Ông mời chàng khăn gói
Cùng theo ông về kinh.
Chàng lắc đầu từ chối
Vì còn có mẹ già.
Cầm tay bịn rịn mãi,
Giờ lên đường, Bá Nha
Hẹn sang năm nhất định
Ông sẽ quay lại đây
Đón cả chàng và mẹ,
Ngày này, bến sông này.
Giữ lời và đúng hẹn,
Bá Nha đến Hán Dương.
Nhưng bến sông vắng vẻ.
Linh cảm chuyện bất thường,
Ông hỏi thì được biết
Tử Kỳ, theo mệnh trời,
Bị bệnh nặng đã chết,
Và trước khi qua đời,
Chàng xin được chôn cất
Nơi chàng được nghe ông
Chơi “Cao Sơn”, “Lưu Thủy”,
Đêm thu ấy, bến sông.
Bên ngôi mộ còn mới,
Bá Nha ngồi, cúi đầu
Rồi đàn, mỗi tiếng nhạc
Đẫm một giọt lệ sầu.
Ông bày đồ tế lễ,
Rất trang trọng, tế xong,
Đập đàn vào vách đá
Rồi vứt hết xuống sông.
Chơi đàn cần tri kỷ.
Nay tri kỷ không còn.
Vậy thì không chơi nữa.
Ông thề cùng núi non.
*
“Cao Sơn” và “Lưu Thủy”
Hai bản nhạc bất ngờ
Bá Nha đàn đêm ấy
Vẫn còn đến bây giờ.
Đời nhà Thanh, Duy Phái
Cùng với Đường Duy Minh
Ghi thành nốt lên giấy,
Phổ biến trong dân tình.
TỲ BÀ HÀNH
1
Tư mã Bạch Cư Dị,
Một thi hào đời Đường,
Lần nọ, có công chuyện,
Đi qua bến Tầm Dương.
Tư mã Bạch Cư Dị,
Một thi hào đời Đường,
Lần nọ, có công chuyện,
Đi qua bến Tầm Dương.
Đêm, gió thu lành lạnh,
Cây phong ngủ mơ màng.
Dưới trăng, lau xào xạc,
Dòng sông buồn mênh mang.
Cây phong ngủ mơ màng.
Dưới trăng, lau xào xạc,
Dòng sông buồn mênh mang.
Chủ khách giờ ly biệt,
Nâng chén, lòng không say.
Đứng trên thuyền, tư lự,
Buồn cái buồn chia tay.
Nâng chén, lòng không say.
Đứng trên thuyền, tư lự,
Buồn cái buồn chia tay.
Bỗng nghe trên mặt nước,
Vang vọng tiếng tỳ bà.
Chủ không buồn quay lại,
Khách không muốn đi xa.
Vang vọng tiếng tỳ bà.
Chủ không buồn quay lại,
Khách không muốn đi xa.
Tiếng đàn sao réo rắt,
Lúc đùng đục, lúc trong,
Lúc chậm, lúc dồn dập,
Nghe như xé cõi lòng.
Lúc đùng đục, lúc trong,
Lúc chậm, lúc dồn dập,
Nghe như xé cõi lòng.
Rồi tiếng đàn chợt tắt,
Người chơi đàn ngừng tay.
Lặng người, Bạch Cư Dị,
Muốn gặp con người này.
Người chơi đàn ngừng tay.
Lặng người, Bạch Cư Dị,
Muốn gặp con người này.
Gọi năm lần, bảy lượt,
Người chơi đàn mới ra.
Đó là một thiếu phụ,
Tay ôm chiếc tỳ bà.
Người chơi đàn mới ra.
Đó là một thiếu phụ,
Tay ôm chiếc tỳ bà.
Buồn buồn, hơi bẽn lẽn,
Khép vạt áo, nàng ngồi,
Lên dây đàn nhè nhè,
Ngừng một giây, và rồi
Khép vạt áo, nàng ngồi,
Lên dây đàn nhè nhè,
Ngừng một giây, và rồi
Hơi ngẩng đầu chút ít,
Hơi nhiu nhíu đôi mày,
Bằng một động tác múa,
Nàng khẽ chạm vào dây.
Hơi nhiu nhíu đôi mày,
Bằng một động tác múa,
Nàng khẽ chạm vào dây.
Cả không gian chìm lắng
Trong tiếng nhạc êm đềm.
Lúc như dông, như bão,
Lúc mưa phùn ban đêm.
Trong tiếng nhạc êm đềm.
Lúc như dông, như bão,
Lúc mưa phùn ban đêm.
Như châu rơi mâm ngọc,
Như long lanh giọt sương,
Lục Yêu là bài trước,
Sau đến bài Nghê Thường.
Như long lanh giọt sương,
Lục Yêu là bài trước,
Sau đến bài Nghê Thường.
Tiếng nhỏ to xen kẽ,
Rào rào rồi tỉ tê,
Nghe có tiếng oanh hót,
Tiếng nước chảy dưới khe,
Rào rào rồi tỉ tê,
Nghe có tiếng oanh hót,
Tiếng nước chảy dưới khe,
Tiếng gươm đao loảng xoảng,
Tiếng ngựa hý chiến trường,
Tiếng phòng the lụa xé,
Tiếng thầm thì yêu thương...
Tiếng ngựa hý chiến trường,
Tiếng phòng the lụa xé,
Tiếng thầm thì yêu thương...
Chợt đàn dừng, bài hết.
Bạch Cư Dị ôm đầu,
Choáng váng vì bản nhạc,
Âm vang lâu, rất lâu.
Bạch Cư Dị ôm đầu,
Choáng váng vì bản nhạc,
Âm vang lâu, rất lâu.
Bốn xung quanh im lặng,
Mọi người ngồi bần thần.
Bên ngoài, sông bàng bạc,
Ánh trăng thu trắng ngần.
Mọi người ngồi bần thần.
Bên ngoài, sông bàng bạc,
Ánh trăng thu trắng ngần.
Người chơi đàn lặng lẽ
Cài que đàn vào dây.
Sửa vạt áo, đứng dậy,
Khẽ cúi chào, chắp tay:
Cài que đàn vào dây.
Sửa vạt áo, đứng dậy,
Khẽ cúi chào, chắp tay:
2
“Là gái kinh kỳ gốc,
Thiếp đến tuổi mười ba
Đã thông thạo các ngón
Trong nghề chơi tỳ bà.
“Là gái kinh kỳ gốc,
Thiếp đến tuổi mười ba
Đã thông thạo các ngón
Trong nghề chơi tỳ bà.
Thường được xếp thứ nhất
Trong ban hát giáo phường.
Đàn hay, nhiều kẻ phục,
Nhan sắc, lắm người thương.
Trong ban hát giáo phường.
Đàn hay, nhiều kẻ phục,
Nhan sắc, lắm người thương.
Hát xong, luôn được thưởng
Cơ man nào là quà.
Dân chơi Ngũ Lăng đến,
Nghe, tặng nhiều lụa là.
Cơ man nào là quà.
Dân chơi Ngũ Lăng đến,
Nghe, tặng nhiều lụa là.
Gõ nhịp, cành trâm gãy,
Rượu đổ, áo quần hoen.
Đời dễ dàng, vui vẻ,
Nhiều khi cũng có tiền.
Rượu đổ, áo quần hoen.
Đời dễ dàng, vui vẻ,
Nhiều khi cũng có tiền.
Rồi bỗng dì thiếp chết,
Em đi lính quan san.
Tháng năm trôi, lặng lẽ
Nhan sắc thiếp phai tàn.
Em đi lính quan san.
Tháng năm trôi, lặng lẽ
Nhan sắc thiếp phai tàn.
Về già, thiếp làm vợ
Một người lái buôn xa.
Chồng thiếp lo kiếm lợi,
Chẳng mấy lúc ở nhà.
Một người lái buôn xa.
Chồng thiếp lo kiếm lợi,
Chẳng mấy lúc ở nhà.
Cả tháng nay chồng thiếp
Buôn chè ở Phù Lương,
Để mình thiếp vò võ
Bến sông này mù sương.
Buôn chè ở Phù Lương,
Để mình thiếp vò võ
Bến sông này mù sương.
Lúc nãy buồn, ứa lệ,
Mới chồn tay, cầm đàn,
Thương một thời son trẻ,
Một thời nay đã tàn...”
Mới chồn tay, cầm đàn,
Thương một thời son trẻ,
Một thời nay đã tàn...”
3
Thi hào Bạch Cư Dị,
Trầm tư, im lặng ngồi.
Bùi ngùi lúc nghe nhạc,
Giờ bùi ngùi gấp đôi.
Thi hào Bạch Cư Dị,
Trầm tư, im lặng ngồi.
Bùi ngùi lúc nghe nhạc,
Giờ bùi ngùi gấp đôi.
Một kỹ nữ bạc mệnh,
Cay đắng kiếp má hồng.
Như đời ông trôi nổi,
Đầy vất vả, long đong.
Cay đắng kiếp má hồng.
Như đời ông trôi nổi,
Đầy vất vả, long đong.
Xứ Tầm Dương lạnh lẽo,
Ông bị bệnh, nằm dài.
Chỉ tiếng quyên rỉ máu,
Tiếng vượn hót bi ai.
Ông bị bệnh, nằm dài.
Chỉ tiếng quyên rỉ máu,
Tiếng vượn hót bi ai.
Đất Bồn Thành ẩm thấp,
Phải uống rượu một mình.
Không bạn, không tiếng nhạc,
Trăng kém phần lung linh.
Phải uống rượu một mình.
Không bạn, không tiếng nhạc,
Trăng kém phần lung linh.
Thế mà giờ bất chợt,
Được nghe nàng chơi đàn,
Những tiếng lòng ai oán
Của một kiếp hồng nhan.
Được nghe nàng chơi đàn,
Những tiếng lòng ai oán
Của một kiếp hồng nhan.
Thi hào Bạch Cư Dị,
Quan tư mã Giang Châu,
Giật mình thấy vạt áo
Đẫm những giọt lệ sầu...
Quan tư mã Giang Châu,
Giật mình thấy vạt áo
Đẫm những giọt lệ sầu...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét