Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2020

Châm Ngôn từ tập Một đến tập Bốn, phần 3


649
Thêm một sự thật nữa,
Được kiểm nghiệm từ lâu:
Ít người đang lương thiện
Bỗng chốc thành rất giàu.

650
Cứ khen khi thấy đúng.
Nhưng cũng khen vừa vừa.
Thấy sai thì hãy gượm:
“Đã nên chê hay chưa?”

651
Sợ lương tâm cắn rứt,
Nên người ta thường tình
Cố tìm mọi lý lẽ
Để mình tự dối mình.

652
Ai tính tình vui vẻ,
Trung thực và yêu đời
Thường không hay giả dối,
Không nhỏ nhen hại người.

653
Những lúc mình vui sướng,
Hãy thầm hỏi trong lòng:
“Liệu có ai phải khổ
Vì niềm vui này không?”

654
Đài đưa tin rầm rộ
Vụ trộm chó vừa qua.
Chúng không chỉ câu chó,
Mà còn giết chủ nhà.

Thực tình, tôi xấu hổ.
Xấu hổ và đau lòng
Nghe những tin như thế.
Các bác xấu hổ không?

Đồng bào của mình đấy,
Vĩ đại và anh hùng.
Thế mà đi câu chó,
Lưu manh và điên khùng.

Xấu hổ và đau xót,
Khi nhiều người hàng ngày
Ăn thịt chó câu trộm.
Họ biết không, điều này?

Tận cùng của cặn bã,
Là trộm chó, trộm mèo.
Tận cùng của man rợ,
Là ăn thịt chó, mèo.

Tận cùng của xấu hổ -
Đất nước thân yêu này
Trở thành “nước trộm chó”
Trong con mắt thằng Tây.

Tôi không hình dung nổi
Sao có thể có người
Vừa ăn thịt chó trộm,
Vừa đọc thơ dạy đời.

Vứt mẹ cái “dân tộc”,
Cái món ăn “dân gian”.
Chó là người bạn tốt.
Ăn nó là dã man.

Xin lỗi, tôi xúc động,
Có thể nói quá lời.
Nhưng mà tôi đau lắm.
Cái đau quá sức người.

655
Vì tình yêu, phụ nữ
Sẵn sàng hy sinh mình.
Còn đàn ông thì khác -
Họ hy sinh người tình.

656
Một tình yêu lãng mạn
Không thể thiếu nụ hôn.
Tình yêu không có sex,
Tình yêu chưa vẹn tròn.

Vấn đề là chọn lúc
Và chọn nơi - còn tùy.
Nhưng tình yêu không sex
Cứ như thiếu cái gì.

657
Hai dấu hiệu cho thấy
Yêu chân thành, say mê:
Con gái thường táo bạo.
Con trai luôn rụt rè.

Kinh nghiệm này quí báu
Của Victor Hugo.
Các chàng trai nhớ nhé:
Đừng lấy gái thẹn thò.

658
Có học, không có đức
Là người ác, đáng chê.
Có đức, không có học,
Ấy là người chân quê.

Lã Tư Phúc nói thế,
Cách đây mấy trăm năm.
Giờ quan sát xã hội,
Thấy điều ấy không nhầm.

659
Trong tình yêu, xa cách
Là phép thử nhiệm màu.
Tình yêu mà hời hợt
Sẽ không kéo dài lâu.

Ngược lại, tình yêu mạnh,
Càng cách xa càng yêu.
Như chân trời đỏ rực
Mỗi sáng và mỗi chiều.

Xa cách là ngọn gió
Thổi tắt ánh đèn mờ.
Nhưng nó, ngọn gió ấy,
Làm đống lửa bùng to.

660
Ăn - có thể nửa bữa,
Ngủ - có thể nửa đêm.
Nhưng đường - phải đi hết.
Yêu - phải trọn trái tim.

Câu nói này của Goethe.
Tôi chẳng thêm bớt gì.
Nếu các bạn thấy đúng,
Thì học ông, làm đi.

661
Một người đàn bà đẹp
Mà có lòng thương người,
Thì người đàn bà ấy
Càng xinh đẹp gấp mười.

662
Nếu cho họ cơ hội,
Phụ nữ sẽ hy sinh,
Vì bản chất phụ nữ
Là dám sống quên mình.

663
Xinh đẹp không có nghĩa
Là hạnh phúc hơn người.
Nhưng những người hạnh phúc
Luôn xinh đẹp tuyệt vời.

664
Người đàn ông lý tưởng
Cho mọi người đàn bà,
Là hơi hơi từng trải,
Lãng mạn và hào hoa.

Tất nhiên không phản đối
Nếu chàng có nhiều tiền,
Có thêm chiếc Roll Royce
Hay một chiếc du thuyền.

665
Phụ nữ kể cũng lạ:
Cười - có cớ mới cười.
Khóc - không cần duyên cớ
Đặc biệt lúc vắng người.

666
Phụ nữ là phụ nữ.
Họ có thể chung tình,
Nhưng vẫn muốn người khác
Đau khổ vì yêu mình.

667
Một bí quyết đơn giản
Luôn dẫn đến thành công:
Không việc gì không thể.
Kiên nhẫn là làm xong.

Hãy bắt đầu bằng việc
Hàng ngày học ngồi yên.
Ngồi yên không động đậy,
Không tìm cớ đứng lên.

Khoảng nửa giờ sau đó
Bạn có thể bắt đầu
Làm công việc mình muốn.
Nhớ nhé, ngồi thật lâu.

Hơi khó chịu một chút,
Nhưng dần dần sẽ quen.
Nhờ luyện, tôi có thể
Ngồi năm, sáu giờ liền.

Quên đi chuyện mệt mỏi.
Tuyệt đối không chạy rong.
Luôn tắt máy điện thoại.
Đấy, bí quyết thành công.

Những ai yếu nghị lực,
Không làm được điều này,
Thì hết thuốc, người ấy
More than I can say!

668
Có những người phụ nữ
Xinh đẹp nhưng vô duyên,
Như chiếc bóp cực quí
Mà trong không có tiền.

Nhưng họ, nhờ xinh đẹp,
Vẫn mê hoặc đàn ông,
Bằng khuôn mặt khả ái
Và cái đầu trống không.

669
Người phụ nữ đức hạnh
Mỗi lần ghen với ai,
Chỉ biết lặng lẽ khóc
Hoặc một mình thở dài.

Phụ nữ kém đức hạnh
Thường ghen bằng nói to,
Bằng tay chân, a-xít,
Thậm chí bằng côn đồ.

670
Một người dù lý trí
Và mạnh mẽ đến đâu,
Sau bề ngoài cứng rắn
Vẫn âm ỉ nỗi đau.

Càng mạnh về ý chí,
Người ấy lại càng cần
Một lời nói âu yếm,
Một bàn tay quen thân.

671
Một friend nhận xét:
“Bài chẳng hay tẹo nào.”
Có thể. Tài tác giả
Chỉ thế, biết làm sao?

Chẳng hay thì mời biến.
Không nhất thiết nói ra.
Thường theo phép lịch sự,
Khách không chê chủ nhà.

Chắc bác này còn trẻ,
Lên mạng còm linh tinh,
Mà không sợ người khác
Nghĩ không tốt về mình.

Hay bác không xấu hổ
Bị đuổi khỏi cuộc chơi?
Âu cũng là bài học
Về giao tiếp ở đời.

672
Tha lỗi lầm cho bạn
Là việc tốt, tất nhiên.
Nhưng còn tốt hơn thế
Là cố gắng để quên.

673
Nói về người phụ nữ,
Thì đức tính đầu tiên
Và cũng quan trọng nhất,
Đó là sự dịu hiền.

674
Người ta đã đúc kết:
Anh nào khi yêu nhau
Mà dẻo môi, giỏi tán,
Là chồng không hay đâu.

675
Kẻ sĩ mà vun vén
Cái yên ấm cho mình
Thì không còn kẻ sĩ,
Không đáng bậc tiên sinh.

Mạnh Tử nói điều ấy
Về nhiễu nhương một thời.
Giờ nước ta, ngẫm lại,
Kẻ sĩ được mấy người?

676
Tôi thấy có nhiều bác
Hoành tá tràng cực kỳ,
Nhưng về nhà với vợ
Là nhũn như chi chi.

677
Đàn bà thật quái đản:
Những cái ta đã làm
Họ chẳng bao giờ nhớ.
Chỉ nhớ cái chưa làm.

678
Muốn giữ chồng, tốt nhất
Là biết làm cho chồng
Hơi ghen ghen một tí,
Cho tình thêm mặn nồng.

Nhưng nếu bạn đi quá
Mà để lão chồng mình
Cáu lên, ghen hai tí,
Thì sẽ toi gia đình.

679
Tôi nghĩ, ai muốn sướng,
Thì phải sống thảnh thơi
Như một khách du lịch
Chu du trong cuộc đời.

Vai mang hai chiếc túi,
Một nhỏ và một to.
Túi nhỏ là để nhận.
Túi lớn là để cho.

680
Tài là do thiên phú.
Đức là do mình rèn.
Hai cái đều quan trọng,
Nhưng đức vẫn xếp trên.

Có tài không có đức
Là tai họa cho đời.
Không tài nhưng có đức
Vẫn có lợi cho người.

681
Người lạc quan không khổ
Vì việc không có giày,
Mà nghĩ mình may mắn
Còn chân để đi giày.

682
Vừa hạnh phúc, đau khổ
Là tình yêu lung linh.
Vừa cao cả, ti tiện
Là hôn nhân, gia đình.

683
Cuộc đời luôn tráo trở,
Chẳng biết đâu mà lần.
Lúc thành đạt, khỏe mạnh,
Cẩn thận là rất cần.

Hãy dũng cảm đón nhận
Mọi tai họa cuộc đời.
Có sướng thì có khổ.
Đó là luật làm người.

684
Đàn ông đòi phụ nữ
Dâng hiến hết cho mình.
Được rồi, lại ca cẩm
Chuyện vợ con, gia đình.

Tức là họ chỉ muốn
Phần đẹp của hôn nhân,
Và trút hết cho vợ
Phần lo lắng, nhọc nhằn.

685
Thích thì dựa người khác
Trong cuộc sống mưu sinh.
Nhưng hãy nhớ: rốt cục
Vẫn phải dựa vào mình.

686
Tình yêu với phụ nữ
Là toàn bộ cuộc đời.
Với nam giới, rất tiếc,
Chỉ một phần cuộc đời.

687
Thoát ra khỏi đau khổ,
Ta mạnh mẽ hơn nhiều
Hơn khi rơi vào nó.
Đặc biệt trong tình yêu.

688
Ai tuyên bố mọi cái
Đều mua được bằng tiền,
Có thể nghi người ấy
Làm mọi cái vì tiền.

689
Nhà văn Chekhov nói:
Đạo đức phải thanh, bình,
Cơ thể phải sạch sẽ,
Trí tuệ phải lung linh.

Đó là ba yếu tố
Để làm nên con người
Có thể gọi lý tưởng,
Sống có ích cho đời.

690
Người ham muốn càng ít
Sẽ càng ít buồn lo.
Người nhu cầu tối thiểu
Là tột đỉnh tự do.

691
Trong con mắt phụ nữ,
Đàn ông là cái đinh.
Với họ, quan trọng nhất
Là đứa con của mình.

Các bác đừng tưởng bở,
Đừng hãnh diện đàn ông.
Phụ nữ yêu con họ,
Chứ yêu đếch gì chồng.

692
Nhiều dân quê chân chất,
Ta quen gọi “hiền lành”,
Đang ngày đêm lặng lẽ
Đầu độc dân thị thành.

Họ đưa vào Hà Nội
Các rau quả mình trồng
Được tẩm các chất độc
Để giữ lâu, tươi hồng.

Nhiều người buôn bán nhỏ,
Mà ta gọi lâu nay
Là “lao động chân chính”,
Đang lừa ta hàng ngày.

Họ tính gian, cân thiếu,
Giá một, đòi gấp mười.
Bán hàng nhái, độc hại,
Còn thề thốt ghê người.

Thế đấy, các bác ạ.
Chúng ta luôn ngây thơ
Tin dân quê, lương thiện.
Nhưng tin đến bao giờ?

693
Tự do không pháp luật -
Chỉ là bọn côn đồ.
Pháp luật không tự do,
Thì dân tình khốn khổ.

Còn một khi không có
Tự do cho con người,
Pháp luật cho đất nước,
Thì coi như toi đời.

694
Để ý, ta sẽ thấy
Rất nhiều người, than ôi
Sống, nhưng chẳng ra sống,
Mà “bèo dạt mây trôi”.

Kiểu được chăng hay chớ,
Như đám cỏ trên sông
Bị cuốn đi vô định,
Vật vờ trôi giữa dòng.

Nhận xét này chí lý
Đã được Seneca
Nhà triết học vĩ đại
Thời La Mã đưa ra.

Tiếc, không ít bạn trẻ
Cũng chọn cách sống này.
Xin phép hỏi: các bạn
Định cập bến nào đây?

695
Người làm nên lịch sử
Bận, không còn lúc nào
Để viết nên lịch sử,
Công việc mình ra sao.

Cũng thế, nhà thơ giỏi,
Vì mải mê viết thơ
Nên việc lên đài báo.
Họ không có thì giờ.

696
Nhà thơ muốn tử tế,
Phải trăn trở với đời,
Biết và dám nói hộ
Cái tâm tư mọi người.

Nhà thơ mà né tránh
Tiếng kêu của dân oan,
Nỗi đau toàn xã hội,
Là tôi thấy gian gian.

Mang tiếng anh cầm bút,
Sống nhờ bác đi cày,
Thì sống cho phải đạo,
Nhất là thời buổi này.

Tức là sống trung thực,
Góp vào tiếng nói chung,
Để thêm cái tốt đẹp
Và bớt cái điên khùng.

Mà rồi, không nhất thiết
Thơ cứ phải cao xa,
Rối rắm, chẳng ai hiểu,
Như đánh đố người ta.

Thời buổi này mà viết
Hoa lá cành huyên thuyên,
Làm xiếc với con chữ,
Thì sáo và vô duyên.

697
Sống giữa những thằng ngốc
Và những người yếu hèn,
Người thông minh, mạnh mẽ
Thường bị cho là điên.

Người tính cách nổi trội
Quả thật khó dung hòa
Khi sống trong xã hội
Còn nhiều điều xấu xa.

698
Khổ đau hay hạnh phúc,
Khi đi đến tận cùng,
Cũng chỉ là nước mắt.
Đó là qui luật chung.

699
Một doanh nhân gốc Nhật
Nói: “Thất bại là người
Luôn lo sợ thất bại,
Từ đó mà đâm lười.”

700
Cuộc đời luôn vẫn vậy,
Chẳng công bằng bao giờ,
Đừng uổng công thay đổi,
Đừng hy vọng, đừng chờ.

Luôn có kẻ làm ít
Mà lại được ăn nhiều.
Luôn có người sung sướng,
Có người khổ mọi điều.

Vậy hãy cố, nếu được,
Thuộc về phần hơn người.
Miễn đừng vi phạm luật.
Thế đấy, cái cuộc đời.


PHẦN TÁM

701
Picasso kể lại:
Mẹ tôi nói: “Này con,
Con phải thành vị tướng,
Nếu con là lính trơn.

Nếu là anh viên chức,
Con phải thành quan to.”
Nhưng tôi là họa sĩ,
Tôi thành Picasso.

702
Theo thiên chức, người mẹ
Với con là mẹ hiền.
Theo nghĩa vụ, người bố
Là người thầy đầu tiên.

Bà mẹ ru con ngủ
Bằng những bài dân ca.
Trong khi đấy, ông bố,
Không rửa bát, quét nhà,

Thì đưa con đi dạo,
Bày vẽ những điều hay,
Từng tí, từng tí một,
Cứ giảng giải hàng ngày.

Hơn thế, nên học thuộc
Khoảng trăm bài thơ hay,
Hoặc truyện thơ cổ tích
Dowload từ trang này.

Thỉnh thoảng đọc cho chúng,
Có thể cả châm ngôn,
Nói: Xưa ông Tân Béo
Viết dành riêng cho con!

703
Có một anh chàng nọ
Quyết tâm chọn cho mình
Một người vợ toàn diện,
Xinh đẹp và thông minh.

Cuối cùng anh tìm được
Một người vợ thế này:
Diện sáng, trưa và tối.
Toàn ăn diện suốt ngày.

Câu chuyện này có thật
Tôi đưa vào châm ngôn
Để các bác tham khảo,
Chứ không dám dạy khôn.

Chả là anh chàng ấy
Nghe nói đã bán nhà
Để hầu vợ “toàn diện”.
Một bài học xót xa.

Tóm lại là chọn vợ,
Quan trọng cái tính tình,
Chứ đẹp thì mệt lắm,
Không khéo vạ vào mình.

704
Victor Hugo nói:
“Khi Đời đưa cho anh
Quả chanh chua - có thể
Pha đường làm nước chanh.”

Tức là ý ông nói
Ta không được nản lòng,
Rằng trong mỗi thất bại
Có mầm mống thành công.

PS
Nói dại, nếu số phận
Bỗng nhiên trao cho ta
Một cô vợ vừa xấu,
Vừa chanh chua, lại già,

Thì ta làm sao nhỉ?
Chẳng thể đem cho ai.
Làm nước chanh cũng khó.
Hay ông nhà văn sai?

705
Hạnh phúc cũng có giá.
Giá chính là buồn đau,
Có thể nhiều hoặc ít.
Không ai cho không đâu.

Thế mà lạ, nhiều bác,
Cứ luôn miệng than phiền.
Thường người ta đi chợ,
Trước hết phải có tiền.

706
Giả sử bác Bill Gates,
Hiện giàu nhất trên đời,
Có thằng con hư hỏng
Như chích choác, giết người,

Thì tôi chắc bác khổ
Còn gấp mấy chúng ta,
Dù có một gia sản
Hàng trăm tỉ đô-la.

Nói vậy là ta rõ.
Xin có câu châm ngôn:
“Ở đời, quan trọng nhất
Cuối cùng vẫn là con!”

Nhớ nhé, quan trọng nhất
Là con cái của mình.
Quên mẹ cái trăm tỉ.
Quan trọng là gia đình.

707
Ta hơn hẳn các nước,
Kể cả nước văn minh
Về giáo sư, tiến sĩ.
Nhiều đến mức giật mình.

Hôm qua tôi đọc báo,
Lại giật mình - số là
Số lượng bài nghiên cứu
Được đăng của nước ta

Thua một trường đại học
Trung bình ở Thái Lan.
Ta giỏi hay nó giỏi,
Điều ấy thôi, miễn bàn.

Thế đấy các bác ạ.
Tớn lên họ phong nhau.
Không thèm biết xấu hổ,
Quốc nhục thì còn lâu.

Phần lớn các vị ấy
Chạy bằng cốt để khoe,
Thăng quan và tiến chức,
Nhìn đã thấy ghê ghê.

Thú thật là tôi ngượng
Cho khoa học nước mình.
Giáo sư, tiến sĩ đấy
Mà đếch biết tiếng Anh.

Không biết cái tiếng ấy
Thì nghiên cứu nỗi gì?
Trừ môn Lịch Sử Việt
Hay Văn Việt, còn thì…

Lại giật mình lần nữa -
Tôi, may làm nghề văn,
Không giáo sư, tiến sĩ,
Chỉ là Thái Bá Tân.

708
Có điều này cũng lạ:
Người xuất chúng, tài ba
Lúc sống thường bị ghét,
Bỏ quên hay dèm pha.

Thế mà khi họ chết,
Bỗng tất cả mọi người
Đồng thanh ca ngợi họ,
Cứ như tốt nhất đời.

709
Đo văn minh xã hội,
Đặc biệt ở nước ta,
Là chỉ số sợ vợ,
Tức kính trọng đàn bà.

Sợ vợ là biểu hiện
Của lịch sự, văn minh.
Không có gì xấu hổ
Trong việc sợ vợ mình.

Nó có nhiều cái lợi:
Một, gia đình thuận hòa.
Hai, khỏe mạnh, đắc thọ.
Được yêu cho đến già.

Chỉ số này nếu tính
Từ một cho đến mười.
Tôi tự nhận chín rưỡi,
Mà không sợ ai cười.

Các bác vốn lịch sự,
Có học và văn minh.
Vậy xin mời tự giác
Mà xếp hạng cho mình.

710
Như người, khi hạnh phúc,
Nhà nào cũng giống nhau.
Nhưng mỗi nhà một kiểu
Khi có chuyện buồn rầu.

712
Một triết gia Anh Quốc,
Ngài Huân tước Acton,
Gần hai trăm năm trước
Nói một câu hùng hồn:

“Quyền lực làm tha hóa
Cả thể chế nói chung.
Quyền lực mà tuyệt đối,
Tha hóa sẽ tột cùng.”

Câu nói này cực đúng,
Chí lý và thông minh.
Đúng ở cấp nhà nước
Và cả cấp gia đình.

713
Xưa nghe người ta nói
Thủ tương Chu Dung Cơ
Có IQ cao lắm.
Cao đến mức bất ngờ.

Vừa rồi ông có viết
Bản tổng kết khá hay
Về nhân tình thế thái.
Xin tóm lược thế này.

Tháng năm trôi nhanh lắm.
Chẳng mấy chốc đã già.
Giờ thanh thản nhìn lại,
Điểm những gì đã qua.

Qua một ngày, đơn giản
Là ta mất một ngày.
Nhưng nếu biết sống đúng,
Là ta lãi một ngày.

Tiền không phải tất cả,
Nhưng cũng không là gì.
Khi sinh ta chẳng có,
Chết cũng chẳng mang đi.

Đừng coi trọng nó quá,
Càng không nên ki bo.
Cần tiêu, cứ thoải mái.
Cần cho thì cứ cho.

Tiền mua được sức khỏe
Thì hãy mua cho mình.
Tiền mua được cái sướng,
Càng nên mua cho mình.

Kiếm được tiền đã khó.
Khó hơn - biết tiêu tiền.
Mình phải làm chủ nó.
Ngược lại sẽ rất phiền.

*
Những tháng năm còn lại
Được sống thì sống đi.
Vậy hãy sống vui vẻ,
Khổ hạnh mà làm gì.

Cần mặc thì cứ mặc,
Cần chơi thì cứ chơi.
Đừng sợ công nghệ mới.
Già, sống là nghỉ ngơi.

*
Suy cho cùng, tiền bạc
Là của cháu con mình.
Công danh là quá khứ.
Sức khỏe mới của mình.

*
Bố mẹ yêu con cái
Là vô tận, vô cùng.
Con cái yêu bố mẹ
Có hạn và chung chung.

Con tiêu tiền bố mẹ
Coi như chuyện đương nhiên.
Hiếm khi thấy bố mẹ
Ngửa tay xin con tiền.

Ngôi nhà của bố mẹ
Là ngôi nhà của con.
Nhưng ngôi nhà của con
Không phải nhà bố mẹ.

Xưa nay luôn vẫn vậy.
Bố mẹ suốt cả đời
Sinh con, nuôi con lớn,
Chỉ mong chúng thành người.

Mà không chờ báo đáp.
Coi như nghĩa vụ mình.
Ai mong chờ báo đáp
Là tự làm khổ mình.

*
Ngộ nhỡ mình đau ốm,
Biết trông cậy ai đây?
Đặc biệt khi ốm nặng,
Phải nằm viện dài ngày.

Vợ và con không thể
Lúc nào cũng ngồi bên.
Họ mệt mỏi, rốt cục
Phải nhờ cậy đồng tiền.

*
Bí quyết của thanh thản
Là triết lý thông minh:
Trên - lắm kẻ thành đạt.
Dưới - ít ai bằng mình.

*
Sống, phải lòng rộng mở,
Tốt bụng với mọi người.
Vui vì làm việc thiện.
Vui vì giúp được đời.

Giàu sang chỉ tạm bợ,
Rồi ai cũng xuống mồ.
Sống thị và sống tốt
Hơn ghế cao, chức to.

Đời có hay có dở,
Lúc sướng, lúc gian nan.
Gặp khó, cứ bình tĩnh
Và không quá cầu toàn.

*
Tuổi già là cái tuổi
Sẽ không thực sự già
Nếu ta biết có được
Một cách sống hài hòa.

Vui, không vui thái quá.
Không thái quá khi buồn.
Quá nhàn thành buồn tẻ,
Đau đầu vì quá ồn.

*
Đừng nghĩ già là hết,
Không còn nhu cầu chơi.
Hãy tìm trò thích hợp
Mà sống khỏe với đời.

Cả chuyện tâm, sinh lý,
Cả đối với người già
Cũng phải giữ đều đặn
Cho khí huyết lưu hòa.

*
Cái Sinh Lão Bệnh Tử
Là quy luật của trời.
Lúc phải chết thì chết,
Xứng đáng một con người.

Không cưỡng được số mệnh,
Nuối tiếc mà là gì.
Ta đặt dấu chấm hết
Rồi thanh thản ra đi.

714
Để khỏi thi tốt nghiệp,
Theo thông lệ xưa nay,
Sinh viên viết luận án.
Và họ”viết” thế này.

Trường hợp tôi biết rõ:
Một cô, mới năm kia,
Học khoa Anh, luận án -
“Thơ xô-nê Shakespeare”.

Cô xin tôi bản dịch,
Cả bài viết về ông.
Đầy đủ, dài, tiếng Việt.
Và các bác biết không?

Cô không thèm đọc nó.
Mà download rất nhanh
Một bài dài trên mạng
Một học giả người Anh.

Rồi cô đem đi nộp
Cho cô chủ đề tài,
Kèm phong bì, hoa quả,
Lần một rồi lần hai.

Cô gật gù: “Được lắm.
Yên tâm, yên tâm đi”.
Nhưng tôi nghĩ cô giáo,
Không đọc, không hiểu gì.

Cuối cùng, “luận án” ấy,
Cô giáo và sinh viên
Không ai đọc, không hiểu,
Được nộp lên cấp trên.

Rồi “bảo vệ luận án”,
Đúng luật, đúng quy trình,
Được tiến hành tốt đẹp,
Có hoa, ảnh, rất xinh.

Người “viết” đã tốt nghiệp.
Cô giáo đã nhận quà.
Và hội đồng bảo vệ
Đã “nhất trí thông qua”.

Dám chắc hội đồng ấy,
Không người nào hiểu gì
Khi đọc bản “luận án”
Được sao chép nguyên xi.

Thế đấy các bác ạ.
Thế đấy ở nước ta,
Đào tạo như thế đấy.
Ngẫm mà thật xót xa.

715
Có bài hát Do Thái
Nói về những con bò
Dễ bị đem giết thịt
Mà không hiểu lý do.

Cũng bài hát ấy nói
Về con chim bồ câu
Đang tự do bay lượn
Cao, rất cao trên đầu.

Bài hát thời Thế Chiến,
Dạy chúng ta làm người.
Nô lệ để bị giết,
Hay tự do giữa trời.

716
Một công trình khoa học
Đã chứng minh thế này,
Rằng sinh nhật là tốt.
Một liều thuốc rất hay.

Rằng ai nhiều sinh nhật,
Người ấy sẽ sống lâu.
Và càng nhiều sinh nhật,
Tóc càng bạc trên đầu.

Nó khuyên ta cố sống
Để tổ chức cho mình
Thật nhiều lễ sinh nhật.
Một lời khuyên thông minh.

717
Cái số tôi nó khổ.
Sinh vào năm con trâu,
Nên làm việc hùng hục,
Lại thêm bệnh thích hầu.

Hầu con rồi hầu vợ,
Giờ lại hầu friends,
Viết châm ngôn nhí nhố,
Mọi người đọc, tớn lên

Thế là vào Facebook
Lướt như điên hàng ngày.
Like rồi còm rôm rả,
Có khi cả một bầy.

Được, muốn chết cho chết.
Tôi cũng đang thích hầu.
Hầu, hầu nữa, hầu mãi.
Vần thơ chưa hết đâu.

Những cũng xin báo trước:
Có cái để mà lo.
Cứ đọc thơ tôi mãi,
Khối bác sẽ phát rồ.

Thế nhé, mỗi ngày post
Đâu đó khoảng trăm bài.
Thích thì đọc cho chết.
Còn giờ thì bye - bye!

719
Anh không muốn mình béo
Thì chịu khó nhịn ăn.
Không thể bắt bạn nhịn
Để cho mình giảm cân.

Còn có một cách nữa,
Là mỗi lần ra đường,
Đi cùng người cực béo,
Anh sẽ thành bình thường.

720
Một đội quân sư tử
Mà chỉ huy là cừu
Không bằng đội quân cừu
Chỉ huy là sư tử.

Alexander Đại đế
Nói câu châm ngôn này
Về vai trò người tướng.
Đúng đến tận ngày nay.

721
Người dũng cảm, giỏi võ
Không gây sự với anh.
Người không biết sợ hãi
Thường là người hiền lành.

722
Các thanh niên mới lớn,
Hăm hở bước vào đời,
Đứng trước nhiều cánh cửa
Mở tới nhiều chân trời.

Vì học chưa đầy đủ,
Chưa chuẩn bị sẵn sàng,
Nên nhiều người hoảng sợ,
Bối rối và ngỡ ngàng.

Một số chọn sai cửa.
Số khác thì thơ ngây
Chọn nhiều cửa một lúc.
Thất bại là từ đây.

Họ học mấy ngoại ngữ
Mà chẳng đâu vào đâu.
Rồi bằng này bằng nọ,
Nghe mà rối cả đầu.

Các cụ xưa đã nói
Về cái “nhất nghệ tinh”.
Xin mọi người lưu ý
Chọn đúng cửa cho mình.

723
Khi anh dạy con trẻ
Về trung thực, chân thành,
Thì dẫu muốn, không muốn,
Anh cũng phải ngẫm mình.

Sẽ là không tử tế,
Đã xấu còn dạy đời.
Ngón tay anh không sạch
Mà anh chỉ mặt người?

724
Tôi nghĩ không nhất thiết
Học là phải đến trường.
Tốt hơn, học thư viện
Và học ở đời thường.

Hàng ngày vào thư viện
Đọc các sách mình cần.
Thong thả và đều đặn,
Kiến thức sẽ tăng dần.

Học cách này vừa tiện
Lại vừa không mất tiền.
Khỏi họp hành, thi cử,
Khỏi sinh hoạt thanh niên.

Năm bảy tư, về nước,
Vào Thư viện Quốc gia,
Tôi ngồi luôn một mạch,
Đến khi chợt thấy già,

Mới đứng lên, lấy vợ,
Khi tuổi tròn bốn mươi.
Mười lăm năm đọc sách
Đã giúp tôi thành người.

Những tác phẩm lớn nhất
Tôi đọc, viết ở đây.
Tóc từ đen, bạc trắng
Cũng chính ở nơi này.

Vậy, tôi khuyên nghiêm túc:
Để thực sự thông minh
Là phải vào thư viện,
Tự giác học cho mình.

Lúc đầu hơi sốt ruột,
Rồi dần dần sẽ quen.
Nhớ nhé, học cách ấy
Vừa tốt vừa đỡ tiền.

Đấy là chưa nói chuyện
Thư viện lắm cô xinh.
Giờ giải lao tranh thủ
Kiếm cô vợ cho mình.

PS
Khốn nỗi ông nhà nước
Lại cứ thích có bằng,
Dù biết là bẳng rổm
Hoặc ba cái lăng nhăng.

Kệ mẹ ông nhà nước.
Bằng cấp làm đếch gì.
Khối cách self-employment.
Sách hay nhiều, đọc đi.

725
“Tiền không phải tất cả, -
Mark Twain nói. - Tất nhiên.
Nhưng hầu hết tội ác
Đều do không có tiền.”

726
Không phải người giàu có
Chỉ biết nghĩ đến tiền.
Ngược lại, người nghèo khổ
Mới luôn nghĩ đến tiền.

Chính vì nghèo mà họ
Phải luôn nghĩ đến tiền.
Không thể làm gì khác
Ngoài việc nghĩ đến tiền.

727
Mẹ Teresa nói:
“Những cái đẹp trên đời
Đều ở dạng im lặng,
Như Mặt Trăng, Mặt Trời.

Như cỏ cây, sông núi,
Như con bướm, bông hoa.
Tất cả đều im lặng.
Và cũng thế, chúng ta

Phải ít lời, lặng lẽ
Như Mặt Trăng, Mặt Trời,
Để tay ta âu yếm
Chạm được trái tim người.”

728
“Một chiếc bàn, chiếc ghế,
Một đĩa hoa quả tươi,
Một chiếc vĩ cầm nhỏ
Là đủ để con người

Cảm thấy mình hạnh phúc.
Ai cần gì thêm không?”
Einstein nói thế.
Tôi đồng ý với ông.

Nhân tiện xin được nói,
Nhà vật lý thiên tài
Chơi vĩ cầm rất khá,
Cả bài khó và dài.

729
“To live and let live”
Là tục ngữ người Anh:
Anh sống, cũng phải để
Người khác sống như anh.

Chứ nhiều bác tham quá,
Cái gì cũng vơ vào.
Mình sống, nhưng phải nghĩ
Người khác sống thế nào.

730
Thực ra, ta chỉ biết
Giá trị của đồng tiền
Khi phải đi vay nó.
Thử đi, sẽ biết liền.

731
“Tín ngưỡng là cần thiết
Cho tất cả mọi người.
Đáng thương cho những kẻ
Không tin gì trên đời.”

Victor Hugo nói
Đó là điều hiển nhiên.
Thế mà ta ngày trước
Lại đập phá chùa chiền.

732
Napoleon nói
Rằng phụ nữ thực ra
Chỉ là chiếc máy đẻ,
Theo thiên chức đàn bà.

Vì lời khiếm nhã đó,
Ông được vợ, nữ hoàng,
Tặng cho chiếc sừng đẹp,
Không biết, còn huênh hoang.

733
“Không có gì phải sợ
Khi lòng mình thảnh thơi
Và lương tâm trong sạch,
Không làm ác hại người.”

Khổng Tử dạy như thế
Hơn nghìn năm trước đây.
Tiếc điều này chưa hẳn
Đã đúng với ngày nay.

Rất nhiều người lương thiện
Cả lời nói, việc làm,
Thế mà vẫn bị chết
Bởi bọn người gian tham.

734
Phụ nữ, khi còn trẻ,
Chẳng muốn gì ngoài chồng.
Nhưng khi đã có chồng
Họ lại muốn tất cả.

735
Chờ người có quyền lực
Từ bỏ quyền? Còn lâu.
Trừ phi bị người khác
Chĩa súng, dí vào đầu.

Đó là một chân lý
Được đúc kết xưa nay.
Đừng có hy vọng hão,
Kẻo thất vọng có ngày.

736
Đúng vậy, tiền không thể
Mua tình yêu, tuy nhiên,
Người phụ nữ ta tán
Thích, khi ta nhiều tiền.

737
Tôi là người tử tế,
Không phản bội đàn ông,
Nhưng vẫn khuyên phụ nữ
Nên lặng lẽ giấu chồng

Một khoản tiền nho nhỏ,
Cứ gọi là quỹ đen.
Vì bảo vệ phụ nữ,
Tốt nhất vẫn là tiền.

Trời lúc mưa lúc nắng.
Chồng lúc hư lúc ngoan.
Tiền giúp các bà vợ
Tự tin và bình an.

Mụ Vợ tôi ngốc nghếch,
Đến mức tôi phải khuyên,
Nên giờ Mụ cũng có
Kha khá một món tiền.

Còn đàn ông, lịch sự,
Tiền đưa hết về nhà.
Có thấy vợ tắt mắt
Cũng phải lờ cho qua.

739
Rất đúng, rằng tiền bạc
Gây tội lỗi trên đời.
Càng đúng, thiếu tiền bạc
Làm tha hóa con người.

740
Nếu muốn lòng tĩnh lặng
Và tâm hồn thảnh thơi,
Hãy tránh sự nổi tiếng
Và những chỗ đông người.

Cuộc đời này ngắn lắm.
Phù phiếm mà làm gì.
Làm được gì có ích,
Lặng lẽ mà làm đi.

741
Gabiel Marquez nói:
“Tôi không phải người giàu.
Tôi chỉ có tiền bạc.
Hai điều ấy khác nhau.”

743
Mất  tiền là mất ít.
Mất sức khỏe - mất nhiều.
Nhưng để mất uy tín
Là cái mất cực nhiều.

744
Cứ công bằng mà nói,
Thằng High - Tech giúp ta
Làm được rất nhiều việc,
Không cần ra khỏi nhà.

Có điều, “nhiều việc ấy”,
Cứ ngẫm kỹ mà xem,
Phần lớn toàn vô bổ,
Còn bắt thức suốt đêm.

Như thằng Phây chẳng hạn.
Rằng hay thì cũng hay.
Nhưng cũng vô bổ nốt,
Mà ám ảnh suốt ngày.

Ấy là trừ ngoại lệ
Vào Phây để học hành,
Tìm cái hay để đọc
Nâng kiến thức cho mình.

745
Các bác cứ để ý,
Sẽ nhận thấy điều này:
Nhà văn nào viết ít
Sẽ được cho là hay.

Là không tham số lượng.
Chất lượng mới hàng đầu.
Mà rồi “chất lượng” ấy
Tôi cũng chẳng thấy đâu.

Nhảm nhí cả người viết
Lẫn cả người phê bình.
Bất tài viết được ít
Thì nói thật cho nhanh.

Tôi viết như “ma ám”,
Hàng chục nghìn bài thơ
Truyện cũng vài trăm truyện,
Viết hàng ngày, hàng giờ.

Không lẽ chỉ vì thế
Mà chúng đáng vứt đi?
Vì “chạy theo số lượng”
Mà “chất” chẳng ra gì?

Vớ vẩn. Người sáng tạo,
Chưa nói chuyện tài năng,
Phải lao động cật lực,
Không giở ông giở thằng.

Tuyệt đối không chờ hứng.
Cứ viết, viết kiên trì.
Số lượng và chất lượng
Sẽ cùng đến, tin đi.

747
Trong mỗi người, cái ác
Luôn túc trực, đợi chờ.
Mầm mống của cái ác
Là thái độ thờ ơ.

Người lặng lẽ chấp nhận
Những cái ác trên đời,
Là một dạng tòng phạm
Với mình và với người.

748
Khả năng biết tha thứ
Không phải do lộc trời,
Mà ta tự rèn luyện
Để tha thứ cho người.

Người mà khó tha thứ
Sẽ không dễ thương yêu.
Cả trong những người tốt
Cái ác cũng có nhiều.

Trong người xấu, cái tốt
Vẫn chờ đợi âm thầm.
Vậy hãy học tha thứ,
Để cái tốt mọc mầm.

749
Tôi từng biết nhiều cụ
Cứ luôn miệng kêu ca
Rằng đời là bể khổ,
Bất công và xấu xa;

Rằng đạo đức hư đốn;
Rằng cuộc sống khó khăn;
Rằng giá cả tăng vọt,
Ăn, chẳng có mà ăn.

Rằng, tội nghiệp các cụ,
Vào những ngày trở trời
Do biến đổi khí hậu,
Mà đau ê ẩm người…

Tóm lại là các cụ
Chẳng chịu làm việc gì,
Ngồi một chỗ, ca cẩm,
Thấy cuộc đời đen sì.

Các bác tưởng các cụ
Tuổi bảy mươi, tám mươi?
Không, các cụ còn trẻ,
Mới hai mươi tuổi đời.

Không ở nhà dưỡng lão,
Các cụ là sinh viên.
Học không lo mà học,
Suốt ngày kêu thiếu tiền.

Cái nhân tình thế thái,
Các cụ cứ bất cần.
Thờ ơ với thời cuộc,
Quay lưng với nhân dân.

Ôi, tội nghiệp các cụ,
Tương lai của nước nhà.
Ai gặp, xin khuyên hộ
Nên bơn bớt kêu ca.

750
Có nhà hiền triết nọ
Nói một câu thế này:
Mọi cái có hai mặt,
Luôn vẫn thế xưa nay.

Một mặt là mặt đúng.
Mặt kia là mặt sai.
Cái mặt nằm ở giữa,
Luôn xấu hơn cả hai.

Vì nó là mặt ác,
Ba phải và nhất thời.
Lúc bên này, bên nọ,
Rất nguy hiểm cho đời.

751
Không tốt, cũng không xấu
Khi anh gặp chuyện buồn.
Nhưng sẽ là không tốt -
Bắt người khác cùng buồn.

752
Người nóng tính, giận dữ
Chưa hẳn đã đáng chê.
Người nhu nhược, rụt rè
Thường là vô tích sự.

753
Cuộc đời lắm cái ác -
Lỗi người ác, nhiều khi
Còn lỗi cả người tốt
Không chịu làm việc gì.

754
Với các bố mẹ trẻ,
Tôi xin khuyên thế này:
Phải bắt con đọc sách
Đúng giờ và hàng ngày.

Nhỏ đọc truyện cổ tích,
Ít nhất là một giờ.
Lớn hơn, đọc khoa học,
Lịch sử và văn thơ.

Để làm gương, bố mẹ
Cùng ngồi đọc với con.
Tuyệt đối không kêu bận.
Tuyệt đối không được buồn.

Thằng Tây nó làm vậy,
Và là điều rất nên.
Bảo đảm con sẽ tốt.
Nếu không, tôi sẽ đền.

Sắp tới, vào với cháu,
Tôi cũng làm cách này.
Tất nhiên có giờ giấc
Và đều đặn hàng ngày.

755
Tôi thấy nhiều bác lạ,
Đặt nick rất buồn cười.
Nào Lợn Xinh, Heo Béo,
Nào Thằng Quậy, Thằng Lười;

Nào Phở Tái, Phở Chín,
Nào Hận Đời, Lang Thang;
Nào Thất Tình, Nát Rượu,
Nào Khỉ Mẹ Đít Vàng…

Đọc qua là ta biết
Là con nít lông bông.
Cấp hai chấp nhận được,
Chứ sinh viên thì không.

Cái răng và cái tóc
Là cái vóc con người.
Tự ví mình cách ấy,
Sao người ta không cười?

Mình có tên, tên đẹp,
Bố mẹ cho, không dùng.
Lại tớn lên chọn nick
Vô duyên và lung tung.

Chuyện nhỏ, nhưng cho thấy
Tính cách của con người.
Bắt đầu từ chuyện nhỏ,
Phải rèn luyện suốt đời.

Lạ nữa, rất nhiều bác
Cứ thích dùng tên Tây,
Cứ như mình ngoài quốc
Hoặc Việt Kiều mới hay.

Nhân tiện xin được nói,
Bọn Tây rất đàng hoàng,
Toàn dùng tên của nó,
Không dùng tên da vàng.

Chọn tên và chọn nick
Là quyền riêng từng người.
Tôi không dám can thiệp,
Nhưng nghe nó buồn cười.

Chung quy là nhiều bác
Lớn mà còn trẻ con,
Không suy nghĩ nghiêm túc.
End of this CHÂM NGÔN!

756
Tôi không dám quả quyết
Có Số Phận hay không.
Nhưng cả khi nếu có
Thì cũng chớ nản lòng.

Không ít người, tôi biết,
Nghe thầy phán một câu,
Đã tin là Số Phận,
Rồi buông xuôi, cúi đầu.

Đó là sự hèn nhát,
Chưa đánh đã đầu hàng.
Một tính cách yếu đuối
Và quyết định vội vàng.

Khó khăn, gian khổ thật,
Nhưng vẫn có nhiều người
Đã vượt lên Số Phận,
Sống có ích cho đời.

757
Ngọn nến không thể cháy
Khi chưa được thắp lên.
Con người không thể sống
Khi tâm hồn tối đen.

Tâm hồn cần phải sáng
Trong mỗi người chúng ta.
Đó là lời dạy bảo
Của Đức Phật Thích Ca.

758
Tất cả người thành đạt
Là người biết ước mơ.
Mơ những điều to tát,
Chứ không chịu ngồi chờ.

759
Chiếc Vespa vớ vẩn
Giá cả trăm triệu đồng.
Cô sinh viên phố huyện
Cưỡi nó đi, oách không?

Ừ oách, nhưng tội nghiệp,
Cô chưa đầy hai mươi,
Đậu vớt vào đại học,
Chung phòng trọ bốn người.

Đầu và túi trống rỗng,
Nói ngọng, nghe ngô nghê.
Tự hào con thi đỗ,
Bố bán đất mua xe.

Tội nghiệp cô gái trẻ.
Tội nghiệp bố ở nhà.
Tưởng mình hơn người lắm,
Hơn nhờ chiếc Vespa.

Ừ, hàng xịn, hàng hiệu.
Có tiền thì cứ xài.
Xe mình, mình cứ cưỡi,
Có ai dám cấm ai.

Nhưng mà nó không ổn.
Thương cho cô sinh viên
Vừa hiểu nhầm giá trị,
Vừa không biết tiêu tiền.

Vespa là thương hiệu
Của Hãng và của cô.
Nó cho thấy chủ nó
Ít học và ngây ngô.

Trong con mắt người lớn,
Người hiểu biết, tin đi:
Sinh viên đi xe xịn
Thường thì chẳng ra gì.

Có thể nói tương tự
Về điện thoại, áo quần.
Càng hàng hiệu, càng xịn,
Tôi nghĩ càng “nông dân”.

760
Thơ châm ngôn tôi viết
Ngót nghét hai nghìn bài.
Không dám nghĩ đúng hết.
Chắc còn nhiều bài sai.

Làm theo được rất khó,
Cả khi đúng và hay.
Xin được phép mạo muội
Cho lời khuyên thế này:

Các bác tự nhìn nhận
Mình đang yếu mặt nào.
Đọc, chọn bài thích hợp
Rồi học thuộc xem sao.

Học thuộc rồi lẩm bẩm,
Vâng, lẩm bẩm hàng ngày.
Nhắc mình để khắc phục.
Bảo đảm thành công ngay.

Một tháng là lâu nhất,
Không thì hai tháng liền.
Nhớ lẩm bẩm tự nhắc.
Kệ người ta bảo điên.

Xong cái nhược điểm ấy,
Chuyển sang cái thứ hai.
Cho đến khi tự thấy
Mình thông thái, hiền tài.

Bản thân tôi cũng thế,
Cũng rèn luyện cách này.
Vậy hãy thử đi nhé.
Ngay bây giờ, thử ngay!

761
Thế này các bác ạ.
Vấn đề là thế này:
Ta, tôi và các bác,
Cứ kêu ca suốt ngày.

Rằng đạo đức xuống cấp,
Rằng không có tình người,
Rằng giao thông hỗn loạn,
Rằng nhiều cái ngược đời…

Những điều ấy là có,
Rất nhiều và nhỡn tiền.
Không thấy mới đáng lạ.
Có và đúng, tuy nhiên,

Nói đi phải nói lại.
Điều ấy ai gây ra?
Nguyên nhân thì nhiều lắm,
Nhưng có phần của ta.

Cứ ngẫm mình thì biết.
Không phải ta lúc nào
Cũng đi xe đúng luật,
Hay niềm nở hỏi chào.

Chưa hẳn ta gương mẫu
Trong đạo đức làm người,
Lo việc dân, việc nước
Và sống tốt với đời.

Đất nước ta lạc hậu,
Phải chăng do sinh viên
Không chịu khó học tập
Để nước nhà tiến lên?

Vậy thì tiên trách kỷ
Rồi hậu mới trách nhân.
Ta cứ gương mẫu trước,
Mọi thứ sẽ tốt dần.

762
Hôm nay, khi tan lớp,
Có một cô sinh viên
Đứng chờ tôi ngoài cổng.
Có ông bố đứng bên.

Cô cúi đầu, lí nhí
Nói thứ Bảy vừa rồi,
Do hoàn cảnh đưa đẩy,
Cô đã nói dối tôi.

Hỏi, thì biết điều ấy
Là chuyện vặt hàng ngày.
Nhưng nay cô nhờ bố
Đưa đến xin lỗi thầy.

“Thầy dạy con trung thực,
Với người khác, với mình.
Thế mà con nói dối.
Một việc làm đáng khinh.

Con xin thầy tha lỗi,
Ngày mai con đi xa,
Lòng con sẽ nhẹ nhõm
Khi biết mình được tha…”

Câu chuyện chỉ có thể.
Chuyện nhỏ, vừa tối nay.
Thế mà tôi vương vấn
Suy nghĩ mãi điều này.

Tự nhiên thấy trời đẹp,
Dù ngồi trong ô tô.
Tự nhiên vui, những muốn
Hát bài gì thật to.

Là vì cô gái ấy
Trung thực, có lương tâm,
Chí ít còn xấu hổ
Khi trót lỡ sai lầm.

763
Nhiều người mơ độc đắc,
Hy vọng và ngồi chờ,
Dù không mua vé số,
Không mạo hiểm bao giờ.

Tương tự, ta kêu khổ,
Kêu bất công hàng ngày,
Nhưng chẳng làm gì cả.
Chỉ nhìn và khoanh tay.

764
Nếu đời là cuốn sách,
Trung Thực là chương đầu.
Trung Thực và Khiêm Tốn.
Rồi đến các chương sau.

Xưa, Platon từng nói,
Người trung thực ở đời
Luôn chịu nhiều thua thiệt
So với bọn lừa người.

Tôi nghĩ ông nói đúng.
Đúng đến tận ngày nay.
Cứ nhìn quanh thì biết.
Quả rất đúng điều này.

765
Nhân có việc, hôm nọ,
Tôi đi ngang một nhà.
Có vẻ như ai đó
Đánh một người đàn bà.

Đánh đàn bà, đúng thế.
Hình như đánh bằng roi,
Cũng có thể bằng gậy.
Tiếng đánh nghe nhỏ thôi.

Không có tiếng kêu cứu.
Chỉ tiếng khóc vọng ra.
Thế đấy, có ai đó
Đánh một người đàn bà.

Tôi cúi đầu đi tiếp
Thấy nhoi nhói trong lòng.
Thấy mình thật hèn nhát,
Không đáng mặt đàn ông.

Tiếng kêu bám theo mãi.
Cả tiếng của chiếc roi.
Suốt mấy ngày sau đó
Không ngớt quật vào tôi.

Tự nhiên thấy tức giận,
Muốn hét to vang nhà:
“Nhìn kìa, có ai đó
Đánh một người đàn bà!”

766
Đời có lắm sự lạ,
Bắt ngạc nhiên hàng ngày.
Và ngạc nhiên lớn nhất:
Chồng gọi vợ bằng “mày”.

Đó cũng là bạo lực,
Dạng bạo lực bằng lời.
Còn đau hơn roi vọt,
Chỉ có ở con người.

Con thú khi tức giận,
Cắn cấu nhau là xong.
Thằng chồng biết chửi mắng
Làm vợ tái tê lòng.

Bản năng như con vật,
Nhảy lên bụng đàn bà,
Rồi đánh, rồi chửi mắng
Và quát tháo vang nhà.

Ấy là nói những kẻ
Vô học, đầu tối đen.
Cũng một dạng cặn bã,
Ra đường thì rất hèn.

Thế đấy các bác ạ.
Còn có những thằng chồng
Mà thực ra là thú
Len lỏi trong đám đông.

Luật pháp không trừng trị,
Cái luật pháp dở hơi.
Vậy hãy tránh xa chúng,
Những con thú giống người.

Tôi thề với các bác:
Mấy mươi năm lấy nhau,
Vợ chồng tôi có lúc
Không ý hợp tâm đầu,

Nhưng rồi cũng ổn thỏa,
Nhẹ nhàng và văn minh.
Chưa một lần cao giọng
Cả khi giận vợ mình.

Không phải do tôi tốt.
Mà đã là vợ chồng
Thì phải tôn trọng vợ.
Các bác thấy đúng không?

780
Cũng mệt, các bác ạ.
Mệt vì thơ châm ngôn.
Không phải mệt vì viết,
Mà vì cái tâm hồn.

Là vì đã cầm bút
Viết loại thơ dạy đời,
Thì mình phải sống tốt,
Với đúng nghĩa con người.

Bảo người ta trung thực,
Mình giả dối được sao?
Dạy người làm việc thiện,
Còn mình thì thế nào?

Sẽ là đạo đức giả,
Nói những lời thông minh,
Mà làm thì không được.
Nên cứ phải gồng mình.

Thế đấy, rất vất vả
Từ ngày viết châm ngôn.
Luôn phải cố mẫu mực
Làm gương cho cháu con.

Mà tôi, các bác biết,
Dẫu sao cũng là người.
Giờ thì tạm thời ổn.
Nếu có nhỡ, đừng cười.

767
Thích Ca Mâu Ni Phật,
Trước khi nhập Niết Bàn,
Có giảng cho đệ tử
Bài học về thời gian:

Khi con chim còn sống,
Nó ăn kiến, ăn sâu.
Nhưng kiến lại ăn nó
Khi nó chết về sau.

Thời gian và hoàn cảnh
Luôn không ngừng đổi thay.
Vậy xin đừng nhục mạ
Bất cứ ai đời này.

Quyền lực của bạn lớn,
Nhưng quyền lực thời gian
Còn lớn hơn gấp bội.
Điều ấy khỏi phải bàn.

Một triệu que diêm nhỏ
Làm từ một cành cây.
Nhưng một que diêm ấy
Thiêu cháy cả rừng dày.

Vậy nhớ hãy sống tốt,
Làm điều tốt cho đời.
Đừng cậy mình quyền lực
Mà làm xấu, hại người.

768
Trong một bài giảng khác,
Phật giải thích thế này
Về cấu tạo cơ thể
Của con người hiện nay.

Phật nói: Đấng Tạo Hóa
Đặt hai mắt ở đầu,
Phía trước, để nhìn thẳng,
Không ngoái nhìn phía sau.

Hai tai được Tạo Hóa
Cho đặt ở hai bên
Để chúng ta nghe được
Cả lời chê, tiếng khen.

Cần nghe và cần thấy,
Nên hai mắt, hai tai
Nhưng miệng và chiếc lưỡi
Thì chỉ một, không hai.

Là vì Đấng Tạo Hóa
Không muốn ta nói nhiều.
Con người phải im lặng
Để nghe lời thương yêu.

Không ngẫu nhiên Ngài đặt
Bộ não của chúng ta
Vào hộp sọ rất cứng,
Để không ai lấy ra

Những kiến thức tốt đẹp
Ta học được từ người.
Để những kiến thức ấy
Ở bên ta suốt đời.

Còn trái tim nóng bỏng,
Ngài nâng bằng hai tay,
Đặt sâu trong lồng ngực,
Để từ đó, đêm ngày

Trái tim ta thổn thức,
Rất sâu tự đáy lòng,
Yêu thiên nhiên, cây cỏ,
Chúng sinh và cộng đồng.

769
Cũng chính Đức Phật dạy:
Mùi thơm của cỏ hoa,
Dù đang mùa nở rộ,
Cũng không thể bay xa.

Nhưng mùi thơm việc tốt,
Việc thiện ở trần gian,
Dù là việc rất nhỏ,
Cũng lên tận Niết Bàn.

770
Những lời Đức Phật dạy
Được lưu lại rất nhiều,
Về từ bi, bác ái,
Việc thiện và tình yêu.

Xin phép được trích dẫn
Một số lời dưới đây.
Bản thân tôi học thuộc
Và tâm niệm hàng ngày.

*
Thà không làm gì cả,
Hơn làm việc xấu xa.
Việc ta làm, rốt cục,
Chính là làm cho ta.

*
Nếu xẩy ra gì đó
Với sức khỏe của anh,
Kể cả việc đau ốm,
Thì lỗi chỉ do anh.

*
Chính anh mới có thể
Thanh lọc ý nghĩ mình,
Vì không ai có thể
Làm việc này thay anh.

*
Nói hoặc làm gì đấy
Mà lòng mình không ngay,
Thì sẽ gặp tai họa.
Không giờ thì sau này.

*
Hãy nhớ trước khi chết,
Chia niềm vui của anh
Và những việc làm tốt
Với mọi người xung quanh.

*
Đừng chỉ vì ngu dốt
Mà rơi vào vô minh.
Anh, chứ chẳng ai khác,
Mới cứu được chính mình.

*
Lời nguyện cầu lớn nhất
Chính là sự lặng im.
Tiếng nói quan trọng nhất
Là tiếng nói trái tim.

*
Sự thanh thản đích thực
Xuất phát tự chính mình.
Đừng tốn công vô ích
Tìm ở người xung quanh.

*
Cả khi đang tức giận,
Đừng nói lời nặng nề.
Lời nói như tiếng vọng,
Sẽ tìm chủ quay về.

*
Đừng để sự tức giận
Và kiêu hãnh trói mình.
Khi không còn bị trói,
Anh vượt lên chính mình.

*
Dù nhỏ nhoi đến mấy,
Ai cho mình cái gì,
Cũng cảm ơn người ấy.
Không được phép khinh khi.

*
Thấy đúng thì nói đúng.
Thấy sai thì nói sai.
Mình nghĩ gì nói nấy,
Không xúc xiểm, chê bai.

*
Có đọc cả núi sách
Hay nói vạn lời hay
Cũng thành vô tích sự
Nếu anh ngồi khoanh tay.

*
Dễ - thấy lỗi người khác.
Khó - thấy lỗi chính mình.
Dễ - nói lời thông thái.
Khó - thoát vòng vô minh.

*
Không lần lữa, do dự.
Việc cần làm, làm ngay.
Ai dẫm chân tại chỗ,
Chỉ làm bụi bám giày.

*
Đừng để sự cám dỗ
Ngăn không cho anh thiền.
Chuyên tâm vào tĩnh lặng,
Anh sẽ được bình yên.

*
Trong mỗi người, sự thật
Như ngọn đèn soi đường.
Hãy bám vào sự thật.
Hãy sống bằng tình thương.

*
Biết được đời là ảo
Nên những người thông minh
Không xem nó là thật,
Không tự làm khổ mình.

*
Ham muốn là xiềng xích
Luôn trói buộc chân người.
Không vứt bỏ được nó,
Anh còn khổ suốt đời.

*
Người vĩ đại thật sự
Không phải người có quyền,
Muốn giết ai thì giết,
Hoặc có một núi tiền.

Người vĩ đại thực sự
Không hề muốn giết ai.
Thậm chí con kiến nhỏ,
Thậm chí một bông nhài.

*
Của cải là ảo giác
Vẫy gọi phía chân trời.
Là giấc mơ phù phiếm,
Ngắn ngủi một đời người.

*
Giáo lý của đạo Phật
Chỉ đơn giản thế này:
Đừng bao giờ làm ác.
Làm việc tốt hàng ngày.

Cũng hàng ngày phải nhớ
Thanh lọc ý nghĩ mình.
Được thế, sớm hoặc muộn,
Bạn thoát vòng vô minh.

771
Các nhà khoa học nói,
Rằng những bậc thiên tài
Vô địch về “chuyện ấy”.
Loại có một không hai.

Quả thật tôi không biết
Điều ấy có đúng không.
Nhưng đây là chỉ số
Đo cái chất đàn ông.

Các bác tự đo nhé.
Tôi chỉ mong ai ai,
Chí ít có một điểm
Mình thuộc diện thiên tài.

Còn tôi, vốn khiêm tốn,
Loại nhàng nhàng thông minh,
Đành ngậm ngùi thừa nhận
Mình chỉ hạng trung bình.

772
Ta có truyền thống đẹp
Là kính trọng người già
Và tôn sư trọng đạo -
Vốn quí của nước nhà.

Như thế cũng có nghĩa
Người già phải biết mình
Mà đối xử trở lại,
Cho hợp đạo, hợp tình.

Một thực tế khó chịu,
Là nhiều bác cậy già,
Nói chuyện với lớp trẻ
Như cha bố người ta.

Không đâu mắng sa sả.
Nói thì cứ trống không,
Rồi mày tao loạn xị,
Kiểu giở thằng, giở ông.

Tôi, cũng người có tuổi,
Thưa các cụ, thói thường
Ta, có tuổi, đáng kính,
Lại càng phải khiêm nhường.

Lớp trẻ giờ khá lắm,
Khá hơn ta trước đây.
Tương lai của đất nước
Trên vai chúng sau này.

Lại nữa, ta dạy chúng
Lịch sự với mọi người,
Mà mình cứ bổ bã
Thì quả rất buồn cười.

Tôi nghĩ, các cụ ạ,
Hai thứ tóc trên đầu
Ta già, hay lẩm cẩm,
Khôn thì chưa chắc đâu.

Cứ như tôi cho tiện,
Con cháu nói, chỉ cười.
Bảo ngồi đâu, ngồi đấy,
Tuyệt đối không trái lời.

Ấy là vì tôi nghĩ,
Mình còn sống bao nhiêu
Mà ngăn trở chúng nó.
Chúng khôn hơn mình nhiều.

Đấy là chưa nói chuyện
Tôi thấy mình phần nào
Có lỗi với con cháu.
Các cụ biết vì sao.

Vì tôi và các cụ
Dựng nên chế độ này,
Nên bây giờ chúng khổ.
Vậy thì trách ai đây?

Tóm lại, người có tuổi
Phải ý tứ, giữ mình,
Kẻo lớp trẻ, không nói,
Nhưng trong bụng, chúng khinh.

773
Chắc nhiều người đã biết,
Socrates ngày xưa
Nói câu này nổi tiếng.
Nhắc lại cũng không thừa.

“Tôi khuyên nên lấy vợ.
Nếu lấy được vợ ngoan,
Anh suốt đời hạnh phúc,
Được hầu hạ, an nhàn.

Cũng chẳng sao, vô phúc
Nếu lấy phải vợ tồi,
Anh thành nhà triết lý,
Cùng lắm, sẽ như tôi.”

774
Sống ở đời, chắc chắn
Nhiều người làm anh điên -
Phản bội, cướp, đánh lén,
Xô ngã xuống buồn đen.

Nhưng có luật nhân quả.
Đừng ấm ức, hận thù,
Vì sự thù hận ấy
Có thể làm anh mù.

775
Chọn bạn chơi, phải chọn
Người tử tế, hiền lành.
Chí ít, riêng điều ấy
Giữ tiếng tốt cho anh.

Chơi với những người xấu
Thì thà ở một mình.
Riêng có mặt với họ
Đủ để người ta khinh.

776
Nói thì nghe mê tín,
Nhưng tôi nghĩ thế này:
Khi cái tốt dồn dập
Đến liên tục nhiều ngày,

Thì có thể sau đó,
Tai họa sẽ theo sau.
Số Phận tráo trở lắm,
Không lường hết được đâu.

Phần tôi, do tuổi tác,
Do ham muốn không nhiều,
Tôi chỉ mong cuộc sống
Cứ như cũ, đều đều.

777
Bố mẹ với con cái
Tuyệt đối không “tao, mày”.
Điều ấy rất quan trọng
Với đứa trẻ sau này.

Sao “tao, mày” được nhỉ
Khi nói chuyện với con?
Hay chúng là “thù địch”,
Hay thậm chí du côn?

Hãy nhớ, hai tiếng ấy
Sẽ ám chúng suốt đời.
Bố mẹ mà thô lỗ
Con cũng khó thành người.

Nhớ nhé, không được hỏi,
Tôi vẫn khuyên thế này:
Bố mẹ với con cái,
Tuyệt đối không “tao, mày”.

778
Không có gì khó chịu
Bằng ở chỗ đông người
Nghe ai đó văng tục,
Sau mỗi câu, mỗi lời.

Toàn những từ tục tĩu,
Thật bẩn và thật kinh.
Lại nói to, liên tục,
Không thể không rùng mình.

Nhìn qua, thường sẽ thấy,
Họ là đám choai choai,
Các văn nghệ sĩ rổm,
Quần áo bẩn, tóc dài.

Thế đấy, không ai bắt
Mà giới thiệu về mình,
Là người vô văn hóa,
Vô học, vô văn minh.

Theo các nhà tâm lý,
Họ còn là những người
Hèn yếu về tính cách,
Lo sợ trước cuộc đời,

Nên mới cần cảm giác
Của một tay iêng hùng,
Bất chấp, không sợ hãi.
Hóa ra lại thành khùng.

PS
Ngoài tiết canh, thịt chó,
Gọi vợ con bằng “mày”,
Tôi ghét nhất nói tục,
Ghét những kẻ thế này.

Mong các bác lưu ý,
Đừng vô ý, tớn lên
Văng tục là tự thú
Mình vô học và hèn.

779
Chủ Nhật, đi ăn cưới
Tận Thuận Thành, Bắc Ninh.
Đường rộng, xe lăn bánh,
Tưởng không phải nước mình.

Sướng thế, đường đẹp thế.
Mới đổ nhựa, phẳng lì.
Lái xe, nghe nhạc Bach.
Thế là nhất, còn gì.

Tự nhiên thấy yêu đảng,
Yêu nhà nước làm đường.
Như đồng bào miền núi
Ơn đảng cho cái trường.

Rồi ngẫm, mình cũng quá,
Nhiều khi cáu, chửi vung.
Già, tưởng khôn mà dại,
Chưa nghĩ đến tận cùng.

Bác đảng, bác nhà nước
Còn nhiều chuyện chưa hay.
Nhưng quả thật hai bác
Lo cho đất nước này.

Nhất là chuyện xóa đói,
Chuyện bảo đảm an ninh,
Rồi chống bão, chống lũ,
Cứu đói cho dân tình…

Cũng nhờ ơn hai bác,
Tôi, con ông thợ cày,
Được ăn học tử tế,
Thành người như hôm nay.

Giờ chỉ mong hai bác
Sơm sớm đổi mới mình,
Để nhân dân bớt khổ,
Đất nước thành văn minh.

Sướng, nhạc Bach hay quá.
Thằng chơi nó tuyệt vời.
Nhìn đồng hồ tốc độ -
Kim chỉ đúng tám mươi.

Sướng thật, đường ngon quá.
Đẹp không thua thằng Tây.
Lần nữa cảm ơn đảng
Và chính phủ điều này.

780
Cũng hôm nay, chủ nhật,
Đi dự đám cưới về,
Xe bon bon đang chạy,
Bỗng công an dừng xe.

Một chú, còn khá trẻ,
Giơ tay chào rất nghiêm:
“Bác đi quá tốc độ.
Giấy tờ đâu, cho xem.”

Thôi, thế là lãnh đủ.
Cứ tớn lên khen đường,
Khen đảng và chính phủ.
Giờ chết chẳng ai thương.

Nhưng mà mình có lỗi.
Lỗi thì phạt, kêu ai?
Tôi dũng cảm chờ đợi,
Thậm chí không thở dài.

Không giả vờ kêu khổ,
Không xin xỏ, thanh minh.
Hiên ngang như người lính
Chờ chỉ huy trách mình.

Chú công an đọc kỹ
Cả giấy tờ tùy thân.
Trong đó tôi có kẹp
Thẻ hội viên nhà văn.

Cuối cùng chú ngẩng mặt,
Trả lại giấy tờ xe,
Rồi cười: “Cụ gấu thế.
Tám mươi cây, thật ghê!”

Rồi chú giải thích luật,
Rồi nhắc nhở lần sau,
Rằng già rồi, cẩn thận…”
Tôi cảm ơn, gật đầu.

“Thằng ấy thế mà khá.
Đẹp trai và có tình.”
Tôi ngồi sau tay lái,
Tự nhiên cười một mình.

Suốt dọc đường còn lại
Để ý thấy phần nhiều
Công an ăn mặc đẹp,
To con, hiền, đáng yêu.

Và nghĩ: Cũng có đứa,
Như dân nói, “cướp đường”,
Nhưng hy vọng phần lớn
Như thằng kia dễ thương.

Lại vui, lại yêu đảng,
Yêu chính phủ mới kỳ.
Giờ yêu thêm cảnh sát.
Tin hay không thì tùy.

711
Trưa nay, đường Giải Phóng.
Công an lại tuýt còi:
“Xe bác lấn đường vạch!”
Thế là chết mình rồi.

Lại giấy tờ, thủ tục.
Lại thẻ Hội Nhà Văn.
Anh công an ngước hỏi:
“Bác là Thái Bá Tân?”

“Vâng, tôi, sao đồng chí?”
“Bác theo tôi lại đây.”
Anh ta đưa tập giấy
Cho một người rất gầy.

Ông này lon trung tá,
Tuổi chắc đã sáu mươi.
Mặt nông dân, hiền hậu.
Nhìn tôi, ông mỉm cười.

“Ông bác cũng ghê lắm.
Ông “Mắng con”, và rồi
Làm thơ “Mắng cháu rể”,
Tức là mắng chúng tôi.

Tôi nhỏ nhẹ: “Đâu dám.
Tôi và bác, người già,
Là cứ phải nhắc chúng,
Con cháu của chúng ta.

Đứa nào tốt, khen nó.
Hư thì chê, lựa lời.
Phải giúp đảng, nhà nước
Dạy dỗ chúng nên người.

“Hóa ra bác cũng đọc
Cả hai bài thơ này?”
“Tôi đọc, và phải nói -
Đau, nhưng đúng và hay!”

Bỗng nhiên ông chép miệng:
“Bác nói đúng, người già
Là phải nhắc con cháu,
Con cháu của chúng ta.

Tháng trước, họp mấy đứa,
Tôi đọc to bài này,
Bài bác mắng cháu rể,
Rồi bảo chúng thế này:

Chúng mày liều liệu nhé.
Liệu mà lo tu mình.
Ông nhà thơ nói đúng
Đừng để dân họ khinh!”

Ông đưa tôi tập giấy:
“Bác cẩn thận lần sau.
Lỗi nhẹ nên không phạt.
Lỗi nặng không tha đâu.”

Lại vui, lại huýt sáo,
                    Vui vì ngày đẹp trời.
Vui nhất là thơ viết
Đến đúng chỗ, đúng người.

781
Trừ Việt Nam, thế giới
Toàn lấy tên đàn bà
Đặt cho các cơn bão,
Cả bão gần, bão xa.

Đàn bà, ai cũng thích.
Bão thì chắc chắn không.
Nên nhiều người chỉ trích,
Cho thế là bất công.

Thế là một hội thảo
Được tổ chức gần đây
Để phân tích, so sánh
Về hai đối tượng này.

Sau một tuần tranh luận
Rất sôi nổi, người ta
Nhất trí về điểm giống
Giữa bão và đàn bà.

Một, tâm điểm tức giận
Và hình thành do đâu
Luôn là điều bí ẩn,
Khiến ta phải đau đầu.

Hai, diễn biến của bão
Và phái yếu nổi khùng
Là không thể đoán trước.
Đó là quy luật chung.

Ba, cả hai có thể
Yếu dần hay mạnh thêm.
Và rồi mưa, mưa lớn,
Có khi mưa suốt đêm.

Bốn, sau khi bão ngớt,
Sau cơn giận đàn bà,
Tổn thất là quần áo,
Bát đĩa, xe, cửa nhà…

Hội thảo cũng khuyến cáo,
Đặc biệt với đàn ông,
Phải sống chung với bão
Và chú ý đề phòng.

Một khi thấy dấu hiệu
Có bão gần, bão xa,
Thì tốt nhất đóng cửa
Mà ngồi im trong nhà.

Hơn nữa, phải luôn nhớ,
Bão xuất hiện theo mùa.
Giông bão các bà vợ
Thất thường như trò đùa.

Đấy là chưa nói chuyện
Bão đến từ đại dương.
Còn bão của phái yếu
Nhiều khi ngay trên giường.

Lưu ý: Thường có bão
Khi khí lạnh tràn qua.
Đàn ông chơi, về muộn,
Sẽ có bão ở nhà.

782
Là động lực phát triển
Của xã hội loài người,
Phát minh điều kỳ diệu
Làm giàu đẹp cuộc đời,

Không chỉ có học vấn,
Chuyên sâu và thông minh,
Trí thức phải trăn trở
Với thế thái nhân tình.

Về điểm này, tôi khác
Với ông Ngô Bảo Châu.
Ông giỏi thì giỏi thật,
Nghĩ thế không ổn đâu.

Ông chủ trương trí thức
Chỉ lo công việc mình.
Vậy thì xin được hỏi:
Ai lo chuyện dân tình?

783
Một nhà thông thái nọ
Có lời khuyên thế này:
“Khi tức giận, đừng nói.
Muốn nói, chờ sau này.”

Tôi thấy lời khuyên đúng.
Khi tức giận, người ta
Dễ nói sai, nói nhảm,
Thậm chí điều xấu xa.

Tôi theo lời khuyên ấy,
Luôn ghi nhớ trong lòng.
Nó rất hay, các bác
Có định làm theo không?

784
Đam mê là năng lượng
Nuôi tâm hồn con người.
Ai sống không có nó,
Coi như uổng nửa đời.

Đam mê giúp ta sống
Có ý nghĩa, lại vui.
Sẽ không thấy nhàn chán.
Nhàn thì dễ sụt sùi.

Tôi thực sự quí trọng
Những người có đam mê,
Mê chơi tem, đồ cổ,
Chơi đĩa nhạc, chơi xe.

Nhưng đam mê kiến thức,
Lợi, lại không mất tiền,
Là đam mê tốt nhất.
Hãy nghe lời tôi khuyên.

785
Cứ nói thẳng cho gọn:
Ghen tị là dở hơi.
Có khi mình hơn bạn,
Có khi mình thua người.

Vậy thì mừng cho họ,
Nếu họ có nhiều tiền.
Khối việc quan trọng khác,
Hơi đâu ngồi mà ghen.

Đấy là chưa nói chuyện
Tránh được việc sau này
Mình khỏi bị vay mượn.
Hoặc nếu cần, mình vay.

Có bác, tôi thấy lạ,
Bạn lấy được vợ xinh,
Không mừng, còn hậm hực.
Cứ như muốn cướp tình?

Tóm lại là ghen tị,
Một thói xấu đời thường.
Đừng khổ sở vì nó.
Tôi đi đầu làm gương.

786
“Tình yêu luôn mù quáng”.
Người ta nói hàng ngày.
Tôi thì không nghĩ thế.
Tôi quan sát xưa nay,

Và thấy rằng thực sự
Còn mù quáng hơn nhiều,
Là tính ghen phụ nữ.
Gấp vạn lần tình yêu.

Nên mới xẩy ra chuyện
Tạt a-xít đối phương,
Thậm chí cắt “cái ấy”
Của ông chồng đáng thương.

Mụ Vợ tôi, nói thật,
Chưa ghen tuông lần nào.
Không hẳn vì tôi tốt,
Mà vì Mụ… Vì sao?

Vì đọc thơ tôi viết,
Mụ hiểu ra một điều,
Rằng ghen tuông là ngốc,
Là kẻ thù tình yêu.

Nghĩa là Mụ khá đấy,
Nếu tôi nghĩ không nhầm.
Các bác học theo Mụ.
Mụ Vợ tôi muôn năm!

787
Về phụ nữ xấu đẹp
Trong con mắt đàn ông,
Tôi thấy có sự lạ,
Các bác nhận thấy không?

Là Tây lấy vợ Việt,
Thường chọn rất khác ta.
Toàn những cô gân guốc,
Gò má cao, “xấu”, già…

Nhiều trường hợp như thế,
Đến bảy, tám phần mười.
Lạ thật, các bác nhỉ.
Đúng là chúng khác người.

Hay có thể ngược lại,
Do đàn ông nước ta
Thiểu năng nên không thấy
Cái đẹp của đàn bà?

Vậy thì oan họ quá.
Vừa oan vừa bất công.
Đẹp đến Tây xin chết.
Thế mà ế, uổng không?

Thôi, các bà chịu khó
Tìm Tây mà hẹn hò,
Chứ chờ mấy ông Việt
Thì đến tết Công Gô.

788
Người, có sinh có tử.
Có lúc giàu, lúc nghèo.
Có lúc khỏe, lúc bệnh.
Có lúc ghét, lúc yêu.

Những lời này giản dị,
Đức Phật dạy chúng sinh.
Giản dị mà sâu sắc,
Đầy triết lý thông minh.

Những tưởng ta đã biết,
Và thấu hiểu lời Ngài.
Nhưng có vẻ không thế.
Sống ở đời trần ai,

Ta chưa thật tĩnh tại
Để đón nhận buồn đau,
Mỗi lần gặp tai họa
Thường chìm trong u sầu.

Điều này rất quan trọng,
Giúp ta sống ở đời
Bình tĩnh đón số phận,
Sống hài hòa, thảnh thơi.

Và vì nó quan trọng,
Tôi xin trích ở đây
Hai câu chuyện của Phật,
Nhắc mọi người điều này.

*
Việc Đức Phật thuyết pháp
Được đồn đại khắp nơi.
Ngài nhanh chóng nổi tiếng,
Thu hút rất nhiều người.

Ngài nói lời dễ hiểu,
Giảng dạy rất chí tình,
Lúc thì bằng thí dụ,
Lúc bằng gương của mình.

Có người đàn bà nọ,
Tên là Gô Tà Mi.
Con trai bà mới chết,
Không biết phải làm gì,

Bà tìm tới Đức Phật,
Ẵm đứa bé trên tay.
“Mong Ngài làm sống lại
Con tôi, đứa bé này.”

Ngài nhìn bà, khẽ đáp:
“Ta có thể giúp bà.
Ta cần hạt mù tạc,
Bà hãy kiếm cho ta.

Nhưng hạt mù tạc ấy
Phải lấy ở những nhà
Chưa từng có người chết,
Chưa có cảnh tang gia.”

Bà kia liền vội vã
Tìm mù tạc cho ngài.
Hạt mù tạc không ít,
Nhưng khi hỏi, ai ai

Cũng bảo gia đình họ
Đã từng có người thân
Bị ốm bệnh rồi chết,
Dẫu hỏi xa, hỏi gần.

Hôm sau bà lại đến
Thưa với Phật rằng bà
Đã hiểu lời Ngài dạy,
Và rằng con bà ta

Theo lẽ thường, đã chết
Như tất cả mọi người.
Sinh ra, sống rồi chết
Là cái luật của đời.

Phật ôn tồn đáp lại:
“Nhờ thấu hiểu điều này,
Bà sẽ được an lạc   
Và hạnh phúc từ nay.

Sau lần ấy Đức Phật
Còn dạy bà nhiều điều.
Quả bà sống thảnh thản
Và hạnh phúc hơn nhiều.
   
*
Một người phụ nữ đẹp,
Mặc chiếc áo lụa dài
Bước vào một nhà nọ.
Chủ hỏi: “Bà là ai?”

“Ta là Thần Giàu Có!”
“Xin mời, xin mời bà, -
Ông chủ vui mừng nói. -
Mời bà vào trong nhà!”

Lát sau, một người khác
Cũng vào nhà ông này.
Rách rưới và đói khát
Như một mụ ăn mày.

“Bà là ai?” ông hỏi.
“Thần Đói Nghèo là ta.”
“Bà không được chào đón.
Xin mời bà đi ra!”

Nữ thần kia rách rưới
Đã đáp lại thế này:
“Đói nghèo và giàu có
Luôn là bạn xưa nay.

Ông không muốn Nghèo Đói
Thì tôi ra khỏi nhà.”
Lát sau ông chủ thấy
Giàu Có cũng đi ra.

Phật dạy Sống và Chết
Luôn đi liền với nhau.
Cũng vậy Tốt và Xấu,
Cũng vậy Nghèo và Giàu.

Chỉ những người thông tuệ
Mới chấp nhận cả hai.
Sống vô lo, bình thản
Vượt nỗi khổ trần ai.

789
Có nhiều bậc bố mẹ
Thương con, rồi chiều con,
Mua cho chiếc Ipad.
Có khi cả Iphone.

Họ nghĩ rất đơn giản,
Rằng đứa con của mình
Sẽ nhanh chóng phát triển
Nhờ công nghệ thông mình.

Nhầm. Mà nhầm ghê gớm.
Đó chỉ là đồ chơi
Như mọi đồ chơi khác,
Với cái giá trên trời.

Hơn thế, nó gây nghiện,
Lại rất tốn thời gian.
Chơi nhiều là có hại.
Điều ấy khỏi phải bàn.

Chiếc Ipad loại mới
Giá cả chục triệu đồng.
Bố mẹ cố gắng lắm
Mới mua nổi, đúng không?

Hãy cố thêm chút nữa,
Vâng một chút nữa thôi -
Ra hiệu mua cuốn sách
Mang về nhà, và rồi

Hàng ngày đều đặn đọc
Cho đứa con thương yêu.
Tin tôi đi, chắc chắn
Hiệu quả tốt hơn nhiều.

Bạn cùng con thích thú
Lạc vào chốn thần tiên.
Con lớn lên lành mạnh,
Bố mẹ chẳng tốn tiền.

Một việc làm rất dễ,
Tưởng dễ cực kỳ luôn,
Thế mà lại cực khó -
Mua sách đọc cùng con.

Tôi sống chừng này tuổi,
Thấy đủ thứ trên đời,
Làm được như tôi nói
Quả thật không nhiều người.

790
Mẹ Teresa nói,
Những người không có ăn
Rất khổ sở vì đói,
Vì số phận nhọc nhằn.

Nhưng có cái đói khác,
Còn khổ sở hơn nhiều.
Đó là đói tình cảm,
Sự cảm thông, tình yêu.

Sự cô đơn, tuyệt vọng,
Cảm giác bị bỏ rơi
Cũng dẫn tới cái đói
Day dứt mãi trong người.

791
Tôi không nhớ ai nói,
Trở ngại của tình yêu,
Suy cho cùng, lớn nhất,
Lại chính là cái nghèo.

                    792
Có cụ già nghèo khổ
Nhặt ve chai suốt đời,
Cưu mang nhiều đứa trẻ
Bị bố mẹ bỏ rơi.

Có bà bán vé số
Tự mình nhịn ăn tiêu
Nấu cháo mang vào viện
Giúp các bệnh nhân nghèo.

Có bác ở Đà Lạt,
Gom mười mấy người điên
Đưa về nhà nuôi dưỡng
Suốt cả chục năm liền.

Có ông già Phủ Lý
Chuyên nhặt đinh ngoài đường.
Có nhiều bác Nam Bộ
Hiến đất xây nhà trường…

Có nhiều người no đủ,
Suốt ngày chỉ kêu ca
Về xã hội, đạo đức…
Những người ấy là ta.

Ta, cả tôi, cả bạn,
Luôn tự đề cao mình.
Làm không làm được mấy,
Nhưng phán thì rất kinh..

Ta tự hào học vấn,
Về việc làm, về tiền.
Nhưng tâm hồn, đạo đức,
Thua những người nói trên.

793
                    Cứ công bằng mà nói,
Tôi là người gặp may
Vì sinh ra nghèo đói,
Con một người đi cày.

Cái nghèo rất nghiêm khắc
Dạy tôi biết nhiều điều,
Về ước mơ, nghị lực,
Về tình thương, tình yêu.

Cái nghèo giúp tôi biết
Giá trị của đồng tiền,
Thấm thía tận gan ruột
Cái gọi là nghèo hèn.

Chính cái nghèo, cái khổ
Đưa tôi lại gần hơn
Với những người cùng cảnh,
Bất hạnh và cô đơn.

Và quan trọng hơn cả,
Nó giúp tôi thành người
Biết sống vì đồng loại,
Cố giúp ích cho đời.

Tiếc là tôi “may mắn”
Hết cả phần cháu con.
Nên chúng không còn khổ,
Tức kém may mắn hơn.

794
Trăng, Mặt Trời, Sự Thật,
Là ba cái người ta
Không thể che giấu mãi.
Cũng lời Phật Thích Ca.

Bởi vì sớm hoặc muộn,
Mặt Trời ra khỏi mây.
Bởi vì sớm hoặc muộn,
Sự Thật sẽ phơi bày.

795
Anh không thể tin Phật
Chừng nào chưa tin mình.
Một triết gia Ấn Độ
Nói câu này thông minh.

Tương tự, anh không thể
“Tề gia” chưa “Tu thân”
Lại càng không “Trị quốc”.
Mọi cái phải dần dần.

Anh không thể yêu nước
Khi không yêu quê nhà;
Không thể yêu đồng loại
Khi hỗn với ông bà.

796
Đàn bà, về bản chất,
Rất thích được yêu chiều,
Được chồng mình ve vuốt.
Nôm na, hệt như mèo.

Theo như chỗ tôi biết,
Cũng như mèo, đàn bà
Mịn, mềm, tròn và ấm,
Nhất là chạm vào da.

Tôi, đã qua trải nghiệm,
Có lời khuyên thế này:
Đàn ông nên ve vuốt,
Âu yếm vợ hàng ngày.

Bảo đảm: Các bà vợ
Sẽ rất thích, và rồi
Tha cho chồng nhiều tội.
Không đúng, cứ đền tôi.

Nhắc lại, về bản chất,
Đàn bà thích được chiều,
Thích được chồng ve vuốt,
Y hệt như loài mèo.

797
Người trẻ mà nói chuyện
Trống không, không hỏi thưa,
Thì đúng là khó chịu.
Cái ấy ta biết thừa.

Nhưng ai quá lễ phép,
Quá nhanh nhẩu, lạ sao,
Cũng làm ta khó chịu
Và cứ thấy thế nào.

798
Đức Khổng Tử từng dạy:
Khi làm khách người ta,
Thì điều tối kỵ nhất
Là trách móc chủ nhà.

Điều này lại càng đúng
Với khách không được mời,
Tức là khách trên mạng.
Càng giữ ý, giữ lời.

Tôi khuyên các bạn trẻ:
Vì còn trẻ, là người
Đọc chưa nhiều, biết ít,
Ít cả sự hiểu đời,

Thì lặng lẽ mà đọc.
Như chiếc bình ac-qui.
Cứ lặng lẽ tích điện.
Nhận xét mà làm gì.

Có thể có gì đó
Chưa hợp với ý mình,
Thì đọc thế, biết thế.
Nên khiêm tốn làm thinh.

Đấy là chưa nói việc
Mình nhận xét, nhỡ lời,
Không đúng, thành lố bịch,
Bị người ta chê cười.

Hãy nhớ, mình tìm đọc,
Chứ chẳng ai bắt mình.
Hoặc nếu thấy mình giỏi,
Hơn người và thông minh,

Thì lập luôn trang web
Cho người khác vào xem?
Sự đời là thế đấy.
Chẳng biết nói gì thêm.

799
Nói thật với các bác,
Về khoản nịnh đàn bà,
Thì tôi hơi bị giỏi
Và thuộc hàng chuyên gia.

Nịnh đầm không khó lắm,
Lại chẳng tốn đồng nào.
Mà lợi thì rất lớn.
Để tôi nói vì sao.

Năm tôi bốn mươi tuổi,
Tôi tán Mụ nhà tôi.
Nàng xinh, nên cao giá,
Lại còn trẻ, và rồi

Một hôm Nàng thỏ thẻ,
Chưa cho tôi cầm tay:
“Vì sao anh, tài giỏi,
Độc thân lâu thế này?”

“Nhiều cô yêu anh lắm.”
Tôi đáp, mặt rất nghiêm.
“Nhưng anh không để ý,
Vì biết sẽ gặp em!”

Một câu nịnh đẳng cấp.
Chính nhờ câu nịnh này
Mà Nàng đổi thái độ,
Lập tức cho cầm tay.

Một tháng sau cho cưới.
Chín tháng nữa, có con.
Nhờ một câu nịnh khéo,
Đáng đưa vào châm ngôn.

Vợ chồng sống hạnh phúc.
Nay tôi U bảy mươi,
Có lời khuyên quan trọng
Muốn để lại cho đời:

Phụ nữ họ thích nịnh,
Thì nịnh họ, tiếc gì.
Nịnh đầm là văn hóa.
Văn hóa đẹp, tin đi.

Còn tôi, là tác giả
Câu nịnh nổi tiếng trên,
Cho các bác sử dụng
Mà không đòi bản quyền.

800
Xưa có ông vua ác
Nói một câu thế này:
“Giá nhân loại chung cổ,
Chém một nhát thì hay.”

Còn Bairơn vĩ đại,
Cũng khiêm tốn như tôi.
Ông ước toàn phụ nữ
Có chung một đôi môi

Để ông hôn một thể.
Tôi, cũng như Bairơn,
Vốn rất yêu phụ nữ,
Nên chẳng mong gì hơn.


PHẦN CHÍN

801
Đức Khổng Tử từng dạy:
“Khó là lòng thương yêu.
Trong khi đó, ngược lại,
Thù hận dễ hơn nhiều.

Tương tự, làm điều tốt
Khó, và ít người làm.
Làm điều ác, điều xấu
Dễ, và nhiều người làm.”

802
Bản thân người phụ nữ
Là cái đẹp ở đời.
Ừ, sao ta, với họ,
Nhiều khi cứ nặng lời?

Bản thân người phụ nữ
Là hạnh phúc, tình yêu.
Ừ, đàn ông thô lỗ,
Sao thế nhỉ, còn nhiều?

803
Tay anh không sạch lắm,
Đừng chạm vào người ta.
Ý nghĩ anh vấy bẩn,
Không lại gần đàn bà.

Đừng nghĩ anh phái mạnh
Mà vung tay, nặng lời.
Làm thế là anh yếu.
Thậm chí chưa là người.

804
Già, vẫn luôn cẩn thận.
Nhiều khi vẫn vêu đầu
Vì va phải quá khứ,
Làm rung sợi buồn đau.

Quạt nóng bật hết cỡ.
Chăn không một, mà hai.
Nhiều khi vẫn thấy lạnh,
Buồn, nghĩ tới tương lai.

805
Tôi xin các bạn trẻ
Khi đi giữa đường đời,
Đừng dẫm bóng tôi nhé.
Tôi đau đấy, điếng người.

Nói thật với các bạn.
Suốt đời tôi cô đơn.
Chỉ chiếc bóng là bạn
Ngoài ra không gì hơn.

806
Tôi thấy không gì đẹp
Bằng phụ nữ mang bầu.
Bầu càng to càng đẹp.
Nghiêm túc, không đùa đâu.

Vì họ mang trong bụng
Cả hành tinh chúng ta.
Cả tình yêu, sự sống,
Triết học và thơ ca.

Trong cái bầu lớn ấy
Họ mang cả nỗi đau.
Tôi đề nghị tất cả
Thấy họ, cúi thấp đầu.

806
Có điều này, cũng lạ,
Nghĩ, lại thấy buồn cười,
Rằng đồng nghiệp trong Hội
Quả thật rất ít người

Đọc thơ, văn tôi viết.
Không nhận xét một lần.
Không nói, cứ như thể
Không có Thái Bá Tân.

Buồn cười, chuyện vặt ấy
Chẳng đáng nói làm gì.
Nhưng quả thật như thế.
Tin hay không thì tùy.

807
Ừ, Năm Mới! Thì đón!
Nhưng lòng thì không vui.
Lại già thêm tuổi nữa.
Lại một mình, ngậm ngùi.

Ngậm ngùi cả việc vặt:
Vợ hứa tặng rượu ngon.
Xấu hổ không dám nhắc.
Mà Mụ thì im luôn.

Chỉ vui với ý nghĩ
Mụ Cháu đã lớn rồi,
Đủ học đàn, học chữ.
Lên đường Nam Tiến thôi!

808
Có những phút, thật lạ,
Không đâu bỗng thấy buồn.
Dù nghĩ toàn cái đẹp,
Tức là về cháu con.

Những ý nghĩ đẹp ấy
Bỗng đè nặng lên tim.
Đến mức người muốn khuỵu,
Ngồi rất lâu, ngồi im.

Nếu đời đổ tai họa,
Xin đổ hết lên tôi.
Già rồi, tôi chịu được.
Sẵn sàng chịu gấp đôi.

Con cháu tôi quá trẻ,
Xin trời Phật hãy tha.
Để tôi nhận tai họa.
Tôi quen khổ, lại già.

Sống ở đời, hẳn vậy,
Như chân lý hiển nhiên -
Cha mẹ nhận giông tố
Cho con cháu bình yên.

809
Đêm qua say, trời lạnh.
Đêm cuối cùng trong năm.
Thế mà cứ nấn ná
Mãi không dám đi nằm.

Sờ sợ cái cảm giác
Trời lạnh, lại đầy sương.
Đêm mơ, quờ quạng mãi
Không tìm thấy mép giường.

811
Hôm qua đi xứ Lạng.
Suýt nữa thì nổi khùng -
Dọc đường thấy nhiều biển
Sặc sỡ và to đùng.

Biển khoe làng Văn Hóa,
Hoặc huyện nọ, xã kia
Là Anh Hùng Lao Động.
Nhiều lắm, nhìn mà ghê.

Đang vui, tự nhiên cáu
Thương cho cái nước mình.
Vì đó là dấu hiệu
Sự xuống cấp văn minh.

812
Nằm mãi không ngủ được.
Ngồi xuống đàn dương cầm.
Nhạc Mozart đầy nắng.
Giá lạnh đêm cuối năm.

Mười ngón tay ca hát,
Mà thầm khóc trong lòng,
Khi vấp phải nốt khó,
Chợt ngậm ngùi thương ông.

Tác giả của ánh sáng,
Của hạnh phúc, tình yêu.
Chết, chôn hầm công cộng.
Chết lạnh. Vì quá nghèo.

813
Chợ Đông Kinh, xứ Lạng.
Đi ngang dọc ba lần.
Không thấy ai mặc rách
Hay phải vá áo quần.

Kể với chủ khách sạn.
Lão cười: “Bác hay ghê.
Giờ ai mặc áo rách!
Bác như ông nhà quê!”

Vẫn vui dù bị mắng.
Vui vì dân nước mình
Mặc quần áo lành lặn.
Chắc không mượn, của mình.

Điều này quan trọng lắm.
Tiếc lớp trẻ ngày nay
Vì quần áo thừa mứa
Nên không hiểu điều này.

PS
Nhớ xưa được xuất ngoại,
Đi hội nghị nhà văn.
Chiếc áo trông còn được.
Tiếc pic-kê đít quần.

Tiếng Anh nói thông thạo.
Bài phát biểu ô-kê
Chỉ luôn lo ngay ngáy
Chiếc quần bị pic-kê.

Xưa nữa, thời phong kiến,
Đến Nguyễn Du, vĩ nhân,
Trừ xà lỏn, trưng diện
Chỉ một bộ áo quần.

Còn thờ xưa, xưa nữa,
Ai cũng biết điều này:
Bố con Chử Đồng Tử
Chung chiếc khố hàng ngày.

Đủ ăn và đủ mặc -
Hạnh phúc lớn ở đời.
Trẻ con đừng sướng quá
Mà tớn lên chê cười.

814
Tôi đã vắt kiệt sức
Cho Thơ và cho Đời.
Gần như đã thấu hiểu
Buồn vui một Kiếp Người.

Cũng sắp đạt tới đích
Của cái Nghiệp Thơ Văn.
Đời ư? Sáu lăm tuổi,
Cái kết cũng rất gần.

Còn gì nữa không nhỉ?
Không nhiều, nhưng chắc còn.
Một nửa dành cho Phật.
Nửa kia cho cháu con.

Chỉ mong khi nhắm mắt,
Các bạn nghĩ về tôi:
“Ông Béo đã sống đẹp.
Thơ viết cũng không tồi.”

Thế là tôi hạnh phúc.
Trên ấy, trên Niết Bàn,
Tôi tiếp tục cầu nguyện,
Mong các bạn bình an.

815
Mệt, gục đầu ngủ thiếp.
Chợt thấy A Nan Đà
Đưa tôi đến, lặng lẽ
Đứng trước Phật Thích Ca.

Ngài nhìn tôi không nói,
Nhưng đầy lòng từ bi.
“Ta biết con rất cố,
Nhưng còn nhiều Sân Si.

Mà rồi, chưa đến lúc
Con được lên Cõi Trời.
Còn nhiều việc dang giở
Ở dưới ấy, Cõi Người.”

Cúi thấp đầu tạ Phật
Tôi lặng lẽ đi ra.
Lặng lẽ xuống hạ giới
Cầm tay A Nan Đà.

*
Chiếc vi tính vẫn đợi.
Hình như đã rạng ngày.
Tiếp tục gõ bàn phím.
Lạnh từng đầu ngón tay.

815
Có một dạng say nữa
Nên đưa vào châm ngôn.
Ngoài say tình, say rượu,
Ta có thể say buồn.

Một cái buồn vớ vẩn
Được mân mê trên tay,
Vô tình thành buồn thật,
Buồn càng lâu, càng say.

Một cách không ý thức,
Phiêu diêu trong cõi buồn,
Ta buông xuôi, mệt mỏi
Cả thể xác, tâm hồn.

Thế là say, say lịm,
Nghĩ toàn điều nặng nề.
Bỏ việc đang làm giở,
Ngồi thẫn thờ, ủ ê…

Thực sự là thế đấy.
Hãy cảnh giác với mình.
Say buồn còn nguy hiểm
Hơn say rượu, say tình.

816
Một friend nữ trót lầm lỡ, xin lời khuyên

Mình dại thì mình chịu.
Trót ngã thì đứng lên.
Cố gượng đau, nếu được,
Đừng ủ ê, buồn phiền.

Tất cả còn phía trước.
Đường còn dài, còn lâu.
Nào đưa tay, bác đỡ.
Hãy làm lại từ đầu.

817
Vua Gia Long Nguyễn Ánh
Nói một câu rất hay
Về đạo Cơ Đốc Giáo.
Đại khái ý thế này:

Đạo Cơ Đốc rất tốt,
Rất hợp với lòng ta.
Nhưng ta không theo được,
Vì một lẽ, đó là

Theo đạo này, thật tiếc,
Chỉ một vợ một chồng.
Ta thì muốn hơn thế,
Dẫu ta nói thực lòng,

Rằng cai trị một nước
Dễ, đơn giản hơn nhiều
So với việc quản lý
Mấy bà vợ ta yêu.

818
Anh làm việc gì đó
Nếu được người ta khen.
Thích thì nghe cho biết.
Đừng tin mà tớn lên.

Cứ làm gì anh muốn.
Tuyệt đối không nghe ai.
Lượng khả năng, lượng sức.
Thong thả, đường còn dài.

Người đời rất hào phóng
Khi ban phát lời khen.
Nhưng sẽ kém hào phóng
Khi đụng đến túi tiền.

819
Ngày xưa vua Tự Đức
Cấp tiền và cấp nhà
Để ông Lê Ngô Cát
Soạn Quốc Sử Diễn Ca.

Đó là bộ sách lớn
Gần bốn nghìn câu thơ
Viết theo thể lục bát,
Nhiều người thuộc đến giờ.

Đã là con dân Việt
Thì phải biết sử mình.
Vua Tự Đức làm thế
Là ông vua thông minh.

Chẳng vua, chẳng hoàng đế,
Tôi là Thái Bá Tân,
Với tấm lòng yêu nước
Của anh phó tường dân,

Lâu nay tôi cặm cụi
Viết Quốc Sử Diễn Ca,
Nhà nước không thèm biết,
Không cho tiền, cho nhà.

Mà nào đâu có ít,
Hơn sáu trăm trang thơ,
Viết về thời dựng nước
Cho đến tận bây giờ.

Tôi đã đem bản thảo, -
Sự thật, dẫu khó tin, -
Đến hai nhà xuất bản,
Đều bị từ chối in.

Cái nước ta thế đấy,
Các bác thấy buồn không?
Được, tôi in, tôi có
Lương hưu bốn triệu đồng.

Đã có gan, có sức
Viết Quốc Sử Diễn Ca,
Tôi sẽ không ngần ngại
Chết vì sử nước nhà.

Hẳn thế, nhất định thế.
Vì Tổ Quốc thân yêu
Bao người đã, đang chết.
Tôi chẳng lăn tăn nhiều.

Vậy các bác hãy đợi
Và đọc cho cháu con.
Tôi trao hết, cho hết,
Chỉ chừa lại cái buồn.

820
Một nhà thơ, cũng lớn,
Từng vang bóng một thời,
Bị chửi vì nhỡ bút
Viết mấy câu để đời.

Tức là để tiếng nhục
Với con cháu về sau.
Mới biết nghề thơ phú
Không an toàn lắm đâu.

Vì người đời, bản chất,
Cạn nghĩ, bạc như vôi.
Anh viết nghìn bài tốt,
Trót nhỡ một bài tồi,

Thì lập tức tất cả,
Những người từng khen anh
Sẽ chồm lên sỉ vả
Như một lũ thần kinh.

Người đời luôn vẫn thế
Và sẽ thế - thì sao?
Từ lâu tôi đã biết,
Không ngạc nhiên tẹo nào.

Cứ khen chê mặc sức.
Tôi là người hơi kiêu,
Lại biết tỏng người khác,
Nên chẳng quan tâm nhiều.

821
Tặng Mai Quỳnh Giang

Người thích ăn, to béo
Là những người đáng yêu.”
Julia Child nói thế,
Làm tôi suy nghĩ nhiều.

Có lẽ bà nói đúng.
Tôi nhận thấy ở đời,
Người béo thường tốt bụng,
Xởi lởi và hay cười.

Con gái béo rất đẹp.
Cái gì cũng tròn tròn.
Mũm mĩm, như múi mít,
Thoạt nhìn đã thấy ngon.

Vậy nhé, đừng sợ béo,
Sợ bị chê ăn nhiều.
“Người thích ăn, to béo
Là những người đáng yêu.

822
Mới tròn hăm bảy tuổi,
Lê Hoàn đã được phong
Giữ chức Đại nguyên soái,
Lập được nhiều chiến công.

Còn Quang Trung Nguyễn Huệ,
Hơn hai chục xuân xanh
Đã đánh Đông dẹp Bắc,
Rồi đại phá quân Thanh.

Còn nay thì sao nhỉ,
Các chàng trai của ta?
Nhiều khi nhìn, nẫu ruột,
Ngẫm buồn cho nước nhà.

Những chàng trai khỏe mạnh,
Hiểu biết nhiều hơn xưa.
Chỉ tiếc lòng yêu nước
Chỉ ở mức vừa vừa.

823
Tiền không tốt, không xấu.
Đơn giản chỉ là tiền.
Là cái, nếu không có,
Nhiều lúc quả cũng phiền.

Trường hợp người có nó
Mà đâm hư, tiếc thay,
Thì tiền chỉ làm lộ
Bản chất của người này.

824
Tặng bác Lê Thanh Thản

Hôm nay tôi lại gặp
Bác đại gia nông dân.
Bắt tay tôi, bác nói:
“Chào bác Thái Bá Tân.

Bác khen tôi tỉ phú
Nhưng bác mới thực giàu.
Giàu hơn tôi gấp bội.
Nói thật, không đùa đâu.

Bác giàu cái chữ nghĩa,
Lại kèm theo tấm lòng.
Giàu tiền, bác thừa biết,
Rốt cục cũng thành không.

Tôi sẵn sàng đổi hết
Những gì có hôm nay
Để được thành tác giả
Tập thơ Châm Ngôn này!”

Bác nói nghiêm túc lắm,
Nhưng tôi hiểu bác đùa.
Vẫn mừng vì bác biết
Cái gì có thể mua

Và cái gì không thể.
Và rằng dẫu đại gia,
Bác còn biết giá trị
Của chữ nghĩa, thơ ca.

Lại thầm kính trọng bác.
Lại tự hào đồng hương.
Quê tôi nhờ có bác,
Thêm bệnh viện, thêm đường.

Kính trọng vì làm ruộng,
Thành đại gia siêu giàu.
Nhưng bác rất có học.
Nói thật, không đùa đâu.

825
Tôi đã viết suýt soát
Hai nghìn bài châm ngôn.
Loại thơ ngắn, giản dị,
Cũng có chút dạy khôn.

Lần nữa xin nhắc lại,
Rằng có một số bài
Tôi lấy ý người khác
Rồi thêm bớt rông dài.

Có bài ghi tác giả,
Nếu tiện ý, tiện vần.
Nhiều bài không ghi được,
Đành để sau sửa dần.

Kê cũng nhiều đấy nhỉ,
Trên dưới hai nghìn bài.
Sau, nếu được xuất bản,
Thành tập Một, tập Hai.

Tập Một có Phụ Lục
Tứ Thư, Tam Tự Kinh.
Tập Hai có Esop,
Thơ ngụ ngôn thông minh.

Giờ phải làm việc khác.
Mà việc thì còn nhiều.
Già rồi, đang tự hỏi
Còn sống được bao nhiêu.

Châm ngôn là bài học
Từ kinh nghiệm cuộc đời.
Mong bạn đọc tham khảo,
Tu dưỡng để thành người.

Thái Bá Tân
Hà Nội, 3. 12. 2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét