THƠ CHÂM NGÔN, TỪ TẬP MỘT
ĐẾN TẬP BỐN, phần 4
1
Cây
ngay thường chết đứng,
Dây
leo chẳng hề gì.
Đó
cũng là sự thật,
Tin
hay không thì tùy.
4
Nhiều
khi, kể cũng lạ,
Rằng
đời cũng cần buồn.
Vì
đời mà vui quá,
Đời
sẽ thành rất buồn.
5
Muốn
xây nhà, trước hết
Phải
làm móng, đổ nền.
Xưa
nay ai có thể
Túm
tóc mình kéo lên?
6
Không
hề có khái niệm
Bất
hạnh hoặc không may,
Chỉ
có cách nhìn nhận
Tiêu
cực về điều này.
7
Biết
nơi mình đang đứng
Là
quan trọng, dẫu sao
Cái
thực sự quan trọng:
Biết
mình đi hướng nào.
8
Ở
đời, hỏi có gì
Hơn
lòng thương, lẽ phải?
Mọi
cái sẽ qua đi,
Chỉ
tình người ở lại.
9
Bắt
đầu từ việc dễ,
Phải
từ từ, vừa vừa:
Ai,
một tay, có thể
Nâng
cả hai quả dưa?
10
Giúp
thành công, xin có
Một
bí quyết nho nhỏ:
Hãy
làm việc bình thường
Bằng
nghị lực phi thường.
12
Không
phải ai cũng biết
Cái
nghịch lý thế này:
Muốn
giữ chặt hạnh phúc
Thì
cần phải nới tay.
13
Theo
qui luật vật lí:
Cho
thì sẽ không còn.
Theo
qui luật từ thiện:
Cho
- mình sẽ nhiều hơn.
15
Có
thể ta không thắng,
Nhưng
phải đấu đến cùng.
Có
thể không thành công,
Nhưng
phải luôn có gắng.
16
Lời
nói và thời gian -
Phải
suy đi, tính lại,
Vì
cả hai cái này
Không
thể nào lấy lại.
17
Gặp
khó khăn, mất mát,
Bất
cứ với điều gì,
Đừng
tìm một lối thoát,
Mà
tìm một hướng đi.
20
Giá
trị một món quà
Không
ở lớn hay nhỏ,
Mà
ở cách người ta
Nói
và đưa tặng nó.
21
Tai
họa thường bắt đầu
Bằng
một cơn cuồng giận,
Và
kết quả về sau
Là
nỗi buồn hối hận.
24
Làm
quen với một người
Thường
nhanh và không khó,
Nhưng
phải mất cả đời
Để
quên đi người đó.
25
Nói
câu “Anh yêu em!”
Chỉ
vài giây, tuy vậy,
Ta
phải mất cả đời
Để
chứng mình điều ấy.
26
Con
tiêu tiền bố mẹ
Coi
như chuyện đương nhiên.
Hiếm
khi thấy bố mẹ
Ngửa
tay xin con tiền.
27
Con
người phải buồn đau
Cô
đơn và quẫn bách,
Vì
thay cho xây cầu,
Họ
xây tường ngăn cách.
29
Chúng
ta ai cũng chết
Chỉ
duy nhất một lần,
Vì
vậy phải cố gắng
Để
chỉ chết một lần.
31
Cuộc
đời là cuốn sách
Phải
đọc chậm, dần dần,
Vừa
đọc vừa suy ngẫm,
Vì
chỉ đọc một lần.
36
Nụ
cười mang hạnh phúc
Cho
những người xung quanh.
Nụ
cười mang hạnh phúc
Chủ
yếu cho chính anh.
42
Ai
không muốn mất bạn,
Xin
hãy nhớ điều này:
Cứ
cho, nếu có thể,
Hỏi
vay, không cho vay.
43
Mọi
việc không vô cớ,
Vậy
đừng quên điều này:
Trong
cái may có rủi,
Trong
cái rủi có may.
44
Càng
sống, càng thấy đúng
Một
chân lý hiển nhiên:
Cái
gì cũng mua được,
Không
ít thì nhiều tiền.
45
Điều
này luôn vẫn đúng,
Mọi
thời và mọi nơi:
Thời
gian là thầy thuốc
Vĩ
đại nhất trên đời.
46
Kiếm
được tiền là khó,
Tiêu
tiền khó hơn nhiều.
Muốn
đánh giá ai đó,
Hãy
nhìn cách chi tiêu.
47
Lo
việc nghĩa - quân tử.
Lo
việc lợi - tiểu nhân.
Quân
tử càng quân tử,
Biết
kiếm tiền khi cần.
48
Việc
đã quyết là làm,
Đem
hết sức mà làm.
Không
tìm cớ trì hoãn,
Mà
làm phải ra làm.
49
Con
người, về bản chất
Là
tham và vô ơn.
Nhờ
học hỏi, từng trải,
Chuyện
ấy mới đỡ hơn.
50
Hành
vi của con người -
Ai
dùng người nên nhớ -
Chi
phối bởi hai điều:
Lòng
tham và nỗi sợ.
51
Đời
người không quá ngắn
Để
nở một nụ cười.
Nhưng
cũng không dài quá
Để
suốt ngày ăn chơi.
52
Để
sống vui, hạnh phúc,
Có
tiền là rất cần.
Nhưng
chỉ dừng ở đó,
Hạnh
phúc mới một phần.
53
Hèn,
đương nhiên là xấu,
Nhưng
đôi khi cũng cần:
Nhẫn
nhục lo việc lớn -
Gọi
là hèn đại nhân.
54
Đường
khó khăn không phải
Do
cách núi, ngăn sông.
Khó
ở chỗ ta ngại
Vượt
núi và vượt sông.
55
Thú
vị khi làm người
Còn
nhiều cái chưa biết.
Động
lực sống ở đời
Lại
chính là cái chết.
56
Không
ai được phép chọn
Bố
mẹ và nơi sinh.
Bố
mẹ càng nghèo khổ,
Càng
yêu bố mẹ mình.
57
Người
nói xấu người khác
Cho
bạn nghe, có ngày
Họ
nói xấu về bạn
Y
hệt theo cách này.
59
Không
nhất thiết thông minh
Để
thành người may mắn.
Nhưng
phải rất may mắn
Mới
thành người thông minh.
63
Tàn
nhẫn, nhưng quả thật
Rằng
đôi khi chính anh
Phải
chấp nhận tàn nhẫn
Để
làm điều tốt lành.
65
Đêm,
trời lạnh, hãy nhớ
Chuyển
lửa cho người bên.
Phật
Thích Ca đã dạy:
Đèn
thắp sáng từ đèn.
66
Mọi
cái có giới hạn,
Chỉ
duy nhất ở đời
Một
cái không giới hạn -
Sự
đểu cáng của người.
68
Có
một điều thật lạ:
Thời
gian vẫn trôi qua
Cả
khi ta vội vã
Hay
nằm lười ở nhà.
69
Dễ
thấy vết bẩn nhỏ
Trên
tấm kính trong phòng,
Thế
mà nhiều khi khó
Thấy
nó lớn và trong.
70
Khi
đang ăn, ai đó
Nhỡ
làm đổ bát canh,
Người
thực sự thông minh,
Coi
như không nhìn thấy.
71
Có
thể không ai biết
Việc
mình làm không hay,
Nhưng
trời biết, mình biết -
Quan
trọng ở chỗ này.
72
Phải
dạy sao để trẻ,
Trong
cái nhỏ, cái to,
Biết
rằng quan trọng nhất
Không
phải xin, mà cho.
73
Sách
tinh lọc kiến thức
Của
bao đời xưa nay,
Do
vậy học ở sách
Còn
hơn học ở thầy.
76
Sống
thật, dễ bị lừa,
Nhưng
vẫn nên sống thật.
Ngay
cả khi bị lừa,
Niềm
tin đừng để mất.
79
Chúng
ta ngại thừa nhận
Một
thực tế hiển nhiên,
Rằng
người bạn tốt nhất
Cuối
cùng vẫn là tiền.
80
Anh
kêu đời tráo trở.
Thì
thế mới là đời.
Nếu
mọi cái tốt đẹp,
Anh
khó mà thành người.
81
Không
chỉ là gánh nặng
Đè
lên vai, tuổi già
Còn
là gia tài quí
Của
mỗi một chúng ta.
82
Đối
với người trẻ tuổi,
Các
sai lầm trong đời
Thậm
chí còn cần thiết,
Nếu
không, khó thành người.
83
Ta
vui hay ta khổ,
Đời
vẫn cứ trôi qua
Theo
cách riêng của nó,
Mà
không thèm hỏi ta.
84
Nếu
tất cả đều giàu,
Thì
coi như nghèo hết.
Nếu
tất cả giống nhau,
Xã
hội coi như chết.
86
Như
chờ sinh, bà mẹ
Muốn
sinh con đúng ngày.
Cái
gì đến sẽ đến,
Vội,
chắc gì đã hay.
87
Có
thể luật nhân quả
Chỉ
là cái răn đời,
Nhưng
nhờ luật nhân quả,
Người
tốt hơn với người.
88
Không
tin vào thần phật,
Khó
tin vào chính mình.
Không
tin vào trời đất
Là
xúc phạm thần linh.
89
Khi
đi về phía trước,
Phía
mặt trời long lanh,
Tức
là ta để lại
Bóng
tối sau lưng mình.
93
Thật
may: Ta không giàu.
May
nữa: Ta phải chết.
May
còn có buồn đau.
Vì
sao? Ngẫm thì biết.
94
Đời
vừa như con đĩ,
Vừa
cô gái đáng yêu.
Anh
muốn gì cũng được,
Cái
gì nó cũng chiều.
95
Suy
cho cùng, sống xấu
Cũng
chẳng lợi hơn gì.
Cứ
bắt chước Lão Tử,
Sống
lành, sống vô vi.
96
Tu
thân rồi tề gia,
Trị
quốc, bình thiên hạ.
Nếu
làm ngược, chúng ta
Tất
sẽ gặp tai họa.
97
Câu
“Khinh tiền, trọng nghĩa”
Rất
chí lý, tuy nhiên,
Chí
lý hơn nên nói:
“Trọng nghĩa, trọng cả tiền.”
98
Người
ta nghiện, quả thế,
Chỉ
toàn thứ đắng cay.
Ngẫm
mà xem, có lẽ
Không
ngẫu nhiên điều này.
99
Giàu
cũng chẳng làm gì.
Danh
cũng chẳng làm gì.
Vậy
sống để làm gì?
Thực
ra, chẳng làm gì.
100
Ai
cũng sống vì mình,
Mà
nên sống vì mình,
Rồi
mới vì người khác,
Tức
là cũng vì mình.
101
Có
thể không có trời,
Nhưng
ta sống ở đời,
Để
yên tâm, chắc chắn,
Ta
nên tin có trời.
102
Bí
quyết để có tiền
Là
không chỉ kiếm tiền,
Mà
còn biết tiêu tiền
Và
luôn để dành tiền.
104
Thật
lạ, đời cũng cần
Thằng
ngu, cô gái xấu.
Đời
sẽ buồn một khi
Toàn
thiên tài, hoa hậu.
105
Về
già, con mới biết
Một
chân lý hiển nhiên:
Bố
mẹ nhận bão tố
Cho
con cháu bình yên.
106
Trong
các tội ở đời,
Lớn
nhất - tội bất hiếu.
Tiếc,
chỉ khi có con,
Điều
này ta mới hiểu.
107
Nghèo
không phải tội lỗi,
Nếu
có thể, đừng nghèo.
Nhưng
giàu mà phạm tội,
Nếu
có thể, cứ nghèo.
108
Ai
chưa từng bị đói,
Sẽ
không biết mình no.
Người
theo Ấn Độ giáo
Không
nói: “Ngu như bò”.
109
Có
thể với mọi người
Bạn
là hạt cát nhỏ.
Có
thể với ai đó
Bạn
là cả cuộc đời.
110
Người
ta có thể quên
Lời
bạn nói sai trái,
Nhưng
không bao giờ quên
Ấn
tượng bạn để lại.
111
Một
khi đã quyết định,
Thì
phải bắt đầu ngay.
Không
tìm cớ trì hoãn.
Bây
giờ, ngay lúc này!
112
Không
phải chuyện nhân quả,
Nhưng
sự thật: Vốn thường,
Ai
yêu thương nhiều quá,
Sẽ
chết vì yêu thương.
114
Không
tin vào chính mình,
Rồi
băn khoăn, lần lữa,
Tức
là chưa bắt đầu,
Đã
thất bại một nửa.
115
Anh
có thể là người
Công
tâm, can đảm nhất,
Cũng
đừng trách những người
Không
dám nói sự thật.
117
Thường
vẫn thế, ta buồn,
Khi
mất mát, dù nhỏ.
Thế
mà ta ít vui
Với
cái ta đang có.
118
Saadi,
ai cũng biết,
Đã
chia ba cuộc đời
Để
đọc, đi và viết.
Phần
còn lại - nghỉ ngơi.
120
Trời
- lúc nắng, lúc mưa.
Người
- lúc vui, lúc khổ.
Đừng
quá thiếu, quá thừa.
Đừng
quá lớn, quá nhỏ.
121
Khi
ta sống hết mình,
Nghĩa
là ta quên mình.
Tưởng
không sống cho mình,
Nhưng
lại sống cho mình.
123
Bạn
là một thế giới
Duy
nhất, không giống ai,
Nhiều
tầng như vũ trụ,
Bí
ẩn như con bài.
124
Thực
tài luôn là người
Cứ
lặng lẽ làm việc.
Bất
tài luôn là người
Cứ
nằm dài than tiếc.
125
Sách
- sản phẩm vĩ đại
Và
quí nhất ở đời.
Không
có sách, nhân loại
Không
bao giờ thành người.
130
Đàn
ông không có vợ
Héo
khô về tâm hồn.
Đàn
bà không đẻ con
Héo
khô về thể xác.
132
Không
có gì biến mất,
Không
có gì ngẫu nhiên.
Trăng
lặn, trăng lại mọc,
Hết
tiền, lại có tiền.
134
Khi
mới sinh, bạn khóc
Còn
mọi người thì cười.
Mong
bạn vui, lìa đời
Để
lại nhiều tiếng khóc.
135
Ý
nghĩa của cuộc sống
Luôn
nằm trong lao động.
Còn
nghỉ ngơi, vô lo
Chỉ
khi ta xuống mồ.
136
Người
có chí tiến thân,
Số
phận sẽ dìu dắt.
Người
ngồi ì, bất cần,
Số
phận sẽ xếp đặt.
138
Con
người vốn bảo thủ.
Việc
của mình, cứ khuyên.
Nghe
hay không tùy họ,
Đừng
áp đặt, thêm phiền.
140
Con
đường đến thành đạt,
Vừa
ngắn, vừa an toàn,
Là
học vấn, hơn thế,
Sống
lại được thanh nhàn.
141
Đừng
so người với ta,
Đừng
so ta với người,
Vì
được sinh ra đời,
Ai
cũng là đặc biệt.
142
Ta
viện đủ lý do,
Cùng
một việc, một lúc
Để
làm hoặc không làm,
Mà
nghe đều thuyết phục.
143
Thôi
ước mơ, hy vọng,
Nghĩa
là ta ngừng sống.
Con
người có thể bay,
Tiếc
ta quên điều này.
145
Shakespeare
nói chí lý
Yêu
thì yêu mọi người.
Tin
thì tin vài người.
Ghét
- không ghét ai cả.
147
Khi
có trẻ nghèo đói
Không
khoe con mình giàu.
Với
người không chỗ ở,
Đừng
nhắc chuyện nhà lầu.
149
Điều
này rất quan trọng:
Chọn
bạn nào để chơi.
Quan
trọng hơn: Không để
Cái
bẩn bám lên người.
150
Đừng
làm phiền người khác,
Khi
có thể tự làm.
Khi
phần mình đã có,
Phần
của người, đừng tham.
151
Khi
bắt đầu công việc,
Phải
luôn luôn lạc quan.
Còn
nếu muốn bi quan,
Hãy
chờ khi xong việc.
152
Dù
chuyện gì xẩy ra,
Cũng
tĩnh tâm để hiểu
Rằng
cuộc sống chúng ta
Quả
là điều kỳ diệu.
153
Lincohn
đúng khi nói:
Ta
thất bại ra sao
Không
quan trọng bằng việc
Chấp
nhận nó thế nào.
154
Đừng
đổ lỗi số phận
Thất
bại hoặc ưu phiền,
Phải
thẳng thắn nhìn nhận
Một
phần mình gây nên.
155
Tốt
là khi lặng lẽ
Làm
việc tốt cho đời.
Xấu
là khi lặng lẽ
Lo
bòn vét của đời.
156
Không
biết thì cứ hỏi
Chẳng
có gì đáng chê.
Ai
không biết lắng nghe,
Không
bao giờ biết nói.
157
Có
thể bạn ngu dốt
Một
chốc khi hỏi người.
Ai
dốt, không dám hỏi,
Sẽ
ngu dốt suốt đời.
158
Người
khiêm tốn thực sự
Là
người biết rõ mình,
Dám
nói điều mình biết,
Dám
nhận mình thông minh.
159
Bạn
đã thử sức chưa,
Mà
nói mình không thể?
Chưa
bắt đầu, làm sao
Biết
được khó hay dễ?
161
Cái
tốt nhất ta có
Chính
là lòng trung thành,
Sự
kính trọng, thanh danh.
Mọi
cái đều từ đó.
163
Kẻ
lười biếng không biết
Nghịch
lý này của đời:
Chỉ
những ai làm việc
Mới
thực sự nghỉ ngơi.
164
Muốn
hay không cũng vậy:
Quay
lưng với mặt trời,
Rốt
cục ta chỉ thấy
Cái
bóng mình mà thôi.
165
Nếu
thực sự ta hiểu
Người
khác như hiểu ta,
Thì
lỗi lầm của họ
Ta
dễ dàng bỏ qua.
166
Ta
miễn phí tiêu dùng
Những
tháng năm trước mặt.
Nhưng
năm tháng đã qua
Có
giá, và rất đắt.
167
Thực
sự có nhiều người
Lời
đi trước ý nghĩ.
Nói,
chẳng biết nói gì,
Đó
là điều tối kỵ.
168
Phải
lựa chọn quần áo
Hợp
với tính cách mình.
Không
được để quần áo,
Chi
phối tính cách mình.
169
Thường
những người thông minh
Và
thực sự hiểu biết
Mới
thẳng thắn trả lời:
“Quả thật tôi không biết.”
170
Đọc
mà không suy nghĩ
Chỉ
lãng phí thì giờ.
Đọc
mà không nhớ được
Do
khi đọc hững hờ.
171
Không
có sự nghiệp lớn,
Nếu
mọi việc trơn tru.
Cuộc
đời thường vẫn vậy,
Luôn
có luật trừ bù.
172
Thất
bại là bình thường,
Nhưng
thất bại lớn nhất
Là
không dám thử làm,
Và
đó là sự thật.
173
Thấy
điều gì chưa rõ,
Phải
tìm hiểu đến nơi.
Thà
một đêm không ngủ,
Hơn
nghi ngờ suốt đời.
175
Muốn
thực sự hơn người,
Ta
phải nhìn lên trời,
Vì
khi ta nhìn xuống,
Ta
thấy ta hơn người.
176
Cây
mọc được xanh tốt,
Lại
còn cho quả ngọt
Là
nhờ ở dưới cây
Xác
chết tích lâu ngày.
177
Sao
không buồn cho được,
Khi
sự thật vẫn là:
Chưa
kịp học cách sống,
Cái
chết đã chờ ta.
178
Kinh
nghiêm là cái lược
Mà
thiên nhiên, buồn sao,
Ban
cho ta khi tóc
Đã
không còn sợi nào.
179
Thành
La Mã được xây
Không
phải trong một ngày,
Nhưng
phá nó, có thể
Trời
chỉ mất vài giây.
180
Người
bác sĩ đích thực
Của
tâm hồn chúng ta
Lại
chính là triết học
Chứ
không phải thơ ca.
181
Dựa
vào tài người khác,
Ta
có thể uyên bác.
Nhưng
muốn thành thông minh,
Phải
dựa vào chính mình.
184
Thà
ngu dốt còn hơn
Thông
minh mà độc ác.
Đặc
tính của người ngu:
Chỉ
thấy lỗi người khác.
185
Ai
không biết tưởng tượng,
Không
có cánh để bay.
Có
cánh mà không bay
Là
phí óc tưởng tượng.
187
Cuộc
đời xưa và nay
Luôn
khách quan, và nó
Không
tốt, không xấu hơn
Như
bản thân vốn có.
189
Người
thực sự uyên bác,
Nói
giản dị, chân thành.
Người
tỏ ra uyên bác
Nói
rối rắm, vòng quanh.
191
Với
những kẻ muốn chết,
Giúp
cũng chẳng ích gì.
Gặp
kẻ đang khát bạc,
Thì
đừng khuyên, quên đi.
194
Học,
học nữa, học mãi,
Sớm
muộn cũng thành danh.
Cứ
kiên gan, bền chí,
Chuyện
gì làm cũng thành.
195
Có
học, không có đức
Là
người ác, đáng chê.
Có
đức, không có học,
Ấy
là người chân quê.
196
Quân
tử sống ở đời,
Như
Khổng Tử đã nói -
Trên
- không dám oán trời,
Dưới
- không nỡ trách người.
197
Nói
nhiều thì nhiều lỗi,
Và
sự thật vẫn là:
Người
biết thường im lặng,
Kẻ
dốt thích ba hoa.
198
Nếu
đã làm việc nghĩa,
Thì
không được suy bì.
Đã
anh hùng, hảo hán,
Sao
còn ngại gian nguy?
199
Người
xưa dạy: Làm việc,
Phải
làm trước mọi người.
Nếu
quả tình phải nói,
Nên
nói sau mọi người.
201
Cái
ta làm cho mình
Sẽ
mất khi ta chết.
Cái
ta làm cho đời
Sẽ
trường tồn, bất diệt.
202
Người
uyên thâm không biết
Hết
mọi cái trên đời.
Chỉ
thằng ngu mới biết
Hết
mọi cái trên đời.
203
Bạo
lực không thuần túy
Là
đánh từ bên ngoài.
Cũng
là dạng bạo lực
Khi
ghét hay thù ai.
204
Người
ác là đáng sợ.
Nhưng
đáng sợ gấp đôi
Là
khi người thiện ngồi
Thản
nhiên nhìn cái ác.
205
Không
phải là nghệ sĩ
Nếu
anh không có tài.
Có
tài không tác phẩm
Còn
tồi tệ gấp hai.
206
Mục
đích ta đeo đuổi -
Không
phải sống muôn đời,
Mà
làm cái gì đó
Sống
mãi trong lòng người.
207
Dễ,
khi anh no đủ,
Khuyên
người cam cảnh nghèo.
Nhưng
nếu anh nghèo khổ,
Liệu
anh có nghe theo?
208
Chỉ
đọc những cuốn sách
Ai
cũng đọc trên đời,
Rốt
cục anh suy nghĩ
Y
hệt như mọi người.
209
Ghét,
thù hận không khó,
Cái
khó là thương yêu.
Cũng
vậy, sống thiện khó,
Sống
ác dễ hơn nhiều.
210
Thật
lạ, cái đẹp nhất,
Luôn
hấp dẫn chúng ta
Chính
là cái chưa biết,
Còn
đâu đó rất xa.
212
Ta
sống trong thế giới
Phải
giấu khi yêu nhau,
Giữa
thanh thiên bạch nhật
Bạo
lực ngẩng cao đầu.
213
Bạn
có thể đưa ngựa
Đến
dòng suối xanh trong,
Nhưng
bất lực trước việc
Nó
chịu uống hay không.
217
Ai
luôn đứng một chỗ,
Dẫu
khôn ngoan, thông minh,
Sẽ
không nghe tiếng xích
Đang
trói buộc chân mình.
220
Bản
chất của phụ nữ
Là
hễ ta cho gì
Là
họ nhân cái ấy
Lên
nhiều lần, tin đi.
Họ
sẽ cho em bé
Nếu
nhận được tinh trùng.
Ta
cho họ căn hộ,
Họ
sung sướng vô cùng,
Và
lập tức biến nó
Thành
tổ ấm gia đình.
Chỉ
cần ta cười mỉm,
Họ
trao trái tim mình.
Thế
đấy, họ, phụ nữ,
Luôn
nhân gấp nhiều lần
Những
cái họ nhận được
Từ
bạn bè, người thân.
Và
cũng theo cách ấy,
Họ
đổ lên đầu ta
Cả
một đống phân thối,
Nếu
giở trò xấu xa.
221
Cuộc
đời như bữa tiệc,
Bạn
mời rất nhiều người.
Một
số luôn đến dự,
Một
số không nhận lời.
Một
số rất vui vẻ,
Một
số buồn ủ ê.
Một
số nán ở lại.
Một
số vội ra về.
Nhưng
bao giờ cũng vậy,
Khi
cuối cùng tiệc tan,
Chỉ
một số rất ít
Ở
lại giúp dọn bàn.
Thêm
một sự thật nữa,
Là
số ít người này
Khiêm
tốn khi ăn, nói.
Đời
vẫn thế xưa nay.
224
Phật
nói: mỗi sáng dậy,
Tức
là ta tái sinh.
Và
điều quan trọng nhất -
Ta
làm gì với mình.
225
Tai
họa kinh khủng nhất
Của
thế giới văn minh
Là
bọn điên, bọn ngốc
Rất
tin tưởng vào mình.
Trong
khi người thông thái
Và
người tốt luôn luôn
Nghi
ngờ mình, do dự.
Hơn
thế, họ dễ buồn.
228
Nếu
muốn thành vĩ đại
Thì
cứ cố mà thành,
Không
cần phải xin phép,
Vừa
đỡ mệt, vừa nhanh.
229
Vấn
đề là ở chỗ
Anh
có làm hay không.
Cả
khi rất thật lòng,
Đừng
nói: “Tôi sẽ cố.”
231
Anh
cảm thấy đau khổ
Không
có cái mình cần.
Anh
cũng thấy đau khổ
Khi
có cái mình cần.
Vì
cái mình cần ấy
Anh
không giữ được lâu,
Vì
vạn vật thay đổi.
Thay
đổi là nhu cầu.
Nó
còn là qui luật.
Qui
luật của muôn đời.
Không
ai cản được nó,
Cả
người và cả trời.
232
Chỉ
có hai lựa chọn
Bạn
đối mặt hàng ngày:
Chấp
nhận cái có sẵn,
Hoặc
tìm cách đổi thay.
234
Ta
không đánh giá mình
Bao
nhiêu lần sa bẫy.
Ta
chỉ đánh giá mình
Bao
nhiêu lần thoát dậy.
Ta
không nên tự hào
Bao
nhiêu nơi đã tới.
Nhưng
ta luôn tự hào
Tìm
ra chân trời mới.
236
Sự
cô đơn, tôi nghĩ,
Rất
bổ ích cho người.
Nó
giúp ta yên tĩnh
Suy
ngẫm về sự đời.
Người
muốn làm việc lớn,
Cô
đơn lại càng cần.
Nhiều
người chỉ chật chỗ
Và
càng thêm vướng chân.
237
Phụ
nữ không cần đẹp,
Hay
thậm chí dễ coi.
Họ
không nợ ai cả
Vẻ
ngoài ấy, và rồi
Duy
nhất một mình họ
Chỉ
cần nó, cho mình.
Người
khác ư? Mặc kệ,
Miễn
họ thấy mình xinh.
238
Thành
công, như bà chửa.
Ai
cũng mừng, cũng chào,
Nhưng
ít ai biết được
Bạn
nặng nề thế nào.
239
Người
hạnh phúc không có
Cái
tốt nhất ở đời,
Nhưng
họ biết làm đẹp
Mọi
cái có ở đời.
240
Đừng
bao giờ để ý
Người
khác đang nghĩ gì
Về
việc làm của bạn.
Cứ
kệ họ, quên đi.
Vì
bạn luôn là bạn.
Bạn
làm cái mình cần.
Đừng
mong đợi nhiều quá.
Mọi
cái sẽ đến dần.
Triết
lý này đơn giản
Giúp
tôi sống xưa nay
Nhẹ
nhàng và thoải mái
Ở
đời phức tạp này.
242
Đào
sâu tìm chân lý
Hay
đào cát giấu đầu
Để
khỏi nhìn sự thật,
Rốt
cục vẫn là đào.
244
Có
thể biết một ít
Về
tất cả mọi điều.
Nhưng
khi về một điều
Thì
phải biết tất cả.
245
Xã
hội sẽ tốt đẹp
Khi
người già như tôi
Trồng
cây non, dù biết
Bóng
nó người khác ngồi.
246
Làm
việc thiện, nhất thiết
Không
được khoe với người.
Làm
mà khoe, chẳng khác
Khoe
buôn bán với trời.
248
Những
kẻ hay thù hận
Chẳng
khác gì những người
Miệng
đang ngậm thuốc độc,
Thế
mà họ, buồn cười,
Lại
nghĩ thuốc độc ấy
Nhất
định sẽ có ngày
Giết
chết người họ ghét.
Đáng
thương loại người này.
250
Hãy
cố sống tử tế
Với
những người xung quanh
Khi
anh đang cố gắng
Leo
bậc thanh công danh.
Bởi
vì rất có thể
Do
tai họa, có ngày,
Anh
rơi xuống, lại gặp
Chính
những con người này.
251
Bóng
tối không bao giờ
Có
thể xua bóng tối.
Cũng
thế, chỉ tình yêu
Xua
hận thù, tội lỗi.
252
Cái
đau không xuất hiện
Tự
nhiên trong người anh.
Mà
nó là dấu hiệu
Cái
gì đó không lành.
254
Tình
bạn được thiết lập
Nhờ
quan hệ làm ăn
Tốt
hơn việc làm ăn
Chỉ
dựa vào tình bạn.
255
Khi
bạn nghĩ ai đó
Có
lỗi, không phải mình,
Cũng
có nghĩa là bạn
Đang
làm khổ chính mình.
Còn
khi bạn dũng cảm
Nhận
lỗi là do mình,
Cũng
có nghĩa là bạn
Đang
tự giải phóng mình.
256
Thực
ra, sự thô bạo
Chỉ
có ở những người
Muốn
tỏ ra mình mạnh,
Tự
tin và phớt đời.
257
Với
những ai thất vọng,
Hãy
nói lời yêu thương.
Hãy
chìa tay giúp đỡ
Người
ngã gục bên đường.
Vì
người, như đồ vật,
Thường
trục trặc bên trong,
Cần
sửa chữa, làm mới,
Mà
với cả tấm lòng.
258
Bộ
óc bị tác động
Bởi
niềm vui, nỗi đau,
Không
bao giờ có thể
Trở
lại giống ban đầu.
261
Ở
đời, cái đẹp nhất
Không
thể nhìn hoặc tìm,
Mà
phải cảm nhận nó
Bằng
tất cả trái tim.
266
Nhiều
người lấy làm tiếc
Về
lời nói của mình.
Rất
ít ai hối hận
Vì
mình đã lặng thinh.
268
Muốn
đánh giá ai đó
Xấu
hoặc tốt ra sao,
Hay
xem cách con chó
Yêu
anh ta thế nào.
270
Mỗi
lần máy vi tính
Hỏng
hóc gì bên trong,
Nhờ
thằng cháu cài lại,
Chỉ
một loáng là xong.
Tôi
mong ước đến lúc
Công
nghệ tiến đủ xa,
Có
chương trình cài lại
Tâm
hồn của chúng ta.
271
Thường
thành công chỉ đến
Với
những người luôn tay
Làm
việc, bận đến mức
Không
nghĩ tới điều này.
272
Bố:
“Con phải lấy vợ
Theo
ý muốn của ta!”
“Không!” “Lấy con Bill Gates!”
“Thế thì được, thưa cha.”
*
“Dạ, thưa ông Bill Gates,
Cháu
muốn lấy con ông.”
“Không”. “Nhưng cháu Chủ Tịch
Của
World Bank.” “Bằng lòng.”
*
“Xin World Bank Chủ Tịch
Bổ
nhiệm con trai tôi
Làm
CEO nào đó.
Nó,
thằng bé không tồi.”
“Không được, tôi đang bận.
Hắn
là ai, láo ghê.”
“Thưa, con rể Bill Gates.”
“Thế thì tốt. Ô-kê.”
*
Cuộc
đời là thế đấy.
Chuyện
ở huyện thường ngày.
Ở
đâu cũng thế cả.
Và
thế cả xưa nay.
273
Đến
ngày tuyệt chủng hết
Mọi
loài trong thiên nhiên,
Ta,
con người, mới biết
Mình
không ăn được tiền.
276
Mục
đích là kiếm tiền
Mà
suốt ngày đếm tiền,
Thì
đó là dấu hiệu
Không
kiếm được nhiều tiền.
280
Anh
tức giận ai đó,
Chỉ
ngón tay của mình.
Thì
ba ngón còn lại
Đang
chỉ về phía anh.
281
Hãy
cẩn thận với người
Đề
nghị việc gì đó
Mà
anh ta an toàn
Vì
không phải làm nó.
283
Suy
cho cùng, hạnh phúc
Chính
là cái quá trình
Cố
gắng đạt mục đích
Cho
người và cho mình.
Vì
con người, bản chất,
Không
bao giờ chịu yên,
Liên
tục phấn đấu mãi.
Không
hẳn chỉ vì tiền.
286
Bước
đầu tiên cần có
Để
đạt một cái gì
Là
anh phải biết rõ
Anh
muốn đạt cái gì.
287
Cuộc
đời thật kỳ diệu,
Luôn
đầy những bất ngờ.
Xưa
hay nay vẫn vậy.
Hãy
dũng cảm đón chờ.
Điều
bất ngờ mang lại
Cả
cái rủi, cái may.
Đời
mà lên kế hoạch
Thì
chán cái đời này.
289
Cuộc
sống là hạnh phúc.
Cái
chết là bình yên.
Nhưng
từ sống thành chết,
Cái
ấy mới thật phiền.
290
Cuộc
đời này không dễ
Và
phức tạp, tất nhiên.
Không
thể điều khiển nó,
Cả
khi anh nhiều tiền.
Nhưng
việc anh nhẫn nhục
Chấp
nhận nó, có ngày
Anh
sẽ vượt qua được
Tráo
trở cuộc đời này.
291
Gần
như thành qui luật:
Một
chân lý ở đời
Trước
hết bị cười diễu,
Rồi
bị đánh tơi bời.
Sau
đấy, bỗng tất cả
Khen
nó đúng và hay,
Không
một ai nhớ nó
Bị
cười, đánh trước đây.
292
Con
người như tấm kính
Lấp
lánh dưới mặt trời.
Khi
hết nắng, cũng hết
Vẻ
đẹp của con người.
Nhưng
con người vẫn đẹp
Trong
bóng tối mùa đông,
Nếu
có những tia sáng
Phát
ra từ bên trong.
293
Có
một chân lý nữa:
Rằng
mọi cái trên đời
Đẹp
cách riêng của nó,
Nhưng
chúng ta, con người,
Không
muốn hoặc không thấy
Cái
đẹp có khắp nơi.
Phần
vì ta ích kỷ,
Cũng
một phần vì lười.
298
Một
người mặc quần rách
Sẽ
bị gọi là điên.
Nhưng
nhiều người cùng điên
Thì
đó sẽ là mốt.
299
Duy
nhất chỉ hai cái
Vô
tận và muôn đời.
Đó
chính là vũ trụ
Và
cái ngu con người.
Einstein
nói thế,
Và
nói thêm, gãi đầu:
Về
vũ trụ vô tận
Tôi
chưa chắc lắm đâu.
303
Cái
gì cũng có thể
Lên
kế hoạch hàng ngày.
Trừ
việc lên kế hoạch
Sống
thế nọ, thế này.
Đơn
giản vì cuộc sống
Có
nhiều điều ngẫu nhiên.
Cuộc
sống vui nhờ có
Một
liều lượng buồn phiền.
304
Có
tỉ phú người Mỹ,
Một
người giỏi kiếm tiền,
Lần
nọ đã tuyên bố
Nghiêm
túc và thản nhiên,
Rằng
không ai có thể
Kiếm
một triệu đô - la
Bằng
con đường trung thực.
Cứ
thế mà suy ra.
Còn
Balzac thì nói,
Đằng
sau mỗi gia tài
Đều
có một tội ác.
Đúng
là một đề tài.
305
Onassis
có nói
Một
câu hay cực kỳ:
“Nếu không có phụ nữ,
Tiền
chẳng để làm gì!”
306
Lịch
sử của nhân loại
Đã
chứng minh nhiều lần:
Tình
yêu mãnh liệt nhất
Là
tình yêu thức ăn.
308
Thực
ra người giàu nhất
Không
phải người có nhiều,
Mà
người cần ít nhất,
Đặc
biệt trong chi tiêu.
309
Người
dũng cảm không phải
Không
sợ gì trên đời,
Mà
vì anh ta biết
Một
khi đã làm người,
Thì
phải sống trung thực,
Và
còn có nhiều điều
Đáng
sợ hơn nỗi sợ,
Đặc
biệt trong tình yêu.
310
Người
đầu óc khiêm tốn,
Suy
nghĩ không khác ai.
Suy
nghĩ theo số ít
Là
đầu óc hạng hai.
Người
đầu óc hạng nhất,
Tức
là người thông minh,
Trong
mọi việc đều nghĩ
Theo
cách riêng của mình.
312
Khó
tin, nhưng có thật,
Rằng
quả không ít người
Sợ,
không dám tự tử
Vì
lo hàng xóm cười.
313
Khi
ai đó nhờ bạn
Khuyên
họ nên làm gì,
Thì
người đó đã biết
Bạn
khuyên gì, tin đi.
Vì
sao họ làm thế?
Vì
họ muốn biết ngay
Bạn
nghĩ đúng như họ.
Hãy
ghi nhớ điều này.
315
Khi
một người không biết
Tự
cười diễu chính mình,
Thì
đó chính là lúc
Anh
ta bị cười khinh.
319
Đi
một mình, không bạn,
Có
thể lên đường ngay.
Đi
thành nhóm, phải đợi
Hết
người nọ, người này.
322
Bạn
bè thân thiết nhất
Rất
có thể trở thành
Kẻ
thù nguy hiểm nhất,
Vì
họ quá biết mình.
328
Điều
này nên lưu ý:
Trong
các cuộc cãi nhau
Người
khôn nói nhỏ nhẹ.
Người
ngu hét váng đầu.
330
Thường
cây nghiêng hướng nào
Sẽ
đổ về hướng ấy.
Con
người ta cũng vậy,
Đa
tình, chết vì tình.
332
Trong
mắt người ngu dốt
Không
có người thông minh.
Hệt
như bọn trộm cắp
Nghĩ
mọi người giống mình.
334
Người
Ý ghét Hy Lạp
Đến
mức nói thế này:
Sau
khi bắt tay hắn,
Phải
đếm lại ngón tay.
335
Ai
đã nghiện cờ bạc
Thì
có khuyên cũng thừa.
Giống
như sắp chết đuối,
Đừng
dọa trời đang mưa.
336
Người
đói dễ tức giận
Và
đáng sợ lắm thay.
Muốn
kiểm chứng điều ấy,
Hãy
nhịn ăn vài ngày.
338
Phòng
tối thì thắp nến,
Đừng
nguyền rủa bóng đen.
Cũng
thế, tiền không có
Thì
phải lo kiếm tiền.
340
Khổng
Tử xưa đã dạy:
Ai
quần áo sạch bong,
Môi
mỏng, đầu chải chuốt,
Là
cứ phải đề phòng.
341
Con
chó im không sủa
Là
con chó cắn người.
Gặp
anh nào tẩm ngẩm,
Phải
cẩn thận khi chơi.
342
Ai
một lần nói dối,
Rồi
lần hai, lần ba,
Sẽ
nghĩ rằng nói dối
Không
có gì xấu xa.
343
Cái
chết thường không đến
Theo
mong muốn của ta.
Nó
đến hoặc quá sớm,
Hoặc
khi ta quá già.
345
Ta
nghe tỉ lời khuyên,
Toàn
quí và rất đúng,
Thế
mà khi cần dùng,
Ta
lại quên mất chúng.
347
Mỗi
lần gặp tai họa,
Cầu
trời cứ việc cầu.
Khi
chưa thấy trời đâu,
Lo
cứu mình cái đã.
349
Trước
khi trời làm bão,
Trời
thường đầy mây đen.
Trước
khi vợ làm bão,
Trong
nhà thường hết tiền.
352
Bạn
bè như dây đàn,
Không
được lên căng quá.
Ngược
lại, không quá thân
Với
những người xa lạ.
353
Vì
không thể có mặt
Khắp
mọi lúc, mọi nơi,
Nên
thượng đế buộc phải
Tạo
ra Mẹ trên đời.
354
Cây
dù cao đến mấy,
Lá
của nó cuối cùng
Rụng,
cũng rơi xuống đất.
Đó
là qui luật chung.
355
Lượng
sức mình mà tiến.
Đừng
vội cố leo lên.
Các
cột đèn cao quá
Dưới
chân thường tối đen.
359
Ta
có thể thất bại
Trong
việc tìm vận may.
Nhưng
ai tìm tai họa,
Thì
sẽ tìm thấy ngay.
360
Ai
một lần bị bỏng
Vì
húp canh quá nóng,
Thì
chắc chắn về sau
Ngồi
chờ nguội rất lâu.
361
Người
nào thờ hai chủ,
Tưởng
mình khôn nhất đời,
Sớm
muộn sẽ phản bội
Một,
hoặc cả hai người.
364
Nếu
một người lừa bạn
Một
lần, thì người này
Thật
xấu và đáng trách.
Thường
là thế xưa nay.
Nhưng
cũng chính người ấy,
Nếu
lừa hơn một lần,
Thì
bạn mới đáng trách
Bởi
vì bạn ngu dần.
365
Con
chó đang nằm ngủ,
Hãy
để nó ngủ yên.
Với
ai muốn vay nợ,
Đừng
nhắc đến chuyện tiền.
366
Trong
tình huống nguy kịch,
Cái
giúp ta thoát nguy
Không
phải là lý trí,
Mà
bản năng, tin đi.
368
Đàn
ông yêu bằng mắt.
Yêu
bằng tai - đàn bà.
Thích
yêu bằng cái khác
Là
mấy bác già già.
369
Tình
yêu không muốn biết
Thời
gian trôi thế nào.
Thời
gian thì rất biết
Phá
tình yêu ra sao.
370
Love
me, love my dog
Là
mệnh lệnh tình yêu.
Em
yêu anh, cũng thế,
Phải
yêu cả cái nghèo.
373
Vì
một câu nói đùa,
Nhiều
người để mất bạn.
Xưa
nay rất ít người
Nói
đùa, tìm được bạn.
374
Lấy
nhau đi, sẽ biết
Cái
trần trụi đời thường
Không
đẹp và dễ chịu
Như
trần trụi trên giường.
375
Đừng
yêu ai say đắm
Qua
cái nhìn đầu tiên.
Nhìn
cái nữa cho chắc
Về
chuyện nhà, chuyện tiền.
378
Hơi
buồn, nhưng sự thật:
Không
nước gì trên đời
Chóng
khô bằng nước mắt,
Nhất
là nước mắt người.
380
Tôi
thấy có sự lạ:
Phụ
nữ ít khen nhau.
Đấy
là chưa nói chuyện
Họ
thích làm nhau đau.
Phần
lớn các trường hợp
Có
liên quan đàn ông.
Nhưng
không ít trường hợp,
Thật
lạ, hoàn toàn không.
390
Đừng
hếch mũi lên thế.
Có
thể anh hơn người.
Trời
cao, nhưng hãy nhớ:
Ngoài
trời còn có trời.
391
Mọi
cái ở đời này
Có
mặt trái của nó.
Nhưng
vẫn đề ở chỗ:
Nhiều
mặt trái lại hay.
394
Ngọn
cỏ nào cao nhất
Sẽ
bị nhổ đầu tiên.
Sống
ở đời cũng thế,
Đừng
ngốc mà tớn lên.
395
Ở
đời đáng sợ nhất
Không
phải là gươm đao.
Đáng
sợ là cái lưỡi
Và
những tiếng xì xào.
Lưỡi
người đời sắc lắm,
Sắc
hơn dao rất nhiều.
Giết
mà không chảy máu,
Thậm
chí không tiếng kêu.
397
Khi
một người phụ nữ
Đã
quyết định phá thai,
Thì
chắc chắn không ai
Có
thể ngăn điều ấy.
Trong
tình yêu cũng vậy,
Một
khi thằng Sở Khanh
Quyết
định bỏ người tình,
Thì
coi như chấm hết.
Đơn
giản là chỉ biết
Để
đề phòng lần sau.
Đừng
buồn và đừng đau.
Mọi
cái còn phía trước.
408
Với
ai có quyền lực,
Thích
thì cứ lừa chơi,
Nhưng
đừng chọc hắn giận,
Vì
hắn dám giết người.
413
Nếu
bạn phải lựa chọn
Chỉ
một trong hai điều:
Người
ta rất sợ bạn,
Hoặc
được người ta yêu?
Cả
hai, nếu có thể.
Không
thì chọn cái đầu.
Yêu
có thể thay đổi.
Sợ
sẽ là sợ lâu.
416
Thượng
đế cho nam giới
“Cái ấy” và cái đầu.
Tiếc
ngài quên không dặn
Sử
dụng luân phiên nhau.
Chứ
sử dụng cùng lúc
Sẽ
phạm sai lầm ngay.
Vì
tim không đủ máu
Cho
cả hai cái này.
418
Một
con chó bỗng sủa,
Chó
sẽ sủa khắp nơi.
Qui
luật khó chịu ấy
Áp
dụng cho cả người.
421
Mọi
người nghe ta hát.
Ấy
thế mà ít ai,
Cả
khi đang ngồi cạnh,
Nghe
tiếng ta thở dài.
422
Khi
một người phụ nữ
Cho
biết tuổi của mình,
Thì
người ấy chắc chắn
Còn
trẻ và rất xinh.
Hoặc
có thể người ấy
Đã
là một bà già,
Không
còn gì để mất,
Cũng
chẳng cần gì ta.
423
Đời
có một nghịch lý:
Ai
cũng ghét tuổi già,
Nhưng
xưa nay ta thấy,
Ai
cũng muốn chết già.
426
Trong
tình yêu, nhớ nhé:
Những
ai không kiên trì,
Tức
không yêu, mà muốn,
Là
chồng chẳng ra gì.
427
Khi
yêu, đừng mong đợi
Mình
nhận được cái gì.
Ngược
lại, phải chuẩn bị
Cho
người yêu cái gì.
428
Cái
đẹp của người già
Khi
được yêu cũng giống
Như
ta thấy bông hoa
Giữa
mùa đông lạnh cóng.
429
Một
cái, càng lớn tuổi,
Tôi
càng nghi, đó là
Cái
người ta vẫn gọi
Sự
thông thái người già.
431
Tình
yêu luôn vẫn vậy:
Khi
một người muốn hôn,
Thì
phải có người khác
Chìa
má để chờ hôn.
432
Dấu
hiệu rõ ràng nhất
Của
việc mình đã già,
Là
cô đơn vô cớ,
Cả
khi người đầy nhà.
433
Nghịch
lý này nên biết,
Phổ
biến trong tình yêu:
Nếu
ta càng yêu ít,
Ta
càng được yêu nhiều.
440
Theo
chỗ tôi quan sát,
Nhà
thơ chính là người
Ngạc
nhiên trước mọi việc,
Xúc
động trước mọi người.
Mà
xúc động chân thật.
Hơn
ai hết, nhà thơ
Vừa
phải rất hiện thực,
Lại
vừa rất mộng mơ.
Vì
là nghề, nghề khó,
Nên
nhà thơ suốt đời
Phải
học nghề vất vả,
Còn
học cả làm người.
Các
nhà thơ, nghe nói,
Nghèo,
nát rượu, lẳng lơ…
Nếu
theo cái chuẩn ấy,
Tôi
không là nhà thơ.
441
Tôi
nhớ có ai đó
Nói
về thơ thế này:
Viết
thơ khó, tế nhị
Như
vẽ tranh lên mây.
442
Người
khác tôi không biết,
Chứ
tôi, cũng nhà thơ.
Tôi
viết theo kế hoạch,
Chính
xác đến từng giờ.
Bản
thân tôi tự biết,
Nói
các bác đừng cười,
Rằng
trong tôi chất máy
Còn
nhiều hơn chất người.
Là
nói về kỷ luật
Tôi
bắt mình phải theo.
Chứ
đã ngồi vào viết,
Tôi
để hồn phiêu diêu.
Và
tất nhiên lúc ấy
Ở
trong tôi, chất người
Lại
nhiều hơn chất máy.
Tôi
là thế, suốt đời.
443
Củi
già thường dễ cháy,
Rượu
ủ lâu lên men,
Bạn
già đáng tin cậy,
Đồ
cổ mới đắt tiền.
Nói
thế là đủ biết
Già
cũng có cái hay.
Hay
nhất là con gái
Cho
trông cháu hàng ngày.
444
Cùng
thời gian ta sống,
Ta
trở lại chính mình,
Không
quá ư sôi nổi,
Không
quá ư thông minh.
Không
tốt cũng không xấu.
Ta
lại đúng là ta.
Ai
bảo không thi vị
Cảnh
giúp vợ đuổi gà?
445
Con
người kể cũng lạ.
Điều
lạ nhất, đó là,
Trẻ
con muốn chóng lớn.
Lớn
rồi, không muốn già.
Mặc
dù ai cũng biết,
Trẻ
mãi cũng rất phiền
Vì
yêu đương mệt mỏi,
Vì
vất vả kiếm tiền.
Rồi
vợ hư, con láo,
Rồi
lục đục gia đình.
Trong
khi già, thoải mái,
Ngồi
im, cười một mình.
446
Người
ta có thể yêu
Mà
không cần tính toán,
Nhưng
để thành vợ chồng
Là
cả một bài toán.
451
Tình
yêu là viên ngọc
Lặng
lẽ sáng trong đêm.
Là
hoa nhài mới nở
Vương
vấn hương ngoài thềm.
Tình
yêu là nhịp đập
Của
trái tim hai người,
Là
chùm sao tuyệt đẹp
Ai
đó tung lên trời.
455
Có
thể tình yêu đẹp,
Nhưng
hôn nhân thì không.
Nếu
thấy chưa chắc lắm,
Thì
cố thuyết phục chồng
Hãy
sinh con muồn muộn,
Để
nhỡ có chuyện gì,
Lại
một mình, thanh thản
Dứt
tình rồi ra đi.
Cái
ý này thực tế
Tôi
đã khuyên một cô.
Tháng
trước cô ta đến
Với
gói quà rất to.
“Cảm ơn thầy lắm lắm.
Chúng
em đã chia tay.
May
chưa có con cái.
Lần
nữa cảm ơn thầy.”
Chúc
các bạn hạnh phúc
Trong
tình yêu… Mà rồi,
Nếu
thấy lời khuyên đúng,
Nhớ
mang quà cho tôi.
456
Khi
chọn chồng, con gái
Nên
chọn người già già.
Mọi
cái đã có sẵn,
Lại
vui cửa, yên nhà.
Vì
vợ hư, chồng nghĩ:
Trẻ
con, chấp làm gì.
Chồng
hư, vợ tha thứ:
“Già lẩm cẩm, thôi đi.”
Rồi
villa cứ ở,
Ô
tô phóng bon bon.
Ngộ
nhỡ chồng chết trước
Mình
vẫn cứ còn son.
457
Trong
tình yêu, kinh nghiệm
Không
đáng một đồng chinh.
Ta
cứ luôn lầm lỗi
Trên
con đường ái tình.
Mà
người yêu kinh nghiệm
Sẽ
là anh chồng tồi.
Cứ
thử đi, sẽ biết.
Sau
này cấm trách tôi.
Đấy
là chưa nói chuyện,
Hơn
mọi cái trên đời,
Tình
yêu luôn có số.
Trời
định sẵn cho người.
Để
chứng minh điều ấy,
Tôi
xin kể chuyện này.
Chuyện
có thật, hơn thế,
Được
kiểm chứng xưa nay.
*
Nghe
nói ít người đẹp
Bằng
công chúa Tiên Dung,
Đẹp
nghiêng nhà, xiêu cửa,
Con
một vị vua Hùng.
Thế
mà nàng, thật tiếc,
Quyết
định chẳng lấy chồng,
Để
suốt ngày du ngoạn
Trên
hồ và trên sông.
Theo
cách nói hiện đại
Của
một vài chị em,
Tức
là đẹp, sống thế
Cho
con trai nó thèm.
Mà
rồi thích du ngoạn
Thì
đi Tây, đi Tàu,
Chứ
sông nước chán chết,
Một
mình thì hơi đâu.
Thời
ấy ở Chử Xá,
Thuộc
Hưng Yên ngày nay,
Có
cha con nhà nọ
Sống
cơm cháo qua ngày.
Con
là Chử Đồng Tử,
Cha
là Chử Cù Vân.
Cha
con thương nhau lắm,
Dẫu
sống cảnh thanh bần.
Họ
làm nghề chài lưới.
Sau
một vụ cháy nhà,
Còn
lại chỉ chiếc khố
Cho
con và cho cha.
Nghĩa
là khi cha mặc,
Anh
con phải ở truồng,
Cho
nên muốn ra phố
Đành
chờ khi đêm buông.
Phải
công bằng mà nói,
Ta
thật sướng ngày nay.
Cơm
ăn những ba bữa,
Quần
áo mặc cả ngày.
Tiếp:
Ông bố bệnh nặng,
Trước
khi chết dặn con:
Con
để khố mà mặc,
Chứ
không được đem chôn.
Chử
Đồng Tử, không nỡ
Để
bố chết lõa lồ,
Nên
chiếc khố duy nhất
Đã
bị chôn xuống mồ.
Ở
quê tôi, xin nói,
Tức
Diễn Châu, dẫu nghèo,
Mọi
cái của người sống
Khi
chết phải chôn theo.
Hai
cụ tôi vì vậy,
Đã
gần chục năm nay,
Không
chịu mặc đồ mới,
Không
cho mua dép, giày.
Vậy
là Chử Đồng Tử
Không
có gì che người.
Đêm
mới đi câu cá,
Ngày
phơi nắng giữa trời.
Nửa
người dưới ngập nước,
Còn
nửa trên ở trần,
Khi
tìm thuyền bán cá,
Hoặc
lúc đói, xin ăn.
Nàng
Tiên Dung ngày nọ,
Lại
dong thuyền đi chơi,
Ngang
qua làng Chử Xá,
Cờ
và trống rợp trời.
Chàng
thấy thế, hoảng sợ,
Lên
bãi cát gần nhà,
Vùi
sâu mình ở đó,
Chờ
thuyền rồng đi qua.
Đúng
là trời dun dủi,
Khi
đi ngang chỗ này,
Nàng
Tiên Dung muốn tắm,
Và
thuyền dừng tại đây.
Kể
ngày xưa cũng khổ,
Đến
công chúa đi chơi,
Mà
không có bồn tắm,
Vòi
hoa sen, bể bơi.
Nên
nàng sai người dựng
Một
tường ngăn xung quanh,
Rồi
tự self - service,
Múc
nước dội người mình.
Ngẫu
nhiên chỗ nàng tắm,
Trên
bãi cát ven sông,
Lại
đúng nơi chàng trốn,
Nằm
dưới cát, tồng ngồng.
Tôi
xin nhường bạn đọc
Tự
hình dung điều này,
Vì
tôi không đủ sức
Mô
tả hết ra đây.
Chỉ
một trai, một gái,
Không
mảnh áo trên người.
Chắc
họ ngạc nhiên lắm?
Hay
ngược lại - vui cười?
Quả
là tôi không biết.
Tôi
chỉ biết Tiên Dung
Khi
thấy Chử Đồng Tử,
Hơi
thoáng chút thẹn thùng.
Rồi
tĩnh tâm, nàng nói:
“Tôi định không lấy chồng,
Nhưng
chắc trời định sẵn,
Chàng
có lấy tôi không?”
Anh
chàng kia, thật ngốc,
Lại
từ chối lời mời.
May
thời xưa phong kiến,
Không
ai dám trái lời.
Vậy
là thành chồng vợ.
Một
cuộc tình mộng mơ.
Họ
sống rất hạnh phúc,
Nghe
nói tận bây giờ.
Ôi,
cuộc đời trái khoáy!
Ôi,
cay đắng tình duyên!
Một
anh không có khố
Mà
lấy được nàng tiên!
Còn
ta, không nghèo đói,
Quần
áo mấy tủ đầy,
Thế
mà rồi ta ế.
Thật
trớ trêu điều này.
Hay
muốn kiếm được vợ,
Phải
lõa thể và nghèo.
Nghe
đồn ở Chử Xá
Có
mấy chàng làm theo.
Tức
là cởi quần áo,
Vùi
trong cát bên sông.
Tiên
Dung đâu chẳng thấy,
Chỉ
muỗi đốt sưng mông.
Nghĩa
là đường duyên phận
Trời
mới là ông tơ.
Trời
cho gì được nấy.
Vậy
cứ chờ, cứ chờ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét