Bai-rơn - trường ca
TÊN CƯỚP BIỂN
(Truyện thơ)
Chương Một
“…nessun maggior dolore,
Che ricordarsi del tempo
felice:
Nella miseria...”
Dante, Inferno,
V. 121.
1
“Trên mặt biển bao la, biếc rộng
Tâm hồn ta trải dài theo ngọn sóng.
Nơi sóng dâng, gió thổi mạnh đêm ngày -
Vương quốc mình, một dải đó và đây.
Tất, tất cả trước cờ vương quốc ấy
Đều sợ hãi, đều cúi đầu run rẩy.
Cuộc đời ta là trận đánh kéo dài,
Khao khát chờ thay đổi mới, và ai,
Ai cảm được niềm vui hoang dại đó?
Không phải ngươi, tên nô tỳ bé nhỏ
Quá giàu sang nhưng đê tiện, yếu hèn,
Thấy biển gầm đã chực vội khóc rên.
Cũng không ngươi, thưa vương hầu phóng
đãng,
Người ưa dễ, đêm nằm lo tới sáng.
Thế thì ai, nếu không phải chúng mình,
Bất chấp mọi điều, bất chấp hy sinh,
Dám giơ ngực đón chờ muôn đợt sóng
Như những người lang thang trên biển
rộng?
Khi đánh nhau chỉ biết tiến không lùi,
Ta lao vào nguy hiểm kiếm nguồn vui.
Nơi kẻ yếu phải ôm đầu bỏ chạy,
Kẻ hèn nhát phải ngất đi, nơi ấy
Có chúng ta luôn đứng thẳng, tự hào,
Để tâm hồn và hy vọng bay cao.
Và cái chết chẳng làm ta sợ sệt
Nếu kẻ thù của chúng ta cũng chết.
Ta giang tay chờ đón nó. Cái gì
Khiến tử thần có thể bắt ta đi
Hay ta chết bỏ mình trong trận đánh?
Mặc những ai đang héo mòn, bất hạnh
Trên giường cao nằm khắc khoải úp đầu
Ngày tiếp ngày trong đau đáu lo âu.
Còn chúng ta không cần gì - bãi cỏ
Là giường ấm cho ta nằm. Khác họ,
Chẳng kéo lê những đau đớn hàng ngày.
Nếu một lần ta phải chết - chết ngay.
Xác của họ được bọc vàng, có thể,
Hay được chôn trong ngôi mồ đẹp đẽ.
Còn xác ta sóng biển giữ muôn đời.
Ta chẳng cần những giọt nước mắt rơi.
Khi ta chết, trong những lần yến tiệc
Người khác kể về chúng ta, luyến tiếc.
Tay chuyền tay cốc rượu, các anh hùng
Trong tưng bừng thắng trận cuộc vui chung
Nói về ta, vẻ đau buồn, cảm động:
“Giá bây giờ những người kia còn sống!”.
2
Đấy,
bài hát mà những tên cướp biển
Hát
suốt đêm bên ngọn lửa rực hồng
Trên
đảo mình, tiếng hát vút lên không,
Xuyên
vách núi, vang xa và giục giã.
Trên
cát vàng từng nhóm đông, tất cả
Đang
nói cười, đang ăn uống bên nhau,
Hoặc
mài gươm, nhìn lưỡi kiếm lắc đầu,
Những
lưỡi kiếm đã mòn hoen vì máu.
Người
chăng lưới đem phơi khô trên đảo
Hay
chữa thuyền, từng bánh lái, boong che,
Người
bẫy chim trên vách núi mải mê,
Người
tư lự đi ven bờ sóng vỗ.
Và
tất cả trong tim sôi máu đỏ,
Mắt
nhìn xa nơi biển rộng xanh mờ
Chờ
cánh buồm đang chở nặng ước mơ,
Chở
tin tức những kỳ công đi tới.
Họ
ngồi nhớ những ngày qua thắng lợi,
Đoán
ngày mai sẽ cướp phá nơi nào,
Dẫu
việc này không quan trọng là bao
Vì
thủ lĩnh là người duy nhất biết.
Của cướp
được, chàng chia không ai thiệt.
Chàng
là ai? Ai chủ đảo cướp này?
Đó là
điều bí ẩn lớn nơi đây.
Không
một ai biết gì hơn có lẽ
Ngoài
cái tên mà khắp nơi kính nể
Bắt
người nghe phải khiếp sợ, e dè.
Chỉ
mình chàng ra lệnh, mọi người nghe.
Chàng
khinh bỉ các trò vui sôi nổi,
Luôn
khắc khổ, luôn đăm chiêu, ít nói.
Nhưng
không sao, là thủ lĩnh có tài,
Nên
điều này cũng chẳng mất lòng ai.
Chàng
không phải là người ưa thù tạc,
Với
cốc rượu, không ham như người khác.
Còn
thức ăn thì kham khổ tháng ngày,
Chắc
ít người ăn được thế xưa nay:
Một
ít bánh mỳ khô và nước lã
Cùng
một ít lá rau xanh mùa hạ.
Chắc
không ngoa khi ví bữa ăn chàng
Với
bữa ăn người ẩn dật trong hang.
Chàng
tự nguyện sống cuộc đời khổ hạnh
Để ý
chí ngày một thêm kiêu hãnh.
Chàng
bảo “Đi!” là người khác đi liền.
Chàng
bảo “Dừng!” là tất cả đứng yên.
Là
thủ lĩnh, là linh hồn của đảo,
Chàng
dẫn họ qua hiểm nguy, giông bão.
Như
thiêu thân, tất cả tiến theo chàng.
Nếu
bất ngờ ai đó bỗng hoang mang
Hay
sợ hãi - chàng ngước đầu không nói,
Đôi
mắt sáng nhìn đăm đăm, dữ dội.
3
Buồm!
Có buồm! Lại đánh nhau! Chú ý!
Tàu
của ai? Lính canh đâu, xem kỹ.
Không,
tiếc thay, không phải địch lần này.
Một
lá cờ cướp biển lớn tung bay
Trên
mặt nước. Tàu của ta đang tới.
Gió
hãy thổi, thổi nhanh lên, ta đợi.
Như
mũi tên lao vào vịnh, con tàu
Đang
lớn dần, để sóng cuốn đằng sau,
Nước
biển té hai bên như đôi cánh.
Trên
mặt biển rất hiên ngang, kiêu hãnh
Con
tàu đi như vật sống, tung hoành
Đang
sẵn sàng giao chiến với trời xanh.
Mà
thử hỏi, trên chiếc tàu như vậy
Ai
ngần ngại không lao vào lửa cháy?
4
Tàu
dừng lại, thả neo, trời lặng gió.
Buồm
được hạ và xếp riêng một chỗ.
Đứng
từ xa trên đảo cướp mọi người
Thấy
chiếc xuồng được thả xuống đằng đuôi.
Chiếc
xuồng nhỏ với những tay chèo khỏe
Một
lúc sau đã cập bờ rất nhẹ.
Và -
hoan hô! Xa cách bấy nhiêu ngày
Để
bây giờ tay lại được cầm tay,
Cùng
cười nói, cùng ôm nhau phấn khởi,
Cùng
chờ đón một cuộc vui sắp tới.
5
Người
một lúc một đông thêm, tất cả
Truyền
tin nhau, tiếng nói cười rộn rã.
Rất
buồn lo, phụ nữ nhắc lúc này
Tên
những người chưa có mặt hôm nay:
“Họ
còn sống? Bao giờ về? Sao vậy?
Nơi
giông bão, nơi chiến trường lửa cháy
Họ
đánh nhau rất dũng cảm, có điều
Trận
vừa rồi ai ngã xuống? Bao nhiêu?
Cầu
mong họ mau quay về chiến thắng
Để
xua đi nỗi buồn lo trĩu nặng.
6
“Thủ
lĩnh đâu, có tin, nhưng có lẽ
Sẽ
làm ta mất đôi phần vui vẻ,
Dẫu
cuộc vui vừa mới được bắt đầu.
Juan
đâu rồi, dẫn chúng tớ đi mau
Gặp
thủ lĩnh để báo tin, sau đó
Vụ
vừa rồi thế nào xin kể rõ”.
Một
phút sau những tên cướp cùng trèo
Theo
con đường men vách núi cheo leo
Tới
một đỉnh tháp cao đang soi bóng
Xuống
mặt biển suốt ngày đêm sôi động.
Dọc
đường đi hoa nở kín trên cành,
Rợp
cây rừng, con suối nhỏ trong xanh
Đang
róc rách phun những tia nước nhỏ
Qua
kẽ đá trông sao mà cám dỗ.
Nhưng
ai kia giữa yên tĩnh bốn bề
Đang
một mình trong suy nghĩ mải mê,
Tư lự
ngắm biển trời chiều gợn sóng,
Tay
tỳ kiếm, đứng hồi lâu bất động?
“Là
ai ư? Là Conrad, là chàng,
Vẫn
hàng ngày men dốc núi lang thang.
Juan,
hãy nói cho chúng tôi được gặp,
Chúng
tôi có một tin này rất gấp.
Vâng,
chúng tôi biết chàng giận thế nào,
Khi
bị người quấy nhiễu, biết làm sao?”
7
Juan
lại báo, dáng rụt rè sợ hãi.
Conard
im, vẫy mọi người đi lại.
Những
người kia rất cung kính cúi mình,
Chàng
gật đầu nhưng tiếp tục làm thinh.
“Thưa
thủ lĩnh, đây có thư hỏa tốc.
Lão
Hy Lạp gửi ngài, xin hãy đọc.
Vốn
nhiều năm làm thám tử, lão già
Đoán
phen này nguy hiểm lớn cho ta.
Lão
biết được rằng”… “Thôi im!” Thủ lĩnh
Bỗng
cắt ngang, những người kia luýnh quýnh
Lùi
lại sau dáng lo sợ, thì thầm,
Lấm
lét nhìn Cỏnad khó đăm đăm.
Họ
nín thở, mong ít nhiều đoán được
Những
gì nói trong thư. Như biết trước
Những
người kia đang theo dõi, mặt chàng
Không
lộ gì, đầu hơi ngoảnh sang ngang.
Chàng
im lặng đọc thư và bỗng gọi:
“Đưa
giấy mực cho ta, Juan. Hãy nói,
Gonsalvo
đâu?” “Thưa thủ lĩnh, trên tàu”.
“Mang
lệnh này đưa ông ấy thật mau.
Phải
chuẩn bị để đêm nay xuất phát.
Ta sẽ
tự thân chinh đi trừng phạt”.
“Đêm
nay ư? Thưa thủ lĩnh”…“Lần này
Chờ
mặt trời vừa lặn xuống phương Tây
Chờ
gió nổi ta sẽ đi. Kèn trận
Nhớ
mang theo và hãy xem cẩn thận
Khẩu
súng ta vẫn bắn, nhớ thông nòng.
Kiếm
ta dùng có cùn quá hay không?
Cứ
gọi thợ chữa tay cầm cho chắc
Vì
lần trước, than ôi không phải giặc
Mà
chính ta vì nó, mệt khá nhiều.
Khi
đến giờ như đã hẹn, nhổ neo,
Súng
đại bác phải bắn to nhiều loạt,
Bắn
để nhắc mọi người hay: Xuất phát!”
Rất
huyền bí, cô đơn và ảm đạm.
Ít
khi vui, nhưng cũng chẳng thở dài,
Con
người này làm kinh sợ những ai
Từng
can đảm trong làng dân cướp biển.
Bằng
nghệ thuật chỉ huy, chàng sai khiến
Bọn
người kia phải nhất nhất theo mình.
Nhưng
cái gì luôn bí hiểm, thông minh
Bắt
được họ tin và yêu nhường ấy,
Không
chống lại và trung thành đến vậy?
Cái
gì ư? Có lẽ cũng không nhiều -
Chính
tinh thần và tư tưởng cao siêu
Được
phát huy thành thành công, tài nghệ.
Chàng
chinh phục những tâm hồn nhỏ bé,
Giơ
cao tay vẫy họ bước theo chàng
Rồi
mình chàng hưởng hết mọi vinh quang.
Đời
là thế, xưa nay đều thế cả,
Một
người sướng bắt trăm người vất vả.
Quy
luật chung: người lao động suốt ngày,
Người
dễ dàng cướp của họ trên tay.
Tuy
nếu biết dây xích vàng cũng nặng,
Họ
cam chịu cuộc đời mình cay đắng.
9
Không
như các anh hùng xưa thần phép,
Ác
bên trong nhưng bề ngoài vẫn đẹp,
Conard,
vâng, không hấp dẫn bề ngoài,
Nhưng
mắt chàng chinh phục bất kỳ ai.
Dù
không phải Hecquyn, chàng rất khỏe
Và
cao lớn - tất nhiên không vì thế
Mà
thành thô, hoặc quá cỡ. Người nào
Mới
thoạt nhìn đã phải nghĩ: Dù sao
Chàng
cũng khác những người thường họ thấy.
Nhưng
khác gí, khác ở đâu, sao vậy?
Mái
tóc xoăn đen nhánh, phủ lòa xòa
Trên
trán chàng, đôi má xạm phong ba.
Không
ít lúc đôi môi chàng mím chặt
Đã hé
lộ những điều kiêu hãnh nhất.
Giọng
chàng êm, cách đi đứng bề ngoài
Chẳng
vội vàng, rất bình tĩnh. Ai ai
Trước
khuôn mặt khác thường, sinh động đó
Cũng
như thấy bị thôi miên, và họ
Nghĩ
chàng đang cất giữ kín trong đầu
Bao
hãi hùng ý nghĩ chín từ lâu.
Ai
đoán biết? Ai to gan dám hỏi?
Một
cái liếc đủ không ai dám nói.
Cũng
ít ai chịu nổi những cái nhìn
Của
mắt chàng, dù dũng cảm, vững tin.
Khi
người khác nhìn mặt chàng cố hiểu
Trái
tim chàng giá băng hay mềm yếu,
Thì
than ôi, Conard chỉ chau mày
Là
mọi điều họ nói hết ra ngay.
Chàng
biết cách làm mọi người nói hết,
Bí
mật chàng vẫn không ai được biết.
Còn
những khi Conard bỗng cười gằn
Thì
mọi người liền lo sợ, băn khoăn
Và
nín lặng. Còn khi chàng quắc mắt,
Thì
hy vọng và tình thương sẽ mất.
10
Những
ý nghĩ cuồng điên và hoang dã
Không
bao giờ lộ ra ngoài - tất cả
Được
giấu sâu trong Conard. Mọi điều:
Tức
giận, dối lừa, sĩ diện, tình yêu
Đều
chỉ lộ qua nụ cười cay đắng.
Chỉ
đôi má và đôi môi im lặng
Nói
ta hay trong Conard lúc nào
Ý
nghĩ chàng đang day dứt ra sao.
Ai
mạo hiểm muốn biết hơn điều ấy,
Phải
quan sát để sao chàng không thấy.
Phải
đứng im theo dõi kỹ. Bấy giờ
Ta
thấy chàng đầu ngửa, ngắm bâng quơ,
Môi
khẽ mím, lắng nghe như sợ hãi
Khi có
tiếng bước chân ai đi lại.
Dáng
buồn đau, ta sẽ thấy mặt chàng
Đã
không còn cái mặt nạ hay mang
Giờ
tất cả đều tự nhiên, chân thật,
Đôi
má đỏ, lửa bừng trong ánh mắt.
Còn
những ai không hoảng sợ, lúc này
Hãy
ngắm chàng đang nắm chặt bàn tay,
Mặt
đanh lại, cô đơn và bất hạnh
Với
quá khứ, với nỗi buồn canh cánh.
Nhưng
than ôi, các bí mật cõi lòng
Có
bao giờ ai hiểu hết hay không?
11
Chàng
Conard được sinh ra, phải nói,
Không
để làm những điều kia tội lỗi.
Trước
khi xông vào cuộc chiến với Đời,
Tâm
hồn chàng từng chân thật, vui tươi.
Chàng
luôn gặp dối lừa trong cuộc sống,
Nên
ngạc nhiên, rồi buồn đau, thất vọng.
Tốt,
thông minh nhưng cư xử vụng về,
Chàng
là người rất kiêu hãnh, say mê
Và
cứng rắn, không dễ dàng khuất phục.
Chàng
đã nghĩ rằng suy đồi đạo đức
Là
nguyên nhân mọi cái xấu trện đời.
Vâng,
đạo đức chứ không phải con người.
Không
ai xứng để được chàng tin cậy,
Cũng
không ai từng cho chàng được thấy
Những
niềm vui của cuộc sống bình thường.
Bị
dối lừa, chàng mất hết yêu thương.
Ngay
từ bé đã khinh người, kiêu hãnh,
Chàng
chỉ cho căm thù và sức mạnh
Là
thiêng liêng. Do lỗi một số người
Thế
giới này bị chàng ghét, than ôi.
Chàng
vẫn biết chàng bất công, tàn ác,
Nhưng
không nghĩ mình xấu hơn người khác.
Ai ngây thơ, không độc ác,
chân thành
Trong
mắt chàng là giả dối, ma lanh.
Chàng
bị ghét, bị rủa nguyền, đúng vậy,
Nhưng
tất cả trước chàng đều run rẩy.
Chàng
cô đơn, đầy bí hiểm, chán đời,
Xa
những gì là cảm xúc, vui chơi,
Conard
sống làm ngạc nhiên thù, bạn.
Không
ai dám khinh chàng hay bội phản.
12
Thế
mà lạ, trong tim chàng đâu đó
Một
tình cảm rất dịu dàng, nho nhỏ
Đang
nằm im. Conard vẫn thường ngày
Khinh
những người vốn dễ bị lung lay
Bởi
tình cảm, đa sầu như đứa trẻ.
Nhưng
chính chàng thực ra giờ cũng thế,
Chàng
mất công kiềm chế lại khá nhiều.
Nó,
trong chàng, cái ấy gọi tình yêu.
Đúng,
tình yêu rất thủy chung, trong sạch,
Cho
một người không thể nào ngăn cách.
Dù
thật ra Conard gặp hàng ngày
Không
ít nàng xinh đẹp, trẻ, thơ ngây.
Chàng
không tránh cũng không tìm tới họ.
Chàng
đang giữ trên tháp cao kiên cố
Nhiều
tù nhân, không có một nàng nào
Được
mắt chàng để ý đến. Dù sao,
Tình
cảm ấy là tình yêu mãnh liệt,
Qua
cám dỗ, buồn đau càng tha thiết,
Càng
thủy chung khi xa cách, đợi chờ,
Càng
giúp tình thêm lớn, đẹp, nên thơ.
Khi
bên cạnh có nàng là tất cả
Buồn,
cô đơn và nỗi lòng băng giá
Đều
tiêu tan. Khi nghe tiếng nàng cười,
Quên
giận hờn, chàng trở lại vui tươi,
Và
dũng cảm đón mọi điều im lặng,
Để
tim nàng không nhuốm màu cay đắng.
Tình
cảm kia thực ra ít, không nhiều,
Nhưng
với chàng là tất cả tình yêu.
Vâng,
Conard là một người tội lỗi
Đáng
bị trách, đáng bị đời kết tội,
Nhưng
lớn hơn cái ác ấy trong chàng,
Cái tốt này Conard vẫn còn mang.
15
Chàng
đứng lặng nhìn đám người vội vã
Quay
trở lại theo đường men vách đá.
“Ta
vào ra khói lửa đã bao ngày
Sao
bây giờ có linh tính không hay,
Như
thể chính lần cuối cùng xuất phát.
Không
vì sợ, ta phải đâu hèn nhát,
Nhưng
trái tim…không ai tự chính mình
Lại
đi tìm đổ máu hoặc hy sinh.
Nhưng
ở lại nghĩa là chờ cái chết.
Nếu
dự định lần này không hỏng hết,
Ta mở
tiệc cúng tế các anh hùng
Đã
lìa đời không dự cuộc vui chung,
Để
chúc họ được nằm im dưới ấy,
Nơi
tia nắng không thể làm họ dậy.
Chao
đêm nay, đêm yên tĩnh hiền hòa
Biển
và trời đang ru ngủ quân ta,
Những
tên cướp tung hoành trên biển cả.
Giờ
đến gặp Mêđôra, từ giã
Trái
tim ta sao trĩu nặng thế này...
Mong
tim nàng không nặng thế. Xưa nay
Ta
dũng cảm, quân của ta cũng thế,
Cái
dũng cảm bình thường khi tự vệ,
Vì
con ong bị chọc tổ, phá nhà
Dễ
điên khùng liều chống lại. Nhưng ta,
Ta
biết cách dạy quân mình lấy một
Bắt
địch mười phải tháo lui, hoảng hốt.
Và
tất nhiên không đổ máu làm gì
Nếu
không cần. Nay sửa soạn ra đi,
Ta
linh cảm hoặc phen này sẽ chết,
Hoặc
thành công. Ta không hề sợ sệt,
Nhưng
phải chăng có thể chính lần này,
Ta
rơi vào một cạm bẫy nào đây.
Ôi,
không lẽ đặt lên bàn tất cả -
Cả
tương lai, cả uy quyền, danh giá -
Để tự
do con tạo cứ xoay vần?
Ôi,
cuộc đời... Không, hãy tự trách thân.
Mà
hẵng gượm. Cứ chờ xem, chưa trễ
Quà
số phận luôn bất ngờ, có thể…”
14
Dọc
đường men lên tháp cao lúc ấy
Chàng
vừa bước, vừa trầm ngâm nghĩ vậy.
Khi
tới nơi, chàng đứng lặng, ngỡ ngàng:
Giữa
bốn bề trăng sáng, nước mênh mang.
Một
giọng hát nghe rất êm, nhè nhẹ
Từ
cửa sổ đang bay ra rất khẽ:
Trong tim em một nỗi buồn nào đấy
Cô đơn đang ngủ, bao giờ
Nghe tiếng đập trái tim anh, cũng dậy
Để rồi hụt hẫng trong mơ.
Một tia sáng trong lòng em đang sống,
Mong manh, vĩnh cửu, vô hình,
Như bóng tối của buồn đau, thất vọng
Không làm nó bớt lung linh.
Ôi khi bước qua mồ em, hãy nhớ,
Thương em chôn dưới đất mềm.
Em chỉ sợ, một điều em chỉ sợ:
Anh đã hoàn toàn quên em.
Trước khi chết, em xin anh hãy nhỏ
Cho em chỉ một lần này,
Một giọt lệ lên mối tình đau khổ
Để bù em khóc lâu nay…”
Khi tiếng hát vừa lặng im, chàng vội
Trèo qua cửa, đến bên nàng và nói:
“Mêđôra, bài em hát sao buồn...”
“Vui thế nào khi Conard xa luôn?
Dù em biết chàng không nghe em hát,
Nhưng lòng em và ước mơ, Conard,
Gửi vào đây. Tim muốn nói rất nhiều
Khi em buồn, lặng lẽ nhớ người yêu.
Bao đêm vắng một mình em trăn trở
Mơ thấy sóng bỗng chồm lên khiếp sợ,
Em chỉ lo giông bão đến bất ngờ.
Thấy buồm chàng gió nhẹ thổi bâng quơ,
Em cứ nghĩ bài hát buồn em hát
Là bài hát khóc tang chàng, Conard.
Còn đêm qua em tỉnh dậy, một mình
Ngắm ánh đèn hải đăng sáng lung linh
Như ngọn lửa của niềm tin vẫy gọi.
Sao nhấp nháy trên trời cao vòi vọi.
Em đứng im cho tới lúc rạng ngày
Để chờ chàng, chàng vẫn ở xa đây.
Giọt sương ướt làm lòng em buốt lạnh,
Ngày rực rỡ mà sao buồn, bất hạnh.
Trong cô đơn em cứ đứng đợi chờ,
Không thấy buồm - cho tới tận gần trưa
Em chợt thấy một chấm huyền bé nhỏ
Nhưng chấm thuyền bỏ đi qua. Sau đó
Em
reo lên khi thấy phía chân trời
Tàu
của chàng trên sóng biển chơi vơi.
Ôi
Conard, có bao giờ chàng định
Sẽ
nghỉ ngơi trên đảo này yên tĩnh?
Chàng
giàu sang, nhiều vàng bạc, nhiều nhà,
Sao
suốt đời phải trên sóng bôn ba?
Chàng
cũng biết không vì em em sợ,
Mà em
nghĩ, em lo, và có cớ,
Cho
người yêu, cho chính bản thân chàng,
Người
khước từ hạnh phúc để lang thang
Tìm
nguy hiểm; cho trái tim yêu quý
Đang
phải sống trong đấu tranh không nghỉ...”
“Em
nói đúng, trái tim ta khó hiểu
Đã
đổi thay. Như con sâu mềm yếu
Bị
xéo lên, ta căm ghét loài người,
Ta
báo thù, ta chém giết khắp nơi.
Ta
chỉ được mối tình em khích lệ
Và
một ít lòng thương nơi Thượng đế.
Vâng
trong ta cái xấu quả rất nhiều,
Nhưng
đang còn một cái tốt: tình yêu.
Hai
cái ấy trái ngược nhau đến nỗi
Nếu
ta yêu cuộc đời này giả dối,
Thì
người yêu ta sẽ bỏ. Đừng buồn.
Ta
chừng nào còn sống, dẫu xa luôn,
Ta
vẫn mãi yêu em, tình thêm chặt.
Mêđôra,
xin đừng rơi nước mắt.
Còn
hôm nay, vâng, có lẽ bây giờ
Ta
lên đường, em đơn chiếc, bơ vơ”.
“Chàng
đi nữa? Em đã thầm đoán vậy.
Chẳng
một phút bình yên em được thấy
Bao
giờ đi? Không, không thể lúc này.
Tàu
của chàng vừa cập bến hôm nay,
Chưa
chuẩn bị, và mọi người yên chí
Chàng
cho họ một thời gian được nghỉ.
Hay
thấy em hay lo sợ, yếu mềm
Mà
chàng đùa, thử thách trái tim em?
Không,
Conard, em không ưa điều đó.
Chàng
thích thú nhưng làm em đau khổ.
Hãy
cùng em đi dự lễ bây giờ.
Tiệc
cho chàng đang đợi sẵn. Từ xưa
Chàng
chỉ thích những món ăn giản dị
Nên
dễ kiếm, những trái cây ngon, quý
Tự
tay em, em đã hái cho chàng,
Bỏ
nhiều ngày trong khe núi lang thang,
Tìm
những chỗ nước trong và mát nhất.
Chàng
sẽ thấy nước quả vàng như mật
Đẹp,
long lanh thơm ngọt đến bất ngờ.
Em
biết chàng trước rượu vẫn thờ ơ
Như
những kẻ theo đạo Hồi khắc khổ.
Cũng
chẳng sao, phải khen chàng điều đó,
Như
đáng khen ai biết hạn chế mình.
Xin
mời chàng - đèn bạc sáng lung linh
Và
bàn tiệc đã bày xong, đang đợi.
Em sẽ
gọi đám nữ tỳ đi tới
Múa
chàng xem, xua cảm giác nặng nề.
Hay
em đàn như mọi bận chàng nghe?
Hay
tiểu thuyết Ariôstô em kể
Về cô
gái Ôlimpia diễm lệ
Bị
người yêu phụ bạc đến mức nào?
Nên
bây giờ chàng sẽ đáng trách sao,
Còn
hơn cả Birenô phản bội,
Nếu
chàng bỏ em đi như đã nói.
Hoặc
Têxêy… chàng hãy nhớ, chàng cười
Khi
cùng chàng từ mỏm núi xanh tươi,
Em
đứng ngắm giữa trời quang bỗng thấy
Hòn
đảo đẹp Ariadne, lúc ấy
Em vờ
vui nhưng lo sợ trong lòng,
Và
bảo chàng, ôi Conard, nhớ không,
Sẽ có
lúc chàng bỏ em đi mãi,
Còn
bây giờ, phản em, chàng… trở lại”.
“Vâng
trở lại, tất nhiên ta trở lại
Nếu
ta không gục ngã xuống lần này.
Nhưng
bây giờ đã đến lúc chia tay.
Ta đi
đâu, làm gì, không cần biết,
Và
chớ hỏi, vì bây giờ vĩnh biệt
Chính
là câu ta phải nói. Khi về
Hết
mọi điều ta sẽ kể em nghe.
Giờ
ta vội, em đừng lo vô cớ.
Với
kẻ địch lần này không đáng sợ.
Trước
khi đi ta để lại canh phòng
Trên
đảo này một lực lượng khá đông.
Em ở
lại, hãy vì ta, đừng khóc,
Với
các bạn, em không hề đơn độc.
Lúc
thành công, ta lại gặp, bấy giờ
Giữa
cảnh trời và mây núi đơn sơ,
Ta sẽ
nghỉ… Kia, còi Juan da diết.
Nào,
ta hôn! Hôn thêm, thêm! Vĩnh biệt!”
Nàng
đứng dậy, ôm ngực chàng. Conard
Áp
vào tim khuôn mặt nàng trắng nhạt
Một
hồi lâu không dám ngắm mắt nàng
Đang
dại đờ, đau khổ, khóc, hoang mang.
Tóc
nàng xõa trên tay chàng êm ái,
Một
vẻ đẹp hơi kiêu kỳ hoang dại.
Còn
trái tim như đứng lặng, chứa đầy
Một
mình chàng, mình Conard xưa nay.
Chợt
lúc ấy súng nổ to một loạt
Báo
hoàng hôn - đã đến giờ xuất phát!
Trong
phút giây Conard rủa trời chiều
Rồi
vội vàng ôm, ôm chặt người yêu
Đang
kiếm cách níu giữ chàng, đau khổ.
Bế
người yêu đặt lên giường cạnh đó,
Chàng
đứng im, một lần nữa ngắm nhìn
Khắp
người nàng - hạnh phúc lớn, niềm tin,
Cái
duy nhất trên đời này có được -
Chàng
cúi hôn, quay đầu và cất bước…
15
“Chàng
đã đi?” - tiếng kêu này tuyệt vọng
Đã
nhiều lần làm tim nàng tê cóng.
“Mới
đây thôi còn đứng đấy, bây giờ
Đã
vắng chàng…như trong một giấc mơ”.
Nàng
chợt tỉnh, rồi đuổi theo, nàng chạy,
Dòng
nước mắt trên má nàng cứ chảy
Những
giọt to, cay đắng cứ tuôn đầy,
Nhưng
môi nàng không chịu nói hôm nay
Lời vĩnh biệt. Nàng luôn tin, hy vọng,
Hai
chữ ấy là buồn đau, trống rỗng,
Cái
buồn đau in lên trán, không gì
Có
thể làm mờ nhạt lúc chia ly.
Nàng
mở rộng đôi mắt to xanh thẳm,
Đôi
mắt yêu, nhìn khoảng không đăm đắm,
Và
đứng im đờ đẫn, lệ thấm nhòa
Nhìn
bóng chàng thấp thoáng phía xa xa.
“Ôi
không lẽ chàng đã đi, không lẽ?
Để
mình ta trong cô đơn, buồn tẻ?”
Nàng
giơ tay tuyệt vọng, dưới chân nàng
Biển
hững hờ một màu xám mênh mang.
Chiếc
tàu lớn đã kéo buồm đợi sắn.
Nàng
không dám nhìn thêm, buồn, im lặng
Rời
ban-công. “Ta cô độc bây giờ,
Đây
không còn là cảnh thấy trong trong mơ,
Mà sự
thật…”
16
Không ngoái đầu, vội vã
Chàng
đi xuống theo đường men vách đá
Và mỗi
khi qua chỗ ngoặt, mắt chàng
Thấy
những gì đang chủ ý lờ ngang,
Chàng
lại khẽ run lên. Cao trên ấy
Là
lâu đài cô đơn, chàng vẫn thấy
Một
chấm con mờ ảo bóng người tình
Như
chấm buồn ngôi sao nhỏ lung linh
Đang
xin chàng đừng bỏ rơi. Không được!
Đời
cướp biển lênh đênh trên sóng nước,
Có
thể đây, hòn đảo nhỏ và nàng,
Chính
là nơi hạnh phúc nhất đời chàng...
Chàng
nghĩ vậy và một lần ngoái lại
Suýt
để mặc cuộc đời chàng êm ái
Cùng
người yêu hạnh phúc sống nơi này.
Nhưng
rồi chàng chợt nhớ lại; xưa nay
Các thủ
lĩnh có thể buồn, lưỡng lự
Khi
chia tay, nhưng tình yêu phụ nữ
Không
vướng chân, bắt được họ yếu hèn.
Khi
thấy tàu và gió thuận đang lên,
Conard
vội trách mình, và rảo bước.
Xuống
gần bến, chàng đã nghe phía trước
Tiếng
đám đông đang tụ tập ồn ào,
Tiếng
mái chèo khua mặt nước xôn xao,
Tiếng
pháo hiệu và tiếng kêu. Chàng thấy
Một
đứa bé leo cột buồm cạnh đấy.
Tàu
nhổ neo, buồm đã kéo, trên bờ
Người
đứng nhìn, khăn vẫy nhẹ, bâng quơ
Để
tiễn biệt con tàu ra với sóng.
Thấy
cờ hiệu đang tung bay lồng lộng,
Chàng
nghĩ sao mình quá dễ yếu mềm.
Mắt
sáng bừng, tim đập mạnh nhanh thêm,
Chàng
trở lại chính là chàng lúc ấy
Chàng
bước vội, chàng đang bay, chàng chạy
Cho
đến khi sắp tới biển, bất ngờ
Chàng
bước đều như đi dạo, thờ ơ
Hít
thật sâu bầu khí trời trong mát -
Trước
con mắt của mọi người, Conard
Không
tỏ ra vội vã hoặc ồn ào.
Chàng
biết làm người khác sợ ra sao
Bằng
cách tạo cho chính mình mặt nạ.
Dáng
nghiêm khắc, luôn trầm tư, thong thả
Bắt
xung quanh phải kính trọng, e dè.
Từ
cái nhìn đầy kiêu hãnh, đam mê
Đến
bước chân rất ung dung, chững chạc
Đều
có thể làm thôi miên người khác.
Nhưng
những khi, để chinh phục, nếu cần
Chàng
biết dùng cả cái tốt, tình thân.
Ai
may mắn được chàng yêu, cởi mở
Người
ấy sẽ hoàn toàn không thấy sợ,
Xem
lời khen và câu trách của chàng
Còn
quí hơn nhiều quà tặng, bạc vàng.
Chỉ
tiếc chàng kiêu, tự tin nhường ấy,
Ít
khi có những phút giây như vậy.
Chàng
xưa nay quen áp đặt mọi người
Luôn
xem thường những cảm xúc vui tươi.
Ngay
từ bé chàng đã coi hạnh phúc
Là
bắt được mọi người nghe, khuất phục.
17
Cả
toán cướp đứng đợi chàng. Thong thả
Chàng
hỏi Juan: “Đã xong chưa, tất cả?”
“Dạ,
thưa xong, mời thủ lĩnh lên thuyền…”
“Đưa
áo dài và bảo kiếm! Nhanh lên!”
Chàng
đeo kiếm, và lên vai khoác vội
Chiếc
áo nặng che nắng mưa màu tối.
“Pêđrô
đâu!” Pêđrô tới, chàng chào
Như
chào người tri kỷ, bạn binh đao.
“Đây,
mảnh giấy, ta mong người đọc kỹ
Trong
đó có những lời khuyên rất quý.
Hãy
tăng quân bảo vệ đảo. Ở nhà,
Anselmo
về, nhớ phải bảo anh ta:
Ba
ngày nữa, đúng giữa trưa, nhất thiết
Ta
trở lại. Giờ ta đi. Tạm biệt!”
Vừa
nói xong, Conard vội vàng
Chào
bạn mình; với dáng điệu hiên ngang.
Và
kiêu hãnh như mọi khi, chàng nhảy
Xuống
chiếc thuyền. Những mái chèo lúc ấy
Liền
cắm sâu xuống mặt nước - con thuyền
Xé
nước thành những vệt sáng hai bên.
Thuyền
lướt nhẹ, Conard ngồi trên mái.
Còi
thổi to, mọi người chèo mê mải.
Chàng
ngợi khen thuyền vững, gió hiền hòa,
Khen
quân mình rất dũng cảm, tài ba.
Chàng
khen cả Gonsalvo. Bất chợt
Chàng
rùng mình. Sao mặt chàng tái nhợt?
Lâu
đài cao chàng lại thấy lúc này,
Giữa
bốn bề sóng nước, gió và mây
Từ
nơi ấy, Mêđôra có lẽ
Đang
nhìn theo. Một tình yêu mạnh mẽ
Lại
dâng lên trong Conard vô hình.
Nhưng
bây giờ cho tới rạng bình minh
Còn
lắm việc. Chàng quay đầu đau khổ
Đi
xuống tìm Gonsalvo. Ở đó
Họ
cùng nhau bàn kế hoạch chuyến này
Bên
ngọn đèn theo sóng khẽ lung lay,
Với
một tấm bản đồ to trước mặt.
Và cứ
thế suốt đêm không chợp mắt
Họ
say sưa ngồi bàn luận, hoàn toàn
Không
nghĩ gì về cái mệt, thời gian.
Trong
khi đó, đang thuận chiều gió lộng
Như
đại bàng con thuyền bay trên sóng
Vượt
ngang qua những mỏm núi dị hình
Để
kịp vào cảng lớn lúc bình minh.
Một
lúc sau, trời khuya, trong vịnh nhỏ
Những
tên cướp đã thấy thuyền quân Thổ
Đang
đứng im canh gác rất lơ là.
Chàng
đếm thuyền, rồi lặng lẽ đi qua
Không
bị lộ. Chàng thả neo phục kích
Bên
mỏm đá nhô lên cao. Quân địch
Trong
màn đêm không thể thấy thuyền chàng -
Bị đá
nằm như quái vật chắn ngang.
Rồi
Conard cho quân lo chiến đấu.
Chàng
bình thản nói về gươm và máu.
Chương Hai
“Conoseete
i dubliosi desiri?”
Dante, Inferno, V.120
1
Vịnh
Côron đầy thuyền đi ngang dọc,
Đèn
thắp sáng khắp mọi nhà, mọi góc,
Vì
Seyd viên tể tướng lần này
Mở
tiệc mừng, chờ thắng lớn đêm nay,
Chờ
Conard bị trói gô dẫn tới
Cùng
toán cướp mà từ lâu hắn đợi.
Trước
Ala và mũi kiếm nhiều lần
Hắn
đã thề giết họ, mật cho quân
Và
thuyền chiến đang phục vây trong vịnh.
Cũng
như hắn, khắp mọi nơi binh lính
Đang
mơ chia chiến lợi phẩm, mơ quà
Mà
quên rằng thắng lợi hãy còn xa.
Tất
cả nghĩ nội ngày mai sa bẫy,
Quân
cướp biển bị đánh tan. Vì vậy
Bọn
lính canh có thể ngủ bây giờ
Để
tha hồ đâm chém giặc trong mơ.
Còn
ai muốn, thì xin mời, hợp pháp,
Cứ
việc giết, trêu đùa dân Hy Lạp.
Ai
mang khăn và mũ áo đạo Hồi
Dọa
dân thường là việc tốt mà thôi.
Chúng
cướp phá và đốt nhà của họ,
Nhưng
đang tạm chưa giết người, muốn tỏ
Rằng
chúng tha, chưa thèm giết lúc này
Tuy
vài thằng đã nôn nóng ra tay
Đâm
và chém để mai thêm dũng cảm.
Vâng,
tối ấy quân Thổ vui, từng đám
Dạo
lang thang. Ai không muốn mất đầu,
Phải
vui đùa với chúng suốt đêm thâu,
Phải
cho chúng ăn ngon, và sau đó
Khi
chúng rút, lại rủa nguyền quân Thổ.
2
Giữa
phòng lớn, đầu chít khăn, Seyd
Ngồi
cao nhất, bốn xung quanh không ít
Bạn
bè thân đang ăn uống. Lúc này
Hắn
một mình uống rượu đến kỳ say.
Rượu
bị cấm nhưng xưa nay hắn kệ,
Mặc
người khác chỉ được bầy nô lệ
Mang
trái cây và nước quả ra mời
Như
những người theo đạo ấy khắp nơi.
Từ
những chiếc tẩu dài, buồn, tư lự
Khói
thuốc bay theo bước chân vũ nữ
Cùng
bay theo là tiếng nhạc lạ kỳ.
Đêm
sắp tàn, sáng dậy phải ra đi,
Lính
và tướng cũng phần nào sợ hãi.
Ai
không muốn trên giường lông êm ái
Được
nghỉ ngơi, hơn bị sóng chao dồi
Trong
hiểm nghèo của chiến sự. Mà thôi,
Đánh
mặc đánh, giờ hẵng vui cái đã.
Và
hãy tin kinh Côran hơn cả.
Seyd
tin quân tướng mạnh lần này
Chắc
dễ dàng cầm thắng lợi trong tay.
3
Từ
cổng lớn một tên hầu nô lệ
Rất
kính cẩn, nhẹ bước vào, lặng lẽ
Uốn
cong lưng, tay chạm đất, cúi đầu
Rồi
rụt rè, lên tiếng nói như sau:
“Một
tu sĩ đạo Hồi vừa mới đến,
Ông
ta nói từ chỗ quân cướp biển
Trốn
về đây, xin được gặp, giải bày”.
Khẽ
gật đầu, Seyd vẫn còn say
Rồi
ra hiệu đuổi tên hầu. Lập tức
Một
ông lão bước vào, tay ôm ngực,
Ông
ta đi xiêu vẹo, dáng buồn rầu,
Không
vì già, cũng chẳng phải lo âu
Mà
đôi má nhợt và gầy như vậy -
Cái
khắc khổ đã gây nên điều ấy.
Trên
đầu ông - chiếc mũ nhỏ đen tuyền
Lộ ra
ngoài những túm tóc màu đen.
Chiếc
áo khoác treo trên người che kín
Cả bộ
ngực với trái tim thành tín.
Khách
đang ăn lặng lẽ ngước mắt nhìn,
Vẻ
nghi ngờ. Rất bình tĩnh, tự tin,
Ông
đứng yên, kiên nhẫn chờ được hỏi,
Chờ
Tể tướng cho phép ông được nói.
4
“Ngươi
từ đâu?” “Tôi trốn từ hang ổ
Quân
cướp biển.” “Nhưng sao ngươi ở đó?”
“Tàu
chúng tôi từ Scalanava
Tới
Scio nhưng không được Ala
Ban
hạnh phúc nên giữa đường sóng nổi.
Tàu
bị cướp, còn chúng tôi - tù tội.
Ngoài
tự do, tôi chẳng có cái gì
Để lo
phiền bị cướp mất, nhưng khi
Tôi
kiếm được một chiếc thuyền đánh cá,
Dẫu
bé nhỏ, mỏng manh, tôi vội vã
Chèo
một mình giữa trời tối đến đây.
Được
gặp ngài tôi hết sợ, may thay…”
“Còn
bọn cướp? Chúng canh phòng cẩn thận
Hay
lơ là vì chủ quan, chắc hẳn
Không
biết ta đang chăng bẫy, thăm dò
Để
bất ngờ thiêu đốt chúng thành tro?”
“Việc
tôi thoát đã giúp ngài đoán được
Rằng
bọn chúng hoàn toàn không biết trước
Chúng
khôn ngoan, cảnh giác đêm ngày
Thì
khó lòng tôi trốn được về đây.
Một
khi chúng đã lơ là đến thế,
Thì
ngài đánh tất nhiên là rất dễ.
Nhưng
giờ đây tôi đói mệt rã rời,
Xin
phép ngài cho ăn uống, nghỉ ngơi.
Lạy
Ala, xin chúc ngài mạnh khỏe,
Cũng
thế chúc mọi người đây vui vẻ”.
“Khoan,
hẵng gượm, ta còn chưa nói hết.
Ngươi
ngồi xuống nếu đôi chân quá mệt.
Sẽ
không ai phải nhịn đói nơi này
Khi
mọi người đang yến tiệc no say.
Ta
đợi ngươi, chờ ăn xong sẽ hỏi,
Ngươi
phải đáp. Ta không ưa nói dối”.
Ông
thầy tu với vẻ chẳng hài lòng
Đưa
mắt nhìn hết lượt cả đám đông.
Bỗng
bất chợt máu đỏ dồn lên mặt
Nhưng
cũng nguội rất nhanh, và đôi mắt
Lại
thờ ơ như trước đó, hiền từ,
Ông
lại ngồi im lặng, dáng ưu tư.
Các
món ăn, dẫu ngon, ông gạt bỏ
Như
thuốc độc bị lẫn vào trong đó.
Người
như ông, vốn bị đói lâu ngày,
Việc
đang làm là ít thấy xưa nay.
“Ngươi
ốm ư? Ăn đi, kìa ông lão.
Hay
vì đây là nhà Thiên chúa giáo?
Hay
xung quanh là quân giặc, xích xiềng?
Sao
khước từ hạt muối trắng thiêng liêng,
Những
hạt muối làm kiếm gươm han gỉ,
Bắt
được hai kẻ thù thành bạn quí”.
“Muối
làm miệng ăn ngon nhưng thú thật,
Tôi
chỉ thích rễ cây và nước mát
Như
những ai luôn tôn kính đạo Hồi.
Một
lời thề từ trước đã ngăn tôi
Không
cùng uống và cùng ăn một chỗ
Với
bè bạn hay kẻ thù lớn nhỏ.
Tể
tướng nghe chắc thấy lạ, buồn cười.
Ngài
chém tôi làm gương cho mọi người,
Hay
tha chết, xin tùy ngài, bởi lẽ
Không
một ai, ngay cả ngài cũng thế,
Bắt
được tôi phá lệ cũ lần này.
Xin
một mình được ăn uống hôm nay,
Vì
nếu khác, đức Ala nổi giận
Không
cho tôi tới Mecca cầu khấn”.
“Vâng,
thôi được, người lo tu cũng tốt.
Còn
một câu hãy nghe ta hỏi nốt:
Chúng
đông không?... Sao? Không lẽ rạng ngày?
Hay
mặt trời? Hay sao sáng? Hay mây?
Ôi,
cả vịnh đang chìm trong lửa khói.
Nào,
nhanh lên! Quân đâu! Ôi, phản bội!
Hạm
thuyền ta bị đốt cháy lúc nào,
Ta
hoàn toàn không hay biết vì sao?
Bắt!
Hãy bắt thằng thầy tu phản phúc!
Thằng
thám báo! Bắt! Bắt ngay! Tống ngục!”
Ngay
lập tức ông già kia đứng dậy
Trong
nháy mắt bỗng đổi thay lúc ấy.
Ông
ta không là ông lão yếu già,
Mà
một chàng dũng tướng trẻ, tài ba.
Chàng
xé toạc vải che đầu, để lộ
Chiếc
mũ sắt cắm chiếc lông sếu nhỏ.
Rồi
rất nhanh, chàng vứt bỏ áo ngoài
Để
sáng lòa giáp che ngực và vai.
Tay
cầm kiếm, mắt chàng nhìn điên dại
Làm
quân Thổ phải run lên sợ hãi.
Chúng
cứ nghĩ đang đứng trước mặt mình
Chính
là thần Afrit anh linh,
Là
quỷ dữ mang lại nhiều chết chóc.
Và
tiếp đến là tiếng rên, tiếng khóc,
Tiếng
gươm khua, tiếng kêu thét vang trời
Biến
nơi này thành địa ngục, đầu rơi
Và
máu chảy giữa bốn bề lửa khói.
Cảnh
hỗn loạn không bút nào tả nổi.
Vừa
tháo chạy, vừa kêu khóc kinh hoàng,
Quân
Thổ nhìn thấy máu đỏ đang loang
Tràn
mặt đất, như giấc mơ kinh khủng.
Cũng
vì sợ, lo thoát thân mà chúng
Không
làm theo lệnh Seyd lúc này:
“Bắt
lấy thằng do thám ấy! Bắt ngay!”
Nhìn
quân Thổ đang xô nhau kinh hãi,
Conard
thấy bình tâm ngay trở lại,
Vì dù
sao chàng cũng bị bất ngờ
Khi
thấy lửa nổi sớm hơn chàng chờ,
Vừa
chém giết luôn tay, chàng kiêu hãnh
Rút
tù và, đưa lên môi thổi mạnh,
Bốn
xung quanh có tiếng đáp…“Thế mà
Ta đã
ngờ các bạn bỏ rơi ta,
Hay
các bạn chậm chân không đến kịp.
Chàng
vung tay, theo tay là lưỡi thép
Tới
tấp rơi xuống đầu giặc, như chàng
Vội
chém bù để gỡ lại thời gian.
Theo
đầu rơi là rất nhiều mũ Thổ
Bị
chém rách, nằm ngổn ngang đây đó.
Rất
ít ai dám chống lại mình chàng
Đang
tha hồ luôn tay chém dọc ngang.
Cả
Seyd, ngạc nhiên và giận dữ,
Cũng
bị chàng đẩy lui, không chống cự.
Hắn
là tay không biết sợ là gì,
Nhưng
thấy chàng quá dũng mãnh, uy nghi,
Nên
nhụt chí; biết đoàn thuyền bị cháy.
Hắn
cắt râu rồi tìm đường tháo chạy,
Nhưng,
than ôi, quân cướp biển kịp thời
Đã
tràn vào cung điện chính. Khắp nơi
Quân
Thổ khóc, quăng gươm xin tha chết.
Còn
bọn cướp thì kêu to: giết, giết!
Kiếm
cầm tay, chúng lùng sục khắp nhà,
Lắng
nghe theo tiếng gọi của tù và
Conard
thổi; đến nơi và đã thấy
Một
mình chàng giữa bốn bề máu chảy,
Giữa
tiếng kêu xin tha chết. Trông chàng
Như
hổ rừng bên đống xác ngổn ngang.
Chàng
chào họ bằng cái nhìn và nói:
“Seyd
thoát, phải bắt ngay đền tội.
Thuyền
đốt xong, nhưng còn việc cần làm -
Thành
phố này phải thiêu cháy thành than!”
5
Ngay
lập tức, mỗi tên cầm bó lửa
Đốt
cháy sạch từ bàn thờ đến cửa.
Conard
nhìn, đôi mắt sáng long lanh,
Nhưng
bất ngờ bỗng tối xạm rất nhanh
Vì
đâu đấy có tiếng kêu sợ hãi.
Tiếng
phụ nữ, gần thôi, đang vọng lại
Làm
trái tim Conard bỗng yếu mềm,
Trái
tim từng qua khói lửa, màn đêm.
“Họ
bị nhốt trong harem. Nhất thiết,
Ai
giết họ sẽ bị ta giết chết,
Vì
chúng ta cũng có vợ ở nhà.
Có
điều gì, trời đất sẽ không tha.
Chỉ
đàn ông là kẻ thù, đáng tội,
Còn
phụ nữ, làm sao ta giết nổi?
Hãy
theo ta, đây là dịp chúng mình
Rửa
cho lòng một vết bẩn đáng khinh”.
Rồi
chàng chạy theo cầu thang, phá cửa,
Mặc
gót chân và áo quần bén lửa,
Mặc
khói hun đến ngạt thở, choáng đầu.
Phòng
tiếp phòng, chàng kiếm lục hồi lâu
Và
tìm thấy - qua lối đi chật hẹp.
Mỗi
tên cướp bế một nàng xinh đẹp
Trong
vòng tay có thể nói dịu dàng.
Một
đoàn quân chuyên cướp phá, ngang tàng
Với
phái đẹp, vẫn thường cư xử vậy.
Vì
Conard rất quan tâm điều ấy…
Còn
cô nàng Conard cứu là ai,
Trong
hiểm nguy khói lửa bế ra ngoài?
Là
người đẹp của harem, tuy thế
Với
Seyd, nàng vẫn là nô lệ.
6
Gulnare
là tên nàng. Thủ lĩnh
Chưa
kịp nói để làm nàng bình tĩnh,
Thì
sau lưng quân Thổ bỗng ngoái đầu,
Thấy
quân thù không bám gót theo sau.
Chúng
ngạc nhiên và rồi không chạy nữa.
Bình
tĩnh lại, chúng xông vào khói lửa.
Cả
Seyd cũng nhận thấy điều này
Rằng
toán quân của Conard hôm nay
Không
nhiều lắm - ra chỉ vì cái sợ
Làm
quân hắn tuy đông mà tan vỡ,
Ôi,
Ala! Đức Ala! Trả thù!
Từ
xấu hổ thành giận dữ điên mù.
Máu
nợ máu! Trả thù hay là chết!
Phút
thắng lợi của quân kia đã hết.
Rồi
quân Thổ, từng tháo chạy, bị thương,
Giờ
đánh lại, anh dũng đến lạ thường.
Conard
thấy mối hiểm nguy đe dọa,
Thấy
quân mình bị bao vây các ngả,
“Phải
phá vây!” chàng ra lệnh, và rồi
Họ
điên cuồng chống đỡ lại, than ôi,
Đều
vô ích: vòng vây thêm khép chặt.
Họ
chiến đấu không còn hy vọng thoát -
Bị
tấn công, bị chém giết tứ bề,
Nhưng
mỗi người, dù đơn độc, ủ ê,
Cho
đến chết vẫn ngoan cường chống trả,
Giữ
chặt gươm trong lòng tay lạnh giá.
7
Trước
khi giặc bất ngờ quay chống lại,
Và
Conard lao vào phen sống mái
Thì
Gulnare và toàn bộ nô tỳ
Được
quân chàng nhanh chóng kịp đưa đi
Tới
một chỗ an toàn, kiên cố nhất,
Nơi
họ nghỉ và lau khô nước mắt.
Nàng
Gulnare có đôi mắt đen buồn
Ngồi
một mình thờ thẫn nhớ chàng luôn.
Nàng
ngạc nhiên: vì sao con người ấy
Lại
lịch sự và từ tâm đến vậy?
Và vì
sao chàng vấy máu khá nhiều,
Mà
dịu dàng hơn Seyd khi yêu?
Seyd
chỉ vuốt ve nàng như thể
Một
ông chủ vuốt ve nàng nô lệ.
Còn người kia thì vô tư, dịu hiền
Xem
cứu nàng là một lẽ tất nhiên.
Một ý
nghĩ làm lòng nàng rực lửa:
Ta
khao khát muốn gặp chàng lần nữa.
Chàng
giúp ta được sống sót trên đời
Khi
người tình là Seyd bỏ rơi.
8
Nàng
đã gặp, nàng thấy chàng giữa lúc
Chàng
mong chết như mong chờ hạnh phúc.
Bị
đánh lui nhưng chẳng rút bước nào
Làm
quân thù phải trả giá rất cao.
Nhưng
rốt cục, máu đầm đìa, chàng ngã
Và bị
bắt. Chàng băn khoăn: thật lạ
Là vì
sao chàng không chết lúc này.
Đó là
điều chàng tiếc nhất xưa nay.
Chàng
đứng đó rất oai nghiêm, cứng rắn
Như
chính chàng mới là người thắng trận.
Tuy
chàng yếu và suýt ngất, thế mà
Không
người nào nhận thấy. Đứng từ xa
Bọn
lính Thổ liếc nhìn chàng sợ sệt
Người
trước đấy đưa họ gần cái chết.
Còn
những tên dẫn chàng vào nhà giam,
Thì
buồn thiu vì cái việc phải làm.
9
Lão
thầy thuốc đến thăm - không chạy chữa
Mà
nghĩ cách tra tấn chàng thêm nữa.
Lão
bắt đeo gông, xích nặng và dài,
Và
báo đòn sẽ tra tấn ngày mai.
Vâng
ngày mai, mặt trời hồng sắp tắt
Sẽ
chứng kiến cảnh hành hình đau nhất
Là
bắt đem đóng cọc nhọn hai đầu,
Để
mặt trời khi mọc lại hôm sau
Được
nhìn thấy chàng chịu sao trò ấy.
Trong
tra tấn, xưa hay nay cũng vậy,
Đó là
môn ác và hiểm vô cùng.
Vì
ngoài đau còn phải khát, nói chung
Rất
muốn chết mà không sao chết nổi.
Bao
quanh cọc là từng bầy quạ đói.
“Ôi,
nước đâu?” không được uống, bởi vì
Hễ
uống vào, thần chết bắt mang đi.
Vâng
thế đấy, chờ ngày mai, Conard.
Lão
thầy thuốc và lính canh cười nhạt,
Bỏ ra
đi, để lại một mình chàng
Với
gông cùm và dây xích đang mang.
11
Trong
ngọn tháp cao to và tĩnh mịch,
Conard
ngồi với hai tay bị xích.
Sau
trận cháy, cả Seyd lúc này
Cùng
cận thần đều chen chúc về đây.
Mai
chàng chết cũng đúng thôi, bởi lẽ
Nếu
bị bắt, kẻ thù chàng cũng thế.
Chàng
bình tâm nhớ lại việc vừa rồi,
Không
lo buồn, một ý nghĩ không nguôi
Làm
day dứt, là biết chàng bị bắt,
Mêđôra
sẽ thế nào? Chết mất!
Rồi
trong cơn đau đớn đến dại đờ,
Chàng
vung tay định phá xích; bất ngờ
Chàng
chững lại mỉm cười vì chợt hiểu,
Khinh
giây phút đã buông mình hèn yếu.
“Để
ngày mai có sức chịu nhục hình,
Giờ
cái đầu cần yên tĩnh, thông minh”.
Chàng
nghĩ thế, lê đến giường, mỏi mệt,
Trong
chốc lát đã ngủ say như chết.
12
Chàng
ngủ yên, hơi thở chàng rất nhẹ,
Ôi
giá gì được chết luôn nhân thể.
Nhưng
kìa ai đang cúi xuống lúc này?
Giặc
rút rồi, bè bạn ở xa đây.
Hay thiên
thần? Ồ không, một cô gái
Với
khuôn mặt của thiên thần sợ hãi,
Cầm
trên tay chiếc đèn nhỏ, và nàng
Cố
che sao để không chói mắt chàng,
Đôi
mắt nhắm để tránh nhìn đau khổ,
Có
thể mở, nhưng nhắm ngay sau đó.
Cô
gái ấy mắt màu đen, má hồng,
Tóc
gợn sóng đính kim cương, bập bồng.
Đôi
chân nhỏ để trần đi rất nhẹ,
Trắng
như tuyết và bước chân rất khẽ.
Nhưng
làm sao nàng tới được nơi này,
Giữa
bốn bề là lính gác? Xưa nay
Khi
phụ nữ đang yêu hay đau khổ
Thì
không gì, không gì ngăn được họ.
Ôi,
Gulnare, nàng thao thức đợi chờ
Cho
đến lúc Seyd ngủ, bất ngờ
Lấy
của hắn chiếc nhẫn to, vàng chói
Mà ai
thấy cũng im, không đươc hỏi.
Rồi
nàng đi, mang chiếc nhẫn bên mình
Như
chiếc bùa hộ mệnh, gặp lính canh.
Những
người lính vừa đánh nhau trước đó,
Cũng
muốn ngủ như tù nhân của họ.
Và
vươn vai, và ngáp, họ ngẩng đầu
Chỉ
lướt nhìn chiếc nhẫn, một lúc sau
Lại
ngủ tiếp, để nàng đi không hỏi,
Nàng
là ai, cần gì trong đêm tối.
13
Nàng
ngạc nhiên: “Chàng ngủ say, trong lúc
Người
khác thức, nghĩ về chàng đã khóc.
Mà
sao ta luôn bối rối, bần thần?
Gì
khiến chàng thành hấp dẫn, quen thân?
Vâng,
chính chàng cứu ta và cũng vậy,
Cứu
bạn ta - ta biết ơn điều ấy…
Nhưng
mà thôi, phải khe khẽ. Trông kìa,
Chàng
trở mình, chàng đã tỉnh rồi kia”.
Conard
tỉnh, ngẩng đầu nhìn, dụi mắt,
Không
thật hiểu đang mơ hay là thật.
Chàng
giơ tay, tiếng gông xích lúc này
Báo
rằng chàng còn đang sống. “Ô hay,
Cái
gì kia trước mắt ta, không lẽ
Lính
coi tù ở đây xinh đẹp thế?”
“Chàng
không biết em đâu, em là người
Chàng
đã cứu, em chịu ơn suốt đời,
Một việc
tốt rất ít khi chàng có.
Chàng
cứu em thoát khỏi vòng lửa đỏ.
Em
không biết vì sao em đến đây.
Giữa
hiểm nguy và đêm tối thế này,
Nhưng
em sợ chúng làm chàng chết mất”.
“Thưa
người đẹp, ở đây cô duy nhất
Là
người mong cho tôi sống. Không cần!
Phải
dành quyền cho chúng giết tù nhân.
Nhưng
dù sao, tôi phải khen một lẽ:
Người
rửa tội cho tôi xinh đến thế”.
Không
ít khi cái đau khổ nhất đời
Lại
thản nhiên kèm theo một tiếng cười.
Cười
cũng chẳng làm vợi đi đau khổ,
Nhưng
chàng cười, đáng ngạc nhiên điều đó.
Những
người tốt, cao thượng và thông minh
Vẫn
cười vui nhận cái án tử hình.
Tiếng
cười ấy muốn lừa ai cũng dễ
Nhưng
lừa chính bản thân thì không thể.
Gì
thì gì, với Conard hôm nay,
Dẫu
buồn đau nhưng quả tiếng cười này
Đã
xóa sạch các nếp nhăn trên mặt.
Đây
lần cuối chàng cười vui vẻ nhất.
Mà
chúng ta ai không biết vui cười?
Chỉ
những anh hay lo và chán đời.
14
“Đòn
số phận dành cho chàng đã định.
Em sẽ
cố giúp chàng, thưa thủ lĩnh.
Em sẽ
xin Seyd hộ. Lúc này
Chàng
khó lòng trốn ra khỏi nơi đây
Vì
tháp cao, được canh phòng chắc chắn.
Em sẽ
xin kéo dài ngày xử án.
Đừng
mong hơn, tạm thế. Nhỡ có gì
Là
mạng chàng, và em nữa rất nguy”.
“Cô
nói đúng, tôi sẽ chờ tất cả.
Tới
tận đáy, than ôi, tôi đã ngã,
Tôi
còn lo ngã đâu nữa? Mà rồi
Xin
cô đừng vất vả khuyến khích tôi
Trốn
khỏi đây - một việc làm đáng ghét.
Quân
tôi chết, sao tôi không thể chết?
Thêm
vào đó, tôi còn có một người,
Một
cô gái mà tôi yêu nhất đời.
Tôi
đã mất các bạn bè thời trẻ,
Thuyền
và gươm, và tình yêu, Thượng đế.
Tôi
ngày xưa xa Thượng đế để rồi
Giữa
phút này Ngài đã bỏ rơi tôi.
Tôi
không khóc van xin Ngài giúp đỡ
Như
một kẻ nhát hèn kêu vì sợ.
Mặc
thanh gươm đã tuột khỏi tay này -
Thanh
gươm thần là bạn quý xưa nay,
Mặc
thuyền tôi bị đánh chìm. Tuy thế
Cho
cô gái tôi yêu, tôi nhỏ lệ.
Chỉ
người yêu giữ tôi lại với đời,
Nhưng
tin này làm nàng chết mất thôi.
Vâng,
Gulnare, tôi chưa bao giờ thấy
Cô
gái nào xinh như cô, quả vậy…”
“Chàng
đang yêu? Yêu người khác, người nào?
Mà
điều này… là rất tốt, không sao.
Không,
không sao, tuy kể ra người ấy
Thật
hạnh phúc được chàng yêu như vậy.
Không
như em, luôn trống trải trong lòng,
Luôn
thở dài, mơ ước hão, chờ mong…”
“Nhưng
không lẽ cô không yêu, kính trọng
Người
cô đã từng yêu và chung sống?”
“Yêu
Seyd? Ồ không, không, em chỉ cố
Không
cưỡng lại những vuốt ve thô lỗ.
Sâu
trong tim, em đã hiểu một điều:
Bị
cầm tù, không thể có tình yêu.
Vì
suy kỹ, em chỉ là nô lệ
Được
hắn yêu, tưởng giàu sang nhờ thế
Nhưng
nhiều khi em đã tự hỏi lòng:
Yêu
hắn à? và đã trả lời: Không!
Thà
nô lệ suốt đời hơn nhẫn nhục
Làm
vợ hắn mà không hề hạnh phúc.
Còn
hôm nay, nếu em nhỡ yếu mềm
Cũng
xin chàng chớ hiểu lệch về em.
Em
chỉ muốn được giúp chàng thoát nạn,
Như
chàng đã giúp em và các bạn,
Để
người yêu và chàng lại sum vầy -
Một
mối tình em khao khát lâu nay.
Thôi,
tạm biệt, trời sáng rồi, tạm biệt.
Hãy
tin em: ngày mai chàng không chết”.
15
Rồi
rất khẽ, nàng ôm dây xích sắt
Vào
ngực mình, nàng hôn, và biến mất
Như
giấc mơ, như ngọn gió nhẹ nhàng.
Chàng
tự hỏi, phải chăng đã thấy nàng?
Và
phải chăng bây giờ chàng đơn độc?
Kia, dây
xích đang long lanh hạt ngọc -
Giọt
lệ rơi từ đôi mắt u huyền
Được
thánh thần và đau đớn làm nên.
Ôi
nước mắt của đàn bà, trong đấy
Là
sức mạnh, là hiểm nguy, cạm bẫy.
Trong
bàn tay của phái yếu đồng thời
Nó là
gươm, là lá chắn che đời.
Hãy
cẩn thận, hãy lánh xa, vì nó
Mà Lý
trí phải hóa điên, khốn khổ.
Không
đúng ư, Cleopatre, đàn bà,
Chính
là người đã đánh bại Xêda.
Cũng
không ít các anh hùng, hiệp sĩ
Vì
nước mắt đàn bà mà nhụt chí,
Phải
mang gông, phải chịu nhục suốt đời,
Để
chiều lòng một cô gái lả lơi.
16
Trời
hửng sáng, tia mặt trời run rẩy
Đang
chiếu lên mặt chàng không động đậy.
Chàng
hôm nay rất có thể thành mồi
Cho
một bầy quạ đói rỉa, than ôi,
Chúng
sà xuống, lượn từng vòng, đáng ghét
Trong
khi chàng nằm im không hay biết.
Rồi
phương Tây mặt trời lặn, đêm về
Sương
đặc dần, cơn mát ẩm trời khuya
Làm
sống lại bốn xung quanh tất cả,
Vâng
tất cả, chỉ trừ chàng lạnh giá.
Chương Ba
… Come vedi, aneor, non, m’a Landonna
Dante, Inferno,
V. 105
1
Mặt
trời lặn, nhấn chìm trong ráng đỏ
Những
ngọn đồi Môrêa lớn nhỏ.
Khác
phương Bắc, ở nơi đây mặt trời
Không
úa mù mà rực rỡ vàng tươi.
Tia
nắng muộn chạy dài theo biển rộng,
Khẽ
nhuốm vàng những gờ xanh ngọn sóng.
Đảo
Idra được thượng đế thân tình
Gửi
lời chào qua tia nắng lung linh.
Ngày
ở đây Ngài kéo dài hào phóng
Dù ở
đây Ngài không còn được trọng.
Những
đỉnh cao Salamis ngoan cường
Đổ
bóng dài xuống mặt vịnh như gương
Còn
mặt vịnh đang đỏ dần, cứ thế
Đỏ
dần thêm, rồi sẫm màu lặng lẽ.
Còn
phương Tây, mệt mỏi mặt trời hồng
Sau
một ngày vui vẻ chạy trên không,
Đang
đứng nghỉ chờ đêm rồi biến mất
Sau
dãy núi Delphi cao, mờ nhạt.
Ôi,
Athens, cũng một buổi thế này,
Một
buổi chiều Socrat không may
Đã bị
giết, ngắm hoàng hôn rực đỏ.
Thật
hãi hùng cho ngươi, ôi ngày đó.
Nhưng
thực ra giây phút diệu kỳ này
Vẫn
đang còn sống mãi đến ngày nay,
Và
chưa tắt mặt trời, nhưng thử hỏi:
Khi
đôi mắt đã chìm trong bóng tối,
Mặt
trời lên rực rỡ để làm gì?
Cảnh
núi rừng ngày trước đẹp mê ly,
Xanh,
rực rỡ, giờ tối đen, u ám.
Thần
Phebus cũng chau mày ảm đạm.
Citheron,
khi chưa tắt mặt trời,
Cốc
đau buồn được uống cạn một hơi.
Thế
là chết con người can đảm ấy,
Sống
và chết như chưa ai từng vậy.
Nhưng
mà kia, nữ hoàng Đêm lên cao
Từ
núi xa Hymetus vẫy chào.
Nàng
không bị bức màn mây bao bọc,
Vẫn đẹp
đẽ lung linh khuôn mặt ngọc.
Thần
đại dương lần nữa lại hiền lành
Giấu
trong lòng mọi tiếng động chiến tranh.
Và
lần nữa sóng dàn hàng thay đổi,
Lúc
ngọc bích, lúc vàng, lúc sẫm tối,
Mặc
xa xa một hòn đảo đứng buồn,
Đại
dương cười rạng rỡ ánh trăng tuôn.
2
Ngươi
không phải là đề tài ta viết,
Ôi,
Athens, sao tên ngươi thân thiết.
Bờ
biển ngươi ai trông thấy bao giờ
Cũng
chọn làm nguồn cảm hứng cho thơ
Khi
chiêm ngưỡng hoàng hôn ngươi lộng lẫy.
Ai
quên được khuôn mặt ngươi lúc ấy?
Không
phải ta, kẻ gắn bó suốt đời
Với
những hòn Cyclade xanh tươi,
Nơi
Conard có đảo riêng, và nó
Cần
tự do, cần trả về đúng chỗ.
3
Mặt
trời lặn, theo mặt trời, trái tim
Mêđôra
trong bóng tối lắng chìm.
Đã ba
ngày ba đêm nay nàng đợi
Mà
không thấy có tin chàng đưa tới.
Trời
lặng gió, biển êm từ đêm qua
Anselmo
đã quay thuyền về nhà
Và
không báo được gì hơn, ngoài việc
Họ
không hề nhìn thấy nhau, rất tiếc.
Vâng,
rất tiếc vì không hề gặp nhau
Chứ
nếu không đã khác hẳn từ đầu.
Mêđôra
suốt ngày ngồi hy vọng
Chờ
chỉ một cánh buồm trên ngọn sóng.
Đêm
đã khuya, không chịu nổi, mình nàng
Rời
lâu đài, bên biển vắng lang thang.
Quần
áo ướt, sóng chồm lên kinh hãi,
Biển
gào rú như bắt nàng quay lại.
Nàng
cứ đi, không đủ sức rời bờ,
Lạnh
trong lòng nên gió buốt thờ ơ.
Nàng
tưởng tượng thấy xác chàng xuất hiện
Bị
bóp méo bởi tử thần và biển.
Nhưng
mà kia bỗng có một chiếc thuyền.
Thuyền
cập bờ và chính nó đầu tiên
Nhìn
thấy nàng - đấy là quân Conard,
Đói,
bị thương, thật may mà trốn thoát.
Họ
đứng im, ai cũng đợi bạn mình
Báo
tin buồn về thủ lĩnh quang vinh.
Mà họ
biết nói gì đây, khi thấy
Mêđôra
đang buồn đau như vậy.
Mêđôra
chợt hiểu hết, nhưng nàng
Không
lộ gì yếu ớt, hoặc hoang mang.
Cơ
thể ấy mảnh mai và bé nhỏ
Từng
dũng cảm gánh biết bao giông tố.
Nàng
khóc than khi hy vọng đang còn,
Nhưng
bây giờ tất cả đã vùi chôn,
Nàng
cứng rắn, trái tim thầm nhắc nhở:
Tình
yêu hết, không còn gì để sợ.
“Các
anh im, tôi không hỏi. Điều này
Tôi
đã thầm đoán hiểu hết hôm nay,
Nhưng
dù sao, xin các anh cho biết
Ôi,
khó nói - đâu, ở đâu chàng chết?”
“Không,
chúng tôi quả không biết, thưa bà,
Nhưng
một người có kể lại anh ta
Thấy
bị bắt, bị thương, nhưng còn sống...”
Không
đủ sức để nghe thêm, tuyệt vong,
Mêđôra
bỗng chóng mặt, choáng đầu.
Và
cuối cùng, không nén được buồn đau,
Nàng
ngã xuống. Biển chồm lên phía trước
Như
thể muốn cướp nàng, chôn dưới nước.
Nhưng
thật may là lúc ấy có nhiều
Những
con người giàu xúc cảm thương yêu
Tuy
thô lỗ. Họ vội vàng hăng hái
Lay,
dấp nước và làm nàng tỉnh lại.
Một
lúc sau các cô gái người hầu
Đưa
nàng về trong sợ hãi, lo âu
Và
báo lại Anselmo lúc ấy
Một
câu chuyện khá đau lòng như vậy.
4
Toán
cướp biển đang ồn ào tranh cãi -
Cứu
thủ lĩnh - trả thù hay chuộc lại.
Không
một ai tỏ ý sợ lúc này.
Nghĩa
là hồn thủ lĩnh vẫn còn đây.
Nếu
chàng sống, họ sẽ lo cứu thoát.
Nếu
đã chết, trả thù cho Conard!
Nên
quân Thổ, hãy gượm vui, liệu hồn.
Chưa
hết đâu, quân Conard đang còn.
5
Giữa
thâm cung của harem bí mật.
Seyd
nghĩ về tên tù hắn bắt.
Hắn
ngồi im, dáng tư lự, nhiều lần
Khẽ
nhíu mày khi đến với tù nhân,
Khi
quay lại với Gulnare kiều diễm
Đang
ngoan ngoãn ngồi dưới chân, âu yếm
Ngước
nhìn lên bằng đôi mắt thăm dò.
Nàng
sẵn sàng làm hắn vợi buồn lo.
Nhưng
vô ích, hắn vừa lần tràng hạt,
Vừa
nghĩ cách để trả thù Conard.
“Thưa
tướng quân, thắng lợi thuộc về Ngài.
Tên
cầm đầu đã bị bắt, ngày mai
Hắn
sẽ chết, thật đáng đời cho hắn.
Sao
điều ấy lại làm ngài tức giận?
Em
được nghe người ta nói thằng này
Có
kho vàng rất lớn giấu gần đây.
Hay
có thể ngài cho đem đánh đổi?
Có
kho ấy, ngài giàu thêm gấp bội.
Ngài
thả ra - hắn yếu, mệt lắm rồi,
Cho
người dò, bắt lại dễ dàng thôi.
Ngài
giết hắn thì những tên còn lại
Mang
kho báu trốn đi xa mãi mãi...”
“Không,
Gulnare, nếu mỗi giọt máu hồng
Được
đổi bằng một viên ngọc phương Đông,
Mỗi
sợi tóc - một kho vàng vô giá,
Dù
của cải trên đời này tất cả
Hắn
cho ta không thiếu một thứ gì,
Ta
cũng thề không để hắn ra đi.
Chừng
nào hắn đang bị ta giam giữ,
Ta sẽ
giết, không một giây do dự.
Để
trị hắn, ta đang nghĩ trong đầu
Giết
cách nào thật lâu chết, thật đau”.
“Vâng
đúng thế, em không hề bênh hắn.
Cũng
không dám mong làm ngài nguôi giận.
Em
chỉ mong kho báu thuộc về Ngài,
Nhưng
ngài xem, nếu thả hắn ra ngoài,
Đang
yếu, mệt, lại ít quân như thế,
Ngài
bắt hắn, theo em là rất dễ”.
“Bắt
lại hắn? Nhưng vì sao trong tay
Đang
giữ chim mà lại thả cho bay
Rồi
lại bắt? Ai khuyên ta như vậy?
A, ra
ngươi. Hay phải chăng lúc nãy
Do
thằng kia không muốn giết đàn bà,
Cũng
không cần xem xấu đẹp, thành ra
Để
đền lại mà ngươi xin cho hắn?
Ta
ngợi khen cả hai, nhưng cẩn thận.
Hãy
ghé tai ta nói nhỏ điều này:
Ta
không hề tin phụ nữ xưa nay,
Và
nghi kỵ hết mọi lời ngươi nói.
Hay
định trốn cùng thằng kia, xin hỏi?
Ồ
không, không, không nhất thiết trả lời.
Đôi
má ngươi đã nói đủ lắm rồi.
Thưa
người đẹp, giờ không riêng mạng hắn,
Mà
mạng ngươi, ta cũng khuyên: cẩn thận!
À mà
ta còn muốn nói một điều…
Thôi,
không cần. Đáng nguyền rủa bao nhiêu
Cái
giờ phút hắn cứu ngươi, là việc...
Nếu
ngươi chết, thực ra ta cũng tiếc.
Giờ
nghe đây, quân phản chủ, dối người
Hãy
xem chừng ta cắt cánh nhà ngươi.
Ta
không thích nói rồi quên, xin lỗi,
Sẽ biết
tay những đứa nào phản bội!”
Hắn
nói xong liền đứng dậy, buồn rầu
Bước
ra ngoài, còn dọa dẫm hồi lâu.
Ôi,
Seyd, đúng là ngươi chưa hiểu
Cái
bướng bỉnh, cái lỳ gan phái yếu.
Khi
đang yêu rất âu yếm, dịu hiền,
Nhưng
bị ngươi xúc phạm, sẽ khùng điên.
Chính
Gulnare cũng không ngờ cái rễ
Của
lòng thương và tình yêu sâu thế.
Vốn
nhiêu năm làm nô lệ chán chường,
Nên
thấy chàng giam trong ngục, nàng thương,
Dám
liễu lĩnh làm một điều vô vọng
Là
lần nữa xin cho chàng được sống.
Quên
hiểm nguy đang đe dọa chính mình,
Cả
những điều Seyd nói, nàng khinh.
6
Trong
khi đấy - dài, cô đơn, buồn tẻ,
Ngày
rồi đêm cứ trôi qua lặng lẽ.
Đáng
sợ thay là giây phút đợi chờ.
Đáng
sợ hơn cả cái chết bất ngờ.
Vì
bước chân đang vang lên đâu đó
Có
thể tới dẫn anh đi treo cổ,
Vì
tiếng động một cái gì đang rơi
Có
thể anh nghe lần cuối trong đời.
Nhưng
Conard với tâm hồn kiêu hãnh,
Không
chịu chết, cũng không hề bất hạnh.
Chàng
yếu, đau nhưng gắng chịu lúc này
Những
đòn đời gian khủng khiếp xưa nay.
Những
ý nghĩ về binh đao, khói lửa
Không
chừa lại một giây nào để sợ.
Ôi,
buồn sao, bị đánh bại, gông tù
Để
làm mồi cho tâm trạng âm u,
Để
nhìn thẳng vào lương tâm, nghĩ ngợi
Về
sai lầm, về tương lai sắp tới -
Dù,
tiếc thay, đã quá muộn - và rồi
Để
đếm từng giây phút hững hờ trôi.
Bao
vui khổ, bao chiến công, thất bại
Chết,
không bạn để sau này kể lại.
Ôi
buồn sao, khi phần cuối đời mình
Bị kẻ
thù bôi nhọ, dám coi khinh.
Đòn
tra tấn, tâm hồn còn chịu nổi,
Nhưng
thể xác, xưa nay ai dám nói?
Một
tiếng rên dù rất khẽ, bất ngờ,
Cũng
đủ làm danh tiếng bị bùn nhơ.
Khi
anh chết phải lìa đời, uất hận,
Mà
địa ngục và thiên đường không nhận...
Đấy,
than ôi, những ý nghĩ thế này
Đang
làm chàng cứ dằn vặt giờ đây.
Không,
chàng quyết sẽ đương đầu tất cả.
Chịu
được không? Ít ra chưa gục ngã.
7
Ngày
hôm sau chàng không thấy Gulnare.
Rồi
ngày nữa, ngày thứ hai, thứ ba.
Nhưng
hình nàng và tiếng nàng êm ái
Chàng
như thấy đâu đây nàng để lại.
Ngày
thứ tư trôi qua rồi đêm buông,
Một
cơn giông ập đến, phá điên cuồng.
Chàng
lắng nghe tiếng sóng gầm, như thể
Chưa
bao giờ được lắng nghe như thế.
Giống
ngoài kia biển sôi sục, lòng chàng
Cũng
đang chồm từng đợt sóng hiên ngang.
Là
cướp biển, chàng thường bay trên sóng,
Thích
thú gặp những hôm trời biển động.
Thế
mà nay biển đợi đấy, sóng dồi
Gần,
rất gần… nhưng xa quá, than ôi.
Biển
gào thét, sấm rền vang dữ dội
Làm
lung lay cả ngục tù đêm tối.
Sau
chấn song chớp giật xé bầu trời,
Chàng
thích nhìn hơn thích ngắm sao rơi.
Chàng
quỳ gối, giơ tay mang xích sắt
Xin
Thượng đế cho biến thành bụi đất.
Nhưng
buồn sao, Thượng đế đã quay đầu
Không
cho chàng được chết: nối đuôi nhau
Sấm
và sét lảng xa chàng không đánh,
Như
bạn xấu bỏ chàng trong bất hạnh.
8
Quá
nửa đêm. Khoan, hình như ngoài cửa
Có
tiếng chân… lặng im… rồi bước nữa.
Rồi
tiếp theo - tiếng khóa vặn khẽ khàng.
Conard
nghe, đoán hiểu: Đó là Nàng!
Nàng
lại đến, đẹp, đáng yêu nhường ấy,
Một
thiên thần chỉ trong mơ mới thấy.
Nàng
đứng kia, so lần trước, lần này
Đôi
má hơi nhợt nhạt, dáng hơi gầy.
Còn
đôi mắt đen và to, sợ sệt
Như
muốn nói: tiếc thay, chàng phải chết.
“Chàng
phải chết. Còn một cách thoát thân,
Khó,
nhưng hơn bị tra tấn nghìn lần…”
“Thưa
người đẹp, không cần, tôi đã nói
Tôi,
Conard, không bao giờ thay đổi.
Nàng
cứu tôi, tên cướp biển, làm gì?
Cái
tôi làm tôi đáng chịu, hề chi”.
“Làm
gì ư? Chàng không hiểu nỗi lòng
Của
một người phụ nữ trẻ, ồ không,
Không
lẽ em, em phải cần nói thẳng
Điều
phụ nữ vẫn thường hay im lặng:
Chàng
làm em phải thổn thức quá nhiều.
Em
thương chàng… đau khổ… sợ… Em yêu!
Không,
đừng nói rằng chàng yêu cô nọ,
Rằng
vô ích em yêu và đau khổ.
Cô
gái kia có thể đẹp, dịu hiền
Nhưng
chắc gì dũng cảm giống như em?
Nếu
cô ấy thực yêu chàng tha thiết,
Thì
sao để chàng một mình chờ chết?
Vợ
chiến binh mà không dám theo chồng,
Chỉ ở
nhà lo sợ, chỉ chờ mong?
Nhưng
mà thôi, giờ nói không hợp chỗ.
Mối
nguy hiểm trên đầu ta không nhỏ.
Nếu
đôi tay chưa đến nỗi yếu mềm
Thì
dao này cầm lấy, hãy theo em.
“Đi?
Mang xích trên hai tay như vậy?
Tiếng
xích kêu làm lính canh tỉnh dậy.
Hay
nàng quên cả điều đó, hay là
Với
xích này, tôi định trốn đi xa?”
“Không,
không quên. Em đã mua lính gác,
Bắt
chúng im bằng rượu ngon, tiền bạc.
Một
lời em đủ rơi hết xích này.
Không
có người giúp đỡ tốt đêm nay,
Sao
em dám… Mấy ngày qua rất vội,
Em
mua chúng, vì chàng, em phạm tội…
Phạm
tội ư? Giết Seyd? Bây giờ
Chàng
là người giết hắn, rửa vết nhơ.
Chàng
phải giết! Cuộc đời em từ nhỏ
Bị
hắn cướp - phải trả thù việc đó!
Hắn
mua em, cho bổng lộc khá nhiều
Nhưng
hoàn toàn không mua nổi tình yêu.
Em
nhẫn nhục… Hắn mới vừa bắt nọn
Rằng
hai ta đang rủ nhau cùng trốn.
Không
nhờ em chàng sống đến bây giờ,
Mà
thực ra hắn cho hoãn để chờ
Tìm
được cách giết chàng đau đớn nhất.
Giết
em nữa, nhưng tạm thời trước mắt
Hắn
đang yêu nên em sống, sau này
Hắn
nhạt tình là sẽ giết em ngay:
Nhốt
bao tải rồi đem quăng xuống biển.
Sao?
Mua vui cho thằng kia thô thiển,
Đợi
tàn xuân và sẽ chết cách này?
Em ơn
chàng và... yêu nữa. Hôm nay
Em
giúp chàng cốt trả ơn điều ấy.
Nếu
ta thoát, em rất mong như vậy,
(Hắn
xưa nay vốn đã nói là làm)
Thì
bây giờ ta trốn khỏi nhà giam.
Chàng
được sống mà hắn không phải chết.
Giờ
em thuộc về chàng. Em cũng biết
Chàng
dửng dưng, không xúc cảm ít nhiều.
Đây
lần đầu em tức giận… và yêu.
Nếu
thực sự chàng thương em, lúc đó
Chàng
không sợ lửa phương Đông cháy đỏ
Trong
tim em, ngọn lửa ấy lúc này
Đang
giúp chàng cùng trốn khỏi nơi đây.
Nhưng
Seyd chắn ngáng đường: trong ấy
Hắn
đang ngủ - chàng đừng cho hắn dậy!”
“Không,
Gulnare, sa ngã đủ lắm rồi.
Chưa
bao giờ nhục đến thế đời tôi.
Đúng,
Seyd giết quân tôi, nhưng hắn
Đã
chém giết khi hai bên dàn trận.
Tôi
đến đây bằng thuyền lớn tử thần.
Đến
để rồi chém giặc ngã dưới chân.
Tôi
không chọn dao găm làm vũ khí,
Và
không giết những người nào đang nghỉ.
Cũng
không cứu Gulnare vì chuyện này.
Tôi
xin nàng chớ hiểu lạc. Đêm nay
Trời
sắp sáng, trước khi mình bị giết,
Tôi
muốn ngủ giấc cuối cùng. Vĩnh biệt!”
“Chàng
ngủ ư? Nhưng ngày mai bắt đầu
Chàng
bị đem đóng cọc nhọn rất đau.
Ôi
khủng khiếp! Nhưng em không chịu vậy.
Nếu
chàng chết, em chết theo lúc ấy.
Cuộc
đời em đặt vào đấy đấy rồi -
Chỉ
cần chàng một nhát chém mà thôi.
Không
có nó, ta khó lòng chạy thoát
Vì
Seyd sẽ đuổi theo, Conard.
Tuổi
xuân em và năm tháng đọa đầy
Nhát
dao chàng sẽ xóa hết đêm nay.
Nếu
một mực chàng khinh dao, để nó
Cho
tay em, tay đàn bà bé nhỏ.
Và
nếu em đâm chết hắn, tức là
Ta sẽ
còn gặp lại, trốn đi xa.
Nếu
thất bại, mặt trời mai lại mọc
Sẽ
thấy chàng và em trên đầu cọc”.
9
Nàng
nói xong rồi quay ra, biến mất.
Chàng
lặng lẽ nhìn theo không chớp mắt,
Rồi
dùng tay gỡ dây xích thân chàng
Cho
thêm dài, cho đỡ bớt tiếng vang.
Cửa
lúc ấy, thật may, không bị khóa.
Chàng
lê xích bước theo nàng vội vã.
Nhưng
đi đâu? Không lính gác, không đèn,
Có
rất nhiều các ngõ vắng hai bên.
Chàng
bất chợt thấy ánh đèn le lói.
Nên
đến đấy hay không? chàng tự hỏi,
Rồi
bước đi. Làn gió sớm lúc này
Thổi
vào chàng mát rượi, tóc tung bay.
Chàng
lại gần một ban công, ở đó
Trời
lấm chấm một vài ngôi sao nhỏ.
Chàng
băn khuăn, nhìn không chớp ánh đèn.
Dưới
chân chàng biển ngủ, sóng bình yên.
Rồi
lặng lẽ chàng lại gần, đưa mắt
Nhìn
vào trong, chỉ ánh đèn leo lắt.
Bỗng
tiếng chân ai đó bước trong nhà,
Tiếng
bước ngừng, rồi lại bước… Gulnare!
Không
có dao, áo nàng không vấy bẩn.
“Ôi
lạy chúa, nàng đã không giết hắn”.
Nàng
ngước lên, mắt rực lửa sững sờ
Vì
ngạc nhiên - trời sáng tự bao giờ.
Nàng
hất tóc, mái tóc đen đẹp nhất,
Dài,
gợn sóng đang gần che hết mặt
Và lộ
ra - chàng chợt thấy lúc này -
Trên
trán nàng vết đỏ, chắc do tay
Vô ý
chạm, hầu như không thấy nổi,
Nhưng
là máu, là dấu in tội lỗi.
10
Chàng
từng thấy chiến tranh, từng bị bắt,
Từng
lo nghĩ về điều kinh khủng nhất.
Bị
lùng săn, bị cám dỗ nhiều lần,
Và
xích xiềng từng trói chặt tay chân.
Nhưng
trải qua những điều kia gian khổ,
Hết
chiến sự lại tù giam, giông tố,
Chưa
có gì cho tới tận hôm nay
Làm
chàng run như vết máu lần này.
Vết
máu nhỏ, mờ thôi, nhưng đủ xóa
Những
cái đẹp có trong nàng, tất cả!
Máu,
tất nhiên đây không phải lần đầu
Chàng
được nhìn mà không thấy buồn đau,
Nhưng
là máu ngoài chiến trường ác liệt,
Hoặc
là máu tay đàn ông đã giết.
11
“Thế
là xong, hắn suýt tỉnh, xong rồi.
Giá
của chàng là quá đắt. Mà thôi,
Trời
đã sáng. Thuyền đang chờ, phải vội,
Còn
quá ít, ít thời gian để nói.
Đám
lính canh em mua chuộc sẵn sàng
Nhập
vào quân còn sót lại của chàng.
Nào
gấp, gấp, xa bờ em kể tiếp
Về
cái việc vừa xảy ra khủng khiếp.
12
Nàng
vỗ tay, tức thì không phải đợi,
Hai
người Mô liền vội vàng chạy tới.
Họ
tháo nhanh các dây xích - bây giờ
Tay
chân chàng lại lần nữa tự do.
Nhưng
trái tim nặng nề sao, thật lạ,
Như
trong ngực chàng đang mang tảng đá.
Họ
cùng im, nàng ra hiệu, thế là
Cửa
đường hầm bí mật mở ngay ra.
Họ
bước vội, một lúc sau biển rộng
Hiện
trước mặt, dạt dào muôn đợt sóng.
Chàng
đi theo, rất ngoan ngoãn, hững hờ
Không
hỏi mình được cứu thật hay mơ.
Chàng
lặng lẽ bước đi như cái máy.
Giá
Seyd dẫn chàng đi cũng vậy.
13
Thuyền
xuất phát, buồm căng phồng, gió lộng.
Conard
ngồi trong trầm tư, bất động,
Cho
tới khi thấy dãy núi đêm nào
Chàng
cho thuyền neo lại phục - ôi chao,
Chỉ
trước đó vài ngày mà thiết nghĩ
Như
đã từng trôi qua hàng thế kỷ.
Khi
bóng đen dãy núi đổ xuống thuyền,
Chàng
cúi đầu che mặt, né sang bên,
Cố
suy nghĩ về Gonsalvo, đồng đội,
Việc
trốn chạy, cảnh tù giam, tội lỗi,
Về
người yêu đang ngóng đợi ở nhà,
Nhưng
ngẩng đầu, chàng chỉ thấy Gulnare,
Một
phụ nữ, tên giết người. ngồi đó.
14
Còn
Gulnare thì vô cùng đau khổ
Bị
người yêu đang khinh ghét, xem thường.
Đôi
mắt nàng vốn xinh đẹp, dễ thương
Một
lần nữa lại rưng rưng ngấn lệ
(Dù
quá muộn, biết làm sao?) Lặng lẽ
Nàng
quỳ chân bên Conard, cúi đầu
Nắm
tay chàng khóc thổn thức hồi lâu:
“Đức
Ala không tha em, tuy vậy,
Em
mong chàng tha cho em điều ấy.
Không
có em, gì sẽ đến với chàng?
Vâng,
rất nhiều, nhiều tội lỗi em mang,
Chàng
cứ trách, nhưng bây giờ hẵng gượm.
Em
không phải là em như chàng tưởng.
Ôi
đêm nay, đêm bất hạnh, kinh hoàng,
Em
bỗng dưng phạm tội, chỉ vì chàng.
Vâng,
nếu em không yêu chàng mãnh liệt,
Em trong
trắng, nhưng chàng, chàng sẽ chết.
15
Nhưng
nàng lầm: tự chàng đang buộc tội
Bản
thân chàng. Nàng không hề có lỗi.
Chàng
ngồi im, gắng chịu đựng trong đầu
Biết
bao điều đang rỉ máu, buồn đau.
Trong
khi ấy, gió thuận chiều thổi mạnh,
Con
thuyền đi, cắt sóng xanh lấp lánh.
Kia,
bỗng nhiên giữa biển nước hiền hòa
Có
cánh buồm… Một tàu chiến! Từ xa
Con
tàu ấy đã thấy thuyền của họ,
Căng
hết buồm lao lại gần, trên đó
Xếp
đều nhau đại bác đứng thành hàng
Bỗng
bất ngờ một tiếng nổ kêu vang.
Viên
đạn bắn rơi gần thuyền Conard.
Con
thuyền nghiêng, nước tung lên rào rạt.
Ngừng
suy tư, chàng đứng dậy thăm dò,
Nheo
mắt nhìn rồi sung sướng kêu to:
“Tàu
của ta! Cờ ta kia, đỏ chói.
Ta
trên biển không cô đơn, trơ trọi”.
Chiếc
tàu kia cũng kịp nhận ra chàng.
Một
xuồng con được thả xuống vội vàng.
“Ôi,
thủ lĩnh!” sau bao ngày mong đợi,
Những
tên cướp cùng kêu lên phấn khởi.
Ai
cũng vui, không giấu nổi tự hào
Lại
thấy chàng lần nữa bước lên cao,
Lên
tàu chiến của quân chàng. Tất cả,
Cùng
giang tay, cùng mỉm cười hỉ hả.
Tạm
thời quên mọi đau đớn, ưu phiền,
Conard
cười đáp lại, rất thân quen.
Chàng
bắt tay Anselmo - lần nữa
Sẵn
sàng lao vào chiến tranh, khói lửa.
16
Khi
những phút mừng gặp nhau tạm lắng,
Những
tên cướp bỗng bất ngờ im lặng -
Vì dù
sao vẫn canh cánh trong lòng
Thấy
chàng về mà không có chiến công.
Nếu
họ biết, rằng đàn bà có thể
Làm
được việc quá phi thường như thế,
Họ sẽ
tôn làm bà chúa của mình -
Trong
việc này họ không quá phân minh
Như
Conard. Nên bây giờ là lúc
Họ
thì thầm, nhìn Gulnare thán phục.
Còn
Gulnare, vốn không sợ giết người
Thế
mà nay đang sợ những tiếng cười,
Dù
thân thiện. Nàng kéo khăn che mặt
Rồi
lặng lẽ đến ngồi bên Conard.
Nàng
khoanh tay nhẫn nhục đợi những gì
Số
phận nàng mang lại. Dẫu nhiều khi
Nàng
mãnh liệt trong yêu thương, giận dữ,
Nhưng
dù sao nàng vẫn là phụ nữ.
17
Chàng
thấy hết, cảm thương nàng đau khổ.
Chàng
có thể làm gì hơn lúc đó?
Nàng
khóc ư? Nhưng nước mắt đầm đìa
Chẳng
bao giờ xóa được việc làm kia,
Việc
nhất định sẽ bị trời trừng phạt.
Vâng,
chàng biết chính vì chàng, Conard,
Mà
Gulnare tay dính máu lần này
Để
cuối cùng chàng đến được nơi đây.
Cũng
vì chàng mà Gulnare e lệ
Dám
liều chết, trở thành người mạnh mẽ.
Conard
nghĩ, rồi nhìn nàng hồi lâu.
Không
chịu nổi cái nhìn kia, cúi đầu,
Nàng
ngoan ngoãn ngồi lặng im, buồn bã,
Vẻ
yếu ớt, thật đáng thương, đôi má
Lúc
ửng lên, lúc nhợt nhạt thay màu.
Trên
trán nàng còn vệt máu hồng nâu.
Chàng
cầm tay Gulnare - trước đó
Bàn
tay nàng không hề ghê máu đỏ
Giờ
đang run. Conard thấy tay chàng
Cũng
yếu mềm và run như tay nàng.
“Ôi,
Gulnard...” Nàng nghe, không đáp lại,
Chỉ
đưa mắt ngước nhìn lên sợ hãi.
Rồi
đột nhiên nàng bỗng ngã vào lòng
Của
người tình. Chàng dám đẩy ra không?
Không,
chắc chắn ít ai làm được vậy.
Chàng
cũng thế, chàng đứng yên lúc ấy.
Nếu
người yêu không ngóng đợi ở nhà,
Chắc
chắn chàng… yêu say đắm Gulnare.
Mà
thậm chí Mêđôra có lẽ
Cũng
tha thứ một cái hôn như thế.
18
Sắp
tới đảo thì hoàng hôn sẫm đỏ,
Các
mỏm núi như mỉm cười với họ.
Đèn
hải đăng luôn nhấp nháy đón chào,
Tiếng
reo hò từ phía cảng vui sao.
Các
thuyền nhỏ đã ùa nhau ra đón.
Đàn
cá heo nhảy chồm lên rất nhộn,
Bầy
hải âu vốn khản đặc, bây giờ
Cũng
luôn mồm kêu những tiếng vu vơ.
Mỗi
tia sáng trong mỗi ô cửa sổ
Như
muốn nhắc có người đang đợi họ.
Ôi,
thiêng liêng cái ta gọi là nhà
Cho
những người đi biển ngắm từ xa.
19
Chàng
ngước mắt nhìn lên ô cửa sổ
Nơi
người yêu thường đợi chàng. Ở đó
Không
hiểu sao không thấy có ánh đèn
Dù
phòng nào cũng thắp sáng hai bên.
Thường
trước đấy không bao giờ như thế,
Sao
hôm nay không đợi chàng? Không lẽ…
Chàng
nhẩy ngay xuống xuồng nhỏ đang chờ,
Giục:
Nhanh lên, nhanh lên nữa, vào bờ!
Ôi,
giá chàng là con chim bé nhỏ
Để
bay nhanh lên phòng nàng trên đó.
Khi
xuồng con dừng lại nghỉ, rã rời,
Chàng
nóng lòng nhảy xuống nước và bơi,
Bơi
một mạch đến bờ - rồi vội vã
Leo lên
tháp theo đường ven dốc đá.
Chàng
tới cửa, đứng nghe: không tiếng động.
Bốn
xung quanh là đêm đen trống rỗng.
Chàng
gõ to, to nữa - chẳng có gì
Chứng
tỏ nàng vừa nghe tiếng, đang đi.
Chàng
lại gõ - nhẹ hơn, vì lúc ấy
Cánh
tay chàng đã bắt đầu run rẩy.
Rồi đột
nhiên cánh cửa mở - đó là
Một
người hầu, không phải Mêđôra.
Người
hầu gái đứng im. Chàng muốn hỏi
Hai
lần thử mà không sao hỏi nổi.
Tay
run run, chàng cầm ngọn nến hồng
Định
tìm nàng, nhưng nến tắt, ồ không,
Không
đủ sức chờ thắp lên lần nữa,
Chàng
vội vã bước nhanh về phía cửa.
Cả
hành lang tĩnh lặng tối, lúc này
Được
chiếu bằng một ngọn nến lắt lay.
Tận
phía xa, trong phòng nàng - ở đấy
Chàng
đã thấy những gì không muốn thấy.
20
Chàng
đứng lặng, đăm đăm nhìn trước mặt.
Tay
và chân không còn run. Đôi mắt
Của
chúng ta cũng nhìn thế nhiều lần
Khi
bất ngờ ta để mất người thân,
Lòng
đau thắt và không còn hy vọng.
Nàng
xinh đẹp và đáng yêu khi sống,
Nay
chết đi vẫn thế, ngón tay nàng,
Những
ngón tay rất âu yếm dịu dàng
Giờ
giá lạnh, cầm bông hoa cũng lạnh.
Nàng
nằm đó như ngủ say, yên tĩnh.
Thật
khó tin nàng vĩnh viễn lìa đời.
Một
nỗi đau không thể nói nên lời.
Đôi
mi mắt đen dài che tối sẫm
Những
tia sáng thường làm ta say đắm.
Đôi
mắt xanh nay đã khép, chết rồi.
May
đang còn cái đẹp của đôi môi.
Đôi
môi ấy đang nằm im thoải mái
Như
có thể sắp mỉm cười trở lại.
Mái
tóc đen như sóng lượn bây giờ
Trên
vai nàng buông xõa vẻ thờ ơ.
Một
người đẹp, một tâm hồn cao quí
Đã
vĩnh viễn rời bỏ chàng, yên nghỉ.
Ôi,
một khi nàng đã chết thế này,
Thì
sao chàng còn trở lại nơi đây?
21
Nhưng
ngẫm lại, hỏi làm gì, vô ích.
Cái
xác trắng trong căn phòng tĩnh mịch.
Chàng
thậm chí không muốn biết vì sao
Nàng
lại chết, chết ở đâu, lúc nào.
Nàng
duy nhất là tình yêu, hy vọng
Là
sức mạnh giúp chàng trong cuộc sống.
Là
ước mơ rất thầm kín, và rồi
Chỉ
riêng nàng chàng không ghét mà thôi.
Nay
nàng chết, làm chàng đau nhường ấy.
Chàng
thấy mình đáng phải đau như vậy.
22
Ai
cuộc sống nội tâm sâu, người đó
Không
dễ nói về những điều đau khổ.
Khi
hàng trăm ý nghĩ đã bắt đầu
Hợp
dần dần thành một - trốn vào đâu?
Vì
tình cảm trái tim không thể nói.
Ai
đau khổ bằng lời là giả dối.
Quá
buồn đau mà Conard bây giờ
Thấy
tâm hồn thành lãnh đạm thờ ơ.
Chàng
yếu mệt, đến vô cùng bất hạnh,
Đến
lệ ứa trong mắt chàng kiêu hãnh.
Cả
những khi yếu mệt đến mụ đầu
Cũng
không làm chàng thấy đỡ buồn đau.
Chàng
có thể khóc thật nhiều cho nhẹ
Mà
không sợ mắt ai nhìn. Tuy thế
Chàng
chỉ lau nước mắt để lên đường
Xa
nơi này cùng nhức nhối vết thương.
Mặt
trời mọc nhưng ngày chàng không sáng,
Đêm
ập xuống, đêm không bao giờ rạng.
Ôi gì
đen bằng mây đen tâm hồn,
Ai mù
hơn bằng anh mù nỗi buồn,
Không
nhìn ngày mà lẩn vào bóng tối,
Tìm
người dắt mà không sao tìm nổi.
24
Trời
hửng sáng, Anselmo tỉnh dậy,
Leo
lên tháp tìm gặp chàng, không thấy.
Tìm
khắp nơi, tìm ven biển suốt ngày,
Tìm
kỹ càng mỗi khe đá, lùm cây.
Rồi
ngày nữa, ngày tiếp theo cũng thế.
Họ hú
gọi - chỉ tiếng vang đáp khẽ.
Không
ở đâu không sục sạo; bất ngờ
Họ
tìm thấy một đoạn dây trên bờ,
Và
lập tức cho tàu ra biển rộng.
Họ
tìm mãi, chẳng thấy gì trên sóng.
Họ
uổng công chờ đợi biết bao ngày -
Chàng
chết rồi hay đang trốn đâu đây?
Những
tên cướp khóc thương chàng yêu quý.
Họ
dựng tượng Mêđôra chung thủy.
Cho
chàng ư? Họ chưa dám lúc này
Ai
chắc chàng đã chết thật? Từ nay
Chàng
nổi tiếng bằng trăm ngàn tội lỗi
Và
chỉ một, một tình yêu dữ dội.
NGƯỜI TÙ NGỤC CHILLON
(Truyện thơ)
1
Đây,
nhìn xem, đầu tôi đã hoa râm,
Nhưng
chớ nghĩ đấy là vì năm tháng,
Cũng
không phải qua nhiều đêm thức trắng,
Mà
hãi hùng thay sắc tóc bao năm.
Tay
chân tôi dù chưa hề lam lũ
Nhưng
giờ đây bất lực cảnh ngồi không.
Vì
ngục tối suốt nhiều năm phàng phũ
Đã
trao dần từng giọt máu cho gông.
Là tù
nhân, tôi biết đâu trời rộng.
Trong
cái chết phải kéo dài sự sống.
Vì
cha tôi luôn tin ở ngày mai
Mà
tôi nghe tiếng cùm sắt bên tai.
Vì lý
tưởng không bao giờ phản bội -
Cha
tôi chết trên giàn thiêu lửa khói,
Còn
con ông, đầy ý chí, trẻ trung
Phải
vào tù, tay mang nặng xiềng gông.
Nhà
chúng tôi, bảy cha con tất cả,
Đều
nạn nhân của uy quyền nhục nhã,
Phải
suốt đời bị truy bức không thôi.
Sáu
chết rồi, nay chỉ độc còn tôi:
Một
thiêu sống, còn hai anh chết trận
Để
lấy máu trả thù bao mối hận.
Họ
cũng vì chung lý tưởng như cha
Vì
niềm tin, ngã xuống chiến trường xa.
Ba
sót lại, bị chôn trong ngục tối,
Và
nay chỉ còn tôi đang hấp hối…
2
Ngục
Chillon đứng một mình ảm đạm,
Bảy
cột lớn đỡ vòm trần u ám,
Như
đang chìm giữa hồ nước mênh mang.
Trời
ngoài kia sao nắng đẹp, chói chang
Mà
trong ngục không một tia sáng rọi.
Có
hay chăng cũng chỉ vài le lói
Đã
lạc đường, xuyên vách đá chui qua,
Như
ngọn đèn bên đầm nước xa xa
Đang
run rẩy giữa sương mù đêm vắng.
Mỗi
cột đỡ có một vòng sắt nặng
Được
gắn cùng một dây xích cùm tay
Như
hung thần luôn từng phút, từng giây
Đem
nọc độc cắn sâu vào xương thịt,
Để
nghìn năm không bao giờ sạch vết.
Tuy hôm
nay được thấy lại trời cao
Nhưng
tôi đâu còn vui sướng, ước ao,
Vì
đôi mắt đã quên màu ánh sáng,
Và
trái tim đã thôi chờ năm tháng,
Để
thời gian đau khổ hững hờ trôi
Từ
ngày người em út bỏ mình tôi
Nức
nở khóc bên xác em lạnh ngắt.
Em
tôi chết, lửa tim tôi vụt tắt.
3
Vào
ngục tối, ba chúng tôi tất cả,
Người
một nơi, bị xích vào cột đá,
Không
cựa mình, không đi lại, nhức đau,
Tuy ở
gần nhưng đâu được thấy nhau.
Những
tia sáng luôn vô hồn, ảo nạo
Biến
chúng tôi thành những hình huyền ảo.
Tuy
mỗi người phải một góc phải ngồi im
Nhưng
cùng chung một nhịp đập trái tim.
Rồi
chúng tôi tìm được nguồn an ủi
Giúp
nhau giết thời gian trong ngục tối:
Ba
anh em thay nhau nói và nghe
Để
quên buồn trong câu chuyện mải mê.
Chúng
tôi gợi cho nhau niềm hy vọng,
Một
bài ca, một chiến trường nóng bỏng…
Nhưng
than ôi, nguồn vui ấy không lâu
Đã
không còn, chỉ còn lại buồn đau,
Vì
sau đấy giọng chúng tôi khản đặc,
Như
tiếng vọng của thành tù vững chắc.
Tôi
lạ lùng nghe ai nói bên tai
Mà
không biết tiếng mình hay tiếng ai.
4
Ba
anh em, tôi là người lớn nhất
Với
trái tim bao nỗi lo chồng chất
Ngày
và đêm day dứt mãi không thôi:
Phải
làm sao khích lệ các em tôi!
Người
em út, sao cha tôi yếu thế,
Có
khuôn mặt trông hao hao giống mẹ.
Tôi
sẵn sàng đem trái tim người anh
Mà hy
sinh cho mắt em màu xanh.
Ai
không xót khi nhìn con chim nhỏ
Như
em tôi, đọa đày trong giông tố?
Ồi,
em xinh như tia nắng mùa xuân
Nhẹ
chiếu vàng trên núi tuyết đang tan,
Như
đại bàng giữa trời cao xanh thẳm
Say
tự do, thấy cuộc đời đẹp lắm.
Tâm
hồn em trong như suối rừng sâu
Và
hồn nhiên như sóng biển vờn nhau.
Trái
tim em, ôi trái tim cao thượng,
Không
hề biết chỉ một mình vui sướng.
Em
rất buồn khi người khác kêu đau,
Và
nghẹn ngào đôi mắt ướt hàng châu…
5
Còn
em kia cũng là người trong sạch,
Thêm
vào đó một tâm hồn khí phách,
Là
chàng trai có sức khỏe vô song,
Dám
sẵn sàng cùng bão tố giao phong,
Ngoài
chiến trận là người can đảm nhất
Quyết
không chịu để tay cùm gông sắt.
Chỉ
vô tình nghe hai tiếng tù nhân,
Em đã
buồn, đến mất ngủ, quên ăn.
Tôi
thấy em như hoa ngày một lụi
Nên
dẫu buồn, vẫn lựa lời an ủi.
Ôi
còn đâu chàng trai trẻ tinh nhanh,
Từng
lùng nai, đuổi sói giữa rừng xanh.
Em
nằm đó như nằm sâu dưới mộ,
Chỉ
chờ chết để thoát buồn, đau khổ.
6
Ngục
Chillon giữa hồ Leman rộng,
Suốt
ngày đêm hãi hùng nghe tiếng sóng
Đập
vào tường như muôn đợt tấn công,
Nước
réo ầm nghe như tiếng xung phong.
Và cứ
thế, một thân hai tù ngục,
Ba
chúng tôi dưới hầm sâu chui rúc,
Bị đá
tường và sóng nước trắng phau
Xây
thành mồ, chôn sống giữa hồ sâu.
Tôi
nằm nghe tiếng sóng xô ồ ạt,
Tưởng
trời mưa, nước bắn vào như tát.
Rét
trao mình cho băng tuyết mùa đông,
Suốt
đêm dài nghe gió rít trên không…
Rồi
những lúc trời nổi cơn giông tố,
Ngục
Chillon lung lay như muốn đổ,
Tôi
thường mong trời đổ sập thật mau
Sớm
vùi tôi cùng bao nỗi đớn đau.
7
Em
thứ hai, như trên tôi đã kể,
Một
chàng trai luôn có thừa sức khỏe
Mà
giờ đây không chịu nổi tù gông,
Ngày
một ngày như hoa héo phòng không.
Em
vật vã không chịu ăn, không ngủ.
Không
phải bởi thức ăn tù kham khổ,
Vì
những người chuyên vác giáo đi săn
Có
bao giờ kén chọn miếng mình ăn.
Chúng
tôi xưa uống sữa dê đồng nội,
Nay
chỉ được ngụm nước hồ lượm ói.
Còn
bánh mì, tôi nghĩ đã nghìn năm
Thấm
mặn mùi bao nước mắt hờn căm,
Nhưng
em tôi đâu phải vì như vậy
Mà
mất vui, để người gầy trông thấy.
Em
héo mòn như chiếc lá vàng khô
Khi
biết mình không được sống tự do,
Không
được đuổi con nai rừng mải miết.
Giấu
làm chi… Người tôi yêu tha thiết
Đã
chết rồi. Tôi chỉ đứng lặng im,
Tan
nát lòng, nhưng chẳng được gần em
Để
phút chót vuốt mắt người đã mất -
Tôi
giãy giụa. lệ thấm nhòa hai mắt.
Em
chết rồi, người ta tháo cùm tay
Rồi
vội vàng đào hố nhỏ chôn ngay
Trên
chỗ đất nơi em vừa tắt thở.
Tôi
thấy thế, liền vội vàng nức nở
Xin
cho em được chôn ở ngoài kia
Có
mặt trời, có gió thổi sớm khuya.
Dù
biết trước là người ta thoái thác,
Nhưng
trái tim không cho tôi làm khác,
Bởi
vì tôi không muốn thấy em tôi
Dẫu
chết rồi vẫn tù mãi không thôi.
Bọn
cai ngục chẳng thèm nghe tôi nói.
Chúng
cười gằn và vùi trong đá sỏi
Xác
em tôi cùng tất cả nỗi buồn
Nay
trong tù vĩnh viễn bị vùi chôn.
Lúc
đi ra chúng còn quăng mẩu xích
Trên
mộ em rồi cười to vui thích:
Thằng
giết người còn đang muốn đòi chi,
Chôn
thế này còn chưa đáng cho mi?
8
Còn
em kia, ôi bông hoa yêu dấu,
Người
con cưng từ buổi đầu thơ ấu,
Là
ước mơ, là hy vọng, nguồn vui
Niềm
tự hào của tất cả chúng tôi.
Em -
hiện thân của mẹ già hiền dịu.
Vì
thương em, cha tôi buồn, khô héo.
Còn
riêng tôi, tôi có quản gì đâu
Để
trong tù em đỡ chút buồn đau,
Để
ngày kia được thoát đời ảm đạm.
Ôi em
tôi, rất kiên cường, dũng cảm,
Đã
cùng tôi chịu đựng cảnh xiềng gông.
Nhưng
than ôi, như chim nhốt trong lồng
Nhớ
trời xanh thấy lòng mình đau thắt,
Ngày
một ngày em bắt đầu lụi tắt.
Ở đời
này còn đau đớn nào hơn
Khi
thấy em phải rên xiết từng cơn,
Khi
cái chết đang ăn mòn sự sống.
Tôi
đã thấy giữa chiến trường nóng bỏng
Máu
thành dòng, thây chất đống nơi nơi,
Thấy
tàu chìm trong giông tố xa khơi,
Thấy
con bệnh đang ăn năn tội lỗi
Trong
khổ đau ngay trước giờ hấp hối…
Nhưng
điều này chỉ gây sợ mà thôi,
So
thế nào với nỗi khổ lòng tôi.
Em cứ
thế héo dần trong im lặng,
Không
than trách số phận mình cay đắng.
Em
đượm buồn, mệt mỏi giống nàng tiên
Sau
vui đùa chỉ muốn được nằm yên.
Em ra
đi như cầu vồng rực đỏ,
Mặt
trời lên, nhẹ tan dần trong gió.
Dù
môi em gợi nhớ cảnh tóc tang,
Vẫn
dạt dào những cảm xúc yêu thương.
Đôi
mắt em dù thâm quầng đau khổ,
Trong
ngục tối vẫn bừng tia sáng nhỏ.
Em âm
thầm không khóc, chỉ thương anh
Sẽ
một mình nghe sóng vỗ xung quanh.
Không
ít lúc em cùng tôi hy vọng
Về
tương lai những ngày sau giải phóng.
Nhưng
từ lâu tim tôi đã ngày đêm
Hồi
hộp lo thần chết cướp đời em,
Cướp
tất cả những gì còn sót lại…
Ngày
lại ngày em héo dần, héo mãi
Tiếng
thở đều nay đứt quãng từng hơi,
Và
cuối cùng, như tia nắng ngoài khơi
Heo
hắt cháy để rồi chìm biển vắng.
Tôi
lắng nghe bốn xung quanh im lặng,
Rồi
kêu lên, run rẩy hết toàn thân:
Chết
rồi ư? Ôi hỡi thánh, hỡi thần!
Tôi
đau khổ như hóa thành điên dại.
Tôi
gào thét, chỉ có tường vọng lại.
Đập
phá xiềng, tôi đâu biết tay đau,
Lại
gần em, nhưng em có còn đâu!
Tôi
đã làm những gì, tôi chẳng nhớ,
Tôi
chỉ biết một mình ngồi nức nở
Trên
sàn tù, nửa hấp hối, mê man
Và
thấy mình ngạt thở, thiếu không gian.
Thế
là hết, ôi sợi dây duy nhất
Nối
liền tôi với những gì đã mất,
Với
quê hương, với dòng họ tàn suy,
Nay
đứt rồi, hỏi tôi có còn chi?
Tôi
nằm đấy, hai em mình bên cạnh:
Một
dưới đất, một chết còn chưa lạnh.
Tôi
ôm hôn bàn tay em nằm im
Mà
thấy mình đau tê buốt trong tim.
Không
đủ sức để lại rồi hy vọng,
Tôi
mơ hồ chỉ biết mình đang sống.
Ôi
buồn thương, đau đớn biết bao nhiêu
Khi
suốt đời ta mất cái ta yêu.
Tôi
không biết vì sao tôi không chết.
Còn
gì đâu, tất cả đều mất hết,
Trừ
niềm tin, phải chăng nó không cho
Trong
ngục tù ta được chết tự do?
Rồi
sau đấy thế nào tôi không biết -
Và
cũng chẳng bao giờ tôi muốn biết -
Trước
mặt tôi, ánh sáng hóa màn đêm,
Và
ngục tù bỗng chốc hóa cung tiên.
Tôi
đứng đó, chỉ một màu ảm đạm.
Đang
đêm khuya hay giữa ngày u ám?
Ôi ở
đâu, leo lắt những ánh đèn
Trong
ngục tù bao năm tháng tôi quen?
Tôi
chỉ thấy xung quanh toàn trống rỗng,
Không
trăng sao, không đất trơi, sự sống,
Không
nắng mưa, không tội ác, thời gian,
Không
mùa xuân… chỉ hơi thở miên man
Nghe
phảng phất như bay từ xác chết.
Những
gì tôi từng thương yêu tha thiết
Giờ
nằm đây giữa chết chóc, tàn hoang,
Đượm
một màu đen xám tóc tang…
10
Nhưng
ơ kìa, tôi chợt nghe chim hót.
Tôi
mơ ư? Không, tiếng chim thánh thót,
Lúc
líu lo, lúc say đắm, lúc thôi,
Bỗng
bất ngờ làm xao xuyến lòng tôi.
Như
tia nắng sau bao ngày mưa chảy,
Tiếng
chim hót đã làm tôi tỉnh dậy.
Tôi
bàng hoàng phút chốc để nằm im
Nỗi ưu
phiền đang đè nặng lên tim
Trong
ngục tối đưa tôi về hiện tại
Với
tù gông và lòng đau quằn quại,
Với
đá tường đen xạm bởi nắng mưa,
Với
nền tù vẫn ẩm ướt như xưa.
Tôi
lại thấy những tia vàng yếu ớt
Qua
kẽ trần soi sàn tù nhờ nhợt.
Tôi
hé nhìn qua khung cửa tí hon
Và lạ
lùng thấy có con chim non
Với
đôi cánh xanh như trời xanh thẳm
Đang
mải hát một bài ca say đắm,
Chắc
nói về nỗi khổ của lòng tôi.
Ồ hay
chim cũng số phận cút côi
Đang
kiếm bạn ở những miền xa lạ?
Và
chim đến cùng tôi khi tất cả
Những
người tôi yêu dấu đã ra đi.
Chim
ơi chim, chim bay đến làm chi,
Phải
chăng để lòng tôi thêm tan nát?
Không
hiểu chim từ trời xanh bát ngát
Bay
vào đây hay chim bị tù giam
Đã
phá lồng đi kiếm bạn tri âm?
Ôi
đáng thương con chim này bé nhỏ
Đến
tìm tôi, tôi quá thừa đau khổ.
Nói
gì đây để chia sẻ cùng chim
Khi
chính tôi đang tan nát trái tim?
Hay
phải chăng chim là thần hóa phép
Đến
cùng tôi, bay trên đôi cánh đẹp?
Hay
đây hồn em tôi đến thăm anh
Đến
để rồi trở lại với trời xanh?
Nhưng
con chim đã vụt bay đi mất.
Và
nếu chim - hồn em tôi đã khuất,
Hay
thánh thần rất linh hiển, từ bi -
Không
bao giờ chim nỡ bỏ tôi đi
Để
bắt tôi phải hai lần cô độc,
Như
xác chết trong quan tài khô khốc,
Như
làn mây trơ trẽn giữa trời trong,
Không
ai nhìn, không kẻ đợi, người mong.
11
Rồi
đột nhiên đời tù tôi thay đổi,
Như
tia nắng bỗng xuyên qua ngục tối:
Không
hiểu gì đã day dứt lương tâm
Bọn
cai tù chỉ quen biết hờn căm,
Mà
với tôi, nay tỏ lòng thương hại.
Chúng
tháo xích cho tự do đi lại
Giữa
hầm tù luôn ẩm ướt, nhờn rêu.
Tôi
không còn phải nghe tiếng xích kêu,
Người
không bị đóng vào tường buốt lạnh.
Nhưng
tôi thấy sao lòng mình cô quạnh
Khi
lần theo từng cột đá, góc sâu
Đi
quanh phòng cho khuây khỏa nỗi đau.
Ngày
lại ngày tôi dạo quanh phòng nhỏ,
Không
một lần nỡ đặt chân lên mộ
Của
hai em, nguồn hy vọng tôi chôn,
Bởi
vì tôi tan nát cả tâm hồn
Khi
thấy em không được yên giấc ngủ -
Tôi
không muốn gợi niềm đau đớn cũ.
12
Tôi
dùng dao đào xong hố xuyên tường,
Nhưng
sau đó lại không lo trốn thoát,
Vì ở
đây dưới hầm sâu ngột ngạt
Tôi đã
chôn tất cả những người thương.
Ừ,
ngoài kia trời bát ngát muôn phương,
Nhưng
không chỗ cho tôi, người bất hạnh.
Không
vì tôi mà mùa xuân lấp lánh,
Cả
người thân, cả bạn, hỏi còn đâu.
Tôi
nằm đây, dù nhức nhối tim đau,
Vẫn
thấy mến cuộc đời tù gian khổ.
Tôi
chỉ muốn leo nhìn qua cửa sổ
Ngắm
trời cao, trông đàn sếu bay qua,
Để
thả hồn theo triền núi xa xa…
13
Tôi
nhìn thấy những núi cao tha thiết,
Vẫn
như xưa, đỉnh nghìn năm trắng tuyết.
Không
như tôi, núi vẫn một màu xanh
Soi
bóng mình xuống hồ nước long lanh.
Tôi
nhìn thấy dòng sông Rôn trong sạch
Nghe
tiếng suối trong hang rừng róc rách,
Thấy
phố phường khoe mái ngói nơi nơi,
Những
cánh buồm say uống gió ban mai…
Tôi
còn thấy cả một hòn đảo nhỏ
Lớn
không hơn ngục Chillon khắc khổ,
Phủ
một màu xanh, xanh biếc quanh năm
Đang
mỉm cười cùng tù ngục tối tăm.
Trên
đảo ấy có ba cây cao thẳng
Nghe
xung quanh hồ dập dờn sóng trắng,
Nghe
gió rừng vi vút mãi bài ca
Nhẹ
uốn mình như xót những cành hoa.
Tôi
cũng nghe cá từng đàn hối hả
Dỡn
đùa nhau đang lao về ngục đá.
Chưa
bao giờ tôi thấy đại bàng bay
Nhanh
và cao như buổi sáng hôm nay.
Tôi
lại khóc và lòng tôi tê tái
Trong
lệ nhòa, thấy em mình sống lại...
Và
khi tôi trèo xuống ngục trống không,
Tôi
tiếc mình không tiếp tục mang gông.
Tôi
lại thấy những bức tường nham nhở
Cùng
bóng tối đè lên tôi nghẹt thở.
Tôi
thấy mình lần nữa bị vùi sâu
Dưới
đáy mồ cùng bao nỗi buồn đau.
Nhưng
dẫu vậy, dẫu ngục tù khắc khổ,
Tôi
không muốn sẽ có ngày xa nó.
14
Ngày
tiếp ngày, năm tháng cứ trôi đi.
Bao
lâu rồi, tôi không nhớ, không ghi.
Tôi
dửng dưng mặc đất trời thay đổi
Và
chỉ biết mình đang trong ngục tối.
Rồi
cuối cùng người ta đến cứu tôi.
Tôi
không buồn, không phản ứng, không vui,
Vì từ
lâu tôi đã xem là một
Sống
tự do hay suốt đời ngục nhốt.
Bao
năm rồi cảnh hiu quạnh thân quen
Trong
hầm tù tôi thây được bình yên.
Tôi
quen ngắm con nhện vàng tất tưởi
Suốt
ngày đêm luôn giăng tơ dệt lưới.
Tôi
thấy buồn khi vắng chuột đêm đêm,
Khi
không còn nghe dế khóc êm êm…
Ôi
yêu mến những bạn tù bé nhỏ
Đã
cùng ta chia sẻ niềm đau khổ,
Kìa
giờ đây, các bạn thấy, người ta
Đến
làm phiền cuộc sống của chúng ta.
Cả
dây xích cũng trở thành thân thiết,
Dù
bao năm đã làm tôi rên xiết.
Vì
ngòai kia, ai chắc tự do hơn?
Tôi
thở dài, chân bước khỏi Chillon.
Hà Nội, 1976
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét