Bai-rơn
THƠ TRỮ TÌNH
Thơ đề tăng trong an-bom
Anh
viết đây dòng chữ nhỏ
Để em
nhớ anh đôi lần,
Như
tên ai trên bia mộ
Gọi người
du khách dừng chân.
Rồi
tháng năm qua trông lại
Thấy
tên người xưa còn đây,
Hãy
tin: dù anh xa mãi,
Nhưng
tim chôn ở trang này.
* * *
Nếu
một khi không giải phóng cho mình,
Hãy
đấu tranh cho tự do người khác;
Vì
thành Rôm, đất Hy-lạp, quang vinh
Mà hy
sinh, khó khăn nào thoái thác.
Hãy
dương cờ tự do dù ở nơi đâu -
Bởi
gì hơn hiến đời cho nhân loại.
Nếu
chẳng may tim ăn đạn, rơi đầu -
Anh
chết đấy, nhưng để rồi sống mãi.
Mặt trời của những người không
ngủ
Ôi
mặt trời của những người không ngủ,
Ngôi
sao buồn với nghìn tia sáng nhỏ
Lung
linh nhiều nhưng bất lực trước màn đêm,
Đưa
anh về với kỷ niệm ấm êm.
Và
quá khứ như em đứng đó,
Hồi
hộp cháy mà không lửa đỏ.
Bạn
tình ơi, trông em gần mà xa,
Em
sáng nhiều sao giá lạnh lòng ta?
Khi đôi ta chia tay (trích)
Nhớ
không em, thuở nọ,
Khi
đôi ta chia tay -
Hai
đứa cùng đau khổ
Nhìn
nhau lệ tuôn đầy.
Và
ngày ấy hôn em,
Hôn
đôi môi buốt lạnh,
Anh
đã thấy trong tim
Những
tháng năm hiu quạnh.
Phải
chăng giọt sương rơi
Trên
mi anh buổi nọ
Đã
theo anh suốt đời
Nay
trở thành giông tố?
Hai
ta giấu tình yêu
Để
không ai được biết.
Anh
thầm đau khổ nhiều
Vì
yêu em tha thiết.
Nếu
ta còn gặp nhau
Sau
bao năm xa vắng,
Biết
đón em thế nào
Ngoài
nước mắt, im lặng?
* * *
Tình
yêu bắt đầu từ đâu -
Sao
em hỏi anh như vậy?
Tình
yêu trong anh bắt đầu
Từ
ngày hình em anh thấy.
Trái
tim biết rõ bao giờ
Tình
yêu đến ngày kết thúc -
Tình
yêu sống với nhà thơ
Suốt
đời buồn đau, tủi nhục.
Nhân ngày tròn 36 tuổi
Đã ba
mươi năm lê bước
Trên
đường đời buồn đau nhơ nhớp -
Hỏi
thời gian để lại gì cho ta?
Không
gì, ngoài con số 33!
Nhật ký Xêphalonia
Người
chết bị dựng dậy - ta ngủ sao yên!
Bạo
chúa hiếp nhân loại - sao đành nhắm mắt?
Lúa
đã chín ruộng đồng - chờ ai chưa gặt?
Ta
như nằm trên chông… Có thể nào quên!
Mỗi ngày,
mỗi giờ tai nghe trống giục,
Và
tim đập từng hồi thôi thúc…
* * *
Khi
anh nhìn em khóc, tự mắt em,
Đôi mắt xanh to, nhỏ lệ,
Anh
tưởng như bông hoa tím trong đêm
Để rơi
giọt sương rất khẽ,
Khi
em cười, anh thấy viên ngọc sáng
Bên em thôi
không long lanh,
Vì
xấu hổ trước muôn nghìn tia sáng
Từ đôi mắt em màu xanh.
Như
mặt trời đã khuất trong mây
Gửi lại ánh vàng le lói,
Trước
khi đêm kéo đến phủ dày,
Chưa chịu
chìm trong bóng tối.
Nụ
cười em qua mây tối lòng anh
Như mặt
trời kia chiếu rạng,
Và nụ
cười, dù vụt tắt rất nhanh,
Vẫn gửi lòng anh ánh sáng….
John Keats
Ai đã
giết John Keats?
“Chúng
tôi!” lên tiếng một tờ văn
Nổi
tiếng dã man ra mỗi quí một lần.
“Chúng
tôi giết John Keats!”
Thế
ai bắn anh ta?
“Milman,
nhà thơ linh mục,
Và
Southy, và Barrow, một lúc
Cùng
bắn vào anh ta!”
Về việc Castelry, thủ tướng
Anh tự tử
Castelry,
ái quốc gia vĩ đại!
Như
Cato xưa đã không ngần ngại
Vì
thành Rôm mà hy sinh,
Bây
giờ ông ta tự cắt cổ, cứu nước mình!
Có
điều khi ông làm việc đó,
Thì
đồng bào ông đã bao người mất cổ,
Thành
ra ông nay cắt cổ chính mình,
Nhưng
từ lâu ông cắt cổ nước Anh.
* * *
Từ
nay ta không được cùng nhau
Sánh
vai đi giữa đêm hè dịu mát,
Dù
tình yêu vẫn đẹp buổi ban đầu,
Trăng
vẫn sáng và gió kia vẫn hát.
Kiếm
mang nhiều cũng sẽ mòn bao,
Tim
đập mạnh sẽ xé tan lồng ngực.
Và
tình yêu từng hồi hộp ước ao
Cũng
phải nghỉ vì quá nhiều hạnh phúc.
Dù
trăng kia vẫn sáng em ơi,
Cho em,
cho anh, cho tình yêu hai đứa.
Nhưng
đôi ta không bao giờ có nữa
Những
đêm dài ước hẹn vui chơi…
Ta lại muốn trở thành em nhỏ
Ta
lại muốn trở thành em nhỏ
Để
được về sống giữa rừng xanh.
Cùng
chơi núi, tung tăng bãi cỏ,
Hãy
thả mình theo sóng mông mênh.
Đất
Saxon phù hoa kiêu hãnh
Là
ngục tù giam cấm hồn ta!
Ta
chỉ yêu núi đồi hiu quạnh,
Biển
bờ dài nghe sóng vui ca.
Thần
số mệnh, hoàn ngươi tất cả:
Đây,
văn minh, tước vị, hư vinh…
Ta
khinh những tay nhầy, mặt đá.
Ta
ghét bầy nô lệ xung quanh.
Trả
lại ta quê hương yêu dấu
Nơi
ta từng tuổi trẻ ước mơ.
Trả
lại ta cánh buồm chim đậu,
Chiều
đại dương sóng cuộn thành thơ…
Chưa
sống nhiều nhưng ta biết rõ
Thế
giới này không chỗ nương thân.
Đêm
tối hỡi, sao ngươi đứng đó
Che
lấp giờ chót kiếp gian truân?
Ta đã
mơ giấc vàng lấp lánh
Tràn
mùa xuân, hạnh phúc ngất say.
Ôi sự
thật, sao ngươi ranh mãnh
Đưa
ta về cuộc sống hôm nay?
Ta đã
yêu, nhưng ngươi yêu mất,
Bạn
bè xưa nay biết còn đâu?
Tâm
hồn ta nặng nề u uất
Khi
đời không hy vọng, buồn đau.
Dù
đôi khi chén thù, chén tạc
Tạm
thời quên uất ức từng cơn,
Dù
tất cả chìm trong khoái lạc,
Nhưng
tim này sao quá cô đơn.
Vui
gì đâu khi nghe tiếng nói
Các
quí ngài, công tước, cô nương
Mà số
phận ban ơn không mỏi,
Nhưng
với ta - không ghét, không thương.
Trả lại
ta bạn bè chung thủy,
Dám
cùng nhau mơ ước, hy sinh.
Ta sẽ
quên những đêm hoan hỉ
Cùng
xa hoa, nhạt nhẽo công danh…
Còn
phụ nữ, em là tất cả,
Là
tương lai, hy vọng, buồn vui…
Trái
tim ta sẽ thành sắt đá
Khi
nụ cười thôi cháy trên môi.
Với
cuộc sống quá nhiều cay đắng
Và
loài người - ta trốn đi xa.
Ta
chỉ muốn hang rừng im lặng,
Buồn,
u sầu như trái tim ta.
Ta
chỉ ước có thêm đôi cánh
Như
chim kia lượn giữa trời xanh
Để
bay tới vì sao lấp lánh,
Xa
cuộc đời, xa mãi, xa nhanh.
Ngày hôm nay ta tròn 36 tuổi
Vì
không nóng để sưởi tim người khác,
Mà
tim ta giờ chẳng đập bao nhiêu.
Nhưng
dù không người thương, không khoái lạc,
Ta
vẫn đòi được yêu!
Cuộc
đời ta đã đến ngày tàn lụi –
Hạnh
phúc, tình yêu hờ hững trôi qua;
Dằn
vặt, đau thương, oán thù, hờn tủi
Là tương lai chờ ta!
Và
trong tim hạt than hồng le lói
Như
cô đơn núi lửa giữa trùng dương
Âm ỉ
cháy mà không hề sáng dọi,
Chỉ buồn đau thương.
Ta đã
yêu và chịu nhiều đau khổ.
Hy
vọng, ghen tuông hồi hộp theo chân .
Với
tình yêu có muôn vàn cám dỗ
Ta mãi là thù nhân.
Thôi,
mà sao tự bắt mình suy nghĩ
Chuyện
đâu đâu làm tan nát lòng ta,
Khi
vinh quang chờ anh hùng, hiệp sĩ
Để trao vòng nguyệt hoa?
Hy
Lạp hỡi, đất xưa thần thánh
Với
cờ gươm, sông núi bao la,
Ngay
những chàng Sparta
kiêu hãnh
Không tự do bằng ta!
Đã
đến lúc phải khước từ tất cả
Những
say mê dục vọng cuồng điên.
Phải
bắt tim trở thành sắt đá
Trước tình yêu triền miên.
Ngươi
khóc ư, thương thời xưa đã mất?
Đời
người ta chỉ một bình minh!
Làm
người lính là niềm vui lớn nhất.
Vùng lên mà hy sinh!
Hãy
tỉnh dậy, đây là giờ quyết liệt,
Chiến
trường kia tìm mảnh đất cho ngươi,
Và
ngã xuống, nghỉ yên cùng cái chết
Cho tâm hồn thảnh thơi!
Tâm hồn ta ảm đạm
Ta
rượi buồn, lòng ta ảm đạm.
Chờ
đợi chi, ca sĩ, hãy đàn lên!
Hãy
đàn lên, xua trời u ám
Trong
lòng ta, cơn ác mộng triền miên.
Nếu
tim ta còn tia hy vọng -
Tiếng
đàn ngươi sẽ trả về cuộc sống.
Nếu
mắt còn giọt lệ chưa khô -
Nó sẽ
trào và thôi đốt lòng ta!
Ngươi
hãy ca những bài ca đau khổ,
Vì
tim ta đã thôi biết cười vui.
Ca sĩ
hỡi, uất ức chờ tung nổ.
Ta
chỉ còn biết khóc, khóc mà thôi.
Vì
tim ta đã chịu nhiều cay đắng,
Quằn
quại đau những đêm dài thức trắng.
Mà
giờ đây, ca sĩ, hãy đàn lên,
Cho
tim này, dù một phút nằm yên!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét