Thứ Ba, 25 tháng 2, 2020

Thơ Phật


HÃY ĐẾN VỚI PHẬT

Chân thành khuyên các bác:
Gặp chuyện đời buồn phiền,
Hãy đến với Đức Phật.
Tâm thức sẽ bình yên.

Một nghìn pho Kinh Phật,
Mà pho nào cũng dày.
Sẽ lâu và khó đấy.
Tạm thời cứ lên Phây

Đọc những bài tôi viết.
Để rồi thấm dần dần.
Rồi dần dần thành Phật,
Hưởng an lạc tâm thần.

Có cái an lạc ấy,
Các bác sẽ thấy mình
Trở thành người khác hẳn,
Thoát khỏi vòng vô minh.

Tự các bác sẽ chán
Cái nhà, cái xe con.
Cái chân dài, chân ngắn.
Cái Ipheo, Iphone...

*
Phật Pháp là cứu cánh
Với mỗi một chúng ta,
Để sống thiện, hữu ích,
Hạnh phúc và an hòa.

Khi thấm nhuần Phật Pháp,
Hiểu cái khổ chúng sinh,
Ta sống có ý nghĩa,
Với đời và với mình.

Ta hiểu Tứ Diệu Đế,
Hiểu Tứ Vô Lượng Tâm,
Quán triệt Bát Chính Đạo…
Là ta tự nâng tầm.

Tiếc, nhiều người không biết,
Không tìm biết để mình
Chứng ngộ được Phật Pháp,
Thoát khỏi vòng vô minh.

Nguyên nhân - do tăm tối,
Tâm chưa tĩnh, chưa thiền.
Còn một lý do nữa,
Là do chưa gặp duyên.

Tôi đến với Phật Pháp,
Thú thật, mới gần đây.
Và muốn giúp các bác
Có được cái duyên này.

Dẫu không phải là Phật,
Đơn giản một con người,
Tôi mong muốn tất cả
Được hạnh phúc ở đời.

Nên dù già, sức yếu,
Tôi vẫn cố hàng ngày
Chuyển thể các tích Phật,
Những điều lành, điều hay.

Nôm na và ngắn gọn,
Dễ hiểu và có vần
Để tiểu tích thành đại,
Các bác ngộ ra dần.

Ngộ để sống tâm thiện,
An lạc và thảnh thơi.
Ích mình, ích con cháu,
Mà ích cả nhiều đời.

Được thế, tôi mãn nguyện,
Thấy công việc của mình
Cũng có chút ý nghĩa
Với đồng loại, chúng sinh.

Chỉ còn một mong muốn,
Là sống lâu, thật lâu,
Như Bành Tổ nghìn tuổi,
Mấy lần bạc tóc râu.

Sống, lặng lẽ chuyển thể,
Giản dị và nôm na
Mấy nghìn bộ Kinh lớn
Về Phật Pháp Thích Ca.

Để tôi và các bác,
Sống đẹp và có tình.
Để đất nước, xã hội
Hài hòa và yên bình.

Ước mong tôi chỉ thế,
Thiện tâm và thực lòng.
Vấn đề là các bác
Có muốn theo hay không.


VÀNG ĂN THỊT NGƯỜI

Có một sư thầy nọ
Từ rừng đang chạy ra,
Vẻ lo sợ, hốt hoảng
Như gặp quỉ, gặp ma.

Từ một làng gần đó
Có hai người đi vào.
Thấy lạ, họ liền hỏi:
“Chuyện gì vậy, vì sao?”

Sư thầy đáp: “Sợ lắm.
Tôi gặp chuyện không may -
Tìm thấy hũ vàng lớn
Sâu trong khu rừng này”.

Nghe xong, hai người nọ
Cùng phá lên cười to:
“Tìm thấy vàng là tốt.
Sao sư thầy phải lo?”

“Vàng ăn thịt người đấy.
Tốt nhất không dây vào”.
“Xin thầy cứ cho biết
Hũ vàng ở nơi nào?”

Từ chối mãi không được,
Nhà sư đành buộc lòng
Chỉ nơi ấy cho họ,
Rồi về chùa của ông.

Hai người kia lập tức
Tìm thấy vàng, cùng cười:
“Thằng sư kia ngu thật,
Tin vàng ăn thịt người!”

Rồi một người bảo bạn:
“Giờ đang còn ban ngày.
Đưa vàng về nguy hiểm.
Hay ta làm thế này:

Cứ để tôi ở lại
Trông hũ vàng, còn anh
Về nhà lấy cơm nước.
Tối mang đến thật nhanh”.

Khi một người đi khỏi,
Người kia nghĩ: “Tiếc thay,
Giá mình được hưởng cả
Số vàng này thì hay”.

Và rồi tối hôm ấy
Ông ta giết người kia
Khi mang thức ăn tới,
Trong lòng rất hả hê.

Xong, một mình đánh chén,
Ôm hũ vàng mộng mơ,
Và rồi chết đau đớn.
Đơn giản vì không ngờ

Rằng người kia, cũng vậy,
Cũng muốn chiếm một mình,
Nên âm mưu đầu độc,
Quên hết cả nghĩa tình.

*
“Vàng ăn thịt người đấy!” -
Sư thầy nói không sai.
Mà ăn thịt một lúc,
Thật đáng tiếc, cả hai.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét