LẶNG LẼ ĐÚC KẾT
Tôi lặng lẽ đúc kết
Đã bảy mươi năm nay
Những bài học nho nhỏ
Về cuộc sống thế này.
Quan tâm đến người khác
Tưởng như chẳng khó gì.
Thế mà trên thực tế
Là điều khó cực kỳ.
Ai đó đang tuyệt vọng,
Ta an ủi đôi lời.
Lạ - không chỉ người ấy,
Mà ta cũng nhẹ người.
Ai đó đang đau khổ,
Khi nói lời thương yêu.
Ta sẽ thấy cuộc sống
Có ý nghĩa hơn nhiều.
Phật dạy: Làm việc thiện
Để cứu giúp chúng sinh.
Ta, mỗi người phải chọn
Một việc thiện cho mình.
Phải nằm yên một chỗ
Trên giường bệnh, chúng ta
Mới suy ngẫm nghiêm túc
Việc xấu tốt đã qua.
Tâm hồn, như cơ thể,
Cũng đau ốm nhiều khi.
Nên tâm hồn cần được
Khám và chữa định kỳ.
Sự giúp đỡ lớn nhất
Ta dành cho một người
Là giúp được người ấy
Sống có ích cho đời.
Thời gian cứ lặng lẽ
Thản nhiên trôi từng giây,
Cho dù ta bận rộn
Hay nằm lười suốt ngày.
Thời gian là phương thuốc
Chữa bách bệnh trên đời.
Đặc biệt các đau đớn
Trong tâm hồn con người.
Ta không thể thay đổi
Cả thế giới xung quanh,
Nhưng cái ta có thể
Là thay đổi chính mình.
Khi ai yêu ai đó
Vô tư và thực lòng,
Người ta sẽ chăm sóc
Vô tư và thực lòng.
Nếu muốn, ta có thể -
Xin hãy tin điều này -
Biến phiền muộn nhỏ nhặt
Thành niềm vui hàng ngày.
Một người mà không biết
Tự giúp đỡ chính mình,
Thì cũng khó hy vọng
Giúp đỡ được chúng sinh.
CHÚNG TA AI CŨNG BẬN
Chúng ta ai cũng bận
Vì cuộc sống mưu sinh,
Nhưng hãy dành, nếu được,
Chút thời gian của mình
Để hàng ngày lặng lẽ
Soi gương rồi mỉm cười.
Điều ấy giúp giảm bớt
Những lo âu cuộc đời;
Để đêm nằm chiêm nghiệm
Những việc làm trong ngày,
Rồi tự rút kết luận.
Rất quan trọng điều này;
Để tận hưởng cuộc sống,
Ngắm cây cỏ, thiên nhiên.
Tức là ta một bước
Lại gần hơn Tâm Thiền;
Để tranh thủ đọc sách.
Đọc sách là con đường
Nhanh nhất đến Trí Tuệ,
Tình Yêu và Tình Thương;
Để nhận của ai đó
Chút hơi ấm tình yêu;
Để ta yêu lại họ.
Hạnh phúc vốn hai chiều;
Để chung vai chia sẻ
Đau buồn và khó khăn.
Với mọi người có thể.
Nhất là với người thân…
Một ngày không dài lắm,
Nhưng vẫn là một ngày.
Nếu ta sống ích kỷ,
Tức là phí một ngày.
NGHIỆP
Thời Đức Phật tại thế,
Vua Di La, Lưu Ly,
Đem đại binh đến đánh
Đất nước Ngài, Ca Tỳ.
Đánh và giết tất cả
Mọi người trong hoàng gia
Cùng tất cả dân chúng,
Cả trẻ em, người già.
Dẫu Ngài đã là Phật,
Còn có Mục Kiền Liên,
Với quyền năng, trí tuệ
Và pháp thuật vô biên,
Nhưng Ngài và đệ tử
Không thể giúp được gì.
Đành phải để quân giặc
Bình địa nước Ca Tỳ.
Vì sao? Vì nhân quả
Không chừa một người nào.
Nhìn muôn dân bị giết,
Nước mắt Ngài tuôn trào.
*
Số là nhiều kiếp trước,
Không xa một thôn trang,
Có hồ nước rất lớn
Nuôi cá thiêng vây vàng.
Dân của thôn trang ấy
Một hôm bắt cá ăn,
Bất chấp các đạo sĩ
Đã hết lời khuyên can.
Hơn thế, họ bắt hết,
Không chừa một con nào.
Kể cả con cá chúa
Trên lưng lốm đốm sao.
Trong làng có cậu bé
Hiền lành, lại ăn chay.
Lấy gậy, đánh ba cái
Vào đầu con cá này.
Đức Phật nói cậu bé
Là Ngài, họ Mâu Ni.
Còn con cá chúa ấy
Chính là vua Lưu Ly.
Dòng họ Ngài lần ấy
Đã giết dân Di La,
Tức là những con cá,
Nên trời đất không tha.
Đúng theo luật nhân quả,
Giết người phải đền người.
Cả khi chuyện đã cũ,
Trước nghìn kiếp, nghìn đời.
Phật nói, đã nghiệp định
Thì không thể đổi thay.
Nên Ngài phải đau xót
Chứng kiến quả báo này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét