Thứ Hai, 14 tháng 6, 2021

 

ĐOÀN THỊ ĐIỂM

(1705 - 1749)


Xét về tài, về sắc,

Thì nữ sĩ họ Đoàn

Còn hơn nhiều nữ sĩ

Như Bà Huyện Thanh Quan;

 

Con gái Nguyễn Đình Chiểu

Là bà Sương Nguyệt Anh;

Hồ Xuân Hương, nổi tiếng

Vừa đẹp vừa đành hanh.

 

Bà người làng Giai Phạm,

Huyện Yên Mỹ, Hưng Yên.

Bố dạy học, bốc thuốc.

Vui thú cảnh điền viên.

 

Ngày trẻ bà nổi tiếng

Đẹp nết, đẹp cả người,

Giỏi nữ công gia chánh

Thơ phú cũng tuyệt vời.

 

Đến năm mười sáu tuổi,

Cái tuổi đẹp tăng tròn,

Thượng thư Lê Anh Tuấn

Muốn nhận bà làm con.

 

Ông này thấy bà đẹp,

Thức chất muốn mua bà,

Sau dâng cho chúa Trịnh

Để vinh thân, phì gia.

 

Đoán được biết ý định ấy,

Bà dứt khoát nói không,

Dù biết nếu đồng ý,

Gia đình bớt long đong.

 

Suốt cả thời thơ ấu

Và cả tuổi trưởng thành

Bà sống rất lặng lẽ

Cùng bố mẹ và anh.

 

Sau khi bố bà mất,

Rồi cả anh trai bà,

Để lại đàn con nhỏ

Tuổi lên năm, lên ba.

 

Bà làm thuốc, dạy học,

Vật lộn cuộc mưu sinh

Để nuôi mẹ, nuôi cháu.

Một mình bà, một mình.

 

Vì nổi tiếng giỏi chữ,

Có lần bà được mời

Vào phủ chúa dạy học.

Mơ ước của nhiều người.

 

Đó là chức Giáo Thụ,

Rất phù hợp, nhưng bà,

Không hiểu sao từ chức

Để trở về quê nhà.

 

Vì đoan trang, xinh đẹp,

Đã từng có nhiều người

Đến hỏi bà làm vợ,

Nhưng bà không nhận lời.

 

Mãi năm ba bảy tuổi

Bà mới lấy Nguyễn Kiều,

Một tiến sĩ góa vợ,

Giàu có và biết điều.

 

Năm Một Bảy Bốn Tám,

Chồng bà được thăng quan,

Được triều đình cất nhắc

Thành Tham Thị Nghệ An.

 

Bà theo chồng vào đó,

Không may dọc đường đi

Bị cảm nặng rồi mất,

Không kịp trăn trối gì.

 

*

Di sản Đoàn Thị Điểm

Để lại cho đời sau

Là những áng thơ đẹp

Nhưng thấm đẫm buồn đau.

 

Cuốn Truyền Kỳ Tân Phả

Là một tập văn xuôi

Được viết bằng chữ Hán,

In vào năm Tân Mùi.

 

Cuốn Nữ Trung Tùng Phận

Gần nghìn rưỡi câu thơ.

Phản ánh đúng tâm trạng

Người phụ nữ bấy giờ.

 

Nhưng quan trọng hơn cả

Là cuốn Chinh Phụ Ngâm.

Một ca khúc da diết

Với bao nỗi thăng trầm

 

Của một người vợ lính

Chồng đi chinh chiến xa.

Một người vợ mòn mỏi

Mong ngóng chồng về nhà.

 

Cuốn này bà không viết,

Mà dịch sang tiếng Nôm

Từ nguyên bản tiếng Hán

Của ông Đặng Trần Côn.

 

Bản dịch rất nhuẫn nhuyễn,

Như tiếng kêu nhói lòng.

Từ lâu đã được dạy

Trong chương trình phổ thông.

 

PS

Nghe đồn Đoàn Thị Điểm

Không chỉ giỏi văn chương,

Mà còn rất nổi tiếng

Trong ứng xử đời thường.

 

Nhiều lần, như ta biết,

Thi đối với Trạng Quỳnh,

Bà đã làm quan Trạng

Phải xấu hổ lặng thinh.

 

Lần nọ bà được cử

Ra đón tiếp sứ Thanh,

Trong vai cô thôn nữ

Bán mấy bó dưa hành.

 

Sứ Thanh thấy bà đẹp,

Có ý định trêu đùa,

Bèn đọc một câu đối,

Tin chắc bà chịu thua.

 

“Nam Phương nhất thốn thổ,

Bất tri kỷ nhân canh”

(Nước Nam có tí ấy

Mà khối kẻ tranh giành).

 

Bà liền cúi đầu đáp:

“Bắc quốc đại trượng phu

Giai do thử đồ xuất”.

(Nước Bắc, các trượng phu

 

Từ đó mà ra cả!”)

Sứ Thanh nghe, thẹn thò,

Khâm phục cô gái Việt,

Chuồn, không dám đôi co.

 

Thực ra câu đối ấy,

Muốn hiểu thanh thì thanh.

Hiểu tục thì rất tục.

Thật giỏi cô bán hành.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét