Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2020

Thư Giãn



NÓI NGỌNG

Suy cho cùng, nói ngọng
Chẳng có gì đáng chê.
Nhưng đôi khi nói ngọng
Gây hậu quả nặng nề.

Thầy giáo mà nói ngọng,
Thì khốn khổ học sinh.
Bộ trưởng bộ giáo dục
Mà nói ngọng thì kinh.

Vậy lưu ý bác Nhạ
Cố chữa cái tật này.
Một khi không chữa được,
Thì mong bác từ nay

Ăn nói phải cẩn thận,
Có lý và có tình.
Xin kể một câu chuyện
Để bác ngẫm về mình.

*
Một bác nông dân nọ
Do làm việc quá nhiều,
Mắc chứng nôn ra máu,
Chướng bụng và khó tiêu.

Vợ đưa ra trạm xá.
Trưởng trạm hỏi: “Đau gì?”
“Khổ quá, lôn ra máu.
Bác chữa giùm cháu đi!”

“Lôn ra máu. Băng huyết.
Chắc sắp sinh. Nhanh lên!”
Rồi ghi “lôn ra máu”
Và chuyển lên tuyến trên.

Tuyến trên, bệnh viện huyện.
Khi đọc xong hồ sơ,
Ông trưởng khoa nhíu mặt:
“Bác sĩ trẻ bây giờ

Viết lách cẩu thả quá.
Không tôn trọng cấp trên.
Có mỗi một chữ ấy
Mà quên đánh dấu huyền”.

Rồi ông quay điện thoại,
Bảo y tá đưa ngay
Bệnh nhân vào phòng đẻ.
Không chậm trễ một giây.

Tới nơi, cô y tá
Đưa tay sờ bệnh nhân.
Mà lại sờ chỗ kín,
Dưới những hai lớp chăn.

Bất chợt, cô kêu thét:
“Đẻ ngược rồi! Mổ ngay!
Trời ơi, tôi túm được
Chân đứa bé đây này!”

*
Câu chuyện có thể thật,
Mà cũng có thể không.
Nhưng cẩn thận vẫn tốt.
Còn giờ thì kính ông.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét