Thứ Tư, 15 tháng 4, 2020

Thơ Đời Thường





BỐ MẸ

Khi bạn thấy tuyệt vọng,
Ngồi đờ đẫn suốt ngày,
Thậm chí không muốn sống,
Xin hãy nhớ điều này:

Có thể bạn đáng ghét,
Nhưng chí ít hai người
Là bố mẹ của bạn
Yêu quí bạn nhất đời.

Mỗi tối, trước khi ngủ,
Họ nghĩ về con mình
Như một người dũng cảm,
Nghị lực và thông minh.

Vì bạn, họ, bố mẹ,
Tiết kiệm, chỉ dưa cà,
Để giúp con ăn học,
Cưới vợ và mua nhà.

Với tình yêu vô hạn,
Hy sinh chẳng tiếc gì,
Bố mẹ đang theo dõi
Từng bước đời bạn đi.

Điều ấy, riêng điều ấy,
Không cho phép bạn buồn.
Bố mẹ là gốc rễ,
Là chỗ dựa cho con.

Hãy tựa vai bố mẹ,
Đôi vai yếu và gầy.
Lần nữa hãy đứng dậy.
Bố mẹ đang chìa tay.


NHẦM

Có thể ta phải sống
Đến gần nửa đời người
Hoặc lâu hơn, thậm chí,
Cho đến tận cuối đời

Mới hiểu và thấm thía
Những sự thật sau đây.
Người ta đã đúc kết
Rất đơn giản thế này.

1
Chưa hẳn là sáng suốt
Khi ta sống ở đời
Một lúc ta cư xử
Quá tốt với nhiều người.

Đời lắm kẻ bạc bẽo,
Trục lợi và vô tâm.
Cư xử tốt với họ
Tức là ta đã nhầm.

2
Lại càng nhầm hơn nữa
Khi ta dành quá nhiều
Thời gian cho công việc,
Bè bạn và người yêu.

Rất ít người chở mẹ
Thăm thú cảnh vùng quê.
Càng ít người mời bố
Ra quán uống cà phê.

3
Nhưng nhầm lớn hơn cả
Là hàng ngày chúng ta
Tìm cái vui không thực
Trong quán nhậu, quán bar.

Trong khi hạnh phúc thực,
Giản dị và văn minh,
Là quây quần vui vẻ
Bên bữa cơm gia đình.

*
Đời mưu sinh, bận rộn,
Dễ sai và dễ nhầm.
Thấy nhầm thì cố sửa,
Bằng cái tình, cái tâm.

Hạnh phúc, xin nhắc lại,
Không ở nhà và tiền,
Mà ở tình và nghĩa
Và tâm thức bình yên.


HẠNH PHÚC

Hạnh phúc rất đơn giản.
Sáng có việc, ra đường.
Chiều có nơi về nghỉ
Với gia đình thân thương.

Nơi có cơm đợi sẵn,
Có một người đàn bà
Và con cái đùa nghịch,
Tiếng cười đầy ắp nhà.

Tiền làm ra cốt để
Nuôi cái ấm gia đình.
Tiền phải tỉ lệ thuận
Với cái lòng, cái tình.

Không chỉ là đích đến,
Mà hạnh phúc ở đời
Là cách ta đạt nó,
Cho mình và cho người.

Tất nhiên nói thì dễ,
Mà làm khó hơn nhiều.
Nhưng cố là làm được,
Miễn có tình thương yêu.


SỐNG LẠC QUAN

Không có ai bên cạnh,
Rơi vào cảnh cô đơn,
Thì sống chung với lũ,
Và học sống cô đơn.

Nhiều khi ta gặp khó,
Tưởng không thể vượt qua.
Thế mà vượt được đấy.
Cố thử, sẽ vượt qua.

Nhiều khi ta do dự,
Không biết cầm hay buông.
Phải học cách dứt khoát
Nên cầm hay nên buông.

Ở đời nhiều cái học.
Ưu tiên học cái tình.
Trước hết cần phải học
Yêu quí bạn bè mình.

Phải học cách thanh thản
Quên đi quá khứ buồn.
Ở đời vui mới khó.
Buồn, thiếu gì lúc buồn.

Muốn trở thành chín chắn
Cũng phải học dài dài.
Học làm việc độc lập,
Không vì ai, nghe ai.

Còn một cái học nữa,
Là học tính kiên cường.
Một mình vẫn sống tốt,
Không than phiền ẫm ương.

Ra ngoài, cứ bơ hết,
Mặt phải tỉnh như không.
Gặp chuyện buồn, muốn khóc,
Khóc một mình trong phòng.

Khóc cho hết nước mắt,
Rồi đứng dậy, vươn vai.
Cố cười thật thoải mái
Rồi vững bước ra ngoài.

Tóm lại, muốn sống khỏe,
Sống lạc quan, vui tươi,
Thì phải học, hẳn thế.
Mà chắc học suốt đời.


SÂU VÀ NÔNG

Xưa nay cái thực sự
Làm nên người đàn bà
Không phải sự mạnh mẽ
Mà là lòng vị tha.

Là đức tính chịu đựng
Để trong ấm ngoài êm
Và gia đình hạnh phúc,
Dù khóc thầm ban đêm.

Ca dao xưa cứ nói
Đàn ông nông mà sâu.
Còn phụ nữ sâu sắc
Như chiếc cơi đựng trầu.

Thực ra không phải thế.
Người đàn bà của anh
Chưa bao giờ nông cạn.
Nhưng vấn đề là anh

Liệu có đủ sâu sắc
Để cảm nhận, yêu thương
Cái thầm ý của vợ
Trong cuộc sống đời thường.

Liệu có đủ tinh tế
Thấy vợ anh hôm nay
Diện chiếc áo xanh nhạt
Rất khác với mọi ngày.

Chắc anh quên không nhớ
Rằng một hôm, đã lâu
Anh vu vơ khen nó
Hợp người và hợp màu.

Tinh ý thêm chút nữa,
Anh sẽ hiểu vì sao
Vợ anh nói “Em ổn”
Dù chẳng ổn chút nào.

Anh tự cho mình mạnh,
Đeo đuổi đường công danh,
Không nhận thấy bên cạnh
Người đàn bà của anh

Đang tự co mình lại,
Chấp nhận mọi hy sinh,
Phải nói dối “Em ổn”,
Vì chồng và gia đình.

Khi anh đi công tác,
Nhẹ nhàng như đi chơi,
Để vợ anh chịu đựng
Trăm mối lo sự đời.

Nhưng vợ anh không khóc,
Không một lời kêu ca.
Đó không phải mạnh mẽ,
Mà là lòng vị tha.

Nếu tinh tế, sâu sắc,
Anh sẽ hiểu vợ anh
Vì sao, dù bận rộn,
Vẫn chăm chỉ tập tành.

Thậm chí chịu đau đớn
Làm thẩm mỹ eo hông,
Khuôn mặt và vòng ngực -
Tất cả chỉ vì chồng.

Như bao đàn ông khác,
Anh kêu vợ nói nhiều.
Sao sâu, anh không hiểu
Còn nói là còn yêu.

Còn nói là còn muốn
Được chia sẻ với chồng.
Và quan trọng hơn cả,
Muốn tìm người cảm thông.

Không cần sâu sắc lắm,
Anh cũng hiểu một điều,
Rằng phụ nữ tồn tại
Để yêu và được yêu.

Thế đấy, vâng thế đấy,
Sự sâu và sự nông
Chỉ có thể nhận biết
Trong quan hệ vợ chồng.


GIÓ LỚN KHÔNG LAY ĐƯỢC NÚI

Một buổi sáng, Đức Phật
Trên đường đi hóa duyên
Cùng các đại đệ tử,
Đến làng nọ, bỗng nhiên

Có mấy người vô cớ,
Cả đàn ông, đàn bà,
Buông những lời thô bỉ,
Xúc phạm và xấu xa.

Ngài kiên nhẫn nghe họ
Rất chăm chú, và rồi
Đáp: “Cảm ơn các vị
Đã nói chuyện với tôi.

Tuy nhiên giờ tôi bận,
Đường đi cũng còn dài.
Các vị cần nói tiếp,
Tôi quay lại ngày mai”.

Mấy người kia kinh ngạc:
“Chúng tôi vừa chửi ông,
Mà ông không hề giận,
Mắng chửi lại cũng không”.

Ngài đáp: “Nếu các vị
Muốn thấy tôi bực mình,
Thì phải mười năm trước,
Khi tôi còn vô minh.

Giờ tôi đã thông tuệ,
Làm chủ được bản thân.
Không chú ý ngoại cảnh.
Chỉ làm việc mình cần”.

*
Khi ai đấy mắng bạn,
Đó là việc người ta.
Mọi chuyện có nhân quả.
Cứ thản nhiên cho qua.

Nhiều người tâm yếu ớt
Như ngọn cỏ giữa đồng,
Ngã nghiêng theo chiều gió,
Sang Tây hoặc sang Đông.

Khi tâm vững như núi
Thì không ngọn gió nào
Có thể làm lay chuyển
Dù núi lớn và cao.

Không giữ được bình tĩnh,
Tức là ta vô tình
Rơi vào bẫy chăng sẵn
Của người xúc phạm mình.

Tất nhiên nói thì dễ,
Vì ta chỉ là người.
Khó thì tu cho được.
Có khi tu cả đời.


TÁM NỖI KHỔ CỦA ĐỜI NGƯỜI

Cuộc đời là bể khổ,
Phật dạy thế - xưa nay
Có tám nỗi khổ lớn
Của đời người, thế này:

Một, đã Sinh là khổ.
Nỗi khổ khi chào đời.
Sinh ra trong đau đớn,
Ta khóc, chứ không cười.

Hai, cái khổ của Lão.
Ai cũng thế, về già,
Phải chịu nhiều đau khổ
Vì đau ốm, mù lòa.

Ba, là khổ vì Bệnh.
Bệnh tật như gió mây,
Không ai tiên đoán trước.
Ngắn ngày hoặc dài ngày.

Bốn, là khổ vì Tử.
Đành rằng còn kiếp sau,
Nhưng xa người ruột thịt,
Chết vẫn là khổ đau.

Năm, khổ vì Ly Biệt.
Quen nhau rồi yêu thương,
Rồi xa nhau, đau khổ,
Heo hút nghìn dặm đường.

Sáu, khổ vì Oán Hận.
Ta oán hận chúng sinh.
Tức là bằng cách ấy
Mình làm khổ chính mình.

Bảy, khổ vì Thất Vọng
Do hy vọng quá nhiều.
Không được, thành đau khổ.
Khổ vì đòi quá nhiều.

Tám, khổ vì Mê Hoặc
Bởi những cái xung quanh.
Không hiểu, thành lầm lạc
Mà chuốc khổ vào mình.

*
Sinh Lão và Bệnh Tử
Là cái khổ tự nhiên.
Làm người thì phải chịu,
Cả người ác, người hiền.

Bốn cái khổ còn lại,
Theo Đức Phật Thích Ca,
Là cái khổ tránh được
Vì tự ta, do ta.


SỐ MỆNH

Sống ở đời, ta biết,
Có người nghèo, người giàu,
Người khổ, người sung sướng,
Dù hoàn cảnh như nhau.

Dân gian gọi là Số,
Số Mệnh của mỗi người.
Mà Số Mệnh là Nghiệp,
Định sẵn từ nhiều đời.

Ở ác thì gặp ác.
Ở hiền thì gặp hiền.
Đó là luật Nhân Quả.
Nhân quả từ kiếp tiền.

Tuy nhiên, theo Phật dạy,
Số Mệnh của mỗi người
Có thể thay đổi được
Tùy việc làm ở đời.

Người có Số Mệnh xấu,
Nhưng biết sống thiện lương,
Số Mệnh sẽ thay đổi
Và lại tốt bình thường.

Ngược lại, Số Mệnh tốt
Nhưng sống ác với người,
Thì dù tốt đến mấy
Vẫn phải khổ suốt đời.

Phật dạy có bốn bước
Thay đổi Số Mệnh mình,
Để từ khổ thành sướng,
Lo lắng thành an bình.

Một - Nhận biết Số Mệnh
Và chấp nhận khổ đau
Để hành thiện, tích đức
Hòng thay đổi về sau.

Hai - Thành tâm sám hối
Tội ác và lỗi lầm.
Chuộc tội bằng việc thiện,
Cái tình và cái tâm.

Ba - Không làm điều ác,
Chỉ làm những điều lành.
Tu công và tích đức
Cho mình và sau mình.

Bốn - Luyện tâm dưỡng tính,
Học Hỷ Xả Từ Bi
Để đến bờ giác ngộ,
Bỏ cái Tham Sân Si.


LẠI NÓI VỀ TU KHẨU

1
Tốt hơn đừng nhận xét
Về tính xấu của người.
Vì ai dám chắc chắn
Rằng mình tốt hơn người?

2
Mỗi nhà một gia cảnh
Và không ai giống ai.
Tự họ giải quyết được
Mà không cần người ngoài.

3
Không nói lời thô lỗ,
Xúc phạm hoặc coi khinh.
Đời có luật nhân quả.
Rồi sẽ đến lượt mình.

4
Nói, bình tĩnh mà nói.
Đừng nổi giận với người.
Nói, kiềm chế tình cảm,
Kẻo nhỡ, hối suốt đời.

5
Im lặng khi ai đó
Nói xấu người thứ ba.
Vì người ấy có thể
Nói xấu về chính ta.

6
Có việc cần phải nói,
Nói một lần là xong.
Không hiểu, không nói nữa,
Khỏi nhắc lại dài dòng.

7
Tranh luận điều gì đó,
Không cao giọng, nhiều lời.
Sức nặng ở ý tưởng,
Chứ không phải ở lời.

8
Im lặng cũng là nói.
Mà nói hay cực kỳ.
Khi im lặng là đủ
Thì nói mà làm gì?

9
Hãy nhớ lời Lão Tử,
Rằng “tri giả bất ngôn”.
Tức biết thì không nói.
Không nói mới là khôn.

10
Các cụ xưa đã dạy,
Nói không mất tiền mua.
Vậy lựa lời mà nói.
Nói nghiêm túc, không đùa.


KHẨU NGHIỆP

Khẩu là miệng, lời nói.
Nghiệp - hậu quả nhiều đời
Của việc làm Ác Thiện,
Vấn vào mỗi con người.

Khẩu nghiệp là nghiệp báo
Do lời nói mà thành.
Nói cũng nhiều kiểu nói,
Nói ác và nói lành.

Khẩu nghiệp gồm khẩu thiện
Và khẩu ác - khẩu này,
Theo lời Đức Phật dạy,
Có bốn dạng sau đây.

Vọng Ngữ, là nói láo.
Ỷ Ngữ là điêu toa.
Lưỡng Thiệt là châm chọc.
Ác Khẩu là chua ngoa.

Lời nói không hình dáng,
Không thể cầm trên tay.
Dễ bay như gió thoảng.
Thế mà nó xưa nay

Gây bao nhiêu tội lỗi,
Bao nhiêu mối thù hằn,
Bao nhiêu sự nghi kỵ,
Lẫn lộn oán và ân.

Lời nói có chân tướng.
Người tốt nói điều lành.
Người ác nói điều ác.
Lươn lẹo nói đành hanh.

Tất cả chân tướng ấy
Xuất phát từ cái tâm.
Tức là những ý nghĩ
Được phát thành thanh âm.

Chỉ cần nghe lời nói,
Ta biết họ là ai.
Tâm thiện hoặc tâm ác
Luôn bộc lộ ra ngoài.

Tu khẩu là việc lớn,
Cần phải tu suốt đời
Lời nói lành hay dữ
Thay đổi cả đời người.


VẠN NGƯỜI VÀ MỘT NGƯỜI

Yêu bạn, cùng một lúc
Có thể có nhiều người.
Nhưng không phải tất cả
Sẵn sàng yêu suốt đời.

Xung quanh bạn một lúc
Có nhiều người đàn ông.
Bạn phải biết mà chọn
Một người yêu thực lòng.

Vì vạn người đeo đuổi,
Nói những lời thương yêu,
Không bằng một - lặng lẽ
Dõi theo bạn sáng chiều.

Một vạn người dự tiệc
Không bằng chỉ một người
Luôn có mặt bên bạn
Trong giông tố cuộc đời.

Một vạn người sinh nhật,
Tặng hoa và tặng quà
Không bằng ông chồng tốt
Dọn bát đĩa, lau nhà.

Khi bạn giàu, nổi tiếng,
Một vạn người đi theo,
Không bằng một - chung thủy
Ở bên bạn lúc nghèo.

Một vạn người uyên bác
Khuyên những lời thông minh,
Không bằng một thực sự
Hiểu và thông cảm mình.

Một vạn nơi bạn đến,
Lộng lẫy và phù hoa,
Không bằng chốn khiêm tốn
Mà bạn gọi là nhà.

Bởi không phải tất cả
Đều yêu bạn thật lòng,
Vậy bạn hãy tỉnh táo
Chọn một người làm chồng.


HƠN, THIỆT

Ở đời không ít lúc
Ta cảm thấy thiệt thòi,
Rằng đáng lẽ phải thế.
Đáng phải thế, mà rồi…

Cảm giác ấm ức ấy
Dễ hiểu và rất đời.
Khác nhau chỉ ở chỗ
Phản ứng của từng người.

Chấp nhận hay phản đối
Thì việc cũng đã rồi.
Ở đời không nhất thiết
Mọi việc phải rạch ròi.

Vật chất là một chuyện.
Chuyện khác là tinh thần.
Tinh thần mà thoải mái,
Mọi việc sẽ tốt dần.

Phật dạy, biết chịu thiệt
Là phúc báo bảy đời.
Ấm ức lo thua thiệt
Là rước họa vào người.

Để cái tâm được tĩnh,
Mình phải luôn là mình.
Bình thường đã là tốt,
Không nhất thiết thông minh.

Người xưa đã từng dạy
Rằng “tiểu phú tức an”,
Nghèo mà lòng an lạc,
Lại còn thêm chữ nhàn.

Giàu tiền, giàu của cải,
Cũng là giàu lo âu.
Vậy sao cứ phấn đấu
Hơn người cái sự giàu?

Thà thua cái danh lợi,
Mà thường là hư danh,
Để được cái khỏe mạnh,
Sống giản dị, sống lành.

Càng không nên cố gắng
Hơn người về tiện nghi.
Chỉ cần cảm giác đủ
Và cái lòng từ bi.

Đừng quên lời Phật dạy:
Mọi đau khổ ở đời
Là do chiều thân xác,
Làm hại một kiếp người.


DUYÊN PHẬN - 2

Sống ở đời, Phật dạy,
Yêu nhau, đến với nhau
Đều là do duyên phận,
Tiền kiếp định từ lâu.

Nhiều mối tình sâu nặng
Rốt cuộc vẫn không thành.
Nhiều con người xa lạ
Mà duyên đến rất nhanh.

Duyên phận thật khó hiểu,
Không biết đâu mà lường.
Hữu duyên mà vô phận.
Muốn ghét mà thành thương.

Khi tình yêu trắc trở,
Nhiều người cầu cửa thiền.
Tức là mong phép lạ,
Họ đến chùa cầu duyên.

Mà duyên, theo Phật dạy,
Là cái không thể cầu.
Số phận đã định sẵn -
Đến, không đến với nhau.

Phụ nữ gặp trắc trở
Về tình duyên, đừng buồn.
Chưa gặp không có nghĩa
Là duyên phận không còn.

Đơn giản, tu chưa đủ
Hoặc duyên chưa thật sâu.
Sớm muộn rồi sẽ đến,
Nếu có duyên với nhau.

Đừng quan ngại tuổi tác.
Cứ bình yên, thảnh thơi.
Không thể gọi là muộn
Khi chưa gặp đúng người.

Đừng chỉ vì người khác
Mà phải sống trái lòng.
Càng đừng vì sợ ế
Mà nhắm mắt lấy chồng.

Tình yêu có duyên số.
Lo lắng mà làm gì.
Duyên đến, để nó đến.
Duyên đi, kệ nó đi.


TƯỚNG DO TÂM SINH

Phật Thích Ca đã dạy,
Rằng “tướng do tâm sinh”.
Tâm đẹp, tướng mạo đẹp,
Từ mình và do mình.

Người tướng mạo cao quí
Là người biết khiêm nhường.
Người khuôn mặt xinh đẹp
Là người có thiện lương.

Ngược lại, người thô bạo
Mặt cay nghiệt, tướng hung.
Phụ nữ kém phẩm hạnh,
Tướng bạc mệnh, khắc chồng.

Ngoài nguyên nhân nhân quả,
Tướng mạo của một người
Hình thành và thay đổi
Trong suốt cả cuộc đời.

Mới sinh, tướng mạo xấu,
Nhưng biết sống từ tâm,
Những đường nét thô ráp
Mất dần cùng tháng năm.

Tướng mạo là gương chiếu
Tâm hồn của mỗi người.
Muốn có tướng mạo đẹp,
Hãy sống đẹp với đời.


ĐIỂM MẶT TỪNG LOẠI NGƯỜI

1
Người luôn miệng kêu bận,
Các bác cứ tin đi,
Thường là người yếu đuối
Và chẳng làm được gì.

2
Người dễ dàng khi hứa,
Thì chín trong mười người,
Sẽ quên lời mình hứa.
Luôn vẫn thế ở đời.

3
Người mà quá khó tính
Về quần áo, miếng ăn,
Thường là người yếu đuối
Và dễ thành tiểu nhân.

4
Người thích buôn điện thoại,
Đặc biệt là đàn bà,
Thì có đẹp đến mấy
Cũng không rước về nhà.

5
Người suốt ngày nhậu nhẹt,
Thích bỏ nhà đi rông,
Thì phụ nữ tuyệt đối
Không được chọn làm chồng.

6
Người mà dễ nổi nóng,
Chê thì cũng đáng chê,
Nhưng thường là trực tính
Và tốt với bạn bè.

7
Người vẽ tranh trừu tượng,
Chín mươi chín phần trăm,
Không vẽ được giống thật.
Tuyệt đối không thể nhầm.

8
Người viết thơ rối rắm,
Tin hay không thì tùy,
Là người muốn triết lý
Mà đầu chẳng có gì.

9
Người lớn tiếng tuyên bố
Rằng ta đây khinh tiền,
Thì yên tâm, người ấy
Trong túi không có tiền.

10
Người mà thích cờ bạc,
Nhất là thói lô đề,
Thì hoặc sớm, hoặc muộn,
Sẽ bán nhà ra đê.


THỜI GIAN VÀ TIỀN BẠC

Có người nói: Những cái
Không mua được bằng tiền
Vẫn có thể mua được
Bằng rất, rất nhiều tiền.

Có thể đúng như vậy,
Nhưng sớm muộn có ngày
Chính bạn sẽ cảm thấy
Chưa hẳn đúng điều này.

Tiền có thể mua được
Đồng hồ vàng, tuy nhiên.
Các giây phút cuộc sống
Không mua được bằng tiền.

*
Một gã keo kiệt nọ
Nhịn ăn, nhịn chi tiêu,
Cuối cùng tích góp được
Một số vàng khá nhiều.

Một hôm, đang khỏe mạnh,
Thần Chết đến bắt đi.
“Tôi giàu và còn trẻ,
Chưa biết sống là gì.

Xin sẵn sàng đánh đổi
Một nửa gia tài tôi,
Để được sống, hưởng thụ
Một vài năm nữa thôi.”

“Không được”, Thần chết nói.
“Thế thì chỉ vài ngày?”
“Vài ngày cũng không được!”
“Vậy cho tôi mấy giây

Để viết lời di chúc
Cho con cháu mai sau”.
Và rồi gã đã viết
Rất ngắn gọn mấy câu.

“Quí thì cũng quí thật,
Nhưng tiền bạc, hỡi ơi,
Không thể nào mua nổi
Một vài giây cuộc đời!”

*
Mưu sinh luôn vất vả.
Tiền là quí, tất nhiên.
Nhưng giá trị cuộc sống
Không nằm ở đồng tiền.

Thời gian ta được sống
Không khác nhau là bao.
Khác ở cách sử dụng
Thời gian như thế nào.

Không lãng phí nào lớn
Bằng lãng phí thời gian.
Không tội ác nào lớn
Bằng tội giết thời gian.

Thời gian là tài sản
Quí nhất của mỗi người.
Thời gian để sống đẹp
Và hữu ích cho đời.

ĐỤC VÀ TRONG

Một giọt nước vẩn đục
Sẽ làm ly nước trong
Cũng vẩn đục như nó,
Dù có muốn hay không.

Nhưng một ly nước đục
Thêm một giọt nước trong
Thì ly nước vẫn đục.
Có mà cũng như không.

Một người biết suy nghĩ
Sống giữa những người điên,
Phải vật lộn ghê gớm
Để mình không bị điên.

Con người tỉnh táo ấy,
Giống như giọt nước trong,
Không thể nào đánh thức
Một xã hội lên đồng.


KHI TA…

Khi ta thích cổ điển,
Mozart, Beethoven
Ta sẽ thấy thanh thản,
Tâm thức tự hướng thiền.

Khi ta thích các báo
Như Le Monde hoặc Time,
Tự ta không muốn đọc
Báo lá cải Việt Nam.

Khi ta được tiếp xúc
Với các bậc thâm sâu,
Tự ta sẽ xa lánh
Mấy cái đứa trẻ trâu.

Khi ta hiểu chánh pháp
Của Đức Phật Thích Ca,
Tự ta sẽ chán ghét
Việc đua đòi phù hoa.

Khi ta có ý thức
Tôn trọng bản thân mình,
Tự ta không cho phép
Trò trăng hoa ngoại tình.

Khi ta hiểu ý nghĩa
Của cuộc sống làm người,
Tự ta không muốn đến
Các quán nhậu bia hơi.

Khi ta được du lịch
Đến các nước văn minh,
Tự ta sẽ hiểu rõ
Vấn đề của nước mình.

*
Luôn luôn là như vậy.
Không thể nào đúng hơn.
Nhưng nhiều người, thật tiếc,
Không muốn sống tốt hơn.

Không muốn học cái mới
Để hoàn thiện chính mình.
Tự nguyện sống buông thả,
Bỏ bê chuyện gia đình.

Tự nguyện không đọc sách,
Chỉ nhậu nhẹt, ăn chơi.
Tự nguyện làm điều ác
Để rước họa vào người.

Tự nguyện sống thấp kém,
Cố tình hoặc vô tình
Phạm Năm Giới của Phật,
Sống trong vòng vô minh.


FUKUZAWA

Người dân của một nước
Thờ ơ với nước mình
Là ăn nhờ ở đậu
Trên chính cuộc đời mình.

Và quốc gia, với họ,
Chỉ là quán trọ tồi
Để họ dừng lại nghỉ
Một vài ngày mà thôi.


NHÂN DUYÊN

Phật dạy: Nếu không có
Duyên nợ gì với nhau,
Thì làm sao con cái
Và vợ chồng gặp nhau?

Gặp nhau có nguyên cớ.
Chia tay có nhân duyên.
Kiếp này sướng hay khổ
Phụ thuộc vào kiếp tiền.

Đó không phải mê tín,
Mà nhân quả, luân hồi.
Là nghiệp mà sớm muộn
Cũng phải trả mà thôi.

Có thể vợ chồng bạn
Và con cái kiếp này
Là người thân, bè bạn
Của nhiều kiếp trước đây.

Họ đến để đòi nợ
Báo oán hoặc đền ân.
Theo đúng luật Nhân Quả
Và vòng Chuyển Pháp Luân.

Kiếp này ta sống thiện
Hay sống ác với nhau,
Nhất định sẽ dẫn đến
Duyên nghiệp ở kiếp sau.

Không ai tránh được nó,
Vì đó là Luật Đời.
Ta, con người, muốn tốt,
Phải sống theo Luật Người.


GHI NHẬN

Các bác thử tưởng tượng,
Nếu đảng ta trước đây
Không mở cửa, đổi mới,
Sẽ thế nào hôm nay?

Hôm nay ta chắc chắn
Như dân Bắc Triều Tiên.
Không được nói, được chửi,
Không cơm ăn, không tiền.

Không có internet,
Không được đi nước ngoài,
Không có chiếc xe đạp,
Không có cả chiếc đài.

Không được mặc quần xoọc,
Cắt tóc theo ý mình.
Không khách sạn, nhà nghĩ,
Không có cả ngoại tình…

Chắc chắn là như thế.
Các bác cứ tin đi.
Nếu đảng không đổi mới,
Hỏi ta biết làm gì?

Định vùng lên lật đổ
Rồi thoát khỏi thằng Tàu?
Đừng đùa với cộng sản.
Không có chuyện ấy đâu.

Cho nên chửi cứ chửi,
Nhưng cũng phải phân minh.
Biết lượng sức mà tiến,
Biết người và biết mình.

Đảng có gì không đúng
Thì nói, ta, người dân
Việc mình làm thật tốt
Để mọi cái tốt dần.

*
Tôi không ưa cộng sản,
Cả xưa và cả nay.
Nhưng đảng đã đổi mới
Thì ghi nhận việc này.


LỊCH SỬ

Không có một lý thuyết
Hay một vĩ nhân nào
Thay được dòng lịch sử,
Dẫu trong hoàn cảnh nào.

Về phần mình, lịch sử
Luôn không lắng nghe ai.
Cả vĩ nhân, lý thuyết,
Cả khi đúng, khi sai.

Nếu có lúc nào đó
Lịch sử có vẻ nghiêng
Theo chủ thuyết nào đó
Hay ai đó thiêng liêng,

Thì đó là khoảnh khắc
Bệnh hoạn và nhất thời.
Nhân dân là nô lệ,
Không có quyền làm người.

                   Lịch sử chỉ lành mạnh
Là khi không có ai
Nổi bật và thống trị
Như một nhà độc tài.

Ca ngợi một chủ thuyết,
Một đảng, một vĩ nhân,
Là ca ngợi cái dốt
Của đám đông ngu đần.

Còn một khi ca ngợi
Con chó dữ trông cừu
Là ca ngợi cái yếu,
Cái nhát của bầy cừu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét