THÔNG ĐIỆP
HÔM NAY
Sau nhiều lần vấp ngã,
Oan trái và đắng cay,
Bạn sẽ tự nhận thấy
Một sự thật thế này:
Rằng cả khi bạn tốt,
Thì chưa hẳn người ta
Đối xử tốt trở lại,
Thậm chí còn kêu ca.
Và rằng đừng mong đợi
Đời tử tế với mình.
Nhất là khi bạn giỏi,
Thành đạt và thông minh.
Vậy bạn phải quyết định
Làm gì, không làm gì.
Thấy đúng thì làm tới,
Bất chấp lời thị phi.
Với bạn bè, đơn giản,
Cứ điểm mặt từng người.
Không tử tế thì biến.
Tốt, thì bạn suốt đời.
Đơn giản thế thôi nhỉ?
Phải dứt khoát, phân minh.
Và đừng quên chính bạn
Là chủ cuộc đời mình.
Cuối cùng chúc vui vẻ,
Chỉ làm, nói điều hay.
Đời này sống được mấy
Mà thụng mặt suốt ngày.
Sau nhiều lần vấp ngã,
Oan trái và đắng cay,
Bạn sẽ tự nhận thấy
Một sự thật thế này:
Rằng cả khi bạn tốt,
Thì chưa hẳn người ta
Đối xử tốt trở lại,
Thậm chí còn kêu ca.
Và rằng đừng mong đợi
Đời tử tế với mình.
Nhất là khi bạn giỏi,
Thành đạt và thông minh.
Vậy bạn phải quyết định
Làm gì, không làm gì.
Thấy đúng thì làm tới,
Bất chấp lời thị phi.
Với bạn bè, đơn giản,
Cứ điểm mặt từng người.
Không tử tế thì biến.
Tốt, thì bạn suốt đời.
Đơn giản thế thôi nhỉ?
Phải dứt khoát, phân minh.
Và đừng quên chính bạn
Là chủ cuộc đời mình.
Cuối cùng chúc vui vẻ,
Chỉ làm, nói điều hay.
Đời này sống được mấy
Mà thụng mặt suốt ngày.
ĐIỆU
NHẢY CHẬM
Cô
chú từng thấy trẻ
Nô
đùa chơi đu quay,
Hay
nghe mưa thánh thót
Rơi
trên từng lá cây?
Từng
thích thú chạy theo con bướm nhỏ
Hay
trầm tư ngắm hoàng hôn rực đỏ?
Nhảy
chậm thôi, nhảy chậm
Để
lắng nghe mọi người,
Vì
thời gian và nhạc
Không
kéo dài suốt đời.
Đã
bao giờ vì vội,
Cô
chú chào rất nhanh,
Vội
đến mức không kịp
Nghe
người khác chào mình?
Và
tối lên giường ngủ,
Vì
vội, ngủ rất mau.
Đã
bao giờ ý nghĩ
Vương
vấn mãi trong đầu?
Tốt
hơn nên nhảy chậm
Để
lắng nghe mọi người,
Vì
thời gian và nhạc
Không
kéo dài suốt đời.
Đã
bao giờ cô chú
Bảo
con: Chờ ngày mai!
Và
vì vội, không thấy
Con
buồn khóc, thở dài?
Hay
đã từng để mất
Một
tình bạn đẹp sao,
Chỉ
vì cô chú bận
Không
nói nổi tiếng "Chào!"?
Nhảy
chậm thôi, nhảy chậm
Để
lắng nghe mọi người,
Vì
thời gian và nhạc
Không
kéo dài suốt đời.
Vì
việc vội, lo kịp đi đâu đấy,
Đã
là mất nửa niềm vui việc ấy.
Và
một khi cứ lo, vội suốt ngày,
Thì
cuộc đời ta để mất không hay.
Không
phải đua tốc độ,
Đời
- bản nhạc không dài.
Hãy
lắng nghe chầm chậm,
Để
không quên, sót ai.
SLOW
DANCE
Have
you ever watched kids on a merry-go-round,
or
listened to rain slapping the ground?
Ever
followed a butterfly's erratic flight,
or
gazed at the sun fading into the night?
You
better slow down, don't dance so fast,
time
is short, the music won't last.
Do
you run through each day on the fly,
when
you ask "How are you?", do you hear the reply?
When
the day is done, do you lie in your bed,
with
the next hundred chores running through your head?
You
better slow down, don't dance so fast,
time
is short, the music won't last.
Ever
told your child, we'll do it tomorrow,
and
in your haste, not see his sorrow?
Ever
lost touch, let a friendship die,
'cause
you never had time to call and say hi?
You
better slow down, don't dance so fast,
time
is short, the music won't last.
When
you run so fast to get somewhere,
you
miss half the fun of getting there.
When
you worry and hurry through your day,
it's
like an unopened gift thrown away.
Life
isn't a race, so take it slower,
hear
the music before your song is over.
KỆ MẸ CHÚNG MÀY
Bạn ăn nhiều, thành béo.
Không ăn, lại thành gầy.
Mọi người sẽ nhăn mặt:
Sao mày đến mức này?
Bạn uống, thành nát rượu.
Không uống sẽ bị chê.
Ăn mặc đẹp - hoang phí.
Ăn mặc xấu - nhà quê!
Bạn tán một cô gái.
Người ta mắng: Lẳng lơ.
Không tán cô gái ấy,
Người ta trách: Thờ ơ.
Bạn trang điểm son phấn -
Ngươi ta lườm: ca-ve!
Không trang điểm son phấn:
Cái con này xấu ghê…
Đại khái là như vậy.
Bạn làm gì, mọi người
Cũng chõ mồm chê trách.
Thế đấy, cái thói đời.
Vậy biết làm sao nhỉ?
Tôi xin khuyên thế này -
Hãy nói thẳng với họ:
Kệ mẹ bọn chúng mày!
Cứ sống như mình muốn.
Thấy đúng thì làm đi.
Hơi đâu mà để ý
Mấy cái lời thị phi.
000
Anh muốn lấy ai đó
Tốt, xinh đẹp, dịu dàng,
Bản thân anh phải cố
Tốt và đẹp như nàng.
Anh muốn lấy công chúa
Thì ít nhất chính anh
Phải là một hoàng tử,
Cao thượng và chân thành.
Chứ nếu không, xin lỗi,
Thực chất vấn đề là,
Không phải anh kén vợ,
Mà đang lừa người ta.
Thế đấy, có nhiều bác
Mình chẳng là đếch gì
Mà đòi hỏi ghê lắm
Và kén chọn cực kỳ.
BÃO VÀ ĐÀN BÀ
Trừ Việt Nam, thế giới
Toàn lấy tên đàn bà
Đặt cho các cơn bão,
Cả bão gần, bão xa.
Đàn bà, ai cũng thích.
Bão thì chắc chắn không.
Nên nhiều người chỉ trích,
Cho thế là bất công.
Thế là một hội thảo
Được tổ chức gần đây
Để phân tích, so sánh
Về hai đối tượng này.
Sau một tuần tranh luận
Rất sôi nổi, người ta
Nhất trí về điểm giống
Giữa bão và đàn bà.
Một, tâm điểm tức giận
Và hình thành do đâu
Luôn là điều bí ẩn,
Khiến ta phải đau đầu.
Hai, diễn biến của bão
Và phái yếu nổi khùng
Là không thể đoán trước.
Đó là quy luật chung.
Ba, cả hai có thể
Yếu dần hay mạnh thêm.
Và rồi mưa, mưa lớn,
Có khi mưa suốt đêm.
Bốn, sau khi bão ngớt,
Sau cơn giận đàn bà,
Tổn thất là quần áo,
Bát đĩa, xe, cửa nhà…
Hội thảo cũng khuyến cáo,
Đặc biệt với đàn ông,
Phải sống chung với bão
Và chú ý đề phòng.
Một khi thấy dấu hiệu
Có bão gần, bão xa,
Thì tốt nhất đóng cửa
Mà ngồi im trong nhà.
Hơn nữa, phải luôn nhớ,
Bão xuất hiện theo mùa.
Giông bão các bà vợ
Thất thường như trò đùa.
Đấy là chưa nói chuyện
Bão đến từ đại dương.
Còn bão của phái yếu
Nhiều khi ngay trên giường.
Lưu ý: Thường có bão
Khi khí lạnh tràn qua.
Đàn ông chơi, về muộn,
Sẽ có bão ở nhà.
THẦN CHÚ HẠNH PHÚC GIA ĐÌNH
Bớt một chút cáu giận,
Bớt một chút buồn phiền.
Bớt một chút lười biếng,
Bớt một chút tiêu tiền.
Tăng một chút suy nghĩ,
Tăng một chút vị tha
Tăng một chút yêu vợ,
Tăng một chút ở nhà.
Đấy, bài toán số học,
Cho mình, cho gia đình.
Cộng trừ rất đơn giản
Thành hạnh phúc, yên bình.
THÊM MỘT THÔNG ĐIỆP NỮA
Cần phải học cái mới,
Nhưng thực sự cần hơn
Là học bỏ cái cũ.
Người Anh gọi unlearn.
Bỏ mẹ cái nhậu nhẹt.
Ở nhà với gia đình.
Cơm dưa cà đạm bạc
Vẫn ngon vì cơm mình.
Bỏ mẹ cái điện thoại
Hoặc lớt phớt trên Phây.
Đỡ hư người một nhẽ,
Lại được rỗi hàng ngày
Để giúp con, giúp vợ.
Thậm chí ngồi vuốt râu
Vợ cũng yêu, vậy nhé,
Ở nhà cho vợ hầu.
Unlearn cái ý nghĩ
Thích ra đường chạy rông.
Vì con cần bên bố
Và vợ cần bên chồng.
Unlearn cái sở thích
Mê chân dài, mê “hoa”.
Chân dài vướng bỏ mẹ.
Cứ enjoy “chân nhà”.
Nhậu nhẹt và em út
Vừa hư vừa tốn tiền.
Xin cam đoan như thế.
Nói sai, tôi chết liền!
CÓ ANH CHÀNG HỌC VIỆC
Có anh chàng học việc
Cho bác thợ rèn già.
Vì công việc nặng nhọc,
Nên suốt ngày kêu ca.
Một hôm bác thợ cả
Lấy một cốc nước đầy,
Bỏ vào một thìa muối
Rồi bảo anh chàng này:
“Cháu uống rồi cho biết
Nước có ngon hay không.”
“Dạ, thưa bác, mặn lắm.
Mặn chát đến cháy lòng.”
Hôm sau bác đưa cậu
Đến chiếc hồ bao la,
Dặn mang theo thìa muối
Đúng bằng thìa hôm qua.
Bác bảo cậu đổ muối
Xuống mặt hồ xanh trong.
“Bây giờ cháu uống nước
Có thấy mặn nữa không?”
“Dạ không, nước rất mát,
Không hề mặn chút nào.”
“Bây giờ cháu để bác
Giải thích rõ vì sao.
Cháu biết, hai thìa muối
Là hoàn toàn như nhau.
Nhưng cốc nước thì bé,
Hồ thì rộng và sâu.
Nên nước trong cốc mặn,
Còn nước hồ thì không.
Tương tự, khi mệt mỏi
Hay buồn bực trong lòng,
Nếu cái tâm cháu rộng
Như mặt nước hồ này,
Thì hạt muối buồn bực
Sẽ nhanh chóng tan ngay.
Nhưng nếu tâm cháu hẹp,
Sự hiểu đời cũng nông,
Thì hạt muối buồn ấy
Sẽ mặn đắng trong lòng.
Giờ chắc cháu đã hiểu
Sướng khổ của con người
Là do mình cảm nhận.
Thế đấy, sống ở đời.
000
Có
nhiều bậc bố mẹ
Thương con, rồi chiều con,
Mua cho chiếc Ipad.
Có khi cả Iphone.
Họ nghĩ rất đơn giản,
Rằng đứa con của mình
Sẽ nhanh chóng phát triển
Nhờ công nghệ thông mình.
Nhầm. Mà nhầm ghê gớm.
Đó chỉ là đồ chơi
Như mọi đồ chơi khác,
Với cái giá trên trời.
Hơn thế, nó gây nghiện,
Lại rất tốn thời gian.
Chơi nhiều là có hại.
Điều ấy khỏi phải bàn.
Chiếc Ipad loại mới
Giá cả chục triệu đồng.
Bố mẹ cố gắng lắm
Mới mua nổi, đúng không?
Hãy cố thêm chút nữa,
Vâng một chút nữa thôi -
Ra hiệu mua cuốn sách
Mang về nhà, và rồi
Hàng ngày đều đặn đọc
Cho đứa con thương yêu.
Tin tôi đi, chắc chắn
Hiệu quả tốt hơn nhiều.
Bạn cùng con thích thú
Lạc vào chốn thần tiên.
Con lớn lên lành mạnh,
Bố mẹ chẳng tốn tiền.
Một việc làm rất dễ,
Tưởng dễ cực kỳ luôn,
Thế mà lại cực khó -
Mua sách đọc cùng con.
Tôi sống chừng này tuổi,
Thấy đủ thứ trên đời,
Làm được như tôi nói
Quả thật không nhiều người.
Thương con, rồi chiều con,
Mua cho chiếc Ipad.
Có khi cả Iphone.
Họ nghĩ rất đơn giản,
Rằng đứa con của mình
Sẽ nhanh chóng phát triển
Nhờ công nghệ thông mình.
Nhầm. Mà nhầm ghê gớm.
Đó chỉ là đồ chơi
Như mọi đồ chơi khác,
Với cái giá trên trời.
Hơn thế, nó gây nghiện,
Lại rất tốn thời gian.
Chơi nhiều là có hại.
Điều ấy khỏi phải bàn.
Chiếc Ipad loại mới
Giá cả chục triệu đồng.
Bố mẹ cố gắng lắm
Mới mua nổi, đúng không?
Hãy cố thêm chút nữa,
Vâng một chút nữa thôi -
Ra hiệu mua cuốn sách
Mang về nhà, và rồi
Hàng ngày đều đặn đọc
Cho đứa con thương yêu.
Tin tôi đi, chắc chắn
Hiệu quả tốt hơn nhiều.
Bạn cùng con thích thú
Lạc vào chốn thần tiên.
Con lớn lên lành mạnh,
Bố mẹ chẳng tốn tiền.
Một việc làm rất dễ,
Tưởng dễ cực kỳ luôn,
Thế mà lại cực khó -
Mua sách đọc cùng con.
Tôi sống chừng này tuổi,
Thấy đủ thứ trên đời,
Làm được như tôi nói
Quả thật không nhiều người.
000
Con gái lấy chồng
muộn
Không phải vì không
xinh,
Mà đó là dấu hiệu
Tự tin ở chính mình.
Là bản lĩnh can đảm,
Là tự trọng, biết
nhiều,
Và quyết tâm chờ đợi
Tìm được người mình
yêu.
000
Có thể con của bạn
Còn thua kém con người
Về quần áo, giày dép,
Ipad và đồ chơi.
Trẻ cần những thứ ấy,
Nhưng chúng cần hơn nhiều
Là được đưa đi dạo
Và những lời thương yêu.
Nhiệm vụ của bố mẹ,
Ngoài việc mua đồ chơi,
Là làm sao để trẻ
Mang theo suốt cuộc đời
Hơi ấm vòng tay mẹ,
Lời dạy của người cha,
Những bữa ăn đầm ấm
Có đông đủ cả nhà.
Để chúng có thể nói,
Dù không nhiều đồ chơi,
Nhưng chúng rất hãnh diện
Có bố mẹ tuyệt vời.
ANDERSEN VÀ CÔ BÉ BÁN DIÊM
Người
ta kể, lần nọ
Vào
đêm lễ Giáng Sinh,
Ở
thủ đô Đan Mạch,
Đèn
mờ ảo, lung linh,
Có
một người mảnh khảnh,
Đầu
đội mũ cao vành
Đang
thong thả đi dạo
Dọc
bờ sông yên lành,
Một
tay cầm cuốn sách,
Tay
kia giơ lên trời,
Bắt
những bông tuyết nhỏ,
Tuyết
đầu mùa, đang rơi.
Bỗng
có giọng lí nhí
Vang
lạnh giữa trời đêm:
“Bác
ơi, cháu xin bác
Mua
giùm cháu bao diêm!”
Đó
là một bé gái
Tuổi
khoảng chín hay mười.
Áo
rách, run vì lạnh,
Túi
diêm đeo bên người.
Người
kia ngồi xuống cạnh,
Kéo
nó lại gần mình,
Xoa
hai tay cho ấm
Rồi
hỏi chuyện gia đình.
Mẹ
chết, bố nát rượu,
Nợ,
bị đuổi khỏi nhà.
Gia
cảnh sa sút hẳn
Từ
khi không còn bà...
Ông
đưa hết cho nó
Số
tiền mình mang theo.
Kể
ra không nhiều lắm,
Vì
chính ông cũng nghèo.
Rồi
ôm nó thật chặt,
Ông
đứng dậy, lại đi,
Đầu
cứ vương vấn mãi:
Nên
tặng nó cái gì?
Một
đôi giày thật đẹp,
Một
chiếc áo choàng bông?
Ừ,
áo choàng cần lắm,
Rất
cần trong mùa đông.
Thế
mà rồi sau đó,
Vì
công chuyện, đi xa
Vì
nhiều chuyện khác nữa,
Nên
khi quay về nhà
Ông
mới nhớ đến nó,
Cô
bé nghèo bán diêm
Co
ro trong góc phố,
Thu
mình giữa bóng đêm.
Ông
nháo nhào tìm kiếm,
Chiếc
áo bông trên tay.
Và
khóc khi biết nó,
Chết
trước đấy mấy ngày.
Vẫn
bên góc phố ấy,
Ông
ngồi, khóc trong đêm.
“Bác
ơi, cháu xin bác
Mua
giùm cháu bao diêm...”
“Bác
ơi, cháu xin bác
Mua
giùm cháu bao diêm...”
Lên
đầu ông điểm bạc
Rơi
những cánh tuyết mềm.
Cả
thành phố rực rỡ
Vì
đang là Nô-en.
Ông
thấy nó đứng đó,
Co
ro dưới cột đèn.
Lạnh,
sao trời lạnh thế.
Tuyết
rơi, lúc một dày.
Lửa,
nó cần có lửa,
Sẵn
bao diêm trên tay,
Nó quẹt một que nhỏ.
Nó quẹt một que nhỏ.
Ấm
hơn, ấm hơn nhiều.
Tiếc
que diêm quá ngắn,
Nên
ấm chẳng bao nhiêu.
Mà
trời thì vẫn lạnh,
Tuyết
vẫn rơi, và rồi
Nó
quẹt thêm que nữa,
Que
nữa, que nữa thôi.
Nó
biết nếu diêm hết,
Ngày
mai sẽ nhịn ăn,
Bố
đánh, nhưng vì lạnh,
Đánh
thì đánh, không cần.
Sáng
hôm sau, nó chết
Còng
queo trên mặt đường.
Những
mẩu diêm đen xạm
Bên
xác nó còn vương.
2
Người
đàn ông đang nói
Chính
là Andersen,
Một
nhà văn vĩ đại,
Một
trái tim dịu hiền.
Câu
chuyện này tôi đọc
Chắc
lúc mới lên mười.
Giản
dị và cảm động,
Nó
theo tôi suốt đời.
Tôi
nợ ông nhiều lắm,
Nhiều
hơn một que diêm.
Ông
dạy tôi đa cảm,
Thậm
chí biết yếu mềm.
Tôi
cũng từng đi dạo
Các
phố Côpenha,
Có
thể chính con phố
Ông
đã từng đi qua.
Như
ông, tôi thầm khóc,
Đi
giữa phố Sài Gòn,
Nghe
trẻ bán vé số:
“Chú
mua giùm cho con...”
Những
tiếng rao vé số:
“Chú
mua giùm cho con...”
Sao
cứ vang vọng mãi
Giữa
các phố Sài Gòn?
Thế
đấy, đời thế đấy,
Còn
nhiều bé bán rong
Bán
diêm, bán vé số,
Làm
ta đau quặn lòng.
CŨNG PHẢI CÓ AI ĐÓ
Thân tặng chị Bùi Thị Minh
Hằng
Cũng phải có ai đó
Làm những việc cần làm
Vì tiến bộ xã hội
Và tương lai Việt Nam.
Nhiều con người dũng cảm,
Tinh hoa của nước nhà
Đang hy sinh, tù tội.
Tù tội thay cho ta.
Tự do và dân chủ
Là ước vọng toàn dân.
Nhưng phần đông im lặng.
Một ít chịu dấn thân.
Ai cũng muốn yên ổn.
Ai cũng có gia đình.
Phần đông chọn cam chịu.
Một ít chọn hy sinh.
Phải chăng họ ngu ngốc,
Muốn trở thành anh hùng?
Không, cái tâm họ sáng,
Lại càng không điên khùng.
Nghĩa là có gì đó
Mà số đông hiểu nhầm,
Hoặc cố tình không hiểu,
Vì chưa đạt tới tầm.
Ta nghĩ ta khôn lắm,
Biết sống, nên được yên.
Nhưng sau chữ “khôn” ấy
Có bóng dáng chữ “hèn”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét