THƠ TÁM CÂU
1
Mưa xuân như tung bụi,
Nhẹ nhàng gieo lên tôi.
Li ti muôn giọt nước
Đậu lên đầu, lên môi.
Mưa xuân, mưa xuân rơi,
Tay tôi nâng từng hạt.
Mưa xuân, mưa ngoài trời,
Trong lòng tôi dịu mát.
2
Tháng Giêng đó đây pháo
nổ,
Cô gái nhìn tôi mỉm cười.
Vui xuân, người đi đầy phố
Hoa tươi mà người cũng tươi.
Tháng Giêng trời vừa đủ
lạnh
Cho người có áo đem khoe.
Chốc chốc mấy bà quảy
gánh,
Gánh hoa như gánh xuân về.
4
Trời mưa suốt đêm,
Cây nhãn sau vườn mỗi lần
có gió
Lại cúi xuống đập vào cửa
sổ,
Như xin vào phòng tôi.
Trời mưa suốt đêm,
Như cây nhãn run trong mưa,
tôi lạnh,
Tôi giơ hai tay bất
hạnh...
Nhưng biết gõ vào phòng
ai?
5
Anh mời tôi đến thăm anh,
Nhưng rồi anh quên, chắc
vậy,
Để tôi phải ngồi một mình
Bên bàn với chùm hoa giấy.
Ừ tôi có thể thơ ngây -
Anh yêu hoa nào chẳng vậy!
Nhưng sao gặp anh sau này
Tôi cứ nghĩ về hoa giấy.
6
Tôi yêu em, tôi nói tôi
yêu,
Nói hết những điều gì tôi
nghĩ.
Có thể tôi không tế nhị
Và quá thật thà nên em
chẳng tin tôi.
Em nghĩ gì qua im lặng,
Qua ánh mắt em nhìn?
Lẽ nào muốn để em tin,
Tôi cần nói dối?
7
Như cơn giông , em ập đến đồng
tôi,
Đồng tôi đang khô, cây tôi
đang úa.
Tôi thiếu nước để làm nên
vụ lúa,
Em là mưa em đã đến đồng
tôi.
Và cũng bất ngờ như khi đến,
giông qua.
Chà cơn giông mạnh thật!
Cây đồng tôi thêm xanh,
hay vì giông gãy nát?
Tôi chưa giám thăm đồng,
tuy chưa ngớt, giông qua
8
Tôi ngồi kéo đàn em múa,
Bỗng nhớ tới Hồ Thiên Nga
Thương cô gái thành chim
nhỏ
Hồ xanh phải sống thay
nhà.
Tôi ngồi kéo đàn em múa
Bỗng nhớ tới hàng bạch dương...
Bên ấy, một cô có thể
Chờ tôi, đang đứng bên đường
9
Tôi đặt tay lên phím đàn -
Không theo ý tôi, đàn rung
sai, yếu nhẹ
Bạn tôi nghe nhìn tôi:
không phải thế!
Nỗi buồn của tôi là từ đây.
Tôi cầm bút làm thơ -
Thơ không nói những điều
tôi muốn nói
Có người xem còn lắc đầu:
giả dối!
Nỗi buồn của tôi là từ đây!
10
Chưa bao giờ tôi nghe
Cái gì rơi khẽ thế
Như mưa xuân, nghe xem,
Càng nghe càng thấy khẽ.
Chưa bao giờ tôi nâng
Cái gì rơi nhẹ thế
Như mưa xuân, nâng xem
Càng nâng càng thấy nhẹ.
12
Bình minh không có mặt
trời,
Nước mây một màu xám đục,
Chỉ sóng xô nhau thôi
thúc,
Chỉ một cánh buồm chơi vơi.
Chỉ một cánh buồm chơi vơi.
Trên biển, trong tôi
nghiêng ngả,
Như tôi, biển còn tất cả
Chỉ một cánh buồm chơi vơi...
13
Tôi ngồi trên mỏm đá,
Sóng biển gầm dưới chân..
Kìa nhìn xem, Tân,
Sóng gặp đá, sóng lùi ra,
rồi lao lên, cứ thế...
Đạt mục đích cuộc đời
không dễ,
Như sóng kia có thể vấp,
vỡ tan tành,
Nhưng vấp rồi lại dậy,
miễn là anh
Đừng bao giờ đứng lại.
15
Có người chê tôi nhát gan
-
Vâng thế nào cũng được.
Nhưng có hai nghề tôi
không làm, xin nói trước,
Là chặt cây và chém người.
Có người chê tôi buồn cười
-
Vâng, tôi không chối,
Nhưng có hai nghề tôi
không làm nổi,
Là chém người và chặt cây.
16
Những chàng trai,
Rất tiếc những chàng trai,
Qua những cổ chai bia, mặt
đỏ,
Suốt ngày nhìn dòng người đi
qua...
Suốt đời nhìn cuộc đời đi
qua,
Những chàng trai -
Rất tiếc những chàng trai
-
Ngồi yên một chỗ.
17
Thơ có nhiều, rất nhiều
trong đầu tôi,
Cả không ít thơ hay chắc
vậy,
Nhưng chúng trốn, chúng
nằm im đâu đấy,
Chỉ cần tìm, đưa chúng ra
khỏi đầu tôi.
Và tôi tìm, tôi bới lục đầu
tôi,
Nhưng bất lực, thơ vẫn nằm
đâu đó,
Và tôi giận, tôi buồn, tôi
đau khổ
Với cái đầu bị xáo trộn như
đầu tôi.
18
Tuyết Matxcơva run rẩy,
Nắng Hà Nội đổ mồ hôi,
Và bị ép giữa hai cực ấy
Là tôi!
Bầu trời Việt Nam rực lửa,
Bầu trời Nga rất hiền lành
Và đau khổ là tôi ở giữa
Hòa bình và chiến tranh!
20
Ngày chiến tranh kết thúc,
Trong nước mắt niềm vui,
mẹ chào đón hòa bình,
Trong nước mắt đau buồn,
nghe con đã hy sinh -
Cùng một ngày khi chiến
tranh kết thúc.
Và vào ngày chiến tranh
kết thúc,
Cùng hàng xóm vui chung,
mẹ hát, mẹ cười,
Nhưng tối đến một mình
lặng lẽ khóc con trai -
Đêm đầu tiên khi chiến
tranh kết thúc.
21
Tiếng nhạc vô tình đã làm
tôi dừng chân
Bên cửa sổ một ngôi nhà, đêm
vắng.
Như những giọt mưa rơi,
lẳng lặng,
Những giọt đàn bay đến,
bám vào tôi.
Những giọt đàn trong suốt
lắng vào tôi
Đem cái mát của mưa xuân
nhè nhẹ
Thấm qua tim ...Tôi cúi đầu
lặng lẽ
Trong tiếng nhạc vô tình đã
làm tôi dừng chân.
22
Này, anh kia, đi đâu mà
vội thế,
Không kịp đứng, không kịp
ngồi,
Chắc anh muốn tìm ai có
lẽ?
Tôi tìm tôi!
Anh tìm anh? Nhưng một khi
rất vội,
Làm gì cũng rất nhanh,
Cả khi vui, cả khi buồn,
khi nói -
Mà anh định tìm anh?
23
Ăn mặc đẹp, nói năng cẩn
thận,
Không vay ai một đồng.
Rượu không, chè không,
thuốc không -
Có thể nói: anh ta cái gì
cũng tốt!
Ấy thế mà thật lạ,
Không hiểu sao tôi không
thích anh ta,
Và nhiều khi cứ nghĩ, hay
là
Người không nên cái gì
cũng tốt?
24
Gibran, tôi như ông thật
lạ:
Trong cuộc sống hằng ngày
Cái tốt trong tôi chỉ làm
tôi vất vả
Và đói nghèo như hôm nay.
Còn cái xấu, công bằng ra
mà nói,
Chưa hại tôi lần nào.
Thế mà ta cứ trách minh
không tốt
Là làm sao?
25
Bên cửa sổ phòng tôi, cây
chuối
Bao giờ cũng hiền lành.
Cả khi tôi phũ phàng đóng
cửa,
Cây không buồn vẫn xanh.
Tôi cáu gắt, tôi thế nào
cũng kệ.
Cây không nói một lời.
Và sáng nay, thật không
ngờ, lặng lẽ
Cây chìa một buồng cho
tôi.
26
Tôi chìa tay cho thời
gian,
Thời gian không bắt.
Đêm hàng cây bên đường
Gió thổi lá run phần phật.
Và cứ thế một mình
Tôi đứng lăng với bàn tay
bỏ ngỏ.
Chỉ một ít đêm, một ít gió
Chui qua kẽ tay...
27
Một chuyện bất công xẩy ra
-
Tôi đắn đo: nên hay không
nên can thiệp?
Và cuối cùng tôi lờ qua, đi
tiếp.
Tôi - một người thông
minh!
Rồi chuyện bất công đó
trôi qua,
Chỉ một ít buồn trong tôi để
lại,
Và câu hỏi làm tôi day dứt
mãi:
Vì sao lúc ấy tôi thông
minh?
28
Vì một chút hiểu lầm mà xa
nhau,
Ai ngờ không bao giờ gặp
lại,
Tuy giữa em và anh còn
chiếc cầu
Là tình yêu, nhưng tự ái
Không cho em và anh gặp
nhau.
Và cứ thế, như hai người
xa lạ
Bên này bên kia một chiếc
cầu,
Không ai dám đi qua - vì
sợ ngã!
29
Hai con người, cá nhân và
xã hội
Đang dằng xé trong anh.
Hai con người lương tâm và
giả dối
Đang dằng xé trong anh.
Và tất nhiên, giữa hai con
người ấy,
Anh phải là quan tòa.
Anh ủng hộ ai, hay bàng
quan mặc vậy,
Anh, người thứ ba?
30
Tôi từng được nâng trên
tay
Mặt trời, mặt trăng, những
vì sao đẹp nhất...
Đừng ngạc nhiên, tất cả
chỉ vì tôi -
Con người của trái đất.
Nhưng mặt trời, mặt trăng
và những vì sao kia
Không ít khi, than ôi, tôi
để mất.
Đừng ngạc nhiên: tất cả
chỉ vì tôi -
Con người của trái đất
31
Tôi - con người trong muôn
triệu hành tinh,
Trong một tay tôi nâng
trái đất,
Và bằng tay kia, tôi bắt
Mặt trăng, mặt trời - tất
cả quay quanh tôi.
Không khiêm tốn? Ồ không
tôi là thế -
Khỏe đẹp, cần cù, đáng
yêu!
Tôi là thế, chỉ cần một điều
Tôi phải nhớ, hãy nhắc
tôi: tôi là thế!
33
Tôi và anh nghĩ gì
Về bà lão kéo xe than
ngoài phố -
Chân đất, áo rách vai, mặt
và tay loang lổ
Bụi, mồ hôi và than?
Tôi và anh phải làm gì
Khi gặp một người như thế,
Khi bà ta cũng có con và
làm mẹ
Như mẹ tôi và mẹ anh?
34
Hội hoa đầy hoa và người,
Hoa giấy lẫn cùng hoa
thật.
Tôi trông hoa nào cũng tươi
Hoa giấy và hoa thật.
Hội hoa đầy người và hoa,
Nhưng sao tôi buồn như
vậy?
Chắc do không hiểu đâu là,
Hoa thật và hoa giấy.
35
Hội hoa: lay-ơn, đồng
tiền,
Cúc, hồng, phong lan, kim
uất...
Có ngưòi bên tôi ngạc
nhiên:
Giả mà trông như thật!
Hội hoa: lay-ơn, đồng
tiền,
Cúc, hồng, phong lan...Đẹp
quá!
Có người bên tôi ngạc
nhiên:
Thật mà tươi như giả!
36
Nhiều tràng trai cùng một
tuổi như tôi
Đã ra trận và không còn
quay lại.
Sau Trường Sơn nhiều, rất
nhiều cô gái
Nay muộn chồng... Vâng một
tuổi như tôi.
Tôi bình thường, không tốt
giỏi hơn ai,
Nhưng số phận như chiều hơn
có lẽ.
Và xấu hổ, tôi băn khoăn
vì thế,
Vì được hơn người khi thực
chẳng hơn ai.
37
Tôi chẳng hài lòng chính
bản thân tôi:
Vâng, đâu dễ nói nên điều đó.
Đáng phải lớn, tôi đau
buồn, bé nhỏ,
Tự trói mình trong cái vẻ
bình yên.
Tôi nhát hèn, tôi chẳng
biết ngạc nhiên,
Chẳng biết yêu, tôi lắm
lời, ích kỷ,
Và tuổi trẻ, và thơ - tôi bỏ phí....
Tôi chẳng hài lòng chính
bản thân tôi.
38
Tôi ghét mình, tôi chán
bản thân tôi,
Và chán cả những gì tôi
viết.
Hay hay dở, đúng hay sai,
tôi biết,
Nhưng cứ chờ, bạn đọc, cứ
chờ tôi.
Vâng, cứ chờ, bạn đọc, cứ
chờ tôi,
Tôi sẽ khác, tất nhiên tôi
sẽ khác,
Sẽ thoát khỏi con đường
tôi đã lạc.
Xin cứ chờ, các bạn, cứ
chờ tôi!
39
Sau những đợt mưa phùn dai
dẳng,
Trời đã khô, mây xám đã
tan dần,
Và đâu đó chân trời le lói
nắng,
Thiên nhiên chờ háo hức đón
mùa xuân.
Trời đã ấm, sau mưa trời
lại ấm.
Cây bàng khô đang sửa soạn
ra chồi.
Và cũng thế một cái gì tuy
chậm,
Một cái gì mới, đẹp hé
trong tôi.
40
Đang nghe nhạc nhiều khi
ta bất lực
Để tiếng ô-tô khó chịu xen
vào.
Trong cuộc sống hàng ngày
ta phí sức
Cho những cái tầm thường,
vô ích - biết làm sao!
Biết làm sao, tâm hồn ta
trong sạch,
Ta nâng niu, ta muốn giữ
nguyên lành,
Nhưng đâu dễ, bụi đời theo
mọi cách
Sẽ chui vào, nhiều ít bám
trong anh.
41
Ta ngạc nhiên vì ta mãi
ngạc nhiên
Cả những cái không có gì đáng
lạ -
Chiếc nụ nhỏ bỗng một hôm
thành lá,
Người ta yêu, ta thấy đẹp
bất ngờ..
Cứ thế suốt đời như đứa
trẻ ngây thơ,
Ta ngạc nhiên hết cái này
cái nọ.
Và đôi lúc, ta giật mình
xấu hổ,
Nhưng vẫn mừng vì đang
biết ngạc nhiên.
42
Chiếc quần Âu mới may, hợp
thời trang, vải tốt,
Rất muốn mặc ra đường,
Nhưng cô gái ngượng ngùng,
chỉ dám mặc soi gương...
Thật vô lý!
Bài thơ viết xong -
Tôi thấy hay và nhiều người
nghĩ vậy,
Rất đáng được đem in,
Nhưng thơ tôi trong tủ vẫn
nằm im...
Thật vô lý!
43
Mỗi giờ trôi qua,
Chiếc đồng hồ trên tường
Lại gõ to một tiếng
Để nhắc: một giờ đã trôi
qua.
Và chiếc đồng hồ khi mỗi
giờ trôi qua
Lại nhìn tôi như muốn hỏi:
Anh đã viết được gì, hãy
nói
Trong một giờ kia đã trôi
qua?
44
Chúng tôi con, đứa nọ, đứa
này,
Không phải ngoan và thông
minh tất cả,
Nhưng mẹ tôi vẫn rất yêu
chúng tôi -
Không có gì đáng lạ!
Tôi biết thơ tôi viết đang
tồi,
Nhưng vẫn khen, và nhiều
khi khen quá.
Biết làm sao, tôi rất yêu
thơ tôi -
Mà có lẽ cũng không gì đáng
lạ!
45
Tôi muốn suốt đời giang
rộng hai tay
Để đón, để ôm, để hôn tất
cả
Da trắng, da đen, người
quen, người lạ -
Tôi chân thành giang rộng
hai tay.
Các bạn cười? Tôi có thể
thơ ngây....
Nhưng tôi muốn, muốn loài
người tất cả
Sống bên nhau - trắng đen,
quen lạ -
Bằng tình yêu và niềm tin
thơ ngây.
46
Nhiều ý hay bỗng đến bất
ngờ.
Đến dồn dập, làm tôi không
kịp nhớ -
Tôi vội ngồi xếp chúng
thành thơ,
Cần mẫn, say mê như người
thợ.
Nhưng ngờ đâu, là anh thợ
rất tồi,
Tôi xếp chúng không đều,
ngang ngổn.
Như đời tôi, vâng đúng
thế, đời tôi,
Tôi đã để như thơ, bừa
bộn.
47
Bài thơ viết xong, nghĩa
là thêm một bước
Trên đường thơ gian khó
lâu dài.
Nhưng tôi nghĩ: bài thơ
hay có lẽ
Sẽ là bài tôi viết ngày
mai.
Bài thơ viết xong, nhưng
bài thơ chưa nói
Những gì tôi muốn nói
trong đầu....
Và cứ thế ngày tiếp ngày tôi
sống
Bằng bài thơ sẽ viết hôm
sau.
50
Không hiểu phòng ai nhà
bên
Tận tầng năm, ánh đèn
không tắt
Suốt nhiều đêm, cả những
hôm chủ nhật -
Chắc có người ôn thi hay
làm thơ.
Và tôi quen, không biết tự
bao giờ
Với ánh đèn kia chăm chỉ.
Đêm không ngủ, nhiều khi
tôi cứ nghĩ
Về những người không quen
bên nhà bên...
51
Tôi xòe hai tay tôi -
Mùa xuân đến đậu lên mười
ngón,
Và tay tôi mọc lá đâm
chồi,
To ra, cao lên từng ngọn.
Thế là tôi bắt đầu thành
cây,
Bắt đầu đón bão giông, băng
giá...
Nhưng không sao, chỉ cốt
trái đất này
Thêm một ít hoa, ít quả.
52
Tất nhiên ta cần mặt trời
Như cần lương tâm và sự
thật.
Nhưng nhìn thẳng mặt trời
ta chói mắt,
Nên nhiều lần ta tránh -
biết làm sao.
Còn mặt trăng, mặt trăng
thì thế nào?
Giả dối? Ồ không, không
hẳn thế!
Trăng không ấm nhưng dễ thương,
lặng lẽ...
Nên ta thích nhìn, đúng
vậy, biết làm sao.
53
Tháng Ba, mặt trời
Lại bắt đầu sưởi ấm.
Nhà nào cũng đem chăn phơi
-
Lâu ngày chăn đã ẩm.
Tháng Ba, mùa xuân.
Tôi bước ra đường, im
lặng,
Không com-lê, đầu trần
Để ý nghĩ được phơi khô
ngoài nắng.
54
Biết là nên im lặng,
Nhưng xung quanh bất công
còn nhiều,
Mà tim tôi chưa mất khả năng
yêu -
Sao có thể im lặng?
Biết là không nên buồn,
Nhưng bất công rất nhiều
tôi thấy,
Mà bất lực phải đành phải
chịu vậy -
Sao có thể không buồn!
56
Tôi không đủ tình yêu để
yêu
Những cái đẹp xung quanh
tôi thấy.
Những cái xấu, những cái
tồi cũng vậy -
Tôi không đủ căm thù để căm
thù.
Trong bốn mùa tôi là mùa
thu,
Không đủ nóng làm hè, làm đông
không đủ lạnh.
Tôi ẩm ướt, tôi úa vàng, hiu
quạnh,
Để thời gian rơi như lá rơi...
57
Tôi biết nói gì về chiến
tranh?
Bẩy mốt tuổi bác tôi vào
Quảng Ngãi
Từ Nghệ An tìm xác con,
trở lại
Với một gói xương mùn trên
vai.
Quảng Ngãi - Nghệ An đường
khó và dài,
Bác tôi cõng, đưa con về đất
tổ,
Vâng, người con lẽ ra nuôi
cõng bố...
Tôi biết nói gì về chiến
tranh?
58
Tôi biết nói gì về chiến
tranh?
Năm 67 nhà tôi ba lần sập.
Tôi thoát chết, thằng em
tôi bị lấp.
Qua một năm mà mẹ tôi lưng
còng.
Bây giờ nhà tôi đã dựng
xong.
Tất cả hầu như xưa, có lẽ.
Chỉ cái lưng của mẹ tôi
vẫn thế.
Tôi biết nói gì về chiến
tranh?
59
Tôi biết nói gì về chiến
tranh?
Em tôi sinh đúng khi nhà
bom nổ.
Mẹ tôi ngất, bụi bám đen
người nó.
Nhưng lạ lùng nó sống tận
hôm nay.
Ốm, thần kinh, yếu gầy -
Mười lăm tuổi, em tôi chưa
biết nói,
Và tất nhiên không bao giờ
biết nổi
Thế nào là chiến tranh.
60
Tôi biết nói gì về chiến
tranh?
Anh trung sĩ phục viên gặp
vợ
Sau mười năm - buồn vui bỡ
ngỡ,
Bỗng bàng hoàng biết vợ
mới sinh.
Năm năm chung sống hòa
bình,
Anh trung sĩ không cho con
gọi bố.
Họ cùng sống, ba người ba
nỗi khổ,
Cái khổ những ngày sau
chiến tranh.
61
Tôi biết nói gì về chiến
tranh?
Nhiều cô gái rất ngoan và
có lẽ
Cũng rất xinh, nhưng chiến
tranh, cứ thế,
Cứ thế mà vui, mà muộn
chồng.
Là một trong nghìn, trong
triệu đàn ông,
Tôi cứ nghĩ không hiểu
sao, điều đó
Có thể lỗi một phần tôi,
dù nhỏ...
Tôi biết nói gì về chiến
tranh?
62
Tôi biết nói gì về chiến
tranh?
Khi làng tôi, cả bây giờ
cũng vậy,
Cũng như xưa, đi khắp làng
chỉ thấy
Phụ nữ, trẻ con và người
già..
Biết nói gì? Khi đâu đó xa
xa,
Mỗi lần nghe máy bay, thấy
khói,
Là mẹ tôi nhìn tôi lo lắng
hỏi:
Không lẽ, lạy trời, không
lẽ lại chiến tranh?
63
Tôi biết nói gì về chiến
tranh?
Vâng, nói thẳng như một người
chân thật,
Khi đất nước những ngày
gian khổ nhất,
Tôi đã mừng được tới học đất
Nga.
Và học song, cũng là khi nước
nhà
Được thống nhất, chiến
tranh kết thúc.
Nhưng trong tôi, chiến
tranh còn tiếp tục -
Giữa tôi cuộc đời và tôi lương
tâm.
64
Tôi biết nói gì về chiến
tranh,
Cả chiến tranh thiêng
liêng, vĩ đại?
Anh chiến đấu, hy sinh và
mãi mãi
Mọi người sẽ nhắc tên?
Chưa bao giờ là thằng hèn,
Tôi không muốn làm anh
hùng, được nhớ.
Tôi cầm súng nếu cần, nhưng
vẫn sợ,
Và ghét vô cùng các loại
chiến tranh!
65
Khi Sơn Mỹ đang chìm trong
lửa cháy,
Trên đất đen la liệt xác
người -
Tôi ở đâu, tôi làm gì lúc
ấy,
Tôi chàng trai hai mươi?
Thật xấu hổ, thật khó tin,
không lẽ
Tôi đã vui, tôi đã sống
yên lành
Khi Sơn Mỹ quằn quại đau
như thế.
Hay vô tình tôi đã trốn
chiến tranh?
66
Thằng bé láng giềng mới
chỉ lên ba
Đã biết chỉnh ti vi, biến
thế.
Chưa học hết cấp hai, sắp
già,
Chắc bố nó sẽ dạy con
không dễ.
Tôi nhà thơ, chưa biết hết
chính mình,
Giữa thế kỷ thông tin này
cũng thế,
Cho người đọc ngày thêm
một thông minh,
Tôi phải viết, và tất
nhiên, không dễ!
67
Một tên lửa lại bay vào vũ
trụ,
Lên mặt trăng chụp ảnh xa
gần.
Như người lớn, trẻ con
ngồi chăm chú
Bên máy thu hình quên phá
cỗ ngoài sân.
Ta cho chúng biết những điều
bí mật
Về cây đa, chú cuội, chị
Hằng,
Nhưng cẩn thận, đừng vô
tình để mất
Những đêm rằm có trẻ ngắm,
tin trăng!
69
Biển có thể rít gầm, nổi
gió.
Cũng có thể hiền lành.
Và giữa biển, anh cao to
hay bé nhỏ,
Là hoàn toàn do anh!
Ai cũng hiểu là đời chẳng
dễ -
Khi giận dữ, khi hiền
lành.
Và thất bại hay thành công
cũng thế,
Hoàn toàn do anh!
70
Thơ được viết không vì
danh vọng,
Lại càng không vì tiền,
Mà viết để làm giàu cho
cuộc sống,
Cho cái đẹp con người, tất
nhiên.
Tôi viết thơ xưa nay, cũng
thế,
Không phải cho tôi, nhưng
xin nói thật lòng:
Ngoài những cái kể trên,
tôi trẻ,
Và muốn mọi người biết đến,
ghi công!
71
Ngày xưa cắp sách tới trường,
Tôi thấy nhà tôi cao to, đồ
sộ
Nhưng lớn lên đi đây, đi đó,
Về thấy nhà cũng chẳng lớn
là bao.
Mấy năm thơ, chưa in tập
nào,
Tôi quanh quẩn trong tôi,
thú thật,
Tôi nghĩ tôi hơn người,
hay nhất...
Có lẽ tôi cần đi để ngoái
nhìn tôi?
72
Anh bảo tôi như cành non
dễ đau,
Mềm và yếu... Biết làm sao
đúng vậy.
Nhưng thế giới còn bắn
nhau đâu đấy,
Họng súng nào chẳng nhắm
thẳng vào tôi?
Anh nhìn xem, bao cái xấu,
cái tồi.
Của cuộc sống quanh ta -
như đá
Tất cả ném vào tôi, tất
cả!
Không lẽ né mình, không lẽ
trốn, đừng đau?
73
Trái đất tròn, trái đất dễ
đau
Như trái tim, trái tim tôi
bé nhỏ.
Giấu vào đâu, tôi biết
giấu vào đâu
Để trái đất không còn nghe
súng nổ?
Trái đất tròn như trái tim
của tôi,
Đầy nước mắt, cả hai đầy nước
mắt.
Không, đừng bắn, đừng bắn
vào tim tôi!
Không, đừng bắn, đừng bắn
vào trái đất!
74
Tôi đã dâng tình yêu và thơ
Như người cổ ngày xưa dâng
vật tế,
Nhưng nhà in và các báo
hững hờ,
Như thời cổ các thần không
nhận lễ.
Nên thơ tôi và tình yêu
của tôi,
Tôi chép tạm sách này kiên
nhẫn.
Như người cổ ngày xưa, mời
ngồi.
Nếm thử cái các thần không
chịu nhận!
75
Trời đang mưa, em ơi, trời
mưa,
Gió lạnh thổi mà áo em quá
mỏng....
Nép vào anh nơi trái tim
hẵng nóng,
Nép vào anh, nép vào anh!
Và trái tim, vâng, dẫu
chẳng nguyên lành,
Vì cuộc sống vì thơ, rạn
vỡ,
Nhưng vẫn ấm cho em, đừng
sợ,
Nép vào anh, nép vào anh!
76
Đêm qua bão đến bất ngờ,
Cây cối trong vườn dập
gẫy.
Phòng ấm tôi nằm làm thơ,
Ngủ quên, không hay điều
ấy.
Ngủ quên, vâng, chẳng lỗi
gì,
Nhưng vẫn thấy sao khó tả
Như đời đang đau nhiều khi
Bất chợt thấy mình vui
quá..
77
Thật khó tin trái đất hiền
lành,
Trái đất yếu mềm, chân
thật,
Trái đất nuôi tôi và anh
Luôn bị bắn, xéo dày, chia cắt...
Thật khó tin! nhưng quả đúng,
đừng quên
Rằng con người từng khoe đã
có
Đủ sức mạnh để làm tung nổ
Trái đất hiền lành nuôi ta
sống, đừng quên!
78
Trên đời này tôi đi,
Như bây giờ giữa phố.
Tôi đi, buồn, đau khổ,
Cô đơn và bơ vơ...
Sau, trước không ai chờ,
Tôi đi như rất bận.
Khách qua đưòng té bẩn
Lên tôi và bóng tôi...
79
Băm mốt tuổi - vẫn như anh
sinh viên -
Sống tập thể, cơm ba hào
bừa bộn.
Trước cuộc sống - vẫn là
anh chàng thộn.
Tôi rất buồn vì tôi trẻ hơn
tôi!
Băm mốt tuổi, băm mốt tuổi
mất rồi,
Trẻ đôi đứa đã gọi tôi
bằng bác.
Chưa kịp sống mà than ôi,
tóc bạc -
Tôi rất buồn vì tôi già hơn
tôi!
81
Chủ nhật. Đẹp trời.
Tôi dậy sớm, ra đường thơ
thẩn,
Như anh bạn láng giềng
kiên nhẫn
Đang đứng chờ đong gạo,
tôi chờ thơ.
Một giờ, hai giờ, ba
giờ...
Suốt buổi sáng được hai
câu: cũng tốt!
Anh bạn tôi được năm cân
mì hột!
Chúng tôi cùng về. Và rất
vui.
83
Anh chờ em, anh chờ
em...Bó hoa
Trong tay đã bắt đầu đốt
nóng.
Cô gái nào, cô gái nào đi
qua,
Anh cũng tưởng là em, nhưng
thất vọng.
Chiều hôm nay, phố hôm nay
nhiều người,
Sao em muộn, lẽ nào em
chẳng rõ:
Khi chàng trai, chàng trai
ngoài ba mươi,
Ôm hoa đứng bên đường -
rất xấu hổ!
84
Mưa gõ lên ô cửa sổ
Chắc muốn xin vào tránh
gió.
Tôi lười, tôi nằm bịt tai,
Mặc mưa cứ gọi, gọi hoài
....
Sáng dậy: mưa tan xuống đất,
Để lại mấy dòng nước mắt
Lên mặt kính mờ phòng tôi.
Bâng khuâng hồi lâu tôi
ngồi....
Hà nội 1979 - 1981
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét