Thơ Đời Thường, Tập Một, phần Hai
MƯA RÉT
Trên vỉa hè phố lớn
Một ông lão ăn mày,
Què chân, chìa chiếc mũ
Xin bố thí hàng ngày.
Hàng ngày ông chìa mũ.
Hàng ngày, người rất đông
Đi qua rồi đi lại
Nhưng không nhìn thấy ông.
Một sáng nọ, trời rét
Mưa phùn nhẹ tháng Ba,
Có một người lặng lẽ
Đến ngồi bên ông già.
Đó là một bà lão,
Miệng móm, lưng còng còng.
“Hôm nay trời rét nhỉ.
Ông có lạnh lắm không?
Tôi cũng ăn xin đấy.
Đã hơn mười năm nay.
Chưa bao giờ tôi gặp
Đợt rét lâu thế này.”
Bà tìm lục trong túi
Chiếc bánh mì, và rồi,
Vất vả vì bánh cứng,
Bẻ nó ra làm đôi.
Ông lão và bà lão
Móm mém nhai, nước mưa
Ướt sũng từng miếng bánh.
Vậy là có bữa trưa.
Ông lão què lặng lẽ
Nắm bàn tay bà già.
Không biết mưa hay lệ
Làm mắt ông ướt nhòa.
Trong khi đấy, vội vã,
Phố vẫn rất đông người.
Vì vội hay gì đó,
Không ai nhìn hai người.
TẢN MẠN VỀ NỤ CƯỜI
Một nụ cười thân ái
Đem cho mà vẫn còn.
Như một tia nắng ấm
Làm sáng cả tâm hồn.
Nụ cười không mua bán,
Mà đó là món quà,
Ta lặng lẽ trao tặng
Cho những người quanh ta.
Một nụ cười có thể
Cứu sống được một người.
Hay chí ít có thể
Giúp ai đó yêu đời.
Nụ cười là keo dán
Dính kết cả gia đình.
Cho vợ chồng, con cái,
Tất nhiên, cho cả mình.
Nó cũng là phương thuốc,
Mà là phương thuốc tiên,
Chữa được mọi thứ bệnh.
Nhất là bệnh ưu phiền.
Không thể xin hay trộm,
Bản thân mỗi nụ cười
Là một tài sản quí
Có sẵn trong từng người.
Ai đó trao cho bạn
Một nụ cười của mình,
Hãy mỉm cười đáp lại,
Nhớ kèm thêm chút tình.
Ai đó nói xấu bạn,
Tốt nhất hãy mỉm cười.
Đừng chấp, người như thế
Vẫn còn nhiều ở đời.
Nụ cười là cứu cánh
Của mỗi một chúng ta.
Không nên tiết kiệm nó,
Đặc biệt với người nhà.
MẸ TÔI
Nhân mồng Tám tháng Ba
Tôi là người đại phước,
Vì Cụ Ông, Cụ Bà
Còn sống và khỏe mạnh,
Dù tuổi đã chín ba.
Suốt đời cả hai Cụ
Là nông dân đi cày.
Tám con, luôn đứt bữa,
Làm việc không ngơi tay.
Lo cho con khỏi đói,
Vật lộn với cái nghèo,
Nên thực ra hai Cụ
Chẳng dạy dỗ gì nhiều.
May nhờ trời, con cái
Khỏe mạnh và dễ nuôi.
Tuy đứa hơn, đứa kém,
Cuối cùng đều thành người.
Bài học lớn hai Cụ
Truyền dạy các con mình
Là lặng lẽ làm việc,
Sống giản dị, chân tình.
Không rượu chè, cờ bạc,
Không một thói hư nào.
Nhất là đức tiết kiệm
Đến từng xu, từng hào.
Hai cụ tiết kiệm lắm,
Đặc biệt là Cụ Bà.
Cụ chưa từng ăn hết
Trọn vẹn quả trứng gà.
Là vì Cụ luôn nhịn,
Nhường cái ăn cho con.
Cả khi trứng đầy rổ
Và thóc gạo vẫn còn.
Chúng tôi con, cứ thế,
Lớn lên trong đói nghèo.
Đói ăn, quần áo rách,
Không được dạy dỗ nhiều.
Ngoài việc được hai Cụ
Sống giản dị, làm gương
Về lao động, tiết kiệm
Và hy sinh, nhịn nhường.
*
Đã con là yêu mẹ.
Đã mẹ là yêu con.
Không cần phải lớn tiếng
Với những lời sáo mòn.
Vì thế, thơ tôi viết
Hàng mấy chục tập dày,
Chưa một bài về mẹ.
Cũng thế cả sau này.
Nhưng ơn thì ơn lắm.
Mà yêu lại càng yêu.
Dẫu cả đời bố mẹ
Không dạy dỗ quá nhiều.
Cũng thế, với con cháu,
Tôi sẽ cố làm gương
Bằng cái đức làm việc,
Tiết kiệm và nhịn nhường.
Đã nói thì nói nốt:
Nhân mồng Tám tháng Ba,
Con chúc hai Cụ khỏe,
Đặc biệt là Cụ Bà.
THẮP THÊM NÉN HƯƠNG NỮA
Suốt mấy ngày đài báo
Ca ngợi không tiếc lời
Phụ nữ Việt trung hậu,
Đảm đang và tuyệt vời.
Hàng triệu người phụ nữ
Mất con và mất chồng.
Đau và thật vĩ đại.
Tổ Quốc luôn ghi công.
Ừ, đau và vĩ đại.
Nhân mồng Tám tháng Ba,
Thắp nén hương, cung kính
Nhớ các cô, các bà.
Và rồi, như điện giật,
Sắc như lưỡi dao lam
Cứa vào tim, chợt nhớ
Người phụ nữ Miền Nam.
Tức là vợ, là mẹ
Của người lính Cộng Hòa
Ở bên kia chiến tuyến,
Cũng phụ nữ nước ta.
Có thể họ cũng có
Nhiều Mẹ Thứ anh hùng.
Mất người thân, chắc họ
Cũng đau xót vô cùng.
Mà sao đài và báo
Không có một lời nào
Về cái đau của họ?
Không một lời, vì sao?
Họ cũng là người Việt,
Những người tốt, hiền lành
Phải điêu đứng khổ sở
Vì nó, vì chiến tranh.
Thắp thêm nén hương nữa
Nhớ các cô, các bà,
Những người vợ, người mẹ
Của Việt Nam Cộng Hòa.
ĐẠO CỦA NGƯỜI ĐẠI VIỆT
Ta, mỗi người một vẻ.
Vui sướng và khổ đau,
Tham nhũng và lương thiện,
Người nghèo và người giàu.
Người sống ở thành phố,
Người bám trụ nông thôn.
Người ở Mù Cang Chải,
Người - Paris, Luân Đôn.
Cả cách nghĩ cũng khác.
Người tin, người không tin.
Người thích Âu, thích Mỹ,
Người thích Mác, Lê-nin.
Người “tốt”, người “phản động”.
Có người phá, người làm…
Nhưng, chúng ta, tất cả
Đều là người Việt Nam.
Tức là chung cội rễ.
Giang sơn gấm vóc này
Tổ tiên xưa gây dựng
Trao cho ta hôm nay.
Ta, mỗi người một vẻ,
Một hoàn cảnh rất riêng.
Nhưng cái chung ta có
Là Tổ Quốc thiêng liêng.
Vậy, thích gì cứ nói.
Vậy, thích gì cứ làm.
Nhưng đừng quên, tất cả
Ta là người Việt Nam.
Đạo của người Đại Việt -
Sống có nghĩa, có tình.
Nhưng quan trọng hơn cả
Là yêu đất nước mình.
Và khi có sự biến,
Biết gạt bỏ bất đồng
Để triệu người như một,
Cùng bảo vệ non sông.
XÂY DỰNG NÔNG THÔN MỚI
“Xây dựng nông thôn mới”.
Đài báo nói hàng ngày.
Thoạt nghe, tưởng khẩu hiệu.
Về quê, thấy thế này.
Xây dựng nông thôn mới
Là chủ trương tuyệt vời
Của đảng và chính phủ,
Giúp nông thôn đổi đời.
Mà đã đổi đời thật.
Đường làng đổ bê-tông.
Bê tông cả các ngõ
Và đường ra cánh đồng.
Nhà toàn nhà kiên cố,
Thậm chí có nhà lầu.
Ti-vi, xe máy - muỗi.
Nhiều máy cày thay trâu.
Không ai mặc áo rách.
Nhà nào cũng đủ ăn.
Trạm xá rồi trường học,
Rồi bốt điện Núi Thần…
*
Quê tôi giờ thế đấy
Phải nói là tuyệt vời.
Cảm ơn đảng, nhà nước
Giúp quê tôi đổi đời.
Vì cái sự đổi ấy
Không phải của trời cho.
Cũng phải có ai đó
Giúp đỡ và chăm lo.
Cả nhà tôi, thật tiếc,
Chẳng còn ai ở làng.
Nhưng mà vui, vui lắm,
Vui đến mức ngỡ ngàng.
Tiếc là loa to quá,
Lại ông ổng suốt ngày.
Nhưng mà dân nghe mãi,
Cũng quen với thằng này.
BÀI HÁT PHỤ NỮ NGÀY 8 THÁNG 3
1
Bản thân người phụ nữ
Là cái đẹp ở đời.
Không có phụ nữ xấu,
Chỉ có một số người
Nghĩ mình không đẹp lắm,
Nên tốn tiền, mất công
Nhờ dao kéo can thiệp,
Chỉ để chiều đàn ông.
Điệp khúc:
Ai có bưởi dùng bưởi.
Ai có cam dùng cam.
Cứ để bọn thẩm mỹ
Phá sản, hết việc làm!
2
Đẹp không ở khuôn mặt,
Mông ngực hay phấn son.
Đẹp vì ta là mẹ.
Đẹp - biết nuôi dạy con.
Thay cho vào mỹ viện,
Ta phải làm đẹp mình
Bằng trái tim nhân hậu
Và cái đầu thông minh.
Điệp khúc:
Ai có bưởi dùng bưởi.
Ai có cam dùng cam.
Cứ để bọn thẩm mỹ
Phá sản, hết việc làm!
3
Đàn ông yêu phụ nữ
Qua bộ ngực, cái mông,
Cứ thẳng thắn mà nói,
Đếch phải là đàn ông.
Vậy, chúng ta, phụ nữ,
Ngày mồng Tám tháng Ba,
Phải đồng thanh tuyên bố
Lập trường của chúng ta:
Điệp khúc:
Ai có bưởi dùng bưởi.
Ai có cam dùng cam.
Cứ để bọn thẩm mỹ
Phá sản, hết việc làm!
LÀM THẾ NÓ NHỎ NGƯỜI
Có chuyện hay lắm nhé.
Bán sách một năm nay,
Tôi để ý quan sát
Và nhận thấy điều này:
Ai mua, thường không nói.
Nói, thường lại không mua.
Kiểu nhàn, buồn thì nói.
Cũng một dạng trêu đùa.
Mà hỏi thì phải đáp.
Nhiều khi khá dài dòng.
Tớn lên thì cứ hỏi,
Nhưng mua thì lại không.
Mua hay không cũng tốt.
Mà có ai bắt đâu.
Muốn bắt cũng chẳng được.
Vậy sao làm phiền nhau?
Là vì ta có thói,
Thích thì nói linh tinh.
Rồi quên, vô trách nhiệm
Với lời nói của mình.
Nói là chuyện nghiêm túc,
Không phải để vui cười.
Xin các bác lưu ý,
Làm thế nó nhỏ người.
KHI…
Khi nhà nước thông báo
Sẽ không tăng giá xăng,
Thì yên tâm, sớm muộn,
Giá xăng dầu sẽ tăng.
Khi lương ít, học dốt,
Mà có cả núi tiền,
Thì đó là dấu hiệu
Quan tham nhũng, tất nhiên.
Khi một anh non choẹt
Được bổ làm quan to,
Thì anh non choẹt ấy
Chắc chắn đang có ô.
Khi một quan nào đó
Chết, cần người lên thay,
Thì chắc chắn sẽ có
Đấu giá chức quan này.
Khi trên mạng ai đó
Chửi rủa như lũ điên,
Thì yên tâm, bọn chúng
Là các “dư luận viên”.
Khi khu phố có giấy
Mời họp về an ninh,
Thì sẽ có “thì dịch”
Và “diễn biến hòa bình”.
Khi nợ xấu được báo
Trên dưới ba phần trăm,
Thì chắc chắn nợ xấu
Phải gấp bốn, gấp năm.
Khi công an, quản lý
Đến quán, nói tào lao,
Thì chủ quán phải biết
Mà chuẩn bị phong bao.
Khi giáo dục cải cách
Kiểu “đồng loạt ra quân”,
Thì cái “cải cách” ấy
Chỉ đốt tiền của dân.
Khi cơ quan nhà nước
Quảng cáo tuyển nhân viên -
Một, nhân viên đã tuyển.
Hai, phải đút lót tiền.
Khi… mà thôi, nhiều lắm.
Có mà nói suốt ngày.
Nước ta lắm sự lạ.
Lạ và buồn lắm thay.
CUỘC ĐỜI SÒNG PHẲNG
Cuộc đời rất sòng phẳng.
Luôn sòng phẳng xưa nay.
Chính tỉ phú Bill Gates
Đã khẳng định điều này.
Và rằng muốn, không muốn,
Ta, tất cả mọi người,
Đã sống, phải chấp nhận
Sự sòng phẳng của Đời.
Lần nữa xin nhắc lại
Lời dạy của Thích Ca:
Sai đúng hay tốt xấu
Đều phụ thuộc vào ta.
Anh không thể nói dối
Mà thành người chân thành.
Càng không thể làm ác
Mà nhận được điều lành.
Anh không thể lười biếng
Mà tiền bạc đầy nhà.
Không thể ngại đọc sách
Mà kiến thức sâu xa.
Nhân nào thì quả ấy
Là chân lý xưa nay.
Vậy mong các bác trẻ
Vậy mong các bác trẻ
Luôn ghi nhớ điều này.
XIN ĐỂU
Dân ta, ngoài thuế, phí,
Phải chịu thêm thằng này.
Tức là thằng xin đểu.
Xin gần như hàng ngày.
Bạn khai trương quán phở.
Lập tức ngày hôm sau
Sẽ có người kéo đến,
Mà đông như ruồi bâu.
Nào công an sắc phục,
Nào dân phòng bình thường,
Nào đủ các loại Hội,
Nào quản lý thị trường…
Đến, câu trước chào hỏi.
Câu sau là xin tiền,
Với lý do này nọ.
Không cho là không yên.
Làm ăn đang thua lỗ,
Muốn dẹp tiệm cho xong.
Thế mà phải nhẫn nhục
Tiếp mấy bà, mấy ông.
Bạn ngồi trong phòng kín,
Khóa những ba khóa liền.
Thế mà vẫn không thoát
Nạn bấm chuông xin tiền.
Luất pháp không cho phép,
Người ta vẫn cứ xin.
Nên mới gọi xin đểu.
Đểu đến mức khó tin.
Trải nghiệm này cay đắng
Không riêng của mình ai.
Giờ nước ta thế đấy.
Chỉ còn biết thở dài.
ĐỪNG CHẠM NỖI ĐAU NÀY!
Phụ nữ sinh để sống
Yên ổn trong gia đình,
Để chắt chiu, vun xén
Cho chồng và con mình.
Thế là họ hạnh phúc.
Một hạnh phúc tuyệt vời,
Không đao to, búa lớn,
Bình dị và rất người.
Nhưng chiến tranh bắt họ,
Bỏ cuộc sống yên thành
Thành “xung phong”, “chiến sĩ”,
Rồi để mất tuổi xanh.
Hàng triệu người bị ế,
Hàng vạn “Mẹ anh hùng”.
Một nỗi đau âm ỉ,
Đau nhói đến tột cùng.
Thế mà thằng đài báo
Cứ ra rả suốt ngày,
Như thể thế chưa đủ,
Nhắc mãi nỗi đau này.
Anh hùng cái gì nhỉ,
Vì mất mười người con?
Vinh quang cái gì nhỉ -
Vì độc thân, héo hon?
Có thương thì giúp họ
Trong cuộc sống hàng ngày.
Giúp tế nhị, lặng lẽ.
Đừng chạm nỗi đau này.
Là đàn ông, có nghĩa,
Tôi là con đàn bà.
Tôi đau và thương lắm,
Thương phụ nữ nước ta.
*
Ở quê tôi, người chết
Cấm không ai nhắc tên -
Là người ta thành kính
Mong người chết được yên.
Tôi có cậu em ruột
Trước tên Phương, sau này
Phải đổi tên thành Phượng.
Vì sao, vì thế này:
Cô Phương nhà hàng xóm
Chết tai nạn giao thông.
Hơn bốn năm, cô ấy
Là “Thanh niên xung phong”.
Bố mẹ tôi sau đó
Lặng lẽ đổi tên con,
Để cô được yên nghỉ,
Không khuấy động âm hồn.
THUẾ
Dân tham là một nhẽ.
Nhà nước mà cũng tham.
Tôi thấy chẳng ai khổ
Như thằng dân Việt Nam.
Tôi cứ có cảm giác
Như nhà nước của tôi
Đang tận thu thuế, phí,
Cho đến chết mới thôi.
Khoảng năm trăm loại thuế
Đang đổ lên đầu dân.
So với thời Pháp thuộc
Chắc chắn gấp nhiều lần.
Ừ, dân phải nộp thuế
Để phát triển dài lâu.
Nhưng tiền thuế khủng ấy
Rốt cục đã đi đâu?
Phát triển đâu chưa thấy.
Chỉ thấy quan của ta
Đang bòn rút, vơ vét
Để mua xe, mua nhà.
Mà chúng, bọn quan ấy,
Như dòi bọ, cực nhiều.
Một xã cả trăm đứa.
Cả nước thì bao nhiêu?
Cái bọn dòi bọ ấy,
Chỉ biết phá và ăn.
Chúng là người nhà nước,
Không phải người của dân.
Nhà nước nói thu thuế
Vì quốc kế, dân an.
Mà sao đồng tiền thuế
Lại chui vào túi quan?
Đừng giả vờ không biết.
Người dân chán lắm rồi.
Chán đến không thèm nói,
Không nghe lời đãi bôi.
Cẩn thận, thưa nhà nước,
Đừng bòn rút từng xu,
Kẻo thằng dân chết hết,
Hỏi còn ai mà thu?
CẶN BÃ
Có trường âm nhạc nọ
Mua chiếc pi-a-nô,
Giá ghi rõ hai tỉ
Trong cuốn ca-ta-lô.
Trường báo cáo, Bộ duyệt
Với giá bốn tỉ đồng.
Số tiền dư, hai tỉ
Được chia cho mấy ông.
Gồm ông Trường, ông Bộ,
Rồi ông Cấp Cao Hơn.
Mọi cái đúng qui định,
Có chứng từ, hóa đơn.
Có Sở xây dựng nọ,
Khiêm tốn, cấp địa phương,
Tổ chức rất hoành tráng
Lễ đón nhận huân chương.
Ông phó giám đốc Sở
Sai mấy cô nhân viên
Ra nhà hàng đặt tiệc,
Nâng gấp rưỡi giá tiền.
Cấp dưới nữa, cấp huyện,
Bày chuyện xây Nghĩa Trang.
Xin kinh phí, huy động
Phải nói hoành tá tràng.
Thế mà tiền thì khủng,
Nghĩa Trang lại sơ sài.
Không cần nói cũng biết
Tiền chui vào túi ai.
Rồi cấp dưới, dưới nữa.
Ở một trường phổ thông,
Người ta xây hố xí
Tốn sáu trăm triệu đồng.
Nhà hố xí cấp bốn,
Thoáng nhìn đã thấy kinh.
Tức là quan ăn bẩn,
Ăn cả cứt học sinh.
Thí dụ nhiều, nhiều lắm,
Cả loại bé, loại to,
Mà kể ra cho hết
Phải đến tết Công-gô.
Các quan ta thế đấy,
Đầy tớ của nhân dân,
Công khai và trắng trợn,
Ăn xác chết, ăn phân.
Chúng chui vào bộ máy,
Cũng trắng trợn, công khai,
Nơi chấp nhận bằng rổm
Và những kẻ bất tài.
Như thế là cặn bã.
Nhưng cặn bã hơn nhiều,
Là chúng, vừa ăn cứt,
Vừa lem lẻm giáo điều.
Rồi sinh hoạt chi bộ,
Rồi phê và tự phê,
Rồi “trong sạch, vững mạnh”…
Rồi vui vẻ ra về.
Tóm lại là chúng nó,
Cấp nào chúng cũng ăn.
Còn hơn cả cặn bã.
Thật khốn khổ thằng dân.
PS
Thêm một câu hỏi nhỏ:
Sao đến nông nỗi này?
Đâu kỷ cương nhà nước
Đài báo nói xưa nay?
Hay nhà nước không biết?
Hay nhà nước cũng ăn?
Vậy xin mời nhà nước
Hãy trả lời hộ dân.
LẬP GIA ĐÌNH
Nhiều bác trẻ thật lạ -
Tớn lên đòi lấy nhau.
Rồi tớn lên, ly dị
Vì những chuyện không đâu.
Cứ như họ không biết
Rằng việc lập gia đình
Là một việc hệ trọng
Không chỉ với riêng mình.
Gia đình thiêng liêng lắm,
Đòi hỏi cả hai người
Phải cùng có trách nhiệm
Để chung sống trọn đời.
Hạnh phúc xây mới khó.
Phá thì dễ hơn nhiều.
Không thể có hạnh phúc
Nếu không biết thương yêu.
Không biết cùng nhường nhịn
Chia sẻ và cảm thông.
Chưa hiểu được điều ấy,
Đừng làm vợ, làm chồng.
Đừng tớn lên cưới hỏi,
Rồi tớn lên chia tay.
Nói thật, tôi rất ghét
Các bác trẻ kiểu này.
TÔI MUỐN HẠNH PHÚC
Một người hỏi Đức Phật:
“Bạch Như Lai từ bi,
Tôi muốn có hạnh phúc.
Vậy thì phải làm gì?”
Đức Phật đáp: “Trước hết
Anh phải bỏ chữ “Tôi”.
Tiếp đến bỏ chữ “Muốn”.
Chỉ hai chữ đó thôi.
Vì “Tôi” là ích kỷ.
“Muốn” là mong, là tham.
Bỏ nó, anh hạnh phúc,
Trong ý nghĩ, việc làm.”
NÓI THẬT
Nói thật với các bác,
Rằng tôi không thích đâu
Viết ba cái thế sự,
Nguy hiểm, lại đau đầu.
Thế mà vẫn phải viết.
Là vì không thể im.
Cái nhân tình thế thái
Cứ nhức nhối trong tim.
Chỉ mong sao chóng đến
Ngày đất nước yên bình,
Chỉ viết thơ con nít,
Dạy chúng chút thông minh.
Hoặc viết thơ nhí nhố
Giúp các bác vui cười.
Thơ châm ngôn cũng được,
Thơ về đạo làm người.
ĐẢNG VIÊN
Muốn nói gì thì nói,
Nhưng sự thật thế này:
Trên thực tế, hầu hết
Các đảng viên xưa nay
Nói chung là người tốt.
Họ, đảng viên bình thường,
Trong chiến tranh, dũng cảm
Xông pha nơi chiến trường.
Trong cuộc sống lao động
Họ gương mẫu đi đầu.
Chấp nhận phần thua thiệt,
Thực sự yêu thương nhau.
Họ, đảng viên, người tốt,
Công tâm và chân thành,
Và thực sự tin tưởng
Vào lý tưởng của mình.
*
Xấu là lãnh đạo họ,
Khi có chức có quyền
Lại thành quan tham nhũng.
Chúng cũng là đảng viên.
CÁCH TRANG TỬ ĐÁNH GIÁ NGƯỜI
Cho ở xa để biết
Lòng trung họ thế nào.
Cho ở gần để biết
Họ tôn kính ra sao.
Cho ăn no để biết
Lời nói và việc làm.
Cho nhiều tiền để biết
Cái đểu và cái tham.
Giao việc lớn để biết
Cái khí tiết ở đời.
Đấy là cách Trang Tử
Dùng để đánh giá người.
KHÓC
Khi đau buồn, cứ khóc.
Nếu cần, khóc thật to.
Khóc như một đứa trẻ,
Thản nhiên và vô lo.
Không việc gì phải ngượng.
Là bản năng tự nhiên,
Khóc giúp bạn giải tỏa
Những ý nghĩ ưu phiền.
Đừng nghĩ mình “cứng rắn”,
Khóc, người ta chê cười.
Khóc là một biểu hiện
Rất thật và rất người.
Khi khóc hết nước mắt,
Tức là hết cái buồn,
Ta cảm thấy nhẹ nhõm
Vui và mạnh mẽ hơn.
Mình khóc là như vậy.
Người khác khóc thì sao?
Thì lặng lẽ đứng cạnh
Chờ cho đến lúc nào
Người ấy thôi không khóc.
Hãy đặt tay lên vai.
Hãy mỉm cười âu yếm
Rồi cùng đi ra ngoài.
Về phương diện sinh lý,
Khóc là một nhu cầu.
Cái đã không muốn khóc
Thì không đáng buồn rầu.
MẶT NẠ
Con người kể cũng lạ.
Đời không trả cat-xê,
Thế mà tình nguyện diễn
Đủ các loại trò hề.
Ai cũng đắp cho được
Chiếc mặt nạ xinh xinh.
Lâu ngày thành dày cộm,
Che mặt thật của mình.
Vậy là chúng ta sống,
Ai cũng là diễn viên
Vì đời bắt giả dối,
Mặc dù không trả tiền.
Với chiếc mặt nạ ấy
Ta lừa mình, lừa nhau.
Không một chút xấu hổ,
Vì ai cũng như nhau.
Rốt cục, đời ta sống
Thành ngày hội hóa trang.
Mỗi người một mặt nạ,
Rất hãnh diện, ta mang.
TẢN MẠN VỀ SỰ TRUNG THỰC
Trung thực như ta biết
Chính là chương đầu tiên
Trong cuốn sách cuộc sống
Dạy ta thành người hiền.
Một cái đầu tỉnh táo,
Một tính cách khiêm nhường
Và tấm lòng trung thực
Đưa ta đến thiên đường.
Tin ai cũng trung thực
Là ngu ngốc, nhưng người
Không tin ai trung thực
Còn ngu ngốc gấp mười.
Một người không trung thực
Với chính bản thân mình,
Thì không thể trung thực
Với những người xung quanh.
Một khi đã là bạn,
Phải trung thực với nhau,
Cả khi sự trung thực
Làm bạn phải buồn đau.
Có thể sự trung thực
Không mang lại tình yêu.
Nhưng chính sự trung thực
Làm bền vững tình yêu.
Con trai và con gái
Khi định tìm hiểu nhau,
Xấu đẹp gì cũng được,
Trung thực phải hàng đầu.
Một khi ta trung thực,
Đầu óc sẽ thảnh thơi,
Vì không cần phải nhớ
Để đối phó với đời.
LỜI MỘT BÀI THƠ TIẾNG ANH TRÊN MẠNG
Nếu được thì lần nữa
Ta dạo chơi, bình thường.
Không, thì hãy lặng lẽ
Mỗi người đi một đường.
Không nhất thiết phải khóc,
No tears and no lies.
Chỉ đơn giản lặng lẽ.
Không cần cả good-byes.
Để tìm được người mới,
Ừ, chẳng dễ chút nào.
Nhưng chắc chắn có lúc
Sẽ tìm được, không sao.
Chắc chắn hoa sẽ nở,
Sẽ hướng tới mặt trời.
Vấn đề là thời điểm.
Ừ, cũng thế, con người.
Không nhất thiết phải khóc,
No tears and no lies.
Chỉ đơn giản lặng lẽ.
Không cần cả good-byes.
KHÓ
Viết được hay là khó.
Cảm cái hay, thực tình,
Cũng là việc không dễ.
Đừng ngộ nhận về mình.
Một người mà thực sự
Biết cảm nhận cái hay,
Thường không thể viết dở.
Tôi bảo đảm điều này.
THƠ
Ca dao và tục ngữ
Là cội nguồn thơ ca.
Ngắn gọn, rất dễ hiểu,
Có vần và nôm na.
Bản chất thơ là vậy.
Thế mà các nhà thơ
Thích làm nó rối rắm,
Tối nghĩa và mập mờ.
Cứ như bằng cách ấy
Họ trở thành cao siêu.
Đánh đu với con chữ,
Ý ít mà lời nhiều.
Rồi còn thơ hiện đại,
Thơ siêu hình, trường ca,
Thơ văn xuôi, thơ trắng,
Không chấm phẩy, viết hoa…
Tóm lại là họ viết
Thơ mà không phải thơ,
Vừa sáo vừa khó hiểu,
Nên công chúng hững hờ.
*
Tôi, thú thật, đang cố
Đảo ngược xu hướng này,
Để thơ về đúng chỗ
Như vốn có xưa nay.
Tức là ngắn, dễ hiểu,
Như lời nói người dân.
Nghiêm túc và dí dỏm,
Có ý và có vần.
Cũng sẽ lâu lắm đấy,
Và không dễ tẹo nào.
Mặc các đồng nghiệp chửi,
Tôi cứ thử, không sao.
Có thể rồi con cháu
Nhớ tôi, Thái bá Tân,
Là người đã cố gắng
Trả lại thơ cho dân.
TẤN VĂN CÔNG
Sự tích Tết Bánh Trôi, Bánh Chay
Tấn Văn Công là một
Trong Ngũ Bá Xuân Thu,
Sáu ông vua nổi tiếng,
Các chư hầu Nhà Chu.
Ông có tài thao lược,
Đao kiếm cũng tinh thông.
Rồi nổi lên xưng bá
Cùng vua Tề Hoàn Công.
Tên ông gắn với Tết
Bánh trôi và bánh chay,
Hay còn gọi Hàn Thực.
Truyền thuyết kể thế này:
*
Đời Xuân Thu, vua Tấn
Gặp nạn, sống lưu vong,
Hết Tề rồi đến Sở,
Hết Tây lại về Đông.
Có một người hiền sĩ
Tên là Giới Tử Thôi,
Theo vua, giúp mưu kế,
Theo vua, giúp mưu kế,
Chia hoạn nạn, và rồi,
Một lần nọ, đói quá,
Chẳng còn gì để ăn,
Ông tự mình xẻo thịt,
Một miếng ở bắp chân.
Lặng lẽ, ông đem nướng
Rồi mời Tấn Văn Công.
Ăn hết vua mới biết,
Rất cảm kích trong lòng.
Mười chín năm phiêu bạt,
Giới Tử Thôi theo ngài.
Cho đến khi vua Tấn
Lần nữa được lên ngai.
Ngài ban thưởng hậu hĩnh
Cho quan và bầy tôi.
Thế mà, thật đáng trách,
Lại quên Giới Tử Thôi.
Ông không chút oán hận,
Nghĩ mình nghĩa trả xong,
Bèn vào rừng ở ẩn
Cùng mẹ già của ông.
Khi vua Tấn chợt nhớ,
Liền mời ông vào cung.
Giới Tử Thôi không chịu,
Bất dắc dĩ, cuối cùng
Vua cho người phóng lửa
Đốt cháy khu rừng già,
Với hy vọng nhờ thế
Giới Tử Thôi sẽ ra.
Nhưng ông vẫn cố thủ.
Cả hai mẹ con ông
Cả hai mẹ con ông
Ôm nhau chịu chết cháy.
Vua rất đỗi đau lòng.
Ngài bèn cho lập miếu
Thờ cũng ông đêm ngày.
Đồng thời ban chiếu chỉ
Cấm dân chúng từ nay
Không ai được nhóm lửa
Ngày mồng Ba tháng Ba,
Để nhớ gương tuẫn tiết
Của ông và mẹ già.
Từ đó dân nước Tấn
Không nhóm lửa ngày này,
Phải ăn thức ăn nguội.
Phong tục ấy đến nay
Còn giữ ở Trung Quốc
Và cả Việt Nam ta,
Thành Tết ăn bánh nguội
Ngày mồng Ba tháng Ba.
SỞ TRANG VƯƠNG
Theo truyền thuyết kể lại,
Một lần Sở Trang Vương
Mở tiệc lớn khoản đãi
Các quan và dân thường.
Đang vui thì gió lớn
Thổi tắt nến, bất thần,
Có vị quan nào đấy
Kéo áo một cung tần.
Nàng này túm, kéo đứt
Dải mũ của ông ta,
Rồi cúi xin vua Sở
Trừng phạt kẻ dâm tà.
“Hắn làm điều sàm sỡ.
Dải mũ của hắn đây.
Mũ ai không có dải
Thì đúng là tên này!”
Sở Trang Vương nghĩ bụng:
“Quá chén, quan của ta
Say, nhưng sao nỡ giết
Vì miệng lưỡi đàn bà?”
Rồi ngài liền tuyên bố:
“Ta mở tiệc đêm nay,
Ai chưa đứt dải mũ
Là chưa vui, chưa say!”
Các quan nghe, nhất loạt
Dựt dải mũ trên đầu.
Nên khi đèn thắp sáng,
Mũ ai cũng như nhau.
Bữa tiệc vui đêm ấy
Vẫn tiếp diễn như thường.
Không ai bị trị tội
Nhờ mưu Sở Trang Vương.
Hai năm tiếp, nước Sở
Và nước Tấn đánh nhau.
Có một vị tướng trẻ
Luôn liều chết đi đầu.
Người này rất dũng cảm,
Đã nhiều lần cứu vua.
Một phần cũng nhờ thế
Mà Sở thắng, Tấn thua.
Lần nọ, trong tiệc rượu,
Vua Sở hỏi người này:
“Ta không hề biệt đãi,
Mà sao ngươi xưa nay
Lại hết lòng phụng sự,
Cứu mạng ta nhiều lần?”
Người kia cúi đầu đáp:
“Dạ muôn tâu, vì thần
Đội ơn lớn bệ hạ
Đã tha tội chém đầu
Vì kéo áo mỹ nữ.
Ân đức nặng và sâu.”
NGHĨ
QUÁ NHIỀU
Người
nào quá đa cảm
Và
suy nghĩ quá nhiều
Sẽ
thường hay gặp khó,
Nhất
là trong tình yêu.
Đó
là sự tự kỷ
Chứ
chẳng khôn ngoan gì.
Đời
vốn đã phức tạp,
Bơ
được thì bơ đi.
Chưa
nói chuyện có số.
Số
cả trong tình yêu.
Không
ít người mất nó
Chỉ
vì nghĩ quá nhiều.
TRONG
CON MẮT ĐÀN BÀ
Anh
có là thần thánh,
Tài
giỏi và thông minh,
Nhưng
một khi phụ nữ
Cho
trèo lên bụng mình,
Thì
trong con mặt họ
Anh
sẽ chẳng là gì.
Cũng
tầm thường, tội lỗi
Và
dung tục, tin đi.
Bài
học: Muốn làm thánh,
Hãy
lánh xa đàn bà.
Để
họ, người hâm mộ,
Đứng
chiêm ngưỡng từ xa.
NGƯỜI
CHO PHẢI CÁM ƠN
Có
một thương gia nọ
Ở
thành phố Ê-đô,
Mở
hầu bao, đem cúng
Một
khoản tiền rất to.
Ông
mang bao tiền ấy
Đưa
vào một ngôi đền.
Sư
trụ trì lấy giấy
Ghi
đã nhận số tiền.
Ông
thương gia đợi mãi,
Không
thấy ngài cảm ơn.
Bèn
nói: “Tôi rất tiếc
Không
thể đóng góp hơn.
Một
gia đình có thể
Sống
trong hơn một năm
Với
ba đồng vàng ấy.
Mà
đây những năm trăm…”
“Thì
tôi đã ghi nhận
Tất
cả năm trăm đồng.
Hay
ông đang chờ đợi
Tôi
nói “Cảm ơn ông”?
“Vâng,
dẫu sao, phải nói
Số
tiền này cũng to…”
“Đúng,
nhưng làm việc thiện,
Cảm
ơn là người cho.”
*
Khi
làm việc công đức,
Đừng
so tính thiệt hơn.
Và
điều quan trọng nhất:
Đừng
chờ người cảm ơn.
MỘT
TÁCH TRÀ
Xưa,
vào thời Minh Trị,
Thiền
sư Nhật, Nan-in,
Tiếp
một giáo sư nọ
Đến
hỏi ông về Thiền.
Mời
khách, nhà sư rót
Một
tách trà, lạ thay,
Ông
vẫn tiếp tục rót
Khi
tách trà đã đầy.
Vị
giáo sư thấy vậy
Liền
lên tiếng: “Bạch ngài,
Chiếc
tách đã đầy nước.
Đừng
rót trào ra ngoài.”
Thiền
sư đặt ấm xuống:
“Tách
kiến thức của ông
Cũng
đầy như tách nước.
Rót
nữa chỉ uổng công.
Vì
nó không còn chỗ
Cho
cái mới xen vào.
Vậy
ta, người phục thiện,
Nên
kiềm mình phần nào.”
*
Câu
chuyện trên thâm thúy
Cho
ta thấy điều này:
Nhiều
người không ngại khó
Cất
công đi tìm thầy.
Họ
muốn được học hỏi
Từ
những người thông minh,
Nhưng
vẫn không chịu bỏ
Các
định kiến của mình.
HẠNH PHÚC
Hạnh phúc to lớn nhất
Với tôi là gia đình.
Một gia đình yên ấm
Cùng cháu con của mình.
Tiếp đến là đất nước -
Dân bớt khổ, bớt lo.
Sống yên hòa, hạnh phúc,
Dân chủ và tự do.
Tiếp nữa là sáng tạo.
Được ngồi viết hàng ngày.
Viết những điều tử tế,
Về cái đẹp, cái hay.
Có ba cái phúc ấy,
Phải nói tôi là người
Đang được hưởng phúc lớn,
Không uổng phí cuộc đời.
PS
Thêm một hạnh phúc nhỏ,
Là tôi cũng có tiền.
Tiền để cho con cháu
Và sống đẹp, sống thiền.
CẢM ƠN
Sáng, cháu gọi, mở mắt,
Thấy mình nằm trên giường.
Rồi vui, vẫn còn sống
Và khỏe mạnh bình thường.
Vui nữa - chưa bị bắt
Vì đã viết nhiều bài
Chỉ trích đảng, chính phủ.
Có thể chỉ trích sai.
Vậy là phải thừa nhận
Rằng chúng ta ngày nay
Có tự do, dân chủ.
Chí ít, ở mức này.
Cảm ơn đảng, chính phủ
Không nặng tay như xưa.
Chí ít đã cho nói,
Dẫu chỉ mức vừa vừa.
NIỀM TIN
Khi xã hội nhiễu loạn,
Mất niềm tin, người dân
Không biết tin gì khác,
Ngoài tin vào thánh thần.
Nên mới có ngoại cảm,
Lên đồng rồi giải oan.
Rồi bói toán, xin lộc -
Cả dân và cả quan.
Dân và quan háo hức
Chen nhau đi hội chùa.
Lễ lớn để cầu phúc,
Thực chất là bán mua.
Mua bán và mặc cả
Với Phật và thần linh.
Hương, lễ thì nhiều đấy,
Mà lòng thì ít tình.
Khi xã hội nhiễu loạn,
Mất niềm tin, con người
Buộc phải tìm chỗ trú
Trong thần linh, đất trời.
MỪNG
Đi nước ngoài nửa tháng,
Về Hà Nội, sững sờ
Thấy có con phố mới
To, đẹp đến không ngờ.
Lại sững sờ lần nữa -
Đánh xe ra ngoại ô,
Thấy có tuyến quốc lộ
Phẳng lì và cực to.
Thế là mừng, mừng lắm.
Mừng đất nước thân yêu
Đang thay da đổi thịt,
Dẫu khó khăn còn nhiều.
Mừng cả ông nhà nước
Đã biết lo cho dân.
Cuộc sống được cải thiện,
Cả vật chất, tinh thần.
Mừng, thậm chí xúc động,
Tổ hưu đưa phong bì
Hai trăm nghìn tiền Tết
Được nhà nước lì xì.
Hai trăm nghìn nhiều đấy,
Đủ ăn sáng mười ngày.
Chắc nhà nước cũng mệt
Để lo khoản tiền này.
Vậy ta - tôi, các cụ,
Sống gần hết đời người,
Chê cứ chê, hẳn thế,
Nhưng cũng phải lựa lời.
Dẫu tốt xấu, nhà nước
Vẫn của dân, vì dân.
Nhà nước đang cố gắng
Để mọi cái tốt dần.
KHÔNG DÍNH BỤI
Đời nhà Đường, Trung Quốc,
Một vị sư hiền minh
Trước khi chết, căn dặn
Các môn đệ của mình.
Sống ở chốn trần tục
Với đủ loại bụi đời,
Các con cố đừng để
Bụi bẩn dính lên người.
Thấy việc tốt, lời đẹp,
Hãy bắt chước người ta.
Còn khi gặp việc xấu,
Thì hãy lánh thật xa.
Sự nghèo đói, thực chất,
Là vốn quí ở đời.
Vậy đừng đánh đổi nó
Để giàu sang hơn người.
Cho dù trong bóng tối
Hay trong phòng, một mình,
Phải đi đứng, suy nghĩ
Đàng hoàng và công minh.
Khôn ngoan và đức độ
Trời không ban cho ai.
Mà đó là kết quả
Của tu luyện lâu dài.
Khiêm tốn là nền tảng
Mọi đức hạnh trên đời.
Hãy để người nhận thấy,
Đừng đem khoe với người.
Lời nói là châu ngọc,
Không bạ đâu cũng khoe.
Châu ngọc quí vì hiếm.
Nói phải có người nghe.
Đừng trách móc người khác.
Thay vào đó, trách mình.
Đúng hay sai, đừng cãi.
Im lặng là thông minh.
Vạn vật không mà có,
Có mà vẫn là không.
Vậy hãy sống thanh thản
Để tĩnh lặng cõi lòng.
Hãy nói chậm, đi chậm.
Thời gian luôn vẫn còn.
Điều này rất bổ ích
Cho thể xác, tâm hồn.
Mọi cái có nhân quả.
Vậy khi sống làm người,
Hãy cố gieo nhân tốt,
Dành quả ngọt cho đời.
CON ĐƯỜNG HẦM
Có một hiệp sĩ trẻ
Đến thành phố Ê-đô
Rồi thành người hầu cận
Của một viên quan to.
Vợ của viên quan ấy,
Còn trẻ và rất xinh,
Nên người hầu cận mới
Nhanh chóng bén lửa tình.
Không may chuyện bại lộ.
Việc tự vệ buộc chàng
Phải giết chết ông chủ
Để trốn đi với nàng.
Một thời gian sau đó,
Cô người tình, tiếc thay,
Bỏ đi theo người khác,
Để mình chàng trắng tay.
Chàng hiệp sĩ hối hận
Trót phạm tội giết người.
Chàng muốn làm gì đó
Thật tốt để giúp đời.
Ở nơi chàng đang sống
Có dãy núi cheo leo
Chắn ngang đường đi lại,
Gây tai nạn rất nhiều.
Thế là chàng quyết định
Sẽ một mình, hàng ngày
Đào một đường hầm lớn
Xuyên qua dãy núi này.
Chàng lặng lẽ làm việc
Trong suốt ba mươi năm,
Từng tí, từng tí một.
Khi sắp xong đường hầm,
Thì một hiệp sĩ khác,
Một tay kiếm ngang tàng,
Con trai ông chủ cũ,
Lần ra dấu vết chàng.
Chàng quì xuống lạy hắn,
Xin sống thêm hai năm,
Hứa sẽ tự nộp mạng
Khi đào xong đường hầm.
Hiệp sĩ kia đồng ý,
Mong sớm trả thù cha,
Bèn góp sức đào giúp.
Rồi hai năm trôi qua.
Đường hầm to lớn ấy
Cuối cùng cũng hoàn thành.
Chàng tắm rửa sạch sẽ,
Tự nguyện đến nộp mình.
Hiệp sĩ kia quì lạy,
Không những không giết chàng
Mà xin làm đồ đệ,
Trong cuộc đời lang thang.
Vì chàng đã cho thấy
Một tấm gương tuyệt vời
Về ý chí, nghị lực
Và nghĩa sống vì đời.
VỊ SƯ GIÀ KEO KIỆT
Ngày xưa, ở nước Nhật
Có một vị sư già
Đồng thời là họa sĩ.
Một họa sĩ tài ba.
Thật tiếc, vị sư ấy,
Dẫu là bậc đại thiền,
Bị người đời khinh bỉ
Vì cái thói thích tiền.
Vì tiền, ông đồng ý
Vẽ bất kỳ lúc nào.
Vẽ cái gì cũng được,
Miễn là trả giá cao.
Một mệnh phụ giàu có
Mở tiệc lớn, mời ông,
Rồi lớn tiếng tuyên bố
Trước thực khách rất đông:
“Con người này tài giỏi,
Nhưng tâm hồn tối đen.
Sẵn sàng bán phẩm giá
Và lương tâm vì tiền.”
Rồi bà quay sang hỏi
Vị sư họa sĩ già,
Ông có đồng ý vẽ
Trên váy lót của bà.
Mà vẽ ngay tại chỗ,
Trước mặt cả đám đông.
Để lấy nghìn lạng bạc,
Coi đó là tiền công.
Không một chút do dự,
Cầm bút, vị sư già
Vẽ bức tranh tuyệt đẹp
Trên váy lót đàn bà.
Vẽ xong, nhận đủ bạc,
Ông bị đuổi ra đường
Cùng những lời nhận xét
Khinh bỉ và xem thường.
Chủ nhà và thực khách
Không hề biết rằng ông
Đem nghìn lạng bạc ấy
Về cất kỹ trong phòng.
Cộng với số đã có,
Số tiền lớn lần này
Đủ để ông thực hiện
Một mơ ước xưa nay.
Là xây một trường học
Và bắc chiếc cầu treo
Ở vùng quê ông sống,
Giúp đỡ những người nghèo.
Xong việc, ông lên núi,
Bỏ bút vẽ phía sau.
Từ đấy không ai biết
Ông sống chết ở đâu.
NHỤC DỤC
Xưa, có
nhà hiền triết
Nhỡ đường,
phải xin ăn,
Vào nhà
một bác nọ,
Được tiếp
đãi ân cần.
Ăn xong,
chủ và khách
Nói chuyện
bên chén trà,
Chuyện
đời, chuyện triết lý,
Cả chuyện
gần, chuyện xa.
“Thưa bác,
- chủ nhà hỏi. -
Cuộc đời
đầy khổ đau.
Bác đi
nhiều, học rộng.
Theo bác
thì do đâu?”
Nhà hiền
triết giải thích
Cao siêu
và văn hoa,
Nhưng xem
chừng khó hiểu,
Bèn bảo
bác chủ nhà:
“Tất cả do
nhục dục.
Nhục dục
làm khổ đau.
Cuối cùng
được giải thoát.
Chỉ thế,
có gì đâu.”
Chủ nhà
vẫn không hiểu.
Nhà hiền
triết đành cười,
Ôm chầm bà
vợ bác
Rồi sờ
soạng khắp người.
“Thế này
là nhục dục!
Bác hiểu
chứ, hay không?”
Bác kia
thấy, tức giận,
Bèn vác
gậy đuổi ông.
Nhà hiền
triết bị đánh,
Vừa kêu
vừa huơ tay:
“Bây giờ
thì bác thấy.
Đau khổ là
thế này.”
Vẫn bị chủ
nhà đánh,
Nhà hiền
triết đáng thương
Phải nhảy
qua cửa sổ,
May thoát
được ra đường.
“Giải
thoát là đây nhé.
Ông hiểu
chứ, vậy là:
Nhục dục,
rồi đau khổ,
Rồi cuối
cùng thoát ra!”
Ông chủ
nhà chợt hiểu,
Xin lỗi
khách, nằn nì
Mời ở
thêm, đàm đạo,
Một tháng
mới cho đi.
*
Câu chuyện
này được chép
Trong Kinh
Phật Su Ta.
Vui đùa
nhưng thâm thúy,
Nó nhắc
nhở chúng ta
Rằng những
điều triết lý
Không
giảng được bằng lời,
Thì giảng
bằng hành động,
Kể cả cách
buồn cười.
PHÉP HUYỀN
DIỆU
Phật ở
thành Vương Xá,
Nghỉ trong
rừng Trúc Lâm.
Một đêm hè
mát mẻ,
Lại đúng
ngày trăng rằm.
Đêm ấy,
trong vườn vắng
Xá Lợi
Phất ngồi thiền.
Cái đầu
trọc vừa cạo
Soi vành
trăng đang lên.
Từ phương
Bắc bay xuống,
Hai hung
thần bật cười
Thấy cái
đầu bóng loáng
Dưới ánh
trăng sáng ngời.
Một hung
thần liền nói:
“Lão hòa
thượng này hay.
Ta muốn
búng một phát
Lên đầu
trọc lão này.”
Hung thần
kia can bạn:
“Ấy chết,
không được đâu.
Đại sư này
có phép
Thần thông
và nhiệm màu.”
Bất chấp
lời can gián,
Hung thần
thích đùa dai
Lao xuống,
búng một cái
Lên đầu
trọc của ngài.
Cú búng ấy
rất mạnh,
Có thể
giết cả voi,
Làm cả
rừng cây ngã,
Hay làm
núi nứt đôi.
Thế mà Xá
Lợi Phất
Vẫn tiếp
tục ngồi yên.
Chiếc đầu
trọc bất động
Trong tư
thế định thiền.
Trong khi
thần hung ác
Vừa chạm
vào người ngài,
Liền bất
ngờ bốc cháy,
Thành vệt
lửa kéo dài.
Đang ở một
nơi khác,
Đại đức
Mục Kiền Liên,
Người có
tài thiên nhãn
Và biết
trước nhân duyên,
Đã nhìn
thấy tất cả,
Liền bay
đến: “Thưa ông,
Ông vẫn
khỏe đấy chứ?
Cú đánh có
đau không?”
“Cảm ơn,
tôi vẫn khỏe.
Chỉ hơi
chút nhức đầu.”
“Pháp lực
ông thật lớn,
Uy đức
thật thâm sâu.
Từ xa tôi
nhìn thấy
Một hung
thần đánh ông.
Một cú
đánh khủng khiếp,
Làm vỡ
núi, tắc sông.
Thế mà ông
vẫn khỏe,
Vẫn tiếp
tục ngồi thiền.
Chỉ đầu
hơi nhức nhức.
Pháp lực
thật vô biên.”
Đức Phật
khi hay chuyện,
Bèn nói
với mọi người:
“Ai trong
lòng tĩnh lặng,
Không
vương vấn bụi đời,
Sẽ vững
như núi đá,
Sẽ chiến
thắng cái đau.
Gặp vui
không xúc động.
Gặp rủi
không buồn rầu.
TỰ NHẮC MÌNH
Cứng rắn hay mềm yếu,
Ta, tất cả, là người.
Mà người thì dễ mắc
Các tội lỗi trên đời.
Vậy làm sao để tránh?
Cơ bản và lâu bền
Là không ngừng học tập
Để sống thiện, sống thiền.
Tạm thời chưa đạt được
Mục đích cao xa này,
Tôi khuyên nên tâm niệm,
Mà tâm niệm hàng ngày
Năm điều răn của Phật.
Làm được thế, chúng ta
Sẽ tránh được điều ác
Và ý nghĩ xấu xa.
Một, và quan trọng nhất,
Là không được sát sinh.
Hai không được trộm cắp.
Ba, không được ngoại tình.
Bốn, không được nói dối.
Năm, không uống rượu say.
Điều năm quan trọng lắm,
Nên phải nhớ hàng ngày.
Không hy vọng làm được
Một lúc cả năm điều.
Nhưng nhắc mãi, thành nếp,
Ta sẽ khá hơn nhiều.
Buổi tối, trước khi ngủ,
Nhớ điểm lại trong ngày
Có làm gì sai trái.
Sai thì nhớ sửa ngay.
Một việc làm đơn giản,
Không muộn để bắt đầu.
Để tâm là làm được.
Cũng không khó lắm đâu.
Rồi gia đình hạnh phúc.
Xã hội sẽ bình yên.
Còn ta thì sung sướng,
Thảnh thơi như thánh hiền.
KHÔNG LÀM THÌ KHÔNG ĂN
Một đại thiền sư nọ,
Dẫu tuổi đã tám mươi,
Hàng ngày vào vườn thuốc
Làm việc như mọi người.
Các môn đệ lo lắm,
Nhưng chẳng biết làm gì.
Cuối cùng họ quyết định
Lấy cuốc xẻng dấu đi.
Không tìm thấy dụng cụ,
Ngài đành phải ngồi không.
Đến bữa ăn, nhất định
Không bước ra khỏi phòng.
Ngày hôm sau cũng thế.
Bước sang ngày thứ ba.
Các môn đệ lặng lẽ
Đặt dụng cụ trước nhà.
Ngài lại ra vườn thuốc,
Lại ăn uống, một lần
Môn đệ hỏi, ngài đáp:
“Không làm thì không ăn.”
BẮT GIỮ ÔNG TƯỢNG ĐÁ
Một người lái buôn nọ
Chở năm mươi cuộn bông,
Qua đêm trong chiếc miếu
Trơ trọi giữa cánh đồng.
Thế mà sáng tỉnh dậy,
Không có cánh mà bay
Năm mươi cuộn bông ấy.
Thật kỳ lạ chuyện này.
Ông lái buôn vội vã
Trình lên quan địa phương,
Bẩm báo mọi chi tiết
Vụ mất trộm lạ thường.
Quan nghe rồi tuyên bố:
Ngôi miếu hoang giữa đồng,
Bốn xung quang vắng vẻ,
Không có ai ngoài ông
Ngoài bức tượng bằng đá.
Vậy thì bức tượng này
Chính là kẻ ăn trộm,
Hãy trói, giải về đây.
Hay tin tượng bị trói
Vì ăn trộm ban đêm,
Dân các làng lân cận
Đua nhau kéo đến xem.
Họ xô đẩy, chén lấn,
Náo động chốn công đường.
Bỗng nhiên quan xuất hiện,
Vẻ tức giận khác thường.
Quan quát: Tội gây rối,
Theo luật, phải chém đầu.
Mọi người nghe, hoảng sợ
Khóc, van xin hồi lâu.
Cuối cùng quan xuống giọng
Nói với cả đám đông:
Muốn sống, phải đem nộp
Mỗi người một cuộn bông.
Người lái buôn lập tức
Nhận ra bông của mình.
Tên trộm liền bị bắt
Nhờ vị quan thông minh.
Những cuộn bông còn lại
Quan không lấy, mọi người
Ai trở về nhà nấy,
Không khóc, mà vui cười.
GỬI ĐẠI GIA LÊ ÂN
Chiếc giường giá sáu tỉ.
Cảm ơn bác Lê Ân.
Vì bác đã đóng thuế
Một tỉ rưỡi cho dân.
Nước ta vậy mà oách,
Dám xài siêu, siêu giường.
Có tiền, bác chơi thế,
Tôi thấy cũng bình thường.
Chúc bác ngủ ngon giấc
Trên chiếc siêu giường này.
Hôm nào không ngủ được,
Bác cứ báo tôi hay.
Sắp tới tôi Nam
Tiến
Với cháu con của mình.
Nhà Seaview bên cạnh,
Sát vườn hoa Chí Linh.
Tôi và bác đàm đạo
Chuyện thơ, chuyện đời thường.
Nếu được, bác cho phép
Tôi ngồi thử mép giường.
Lần nữa cảm ơn bác
Dám chịu chi, chịu chơi,
Nộp thuế một tỉ rưỡi,
Cũng là giúp nhiều người.
ƠN ĐẢNG, ƠN CHÍNH PHỦ
Gọi điện, được hai cụ
Khoe năm nay nhà ta,
Ơn đảng, ơn chính phủ,
Tết, được tặng nhiều quà.
Quà của Hội Cao Tuổi.
Năm cân gạo Nàng Hương.
Hai phong bì màu đỏ
Tiền mừng tuổi của phường.
Đúng, ơn đảng, chính phủ.
Dẫu ngân sách chưa nhiều,
Tết nào cũng chu đáo
Giúp người già, người nghèo.
Tôi cũng khoe: Hà Nội,
Hưu, thưởng hai trăm ngàn.
Người nghèo được giúp đỡ
Không thua kém Nghệ An.
Hơn thế, giờ Hà Nội
Nhiều phố đẹp như Tây.
Nhiều nhà cao, hiện đại,
Vượt cả tầm chim bay.
Lá lành đùm lá rách,
Truyền thống đẹp của ta.
Ơn đảng, ơn chính phủ.
Đất nước đang thay da.
Tôi im chuyện nhà nước
Nợ tỉ tỉ, nghìn nghìn.
Im cả chuyện tham nhũng,
Vì các cụ không tin.
Ừ, không nói cũng được,
Hoặc sẽ nói khi cần.
Giờ ơn đảng, chính phủ
Đã biết lo cho dân.
SỰ THẬT
Đáng buồn, nhưng sự thật,
Rằng hầu hết mọi người
Là bản sao mờ nhạt
Bắt chước của người đời.
Điều họ nói, họ nghĩ
Là của người xung quanh.
Chỉ vì không động não,
Họ đánh mất chính mình.
Nên mới có cái chuyện
Những tâm hồn nghèo nàn
Thích lên đồng tập thể
Và tư duy bầy đàn.
CHO TÔI VÀ CHO ANH
Một con chim bé nhỏ
Líu lo hót trên cành.
Con chim ấy đang hót
Cho tôi và cho anh.
Một ngôi sao lấp lánh
Như kim cương trên trời.
Ngôi sao ấy lấp lánh
Cho anh và cho tôi.
Bên vệ đường, khiêm tốn,
Bụi hồng dại nở hoa.
Những bông hoa tuyệt đẹp
Cho cả hai chúng ta.
Thế mà ta, thật tiếc,
Cả tôi và cả anh,
Không thấy sao lấp lánh
Và chim hót trên cành.
Vì lo toan cuộc sống,
Ta luôn vội, và rồi
Không thấy hoa đang nở,
Cho anh và cho cho tôi.
Ta mưu tìm hạnh phúc
Trong cuộc sống đời thường,
Mà không biết hạnh phúc
Là ngôi sao kim cương.
Là bông hoa đang nở
Và chim hót trên cành.
Hạnh phúc thật, giản dị,
Cho tôi và cho anh.
NGÀY CỦA CHA
Cuối thế kỷ mười chín,
Ở Mỹ, một cựu binh,
Vợ chết, sáu con nhỏ,
Phải nuôi dạy một mình.
Một mình ông quán xuyến,
Kiểu gà trống nuôi con.
Cả sáu đứa con ấy
Đều trưởng thành, lớn khôn.
Năm một chín linh chín,
Bà Dood Sonaro,
Một trong sáu người ấy,
Nảy ý nghĩ bất ngờ:
Sao có Ngày Của Mẹ,
Mà không có Của Cha?
Công của Cha cũng lớn,
Không kém Mẹ, rồi bà
Bắt đầu đi vận động
Để có được ngày này.
Bà gõ rất nhiều cửa,
Và cuối cùng, thật may,
Bà đã được toại nguyện -
Thị trưởng Washington
Ủng hộ ý tưởng ấy,
Lập ngày lễ để con
Tưởng nhớ công ơn bố.
Trong đặc khu của ông,
Ngày mười chín tháng sáu
Năm một chín một không
Lần đầu tiên kỷ niệm
Lễ mới “Ngày Của Cha”.
Tất nhiên ngày được chọn
Là ngày sinh cha bà.
Năm một chín sáu sáu,
Tổng thống Mỹ Johnson,
Rồi sáu năm sáu đó
Người kế nhiệm, Nixon,
Ký lệnh chính thức hóa
Ngày chủ nhật thứ ba
Hàng năm vào tháng sáu
Làm lễ “Ngày Của Cha”.
Vào ngày ấy, người lớn
Không đi làm, trẻ con
Vui, mua quà tặng bố,
Kèm theo nhiều cái hôn.
Giờ thì cả thế giới
Kỷ niệm “Ngày Của Cha”,
Một ngày lễ ý nghĩa
Với con cái trong nhà.
ĐẠI BÀNG
Đại bàng sống thọ nhất
Trong các loài biết bay.
Thường đến bảy mươi tuổi.
Nhưng vấn đề thế này:
Sống đến bốn mươi tuổi,
Đại bàng phải vượt qua
Một quá trình lột xác
Để chiến thắng tuổi già.
Lúc ấy các móng nhọn
Trở thành yếu và cong.
Chiếc mỏ không còn sắc,
Già yếu cả bộ lông.
Nó buộc phải lựu chọn:
Hoặc chết ở tuổi này,
Hoặc đau đớn lột xác,
Một trăm năm mươi ngày.
Vì là loài mạnh mẽ,
Nó chọn cách thứ hai.
Ngồi một mình, tách biệt
Khỏi thế giới bên ngoài.
Nó đập mỏ vào đá
Cho đến lúc bong ra
Rồi chờ mỏ mới mọc,
Thay cho chiếc mỏ già.
Sau đó nó dùng mỏ
Bẻ móng vuốt của mình.
Rồi dùng móng vuốt mới
Tự nhổ lông, hồi sinh.
Kiên nhẫn và đau đớn,
Một trăm năm mươi ngày,
Đại bàng một lần nữa
Lại cất cánh tung bay.
Thêm ba mươi năm sống
Nhờ chiến thắng tuổi già.
Và đây là bài học
Cho loài người chúng ta.
NHẬN VÀ CHO
Trời cho mưa rơi xuống
Để cây cối tốt tươi.
Nhận được nước, cây cối
Dâng hoa trái cho đời.
Nhận và cho, qui luật
Của cuộc sống hai chiều.
Sống ở đời, tương tự,
Ta được yêu, và yêu.
Thực ra còn chiều nữa -
Với trái tim cằn khô,
Có nhiều người, thật tiếc,
Không nhận cũng không cho.
KHI NGƯỜI ẤY BỎ BẠN
Khi người ấy bỏ bạn,
Vì tình yêu không còn.
Hãy chúc họ hạnh phúc.
Về phần bạn, đừng buồn.
Suy cho cùng, người ấy
Mất một người yêu mình.
Bạn thì được giải phóng
Bạn thì được giải phóng
Khỏi một người bạc tình.
Bạn còn có cơ hội
Để tìm được đúng người.
Không có gì vĩnh cửu
Và bất biến trên đời.
Vì thế, bạn đừng khóc,
Đừng cầu xin người ta.
Mà xin cũng chẳng được.
Rồi mọi chuyện sẽ qua.
Sau nhỡ có đau ốm,
Đừng báo tin dài dòng.
Bạn không cần thương hại,
Mà cần sự cảm thông.
ĐÀN ÔNG
Nghèo đói không quan trọng
Đối với người đàn ông.
Quan trọng là có muốn
Cố thoát nghèo hay không.
Với đàn ông đích thực,
Khó khăn cũng chẳng sao.
Quan trọng là cách họ
Vượt khó khăn thế nào.
Đàn ông không nhất thiết
Phải lãng mạn, hào hoa.
Nhưng họ phải nhất thiết
Là trụ cột trong nhà.
Đàn ông không quan trọng
Đẹp trai hay thông minh.
Điều quan trọng là họ
Biết thương yêu vợ mình.
Nhiều chàng trai ngu ngốc
Thích hơn người, ta đây,
Mà không biết phụ nữ
Chỉ cần những điều này.
LỜI KHỔNG TỬ
Khổng Tử đã từng nói:
Ở một nước mà dân
Bị áp bức thái quá,
Thiếu áo mặc, cơm ăn,
Thì việc dân nước ấy
Mong người đến cứu mình,
Tức là một nước khác,
Hùng mạnh và văn minh,
Là điều chấp nhận được,
Không phải việc đê hèn,
“Rước voi dày mả tổ”,
Mà lật đổ cường quyền.
CẢ ĐỜI CHỈ MỘT LẦN
Xe buýt cứ mỗi chuyến
Mười lăm phút, đều đều.
Mỗi năm một sinh nhật.
Đời dài, nên cũng nhiều.
Nhưng cái quan trọng nhất,
Quan trọng và rất cần,
Là tình yêu đích thực,
Cả đời chỉ một lần.
Không may nhỡ xe buýt,
Có thể chờ chuyến sau,
Thậm chí chuyến sau nữa.
Xe chẳng chạy đi đâu.
Nhưng tình yêu đích thực,
Một lần cho mỗi người,
Đến, mà ta đánh mất,
Thì luyến tiếc suốt đời.
NHỮNG NGHỊCH LÝ NHO NHỎ
Tình bạn rất có thể
Phát triển thành tình yêu.
Nhưng từ yêu thành bạn
Thường khó hơn rất nhiều.
*
Khi ai đó nhắc mình
Phải quên người nào đấy,
Thì có nghĩa người ấy
Đang nhớ người muốn quên.
*
Người ta nói: Chia tay
Không phải là chấm hết.
Thực ra thì tất cả
Chấm hết khi chia tay.
*
Khi yêu mà thề thốt
Không bao giờ xa nhau,
Thì có nghĩa đang sợ
Có ngày phải xa nhau.
*
Người ta nói: Kẻ mạnh
Chiến thắng trong tình yêu.
Nhưng thường bỏ người yêu
Mới đúng là kẻ mạnh.
*
Tình yêu luôn nẩy nở
Bằng cái đẹp, cái hay.
Thế mà nó lụi chết
Bằng chuyện vặt hàng ngày.
*
Phụ nữ, kể cũng lạ.
Xưa, lấy chồng, buồn đau.
Già, đã không thông cảm,
Còn làm khổ con dâu.
*
Ở đời không hề có
Người vô tâm - thực ra
Cái tâm những người ấy
Chỉ không dành cho ta.
*
Lời tỏ tình hay nhất
Khi đã bén duyên nhau:
Anh muốn lúc anh cưới
Mời em làm nàng dâu.
KHI KHÔNG CÒN TÌNH YÊU
Nếu bạn không yêu nữa,
Hãy chủ động lánh xa,
Để người khác có chỗ
Mà đến với người ta.
Khi người ta bỏ bạn,
Hãy giải phóng chính mình,
Để trái tim còn chỗ
Xây mới một gia đình.
Điều này hợp đạo lý
Và tốt cho cả hai.
Hãy làm người lý trí,
Để sống vì tương lai.
HẠT GIỐNG TÂM HỒN
Tình yêu, lòng độ lượng,
Hạnh phúc và thành công
Những tưởng rất khó đạt,
Nhưng thực tế lại không.
Tất cả những cái ấy
Vốn dung dị, đời thường.
Giơ tay là với được,
Chỉ cần chút tình thương
Thêm chút tình âu yếm
Dính trên đầu ngón tay,
Là ta sẽ chạm tới
Hạnh phúc cuộc đời này.
Cuộc sống là mảnh đất
Nơi hạt giống tâm hồn
Ta nâng niu, nuôi dưỡng
Để thành người lớn khôn.
LỚN RỒI
Ngã thì tự đứng dậy.
Đau, phải tự chữa lành.
Lớn rồi, không ỉ lại
Người thân và gia đình.
Muốn ăn thì xuống bếp.
Lớn rồi, không kêu rên.
Muốn Vespa, SH
Thì tự kiếm lấy tiền.
Con gái giờ không hiếm,
Muốn lấy ai, xin mời.
Nhưng tự chịu trách nhiệm.
Mà trách nhiệm suốt đời.
Muốn làm người tử tế
Thì lo mà học hành.
Không thì mời ra phố
Chơi với bọn lưu manh.
Đời mình, tự mình sống.
Đã qua thời ngồi bô.
Lớn rồi, phải tự lập,
Tự biết và tự lo.
NẾU
Nếu ta gặp nhau sớm,
Rất có thể bây giờ
Không phải cùng người khác
Cầm tay đi hững hờ.
Nếu ta gặp nhau muộn,
Chỉ vài năm, không nhiều,
Chắc sẽ biết thông cảm,
Và nhường nhịn khi yêu.
Nếu bình tĩnh chút ít,
Để không làm nhau đau,
Chắc ta đã hạnh phúc
Và không chia tay nhau.
Nếu… nhiều cái nếu lắm.
Tưởng do duyên, do trời.
Thế mà ngẫm thật kỹ,
Phần lớn lại do người.
NỖ LỰC CỦA HAI BÊN
Yêu, nhờ thần may mắn
Mới tìm được đúng người.
Nhưng chính nhờ nhường nhịn
Mới sống được trọn đời.
Nên nói gì thì nói,
Dù có số, có duyên,
Tình yêu muốn hạnh phúc,
Cần nỗ lực hai bên.
DANH THIẾP
Ở Nhật, đời Minh Trị,
Đại thiền sư Keichu,
Sư trụ trì nổi tiếng
Ngôi chùa Kofuku.
Đến thăm chùa, lần nọ
Có vị quan rất to,
Gửi trước tấm danh thiếp:
“Thống Đốc Kyoto”.
Đại thiền sư thấy thế,
Sai người đuổi đi ngay.
“Ta bận, và không muốn
Tiếp loại người thế này.”
Chú tiểu ra, xin lỗi.
Tưởng to chuyện, nhưng rồi
Ông thống đốc nhã nhặn:
“Đó là lỗi do tôi.”
Ông xóa chữ “Thống Đốc”
Trên danh thiếp thanh tao.
Chỉ chừa lại tên họ,
Bảo chú tiểu mang vào.
Nhờ thế mà lần ấy
Đại thiền sư Keichu
Tiếp ông rất thân mật
Ở chùa Kofuku.
*
Câu chuyện này tôi đọc
Trong cuốn sách có tên
“Góp nhặt đá và cát”,
Một linh một truyện thiền.
Bản thân tôi, thú thật,
Cứ thấy nó thế nào
Khi cầm tấm danh thiếp
Ghi chức vụ rất cao,
Rồi học hàm, học vị…
Mới đọc đã thấy ghê.
Có thể không chủ ý,
Nhưng vẫn lộ chất khoe.
Tiến sĩ là rất tốt.
Giáo sư lại càng hay.
Nhưng khi thật cần thiết
Mới nhắc tới điều này.
PS
Không giáo sư, tiến sĩ,
Tôi chỉ là cử nhân.
Nhưng thấy nó cũng đủ
Để dạy học, viết văn.
Bằng cấp rất quan trọng.
Quan trọng hơn, ở đời
Phải học sống tử tế,
Tức là học làm Người.
Mà học làm Người khó,
Đến chẳng còn thời gian
Để học thành tiến sĩ
Hay chạy chọt làm quan.
DỬNG DƯNG
Ai đó chúc ai đó
Nhân thắng lợi, thành công.
Có thể có một chút
Sự ghen tị trong lòng.
Chia buồn với ai đó,
Dẫu nghe rất thành tâm,
Có thể có một chút
Sự vui mừng âm thầm.
Chưa hẳn xấu việc ấy,
Ghen tị, thầm vui mừng.
Cái xấu và đáng ngại
Chính là sự dửng dưng.
KHI CHƯA YÊU…
Khi chưa yêu, tranh thủ
Sống vui, cười thật to.
Biết nhiều cái muốn biết,
Đi nhiều nơi, vô lo.
Khi chưa yêu, hãy cố
Hoàn thiện bản thân mình,
Đọc sách và học hỏi
Để thành người thông minh.
Khi chưa yêu, tranh thủ
Lo kiếm thêm chút tiền
Để giúp đỡ bố mẹ
Và phòng thân, tất nhiên.
Khi chưa yêu, hạnh phúc,
Không nên khắt khe nhiều
Với những người cùng lứa
Đang đau khổ vì yêu.
Khi chưa yêu lâu quá,
Sống độc thân, đừng buồn.
Sớm hoặc muộn, nhất định
Sẽ có người cầu hôn.
ĐÀN ÔNG
Đàn ông thường im lặng
Khi gặp chuyện không vui.
Họ không muốn chia sẻ,
Lại càng không sụt sùi.
Đàn ông là phái mạnh,
Nhưng mạnh cũng vừa thôi.
Gặp trường hợp như vậy,
Theo kinh nghiệm của tôi,
Vợ không nên gạn hỏi,
Mà lặng lẽ ngồi bên.
Cầm tay chồng càng tốt.
Ngồi thật lâu, ngồi yên.
Tôi bảo đảm sớm muộn,
Không ai bắt, ông chồng
Sẽ tự mình nói hết
Những ấm ức trong lòng.
Cứ công bằng mà nói,
Trăng hoa thì trăng hoa,
Làm đàn ông cũng khổ,
Chẳng thua kém đàn bà.
Họ phải lo việc lớn,
Kể cả chuyện tiền nong.
Nên có giận, phụ nữ
Phải thông cảm với chồng.
MỌI CÁI CÓ THỜI ĐIỂM
Ở đời này mọi cái
Có thời điểm của mình.
Không thể nào nóng vội,
Nhất là trong chuyện tình.
Một quả trứng được ấp
Nở thành gà đúng ngày.
Nóng vội, làm nó vỡ,
Chỉ dính bẩn vào tay.
Rượu muốn ngon phải ủ.
Có thể mất nhiều năm.
Tương tự, muốn có lụa,
Phải kiên nhẫn nuôi tằm.
Mưa có thể dai dẳng.
Ta sốt ruột, tất nhiên,
Nhưng không kéo dài mãi.
Rồi nắng sẽ bừng lên.
Trái chưa chín, đừng hái.
Chưa phải người mình yêu,
Đừng trao trái tim vội.
Thời gian vẫn còn nhiều.
Cái phải đến sẽ đến.
Bình tĩnh và thông minh,
Hãy chừa một khoảng lặng,
Chờ thời điểm của mình.
VIỆT KIỀU
Mỗi người một hoàn cảnh.
Lý do cũng có nhiều.
Cách này hay cách nọ,
Các bác thành Việt Kiều.
Việt Kiều, hai tiếng ấy
Nghe có vẻ tự hào,
Nhưng cũng thầm đau đớn.
Đau đớn đến nghẹn trào.
Các bác không “Khúc ruột”,
Hoặc “Không thể tách rời”,
Hoặc “Thân thương”, “Yêu nước”…
Đơn giản chỉ là người.
Mà lại người Đại Việt,
Dân tộc biết yêu thương,
Nặng nghĩa với đất nước,
Nặng tình với quê hương.
Một dân tộc cao thượng,
Biết ghìm mình, cho qua
Một quá khứ oan ức,
Tủi nhục và xót xa.
Xin cảm ơn các bác -
Dẫu khó khăn còn nhiều,
Chắt chiu cho đất nước
Dòng tiền ấy, ngoại kiều.
Dòng tiền giúp nuôi sống
Nền kinh tế nước nhà.
Giúp bữa cơm có thịt
Cho trẻ nhỏ vùng xa.
Người Việt, các bác ạ,
Dẫu làm gì, ở đâu,
Đều hướng về cố quốc
Và nặng tình với nhau.
TIỄN BẠN ĐI NƯỚC NGOÀI
Tặng Gấu, Phạm Anh Tuấn
Rời quê hương, chúng ta,
Mỗi người đi một ngả.
Có người đi rất xa,
Sống ở miền đất lạ.
Từng ngủ cao ngang mây,
Nhiều đêm ta thầm khóc
Nhớ về những luống cày
Nơi chúng ta đã mọc.
Những người con tha phương
Vẫn hướng về Tổ quốc,
Như nước rời đại dương
Để lại rồi thành nước,
Như đã ném lên trời,
Dù xa và cao thật,
Nhưng cuối cùng vẫn rơi
Và trở về với đất.
Như đá, ta bay cao
Rồi rơi về đất mẹ,
Đất đau, nhưng lần nào
Cũng ôm ta lặng lẽ.
HÃY GIẾT TÔI…
Roberta Flack - Killing Me Softly
With His Song
Cái đau tôi nhức nhối
Hãy xoa bằng tay anh.
Hãy giết tôi nhè nhẹ
Bằng bài hát của anh.
Cuộc đời tôi, hãy hát
Bằng bài hát của anh.
Hãy giết tôi nhè nhẹ
Bằng bài hát của anh.
1
Tôi chợt nghe anh hát.
Mà anh hát thật hay.
Không đừng được, tôi đến,
Nghe anh hát mê say.
Rồi ngạc nhiên, tôi thấy
Đó là một chàng trai.
Hơn thế, còn rất trẻ,
Giống, mà không giống ai.
2
Tôi đỏ mặt xấu hổ,
Với những người xung quanh.
Như thể anh đang đọc
Thư tôi viết cho anh.
Tôi van anh đừng đọc,
Nhưng anh vẫn không nghe.
Anh vẫn hát, vẫn đọc,
Bất cần và say mê.
3
Anh say mê, cứ hát,
Như thể anh biết tôi.
Nhìn vào chỗ tôi đứng,
Như không hề có tôi.
Thế là anh xoa dịu
Vết thương bằng tay anh.
Anh giết tôi nhè nhẹ
Bằng bài hát của anh.
Cuộc đời tôi, anh hát
Bằng bài hát của anh.
Anh giết tôi nhè nhẹ
Bằng bài hát của anh.
CHỈ NĂM PHÚT
Dave Brubeck, Take Five
Xin anh hãy dừng lại,
Dù chỉ năm phút thôi,
Để nhìn em, và biết
Em còn sống trên đời.
Ừ thì anh luôn bận,
Lúc nào cũng vội vàng,
Nhưng sao không lên tiếng
Mỗi lần anh đi ngang?
Tuy nhiên, em vẫn thấy
Mắt anh không hững hờ.
Em vui mừng, đáp lại
Một cái nhìn “bâng quơ”.
Giữ ý thế là đủ.
Hãy bắt chuyện hôm nay.
Chỉ năm phút cũng được.
Chỉ năm phút mỗi ngày.
KHÓI TRONG MẮT EM
Platters - Smoke Gets in Your
Eyes
Một tình yêu đích thực
Là thế nào, biết không?
Là khi ta cảm thấy
Xao xuyến mãi trong lòng.
Nhưng tình yêu đích thực
Thường làm ta mù lòa.
Vì nó là lửa cháy,
Khói bay vào mắt ta.
Người ta bảo em thế.
Không tin, em chỉ cười.
Nay anh không còn nữa,
Em đau đớn, lặng người.
Nhưng giờ thì em biết,
Khi anh bỏ rơi em,
Lửa tình yêu đã tắt,
Khói bay vào mắt em.
JOHNNY GUITAR
Jonny Guitar, Peggy Lee
Trên đời này không thể
Có người tốt, hào hoa
Như người tôi yêu quí,
Như Johnny Guitar.
Chơi nữa đi, chơi nữa,
Play, play it again.
Bề ngoài anh nghiêm khắc,
Nhưng trái tim dịu hiền.
Em luôn là con ngốc
Trong mắt anh màu xanh.
Anh đi hay anh ở,
Em vẫn luôn bên anh.
Trên đời này không thể
Có người tốt, hào hoa
Như người tôi yêu quí,
Như Johnny Guitar.
Chơi nữa đi, chơi nữa,
Play, play it again.
Bề ngoài anh nghiêm khắc,
Nhưng trái tim dịu hiền.
EM MÃI MÃI YÊU ANH
Bodygards Song - Whitney Houston
1
Nếu em phải ở lại,
Cũng chỉ để chiều anh.
Vậy em đi, mỗi bước
Sẽ suy nghĩ về mình.
Em yêu anh mãi mãi,
Sẽ mãi mãi yêu anh.
Anh yêu, anh yêu quí,
Em mãi mãi yêu anh.
2
Những ký ức cay đắng
Em mang theo suốt đời.
Hãy ở lại, đừng khóc,
Nếu được, cố mỉm cười.
Anh và em đều biết,
Ta có thể chơi thân,
Nhưng tiếc, em không phải
Là cô gái anh cần.
Em yêu anh mãi mãi,
Sẽ mãi mãi yêu anh.
Anh yêu, anh yêu quí,
Em mãi mãi yêu anh.
3
Em mong và hy vọng
Những điều anh ước mơ
Sẽ trở thành sự thật.
Mong từng ngày, từng giờ.
Nhưng quan trọng hơn cả,
Em chúc anh cuối cùng
Tìm được người mong đợi,
Sống trọn đời thủy chung.
Em yêu anh mãi mãi,
Sẽ mãi mãi yêu anh.
Anh yêu, anh yêu quí,
Em mãi mãi yêu anh.
SỨC MẠNH CỦA TÌNH YÊU
The Power Of Love - Celine Dion
1
Tiếng thì thào âu yếm
Giữa buổi sáng yên lành
Nghe thật thương, thật rõ.
Em nhìn vào mắt anh.
Em ôm anh thật chặt.
Giọng anh ấm và mềm.
Em phải ôm, phải giữ,
Để anh không xa em.
Vì em là cô gái
Của anh, chỉ mình anh.
Người đàn ông duy nhất
Của riêng em, là anh.
2
Trong tay anh ấm áp
Em quên hết mọi điều.
Cả thế giới rộng lớn
Em quên hết, khi yêu.
Có thể sẽ có lúc
Em buộc phải xa anh.
Đừng tìm em, hãy nhớ
Em luôn ở bên anh.
Vì em là cô gái
Của anh, chỉ mình anh.
Người đàn ông duy nhất
Của riêng em, là anh.
3
Hãy đưa em đâu đấy.
Ta cứ thử, cứ liều.
Bởi vì em muốn biết
Sức mạnh của tình yêu.
Tiếng tim anh đập mạnh
Giữa buổi sáng yên lành
Làm em hết do dự,
Suốt đời đi theo anh.
Vì em là cô gái
Của anh, chỉ mình anh.
Người đàn ông duy nhất
Của riêng em, là anh.
Hãy đưa em đâu đấy.
Ta cứ thử, cứ liều.
Bởi vì em muốn biết
Sức mạnh của tình yêu.
ĐỪNG KHÓC THƯƠNG CHO TÔI, ARGENTINA
Evita - Don’t Cry For Me,
Argentina
Argentina yêu quí,
Don’t cry for me.
Hãy yêu tôi, bất chấp
Đã xẩy ra chuyện gì.
Tôi buộc phải thay đổi,
Vì không thể suốt đời
Sống nhu nhược, hèn nhát,
Chỉ ăn diện, vui chơi.
Vì thế tôi đã thử
Sống tự do, tiếc thay,
Vẫn cảm thấy chán nản,
Dẫu biết trước điều này.
Argentina yêu quí
Don’t cry for me.
Đừng khóc thương tôi nhé,
Dẫu xẩy ra chuyện gì.
Suốt quãng đời tôi sống,
Hoang dại và phù hoa,
Thực tình tôi không thể
Quên Argentina.
Tôi không muốn danh vọng,
Cũng chẳng cần tiền tài.
Đơn giản tôi chỉ sống.
Argentina, don’t cry.
Tiền tài và danh vọng
Là ảo giác mà thôi.
Tôi yêu Người da diết,
Mong Người cũng yêu tôi.
Argentina yêu quí
Don’t cry for me.
Đừng khóc thương tôi nhé,
Dẫu xẩy ra chuyện gì.
1. Evita, 1919 - 1952, là đệ nhất
phu nhân Argentina, một người rất được nhân dân nước này yêu mến.
BABY
I'd love you to want me - Lobo
Anh giật mình, choáng váng,
Lần đầu nhìn thấy em.
Khi thấy em định nói -
Máu chảy mạnh trong tim.
Tiếc là anh không biết
Em muốn nói điều gì.
Anh đang yêu em đấy.
Hãy yêu anh, baby.
Baby, anh nhìn thấy
Trong mắt em màu xanh
Tình yêu đang rực cháy.
Baby, hãy yêu anh.
Em không muốn bộc lộ
Những tình cảm yếu mềm.
Hãy yêu anh, baby,
Như anh đang yêu em.
Ở ĐỜI NÀY RỘNG LỚN
Big, Big World, Emilia
Ở đời này rộng lớn,
I am a big girl,
Một cô gái đã lớn,
In a big, big world.
Nhưng thật tiếc, không lớn
Việc anh bỏ rơi em.
No, it is not big.
Và em khóc suốt đêm.
Ngoài phố lá vàng rụng,
Run rẩy giữa gió đông.
Trời lạnh, trời thật lạnh,
Như em lạnh trong lòng.
Trời đang mưa nặng hạt,
Như em khóc suốt đêm.
Vì sao lại chấm dứt?
Vì sao anh bỏ em?
Đôi tay anh nóng bỏng
Ôm em ngủ ngon lành.
Bất chợt em mở mắt,
Đã không còn thấy anh.
Ở đời này rộng lớn,
I am a big girl,
Một cô gái đã lớn,
In a big, big world.
Nhưng thật tiếc, không lớn
Việc anh bỏ rơi em.
No, it is not big.
Và em khóc suốt đêm.
SỐNG LẠI MỘT THỜI ĐÃ QUA
Yesterday Once More, Carpenter
Ngày xưa, khi còn nhỏ,
Hồi hộp ngồi bên đài
Nghe những bài yêu thích,
Lúc cười, lúc thở dài.
Một thời thật hạnh phúc.
Những bài hát tình yêu
Nay bất ngờ trở lại,
Bâng khuâng một buổi chiều.
Tôi ngồi nghe, nín thở.
Every sha-la-la…
Bài hát thật tuyệt diệu
Của một thời đã qua.
Khi bài hát đến đoạn
Chàng làm vỡ tim nàng,
Buồn, rơm rớm muốn khóc,
Lại bâng khuâng, mơ màng.
Nghe bài này thời nhỏ,
Lúc cười, lúc thở dài.
Giờ nghe, lại xúc động.
And it made me cry.
Nghe đến thuộc giai điệu
Bài hát về tình yêu.
Đến rưng rưng muốn khóc,
Một mình giữa trời chiều.
Tôi ngồi nghe, nín thở.
Every sha-la-la…
Bài hát thật tuyệt diệu
Của một thời đã qua.
THIẾU ANH
Without You, Mariah Carey
Không thể quên nét mặt
Khi anh chào chia tay.
Nhưng em có thể đoán,
Chắc chuyện phải thế này.
Bằng vẻ buồn trong mắt,
Nét buồn trong nụ cười,
Anh nói lời vĩnh biệt,
Rằng mỗi người một nơi.
Không thể quên điều ấy
Cả ngày mai, ngày kia.
Nhưng em không níu giữ.
Đã đến lúc chia lìa.
Chỉ tiếc em không thể
Sống một mình, thiếu anh.
Không thể sống, không thể
Thiếu anh, sống một mình.
Không thể quên nét mặt
Khi anh chào chia tay.
Nhưng em có thể đoán,
Chắc chuyện phải thế này.
Không thể quên điều ấy
Cả ngày mai, ngày kia.
Nhưng em không níu giữ.
Đã đến lúc chia lìa.
Chỉ tiếc em không thể
Sống một mình, thiếu anh.
Không thể sống, không thể
Thiếu anh, sống một mình.
CHÚNG TA LÀ CẢ THẾ GIỚI
We Are The World, Michael Jackson
1
Sẽ đến lúc tất cả
Chợt tỉnh, biết đời này
Nhiều người cần giúp đỡ,
Đang chờ ta chìa tay.
Không thể vờ không biết,
Trên trái đất, chúng ta
Là một gia đình lớn,
Là anh em một nhà.
Chúng ta là thế giới.
Chúng ta là trẻ con.
Chúng ta phải xây dựng
Thế giới này tốt hơn.
Vậy thì hãy dâng hiến,
Hãy hành động thật nhanh.
Chúng ta cứu thế giới
Là cứu tôi, cứu anh.
2
Trái tim ta nóng bỏng,
Hãy trao cho mọi người,
Để họ biết ai đó
Còn yêu họ trên đời.
Mỗi lần ta vấp ngã,
Thất vọng và buồn rầu,
Chỉ có thể đứng dậy
Khi biết tựa vào nhau.
Chúng ta là thế giới.
Chúng ta là trẻ con.
Chúng ta phải xây dựng
Thế giới này tốt hơn.
Vậy thì hãy dâng hiến,
Hãy hành động thật nhanh.
Chúng ta cứu thế giới
Là cứu tôi, cứu anh.
TRÁI TIM EM THỔN THỨC
My Heart Will Go On - Titanic
Song
1
Em thấy anh xuất hiện
Trong giấc mơ, mỗi đêm.
Anh đến bằng người thật,
Lặng lẽ ngồi bên em.
Vượt muôn trùng khoảng cách,
Núi cao và biển xanh,
Anh đến chỉ cốt để
Em được nhìn thấy anh.
Xa gần không quan trọng,
Em thổn thức trong đêm,
Chờ anh đến, mở cửa,
Lặng lẽ ngồi bên em.
2
Tình yêu một lần đến,
Sẽ kéo dài suốt đời.
Ta yêu nhau, mãi mãi
Cùng nhau đi muôn nơi.
Không có gì phải sợ,
Khi ta ở bên nhau.
Trái tim em thổn thức.
Đừng bắt em chờ lâu.
Xa gần không quan trọng,
Em thổn thức trong đêm,
Chờ anh đến, mở cửa,
Lặng lẽ ngồi bên em.
CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU
LOVE STORY. Taylor Swift
Lúc ấy em còn trẻ,
Khi lần đầu gặp anh.
Trên ban-công em đứng,
Giữa đêm hè mát lành.
Bất chợ em nhìn thấy
Ánh đèn xanh, đèn hồng,
Mặc áo quần dạ hội,
Anh đi giữa đám đông.
Anh, hoàng tử xinh đẹp,
Romeo của em.
Anh đừng đi, em khóc
Bên cầu thang, trong đêm.
Hay ta cùng bỏ trốn?
Đưa em đi thật xa,
Nơi chỉ có hoàng tử
Và công chúa - hai ta.
“Đừng lại gần Juliet!”
Bố em nói với anh.
Đừng tin. Ai có thể
Chia cắt được chúng mình?
Hãy chờ, em lặng lẽ
Ra khu vườn sau nhà.
Cả hai cùng nín thở,
Không ai nhìn thấy ta.
“Hãy tránh xa Juliet!”
Đừng tin lời bố em.
Anh đừng đi, em khóc
Bên cầu thang, trong đêm.
Hay ta cùng bỏ trốn?
Đưa em đi thật xa,
Nơi chỉ có hoàng tử
Và công chúa - hai ta.
Đây là chuyện nghiêm túc,
Một câu chuyện tình yêu.
Hãy nói “Vâng”, em đợi.
Thời gian không còn nhiều.
HÃY HÀN GẮN THẾ GIỚI
Michael Jackson - Heal The World
1
Có một cõi thầm kín
Trong trái tim mỗi người,
Anh và tôi biết đó
Là tình yêu cuộc đời.
Thế giới ta đang sống
Sẽ tốt đẹp hơn nhiều
Nếu ta làm đầy nó
Bằng tình thương, tình yêu.
Hãy hàn gắn thế giới,
Để thế giới của ta
Tốt và đẹp hơn nữa
Cho mọi người, mọi nhà.
Để tất cả nhân loại
Được ấm no, yên lành.
Một thế giới tốt đẹp
Cho tôi và cho anh.
2
Sống, không phải tồn tại.
Hãy sống bằng tình yêu.
Hạnh phúc là dâng hiến,
Bất kể ít hay nhiều.
Vậy chúng ta sao nỡ
Làm thế giới buồn đau?
Nó là quà Thượng Đế
Ban cho ta từ lâu.
Hãy hàn gắn thế giới,
Để thế giới của ta
Tốt và đẹp hơn nữa
Cho mọi người, mọi nhà.
Để tất cả nhân loại
Được ấm no, yên lành.
Một thế giới tốt đẹp
Cho tôi và cho anh.
3
Người anh em, phấn đấu
Vì hạnh phúc, hòa bình.
Xây dựng một thế giới
Không nỗi sợ, chiến tranh.
Súng đạn và gươm giáo,
Hãy biến thành lưỡi cày,
Hãy gìn giữ thế giới
Cho cháu con sau này.
Hãy hàn gắn thế giới,
Để thế giới của ta
Tốt và đẹp hơn nữa
Cho mọi người, mọi nhà.
Để tất cả nhân loại
Được no ấm, yên lành.
Một thế giới tốt đẹp
Cho tôi và cho anh.
HELLO
Lionel Richie - Hello
Nghĩ về em, đơn độc,
Anh khao khát đợi chờ.
Hàng nghìn lần âu yếm
Anh hôn em trong mơ.
Nhiều lần em đi dạo
Qua nhà anh, một mình.
Hello, anh muốn nói,
Phải chăng em tìm anh?
Anh đây, tay dang rộng,
Mong chờ em ngày đêm.
Anh rất muốn được nói:
Hello, anh yêu em.
Phải chăng em cũng thấy
Cô đơn khi một mình?
Hay có người nào đấy
Đang yêu em như anh?
Em hãy cho anh biết
Cách nào để yêu em,
Để thôi không thổn thức
Và cô đơn trong đêm.
Hello, anh nhìn thấy
Em dạo chơi, một mình.
Hello, em yêu quí,
Phải chăng em tìm anh?
CHỈ LÀ MỘT CÔ GÁI
I Am Just A Girl, bài hát của
ABBA
1
Khiêm tốn và giản dị,
Một cô gái bình thường.
Không ai thèm để ý
Khi em đi ngoài đường.
Thế mà rồi, bất chợt,
Như tia chớp trong đêm,
Anh mỉm cười âu yếm,
Và nói: “Anh yêu em.”
Khó tin, nhưng sự thật,
Rằng anh đang yêu em..
2
Thật kỳ diệu khi biết
Ai đó đang yêu mình.
Một lời thôi, anh nói,
Làm cuộc sống hồi sinh.
Khiêm tốn và giản dị,
Một cô gái bình thường.
Không ai thèm để ý
Khi em đi ngoài đường.
Khó tin, nhưng sự thật,
Rằng anh đang yêu em..
3
Vâng, anh cười âu yếm
Và nói: “Anh yêu em.”
Làm tim em rực sáng
Như tia chớp trong đêm.
Em chỉ cần chừng ấy.
Chỉ chừng ấy, không nhiều.
Em được sinh, có thể,
Chỉ để mình anh yêu.
Khó tin, nhưng sự thật,
Rằng anh đang yêu em.
ĐÔI MẮT CỦA THIÊN THẦN
ANGLEYES - Bài hát của ABBA
Sao tôi cứ luôn nghĩ
Về đôi mắt quen thân.
Đôi mắt chàng tuyệt đẹp,
Đôi mắt của thiên thần.
Đêm qua lúc đi dạo
Bên bờ sông một mình,
Tôi thấy chàng ngồi cạnh
Một cô gái rất xinh.
Đôi mắt thiên thần ấy
Từng nhìn tôi thiết tha,
Tôi rùng mình khi thấy
Giờ đang nhìn cô ta.
Tôi muốn bảo cô gái,
Một người không quen thân:
“Đôi mắt ấy giả dối,
Dù mắt của thiên thần.
Nhìn vào đôi mắt ấy,
Cô sẽ bị thôi miên.
Rồi cô phải trả giá
Bằng nước mắt ưu phiền.
Cô tưởng cô hạnh phúc,
Và chàng yêu hết lòng.
Nhưng không, không phải thế,
Không được nhìn, không, không!”
Sao tôi cứ luôn nghĩ
Về đôi mắt quen thân.
Đôi mắt chàng tuyệt đẹp,
Đôi mắt của thiên thần.
Nhiều khi buồn, tư lự,
Tôi nghĩ, và mơ màng
Về những ngày hạnh phúc
Khi được ở bên chàng.
Thế mà giờ, gặp mặt,
Trái tim tôi nhói đau.
Ôi giá gì quên được
Giây phút ấy ban đầu.
Sao tôi cứ luôn nghĩ
Về đôi mắt quen thân.
Đôi mắt chàng tuyệt đẹp,
Đôi mắt của thiên thần.
ANDANTE, ANDANTE
Bài hát của ABBA
Hãy dịu dàng, chầm chậm,
Như ngọn gió trong đêm,
Để tình thêm say đắm,
Anh hãy chạm vào em.
Bằng ngón tay thật nhẹ,
Bằng cơ thể thật mềm,
Dịu dàng và chầm chậm
Hãy chạm và tim em.
Andante, Andante.
Chính em là âm nhạc,
Là bài ca của anh.
Hãy hát đi, hát nữa,
Những lời hát tốt lành.
Hãy làm em mạnh mẽ,
Rạo rực trong tâm hồn.
Hãy bước đi nhè nhẹ
Để khỏi làm em buồn.
Andante, Andante.
Trong mắt anh em thấy
Bướm bay giữa trời chiều.
Hãy hát đi, hát nữa,
Để em cùng bay theo.
Hãy làm em mạnh mẽ,
Rạo rực trong tâm hồn.
Hãy bước đi nhè nhẹ
Để khỏi làm em buồn.
Andante, Andante.
_______
Thuật ngữ âm nhạc: Tiết tấu chậm.
HAPPY NEW YEAR!
Lời bài hát của ABBA
1
Vậy là sâm-panh hết.
Không còn nữa pháo hoa.
Hơi thoáng buồn, ngơ ngác,
Anh và em - hai ta.
Bữa tiệc cũng kết thúc,
Phương Đông xám một màu.
Một Năm Mới đã đến,
Ta hãy nói với nhau:
Nào, Chúc Mừng Năm Mới!
Nào, Happy New Year!
2
Thỉnh thoảng ta phải nhớ,
Phải nhắc nhở chính ta -
Mọi người trên trái đất
Là anh em một nhà.
Và rằng còn hy vọng,
Ta phải còn đấu tranh.
Nếu không, ta sẽ chết,
Cả em và cả anh.
Nào, Chúc Mừng Năm Mới!
Nào, Happy New Year!
3
Một thế giới dũng cảm
Và mới mẻ nay mai
Sẽ mọc lên trên mộ
Anh và em - cả hai.
Con người thật ngu ngốc,
Luôn nghĩ mình okay,
Không biết đang lầm lạc
Lê bước giữa đời này.
Nào, Chúc Mừng Năm Mới!
Nào, Happy New Year!
4
Những giấc mơ ngày trước,
Như kim tuyến trên sàn,
Giờ, than ôi, đã chết,
Lặng lẽ cùng thời gian.
Rồi thêm mười năm nữa,
Không lâu, cũng không xa,
Ai có thể đoán biết
Cái gì đang chờ ta.
Nào, Chúc Mừng Năm Mới!
Nào, Happy New Year!
5
Thỉnh thoảng ta phải nhớ,
Phải nhắc nhở chính ta -
Mọi người trên trái đất
Là anh em một nhà.
Và rằng còn hy vọng,
Ta phải còn đấu tranh.
Nếu không, ta sẽ chết,
Cả em và cả anh.
Nào, Chúc Mừng Năm Mới!
Nào, Happy New Year!
TI TIỆN
Để hôn nhân hạnh phúc,
Không chỉ cần tình yêu,
Mà còn cần trách nhiệm.
Trách nhiệm với nhiều điều.
Nhưng điều quan trọng nhất
Là khi cơm chẳng lành,
Anh phải có trách nhiệm
Với lựa chọn của mình.
Vợ anh, anh tự chọn
Để chung sống lâu dài.
Nay chưa gì đã chán.
Vậy anh còn trách ai?
Xưa trẻ, anh yêu vợ.
Nay già, anh lại không.
Thật ti tiện điều ấy.
Anh không phải đàn ông!
GIẢ DỐI VÀ THẲNG THẮN
Sự giả dối chắc chắn
Sẽ giết chết tình yêu.
Nhưng lạ, có cái khác
Còn giết nhanh hơn nhiều.
Đó là sự thẳng thắn,
Nghĩ gì là nói ngay,
Đến mức không tế nhị.
Vậy lưu ý điều này.
KHÓC KHI YÊU
Khi yêu, giọt nước mắt
Lần đầu là kim cương.
Lần thứ hai - hạt ngọc.
Lần thứ ba - bình thường.
Bình thường giọt nước mắt.
Ngoài ra không có gì.
Khi yêu mà hay khóc,
Ít nhiều thành chai lì.
Nhận xét này độc đáo
Của Na-pô-lê-ông.
Quả thật tôi không biết,
Có nên tin hay không.
Ông này là hoàng đế,
Một vị tướng lẫy lừng,
Thế mà rồi, tội nghiệp,
Đã bị vợ cắm sừng.
QUYỀN CỦA BẠN
Suy cho cùng, Cuộc Sống
Có quyền làm bạn đau.
Cũng có quyền, người khác
Bắt bạn phải buồn rầu.
Không ai muốn đau đớn,
Nhưng vấn đề thế này:
Bạn có quyền đứng dậy,
Hay ngồi khóc suốt ngày.
LẠI NÓI VỀ HẠNH PHÚC
Nếm trải bao sóng gió
Những mối tình phù hoa,
Người đàn ông mệt mỏi,
Một hôm trở về nhà.
Cơm vẫn thế, đạm bạc.
Vợ vẫn thế, vợ mình.
Thế mà chợt thấm thía
Cái hạnh phúc gia đình.
Người đàn bà từng khóc,
Khóc nhiều lần, vì yêu
Những hoàng tử xinh đẹp
Cùng những áng mây chiều.
Rồi một hôm, cảm động,
Ngồi lên xe một người,
Một chàng đi xe đạp,
Cùng đi hết đường đời.
Hạnh phúc thường vẫn vậy,
Dung dị, không cao siêu,
Mà vẫn có hoàng tử
Và những áng mây chiều.
CÁI GIÁ PHẢI TRẢ
Khi những người tử tế
Chọn cách sống co mình,
Không tham gia chính sự,
Tức là họ vô tình
Chấp nhận bị cai trị
Bởi những người xấu xa.
Và đó là cái giá
Cho họ và quốc gia.
ĐIỀU TỒI TỆ
Thực ra điều tồi tệ
Không phải không có ai
Để chúng ta yêu dấu
Và gắn bó lâu dài.
Mà điều tồi tệ nhất
Là khi có một người
Đến, làm ta quên hết
Phần còn lại cuộc đời.
Rồi người ấy bất chợt
Bỏ chúng ta ra đi.
Để lại một thế giới
Trống vắng, không có gì.
Thế giới trống vắng ấy
Cùng một vết thương lòng,
Đã làm ta hoảng sợ.
Nhất là sợ lấy chồng.
PHỤ NỮ
Phụ nữ, cứng rắn mấy
Cũng có lúc mềm lòng.
Họ cần có điểm tựa.
Điểm tựa ấy là chồng.
Vợ, dù thông minh mấy,
Thì vẫn là đàn bà.
Họ muốn chồng quyết định
Những việc lớn trong nhà.
Phụ nữ, tốt hay xấu,
Khi đã về nhà chồng,
Điều duy nhất họ muốn,
Đó là sự cảm thông.
Phụ nữ là phái yếu,
Dù có mạnh đến đâu.
Khi họ khóc, im lặng
Đứng cho họ tựa đầu.
ĐẠO, NGHĨA VÀ ĐỨC
Người thực sự biết Đạo
Không bao giờ khoe khoang.
Người thực sự biết Nghĩa
Không ham tiền, ham vàng.
Người thực sự biết Đức
Chỉ thích sống bình yên,
Biết cả ba cái ấy
Là những bậc thánh hiền.
KHÓ ĐẤY
Đúng, ta luôn tử tế,
Không tham nhũng một đồng.
Nhưng nếu có điều kiện,
Ta có tham nhũng không?
Tham nhũng giờ dễ lắm,
Đã là chuyện bình thường.
Không bị ai trừng phạt.
Cũng một dạng tiền lương.
Một câu hỏi khó đấy.
Đừng vội trả lời ngay.
Đúng, ta luôn tử tế,
Nhưng rất khó điều nay.
Nhắc lại: Nói chuyện nghĩa,
Ai cũng là thánh nhân.
Nhưng khi mèo gặp mỡ,
Chuyện mới vỡ ra dần.
CON SÒ TÌNH YÊU
Việc tìm chồng, kén vợ,
Như xưa, ta hàng ngày
Ra bãi biển tìm ốc,
Kiên nhẫn và mê say.
Thường thì ta chỉ chọn
Con ta thích, nói chung,
Không phải con đẹp nhất.
Nhiều khi rất lạ lùng.
Những con sò thời bé
Ta cố tìm thật nhiều.
Giờ ta chỉ được phép
Chọn một người để yêu.
Con sò tình yêu ấy,
Một khi đã chọn xong,
Đừng đi ra bãi biển,
Kẻo lại rối tơ lòng.
CHỜ ĐỢI
Bản thân sự chờ đợi
Không đáng sợ lắm đâu.
Cái thực sự đáng sợ
Là phải chờ bao lâu.
Nhưng điều đáng sợ nhất
Là cuối cùng, bất ngờ
Ta thấy cái chờ đợi
Không đáng để ta chờ.
TỰ TIN
Có thể ta chưa giàu
Để người ta chú ý.
Có thể ta chưa xinh
Để người ta yêu quí.
Nhưng quan trọng ở đời,
Cần biết điều sai trái.
Cần tự tin, để ta
Không cần ai thương hại.
BÍ QUYẾT THÀNH CÔNG
Để thành công, xin có
Một bí quyết nho nhỏ:
Hãy làm việc bình thường
Bằng nghị lực phi thường!
Không có việc gì nhỏ.
Việc cần làm thì làm,
Không dây dưa trì hoãn.
Mà làm phải ra làm.
Chính nhờ bí quyết ấy,
Quỹ thời gian như nhau,
Tôi làm được nhiều việc,
Bạn thì chưa chắc đâu.
Vậy nhé, bạn đang có
Một bí quyết nho nhỏ:
Hãy làm việc bình thường
Bằng nghị lực phi thường!
LỜI ƯỚC CỦA VUA MIDAS
Ngày xưa ở xứ nọ
Có ông vua rất giàu,
Tên gọi là Midas.
Phải nói ông cực giàu.
Cả một gian phòng lớn
Trong lâu đài của ông
Chất tận nóc, chật cứng,
Những thỏi lớn vàng ròng.
Hơn thế, ông vua ấy
Lại yêu vàng nhất đời.
Hơn cả cái quí nhất,
Là cô con lên mười.
Một hôm, như thường lệ,
Ngắm kho vàng của mình,
Bất chợt ông nhìn thấy
Một cậu bé rất xinh.
Cậu bé rất xinh ấy
Là thiên thần nhà trời,
Muốn dạy ông bài học
Về ý nghĩa cuộc đời.
“Nếu có một điều ước,
Đức vua muốn ước gì?
Tôi giúp vua điều ấy.
Vậy xin ngài chọn đi.”
“Thế thì ta sẽ ước,
Nếu ngươi nói thực lòng:
Mọi cái tay ta chạm
Sẽ biến thành vàng ròng.”
Thiên thần đáp: “Rất tốt.
Ngay từ sáng ngày mai
Khi mặt trời mới dậy,
Sẽ đúng như ý ngài.”
Đêm ấy vua không ngủ,
Sốt ruột chờ rạng ngày.
Đúng khi mặt trời mọc,
Vua hồi hộp chạm tay
Vào chiếc bàn, chiếc ghế
Và chiếc giường trong phòng.
Lập tức những cái ấy
Đều biến thành vàng ròng.
Vua kêu lên sung sướng.
Mọi đồ vật khắp nơi
Chẳng bao lâu sau đó
Đều thành vàng sáng ngời.
Một lát sau vua mệt,
Vào phòng ăn, và rồi
Với tay cầm cốc rượu,
Nhưng cốc rượu, than ôi,
Lập tức đông đặc lại,
Không uống được. Vội vàng
Vua liền cầm quả trứng -
Nó cũng biến thành vàng.
Từ vui thành ngơ ngác,
Vua bối rối trong lòng.
Cô con nhỏ chạy đến,
Lao vào vòng tay ông.
Lập tức cả cô bé,
Nhí nhảnh và xinh tươi,
Biến thành bức tượng nhỏ,
Trên môi còn nụ cười.
Giờ thì Midas hiểu
Chuyện gì đang xẩy ra.
Tay ôm mặt, ông khóc,
Hai hàng lệ chảy nhòa.
Cuối cùng ông van lạy
Xin thiên thần cho ông
Rút lại lời ước ấy
Về vật hóa vàng ròng.
Vậy là vua học được
Một bài học làm người,
Rằng vàng không là cái
Quí trọng nhất trên đời.
PANDORA
Lần nọ, buồn, thần Dớt
Sai các thần của mình
Vắt một người phụ nữ
Bằng đất sét, rất xinh.
Người ấy có đầy đủ
Các đặc tính đàn bà.
Ngài cho xuống hạ giới,
Tên là Pandora.
Trước khi đi, ngài tặng
Một chiếc hộp bằng vàng
Được khóa rất cẩn thận,
Và nhiều lần dặn nàng
Không bao giờ mở nó,
Cho dù lý do nào.
Pandora đồng ý,
Dẫu không hiểu vì sao.
Nàng bay xuống hạ giới,
Luôn ấm ức trong lòng,
Vì tò mò muốn biết
Có cái gì bên trong.
Rồi cái tò mò ấy,
Đặc trưng của đàn bà,
Cuối cùng đã chiến thắng -
Một hôm, Pandora
Nhân lúc chồng đang ngủ,
Trong nhà không có ai,
Nàng lén mở chiếc hộp.
Lập tức bay ra ngoài
Đủ các loại tội lỗi
Và bệnh tật trên đời.
Từ đó gây tai họa
Cho nàng và loài người.
Từ đó người thành ác,
Sống không còn vô tư.
Tham lam và ghen tị,
Nhiều tật xấu, thói hư.
Cũng may trong chiếc hộp,
May cho Pandora,
Sót lại chút Hy Vọng.
May cho cả chúng ta.
CÂY SÁO THẦN
Xưa có chàng trai nọ,
Thông mình và khôi ngô,
Con của Ca-li-ốp
Và thần A-pô-lô.
Chàng làm nghề chăn thú.
Tên chàng là Ooc-phê,
Có biệt tài thổi sáo
Làm lòng người say mê.
Khi nghe sáo chàng thổi,
Chiếc sáo nhỏ bằng vàng,
Thú dữ nằm ngoan ngoãn,
Cây đứng im mơ màng.
Khi vợ, Ơ-ri-đit,
Không may chết, Ooc-phê
Đi xuống tận Địa Ngục,
Quyết tâm đưa nàng về.
Bên dòng sông Stix,
Chàng thổi cây sáo thần.
Hay và buồn đến mức
Thần Ha-đet phân vân,
Rồi cuối cùng đồng ý
Trả lại vợ cho chàng,
Nhưng dặn khi trở lại,
Chàng phải đi trước nàng.
Và rồi, quan trọng nhất,
Chàng không được ngoái đầu,
Dù một lần để thấy
Vợ mình đi phía sau.
Con đường từ địa ngục
Quay trở lại cõi người
Tối tăm và nguy hiểm,
Men vách núi chơi vơi.
Chàng lặng lẽ đi trước,
Lo cho vợ phía sau.
Cuối cùng không kìm được,
Nên chàng đã ngoái đầu.
Thế là chàng vĩnh viễn
Mất người vợ thân yêu.
Từ đó, chàng chỉ biết
Trên bãi cỏ, chiều chiều
Đem sáo thần ra thổi.
Tiếng sáo thật não lòng.
Tiếng tình yêu bất diệt
Của đạo nghĩa vợ chồng.
PƠ-SI-SHÊ VÀ THẦN TÌNH YÊU Ê-RÔT
Có ông vua nước nọ
Sinh được ba người con.
Ba công chúa xinh đẹp.
Phải nói đẹp mê hồn.
Tuy nhiên, phải thừa nhận,
Xinh nhất trong ba người -
Pơ-si-shê, cô út,
Đúng là xinh tuyệt vời.
Nàng xinh đẹp đến mức
Chính nữ thần tình yêu,
Là nàng A-phrô-đit,
Phát ghen, mà ghen nhiều.
Sợ nữ thần nổi giận,
Nên dẫu rất yêu nàng,
Các hoàng tử thời ấy
Không ai dám tơ màng.
Hai cô chị đến tuổi,
Được nhanh chóng gả chồng.
Còn nàng, xinh đẹp nhất,
Thì không vẫn hoàn không.
Vua cha rất phiền muộn,
Làm lễ tế thật to,
Đến hỏi các thầy tế
Của thần A-pô-lô.
Than ôi, các thầy tế
Phán rằng con gái ngài
Thật tiếc, sẽ phải chết,
Mà chết ngay ngày mai.
Các thầy tế thời ấy
Được xem như thần linh,
Nên vua phải chuẩn bị
Cái chết cho con mình.
Ông vua già vừa khóc,
Vừa đưa Pơ-si-shê
Lên một mỏm núi đá,
Rồi một mình quay về.
Đúng lúc nàng định nhảy
Xuống vực thẳm đen sì,
Thì Thần Gió xuất hiện,
Đỡ nàng rồi bay đi.
Thần cứ bay, bay mãi,
Cuối cùng họ dừng chân
Trước một lâu đài lớn
Của Ê-rôt, bạn thần.
Ê-rôt, như ta biết,
Là vị thần Tình Yêu,
Một chàng trai tuyệt đẹp
Với đôi cánh mĩ miều.
Vì lo nàng hoảng sợ
Bởi đôi cánh của mình,
Ê-rôt liền tự biến
Thành một người tàng hình.
Bằng những lời âu yếm,
Ê-rốt luôn dặn nàng
Không bao giờ tìm cách,
Dù một lần, nhìn chàng.
Pơ-si-shê từ đó,
Sống cùng thần Tình Yêu
Trong lâu đài ánh sáng
Giữa những áng mây chiều.
Tự lúc nào không biết,
Nàng đem lòng yêu chàng,
Người tàng hình dấu mặt,
Một tình yêu dịu dàng.
Như trong giấc mơ đẹp,
Nàng ngây ngất vì tình.
Không nhìn thấy Ê-rôt,
Nhưng biết chàng bên mình.
Một thời gian sau đó
Nàng chợt thấy nhớ nhà,
Bèn xin phép Ê-rôt
Cho gặp chị và cha.
Ê-rôt không đồng ý.
Nhưng nàng khóc, và chàng
Cuối cùng đành miễn cưỡng
Cho hai chị gặp nàng.
Một lần nữa Thần Gió,
Lại dang cánh bay đi,
Đưa hai chị nàng tới
Lâu đài này diệu kỳ.
Tuy nhiên, hai cô chị,
Thấy lâu đài bằng vàng
Và em mình hạnh phúc,
Lại ghen ghét với nàng.
Họ nói rằng Ê-rôt
Là quái vật trá hình.
Hắn giả vờ âu yếm
Chỉ cốt để lừa tình.
Và rằng nàng nhanh chóng
Phải trốn đi thật nhanh.
Nàng không tin, tuy vậy,
Lòng không còn yên bình.
Một hôm, không ngủ được,
Bị thôi thúc, và nàng
Tay cầm cây nến nhỏ
Lén bước vào phòng chàng.
Thay cho con quái vật,
Nàng nhìn thấy trước mình
Một chàng trai tuyệt đẹp
Với đôi cánh xinh xinh.
Không may, một giọt nến
Rơi xuống chàng, tức thì
Chàng mở mắt, hiểu chuyện,
Buồn, vỗ cánh bay đi.
Lòng vô cùng hối hận,
Nàng khóc, ra bờ sông
Gieo mình, tìm cái chết,
Mong vợi bớt nỗi lòng.
Pan, vị thần tốt bụng
Nổi tiếng hay thương người,
Thần của người chăn thú,
May cứu nàng kịp thời.
Thần nói: “Đừng yếu đuổi.
Hãy bình tĩnh, thông minh.
Xin thần A-phrô-đít
Tha thứ và giúp mình.”
Nữ thần A-phrô-đit
Vẫn ghen và giận nàng,
Một công chúa trần tục
Yêu con thần, là chàng.
Thần giả vờ đồng ý,
Giao cho Pơ-si-shê
Một loạt những nhiệm vụ
Khó khăn và nặng nề
Mà thần biết chắc chắn
Không người trần tục nào
Có thể thực hiện được,
Dù cố gắng ra sao.
Thế mà nàng, làm được,
Nhờ những người vô hình
Mà Ê-rôt phái đến
Giúp người yêu của mình.
Cuối cùng A-phrô-đit
Bắt nàng Pơ-si-shê
Xuống địa ngục tìm kiếm
Lấy và rồi mang về
Một chiếc hộp kỳ diệu
Đựng các đồ hóa trang
Để thần dùng, hy vọng
Trở thành đẹp hơn nàng.
Đây là việc cực khó
Và nguy hiểm xưa nay.
Nhờ Ê-rốt giúp đỡ,
Nàng làm được việc này.
Lấy được chiếc hộp ấy,
Chờ nữ thần, nóng lòng,
Nàng hé nhìn chiếc hộp,
Xem có gì bên trong.
Một luồng khí hôi thối
Từ trong hộp bay ra.
Nàng hít phải, chết ngất.
Bỗng trong tia chớp lòa
Thần Ê-rôt xuất hiện.
Chàng lấy mũi tên vàng
Chạm vào nàng, lập tức
Nàng tỉnh dậy, và chàng
Đưa nàng quay trở lại
Tòa lâu đài của mình,
Nơi hai người lần nữa
Lại thề thốt, tỏ tình.
Thần Tình Yêu Ê-rôt
Phải thuyết phục khá lâu,
Mẹ mình, A-phrô-đit,
Mới nhận nàng làm dâu.
Hai người làm lễ cưới,
Có đủ mặt các thần.
Rượu tuôn ra như suối,
Kéo dài những mấy tuần.
Thậm chí cả thần Dớt
Cũng hài lòng, và ngài
Cho nàng thành bất tử,
Không hề thua kém ai.
Thần Tình Yêu Ê-rôt
Và nàng Pơ-si-shê
Từ đó sống bất diệt
Trong hạnh phúc tràn trề.
NGƯỜI ĐẸP NGỦ TRONG RỪNG
Xưa, ở vương quốc nọ,
Sau bao ngày chờ mong
Bà chính phi hoàng hậu
Đã sinh hạ cho chồng
Một bé gái xinh đẹp,
Dịu dàng như bông hoa,
Đôi mắt như sao sáng,
Tên là Aurora.
Vua liền mở đại tiệc,
Cho mời ba bà tiên
Đến ban phước cho cháu.
Ba bà tiên rất hiền.
Các bà tặng cháu bé
Những món quà tuyệt vời,
Cùng lời chúc chóng lớn
Và hạnh phúc nhất đời.
Bỗng một mụ phù thủy,
Tên là Maleficent
Xuất hiện trong bữa tiệc,
Khăn và áo đều đen.
Mụ phù thủy tức giận
Vì không được vua mời.
Tức là xem thường mụ.
Một mối thù nhớ đời.
Mụ liền vung chiếc đũa,
Đưa ra một lời nguyền,
Rằng lên mười sáu tuổi,
Cô công chúa dịu hiền
Sẽ bị mũi thoi nhọn
Đâm vào đầu ngón tay.
Không thuốc nào chữa được.
Công chúa sẽ chết ngay.
Một bà tiên đã nguyện
Để hóa giải lời nguyền,
Rằng nàng sẽ không chết,
Mà đơn giản ngủ yên.
Một giấc ngủ êm dịu,
Với hơi thở đều đều.
Nàng sẽ tỉnh khi nhận
Cái hôn của người yêu.
Lo lắng cho con gái,
Vợ chồng vua yêu cầu
Ba bà tiên tốt bụng
Nhận làm mẹ đỡ đầu
Và đưa công chúa nhỏ
Vào nuôi dưỡng trong rừng.
Tránh mặt mụ phù thủy,
Luôn để ý, canh chừng.
Ba bà tiên giả dạng
Làm những người nông quê,
Tránh không dùng pháp thuật
Để chống lại mụ kia.
Trong khu rừng vắng vẻ,
Aurora lớn lên,
Như một cô thôn nữ,
Tươi trẻ và hồn nhiên.
Nàng cũng không hề biết
Rằng mình là con vua.
Càng lớn càng xinh đẹp,
Dẫu bề ngoài quê mùa.
Như mọi cô gái khác,
Nàng bắt đầu mong chờ
Một hoàng tử xinh đẹp,
Tài ba và mộng mơ.
Đúng năm mười sáu tuổi,
Do lỗi của bà tiên,
Tung tích nàng bị lộ,
Và tiếc thay, lời nguyền
Của mụ già phù thủy
Thành hiện thực, vội vàng,
Mũi một con thoi nhọn
Đâm đứng ngón tay nàng.
Lập tức nàng ngất lịm
Trong giấc ngủ triền miên
Giữa khu rừng hoang vắng,
Vương quốc của thần tiên.
Các bà tiên làm phép,
Để cả vương quốc này
Cũng chìm trong giấc ngủ,
Dịu êm và dài ngày.
*
Một hoàng tử xinh đẹp,
Có tài và thông minh,
Từ lâu bị phù thủy
Giam trong lâu đài mình.
Chàng tên là Phillip,
Thà chết không nhật lời
Lấy mụ già làm vợ.
Thà bị giam suốt đời.
Ba bà tiên hiền hậu
Quyết định cứu giúp chàng.
Với hy vọng hoàng tử
Có thể đánh thức nàng.
Hay tin hoàng tử trốn,
Mụ phù thủy gian tà
Dựng một rừng gai nhọn,
Nhưng chàng vẫn vượt qua.
Mụ hóa phép làm núi,
Làm lửa cháy, làm sông.
Nhưng vô ích, rồi mụ
Hóa thành một con rồng.
Con rồng và hoàng tử
Suốt nhiều ngày đánh nhau.
Cuối cùng mụ phù thủy
Bị chàng chém đứt đầu.
Ba bà tiên làm gió
Đưa chàng về khu rừng
Nơi người đẹp đang ngủ,
Cuộc sống như đang ngừng.
Nhưng người đẹp vẫn đẹp,
Như bông hoa dịu hiền.
Hoàng tử yêu say đắm
Từ cái nhìn đầu tiên.
Chàng lặng lẽ cúi xuống
Hôn lên đôi môi nàng.
Lập tức nàng tỉnh dậy,
Với đôi mắt ngỡ ngàng.
Cả vương quốc bừng tỉnh.
Cây cối lại xanh tươi.
Khu rừng già đầy ắp
Tiếng hát và tiếng cười.
Hoàng tử và công chúa
Được làm lễ thành hôn.
Một tiệc cưới vĩ đại
Đúng vào đêm trăng tròn.
Ba bà tiên nhân hậu
Vui chung với mọi người.
Hoàng tử và công chúa
Sống hạnh phúc trọn đời.
BA ĐỒNG MỘT MỚ ĐÀN ÔNG
Sang thăm nhà hàng xóm,
Thấy cô đầu, bốn mươi,
Chơi cùng con em gái,
Dạy hát, rồi cùng cười.
“Đàn ông giờ rẻ lắm.
Ba đồng một mớ đầy.
Chị mua về làm thịt,
Cả thằng béo, thằng gầy.
Đàn bà thì ngược lại.
Một mụ ba trăm đồng.
Dùng kiệu vua mà kiệu,
Che lọng xanh, lọng hồng…”
Thằng bé cười nắc nẻ,
Không nhận thấy cái hôn
Của bà cô, đang ế,
Có cái gì buồn buồn.
GIÁNG SINH AN LÀNH!
Đêm Nô-en, trời rét.
Ngồi buồn trong ô tô.
Vặn đài nghe, đúng lúc
Đài đang phát rất to:
“Tòa án huyện Nghi Lộc
Mời chị Nguyễn Thị A.,
Bỏ đi hai tháng trước,
Nhanh chóng trở về nhà.
Trong thời hạn bốn tháng,
Mời chị về, nếu không,
Tòa sẽ xử theo luật,
Như yêu cầu của chồng.”
“Chị L, bốn mươi tuổi,
Ở đâu, về nhà ngay.
Chồng và con đang đợi,
Mong ngóng chị hàng ngày.”
“Cháu gái M, bố đánh,
Người làng Mõ, Hương Khê.
Bỏ nhà đi ba tháng.
Giờ ở đâu, hãy về!”
“Cụ bà, bảy mươi tuổi,
Có dấu hiệu tâm thần,
Chít khăn đen, ai biết,
Xin báo với người thân”…
*
Chương trình chỉ tám phút.
Đài đưa tin mười người.
Mà lạ, toàn phụ nữ,
Bỏ nhà đi bụi đời.
Vì sao toàn phụ nữ.
Vì sao phải bỏ nhà?
Chắc không vì hạnh phúc
Và gia đình yên hòa.
Đêm nay trời trở rét.
Giờ thì buốt trong lòng.
Vì nói gì thì nói,
Lỗi do ta, đàn ông.
Muốn mà không thể nói,
Đêm nay, đêm Chúa Sinh,
Chúc các bà, các chị
Một Giáng Sinh an lành!
CẬU BÉ VÀ ÔNG LÃO HÀNH KHẤT
Một ông lão hành khất
Đứng bên đường, chìa tay,
Giữa mưa phùn, gió rét,
Kiên nhẫn đứng suốt ngày.
Người đi qua, đi lại
Chẳng ai nhìn thấy ông
Cùng bàn tay run rẩy
Và cái lưng còng còng.
Cuối cùng, một cậu bé,
Con nhà nghèo trong làng,
Đến cầm tay ông lão,
Rồi nói, rất dịu dàng:
“Cháu muốn cho ông lắm,
Nhưng tiếc chẳng có gì.
Thôi, ông về nhà nghỉ.
Để cháu giắt ông đi.”
Cậu không biết hôm ấy
Ông lão về tay không,
Nhưng bàn tay của cậu
Đã làm ông ấm lòng.
PS
Câu chuyện này giản dị
Về tình thương, tình người,
Đọc từ ngày còn bé,
Đã theo tôi suốt đời.
Thật ấm và thật đẹp
Khi tay nắm bàn tay.
Cả tôi cũng thấy ấm,
Dẫu chưa gặp cậu này.
NGƯỜI ĐÀN ÔNG PHỤ NỮ CẦN
Đàn ông giàu không hiếm.
Cũng lắm chàng đẹp trai.
Càng không hiếm cả loại
Học cao và có tài.
Thế mà với phụ nữ,
Đặt tiêu chuẩn kén chồng,
Họ chỉ mong may mắn
Chọn được người đàn ông
Luôn biết bảo vệ vợ
Trước những người đàn bà
Rắp tâm cướp chồng họ.
Làm tan cửa nát nhà.
MỐI TÌNH ĐẦU
Ở đời luôn vẫn vậy.
Ta để mất cái gì,
Thường ta cho cái ấy
Là tốt đẹp cực kỳ.
Trong tình yêu cũng thế.
Đặc biệt mối tình đầu.
Nó đẹp và thơ mộng
Vì không lấy được nhau.
Nhưng nếu nó suôn sẻ,
Rồi thành vợ, thành chồng,
Có thể ta thấy nó
Không chỉ toàn màu hồng.
Vậy tiếc thì cứ tiếc,
Nhưng đừng quá buồn phiền
Một khi gặp trắc trở
Với mối tình đầu tiên.
NGHỊCH LÝ
Bình pha-lê dễ vỡ.
Ráng chiều dễ xạm đen.
Cái đẹp và tinh tế,
Rất tiếc, khó lâu bền.
Trong hôn nhân cũng vậy.
Nếu cả vợ cả chồng
Tầm hồn quá nhạy cảm
Thì không dễ cảm thông.
Và rồi sớm hoặc muộn,
Sẽ đến lúc chia tay.
Trong khi nhà hàng xóm
Chửi nhau như hát hay.
Thậm chí cả đánh đập.
Xong, rồi lại vui cười.
Lạ, nhờ thế mà họ
Sống với nhau trọn đời.
ẮM ỨC
Đã gọi là ấm ức,
Thì không nói thành lời.
Cái đã nói thành lời,
Không còn là ấm ức.
Tương tự, người ta yêu
Không dễ bị chiếm đoạt.
Nếu dễ bị chiếm đoạt,
Không phải người ta yêu.
PHẢI TÌM HIỂU KỸ
Ta dành cho ai đó
Chút thời gian của mình,
Là ta đã cho họ
Chút phần đời của mình.
Mà đời thì ngắn lắm.
Nên khi cho, dẫu sao,
Cũng phải tìm hiểu kỹ
Họ là người thế nào.
NGHIỆT NGÃ
Có nhiều cặp trai gái
Chân thành khi yêu nhau.
Cả hai đều mong muốn
Chung sống đến bạc đầu.
Thế mà rồi dang dở.
Chia tay, người một nơi.
Đơn giản vì hoảng sợ
Trước nghiệt ngã cuộc đời.
PHỤ NỮ KÉN CHỒNG
Thực ra khi phụ nữ
Kén chọn ai làm chồng,
Họ không cần nhiều lắm
Ở một người đàn ông.
Xấu hay đẹp cũng được,
Không sao, miễn là anh
Phải đàn ông đích thực,
Trông tử tế, hiền lành.
Giàu nghèo không quan trọng.
Chỉ cần anh sau này
Biết sống có trách nhiệm
Với vợ con hàng ngày.
Chồng như chiếc điện thoại,
Cục gạch hay thông minh,
Với họ đều thế cả,
Miễn là nối được tình.
Với họ, xe xấu tốt
Không quan trọng lắm đâu.
Quan trọng - trên xe ấy
Vợ chồng luôn bên nhau.
Cũng chẳng sao cả việc
Trước anh yêu nhiều người.
Chỉ cần khi lấy vợ,
Anh chung thủy suốt đời.
Phụ nữ là thế đấy.
Khi chọn anh làm chồng,
Họ chỉ cần duy nhất
Ở anh - một tấm lòng.
XƯA VÀ NAY
Ngày xưa người ta viết
Điều thầm kín, riêng tư
Trong những cuốn nhật ký
Hay trong những lá thư.
Ngày nay những điều ấy
Được khoe như trò chơi
Trên Blog, Facebook,
Cho tất cả mọi người.
Xưa, người ta tình tự,
Vặt trụi hết lá cây.
Nay người ta sống thử
Để thử “lúa ngắn ngày”.
Xưa người ta chiến đấu
Vì người yêu ở nhà.
Nay người ta cưa gái
Bằng SH, Vespa.
Xưa cưới, thuốc lá cuộn.
Hát đồng thanh thật to.
Giờ cưới, phải mua cỗ,
Vờ vui, nhưng rất lo.
Xưa và nay khác lắm,
Như trời nắng, trời mưa.
Tuy thế, cũng khó nói
Rằng nay xấu hơn xưa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét