ĐÔI KHI
Đôi khi có ai đó
Bước vào cuộc đời ta.
Và rồi ta chợt hiểu
Khi người ấy đi xa.
Rằng chính nhờ người ấy
Ta biết mình là ai.
Biết được đời là ngắn,
Nhưng đời cũng còn dài.
Đôi khi có những chuyện
Thật bất ngờ, xót xa
Và đau đớn đến mức
Tưởng không thể vượt qua.
Nhưng khi vượt được nó,
Dẫu mất mát, hy sinh,
Ta thực sự hiểu được
Sức mạnh của chính mình.
*
Mọi việc có nguyên cớ.
Không có gì ngẫu nhiên.
Cái gì cũng có giá,
Mà không hẳn bằng tiền.
Đau đớn và mất mát
Giúp ta sớm trưởng thành.
Bệnh tật và đau ốm
Giúp ta bảo vệ mình.
*
Ngay cả khi tuyệt vọng,
Hy vọng vẫn đang còn.
Hãy để đốm lửa ấy
Thắp sáng lại tâm hồn.
Không kéo dài mãi mãi
Tuyệt vọng và buồn đau.
Khi cái cũ biến mất,
Cái mới sẽ bắt đầu.
*
Nếu ai đó bất chợt
Làm bạn thấy tổn thương.
Hãy bình tĩnh đáp lại
Bằng tình yêu, tình thương.
*
Không ai có thể biết
Chuyện xẩy ra ngày mai.
Nhưng dù gì đi nữa,
Hãy tin vào ngày mai.
HÃY CẢM ƠN
Hãy cảm ơn rằng bạn
Chưa thật sự lớn khôn.
Đời mà lớn khôn quá
Có thể sẽ rất buồn.
Hãy cảm ơn rằng bạn
Tạm thời vẫn còn nghèo.
Vì nghèo là động lực
Vươn lên để thoát nghèo.
Sống mà không động lực
Cũng không hay lắm đâu.
Hãy cảm ơn lần nữa
Rằng bạn còn chưa giàu.
Hãy cảm ơn thử thách
Và bão tố cuộc đời.
Vì đời ít thử thách,
Ít cơ hội thành người.
Hãy cảm ơn cả việc
Bạn đọc sách chưa nhiều.
Vì cái cần khám phá
Thực sự đang còn nhiều.
Hãy cảm ơn rằng bạn
Ngu ngốc kiểu trẻ con.
Không có cái ngu ấy,
Sẽ không có cái khôn.
Hãy cảm ơn rằng bạn
Đôi khi mệt rã rời.
Bạn mệt vì nỗ lực
Cho mình và cho đời.
Hãy cảm ơn con cái
Khi quấy nghịch trong nhà.
Điều ấy giúp bạn hiểu
Ơn sinh thành mẹ cha.
DỄ VÀ KHÓ
Dễ nhất là bới móc,
Chê lỗi lầm chúng sinh.
Khó nhất là chiến thắng
Cái sợ hãi của mình.
Có thể quá khứ đẹp.
Có thể tương lai hay.
Nhưng ngày tuyệt vời nhất
Chính là ngày hôm nay.
Người gây bất hòa nhất
Là người hay phàn nàn.
Người tâm hồn yếu nhất
Chưa khó đã kêu than.
Trải nghiệm cay đắng nhất
Là không còn tin mình.
Cảm giác mãn nguyện nhất
Là hài lòng với mình.
Nhu cầu to lớn nhất
Với ta, sống làm người,
Không phải là vật chất,
Mà ý nghĩa cuộc đời.
Quà tặng quí giá nhất
Mà bạn cho người ta,
Rất nhỏ mà rất lớn,
Đó là lòng vị tha.
Điều đáng lo nghĩ nhất
Sống ở đời, dẫu sao,
Không phải là cái chết,
Mà sống như thế nào.
Điều ta đáng làm nhất
Không phải cố làm giàu,
Mà tích lũy, chia sẻ
Tình yêu thương cho nhau.
NHỮNG BÀI HỌC NHO NHỎ
Quan tâm đến người khác
Tưởng như chẳng khó gì.
Thế mà trên thực tế
Là điều khó cực kỳ.
Ai đấy đang tuyệt vọng,
Ta an ủi đôi lời.
Lạ - không chỉ người ấy,
Mà ta cũng nhẹ người.
Ai đó đang đau khổ,
Ta nói lời thương yêu.
Ta sẽ thấy cuộc sống
Có ý nghĩa hơn nhiều.
Phật dạy: Làm việc thiện
Để cứu giúp chúng sinh.
Ta, mỗi người phải chọn
Một việc thiện cho mình.
Phải nằm yên một chỗ
Trên giường bệnh, chúng ta
Mới suy ngẫm nghiêm túc
Việc xấu tốt đã qua.
Tâm hồn, như cơ thể,
Cũng đau ốm nhiều khi.
Nên tâm hồn cần được
Khám và chữa định kỳ.
Sự giúp đỡ lớn nhất
Ta dành cho một người
Là giúp được người ấy
Sống có ích cho đời.
Thời gian cứ lặng lẽ
Thản nhiên trôi từng giây,
Cho dù ta bận rộn
Hay nằm lười suốt ngày.
Thời gian là phương thuốc
Chữa bách bệnh trên đời.
Đặc biệt các đau đớn
Trong tâm hồn con người.
Ta không thể thay đổi
Cả thế giới xung quanh,
Nhưng cái ta có thể
Là thay đổi chính mình.
Khi ai yêu ai đó
Vô tư và thực lòng,
Người ta sẽ chăm sóc
Vô tư và thực lòng.
Nếu muốn, ta có thể -
Xin hãy tin điều này -
Biến phiền muộn nhỏ nhặt
Thành niềm vui hàng ngày.
Một người mà không biết
Tự giúp đỡ chính mình,
Thì cũng khó hy vọng
Giúp đỡ được chúng sinh.
HÃY DÀNH CHÚT THỜI GIAN
Chúng ta ai cũng bận
Vì cuộc sống mưu sinh,
Nhưng hãy dành, nếu được,
Chút thời gian của mình
Để hàng ngày lặng lẽ
Soi gương rồi mỉm cười.
Điều ấy giúp giảm bớt
Những lo âu cuộc đời;
Để đêm nằm chiêm nghiệm
Những việc làm trong ngày,
Rồi tự rút kết luận.
Rất quan trọng điều này;
Để tận hưởng cuộc sống,
Ngắm cây cỏ, thiên nhiên.
Tức là ta một bước
Lại gần hơn Tâm Thiền;
Để tranh thủ đọc sách.
Đọc sách là con đường
Nhanh nhất đến Trí Tuệ,
Tình Yêu và Tình Thương;
Để nhận của ai đó
Chút hơi ấm tình yêu;
Để ta yêu lại họ.
Hạnh phúc vốn hai chiều;
Để chung vai chia sẻ
Đau buồn và khó khăn.
Với mọi người có thể.
Nhất là với người thân…
Một ngày không dài lắm,
Nhưng vẫn là một ngày.
Nếu ta sống ích kỷ,
Tức là phí một ngày.
HÃY BƯỚC ĐI THONG THẢ
Hãy bước đi thong thả
Giữa dòng đời ồn ào.
Đêm, dù bận, hãy cố
Ngước nhìn bầu trời sao.
Hãy để lòng rộng mở
Để lắng nghe mọi người.
Chúng ta ai cũng có
Nỗi niềm riêng cuộc đời.
Dù chuyện gì đi nữa,
Hãy luôn là chính mình.
Đời chỉ một lần sống,
Vậy hãy sống hết mình.
Thời gian không quay lại
Để chúng ta sửa sai,
Cảm ơn hay luyến tiếc.
Mà đời cũng không dài.
Quan trọng là ý nghĩa,
Chứ không phải sống lâu.
Cuộc đời thường ý nghĩa
Một phần nhờ khổ đau.
Hãy đặt một mục đích
Rồi theo đuổi đến cùng.
Lặng lẽ sống nghĩa hiệp,
Lặng lẽ thành anh hùng.
Hãy tự tin, đừng cố
Che giấu cảm xúc mình.
Cứ thản nhiên mà sống.
Đừng khoe mình thông minh.
Hãy rèn luyện sức mạnh
Không chỉ của bắp cơ,
Để sẵn sàng đối phó
Với tai họa bất ngờ.
Dũng cảm và mạnh mẽ
Thường chính là những người
Trong giây phút bão táp
Giữ được lòng thảnh thơi.
HÃY TIN
Hãy tin điều tốt đẹp
Mà bạn đã từng tin.
Dù người ta bảo xấu,
Dù người ta không tin.
Cả khi bạn tuyệt vọng,
Hãy tin sẽ có ngày
Sớm muộn rồi sẽ đến,
Tốt đẹp hơn hôm nay.
Cuộc đời đầy phép lạ.
Nếu bạn thực lòng tin,
Rồi phép lạ sẽ đến
Như câu chuyện thần tiên.
Hãy tin vào cuộc sống.
Hãy tin vào tình người.
Cho mà không chờ đợi
Sự đền ơn của đời.
Hãy tin vào nhân loại.
Nhân loại như đại dương.
Dẫu vài giọt vẩn đục,
Vẫn xanh đẹp bình thường.
Hãy tin và hành động
Vì mục đích tốt lành.
Mọi lý thuyết đều xám.
Chỉ cây đời mãi xanh.
Mục đích mình đã chọn
Hãy đeo đuổi đến cùng.
Đừng bao giờ bỏ cuộc,
Dù bị chê điên khùng.
Hãy tin và cảm nhận
Cái đẹp của tình yêu.
Hãy bớt tin mù quáng
Vào những kẻ giáo điều.
Cả khi cô đơn nhất,
Hãy tin rằng bên mình
Vẫn có người đang đợi,
Chìa bàn tay thân tình.
Niềm tin là đôi cánh
Nâng đỡ mọi ước mơ.
Đừng bao giờ đánh mất.
Nhớ nhé, đừng bao giờ.
GIÁ TRỊ CỦA THỜI GIAN
Để nhận biết giá trị
Của một năm, xin mời
Hỏi sinh viên năm cuối
Thi rớt, đang chán đời.
Để nhận biết giá trị
Của một tháng, dài không,
Xin hỏi các bà chửa
Chờ sinh con đầu lòng.
Để nhận biết giá trị
Của một ngày bao nhiêu,
Hỏi người làm công nhật
Lĩnh lương vào buổi chiều.
Để nhận biết giá trị
Của dẫu chỉ một giờ,
Hãy hỏi đôi trai gái
Đang tâm tình mộng mơ.
Để nhận biết giá trị
Chỉ một phút cỏn con,
Hãy hỏi ông hành khách
Nhỡ chuyến bay, đang buồn.
Để nhận biết giá trị
Của một giây đời thường,
Hãy hỏi người thi đấu
Suýt đoạt được huy chương.
Để nhận biết giá trị
Của cả một đời người,
Hãy hỏi người bệnh nặng
Đang sắp sửa lìa đời.
Thời gian bạn quí lắm.
Hãy tận hưởng từng giây
Để sống có ý nghĩa
Và hạnh phúc hàng ngày.
DẪU THẾ NÀO ĐI NỮA
1
Khi bạn sống chân thật,
Dễ tin người, tất nhiên
Sẽ có kẻ lừa bạn,
Cả tình và cả tiền.
Dẫu thế nào đi nữa,
Hãy cứ sống chân tình.
Cứ tin và ứng xử
Đúng với bản chất mình.
2
Bạn tỏ ra tử tế.
Sẽ có người dèm pha
Bạn âm mưu gì đó
Nên mới giúp người ta.
Người đời thường vẫn thế.
Không cần quan tâm nhiều.
Hãy cố sống tử tế
Bằng tình thương, tình yêu.
3
Những gì tốt đẹp nhất
Bạn dâng hết cho đời.
Không được khen thì chớ,
Có kẻ còn chê cười.
Không sao, hãy lặng lẽ
Bỏ qua lời thị phi.
Còn có cái tốt đẹp,
Cho được thì cho đi.
4
Bạn thấy bị xúc phạm,
Bị lừa dối phũ phàng.
Nhiều khi muốn phát khóc,
Thậm chí muốn đầu hàng.
Bình tĩnh, đời vẫn vậy,
Vẫn thích làm bạn đau.
Nhưng nếu thấy mình đúng,
Hãy sống, ngẩng cao đầu.
5
Bạn giúp đỡ ai đó.
Được việc, họ sẽ khen.
Nhưng rồi chẳng mấy chốc,
Rất vô ơn, họ quên.
Dẫu thế nào đi nữa,
Đừng vì thế mà buồn.
Nếu được, cứ giúp đỡ,
Cả khi biết sẽ buồn.
6
Có lúc bạn thất vọng
Vì trót tin nhầm người.
Mà cái giá phải trả
Có khi cả cuộc đời.
Đúng là quả đau thật
Khi đặt niềm tin sai.
Tuy thế, đau hơn cả
Là khi không tin ai.
7
Bạn thành công, giàu có,
Nhiều người đến “ăn theo”.
Rồi chính những người ấy
Bỏ đi khi bạn nghèo.
Sự đời luôn vẫn thế,
Trơ trẽn và đau lòng.
Dẫu thế nào đi nữa,
Hãy giàu và thành công.
TẤT CẢ ĐỀU DO MÌNH
Rơi vào cảnh tuyệt vọng,
Có người vội đầu hàng.
Nhưng có người điềm tĩnh
Mặt đối mặt, hiên ngang.
Khi gặp chuyện mất mát,
Có người chỉ kêu rên.
Có người gạt nước mắt,
Lần nữa lại đứng lên.
Trong khó khăn, thử thách,
Có người thích kêu ca.
Nhưng có người lặng lẽ
Cố tìm cách vượt qua.
Khi thất bại, thật tiếc,
Có người buồn, cúi đầu.
Có người rút bài học
Để thành công lần sau.
Cuộc đời luôn vẫn thế.
Có người nọ, người này.
Có thành công, thất bại,
Có xui xẻo, gặp may.
Ta sống, thích đổ lỗi
Cho Số Phận, thần linh,
Quên, hoặc vờ không biết
Tất cả đều do mình.
NHỮNG Ý NGHĨ RỜI RẠC
1
Một người bạn thực sự
Bước vào cuộc đời ta
Bất chấp việc lúc ấy
Cả thế giới bước ra.
2
Một nụ cười có thể
Làm thay đổi một ngày.
Một cái ôm có thể
Làm thay đổi bảy ngày.
Nhưng một lời nói đẹp
Và ấm áp tình người
Rất nhiều khi có thể
Làm thay đổi cả đời.
3
Như dòng sông, con suối,
Người thông minh, người khôn -
Nước sâu thì chảy chậm
Và gây ít tiếng ồn.
4
Không thể làm mặt trời
Để chiếu sáng mặt người,
Thì đừng làm mây xám
Để che tối mặt người.
5
Bạn muốn giống ai đó,
Cũng là chuyện thường tình.
Tuy nhiên, bạn càng cố,
Càng để mất chính mình.
6
Hai nơi bạn có thể
Làm tất cả mọi điều,
Kể cả điều nhảm nhí
Là mơ, và đang yêu.
7
Bạn nhiều lần cố gắng
Vẫn thất bại - Không sao.
Còn hơn gặp thất bại,
Không cố thêm lần nào.
Một khi bạn thất bại,
Mà vẫn biết mỉm cười,
Tức là bạn đã đạt
Sự thành công trong đời.
8
Sự trưởng thành không phải
Khi biết lo cho mình.
Biết lo cho người khác
Mới là sự trưởng thành.
9
Ở đời, không quan trọng
Bạn là người thế nào.
Mà quan trọng là việc
Bạn cố gắng thế nào.
10
Chỉ khi mở cánh cửa
Lòng tin và tình thân,
Thì cánh cửa tình bạn
Mới hé mở dần dần.
11
Hãy nghĩ mỗi ngày mới,
Thức dậy cùng bình minh,
Là một ngày đặc biệt,
Đầu tiên của đời mình.
12
Không có gì bất biến.
Mọi cái đều đổi thay.
Thậm chí cả chân lý.
Luôn vẫn thế xưa nay.
Vậy đừng nên tuyên bố
“Tôi đã nói là làm!”
Vì nhiều khi, thật tiếc,
Muốn mà không thể làm.
13
Đời là một canh bạc.
Và chỉ có những người
Dám mạo hiểm chơi nó
Mới thực hiểu cuộc đời.
14
Suy cho cùng, hạnh phúc
Là sống biết thương yêu
Và được yêu thương lại,
Không đòi hỏi gì nhiều.
15
Bạn yêu rồi đau khổ?
Hãy nhớ chân lý này:
Cầm được thì bỏ được.
Bỏ, có khi lại hay.
16
Lòng ghen ghét, đố kỵ
Làm đau khổ chính ta
Hơn người ta ghen ghét.
Đau, không dám nói ra.
17
Đừng nhận xét người khác.
Nói xấu càng không nên.
Vừa không phải mỏi miệng,
Vừa tránh được ưu phiền.
18
Người nghiêm túc, bản lĩnh
Thành công không đem khoe.
Thất bại không ca thán.
Bất chấp lời khen chê.
19
Ở đời, muốn thành đạt
Trong bất cứ cái gì,
Phải không sợ thật bại
Trong bất cứ cái gì.
20
Nhiều người lo trả nợ
Mặc dù không hề vay.
Nhiều người chuyện bé xíu
Mà lấn cấn suốt ngày.
21
Mỗi lần gặp thất bại,
Tốt nhất là quên đi
Để bắt đầu việc mới.
Coi như không có gì.
Tình yêu mà trục trặc
Thì thôi, hãy sẵn sàng
Cho một tình yêu mới.
Đơn giản và dễ dàng.
Không có gì không tốt
Trong việc ta yêu nhiều.
Đời, lấy nhau là mấy.
Đời, quan trọng là yêu.
Thời trẻ tôi mòn đít
Trong Thư Viện Quốc Gia.
Không yêu, giờ mới tiếc.
Tiếc thì tuổi đã già.
22
Thực ra thì hạnh phúc
Không do bạn thế nào
Hoặc làm gì, mà bạn
Đánh giá mình ra sao.
23
Nhiều khi ta thành đạt
Không phải do hơn người,
Mà do ta dũng cảm
Dám suy nghĩ khác người.
24
Đôi khi cách tốt nhất
Để có ý tưởng hay,
Là thả hồn mơ mộng,
Nghĩ lung tung suốt ngày.
25
Tờ bạc mệnh giá lớn
Nằm trong ví, ít lời.
Xu thích kêu lẻng xẻng.
Điều này đúng với người.
26
Cuộc đời rất sòng phẳng.
Ta cho đời bao nhiêu
Sẽ nhận lại chừng ấy.
Mà thường là nhận nhiều.
27
Khôn, thì kiếm một triệu,
Chỉ tiêu bảy, tám trăm.
Dại, kiếm bảy tám trăm
Lại muốn tiêu một triệu.
28
Không ít điều bé nhỏ,
Tưởng như chẳng có gì,
Thế mà lại mang đến
Những bất ngờ diệu kỳ.
29
Vận may thường chỉ đến
Với người tìm vận may.
Ngược lại, ngồi chờ nó,
Có mà chờ suốt ngày.
30
Người thực sự tài giỏi,
Bản lĩnh và thông minh
Không quan tâm, để ý
Người khác khen chê mình.
31
Ngày nào bạn còn sống,
Vui được thì vui đi.
Vui cả khi gặp khó.
Thụng mặt mà làm gì.
Lạc quan là chìa khóa
Luôn dẫn đến thành công.
Bi quan là vật cản
Không cho bạn thành công.
32
Có vợ đẹp cũng thích.
Nhưng chắc chắn thích hơn
Là chọn được người vợ
Làm đời bạn đẹp hơn.
33
Ta thường quên, không nhớ
Một sự thật hiển nhiên,
Rằng nhiều khi ta chết
Vì có quá nhiều tiền.
34
Bạn có tài đến mấy,
Mà lười, cũng vứt đi.
Và cuối cùng, khi chết,
Trắng tay, chẳng có gì.
Tài không chỉ thiên bẩm,
Mà do mình, và người
Tài ít nhưng luyện mãi,
Sẽ thành đạt trong đời.
35
Đúng, xa cách có thể
Tăng hương vị tình yêu.
Nhưng xa cách lâu quá
Sẽ giết chết tình yêu.
Tương tự, ghen một chút
Tình yêu thêm mặn nồng.
Nhưng dại mà ghen quá,
Thì thôi, coi như xong.
36
Tin hay không tùy bạn,
Nhưng những người yêu nhiều
Thường ít gặp thất bại
Hơn những người ít yêu.
Lại nữa, người từng trải
Vì phải yêu nhiều người,
Về sau thường hạnh phúc
Hơn người yêu ít người.
37
Làm vẻ vang ngôi nhà
Phải chính là chủ nhà.
Chứ không phải chủ nhà
Vẻ vang nhờ ngôi nhà.
38
Tin, nên tin một nửa
Những gì ta được nghe.
Nhưng vấn đề ở chỗ
Tin nửa nào khi nghe.
39
Con đường có thể ngắn,
Nhưng nếu ta không đi,
Thì con đường ngắn ấy
Không bao giờ được đi.
Tương tự, việc nhỏ bé,
Nhưng nếu ta không làm.
Thì việc nhỏ bé ấy
Không bao giờ được làm.
Mà đường, toàn đường ngắn,
Nối lại thành đường đời.
Mà việc, toàn việc nhỏ,
Cộng lại thành cuộc đời.
40
Một khi đã quyết định,
Đi, phải đi cho mau.
Không thể đi xa được
Nếu ngoái nhìn phía sau.
Sống, ai chẳng lầm lỗi.
Cái gì qua, cho qua.
Lăn tăn mãi quá khứ,
Khó đạt tương lai xa.
41
Muốn có sự nghiệp lớn,
Trước hết phải tự tin.
Ai không biết tự tin,
Không có sự nghiệp lớn.
42
Đáng thương cho những kẻ
Sống chỉ để kiếm tiền,
Không biết đời còn có
Nhiều cái khác ngoài tiền.
43
Có gạch không nhất thiết
Là ta sẽ có nhà.
Quan trọng là biết cách
Xếp gạch để thành nhà.
44
Dù thu nhập vừa phải,
Bạn không bao giờ nghèo
Nếu có một người vợ
Biết tiết kiệm chi tiêu.
45
Đã yêu thì không tiếc.
Đã tiếc thì không yêu.
Đôi khi tưởng mất mát,
Mà hóa ra được nhiều.
46
Không thể thấy ánh sáng
Khi nhìn vào đêm đen.
Không thể thành người tốt,
Chơi với bọn thấp hèn.
47
Ta hay quá sốt sắng
Quan tâm đến mọi người,
Mà quên ta là người
Đáng được quan tâm nhất.
Ta thường tìm hạnh phúc
Ở đâu đó rất xa,
Mà quên rằng hạnh phúc
Ở ngay chính trong ta.
48
Nghe, ai mà chả thích
Nghe những điều ngọt ngào.
Vì mặt trời chói mắt,
Ta thích ngắm trời sao.
Nhưng làm nên sự sống
Lại chính là mặt trời,
Không phải sao lấp lánh,
Mờ ảo và xa vời.
49
Chiến thắng vẻ vang nhất
Là chiến thắng chính mình.
Chiến thắng được chính mình
Sẽ chiến thắng tất cả.
50
Phụ nữ nên lặng lẽ
Đứng thấp hơn chồng mình.
Thậm chí vờ ngu ngốc,
Cả khi rất thông minh.
Ngược lại sẽ phiền đấy.
Chẳng sao, nếu thua chồng.
Mỗi nhà chỉ một nóc.
Thôi, nhường cho đàn ông.
51
Một khi là phụ nữ,
Thì dễ yêu, dễ thương,
Yếu đuối, mau nước mắt,
Cũng là chuyện bình thường.
Đàn ông cần ở họ
Sự yếu đuối đàn bà.
Cứ để chồng sĩ diện,
Thích làm ông chủ nhà.
Vậy, đừng cố cứng rắn.
Hãy trở lại chính mình.
Nhẹ dạ và ngốc nghếch,
Cả khi thừa thông minh.
PS
Phụ nữ thích cứng rắn
Không thua kém đàn ông,
Cái hay đâu chưa thấy,
Chỉ thấy dễ ế chồng.
52
Thành công hay thất bại,
Dù là người thế nào,
Bạn vẫn là duy nhất,
Không hề có bản sao.
Vậy hãy sống và chết
Như bạn vẫn ước mơ.
Đúng như nguyên bản thật,
Không phải bản sao mờ.
53
Ta biết, có phụ nữ
Mang tiếng xấu “dại trai”,
Rằng yêu đương mù quáng,
Tốn sức, tốn tiền tài.
Nhưng ta lại không biết
Chính thói “dại trai” này
Làm họ thấy hạnh phúc,
Nâng tâm hồn lên mây.
Đời là cho và nhận.
Cũng thế trong tình yêu.
Tình yêu không tính toán
Cho, nhận ít hay nhiều.
PS
Không ít các trường hợp
Phụ nữ trót “dại khờ”
Lại là người may mắn
Và hạnh phúc bất ngờ.
54
Thường thì các bài học
Có giá riêng của mình.
Nhờ những bài học ấy
Ta trở thành thông minh.
Bài học mà miễn phí,
Tức không làm ta đau,
Tốt thì cũng tốt thật,
Thường không hay lắm đâu.
55
Cuộc đời rất có thể
Xô bạn xuống bùn đen.
Nhưng bạn lại quyết định
Nằm đấy hay đứng lên.
56
Một con chim bị nhốt
Trong lồng nhỏ lâu ngày
Nghĩ những con chim khác
Chắc điên vì thích bay.
57
Thực ra người nghèo nhất
Không phải người không tiền
Mà là người không dám
Mơ ước để vươn lên.
CÁI VÓC CON NGƯỜI
Các cụ xưa đã dạy
Về ứng xử ở đời,
Rằng cái răng, cái tóc
Là cái vóc con người.
Khổng Tử khi còn sống
Thường nhắc nhở học trò
Cách đi đứng, ăn mặc,
Cách thưa gửi, chuyện trò.
Bản thân Ngài, thịt thái
Không vuông vức, không ăn.
Không ăn cá ươn, chết,
Rau phải rửa nhiều lần.
Mặc, tính Ngài không thích
Cầu kỳ, thêu chỉ vàng.
Vải gai bố cũng được,
Nhưng phải trông đàng hoàng.
Thời xưa là như thế.
Còn thời ta thì sao?
Ta, tôi thấy nhiều bác
Chẳng có nguyên tắc nào.
Kẻ thì hay đỏm dáng.
Người lại quá xuề xoa.
Đặc biệt là giới trẻ
Và sinh viên thời ta.
Thú thật, tôi bị choáng
Thấy sinh viên một trường
Mặc áo thể thao đỏ
Thản nhiên lên giảng đường.
Không phải giờ thể dục,
Không phải một vài người,
Mà gần như tất cả.
Phản cảm và buồn cười.
Còn có cả những đứa
Quần áo ngủ mới kinh.
Tự khoe cái cẩu thả
Và ngu dốt của mình.
Giờ quần áo cũng rẻ,
Ăn mặc cho đàng hoàng.
Sinh viên, đang học chữ,
Càng phải khác trai làng.
Nam - com-lê, cà vạt.
Nữ - váy bó, áo dài.
Đi đứng phải chững chạc,
Phải trau chuốt trong ngoài.
Trẻ con ngu một nhẽ.
Thằng nhà trường cũng ngu,
Không bảo ban, nhắc nhở
Phải ăn mặc chỉn chu.
Nhắc lại lời các cụ
Về ứng xử ở đời:
Cái răng và cái tóc
Là cái vóc con người.
ĐÀN ÔNG, MUỐN HẠNH PHÚC
Đàn ông, muốn hạnh phúc,
Xin được khuyên thế này,
Tạm coi là kinh nghiệm
Tôi đúc kết xưa nay.
1
Một, và quan trọng nhất -
Không bập vào rượu chè.
Cũng quan trọng không kém
Là thói mê lô đề.
Hai thằng ấy chắc chắn,
Dám cược một ăn mười,
Sẽ làm bạn bất hạnh.
Mà bất hạnh suốt đời.
2
Các cụ ta đã dạy.
Mà dạy cấm có sai:
Kính vợ sẽ đắc thọ.
Sẽ êm ấm trong ngoài.
Với vợ, không nhăn nhó.
Phải luôn nhớ mỉm cười.
Đừng quên, yêu vợ một,
Vợ sẽ yêu chồng mười.
3
Ba cái thứ bồ bịch
Là chẳng hay tẹo nào.
Vừa đau đầu vừa tốn.
Yêu vợ thì đã sao?
Vợ mình tự mình chọn,
Sao còn thói trăng hoa.
Chân dài chỉ thêm vướng.
Cứ enjoy chân nhà.
4
Gia đình thiêng liêng lắm,
Là tổ ấm của mình.
Vắng anh, gia đình ấy
Không còn là gia đình.
Vậy, phải ăn đúng bữa.
Tuyệt đối không la cà.
Không cần thiết, dứt khoát
Không bước ra khỏi nhà.
5
Phải luôn nhớ: Con cái
Mới quan trọng nhất đời.
Tiền bạc, chức tước - vứt,
Nếu chúng không thành người.
Con cái cần có bố
Cả khi giàu, khi nghèo,
Bố phải nêu gương tốt
Cho con cái noi theo.
6
Lo kiếm tiền là đúng.
Nhưng còn đúng hơn nhiều
Là chồng phải gương mẫu
Trong tiết kiệm chi tiêu.
Lòng tham thường vô đáy.
Ai chẳng thích thành giàu.
Nhưng vẫn đề ở chỗ
Phải biết dừng ở đâu.
7
Là đàn ông phải cố
Ki cóp mua cái nhà.
Miễn là vừa đủ sống,
Không nhất thiết vi-la.
Tiếp nữa, lại ki cóp,
Mua lấy chiếc xe hơi
Để đưa vợ đi chợ,
Đưa cả nhà đi chơi.
8
Về sự đời, công việc -
Đừng bon chen làm quan.
Hỏng lúc nào không biết,
Làm thường dân cho nhàn.
Sống, bình dị, lặng lẽ.
Vì tình, không vì tiền.
Cỏ cao bị xén trước.
Đừng ngốc mà tớn lên.
9
Chọn người mà làm bạn.
Không chọn bạn nhà giàu
Hay chức to. Bọn ấy
Không hay ho gì đâu.
Đọc sách, chọn những cái
Làm tươi đẹp tâm hồn.
Bận mấy cũng phải đọc
Để làm gương cho con.
10
Là bố, phải ra bố.
Là chồng, phải ra chồng.
Đã mang tiếng phái mạnh,
Đàn ông phải đàn ông.
Sống hạnh phúc tưởng khó,
Thế mà dễ cực kỳ.
Tôi khuyên mấy việc ấy.
Theo hay không thì tùy.
CÁCH CÁC TỈ PHÚ DO THÁI DẠY CON
Các tỉ phú Do Thái
Gửi con đến trường tư
Để học kỹ năng sống,
Để không thành trẻ hư.
Ở đấy con của họ
Phải vất vả hàng ngày
Học bổ củi, đào đất,
Chạy bộ và đốn cây…
Đúng giờ - học và nghỉ.
Ăn uống - như nhà nghèo.
Bảo làm gì làm ấy.
Tuyệt đối không mè nheo.
Chang nắng tí cũng được.
Dầm mưa cũng chẳng sao.
Chẳng sao quần áo rách,
Da dẻ bị xước cào.
Các tỉ phú Do Thái
Vốn tiết kiệm xưa nay,
Nhưng họ không ngần ngại
Chi tiền cho khoản này.
Còn ta thì sao nhỉ?
Ta thì “thôi, biết rồi,
Khổ lắm, cứ nói mãi”.
Nhưng dẫu sao, theo tôi
Các bạn nên tìm đọc
Cuốn “Vô cùng yêu thương
Nhưng vô cùng tàn nhẫn”,
Đoạt nhiều giải văn chương.
Tác giả cuốn sách ấy
Là Sara Itmai.
Cuốn sách dạy con trẻ
Loại có một không hai.
Theo bà, cách tốt nhất
Để dạy trẻ thành người
Là dạy kỹ năng sống,
Dạy không được biếng lười.
Hơn thế, ngay từ nhỏ,
Phải dứt khoát, rõ ràng:
Tuyệt đối không chiều trẻ,
Không thỏa hiệp dễ dàng.
Không đòi gì được ấy.
Không muốn ăn thì thôi…
Tức là lại những chuyện
“Đừng nói nữa, biết rồi!”
TẠM SỐNG CHUNG VỚI LŨ
1
Lại một bác gọi điện:
“Chồng con nó lẳng lơ.
Thầy ơi, con khổ lắm.
Làm thế nào bây giờ?”
Viết thơ, đêm thức trắng.
Chưa dậy đã “ngoại tình”.
Dẫu vấn đề muôn thuở,
Nhưng vẫn bực cái mình.
2
Tiên sư cái bồ nhí.
Tiên sư bọn đàn ông.
Tởm, con hai mươi tuổi,
Mà còn thói lòng thòng.
Tởm nữa, vợ mình chọn.
Yêu - khi trẻ và xinh.
Giờ vợ già, xuống mã,
Thành mất dạy - ngoại tình.
Làm phụ nữ thật khổ
Mà vẫn cứ phải cười.
Khổ vì chồng vớ vẫn,
Phải chịu đựng suốt đời.
3
Tiên sư bọn bồ nhí.
Đời thiếu gì đàn ông
Chưa vợ và tử tế,
Sao cứ phải “cướp chồng”?
Mà cái bọn “chồng” ấy
Không hay ho gì đâu.
Lớ ngớ dính vào chúng
Sẽ có ngày buồn đau.
4
Vừa đánh răng, rửa mặt,
Vừa nghĩ câu trả lời.
“Con ạ, hãy bình tĩnh.
Cái chuyện ấy rất đời.
Việc đàn ông lếu láo,
Thì chín trong mười thằng,
Dù gia đình yên ấm,
Vẫn cứ thích lăng nhăng.
Vì trời bắt chúng thế.
Trời làm khổ đàn bà.
Tạm sống chung với lũ.
Rồi mọi việc sẽ qua.
Gia đình phá thì dễ.
Xây mới khó hơn nhiều.
Phụ nữ quí ở chỗ
Chịu đựng và thương yêu.
Không có ai hoàn hảo.
Gia đình lại càng không.
Ai mà chẳng có lúc
Trục trặc chuyện vợ chồng.
Thầy chỉ biết nói vậy.
Và để khỏi phát điên,
Con nên đọc sách Phật
Và năng viếng chùa chiền.”
THƯƠNG CÁC BÁC HAI LÚA
Ta, giáo sư, tiến sĩ
Có đến hàng chục nghìn.
Nhiều thuộc vào loại khủng.
Thế mà thật khó tin,
Công trình và sáng chế
Của con số khủng này
Thấp nhất trong khu vực.
Đếm trên đầu ngón tay.
Trong khi các “Hai Lúa”
Bằng tiền túi của mình,
Không ăn lương nhà nước,
Nghiên cứu và phát minh,
Làm được xe bọc thép,
Tàu ngầm và máy bay,
Máy nhổ sắn, làm cỏ,
Máy bón phân, máy cày…
Nông dân là như thế.
Sức sáng tạo diệu kỳ.
Còn giáo sư, tiến sĩ
Thử hỏi, sáng tạo gì?
Gần như không, ngoài việc
Câu kết với chính quyền
Tìm cách ngăn cản họ,
Không cho họ được yên.
Nên họ, cực chẳng đã,
Phải chấp nhận “lưu đày”
Để làm xe bọc thép,
Hoặc bán hàng cho Tây.
Quả thật rất muốn biết
Sao chính quyền nước mình
Cứ khăng khăng làm khó.
Chắc lại “đúng qui trình”.
HÀN BÁ DU
1
Sách giáo khoa tiểu học
Ở Sài Gòn trước đây
Có nhiều bài dạy trẻ
Về hiếu thảo rất hay.
Những câu chuyện dung dị,
Cảm động và đời thường,
Giúp trẻ sống chân thật,
Tình nghĩa và yêu thương.
Hẳn nhiều người còn nhớ
Câu chuyện nhỏ dưới đây.
Một câu chuyện ý nghĩa,
Xin thuật lại thế này.
2
Ngày xưa ở Trung Quốc
Hàn Bá Du là người
Nổi tiếng rất hiếu thảo,
Ngày nhỏ vốn ham chơi.
Ông luôn bị mẹ đánh,
Mà lại thường đánh đau.
Lần nọ, khác thường lệ,
Ông ngồi khóc rất lâu.
Mẹ hỏi thì ông đáp:
“Con khóc vì lần này
Mẹ đánh không đau nữa,
Thương mẹ già, yếu gầy.”
BUỒN NÔN
Báo mạng Vietnamnet
Đăng bài, tít thật to,
Kèm theo rất nhiều ảnh
Về thanh niên thủ đô
Đang đua nhau bắt chuột
Làm món nhậu “rất ngon”.
Trai thủ đô ta đấy.
Tôi đọc mà buồn nôn.
1
Nước nghèo nhất thế giới
Là Dim-ba-bu-ê,
Tôi nhớ vài năm trước,
Tổng thống Mu-ga-bê
Đã lên tiếng phẫn nộ,
Cải chính tin Phương Tây
Nói dân nước ông đói
Phải ăn thịt loài này.
Thế mà giờ báo đảng
Khoe thanh niên nước ta
Bắt và ăn thịt chuột,
Món “đặc sản” nước nhà.
2
Thanh niên, tuổi mới lớn,
Lo học hỏi, tu mình,
Thế mà chúng - ăn nhậu.
Bằng thịt chuột, thật kinh.
Ăn nhậu là nát rượu.
Nát rượu, coi như xong.
Ngẫm mà thấy xấu hổ
Với thanh niên Hồng Kông.
Thêm một lần nhục nhã
Về tham nhũng, đói nghèo.
Nay thêm món thịt chuột,
Ngoài “đặc sản” chó mèo.
3
Chuột chứa nhiều mầm bệnh,
Cả chuột nhà, chuột đồng.
Tôi khuyên các cháu nữ
Không lấy chúng làm chồng.
Hãy tránh xa bọn ấy,
Bọn mọi rợ, điên khùng,
Dù chúng được ca ngợi
Là văn hiến anh hùng.
4
Báo mạng Vietnamnet
Khoe món “Đặc sản” ngon.
Các ông thì vui đấy,
Nhưng tôi thì buồn nôn.
TÂM THỨC
Cảm giác về hạnh phúc
Hay bất hạnh ở đời
Phụ thuộc vào trạng thái
Tâm thức của từng người.
Khi tâm thức bất ổn,
Thì dù giàu đến đâu,
Bạn vẫn không thỏa mãn,
Và tiếp tục muốn giàu.
Bạn có sướng đến mấy,
Cả về con, về chồng,
Tâm thức chưa an lạc,
Bạn vẫn không hài lòng.
Vậy còn muốn gì nữa?
Thực ra chẳng muốn gì.
Đơn giản bạn bất lực
Để cuộc đời cuốn đi.
Cứ thế, cuốn đi mãi,
Cho đến lúc bất ngờ
Một cú sốc nào đó
Làm bạn tỉnh, sững sờ.
Và rồi, thật kỳ lạ,
Nhờ cú sốc vô tình.
Bạn đau thì đau thật,
Nhưng tìm lại chính mình.
Nghĩa là tâm thức bạn
Về trạng thái bình an.
Bạn tìm thấy hạnh phúc
Trong giản dị, an nhàn.
*
Một cô gái xinh đẹp,
Chiêu đãi viên hàng không,
Nổi tiếng rất sành điệu,
Có chồng là phi công.
Luôn đi mây về gió,
Cả chàng và cả nàng.
Một cặp đôi hoàn hảo.
Ăn chỉ ăn nhà hàng.
Mua, chỉ mua đồ hiệu
Ở Pa-ri, Hồng Kông.
Họ trở thành thần tượng
Trong con mắt đám đông.
Cảm giác ngây ngất ấy
Cứ cuốn nàng lên cao.
Nàng mua sắm, không biết
Làm gì và vì sao.
Bất chợt, một đêm nọ,
Trong khách sạn Pa-ri,
Lần đầu nàng đau khổ.
Chắc vấp phải cái gì.
Mà chắc vấp đau lắm.
Đến mức về Việt Nam
Nàng viết đơn tự nguyện
Thôi việc, không đi làm.
Suốt bảy ngày liên tục
Tự nhốt kín trong phòng.
Cuối cùng nàng khăn gói
Bế con khỏi nhà chồng.
Không đi mây về gió,
Không Hồng Kông, Pa-ri,
Nàng sống trong căn hộ
Mượn tạm của bà dì.
Không phấn son, hàng hiệu,
Không đưa đón hàng ngày
Nàng đọc sách, sách Phật,
Uống nước trắng, ăn chay.
Rồi nàng làm việc thiện,
Hăng hái đến lạ thường.
Có khi lên miền núi,
Lặn lội mấy ngày đường.
Từ đêm Pa-ri ấy
Thấm thoắt đã năm năm.
Nàng thành người khác hẳn,
Sống chỉ bằng cái tâm.
Tự nhiên và giản dị,
Trầm lắng và thảnh thơi,
Cuối cùng nàng thấy lại
Ý nghĩa việc làm người.
Với tâm thức an lạc,
Không hối hận điều gì.
Nàng thấy mình hạnh phúc,
Thầm cảm ơn Pa-ri.
*
Câu chuyện này có thật.
Kia, tư lự nàng ngồi
Cùng thằng con hiếu động,
Chơi đàn trong nhà tôi.
Còn tôi, ngồi đọc sách,
Tự nhiên lòng xốn xang,
Muốn nói cái gì đấy
Thật đẹp, thật dịu dàng.
Muốn cảm ơn Đức Phật,
Đại giác, đại từ bi,
Đã giúp nàng tỉnh ngộ
Đêm ấy ở Pa-ri.
CỨ ĐỦNG ĐỈNH MÀ YÊU
Mưa rào thường chóng tạnh.
Mưa phùn mới mưa lâu.
Yêu mà quá mãnh liệt,
Chưa hẳn đã hay đâu.
Năng lượng người có hạn.
Giống như đống củi khô
Sẽ nhanh chóng cháy hết,
Nếu cho lửa cháy to.
Không đi đâu mà vội.
Cứ đủng đỉnh mà yêu.
Lửa cháy to, cẩn thận,
Kẻo mình bị chết thiêu.
CASABLANCA
Bertie Higgins
1
Em lâng lâng xúc động,
Yêu anh đến lệ nhòa,
Ngắm trời sao đêm ấy
Ở Casablanca.
Đứng thành hàng, bẽn lẽn,
Mờ ảo dãy đèn đường.
Đêm hè cao vời vợi,
Đầy những chấm yêu thương.
2
Và em nghĩ, có thể
Anh cũng đang yêu em
Phút giây ấy, đêm ấy
Khi ngắm nhìn sao đêm.
Trăng sáng, đêm Ma-rôc.
Ở Casablanca,
Tay cầm tay im lặng.
Trăng nhòe trong mắt ta.
Điệp khúc
Ở đây hay đâu đó,
Nụ hôn là nụ hôn.
Nhưng vắng anh, thật tiếc,
Nó trở thành vô hồn.
Vắng anh, không còn nữa
Đêm Casablaca.
Anh yêu, hãy quay lại,
Trời sao đang chờ ta.
3
Thánh phố này lãng mạn
Chắc nhiều người như em
Với trái tim nát vụn
Thành những vì sao đêm.
Tình yêu ta có thể
Không đẹp như ti-vi.
Nhưng em buồn, buồn lắm,
Buồn, nhìn anh ra đi.
Điệp khúc
Ở đây hay đâu đó,
Nụ hôn là nụ hôn.
Nhưng vắng anh, thật tiếc,
Nó trở thành vô hồn.
Vắng anh, không còn nữa
Đêm Casablaca.
Anh yêu, hãy quay lại,
Trời sao đang chờ ta.
NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU
Woman in Love - Barbra Streisand
1
Đời trở thành vô nghĩa
Khi thiếu anh, một mình,
Trong cô đơn giá lạnh,
Em hôn tiễn bình minh.
Ở đời, sao thế nhỉ,
Khi người ta yêu nhau,
Đường tình thường lắt léo,
Đầy trắc trở, buồn đau?
Va vào vách đá lạnh,
Tim em vỡ tan tành.
Những mảnh tim vỡ ấy
Em trao hết cho anh.
Điệp khúc
Nhưng em không buông bỏ.
Người đàn bà đang yêu,
Em quyết giữ anh lại,
Dẫu đau nhiều, đau nhiều.
Phụ nữ có quyền ấy,
Quyền được giữ cho mình
Người đàn ông đã chọn.
Em không thể thiếu anh.
2
Em yêu anh mãi mãi.
Dù đang ở nơi đâu,
Anh vẫn nghe tiếng đập
Trái tim em buồn đau.
Tình yêu không biên giới,
Không thời gian, chia ly.
Dẫu anh muốn ở lại,
Hay anh muốn ra đi.
Nghe những lời anh nói,
Tim em vỡ tan tành.
Những mảnh tim vỡ ấy
Em trao hết cho anh.
Điệp khúc
Nhưng em không buông bỏ.
Người đàn bà đang yêu,
Em quyết giữ anh lại,
Dẫu đau nhiều, đau nhiều.
Phụ nữ có quyền ấy,
Quyền được giữ cho mình
Người đàn ông đã chọn.
Em không thể thiếu anh.
SAO NHƯ THẾ ĐƯỢC NHỈ?
Túng quẫn và tuyệt vọng,
Một bà mẹ quyên sinh
Bằng cách ăn lá ngón
Mọc ngay trước nhà mình.
Chồng cô buồn, sau đấy
Cũng ăn nó, chết theo,
Để lại bốn con nhỏ
Trong căn nhà vẹo xiêu.
Lớn nhất, chỉ mười tuổi.
Nhỏ nhất, mới lên ba.
Những đứa trẻ thơ dại
Như con cháu chúng ta.
Nếu được, xin tạm gác
Chuyện chê trách hai người.
Hãy nghĩ về bọn trẻ
Nay chơ vơ giữa đời.
Hãy nghĩ về ông chúng
Đã sang tuổi tám tư,
Đang lắt leo nuôi cháu
Bằng khoai sắn, củ từ.
Sao như thế được nhỉ?
Đã mấy chục năm nay
Đất nước xuất khẩu gạo,
Sao còn cảnh thế này?
Nghe mà lòng đau thắt,
Nước mắt cứ nghẹn trào.
Đồng bào của ta đấy.
Ôi hai tiếng đồng bào.
Đau và rồi tức giận,
Muốn kêu thét vang trời,
Nguyền rủa bọn tham nhũng,
Người mà không phải người.
PS
Mặc những lời tốt đẹp
Và vô số giáo điều,
Đất nước ta oan trái
Và đau khổ quá nhiều.
Đến mức ta mệt mỏi
Và thờ ơ đôi khi.
Mệt mỏi lòng trắc ẩn.
Nhưng hỏi biết làm gì?
Dẫu vậy, cũng phải cố
Phát tâm cứu giúp đời.
Vì khác quan tham nhũng,
Ta vẫn còn là người.
KHÔNG DÂN NÀO NUÔI NỔI
“Không dân nào nuôi nổi
Bộ máy hành chính này!”
Một đại biểu Quốc Hội
Đã thốt lên gần đây.
Bộ máy hành chính Mỹ
Chỉ hai triệu mốt người.
Việt Nam gần ba triệu.
Đúng là dân chịu chơi.
Một xã ở Thanh Hóa
Năm trăm người ăn lương.
Gồm cả hàng chục vị
Trông coi loa xã phường.
Quảng Ninh, phường Hồng Hải
Dân chỉ mười chín nghìn,
Mà bốn trăm “cán bộ”.
Nhiều đến mức khó tin.
Đầy đủ các ban bệ,
Cả đảng và chính quyền.
Tức là hai bộ máy
Cùng thi nhau ngốn tiền.
Quan cả hai “bộ” ấy
Sáng vác ô ra đường,
Chiều vác về, đủng đỉnh
Chờ đến ngày nhận lương.
Vậy là thằng dân chết.
Ăn chưa đủ hàng ngày,
Lấy đâu tiền đóng thuế
Nuôi lũ báo cô này?
Chưa hết, lương - một chuyện.
Chuyện khác là các quan
Còn cần tiền “đại hội”,
“Tổng kết” và liên hoan…
Chẳng trách dân và nước
Càng ngày càng bần cùng.
Đúng là thật chua xót.
Ngẫm mà muốn phát khùng.
TỔN PHƯỚC
Tiều tiền nhiều, lãng phí
Không chỉ hại túi tiền,
Mà còn làm tổn phước.
Tâm thức cũng bất yên.
Đức Phật dạy như thế.
Tiếc còn có nhiều người
Chưa biết sống giản dị,
Tức là chưa hiểu đời.
Họ muốn “nâng đẳng cấp”
Bằng cách chi nhiêu tiền.
Thực ra đẳng cấp ấy
Thấp và không đáng khen.
BỐ MẸ NÊN NHỚ
Mua cuốn sách đã khó.
Đọc sách còn khó hơn.
Nhưng không thể không đọc,
Nếu ta muốn tốt hơn.
Tuy vậy, điều khó nhất
Là đều đều hàng ngày
Đọc sách cho con trẻ
Về cái tốt cái hay.
Những câu chuyện cổ tích
Làm phong phú tâm hồn,
Phát triển trí tưởng tượng
Và nhân cách trẻ con.
Vậy các bác chịu khó
Học kiên nhẫn, từ nay
Đọc cổ tích cho trẻ.
Đều đặn và hàng ngày.
DẠY CON TRẺ
Dạy con trẻ cái chữ
Là quan trọng, tất nhiên.
Nhưng quan trọng hơn thế
Là dạy Đức, dạy Thiền.
Dạy cách sống trung thực,
Tin có Phật, có Trời
Có Nhân và có Quả.
Tóm lại, dạy làm Người.
Rất tốt, bố mẹ chết,
Để của cải cho con.
Tốt hơn, chết để lại
Cái Đẹp của Tâm Hồn.
LÀM VIỆC THIỆN
Khi bất ngờ được Chúa
Ban bổng lộc hơn người,
Đừng vội nâng mức sống
Để khoe mẽ với đời.
Thay vào đó, lặng lẽ
Gia tăng các khoản tiền
Cho mục đích từ thiện
Để sớm đạt chân thiền.
MẸ CON
Không có gì vĩ đại
Bằng tình mẹ yêu con.
Nhưng con không yêu mẹ
Như mẹ đã yêu con.
Vì sao? Vì tình cảm
Đáng dành cho mẹ mình,
Con gái phải giữ lại
Sau dành cho con mình.
CON BƯỚM TRONG PHÒNG
Quái, phòng đầy khói thuốc,
Sách vở vứt ngổn ngang,
Thế mà có con bướm
Đôi cánh mỏng màu vàng
Từ đâu bay đến đậu
Trên mép tập Châm Ngôn.
Đơn giản chỉ có thế
Mà chợt thấy bồn chồn.
Tất nhiên không mê tín,
Càng không dám hồ đồ,
Nhưng mừng, nghĩ điều ấy
Chắc phải có nguyên do.
CHÉM GIÓ TI-VI
Tự nhiên ghét mấy bác
Đồng nghiệp, hội nhà văn,
Lên ti-vi chém gió,
Có tháng những mấy lần.
Thứ nhất, người đã xấu,
Chương mặt ra làm gì.
Thứ hai, thơ với phú
Liên quan gì ti-vi?
Hay thực sự các bác
Nghĩ cứ lên báo đài
Là thành tuyệt tác
Và mình là thiên tài?
BẺ CONG ĐƯỜNG PHỐ
Khi một người cầm bút,
Bẻ cong ngòi bút mình,
Thì người cầm bút ấy
Hạ tiện và đáng khinh.
Chính quyền làm phố lớn,
Những mấy làn ô tô.
Thế mà bẻ cong nó
Để tránh nhà quan to.
Chẳng còn gì để nói.
Ngẫm mà thấy phiền lòng.
Người ta thẳng không được,
Mình còn cố làm cong.
ĐẤT LÀNH CHIM ĐẬU
Đất lành thì chim đậu.
Việc hay thì người làm.
Khi đất nước thống nhất,
Chim bay vào phương Nam.
Người miền Nam giàu có,
Cùng anh em, đồng bào,
Đã nhường nhà, nhường đất
Cho người miền Bắc vào.
Đất lành thì chim đậu.
Việc hay thì người làm.
Tự nhiên nghĩ vơ vẩn
Về miền Bắc, miền Nam.
Tự nhiên buồn mới lạ
Mà chẳng biết vì sao.
Tôi, con chim miền Bắc,
Sắp sửa cũng bay vào.
QUẢNG BÁ VĂN HÓA VÀ DU LỊCH
“Bốn nghìn năm văn hiến
Có thể chia làm hai:
Hai nghìn năm nem rán,
Hai nghìn năm áo dài.”
Một Friend viết thế
Về cái cách chúng ta
Quảng bá về văn hóa
Và du lịch nước nhà.
Mà bác ấy nói đúng.
Quẩn quanh vẫn chỉ hai.
Hết giới thiệu nem rán,
Lại giới thiệu áo dài.
Thỉnh thoảng thêm tiếng sao,
Tính tang tiếng đàn bầu.
Quảng bá mà kiểu ấy,
Thì thành công - còn lâu.
CHẮC PHẢI OAN ỨC LẮM
Khi một người phụ nữ
Tự cởi truồng, ban ngày,
Để giữ đất, thì đó
Là lỗi của ai đây?
Sao đến nông nỗi ấy?
Chuyện gì đang xẩy ra?
Các bác có ai thấy
Nước nào như nước ta?
Chắc phải oan ức lắm.
Chắc phát điên, nên bà
Mới dí thẳng “cái ấy”
Vào mặt thằng đại gia.
PS
Xin lỗi các bác nữ.
Cái ấy quá tuyệt vời,
Mà dí vào mặt chúng,
Thì hơi phí của trời.
TRUYỆN CỔ BA TƯ
Có một anh chàng nọ,
Lấy vợ được mấy ngày,
Đã than trách với bạn
Cái số mình không may:
“Sướng không biết đường sướng.
Đang được sống tự do,
Lại ngu ngốc lấy vợ,
Lấy cái buồn, cái lo.
Phải quần quật làm việc,
Phải gồng mình suốt ngày,
Hệt như phần nửa dưới
Của một chiếc cối xay!”
Có ông già đứng cạnh,
Vô tình nghe anh ta,
Mới nhẹ nhàng lên tiếng:
“Thì đời vẫn thế mà.
Có khổ mới có sướng.
Nửa dưới khổ, tất nhiên.
Nhưng buổi tối, bù lại,
Anh được làm nửa trên.”
*
Câu chuyện này triết lý,
Dí dỏm, không nặng nề,
Tôi khuyên các bà vợ
Đêm đọc cho chồng nghe.
Sướng không biết đường sướng.
Chưa gì đã kêu rên.
Ban ngày khổ, nửa dưới,
Thì đêm sướng, nửa trên.
KHỦNG KHIẾP
Lớn, và thật khủng khiếp
Khi hàng triệu con người
Vì chiến tranh ly tán,
Và vĩnh viễn lìa đời.
Nhưng khủng khiếp hơn thế,
Khi người Việt chúng ta,
Những người may sống sót
Cuộc chiến tranh vừa qua,
Chợt thấy không còn nữa,
Cái tử tế, cái tình.
Đến bàng hoàng như thể
Mình mà không phải mình.
SÀI GÒN
Trước bảy lăm, nghe nói,
Không biết có đúng không,
Rằng Sài Gòn lúc ấy
Là Hòn Ngọc Viễn Đông.
Tức là nhất khu vực,
Hơn đứt Singapore.
Bangkok gọi bằng cụ,
Nói gì thằng In-đô.
Xem ảnh Sài Gòn cũ,
Vào những năm sáu mươi,
Thấy phố rộng, sạch đẹp,
Nhiều xe máy, xe hơi.
Giờ Sài Gòn, thật tiếc,
Thua đứt Singapore.
Gọi Bangkok bằng cụ.
Thua cả thằng In-đô.
Tự nhiên thương và nhớ
Hòn ngọc ấy Viễn Đông.
Sài Gòn của người khác,
Thế mà thấy chạnh lòng.
GỬI HAI CHÁU CHIP VÀ MAY
Ông có thể bảo đảm
Với cháu Chip và May,
Rằng hai cháu có thể
Rất tự hào sau này,
Rằng Bà Ngoại rất đẹp.
Còn Ông, tuy điên điên,
Nhưng làm thơ cũng được,
Đặc biệt, thích cho tiền.
Nhân tiện nhắc các cháu:
Mỗi lần Bà cho quà,
Là tiền của Ông đấy,
Vì Ông đưa cho Bà.
Vậy Ông muốn các cháu,
Theo đúng lẽ tự nhiên,
Yêu Ông hơn Bà nhé.
Là vì Ông chi tiền!
ĐẠI THI HÀO
Nguyễn Du, nhà thơ lớn,
Với tác phẩm Truyện Kiều,
Nhà thơ tôi thích đọc
Và yêu mến, có điều,
Gọi nhà thơ thì được.
Nhà thơ lớn - ô-kê.
“Thi hào” thì hơi quá.
“Đại thi hào” thì ghê.
Nguyễn Du, nhà thơ lớn,
Nhà thơ của quê tôi.
Chữ “nhà thơ” cao quí
Cũng sang trọng lắm rồi.
Sang như nhà thơ Goethe,
Như Puskin, Heine,
Shakespeare và Frost…
Tất cả đều nhà thơ.
Thế mà ta, người Việt,
Cứ là phải thi hào.
Thậm chí chưa thấy đủ,
Nên mới “đại thi hào”.
*
Thơ “đại thi hào” ấy,
Thơ “đại thi hào” ấy,
Thì chín trong mười người
Có lẽ chưa hề đọc.
Người Việt thật buồn cười.
HAI MẶT
Nhiều “nhân sĩ yêu nước”
Trong quán nhậu, hàng ngày
Chửi đảng và chính phủ.
Chửi hay như hát hay.
Họ đang “bức xúc” lắm
Với thế thái, nhân tình.
Nhưng cái “bức xúc” ấy
Chỉ giữ lại cho mình.
Là vì lên đài báo,
Cũng chính những người này
Khen đảng và chính phủ.
Khen hay như hát hay.
Người ta chỉ một mặt.
Các ông này lại hai.
Một mặt ở quán nhậu.
Một mặt trên báo đài.
GLEEN GOULD
Năm một chín sáu tám,
Glenn Gould được mời
Đến nước Nga biểu diễn,
Tuổi mới hơn ba mươi.
Lúc ấy, ông còn trẻ
Đã nổi tiếng thiên tài.
Một nghệ sĩ lập dị,
Chơi đàn không giống ai.
Khi chơi, ông thường hát,
Ngoẹo đầu rồi vung tay.
Cũng chướng, nhưng phải chịu,
Vì ông chơi rất hay.
Ra đón, người hâm mộ
Chen vòng trong, vòng ngoài.
Ông vờ như không thấy,
Không hề bắt tay ai.
Khách sạn ông sẽ ở -
Tòa tháp “Ucraina”,
Thuộc vào loại tốt nhất,
Bên sông Matxcơva.
Thế mà ông nhăn mũi,
Bảo không hợp vệ sinh,
Rồi lên xe, bắt chở
Về sứ quan nước mình.
Nhà tổ chức khó chịu.
Người hâm mộ thở dài.
Có người muốn trả vé,
Không nghe “ông thiên tài”.
Nhưng rồi không ai trả.
Mọi người vẫn chen nhau
Mua vé chui, vào rạp,
Để kính cẩn cúi đầu
Trước một người vĩ đại,
Một nghệ sỹ thiên tài,
Dù khó chịu, lập dị
Và chơi không giống ai.
*
Tôi, ngẫu nhiên, từng ở
Khách sạn “Ucraina”.
Nhớ Glenn Gould, tư lự
Ngắm sông Matxcơva.
Cũng nhiều lần suýt khóc,
Nghe tiếng đàn ông chơi,
Đặc biệt nhạc của Bach,
Thánh thiện đến tuyệt vời.
Gleen Gould không khiêm tốn,
Lập dị và chơi ngông?
Người khác tôi không biết.
Tôi thì nghĩ là không.
Với tôi, không quan trọng
Ông cư xử thế nào.
Quan trọng là nghệ sĩ,
Tiếng đàn ông ra sao.
Những con người vĩ đại,
Hiểu rõ giá trị mình,
Có thể và được phép
Khác những người xung quanh.
ĐẤU GIÁ ĐỨNG ĐƯỜNG
Tôi nghe người ta nói,
Không biết có đúng không,
Rằng cái chức đội trưởng
Ở các chốt giao thông
Là phải đấu giá đấy.
Mà tỉ tỉ, nghìn nghìn.
Để đứng đường chang nắng,
Để “dân yêu”, “dân tin”.
Đấu xong, với người thắng
Thì việc làm đầu tiên,
Các bác cũng thừa biết,
Là phải thu lại tiền.
Nên ngày đêm hăng hái
Đứng đường “phục vụ dân”.
Nhanh chóng hoàn được vốn,
Còn dôi ra nhiều lần.
Tiếp đến là người khác:
“Bây giờ đến lượt tao.
Tao cũng muốn phục vụ.”
Lại đấu giá, giá cao.
Tiền đấu cho ai nhỉ?
Cho người không đứng đường,
Là thủ trưởng các cấp,
Có thể tới trung ương.
Vậy là quan đầy tớ
Ai ai cũng có phần.
Quan lớn thì phần lớn.
Chỉ khốn khổ thằng dân.
Tôi nghe nói như thế,
Không thêm bớt tẹo nào,
Đề nghị ngay lập tức
Phải điều tra xem sao.
Nếu đúng thì chấn chỉnh.
Lệnh, từ nay công an
Không được phạt vô cớ
Và vòi tiền của dân.
Nếu sai thì lập tức
Cho mở tòa án binh,
“Cẩu đầu trảm” những kẻ
Vu khống đầy tớ mình.
*
Phần tôi, phải nói thật,
Tôi thấy công an ta
Cũng còn nhiều người tốt,
Biết kính trọng người già.
Nói chung là lịch sự,
Có lý và có tình.
Nếu ai đó hư hỏng,
Lỗi do cơ chế mình.
MẶT NẠ
Để chống lại giả dối,
Dân Đại Việt lâu nay
Buộc phải đeo mặt nạ,
Vô cảm và khá dày.
Dưới cái mặt nạ ấy
Có thể là thờ ơ,
Căm thù hay khinh bỉ,
Hay hy vọng đợi chờ.
Nhưng chắc chắn dưới nó,
Không chỉ thịt và da,
Mà còn có ý nghĩ
Đạn không thể xuyên qua.
ĐẮT GẤP BA LẦN MỸ
Lại lọ mọ lên mạng.
Đọc, và lại giật mình.
Không giật mình sao được:
Bộ trưởng Bùi Quang Vinh
Đã công khai thừa nhận
Đường cao tốc ở ta
Đắt gấp ba ở Mỹ,
Hơn gấp hai Trung Hoa.
Mà cái gấp ba ấy
Hôm nay vừa làm xong,
Ngày mai đã lún sập,
Hay mặt nhựa đã bong.
Mỹ là nước đắt đỏ,
Lương cao, vật liệu cao.
Thế mà nó thì rẻ,
Ta thì đắt. Vì sao?
Vì, theo ông bộ trưởng,
Mấy thằng chủ đầu tư,
Thằng tư vấn, giám sát,
Tức là bọn quan hư,
Bắt tay nhau đội giá
Mà không sợ vào tù,
Vì biết không ai trị.
Không ăn có mà ngu.
Số tiền chênh lệch ấy,
Tức là hai phần ba
Của nghìn nghìn, tỉ tỉ
Được quan đem mua nhà,
Mua chân dài, hoa hậu,
Rồi nhảy múa, ăn chơi.
Công khai và trắng trợn
Trước con mắt mọi người.
Đảng biết, nhà nước biết.
Chủ tịch Nguyễn Sinh Hùng
Thậm chí còn tức giận
Đến mức suýt phát khùng.
*
Xin hỏi ông bộ trưởng:
Sao ông chịu khoanh tay?
Xin hỏi ông xây dựng:
Sao có chuyện thế này?
Là công bộc, đầy tớ,
Các ông được dân nuôi
Để lãnh đạo tử tế,
Mà lãnh đạo như buồi.
Tôi, người dân, xót của,
Nói với ông điều này:
Các ông làm ăn thế,
Thì để người khác thay.
KHI…
Khi nhà nước thông báo
Sẽ không tăng giá xăng,
Thì yên tâm, sớm muộn,
Giá xăng dầu sẽ tăng.
Khi lương ít, học dốt,
Mà có cả núi tiền,
Thì đó là dấu hiệu
Quan tham nhũng, tất nhiên.
Khi một anh non choẹt
Được bổ làm quan to,
Thì anh non choẹt ấy
Chắc chắn đang có ô.
Khi một quan nào đó
Chết, cần người lên thay,
Thì chắc chắn sẽ có
Đấu giá chức quan này.
Khi nợ xấu được báo
Trên dưới ba phần trăm,
Thì chắc chắn nợ xấu
Phải gấp bốn, gấp năm.
Khi công an, quản lý
Đến quán, nói tào lao,
Thì chủ quán phải biết
Mà chuẩn bị phong bao.
Khi giáo dục cải cách
Kiểu “đồng loạt ra quân”,
Thì cái “cải cách” ấy
Chỉ đốt tiền của dân.
Khi cơ quan nhà nước
Quảng cáo tuyển nhân viên -
Một, nhân viên đã tuyển.
Hai, phải đút lót tiền.
Khi… mà thôi, nhiều lắm.
Có mà nói suốt ngày.
Nước ta lắm sự lạ.
Lạ và buồn lắm thay.
XIN ĐỂU
Dân ta, ngoài thuế, phí,
Phải chịu thêm thằng này.
Tức là thằng xin đểu.
Xin gần như hàng ngày.
Bạn khai trương quán phở.
Lập tức ngày hôm sau
Sẽ có người kéo đến,
Mà đông như ruồi bâu.
Nào công an sắc phục,
Nào dân phòng bình thường,
Nào đủ các loại Hội,
Nào quản lý thị trường…
Đến, câu trước chào hỏi.
Câu sau là xin tiền,
Với lý do này nọ.
Không cho là không yên.
Làm ăn đang thua lỗ,
Muốn dẹp tiệm cho xong.
Thế mà phải nhẫn nhục
Tiếp mấy bà, mấy ông.
Bạn ngồi trong phòng kín,
Khóa những ba khóa liền.
Thế mà vẫn không thoát
Nạn bấm chuông xin tiền.
Luất pháp không cho phép,
Người ta vẫn cứ xin.
Nên mới gọi xin đểu.
Đểu đến mức khó tin.
Trải nghiệm này cay đắng
Không riêng của mình ai.
Giờ nước ta thế đấy.
Chỉ còn biết thở dài.
THUẾ
Dân tham là một nhẽ.
Nhà nước mà cũng tham.
Tôi thấy chẳng ai khổ
Như thằng dân Việt Nam.
Tôi cứ có cảm giác
Như nhà nước của tôi
Đang tận thu thuế, phí,
Cho đến chết mới thôi.
Khoảng năm trăm loại thuế
Đang đổ lên đầu dân.
So với thời Pháp thuộc
Chắc chắn gấp
nhiều lần.
Ừ, dân phải nộp
thuế
Để phát triển
dài lâu.
Nhưng tiền thuế
khủng ấy
Rốt cục đã đi
đâu?
Phát triển đâu
chưa thấy.
Chỉ thấy quan
của ta
Đang bòn rút,
vơ vét
Để mua xe, mua
nhà.
Mà chúng, bọn
quan ấy,
Như dòi bọ, cực
nhiều.
Một xã cả trăm
đứa.
Cả nước thì bao
nhiêu?
Cái bọn dòi bọ
ấy,
Chỉ biết phá và
ăn.
Chúng là người
nhà nước,
Không phải
người của dân.
Nhà nước nói
thu thuế
Vì quốc kế, dân
an.
Mà sao đồng
tiền thuế
Lại chui vào
túi quan?
Đừng giả vờ
không biết.
Người dân chán
lắm rồi.
Chán đến không
thèm nói,
Không nghe lời
đãi bôi.
Cẩn thận, thưa
nhà nước,
Đừng bòn rút
từng xu,
Kẻo thằng dân
chết hết,
Hỏi còn ai mà
thu?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét