TẤN VĂN CÔNG
Sự
tích Tết Bánh Trôi, Bánh Chay
Tấn Văn Công là một
Trong Ngũ Bá Xuân Thu,
Sáu ông vua nổi tiếng,
Các chư hầu Nhà Chu.
Ông có tài thao lược,
Đao kiếm cũng tinh thông.
Rồi nổi lên xưng bá
Cùng vua Tề Hoàn Công.
Tên ông gắn với Tết
Bánh trôi và bánh chay,
Hay còn gọi Hàn Thực.
Truyền thuyết kể thế này:
*
Đời Xuân Thu, vua Tấn
Gặp nạn, sống lưu vong,
Hết Tề rồi đến Sở,
Hết Tây lại về Đông.
Có một người hiền sĩ
Tên là Giới Tử Thôi,
Theo vua, giúp mưu kế,
Theo vua, giúp mưu kế,
Chia hoạn nạn, và rồi,
Một lần nọ, đói quá,
Chẳng còn gì để ăn,
Ông tự mình xẻo thịt,
Một miếng ở bắp chân.
Lặng lẽ, ông đem nướng
Rồi mời Tấn Văn Công.
Ăn hết vua mới biết,
Rất cảm kích trong lòng.
Mười chín năm phiêu bạt,
Giới Tử Thôi theo ngài.
Cho đến khi vua Tấn
Lần nữa được lên ngai.
Ngài ban thưởng hậu hĩnh
Cho quan và bầy tôi.
Thế mà, thật đáng trách,
Lại quên Giới Tử Thôi.
Ông không chút oán hận,
Nghĩ mình nghĩa trả xong,
Bèn vào rừng ở ẩn
Cùng mẹ già của ông.
Khi vua Tấn chợt nhớ,
Liền mời ông vào cung.
Giới Tử Thôi không chịu,
Bất dắc dĩ, cuối cùng
Vua cho người phóng lửa
Đốt cháy khu rừng già,
Với hy vọng nhờ thế
Giới Tử Thôi sẽ ra.
Nhưng ông vẫn cố thủ.
Cả hai mẹ con ông
Cả hai mẹ con ông
Ôm nhau chịu chết cháy.
Vua rất đỗi đau lòng.
Ngài bèn cho lập miếu
Thờ cũng ông đêm ngày.
Đồng thời ban chiếu chỉ
Cấm dân chúng từ nay
Không ai được nhóm lửa
Ngày mồng Ba tháng Ba,
Để nhớ gương tuẫn tiết
Của ông và mẹ già.
Từ đó dân nước Tấn
Không nhóm lửa ngày này,
Phải ăn thức ăn nguội.
Phong tục ấy đến nay
Còn giữ ở Trung Quốc
Và cả Việt Nam ta,
Thành Tết ăn bánh nguội
Ngày mồng Ba tháng Ba.
SỞ TRANG VƯƠNG
Theo truyền thuyết kể lại,
Một lần Sở Trang Vương
Mở tiệc lớn khoản đãi
Các quan và dân thường.
Đang vui thì gió lớn
Thổi tắt nến, bất thần,
Có vị quan nào đấy
Kéo áo một cung tần.
Nàng này túm, kéo đứt
Dải mũ của ông ta,
Rồi cúi xin vua Sở
Trừng phạt kẻ dâm tà.
“Hắn làm điều sàm sỡ.
Dải mũ của hắn đây.
Mũ ai không có dải
Thì đúng là tên này!”
Sở Trang Vương nghĩ bụng:
“Quá chén, quan của ta
Say, nhưng sao nỡ giết
Vì miệng lưỡi đàn bà?”
Rồi ngài liền tuyên bố:
“Ta mở tiệc đêm nay,
Ai chưa đứt dải mũ
Là chưa vui, chưa say!”
Các quan nghe, nhất loạt
Dựt dải mũ trên đầu.
Nên khi đèn thắp sáng,
Mũ ai cũng như nhau.
Bữa tiệc vui đêm ấy
Vẫn tiếp diễn như thường.
Không ai bị trị tội
Nhờ mưu Sở Trang Vương.
Hai năm tiếp, nước Sở
Và nước Tấn đánh nhau.
Có một vị tướng trẻ
Luôn liều chết đi đầu.
Người này rất dũng cảm,
Đã nhiều lần cứu vua.
Một phần cũng nhờ thế
Mà Sở thắng, Tấn thua.
Lần nọ, trong tiệc rượu,
Vua Sở hỏi người này:
“Ta không hề biệt đãi,
Mà sao ngươi xưa nay
Lại hết lòng phụng sự,
Cứu mạng ta nhiều lần?”
Người kia cúi đầu đáp:
“Dạ muôn tâu, vì thần
Đội ơn lớn bệ hạ
Đã tha tội chém đầu
Vì kéo áo mỹ nữ.
Ân đức nặng và sâu.”
CẢM ƠN
Sáng, cháu gọi, mở mắt,
Thấy mình nằm trên giường.
Rồi vui, vẫn còn sống
Và khỏe mạnh bình thường.
Vui nữa - chưa bị bắt
Vì đã viết nhiều bài
Chỉ trích đảng, chính phủ.
Có thể chỉ trích sai.
Vậy là phải thừa nhận
Rằng chúng ta ngày nay
Có tự do, dân chủ.
Chí ít, ở mức này.
Cảm ơn đảng, chính phủ
Không nặng tay như xưa.
Chí ít đã cho nói,
Dẫu chỉ mức vừa vừa.
GỬI ĐẠI GIA LÊ ÂN
Chiếc giường giá sáu tỉ.
Cảm ơn bác Lê Ân.
Vì bác đã đóng thuế
Một tỉ rưỡi cho dân.
Nước ta vậy mà oách,
Dám xài siêu, siêu giường.
Có tiền, bác chơi thế,
Tôi thấy cũng bình thường.
Chúc bác ngủ ngon giấc
Trên chiếc siêu giường này.
Hôm nào không ngủ được,
Bác cứ báo tôi hay.
Sắp tới tôi Nam Tiến
Với cháu con của mình.
Nhà Seaview bên cạnh,
Sát vườn hoa Chí Linh.
Tôi và bác đàm đạo
Chuyện thơ, chuyện đời thường.
Nếu được, bác cho phép
Tôi ngồi thử mép giường.
Lần nữa cảm ơn bác
Dám chịu chi, chịu chơi,
Nộp thuế một tỉ rưỡi,
Cũng là giúp nhiều người.
NGƯỜI ĐẸP NGỦ TRONG RỪNG
Xưa, ở vương quốc nọ,
Sau bao ngày chờ mong
Bà chính phi hoàng hậu
Đã sinh hạ cho chồng
Một bé gái xinh đẹp,
Dịu dàng như bông hoa,
Đôi mắt như sao sáng,
Tên là Aurora.
Vua liền mở đại tiệc,
Cho mời ba bà tiên
Đến ban phước cho cháu.
Ba bà tiên rất hiền.
Các bà tặng cháu bé
Những món quà tuyệt vời,
Cùng lời chúc chóng lớn
Và hạnh phúc nhất đời.
Bỗng một mụ phù thủy,
Tên là Maleficent
Xuất hiện trong bữa tiệc,
Khăn và áo đều đen.
Mụ phù thủy tức giận
Vì không được vua mời.
Tức là xem thường mụ.
Một mối thù nhớ đời.
Mụ liền vung chiếc đũa,
Đưa ra một lời nguyền,
Rằng lên mười sáu tuổi,
Cô công chúa dịu hiền
Sẽ bị mũi thoi nhọn
Đâm vào đầu ngón tay.
Không thuốc nào chữa được.
Công chúa sẽ chết ngay.
Một bà tiên đã nguyện
Để hóa giải lời nguyền,
Rằng nàng sẽ không chết,
Mà đơn giản ngủ yên.
Một giấc ngủ êm dịu,
Với hơi thở đều đều.
Nàng sẽ tỉnh khi nhận
Cái hôn của người yêu.
Lo lắng cho con gái,
Vợ chồng vua yêu cầu
Ba bà tiên tốt bụng
Nhận làm mẹ đỡ đầu
Và đưa công chúa nhỏ
Vào nuôi dưỡng trong rừng.
Tránh mặt mụ phù thủy,
Luôn để ý, canh chừng.
Ba bà tiên giả dạng
Làm những người nông quê,
Tránh không dùng pháp thuật
Để chống lại mụ kia.
Trong khu rừng vắng vẻ,
Aurora lớn lên,
Như một cô thôn nữ,
Tươi trẻ và hồn nhiên.
Nàng cũng không hề biết
Rằng mình là con vua.
Càng lớn càng xinh đẹp,
Dẫu bề ngoài quê mùa.
Như mọi cô gái khác,
Nàng bắt đầu mong chờ
Một hoàng tử xinh đẹp,
Tài ba và mộng mơ.
Đúng năm mười sáu tuổi,
Do lỗi của bà tiên,
Tung tích nàng bị lộ,
Và tiếc thay, lời nguyền
Của mụ già phù thủy
Thành hiện thực, vội vàng,
Mũi một con thoi nhọn
Đâm đứng ngón tay nàng.
Lập tức nàng ngất lịm
Trong giấc ngủ triền miên
Giữa khu rừng hoang vắng,
Vương quốc của thần tiên.
Các bà tiên làm phép,
Để cả vương quốc này
Cũng chìm trong giấc ngủ,
Dịu êm và dài ngày.
*
Một hoàng tử xinh đẹp,
Có tài và thông minh,
Từ lâu bị phù thủy
Giam trong lâu đài mình.
Chàng tên là Phillip,
Thà chết không nhật lời
Lấy mụ già làm vợ.
Thà bị giam suốt đời.
Ba bà tiên hiền hậu
Quyết định cứu giúp chàng.
Với hy vọng hoàng tử
Có thể đánh thức nàng.
Hay tin hoàng tử trốn,
Mụ phù thủy gian tà
Dựng một rừng gai nhọn,
Nhưng chàng vẫn vượt qua.
Mụ hóa phép làm núi,
Làm lửa cháy, làm sông.
Nhưng vô ích, rồi mụ
Hóa thành một con rồng.
Con rồng và hoàng tử
Suốt nhiều ngày đánh nhau.
Cuối cùng mụ phù thủy
Bị chàng chém đứt đầu.
Ba bà tiên làm gió
Đưa chàng về khu rừng
Nơi người đẹp đang ngủ,
Cuộc sống như đang ngừng.
Nhưng người đẹp vẫn đẹp,
Như bông hoa dịu hiền.
Hoàng tử yêu say đắm
Từ cái nhìn đầu tiên.
Chàng lặng lẽ cúi xuống
Hôn lên đôi môi nàng.
Lập tức nàng tỉnh dậy,
Với đôi mắt ngỡ ngàng.
Cả vương quốc bừng tỉnh.
Cây cối lại xanh tươi.
Khu rừng già đầy ắp
Tiếng hát và tiếng cười.
Hoàng tử và công chúa
Được làm lễ thành hôn.
Một tiệc cưới vĩ đại
Đúng vào đêm trăng tròn.
Ba bà tiên nhân hậu
Vui chung với mọi người.
Hoàng tử và công chúa
Sống hạnh phúc trọn đời.
TIÊU TIỀN NHƯ THẾ NÀO
Có một tỉ phú Mỹ,
Khi hết tiền, cuối đời,
Nói một nửa gia sản
Ông chi cho ăn chơi,
Cờ bạc và em út…
Và rằng khoản tiền này
Chi đúng và hữu ích.
Còn nửa kia, tiếc thay,
Chi cho cái vớ vẩn,
Như đầu tư, kinh doanh.
Mệt người và buồn chán.
Mà rồi việc không thành.
Nghĩ thế nên ông chết
Hạnh phúc và thảnh thơi,
Vì một nửa gia sản
Đã chi cho ăn chơi.
PS
Câu chuyện này có thật,
Tôi chép lại hôm nay,
Không định khuyên các bác
Tiêu tiền như ông này.
Nhưng nếu có tiền bạc,
Đừng ky bo làm gì.
Đời này sống được mấy.
Sướng được thì sướng đi.
NHÀ VUA VÀ ĐÔI GIÀY
Xưa, có ông vua nọ
Làm một chuyến vi hành
Tới các vùng hẻo lánh
Trong vương quốc của mình.
Thay cho việc cưỡi ngựa,
Ngồi kiệu hay đi xe,
Vua quyết định đi bộ,
Hệt như bác nhà quê.
Đường khó đi, đầy sỏi
Và đá nhọn như chông,
Nên một lúc vua mệt,
Và rất không hài lòng.
Ngài về cung, ra lệnh
Lấy da thuộc thật mềm
Trải kín đường trong nước
Để vua đi cho êm.
Các quan nghe, kinh sợ,
Gãi tai rồi gãi đầu:
Tức phải giết hàng triệu
Con bò và con trâu!
Lệnh vua không thể trái.
Làm thế nào bây giờ?
Trong khi đang bối rối,
Có anh hầu bất ngờ
Đưa ra một ý tưởng
Rất thông minh thế này:
Thay cho việc giết mổ
Triệu gia súc kéo cày,
Để lấy da phủ kín
Tất cả mọi con đường,
Vua có thể đơn giản
Cắt miếng da bình thường
Khâu thành đôi giày nhỏ
Đế da được thuộc mềm.
Đường có xấu đến mấy,
Vua đi vẫn thấy êm.
Vua nghe, rất ưng ý,
Liền ra lệnh làm ngay.
Hàng triệu con gia súc
Thoát chết nhờ anh này.
*
Qua đây ta học được
Một bài học thông minh:
Muốn mọi thứ tốt đẹp,
Phải thay đổi từ mình!
LỜI THỊ PHI
Trong một lần nhàn nhạ,
Vua Đường, Đường Thái Tông
Hỏi một vị quan lớn
Trong cận thần của ông:
“Khanh là người chính trực,
Vì sao ta vẫn nghe
Thiên hạ hay đàm tiếu
Đủ các lời khen chê?”
“Dạ, muôn tâu bệ hạ,
Mùa xuân, có mưa phùn.
Cỏ cây mừng, xanh tốt,
Nhưng đường xá lấm bùn.
Mùa thu, trăng sáng đẹp,
Đẹp lòng các thi nhân.
Nhưng với bọn đạo chích
Thì hết đường làm ăn.
Người làm muối, ta biết,
Chỉ mong trời nắng to.
Nhưng nắng là bất hạnh
Với những người bán ô.
Tâu bệ hạ, trời đất
Vốn công bằng xưa nay
Mà người yêu, người ghét,
Vậy thì hạ thần này
Hỏi làm sao tránh được
Bị người đời thị phi.
Lời thị phi xúc xiểm
Không chừa ai, chừa gì.
Lời thị phi độc ác,
Như rắn độc ở đời.
Vua nghe, trung thần chết.
Dân nghe, người hại người.
Hạ thần mong bệ hạ
Đừng quan tâm làm gì.
Bệ hạ, đấng minh trực,
Đừng nghe lời thị phi.
CÔNG LÝ VÀ “ĐẠI CỤC”
Một vụ tham nhũng lớn,
Ăn chặn tiền trẻ con,
Truy đúng người, đúng tội,
Đủ bằng chứng hùng hồn.
Thế mà lãnh đạo quyết
Không khởi tố vụ này
Vì “lợi ích đại cục”.
Lãnh đạo ta thật hay.
Không thể không văng tục,
Rằng lãnh đạo, cỡ to,
Tầm “đỉnh cao trí tuệ”,
Mà ngu như con bò.
Một, bò mới không hiểu
Không có “đại cục” nào
Đứng cao hơn công lý.
Đúng là chuyện tầm phào.
Hai, cái “đại cục” ấy,
Người ta biết từ lâu,
Quan đưa ra mục đích
Nhằm bảo vệ cho nhau.
Ba, coi thường công lý.
Ngẫm mà thấy đau lòng.
Thành ra luật thì có
Mà rồi cũng như không.
Ra vậy, các bác ạ.
Tiền thuế của đồng bào
Nuôi hạng người thế đấy.
Các bác tính thế nào?
LỢN VÀ BÒ
Một ông nhà giàu nọ
Thích khoe với mọi người:
“Tôi làm giàu, khi chết,
Để lại hết cho đời!”
Có cụ già nghe thế,
Bèn đáp lại thế này:
“Được, nhưng nghe tôi kể
Câu chuyện nhỏ sau đây.
Xưa có một con lợn
Ở chung với con bò.
Lợn thường bị bỏ đói,
Còn bò thì ăn no.
Lợn kêu: “Sao ông chủ
Nỡ đối xử cách này?
Không lẽ vì anh bạn
Cho họ sữa hàng ngày?
Tôi cũng đâu thua kém.
Khi tôi chết, biết không,
Tôi cho họ tất cả,
Thịt, da và bộ lòng.”
“Khác nhau là chỗ ấy.
Khác giữa lợn và bò.
Tôi cho lúc đang sống.
Anh thì chết mới cho.”
BÀI HỌC TỪ THIÊN NHIÊN
Ở vùng đất Do Thái
Và người Palestin
Có hai biển hồ lớn,
Cũng khác hai cái tên.
Một hồ gọi Hồ Chết.
Chết vì nước trong hồ
Mặn, không gì sống nổi,
Thậm chí cả con sò.
Hồ kia thì ngược lại,
Tên là Ga-li-lê,
Nước ngọt và mát lạnh,
Nên sự sống tràn trề.
Cả hai biển hồ ấy
Nhận nước một dòng sông,
Sông Jordan nổi tiếng
Thơ mộng và xanh trong.
Có điều dòng nước ấy
Hồ Chết nhận vào mình,
Giữ lâu, thành nước mặn,
Không chia cho xung quanh.
Trong khi hồ nước khác,
Hồ nước Ga-li-lê,
Lại hào phóng phân phát
Cho sông, suối và khe.
Thành ra nước luôn chảy.
Mang sự sống muôn nơi,
Cho những đồng lúa mạch,
Muông thú và con người.
*
Ta học được bài học
Từ chuyện hai biển hồ:
Sự sống và hạnh phúc -
Không chỉ nhân, mà cho.
NELSON MANDELA
Một con người vĩ đại
Vừa từ giã chúng ta.
Cúi thấp đầu vĩnh biệt
Nelson Mandela.
Một lãnh tụ vĩ đại
Đã suốt đời hy sinh
Vì tự do, nhân phẩm
Của người dân nước mình.
Suốt đời ông chiến đấu
Chống phân biệt màu da.
Thành công, ông hòa giải,
Không phân biệt màu da.
Kính trọng cả dân tộc
Đã sinh Mandela.
Ông chết, rất giản dị,
Được chôn ở quê nhà.
NHỮNG CÂU NÓI NỔI TIẾNG
CỦA NELSON MANDELA
“Có
người đã gục ngã
Trước thử thách, gian nan.
Nhưng có người cứng cáp
Nhờ thử thách, gian nan.”
*
“Lòng tốt của ai đó
Có thể bị che mờ.
Dẫu khó khăn, lòng tốt
Không lụi tắt bao giờ.”
*
“Nước không có dân chủ,
Sẽ không có hòa bình”.
Mọi lời nói hoa mỹ
Chỉ lừa người, lừa mình.
*
“Sự bình đẳng xã hội,
Qua kiểm chứng bao đời,
Là cơ sở duy nhất
Của hạnh phúc con người.”
*
“Người lãnh đạo đích thực
Là người dám, khi cần,
Hy sinh hết tất cả
Vì tự do nhân dân.”
*
“Tôi chỉ có thể nói
Những gì tôi đã làm
Do lương tâm, đạo đức
Bắt buộc tôi phải làm.”
*
“Tôi buộc phải thừa nhận
Tôi không có quyền nào
Để phán xét người khác
Dẫu tôi đúng thế nào.”
*
“Chúng ta chỉ mong muốn
Một xã hội hài hòa,
Mọi người thôi suy nghĩ
Căn cứ theo màu da.”
*
“Sự hòa giải dân tộc
Là mọi người chung tay
Khắc phục và sửa chữa
Sự bất công trước đây.”
*
“Nếu buộc phải làm lại
Những gì tôi đã làm,
Chắc chắn tôi làm lại
Những gì tôi đã làm.
Những ai yêu công lý,
Tự cho mình là người,
Tôi nghĩ rằng cả họ
Cũng sẽ làm như tôi.”
*
“Có thể chết thanh thản
Một người dám hy sinh,
Làm những gì cần thiết
Cho nhân dân của mình.”
*
“Tự do không đơn giản
Phá bỏ hết xích xiềng,
Mà biết sống, tôn trọng
Tự do của láng giềng.
*
“Tôi chỉ nghỉ một lát,
Rồi tiếp tục đấu tranh,
Vì Tự Do, Trách Nhiệm
Xưa nay luôn đồng hành.”
*
“Tôi bị tống vào ngục
Không vì việc tôi làm.
Mà vì cách tôi nghĩ,
Vì khát vọng, lương tâm.”
PHÚC LỘC LÂU DÀI
Một bác nhà giàu nọ
Xin thiền sư Sengai
Đầu năm, cho mấy chữ
Về phúc lộc lâu dài.
Thiền sư lấy tờ giấy,
Nắn nót viết một dòng:
“Cha, con, rồi cháu chết.”
Lặng lẽ đưa cho ông.
Bác nhà giàu tức giận:
“Tôi là một người ngay,
Đến xin chữ phúc lộc.
Sao ngài viết thế này?”
Thiền sư bình thản đáp:
“Tôi chẳng dám trêu ông.
Ông hỏi xin phúc lộc,
Lại lâu dài, đúng không?
Thì đây, tôi cho chữ.
Đúng những cái ông cần.
Cha, con, rồi cháu chết.
Tuần tự và dần dần.
Phúc lộc ông ông hưởng,
Rồi đến lượt cháu con.
Lâu dài và bền vững,
Đúng qui luật càn khôn.
Được thế là hạnh phúc,
Ai cũng thấy vui lòng.
Hay ông muốn ngược lại,
Con cháu chết trước ông?
VUA HỀ CHARLIE
Người ta kể, lần nọ
Ông vua hề Charlie
Tới một vùng hẻo lánh,
Nơi đang có cuộc thi.
Thi gì? Thi tìm chọn
Một người giống như ông,
Đóng làm Charlie giả,
Mua vui cho đám đông.
Ông đăng ký tham dự.
Vượt qua được vòng đầu.
Nhưng dù rất cố gắng,
Ông rớt ở vòng sau.
Vậy là ông không giống
Ông vua hề Charlie.
Thì xem người ta diễn.
Hỏi còn biết làm gì?
*
Một bài học đáng nhớ:
Trong con mắt người đời,
Bạn chưa hẳn là bạn,
Dù có giỏi bằng mười.
DI TỬ HÀ
Ngày xưa, vua nước Vệ
Rất yêu Di Tử Hà,
Luôn hào phóng ban thưởng
Cả lời khen, cả quà.
Có luật, ai ăn trộm
Xe quan hay xe dân,
Sẽ bị đánh, sau đó
Bị chặt một bàn chân.
Một hôm, mẹ ốm nặng,
Đêm khuya, Di Tử Hà
Không còn kịp bẩm báo,
Lấy xe vua về nhà.
Mấy hôm sau vua Vệ
Khen rằng ông có tình,
Có hiếu với cha mẹ
Mà không nghĩ đến mình.
Lần khác, trong vườn uyển,
Vua ăn đào, thấy chua.
Ông ăn đúng quả ngọt,
Còn một nửa, dâng vua.
Vua khen ông tốt bụng.
Miếng ăn ngon trên tay
Mà biết nhường người khác.
Thật hiếm có việc này.
Nhưng mấy năm sau đó,
Mặc dù Di Tử Hà
Vẫn không hề thay đổi,
Vua Vệ ghét ông ta.
Một hôm, nhân phạm lỗi,
Vua ra lệnh chém đầu,
Vì tội xưa hỗn láo
Mượn xe mà không tâu.
Hơn thế, đáng tội chết
Vì phạm tội khi quân.
Quả đào đang ăn dở
Mà dám mời vua ăn.
*
Câu chuyện này tôi trích
Trong Cổ Học Tinh Hoa.
Quả thật không khó lắm
Rút bài học: Đó là
Cùng một người, một việc,
Hoàn toàn không khác nhau.
Khi yêu thì ban thưởng.
Khi ghét thì chém đầu.
MỘT NGHÌN CON HẠC GIẤY
Có chàng trai Nhật nọ
Gấp tặng cho người yêu
Một nghìn con hạc giấy,
Không ít, cũng không nhiều.
Vì đó là mong muốn
Của cô gái yêu chàng.
Một cô gái xinh đẹp,
Nết na và dịu dàng.
Lúc ấy chàng nghèo lắm.
Nhân viên một công ty.
Ngoài trái tim say đắm,
Chàng không có cái gì.
Một hôm, cô gái nói
Nàng phải ra nước ngoài,
Không bao giờ trở lại,
Và rằng đời còn dài.
Chàng phải yêu người khác,
Đừng chờ nàng làm gì.
Biết mình phận nghèo đói,
Chàng chấp nhận chia ly.
Chàng lao vào công việc
Để quên bớt buồn đau.
Rồi Số Phận cười mỉm,
Rồi chàng trở thành giàu.
Một hôm, trời mưa gió,
Trong chiếc xe loại sang,
Chàng bỗng thấy bố mẹ
Cô gái từng yêu chàng.
Hai cụ đang đi bộ
Giữa gió mưa dầm dề.
Chàng bước xuống, hỏi chuyện,
Rồi mời cùng lên xe.
Chàng xin phép chở họ
Đi đến nơi cần đi.
Một lúc sau thì tới
Nghĩa trang Koiichi.
Ở đấy, từ bia mộ
Cô gái chàng đã yêu
Đang nhìn chàng âu yếm
Sau những sợi mưa chiều.
Giờ thì chàng đã hiểu
Rằng nàng chẳng đi đâu,
Và biết mình sắp chết
Vì căn bệnh bạch cầu.
Nàng buộc phải nói dối,
Khích lệ chàng vươn lên.
Rất lâu chàng đã khóc.
Hai cụ già đứng bên.
THƯ CĂN DẶN CON CỦA MỘT CHÍNH KHÁCH
Đây
là lá thư của ông Tôn Vận Tuyền, một chính khách nổi tiếng của Đài Loan gửi các
con ông lúc còn sống. Lá thư là sự đúc kết kinh nghiêm từ cuộc đời của ông.
Chào các con thân mến.
Khi viết những dòng này,
Bố dựa trên nguyên tắc
Rằng ta sống hôm nay
Không một ai biết trước
Sống hoặc chết lúc nào.
Vậy có gì cứ nói.
Nói sớm cũng không sao.
Bố nói còn bởi lẽ,
Những điều này tâm tình
Không ai khác ngoài bố
Nói với các con mình.
Đó là những đúc kết
Bố chắt lọc xưa nay.
Thì bố cứ dặn trước.
Hãy nhớ những điều này.
*
Một, ai đó đối xử
Không tốt với các con,
Đừng để tâm nhiều quá,
Cũng không đáng để buồn.
Không ai có nghĩa vụ
Đối xử tốt với ta,
Ngoài những người thân nhất,
Như bố mẹ, ông bà.
Ai đó đối xử tốt,
Phải cảm ơn người này.
Nhưng cũng nên cẩn thận,
Vì người đời xưa nay
Làm việc luôn suy tính.
Thấy họ tốt, chí tình,
Cũng chưa kết luận vội
Họ là bạn của mình.
Hai, không ai bất biến,
Lại càng không có gì
Ta phải bám chặt mãi.
Cần đi thì cho đi.
Hiểu được chân lý ấy,
Nếu bạn đời các con
Vì lý do nào đó
Muốn chia tay, đừng buồn.
Ba, đời người ngắn ngủi.
Ta lãng phí thì giờ
Là lãng phí cuộc sống.
Vậy ngay từ bây giờ
Phải biết sống hữu ích.
Vì tuổi thọ con người
Đo bằng chính những việc
Ta làm được trong đời.
Bốn, nhiều người thành đạt
Không nhờ do học hành.
Tuy nhiên, không vì thế
Mà sao nhãng học hành.
Học để có kiến thức.
Kiến thức giúp thông minh.
Nó cũng là vũ khí
Trong cuộc đời mưu sinh.
Ta có thể lập nghiệp
Với hai bàn tay không.
Nhưng trong tay phải có
Tấc sắt hay tấc đồng.
Năm, bố không bắt buộc
Các con nuôi cha mình
Trong nửa đời con lại.
Phần các con, trưởng thành,
Các con tự xoay xở.
Phần bố đã làm tròn.
Hạnh phúc hay bất hạnh,
Sướng khổ, tùy các con.
Sáu, các con có thể
Bắt mình phải giữ lời,
Nhưng các con không thể
Bắt người khác giữ lời.
Các con có thể tốt,
Cư xử có nghĩa tình,
Nhưng khó bắt người khác
Cư xử tốt với mình.
Các con phải ghi nhớ
Chân lý này hiển nhiên.
Nếu không, sớm hoặc muộn
Sẽ cảm thấy buồn phiền.
Bảy, bố mua vé số
Trong ba mươi năm qua,
Nhưng không bao giờ trúng,
Vẫn nghèo khi về già.
Điều ấy cho ta thấy
Khi sống ở đời này,
Muốn giàu phải lao động,
Không trông chờ vận may.
Tám, vì do duyên phận,
Một khi là gia đình,
Thì phải sống hòa thuận
Với người thân của mình.
Rất có thể không có
Cái gọi là kiếp sau.
Vậy, kiếp này ta sống,
Phải luôn thương yêu nhau.
BIẾT ƠN
Biết ơn Đất và Nước
Bốn mùa cho trái cây.
Biết ơn người làm ruộng
Cho bát cơm hàng ngày.
Biết ơn bác Steve Jobs
Cho Ipad, Iphone.
Biết ơn cả mây gió
Cho ráng chiều hoàng hôn.
Nhưng tôi biết ơn nhất
Là ông bà, tổ tiên
Cho nhiều món ẩm thực
Ngon mà tốn ít tiền.
Mỗi vùng một đặc sản,
Không nơi nào giống nhau.
Tha hồ ăn căng rốn,
Mà không cần phải giàu.
Nước mắm thì vô địch.
Mắm tôm luôn tuyệt vời.
Thật mừng, nước ta có
Rau muống, rau mùng tơi.
Tôi đi bốn mươi nước.
Ăn tiệc với Hoàng Gia.
Cốc-tây với nguyên thủ.
Thế mà thèm quả cà.
Đúng, thèm chết đi được,
Đến mức nghĩ, thật may
Được làm dân nước Việt,
Không phải những nước này.
Thì cảm ơn nước Việt,
Cả đảng nữa chứ sao.
Cảm ơn đảng đổi mới.
Không, chẳng biết thế nào.
Đừng vội ném đá nhé.
Ném cũng không sợ đâu.
Đảng mà không đổi mới,
Thì làm gì được nhau?
Chắc chắn dân sẽ đói
Như dân bác Bắc Hàn.
Đến ho cũng chẳng dám,
Còn nói gì kêu oan.
Các bác trẻ nôn nóng,
Được voi, đòi máy bay.
Mà quên xưa khổ lắm,
Gấp vạn lần ngày nay.
Nay cơm ngày ba bữa,
Quần áo mặc cả tuần.
Muốn nói gì thì nói,
Đời sống đang tốt dần.
Thằng quan, tức đầy tớ,
Giờ vẫn láo, tất nhiên.
Xưa hắn láo gấp bội,
Mọi người vẫn phải khen.
Vậy, biết ơn là đúng.
Biết ơn thì đã sao.
Vô ơn mới đáng trách.
Có phải thế không nào?
LẠI TIẾC TIỀN ĐÓNG THUẾ
Bộ trưởng bộ Nội Vụ,
Đã khẳng định thế này,
Chắc như đinh đóng cột:
Cán bộ ta xưa nay
Không hoàn thành nhiệm vụ,
Nhiều lắm một phần trăm.
Còn lại là làm tốt,
Ngang tầm và vượt tầm.
Tức, thiết kế thủy điện,
Mua ụ tàu để phơi,
Rồi y tế, giáo dục…
Cái gì cũng tuyệt vời.
Tức, không có tham nhũng.
Tham nhũng một phần trăm,
Còn lại là liêm khiết,
Có tình và có tâm.
Vì cán bộ đã tốt,
Làm tốt việc được giao,
Thì không thể ăn vụng,
Không tắt mắt tẹo nào
Hoàn thành tốt nhiệm vụ,
Nghĩa là quan của ta
Làm việc có hiệu quả,
Mang lợi cho nước nhà.
Bằng chứng, các bác thấy -
Vinalines, rồi -shin,
Rồi nhiều Vina khác
Nợ tỉ tỉ, nghìn nghìn.
*
Quen thấy gì nói nấy,
Năm nay U bảy mươi,
Tôi xin phép khẳng định:
Mười người thì năm người
Đến cơ quan chủ yếu
Để tán phét, uống trà,
Hay nói xấu chế độ,
Chiều, vác ô về nhà.
Nhiều người trong các bác
Từng làm việc cơ quan,
Làm việc không, khắc biết.
Điều ấy khỏi phải bàn.
PS
Mà ông này, bộ trưởng,
Theo tôi nhớ, trước đây
Phát biểu với cả nước
Rằng bộ ông xưa nay
Chưa thấy có bằng chứng
Trường hợp nào chạy tiền
Để được vào biên chế.
Toàn chỉ đồn luyên thuyên.
*
Lại tớn lên vào mạng
Tìm hiểu cái nhân tình.
Lần nữa tiếc đứt ruột
Tiền đóng thuế của mình.
CHUYỆN KHỔNG TỬ VÀ NHAN HỒI
Thời Đông Chu loạn lạc,
Khắp nơi có chiến tranh,
Dân lầm than, đói khổ,
Phải phiêu bạt, điêu linh.
Cả thầy trò Khổng Tử
Lúc có ăn, lúc không.
Nhưng không ai ta thán,
Vẫn một lòng theo ông.
Lần nọ, thật may mắn,
Vừa đến đất nước Tề,
Có một bậc hào phú
Từ lâu đã được nghe
Tài đức của Khổng Tử,
Nên tự đến chào ông
Và biếu một hộc gạo,
Chí ít đỡ đói lòng.
Ông liền sai Tử Lộ
Đi tìm củi, tìm rơm.
Nhan Hồi, đáng tin nhất,
Được giao phần thổi cơm.
Khổng Tử nằm đọc sách
Cách nhà bếp không xa.
Đã xế chiều lúc ấy.
Chỉ hai người ở nhà.
Bất chợt, có tiếng động.
Nhìn xuống bếp, và rồi
Khổng Tử rất kinh ngạc
Thấy trò yêu Nhan Hồi
Mở nồi cơm đang chín,
Xúc một ít lên tay,
Vắt thành nắm, sau đó
Cho vào miệng ăn ngay.
Ông quay mặt, xấu hổ,
Cố kìm tiếng thở dài:
“Nhan Hồi, một trò giỏi,
Có đức và có tài,
Sao có thể ăn vụng,
Sao đốn mạt thế này?
Vậy là bao hy vọng,
Bỗng chốc thành khói mây.”
Lát sau, khi tất cả
Có mặt bên bàn ăn,
Khổng Tử nói: “Ta muốn
Dâng cơm cúng thánh thần.”
Nhan Hồi nghe, đứng dậy
Cung kính đáp: “Thưa thầy,
Xin thầy để hôm khác,
Bởi lẽ nồi cơm này
Không được sạch.” “Sao vậy?”
Vì lúc nãy tro rơm
Gió thổi mạnh, một ít
Đã rơi vào nồi cơm.
Con xúc lên, định vứt,
Nhưng nghĩ tiếc, đã ăn.
Giờ con không ăn nữa,
Vì mình đã có phần.”
Khổng Tử nghe, ngửa mặt
Mà than rằng: “Chao ôi,
Có cái mắt mình thấy,
Tưởng đúng, thế mà rồi
Hóa ra lại không đúng.
Ta suýt nữa hồ đồ
Vu oan và nghĩ xấu
Cho một người học trò!”
MỘT KHÚC SÔNG, SÁU XÁC CHẾT
Khi tìm kiếm xác chết
Một vụ án đau lòng,
Ngẫu nhiên người ta thấy
Sáu xác chết trên sông.
Một khúc sông, một lúc
Những sáu xác - quá nhiều.
Ở khúc khác, lúc khác,
Số xác là bao nhiêu?
Hai trong số sáu xác
Là một cặp vợ chồng
Tự trói mình, cùng nhảy
Xuống mặt nước sông Hồng.
Đã xác định danh tính
Xác chết một chàng trai.
Ba cái xác còn lại
Vẫn chưa biết là ai.
Mấy người đã nhỏ lệ,
Hay chút ít cảm thông
Với những người xấu số,
Xác trôi giữa sông Hồng?
Thế mà thấy xác họ,
Có người buồn, lặng im
Chỉ vì đó không phải
Là xác họ cần tìm.
Có nhiều ngôi mộ gió
Dọc bên bờ biển Đông.
Mộ những người đi biển,
Mà hài cốt thì không.
Ven sông, ở Hà Nội,
Có bao nhiêu mộ phần
Chôn xác vô thừa nhận,
Không hương khói, người thân?
Một khúc sông, một lúc
Những sáu xác - quá nhiều.
Ở khúc khác, lúc khác,
Số xác là bao nhiêu?
Cuộc đời quá nghiệt ngã.
Ngẫm mà thật đau lòng.
Một lúc sáu cái xác
Trên chỉ một khúc sông.
NÓI SAI, TÔI CHẾT LIỀN
Thằng rể tặng bố vợ
Đôi giày Italy.
Chắc giá phải mấy triệu,
Thế mà rồi tôi đi,
Cũng chẳng thấy sướng lắm.
Hơn thế, mấy triệu đồng
Không thể ngăn được nó
Thấm nước, rồi đế bong.
Tôi mua một đôi khác,
Một trăm năm mươi nghìn
Ở vỉa hè phố cạnh.
Nói các bác không tin,
Nhưng quả thật tôi thích
(Chủ yếu vì ít tiền).
Nó trông cũng bóng lộn
Chưa bong đế, còn bền.
*
Bài học: Không nhất thiết
Phải chơi sang hơn người.
Đồ vật để sử dụng,
Chứ không để lòe đời.
Kể cũng hơi xấu bụng,
Nhưng từ ấy đến nay,
Hễ gặp ai, len lén
Tôi cúi nhìn đôi giày.
Anh nào có giày tốt,
Tôi cứ thấy thương thương,
Như thể đang sập bẫy
Thói phù hoa đời thường.
Rồi cái thương thương ấy
Chuyển sang những cô nàng
Đi Vespa trăm triệu,
Dù chủ chỉ nhàng nhàng.
Ông chủ chiếc Rolls-Royce,
Cũng một dạng người quen,
Bảo tôi, ông chẳng sướng
Cưỡi trên một núi tiền.
Tức cái núi tiền ấy
Chỉ mua danh đại gia.
Giờ mà đem bán nó,
Giá chỉ một phần ba.
Ông tâm sự, tội nghiệp,
Nghe mà thương cho ông:
“Tháng trước thay bộ lốp
Mất hai trăm triệu đồng.”
Tóm lại là phải nói,
Chúng ta, rất buồn cười,
Thích sĩ, thích hoành tráng,
Mọi cái phải hơn người.
Để làm gì điều ấy?
Để khoe ai hơn ai.
Nhưng những người tử tế
Chẳng coi trọng bề ngoài.
Vậy là ta ăn diện,
Thật hoành tráng, thật xinh
Cho những kẻ sĩ diện
Và ú ớ như mình.
*
Nhớ nhé, phải tiết kiệm.
Tiết kiệm là hàng đầu.
Nhất là khi nghèo túng.
Tiết kiệm cả khi giàu.
Bắt chước tôi, nếu muốn.
Đừng sợ ai cười chê,
Bỏ không đi giày Ý,
Đi giày mua vỉa hè.
Thực ra người ăn diện,
Đau đầu, lại tốn tiền,
Chỉ để chiều người khác.
Nói sai, tôi chết liền!
MẸ THỨ
Mẹ ngồi, già, nhăn nhúm,
Một mình bên bàn ăn
Với chín chiếc bát rỗng
Bày sẵn cho người thân.
Chín người ấy đã chết
Trong các cuộc chiến tranh,
Để lại chín chiếc bát
Và Bà Mẹ, một mình.
Xây tượng lớn cho Mẹ?
Phong Anh Hùng, ghi công?
Nhưng điều ấy không thể
Làm dịu bớt nỗi lòng.
Ước gì có phép lạ,
Ngày Hai mươi tháng Mười,
Ai đó trả cho Mẹ
Dù chỉ một, một người.
TẦN CỐI
Khoảng một nghìn năm trước,
Tần Cối bị người đời
Phỉ nhổ, đúc thành tượng,
Chang nắng mưa giữa trời.
Hai vợ chồng gian tặc,
Tay bị trói, phải quỳ
Trước mộ người chúng giết
Là trung thần Nhạc Phi.
Vậy là từ ngày ấy,
Suốt một nghìn năm qua,
Hắn bị nhổ nước bọt,
Bị roi quất vào da.
Những kẻ đang bán nước
Và gian thần ngày nay
Khôn thì sớm mở mắt
Ghi nhớ bài học này.
*
Tần Cối là thừa tướng
Đời vua Tống Huy Tông,
Nhanh chóng nắm quyền lực
Mà không hề lập công.
Hắn đang tâm bán rẻ
Giang sơn của tổ tiên,
Giết bao người trung nghĩa
Vì bổng lộc và tiền.
Cùng với vợ, Thát Lại,
Hắn không từ điều gì
Để hèn hạ giết chết
Hai cha con Nhạc Phi.
Thế là nước Đại Tống,
Qua bảy nổi, ba chìm,
Bị vợ chồng Tần Cối
Bán rẻ cho nước Kim.
Tần Cối là vết nhục
Trong lịch sử người Hoa.
Là biểu tượng bán nước,
Mưu mô và gian tà.
Suốt nhiều năm sau đó,
Nhiều người Hoa băn khoăn,
Mặc cảm và xấu hổ
Vì mình mang họ Tần.
Những người có họ khác
Sinh con, không bao giờ
Đặt tên con là Cối.
Thậm chí cả bây giờ.
Trong Liêu Trai Chí Dị
Có một truyện rất hay:
Một người nọ mổ lợn,
Thấy lạ, con lợn này
Thịt bốc mùi rất thối.
Lật xem kỹ, và rồi
Thấy dòng chữ trong ruột:
“Thịt Tần Cối bảy đời”.
Hơn thế, chiếc bánh quẩy
Mà người Hoa hay ăn
Cũng liên quan đến hắn,
Nhưng lâu rồi quên dần.
Quẩy luôn có hai nửa
Được làm dính vào nhau.
Là Tần Cối và vợ,
Bị ném vào chảo dầu.
Đó là cách trừng phạt
Của người dân nước này
Với vợ chồng gian tặc.
Trừng phạt tận ngày nay.
1.
Giò Chấu Quẩy đọc trại từ âm Hán là: Du Tặc Cối. Tức là nấu dầu Tần Cối. (Thứ
bánh chiên mà ta hay ăn với cháo xuất phát điển tích này).
ĐỦ
Lão Tử đã từng viết
Trong cuốn sách của mình,
Kiệm lời mà sâu sắc,
Gọi là Đạo Đức Kinh:
Không biết sao là đủ
Là cái họa nhất đời.
Tham, không biết chừng mực
Là cái hại nhất đời.
Vậy biết được cái đủ,
Kiềm chế được cái tham,
Ta mới luôn thấy đủ
Trong ý nghĩ, việc làm.
LỜI PHẬT THÍCH CA
Phật Thích Ca từng nói:
Sư tử, chúa rừng xanh,
Không ai giết được nó,
Trừ nó tự giết mình.
Giết nó là hàng tỉ
Các vi rút không tên.
Tức là những mầm bệnh
Chính tự nó gây nên.
Mà cái mầm bệnh ấy
Bắt nguồn từ tạp ăn,
Cậy mình khỏe, làm láo,
Phải trái đều bất cần.
Cũng vậy, sẽ tự chết
Những kẻ ác ở đời.
Chết vì những cái ác
Chúng gây nên cho người.
MỘT FRIEND NHỜ DỊCH HỘ
BÀI THƠ NÀY CỦA ADY ENDRE
Bàn tay anh nhăn nhúm
Đang nắm giữ tay em.
Đôi mắt anh mờ đục.
Mắt em như sao đêm.
Anh, người bị xua đuổi
Giữa đời này phũ phàng.
Nay già, anh trở lại
Cầm tay em dịu dàng.
Đôi mắt anh mờ đục.
Mắt em như sao đêm.
Bàn tay anh nhăn nhúm
Đang nắm giữ tay em.
Anh giữ em trong mắt
Và cả trong lòng tay.
Chừng nào còn giữ được,
Sẽ mãi mãi thế này.
THẬT ĐẸP
Câu chuyện này có thật,
Tôi nghe kể sáng nay.
Có thể nói chuyện nhỏ,
Mà thấy ấm cả ngày.
Có một ông già nọ,
Bảy mươi tuổi, bạc đầu.
Trót phạm tội gì đấy,
Nên bị tù, tù lâu.
Trước khi bị chuyển trại,
Ông được gặp người nhà -
Một đứa cháu, năm tuổi,
Và vợ, một cụ bà.
Theo qui định nào đó,
Ông vẫn bị còng tay
Cả khi muốn ôm cháu.
Thật trái khoáy chuyện này.
Cả ông và cả cháu
Cứ lúng túng hồi lâu.
Rồi cả hai cùng khóc.
Cụ bà thì cúi đầu.
Một trong hai quản giáo
Thấy thế cũng nghẹn lòng,
Và rồi, không đừng được,
Đã mở còng cho ông.
Một việc làm thật đẹp
Của một người có tình,
Dù vi phạm qui định,
Có thể bị phê bình.
*
Chuyện đơn giản chỉ vậy.
Thật mừng, anh công an
Dám bất chấp tất cả,
Đã làm việc phải làm.
CÒN TA THÌ SAO?
Ta chửi quan tham nhũng
Bằng những lời gắt gay.
Mà chửi chúng là đúng.
Nhưng vấn đề thế này.
Ta chửi người thì dễ.
Bản thân mình thì sao?
Được làm quan như họ,
Ta ứng xử thế nào?
Khi làm quan, thỉnh thoảng
Có người cứ cho tiền,
Đúng lúc nhà đang thiếu.
Chuyện ấy mới thật phiền.
Mà cái họ nhờ vả
Cũng chẳng lớn lao gì.
Không vi phạm pháp luật.
Mà cồm cộm phong bì.
Hơn thế, các quan khác
Vẫn nhận, có sao đâu.
Mình mà chối, không khéo
Người ta bảo ngu lâu.
Cuối cùng ta tặc lưỡi.
Cũng lăn tăn trong lòng:
“Lần này tôi nể bác,
Nhưng lần sau thì không!”
Rồi lần sau, sau nữa,
Ta vẫn nói câu này,
Rồi thành quan tham nhũng
Tự lúc nào không hay.
Vấn đề là thế đấy.
Nói thật hay mất lòng:
Ta mà có cơ hội,
Ta có tham nhũng không?
Có nhiều người, tôi biết
Chửi quan ăn tiền dân,
Chỉ vì ghen, vì họ
Muốn mà không được ăn.
Xưa các cụ đã dạy:
Hãy tự ngẫm về mình
Trước khi chê người khác.
Một lời dạy chí tình.
Chắc có người sẽ hỏi:
“Còn cụ Tân thì sao?”
“Cụ sẽ cố đứng vững.
Chưa biết vững thế nào.”
ĐÁNH THUẾ KHỦNG BIA RƯỢU
Đêm khó ngủ, con gái
Viết cái status này:
Nếu là chủ tịch nước,
Tôi quyết định từ nay
Đánh thuế bia và rượu
Thật cao, cao cực kỳ.
Mỗi chai bia một triệu.
Mua hay không thì tùy.
Ngoài cái lợi lớn nhất -
Đàn không không bê tha,
Tiền thuế khủng thu được
Để chấn hưng nước nhà.
Để phát triển y tế,
Giáo dục và an sinh.
Tăng lương hưu cho bố,
Trợ cấp cho thương binh.
*
Thằng rể, không nghiện ngập,
Còm một câu như sau:
“Vợ làm chủ tịch nước
Chồng tất nhiên sẽ giàu.
Nên một triệu là muỗi.
Mười triệu là cái đinh.
Nếu thích vẫn bia rượu,
Nhưng uống với vợ mình.
*
Còn tôi, bố tác giả,
Đọc cũng thấy hay hay.
Nên nửa đùa, nửa thật,
Phán một câu thế này:
“Con hãy bổ nhiệm bố
Làm thủ tưởng nước ta.
Bố sẽ ban lệnh cấm
Con gái lấy chồng xa.
Nếu trót lấy, lập tức
Phải Bắc Tiến thật nhanh.
Không bắt bố Nam Tiến,
Dẫu trong ấy đất lành.”
*
Ngủ trưa dậy, đã thấy
Con gái đáp: “Còn lâu.
Bố không làm thủ tưởng.
Vừa mệt vừa đau đầu.
Bố cứ làm thợ viết,
Vì các fan đang chờ.
Đấy là chưa nói chuyện
Không đánh bắt xa bờ,
Làm sao có cá lớn.
Hơn thế, chuyện đời thường:
Ở đâu làm ăn tốt,
Ở đấy là quê hương!”
NƯỚC MẮT NHẠT
Tặng N. H. A
Những cô gái mới lớn
Mau khóc và mau cười,
Nước mắt còn nhạt lắm,
Vì thiếu muối cuộc đời.
Những giọt nước mắt nhạt,
Như giọt nước bình thường,
Chưa mặn vì đau khổ,
Nhưng mặn vì yêu thương.
Đời còn dài, con ạ.
Nước mắt cũng còn nhiều.
Muốn thì con cứ khóc
Khi buồn vì tình yêu.
Nước mắt mặn hay nhạt
Không quan trọng, ở đời
Khóc là một nét đẹp,
Vì nó đẫm tình người.
Người già thế hệ bố
Muốn được khóc như con.
Nhưng cả nước mắt nhạt,
Tiếc là nay không còn.
NGẬM NGÙI
Tôi, con dân Đại Việt,
Ngậm ngùi buồn, xót xa,
Thấy người tốt, tử tế
Khó sống ở nước ta.
Non sông này gấm vóc,
Đạo nghĩa và kỷ cương,
Giờ đầy rẫy những bọn
Giả dối và bất lương.
Bọn tham quan, độc ác
Cùng đủ loại cường hào.
Không cần nói cũng biết
Do ai và vì sao.
Người tốt, người tử tế
Khó sống ở nước ta.
Rồi cái gì sẽ đến
Với tương lai nước nhà?
THỜI MẠT PHÁP?
Quan tham sợ nhân quả,
Sợ thật chứ không đùa,
Đem một phần cướp được
Lén lút cúng nhà chùa.
Nhà chùa vờ không biết,
Lặng lẽ dùng số tiền,
Do phạm tội mà có,
Xây, tu bổ chùa chiền.
Phải chăng thời mạt pháp?
Có thể đúng hoặc không.
Nhưng đó là sự thật,
Một sự thật đau lòng.
ĐÈN THẮP SÁNG NHỜ ĐÈN
(Kinh Upanishad, Ấn Độ)
Nhà anh đang có lửa.
Hãy chuyển cho nhà bên.
Cả hai nhà cùng sáng.
Đèn thắp sáng nhờ đèn.
Một ngọn nến đang cháy
Khi dùng lửa của mình
Thắp những ngọn nến khác,
Càng đẹp và lung linh.
Anh có cái tâm thiện,
Hãy sưởi ấm cuộc đời.
Để mọi người cùng ấm.
Người thắp sáng nhờ người.
TIẾC
Có nhiều người, thật tiếc,
Sống đến bạc cả đầu,
Mà vẫn không nhận thấy
Cuối cùng vẫn như nhau
Chiếc ô tô mười tỉ
Hay vài trăm triệu đồng,
Suy cho cùng cũng thế,
Chỉ là xe, đúng không?
Chiếc đồng hồ giá khủng
Cũng để chỉ thời gian
Như chiếc vài ba chục,
Đeo tay hoặc để bàn.
Một vòng kim cương thật
Cũng chỉ là các-bon
Như kim cương nhân tạo,
Vô bổ và vô hồn.
Đã cô đơn, đau khổ,
Thì sống ở nhà lầu
Hay nhà tranh vách đất
Đều cô đơn như nhau.
Chai rượu Tây tiền triệu
Hay cuốc lủi vỉa hè
Cuối cùng cũng biến bạn
Thành thằng say bét nhè.
Ghế bình dân hay VIP,
Chiếc máy bay Mã Lai
Bị tên lửa bắn trúng,
Chết không chưa một ai.
Thực sự như thế đấy.
Chúng ta sống xưa nay
Ít người chịu suy nghĩ
Để hiểu những điều này.
Để hiểu rằng hạnh phúc
Rất gần mà tưởng xa.
Rất dễ mà tưởng khó.
Hạnh phúc ngay trong ta.
CHÁN MỚ ĐỜI
Đời bây giờ chán quá.
Thật giả cứ như đùa.
Vui và buồn lẫn lộn,
Nhìn mà muốn chào thua.
Trước khi cưới, sống thử,
Quấn quýt như uyên ương.
Cưới rồi chán, anh chị
Mỗi người nằm một giường.
Trẻ trâu thì lý sự
Như cụ ông, cụ bà.
Các cụ thì lẩm cẩm,
Nói như trẻ lên ba.
Gái up ảnh khoe ngực,
Mà đếch phải của trời.
Trai up khoe xe xịn,
Hóa ra mượn của người.
Không ít kẻ nghèo kiết
Cứ thích làm đại gia.
Khối anh giàu giả khổ,
Đong đếm từng quả cà.
Ngu, bóp mồm, bóp miệng
Mua điện thoại thông minh.
Gian, khoe vợ hàng xóm
Thản nhiên như vợ mình.
Người giàu mặc quần rách.
Người nghèo cũng mặc theo.
Thành ra toàn quần rách,
Chẳng biết ai giàu, nghèo.
Đại khái là như vậy.
Nghĩ mà chán mớ đời.
Phải chăng đang mạt vận?
Vừa đau vừa buồn cười.
NHÂN QUẢ
Lại một chuyện nhân quả,
Tôi mới nghe gần đây.
Không muốn tin là thật.
Nhưng chuyện là thế này:
Một phụ nữ còn trẻ,
Thị trấn X, Hà Giang,
Bán những vòng hoa phướn
Phục vụ các đám tang.
Vì tham tiền, người ấy
Đêm, thường nhờ người nhà
Lấy những vòng hoa cũ
Từ các bãi tha ma.
Rồi rắc nước, sửa lại,
Bày bán trong cửa hàng
Như những vòng hoa mới,
Lừa thân chủ có tang.
Có ông khách lần nọ
Thấy hoa héo, liền chê:
“Hoa mới mà như cũ!”
Bà bán hoa liền thề.
Mà bà thề độc lắm:
“Thề có đất, có trời,
Cả nhà tôi sẽ chết,
Nếu đang tâm lừa người.”
Tháng sau, bố bà chết.
Ba tháng nữa - mẹ bà.
Rồi các con cũng chết.
Không phải một mà ba.
Bà phát điên, chồng bỏ,
Sống dựa vào người thân.
Và nay đang gào thét
Trong bệnh viện tâm thần.
*
Tôi nghe kể như vậy.
Không biết có thật không.
Ngẫu nhiên hay nhân quả?
Một câu chuyện đau lòng.
Gì thì gì, tôi nghĩ,
Có thể không có trời.
Nhưng để sống yên ổn,
Ta nên tin có trời.
SƯỚNG ÂM Ỉ
Nghe mà sướng âm ỉ.
Bộ trưởng Vũ Huy Hoàng,
Trong chương trình “Dân hỏi”,
Đã tuyên bố rõ ràng,
Rằng Việt Nam, đất nước
Văn hiến và anh hùng,
Giờ làm được ốc vít
Cho điện thoại Samsung.
Sướng nhé, tự hào nhé.
Bọn tư bản thối tha
Không làm được ốc vít,
Phải chịu nhục, nhờ ta.
Campuchia là muỗi,
Khoe làm được ô tô.
Làm ốc vít mới khó.
Ta thật giỏi. Hoan hô!
Thế mà các bác, lạ,
Cứ khinh và chửi ta.
Hãy lạc quan tin tưởng
Vào tương lai nước nhà.
MỪNG
Mừng - thành ủy Hà Nội
Thôi không bắn pháo hoa.
Tiền - giúp người bão lũ
Ở vùng sâu, vùng xa.
Pháo hoa cần và đẹp.
Nhưng đang lúc khó khăn,
Sau bắn cũng không muộn.
Giờ phải lo giúp dân.
Bài học: Đảng, nhà nước
Biết cầu thị, lắng nghe.
Các bác gườm gượm nhé,
Đừng cái gì cũng chê.
Thấy chưa đúng thì nói,
Xây dựng và chân tình.
Rồi người ta cũng hiểu.
Tôi tin lãnh đạo mình
Đang và sẽ thay đổi.
Vì đó là ý dân.
Vậy hãy giúp lãnh đạo
Nghe và thay đổi dần.
KHÔNG AI HOÀN HẢO
Khi chê người khác xấu,
Ta cũng chẳng đẹp hơn.
Khi chê người khác dốt,
Ta chẳng thông minh hơn.
Khi sỉ nhục ai đó,
Ta không đạo đức hơn.
Làm ai đấy đau khổ,
Ta không hạnh phúc hơn.
Vậy thì hãy im lặng
Nếu không giúp được người.
Không một ai, hãy nhớ,
Là hoàn hảo ở đời.
THUỐC TẨY UẾ
“Thuốc tẩy uế tốt nhất
Là ánh sáng mặt trời”.
Brandeis nói câu ấy.
Một câu nói tuyệt vời.
Ông là cựu chánh án,
Cách đây một trăm năm,
Tối Cao Pháp viện Mỹ,
Một người tài, có tâm.
Sự thật bị che giấu,
Giả dối sẽ lên thay.
Giả dối thành dòi bọ
Và bốc mùi hàng ngày.
Thiếu mặt trời chiếu sáng,
Dòi bọ sẽ dần dần
Sinh sôi, sinh sôi mãi,
Biến mọi cái thành phân.
May, giờ internet,
Chói chang ánh mặt trời,
Thuốc tẩy uế tốt nhất.
Đang đến với mọi người.
Sự thật giết giả dối.
Mặt trời giết ký sinh.
Hãy chịu khó vào mạng
Để tẩy uế chính mình.
GIẢN DỊ
Sống - nên sống giản dị,
Phức tạp mà làm gì.
Ăn - có sao ăn vậy.
Mặc - không quá cầu kỳ.
Đi - bình tĩnh, thong thả,
Nói - chững chạc, ít lời.
Làm - đều đều, túc tắc,
Chừa thời gian nghỉ ngơi.
Sống chậm và giản dị,
Cách sống của người khôn.
Nó thực sự rất tốt
Cho thể xác, tâm hồn.
Giản dị là tột đỉnh
Của nghệ thuật, văn chương.
Giản dị là cái đẹp
Trong cuộc sống đời thường.
Người tử tế, bản lĩnh,
Hiểu rõ giá trị mình
Không mặc váy hai tỉ.
Mặc bình thường càng xinh.
Như công nghệ - hiện đại
Hay hỏng và tốn tiền.
Quan hệ với bè bạn
Đơn giản thường lâu bền.
Sống lâu, tôi thấy vậy.
Hãy nghe lời khuyên này.
Nhưng cũng khó lắm đấy.
Khó thì luyện hàng ngày.
ĐẤT NƯỚC NHỮNG NGÀY BUỒN
Bốn túi xách Hermes
Được nhập về gần đây.
Mỗi chiếc giá tỉ sáu.
Bán hết trong vài ngày.
Nhiều người không mua được
Còn cau mặt giận hờn,
Trách sao nhà nhập khẩu
Không nhập về nhiều hơn.
Một cháu bé mười tuổi
Chết, chỉ vì đói ăn.
Vì nhà nghèo, thậm chí
Không có cả áo quần.
Sự thật là như vậy.
Trần trụi và đau lòng.
Nước ta giờ thế đấy.
Các bác có đau không?
Có chiếc túi Hermes,
Các quí bà, quí cô
Chắc vui, tự hào lắm.
Còn tôi thì thấy lo.
Lo và lòng đau nhói,
Vì niềm tin không còn.
Lo vì thương con cháu…
Đất nước những ngày buồn.
ĐAU
Sao lại thế được nhỉ?
Ngẫm mà thật đau lòng.
Một cháu bé mười tuổi,
Đói quá, ngã xuống sông.
Và rồi chết, đơn giản
Vì nhà nghèo, đói ăn.
Không tiền, không khoai sắn,
Không có cả áo quần.
Cháu nằm kia, lạnh ngắt
Trong quan tài màu hồng,
Áo rách, quần cũng rách.
Dạ dày vẫn trống không.
Cái chết của cháu bé
Sẽ cắn dứt lương tâm
Của tôi, của các bạn,
Mà có lẽ nhiều năm.
Đất nước để cháu chết,
Một cái chết đau lòng.
Tha thứ cho ông nhé,
Vì cả lỗi của ông.
THỜI MẠT PHÁP
Cạo trọc đầu bóng loáng,
Hay mặc áo cà-sa
Không nhất thiết có nghĩa
Là người của Thích Ca.
Từ xưa Phật đã dạy
Rằng có không ít người,
Giả danh làm đệ tử
Để hại đạo, hại đời.
Buồn hiện tình đất nước
Có lắm điều chẳng lành.
Sư làm điều nhí nhố,
Vì là sư quốc doanh.
Sư không lo bổn sự,
Mà tìm cách moi tiền.
Sư đi họp, phát động,
Thi đua và tiến lên.
Sư phàm ăn tục uống,
Ngả ngốn với đàn bà.
Điện thoại mấy trăm triệu,
Xe xịn như đại gia.
Đúng là thời mạt pháp.
Đau không nói nên lời.
Tuy nhiên, lỗi sư một.
Lỗi thằng “cơ chế” mười.
KHỔNG TỬ NÓI VỀ SỰ CHÍNH TRỰC
Một chiều nọ, Khổng Tử
Đàm đạo cùng Diệp Công,
Bàn về sự tử tế,
Chính trực và bất công.
“Ở ấp tôi, pháp luật
Rất nghiêm, - Diệp công khoe. -
Nhà nọ có thằng bé
Biết bố ăn trộm dê,
Đã lên quan trình báo.
Ông bố bị nhừ đòn.
Quan không những không trách,
Mà còn khen người con.”
“Ở ấp tôi thì khác, -
Khổng Tử đáp. - người ta
Luôn coi trọng nhân nghĩa,
Con không tố mẹ cha.
Cả khi sai, cha mẹ
Cũng không hại con mình.
Và đó là chính trực,
Là đạo đức, nghĩa tình.”
ĐỀ NGHỊ NHÀ NƯỚC BỎ
Thầy giáo Tây toàn giỏi
Mà chẳng ai “Nhân Dân”.
“Ưu Tú” cũng không nốt.
Giấy khen càng không cần.
Tương tự, ngành điện ảnh,
Chỉ đạo điễn, diễn viên.
Không “Nhân Dân, “Ưu Tú”,
Phim hay, kiếm bộn tiền.
Rồi âm nhạc, văn học
Toàn các ông, các bà
Văn viết không ai đọc,
Dù đầy “Giải Quốc Gia”.
Rồi thôn xóm “Văn Hóa”,
Rồi xã, huyện “Anh hùng”.
Đâu cũng biển đỏ chói,
Nhìn đã muốn phát khùng.
Trong khi ở nước khác,
Làng quê là làng quê.
Thanh bình và giản dị,
Không có cái loa rè…
Đại khái là như thế.
Ta chỉ thích cái oai.
Phong tặng cứ loạn xị,
Theo kiểu không giống ai.
Đề nghị nhà nước bỏ
Mấy cái vừa nói trên,
Để dân khỏi thấy chối.
Mà cũng đỡ tốn tiền.
*
Không vì tôi xấu bụng,
Không được phong mà chê.
Phong tôi cũng chẳng nhận.
Nghiêm túc đấy, xin thề.
SƯỚNG KHỔ, KHÔN DẠI
Phụ nữ sướng hay khổ
Hơn nhau ở tấm chồng.
Chồng tử tế thì sướng.
Chồng vớ vẩn thì không.
Về phần mình, tương tự,
Đàn ông dại hay khôn
Thể hiện qua cách họ
Cư xử với vợ con.
NÓI ĐI PHẢI NÓI LẠI
Nói đi phải nói lại.
Dẫu khiếm khuyết còn nhiều,
Chính quyền và nhà nước
Cũng làm được nhiều điều.
Kinh tế tăng trưởng tốt.
Hơn hai mươi năm nay
Đứng thứ hai thế giới.
Rất ý nghĩa điều này.
Dân, dẫu còn nghèo khổ,
Nhưng đã khá hơn xưa.
Còn được kêu, được chưởi,
Dẫu ở mức vừa vừa
Xóa đói giảm nghèo tốt.
Sinh viên được vay tiền.
Nông thôn xây dựng mới.
Mọi cái dần khá lên.
Chuyện nào ra chuyện ấy.
Chê cũng phải phân minh.
Không vơ đũa cả nắm.
Nên biết người, biết mình.
Chê dễ, làm mới khó.
Trong phòng ấm ta ngồi,
Chê cái này, cái nọ,
Trong đó có cả tôi,
Chính quyền đang vất vả
Giúp khắc phục thiên tai.
Giúp giảm nghèo xóa đói,
Trợ cấp cho dân chài.
Công an săn bắt cướp,
Nhiều người đã hy sinh,
Cho cả ta nữa đấy,
Để cuộc sống yên bình.
Chê, một dạng phản biện,
Là cái quả rất cần,
Phải công minh, xây dựng,
Vì nước và vì dân.
*
Phật dạy: Phải bình tĩnh,
Đừng nuôi dưỡng hận thù.
Hận tù được nuôi dưỡng
Sẽ làm mắt ta mù.
GIÁO SƯ, TIẾN SĨ
Giáo sư, tiến sĩ thật
Thường không muốn làm quan.
Giáo sư, tiến sĩ rởm
Luôn chạy chọt làm quan.
Giáo sư và tiến sĩ
Là học vị, học hàm,
Chuyên nghiên cứu, giáo dục,
Không phải để quan tham.
Giờ ít thật nhiều rởm.
Chẳng biết ai là ai.
Chán cho dân Đại Việt
Thích sĩ và thích oai.
Cái tài thì bé tí,
Cái danh thì to đùng.
Giới thiệu dài dằng dặc,
Nghe mà muốn phát khùng.
Thật và rởm lẫn lộn.
Lẫn lộn thực và hư.
Tự nhiên sợ mấy bác
Tiến sĩ và giáo sư.
KHÔNG BÁN ĐƯỢC VÉ NÀO
Bộ phim hai mốt tỉ
Không bán được vé nào.
Phim nhà nước làm đấy.
Thật xót tiền đồng bào.
Hóa ra trong điện ảnh
Vấn đề không phải tiền,
Mà ở khâu kịch bản,
Đạo diễn và diễn viên.
Nhà nước kém một nhẽ.
Các nghệ sĩ nhân dân
Cũng chẳng tài giỏi lắm.
Đã kiểm chứng nhiều lần.
Cho phép tôi nói thật:
Nền điện ảnh nước nhà,
Như cái ta đang có,
Thì chục tỉ đô-la,
Phim làm xong cũng vứt,
Chẳng bán được vé nào.
Cả tư nhân, nhà nước.
Đúng như thế. Vì sao?
Vì ta, thói bốc phét,
Tự làm rồi tự khen,
Mà không chịu tu nghiệp,
Từ lâu thành thói quen.
Giờ tiền thật, làm thật,
Muốn làm gì thì làm.
Thế mà chẳng làm được.
Chán điện ảnh Việt Nam.
Đừng đổ lỗi cơ chế.
Đừng đổ lỗi cho ai.
Hãy thẳng thắn nhìn nhận
Rằng vì mình bất tài.
CHÂM NGÔN NHẬT BẢN
1
Suy nghĩ trước khi quyết.
Một khi đã quyết rồi
Thì không suy nghĩ nữa.
Đơn giản chỉ thế thôi.
2
Người uống rượu không biết
Tác hại đồ uống này.
Người không uống, không biết
Ích lợi đồ uống này.
3
Cái buồn như áo rách.
Đừng đem nó ra khoe.
Rách thì thử vá lại.
Mặc, người ta cười chê.
4
Một lời nói tốt đẹp,
Chí lý và thực lòng,
Như hòn than rực đỏ
Sưởi ấm cả mùa đông.
5
Đi đường gặp thằng ngốc,
Hay hơn thế, thằng điên,
Tốt nhất, đừng chen hắn,
Mà hãy tránh sang bên.
6
Sống ở đời, mọi việc
Hãy làm hết sức mình.
Hãy chừa phần còn lại
Cho số phận, thần linh.
7
Cứ nhìn quanh thì biết.
Nhà nào nhiều tiếng cười
Thì nhà ấy hạnh phúc.
Vậy hãy cố mà cười.
8
Vợ chồng như tay, mắt.
Mắt khóc khi tay đau.
Có đi và có lại,
Mắt đau thì tay lau.
9
Hỏi, xấu hổ một phút.
Không hỏi, ngu cả đời.
Không biết thì cứ hỏi.
Đừng sợ người ta cười.
10
Cưới người vợ không tốt,
Tức là người đàn ông
Đã cưới sự thất bại,
Còn kèm theo chiếc gông.
11
Không dám vào hang hổ,
Khó bắt được hổ con.
Làm ăn không mạo hiểm,
Thì thất bại, đừng buồn.
12
Đã làm người khó tránh
Vấp ngã một đôi lần.
Khỉ leo cây giỏi thế
Mà vẫn thường sẩy chân.
13
Con ếch ngồi đáy giếng
Không thèm biết trời cao.
Thằng ngu không chịu học
Vẫn vênh mặt tự hào.
14
Bố mẹ nào con ấy.
Con của loài bọ hung
Là bọ hung, dù cố
Tỏ ra mình anh hùng.
15
Cốc nước đổ xuống đất,
Thì hết, coi như xong.
Vợ chồng mà ly dị
Cũng hết, coi như xong.
16
Làm gì, làm một việc.
Đừng bắt cá hai tay.
Thất bại là cái chắc.
Thất bại cả hai tay.
17
Một thằng ngốc đã ngốc,
Thì sẽ ngốc suốt đời,
Cho đến khi hắn chết.
Đừng khuyên mà phí lời.
18
Trong xã hội điên loạn
Thì chỉ những người điên
Mới là người tử tế
Và thực sự không điên.
19
Suy nghĩ như ông chủ.
Cư xử như quí bà.
Làm việc như trâu ngựa -
Thành công sẽ không xa.
LỜI PHẬT DẠY
Đã là phúc phận lớn
Ta trải qua một ngày
Mà vẫn sống yên ổn,
Khỏe mạnh như mọi ngày.
Vì nhiều người đau ốm,
Đêm nằm ngủ trên giường
Sáng không còn mở mắt
Để còn thấy vầng dương.
Nhiều người hôm qua khỏe
Thế mà rồi bất ngờ
Hôm nay thành tàn phế,
Với cái chết đang chờ.
Cũng nhiều người, nhiều lắm,
Mặc rách, ăn không no.
Không có gì để mất.
Cả độc lập, tự do.
Vậy là phúc phận lắm,
Ta trải qua một ngày
Mà vẫn sống yên ổn,
Bình thường như mọi ngày.
Và ta, người may mắn,
Ngủ dậy vẫn yên lành,
Hãy thương yêu, chia sẻ
Với những người xung quanh.
PHỤ NỮ VIỆT NAM TA
Phụ nữ thích hòa khí,
Chỉ muốn chồng con mình
Luôn chuyên tâm, chí thú,
Chăm lo cho gia đình.
Thế mà họ, phụ nữ,
Khi chồng con dấn thân
Vì vận mệnh đất nước
Và hạnh phúc nhân dân,
Thì họ lại khác hẳn.
Dũng cảm đến lạ kỳ.
Cứng rắn và cương quyết,
Không quản ngại điều gì.
Thật cao thượng, thật đẹp
Phụ nữ Việt Nam ta.
Tôi kính cẩn ngả mũ
Cúi đầu trước các bà.
TẢN MẠN VỀ SỰ THA THỨ
Tha thứ là phẩm chất
Rất cần thiết cho người.
Cần như chính cuộc sống,
Nước uống và khí trời.
Không một ai hoàn hảo.
Sự xúc phạm phần nhiều
Do vô tình, nóng giận,
Cố chấp hoặc giáo điều.
Cần một chút bình tĩnh
Và thông cảm, chúng ta
Sẽ thấy không quan trọng,
Và dễ dàng cho qua.
Không nhớ ai đã nói,
Găng-đi hay Giê-su:
Nếu mắt phải đền mắt,
Thế giới toàn người mù.
Ta tha thứ người khác
Là tha thứ cho mình.
Vì ôm mãi hờn giận,
Sống sẽ không an bình.
Đấy là chưa nói chuyện
Ta tha thứ cho người,
Người sẽ tha thứ lại.
Đó là luật của Đời.
Tha thứ làm ta đẹp,
Vẻ đẹp sự khoan dung.
Con người vốn cao thượng,
Khác con thú điên khùng.
Thế giới biết tha thứ
Là thế giới tốt lành.
Sẽ không còn nghi kỵ,
Thù hận và chiến tranh.
Sự tha thứ không phải
Là quà hay đặc ân,
Mà phải học, rèn luyện
Kiên trì và dần dần.
Trước hết học tha thứ
Cho người thân của mình.
Như chất keo, tha thứ
Sẽ gắn chặt gia đình.
CÁCH NGƯỜI NHẬT DẠY CON
Người Nhật, như ta biết,
Một dân tộc lạ thường.
Cần cù và khiêm tốn,
Độc đáo và kỷ cương.
Cùng da vàng, mũi tẹt,
Xưa họ cũng như ta.
Giờ thì thôi, khỏi nói.
Cái gì cũng vượt xa.
Thủ tướng Lý Quang Diệu
Nói cách đây không lâu,
Ở châu Á, đáng lẽ
Việt Nam phải hàng đầu.
Mà thôi, tiếc thì tiếc,
Cơ hội vẫn đang còn.
Họ giỏi thì ta học,
Chí ít cách dạy con.
1
Người Nhật luôn quan niệm
Rằng học giỏi, thông minh
Không bằng nhân cách tốt,
Trung thực và có tình.
2
Môi trường sống và học
Rất quan trọng - vì con,
Người Nhật luôn cố gắng
Dọn đến chỗ tốt hơn.
3
Họ thương con, hẳn thế,
Nhưng quyết không nuông chiều.
Biếng ăn thì cứ nhịn.
Muốn kêu thì cứ kêu.
Vì không biết tuyệt thực,
Đói, trẻ con sẽ ăn.
Tuyệt đối không bắt ép,
Không quát mắng, cằn nhằn.
Ăn là việc nghiêm túc.
Ngồi ghế, phải rửa tay.
Không bạ đâu ăn đấy,
Phải đúng giờ trong ngày.
4
Với con phải tôn trọng,
Tế nhị và thông minh.
Phải cho con tự quyết
Các “vấn đề” của mình.
5
Phải dạy con trung thực
Bằng cách chính mẹ cha
Không bao giờ nói dối,
Ngoài đời và trong nhà.
6
Con làm việc gì đấy,
Không ảnh hưởng người nào,
Vô hại, không nguy hiểm,
Thì kệ, đừng xen vào.
7
Khi con lên năm tuổi,
Hãy dạy cách tiêu tiền.
Hàng tuần cho tiền lẻ.
Có kiểm soát, tất nhiên.
8
Phải dạy con dũng cảm
Chịu trách nhiệm của mình.
Dạy con biết chờ đợi,
Dạy về nghĩa, về tình.
Phải dạy con: Cuộc sống
Cho và nhận hai chiều.
Và rằng người hạnh phúc
Thường nhận ít, cho nhiều.
Phải dạy: Ở trường học
Luôn ăn nói ôn tồn.
Không được đánh ai trước,
Nhưng người nào đánh con,
Thì phải cố đánh lại,
Không mách cô, kêu la.
Lúc về, nếu không muốn,
Không kể với cả nhà.
9
Phải dạy để con hiểu
Thất bại là bình thường.
Ngã thì tự đứng dậy,
Không chờ người ta thương.
10
Trẻ con hay ốm vặt.
Không đáng lo việc này.
Không đáng lo cả việc
Con chang nắng suốt ngày.
Cứ để chúng thoải mái
Tiếp xúc với thiên nhiên.
Nhờ thế chúng cứng cáp,
Dạn dày khi lớn lên.
11
Học không cứ nhất thiết
Cầm cuốn sách ê a.
Học là chơi, là nghịch,
Là la hét váng nhà.
Tạo cho chúng cơ hội
Tự khám phá bản thân,
Rồi khám phá thế giới.
Điều ấy rất, rất cần.
12
Về phần mình, bố mẹ
Phải bảo đảm hàng ngày
Chơi với con, dù bận,
Các trò chơi thơ ngây.
Mục đích các trò ấy
Là làm cho con cười.
Tiếng cười rất quan trọng,
Giúp đứng vứng trong đời…
*
Nghe nói đó là cách
Người Nhật dạy con mình.
Có lẽ cách ấy đúng,
Khôn ngoan và thông minh.
Cứ công bằng mà nói,
Thì người Việt chúng ta
Cũng không phải không biết
Cách dạy ấy, thế mà
Ta biết về lý thuyết,
Nhưng thực tế hàng ngày
Vì yêu, làm hư chúng
Mà tự mình không hay.
Nghĩa là muốn dạy chúng
Thành người tốt, thông minh,
Trước hết ta phải học
Và dạy bản thân mình.
BỐ MẸ NÀO CON ẤY
Một sự thật đơn giản
Nhiều người không nhận ra.
Hoặc biết mà không nhớ.
Vâng, đơn giản - đó là:
Trong môi trường bạo lực,
Trẻ con sẽ lớn lên
Rất dễ thành bạo lực,
Độc ác và thấp hèn.
Bố mẹ ham đọc sách,
Yêu loài vật, cỏ cây,
Thì yên tâm, chắc chắn
Con cũng thế sau này.
Trong gia đình bố mẹ
Luôn cãi nhau vì tiền,
Thì sau này con cái
Chỉ quan tâm đến tiền.
Để con thấy bố mẹ
Thô lỗ với ông bà,
Thì đừng mong con cái
Dịu dàng với mẹ cha.
Đại khái là như vậy.
Luôn vẫn thế xưa nay.
Bố mẹ nào, con ấy.
Hãy ghi nhớ điều này.
BỐN NGUYÊN TẮC VÀNG TRONG CUỘC SỐNG
Trung thực khi nghèo đói.
Giản dị khi nhiều tiền.
Im lặng khi tức giận.
Lịch sự khi có quyền.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét