RUĐAKI
Được xem là ông tổ của nền thơ ca Ba Tư, Ruđaki (Abu Abdulla Jafar
Muhamad Rudaki) sinh năm 860 ở một làng miền núi có tên là Rudak, sau được ông
chọn làm bút danh. Thời trẻ ông nổi tiếng hát hay và chơi các nhạc cụ dân tộc
rất giỏi. Năm ba mươi tuổi ông đã được xem là nhà thơ lớn nhất thời đó và được
mời tới Bukhara
(nay thuộc Uzbêkixtan) sống trong cung các triều vua Samanid rồi trở thành thà
thơ cung đình ở đấy một thời gian dài. Tuy nhiên sau này, do bị nghi liên quan
đến một cuộc nổi dậy của dân chúng, ông thất sủng và bị đuổi đi. Ông trở về
làng cũ và chết ở đó năm 941. Theo một số tài liệu, Ruđaki sáng tác ước tính
hơn hai triệu câu thơ, nhưng giữ lại được đến nay không nhiều, tản mạn và không
trọn vẹn tác phẩm.
THƠ HAI CÂU
* * *
Ta cô đơn giữa trăm vạn con
nguời.
Ta cô đơn thiếu trăm vạn con
người.
* * *
Anh được làm từ bụi đất như
tôi,
Và khi chết cũng thành đất,
thế thôi.
* * *
Tôi
làm bạn với người bị đám đông ghét bỏ,
Không
cam chịu cuộc đời luôn nhỏ nhoi, gò bó.
* * *
Sao anh nghe những tiếng nhạc
bùi tai,
Không chịu nghe, tiếng rên
khóc, thở dài?
* * *
Người khôn ưa việc tốt, hòa
bình.
Thằng ngốc thích chém giết,
chiến tranh.
* * *
Kẻ thịt ngon, nho tươi ăn
chẳng hết,
Người nhịn đói suốt ngày,
thêm đói rét.
* * *
Em không yêu, nhưng sợ tình
yêu mất.
Em giả dối, lại muốn tìm sự
thật.
* * *
Một kẻ thù đã nhiều tai họa.
Trăm người bạn vẫn còn ít
quá.
* * *
Nhờ tình yêu, tôi hăng say
lao động.
Thiếu tình yêu, tôi không còn
muốn sống.
* * *
Người no nghĩ xin ăn là nhục
nhã.
Người không bệnh, không đau
không đáng lạ.
* * *
Anh sẽ giống như cừu sa bãi
lầy
Khi thượng đế xét tội anh sau
này.
* * *
Ngày mùa xuân đẹp thật, cỏ và
hoa.
Nhưng không đẹp bằng đêm chỉ
hai ta.
* * *
Bản thân tôi cũng rất thích
được khen,
Nhưng lời khen phải chân
thành, tất nhiên.
* * *
Vâng, anh buồn, nhưng không
buồn vẩn vơ.
Buồn vì em, vì em anh ngẩn
ngơ.
* * *
Cũng chẳng sao quần áo rách,
khi anh
Tâm hồn không vấy bẩn, vẫn
nguyên lành.
* * *
Nụ hôn người yêu như nước hồ
mặn chát -
Càng uống nhiều càng thấy
khát.
* * *
Cô gái đẹp làm anh vui, hết
mệt.
Thế mà anh tìm lão già hiền
triết.
* * *
Tôi nhuộm tóc không vì tôi
muốn trẻ.
Tôi nhuộm tóc để nhớ về tuổi
trẻ.
* * *
Kể cũng buồn: chim ác sống
trăm năm,
Mà con én chưa đầy năm đã
chết.
THƠ BỐN CÂU
* * *
Thường người ta tìm tôi khi
gặp nạn.
Đến tâm sự khi trong lòng
buồn chán.
Thế mà tôi khát nước, chẳng
người nào
Cho tôi uống, lại còn lên
giọng phán.
* * *
Đời đã khổ, lại còn rất ngắn.
Sao thần chết đang tâm tàn
nhẫn
Ngắt bông hoa xinh đẹp như em
Mà không chút băn khuăn, hối
hận?
* * *
Hãy cảm ơn thượng đế, gượng
mà vui.
Đời thế nào mặc kệ, gượng mà
vui.
Cũng chẳng sao khi anh mãi
không giàu.
Thì cuộc đời vẫn thế, gượng
mà vui.
* * *
Vua chúng ta thật vĩ đại, phi
thường,
Bắn đạn bạc, tên vàng ngoài
chiến trường.
Lính vua chết, tiếc thay,
không vải liệm,
Cũng không tiền chữa trị người
bị thương.
* * *
Thật kỳ diệu cuộc đời này.
Không ngừng nghỉ, tự mình
quay.
Yêu - biến anh thành hoàng
đế.
Ghét - bắt làm thằng ăn mày.
* * *
Trời thương tình, ban cho tôi bốn cái:
Sức khỏe, tên, trí
khôn, lòng nhân ái.
Trong chúng ta, ai có bốn cái
này,
Sẽ hạnh phúc, không buồn đau,
sợ hãi.
* * *
Sao nhìn ai anh cũng toàn
thấy ác?
Anh hờ hững với nỗi đau người
khác.
Xua cái tham, cái hằn học
khỏi tim,
Anh sẽ thấy đời cũng không tệ
bạc.
* * *
Ta uống nhiều vì lòng ta ngất
ngây.
Nhất là khi có bạn gái thế
này.
Mặc bọn ngốc cứ chê ta là
ngốc.
Không vì ngốc ta ngã, mà vì
say.
* * *
Người ta ghét ăn mày như ghét
quỉ,
Chưa nghe xin, đã ném đồng xu
gỉ.
Anh xấu hổ, không nghe hết
lời xin?
Tôi thì sao, người xin anh bố
thí?
* * *
Hãy nhìn đời bằng con mắt
thông minh.
Đừng cố chấp, nhìn đời qua
định kiến.
Đời là biển, muốn vượt qua,
xin anh
Hãy tự đóng con tàu bằng bằng
việc thiện.
* * *
Biết thắng cái thấp hèn -
anh
là người hạnh phúc.
Không cười diễu người điên -
anh
là người hạnh phúc.
Và bất hạnh là ai dẫm lên
ngực người đời.
Dìu người ngã đứng lên -
anh
là người hạnh phúc.
* * *
Em hãy đến, đàn
anh nghe đêm nay.
Nhớ mang rượu để hai ta cùng
say.
Thứ rượu đỏ long lanh như
ngọc bích,
Như vầng dương luôn rực đỏ
mỗi ngày.
* * *
Tóc em đen, uốn
xuăn đầy cám dỗ.
Đẹp hơn cả trăm
bông hồng màu đỏ.
Trong mỗi lọn là
một nghìn yêu thương.
Trong mỗi búi là
một nghìn đau khổ.
THƠ TRỮ TÌNH
* * *
Đừng ghen tị với niềm vui
người khác
Kẻo rồi anh thành nạn nhân kẻ
ác.
Lưỡi của mình hãy giấu kỹ,
nếu không
Anh tự mình chuốc lấy vạ bất
công.
* * *
Kiếm trên tay không phải để
giết người.
Mọi cái ác phải trả giá trước
Trời.
Không vô cớ gõ cữa người, bởi
lẽ
Anh có thể bị đánh đau vì
thế.
* * *
Đừng vội giận, đừng trách bạn
làm gì.
Đời thay đổi, mọi cái sẽ qua
đi.
Hôm nay thế, nhưng mai không
còn thế.
Giận, trách bạn vốn là điều
quá dễ.
Cái khó hơn - không vì giận
lần này,
Mà anh quên bao điều tốt xưa
nay.
Hãy tha thứ nếu bạn ánh có
lỗi.
Anh cũng chẳng hoàn hảo đâu.
Xin hỏi:
Hoa có gai, gai châm anh,
đúng không,
Nhưng vì thế anh sống thiếu
hoa hồng?
Hay anh định hàng ngày tìm
bạn mới?
Hãy khoan dung, hãy bình tâm
chờ đợi.
* * *
Đời bình thường như vẫn thế
xưa nay.
Sao vô cớ, anh buồn bã, chau
mày?
Hãy xua đi những ý buồn bất
tận.
Đời anh đẹp, cứ tin vào số
phận.
Mà số phận có cách riêng của
mình.
Hãy tin nó, đừng tin nhà
chiêm tinh.
Đời thực ra không xấu như ta
nghĩ.
Hãy hưởng thụ, đời mình đừng
bỏ phí.
* * *
Này anh bạn, đừng buồn lâu,
tôi biết
Anh đang khóc, nhớ thương
người đã chết.
Đời phải thế, việc gì qua đã
qua,
Có cưỡng lại cũng vô ích thôi
mà.
Anh mong muốn cuộc đời luôn
bình lặng,
Nhưng cuộc đời cứ sục sôi,
căng thẳng.
Xin đừng khóc, vì đời chẳng
mủi lòng.
Đừng oán giận mà uổng sức,
phí công.
Mặc anh buồn, anh cầu xin,
quằn quại,
Gì đã mất, không thể nào lấy
lại.
Không có ai sống mãi mãi trên
đời.
Không phải thần, chúng ta chỉ
là người.
Rượu là thuốc chữa bệnh buồn
tốt nhất,
Dù không giúp mang lại gì đã
mất.
Thôi, một khi không thắng
được buồn đau,
Thì lại đây, ta uống rượu
cùng nhau.
* * *
Tôi không đổi cuộc sống tinh
thần
Lấy khoái lạc hay mưu cầu cái
ăn.
Tôi viết thơ vì số tôi bắt
thế -
Về cái đẹp và những điều tử
tế.
Tôi quen biết nhiều vua quan,
tiếc thay,
Không phải ai trong số những
người này
Cũng tử tế, hay ho như họ
nói.
Có một việc tôi không sao làm
nổi
Là cố nêu gương tốt, sống
chân thành
Cho họ theo, ấy mà rồi không
thành.
* * *
Dù anh sống lâu đến đâu, cuối
cùng,
Cũng phải đến một kết cục rất
chung
Là cái chết - xưa hay nay vẫn
thế,
Với tất cả mọi người, không
ngoại lệ.
Vậy sống đi, trong cung điện,
lâu đài,
Hay túp lều, phải ăn cháo, ăn
khoai;
Vì với vua anh minh, hùng
mạnh nhất,
Hay thằng dân cùng đinh không
tấc đất,
Thì cuộc đời cũng chỉ một
giấc mơ.
Anh nấn ná, định ngủ đến bao
giờ?
Mà đã chết, mọi người đều thế
cả,
Không phân biệt nghèo hèn hay
danh giá.
Vậy sống đi, quí nhất ở đời
này
Là tình yêu, thảnh thơi và
men say!
* * *
Rượu giúp ta thấy bản chất
con người -
Tốt, chân thật hay gian trá,
hại đời.
Thích cứ uống, đừng băn khuăn
tìm cớ,
Nhưng ngon nhất, uống khi hoa
nhài nở.
Rượu giúp anh thuần được ngựa
bất kham,
Làm việc khó từng mơ ước muốn
làm.
Cũng nhờ rượu, anh keo thành
hào phóng.
Tim khô héo thành dạt dào,
thoáng rộng.
* * *
Đời là một giấc mơ buồn, tuy
thế,
Đời luôn thức, luôn gây điều
tồi tệ.
Người hiền lành trời bắt khổ
suốt đời,
Kẻ độc ác lại được sướng hơn
người.
Đời là thế, đừng cả tin, cẩn
thận,
Đẹp bề ngoài nhưng lòng lang,
dạ rắn.
* * *
Hãy vui vẻ với cô gái anh
yêu.
Đời ngắn lắm, chỉ ba ngày,
không nhiều.
Mai thế nào - việc của trời,
trời biết.
Chuyện hôm qua - đừng quan
tâm thêm mệt.
Nào vui lên, cứ nhìn chúng
tôi đây.
Bạn gái tôi và tôi vui suốt
ngày.
Xin nhắc lại: Đời - giấc mơ
buồn tẻ.
Hãy uống rượu, còn thì thôi,
mặc kệ!
* * *
Biết bao bậc đế vương danh
giá nhất
Đều lần lượt ra đi, nằm dưới
đất.
Họ, chủ nhân bao cung điện,
lâu đài,
Bao châu báu, bao bạc vàng,
đất đai
Nhiều lương thực, nhiều thức
ăn quí hiếm,
Mà họ chết, chỉ mang theo vải
liệm.
Vậy ý nghĩa của cuộc sống là
gì?
Là những cái ta ăn, không
mang đi.
* * *
Hãy rót rượu cho ta, nào cậu
bé,
Thứ rượu trong, long lanh như
giọt lệ.
Chất men say làm người buồn
thành vui,
Làm trời nắng cả khi mưa sụt
sùi,
Làm người chết cũng đội mồ
đứng dậy
Và người sống thấy cuộc đời
lộng lẫy.
Nào rót rượu cho ta, rót
nhanh lên,
Để ta vùi nỗi buồn trong chất
men.
* * *
Anh than khóc người thân anh
ra đi?
Vâng cứ khóc, nhưng thử hỏi
ích gì?
Cái phải đến cuối cùng rồi sẽ
đến.
Ai cũng sống, cũng chết thôi,
hết chuyện.
Anh muốn đời thật tốt đẹp,
bình yên,
Thế mà đời luôn biến động,
đảo điên.
Đời chẳng thèm nghe anh đâu,
quả thế,
Dẫu anh kêu hay khóc than
cũng kệ.
Anh mong muốn, anh cố gắng
đến đâu,
Cũng chẳng tìm được cái mất
từ lâu.
Đừng bắt anh cứ buồn rầu, đau
khổ
Vì mọi cớ trong đời thường
lớn nhỏ.
Chắc anh hỏi: Vậy theo ông,
làm gì?
Làm gì ư? Hãy rót rượu, uống
đi.
Là người bạn, xưa nay ly rượu
nhỏ
Sẽ giúp ta thấy đời như vốn
có.
* * *
Hãy vui cùng cô gái đẹp, ngây
thơ.
Đời phù du, rốt cục chỉ giấc
mơ.
Giờ đang sống, đời cho gì cứ
nhận.
Chuyện quá khứ thôi đừng
buồn, đừng giận.
Cứ xem tôi cùng cô bạn của
tôi.
Hai người sống kể ra không
phải tồi.
Cả người nhận, cả người cho
hạnh phúc.
Ai dửng dưng mới nếm mùi địa
ngục.
Tôi đã nói: đừi này chẳng là
gì.
Vậy đừng hỏi, cứ uống, cứ vui
đi!
* * *
Biết suy ngẫm, đời làm ta
sáng mắt.
Chính cuộc đời cho lời khuyên
tốt nhất:
“Thấy người vui và hạnh phúc,
đừng ghen.
Đừng biến anh thành một kẻ
thấp hèn.
Nếu tức giận, bề ngoài đừng
bộc lộ,
Tránh tai họa sẽ xẩy ra sau
đó.”
* * *
Ở đời này rất phù du, bèo bọt,
Đừng vội vui, đừng vội cho là
tốt.
Cả khi anh là vua chúa uy
quyền,
Thì cuối cùng cũng nằm dưới
đất đen.
Mà dưới ấy, trong mồ, anh đơn
độc,
Không bạn bè, không cả lời
tâng bốc.
Bạn của anh, nếu có, chỉ là
giun.
Bản thân anh đang biến thành
đất bùn.
Ngày ấy đến, tức là ngày anh
chết,
Ngay lập tức mọi người quên
anh hết.
IBN SINA
Ở phương Tây người ta thường gọi ông là Avicenna, ông sinh năm 980,
mất năm 1037, là nhà y học, triết học, thần học đạo Hồi, nhà khoa học và nhà
thơ nổi tiếng của Ba Tư cổ đại. Ibn Sina sinh ở gần Bukhara
thuộc Uzbekistan
ngày nay. Ông viết gần 450 chuyên luận sâu sắc về các đề tài khác nhau và được
coi là ông tổ của ngành y hiện đại. Số lượng tác phẩm thơ của ông lưu lại được
không nhiều.
THƠ BỐN CÂU
* * *
Ở với lừa phải nhớ kêu be be.
Con lừa nào cũng tưởng mình
rất ghê.
Nhỡ con nào không có tai,
chắc chắn
Sẽ bị coi là phản đạo, đáng
chê.
* * *
Nếu có người nói cho tôi được
hay
Rằng vì sao tôi sinh ở đời
này,
Thì chắc chắn tôi thấy mình
hạnh phúc,
Chứ không buồn, trăn trở
giống xưa nay.
* * *
Tôi đã đi gần như toàn thế
giới,
Nhưng chưa đến cái đích mình
mong đợi.
Cái đầu tôi gần như biết mọi
điều
Nhưng chưa đạt cái điều tôi
vươn tới.
* * *
Tôi học hỏi cần cù, không
quản mệt.
Bao nhiêu chuyện nhỏ to tôi
biết hết,
Chuyện trên trời dưới biển,
chuyện xưa nay.
Nhưng tôi chẳng biết gì về
cái chết.
* * *
Việc đã qua, nghĩ làm gì thêm
mệt.
Khi sức lực và thời gian chưa
hết,
Hãy cố làm việc gì đó hôm
nay,
Vì có thể ngày mai anh đã
chết.
* * *
Tình yêu không mua bán.
Không đòi hỏi chức quyền.
Không biết quí hạnh phúc,
Tai họa sẽ đến liền.
* * *
Với người nghiện, rượu uống
nhiều có hại.
Ta uống chút cho vui, sao
phải ngại?
Là thuốc tiên, là đáng quí
khi ta
Uống với bạn, có lý do, vừa
phải.
* * *
Theo tôi nghĩ, ba hạng người
sau đây
Được uống rượu: Đó là gã ăn
mày,
Nhà thông thái và ông vua. Vì
vậy
Anh đừng uống nếu không thuộc
nhóm này.
* * *
Bạn của tôi chơi với kẻ thù
tôi.
Bạn mà thế là người bạn rất
tồi.
Vậy cẩn thận với miếng đường,
khi nó
Giấu chất độc sâu bên trong,
dù nhỏ.
* * *
Bình rượu sành ở đâu? - Ê,
chủ quán!
Hãy mang nó ra mau, - Ê, chủ
quán!
Chiếc bình rượu sứt vòi đầy
rượu đỏ, chúng tôi
Muốn uống xua buồn đau! - Ê,
chủ quán!
* * *
Tôi đọc sách, biết mọi điều
cặn kẽ.
Cả vạn vật trong đời này cũng
thế.
Nhưng tiếc thay tôi chẳng
biết tí gì
Về chính tôi, một con người
nhỏ bé.
PHIĐÔUSI
Tên đầy đủ là Abukhankasima Phiđôusi, nhà
thơ Ba Tư vĩ đại, tiểu sử không rõ và thường được bao bọc bởi nhiều huyền
thoại. Ông sinh ở một làng nhỏ gần thành phố Tus, khoảng từ năm 932 đến 935.,
trong gia đình một chủ đất người Iran
không giàu có lắm. Người ta hoàn toàn không biết gì về tuổi thơ và tuổi
trưởng thành của ông, nhưng có lẽ ông được học ở những trường tốt nhất thời đó.
Ông am hiểu văn hoc Ả Rập và Ba Tư, đặc biệt quan tâm đến lịch sử nước nhà,
điều sau này giúp ông viết tác phẩm vĩ đại nhất của mình và cũng là của cả nền
thơ ca đất nước - Truyện các vua" (Shah Nameh), một bộ sử bằng thơ hàng
nghìn trang về các đời vua Ba Tư trong nhiều trăm năm. Ông dành 30 năm để viết
nó. Tương truyên vua Mahmud hứa sẽ hậu thưởng cho ông khi viết xong, nhưng vua
đã nuốt lời, chỉ cho ông một túi bạc. Ông chia đôi số bạc này cho người hầu của
vua và tên đầy tớ của mình rồi trở về quê hương và chết ở đấy trong cảnh nghèo
nàn và ít người biết tới. Sau này người ta dựng tượng và lăng thờ cúng ông ở
thành phố Tus.
NHỮNG LỜI KIM CƯƠNG
Ai có học sẽ thành người mạnh
mẽ.
Nhờ có học mà người già thành
trẻ.
Ai một làn nếm trí thức, suốt
đời
Sẽ thấy mình hạnh phúc, muốn
làm người.
Phải tôn trọng bình yên và sự
thật.
Đã là người, đừng trở thành
súc vật.
Anh được gọi là người, xin
chớ quên
Đó là danh hiệu quí, dẫu sang
hèn.
Trong vạn vật, con người là
tuyệt mỹ,
Chính vì người có lương tâm,
biết nghĩ.
Ai bất nhân, gây điều ác cho
đời,
Dẫu là người nhưng vẫn chưa
là người.
Ai tăm tối, trong lòng luôn
vẩn đục,
Sống suốt đời không bao giờ
hạnh phúc.
Ai tham lam, luôn mưu lợi làm
giàu,
Tưởng mình giàu nhưng thực ra
không giàu.
Hãy giúp đỡ khi có người gặp
nạn,
Giúp bằng việc mình làm,
không phải phán.
Đừng dẫm bẹp con kiến dưới
chân mình.
Nó ham sống cũng chẳng kém gì
anh.
Ham quyền lực, anh quyết tâm
phấn đấu,
Rồi tay anh sẽ có ngày dính
máu.
Anh bị giết, hoặc anh giết người
ta -
Chẳng hay gì việc ấy, hãy
tránh xa.
Bản thân tôi, quí tình người,
tình bạn,
Luôn cố sống trong hòa bình,
thanh thản.
THƠ TRỮ TÌNH
* * *
Con cái chính là món quà quí
nhất.
Quí hơn cả những gì ta quí
nhất.
Không có gì gần gũi bằng con
-
Là niềm vui, là chỗ dựa tâm
hồn.
Chết là cái dành chung cho
tất cả -
Nghèo hay giàu, thấp hèn hay
danh giá.
Ta được đưa vào đời trong một
giây,
Và cũng thế ta ra khỏi đời
này.
Khi thần chết đã công bằng
nhường ấy,
Thì sao ta phải khóc buồn như
vây?
Sớm hoặc muộn, ai cũng phải
ra đi,
Nhưng quan trọng - ta để lại
cái gì?
Những điều tốt, tiếng thơm
anh để lại
Muôn đời sau sẽ vẫn còn mãi
mãi.
* * *
Khi còn trẻ phải bắt mình lao
động -
Cái làm người thông minh, yêu
cuộc sống.
Không có gì chóng hủy hoại
cuộc đời
Bằng nhàn rỗi và bản thân cái
lười.
Hãy lao động, hãy nếm mùi
nặng nhọc.
Hãy cười vui, và nếu cần, hãy
khóc.
Phải có đích, phải biết mình
muốn gì.
Cứ thẳng đường đã chọn, bước
chân đi.
Không được tự biến mình thành
củi mục
Để cơn gió rất dễ dàng bẻ gục.
Sống ở đời, ai dũng cảm,
thông minh
Dẫu khó khăn, vẫn làm chủ đời
mình.
Cả những lúc hiểm nguy hay
bất hạnh
Cũng rút được những điều mình
nên tránh.
* * *
Suy cho cùng, cái quí nhất
trên đời
Là trung thực và nói lời giữ
lời.
Anh thực sự chẳng có gì lo
lắng
Nếu anh sáng với tấm lòng
ngay thẳng.
Vì con đường giả dối trước
hoặc sau
Sẽ dẫn anh tới nước mắt, buồn
đau.
Khi cái tốt, điều hay anh học
hỏi,
Nghĩa là anh đang tránh xa
tội lỗi.
Đừng làm đau những người thân
của anh.
Đừng gây ác với những người
hiền lành.
Anh làm bẩn dòng suối trong,
chắc chắn
Tâm hồn anh cũng trở thành
vấy bẩn.
Anh đào hố chôn người, rồi có
ngày
Bản thân anh sẽ rơi vào hố
này.
Tôi thành thật không mong anh
điều ấy.
Với người khác anh cũng nên
làm vậy
* * *
Muốn thanh thản, muốn thành
người thông minh,
Không được để lòng tham chi
phối mình.
Ai ham muốn không nhiều,
không hiếu thắng,
Người ấy ít buồn lo, căng
thẳng.
Chính lòng tham gây tai họa
cho người.
Ai không hiểu, coi như chưa
hiểu đời.
Kiếm được tiền rất khó khăn,
hẳn thế,
Nhưng tiêu tiền thông minh
không phải dễ.
Cứ nhìn quanh, anh sẽ thấy:
nhiều tiền
Gây tai họa chẳng kém gì
nghèo hèn.
Khi sung sướng hoặc khi giàu
có nhất,
Cũng đừng kiêu, khinh đời hay
vênh mặt.
Anh có tiền, tất nhiên, xin
cứ tiêu,
Nhưng phải dành chút ít giúp
người nghèo.
* * *
Hãy cứ sống chính như anh
đang có,
Đừng quá vui, đừng quá buồn,
đau khổ.
Đang khỏe mạnh có thể thành
ốm đau,
Buồn rồi vui, vui rồi buồn
thay nhau.
Chẳng ai khổ suốt đời và
ngược lại,
Cũng chẳng ai được sướng vui
mãi mãi.
Buồn hoặc vui đều nhanh chóng
trôi qua,
Vậy nghĩ lắm làm gì cho thêm
già?
Đã có mắt, chẳng phải cần ai
dạy.
Cứ nhìn quanh rồi tự mình sẽ
thấy
Rằng cuộc đời rất tráo trở
xưa nay,
Rằng để sống hạnh phúc ở đời
này
Ta chỉ cần trời ban cho sức
khỏe
Và tâm hồn luôn thảnh thơi,
tươi trẻ.
* * *
Hãy thử thách người anh coi
là bạn
Cả khi vui cũng như khi hoạn
nạn.
Người thông minh sẽ không bạn
với người
Không nhất quán giữa ý nghĩ
và lời.
Dẫu là bạn, nhưng một khi ngu
dốt,
Thì đừng chờ ở anh ta điều
tốt.
Anh, đàn ông, cần được thử
thách nhiều
Qua khó khăn, công việc hoặc
tình yêu.
Lấy vợ tốt, anh là người hạnh
phúc.
Vợ anh xấu, đời anh là địa
ngục.
Không ngẫu nhiên có lá rách,
lá lành.
Vợ thế nào còn phụ thuộc vào
anh.
Con thừa hưởng ở người cha tất
cả -
Từ ý chí đến tình thương,
danh giá.
Con đi chệch đường tốt của
cha ông
Là con hư, khiến cha mẹ đau
lòng.
Anh giàu sang, nhưng cuối
cùng để lại
Cái quí nhất không gì bằng
con cái.
Đã là con, anh phải yêu như
nhau -
Gái hay trai, con út hoặc con
đầu.
Không ngẫu nhiên, con thông
minh, tài giỏi
Thường xuất thân từ gia đình
dòng dõi.
* * *
Hãy luôn gieo những hạt giống
thông minh
Vào lời nói, vào việc làm của
mình.
Sự thông minh giúp anh không
phạm lỗi.
Còn trí thức giúp anh không
nghèo đói.
Nếu phải học một cái gì suốt
đời,
Thì phải học tri thức để làm
người.
Nếu số phận ban cho anh trí
thức,
Anh sẽ làm chỉ những điều vừa
sức.
Phải liệu cơm gắp mắm, chớ
tham lam,
Đừng luyến tiếc những gì
không thể làm.
* * *
Đừng mong chờ điều lành từ kẻ
xấu.
Đừng hy vọng nấu thành cơm từ
trấu.
Kẻ gian thề, đừng có tin, về
sau
Hắn sẽ quên và nuốt lời rất
mau.
Kẻ gian dối đến nhà, mau đóng
cửa
Nếu không muốn bị lừa thêm
lần nữa.
Có ai nhờ sư tử đói chăn dê?
Chỉ có ngốc mới tin thằng
ngốc thề.
Kẻ thù ác nhưng thông minh,
có học
Nhiều khi hơn bạn hiền mà ngu
ngốc.
Người nuôi hổ bị hổ vồ có
ngày -
Chính con hổ từng bế ẵm trên
tay.
Người thông minh không đeo
gông vào cổ,
Không tự đặt đầu mình vào
miệng hổ.
Mạng sống anh là quà tặng của
trời.
Anh phí phạm là có lỗi với
đời.
Thi với hổ không phải việc
anh hùng,
Mà đơn giản anh chỉ là thằng
khùng.
Gặp khó khăn đừng bao giờ dao
động,
Đừng vội vàng chịu buồn đau,
thất vọng.
Anh chẳng làm được gì khi vội
vàng.
Biết kiên nhẫn, rắn cũng bò
khỏi hang.
Thường chiến thắng là những
người kiên nhẵn.
Hãy bình tĩnh, đừng vội vàng
tức giận.
Nhưng khi cần phải hành động,
không chờ,
Vì nếu chậm là để nhỡ thời
cơ.
Đừng để nhỡ việc mình vì
biếng nhác -
Rất có thể không còn cơ hội
khác.
Hãy hái hoa khi hoa đẹp, nếu
không
Hoa sẽ tàn, có tiếc cũng bằng
không.
* * *
Khi tức giận phải kiềm mình,
suy nghĩ.
Đừng để bị cuốn theo, thành
mất trí.
Mất kiềm chế chỉ thêm khổ cho
anh.
Biết kiềm chế làm việc gì
cũng thành.
Khi tức giận, ai nói gì không
phải,
Đừng nổi nóng mà ôn tồn đáp
lại.
Ai gieo gì sẽ gặt nấy, tất
nhiên,
Anh ở hiền chắc sẽ được gặp
hiền.
Người thông minh không nghe
lời xúi bẩy.
Bản thân họ cũng không làm
việc ấy.
Lời anh nói, dẫu là lời kim
cương,
Nhưng nói nhiều thành hạt cát
bình thường.
Trước khi nói phải lựa lời
thật kỹ,
Càng phải biết lắng nghe
người tế nhị.
Bỏ ngoài tai những lời nói
thấp hèn,
Tức là anh tăng giá trị anh
lên.
* * *
Không trí khôn, đầu chỉ là
quả dưa.
Xác khỏe mạnh, không hồn cũng
bằng thừa.
Công thầy dạy lớn hơn công bố
mẹ.
Anh em tồi thua láng giềng tử
tế.
Khi chưa bắt được gà vịt
ngoài sân
Thì tốt hơn chưa mời khách
đến ăn.
Nghe là tốt, nhưng tốt hơn -
được thấy.
Tốt hơn nữa - tự mình làm
việc ấy.
Thường vẫn thế, nơi nào có
mặt trời
Thì trăng sao không khoe mình
hơn người.
Anh tài giỏi, anh làm gì cũng
được,
Nhưng không thể bắt dòng sông
chảy ngược.
Anh có thể thông minh hơn
người,
Nhưng không thể thông minh
hơn trời.
Với người già, đừng nên mời
uống rượu -
Riêng cái già cũng đã làm họ
yếu.
Ai đã già thì nên cam phận
già.
Đâu phải rắn mà mong còn lột
da?
Già mà luôn tỏ ra mình đang
trẻ
Thì chẳng gì đáng cười hơn,
quả thế.
* * *
Đời bất công, kẻ độc ác hại
người
Lại được sống trong sung
sướng suốt đời.
Còn người tốt, luôn suốt đời
ngay thẳng
Lại phải sống trong đói
nghèo, cay đắng.
Đời là thế, có người nghèo,
người giàu,
Người hạnh phúc, người phải
luôn buồn đau.
Nhưng tráo trở cũng là đời,
cẩn thận.
Sướng hay khổ, chưa có gì
chắc chắn.
ĐẠO LÀM VUA
* * *
Đã là vua, điều đầu tiên cần
nhớ
Là không được làm cho dân lo
sợ.
Phải cai trị bằng công lý,
tình thương.
Lời dân kêu quyết không được
xem thường.
Vua hay quan, cai trị dân,
nhất thiết
Phải là người luôn công tâm,
liêm khiết.
Khi xét xử phải sáng suốt,
thông minh.
Phải yêu dân như yêu chính
con mình.
Với dân thường, phải chăm lo
giúp đỡ.
Không bao giờ được giết người
vô cớ.
Đừng vội vàng khi quyết định,
xưa nay
Hơn ai hết, vua phải hiểu
điều này.
Vua không biết kiềm mình, hay
bồng bột
Thì không thể gọi là ông vua
tốt.
Vua ý nghĩ mà tối đen trong
đầu
Thì thế nào cũng chuốc họa về
sau.
* * *
Cái mùi vị của chiến tranh
rất đắng,
Thậm chí cả khi quân vua
chiến thắng.
Khi quân giặc đến cầu hòa,
làm thân
Thì hãy nên chấp nhận, đừng
xuất quân.
Trước khi đánh hãy cố thử hòa
bình,
Xem cách nào tránh được họa
chiến tranh.
Nhưng khi giặc dám đem quân
xâm lược
Thì thà chết không làm dân
mất nước.
Khi đánh nhau phải chú ý coi
chừng
Kẻo kẻ thù đánh tập hậu sau
lưng.
Tướng cầm quân mà thông minh,
tài giỏi
Thì không có kẻ thù nào đánh
nổi.
Lính phải cần dũng cảm, tất
nhiên,
Vì với lính, không gì nhục
bằng hèn.
Người xưa nói: Phải đánh đâu
thắng đấy,
Nhưng đừng đuổi khi giặc thua
bỏ chạy.
Điều quan trọng là khi vừa
thắng xong,
Với quân địch, phải hết sức
đề phòng.
Vì quân địch, dẫu thua và yếu
thật,
Nhưng có thể gây điều tai hại
nhất.
Với kẻ thù, chỉ giết lúc giao
tranh,
Khi kẻ thù có vũ khí như anh.
Với tù binh, hàng binh, đừng
giết họ -
Anh có thể sẽ cùng chung cảnh
ngộ.
Đạo làm vua - phải cho lính
đủ ăn,
Vì nếu không, lính sẽ cướp
của dân.
Không được giết người dân thường
vô tội -
Dân của địch, nhưng họ không
có lỗi.
Anh cướp phá hay đốt nhà dân
lành,
Nghĩa là anh đang đốt phá nhà
anh.
Vua tử tế là vua không phá
hoại
Những di tích do người xưa để
lại.
TRUYỆN CÁC VUA (Shah-Nameh)
(Trích dịch)
ZOHAK GIẾT CHA
Ở vùng đất có tên "Chàng
Kỵ Sĩ"
Xưa có một ông vua đầy nghĩa
khí.
Ông trị dân theo lẽ phải, ý
trời,
Vừa chuyên lo việc nước, lại
thương người.
Ông vua ấy tên gọi là Mađát,
Nhiều gia súc và ruộng đồng
bát ngát.
Trời cho ông có được cậu con
trai
Tên Zohak, rất dũng cảm,
nhiều tài.
Chàng thông minh, yêu đời,
luôn hiếu động,
Nhưng nhẹ dạ, thơ ngây trong
cuộc sống.
Một sáng nọ, đang cưỡi ngựa
đi chơi
Ở chỗ vắng, chàng bỗng gặp
một người
Rất ưa nhìn, hào hoa và tế nhị.
Nhưng người ấy, than ôi, là
con quỷ.
Nó hiện thân để dụ dỗ, lừa
chàng
Bằng lời nói, bằng cử chỉ
đàng hoàng,
Đưa chàng trai vào con đường
tội lỗi,
Sau một lúc chuyện trò, con
quỷ nói:
"Này Zohak, muốn thành
đạt, đi xa,
Anh phải thề sẽ làm đúng lời
ta!"
Vốn chân thật, lại tin ngay
bạn quỷ,
Zohak thề mà không cần suy
nghĩ:
"Tôi xin thề là sống
chết từ nay,
Dù ở đâu, ban đêm hay ban
ngày,
Sẽ làm theo đúng như lời anh
nói,
Nếu vi phạm sẽ bị trời bắt
tội!"
Con quỷ cười: "Tốt lắm,
hãy nghe ta.
Cha của anh luôn ốm yếu, lại
già,
Vậy hãy giết ông ta đi, đừng
ngại.
Anh sẽ được lên làm vua mãi
mãi".
Zohak nghe, tái mặt, sợ hết
hồn.
Dẫu sao chàng vẫn biết đạo
làm con.
"Ta không thể làm điều
này! - chàng nói.-
Đừng khuyên ta làm điều gian,
tội lỗi!"
Con quỷ đáp: "Anh định
phá lời thề?
Hay anh muốn bị trừng phạt
nặng nề?
Anh phải chết, phải suốt đời
nhục nhã,
Cũng sẽ chết cả nhà anh danh
giá."
Vậy là chỉ một chốc thôi, anh
ta
Đã bị đưa vào bẫy quỷ ma tà.
"Vâng, tôi xin nghe theo
ông, đành vậy.
Nhưng tôi biết làm sao đây
điều ấy?"
Con quỷ đáp: "Đừng lo.
Ta giúp anh.
Khi được ta giúp đỡ, việc ắt
thành."
Trong cung điện của đức vua
Mađát
Có khu vườn nhiều cây to bóng
mát.
Vua thường hay vào đấy dạo
ban đêm,
Dưới ánh trăng mờ ảo, cảnh êm
đềm.
Biết điều ấy, con vua, do quỷ
báo,
Đào chiếc hố trên đường vua
đi dạo.
Thế là vua ngã xuống hố chết
ngay,
Mà không biết con mình làm
việc này.
Còn Zohak lên ngôi vua từ đó
Với cái nhục suốt đời - con
giết bố!
QUỈ LÀM ĐẦU BẾP CHO VUA ZOHAK
Vừa mới xui con giết cha, độc
ác,
Quỷ lần nữa lăm le làm việc
khác.
Nó biến thành chàng trai trẻ
khôi ngô,
Ăn nói hay, nhanh nhẹn, biết
nhiều trò.
Gặp Zohak mới lên ngôi, nó
nói:
"Tôi là người chuyên nấu
ăn rất giỏi,
Xin được ngài cho hầu hạ
trong cung,
Nấu những món ngon và lạ vô
cùng".
Vua đồng ý. Thế là bằng phù phép
Quỷ được nhận vào cung làm
đầu bếp.
Vào thời ấy thức ăn khác ngày
nay,
Vua cũng ăn toàn hoa quả, lá
cây.
Các món thịt hầu thì như chưa
có,
Lại càng hiếm những thức ăn
béo bổ.
Quỷ quyết định cho vua ăn lần
này
Những gì ngài chưa được biết
xưa nay.
Món đầu tiên là trứng chim
rán mỡ.
Zohak ăn, thấy rất ngon, mừng
rỡ.
Món tiếp theo con quỷ dọn hôm
sau
Là thịt gà, còn ngon hơn món
đầu.
Rồi tiếp đến, món bò thui,
tiếp nữa,
Món ngon nhất, là cháo hầm
lợn sữa.
Zohak khen, cảm ơn quỷ, mỉm
cười:
"Ngươi muốn gì, ta sẽ
thưởng cho ngươi!"
Con quỷ đáp: "Với tôi
quan trọng nhất
Là thấy vua ăn ngon và đủ
chất.
Nếu thực tình, ngài muốn
thưởng cho tôi,
Thì xin ngài hãy để tôi đặt
môi
Hôn lần lượt đôi vai ngài
khỏe mạnh."
Vua đồng ý. Con quỷ cười ranh
mãnh,
Rồi khẽ hôn lên vai vua. Lạ
thay,
Nó biến mất. Từ vai vua lúc
này
Bỗng nhú lên đôi rắn đen dữ
tợn.
Vua hoảng sợ liền kêu to đau
đớn.
Vua sai người chém đứt rắn,
than ôi,
Hai con khác mọc lên, lớn gấp
đôi.
Nhiều danh y từ khắp nơi
trong nước
Được triệu đến, nhưng chẳng
làm gì đươc.
Con quỷ ấy lần nữa lại ra
tay.
Nó biến thành thầy thuốc, bảo
thế này:
"Không một ai cưỡng được
đòn số phận.
Vua không giết, mà phải nuôi
đôi rắn.
Nuôi bằng óc hai người mỗi
ngày đêm.
Không làm thế, vua sẽ chết,
rồi xem!"
Thế là vua lại gây thêm tội
ác
Ở một nước vốn nghèo nàn,
loạn lạc
NGUỒN GỐC NGƯỜI KURDS
Người đẩu tiên bị rắn thần ăn
thịt
Là hai cô con quan Tamahit.
Hai nàng đẹp, thật dịu dàng,
trắng trong,
Như sao mai, như lỉễu cạnh bờ
sông.
Cô chị cả có tên Shariaz.
Còn nàng kia, cô em -
Arnavaz.
Theo lệnh vua, họ được dẫn
vào cung,
Người run lên vì lo sợ vô
cùng.
Thế là họ bị làm mồi cho rắn,
Một trò chơi rất ranh ma, tàn
nhẫn.
Và cứ thế, đất nước nhiều năm
trời
Cứ một đêm lại ít đi hai
người.
Họ đều trẻ, cả con dân nghèo
đói,
Cả con quan và con nhà dòng
dõi.
Họ bị trao cho đầu bếp, tên
này
Moi óc họ cho rắn ăn hàng
ngày.
Tiếng ca thán ngày một lan
trong nước,
Nhưng ca thán mà không làm gì
được.
Một ngày nọ, có hai người gặp
nhau.
Họ còn trẻ, có học, con nhà giàu.
Tên của một trong hai người -
Camanac.
Còn người kia, trẻ hơn,
Aramac.
Họ gặp nhau, nói đủ chuyện,
cuối cùng
Lại nhắc đến đôi rắn ở hoàng
cung,
Chuyện nhà vua quá tham lam,
tàn nhẫn,
Và cả chuyện các nạn nhân của
hắn.
Hai anh bạn quyết định lúc chia
tay:
Phải tìm cách giúp đỡ những
người này.
Họ cải trang thành những đầu
bếp giỏi -
Nhờ hối lộ, và cũng nhờ ăn
nói,
Họ được vào làm đầu bếp trong
cung,
Làm cái việc nuôi rắn kia hãi
hùng.
Những hôm đầu họ phải đành
nuốt giận
Giết mỗi ngày hai người nuôi
đôi rắn.
Nhưng rồi sau, họ khéo léo
dùng mưu
Óc một người họ thay bằng óc
cừu
Cuối cùng họ hằng ngày nuôi
rắn độc
Chỉ bằng cách mổ bầy cừu lấy
óc.
Vậy là họ, cứ thế ngày tiếp
ngày
Cứu nhiều người thoát chết
bằng cách này.
Họ bí mật được đưa đi khai
phá
Một vùng đất thật xa và mới
lạ
Sau lập nên vương quốc Kurdistan
Mà nghe đồn giàu đẹp nhất
trần gian.
GIẤC MƠ CỦA ZOHAK
Dành quyền lực bằng âm mưu,
cái ác,
Đúng nghìn năm trị vì vua
Zohak.
Dưới bàn tay cai trị của vua
này,
Cả thế giới phải rên xiết đêm
ngày.
Việc làm tốt bị chìm trong
bóng tối
Để nhường chỗ cho bất công,
tội lỗi.
Không còn chỗ cho người giỏi,
thông minh.
Đâu cũng đầy bọn lừa đảo,
chiêm tinh.
Không dám nói, nhưng mọi
người đều thấy
Chính quỉ Div gây nên tai họa
ấy.
... Vua Zohak có một trò bất
lương
Là phá trinh các cô gái dân
thường.
Hắn đưa họ vào thâm cung làm
nhục,
Khinh đạo lý, phép trời và
địa ngục,
Cứ đều đều tiếp diễn bấy lâu
nay.
Ta hãy xem trời trị hắn tội
này.
Một tối nọ, theo lệ thường,
Arnavas
Lên giường ngủ với đức vua
Zohak.
Đêm đã khuya, cung điện lặng
như tờ,
Vua hãi hùng khi chợt thấy
trong mơ
Ba chiến binh rất cao to,
khỏe mạnh,
Mặc giáp trụ dát bạc vàng lấp
lánh.
Người đứng giữa, như một bậc
đế vương,
Trẻ, thanh cao, khuôn mặt đẹp
khác thường.
Trên thắt lưng là một viên
ngọc quí,
Một tay chàng cầm chiếc chùy
dũng sĩ.
Chàng thúc ngựa vụt lao lên,
và rồi
Tung thòng lọng vào cổ vua,
than ôi,
Kéo Zohak lê thê trên mặt
đất,
Về phía núi Đêmavend cao
ngất...
Vua Zohak, vừa kinh ngạc, vừa
lo,
Đang giữa đêm kêu một tiếng
rất to,
To đến mức cột nhà rung, muốn
đổ.
Rồi tất cả lại lặng yên sau
đó.
Các cung nữ, nghe tiếng ấy
thất kinh:
“Gì xẩy ra với đức vua của
mình?”
Arnavas: “Thưa vua, chuyện gì
vậy?
Nói em nghe những điều ngài
mơ thấy.
Vua đang ở trong cung điện
của ngài,
Sao giật mình, ngài hoảng sợ,
sợ ai?
Không đúng ư, ngài là vua bảy
xứ?
Vua của người, chim muông và
thú dữ?”
“Giấc mơ này rất kinh hãi của
ta, -
Zohak đáp, - ta không thể nói
ra.
Không cần hỏi, ngươi chỉ cần
được biết,
Rằng chắc chắn sắp tới đây ta
chết!”
Arnavas hỏi đức vua: “Thưa
ngài,
Xin cho biết, ngài sợ gì, sợ
ai?
Rất có thể, được mọi người
góp ý,
Vua thoát khỏi giấc mơ này
kinh dị”.
Zohak nghe, đem kể hết với
nàng.
Arnavas liền đáp lại dịu
dàng:
“Ngài là vua của muôn vua hùng
mạnh,
Tỏa ánh sáng như mặt trời lấp
lánh.
Sống ở đời, để thoát khỏi
hiểm nguy
Thì trước hết phải biết nó là
gì.
Hãy cho mời các quân sư, thầy
bói,
Nhà chiêm tinh, mời những
người thật giỏi.
Họ giúp ngài giải ý nghĩa
giấc mơ,
Giải cặn kẽ cho ngài nghe,
bấy giờ
Ngài sẽ biết kẻ thù đang giấu
mặt
Là thú dữ, quỉ, người hay
trời đất.
Và một khi biết rõ kẻ thù
mình,
Ngài liệu bề đối phó thật
thông minh.”
Zohak nghe những lời kia chí
lý
Liền làm theo mà không cần
suy nghĩ.
CÁC THẦY TẾ GIẢI THÍCH Ý
NGHĨA
GIẤC MƠ CỦA ZOHAK
Như lông quạ, bầu trời đen xa
xa,
Mặt trời ló sau rặng cây xùm
xòa.
Nhưng mặt trời, viên ngọc
hồng, bất chợt
Biến mất khỏi bầu trời cao,
xanh nhợt.
Các thầy tế và những ai thông
minh
Từ đất nước rất rộng lớn của
mình
Đều được lệnh phải vào cung.
Ở đó
Vua kể lại giấc mơ kia cho
họ.
“Phải nói rõ, quyết không
được nói sai! -
Vua ra lệnh. - Con người kia
là ai?
Ai thay ta lên ngôi khi ta
chết?
Phải nói thật, không thì ta
sẽ giết!”
Mặt tái nhợt, các thầy tế cúi
đầu
Rồi thì thầm chia nỗi sợ cùng
nhau:
“Nói thật ư? Nói với vua tất
cả?
Khó giữ mạng, mà mạng người
quí giá.
Còn nếu biết mà giấu vua, than ôi,
Thì thế nào cũng phải chết mà
thôi!”
Đã ba ngày trôi qua, vua lại
vội.
Rất lo sợ, không người nào
dám nói.
Ngày thứ tư, vua quát: “Bọn
chúng mày
Hoặc là chết, hoặc phải nói
ra ngay!”
Các thầy tế lại cúi đầu sợ
sệt
Khi lần nữa phải nghe về cái
chết.
Trong số họ, có một người
thông minh,
Tên Zirak, rất biết người,
biết mình.
Vốn dũng cảm, uyên thâm hơn
người khác,
Ông đứng dậy, nói với vua
Zohak:
“Tâu đức vua, đức vua buồn
làm gì
Việc chúng ta, sớm muộn cũng
ra đi.
Trước bệ hạ từng nhiều vua
tài giỏi,
Nhiều của cải, nhiều chiến
công chói lọi,
Thế mà rồi họ cũng chết. Sau
này
Bệ hạ chết, người khác sẽ lên
thay.
Qui luật ấy không thể nào
khác được,
Như song sắt không thể ngăn
dòng nước.
Người thay vua, tâu bệ hạ, có
tên
Fariđun, ngôi sao mới sắp
lên.
Hiện giờ hắn còn chưa sinh,
do vậy
Vua có tìm cũng không bao giờ
thấy.
Mẹ của hắn thuộc dòng dõi đế
vương.
Như cây thông, cân đối, đẹp
khác thường,
Hắn khỏe mạnh, bằng chiếc
chùy rất nặng,
Sẽ chiếm được ngai vàng nhờ
chiến thắng.
Chiếc chùy ấy, loại có một
không hai,
Một ngày kia sẽ giáng xuống
đầu ngài”.
Vua Zohak ôm đầu, run lẩy
bẩy:
“Nhưng vì sao hắn ghét ta như
vậy?”
“Việc làm nào cũng phải có
nguyên nhân, -
Zirak nói. - Chính đức vua có
lần
Đã giết chết cha tên này, giờ
hắn
Quyết phải giết đức vua cho
hả giận.
Thêm vào đó, có con bò Purmai
Được sinh ra để nuôi kẻ thù
ngài.
Nó sẽ chết dưới tay vua, tuy
vậy,
Fariđun sẽ trả thù điều ấy.”
Zohak nghe, quá sợ hãi, bất
ngờ
Từ ngai vàng hắn ngã xuống,
nằm đơ.
Hắn chết ngất hồi lâu, khi
tỉnh lại,
Liền bỏ đi trong lo âu, sợ
hãi.
Hắn ra lệnh: Bằng mọi cách,
mọi nơi
Tìm dấu vết Fariđun trên đời.
Hắn lo sợ, đến quên ăn, quên
ngủ
Trời nắng đẹp thành âm u, ủ
rũ.
Và cứ thế, thời gian trôi rất
nhanh,
Tên vua rắn chờ cái chết của
mình.
ROSTAM VÀ SOKHRAB
Giờ tôi kể các bạn nghe
chuyện này,
Một chuyện thật được lưu
truyền lâu nay
Về Rostam, và cả về Sokhrab -
Hai cha con, vì cảnh đời phức
tạp,
Vì hiểu nhầm mà cầm giáo đâm
nhau.
Chuyện thật buồn, lòng người
kể thật đau.
Chuyện Rostam, một anh hùng,
tráng sĩ,
Tôi nghe lại từ một ông giáo
sĩ.
ROSTAM ĐI SĂN
Một sáng nọ, khi mặt trời mới
lên,
Chàng đã dậy, sai chuẩn bị
cung tên,
Rồi lên ngựa, con Raksha dũng
mãnh.
Như sư tử oai hùng đầy kiêu
hãnh,
Chàng phóng đi, cát bụi cuốn
theo chân,
Săn lợn rừng, xa tận nước
Turan.
Khi đến nơi, sâu trong rừng,
chàng thấy
Một bầy lợn nhởn nhơ ăn ở
đấy.
Thế là chàng thúc ngựa tới,
nhanh lên!
Cánh tay chàng to khỏe rút
cung tên.
Cả đàn lợn nháo nhào - đâu
thoát được.
Chàng vừa bắn, vừa đâm, sau
lẫn trước.
Và cuối cùng, xuống ngựa, lấy
cây khô,
Chàng đập đá, đốt đống lửa
rất to.
Ngọn lửa cháy, chập chờn bao
đốm đỏ.
Chàng đặt cả con lợn to lên đó.
Mùi thịt nướng bốc lên, chao,
thật ngon.
Chàng dũng sĩ một mình ăn cả
con.
Còn hút tủy trong xương.
Xong, thấm mệt,
Chàng nằm nghỉ và ngủ quên
không biết.
Được tháo cương, ngựa của
chàng, Raksha,
Đang thanh bình gặm cỏ phía
xa xa.
Đúng lúc ấy, mươi, mười lăm
kỵ sĩ
Đi ngang qua, cũng dừng chân
tạm nghỉ.
Họ nhìn thấy con ngựa đẹp
hiền lành
Đang gặm cỏ, không có người
xung quanh,
Liền nảy ý bắt mang đi. Và họ
Vội phóng ngựa lại gần. Sao,
bắt nó?
Bắt Raksha, con tuấn mã của
chàng?
Nó điên cuồng tung vó đá dọc
ngang.
Ba đứa chết, nhưng những tên
còn lại
Vẫn áp sát thành vòng, dù sợ
hãi.
Và cuối cùng, vì bọn chúng
còn đông,
Vì quanh cổ bị xiết mấy dây
vòng,
Con ngựa quí đành đứng im, và
nó
Bị chúng bắt, đưa ngay về
thành phố.
Còn Rostam, sau giấc ngủ rất
say,
Khi tỉnh dậy, định lên ngựa
đi ngay
Nhưng than ôi, con ngựa chàng
yêu quí
Cố tìm mãi không thấy đâu.
Chàng nghĩ:
“Nó đi đâu? Ai bắt? Giữa ban
ngày?
Không có ngựa, giờ biết tính
sao đây?
Vũ khí nặng, làm sao ta mang
nổi?
Biết đi đâu giữa ban trưa
nắng chói?
Không có ngựa, kẻ thù đến thì
sao,
Dẫu khỏe mạnh, ta chống lại
cách nào?
Ta ngủ quên, và giờ thì thế
đấy.
Thôi, phải chịu, phải đi
thôi, đành vậy”.
Rồi vắt hết bộ yên cương lên
vai,
Chàng liền đi, sải những bước
chân dài,
Tới thành phố Samengan, hy
vọng
Tìm thấy lại con ngựa mình
còn sống.
Đời vẫn thế: Anh không ngồi
trên yên,
Thì è cổ mà cam phận vác yên!
ROSTAM VÀO THÀNH SAMENGAN
Vì
Rostam nổi danh là tráng sĩ
Có
sức mạnh phi thường và cao quí,
Nên
nghe tin chàng đang đến, mọi người
Ra
cổng thành chờ đợi trước. Khắp nơi
Cái
tin lớn rằng Rostam đi bộ
Sắp
đến đây, lan truyền nhanh khắp phố.
Vua
được tin, ra lệnh các đại thần
Và
hoàng cung phải đón tiếp ân cần.
Chàng
xuất hiện, mọi người nhìn, trố mắt:
Đẹp,
to lớn đến không tin là thật.
“Ngài
đấy ư, hay quả thật thần linh
Đến
đất này, thưa Rostam quang vinh?”
Đích
thân vua cùng các nhà thông thái
Ra
tận cổng đón con người vĩ đại.
“Mời
tráng sĩ làm khách quí đất này.
Chuyện
gì vậy đã đưa ngài đến đây?
Ngài
cần gì? Với tấm lòng kính phục,
Chúng
tôi giúp, mọi nơi và mọi lúc”.
Rostam
nghe, thầm nghĩ vua Turan
Chắc
trong đầu không tính chuyện thâm gian,
Lễ
phép đáp: “Thưa đức vua cao cả,
Ai đó
bắt của tôi con tuấn mã.
Tôi
đi săn, khi ngủ thiếp, người ta
Dắt
nó đi, tôi nghĩ chắc chưa xa.
Vậy
xin vua hãy cho người tìm nó.
Tôi
thành thật mang ơn vua điều đó.
Còn
nếu không, vua sẽ biết, nhanh thôi,
Cơn
tức giận và đôi tay của tôi!”
“Thật
đáng sợ đôi cánh tay tráng sĩ.
Chắc
không ai dám làm ngài phật ý.
Ngài
yên tâm, con ngựa quí Paksha, -
Vua
vội đáp, - thế nào cũng tìm ra.
Ngài cưỡi nó, tung hoành nơi trận mạc.
Ai có
thể làm điều kia độc ác?
Xin
mời ngài ở lại, tối hôm nay
Ta
trò chuyện, cùng ăn uống no say”.
Lời
hứa ấy nghe chân thành, chắc chắn,
Làm
Rostam cũng phần nào bớt giận.
Chàng
vui vẻ theo vua vào bên trong.
Vua
Turan thì rất vui, hài lòng
Vì
được tiếp một con người vĩ đại.
Họ
trò chuyện, cùng nói cười thoải mái.
Vua
mở tiệc, mời văn võ bá quan
Đến
chúc mừng vị khách quí Turan.
Thức
ăn ngon được bày lên la liệt
Dòng suối
rượu chảy không bao giờ hết
Cùng
tiếng đàn, tiếng hát, tiếng chúc nhau,
Nô tì
múa, quần áo đủ các màu.
Rồi
cuối cùng, tiệc tan, chàng tráng sĩ
Được
dẫn tới một phòng riêng yên nghỉ.
Phần
vì rượu, phần vì mệt suốt ngày,
Rostam
ngủ một giấc dài, rất say.
TAHMINA, CON GÁI VUA
SAMENGAN, ĐẾN
GẶP ROSTAM. CHÀNG CƯỚI
NÀNG LÀM VỢ
Chắc đã khuya, trời chi chít sao đêm,
Cả hoàng cung trong giấc ngủ êm đềm.
Bỗng có tiếng chân ai đi rất khẽ,
Cánh cửa lớn phòng Rostam mở hé.
Một nữ nô tay cầm nến nhẹ nhàng
Bước vào trong, bám theo sát chân nàng
Là chủ cô, một nữ thần nhan sắc -
Khuôn mặt sáng như vầng trăng vằng vặc;
Đôi môi son là hai cánh hoa hồng,
Hai hàm răng - hai chuỗi ngọc rất trong;
Người thon thẳng như cây dương mới lớn.
Mái tóc đen rất dài, như sóng lượn.
Từ cơ thể và tâm hồn của nàng
Luôn toát ra sự trong trắng dịu dàng.
Nàng xinh đẹp như thiên thần e lệ.
Giờ nàng đến với Rostam. Thấy thế,
Chàng ngạc nhiên, ngồi nhổm dậy, và rồi
Hỏi: “Cớ gì nàng lại đến phòng tôi
Nàng là ai? Nàng muốn gì? Hãy nói!”
Cô gái nghe, hơi ít nhiều bối rối:
“Thưa tráng sĩ, em là Tahmina,
Là công chúa, con gái đức vua cha.
Đã từ lâu em nghe danh tráng sĩ,
Một anh hùng với tâm hồn cao quí,
Người lập nên bao chiến tích phi thường,
Em đã nghe và đem lòmg yêu thương
Em mong đợi sẽ có ngày gặp mặt,
Và bây giờ chàng bên em, trước mắt...
Em xấu hổ vì tự mình đến đây.
Em không thể, không muốn cưỡng điều này.
Em, thậm chí, mong có ngày làm mẹ
Một tráng sĩ, như chàng, to, mạnh khỏe,
Để, như chàng, nổi tiếng khắp trần gian,
Để tiếp tục nối ngôi Samengan.
Vâng, thế đấy, em mong chàng sẽ hiểu
Và không khinh Tahmina mềm yếu...”
Dẫu cứng rắn, quen tìm kiếm chiến công,
Rostam nghe cũng cảm thấy mềm lòng.
“Mình có vẻ đang gặp may, - chàng nghĩ -
Nhờ không may bị mất con ngựa quí!”
Chàng lập tức cho gọi lão giám quan,
Bảo muốn gặp đức vua Samengan
Để trao đổi một vài điều nho nhỏ.
Vua được tin, liền đến ngay sau đó.
Ngài rất vui thấy chàng cầu hôn,
Không chần chừ, liền đồng ý gả con.
Được tráng sĩ Rostam làm phò mã
Là may mắn, vinh quang và danh giá!
Thế là tin công chúa Tahmina
Sắp kết hôn lan mọi phố, mọi nhà.
Ai cũng được mời uống say vui vẻ
Trong tiệc cưới, mừng cho đôi bạn trẻ.
Đêm tân hôn, một đêm ngắn làm sao,
Rostam biết mình gặp may thế nào
Khi có được người vợ ngoan, hoàn hảo.
Trên tay chàng luôn đeo viên mả não.
Chàng cởi nó đưa cho vợ, mà rằng:
“Nếu ta sinh con gái, đẹp như nàng,
Nàng hãy đeo viên đá này bé nhỏ -
Bùa cầu may diệu kỳ - lên tóc nó.
Còn nếu trời cho ta cậu con trai,
Một tráng sĩ sẽ lừng danh nay mai,
Hãy để nó đeo lên tay, thần thánh
Sẽ biến nó thành chàng trai khỏe mạnh,
Trở thành người nổi tiếng Samengan,
Sánh ngang hàng với chính Nariman.
Nó thực sự là một chàng tráng sĩ,
Bắt sư tử xem như trò giải trí.
Một mũi tên được nó phóng lên mây,
Một đại bàn sẽ rơi xuống. Xưa nay
Không ai hơn con chúng ta, vì vậy,
Viên ngọc này giữ cho con, cầm lấy!”
Chàng nói xong, cũng là khi vầng dương
Vừa hé rạng, chàng sửa soạn lên đường.
Tahmina cầm tay chồng lưu luyến.
Rồi đức vua dẫn ngựa chàng đi đến.
Như ngọn gió, nhằm thẳng hướng Iran,
Chàng phóng đi, bao cảm xúc dâng tràn,
Thầm quyết định, khi đến nơi nhất thiết
Chuyện xẩy ra không cho ai được biết.
SOKHRAB TẤN CÔNG LÂU ĐÀI TRẮNG
Sát biên giới Iran, nơi hoang
vắng,
Người ta xây một lâu đài màu trắng.
Tướng trông giữ lâu đài là
Khatgi,
Rất khỏe mạnh, rất can
trường, phương phi.
Vua Iran gửi tới
đây cai trị
Một vị quan đã già, giàu mưu
trí.
Tên người này là al Gutđakham,
Không nhân từ, nhưng cũng
chẳng tham lam.
Còn cô con thì tuy rằng đẹp
thật,
Nhưng tính khí lại khác
thường bậc nhất.
Khi Sukhrab dẫn đầu quân
Turan
Đến đánh chiếm thành này của Iran
Thì Khatgi liền vội vàng xuất
hiên,
Mặc áo giáp, lên yên ra
nghênh chiến.
Phi trên con tuấn mã phóng
như bay,
Giơ cao gươm, liền quát to
thế này:
"Hỡi bọn người Turan
kia, ai dám,
Ai có đủ sức tài và can đảm,
Hãy ra đây một chọi một với
ta.
Không thì nên nhanh chóng rút
về nhà!"
Tướng Turan liền xông lên
hăng hái,
Nhưng lần lượt bị Khatgi đánh
bại.
Sokhrab thấy thế, giận vô
cùng,
Liền quyết định ra thử sức
anh hùng.
Chàng thúc ngựa, vút lao lên
dũng mãnh,
Bụi bốc cao, giáp và gươm lấp
lánh.
"Ngươi là ai? - chàng
quát bảo Khatgi. -
Phải chăng ngươi không biết
sợ là gì?
Ngươi dám chống lại ta, không
sợ chết?
Vậy thì coi như đời ngươi đã
hết!"
Khátgi đáp: "Thằng bé
kia lắm lời,
Ngươi mà dám chống lại ta, là
người
Sư tử gặp phải cúp đuôi bỏ
chạy.
Ta - Khátgi, luôn đánh đâu
thắng đấy!"
Sokhrab nghe xong chỉ cười
to,
Tay giơ
gươm, lính hai phía reo hò.
Hai dũng sĩ lao vào nhau
quyết chiến.
Bóng của họ trong bụi mù ẩn
hiện.
Sokhrab dọc ngang như mũi
tên,
Như tia chớp giữa bầu trời
đêm đen.
Bỗng Khatgi quay người, đâm
thật mạnh.
Sukhrab kịp cúi mình né
tránh.
Và rồi chàng, không để nhỡ
thời cơ,
Nhằm đối thủ đâm một nhát bất
ngờ.
Khatgi ngã, còn chưa tin là
thật,
Cứ như bị gió thần xô xuống
đất.
Sukhrab xuống ngựa, rút dao
ra
Đang định giết thì Khátgi xin
tha.
Vốn cao thượng, và cũng hay
xúc động,
Chàng đã tha cho kẻ thù được
sống.
SOKHRAB VÀ GUĐAPHARIT
Con chủ thành, nàng
Guđapharit
Đẹp và giỏi binh đao như ta
biết.
Thích đánh nhau, võ nghệ rất
cao cường,
Dẫu bề ngoài là cô gái dễ
thương.
Thấy bố mình chịu thua nhanh,
nhục nhã,
Nàng tức giận đến đỏ bừng đôi
má.
Nàng mặc ngay giáp sắt, mũ
che đầu,
Mái tóc dài cuộn ngược giấu
đằng sau,
Rồi phóng ngựa lao ra, ai dám
nghĩ
Trong áo giáp là tiểu thư
quyền quí?
Nàng quát to với binh tướng
Turan:
"Các ngươi ai có đủ tài,
đủ gan,
Hãy ra đây quyết một phen
sống chết!
Ai thủ lĩnh các ngươi, ta
muốn biết?"
Các viên tướng của Turan,
than ôi,
Chẳng người nào dám ra đấu
tay đôi.
Sokhrab nhìn từ xa, nghĩ
bụng:
"Thêm một thằng nhãi con
không muốn sống!"
Chàng lại mặc giáp sắt, lại
lên yên.
Người và ngựa phóng đi như
mũi tên.
Cũng lúc ấy nàng Guđapharit
Dương cung bắn một mũi tên
bay tít.
Lúc đi săn nàng bắn mũi tên
này
Luôn trúng đích chim đại bàng
đang bay.
Nhưng bây giờ, dẫu thật nhanh
và mạnh,
Nó vẫn bị kẻ thù nàng né
tránh.
Sukhrab quát to: "Vứt
cung đi.
Đừng chơi trò con trẻ ấy làm
gì.
Hãy cầm giáo đánh nhau như
hiệp sĩ.
Hãy đỡ lấy cú đòn này. Chuẩn
bị!"
Chàng phóng lại gần nàng hơn,
và rồi
Đâm mũi giáo làm khiên nàng
nứt đôi.
Nàng suýt ngã, nhưng một tay
bám chặt
Vào yên cương. Tay kia, nhanh như cắt
Rút thanh gươm chém đứt giáo
của chàng,
Rồi lần nữa ngồi trên yên
vững vàng,
Nàng phóng đi, không một giây
sợ sệt,
Dễ dàng thoát khỏi bàn tay
thần chết.
Sukhrab đuổi theo, từ phía
sau,
Chàng với tay giật chiếc mũ
trên đầu,
Làm sổ tung mái tóc dài phụ
nữ.
Vừa ngạc nhiên, và cũng vừa
giận dữ,
Chàng ném dây, cuốn thật chặt
người nàng
Rồi giật mạnh, kéo nàng ngã
trước chàng.
"Hỡi người đẹp, giờ thì
cô đã thấy! -
Chàng xuống ngựa. - Đừng hoài
công bỏ chạy.
Ta từng bắt nhiều tù binh xưa
nay,
Chưa thấy ai xinh đẹp, trẻ
thế này."
Thấy muốn thoát cũng không
sao thoát nổi,
Nữ tù binh Iran nghiêm mặt
nói:
"Không nhất thiết phải
nhiều lời làm gì.
Chàng muốn giết thì cứ việc
giết đi.
Nhưng đừng quên: từ hai bên
binh sĩ
Đang nhìn ta. Sau này, chàng
thử nghĩ,
Họ sẽ đồn đủ các chuyện không
hay,
Rằng Sokhrab vào ngày nọ,
tháng này
Đã đánh nhau và rồi đang tâm
giết
Một phụ nữ đã xin chàng tha
chết.
Không, tốt hơn nên làm khác.
Xin chàng
Hãy tha chết cho em. Cả kho
vàng,
Cả binh lính, cả lâu đài,
thành lũy,
Tự tay em sẽ trao cho hiệp
sĩ!"
Thấy mặt nàng xinh và tươi
như hoa,
Lại rất giỏi binh đao, dẫu
đàn bà,
Sukhrab lòng tự nhiên bối
rối.
Chàng do dự một hồi lâu rồi
nói:
"Được, ta tha, nhưng hãy
nhớ điều này:
Nếu trở mặt thì liệu hồn, rồi
đây
Cả thành nàng sẽ bị ta hủy
diệt,
Và tất cả không một ai thoát
chết!"
Rồi chàng tha cho cô gái vào
thành,
Mà không biết cái gì đang đợi
mình.
TAKHI
Baba
Takhi là nhà thơ nổi tiếng ở phương Đông (Trung Á). Ông sinh ở Iran, vào cuối
thế kỷ thứ 10, ngày mất không rõ. Gần đây tại thành phố Khamadan quê hương ông,
người ta đã dựng lên một lăng mộ lớn trên chỗ chôn thi hài của nhà thơ rất được
mến mộ này của thế giới Arập. So với Khayyam, Baba Takhi viết ít hơn và kém nổi
tiếng hơn. Thơ ông buồn và mang tính yếm thế.
THƠ
BỐN CÂU
1
Tôi là người đời gây bao đau khổ.
Là du khách chỉ mơ về quán trọ.
Là bụi gai trên sa mạc mênh mông
Giữa cát nóng lăn phật phờ theo gió.
2
Một kẻ lang thang, đói nghèo, chân đất - Đó là tôi.
Người số phận phũ phàng luôn đuổi bắt - Đó là tôi.
Người cái buồn, cái khổ bám ngày đêm,
Mong cái chết như niềm vui lớn - Đó là tôi.
3
Hỡi thượng đế, đừng giết người như thế.
Đã cho hoa, đừng cho gai như thế.
Sao thượng đế làm tôi đau khổ đủ điều.
Còn giả bộ chẳng hay gì như thế?
4
Tôi đang đi, sẩy chân, sa xuống hố -
Hố rộng, sâu, nhưng phía trên che cỏ.
Tôi cầu cứu bạn tôi, nhưng hắn đã đi xa.
Vì hắn biết từ rất lâu hố đó.
5
Đêm mùa đông đen, đêm của tôi đen hơn.
Ngày mùa đông buồn, ngày của tôi buồn hơn.
Khi xuân đến, ngày và đêm đều sáng,
Chỉ riêng tâm hồn tôi không sáng hơn.
6
Ôi làm sao bắt tim em rực cháy.
Có lửa nào làm đá kia nóng chảy.
Anh định sưởi tình em, và anh khóc đêm ngày.
Nhưng nước mắt, than ôi, không thể cháy.
7
Cứ để mi anh luôn thấm đầy nước mắt.
Anh cứ cầu xin như những thằng hành khất,
Dù lửa tình yêu thiêu anh cháy bây giờ.
Để xác thành tro, theo gió đời bay mất.
8
Ta nói chuyện cùng nhau, nào trái tim đau khổ:
Trên đường đời quanh co, đầy hiểm nguy gian
khó.
Chớ nhụt bước bao giờ, chắc chắn một ngày kia
Từ những bụi gai khô sẽ mọc bông hoa đỏ.
9
Tình yêu bắt tôi lang thang trên cát trắng,
hết ngày đến
đêm.
Buốt lạnh, cô đơn giữa bốn bề im lặng, hết ngày đến đêm.
Tôi không ốm đau gì, nhưng chẳng biết vì sao
Cái buồn, cái đau cứ khắc sâu trên trán, hết ngày đến đêm.
10
Như lạc đà còng lưng lê chân đi chật vật.
Tôi còng lưng gánh gánh đời đầy đau thương, nước mắt.
Ôi cái kiếp đáng buồn, nhưng buồn nhất là khi
Anh bị thắng vào xe cho thằng ngu nó dắt.
11
Dù tình yêu đêm ngày bắt ta buồn, khổ nhục,
Nhưng tình yêu mê say vẫn là nguồn hạnh phúc.
Trên ngọn lửa tình yêu ai không dám thiêu mình.
Cứ để hắn chết thiêu trên giàn thiêu địa ngục.
12
Tôi già yếu, còn đâu, ôi những ngày xưa ấy.
Khi tuổi trẻ trào sôi, trong như dòng suối chảy.
Người ta nói: Takhi, sao không hái hoa hồng?
Ồ, sao ư? Vì mắt tôi không thấy.
13
Ôi tim ta, có bao giờ, bao giờ, bao giờ thôi máu chảy?
Có bao giờ, bao giờ, thôi đau vì tình yêu nồng
cháy?
Kìa, hái đi! - Tim khẩn khoản nói, nói, nói
cùng ta.
Khi mỗi lần, mỗi lần, mỗi lần bông hoa hồng tim thấy.
14
Bằng tình yêu, thiêu tôi đi, thượng đế.
Cho rực sáng những chuỗi ngày thấm lệ.
Và dù tôi tan như nến trong đêm.
Dù tim đau, thiêu tôi đi, thượng đế.
15
Trái tim ai chỉ quen mùi hạnh phúc.
Sẽ không biết giá buồn đau, khổ nhục.
Từ xưa thế lâu rồi, anh đâu dám trách em:
Người tự do không thương người trong ngục.
16
Nỗi khổ tình yêu xua anh vào sa mạc.
Cuộc đời anh, than ôi, bị chôn vùi trong cát.
Hãy gắng chịu, em khuyên, anh nhẫn nhục nghe em.
Dù nhẫn nhục, anh tin, chỉ vùi anh trong cát.
17
Ừ thì em không yêu, sao làm anh đau thế?
Anh gặp em làm gì để mà rồi nhỏ lệ?
Em không chữa tim anh đang rỉ máu đêm ngày.
Sao còn nỡ nhiều khi rắc muối vào như thế?
18
Luôn nhẫn nhục và suốt đời công nợ.
Hãy nhìn tôi, đến mức này sao nỡ.
Vì thượng đế bắt tôi phải đầu cúi lưng còng.
Thành chiếc cung bắn những lời than thở.
19
Ta chỉ sống một giây trên đời này ngắn ngủi.
Đừng để buồn lo tầm thường đưa anh vào lưới.
Anh nghe chăng trong gió tiếng ai rên.
Anh nghe chăng tiếng kêu từ xa đang vọng tới?
20
Anh lâng lâng mỗi lần đi trên núi.
Thấy cuộc đời hết đau thương buồn tủi.
Nước mắt anh, anh tưới ướt con đường
Lên Alvand cho em đi khỏi bụi.
21
Nước mắt anh như nến cháy trong đêm.
Từ tim anh đang chảy bởi tình em.
Vì em, vì em suốt ngày anh khóc.
Và anh tan như nến cháy trong đêm.
22
Cháy, rực cháy, tâm hồn anh là vậy.
Anh sung sướng khi tim anh máu chảy.
Bản thân em không chết bởi lửa tình.
Sao hiểu được người vì em đã cháy.
23
Hương ngươi thơm làm ta ngây ngất, hỡi hoa hồng.
Làm máu trong tim bỗng dồn lên mặt, hỡi hoa hồng.
Ta như nhớ như thương... ôi quả đúng ta yêu.
Hãy cho ta cánh hoa, dù bé nhất, hỡi hoa hồng.
24
Vàng bạc đời này không làm ai vui sướng.
Hãy giữ sáng tâm hồn, trong đói nghèo cao
thượng.
Ai cũng đủ tiền mua manh áo liệm cho mình -
Cả vua, cả dân, anh lính quèn, ông tướng.
25
Tim đừng sợ đường đời không dễ.
Đã bước đi, muốn về, không thể.
Vì tim ơi, đừng sợ, dưới mồ
Tim được nghỉ lần đầu, có lẽ.
26
Sao trời bắt ta tham lam, bần tiện.
Tự nuôi béo để làm mồi cho kiến?
Và cứ thế, chúng ta không hiểu được ý trời.
Sống vô vị rồi xuống mồ vĩnh viễn.
27
Trời sinh tôi vừa vui vừa khổ.
Nhưng cũng chẳng khác thường này nọ -
Từ bụi mà thành như tất cả chúng ta,
Nhưng không nghĩa ngẫu nhiên mà có.
28
Đừng bịt chặt cả hai tai như thế.
Tôi cũng chịu cô đơn như thượng đế.
Người ta nói vì ngài, tôi không bạn, cô đơn.
Nhưng bạn tôi, xin thưa, là thượng đế.
29
Đúng, hạnh phúc là ngủ yên trong mộ.
Nhưng chật chội, cựa làm sao dưới đó?
Khi kiến cắn anh, anh biết chống cách nào?
Và rắn nữa, ôi trốn đâu? Rất khó!
30
Không cửa nhà, không bè bạn, Takhi biết đi đâu?
Chỉ một mình với buồn chán, Takhi biết đi đâu?
Lên trời ư? Trời nghe nói tốt hơn,
Nhưng nếu không và sẽ phản, Takhi biết đi đâu?
31
Tôi đã quen với buồn đau, ôi thượng đế.
Tôi chờ ngài, chờ từ lâu, ôi thượng đế.
Từ đời này phù du và xa lạ, bây giờ
Tôi gọi ngài, ngài ở đâu, ôi thượng đế?
32
Nghìn năm nay thảo nguyên vẫn ra hoa.
Nghìn năm nay núi vẫn xanh xa xa.
Núi, thảo nguyên không bao giờ thay đổi.
Chỉ sống chết đời này là chúng ta.
33
Tôi từng khoẻ, từng vững tin như hổ.
Không hề biết tử thần chờ đâu đó...
Vâng, một thời hổ sợ, chạy vì tôi.
Nay tôi trốn tử thần như trốn hổ.
34
Anh có thể quên em trong chia cắt?
Nô lệ khi yêu là tự do lớn nhất.
Nếu tim anh không giữ được hình em.
Thì cái đẹp, sự thảnh thơi, tim mất.
35
Hạnh phúc là ai cao hơn đời, trong sạch.
Không cầm bút, cũng không hề đọc sách.
Như Mếtnun xưa vào sa mạc ẩn mình.
Hay lên núi, sống chăn hươu, thanh bạch.
36
Đêm lại đến trong hoàng hôn lặng lẽ.
Lửa lại cháy trong tim tôi. Vì thế
Tôi sợ lửa tình yêu một cô gái người trần
Đốt niềm tin của tôi vào thượng đế.
37
Tôi là anh không cửa nhà, hàng họ.
Chưa một người từng thương tôi đói khổ.
Tôi lang thang trên các phố suốt ngày.
Chờ tối đến, ngủ dưới cầu đâu đó.
38
Tôi khổ ít hay sao, còn bị ngài hắt hủi?
Tôi và ngài đánh cờ, tôi thua, luôn gặp rủi.
Nào bày quân đánh lại, từ trên cao
Ngài thấy hết, tất nhiên, và làm tôi cháy túi.
39
Như đại bàng, tôi thường bay săn mồi.
Thế mà rồi, người bị bắt là tôi.
Anh săn thú? Tôi khuyên nên cẩn thận.
Kẻo bị săn, thú sẽ cười, than ôi.
40
Tôi có ba cái đau buồn một lúc:
Người yêu bỏ, sống xa quê, chịu nhục.
Chịu nhục, xa quê còn kham nổi - người yêu.
Người yêu bỏ, tôi tìm đâu hạnh phúc?
41
Ở đời này tôi cô độc, buồn đau.
Không mục đích, tôi lang thang từ lâu.
Nay gõ cửa nhà ngài, thưa thượng đế.
Nếu ngài đuổi, tôi còn biết đi đâu?
42
Đuôi tóc em là dây đàn trong anh.
Khóc chờ ngày em sẽ đến cùng anh.
Nhưng không yêu, ban ngày em chẳng đến.
Sao em đến trong giấc mơ của anh?
43
Anh đã sống ra sao, anh chẳng nhớ -
Cũng có thể có đôi ngày rực rỡ.
Gánh tình em quá nặng, khiến đời anh,
Anh cứ tưởng toàn đau buồn, lo sợ.
44
Tôi là người phải lang thang đây đó, nhưng vì
sao?
Đã từ lâu tôi chịu nhiều đau khổ, nhưng vì sao?
Mọi người ai cũng biết cách cứu mình,
Tôi thì chịu bó tay mà than thở, nhưng vì sao?
45
Cái đau này tôi biết nói cùng ai?
Cái đen này tôi biết chỉ cho ai?
Khi mọi chuyện xấu xa về tôi ai cũng biết,
Bí mật này tôi biết kể với ai?
46
Ngài có nghe lời tôi, thưa thượng đế?
Lại vòng nữa trái đất quay lặng lẽ.
Chỉ mình tôi không thay đổi - Cuộc đời
Toàn đau khổ, cứ trôi qua như thế!...
47
Em sinh ra là bông hồng kiêu hãnh.
Anh - trên cát, lang thang trong gió lạnh.
Anh bước đi giữa sa mạc lần nào.
Cũng thấy em trước anh, như ảo ảnh.
48
Hạnh phúc là ai gánh đời không quá nặng.
Uống rượu, cười, vô tư, không lo lắng.
Nhìn các cô mặt đẹp tựa trăng rằm,
Và trong cốc, trăng soi, cười im lặng.
49
Lộng lẫy như cánh hoa chunpan
- chỉ mình em.
Tuyệt vời như sách kinh Côran - chỉ mình em.
Em, bà chúa lòng anh, là tình yêu, hy vọng.
Một mình, một mình em
anh cần - chỉ mình em.
50
Ôi người yêu của anh, anh gọi em.
Em không thưa, anh đâu dám trách em.
Vì trong vườn nhà em, người như anh không ít.
Không ít người như anh, mà em, chỉ mình em.
51
Như con hổ, cuộc đời xé xác tôi.
Còn thượng đế - trói hồn và tim tôi.
Xin thượng đế, riêng cuộc đời dưới đất
Đã quá thừa đau khổ, hãy tha tôi.
52
Thế mà gọi sống ư - đêm tối
Không một chỗ ngả lưng và bụng đói?
Một cái gáo trống không mà cũng gọi là đầu?
Đầu là gì mà gây bao tội lỗi?
53
Nếu trong vườn, cây trái nhiều, chín đỏ.
Và chủ nó phải thức lo giữ nó.
Thì cả khi cây mọc quả kim cương.
Cũng phải chặt ngay đi cho đỡ khổ.
54
Anh đón đường chờ em, lòng khấp khởi.
Cả hôm nay có thể em không tới.
Nhưng hãy coi chừng, sẽ có lúc thời gian
Bắt em nếm cái buồn đau chờ đợi.
55
Chính là mắt, không phải tim có lỗi.
Tim vì mắt mà buồn đau trăm nỗi.
Vì nếu tim thiếu mắt, bằng cách nào
Tim hiểu được em xinh và giả dối?
56
Hoa đẹp mắt chỉ một tuần, không hơn,
Hương ngây ngất chỉ một tuần, không hơn.
Và yêu chỉ là mơ, xin hãy quý từng ngày.
Mơ lâu nhất chỉ một tuần, không hơn.
57
Anh bảo tôi: "Hãy ngồi yên một chỗ.
Mùa xuân đến, thấy không, hoa nở rộ.
Sao phải đi?"... "Vì điều khiển chân tôi
Không phải tôi, mà hình như ai đó."
58
Tôi chẳng cần lâu đài cao, đồ sộ.
Tôi cứ say, cứ lang thang đâu đó.
Anh tốt ư? Xin cứ việc thành thần.
Tôi - con cháu của Ađam đau khổ.
59
Đôi mày em cong, như trong đêm
Lấp ló sau mây trăng lưỡi liềm.
Anh đi đâu cũng nghe khen em đẹp.
Nhưng có lời nào đủ khen em?
60
Như cây sậy, anh đau yếu và gầy.
Tiếng anh khóc làm màn đêm lung lay...
Cứ thế thời gian, thời gian trôi buồn bã.
Em không nghe, vì em đang ngủ say.
61
Sống vất vưởng, suốt đêm nằm tôi khóc.
Nhưng không kêu đời buồn và khó nhọc.
Kêu với ai? Ai mở hết lòng mình
Trước người khác - chỉ là điên hay ngốc.
62
Tôi nghèo tiền nên rất giàu lo sợ.
Trời đầu độc cuộc đời tôi vô cớ.
Trời bắt tôi mãn kiếp phải đau buồn.
Tôi chẳng hiểu vì sao mà than thở.
63
Trên nghĩa địa một chiều hè êm ả
Tôi dạo chơi, bỗng nghe từ dưới đá
Tôi dạo chơi, bỗng nghe từ dưới đá
Hai bộ xương tâm sự: Cuộc đời này
Không đáng giá một cọng rơm, cuống rạ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét