ROBERT BURNS
THƠ
TRỮ TÌNH
"Chưa và sẽ không bao giờ có tiếng nói nhận xét cuối cùng về Burns, tiếng nói đó lệ thuộc chính bản thân nhà thơ vĩ đại!" Ðó là ý kiến của James Buck, một chuyên gia nghiên cứu về Robert Burns. Các nhận xét về ông khác nhau, phụ thuộc vào chỗ đứng, quan điểm đánh giá của người nghiên cứu, nhưng nhìn chung, ngay từ đầu, hầu hết tất cả các nhà phê bình nghiêm túc không bị chi phối bởi các định kiến giai cấp và xã hội, đều thống nhất cho rằng sự hấp dẫn chính của Burns là ở chỗ ông đã biết cắm sâu vào mảnh đất dân gian, khai thác các tinh hoa của nó để rồi nâng lên một trình độ cao hơn, phong phú hơn. Và trên cơ sở đó, nhà thơ đã phản ánh cuộc sống vật chất và tinh thần đa dạng cũng như niềm vui và nỗi buồn của nhân dân ông, cụ thể là những người dân nghèo Scotland cuối thế kỷ XVIII mà ông là một đại diện tiêu biểu. Xét về mọi phương diện - hình thức, nội dung, đối tượng thể hiện và chỗ đứng tác giả - Burns hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu cao quí Thi hào Dân tộc mà đồng bào ông đã trìu mến gắn liền với tên tuổi bất diệt của ông
Là một nông dân ít học, ông làm thơ khi đi theo luống cày, gieo
hạt. Chính xác hơn, ông đặt lời dựa vào các giai điệu dân ca quen thuộc, vì vậy
mà hơn ai hết, thơ ông đầy chất nhạc. Ðề tài cũng toàn những điều giản dị ông
thấy xung quanh: bông hoa, con ngựa, cái đói, cốc rượu và tình yêu dân dã. Tất
cả được thể hiện bằng thứ ngôn ngữ bình dân của thổ ngữ Scotland vốn bị
những người có học và giới cầm quyền khinh rẻ. Chính vì thế mà thơ ông thật đặc
biệt cả về nội dung lẫn hình thức. Thơ ông là tiếng nói phản kháng của tầng lớp
nông dân Scotland bị bọn phong kiến quí tộc Anh áp bức, là bài hát yêu đời,
phóng khoáng của những con người giản dị.
Robert Burns chết trong cảnh nghèo khổ như ông đã sinh ra, lớn lên và sống trọn đời mình. Cũng chính cái nghèo khổ cộng với sự thù ghét của giai cấp thống trị đã sớm đưa xuống mộ một thiên tài như thế khi ông mới 37 tuổi. Chỉ sau khi nghe tin Burns chết, cả Scotland mới chợt hiểu mình đã để mất cái gì. Với đầy đủ các nghi thức quân lễ, hơn mười hai nghìn người vừa khóc vừa thay nhau nâng trên tay linh cữu Burns, nhà thơ vĩ đại nhất của Scotland. Thậm chí cả những người đã để nhà thơ chết đói bây giờ cũng tự hòa mình vào đám tang chung của dân tộc. Từ lâu, thơ Robert Burns đã vượt ra xa khỏi phạm vi Scotland và nước Anh. Thơ ông được dịch ra hầu hết các thứ tiếng chính trên thế giới, và được các tầng lớp nhân dân lao động đặc biệt ưa thích. Theo Laphácgơ, Ðăngtơ và Burns là hai nhà thơ được Mác ưa thích nhất. Những giờ rỗi, Mác thích nghe các con gái đọc cho nghe những bài thơ châm biếm hay những ca khúc trữ tình của ông. Nhiều nhà thơ Anh và thế giới coi Burns là bậc thầ và mẫu mực cho mình học tập.
Robert Burns chết trong cảnh nghèo khổ như ông đã sinh ra, lớn lên và sống trọn đời mình. Cũng chính cái nghèo khổ cộng với sự thù ghét của giai cấp thống trị đã sớm đưa xuống mộ một thiên tài như thế khi ông mới 37 tuổi. Chỉ sau khi nghe tin Burns chết, cả Scotland mới chợt hiểu mình đã để mất cái gì. Với đầy đủ các nghi thức quân lễ, hơn mười hai nghìn người vừa khóc vừa thay nhau nâng trên tay linh cữu Burns, nhà thơ vĩ đại nhất của Scotland. Thậm chí cả những người đã để nhà thơ chết đói bây giờ cũng tự hòa mình vào đám tang chung của dân tộc. Từ lâu, thơ Robert Burns đã vượt ra xa khỏi phạm vi Scotland và nước Anh. Thơ ông được dịch ra hầu hết các thứ tiếng chính trên thế giới, và được các tầng lớp nhân dân lao động đặc biệt ưa thích. Theo Laphácgơ, Ðăngtơ và Burns là hai nhà thơ được Mác ưa thích nhất. Những giờ rỗi, Mác thích nghe các con gái đọc cho nghe những bài thơ châm biếm hay những ca khúc trữ tình của ông. Nhiều nhà thơ Anh và thế giới coi Burns là bậc thầ và mẫu mực cho mình học tập.
Giấc mơ
Vì lời nói, việc làm, người ta giết nhà thơ,
Vì giấc mơ tự do, không ai giết bao giờ!
Ðọc trong báo bài tụng ca của một nhà thơ cung đình, và một bài thơ khác miêu tả quang cảnh lộng lẫy ngày lễ sinh nhật Vua, 4 tháng 6 năm 1786, tác giả ngủ quên, mơ thấy mình cũng có mặt trong buổi lễ và đọc bài thơ chúc mừng sau đây:
Thưa đức vua uy quyền tôn kính nhất,
Cầu Chúa ban ơn mãi mãi thế này.
Kính mong vua nhân ngày sinh nhật
Nhận lời mừng, lời chúc của tôi đây.
Một nhà thơ quê mùa, nghếch ngác
Dám liều mình có mặt trong cung
Giữa trăm quan - quả là điều kinh ngạc,
Là khi quân, là hỗn xược vô cùng.
Tôi thấy khắp nơi bá quan văn võ
Thi nhau xun xoe khúm núm khen chào:
"Ðức vua muôn năm!" họ gào rát cổ.
Ôi huy hoàng, ôi vĩ đại làm sao!
Hơn một tá nhà thơ với các bài thơ sẵn
Cũng hăng hái bên vua khua mép thi tài.
Họ khen bằng thơ: Việc vua làm đúng đắn!
Họ nói bằng vần: Vua đúng không sai!
Nhưng còn tôi, thưa đức vua tôn kính,
Không khen ngài như phần lớn các nhà thơ.
Vua cũng biết tiền vua tôi không lĩnh,
Chức tước, đất đai tôi không nợ bao giờ.
Xin nói thật, cúi mong ngài tha tội,
Mà thực tình tôi nói cũng không ngoa,
Rằng không như xưa, bây giờ dân nghèo đói,
Và lắm kẻ vì vua tan cửa nát nhà.
Tôi thiết nghĩ, tất nhiên ai cũng hiểu,
Rằng tôi không bêu xấu vua mình,
Dù tôi nói: ngài thông minh hơi thiếu
Ðể trị vì một đất nước như Anh.
Quả thật ngài đã thăng quan tiến chức -
Xin cam đoan tôi nói không nhầm -
Một lũ ngốc toàn vô tài, bất lực,
Những kẻ thực tình nên tống nhà giam.
Sau khi ngài chiến tranh kết thúc,
Ðáng lẽ dân ngài được chữa vết thương đau,
Thì than ôi, bây giờ là lúc
Thuế của vua chém cổ, cắt đầu.
Bản thân tôi, với ruộng đồng tất bật,
Nhưng ơn trên, tôi cũng chẳng phiền lòng.
Chỉ lo như tôi lông cừu vẫn cắt,
Một ngày kia ngài cắt tôi trụi lông.
Ðiều cuối cùng: dưới tay ngài bảo trợ,
Mong tự do có được ở đất này.
Chuyện cướp bóc, lọc lừa, đau khổ...
Mong làm sao không có nữa từ nay.
Dù là khách không mời mà đến,
Tôi cúi đầu xin chúc nhà vua
Và hoàng hậu muôn, muôn nghìn yêu mến
Bằng bài thơ của kẻ quê mùa.
Robert Bruce
Hỡi
những người từng theo Bruce,
Từng
cùng Wallace hy sinh,
Bây
giờ hãy: Hoặc ở nhà ru rú,
Hoặc đi tìm quang vinh.
Giờ
là lúc, là thời cơ đứng dậy,
Không
thấy ư, quân giặc kéo kín đồng!
Không
thấy ư, Edward đang mang lại
Nô lệ và xiềng gông!
Ai là
người vô lương tâm, phản bội
Ai là
người hèn nhát, an thân,
Ai là
người cam tâm làm nô lệ -
Cút đi, ta không cần!
Còn
những ai vì Scotland
yêu dấu,
Vì tự
do mà dám tuốt gươm ra,
Sống
tự do hay tự do mà chết -
Nào xông lên, theo ta!
Vì
cái nhục, cái đau mất nước,
Vì
nhân dân đang nô lệ, buồn lo,
Ta sẽ
hiến cho đến cùng giọt máu,
Cho mọi người tự do!
Hãy
lật đổ mọi cường quyền thống trị!
Vua
và quan thoát chết - đừng hòng!
Vì Scotland, tự do
hay là chết,
Nào anh em, xung phong!
Trái tim tôi trên núi
Trái
tim tôi trên núi, trái tim tôi không ở đây.
Trái
tim tôi trên núi, trái tim tôi đang bay,
Đang
bay theo con nai rừng, con thỏ...
Tôi
đi xa, tim vẫn còn nơi đó.
Vĩnh
biệt rừng xanh phương bắc, xóm làng,
Quê
hương anh hùng, đất nước vinh quang.
Dẫu
tôi đi xa, dẫu tôi không trở lại,
Tình
yêu Scotland
tôi vẫn còn giữ mãi.
Vĩnh
biệt núi đồi tuyết trắng bao quanh,
Vĩnh
biệt đồng bằng thung lũng rờn xanh,
Vĩnh
biệt hàng cây vươn mình đứng thẳng,
Vĩnh
biệt suối rừng trào reo bọt trắng.
Trái
tim tôi trên núi, trái tim tôi không ở đây.
Trái
tim tôi trên núi, trái tim tôi đang bay,
Đang
bay theo con nai rừng, con thỏ...
Tôi
đi xa, tim vẫn còn nơi đó.
Vinh quang Scotland
Xin
vĩnh biệt Scotland
yêu dấu
Bao đời lịch sử vinh quang.
Xin
vĩnh biệt cả thân yêu tên gọi
Nghìn năm quá khứ huy hoàng.
Nơi
sông Tweed bình yên uốn chảy,
Sông Sark êm ả hiền lành,
Nay
đơn giản là đường ranh giới tỉnh
Một vùng đất mới của Anh.
Vốn
đứng vững kiên cường nhiều thế kỷ,
Scotland bị một thằng hèn,
Thằng
phản bôi, hiến dâng cho giặc
Để được thí cho chút tiền.
Lưỡi
kiếm thép người Scotland
dũng cảm
Chống trả người Anh xưa nay.
Thế
mà giờ bạc vàng Anh nhục nhã
Dễ dàng mua đất nước này.
Tôi
rất tiếc rằng tôi không được chết
Vì đất nước mình quang vinh.
Vì Tự
Do mà Wallace, Bruce
Trên chiến trường xưa hy sinh.
Tôi
đã nói và sẽ còn nói mãi,
Nói to không chút ngại ngần:
Tôi
nguyền rủa lũ người kia phản bội
Vì tiền, đã bán Scotland!
Cô gái chân trần
Suốt
đời tôi nhớ mãi
Cô
gái ấy chân trần.
Cô
dẫm lên đá nhọn,
Tôi
đau buốt dưới chân.
Một
cô gái như thế
Đáng
ngồi xe mạ vàng.
Đáng
được bọc nhung lụa
Đôi
chân cô dịu dàng.
Chảy
xuống ngực như suối
Là
những lọn tóc mềm.
Đôi
mắt cô rực sáng
Như
hai chấm sao đêm.
Đẹp
hơn mọi cô gái,
Khiêm
tốn và thơ ngây,
Dẫu
bình dân, nghèo đói,
Cô
đẹp nhất đời này.
Mới ngày nào...
Mới
ngày nào đồi núi
Và
rừng cây còn xanh,
Lá
cây non và sạch,
Đẫm
sương, treo trên cành.
Thế
mà giờ lá rụng,
Đen
xạm cả đất trời.
Nhưng
sắp tới xuân đến,
Tất
cả lại xanh tươi.
Chỉ
mình tôi vẫn thế.
Cứ
bám mãi không tha
Cái
buồn đau quá khứ,
Cái
buồn và cái già.
Người
già thấy ngày ngắn,
Đêm
đen lại rất dài.
Với
ta, mùa xuân đẹp
Chỉ
có một, không hai.
Anh chàng góa vợ
Thật
khốn khổ thân tớ:
Không
đâu rước vợ về.
Suốt
nhiều năm lặng lẽ,
Vợ
bảo gì cũng nghe.
Khổ
đến mức lắm lúc
Muốn
từ bỏ cuộc đời.
May
cuối cùng mụ bệnh
Và
rồi chết, lạy trời!
Mấy
chục năm đằng đẵng
Vợ
chồng sống với nhau,
Nay
mụ đi, quả thật,
Tớ
không biết đi đâu.
Tớ
muốn biết khi chết
Mụ ở
đâu, thế nào.
Ngộ nhỡ khi tớ chết
Gặp lại mụ thì sao?
Tớ chôn vợ tử tế,
Đúng phong tục xưa nay.
Vì sợ quỉ từ chối
Không nhận mụ thì gay.
Tớ nghĩ có thể mụ
Ở thiên đường cũng nên -
Nhiều khi nghe tiếng sấm,
Tớ thấy sao quen quen
Tình yêu và cái nghèo
Tôi luôn là nô lệ
Tình yêu và cái nghèo.
Cái nghèo chẳng đáng sợ
Nếu không vì tình yêu.
Sao số phận cứ bắt
Người đang yêu buồn đau?
Và tình yêu cứ phải
Phụ thuộc nghèo hay giàu?
Suy cho cùng, hạnh phúc
Không phải do bạc vàng.
Chỉ ngốc và hèn nhát
Mới cam chịu dễ dàng.
Nghèo đói nhưng hạnh phúc
Là người yêu chân thành,
Hoàn toàn không để ý
Đến tiền và công danh.
Tiếc là sao số phận
Cứ cản trở tình yêu,
Làm tình yêu lụi chết
Đơn giản vì cái nghèo.
Khi hết mùa cắt cỏ
Khi hết mùa cắt cỏ,
Đồng lúa mì đung đưa.
Mùi hoa hồng, mùi đất
Thoang thoảng giữa ban trưa.
Khi trong vườn râm mát
Chập chờn ong bướm bay,
Bên cửa nhà chứa cỏ
Có câu chuyện thế này.
Ngập ngừng, Bessy nói
Với bạn gái của mình:
“Có lẽ đã đến lúc
Tớ phải lập gia đình”.
“Thế là tốt, cậu trẻ,
Lại xinh đẹp, tha hồ
Muốn lấy ai cũng được,
Thành sung sướng, vô lo.
Cậu Giôn làng bên cạnh
Rất giàu. Lấy anh ta
Cậu sẽ thành danh giá,
Vợ chồng sống yên hòa...”
“Tớ không cần loại ấy.
Không bao giờ lấy Giôn.
Hắn yêu vàng của hắn,
Đâu thèm yêu vợ con.
Cậu Robin yêu tớ
Tớ cũng yêu anh chàng.
Một lời anh ấy nói
Hơn mười Giôn lắm vàng!”
“Đành thế, nhưng cậu ạ,
Không dễ sống đời này.
Anh chồng nhiều tiền bạc
Vẫn hơn chồng trắng tay.
Từ chối tiền là dại.
Biết giữ tiền mới khôn.
Việc cậu làm, cậu chịu.
Theo tớ nên lấy Giôn.”
“Người có tiền có thể
Mua nhiều thứ trên đời.
Nhưng bạc vàng không dễ
Mua được trái tim người.
Tớ sẵn sàng chịu khổ.
Dẫu thóc lúa không nhiều,
Nhưng sướng hơn vua chúa,
Tớ sống cùng người yêu!”
Giôn Hạt Mạch
Xưa,
ngày xưa có ba ông vua nọ,
Rất mạnh và rất giàu.
Ba
ông vua thề bắt Giôn phải chết,
Giôn Hạt Mạch cứng đầu.
Ba
ông vua liền sai người cày ruộng
Vùi Giôn vào đất đen
Rồi
nén chặt, tin rằng Giôn sẽ chết,
Không thể nào ngoi lên.
Nhưng
xuân đến, cỏ và cây xanh tốt,
Trời ấm và mưa rơi,
Giôn
Hạt Mạch nhô đầu lên bướng bỉnh,
Làm vua giận tím người.
Mùa
hè đến với mặt trời nóng rực,
Giôn càng khỏe, càng xanh,
Tay giơ cao những chiếc gươm nhọn hoắt,
Ai thấy cũng rùng mình.
Nhưng
mùa thu đang tới kia buồn bã,
Dưới gánh nặng tuổi già
Giôn
đã phải còng lưng - có nghĩa
Ngày lụi tàn không xa.
Giôn
Hạt Mạch cứ yếu dần, đến lúc
Sức lực đã không còn,
Chẳng
bao lâu kẻ thù xưa lại tới,
Quyết phen này trị Giôn.
Chúng
cắt Giôn sát tận chân, đau nhói,
Bằng
lưỡi dao rất dài,
Rồi
trói chặt, vứt lên xe như thể
Chở
thằng tù khổ sai.
Chúng
lấy chày nện vào Giôn liên tục,
Làm
rách da, toác đầu,
Rồi
cứ thế, chúng đem rê trước gió
Nhiều lần và rất lâu.
Chúng
ném Giôn vào chiếc thùng đầy nước,
Rồi
lấy đá chúng lèn,
Quyết
phen này bắt Giôn chết ngạt,
Không
cho ngoi đầu lên.
Đến
xương Giôn chúng cũng không thương tiếc,
Đem
ném vào bếp lò,
Gã
thợ xay thì đem tim chà xát
Giữa hai hòn đa to.
Rồi
chúng nấu, chúng đun Giôn trong chảo
Và chúng lấy máu chàng
Cùng
nhau uống, uống say sưa, thích thú,
Cùng nói cười oang oang.
Giôn
khi sống không là người hèn nhát,
Nay thành rượu, thành cồn,
Làm
ai uống cũng thấy mình dũng cảm
Và yêu đời như Giôn.
Giôn
Hạt Mạch làm chúng ta vui vẻ,
Quên bao nỗi buồn rầu,
Làm
bà vợ vừa mất chồng đang khóc
Tạm thời quên cái đau.
Nào,
chúng ta hãy cùng nhau nâng cốc
Uống vì Giôn thân yêu.
Và
mong sao cháu con Giôn mãi mãi
Sinh sôi nhiều, thật nhiều!
Thơ đọc khi nâng cốc
Nhiều
người có cái ăn mà anh ách bụng no,
Nhưng
nhiều người muốn ăn mà tay không, khốn nỗi,
Còn
ta đây, có cái ăn và vừa khi đang bụng đói,
Nghĩa
là ta phải tạ Chúa, chén ra trò!
Bài hát nhỏ
Lau
sậy mọc kín đồi,
Xanh
tươi và ngoạn mục.
Các
cô gái cho tôi
Những
phút giây hạnh phúc.
Cái
cuộc sống hàng ngày
Toàn
buồn lo đủ thứ.
Đời
đứng được xưa nay
Chính
là nhờ phụ nữ.
Danh
và tiền nhiều khi
Làm
chúng ta tơ tưởng.
Nhưng
có chúng chắc gì
Ta
thành người sung sướng.
Cho
một đêm thảnh thơi
Và
vòng tay ôm chặt,
Là gánh
nặng cuộc đời,
Tôi
sẽ quên, quên tất.
Mặc
các ngài chê tôi,
Những
con lừa lễ phép,
Đến
hiền triết mà rồi
Cũng
còn mê phái đẹp.
Thơ buồn về Peg Nickolson,
con ngựa cái của cha cố
Willie Nicol
Peg
xưa nay vốn là con ngựa tốt,
Một con ngựa không tồi,
Thế
mà giờ, Peg ơi, mày đã chết.
Xác nơi nào đang trôi?
Peg
xưa nay vốn là con ngựa tốt,
Đã đi bao dặm đường,
Thế
mà giờ, Peg ơi, mày đã chết,
Không còn da bọc xương.
Peg
xưa nay vốn là con ngựa tốt,
Cha cố cưỡi nhiều lần,
Thế
mà giờ, Peg ơi, mày đã chết,
Làm mồi cho cá ăn.
Peg
xưa nay vốn là con ngựa tốt,
Cha cố nuôi rất tồi,
Nên
mày chết như những con ngựa khác
Trong chuồng ông ta, ôi!
Một tối tôi đi lang thang
Một
tối tôi đi lang thang,
Quanh
tôi lúa mì đang mọc.
Tôi
ngồi dưới gốc cây bàng
Ngẫm
nghĩ đời tôi khó nhọc.
Sông
Ayr lờ chảy trước tôi,
Dòng
sông trôi về với biển.
Một
tiếng chim cu trên đồi
Vọng
vào lòng tôi xao xuyến.
Tibbi
Ôi,
Tibbi, cô giàu sang, dòng dõi,
Nên vênh mặt làm ngơ.
Cô coi
khinh hết những ai nghèo đói,
Không chào hỏi bao giờ.
Chiều
hôm qua, nhìn thấy tôi ngoài phố,
Cô kiêu hãnh gật đầu,
Nhưng
xin lỗi, nói cho cô được rõ:
Tôi không cần cô đâu!
Chắc
cô nghĩ rằng cô giàu như vậy,
Còn tôi thì rất nghèo
Nên
nếu cô gật đầu hay khẽ vẫy
Là tôi liền đi theo?
Không,
thà chịu cảnh đói nghèo mãi mãi
Và cơ cực bao điều,
Hơn
xấu hổ, hám giàu theo cô gái
Cậy lắm tiền mà kiêu.
Tôi
biết cô, nếu chàng trai nào đó
Dù trẻ đẹp, tài ba
Mà
yêu cô, nhưng không may nghèo khổ
Cô cũng liền lánh xa.
Nhưng
bù lại, cô rất mê quý tộc
Những thằng hề giàu sang,
Dù cô
biết người cô yêu ngu ngốc,
Chỉ lắm bạc, nhiều vàng.
Ôi,
Tibbi, hãy nghe tôi nói thật:
Cô
chẳng đáng xu nào.
Tiền
bố cô làm cho cô giá đắt.
Đừng hợm mình làm cao.
Cô
bạn gái của tôi tuy đói khổ,
Tôi còn quý hơn nhiều,
Quý
hơn cô với bạc vàng cô có,
Cái làm cô rất kiêu.
Ngày xưa, một xứ nọ xa xôi...
Ngày
xưa, một xứ nọ xa xôi
Có
một cô xinh đẹp tuyệt vời
Yêu một chàng trai trẻ.
Nhưng
hai người đã phải xa nhau
Dù
tình yêu mới chỉ bắt đầu,
Vì chiến tranh bắt thế.
Khi
chàng trai vượt núi băng sông
Nơi
súng gươm lửa khói ngút đồng
Tim không hề sợ hãi.
Nhưng
tim chàng thổn thức trong đêm
Chiến
trường không tiếng động, im lìm
Khi nghĩ về cô gái.
Melly
Ôi Melly,
Đẹp mê li.
Melly
dịu dàng hiếm thấy,
Melly tươi
Melly cười,
Melly
hồn nhiên lộng lẫy.
Đang
đi, tôi gặp vô tình
Melly
chân trần, khiêm tốn.
Đôi
chân hồng hồng, xinh xinh
Dẫm
lên đá đường sắc nhọn.
Đôi
chân, đôi chân Melly
Đáng
bọc bằng nhung, bằng lụa
Một
người như em, Melly
Đáng
được ngồi xe công chúa.
Như
tơ vàng óng, tóc em
Mềm
mại uốn vòng quanh cổ,
Đôi
mắt như đôi sao đêm
Cho
tàu đi trong giông tố.
Ôi Melly,
Đẹp mê li.
Melly
dịu dàng hiếm thấy,
Melly tươi
Melly cười,
Melly
hồn nhiên lộng lẫy.
Mở cửa cho anh, ôi
Mở
cửa em ơi, lẽ nào không nghe thấy,
Ôi mở cửa cho anh, ôi;
Dù em
phụ tình anh, anh không tin như vậy,
Ôi mở cửa cho anh, ôi.
Cơn
gió lạnh trên má anh đang thổi,
Nhưng không lạnh bằng tình em, ôi;
Mưa
tuyết đổ xuống tim anh đau nhói,
Nhưng không đau bằng tình em, ôi.
Vầng
trăng bạc đã về nơi yên nghỉ,
Đời anh chỉ đến phút này, ôi;
Và bè
bạn vô tâm, người yêu không chung thuỷ
Không phải bận lòng từ nay, ôi!
Cô
gái nghe, cô gái ra mở cửa,
Thấy xác người yêu bên thềm, ôi;
Cô
ngã xuống, và rồi không dậy nữa,
Hai xác nằm trong đêm, ôi...
Lời cầu của cha cố Willie
Ôi
đức chúa của con trên trời cao,
Người
toàn năng và vĩ đại nhường nào.
Người
có thể cho ai vào hỏa ngục,
Ai lên thiên đường,
Mà
không cần đúng sai, không chọn lúc,
Không cần xót thương.
Xin
cảm ơn người vì đã nhấn chìm
Hàng
vạn người trong vĩnh viễn màn đêm,
Nhưng
rộng lượng ban cho con được sống
Tận ngày hôm nay
Để
làm gương, làm cây cao tỏa bóng
Cho xứ đạo này.
Con
biết con từ khi mới lọt lòng
Đáng
bị Người trừng phạt, đáng mang gông,
Xuống
địa ngục chịu trăm ngàn đau khổ,
Vật vã không hồn,
Và
quỷ sứ luôn từng bầy ở đó
Xâu xé giành con.
Nhưng
ơn trên, con được sống thế này
Để
hết lòng hầu đức chúa lâu nay,
Thành
trụ cột của niềm tin sáng chói,
Thành đuốc, thành đèn,
Đưa ý
Chúa đến cái đầu ngu muội
Của bầy dân đen.
Người
biết con luôn tận tuỵ thế nào
Và đã
từng nghiêm khắc ra sao
Khi
trong xứ có con chiên đâu đấy
Báng bổ chúa trời,
Hay
uống rượu, hay hát hò, múa nhảy
Ồn ào, lả lơi.
Đúng,
xưa nay con chẳng dấu điều gì,
Cúi
xin người tha tội chết - nhiều khi
Quả
là con bị đàn bà cám dỗ
(Người đã biết rồi)
Xin
hãy nhớ: Người vắt con ngày nọ
Cũng bằng đất thôi.
Tối
hôm qua, thú thật, trót yếu mềm,
Con
đã cùng cô Meg ngủ qua đêm
Mong
đức chúa đừng cho ai đồn đại
Thế nọ, thế này
Con
xin hứa không bao giờ lặp lại.
Bắt đầu từ nay.
Và
rồi con cũng chẳng dám giấu Người
Rằng
vừa rồi gặp cô Leez xinh tươi
(Vào
thứ sáu), vì hơi say, con có
Ít nhiều lẳng lơ
Nếu
thật con mà không say lúc đó
Thì chẳng bao giờ...
Cầu
đức chúa ban ơn nhiều cho con,
Người
được giao để chăm sóc phần hồn,
Nhưng
hãy trị thật đau và nghiêm nhất
Những đứa cứng đầu.
Chính
bọn chúng thường làm con bẽ mặt,
Trêu đùa không đâu.
Như
thằng Hamington, Người chớ quên,
Hắn
là tay chuyên cờ bạc kiếm tiền,
Lại
uống rượu và luôn mồm chửi rủa,
Ấy thế mà rồi
Hắn
bắt được trăm người con của chúa
Theo mình, than ôi.
Mà
khi con chỉ cho hắn điều ngay,
Người
biết không, rất tiếc cái thằng này
Cùng
đám bạn cười chê con vào mũi!
Thưa Chúa, con cầu
Người
hãy làm cho khoai tây hắn lụi
Chết gà, thối rau!
Thưa
đức chúa của con trên trời cao.
Hãy
thẳng tay, đừng nương nhẹ chút nào,
Xin
hãy trị lũ mục sư xứ cạnh
Cho chúng dè hồn,
Chúng
càn bậy và nhiều khi dám đánh
Cả vào chúng con.
Còn
riêng con, được đức chúa thương yêu,
Xin
hãy cho bổng lộc thật nhiều
Để
sung sướng cả phần hồn, phần xác,
Lắm thịt, lắm tiền,
Còn
khi chết được về nơi cực lạc,
Amen, Amen!
Tôi vui vì cái to...
Tôi
vui vì cái to, vui cả vì cái nhỏ.
Mỗi
lần gặp cái buồn, cái khó,
Là
không chút nể nang, tôi tống chúng khỏi nhà
Bằng
cốc rượu này và bằng những bài ca.
Không
ít lúc khó khăn, tôi ôm đầu lo tính -
Thì
đời là chiến tranh mà ta là người lính.
Có đồng
xu là có cái vui rồi,
Không
vua quan nào tước nổi tự do tôi.
Dù
buồn lo suốt ngày đè lên cổ
Nhưng
tất cả tiêu tan cùng bạn bè tối đó
Mỗi
khi anh đã ngồi ấm trong nhà
Thì
nhớ làm gì cái lạnh lẽo vừa qua.
Hỡi
số phận mà ta chưa lường nổi,
Dù
mang lại giàu sang hay nghèo đói,
Buồn
hay vui, cũng sẽ chẳng sao đâu,
Ngươi
gõ cửa nhà ta, ta cứ bảo: Mời vào!
Về chiến tranh và tình yêu
Cướp
biển, cướp đường - chiến tranh tôi chán ghét,
Dù
chúng mang bao tên gọi mỹ miều.
Nhưng
có cuộc chiến tranh tôi không ngần ngại chết
Là
cái thường ta vẫn gọi tình yêu.
Tôi
ngợi ca hòa bình, tiến bộ
Và tự
do, cuộc sống vui tươi,
Tôi
sung sướng phải xây thêm một,
Còn
hơn được phá gấp mười.
Chuyện con gái bà chủ quán và
lão cố đạo
Có bà
lão ngày xưa nhà bên khóm bạch dương,
Mở
quán rượu ngon đem bán cạnh đường.
Con
gái bà một hôm bỗng lên cơn cảm rét,
Một
cố đạo đến thăm, lại nóng người, mê mệt.
Bà
lão buồn rầu, nhìn con gái mà thương,
Bèn
bắt cả hai nóng lạnh ngủ chung giường.
Và
kết quả: Con gái bà hết rét.
Lão
cố đạo cũng nguội dần, thật tuyệt.
Giây phút nản lòng
Luôn
vật vã vì buồn lo, nghèo đói,
Gánh
đời nặng tôi không sao kham nổi,
Nên cúi đầu tôi ngồi.
Cuộc
sống đè lên vai tôi nặng trĩu
Trên
đường đi dằng dặc dài, khúc khuỷu
Cho những người như tôi.
Nhìn
quá khứ - chỉ một màu ảm đạm
Đầy những cảnh đau lòng.
Còn
tương lai - rồi cái gì sẽ đến?
Ai dám chắc là không?
Ôi
bao giờ mới hết nghèo, thất vọng,
Mới hết buồn, hết lo?
Hay
không lẽ họa may mà thoát nạn
Chỉ khi tôi vào mồ?
Ôi vợ tôi
Ôi vợ
tôi, vợ tôi nó mắng tôi.
Ôi vợ
tôi, vợ tôi nó đánh tôi.
Cứ
nhân nhượng với đàn bà thế đấy,
Sẽ
rất phiền, sẽ lắm chuyện lôi thôi.
Ta,
đàn ông, đang được sống tự do,
Thế
mà ngốc, lại đâm đầu lấy vợ,
Nên
bị lừa, lừa một vố rất to.
Lừa
trắng trợn, công khai và vô cớ.
Nhưng
may thay, cái phải chịu hôm nay
Sẽ
chấm dứt khi chúng ta xuống mộ.
Và
tất nhiên nhất định sẽ có ngày
Ta
được lên thiên đường và thoát khổ.
Ôi vợ
tôi, vợ tôi nó mắng tôi.
Ôi vợ
tôi, vợ tôi nó đánh tôi.
Cứ
nhân nhượng với đàn bà thế đấy,
Sẽ
rất phiền, sẽ lắm chuyện lôi thôi.
Bánh
Một
lần bánh,
Hai
lần bánh,
Và
thêm lần bánh thứ ba -
Chúng
mày cứ đòi thế mãi
Thì
tao phải đến bán nhà.
Ôi
nhớ những ngày chưa vợ
Buồn
lo có bao giờ hay,
Bây
giờ một bầy con nhỏ
Đòi
ăn ba bữa một ngày.
Cứ
thế cái nghèo, cái đói
Suốt
đời quanh quất bên tôi.
Vừa
đuổi chúng ra khỏi cửa
Quay
vô đã thấy chúng rồi.
Một
lần bánh,
Hai
lần bánh,
Và
thêm lần bánh thứ ba -
Chúng
mày cứ đòi thế mãi
Thì
tao phải đến bán nhà.
Thư gửi Davie, nhà thơ và là bạn
thân
1
Mặc
gió thổi từ phương xa lại đây,
Mặc
tuyết băng lên cửa kính bám dày,
Bên bếp than hồng cháy đỏ
Tôi
ngồi yên, và để giết thời giờ,
Tìm
câu từ, sắp xếp lại thành thơ
Bằng tiếng cha ông thời cổ.
Mặc
gió lạnh chui vào nhà, không sao,
Tôi chẳng bao giờ ghen tỵ,
Và
dửng dưng, không muốn giống chút nào
Các bà, các ông quyền quý.
Tôi không cần
Nhà và sân
Cùng
lò sưởi của những người giàu có.
Tôi, lạy trời,
Chỉ muốn cười
Vào
cái mặt luôn vênh vênh của họ.
2
Kể ít
ai không cảm thấy bực mình
Khi
thấy đời này của cải xung quanh
Được chia bất công như thế:
Người
quanh năm làm lụng chẳng có gì,
Còn
những thằng luôn lười biếng, ngu si
Tiền bạc nhiều không đếm xuể.
Nhưng
Davie, đừng buồn bã cúi đầu,
Đừng trách cuộc đời này nọ.
Ta
đang còn kiếm đủ bánh nuôi nhau,
Chừng nào sức ta đang có.
Ôi Davie,
Buồn làm chi,
Đừng
sợ cái già đang đến.
Ai ngửa tay
Đi ăn mày
Mới
là người đáng khinh và đáng thẹn.
3
Ngủ
qua đêm trong lều cỏ bên đường
Khi
bốn bề gió lạnh thổi buốt xương,
Tất nhiên không vui gì thật,
Nhưng
cả khi phải vất vả thế này,
Ta
vẫn thường bắt gặp những điều may,
Vẫn thấy mình vui sướng nhất.
Ai
trái tim ngay thẳng, chẳng làm gì
Đáng để lương tâm thấy nhục
Thì
cuộc đời, dù tráo trở nhiều khi
Vẫn phải ban cho hạnh phúc.
Cái điều này
Xưa và nay
Đều
rất đúng cho mọi người, hãy nhớ.
Đừng lo xa,
Đời chúng ta
Không
còn chỗ để nghèo hơn, đừng sợ.
4
Như
con chim đang bay lượn trên trời,
Ta sẽ
cùng lang thang đi khắp nơi,
Không cần lâu đài phú quý.
Mà
núi đồi, con suối nhỏ, cây xanh
Cùng
hang rừng và thung lũng xung quanh
Sẵn sàng cho ta đến nghỉ.
Nghe
tiếng chim đang hót giữa rừng sồi,
Giữa cánh đồng hoa nở rộ,
Tôi
và anh cùng vui vẻ sánh đôi
Suốt ngày lang thang đây đó.
Rồi chúng ta
Sẽ nghĩ ra
Một
giai điệu dễ nghe, tươi mát.
Còn lời thơ
Sẽ bất ngờ
Tự
mình đến, và chúng ta cùng hát.
5
Cả
nhà băng giàu có ở Luân Đôn
Cả công
danh, tước vị - với tâm hồn
Chưa hẳn là điều quan trọng.
Như
xưa nay, không phải bởi có vàng,
Có
ruộng nhiều và nhà cửa giàu sang
Là đời trở nên dễ sống.
Vì
một khi suốt đời anh, trong tim
Hạnh phúc không tìm thấy chỗ,
Thì
dù anh có đốt thuốc đi tìm,
Cũng không bao giờ thấy nó.
Cả bạc vàng,
Cả vinh quang
Đều
không đáng một đồng xu nhỏ.
Anh và tôi
Tốt hay tồi
Chỉ
lương tâm nói ta hay điều đó.
6
Nhưng
Davie, người bạn quý xưa nay,
Hãy
lắng nghe tôi nói điều này
(Tôi thường không quen nói dối)
Rằng
hai người, cả anh và tôi,
Trong
cuộc đời, đã kiếm được niềm vui
Mà không tiền nào mua nổi.
Niềm
vui ấy là tình yêu của ta -
Của anh có tên là Meg.
Còn
của tôi là cô Jean hiền hòa.
Cả hai dịu dàng, xinh đẹp.
Nhắc tên Jean,
Là niềm tin
Và
ước mơ bỗng từ đâu kéo tới.
Nó làm tôi
Vui, bồi hồi
Và hy
vọng, và lo âu chờ đợi.
7
Ôi
niềm vui của say đắm tình yêu,
Những
đêm trăng, những buổi dạo trời chiều,
Âu yếm, nụ cười, nước mắt,
Cuộc
đời này đầy giả dối, chông gai,
Thiếu
tình yêu tôi đâu thể kéo dài,
Từ lâu xác nằm dưới đất.
Trời
cho tôi có bạn để cùng nhau
Chia hết đau buồn bao nỗi
Nhưng
tình yêu, ngay từ buổi ban đầu
Cho tôi còn hơn gấp bội.
Trời
đang đen
Bỗng sáng lên,
Tâm
hồn tôi lại tràn trề hy vọng,
Vì có Jean
Là niềm tin
Và
Davie, bạn của tôi đang sống.
8
Cái
tên Jean là cảm hứng nguồn thơ,
Vừa
nhắc xong, từ ngòi bút bây giờ
Câu chữ tuôn ra trước mắt.
Như
thể tôi được Phebus thần kỳ
Cùng
chín nàng nghệ thuật dắt tay đi,
Viết những dòng thơ chân thật.
Lúc
này đây, con Pegass của tôi
Ốm đau và luôn khập khiễng,
Đang
phi nhanh không đến nỗi quá tồi,
Quên bệnh và quên lười biếng.
Nhưng dù sao,
Bởi chừng nào
Con
ngựa tôi chưa ngã lăn gãy cổ,
Giờ là khi
Phải dừng phi
Và
tôi xuống lau mồ hôi cho nó.
Ca khúc
Anh
đã bỏ rơi em, Jamie,
Anh
đã bỏ rơi em,
Anh
đã bỏ rơi em, Jamie,
Anh
đã bỏ rơi em.
Anh
đã đùa với tình em, em biết,
Anh
không hề yêu em,
Dù
anh thề chung thủy tới chết,
Nhưng
rồi anh xa em, Jamie,
Nhưng
rồi anh xa em.
Anh
đã phụ tình em, Jamie
Anh
đã phụ tình em.
Anh
đã phụ tình em, Jamie
Anh
đã phụ tình em.
Em
biết anh rồi sẽ yêu người khác,
Để
mình em bơ vơ.
Nếu
vậy em thà liều mình, nhắm mắt,
Để
không mở lại bao giờ, Jamie,
Để
không mở lại bao giờ.
Anh huýt gọi em đi...
Anh
huýt gọi em đi, em sẽ ra.
Anh
huýt gọi em đi, em sẽ ra,
Dù bố
mẹ, cả nhà em không thích thế.
Anh
huýt gọi em đi, em sẽ ra.
Nhưng
khi đến nhà em, anh nhớ lấy,
Đến
nhà em ngày cũng như đêm,
Phải
đi lối sau vườn để không ai nhìn thấy,
Như
thể anh không đi đến tìm em,
Làm
như anh không đi đến tìm em.
Khi
gặp em trong nhà thờ cầu nguyện,
Hãy
lờ ngang như chẳng biết gì em,
Chỉ
cần anh liếc mắt nhìn âu yếm,
Nhưng
như anh không phải liếc nhìn em,
Làm
như anh không phải liếc nhìn em.
Anh
hãy nói cho mọi người hiểu lạc,
Rằng
với em, anh không muốn, không thèm.
Nhưng
anh chớ, dù đùa, yêu người khác,
Để
người yêu anh mãi mãi là em,
Cho
người yêu anh mãi mãi là em.
Anh
huýt gọi em đi, em sẽ ra.
Anh
huýt gọi em đi, em sẽ ra,
Dù bố
mẹ, cả nhà em không thích thế.
Anh
huýt gọi em đi, em sẽ ra...
Bài ca buồn của người nô lệ
da đen
Từ Senegal thân
yêu, những người da trẳng
Bắt
tôi đi Virginia-gi-ni-a, ôi;
Bắt
tôi xa quê hương để rồi không trở lại.
Đời
tôi buồn, khó nhọc, xót xa, ôi!
Senegal quê
tôi không có băng, có tuyết
Như ở
đây, Virginia-gi-ni-a, ôi;
Và
suối chảy không ngừng, hoa không ngừng đua nở,
Đời
tôi buồn, khó nhọc, xót xa, ôi!
Tôi
giơ lưng gánh gánh đời, giơ lưng ăn roi chủ,
Trên
đồn điền Virginia-gi-ni-a, ôi;
Và
hình ảnh bà con tôi lại hiện lên trong nước mắt -
Đời
tôi buồn, khó nhọc, xót xa, ôi!
Thơ viết trên tờ giấy bạc
Tờ
giấy nhỏ đáng căm thù, nguyền rủa
Đã
làm ta suốt đời buồn, đau khổ!
Vì
thiếu ngươi, ta phải mất người yêu,
Vì
thiếu ngươi, ta thiếu thốn trăm điều,
Cũng
vì ngươi mà người dân lao động
Phải
vật vã hàng ngày kiếm sống.
Kẻ
giàu sang, ta chứng kiến bao lần,
Ngạo
mạn cười bên xác nạn nhân,
Ép kẻ
khó vì đồng tiền chết tiệt
Phải
nhắm mắt lao vào chỗ chết.
Cũng
vì ngươi, ta bị buộc lên đường
Để
không còn thấy lại quê hương.
Nói với bông hoa bị nhà thơ
cày nát
tháng 4 năm 1786
Bông
hoa rừng khiêm tốn, đẹp, ngây thơ,
Thật
không may ngươi gặp ta bây giờ,
Vì
sắp sửa lưỡi cày ta tai ác
Đè nát nhà ngươi.
Biết
làm sao, ta không sao làm khác,
Ta chỉ là người.
Giữa
đất cằn, gió lạnh thổi, tuyết bay,
Ngươi
mỏng manh, bé nhỏ, yếu và gầy.
Thế
mà vẫn nhô đầu lên dũng cảm,
Kết nụ, đâm cành,
Thành
chấm nhỏ giữa cánh đồng ảm đạm,
Gió gào xung quanh.
Bao
loài hoa cao quý được nuôi trồng
Trong
khu vườn, trong nhà ấm mùa đông.
Ngươi
thì mọc giữa bốn bề sỏi đá,
Khiêm tốn, một mình.
Nhưng
chính ngươi làm núi đồi hoang dã
Đỡ buồn, thêm xinh.
Mặc áo
xanh, luôn giản dị, bình thường,
Ngươi
ngẩng đầu vươn tới vầng dương
Để
đón nhận những tia vàng rực rỡ,
Hạnh phúc, yêu đời,
Mà
không biết cày của ta sắp sửa
Đè nát nhà ngươi.
Cũng
như bao cô gái đẹp, dịu hiền
Luôn
nhìn đời bằng đôi mắt ngạc nhiên,
Sống
và yêu bằng tấm lòng chân thật,
Không nghĩ, không ngờ,
Rằng
như ngươi, sẽ bị đời giẫm nát,
Xô xuống bùn nhơ.
Cũng
như ta, khi viết những dòng này
Để
thương buồn bông hoa nhỏ hôm nay,
Ta
biết rõ cuộc đời này bội bạc
Sẽ hại đời ta,
Như
giờ ta bằng lưỡi cày tai ác.
Dập vùi bông hoa.
Finđlây
Ai
đang đêm gõ cửa phòng tôi đó?
Còn ai ngoài tôi, Finđlây!
Đi về
đi, để cho người ta ngủ!
Ồ không - vội đáp Finđlây.
Anh
đi đâu mà đêm hôm như thế?...
Thăm cô! - vội đáp Finđlây.
Ai
chứ anh thì nhiều điều có thể...
Rồi xem! - vội đáp Finđlây.
Giờ
mà dậy cho anh vào trong cửa...
Dậy đi! - vội đáp Finđlây.
Anh
nhất định không cho tôi ngủ nữa...
Tất nhiên! - vội đáp Finđlây.
Nếu
đêm nay mà cho anh ở lại...
Đêm nay! - vội đáp Finđlây.
Thì
tôi lo sau anh còn tới mãi...
Tất nhiên! - vội đáp Finđlây.
Thôi,
không nỡ để anh đứng đó...
Cảm ơn! - vội đáp Finđlây.
Nhưng
việc này không bao giờ để lộ...
Tất nhiên! - vội đáp Finđlây.
Gửi Thomxơn
Một
lũ cuồng điên, ngu dốt, côn đồ
Thờ
nô lệ, khắp nơi đang hò hét!
Một
thiên tài khi chống lại tự do,
Thiên
tài đó thiên tài mình đang giết.
Bông hoa hồng đỏ
Người
tôi yêu như bông hoa hồng đỏ,
Bông hoa mới nở giữa đồng;
Người
tôi yêu như lời ca trong gió
Ngọt ngào bay giữa tầng không.
Em
xinh đẹp, xinh thế nào, em biết,
Anh yêu thế ấy em ơi.
Anh
yêu mãi, anh yêu em mãnh liệt,
Tới khi biển cạn - suốt đời!
Tới
khi biển nước trong lòng cạn hết,
Núi cao gió quật tan tành,
Anh
yêu mãi, anh yêu em mãnh liệt,
Chừng nào còn đập tim anh.
Giờ
anh phải tạm xa em, anh phải,
Bây giờ anh phải ra đi,
Nhưng
anh sẽ một ngày kia trở lại,
Dẫu sông, dẫu núi, sá gì.
Vì sao
Vì
sao, vì sao em bắt anh
Không
được thấy nguồn vui cuộc sống?
Vì
sao, vì sao em dối anh,
Đem
phụ bạc trả lời hy vọng?
Vì
sao, vì sao anh đang mơ
Và
hạnh phúc, hình em đang thấy,
Vì
sao, vì sao em bây giờ
Nỡ
tàn ác bắt anh tỉnh dậy?
Êliza
Êliza,
anh phải xa em,
Xa mảnh đất mình đang sống;
Và từ
nay giữa anh và em
Là biển bao la cuộn sóng.
Nhưng
mặt biển bao la cuộn sóng
Từ nay giữa em và anh
Không
bao giờ, không bao giờ ngăn nổi
Trái tim hai đứa chúng mình.
Êliza,
đã đến giờ vĩnh biệt,
Xa em, anh phải xuống tàu,
Như
có ai đang thầm cho anh biết
Ta chẳng bao giờ gặp nhau.
Giờ
ra đi, Êliza, anh gửi lại
Tim anh tiếng đập cuối cùng
Kèm
theo cả tiếng thở dài lần cuối
Của ngày hai đứa buồn chung...
Một cô gái như tôi
Một cô gái như tôi,
Thân con gái như tôi,
Biết
làm gì với ông già cáu gắt?
Bố mẹ tôi tham lam,
Gia đình tôi tham lam
Đã
bán con để lấy tiền, lấy đất.
Người mà tôi phải yêu
Suốt từ sáng đến chiều
Cả
ngày chỉ biết rên, cau có.
Ngu dốt không ai bằng,
Tay chân
lạnh như băng,
Phải
nằm suốt đêm với chồng già thật khổ!
Không ngớt miệng kêu đau,
Lão giận dữ, càu nhàu.
Bạn
bè, người thân, lão đều tránh mặt.
Lão ghen bất kỳ ai,
Nhất là các chàng trai.
Ngày
lão cưới tôi là ngày buồn nhất.
Cô Katie thương tôi,
Cô Katie khuyên tôi,
Tôi
sẽ không chịu yên, không chịu nhục.
Tôi đay nghiến lão già,
Nhất định tôi không tha.
Đến
khi lão xuống mồ, tôi thành người hạnh phúc.
Tibi Đunba
Em có
đi cùng anh, Tibi Đunba?
Em có
đi cùng anh?
Em đi
xe hay em cưỡi ngựa,
Hay
đi bộ cùng anh, Tibi Đunba?
Anh
không thiết nhà em nhiều tiền bạc,
Anh
không thiết họ hàng em lỗi lạc,
Chỉ
muốn từ nay sướng khổ có hai ta,
Với
chiếc áo trên người, đến cùng anh, Tibi Đunba.
Ôi đêm dài..
Ôi
đêm dài và nhớ thương da diết
Khi anh ở xa em.
Trằn
trọc nằm và buồn đau mỏi mệt,
Nhớ em hoài suốt đêm.
Anh
nhớ lại những ngày vui sướng nhất
Khi
hai ta bên nhau,
Nên
bây giờ anh và em chia cắt,
Làm
sao anh không đau?
Ôi
thời gian, vì sao ngươi trì trệ,
Sao uể oải thế này?
Có người yêu, sao ngươi không
chậm thế,
Không buồn như đêm
nay?
Em yêu, nhìn xem...
Em yêu, nhìn xem,
rừng xanh không.
Muôn hoa khoe màu đua nở.
Tỏa hương thơm ngào
ngạt giữa đồng,
Tóc em vờn bay theo gió.
Con sơn ca xa cung
điện, đền chùa,
Đến đậu lều tranh, chim hót.
Cho anh chăn cừu và
cho vua,
Như nhau thiên nhiên dịu ngọt.
Cứ măc nghìn đàn
nơi hoàng cung
Ngày đêm, đêm ngày réo rắt,
Trên cỏ xanh, bên
gốc cây tùng
Tiếng sáo chăn cừu dìu dặt.
Có thể người khiêu vũ cùng vua,
Hóa trang, lâu đài tráng lệ,
Khinh bỉ chê ta
điệu múa quê mùa.
Chắc gì họ vui hơn thế?
Anh chăn cừu tâm sự
với người yêu
Bằng những lời đơn giản nhất.
Một ông vua lời hoa
mỹ nói nhiều,
Nhưng chắc gì ngài chân thật?
Bông hoa rừng anh hái cho em
Để tay em cài lên ngực.
Quan không yêu như anh yêu em,
Dù quan tặng nhiều trang sức.
Với chú chuột đồng bị
cày nhà thơ phá tổ,
Tháng 11 năm 1785.
Chú chuột đồng bé nhỏ, tinh nhanh,
Sao hoảng hốt run người, ngơ ngác nhìn quanh?
Ngươi bỏ chạy đi đâu, đừng sợ,
Ðừng rúm co người,
Tuy sẵn xẻng nhưng ta đâu nỡ
Lòng nào giết ngươi.
Ta biết con người vốn dĩ xưa nay
Phá hoại thiên nhiên trên trái đất này,
Làm loài vật phải luôn luôn sợ hãi,
Làm ngươi buồn lo.
Nhưng con người nào có ai sống mãi,
Ai cũng xuống mồ.
Ta biết ngươi cắn phá rất tài -
Ừ thì ngươi cũng cần sống như ai.
Ta không trách, người khác còn lấy cắp
Của ta rất nhiều.
Một vài bông trong cả mùa ta gặt
Có là bao nhiêu.
Tổ của ngươi, cày ta đã phá tung.
Ôi phũ phàng cơn gió lạnh mùa đông.
Lấy đâu cỏ, lấy đâu rơm xây lại
Tổ ấm như xưa,
Ðể tránh khỏi cơn gió mùa tê tái
Những ngày tuyết mưa!
Nhưng chuột ơi, đâu chỉ ngươi cô đơn.
Trong nỗi buồn, nào ta có gì hơn -
Cũng như ngươi, ta chờ mong hạnh phúc.
Hòa bình, ấm no,
Nhưng số phận chỉ cho ta cái nhục,
Cái buồn, cái lo.
Có thể ngươi còn sung sướng hơn ta.
Ngươi chỉ lo về cái khổ bây giờ,
Còn ta xót xa nhìn về quá khứ
Trong tiếng thở dài,
Tuy chẳng thấy gì, nhưng ta vẫn sợ
Nhìn về tương lai.
Tháng 11 năm 1785.
Chú chuột đồng bé nhỏ, tinh nhanh,
Sao hoảng hốt run người, ngơ ngác nhìn quanh?
Ngươi bỏ chạy đi đâu, đừng sợ,
Ðừng rúm co người,
Tuy sẵn xẻng nhưng ta đâu nỡ
Lòng nào giết ngươi.
Ta biết con người vốn dĩ xưa nay
Phá hoại thiên nhiên trên trái đất này,
Làm loài vật phải luôn luôn sợ hãi,
Làm ngươi buồn lo.
Nhưng con người nào có ai sống mãi,
Ai cũng xuống mồ.
Ta biết ngươi cắn phá rất tài -
Ừ thì ngươi cũng cần sống như ai.
Ta không trách, người khác còn lấy cắp
Của ta rất nhiều.
Một vài bông trong cả mùa ta gặt
Có là bao nhiêu.
Tổ của ngươi, cày ta đã phá tung.
Ôi phũ phàng cơn gió lạnh mùa đông.
Lấy đâu cỏ, lấy đâu rơm xây lại
Tổ ấm như xưa,
Ðể tránh khỏi cơn gió mùa tê tái
Những ngày tuyết mưa!
Nhưng chuột ơi, đâu chỉ ngươi cô đơn.
Trong nỗi buồn, nào ta có gì hơn -
Cũng như ngươi, ta chờ mong hạnh phúc.
Hòa bình, ấm no,
Nhưng số phận chỉ cho ta cái nhục,
Cái buồn, cái lo.
Có thể ngươi còn sung sướng hơn ta.
Ngươi chỉ lo về cái khổ bây giờ,
Còn ta xót xa nhìn về quá khứ
Trong tiếng thở dài,
Tuy chẳng thấy gì, nhưng ta vẫn sợ
Nhìn về tương lai.
Người nông dân già nói
chuyện
với con ngựa già, nhân
năm mới
Ta chào ngươi, nhân năm mới, ngựa ơi,
Và còn đây, thêm một nắm cỏ tươi.
Dù bây giờ chỉ còn gân với cốt,
Nhưng ta nhớ ngày
Ngươi khỏe mạnh, từng là con ngựa tốt,
Từng phi như bay.
Dù hôm nay chân ngươi chậm, mắt mờ
Khắp thân mình lông trắng bạc phơ,
Ta vẫn nhớ xưa lông ngươi màu xám
Mịn màng như nhung,
Và cưỡi ngươi chỉ những người dũng cảm.
Những người thủy chung.
Bao giờ ngươi cũng tận tụy cùng ta,
Từ lúc trẻ trung cho tới lúc già
Ngươi kiên nhẫn kéo cày vỡ đất
Cổ gò, lưng cong,
Ngươi trước, ta sau, hai thằng chật vật
Cùng nhau ngoài đồng.
Ta và ngươi cùng mệt mỏi với đời,
Vật vã hàng ngày, vật vã khắp nơi,
Đến nhiều khi tưởng không còn hy vọng
Phải đành xuôi tay,
Thế mà ta và ngươi vẫn sống
Ðến cái tuổi này.
Ngươi chớ lo rằng ngươi đã về già,
Sức lực không còn, chẳng giúp được gì ta,
Cũng đừng nghĩ ta để ngươi chết đói -
Ta đang là người.
Ta còn sống, cỏ còn đang kiếm nổi
Ít nhiều cho ngươi.
Ta chào ngươi, nhân năm mới, ngựa ơi,
Và còn đây, thêm một nắm cỏ tươi.
Dù bây giờ chỉ còn gân với cốt,
Nhưng ta nhớ ngày
Ngươi khỏe mạnh, từng là con ngựa tốt,
Từng phi như bay.
Dù hôm nay chân ngươi chậm, mắt mờ
Khắp thân mình lông trắng bạc phơ,
Ta vẫn nhớ xưa lông ngươi màu xám
Mịn màng như nhung,
Và cưỡi ngươi chỉ những người dũng cảm.
Những người thủy chung.
Bao giờ ngươi cũng tận tụy cùng ta,
Từ lúc trẻ trung cho tới lúc già
Ngươi kiên nhẫn kéo cày vỡ đất
Cổ gò, lưng cong,
Ngươi trước, ta sau, hai thằng chật vật
Cùng nhau ngoài đồng.
Ta và ngươi cùng mệt mỏi với đời,
Vật vã hàng ngày, vật vã khắp nơi,
Đến nhiều khi tưởng không còn hy vọng
Phải đành xuôi tay,
Thế mà ta và ngươi vẫn sống
Ðến cái tuổi này.
Ngươi chớ lo rằng ngươi đã về già,
Sức lực không còn, chẳng giúp được gì ta,
Cũng đừng nghĩ ta để ngươi chết đói -
Ta đang là người.
Ta còn sống, cỏ còn đang kiếm nổi
Ít nhiều cho ngươi.
Đau răng
(Tụng ca)
Ta rủa nguyền cái nọc độc nhà ngươi,
Cái nọc độc làm ta đau điếng người,
Ðến nhăn mặt, đến ù tai, buốt óc...
Mà đâu chỉ một ngày.
Như tra tấn, ngươi làm ta suýt khóc,
Luôn ôm đầu, bóp tay.
Nếu không may mắc phải bệnh nhức đầu,
Sốt, thương hàn, cảm cúm... Cũng là đau,
Nhưng cái đau còn được người thông cảm.
Mà đau răng như ngươi -
Dù thuộc loại đau vô cùng, ghê gớm -
Lại bị đem ra cười.
Ta nghiến răng, nước bọt tứa ra đầy.
Ta bóp, tỳ đến gãy ghế, tê tay.
Khi người khác cười trêu ta đâu đó
Bên lò sưởi trong nhà.
Quá giận dữ, ta đã cầu mong họ
Sớm được về chầu ma.
Cái buồn đau ta đã nếm khá nhiều:
Nào bạn lừa, nào thất vọng khi yêu,
Rồi mất mùa, rồi hết tiền, nghèo đói,
Rồi bí vần, bí thơ,
Nhưng khủng khiếp như đau răng, phải nói,
Ta chưa gặp bao giờ.
Ta luôn tin: khi ta chết, lìa đời,
Sẽ bị đầy xuống địa ngục, là nơi
Ta phải chịu trăm nhục hình nghiêm ngặt
(Cha cố dạy thế mà!)
Ngươi chắc chắn là nhục hình lớn nhất
Ðày đọa linh hồn ta.
Hỡi vị thần thường xúi dục chiến tranh,
Không cho ai được vui sống yên lành,
Bắt thế gian phải chịu nhiều đau khổ,
Giờ trừng phạt đến rồi,
Hãy dùng bệnh đau răng mà giết hộ
Kẻ thù quê hương tôi!
(Tụng ca)
Ta rủa nguyền cái nọc độc nhà ngươi,
Cái nọc độc làm ta đau điếng người,
Ðến nhăn mặt, đến ù tai, buốt óc...
Mà đâu chỉ một ngày.
Như tra tấn, ngươi làm ta suýt khóc,
Luôn ôm đầu, bóp tay.
Nếu không may mắc phải bệnh nhức đầu,
Sốt, thương hàn, cảm cúm... Cũng là đau,
Nhưng cái đau còn được người thông cảm.
Mà đau răng như ngươi -
Dù thuộc loại đau vô cùng, ghê gớm -
Lại bị đem ra cười.
Ta nghiến răng, nước bọt tứa ra đầy.
Ta bóp, tỳ đến gãy ghế, tê tay.
Khi người khác cười trêu ta đâu đó
Bên lò sưởi trong nhà.
Quá giận dữ, ta đã cầu mong họ
Sớm được về chầu ma.
Cái buồn đau ta đã nếm khá nhiều:
Nào bạn lừa, nào thất vọng khi yêu,
Rồi mất mùa, rồi hết tiền, nghèo đói,
Rồi bí vần, bí thơ,
Nhưng khủng khiếp như đau răng, phải nói,
Ta chưa gặp bao giờ.
Ta luôn tin: khi ta chết, lìa đời,
Sẽ bị đầy xuống địa ngục, là nơi
Ta phải chịu trăm nhục hình nghiêm ngặt
(Cha cố dạy thế mà!)
Ngươi chắc chắn là nhục hình lớn nhất
Ðày đọa linh hồn ta.
Hỡi vị thần thường xúi dục chiến tranh,
Không cho ai được vui sống yên lành,
Bắt thế gian phải chịu nhiều đau khổ,
Giờ trừng phạt đến rồi,
Hãy dùng bệnh đau răng mà giết hộ
Kẻ thù quê hương tôi!
Anh chàng thợ xay
Cái anh chàng thợ xay
Khắp người đầy bụi phủ
Kiếm năm xu một ngày,
Tiêu năm đồng chưa đủ.
Từ đầu anh đến chân
Toàn một màu trắng xóa.
Ðể anh hôn một lần
Thêm một vòng trắng má.
Cái anh chàng thợ xay
Khắp người đầy bụi phủ
Kiếm năm xu một ngày,
Tiêu năm đồng chưa đủ.
Từ đầu anh đến chân
Toàn một màu trắng xóa.
Ðể anh hôn một lần
Thêm một vòng trắng má.
Nếu em đi ...
Nếu em đi dưới tuyết băng mưa dội
Ở giữa đồng,
Ở giữa đồng,
Anh cởi áo che cho em tránh khỏi
Rét mùa đông,
Rét mùa đông.
Nếu số phận mang lại nhiều tai họa
Cho đời em,
Cho đời em,
Anh sẽ chẳng ngại ngần tất cả
Chia cùng em,
Chia cùng em.
Nếu chẳng may anh rơi vào sa mạc
Buồn cô đơn,
Buồn cô đơn,
Nhưng có em, đó là nơi cực lạc,
Còn đâu hơn,
Còn đâu hơn?
Và nếu anh chủ nhân toàn trái đất,
Toàn địa cầu,
Toàn địa cầu,
Thì chúng ta sẽ là người sướng nhất
Sống cùng nhau,
Sống cùng nhau.
Nếu em đi dưới tuyết băng mưa dội
Ở giữa đồng,
Ở giữa đồng,
Anh cởi áo che cho em tránh khỏi
Rét mùa đông,
Rét mùa đông.
Nếu số phận mang lại nhiều tai họa
Cho đời em,
Cho đời em,
Anh sẽ chẳng ngại ngần tất cả
Chia cùng em,
Chia cùng em.
Nếu chẳng may anh rơi vào sa mạc
Buồn cô đơn,
Buồn cô đơn,
Nhưng có em, đó là nơi cực lạc,
Còn đâu hơn,
Còn đâu hơn?
Và nếu anh chủ nhân toàn trái đất,
Toàn địa cầu,
Toàn địa cầu,
Thì chúng ta sẽ là người sướng nhất
Sống cùng nhau,
Sống cùng nhau.
Yêu nàng thiết tha...
Yêu nàng thiết tha
Chẳng dám nói ra,
Vì cái nghèo bắt tôi im lặng, cậu ạ.
Cày ruộng, làm thơ
Chẳng thể bao giờ
Cho gì hơn ngoài cuộc đời cay đắng, cậu ạ.
Nhưng tôi sẽ không
Bao giờ sờn lòng,
Vì thiếu nàng tôi không thể sống, cậu ạ.
Dù chẳng bạc vàng,
Họ hàng không sang,
Nhưng tôi chẳng thua ai về tự trọng, cậu ạ.
Giày tôi không xinh,
Ngựa tôi không nhanh,
Có thể tôi thua người về lễ phục, cậu ạ.
Nhưng dù ở đâu
Cũng ngẩng cao đầu,
Xuống bùn nhơ tôi không thèm chui rúc, cậu ạ.
Tôi chẳng đê hèn
Tìm cách làm tiền,
Chẳng ăn cướp, chẳng lọc lừa dối trá, cậu ạ.
Kiếm ăn hàng ngày,
Chẳng có cho vay,
Tôi cũng chẳng giơ tay vay ai cả, cậu ạ.
Giữa cánh đồng lúa mì
Một đêm trăng mát mẻ,
Giữa cánh đồng lúa mì
Chín, đung đưa nhè nhẹ,
Tôi đứng chờ Annie.
Suốt buổi chiều năn nỉ,
Tôi thuyết phục Annie,
Cuối cùng nàng đồng ý
Gặp giữa đồng lúa mì.
Ðến mùa, hoa kết trái
Và lúa mì trĩu bông,
Suốt đời tôi nhớ mãi
Buổi hẹn nhau ngoài đồng.
Gió đìu hiu thổi nhẹ,
Trăng trên trời mênh mang
Tôi bế nàng đặt khẽ
Giữa đồng lúa chín vàng.
Hai trái tim cùng nhịp
Tôi ôm hôn Annie,
Hôn xong rồi hôn tiếp
Giữa cánh đồng lúa mì.
Tôi từng vui, hạnh phúc
Vì tiệc rượu triền miên,
Vì tình yêu, đôi lúc
Vui cả vì có tiền.
Nhưng những niềm vui đó
Không ý nghĩa chút gì
So với đêm hôm nọ
Giữa đồng cùng Annie.
Một đêm trăng mát mẻ,
Giữa cánh đồng lúa mì
Chín, đung đưa nhè nhẹ,
Tôi đứng chờ Annie.
Suốt buổi chiều năn nỉ,
Tôi thuyết phục Annie,
Cuối cùng nàng đồng ý
Gặp giữa đồng lúa mì.
Ðến mùa, hoa kết trái
Và lúa mì trĩu bông,
Suốt đời tôi nhớ mãi
Buổi hẹn nhau ngoài đồng.
Gió đìu hiu thổi nhẹ,
Trăng trên trời mênh mang
Tôi bế nàng đặt khẽ
Giữa đồng lúa chín vàng.
Hai trái tim cùng nhịp
Tôi ôm hôn Annie,
Hôn xong rồi hôn tiếp
Giữa cánh đồng lúa mì.
Tôi từng vui, hạnh phúc
Vì tiệc rượu triền miên,
Vì tình yêu, đôi lúc
Vui cả vì có tiền.
Nhưng những niềm vui đó
Không ý nghĩa chút gì
So với đêm hôm nọ
Giữa đồng cùng Annie.
Giôn Anderson
Giôn Anđecxơn yêu quí, Giôn,
Khi ta lần đầu quen nhau,
Như lông quạ đen, đen nhánh, Giôn,
Tóc anh đen nhánh trên đầu
Bây giờ tóc anh ngả trắng, Giôn,
Trắng như bông tuyết trên cành.
Giôn Anđecxơn yêu quí, Giôn,
Cầu trời phù hộ cho anh.
Giôn Anđecxơn yêu quí, Giôn,
Núi đời ta đã lên cao,
Hai ta cùng chia vui sướng, Giôn,
Cùng chia cay đắng, ngọt ngào.
Bây giờ hai ta xuống núi, Giôn,
Cầm tay như buổi ban đầu.
Và xuống dưới kia có chết, Giôn,
Hai ta sẽ chết cùng nhau
Nói với con gái ngoài
giá thú
Con thân yêu, cứ để mặc đời này
Bố gặp nhiều tai họa, nếu từ nay
Bố khó chịu hay ngượng ngùng xấu hổ
Khi nghĩ về con,
Hay về mẹ, hay khi con gọi bố,
Vì sợ tiếng đồn.
Mặc mọi người đang lên án gần xa,
Rằng bố con chuyên quyến rũ đàn bà,
Rằng thế nọ, thế này đủ thứ,
Ðừng buồn, không sao.
Cho họ nói, cho lồng lên giận dữ -
Không sợ chút nào.
Con gái yêu, con gái nhỏ xinh tươi,
Bố rất vui vì con có trên đời,
Dù không ai mong chờ con, và bố
Phải khổ khá nhiều.
Vì hàng xóm, vì nhà thờ phẫn nộ,
Và vì con yêu.
Rất dịu dàng, bố ôm con lên hôn
Như ngày nào hôn Betty, mẹ con,
Và càng lớn, con ngày càng giống mẹ,
Ngày càng thêm xinh,
Dù cha cố luôn nói con như thể
Thấp hèn, đáng khinh.
Dù bố con sẽ nghèo đói suốt đời,
Nhưng cố làm cho con được vui chơi
Và ăn học trong vô tư, đầy đủ
Không kém thua gì
Con những kẻ có hôn nhân giá thú.
Vẫn thường khinh khi.
Và cuối cùng, bố mong con lớn lên
Giống mẹ con, thành xinh đẹp, dịu hiền,
Và giống bố - tâm hồn không giả dối.
Ðừng giống cái nghèo,
Và tất nhiên, những điều gì tội lỗi
Con đừng noi theo.
Con thân yêu, cứ để mặc đời này
Bố gặp nhiều tai họa, nếu từ nay
Bố khó chịu hay ngượng ngùng xấu hổ
Khi nghĩ về con,
Hay về mẹ, hay khi con gọi bố,
Vì sợ tiếng đồn.
Mặc mọi người đang lên án gần xa,
Rằng bố con chuyên quyến rũ đàn bà,
Rằng thế nọ, thế này đủ thứ,
Ðừng buồn, không sao.
Cho họ nói, cho lồng lên giận dữ -
Không sợ chút nào.
Con gái yêu, con gái nhỏ xinh tươi,
Bố rất vui vì con có trên đời,
Dù không ai mong chờ con, và bố
Phải khổ khá nhiều.
Vì hàng xóm, vì nhà thờ phẫn nộ,
Và vì con yêu.
Rất dịu dàng, bố ôm con lên hôn
Như ngày nào hôn Betty, mẹ con,
Và càng lớn, con ngày càng giống mẹ,
Ngày càng thêm xinh,
Dù cha cố luôn nói con như thể
Thấp hèn, đáng khinh.
Dù bố con sẽ nghèo đói suốt đời,
Nhưng cố làm cho con được vui chơi
Và ăn học trong vô tư, đầy đủ
Không kém thua gì
Con những kẻ có hôn nhân giá thú.
Vẫn thường khinh khi.
Và cuối cùng, bố mong con lớn lên
Giống mẹ con, thành xinh đẹp, dịu hiền,
Và giống bố - tâm hồn không giả dối.
Ðừng giống cái nghèo,
Và tất nhiên, những điều gì tội lỗi
Con đừng noi theo.
Cậu Willy...
Cậu Willy vừa cất xong mẻ rượu
Rồi mời tôi và anh bạn đến chơi.
Suốt cả đêm ba người vui như thế -
Quả chưa ai trông thấy trên đời.
Ai bảo tôi say?
Ai bảo anh say?
Mới ngà ngà, mắt long lanh tí lửa!
Thì gà gáy đi,
Thì trời sáng đi,
Nào các cậu, ta làm thêm cốc nữa!
Ðây là nơi ba thằng hay gặp mặt,
Rượu một thùng cho ba đứa uống chung.
Ba chúng ta từng bao đêm vui sướng,
Và đêm nay, ắt không phải cuối cùng!
Kia là trăng như chiếc liềm lấp lánh
Sau hàng cây, đang muốn gọi ta về.
Này, có lẽ trăng phải chờ tí chút -
Vui thế này bảo đứng dậy, ai nghe?
Trong chúng ta ai đầu tiên đứng dậy
Là không nên, là phản bội, là hèn.
Và anh hùng chính là người sau chót
Quỵ xuống sàn, không thể gượng đứng lên!
Ai bảo tôi say?
Ai bảo anh say?
Chỉ ngà ngà, mắt long lanh tí lửa.
Thì gà gáy đi,
Thì trời sáng đi,
Nào các cậu, ta làm thêm cốc nữa!
Tính tiền đi, bà chủ
quán
Mặt trời tắt và xung quanh tối mịt...
Ừ cần chi sáng nhiều hay ít,
Với chúng mình, bia đang uống là sao,
Chai rượu trên bàn là mặt trời lên cao.
Nào tính tiền đi, bà chủ quán,
Bà chủ quán, bà chủ quán.
Tất cả bao nhiêu, bà chủ quán?
Mang thêm chai nữa ra đây!
Cái sướng, cái dễ dàng trời cho thằng giàu có.
Cái vất vả, cái buồn - cho thằng nghèo, kẻ khó.
Nhưng ai chẳng như ai khi uống ở quán này,
Ai chẳng là vua khi quá chén ngà say?
Kìa tính tiền đi, bà chủ quán,
Bà chủ quán, bà chủ quán,
Tất cả bao nhiêu, bà chủ quán?
Mang thêm chai nữa ra đây!
Rượu với ta vốn là nguồn sinh lực,
Là thuốc chữa mọi vết thương, oan ức.
Hạnh phúc trên đời như con cá nhờn da,
Tưởng bắt được rồi, đùng một cái, lại tuồi ra...
Nào tính tiền đi, bà chủ quán.
Bà chủ quán, bà chủ quán,
Tất cả bao nhiêu, bà chủ quán?
Mang thêm chai nữa ra đây!
Mặt trời tắt và xung quanh tối mịt...
Ừ cần chi sáng nhiều hay ít,
Với chúng mình, bia đang uống là sao,
Chai rượu trên bàn là mặt trời lên cao.
Nào tính tiền đi, bà chủ quán,
Bà chủ quán, bà chủ quán.
Tất cả bao nhiêu, bà chủ quán?
Mang thêm chai nữa ra đây!
Cái sướng, cái dễ dàng trời cho thằng giàu có.
Cái vất vả, cái buồn - cho thằng nghèo, kẻ khó.
Nhưng ai chẳng như ai khi uống ở quán này,
Ai chẳng là vua khi quá chén ngà say?
Kìa tính tiền đi, bà chủ quán,
Bà chủ quán, bà chủ quán,
Tất cả bao nhiêu, bà chủ quán?
Mang thêm chai nữa ra đây!
Rượu với ta vốn là nguồn sinh lực,
Là thuốc chữa mọi vết thương, oan ức.
Hạnh phúc trên đời như con cá nhờn da,
Tưởng bắt được rồi, đùng một cái, lại tuồi ra...
Nào tính tiền đi, bà chủ quán.
Bà chủ quán, bà chủ quán,
Tất cả bao nhiêu, bà chủ quán?
Mang thêm chai nữa ra đây!
Vì những người đi xa
Ta hãy uống vì những người ở
xa,
Những người hôm nay vắng mặt.
Còn những ai không yêu quí tự
do,
Chúng ta sẽ quên, quên tất!
Đêm hôm nay ta vui uống cùng
nhau,
Mãi mãi chân thành, ngay thẳng.
Hãy chiến đấu vì quê hương
thân yêu,
Dưới cờ Scotland chiên thắng.
Nào, hãy uống vì những người
ở xa,
Những người hôm nay vắng mặt.
Vì Charlie đang sống ở đất
người
Với nhóm bạn bè tốt nhất.
Còn gì hơn Tình Yêu và Tự Do?
Cầu mong Tự Do sống mãi.
Bọn cường quyền - cứ để quỉ
bắt đi
Cùng những thằng người vô lại.
Ta hãy uống vì những người ở
xa,
Những người hôm nay vắng mặt.
Vì Tammie đang bị kẻ thù
giam,
Nhưng được nhân dân yêu nhất.
Muôn năm quyền mọi người tự do
Được đọc
thông tin, được viết.
Sợ sự thật xưa nay chỉ là người
Giấu nó
không cho ai biết.
Nào hãy uống vì những người ở xa,
Những
người hôm nay vắng mặt.
Uống vì người đang sống tự do
Trên ngọn
núi xanh cao ngất.
Chàng chăn thú
Tôi gặp chàng chăn thú
Hôm nọ giữa trời chiều.
Chàng cầm tay âu yếm
Gọi tôi là “em yêu”.
Chàng
lùa thú
Đi qua
đèo,
Nơi có dòng suối mát
Và rừng cây bát ngát -
Chàng chăn thú đáng yêu.
“Anh đưa em qua suối,
Vào túp lều của anh,
Nơi lá cây xào xạc,
Suối róc rách hiền lành.”
“Không, cảm ơn., tôi nói.
Tôi không muốn điều này.
Tôi sợ rồi phải khóc
Vì buổi chiều hôm nay”.
“Anh yêu em, đừng sợ.
Ánh sẽ cố để em
Sống suốt đời hạnh phúc,
Có áo lụa, giày mềm”.
“Thế thì em đồng ý.
Em tin anh, có điều
Anh phải luôn chung thủy,
Không phản bội tình yêu!”
“Anh xin thề, chàng đáp.
Chừng nào cây còn xanh,
Nước dưới sông còn chảy,
Em mãi là vợ anh!”
Chàng
lùa thú
Đi qua
đèo,
Nơi có dòng suối mát
Và rừng cây bát ngát -
Chàng chăn thú đáng yêu.
Cây Tự Do
Ở Paris có một cây, cậu ạ.
Dưới
bóng cây này xum xuê
Người dân Pháp uống vui mừng chiến thắng,
Hết hát
lại cười hả hê.
Mới hôm qua, hôm qua thôi, cậu ạ,
Nơi mọi
người vui hôm nay
Là nhà ngục Bastili rùng rơn.
Vâng,
thật rùng rợn ngục này.
Suốt bốn mùa loại cây này, cậu ạ,
Đâm hoa
kết trái tuyệt vời.
Ai nếm thử sẽ biết ngay rằng họ
Không
phải súc vật, mà người.
Thật kỳ diệu cây Tự Do, cậu ạ,
Như mặt
trời xua đêm đen.
Nhưng, thật hay, nó lại là quả đắng
Với bọn
vua quan, cường quyền.
Nước Anh đẹp và rất giàu, cậu ạ,
Nhiều
đồng cỏ, nhiều rừng cây.
Thế mà tiếc, đến bây giờ, thật tiếc
Nước Anh
chưa có cây này,
Khi thiếu nó, cây Tự Do, cậu ạ,
Nghĩa là
dân Anh, biết không,
Còn đau khổ, quyền làm người không có,
Cuộc đời
còn lắm bất công.
Tớ luôn tin: Một ngày kia, cậu ạ,
Mà rồi
chẳng xa lắm đâu,
Ở xứ này cây Tự Do tươi tốt,
Xum xuê
tỏa bóng trên đầu.
Đến lúc ấy, tin tớ đi, cậu ạ,
Mọi
người, tất cả chúng ta,
Sống hạnh phúc trong ấm no, hòa thuân,
Đúng như
anh em một nhà.
Cô Meg
Cô Meg kiếm được gì cậu biết không?
Cô ả tìm được gì, cậu biết không?
Một ít tiền và một anh chồng ngốc,
Nhưng đã làm anh thợ xay phát khóc.
Anh thợ xay cao to, anh thợ xay khỏe mạnh,
Đẹp, cao thượng, dịu dàng không ai sánh.
Còn anh kia thì xấu, bé tèo teo.
Ấy thế mà cô Meg bỏ đi theo.
Một anh hứa cho trái tim, tất cả.
Còn anh kia cho cái này đáng giá:
Một chú ngựa non có hàm thiếc hẳn hoi,
Đủ yên cương, còn thêm cả chiếc roi.
Thế đấy đồng tiền đồng tiền tai hại.
Vì chú ngựa còm mà hại đời cco gái.
Ôi tiền bạc là gì khi ta đã yêu nhau?
Tôi chỉ ần người, tôi có muốn gì đâu?
Đám cưới cô Meg
Cô Meg kiếm được gì, cậu biết không?
Người ta tặng cô gì, cậu biết không?
Một chú ngựa có cái đuôi chuột nhắt.
Đó là quà ngày cưới, cậu biết không?
Cậu có biết cô yêu ai say đắm?
Cậu có biết cô mê gì say đắm?
Một chai rượu ngon luôn để cạnh giường -
Đó là cái cô ta say, say đắm.
Cô Meg cưới thế nào, cậu biết không?
Hôn lễ cử thế nào, cậu biết không?
Linh mục say sưa, người yêu loạng choạng.
Người ta vui thế đấy, cậu biết không?
Cậu có biết đêm tân hôn cô Meg?
Gì xẩy ra trong tân phòng cô Meg?
Anh chồng say, lăn dưới đất, say mèm,
Để trên giường cô thiu thỉu suốt đêm.
Làm sao không lo nghĩ
Làm sao không lo nghĩ,
Làm sao không buồn thương,
Khi người tôi yêu quí
Đang ốm nằm trên giường?
Ôi đêm dài, dài quá.
Mong trời sáng cho mau.
Tâm hồn anh tất cả
Chia cùng em cái đau.
Lẽ nào không hy vọng?
Lẽ nào anh mất em?
Cầu cho em được sống –
Thẫn thờ, anh ngồi im.
Ôi linh thiêng Tạo Hóa,
Hãy rủ lòng thương tôi.
Hãy lấy đi tất cả
Chỉ chừa nàng cho tôi.
Ôi đêm dài, dài quá.
Mong trời sáng mau mau.
Tâm hồn anh tất cả
Chia cùng em cái đau.
Anh thợ đốt than
Ơi cô kia, đi đâu mà vội vã,
Mà lang thang lên núi, xuống ngàn?
Tôi đi khắp nơi, nay đây mai đó,
Theo chồng tôi, anh thợ đốt than.
Cô có thấy núi đồi kia xanh biếc,
Nơi mặt trời đang đuổi mù tan?
Tất cả của ôi, và của cô tất cả,
Nếu cô bỏ anh chàng đốt than.
Cô sẽ có áo quần toàn nhung lụa,
Nhiều gia nhân hầu hạ bên bàn.
Nhiều vàng bạc, tha hồ cô trang điểm,
Nếu cô bỏ anh chàng đốt than.
Cho dù anh có núi đồi bát ngát,
Nhiều gia nhân hầu hạ bên bàn,
Tôi cũng chẳng bao giờ vì cái đó
Mà bỏ chồng tôi, anh thợ đốt than.
Dù suốt ngày chỉ kiếm đồng xu nhỏ,
Dù suốt đời tôi vất vả, gian nan,
Nhưng tối đến, trong lều, tôi hạnh phúc
Cùng chồng tôi, anh thợ đốt than.
Tôi yêu chàng, chàng yêu tôi tha thiết,
Dù lang thang xuống núi, lên ngàn.
Tôi sẽ đi nay đây, mai đó,
Theo chồng tôi, anh thọ đốt than.
Người lính trở về nhà
Lửa chiến tranh đã tắt.
Đất nước lại hòa bình.
Nhiều bà vợ thành góa.
Nhiều trẻ mất bố mình.
Để sau lưng trại lính,
Tôi trở về quê hương,
Với vết thương trên ngực,
Chiếc túi nhẹ đi đường.
Tự do và hạnh phúc,
Tôi bước đi giữa đồng.
Trước đó không cướp bóc,
Nên thanh thản trong lòng.
Vừa đi, tôi vừa nghĩ
Về người yêu của mình,
Cô gái có đôi mắt
Như sao sáng lung linh.
Kia, dòng sông thân thuộc,
Cối xay gió đầu làng
Nơi tôi, bên gốc liễu,
Đã tỏ tình với nàng.
Hết ngọn đồi thoai thoải
Giờ đang mọc đầy hoa,
Tôi nhìn và chợt thấy
Nàng đang đứng trước nhà.
Đám người lang thang
vui vẻ
(Cantata)
Kể:
Khi lá vàng đây đó bắt đầu rơi,
Như cánh chim đang chao nhẹ giữa trời
Vì gió mùa đông đã thổi,
Khi bắt đầu cái lạnh cắn vào da,
Rồi mưa rơi, rồi tuyết phủ lên nhà,
Lên những cành cây trơ trọi,
Ấy là khi một tối nọ, suốt đêm,
Một đám lang thang bất hảo
Trong quán rượu, uống và say, say mèm,
Uống đến cầm quần, gán áo.
Ôi vui sao,
Ôi ồn sao,
Họ nói hát, họ cười to hô hố.
Mặt đỏ gay,
Họ vỗ tay,
Và dẫm chân đến nhà rung muốn đổ.
Một anh lính đang ngồi cạnh bếp lò
Với một chồng gồm túi xách, ba lô,
Áo quần vá ngang vá dọc.
Tay anh ta đang ôm cô tình nhân.
Còn cô này thì nằm gọn trong chăn,
Mắt nhìn người yêu, nhìn cốc.
Tạm thời quên cái buồn đói khi say,
Anh lính ôm hôn cô đĩ.
Còn cô kia chìa môi như chìa tay
Kiên nhẫn chờ xin bố thí.
Rồi rất lâu
Họ hôn nhau,
Tiếng chùn chụt bay ra nghe mà chối.
Rồi bất ngờ,
Mắt lờ đờ,
Anh lính hát, rồng lên nghe mà tội.
Hát:
Là người lính bẩm sinh,
Tôi dày dạn chiến tranh,
Mang trên ngực nhiều vết thương sâu rộng.
Vết thì do đánh nhau,
Vết - bị chém vào đầu
Trong một lần xung phong theo tiếng trống.
Tôi học nghề của tôi
Ở ngay trên ngọn đồi
Có tên gọi Abraham, vào lúc
Ngài chỉ huy hy sinh,
Còn tôi thì quên mình
Ðâm chém giặc, tai luôn nghe trống dục.
Lần cuối tôi xung phong
Ðúng vào khi vượt sông
Và để lại một chân tôi ở đó.
Nhưng nếu tổ quốc cần,
Tôi lại sẽ hành quân
Cùng tiếng trống và cùng đôi nạng gỗ.
Giờ cụt chân, cụt tay,
Tôi phải đi ăn mày,
Túi cũng rỗng mà lòng cũng rỗng.
Nhưng có rượu bên người,
Có cô này xinh tươi,
Tôi lại vui như xưa, theo tiếng trống.
Dù tóc bạc trắng đầu,
Ðời còn lắm buồn đau
Và nhịn đói, ngủ đường không ít lúc,
Nhưng còn rượu, còn tình,
Quỉ thần và hy sinh
Tôi đếch sợ, chỉ cần nghe trống dục.
Kể:
Người lính vừa hát xong,
Căn nhà rung muốn đổ,
Vì mọi người hoan hô.
Chuột nhô đầu nghiêng ngó
Một anh chàng kéo đàn
Ðứng lên kêu: Hát lại!
Nhưng đức bà tình nhân
Ðã hát to hăng hái.
Hát:
Tôi từng trinh, tuy chẳng nhớ bao giờ,
Nay tôi già nhưng vẫn thích trai tơ.
Chính bố tôi là quân nhân đáng kính,
Nên dễ hiểu vì sao tôi yêu lính.
Người đầu tiên mà tôi yêu mê say,
Trẻ, đẹp trai, luôn đánh trống suốt ngày,
Dò rất cứng, rậm râu và thích nhảy...
Vâng, phải nói mê anh lính ấy.
Nhưng một ông giáo sĩ tán, yêu tôi,
Khuyên hãy đi theo Chúa - và rồi
Ông để mất tâm hồn, tôi - thể xác.
Vâng, tôi bỏ người yêu, theo kẻ khác.
Chẳng bao lâu tôi lại chán ông già,
Và lấy chồng là cả tiểu đoàn ba,
Từ lính trơn đến sĩ quan hào hiệp,
Ai cũng được tôi yêu và tiếp.
Rồi hòa bình, tôi xách bị xin ăn.
Biết làm sao, lính chết, đĩ không cần.
May tôi gặp người tôi yêu ngày nọ
Là anh lính rách bươm này khốn khổ.
Cuộc đời này tôi sống thế là lâu
Và hài lòng ta được uống cùng nhau.
Còn cốc rượu trong tay là nhất định
Tôi sẽ uống vì người yêu, vì lính.
Kể:
Một anh hề trước đó
Ôm một cô láng giềng
Không thèm nghe ai nói
Vì bận làm việc riêng.
Giờ anh ta vì rượu
Hoặc vì tình mà say,
Uống một hơi rồi hát
Một bài hát thế này.
Hát:
Người thông minh thành thằng ngốc khi say,
Người dốt thành hề khi tỏ ra có học,
Nhưng làm sao đem ví những người này
Với chính tôi, ngốc có nghề, đại ngốc!
Tôi ngày xưa cũng ăn học như ai.
Bà tôi mua cho sách kinh và thước.
Thế mà học, học mãi chẳng thành tài -
Ðã là ngốc thì đòi gì hơn được!
Vì nát rượu, tôi đã suýt mất đầu.
Nửa phần đời tôi bỏ ra tìm gái.
Chẳng có gì đáng lạ - đã từ lâu
Tôi nổi tiếng một thằng hề vô lại.
Không ít khi tôi vẫn bị nhà thờ
Bắt và đánh vì nói năng vô học,
Vì dám làm các cô gái ngây thơ
Nhàu tí áo và rối đôi sợi tóc.
Tôi là hề, chuyên nhào lộn, leo dây.
Ngốc, càn quấy, nói năng không biết ngượng,
Thế mà nghe ở Luân Ðôn lúc này
Còn có hề hơn tôi là Thủ Tướng.
Các vị nhìn lão cố đạo mà xem.
Lão ta nói rất nhiều lời đẹp đẽ,
Vờ nhăn mặt khinh những kẻ làm tiền,
Nhưng chính lão còn làm ghê hơn thế.
Và cuối cùng - ừ thì không thông minh,
Nhưng chân thật, xin cho tôi được nói:
Rằng những ai ngốc chỉ ngốc cho mình,
Thì người ấy ngốc hơn tôi gấp bội!
Kể:
Thằng ngốc im, một bà béo đứng lên,
Không còn xuân, thuộc loại biết moi tiền.
Ai ngú ngớ hay vô tình sơ ý
Là bị bà câu ngay luôn chiếc ví.
Ðã mấy phen bà bị ném xuống hồ
Cho chết chìm mà chẳng chịu chết cho.
Trước bà yêu một chàng Giôn nào đó,
Nhưng không may bị người ta treo cổ.
Giờ đứng lên bà hát, giọng đau buồn,
Về con người bà yêu quí, chàng Giôn.
Hát:
Giôn của tôi sinh ở chốn rừng xanh.
Chàng lớn lên rất coi thường pháp luật,
Nhưng vẫn yêu, yêu tha thiết quê mình.
Ôi chàng Giôn dịu dàng, cam đảm nhất.
Nào, nâng cốc vì Giôn.
Nào, hãy hát vì Giôn.
Trên đời này chắc chắn
Không có ai bằng Giôn!
Giôn của tôi luôn đeo kiếm bên người,
Mũ lông chim, váy nhiều màu, khăn xám,
Làm xiêu lòng bao cô gái xinh tươi,
Ôi chàng Giôn vùng cao đầy dũng cảm.
Giôn của tôi đã từng sống yên lành
Từ sông Tweed đến sông Spey tuyệt mỹ.
Không bao giờ chàng sợ đám người Anh.
Ôi chàng Giôn, Giôn của tôi yêu quí.
Thế mà chàng bị kết án đi xa,
May, lạy Chúa, khi mùa xuân vừa tới,
Giôn của tôi lại trốn được về nhà
Ôi chàng Giôn bao ngày tôi mong đợi.
Thế mà rồi chàng bị bắt, than ôi,
Bị tống ngục và bị đem treo cổ.
Tôi nguyền rủa, tôi nguyền rủa suốt đời
Kẻ đã giết chàng Giôn tôi cách đó.
Thế là tôi thành góa bụa, cô đơn,
Thương tiếc nhớ một thời không trở lại.
Nghĩ về Giôn, tôi lại thấy đau buồn.
Ôi chàng Giôn, em yêu chàng mãi mãi.
Nào, nâng cốc vì Giôn.
Nào, hãy hát vì Giôn.
Trên đời này chắc chắn
Không có ai bằng Giôn!
Kể:
Một anh chàng chơi đàn viôlông,
Luôn suốt ngày ngoài bãi chợ, đám đông,
Thấy bà kia mới tỏ lòng yêu mến,
Chỉ khốn nỗi một điều -
Anh ta bé, đứng vừa cao đến bẹn,
Ðành ôm đùi người yêu.
Tay cầm đàn, mắt lim dim, anh ta
Quyết định chơi một chút để chiều bà.
Anh ta chạy một bài gam giọng thứ
Suốt một lượt từ đầu.
Rồi cuối cùng, sau một thôi cò cử.
Hát một bài như sau.
Hát:
Ðể anh lau nước mắt cho em.
Hãy thành vợ của anh, lúc đó
Em sẽ quên nỗi buồn của em,
Bơ đi cho đỡ khổ!
Nghề của anh là chơi đàn kiếm tiền,
Nhưng tất cả những bài hay nhất
Anh dành riêng cho phụ nữ, tất nhiên,
Còn thì anh bơ tất!
Những nơi nào có tiệc cưới, liên hoan
Là lập tức có anh đến chén.
Những việc khác ngoài ăn và đàn
Anh không thèm biết đến!
Anh và em sẽ gặm xương cùng nhau,
Ngủ đâu đó giữa màn trời chiếu đất.
Rỗi thì ngồi và chỉ hát một câu:
Ðời này ta bơ tất!
Em yên tâm mà lấy anh làm chồng.
Ðừng lo khổ, đói ăn, băng giá,
Chừng nào anh còn kéo đàn viôlông
Thì ta bơ tất cả!
Kể:
Trong khi anh chàng hát
Thì cô nàng, than ôi,
Ðã về tay người khác
Là anh thợ hàn nồi.
Anh hàn nồi cầm đũa
Suýt đâm vào bụng chàng,
Tóm lấy râu, bắt hứa
Sẽ từ bỏ cô nàng.
Anh kéo đàn khốn khổ
Quỳ xuống đất xin tha,
Và tất nhiên đến đó
Kết thúc mối bất hòa.
Nhưng anh chàng thích thú,
Dù đang đau khổ nhiều,
Cười khi nghe đối thủ
Hát nịnh bà người yêu.
Hát:
Thưa bà, tôi
Thợ hàn nồi,
Chuyên làm việc với đồng, với sắt.
Xưa và nay
Với nghề này
Tôi đã đi khắp nơi trên trái đất.
Một thời gian ở trung đoàn
Tôi là lính, chuyên cầm gươm cầm giáo,
Giờ lang thang
Tôi kiếm hàng,
Kiếm miếng ăn bằng vá xoong, vá chảo.
Tôi khuyên bà
Hãy lánh xa
Lão kéo đàn bé con kinh khủng ấy.
Theo ý tôi:
Thợ hàn nồi
Là loại người đáng cho bà tin cậy.
Lấy tôi đi,
Còn chờ gì,
Xin được thề bằng những gì tôi có,
Rằng lấy tôi,
Thợ hàn nồi,
Bà sẽ không bao giờ đói khổ.
Kể:
Hát vừa xong, bà kia trong nháy mắt
Ôm lấy cổ ông này,
Không hề ngượng, phần vì bà yêu thật,
Và một phần vì say.
Còn anh chàng viôlông thấy vậy,
Cũng không muốn xen vào,
Nên nâng cốc, bằng những lời bóng bẩy
Chúc hai người làm sao
Ngủ ngon đêm ấy.
Nhưng tiếc thay, thần tình yêu ranh mãnh
Chưa chịu rời anh ta,
Xui anh ta ôm một bà bên cạnh
Rồi đưa ra chuồng gà.
Chồng bà kia, một nhà thơ loại cỡ,
Tuy chân ngắn, chân dài,
Phát hiện thấy, làm hai người hoảng sợ,
Và thế là cả hai
Bó tay đêm ấy
Anh nhà thơ là người ưa vui vẻ.
Chuyên hát rong kiếm tiền.
Vầng, cuộc đời lắm buồn đau, tuy thế,
Anh ta chẳng than phiền.
Khát thì uống, đói thì ăn, đơn giản.
Thật là người vô lo.
Anh ta sợ cô đơn và buồn chán,
Nên đã hát ra trò
Khi say đêm ấy.
Hát:
Tôi - nghệ sĩ, nhà thơ,
Nhưng bị đời làm ngơ.
Cũng chẳng sao: đến Hôme lỗi lạc
Số phận cũng như tôi
Nên yên tâm, suốt đời
Tôi lang thang hết chỗ này, chỗ khác.
Cũng được thôi,
Cũng tốt thôi,
Sống cùng vợ nói chung là dễ chịu,
Bà cả đi
Có bà dì -
Về khoản vợ, xưa nay tôi chẳng thiếu.
Quả là chưa bao giờ
Tôi được thấy Nàng Thơ,
Hay uống nước Castalie thời cổ.
Nhưng tôi đã uống nhiều,
Và càng uống càng yêu
Cái suối thơ chảy từ thùng bia gỗ.
Tôi uống vì đàn bà,
Vì phụ nữ chúng ta,
Và với họ, tôi là thằng nô lệ
Tôi làm hết mọi điều
Ðể được họ thương yêu,
Nhưng không phạm các lời răn thượng đế.
Ta cứ yêu một cô.
Cứ hạnh phúc tha hồ,
Cứ tận hưởng hết những gì có được.
Nhưng liệu với cô này
Ta sẽ thọ mấy ngày,
Thì quả đúng là không ai biết trước.
Phụ nữ thật là phiền,
Không cho ai được yên,
Và làm ta luôn đau đầu, bực dọc.
Ây thế mà nói chung,
Ta yêu họ vô cùng,
Nào, vì họ, tôi xin mời nâng cốc!
Cũng được thôi,
Cũng tốt thôi,
Sống cùng vợ cứ cho là dễ chịu.
Bà cả đi
Có bà dì -
Về khoản vợ xưa nay tôi chẳng thiếu.
Kể:
Anh nhà thơ vừa hát xong, thi nhau
Tiếng vỗ tay liền nổi dậy váng đầu.
Và để cùng vui uống tiếp,
Ðám người say lận các túi tìm tiền,
Moi từng đồng xu nhỏ còn quên,
Hay gạ gán quần, gán dép.
Mặt đỏ gay, khật khưỡng, mắt lờ đờ,
Họ uống, họ ăn, họ hát.
Và cuối cùng họ đề nghị nhà thơ
Hát thêm một bài balát.
Anh nhà thơ
Không để chờ,
Ðược hai bên hai nàng khích lệ,
Liền bắt đầu,
Và theo sau
Là cả bọn cùng đồng thanh vui vẻ.
Hát:
Ðêm nay trong quán rượu,
Tay cầm cốc, ta ngồi,
Thế thì chờ gì nữa,
Nào, hãy hát cùng tôi.
Quan tòa ta đếch sợ.
Cố đạo cần nhà thờ,
Thằng hèn cần cung điện,
Ta chỉ cần tự do.
Cần quái gì chức tước,
Cần quái gì cái giàu.
Ta sống không thèm biết
Bằng gì và ở đâu.
Cùng tiếng cười, bài hát,
Suốt ngày ta lang thang.
Ðêm ta ôm bạn gái
Ngủ đâu đó ven làng.
Xe các ngài quí tộc
Dễ gì nhanh hơn ta?
Và giường cưới của họ
Chắc đã êm hơn à?
Cuộc đời đầy rối rắm
Không biết đâu mà lần.
Ai có danh cứ giữ
Còn ta thì đếch cần.
Nào, chúng ta nâng cốc,
Uống vì rượu, vì tiền.
Vì ba lô, tay nải,
Vì đàn bà,
Amen!
(Cantata)
Kể:
Khi lá vàng đây đó bắt đầu rơi,
Như cánh chim đang chao nhẹ giữa trời
Vì gió mùa đông đã thổi,
Khi bắt đầu cái lạnh cắn vào da,
Rồi mưa rơi, rồi tuyết phủ lên nhà,
Lên những cành cây trơ trọi,
Ấy là khi một tối nọ, suốt đêm,
Một đám lang thang bất hảo
Trong quán rượu, uống và say, say mèm,
Uống đến cầm quần, gán áo.
Ôi vui sao,
Ôi ồn sao,
Họ nói hát, họ cười to hô hố.
Mặt đỏ gay,
Họ vỗ tay,
Và dẫm chân đến nhà rung muốn đổ.
Một anh lính đang ngồi cạnh bếp lò
Với một chồng gồm túi xách, ba lô,
Áo quần vá ngang vá dọc.
Tay anh ta đang ôm cô tình nhân.
Còn cô này thì nằm gọn trong chăn,
Mắt nhìn người yêu, nhìn cốc.
Tạm thời quên cái buồn đói khi say,
Anh lính ôm hôn cô đĩ.
Còn cô kia chìa môi như chìa tay
Kiên nhẫn chờ xin bố thí.
Rồi rất lâu
Họ hôn nhau,
Tiếng chùn chụt bay ra nghe mà chối.
Rồi bất ngờ,
Mắt lờ đờ,
Anh lính hát, rồng lên nghe mà tội.
Hát:
Là người lính bẩm sinh,
Tôi dày dạn chiến tranh,
Mang trên ngực nhiều vết thương sâu rộng.
Vết thì do đánh nhau,
Vết - bị chém vào đầu
Trong một lần xung phong theo tiếng trống.
Tôi học nghề của tôi
Ở ngay trên ngọn đồi
Có tên gọi Abraham, vào lúc
Ngài chỉ huy hy sinh,
Còn tôi thì quên mình
Ðâm chém giặc, tai luôn nghe trống dục.
Lần cuối tôi xung phong
Ðúng vào khi vượt sông
Và để lại một chân tôi ở đó.
Nhưng nếu tổ quốc cần,
Tôi lại sẽ hành quân
Cùng tiếng trống và cùng đôi nạng gỗ.
Giờ cụt chân, cụt tay,
Tôi phải đi ăn mày,
Túi cũng rỗng mà lòng cũng rỗng.
Nhưng có rượu bên người,
Có cô này xinh tươi,
Tôi lại vui như xưa, theo tiếng trống.
Dù tóc bạc trắng đầu,
Ðời còn lắm buồn đau
Và nhịn đói, ngủ đường không ít lúc,
Nhưng còn rượu, còn tình,
Quỉ thần và hy sinh
Tôi đếch sợ, chỉ cần nghe trống dục.
Kể:
Người lính vừa hát xong,
Căn nhà rung muốn đổ,
Vì mọi người hoan hô.
Chuột nhô đầu nghiêng ngó
Một anh chàng kéo đàn
Ðứng lên kêu: Hát lại!
Nhưng đức bà tình nhân
Ðã hát to hăng hái.
Hát:
Tôi từng trinh, tuy chẳng nhớ bao giờ,
Nay tôi già nhưng vẫn thích trai tơ.
Chính bố tôi là quân nhân đáng kính,
Nên dễ hiểu vì sao tôi yêu lính.
Người đầu tiên mà tôi yêu mê say,
Trẻ, đẹp trai, luôn đánh trống suốt ngày,
Dò rất cứng, rậm râu và thích nhảy...
Vâng, phải nói mê anh lính ấy.
Nhưng một ông giáo sĩ tán, yêu tôi,
Khuyên hãy đi theo Chúa - và rồi
Ông để mất tâm hồn, tôi - thể xác.
Vâng, tôi bỏ người yêu, theo kẻ khác.
Chẳng bao lâu tôi lại chán ông già,
Và lấy chồng là cả tiểu đoàn ba,
Từ lính trơn đến sĩ quan hào hiệp,
Ai cũng được tôi yêu và tiếp.
Rồi hòa bình, tôi xách bị xin ăn.
Biết làm sao, lính chết, đĩ không cần.
May tôi gặp người tôi yêu ngày nọ
Là anh lính rách bươm này khốn khổ.
Cuộc đời này tôi sống thế là lâu
Và hài lòng ta được uống cùng nhau.
Còn cốc rượu trong tay là nhất định
Tôi sẽ uống vì người yêu, vì lính.
Kể:
Một anh hề trước đó
Ôm một cô láng giềng
Không thèm nghe ai nói
Vì bận làm việc riêng.
Giờ anh ta vì rượu
Hoặc vì tình mà say,
Uống một hơi rồi hát
Một bài hát thế này.
Hát:
Người thông minh thành thằng ngốc khi say,
Người dốt thành hề khi tỏ ra có học,
Nhưng làm sao đem ví những người này
Với chính tôi, ngốc có nghề, đại ngốc!
Tôi ngày xưa cũng ăn học như ai.
Bà tôi mua cho sách kinh và thước.
Thế mà học, học mãi chẳng thành tài -
Ðã là ngốc thì đòi gì hơn được!
Vì nát rượu, tôi đã suýt mất đầu.
Nửa phần đời tôi bỏ ra tìm gái.
Chẳng có gì đáng lạ - đã từ lâu
Tôi nổi tiếng một thằng hề vô lại.
Không ít khi tôi vẫn bị nhà thờ
Bắt và đánh vì nói năng vô học,
Vì dám làm các cô gái ngây thơ
Nhàu tí áo và rối đôi sợi tóc.
Tôi là hề, chuyên nhào lộn, leo dây.
Ngốc, càn quấy, nói năng không biết ngượng,
Thế mà nghe ở Luân Ðôn lúc này
Còn có hề hơn tôi là Thủ Tướng.
Các vị nhìn lão cố đạo mà xem.
Lão ta nói rất nhiều lời đẹp đẽ,
Vờ nhăn mặt khinh những kẻ làm tiền,
Nhưng chính lão còn làm ghê hơn thế.
Và cuối cùng - ừ thì không thông minh,
Nhưng chân thật, xin cho tôi được nói:
Rằng những ai ngốc chỉ ngốc cho mình,
Thì người ấy ngốc hơn tôi gấp bội!
Kể:
Thằng ngốc im, một bà béo đứng lên,
Không còn xuân, thuộc loại biết moi tiền.
Ai ngú ngớ hay vô tình sơ ý
Là bị bà câu ngay luôn chiếc ví.
Ðã mấy phen bà bị ném xuống hồ
Cho chết chìm mà chẳng chịu chết cho.
Trước bà yêu một chàng Giôn nào đó,
Nhưng không may bị người ta treo cổ.
Giờ đứng lên bà hát, giọng đau buồn,
Về con người bà yêu quí, chàng Giôn.
Hát:
Giôn của tôi sinh ở chốn rừng xanh.
Chàng lớn lên rất coi thường pháp luật,
Nhưng vẫn yêu, yêu tha thiết quê mình.
Ôi chàng Giôn dịu dàng, cam đảm nhất.
Nào, nâng cốc vì Giôn.
Nào, hãy hát vì Giôn.
Trên đời này chắc chắn
Không có ai bằng Giôn!
Giôn của tôi luôn đeo kiếm bên người,
Mũ lông chim, váy nhiều màu, khăn xám,
Làm xiêu lòng bao cô gái xinh tươi,
Ôi chàng Giôn vùng cao đầy dũng cảm.
Giôn của tôi đã từng sống yên lành
Từ sông Tweed đến sông Spey tuyệt mỹ.
Không bao giờ chàng sợ đám người Anh.
Ôi chàng Giôn, Giôn của tôi yêu quí.
Thế mà chàng bị kết án đi xa,
May, lạy Chúa, khi mùa xuân vừa tới,
Giôn của tôi lại trốn được về nhà
Ôi chàng Giôn bao ngày tôi mong đợi.
Thế mà rồi chàng bị bắt, than ôi,
Bị tống ngục và bị đem treo cổ.
Tôi nguyền rủa, tôi nguyền rủa suốt đời
Kẻ đã giết chàng Giôn tôi cách đó.
Thế là tôi thành góa bụa, cô đơn,
Thương tiếc nhớ một thời không trở lại.
Nghĩ về Giôn, tôi lại thấy đau buồn.
Ôi chàng Giôn, em yêu chàng mãi mãi.
Nào, nâng cốc vì Giôn.
Nào, hãy hát vì Giôn.
Trên đời này chắc chắn
Không có ai bằng Giôn!
Kể:
Một anh chàng chơi đàn viôlông,
Luôn suốt ngày ngoài bãi chợ, đám đông,
Thấy bà kia mới tỏ lòng yêu mến,
Chỉ khốn nỗi một điều -
Anh ta bé, đứng vừa cao đến bẹn,
Ðành ôm đùi người yêu.
Tay cầm đàn, mắt lim dim, anh ta
Quyết định chơi một chút để chiều bà.
Anh ta chạy một bài gam giọng thứ
Suốt một lượt từ đầu.
Rồi cuối cùng, sau một thôi cò cử.
Hát một bài như sau.
Hát:
Ðể anh lau nước mắt cho em.
Hãy thành vợ của anh, lúc đó
Em sẽ quên nỗi buồn của em,
Bơ đi cho đỡ khổ!
Nghề của anh là chơi đàn kiếm tiền,
Nhưng tất cả những bài hay nhất
Anh dành riêng cho phụ nữ, tất nhiên,
Còn thì anh bơ tất!
Những nơi nào có tiệc cưới, liên hoan
Là lập tức có anh đến chén.
Những việc khác ngoài ăn và đàn
Anh không thèm biết đến!
Anh và em sẽ gặm xương cùng nhau,
Ngủ đâu đó giữa màn trời chiếu đất.
Rỗi thì ngồi và chỉ hát một câu:
Ðời này ta bơ tất!
Em yên tâm mà lấy anh làm chồng.
Ðừng lo khổ, đói ăn, băng giá,
Chừng nào anh còn kéo đàn viôlông
Thì ta bơ tất cả!
Kể:
Trong khi anh chàng hát
Thì cô nàng, than ôi,
Ðã về tay người khác
Là anh thợ hàn nồi.
Anh hàn nồi cầm đũa
Suýt đâm vào bụng chàng,
Tóm lấy râu, bắt hứa
Sẽ từ bỏ cô nàng.
Anh kéo đàn khốn khổ
Quỳ xuống đất xin tha,
Và tất nhiên đến đó
Kết thúc mối bất hòa.
Nhưng anh chàng thích thú,
Dù đang đau khổ nhiều,
Cười khi nghe đối thủ
Hát nịnh bà người yêu.
Hát:
Thưa bà, tôi
Thợ hàn nồi,
Chuyên làm việc với đồng, với sắt.
Xưa và nay
Với nghề này
Tôi đã đi khắp nơi trên trái đất.
Một thời gian ở trung đoàn
Tôi là lính, chuyên cầm gươm cầm giáo,
Giờ lang thang
Tôi kiếm hàng,
Kiếm miếng ăn bằng vá xoong, vá chảo.
Tôi khuyên bà
Hãy lánh xa
Lão kéo đàn bé con kinh khủng ấy.
Theo ý tôi:
Thợ hàn nồi
Là loại người đáng cho bà tin cậy.
Lấy tôi đi,
Còn chờ gì,
Xin được thề bằng những gì tôi có,
Rằng lấy tôi,
Thợ hàn nồi,
Bà sẽ không bao giờ đói khổ.
Kể:
Hát vừa xong, bà kia trong nháy mắt
Ôm lấy cổ ông này,
Không hề ngượng, phần vì bà yêu thật,
Và một phần vì say.
Còn anh chàng viôlông thấy vậy,
Cũng không muốn xen vào,
Nên nâng cốc, bằng những lời bóng bẩy
Chúc hai người làm sao
Ngủ ngon đêm ấy.
Nhưng tiếc thay, thần tình yêu ranh mãnh
Chưa chịu rời anh ta,
Xui anh ta ôm một bà bên cạnh
Rồi đưa ra chuồng gà.
Chồng bà kia, một nhà thơ loại cỡ,
Tuy chân ngắn, chân dài,
Phát hiện thấy, làm hai người hoảng sợ,
Và thế là cả hai
Bó tay đêm ấy
Anh nhà thơ là người ưa vui vẻ.
Chuyên hát rong kiếm tiền.
Vầng, cuộc đời lắm buồn đau, tuy thế,
Anh ta chẳng than phiền.
Khát thì uống, đói thì ăn, đơn giản.
Thật là người vô lo.
Anh ta sợ cô đơn và buồn chán,
Nên đã hát ra trò
Khi say đêm ấy.
Hát:
Tôi - nghệ sĩ, nhà thơ,
Nhưng bị đời làm ngơ.
Cũng chẳng sao: đến Hôme lỗi lạc
Số phận cũng như tôi
Nên yên tâm, suốt đời
Tôi lang thang hết chỗ này, chỗ khác.
Cũng được thôi,
Cũng tốt thôi,
Sống cùng vợ nói chung là dễ chịu,
Bà cả đi
Có bà dì -
Về khoản vợ, xưa nay tôi chẳng thiếu.
Quả là chưa bao giờ
Tôi được thấy Nàng Thơ,
Hay uống nước Castalie thời cổ.
Nhưng tôi đã uống nhiều,
Và càng uống càng yêu
Cái suối thơ chảy từ thùng bia gỗ.
Tôi uống vì đàn bà,
Vì phụ nữ chúng ta,
Và với họ, tôi là thằng nô lệ
Tôi làm hết mọi điều
Ðể được họ thương yêu,
Nhưng không phạm các lời răn thượng đế.
Ta cứ yêu một cô.
Cứ hạnh phúc tha hồ,
Cứ tận hưởng hết những gì có được.
Nhưng liệu với cô này
Ta sẽ thọ mấy ngày,
Thì quả đúng là không ai biết trước.
Phụ nữ thật là phiền,
Không cho ai được yên,
Và làm ta luôn đau đầu, bực dọc.
Ây thế mà nói chung,
Ta yêu họ vô cùng,
Nào, vì họ, tôi xin mời nâng cốc!
Cũng được thôi,
Cũng tốt thôi,
Sống cùng vợ cứ cho là dễ chịu.
Bà cả đi
Có bà dì -
Về khoản vợ xưa nay tôi chẳng thiếu.
Kể:
Anh nhà thơ vừa hát xong, thi nhau
Tiếng vỗ tay liền nổi dậy váng đầu.
Và để cùng vui uống tiếp,
Ðám người say lận các túi tìm tiền,
Moi từng đồng xu nhỏ còn quên,
Hay gạ gán quần, gán dép.
Mặt đỏ gay, khật khưỡng, mắt lờ đờ,
Họ uống, họ ăn, họ hát.
Và cuối cùng họ đề nghị nhà thơ
Hát thêm một bài balát.
Anh nhà thơ
Không để chờ,
Ðược hai bên hai nàng khích lệ,
Liền bắt đầu,
Và theo sau
Là cả bọn cùng đồng thanh vui vẻ.
Hát:
Ðêm nay trong quán rượu,
Tay cầm cốc, ta ngồi,
Thế thì chờ gì nữa,
Nào, hãy hát cùng tôi.
Quan tòa ta đếch sợ.
Cố đạo cần nhà thờ,
Thằng hèn cần cung điện,
Ta chỉ cần tự do.
Cần quái gì chức tước,
Cần quái gì cái giàu.
Ta sống không thèm biết
Bằng gì và ở đâu.
Cùng tiếng cười, bài hát,
Suốt ngày ta lang thang.
Ðêm ta ôm bạn gái
Ngủ đâu đó ven làng.
Xe các ngài quí tộc
Dễ gì nhanh hơn ta?
Và giường cưới của họ
Chắc đã êm hơn à?
Cuộc đời đầy rối rắm
Không biết đâu mà lần.
Ai có danh cứ giữ
Còn ta thì đếch cần.
Nào, chúng ta nâng cốc,
Uống vì rượu, vì tiền.
Vì ba lô, tay nải,
Vì đàn bà,
Amen!
EPIGRAMS
Về con
Viết khi thăm một điền trang
giàu có
Ngài
huân tước khoe điền trang, nhà cửa
Và đàn ngựa trăm con,
Như
quan hoạn khoe cung tần, mỹ nữ,
Mà “cái
ấy” không còn.
Thơ viết trên mộ ông giáo
làng
Quỉ
hôm nay đưa ông vào địa ngục,
Ông giáo làng vô hồn.
Chắc
dưới ấy ông được khen, yêu quí
Khi dạy bầy quỉ con.
Về huân tước Galloway
Dòng
họ ông có nhiều người danh giá.
Ông thì không, tiếc thay.
Giống
ngày xưa nhiều con đường La Mã
Kết thúc ở đầm lầy.
Về huân tước Galloway,
hậu duệ dòng họ Stuwart
Ông
không phải cháu con nhà Stuwart -
Họ tử tế, đáng khen.
Họ có
thể có đôi người ngu ngốc,
Những chưa có ai hèn.
Thơ đề trên chân dung bà
Burns nổi tiếng
Xin
các vị đừng gầm lên thế nữa.
Bà ấy chẳng thua người nào,
Dẫu
còn có một đôi điều chưa tốt.
Bản thân các vị thì sao?
Thơ viết trên cửa sổ quán
rượu
Lý
trí luôn tẻ nhạt.
Sống
điên điên mới hay.
Lý
trí làm tim lạnh.
Điên
rồ là men say.
Gửi nhà quí tộc không cho nhà
thơ và các bạn vào nhà mình, chỉ để nghiên cứu phong cách kiến trúc ngôi nhà
Ngài
đóng cửa, không cho chúng tôi vào -
Chắc
sợ làm điều không tốt.
Nhưng
chúng tôi đâu còn trẻ con.
Lâu
đài ngài cũng không là bánh ngọt.
William Graham, một nhà quí
tộc
Tạo
Hóa buồn, luyến tiếc
Bên
xác ông hôm nay:
Bao
giờ lại có được
Một
thằng ngốc thế này?
Ăn miếng, trả miếng
Ông
gọi tôi là con điếm lẳng lơ.
Tôi
xem ông là quí ông tử tế.
Nhưng
có lẽ chúng ta sai - người đời
Không
ai chịu tin như thế.
Hầm mộ vua Carl đệ nhị
Đây
là nơi yên nghỉ nghìn năm
Vua
Carl khuôn vàng thước ngọc.
Ngài
nói toàn điều thông minh,
Nhưng
làm toàn điều ngu ngốc.
Về con mọt sách
Trang tiếp trang, ngươi
nghiến ngấu thơ văn.
Kim cổ, tây đông - thư viện
ngài, chén sạch.
Nhưng tôi xin, vì thị hiếu
chủ nhân,
Mà tha cho bìa vàng bọc sách!
Về thằng ngốc
Hắn hồi lâu bóp trán, chau
mày,
Ra chiều như đang suy nghĩ.
Nhưng có ai gõ cửa đến sưng
tay
Vào ngôi nhà vắng người không
nhỉ?
Về thằng xu nịnh
Hắn bảo hắn bạn bè sang là
vậy.
Toàn vương hầu, bá tước...
hắn khoe khoang.
Nhưng mà chấy, rồi cuối cùng
vẫn chấy,
Dù có chui trong tóc đẹp bà
hoàng.
Gửi Elphistone,
người dịch epigrams của Martial
Này gã kia, kẻ Nàng Thơ ghét
bỏ,
Mà làng văn cũng không nhận
người nhà.
Mi có nghe Martial đang kêu
đó:
Quân giết người, đừng dịch
tiếp thơ ta!
Về nguồn gốc một nhân vật đáng kính
Vào ngày này, tháng này, năm
nọ,
Cụ thể hơn tôi không nhớ rõ,
Chỉ biết một hôm quỉ sứ chán
đời,
Định ngồi buồn, vắt con lợn
nghịch chơi,
Nhưng cuối cùng, khi bắt tay
làm thử,
Lại đổi ý, vắt thành ngài đấy
chứ.
Về cái chết của lão hà tiện
Vì keo kiệt, hắn chết queo,
nằm đấy,
Do tiếc tiền, thuốc chữa bệnh
không mua.
Nếu biết trước thuê xe tang
đắt vậy,
Hắn sống thêm, tự dẫn xác vào
mồ.
Thơ đề trên mộ một linh mục
Đức cha từ nay về với Chúa
của mình -
Sẽ khối người mủi lòng
mà khóc,
Vì các tội của ngài ghi bằng
tiếng Latinh,
Cái thứ tiếng người Anh không
biết đọc.
Về chân dung một linh mục
Không, đôi mắt ông ta không
giả dối.
Hoàn toàn không định lừa ai.
Là sự thật những điều chúng
nói.
Chúng nói rằng ông là tay bợm
đại tài.
Gửi một người quen
hay tránh mặt nhà thơ
Sao mỗi lần gặp tôi, anh
ngượng ngùng như vậy?
Tôi biết anh ngốc nghếch, ấm
đầu.
Nhưng suy kỹ, người làm nên
điều đó
Thực tình có phải anh đâu!
Về sọ dừa thằng ngốc
Chúa tất nhiên trong mọi điều
đều đúng,
Nhưng nhiều khi sao khó hiểu
thay:
Cái phải đựng nghèo nàn là
vậy,
Cần chi hộp lớn thế này?
Thơ đề trên mộ một quí tộc ương bướng
Lên ngực ngài xin đất đè nhè
nhẹ,
Vì tim ngài rất yếu, ngài
đau.
Nhưng mặc sức đất tung, đất
nén lên đầu,
Vì sọ ngài rất cứng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét