Puskin
CÁC BI KỊCH NGẮN
NGƯỜI
KHÁCH TƯỢNG ĐÁ
Leporello: Osletua genlilisslma
del aran’ Commendatore!...
... Ah. Padrone.
Don Giovanni
CẢNH
MỘT
Đôn Guan và Lepôrellô
Đôn Guan
Ta
đứng chờ đêm tối ở đây. Chà, thế là cuối cùng ta đã đến được cổng thành Madrit.
Chẳng bao lâu nữa ta sẽ phóng đi giữa các đường phố quen thuộc, lấy áo choàng
che râu, lấy mũ che lông mày. Mày nghĩ thế nào, liệu người ta có nhận ra ta
không?
Lepôrellô
Chao,
lại còn khó nhận ra ngài Đôn Guan! Những người như ngài nhiều lắm đấy.
Đôn Guan
Mày
không đùa đấy chứ? Ai có thể nhận ra ta?
Lepôrellô
Người
gác cổng đầu tiên, lão Ghitana, hay anh chàng nhạc công say rượu, hay chính em
trai ngài, một công tử hỗn láo luôn giấu kiếm dưới nách và trong áo.
Đôn Guan
Cứ
cho họ nhận ra, chẳng sao hết. Đừng có chạm trán với chính nhà vua là được: Nói
chung ở Mađrit này ta không sợ ai hết.
Lepôrellô
Nhưng
ngày mai thôi là nhà vua sẽ biết tin Đôn Guan tự ý bỏ chốn lưu đầy trở về
Mađrit. Xin hỏi, nhà vua sẽ làm gì với ngài lúc ấy?
Đôn Guan
Sẽ
bắt ta quay lại. Dù sao thì cũng chẳng vì thế mà chém đầu ta. Ta đâu phải là
một tên tội phạm quốc gia. Ngài yêu mến ta, nhưng bắt ta đi xa cốt để gia đình
người bị giết cho ta yên...
Lepôrellô
Đúng
như thế thật. Vì vậy ngài cứ ngồi yên ở chốn lưu đầy thì tốt hơn.
Đôn Guan
Nhưng
hỡi người đầy tớ trung thành của ta ơi, ở đấy ta đã suýt chết vì buồn. Người
chẳng ra người, đất chẳng ra đất. Bầu trời ấy à?... Cứ như khói ấy. Còn phụ nữ?
Mày biết không, Lêpôrellô ngu ngốc của ta, ta sẽ chẳng đem đánh đổi một cô gái
nông dân xấu xí nhất xứ Anđaluixia lấy tất cả các cô gái xinh đẹp ở đó. Lúc đầu
chúng cũng làm ta thinh thích qua đôi mắt xanh, làn da trắng, tính tình khiêm
tốn, và nhất là vì mới lạ. Nhưng rồi lạy chúa, chẳng bao lâu sau ta nhận ra
rằng riêng việc làm quen với chúng đã là một điều tội lỗi. Ở chúng chẳng có gì
là sự sống, đứa nào cũng như búp bê làm bằng nhựa cây ấy. Còn phụ nữ của ta ấy
à?... Nhưng mà này, chỗ này trông quen quen, mày có nhận ra không?
Lepôrellô
Có
chứ, thưa ngài. Nhà thờ thánh Ăngtoan này thì con còn lạ gì. Ngài đã nhiều lần
đến đây, và con phải đứng giữ ngựa ở khu rừng đằng kia. Thú thật, cái nghề của
con quả đáng nguyền rủa. Xin ngài cứ tin cho, rằng bao giờ đến đây, ngài cũng
cảm thấy thích thú hơn con nhiều.
Đôn Guan (trầm tư)
Ôi
Inez đáng thương! Bây giờ nàng đã không còn nữa. Ta yêu nàng biết bao.
Lepôrellô
Inez...
mắt đen! Ồ, con nhớ rồi, suốt ba tháng trời ngài đeo đuổi cô nàng.
Đôn Guan
Tháng
Sáu, đêm... Trong ánh mắt buồn và đôi môi khô của nàng ta nhận thấy có cái gì
đấy dễ chịu khác thường. Lạ thật. Lepôrellô, hình như mày không cho nàng là
đẹp. Và thế là đúng. Ở nàng ít có cái gì thực sự đáng gọi là đẹp. Đôi mắt, chỉ
đôi mắt. Và cái nhìn... Ta chưa từng gặp một cái nhìn như thế bao giờ. Còn
giọng nói của nàng thì vừa nhỏ lại vừa yếu, cứ như người đang ốm vậy. Chồng
nàng là một thằng đểu nghiêm túc, tiếc là ta biết được điều ấy quá muộn... Ôi,
Inez tội nghiệp...
Lepôrellô
Không
sao, vì sau cô nàng, ngài còn có các cô nàng khác.
Đôn Guan
Đúng
thế.
Lepôrellô
Và
chúng ta còn sống, có nghĩa là họ cũng chẳng chết.
Đôn Guan
Cả
điều ấy cũng đúng.
Lepôrellô
Bây
giờ ta định tìm cô nào ở Mađrit?
Đôn Guan
Laura.
Ta sẽ đến thẳng nhà nàng, và nếu lúc ấy đang có ai đó trong nhà, ta sẽ nhảy cửa
sổ ra ngoài.
Lepôrellô
Tất
nhiên. Chà, cũng vui đấy chứ. Các xác chết chẳng làm ta lo lắng là bao. Ai đang
đi lại đây thế nhỉ?
Một tu sĩ đi ra
Tu sĩ
Giờ
là lúc Đônna Anna sẽ đến đây viếng thăm mộ chồng.
Đôn Guan
Đônna
Anna đờ Xinva? Sao? Vợ của Tướng quân, người đã bị giết bởi bàn tay của... của
ai nhỉ, ta không nhớ?
Tu sĩ
Của
Đôn Guan, một tên vô liêm sỉ phản chúa và trác táng!
Lepôrellô
Ô hô,
thế đấy. Tiếng đồn về Đôn Guan thậm chí lọt cả vào chốn nhà thờ tôn nghiêm lặng
lẽ thế này. Và các nhà tu sĩ không ngớt lời ca ngợi hắn.
Tu sĩ
Ông
quen với hắn chắc?
Lepôrellô
Chúng
tôi ấy à? Hoàn toàn không. Bây giờ hắn ở đâu?
Tu sĩ
Hắn
không ở đây. Hắn đang bị lưu đày xa.
Lepôrellô
Thế
thì ơn chúa. Càng xa càng tốt. tôi thì cái bọn hư đốn ấy, tôi cứ cho cả vào một
chiếc bao tải rồi quăng tùm xuống biển.
Đôn Guan
Sao,
mày dám nói láo gì thế?
Lepôrellô
Ấy,
xin ngài im cho, con chủ ý nói thế để...
Đôn Guan
Thế
người ta chôn Tướng quân ở đây à?
Tu sĩ
Ở
đây. Vợ ông ta cho dựng tượng rồi hàng ngày đến đây khóc và cầu nguyện cho vong
linh chồng được yên nghỉ.
Đôn Guan
Sao
lại có một người đàn bà góa chồng kì lạ đến vậy? Bà ta có xinh không?
Tu sĩ
Chúng
tôi, các bậc tu hành ẩn dật, không quan tâm đến sắc đẹp phụ nữ. Nhưng sẽ là một
sự giả dối tội lỗi, nếu tôi không nói rằng cả đến những kẻ hay ghen ghét cũng
phải công nhận rằng nàng xinh đẹp tuyệt trần.
Đôn Guan
Chẳng
trách người chồng quá cố của bà ta hay ghen. Ông ta giam chặt Đônna Anna trong
nhà, không cho ai trong bọn tôi nhìn
thấy mặt. Tôi muốn nói chuyện với bà ấy.
Tu sĩ
Ô,
Đônna Anna không bao giờ nói chuyện với đàn ông.
Đôn Guan
Thế
với ngài, thưa cha?
Tu sĩ
Với
tôi thì lại là chuyện khác. Tôi là tu sĩ. Nhưng kia, bà ấy đã đến.
Đônna Anna vào
Đônna Anna
Thưa
cha, xin cha mở hộ cửa!
Tu sĩ
Ngay
bây giờ, thưa bà, tôi đang chờ bà.
Đônna Anna đi theo tu sĩ
Lepôrellô
Thế
nào, đẹp không?
Đôn Guan
Sao
chiếc khăn tang che mặt màu đen kia, ta chẳng nhìn thấy gì cả. Chỉ thấy chiếc
gót chân nho nhỏ.
Lepôrellô
Với
ngài như thế cũng đủ rồi. Trong giây lát, óc tưởng tượng của ngài sẽ hình dung
nốt những gì còn lại. Về khỏan này, ngài còn giỏi hơn cả các họa sĩ. Bắt đầu từ
đâu cũng được, từ chân hay lông mày đều thế cả.
Đôn Guan
Nghe
này, Lepôrellô, ta sẽ làm quen với nàng.
Lepôrellô
Lại
thế nữa! Ngài cần làm thế lắm hay sao? Đã giết chồng người ta, lại còn muốn xem
nước mắt của bà vợ góa. Thật là vô lương tâm.
Đôn Guan
Nhưng
thôi, trời đã tối rồi. Trong khi trăng chưa lên và kịp dọi ánh sáng của mình
vào bóng tối, ta phải nhanh chóng lọt vào Mađrit.
(Ra)
Lepôrellô
Một
nhà quý tộc Tây Ban Nha mà chờ đợi bóng đêm, sợ ánh trăng như một tên trộm thực
thụ. Lạy chúa, cuộc đời này thật đáng nguyền rủa. Không biết mình còn phải gắn
bó với hắn bao lâu nữa? Đủ lắm rồi!
CẢNH HAI
Căn phòng. Tiệc đêm ở nhà Laura
Khách 1
Tôi
xin thề với cô, Laura, rằng chưa bao giờ cô diễn hay như hôm nay. Cô hiểu vai
mình mới chính xác làm sao!
Khách 2
Và cô
đã phát triển nó tuyệt vời làm sao! Đầy sức thuyết phục...
Khách 3
Và
đầy nghệ thuật!
Laura
Vâng,
hôm nay tôi đã thành công trong mỗi động tác, mỗi từ. Tình cờ tôi bắt gặp cảm
hứng, lời cứ tuôn đều, như thể chúng được sinh ra không phải bởi trí tuệ nô lệ,
mà là trái tim...
Khách 1
Đúng
thế. Cả đến bây giờ đôi mắt còn long lanh, đôi má còn ửng hồng, nghĩa là sự
hứng khởi còn chưa hết trong cô. Laura, đừng để phí điều ấy. Hãy hát đi, Laura,
hát một bài gì đó.
Laura
Đưa
ghi ta cho tôi
(hát)
Tất cả:
Ô!
bravô, bravô! Tuyệt! Hay chưa từng thấy!
Khách 1
Xin
cảm ơn Laura, cô gái đầy phép lạ. Cô đã làm ngây ngất trái tim chúng tôi. Trong
các thú hưởng lạc của cuộc đời, âm nhạc chỉ thua mỗi tình yêu. Mà rồi tình yêu
cũng chính là âm nhạc. Xem kìa, cả đến Carlos, vị khách luôn ảm đạm của cô bây
giờ cũng cảm động.
Khách 2
Những
âm thanh tuyệt diệu chứa đựng biết bao tình cảm. Lời do ai nghĩ ra thế, Laura?
Laura
Đôn
Guan
Đôn Carlos
Ai?
Đôn Guan?
Laura
Đôn
Guan, người bạn chân thành, người tình lơ lẳng của tôi, đã sáng tác chúng ngày
trước.
Đôn Carlos
Đôn
Guan của cô là một thằng phản đạo, một tên chó đẻ. Còn cô, cô là một con đĩ!
Laura
Ông
điên rồi sao? Tôi sẽ cho gọi bọn đầy tớ cắt cổ ông bây giờ, dù ông là một nhà
quý tộc Tây Ban Nha.
Đôn Carlos (đứng dậy)
Cô cứ
gọi đi.
Khách 1
Laura,
thôi đủ. Còn ông, Đôn Carlos, xin ông đừng giận, cô ấy quên...
Laura
Quên
gì? Quên rằng trong cuộc đấu tay đôi, Guan đã giết anh trai ông ta một cách
quân tử hay sao? Tiếc là không phải chính ông ta.
Đôn Carlos
Tôi
quả ngốc khi xửng cồ lên như thế.
Laura
À, ra
ông đã tự thấy ông là thằng ngốc. Nếu thế thì chúng ta dàn hòa với nhau.
Đôn Carlos
Tôi
sai, Laura, hãy thứ lỗi cho tôi. Nhưng cô biết cho: tôi không thể bình tĩnh nổi
khi nghe cái tên ấy...
Laura
Nhưng
tôi cũng đâu có lỗi khi buột miệng nói ra nó?
Một người khách
Tôi,
để chứng tỏ cô không còn giận nữa, Laura, xin mời cô hát tiếp.
Laura
Vâng,
hát để chia tay nhau. Đã đến lúc, trời tối rồi. Nhưng hát gì bây giờ? À, xin
mời nghe nhé.
(Hát)
Tất cả
Tuyệt!
Hay chưa từng thấy!
Laura
Xin
tạm biệt các vị.
Khách
Tạm
biệt Laura.
(Khách vào, Laura giữ Đôn Carlos lại)
Laura
Này
ông điên, ông ở lại đây với tôi. Tôi thích ông vì ông làm tôi nhớ Đôn Guan, nhớ
cách chàng nghiến răng và mắng tôi.
Đôn Carlos
Hắn
là một người hạnh phúc. Cô yêu hắn à?
Laura gật đầu
Rất
yêu?
Laura
Rất
yêu.
Đôn Carlos
Cả
bây giờ cũng yêu?
Laura
Đúng
vào giây phút này à? Không, không yêu. Tôi không yêu hai người một lúc. Bây giờ
tôi yêu ông.
Đôn Carlos
Này,
Laura, cô bao nhiêu tuổi rồi?
Laura
Mười
tám.
Đôn Carlos
Cô
trẻ... và sẽ còn tiếp tục trẻ độ năm, sáu năm nữa. Trong khoảng thời gian ấy
người ta còn bám quanh cô, chiều chuộng, âu yếm và tặng quà cho cô, đêm đêm sẽ
hát những bài tình ca cho cô nghe, và vì cô người ta sẽ đâm chém nhau đâu đó ở
góc đường mờ tối. Nhưng khi cái thời hạn năm sáu năm ấy trôi qua, khi mắt cô
trũng xuống, đôi mí mắt nhăn nheo, xạm đen, và tóc cô sẽ điểm bạc, người ta sẽ
gọi cô là bà già, lúc ấy cô sẽ nói gì?
Laura
Lúc
ấy à? Nhưng sao phải nghĩ tới điều đó? Chuyện trò kiểu gì mà lạ vậy? Hay bao
giờ ông cũng có những ý nghĩ như thế? Hãy tới mở cửa ban công đi. Ôi, trời đêm
mới yên tĩnh làm sao! Không khí như đứng lặng, như có mùi chanh và nguyệt quế.
Trăng chiếu sáng trên nền trời xanh đặc và sẫm tối. Những người lính gác đang
kéo dài giọng đáp lịa: “Rõ!”... Còn phía xa, tận phương Bắc, ở Pari, có thể bầu
trời đang bị mây đen che phủ, mưa lạnh đang rơi, gió đang thổi... Thế mà ta thì
chẳng sao cả. Này, ông Carlos, tôi yêu cầu ông phải mỉm cười! Thế, phải thế.
Đôn Carlos
Cô
đúng là một con quỉ đáng yêu!
(Có tiếng gõ cửa)
Đôn Guan
...........
Laura
Ai
đấy? Tiếng ai thế nhỉ?
Đôn Guan
Hãy
mở cửa...
Laura
Không
lẽ... Lạy chúa.
(Mở cửa. Đôn Guan ra)
Đôn Guan
Chào
em, Laura...
Laura
Đôn
Guan!
(Ôm hôn chàng)
Đôn Carlos
Sao?
Đôn Guan?...
Đôn Guan
Laura,
em yêu. (Hôn)
Ai
đang ở trong nhà em đấy, Laura của anh?
Đôn Carlos
Ta
đây! Đôn Carlos!
Đôn Guan
Thế
đấy, một cuộc gặp gỡ không đúng lúc. Ngày mai tôi xin hầu ông.
Đôn Carlos
Không,
ngay bây giờ!
Laura
Đôn
Carlos, xin ông thôi đi cho. Các ông không phải đang ở ngoài phố, mà là trong
nhà tôi. Mời ông ra ngoài.
Đôn Carlos (không nghe Laura)
Ta
đang chờ đây. Sao, ngươi mang kiếm theo mình đấy chứ?
Đôn Guan
Nếu
ông sốt ruột không chờ được thì xin mời!
(Đánh nhau)
Laura
Ôi,
ôi Guan!...
(Nhảy lên giường. Đôn Carlos ngã)
Đôn Guan
Dậy
đi, Laura, xong rồi.
Laura
Sao,
chết rồi à? Tuyệt. Ngay trong phòng của tôi! Tôi phải làm gì bây giờ, hở anh
chàng hay gây sự? Biết vứt xác hắn vào đâu?
Đôn Guan
Có
thể hắn đang sống.
Laura (xem xác Đôn Carlos)
Vâng,
còn sống! Hãy nhìn đây, đồ đáng nguyền rủa. Anh đã đâm trúng tim hắn, quả thế.
Hắn đã tắt thở.
Đôn Guan
Biết
làm thế nào được. Chính hắn muốn thế cơ mà.
Laura
Ôi
Đôn Guan, đúng là buồn thật, bao giờ cũng gây ra chuyện rắc rối. Và bao giờ
cũng không phải lỗi do mình... Anh từ đâu đến đây và đến đây lâu chưa?
Đôn Guan
Tôi
vừa đến, đến một cách bí mật, vì tôi chưa được tha mà.
Laura
Và
ngay lập tức nhớ đến Laura của mình? Cái gì tốt sẽ tốt. Thôi đủ. Tôi không tin.
Chắc anh vô tình đi ngang, thấy nhà tôi thì rẽ vào.
Đôn Guan
Không,
Laura thân yêu, cứ hỏi Lêpôrellô sẽ rõ. Tôi đứng ngoài cổng thành, giữa gió
thổi kinh khủng, rồi tôi đến đây tìm Laura. (Hôn
Laura).
Laura
Ôi,
Đôn Guan thân yêu... Khoan. Bên cạnh xác chết thế này à? Ta phải làm gì với nó
bây giờ?
Đôn Guan
Cứ để
đấy. Rạng sáng mai tôi sẽ giấu nó dưới áo choàng mang ra đặt giữa ngã ba đường.
Laura
Có
điều phải cẩn thận đừng để người ta thấy. May mà anh đến muộn một chút. Bạn bè
anh ăn tối ở đây vừa về xong. Nếu anh mà gặp họ thì...
Đôn Guan
Laura,
cô yêu hắn từ bao giờ?
Laura
Ai?
Anh lại nói nhảm rồi.
Đôn Guan
Thú
nhận đi, vắng tôi, cô đã phản bội tôi mấy lần rồi?
Laura
Còn
anh, đồ hời hợt hay thay đổi?
Đôn Guan
Nói
đi... Mà thôi, sau cũng được.
CẢNH
BA
Tượng tướng quân
Đôn Guan
Thế
mà lại càng tốt: không may giết chết Đôn Carlos, ta thành người ẩn giật trốn ở
nơi này, và hang ngày được nhìn bà góa xinh đẹp của ta. Mà hình như ta cũng
được nàng chú ý. Cho đến lúc này ta và nàng vẫn tỏ ra không quan tâm tới nhau,
nhưng hôm nay đã đến lúc ta sẽ nói chuyện với nàng. Bắt đầu như thế nào được
nhỉ: “Tôi mạn phép…” Ồ không: “Thưa bà…” Được, lúc ấy trong đầu nghĩ gì, ta sẽ
nói điều ấy, không cần chuẩn bị trước, cứ ngẫu hứng mà hát tình ca… Đã đến lúc
nàng phải tới. Thiếu nàng, ta thấy hình như tướng quân hơi buồn. Ở đây hắn được
đẽo thành tượng mới to làm sao. Chà đôi vai! Cứ như vai Hécquyn ấy… Trong khi
lúc sống hắn là người nhỏ con, yếu ớt. Hắn có đứng nhón chân cũng không với tay
tới mũi bức tượng này của hắn. Khi gặp nhau ở Excurian hắn bị kiếm ta đâm xuyên
người, như kim băng đâm xuyên con dế nhỏ - thế mà cũng tự kiêu và dũng cảm ra
phết, tính tình lại nghiêm khắc nữa. A, nàng đã tới.
Đônna Anna ra
Đônna Anna
Ông
ta lại ở đây. Thưa cha, hãy thứ lỗi vì con làm cha phải cắt đứt dòng nghĩ.
Đôn Guan
Thưa
bà, tôi phải xin lỗi bà mới đúng. Có thể tôi làm bà không được tự nhiên khi bộc
lộ nỗi buồn của mình.
Đônna Anna
Không,
thưa cha, nỗi buồn của con ở trong lòng con, và có cha, những lời cầu của con
sẽ được bay nhanh lên trời. Con xin cha hãy hòa hợp tiếng nói của mình với những
lời cầu đó.
Đôn Guan
Tôi,
tôi mà được cùng cầu nguyện với bà ư, Đônna Anna? Tôi không xứng với điều đó.
Bằng đôi môi tội lỗi của mình, tôi không dám nhắc lại những lời cầu thiêng
liêng của bà. Tôi chỉ dám đứng từ xa ngây ngất ngắm nhìn bà khi bà cúi đầu lặng
lẽ để rơi mái tóc đen xuống đá cẩm thạch màu trắng; và tôi cứ tưởng rằng bà là
một thiên thần hóa thân bí mật xuống thăm ngôi mộ này. Lúc ấy, trong trái tim
bối rối của tôi không thể có được một lời cầu nguyện nào. Tôi đứng lặng ngạc
nhiên và suy nghĩ, rằng hạnh phúc thay tảng đá trắng khi được sưởi ấm bằng hơi
thở thiên thần và được tưới mát bằng giọt nước mắt tình yêu của bà như vậy…
Đônna Anna
Những
lời nói mới lạ lung làm sao!
Đôn Guan
Thưa
bà…
Đônna Anna
Cha
nói với tôi… Cha quên rồi đấy.
Đôn Guan
Quên
gì? Quên rằng tôi là một tu sĩ không xứng đáng? Rằng giọng nói tội lỗi của tôi
không được vang lên to như thế ở đây chăng?
Đônna Anna
Tôi
thấy hình như… Tôi không hiểu lắm.
Đôn Guan
Còn
tôi thì tôi thấy bà đã nhận ra tất cả, tất cả.
Đônna Anna
Tôi
nhận ra gì?
Đôn Guan
Rằng
tôi không phải là tu sĩ. Tôi xin quì xuống chân bà, mong bà tha lỗi.
Đônna Anna
Ôi
lạy chúa. Đứng dậy, đứng dậy… Ông là ai?
Đôn Guan
Là
một kẻ bất hạnh. Là nạn nhân của một mối tính vô vọng.
Đônna Anna
Lạy
chúa tôi. Mà lại ở đây ư, ở ngôi mộ này ư? Ông đi đi!
Đôn Guan
Một
phút thôi, Đôna Anna, một phút thôi.
Đônna Anna
Nếu
có ai vào thì sao?
Đôn Guan
Cửa
đã đóng, chỉ một phút thôi.
Đônna Anna
Thì
nào, ông muốn gì?
Đôn Guan
Muốn
chết. Ước gì tôi được chết ngay dưới chân bà, để cái xác tội nghiệp của tôi
được chôn ở đây. Không phải gần cái xác bà yêu quý, mà ngoài kia, bên cửa, bên
bực thềm, để những tảng đá ngôi mộ của tôi được hôn nhẹ đôi chân hay quần áo
của bà, khi mỗi lần bà tới ngôi mộ kiêu hãnh này rũ tóc và khóc…
Đônna Anna
Ông
điên mất rồi.
Đôn Guan
Chẳng
phải mong muốn cái chết là dấu hiệu của sự điên rồ hay sao, Đônna Anna? Nếu quả
thật điên, tôi sẽ mong được sống, sẽ hy vọng làm xúc động trái tim bà bằng
những bản tình ca; và thay vì cho việc trốn tránh, tôi sẽ có mặt khắp nơi để
được bà nhìn thấy. Nếu điên, tôi sẽ không đau khổ một mình trong im lặng…
Đônna Anna
Thế
tại sao ông không tiếp tục im lặng?
Đôn Guan
Ngẫu
nhiên thôi, Đônna Anna, một trường hợp ngẫu nhiên đã lôi cuốn tôi… Nếu không,
bà sẽ chẳng bao giờ biết được nỗi buồn bí mật này của tôi.
Đônna Anna
Và
ông yêu tôi từ lâu?
Đôn Guan
Lâu
hay chưa thì chính tôi cũng không biết. Nhưng chỉ từ khi gặp bà, tôi mới hiểu
hết cái giá của cuộc đời ngắn ngủi của mình. Chỉ từ khi gặp bà, tôi mới biết
thế nào là hạnh phúc.
Đônna Anna
Ông
đi đi, ông là một người nguy hiểm.
Đôn Guan
Nguy
hiểm? Nguy hiểm thế nào?
Đônna Anna
Tôi
thấy sợ khi nghe ông nói.
Đôn Guan
Tôi
sẽ không nói nữa. Chỉ cần bà đừng đuổi đi con người đang them khát nhìn bà. Tôi
không ấp ủ một hy vọng nào có tính xúc phạm. Tôi không đòi hỏi gì ở bà, nhưng
tôi được sinh ra cốt để làm thế.
Đônna Anna
Ông
đi đi. Đây không phải là nơi thích hợp cho những câu nói như thế. Ngày mai mời
ông đến nhà tôi. Nếu ông thề sẽ giữ một thái độ kính trọng như thế đối với tôi,
tôi sẽ tiếp ông, nhưng ban đêm, muồn muộn một tí. Từ ngày góa bụa, đến nay tôi
chưa tiếp ai bao giờ…
Đôn Guan
Ôi
Đônna Anna, thiên thần của tôi. Mong thượng đế rủ lòng thương đối với bà, như
hôm nay bà đã rủ lòng thương đối với kẻ đau khổ bất hạnh này.
Đônna Anna
Ông
đi đi.
Đôn Guan
Một
phút nữa thôi, thưa bà.
Đônna Anna
Không,
nếu thế thì tôi phải đi thôi… Vả lại chẳng còn đầu óc nào mà cầu nguyện nữa.
Bằng những lời yêu đương kia, ông đã làm phiền tôi. Từ lâu, từ rất lâu tai tôi
đã không nghe những lời như thế. Ngày mai, tôi chờ ông.
Đôn Guan
Đến
lúc này tôi còn chưa dám tin là thật, chưa dám tin vào hạnh phúc này của tôi.
Ngày mai tôi sẽ gặp bà, không phải ở đây, cũng chẳng phải lén lút.
Đônna Anna
Vâng,
ngày mai, ngày mai. Tên ông là gì?
Đôn Guan
Điêgô
đờ Canvađô
Đônna Anna
Chào
ông, Đôn Điêgô.
(Vào)
Đôn Guan
Lêpôrellô!
(Lêpôrellô ra)
Lêpôrellô
Ngài
cần gì ạ?
Đôn Guan
Ôi
Lêpôrellô thân yêu, ta hạnh phúc!... “Ngày mai, ban đêm, muồn muộn một chút…”
Lêpôrellô của ta ơi, ngày mai, hãy chuẩn bị nhé. Ta hạnh phúc như một đứa trẻ.
Lêpôrellô
Ngài
vừa nói chuyện với Đônna Anna à? Chắc bà ấy đã nói đôi lời dịu dàng với ngài,
hay ngài làm lễ ban phước lành cho bà ấy?
Đôn Guan
Không,
Lêpôrellô, không, nàng hẹn gặp, hẹn gặp với ta!
Lêpôrellô
Không
lẽ thật thế à? Ôi các bà goá, bà nào cũng vậy.
Đôn Guan
Ta
hạnh phúc, ta sẵn sàng hát vang lên bây giờ. Ta muốn ôm hôn cả thế giới này.
Lêpôrellô
Còn
tướng quân, chồng bà ấy, ông ấy sẽ nghĩ gì về điều này?
Đôn Guan
Mày
cho là hắn sẽ ghen à? Ồ, chắc là không. Hắn là người thông minh, và từ ngày
chết đến giờ, có lẽ hắn đã khôn hơn nhiều.
Lêpôrellô
Không,
ngài cứ nhìn bức tượng của ông ta thì rõ.
Đôn Guan
Thì
sao?
Lêpôrellô
Hình
như bức tượng đang nhìn ngài và giận dữ.
Đôn Guan
Lêpôrellô,
mày hãy mời hắn đến nhà ta. Không, không phải nhà ta, mà nhà Đônna Anna! Ngày
mai!
Lêpôrellô
Mời
bức tượng đến nhà? Để làm gì?
Đôn Guan
Tất
nhiên không phải để trò chuyện với hắn. Mày hãy mời hắn ngày mai đến đứng trước
cổng nhà Đônna Anna. Đêm mai, muồn muộn một chút.
Lêpôrellô
Ngài
là người thích đùa. Mà đùa với ai kia chứ!
Đôn Guan
Đi
đi!
Lêpôrellô
Nhưng…
Đôn Guan
Đi
đi!
Lêpôrellô
Thưa
bức tượng vinh quang và tuyệt đẹp, chủ tôi, Đôn Guan, kính cẩn mời ngài… Ôi lạy
chúa. Con không làm nổi đâu ạ. Con sợ lắm.
Đôn Guan
Đồ
hèn nhát! Này, ta cho mày biết tay…
Lêpôrellô
Dạ,
con xin ngài… Ông chủ tôi, Đôn Guan, mời ngài đến nhà phu nhân của ngài và đứng
gác ngoài cửa, nhưng nhớ muồn muộn một chút…
Ôi!
Đôn Guan
Có
chuyện gì thế?
Lêpôrellô
Ôi
ôi… Ôi ôi… Con chết mất!
Đôn Guan
Gì mà
mày kêu lên thế?
Lêpôrellô (Gật đầu)
Bức
tượng… ôi!
Đôn Guan
Mày
gật đầu chào?
Lêpôrellô
Không,
không phải con, mà bức tượng.
Đôn Guan
Mày
nói nhảm cái gì thế hả?
Lêpôrellô
Ngài
cứ đến thì biết.
Đôn Guan
Được,
mày đợi đấy, đồ lười.
(Với bức tượng).
Thưa
tướng quân, tôi mời ông ngày mai đến và đứng gác cửa nhà vợ ông, nơi tôi sẽ có
mặt. Thế nào, ông nhận lời chứ?
Bức tượng gật đầu
Ôi,
lạy chúa!
Lêpôrellô
Thế
nào, con đã nói mà…
Đôn Guan
Thôi
ta đi.
CẢNH
BỐN
Phòng của Đônna Anna
Đôn Guan và Đônna Anna.
Đônna Anna
Tôi
nhận lời tiếp ông, Đôn Điêgô, có điều tôi sợ những câu chuyện đau lòng của tôi
sẽ làm ông buồn chán. Tôi là một người đàn bà góa bụa tội nghiệp luôn nhớ tới
sự mất mát đau khổ của mình. Tôi trộn lẫn nước mắt và nụ cười, như tháng Tư
trời vừa mưa vừa nắng. Sao ông im lặng thế?
Đôn Guan
Tôi
tận hưởng hạnh phúc qua im lặng, hạnh phúc vì được gặp riêng Đônna Anna tuyệt
diệu ở đây chứ không phải bên ngôi mộ của một người may mắn đã chết, và tôi
ngắm nhìn bà, nhưng không phải khi bà quỳ gối trước ông chồng bằng đá.
Đônna Anna
Đôn
Điêgô, ông là một người hay ghen, không lẽ chồng tôi cả khi chết nằm trong mộ
còn làm ông bận tâm hay sao?
Đôn Guan
Tôi
không có quyền ghen, vì ông ta là người được bà kén chọn.
Đônna Anna
Không,
mẹ tôi bắt tôi nhận lời ông ta, Đôn Anvarô. Chúng tôi nghèo, mà Đôn Anvarô lại
giầu.
Đôn Guan
Thật
là một người hạnh phúc! Ông ta đem những kho báu trống rỗng đặt dưới chân một
nữ thần, nhưng để bù lại, ông ta được cả thiên đường. Nếu trước đây tôi biết
bà, tôi sẽ sung sướng đem đổi cả tước vị, cả sự giầu sang và tất cả những gì
tôi có để lấy chỉ một cái nhìn âu yếm của bà. Tôi sẽ tình nguyện trở thành tên
nô lệ của ý muốn thiêng liêng của bà. Tôi sẽ nghiên cứu và đón bắt các sở thích
của bà để chiều bà, để làm cho đời bà trở thành một chuỗi ngày dễ chịu và tràn
đầy phép lạ. Nhưng than ôi, số phận không cho tôi được như thế.
Đônna Anna
Đôn
Điêgô, xin ông đừng nói nữa. Bằng cách nghe ông, tôi là người đang phạm tội.
Tôi không thể yêu ông được, vì nghĩa vụ của người vợ góa là phải trung thành
với người chồng đã chết. Nếu ông biết được Đôn Anvarô yêu tôi đến mức nào! Ôi,
nếu góa vợ, chắc chắn chồng tôi sẽ chung thủy với vợ và không tiếp một người
phụ nữ yêu đương nào riêng ở nhà mình.
Đôn Guan
Đônna
Anna, xin đừng dày vò trái tim tôi thêm nữa bằng cách luôn nhắc đến chồng bà.
Bà trừng phạt tôi như thế là đủ, dù tôi có thể đáng bị bà tiếp tục trừng phạt.
Đônna Anna
Vì
sao? Ông chưa gắn bó cuộc đời ông với ai bằng những sợi dây thiêng liêng, có
đúng thế không? Yêu tôi, ông hoàn toàn không có tội gì cả trước tôi lẫn trước Chúa!
Đôn Guan
Ôi,
nhưng tôi có lỗi trước bà!
Đônna Anna
Sao
ông lại có lỗi trước tôi? Lỗi gì? Ông hãy nói đi.
Đôn Guan
Ồ
không, không bao giờ.
Đônna Anna
Đôn
Điêgô, như thế là thế nào? Hãy nói tôi nghe ông có lỗi với tôi trong việc gì?
Đôn Guan
Không,
nhất định không.
Đônna Anna
Điêgô,
thế thì thật lạ lung. Tôi xin ông, tôi yêu cầu ông phải nói.
Đôn Guan
Không!
Không!
Đônna Anna
A,
thế mà ông gọi là chiều theo ý tôi đấy. Lúc nãy ông vừa nói với tôi điều gì!
Ông nói rằng ông muốn làm nô lệ cho tôi.
Đôn Guan
Tôi
không dám, vì nói ra, bà sẽ căm thù tôi.
Đônna Anna
Không,
không, tôi tha thứ trước cho ông tất cả. Nhưng tôi muốn biết…
Đôn Guan
Bà
chẳng nên biết cái điều bí mật khủng khiếp đáng kinh tởm này làm gì.
Đônna Anna
Kinh
khủng! Ông đang hành hạ tôi. Tính tôi rất tò mò, tôi muốn biết điều đó là gì.
Sao ông có thể đối xử với tôi như vậy? Tôi không biết ông, tôi không có kẻ thù,
cả trước kia lẫn bây giờ! Tôi chỉ có một kẻ đã giết chồng tôi.
Đôn Guan (Một mình)
Sắp
đến phần kết rồi đây.
Thưa
bà, bà có biết cái thằng Đôn Guan khốn nạn ấy không?
Đônna Anna
Không,
từ bé tới giờ tôi chưa hề nhìn thấy hắn.
Đôn Guan
Trong
lòng bà có căm ghét hắn không?
Đônna Anna
Có,
theo nghĩa vụ đối với chồng. Nhưng ông đang cố lẩn tránh câu hỏi của tôi. Đôn
Điêgô, tôi yêu cầu…
Đôn Guan
Bà sẽ
làm gì nếu gặp Đôn Guan?
Đônna Anna
Tôi
sẽ cắm ngập dao găm vào ngực thằng giết người ấy.
Đôn Guan
Đônna
Anna, dao găm của em đâu? Ngực anh, đây đâm đi!
Đônna Anna
Điêgô!
Ông nói gì vậy?
Đôn Guan
Anh
không phải là Điêgô, mà là Đôn Guan!
Đônna Anna
Ôi
lạy chúa! Không, không thể như thế được, tôi không tin.
Đôn Guan
Anh
là Đôn Guan.
Đônna Anna
Không
đúng.
Đôn Guan
Anh
đã giết chồng em. Anh không hối tiếc và không thấy mình có lỗi.
Đônna Anna
Tôi
đang nghe cái gì thế này? Không, không thể như thế được.
Đôn Guan
Anh
là Đôn Guan, và anh yêu em.
Đônna Anna (ngã)
Tôi
đang ở đâu… ở đâu? Tôi cảm thấy khó chịu ngạt thở.
Đôn Guan
Ôi
lạy chúa! Chuyện gì thế, chuyện gì xảy ra với em thế, Đônna Anna? Dậy, đứng
dậy, hãy tỉnh lại: Điêgô, tên nô lệ trung thành đang ở cạnh chân em.
Đônna Anna
Hãy
để tôi yên. (Yếu ớt). Ối, ông là kẻ
thù của tôi, ông đã cướp đi của tôi tất cả những gì trong đời tôi có…
Đôn Guan
Đônna
Anna yêu quý? Anh sẵn sàng chuộc lại tội lỗi của anh. Dưới chân em, anh đang
chờ em quyết định. Em bảo chết, anh sẽ chết. Em bảo sống là anh sống vì em, chỉ
vì em…
Đônna Anna
Có
nghĩa đây là Đôn Guan…
Đôn Guan
Có
đúng người ta đã mô tả hắn như một thằng độc ác, một tên giết người không,
Đônna Anna? Có thể lời đồn không phải không đúng… Vâng, trong suốt thời gian
dài tôi là một người học trò ngoan ngoãn của sự phóng đãng, nhưng từ giây phút
gặp bà, tôi thấy như mình được tái sinh lần nữa. Tôi yêu bà như yêu một đức
hạnh cao quý, và đây là lần đầu tiên tôi quỳ đôi gối run run của tôi trước đức
hạnh đó.
Đônna Anna
Ôi,
lời lẽ của Đôn Guan mới hay và bong bẩy làm sao! Tôi biết, tôi đã nghe đồn thế.
Anh ta là một kẻ cám dỗ tinh ranh. Người ta nói ông là một kẻ truỵ lạc vô đạo,
một con quỷ thực thụ. Ông đã làm hại đời bao nhiêu người đàn bà tội nghiệp?
Đôn Guan
Cho
đến lúc này, tôi chưa hề yêu một người nào trong bọn họ.
Đônna Anna
Và
ông nghĩ tôi tin rằng đây là lần đầu Đôn Guan yêu? Rằng anh ta không xem tôi
như một con mồi mới?
Đôn Guan
Nếu
định lừa bà, sao tôi lại xưng cái tên mà bà căm ghét? Thế thì đâu là âm mưu,
đâu là sự độc ác?
Đônna Anna
Ai mà
biết ông được. Nhưng làm sao ông lại vào được đây? Người ta có thể nhận ra, và
ông sẽ không tránh khỏi cái chết.
Đôn Guan
Chết
thì có nghĩa lý gì? Tôi sẵn sàng đánh đổi cả cuộc đời tôi để lấy một giây hạnh
phúc được gặp bà.
Đônna Anna
Bây
giờ ông định làm cách nào để ra khỏi đây? Ông thật không cẩn thận một chút nào.
Đôn Guan (Hôn tay Đônna Anna)
Ôi,
bà còn chăm lo tới cuộc sống của Đôn Guan đáng thương này! Nghĩa là trong trái
tim bà không còn sự thù ghét nữa, phải không Đônna Anna thần thánh?
Đônna Anna
Ôi,
giá tôi có thể thù ghét được ông! Mà thôi, đã đến lúc chúng ta phải chia tay.
Đôn Guan
Bao
giờ gặp lại?
Đônna Anna
Tôi
không biết. Một lúc nào đó.
Đôn Guan
Còn
ngày mai?
Đônna Anna
Ở
đâu?
Đôn Guan
Ở
đây.
Đônna Anna
Ôi,
Đôn Guan, trái tim tôi mềm yếu làm sao!
Đôn Guan
Để
chứng tỏ em đã tha thứ cho anh, hãy hôn anh…
Đônna Anna
Đi
đi, đã đến lúc.
Đôn Guan
Một
cái hôn lạnh lung, nhè nhẹ…
Đônna Anna
Ôi,
anh mới bám riết làm sao! Thôi được, nào… Có tiếng gì ngoài kia thế nhỉ?... Ôi,
trốn đi. Guan!
Đôn Guan
Tạm
biệt, tạm biệt Anna của anh.
(Vào, nhưng liền chạy trở lại)
Ối!
Đônna Anna
Chuyện
gì thế? Ôi!...
Bức tượng tướng quân xuất hiện. Đônna Anna
ngã xuống.
Bức tượng
Theo
lời mời, ta đã đến.
Đôn Guan
Ôi
lạy chúa! Đônna Anna!
Bức tượng
Hãy
để cô ấy yên. Tất cả đã kết thúc. Mày run hả, Đôn Guan?
Đôn Guan
Tôi
ấy à? Không. Tôi mời ông, và vì vậy tôi mừng khi thấy ông đến.
Bức tượng
Chìa
tay ra!
Đôn Guan
Đây…
Ôi, cái bắt tay của bàn tay đá mới chặt và nặng làm sao! Buông tôi ra, hãy bỏ
tay; bỏ tay tôi ra!... Ôi, tôi chết mất… Tất cả thế là kết thúc… Ôi, Đônna
Anna!
(Ngã)
___________
HIỆP SĨ KEO KIỆT
(Một đoạn trong vở bi hài kịch
The Covetous Knight của Chenston)
CẢNH MỘT
Trên tháp, Anber và Ivan
Anber
Bằng
bất cứ giá nào ta cũng phải có mặt trong cuộc đua tài lần này. Nào Ivan, đưa ta
xem chiếc mũ.
Ivan đưa mũ cho chàng.
Chà,
bị đâm thủng bên này sang bên kia, hỏng quá rồi, không thể dùng được nữa. Đến
phải sắm cái mới thôi. Một nhát đâm mới mạnh làm sao! Cái lão bá tước Đêlôgiơ
chết tiệt ây!
Ivan
Nhưng
ngài đánh lại cũng ra trò đấy chứ! Cứ nhìn cái kiểu ngài nện lão như thế cũng
đủ biết lão còn phải nằm liệt giường mấy ngày nữa, mà chưa chắc đã bình phục
lại được.
Anber
Dù
sao lão cũng chẳng bị thiệt; chiếc áo giáp che ngực kiểu Venice vẫn nguyên vẹn,
dù cái ngực đối với lão chẳng đáng giá một xu nào, và có hỏng lão cũng chẳng
mua cái khác. Mà sao ta lại không lột mũ khỏi đầu lão ngay lúc ấy nhỉ? Nếu làm
thế, ta đã chẳng phải bẽ mặt trước các bà và quận công. Cái lão bá tước chết
tiệt! Thà lão giết chết ta còn hơn. Mà rồi ta cũng cần cả quần áo mới nữa chứ.
Lần trước tất cả các hiệp sĩ đều mặc toàn nhung và lụa, chỉ mình ta mặc áo giáp
ngồi bên bàn quận công. Lúc ấy ta còn kiếm cớ nói quanh rằng vô tình đi tới cuộc
đua, chưa kịp chuẩn bị. Lần này thì biết nói sao đây? Ôi, cái nghèo, cái nghèo.
Cái nghèo tai ác luôn làm nhục trái tim chúng ta! Khi Đêlôgiơ dùng chiếc mâu to
lớn của mình đâm thủng mũ ta rồi phi lên phía trước, ta đã thúc mạnh vào bụng
con Emir của ta, và cứ thế đầu trần, ta phóng vượt lên như cơn lốc, rồi đâm lão
bá tước một nhát làm lão bay xa hai mươi bước, trông như một cậu bé tiểu đồng
tội nghiệp. Và khi chính nàng Clôtinđa ôm mặt, không kìm nổi, kêu ré lên, tất
cả các bà đều nhỏm dậy khỏi chỗ, rồi tiếp đến những người truyền tin ca ngợi cú
đánh của ta. Vâng, lúc ấy, không một người nào hiểu đúng cái gì đã làm ta dũng
cảm và khỏe mạnh đến vậy - Ta quá giận dữ vì chiếc mũ bị đâm thủng. Còn nguyên
nhân của hành động anh hung ư? - Tính keo kiệt! Vâng, người sống cùng nhà với
ông bố keo kiệt… Con Emir tội nghiệp của ta thế nào rồi?
Ivan
Vẫn
cà nhắc. Ngài chưa cưỡi nó được đâu.
Anber
Thôi,
biết làm sao được; ta sẽ mua một con ngựa hồng thay nó, chắc không đắt lắm.
Ivan
Da,
không đắt. Khốn nỗi ta chẳng còn đồng xu nào nữa.
Anber
Thế
cái thằng Xôlômon vô công rồi nghề ấy nói gì?
Ivan
Hắn
nói hắn không thể cho vay tiếp, nếu ngài không có cái gì đấy làm tin.
Anber
Làm
tin! Ta biết đào đâu ra cái để làm tin với hắn, đồ quỉ!
Ivan
Dạ,
con có nói như thế.
Anber
Hắn
bảo sao?
Ivan
Hắn
chỉ nhăn nhó, rên rỉ.
Anber
Sao
mày không nói rằng bố ta rất giàu, và cũng là người cho vay nặng lãi? Rằng sớm
hoặc muộn, ta sẽ được thừa kế tất cả.
Ivan
Dạ,
con nói cả điều ấy.
Anber
Rồi
sao?
Ivan
Hắn
vẫn nhăn nhó, rên rỉ!
Anber
Thế
có khổ không chứ!
Ivan
Dạ,
chính hắn muốn đến đây gặp ngài.
Anber
Được,
thế thì được. Không xong việc, ta sẽ không cho hắn ra khỏi phòng.
Có tiếng gõ cửa
Ai
đấy?
Xôlômôn bước vào
Xôlômôn
Dạ,
con ạ, tên đầy tớ hèn hạ của ngài ạ.
Anber
A,
chào ông bạn! Chào ông Xôlômôn, một thằng cho vay lấy lãi đáng nguyền rủa và
đáng kính. Xin mời ông vào đây. Tôi nghe hình như ông không thật tin tưởng cho
lắm khi cho người khác vay tiền.
Xôlômôn
Ấy,
thưa ngài hiệp sĩ cao quý, xin thề với ngài rằng con rất lấy làm vui mừng… Có
điều bây giờ con không thể cho vay được nữa. Con biết lấy đâu ra tiền? Con đã
khuynh gia bại sản vì quá nhiệt tình trong việc giúp đỡ các ngài hiệp sĩ đấy ạ.
Con cho họ vay, thế mà chẳng người nào chịu trả. Bây giờ con muốn hỏi xem ngài
có thể trả nợ cho con không, dù chỉ một phần…
Anber
Quân
giết người! Nếu có tiền, ta đã chẳng phải trò chuyện với ngươi thế này. Thôi
đủ, đừng bướng bỉnh nữa, ông bạn Xôlômôn thân mến. Nào, dốc tiền ra. Một trăm
đồng tiền vàng. Nhanh lên, đừng đợi người ta khám lột.
Xôlômôn
Một
trăm! Có bao giờ con có được một trăm đồng tiền vàng đâu!
Anber
Này,
nghe đây ông Xôlômôn: Không lẽ ông không xấu hổ khi từ chối giúp đỡ bạn bè?...
Xôlômôn
Xin
thề với ngài…
Anber
Thôi,
thôi! Ông cần có cái để làm tin phải không? Thật là ngu ngốc. Tôi phải đưa ông
cái gì bây giờ? Một bộ da lợn à? Nếu có thể cầm cố được cái gì đó, thì từ lâu
ta đã bán nó để lấy tiền. Hay lời hứa của một trang hiệp sĩ đối với ngươi, đồ
chó, còn chưa đủ?
Xôlômôn
Lời
của ngài, thưa ngài, chừng nào ngài còn sống, là rất, rất quan trọng. Như tấm
bùa hộ mệnh, nó có thể mở cho ngài tất cả các hòm chứa đồ vật quí của những
người Flamăng giàu có. Nhưng nếu ngài trao nó cho con, kẻ Do Thái tội nghiệp
này mà (lạy Đức chúa từ bi) ngài lại chết đi, thì trong tay con lúc ấy chẳng khác
gì chiếc chìa khoá của chiếc hòm đã bị vứt xuống biển.
Anber
Không
lẽ bố ta lại sống lâu hơn ta?
Xôlômôn
Ai mà
biết được? Đời người ta ngắn hay dài không phải do ta quyết định. Mới hôm qua
một chàng trai còn sống khoẻ mạnh, thế mà hôm nay đã chết, và bốn ông già phải
còng lưng khiêng anh ta ra nghĩa địa. Nam tước, ông cụ nhà ngài còn khỏe, và
trời có thể còn cho cụ sống thêm mười, hai mươi, hăm lăm hay ba mươi năm nữa…
Anber
Này
lão Do Thái, ngươi nói nhảm gì thế? Ba mưoi năm nữa ta sẽ năm mươi tuổi, lúc ấy
ta cần tiền làm quái gì?
Xôlômôn
Tiền
à? Thưa ngài, tiền bao giờ cũng cần thiết cho ta, ở tất cả mọi lứa tuổi. Nhưng
thường tuổi trẻ cần tiền như cần những tên đầy tớ nhanh nhẹn để sai chạy đi đây
đi đó một cách không thương tiếc. Còn người già thì xem tiền như những người
bạn đáng tin cậy, và vì thế giữ gìn chúng cẩn thận như giữ gìn con ngươi đôi
mắt.
Anber
Ồ,
đối với cha ta, tiền không phải đầy tớ, cũng chẳng bạn bè, mà là thượng đế. Cha
ta đã tôn thờ chúng, thành tâm và cần mẫn như một tên nô lệ người Angiêri, như
con chó bị buộc chặt một chỗ. Cha ta sống trong phòng nhỏ không được sưởi ấm,
uống nước lã, ăn vỏ bánh phơi lại, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Còn vàng bạc thì
bình yên nằm ngủ trong hòm. Được! Ngươi hãy giữ mồm giữ miệng! Sẽ có lúc số
vàng đó phục vụ ta, và sẽ chẳng phải nằm yên như thế nữa.
Xôlômôn
Vâng,
trong lễ tang của ông cụ nhà ngài, tiền sẽ chảy ra nhiều hơn nước mắt. Cầu
thượng đế sớm cho ngài được thừa hưởng tất cả.
Anber
Amen!
Xôlômôn
Cũng
có thể…
Anber
Cái
gì?
Xôlômôn
Không
ạ, ấy là con nghĩ rằng có một cách…
Anber
Cách
gì?...
Xôlômôn
Số
là… Con có một người bạn già, cũng dân Do Thái, một người bán thuốc nghèo…
Anber
Và
cũng là thằng cho vay nặng lãi như ngươi, hay tử tế hơn đôi chút?
Xôlômôn
Không,
thưa hiệp sĩ đáng kính, ông Tôvi bạn con làm nghề buôn bán. Ông ta chế ra những
giọt thuốc… quả thật rất kì lạ. Công hiệu lắm ạ.
Anber
Ta
cần chúng làm gì?
Xôlômôn
Rót
nước vào cốc… Cho ba giọt. Chẳng có mùi vị hay màu mè gì hết; người uống không
thấy sôi trong bụng, không nôn mửa và lặng lẽ chết không hề đau đớn gì.
Anber
Nghĩa
là ông bạn của người bán thuốc độc.
Xôlômôn
Vâng,
cả thuốc độc.
Anber
Sao?
Hay thay vào việc cho vay tiền, ngươi đề nghị trao cho ta hai trăm lọ thuốc
độc, giá mỗi lọ một đồng tiền vàng? Có đúng thế không?
Xôlômôn
Tùy
ngài muốn đùa giễu con thế nào cũng được. Không, con chỉ muốn… Có thể… Con nghĩ
đã đến lúc ông cụ nhà ngài nên chết.
Anber
Sao!
Đầu độc cha ta? Ra mày dám khuyên con… Ivan, giữ lấy hắn. Mày bày cho ta cách
ấy đấy! Đồ cho vay lãi đáng nguyền rủa, đồ chó, đồ rắn độc! Mày không biết rằng
ngay bây giờ tao có thể treo cổ mày lên ngay trước cổng à?
Xôlômôn
Dạ
không, con có lỗi, xin ngài bỏ quá cho, con chỉ đùa.
Anber
Ivan,
đưa dây thừng ra đây.
Xôlômôn
Con…
Con đùa. Con mang theo tiền đến đây cho ngài đấy ạ.
Anber
Cút
đi, đồ chó ghẻ!
Xôlômôn vào
Đấy,
tính keo kiệt của cha ta đã đẩy ta đến nước này đấy! Cả cái thằng Xôlômôn
chuyên cho vay nặng lãi cũng khéo biết chọn điều để khuyên ta! Ivan, cho ta một
cốc rượu, ta đang run hết cả tay chân đây… Nhưng dù sao ta vẫn cần tiền. Ivan,
hãy chạy theo thằng Xôlômôn đáng nguyền rủa ấy để lấy tiền. Rồi mang bút mực ra
đây, ta sẽ ký giấy trao cho thằng lừa đảo đó. Có điều đừng dẫn hắn, tên Giuđa
phản chúa ấy vào đây… Á mà không, khoan đã, chắc những đồng tiền vàng của Xôlômôn
cũng tẩm đầy thuốc độc như những đồng tiền bạc của tổ tiên hắn… Ta gọi rượu cơ
mà, rượu đâu?
Ivan
Về
khoản rượu thì xin thưa: Ta không còn một giọt nào nữa.
Anber
Thế
số rượu do Rêmôn gửi tặng ta từ Tây Ban Nha?
Ivan
Dạ,
chai cuối cùng đã được đem cho người thợ rèn đau ốm ạ.
Anber
Vâng,
ta nhớ, ta biết… Thế thì cho ta nước lã vậy. Sống thế này thì chó má thật!
Không, được rồi, ta quyết định đến nhờ quận công can thiệp, cứ để ngài bắt cha
ta chu cấp cho ta như một người con trai, chứ không được đối xử như với một con
chuột hèn hạ sinh ra trong lòng đất.
CẢNH HAI
Tầng hầm
Nam tước, bố của Anber
Như
một gã trai lơ nóng lòng chờ được gặp một cô đĩ ranh ma hay một cô gái ngốc
ngếch nào đấy bị hắn lừa gạt, suốt ngày ta nhẩm đếm từng phút chờ đến lúc ta
được xuống tầng hầm bí mật với những chiếc hòm thủy chung của ta. Thật là một
ngày hạnh phúc! Hôm nay ta có thể đổ thêm vào hòm thứ sáu (hẵng còn chưa đầy)
số vàng ta kiếm được. Không nhiều, hình như thế, nhưng các kho báu trở thành
lớn chính nhờ mỗi ngày thêm vào một tý. Ta đã đọc đâu đó chuyện một ông vua nọ
sai mỗi người bốc một nắm đất đổ lại thành đống. Và thế là một ngọn đồi lớn mọc
lên, và từ đỉnh cao ngọn đồi này vua thích thú ngắm nhìn cả thung lũng mọc đầy
những lều bạt màu trắng, và nhìn biển rộng, nơi có những con tàu đi lại. Ta
cũng thế, hàng ngày ta mang vào đây món quà thường lệ của ta, dù chỉ một nhúm
nhỏ, dần dần ngọn đồi vàng của ta mọc lên, và từ đỉnh cao của nó, ta có thể
nhìn xuống tất cả những gì thuộc quyền ta. Còn gì là không thuộc quyền ta nữa?
Như nhờ phép thần nào đó, từ nay ta có thể điều khiển toàn thế giới. Chỉ cần ta
muốn là sẽ có ngay các lâu đài lộng lẫy; các nàng tiên cá sẽ từng đàn kéo đến
những khu vườn tuyệt đẹp của ta; và các nàng nghệ thuật sẽ đến hầu hạ ta; và
những thiên tài đang tự do sẽ tình nguyện đến làm nô lệ cho ta; và cả phẩm hạnh
cao quí lẫn lao động cần cù sẽ kiên nhẫn
chờ ta ban thưởng. Chỉ cần ta huýt gọi là lập tức cái ác đẫm máu sẽ lặng lẽ,
ngoan ngoãn và rụt rè bò đến bên ta, liếm tay ta, nhìn vào mắt ta để đoán biết
những gì ta muốn. Tất cả đều thuộc quyền ta, còn ta thì không thuộc quyền một
ai hay cái gì hết. Ta đứng cao hơn tất cả các mong muốn; ta yên tâm. Ta biết rõ
sức mạnh của mình. Với ta chỉ riêng ý nghĩ này là đủ…
(Nhìn vàng)
Hình
như không nhiều lắm, nhưng cái chất nằng nặng này đang mang trong mình bao
nhiêu sự lo lắng của con người, bao nhiêu nước mắt, lừa dối, van xin và nguyền
rủa! Ta có một đồng đublôn cổ… nó đây rồi. Hôm nay một bà góa vừa trao nó cho
ta, nhưng trước đấy, suốt nửa ngày trời bà ta đã cùng ba đứa trẻ quì khóc trước
cửa sổ nhà ta. Trời mưa rồi tạnh, rồi lại mưa, thế mà con mụ ấy vẫn không động
đậy. Ta có thể đuổi mụ, nhưng hình như có cái gì đấy mách bảo cho ta biết rằng
mụ đã mang tiền đến trả nợ cho chồng vì không muốn ngày hôm sau bị tống vào tù.
Còn đồng tiền này? Đồng này do thằng Tibô mang lại. Hắn đào đâu ra nó nhỉ,
thằng lừa đảo ấy? Tất nhiên là ăn trộm; hoặc có thể đêm tối đâu đó trong rừng,
chặn đường khách qua lại… Vâng, nếu tất cả nước mắt, máu và mồ hôi đã được đổ
ra cho những gì ta đang giữ bỗng nhiên từ dưới đất phụt lên, chắc lúc ấy sẽ là
một trận đại hồng thủy mới, và ta sẽ chết chìm trong tầng hầm yêu quí này của
ta… Thôi, đã đến lúc…
(Muốn mở hòm)
Mỗi
lần, khi ta sắp sửa mở hòm, ta lại thấy người ta run lên rạo rực. Không phải vì
sợ (ồ không! Sợ ai? Ta luôn mang vũ khí theo người, thanh kiếm này sẽ bảo vệ
danh dự cho vàng của ta), nhưng trái tim vẫn linh cảm một điều gì đấy không rõ…
Các thầy thuốc vẫn nói rằng có một số người lấy làm thích thú khi được chém
giết. Khi cho chìa khoá vào ổ, ta vẫn có cái cảm giác mà những tên giết người
ấy vẫn có khi đâm ngập dao vào con mồi: Vừa thích thú vừa lo sợ.
(Mở hòm)
Đây,
hạnh phúc của ta đây rồi!
(Đổ tiền vào hòm)
Hỡi
những đồng tiền yêu quí, các bạn lang thang khắp thế giới để phục vụ các đam mê
và nhu cầu của con người như thế đủ lắm rồi. Giờ các bạn hãy ngủ yên ở đây giấc
ngủ của sức mạnh và yên tĩnh, như các vị thần đang ngủ trên chin tầng mây. Hôm
nay ta muốn tổ chức cho ta bữa đại tiệc: Ta sẽ thắp trước mỗi hòm một ngọn nến
và cùng một lúc, sẽ mở hết tất cả các hòm để ta đứng chiêm ngưỡng những đồng
tiền lấp lánh.
(Lần lượt thắp nến và mở các hòm)
Ta là
vua, ta đang trị vì tất cả!... Ôi, một sự lấp lánh thần kì! Vương quốc đầy sức
mạnh này đang thuộc về ta, trong đó là hạnh phúc, danh dự và vinh quang của ta!
Ta là vua!... Nhưng ai sẽ là người thay ta tiếp nhận quyền lực này? Thằng con
trai thừa kế của ta! Một thằng điên, một thằng phá của, một thằng bạn của những
thằng lang thang truỵ lạc! Chỉ cần ta nhắm là hắn, hắn sẽ đi ngay tới đây, dưới
những chiếc cột trụ yên tĩnh này, với đám bạn bè cung đình tham lam, ăn chơi vô
độ của hắn. Lấy cắp chùm chìa khoá ở xác ta, hắn sẽ cười to sung sướng rồi mở
các hòm báu của ta. Và thế là tiền bạc của ta sẽ chảy vào những chiếc túi vải lụa
không đáy của người khác. Hắn sẽ đập vỡ những chiếc bình thiêng liêng nhất. Hắn
sẽ đem rượu quí làm say bọn rác rưởi bẩn thỉu. Hắn sẽ làm tiêu táng tất cả…
Nhưng hắn có quyền gì mà làm như thế? Có phải ngẫu nhiên mà ta có được những
thứ này đâu? Đâu có dễ như bọn cờ bạc, chỉ việc vừa đùa vừa đập quân bài xuống
bàn cờ rồi vơ từng đống tiền về mình? Có ai biết cho, rằng ta đã phải trải qua
bao đêm mất ngủ, bao ngày lo lắng, bao suy nghĩ nặng nề, phải nhẫn nhục đau khổ
và kìm nén biết bao thèm khát? Hay con trai ta sẽ nói rằng trái tim ta trở
thành chai sạn, rằng ta không còn mong muốn gì, rằng lương tâm không còn cắn
rứt ta? Vâng lương tâm, con thú đầy móng nhọn luôn cào cấu trái tim, người
khách không mời mà đến, người trò chuyện buồn tẻ, tên cho vay thô lỗ, mụ phù
thủy vẫn làm mặt trăng mờ tối và làm các ngôi mộ rung động, đẩy các xác chết
bật ra ngoài… Không, trước hết hãy nếm mùi đau khổ của việc kiếm tiền đã, rồi
sau sẽ xem liệu cái thằng phản phúc ấy có dám tiêu phung phí những gì hắn đã
giành được bằng máu của mình không. Ối, giá gì ta có thể giấu kín được căn hầm
này khỏi những cặp mắt hèn hạ! Ôi, giá gì sau khi chết ta có thể đội mồ đứng
lên làm bóng ma ngồi trên các hòm quí canh giữ kho báu của ta khỏi bị những
người đang sống lấy cắp như ta đang canh giữ lúc này!...
CẢNH BA
Trong cung
Anber và quận công
Anber
Thưa
ngài, xin ngài hãy tin cho rằng từ lâu tôi đã phải âm thầm chịu đựng cái nhục
của cảnh nghèo cay đắng. Nếu không vì quá bức bách, chắc chắn ngài không phải
bận lòng nghe những lời than vãn này của tôi.
Quận công
Ta
tin, ta tin, thưa hiệp sĩ cao quí. Những người như ông sẽ chẳng lên tiếng trách
cứ cha mình, nếu không vì hoàn cảnh quá bắt buộc. Những người con hư hỏng ít
lắm. Ông cứ yên tâm! Tôi sẽ gặp riêng cha ông, một cách hoàn toàn nhẹ nhàng.
Tôi đang chờ ông ấy đây. Đã lâu chúng tôi chưa gặp nhau. Cha ông là bạn của ông
nội tôi. Tôi nhớ lúc bé, ông cụ thường cho tôi ngồi trên yên ngựa của mình và
che tôi bằng chiếc mũ giáp to nặng như chiếc chuông của cụ.
(Nhìn ra cửa sổ)
Ai
kia? Có phải cha ông đang tới kia không?
Anber
Thưa
ngài, đúng thế ạ.
Quận công
Ông
hãy vào phòng kia, tôi sẽ gọi ông sau.
(Anber vào, Nam tước ra)
Chào
Nam tước, tôi rất vui mừng được thấy ông vui vẻ, khỏe mạnh.
Nam tước
Tôi
cũng lấy làm hạnh phúc, thưa ngài, rằng đang còn đủ sức để đến đây theo lệnh
ngài.
Quận công
Đã
lâu chúng ta không gặp nhau, ông còn nhớ tôi chứ, Nam tước?
Nam tước
Tôi
ấy à, thưa ngài? Tôi vẫn như bây giờ ngài đang thấy. Ồ, ngài đã từng là một đứa
trẻ lanh lợi. Ngài quận công quá cố, thân phụ ngài, thường bảo tôi: Philíp
(ngài chưa bao giờ gọi tôi là Philíp, ông nói sao, hả? Vài chục năm nữa, quả
thế, cả tôi cả ông sẽ trở thành những kẻ ngốc nghếch trước đứa bé này… Tức là
trước ngài đấy ạ.
Quận công
Bây
giờ chúng ta sẽ nối lại tình bạn xưa. Ông đã quên lâu đài của tôi rồi đấy.
Nam tước
Bây
giờ tôi đã già, thưa ngài. Tôi còn biết gì ở chốn cung đình? Ngài còn trẻ, còn
thích các cuộc đua tài, các ngày lễ hội. Tôi chẳng còn phù hợp với những trò
như thế. Nếu theo ý Chúa, chiến tranh lại xẩy ra, tôi sẽ sẵn sàng nhảy lên mình
ngựa, và dù già cả, ốm yếu, tôi vẫn còn đủ sức bằng cánh tay run rẩy này tuốt
kiếm chiến đấu vì ngài.
Quận công
Lòng
tận tuỵ, trung thành của Nam tước ai cũng biết. Ông là bạn của ông nội tôi,
thân phụ tôi quí trọng ông. Còn tôi thì bao giờ cũng coi ông là một hiệp sĩ
trung thành và dũng cảm. Mời ông ngồi xuống, Nam tước, ông có con chứ?
Nam tước
Vâng,
có một người con trai.
Quận công
Sao
tôi không thấy con ông đi với ông đến đây? Chốn cung đình có thế làm ông buồn
chán, nhưng với lứa tuổi và địa vị của mình, con ông phải đến đây mới đúng.
Nam tước
Con
trai tôi không thích cuộc sống ồn ào. Tính nó ảm đạm, hoang dại, bao giờ cũng
thơ thẩn dạo trong rừng quanh lâu đài như một chú nai con.
Quận công
Như
thế là không tốt. Chúng tôi sẽ dạy cho cậu ấy quen dần với các trò vui, các
buổi dạ hội và các cuộc tranh tài. Ông cứ gửi cậu ấy đến đây và hãy cấp cho cậu
ấy một khoản kha khá để chi tiêu… Sao ông nhíu mày thế, chắc ông đi đường mệt
mỏi?
Nam tước
Thưa
ngài, tôi không mệt, nhưng quả là ngài đã làm tôi khó nghĩ. Tôi không muốn thú
thật với ngài, nhưng chính ngài đã ép tôi nói về con trai những điều tôi định
giấu. Nó, thưa ngài, thật không đáng để ngài chú ý và sủng ái. Tuổi trẻ của nó,
nó đang để trôi qua trong sự ngang tàng và những thú vui tội lỗi hèn hạ.
Quận công
Ấy là
vì cậu ấy sống một mình. Sự cô đơn và vô công rồi nghề thường làm hại những
người trẻ tuổi. Ông cứ gửi cậu ấy đến đây, rồi cậu ấy sẽ quên hết các thói xấu
nhiễm phải trong chốn hoang vắng.
Nam tước
Xin
ngài tha lỗi cho tôi, nhưng thú thật, tôi không thể làm được điều đó, thưa
ngài.
Quận công
Nhưng
vì sao?
Nam tước
Ngài
hãy tha cho ông già này…
Quận công
Không,
tôi yêu cầu ông phải cho biết cái gì làm ông từ chối.
Nam tước
Tôi
đang giận con trai tôi.
Quận công
Vì cớ
gì?
Nam tước
Vì
một tội ác nghiêm trọng.
Quận công
Tội
ác ấy như thế nào, xin ông cho biết?
Nam tước
Xin
ngài cho phép không được nói, thưa ngài…
Quận công
Điều
này quả là lạ lung. Hay ông xấu hổ vì cậu ấy?
Nam tước
Nó…
Nó muốn giết tôi!
Quận công
Giết?
Thế thì tôi sẽ trao nó vào bàn tay pháp luật, cái thằng độc ác bẩn thỉu ấy.
Nam tước
Tôi
sẽ không đưa ra chứng cớ, nhưng tôi biết chắc chắn rằng nó đang nóng lòng mong
tôi chết, rằng nó đang âm mưu…
Quận công
Âm
mưu gì?
Nam tước
Lấy
cắp của tôi.
(Anber chạy ra)
Anber
Nam
tước, ông nói dối.
Quận công (với Anber)
Sao
ông dám?...
Nam tước
Ra
mày ở đây! Mày dám hỗn! Mày dám nói với người đẻ ra mày một câu như thế!... Tôi
nói dối! Mà lại trước mặt quận công?... Tôi, tôi… Hay tôi không là một hiệp sĩ?
Anber
Ông
là người nói dối.
Nam tước
Thế
mà trời đất không sụp ngay trước mặt tôi, lạy chúa! Nếu vậy, mày hãy cầm lấy,
và thanh kiếm này sẽ phân xử tất cả!
(Quẳng găng tay xuống đất, Anber vội vàng
nhặt lên).
Anber
Cảm
ơn. Đây là món quà đầu tiên do bố tặng.
Quận công
Ta
thấy gì thế này? Cái gì đang xảy ra trước ta? Con trai nhận thách đấu với người
bố già! Đây là lần đầu tiên kể từ ngày ta mang tước quận công trên người. Các
người thôi đi cho. Cả ông, ông già mất trí, cả con hổ non hiếu chiến! Thôi đủ.
(Với Anber)
Hãy
quẳng cái kia đi! Đưa găng tay cho ta!
(Giằng lấy găng tay)
Anber (Một mình)
Thật
tiếc.
Quận công
Thế
mà vội túm lấy nó như chim ưng vồ mồi. Thật là một kẻ tàn ác! Ông hãy đi cho
khuất mắt ta, và đừng liều lĩnh để ta nhìn thấy, chừng nào ta chưa cho gọi.
(Anber vào)
Còn
ông, ông già đáng thương. Chẳng lẽ ông không thấy xấu hổ?
Nam tước
Hãy
tha lỗi cho tôi, thưa ngài… Tôi không đứng nổi… Hai đầu gối tôi đang run rẩy…
Ôi, nghẹt thở… nghẹt thở… Chìa khóa của tôi đâu? Chìa khoá, chìa khóa của tôi!
(Ngã)
Quận công
Thế
là ông ta đã chết! Lạy chúa! Thật là một thời đại khủng khiếp, những con người
khủng khiếp!
MÔZA VÀ XALIÊRI
CẢNH MỘT
Trong phòng
Xaliêri
Người
ta nói: không hề có sự thật trên trái đất. Nhưng cả trên trời, sự thật cũng
không có nốt. Đối với ta điều ấy quá rõ ràng, rõ ràng như một bài gam đơn giản,
mới sinh ra ta đã có lòng yêu nghệ thuật. Thuở nhỏ, mỗi lần say sưa nghe tiếng
đàn oócgan trầm hùng vang lên trong ngôi nhà thờ cổ quê hương, ta lại vô tình
để rơi những giọt nước mắt sung sướng. Ta biết sớm từ bỏ những trò chơi vô ích.
Các khoa học xa lạ không lôi cuốn ta. Ta bướng bỉnh và kiêu hãnh khước từ chúng
để giành riêng tất cả cho âm nhạc. Bước đi đầu tiên rất khó; đoạn đường đầu
tiên thật buồn tẻ, nhưng ta đã sớm vượt qua những thử thách ban đầu ấy. Ta đã
lấy kĩ thuật làm nền cho nghệ thuật và cuối cùng trở thành một người thợ, không
hơn. Ta đã luyện được ngón tay trở nên ngoan ngoãn, nhanh nhạy một cách khó
khăn, và đôi tai biết nghe chính xác làm chết các âm thanh, ta mổ xẻ âm nhạc
như mổ xẻ xác chết. Ta nghe các hòa âm bằng đôi tai toán học. Chỉ lúc ấy, khi
đã tinh thông mọi điều của khoa học âm nhạc, ta mới dám thả mình trôi theo ước
mơ sáng tạo. Ta bắt đầu viết nhạc, viết một mình lặng lẽ - ta còn chưa dám mơ
tưởng đến vinh quang. Không ít lúc ta ngồi lì trong phòng nhỏ yên tĩnh suốt hai
ba ngày liền, quên ăn quên ngủ, rồi tận hưởng giây phút ngấy ngây và những giọt
nước mắt cảm hứng. Ta đã đốt các tác phẩm của ta và lãnh đạm nhìn tư tưởng cùng
các nốt nhạc cháy thành khói nhẹ. Ta đang nói gì thế nhỉ? Khi Gluck vĩ đại xuất
hiện và khám phá các bí mật mới (những bí mật lớn và hấp dẫn), phải chăng không
phải ta là người đã từ bỏ tất cả những gì trước đấy ta biết, yêu và tin tưởng
một cách nồng nhiệt đến thế, để lập tức đi theo ông, ngoan ngoãn như một kẻ lạc
đường được người chỉ lối mới? Bằng sự khổ luyện kiên trì, cuối cùng, trong bộ
môn nghệ thuật vô biên vô tận này, ta đã đạt được trình độ đáng ghen tị. Vinh
quang bắt đầu mỉm cười với ta. Bằng các tác phẩm của mình, ta tìm được sự đồng
cảm trong trái tim người khác. Ta đã hạnh phúc: ta bình yên tận hưởng lao động,
thành công và vinh quang. Ta hạnh phúc cả vì lao động và thành công của bạn bè,
những người cùng đeo đuổi âm nhạc kì diệu. Không bao giờ ta có lòng ghen tị. Ô
không, không bao giờ, cả khi thấy Puccini chinh phục được đôi tai của người
Paris hoang dã; cả khi lần đầu tiên ta nghe những âm thanh đầu của vở
Iphigiêni. Ai dám nói rằng Xalieri kiêu hãnh có lúc nào đó đã là một kẻ có lòng
ghen ghét đáng khinh, một con rắn độc bị bàn chân người dẫm lên, đang bất lực
cấu nghiến cát và bụi? Không, không một ai… Thế mà bây giờ chính ta đang tự nói
với ta, rằng ta hiện là một kẻ đầy lòng ghen ghét. Ta ghen ghét, ghen ghét một
cách sâu sắc, khổ sở. Hỡi thượng đế, còn đâu là sự công bằng khi thượng đến đem
tài năng thần thánh và thiên tài bất tử trao tặng cho một thằng điên, một thằng
lang thang vô công rồi nghề, chứ không phải một người say mê cuồng nhiệt, lao
động quên mình, suốt đời tận tuỵ và luôn cầu mong thượng đế... Ôi, Môza,
Môza!...
Môza ra
Môza
A, ra
anh đã nhìn thấy tôi. Thế mà tôi định bất ngờ đùa anh một chút.
Xaliêri
Anh ở
đây? Lâu chưa?
Môza
Vừa
mới ngay lúc này. Tôi đến tìm anh để cho anh xem một vài cái. Dọc đường, đi
ngang một quán rượu, tôi bỗng nghe có tiếng đàn viôlông… Không, Xalieri, anh
bạn thân mến của tôi, chắc từ bé tới giờ anh chưa được nghe một cái gì buồn
cười như thế. Một ông lão mù kéo đàn viôlông ở quán rượu đã chơi bài Voi che sapele. Kỳ lạ lắm. Không nén nổi, tôi đã dẫn ông
đến đây biểu diễn anh nghe. Vào đi!
Ông già mù mang đàn viôlông vào
Nào,
ông hãy đàn một cái gì đó của Môza cho chúng tôi nghe thử.
Ông già chơi một đoạn trong nhạc kịch Đôn
Juan. Môza cười to
Xaliêri
Thế
mà anh còn cười được.
Môza
Ôi,
Xalieri, không lẽ anh không thích?
Xaliêri
Không.
Tôi chẳng thích thú chút nào khi một gã thợ sơn bẩn thỉu làm bẩn bức tranh
Madonna của Raphael; hoặc khi một thằng hề đáng khinh nhại thơ của Aligheri
Đantê. Ra ngoài đi, ông già.
Môza
Khoan
đã: cho ông đây. Hãy mua rượu uống mừng sức khỏe của tôi.
Ông già vào
Còn
anh, Xaliêri, hôm nay anh không được vui. Tôi sẽ tới thăm anh lần khác.
Xaliêri
Anh
định cho tôi xem cái gì?
Môza
Không,
chẳng có gì quan trọng. Đêm qua, tôi nằm mãi không ngủ được, và rồi một vài ý
nghĩ xuất hiện trong đầu. Sáng hôm nay tôi đã phác thảo thành nhạc. Tôi muốn
biết ý kiến của anh, nhưng chắc bây giờ anh không còn tâm trí nào nghĩ đến tôi.
Xaliêri
Ôi
Môza. Lúc nào tôi chẳng sẵn sàng vì anh? Ngồi xuống đi. Tôi nghe anh đây.
Môza (Ngồi xuống sau đàn Pianô)
Anh
hãy tưởng tượng… ai được nhỉ? Ừ, một người như tôi chẳng hạn, hoặc trẻ hơn chút
ít. Người ấy đang yêu, không phải say đắm, mà chỉ một ít thôi, yêu một cô gái
đẹp hay một người bạn, như anh cũng được… Tôi đang vui vẻ, sung sướng… bỗng
nhìn thấy cái chết, bóng tối đột nhiên kéo đến hay đại khái một cái gì đó tương
tự… Đây, anh thử nghe xem.
(Đàn)
Xaliêri
Anh
đến với tôi cùng bản nhạc này, thế mà anh còn có thể dừng lại ở quán rượu và
nghe ông già mù ấy kéo đàn viôlông. Lạy chúa, anh, Môza, anh không xứng đáng
với chính anh!
Môza
Thế
nào, nghe được không?
Xaliêri
Thật
là sâu sắc! Thật là táo bạo và cân đối! Anh là thiên thần, Môza, mà chính anh
không biết điều đó, nhưng tôi thì biết.
Môza
Thật
thế à? Có thể… nhưng bây giờ thiên thần đang đói bụng đây.
Xaliêri
Thế
thì hãy nghe đây: chúng ta sẽ cùng ăn trưa với nhau ở quán Sư Tử Vàng.
Môza
Được,
xin sẵn sàng. Có điều tôi phải về nhà bảo vợ đừng chờ cơm.
(Ra)
Xaliêri
Tôi
chờ anh, nhớ đừng trễ (một mình).
Không,
ta không thể tiếp tục chống lại số phận đời mình được nữa. Ta đã được chọn làm
người ngăn chàng lại, nếu không, tất cả chúng ta sẽ chết, tất cả các môn đệ và
những người phụng sự âm nhạc, chứ không riêng mình ta với thứ vinh quang ít ỏi
đang có. Sẽ lợi ích gì nếu Môza tiếp tục sống và đạt tới đỉnh cao mới? Liệu
chàng có nâng nghệ thuật lên cao được không, bằng cách ấy? Không, khi chàng
chết, nghệ thuật sẽ xuống dốc. Chàng sẽ chẳng để lại cho ta một người nào kế
tục. Thế thì liệu chàng có ích gì cho đời? Như một thiên thần nào đó, chàng
mang đến cho ta một ít bài hát kỳ diệu để đánh thức trong ta, trong những cuộc
đời đã lụi tàn, những ước mơ không cánh, để rồi sau đó lại bay mất. Thế thì cứ
bay đi, và càng sớm càng tốt!
Đây
là thuốc độc, món quà cuối cùng của Izôra. Đã mười tám năm nay ta luôn mang nó
bên mình, và từ đó đến nay không ít lúc cuộc đời đối với ta chỉ là một vết
thương đau đớn không chịu nổi. Ta thường ngồi với kẻ thù vô tư của ta bên một
bàn tiệc, thế mà chẳng bao giờ ta bị tiếng gọi của cám dỗ lôi kéo, dù ta không
là thằng hèn, dù ta cảm thấy bị xúc phạm ghê ghớm, dù ta không lấy gì yêu cuộc sống
cho lắm. Ta lần lữa mãi. Ta cứ tưởng có thể cuộc đời sẽ mang lại cho ta những
món quà bất ngờ, có thể ta sẽ có những giây phút hạnh phúc, những đêm sáng tạo,
những dòng cảm hứng; có thể một Haiđơn mới sẽ viết ra một cái gì đấy vĩ đại -
và ta sẽ hạnh phúc vì nó… Ta đã nhiều lần thù tạc với người khách mà ta căm
ghét. Ta nghĩ có thể ta tìm thấy kẻ thù độc ác nhất của mình; có thể từ đỉnh
cao kiêu hãnh, một sự xúc phạm tồi tệ nhất sẽ ập xuống đầu ta; và một Haiđơn
mới đã làm ta ngất ngây, khoái cảm một cách lạ lung. Giờ đã điểm, hỡi món quà
quí báu của tình yêu, hôm nay mời ngươi hãy chuyển sang cốc rượu của tình bạn.
CẢNH HAI
Một căn phòng riêng ở quán rượu. Chiếc đàn
piano. Môza và Xalieri ngồi bên bàn.
Xaliêri
Sao
hôm nay trông anh có vẻ không vui?
Môza
Tôi
ấy à? Không.
Xaliêri
Môza,
chắc có chuyện gì đó làm anh không hài lòng chăng? Bữa ăn tinh tươm, rượu vang
tuyệt diệu thế mà anh chỉ ngồi im cau có.
Môza
Thú
thật với anh, bản Requiem của tôi làm tôi lo lắng.
Xaliêri
Sao,
anh viết Requiem à? Lâu chưa?
Môza
Đã lâu, cách đây ba tuần. Trong một trường hợp lạ
lùng. Tôi chưa kể với anh à?
Xaliêri
Chưa.
Môza
Nếu vậy thì hãy nghe tôi kể. Một lần, cách đây ba
tuần, tôi về nhà muộn. Tôi được báo có người nào đấy đến tìm tôi. Để làm gì thì
tôi không biết. Suốt đêm tôi nằm suy nghĩ: Ai nhỉ? Và cần gì ở tôi? Ngày hôm
sau người ấy lại đến, và lần này cũng không gặp tôi. Sang ngày tiếp, khi tôi
đang nghịch với thằng con trên sàn nhà thì có người gọi. Tôi đi ra. Một người
mặc toàn đồ đen, lịch sự cúi chào, đặt tôi viết bản Requiem rồi biến mất. Tôi liền ngồi vào đàn và bắt đầu viết. Từ ấy
đến nay con người mặc toàn đồ đen đó không thấy lại nữa. Nhưng tôi mừng, vì dù
sao chia tay với bản Requiem
này của tôi, dù chưa
xong hoàn toàn, tôi cũng thấy tiếc. Tuy vậy, tôi…
Xaliêri
Rồi sao?
Môza
Tôi lấy làm xấu hổ khi phải thú nhận điều này…
Xaliêri
Điều gì?
Môza
Suốt ngày đêm, con người mặc áo đen ấy không cho
tôi được yên. Hắn bám theo tôi khắp nơi như cái bong. Hắn luôn ám ảnh tôi. Như
bây giờ chẳng hạn, tôi có cảm giác hắn là người thứ ba đang ngồi cùng bàn với
ta.
Xaliêri
Thôi đủ. Đó chỉ là sự sợ hãi trẻ con. Hãy xua tan
những ý nghĩ vớ vẩn ấy khỏi đầu. Bômasê thường nói với tôi: “Này anh bạn
Xalieri, lúc nào các ý nghĩ đen tối đến với anh, anh phải nhanh chóng mở nút
chai sâmpanh hay đọc lại vở kịch Đám
cưới của Phigarô.
Môza
Vâng, Bômasê là bạn anh. Anh có viết bản Tarara
cho ông ta. Đó là một tác phẩm tuyệt vời. Trong đấy có một giai điệu… Tôi vẫn
thường nhẩm hát nó mỗi lần hạnh phúc ... la-la-la-la… À mà có đúng Bômasê từng
đầu độc chết một người nào đấy không nhỉ?
Xaliêri
Tôi nghĩ rằng không, vì ông ta quá ngớ ngẩn để
làm một việc như thế.
Môza
Vâng, ông ta là một thiên tài, như tôi và anh. Mà
thiên tài và kẻ giết người là hai cái không thể đi liền với nhau, có đúng thế
không?
Xaliêri
Anh nghĩ như thế à?
(Bỏ thuốc độc vào cốc của Môza)
Nào, ta uống.
Môza
Chúc sức khoẻ của anh, anh bạn thân mến. Chúc
tình bạn chân thành giữa Môza và Xalieri, hai người con của âm nhạc.
(Uống)
Xaliêri
Khoan, khoan đã!... Anh uống rồi à? Uống một
mình?
Môza (Bỏ khăn lau miệng xuống bàn)
Thôi
đủ, tôi đã no.
(Đi về phía đàn piano)
Xalieri,
anh nghe thử Requiem của
tôi xem sao.
(Đàn)
Anh khóc à?
Xaliêri
Đây là những giọt nước mắt đầu tiên của tôi: vừa
buồn đau vừa sung sướng, như thể tôi vừa làm xong một nhiệm vụ nặng nề, như thể
chiếc dao mổ vừa cắt khỏi người tôi một bộ phận đau yếu nào đó trong cơ thể.
Môza, bạn của tôi ơi, những giọt nước mắt này… Xin đừng để ý tới chúng. Đàn
tiếp đi, hãy tiếp tục làm đầy tâm hồn bằng những âm thanh kỳ diệu…
Môza
Giá trên đời ai cũng cảm thấy được sức mạnh âm
nhạc như anh! Nhưng không. Nếu vậy, cuộc đời sẽ không tồn tại được, vì lúc ấy
sẽ chẳng có ai chăm lo tới các nhu cầu trần tục của cuộc sống vật chất, một khi
ai cũng quá say mê nghệ thuật. Không có nhiều những người như chúng ta, những
người được lựa chọn, hạnh phúc, nhàn rỗi, những môn đệ của cái đẹp duy nhất,
những người xem thường sự vụ lợi đáng khinh… Có phải thế không? Ồ, nhưng sao
tôi cảm thấy khó chịu trong người. Có cái gì nằng nặng… Tôi đi ngủ một chốc
vậy. Tạm biệt.
Xaliêri
Tạm biệt.
(Một mình)
Anh sẽ ngủ mãi mãi, suốt đời, Môza ạ.
Nhưng không lẽ chàng đúng, và ta không phải một
thiên tài. Thiên tài và kẻ giết người là hai cái không thể dung hòa với nhau?
Không đúng. Thế Bônarôtti thì sao? Hay đó chỉ là chuyện bịa đặt của đám đông
ngu ngốc vô học, và quả thật Bônarôtti, người sáng lập thành Vaticăng, không
phải kẻ giết người?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét