LAGUARDIA
Dưới đây là câu chuyện
Về LaGuardia,
Thị trưởng vĩ đại nhất
Ở Mỹ, xứ Cờ Hoa.
Ông, thị trưởng New York,
Năm Một Chín Ba Lăm,
Đại khủng hoảng kinh tế,
Nghèo đói và tối tăm.
Vào một đêm trời lạnh,
Ông chủ tọa phiên tòa
Ở khu phố nghèo khổ,
Xét xử một bà già.
Ông rung chuông, và hỏi:
“Hãy thành thật khai đi.
Có phải vì quá đói,
Bà ăn trộm bánh mì?”
“Thưa tòa, tôi không đói.
Mà vì con gái tôi
Ốm liệt giường một chỗ.
Hai đứa cháu sinh đôi
Đang nằm chờ chết đói.
Vâng, chết đói, thưa ngài.
Thằng con rể, bố chúng
Đã bỏ ra nước ngoài.
Nên tôi, dẫu không muốn,
Phải ăn trộm bánh mì
Để cháu tôi khỏi chết.
Hỏi còn biết làm gì?”
Nghe xong, rất xúc động,
Ông LaGuardia
Cố lấy giọng nghiêm khắc,
Liền nói với bà già:
“Luật pháp là luật pháp,
Bình đẳng với mọi người.
Bà đã vi phạm luật.
Dẫu thông cảm, nhưng tôi,
Buộc phải xử theo luật,
Phạt bà mười đô-la,
Hoặc mười ngày vào ngục.
Chọn cách nào tùy bà!”
Bà già đáp: “Quả thật
Nhà tôi không còn gì.
Nếu có tiền, thử hỏi
Sao phải trộm bánh mì?
Vậy tôi xin chấp nhận
Mười ngày tù, nhưng rồi
Trong mười ngày tù ấy
Ai chăm sóc cháu tôi?”
Ông thị trưởng - thẩm phán
Ái ngại nhìn bà già,
Rồi mở ví, chậm chạp
Lấy ra mười đô-la:
“Tôi biếu bà tiền phạt.
Bà đã được tự do”.
Rồi bất ngờ đứng dậy,
Ông dõng dạc nói to:
“Tôi, nhân danh Thị Trưởng
Và Thẩm Phán, hôm nay
Tuyên bố phạt mỗi vị
Đang có mặt ở đây
Năm mươi xu tiền phạt.
Phạt vì tội chúng ta
Đã vô tâm, hờ hững
Nỡ để một bà già
Phải phạm tội ăn cắp
Một ổ bánh mấy xu
Để nuôi hai đứa cháu
Và suýt phải vào tù!”
Dẫu ngạc nhiên, khó hiểu,
Nhưng cuối cùng người nào
Cũng vui vẻ tuân lệnh,
Đồng loạt mở hầu bao.
Riêng tối ấy thu được
Gần năm mươi đô la.
Một khoản tiền không nhỏ
Để giúp đỡ bà già.
Ngày hôm sau, các báo
Đăng tin này lạ kỳ.
Và dẫu không ai bắt
Các chủ hiệu bánh mỳ
Đều tự nguyện đến nộp
Cho LaGuardia,
Ngài Thị Trưởng đáng kính,
Mỗi người một đô-la.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét