CHÂM NGÔN TỪ TẬP MỘT
ĐẾN TẬP BỐN, phần Một
1
Đến, nhiều nơi để đến.
Về, trở lại với mình,
Chỉ duy nhất một chốn.
Chốn ấy là gia đình.
2
Không thể kiểm tra bạn
Như ta kiểm tra tiền -
Muốn xem thật hay giả,
Đem soi trước bóng đèn.
3
Với những gì đang có,
Hãy cảm ơn đất trời.
Rồi bạn có thể có
Nhiều hơn nữa trong đời.
Chứ suốt ngày mong ước
Những gì đang trong mơ.
Suốt đời bạn đau khổ,
Không thấy đủ bao giờ.
4
Hiện tại anh đang sống
Không được để phí hoài
Vì nỗi buồn quá khứ
Và sợ hãi tương lai.
5
Bạn xấu như chiếc bóng,
Cứ bám riết theo anh,
Khi anh sáng, rực rỡ
Như mặt trời long lanh.
Nhưng họ sẽ biến mất,
Khi trời phủ mây đen.
Tức là khi anh đói,
Trong túi không có tiền.
6
Chơi thân không có nghĩa
Không cãi nhau bao giờ,
Không làm nhau tức giận,
Hay đôi lúc hững hờ.
Vấn đề là ở chỗ
Đã chơi thân với nhau.
Thì phải nên kiềm chế,
Đừng giận dỗi quá lâu.
7
Cũng có năm nguyên tắc
Gọi là Nguyên Tắc Vàng
Giúp ta sống hạnh phúc,
Ít ra là dễ dàng.
Một, không quá lo lắng.
Hai, trái tim biết yêu.
Ba, sống thật đơn giản,
Bốn, đừng mong đợi nhiều.
Năm, và quan trọng nhất,
Đừng sống chỉ vì mình,
Mà phải cố học sống
Vì những người xung quanh.
8
Hầu hết các đồ vật
Ta muốn, đều đắt tiền.
Một khi không có được,
Ta cảm thấy buồn phiền.
Trong khi cái thực sự
Làm ta vui ở đời,
Hoàn toàn không tốn kém,
Là tình yêu, tiếng cười.
9
Đừng buồn khi ai đó
Không yêu hay ghét anh.
Vì qua anh, họ thấy
Sự thấp kém của mình.
10
Có nhà là ta có
Một chỗ ở cho mình.
Còn có ai đang đợi,
Là ta có gia đình.
Có được hai cái ấy,
Ta phải cảm ơn trời,
Vì ta có hạnh phúc,
Hạnh phúc của con người.
11
Sống ở đời, hãy cố
Làm sao nụ cười anh
Làm rạng rỡ nét mặt
Của những người xung quanh.
Chứ không phải ngược lại,
Chấp nhận để cho người
Làm anh buồn, vô ý
Mà đánh mất nụ cười.
12
Khi cô gái im lặng.
Năm lý do như sau:
Một, nàng đang tức giận.
Hai, nàng đang buồn đau.
Ba, nàng sắp bùng nổ.
Bốn, nàng nghi ngờ mình.
Năm, và quan trọng nhất,
Nàng chờ bạn tỏ tình.
13
Tình yêu không có nghĩa
Chỉ nhìn vào mắt nhau,
Mà nhìn cùng một hướng
Trong cuộc đời dài lâu.
14
Ở đời, quan trọng nhất
Là hãy cố giúp người.
Nếu không thể giúp được,
Thì cũng đừng hại người.
15
Khi không thật cần thiết,
Không bộc lộ lòng mình,
Vì người ta phần lớn
Hờ hững và vô tình.
16
Để có cái mình muốn,
Không chỉ ngồi ước mơ,
Mà phải làm cật lực,
Làm hàng ngày, hàng giờ.
17
Khi giận, không quyết định
Làm bất cứ điều gì.
Khi vui, không được hứa
Với ai bất cứ gì.
18
Trưởng thành không phải lúc
Anh nói điều phi thường,
Mà lúc anh suy ngẫm
Về những điều bình thường.
19
Đừng quan tâm thái quá
Đến địa vị, tiền tài.
Cuộc đời này ngắn lắm,
Rồi ai cũng như ai.
Khi chơi cờ, ta biết,
Quan trọng gì thắng thua.
Chơi xong, nằm chung hộp
Cả con tốt, con vua.
20
Đã đàn bà, khó tránh
Chuyện đàn ông gạ tình.
Chúng, đàn ông lếu láo,
Cứ đòi ngủ với mình.
Suy cho cùng chuyện ấy
Không có gì đáng chê.
Không muốn thì từ chối,
Đừng suy nghĩ nặng nề.
Thực ra, đáng lo lắng
Là khi không thằng nào
Tự tìm đến tán tỉnh
Để mình còn làm cao.
21
Ta, con người, thật lạ.
Người ta lấy vợ xinh,
Đáng lẽ mừng cho họ,
Thế mà ta bực mình.
Vợ chồng anh hàng xóm
Mua xe Toyota.
“Chắc lão này tham nhũng,
Chứ không, tiền đâu ra!”
Người ta xây nhà mới,
Con đi học nước ngoài.
Hay thưởng Tết trăm triệu.
Sao ta buồn, thở dài?
Thế đấy, ta ghen tị,
Xoi mói chuyện nhà người,
Cả những cái vụn vặt,
Nhiều khi rất buồn cười.
Không ai thoát được nó,
Tính ghen tị xấu xa.
Vậy biết mà cưỡng lại,
Kẻo ta làm hại ta.
22
Thật dễ - phán người khác.
Phán mình khó hơn nhiều.
Dễ - đưa ra nguyên tắc.
Nhưng rất khó làm theo.
Dễ sai lầm, nhưng khó
Rút bài học cho mình.
Nói yêu là chuyện dễ.
Khó - hàng ngày chứng minh.
Dễ - xúc phạm người khác.
Khó - chữa lành vết thương.
Mơ thật đẹp, nhưng khó
Biến chúng thành đời thường.
Như châm ngôn chẳng hạn.
Tôi viết chẳng khó gì.
Các bạn đọc cũng thế.
Nhưng hãy thử làm đi.
23
Đúng là ta không biết
Ta đã có cái gì
Trước khi để mất chúng.
Biết rồi buồn nhiều khi.
Nhưng cũng đúng cả việc
Rằng ta không biết ta
Cần gì cho đến lúc
Cái ấy có trong nhà.
24
Đời cũng như tiếng vọng.
Anh gặt cái đã gieo.
Anh cho gì, nhận nấy.
Cho nhiều, nhận được nhiều.
25
Người tử tế luôn bận
Yêu những người yêu mình,
Nên không rỗi để ghét
Những người đang ghét mình.
26
Vì cuộc đời quá ngắn,
Buồn than mà làm gì.
Và cũng vì đời ngắn,
Vui được thì vui đi.
27
Thực ra thì cuộc sống
Không dễ hơn, có điều
Anh cảm thấy như thế
Nhờ anh trưởng thành nhiều.
28
Thực chất, người thô lỗ
Là người kém thông minh
Để nói lời phải trái,
Bộc lộ chính kiến mình.
Còn một nguyên nhân nữa
Khiến họ phải nặng lời,
Là không biết im lặng
Để nghe và hiểu người.
29
Khi không may vấp ngã,
Hãy cố gắng đứng lên.
Nếu bị ai bắt nạt,
Chứng minh anh không hèn.
Và điều này quan trọng.
Một khi anh thành công,
Lại càng nên khiêm tốn,
Nhất là trước đám đông.
30
Em nhắn tin, bởi lẽ
Em nhớ anh suốt đêm.
Còn khi em không nhắn,
Em đợi anh nhớ em.
31
Đôi khi ta phải quên
Nhiều người xưa, dù khó.
Đơn giản bởi vì họ
Không thuộc về tương lai.
32
Ông Warren Buffett
Nói nhiều câu rất hay.
Xin phép ông trích dẫn
Một số câu thế này.
Nếu bạn cứ tiếp tục
Mua những thứ không cần.
Thì những thứ cần thiết
Rồi sẽ phải bán dần.
Lòng trung thực rất quí,
Là quà của bề trên.
Vậy đừng chờ đợi nó
Ở những người rẻ tiền.
Đừng tiết kiệm tiền bạc
Còn lại sau khi tiêu.
Ngược lại, tiêu tiền bạc
Khi tiết kiệm đã nhiều.
Trước khi lội sông suối,
Thử độ sâu là cần.
Nhưng một lúc, hãy nhớ,
Đừng thử bằng hai chân.
Kinh doanh như đi chợ.
Có rổ trứng, đừng quên
Chia ra, để nhiều chỗ,
Kẻo vấp ngã, hết tiền.
PS
Xin nói thêm một tí.
Để giàu như ông này,
Ta học ông, tìm khách
Mời ta ăn hàng ngày.
Khách trả ta mỗi bữa
Đâu đó khoảng triệu đô.
Không kể tiền ăn uống,
Tất nhiên, cả tiền bo.
33
Một người bị người khác
Xúc phạm hoặc làm đau.
Thường người ấy đáp lại
Theo ba cách như sau:
Người mạnh, không để ý.
Người yếu quyết không tha.
Người thông minh đơn giản,
Cái gì qua cho qua.
34
Một tình yêu đích thực
Chỉ xuất hiện vào khi
Trao, mà không chờ đợi
Bất cứ một cái gì.
35
Tình thương hơn lý trí.
Như ta thấy nhiều lần.
Khi gặp chuyện phiền muộn,
Cái mà người ta cần,
Thường không phải lời lẽ,
Những lời lẽ thông minh,
Mà một bàn tay ấm
Biết nghe và có tình.
36
Muốn thành người mạnh mẽ,
Tuyệt đối không kêu ca.
Càng không mau nước mắt
Như một mụ đàn bà.
Người mạnh mẽ luôn biết
Cách thu xếp cuộc đời.
Dẫu buồn đau, muốn khóc,
Họ vẫn cố mỉm cười.
37
Quan trọng là ở chỗ
Không buông xuôi bao giờ.
Hãy tin, phía trước mặt,
Điều tốt lành đang chờ.
Nếu một cái gì đấy
Không xẩy ra hôm nay,
Thì không hẳn cái ấy
Không xẩy ra sau này.
38
Cái làm ta hạnh phúc,
Thực ra cũng chẳng nhiều:
Chỉ cần có ai đó
Để ta thầm thương yêu.
Rồi thêm chút công việc
Cho ta làm hàng ngày.
Cuối cùng, chút mơ mộng
Để đưa ta lên mây.
39
Vâng, nói gì thì nói,
Đàn ông đúng đàn ông
Phải biết tôn trọng vợ,
Biết nghĩa vụ người chồng.
Người đàn ông đích thực
Ngoài lịch sự, thông minh,
Dứt khoát phải chung thủy
Với bạn đời của mình.
40
Người đàn ông có vợ
Và hạnh phúc là người
Vợ chưa nói đã hiểu
Hết mọi ý mọi lời.
Người phụ nữ hạnh phúc
Là người chồng tặng hoa.
Hơn thế, còn năng nổ
Tranh làm hết việc nhà.
41
Những người thực sự lớn,
Đẹp, đúng nghĩa con người,
Biết sống không ích kỷ
Và trăn trở với đời.
Bọn người lùn thảm hại
Sống, chỉ vơ cho mình.
Thấy ai làm việc thiện
Còn lên mặt coi khinh.
42
Lời có thể lừa bạn,
Nhưng không phải việc làm.
Vậy, đánh giá ai đó,
Phải chú ý việc làm.
Qua việc làm, bộc lộ
Tính cách của con người.
Nhìn là biết, chính xác.
Dám cá một ăn mười.
Tôi để ý và thấy
Lên Phây rất nhiều anh
Chỉ thích đọc bài ngắn.
Thấy dài là lủi nhanh.
Cho phép tôi nói thật
Rằng chỉ riêng việc này
Đủ biết họ hời hợt,
Quen dễ dãi hàng ngày.
Mà hời hợt, dễ dãi
Thì khó lòng ở đời
Làm được việc gì đấy
Lớn, bổ ích cho người.
Nói có thể thánh tướng.
Nghe thì nghe, không sao.
Đừng tin, khi chưa thấy
Họ làm việc thế nào.
43
Cái gọi là điều kiện,
Hoặc cái gọi thời cơ,
Không bao giờ tự đến.
Thích, cứ ngồi mà chờ.
Thường thì đó là cớ,
Có thể gọi thông minh,
Khi ta ngại làm việc,
Bào chữa cho chính mình.
44
Stive Jobs có nói,
Rằng phát minh tuyệt vời
Lại chính là cái chết
Với chúng ta, loài người.
Vì sao? Vì cái chết
Loại bỏ hết những gì
Lỗi thời và lạc hậu
Đang cản đường ta đi.
45
Tôi quan sát và thấy
Quả có rất ít người
Chịu suy nghĩ nghiêm túc.
Vì dốt và vì lười.
Họ chỉ biết tính toán
Về ứng xử hàng ngày.
Nói mà không suy nghĩ,
Thích là cứ nói ngay.
Rất xa lạ với họ
Chuyện thế thái nhân tình,
Người mà không chịu nghĩ
Khó là người thông minh.
46
Cái khái niệm nghèo đói
Thực ra phụ thuộc nhiều
Vào cách ta định nghĩa
Thế nào là đói nghèo.
Tương tự, Shakespeare nói,
Sướng khổ hay vui buồn
Là do ta nhìn nhận
Lạc quan hay bi quan.
47
Đường dài mười cây số,
Anh đi được chín cây.
Thực chất anh mới chỉ
Đi được nửa đường này.
Mà thường cây số chót
Lại dài và đi lâu.
Mệt cũng phải đi nốt,
Không ngoái nhìn phía sau.
48
Bí quyết để thành đạt
Rất đơn giản, đó là:
Quan tâm cái cần thiết.
Cái không cần, bỏ qua.
49
Cảm giác sung sướng nhất
Là khi ta thấy mình
Làm ai đó hạnh phúc,
Cố tình hoặc vô tình.
50
Có điều này nên nhớ:
Luôn có ba loại người.
Một, là người rình rập
Xô ta ngã trong đời.
Hai, người thấy ta ngã
Liền nhanh chóng bỏ đi.
Ba, người đỡ ta dậy
Mà không đòi hỏi gì.
51
Không ít người, thật lạ,
Sẵn sàng bỏ nhiều tiền
Để thấy ta đau khổ,
Hay chí ít, buồn phiền.
Vậy thì đừng để họ
Vui vì ta buồn đau.
Hãy mỉm cười, đứng dậy.
Đừng quên ngẩng cao đầu.
52
Khi người yêu im lặng,
Anh không hiểu, làm thinh,
Thì anh không xứng đáng
Để nàng nói với mình.
55
Yêu nhau giờ, phải nói
Kém thơ mộng hơn xưa.
Toàn nhắn tin, gọi điện,
Rồi chát chít ban trưa.
Rụp cái, vào nhà nghỉ,
Rồi cưới, rồi cãi nhau,
Rồi suốt ngày sệ mặt
Vì những chuyện đau đầu.
Cái thời tôi nó khác.
Ba tháng mới cầm tay.
Thư tình viết cả tập,
Không có “lúa ngắn ngày”.
Có con, ngày chủ nhật,
Cả nhà vào công viên.
Ba người một xe đạp,
Trong túi không có tiền.
Cái thời xưa nó thế.
Nó khác hẳn thời nay.
Chẳng biết xấu hay tốt,
Rằng bây giờ thế này.
56
Tôi đã đến cái tuổi
Không thấy cần quan tâm
Được yêu hay bị ghét,
Hiểu đúng hay hiểu nhầm.
Thậm chí không còn sợ,
Cả công an, chính quyền.
Trừ nỗi sợ nho nhỏ -
Về già nhỡ thiếu tiền.
Giờ tôi là thế đấy,
Gần thoát vòng vô minh,
Nhu cầu mức tối thiểu,
Buồn vui chỉ với mình.
Suốt đời tôi tâm niệm
Cố sống vì mọi người,
Viết thơ, làm việc thiện,
Nôm na là giúp đời.
Tôi chỉ mong khi chết,
Mọi người nói một câu:
“Ông Béo ấy tử tế.
Không giàu mà rất giàu.”
Thế nhé, thơ tôi viết,
Thích đọc thì vào Phây.
Không thích thì mời biến.
Rất rõ ràng chuyện này.
58
Khi nhận thấy ai đó
Lánh xa mình, đừng buồn.
Đừng bao giờ mời lại.
Muốn xa thì xa luôn.
Là vì đã do dự,
Lúc yêu, lúc không yêu,
Người ấy không xứng đáng
Được ta quan tâm nhiều.
59
Điều này tuyệt đối đúng:
Người thực sự yêu đời,
Thì dẫu đời gian khó,
Đời sẽ không phụ người.
60
Tiếc không có thang máy
Nâng ta lên thành công.
Vậy, nếu muốn thành công,
Chịu khó mà leo bộ.
61
Không thể thiếu thất bại,
Nếu ta muốn thành công.
Lịch sử từng chứng kiến
Nhiều trải nghiệm đau lòng.
Có thể bạn không biết
Rằng chính Walt Disney
Bị chủ bút đuổi việc
Vì “ngu, dốt, thơ ngây”.
Thậm chí cả Steve Jobs,
Ở độ tuổi ba mươi,
Bị công ty sa thải
Vì “bất tài” và “lười”.
Einstein, ta biết,
Bốn tuổi, nghĩ mà thương,
“Đần”, vẫn chưa biết nói,
Suýt bị đuổi khỏi trường.
Ta, ít ai “ngu dốt”
Như Einstein, đúng không?
Vậy sao lại nhụt chí,
Không mơ ước thành công?
62
Hôm nọ bị anh bạn,
Chính xác hơn, người quen,
Cứ bắt đi ăn nhậu.
“Đừng lo, tớ ối tiền”.
Con người “ối tiền ấy”
Đưa tôi vào nhà hàng,
Gọi con tôm hai triệu,
Đựng trên đĩa dát vàng.
“Ăn đi cậu, cho bõ.
Ta đã khổ suốt đời.
Nay phải enjoy life!
Ý tớ, phải ăn chơi!”
Cảm ơn bạn chiêu đãi.
Cảm ơn tôm triệu đồng.
Nhưng tôi cứ nghịch đũa,
Mặc bạn hỏi ngon không.
Tôi thầm đáp: Ngon lắm,
Ngon bằng cả tháng lương
Công nhân khu công nghiệp,
Nếu có việc bình thường.
Định đưa lên miệng cắn,
Thế mà không hiểu sao
Tự nhiên thấy phẫn nộ,
Xấu hổ và nghẹn ngào.
Người ta làm cả tháng
Bằng giá con tôm này.
Người ta ăn một bữa
Bằng lương ba mươi ngày.
Đúng theo phép lịch sự,
Được mời ăn, không chê.
Tôi chờ bạn ăn hết
Nửa tháng lương, rồi về.
Nửa tháng lương còn lại
Trên chiếc đĩa dát vàng
Bầy lợn sẽ được chén,
Hợp pháp và đàng hoàng.
“Cảm ơn cậu, tôi nói,
Vì bữa ăn hôm nay.
Tiếc tớ không ăn được
Vì chứng bệnh dạ dày.”
Tạm gác chuyện tế nhị -
Tiền ấy ở đâu ra.
Có tiền thì ăn nhậu,
Đó là quyền người ta.
Nhưng việc ăn một bữa
Mà bằng cả tháng lương
Công nhân khu công nghiệp -
Chuyện ấy không bình thường.
Dạ dày tôi còn tốt,
Nhưng trái tim thì đau.
Cảm ơn, và xin lỗi,
Tôi không nuốt nổi đâu.
63
Lần nọ, đi giữa phố,
Gặp một chuyện bất công.
Bất công và quá đáng,
Thế mà bạn biết không,
Tôi, một người biết sống,
Coi như không thấy gì.
Không thấy vì mắt kém,
Rồi đường tôi, tôi đi.
Mà tôi đi là đúng.
Bao nhiêu việc đang chờ,
Dính vào cũng vô ích,
Lại còn mất thì giờ.
Nhìn kia, những người khác
Cũng lờ ngang như tôi.
Tôi hành động, đơn giản,
Như tất cả mà thôi.
Một xã hội vô cảm,
Xa lạ tình yêu thương,
Như xã hội ta sống,
Việc ấy cũng bình thường.
Vậy là tôi đi tiếp,
Tự bào chữa cho mình.
Tôi đúng, hoàn toàn đúng,
Thế mà sao, vô tình
Có cái gì sắc nhọn
Cứ cắn cấu trong lòng,
Rằng đúng thì đúng thật,
Nhưng lờ thế, nên không?
Rằng cái lý biết sống
Hơi nhàm nhàm, quen quen.
Suốt cả năm sau đó
Tôi sống với chữ HÈN!
64
Suốt một đời cặm cụi
Dịch thơ rồi viết thơ,
Toàn những lời hoa mỹ,
Toàn những điều ỡm ờ.
Cứ tưởng dân cần lắm
Cái thơ ấy của mình,
Đầy hoa thơm, cỏ biếc,
Cùng trời sao lung linh.
Thơ thì như đánh đố,
Ý ít mà lời nhiều,
Quanh đi rồi quẩn lại,
Hết buồn lại đến yêu.
May cuối đời chợt tỉnh,
Mới hiểu rằng thơ ca
Ăn nhau ở cái ý
Và cái giọng thật thà.
Và rằng hoa với lá
Và trời sao cũng cần,
Nhưng cái cần hơn cả
Là đi vào lòng dân.
Mà dân thì đang khổ,
Nước thọ địch bốn bề,
Vậy hãy gác hoa lá
Để nói cho dân nghe,
Nói một cách giản dị,
Nói hộ dân, nôm na,
Những gì dân đang nghĩ
Về mình, về nước nhà.
Văn thơ là phải nói
Về thế thái nhân tình,
Vì văn dĩ tải đạo,
Chứ không phải tải mình.
Chẳng sao, nếu đồng nghiệp
Trách thế nọ, thế này.
Tôi là tôi quyết định
Viết thơ nói từ nay.
Nhiều khi tôi cứ nghĩ,
Làm cái anh nhà thơ,
Sẽ là không tử tế
Nếu cứ mãi ỡm ờ.
Mời các vị cứ viết
Về hoa lá, mùa xuân.
Nếu thơ có phe cánh,
Tôi thuộc phe nhân dân.
65
Người ngã, biết đứng dậy,
Mạnh, đáng quí hơn nhiều
Người không bao giờ ngã
Chỉ vì chưa dám liều.
66
Đã yêu thì hãy nói.
Không chơi trò ỡm ờ.
Đừng làm người ta khổ
Vì hy vọng, đợi chờ.
67
Chia tay, cái ta nhớ
Đôi lúc không phải người,
Mà là các kỷ niệm
Rất khó quên trong đời.
68
Để thành người hạnh phúc,
Thực ra không cần nhiều:
Yêu cuộc đời mình sống.
Sống cuộc sống mình yêu.
69
Người đầu tiên chạy đến
Khi bạn ngã, là người
Biết rõ cái đau đớn
Khi vấp ngã trong đời.
70
Ai tự chuốc tai họa
Thì sẽ khổ dài dài.
Tự mình nhảy vào lửa,
Giờ còn muốn trách ai?
71
Cô gái nào cũng đẹp.
Nhưng con trai, tiếc thay,
Thường không đủ tinh tế
Để thấy cái đẹp này.
72
Đừng coi trọng thái quá
Lời hỏi thăm bạn bè.
Hỏi, người ta cứ hỏi,
Nghe, chắc gì đã nghe.
Vậy đừng nên vội vã
Mà trút hết nỗi lòng
Khi chưa thật chắc chắn
Họ quan tâm hay không.
73
Quả đúng rằng lời nói
Làm ta đau, giận hờn.
Nhưng nhiều khi im lặng
Còn làm ta đau hơn.
74
Không đáng lạ, đôi lúc
Trong bi kịch cuộc đời
Ta mới có điều kiện
Hiểu đời và hiểu người.
75
Tiền có thể mua sex,
Nhưng không mua được tình.
Có thể mua biệt thự
Mà không có gia đình.
Tiền mua được giường, nệm,
Nhưng giấc ngủ thì không,
Mua được quần áo ấm
Mà vẫn lạnh trong lòng.
Tiền mua được nhiều thứ.
Tiền là bạn ở đời.
Thế mà tiền, thật tiếc,
Thường làm hỏng con người.
Vậy, ngoài việc có nó,
Hãy dùng nó thông minh,
Vì đồng tiền có thể
Mua được cả chủ mình.
77
Yêu đời thì phải biết
Dùng thời gian thông minh,
Vì thời gian là cái
Làm nên cuộc đời mình.
78
Không có gì đáng trách,
Làm một người bình thường.
Nhưng nếu được, hãy cố
Cao hơn người bình thường.
79
Cuộc sống này hiện đại
Cướp mất sự bình yên.
Từ xưa Đức Phật dạy
Chúng sinh phải định thiền.
Thiền giúp ta tĩnh lặng,
Thoát khỏi vòng vô minh
Để đạt đến đích cuối -
Mình trở lại là mình.
80
Động lực của phát triển
Mọi xã hội xưa nay
Là mấy ông có chữ,
Nhếch nhác, đói và gầy.
Họ tạo ra tiền bạc
Và vật chất cho đời,
Nuôi béo mấy thằng dốt
Tham lam và hợm người.
81
Luôn có chút sự thật
Sau mỗi lời nói đùa.
Luôn có chút thắng lợi
Sau mỗi lần chịu thua.
Khi nói “Tôi không biết”,
Tức có biết ít nhiều.
Nói “Tớ ghét cậu lắm”
Không hẳn đã không yêu.
Còn khi ai bảo bạn:
“Ồ, mình không sao đâu”,
Thì hãy tin, người ấy
Trong lòng có chút đau.
82
Khỏe - không phải nhấc mạnh,
Mà biết đặt nhẹ nhàng.
Kính - đối với người dưới
Như những người ngang hàng.
Lớn - không ở to tát,
Mà ở điều bình thường.
Đẹp - không ở khuôn mặt,
Mà trái tim yêu thương.
Tốt - không ở lời nói
Mà việc làm hàng ngày.
Cuốn sách đẹp, bìa cứng
Chưa hẳn là sách hay.
83
Tình yêu trong quá khứ,
Theo lời Phật Tích Ca,
Chỉ là những kỷ niệm,
Nhiều khi rất nhạt nhòa.
Chỉ là điều tưởng tượng
Tình yêu trong tương lai.
Có thể sáng và đẹp,
Nhưng không thể kéo dài.
Chỉ tình yêu hiện tại,
Dẫu đời đầy đau thương,
Là thực sự đáng giá,
Có thật và đời thường.
84
Lại thêm một chân lý:
Người càng hiểu biết nhiều
Thì càng dễ tha thứ,
Đặc biệt trong tình yêu.
85
Biết được mình ngu dốt
Là một dạng thông minh.
Học được cách thiền định
Là mình cao hơn mình.
86
Hãy luôn nhớ lời dạy
Của Đức Phật Thích Ca:
Lời, việc làm, ý nghĩ
Phải đúng mực, hài hòa.
Và điều quan trọng nhất,
Là sống ở đời này
Ta phải nhớ thanh lọc
Ý nghĩ mình hàng ngày.
Ý nghĩ như da thịt,
Bị bám bẩn, ố đen.
Có thể làm sạch chúng
Qua những giờ ngồi thiền.
87
Khi một thằng mất dạy
Đánh một đứa trẻ con,
Anh đứng im, có nghĩa
Anh còn mất dạy hơn.
88
Với trẻ con, tốt nhất
Là không cho chúng tiền.
Giúp làm bài, đi dạo.
Đỡ tốn và đỡ phiền.
Thật đẹp và ý nghĩa,
Bố dắt con dạo chơi,
Vừa đi vừa bày dạy
Để giúp con thành người.
89
Không thể là người tốt
Một người nỡ giơ tay
Đánh đập một con vật.
Hãy ghi nhớ điều này.
90
Trong tất cả thử thách
Và cám dỗ trên đời,
Quyền lực là lớn nhất,
Làm tha hóa con người.
Hãy thử trao quyền lực
Cho bất cứ người nào.
Lập tức ta sẽ biết
Tính tình họ ra sao.
91
Hết tiền, anh cháy túi,
Rơi vào cảnh bần hàn.
Rơi vào cảnh bần hàn.
Nhưng anh giết mình đấy
Khi anh giết thời gian.
92
Người ta, khi có tuổi,
Thường điềm tĩnh và khôn.
Điều ấy rất quan trọng
Trong con mắt cháu con.
Nghĩa là ngoài hạnh phúc
Được gọi là ông bà,
Ta còn có trách nhiệm.
Trách nhiệm của người già.
93
Một khi anh không thể
Một khi anh không thể
Tự mình nâng chính mình,
Thì tốt nhất, tìm cách
Lại gần người thông minh.
Anh thấy được khích lệ
Và ấm áp hơn nhiều.
Chưa nói họ làm việc,
Sẽ cuốn anh làm theo.
Còn gần kẻ yếu đuối,
Luôn than vãn suốt ngày,
Cuối cùng anh sẽ giống
Y hệt những người này.
94
Ai cũng dễ lầm lỗi
Ở đời này phù hoa.
Hãy tha thứ người khác
Để anh cũng được tha.
95
Cái đẹp được đánh giá
Qua bề ngoài màu hồng,
Trong khi cái đẹp thật
Thường nằm sâu bên trong.
96
Những việc làm bé nhỏ
Nhiều người làm, nhiều nơi,
Có ngày sẽ thay đổi
Thế giới của loài người.
Những việc làm bé nhỏ
Mà ta làm hàng ngày
Có thể sẽ thay đổi
Tương lai ta sau này.
98
Nhìn người khác, cố tránh
Nhìn xuống, kiểu bề trên,
Trừ phi anh nhìn xuống
Để đỡ họ đứng lên.
99
Có thể bạn không biết,
Nhưng đúng là thế này:
Chưa ai làm việc thiện
Mà thành nghèo xưa nay.
100
Người khác đánh giá bạn
Đã làm được những gì,
Chứ không phải ý định
Sẽ làm được những gì.
PHẦN HAI
101
Đừng quan trọng thái quá
Mọi việc ở đời này,
Một khi ta nghĩ nó
Vô thường như cánh mây.
102
Thực tế là rất khó
Mà tìm được “đúng người”
Nếu không từng trước đó
Ta yêu phải “nhầm người”.
103
Đừng bao giờ dại dột
Đem chuyện riêng của mình
Tâm sự với người khác.
Đây, con số chứng minh:
Hai phần ba trong họ
Sẽ chẳng thèm quan tâm.
Một phần ba còn lại
Nghe xong, lòng vui thầm.
104
Trong cuộc sống, thật lạ.
Để đứng vững, nhiều khi
Ta cần phải tập ngã.
Tập nhiều lần, kiên trì.
105
Suy cho cùng, cuộc sống
Không nợ ta điều gì,
Nên có quyền quyết định
Cho, không cho ta gì.
106
Rồi mọi thứ sẽ tốt.
Có thể không hôm nay,
Nhưng mọi thứ sẽ tốt.
Vậy hãy tin điều này.
107
Anh đối xử tử tế
Với người anh không yêu,
Điều ấy không có nghĩa
Anh giả dối ít nhiều.
Không, đó chỉ dấu hiệu
Anh là người trưởng thành,
Đủ bình thản chịu đựng
Những người không thích anh.
108
Thời gian như tiền bạc.
Anh sống qua một ngày,
Thì có nghĩa ngày ấy
Không còn nữa từ nay.
Thời gian như tiền bạc.
Nhớ tiết kiệm từng đồng.
Tiền bạc kiếm lại được.
Còn thời gian thì không.
109
Không thể dùng vũ lực
Bắt người khác yêu mình.
Vậy hãy sống thật tốt
Để người khác yêu mình.
110
Thành công và hạnh phúc
Là cái cần phải tìm.
Nó không đến khi bạn
Chờ, khoanh tay ngồi im.
Suy cho cùng, cuộc sống
Là con tàu đang đi,
Chứ không phải nhà đợi.
Đợi cũng chẳng ích gì.
111
Cuộc đời có thể ví
Như một chiếc đu quay.
Có lên và có xuống,
Có nghiêng và có ngay.
Còn ta, ngồi đu ấy,
Có thể vui, nói cười.
Cũng có thể ngược lại,
Sợ hãi, rúm co người.
112
Tốt nhất nên im lặng,
Để người làm bạn đau
Thấm thía việc làm ấy.
Thấm sâu và thấm lâu.
113
Ký ức sẽ phai nhạt
Thời gian sẽ trôi qua.
Tình cảm sẽ thay đổi.
Bạn bè sẽ đi xa.
Nhưng trái tim nhỏ bé
Đang đập mạnh trong anh
Sẽ suốt đời chung thủy
Nếu anh yêu chân thành.
114
Mỉm cười với người khác
Là cái đẹp ở đời.
Nhưng còn đẹp hơn thế
Là làm người khác cười.
115
Chỉ mấy câu vu vơ,
Lại toàn về hoa lá,
Lâu, rất lâu bài thơ
Làm ta buồn khó tả.
Cái buồn cũng vu vơ
Thấm từng câu ta đọc.
Chợt lâng lâng, bất ngờ
Tự nhiên ta muốn khóc.
Thế đấy, thơ với người
Thật lung linh, kỳ diệu.
Đôi lúc ta cần thơ
Để thấy mình mềm yếu.
116
Khuôn mặt đẹp đến mấy
Cũng có lúc phai tàn.
Nhưng một trái tim đẹp
Sống mãi với thời gian.
Lời nói đẹp đến mấy,
Cũng là lời thoáng qua.
Nhưng bàn tay âu yếm
Ấm mãi trên làn da.
117
Tôi nhớ, ở New York,
Gặp một người ăn mày
Xin tiền với tấm biển
Có dòng chữ thế này:
“Cho tôi ít tiền lẻ,
Không thì một nụ cười.”
Trên hè phố chật hẹp
Qua lại rất nhiều người.
Tôi đứng im, quan sát,
Chắc đến gần nửa giờ.
Không thấy ai mở ví.
Mặt ai cũng hững hờ.
118
Thỉnh thoảng trong cuộc sống
Nhớ ngồi yên một mình
Để tận hưởng cuộc sống
Được ngồi yên một mình.
119
Khi tay cầm cuốn sách
Cũng là khi bắt đầu
Một hành trình thám hiểm
Chưa biết dẫn về đâu.
Chuyến thám hiểm kỳ lạ,
Đưa ta đi thật xa,
Tới những miền đất mới
Mà vẫn ngồi ở nhà.
Không mất tiền, không mệt,
Nó giúp ta lớn khôn.
Làm sâu sắc suy nghĩ,
Làm thêm đẹp tâm hồn.
Với tôi, sách - thầy giáo,
Lớn hơn thầy ở trường,
Lớn hơn thầy cuộc sống,
Kỳ diệu và phi thường.
Thế mà lạ, nhiều bác
Ngại đọc sách mới kỳ.
Cho phép tôi khuyên nhé:
Sách tuyệt vời, đọc đi!
120
Cái tăng thêm sức nặng
Khi tranh luận với người
Không phải giọng nói lớn,
Mà lý lẽ của lời.
121
Nếu giọt nước có thể
Tìm đường đến đại dương,
Lời cầu nguyện cũng thế,
Nghe thấu tận thiên đường.
122
Người ác tâm sung sướng
Khi họ kéo được anh
Xuống thấp ngang tầm họ,
Để không cao hơn mình.
123
Không quan trọng người khác
Nghĩ về anh thế nào.
Quan trọng, anh đánh giá
Bản thân mình ra sao.
124
Anh yêu một cô gái
Vì khuôn mặt xinh xinh,
Nhưng cái anh chịu đựng
Suốt đời là tính tình.
125
Cho - đừng để lợi dụng.
Yêu - đừng vội yêu ngay.
Nghe - đừng mất chính kiến.
Tin - đừng quá thơ ngây.
126
Đừng buồn và thất vọng
Khi người khác nói “không”.
Nhớ Einstein từng nói
Rằng thực sự giúp ông
Là những người trước đó
Chê ông điên, ngây thơ.
Vì vậy ông quyết chí
Đi đến đích bây giờ.
127
Anh có tốt đến mấy,
Rồi người ta cũng quên.
Anh có giúp đến mấy,
Rồi người ta cũng quên.
Bản chất người là thế.
Tôi đã nói điều này.
Lợi, họ vui trước mắt,
Rồi xong, sẽ quên ngay.
Tuy nhiên, vẫn nên tốt,
Vẫn nên giúp mọi người.
Vì anh làm việc ấy
Vì anh và vì Trời.
128
Tớ không buồn về việc
Cậu nói dối chuyện này.
Tớ chỉ buồn về việc
Không tin cậu từ nay.
129
Tôi có một bí quyết
Để không buồn cả ngày
Mà tôi đã áp dụng
Cả mấy chục năm nay.
Đó là tôi làm bạn
Với chính bản thân mình.
Bạn tốt và tử tế,
Giúp đỡ nhau chân tình.
Khi tôi lười, bạn nói:
“Phải dậy làm việc ngay!”
Tôi cũng thường nhắc bạn
Phải thế nọ, thế này.
Thế đấy, đôi bạn tốt
Là tôi và chính tôi.
Các bạn thử, chắc chắn
Kết quả sẽ không tồi.
129
Đôi khi, cách tốt nhất
Là bạn cứ ngồi im,
Không băn khoăn, không nghĩ,
Không cố hỏi, cố tìm.
Đơn giản bạn chỉ thở,
Nhắm mắt, thở thật đều,
Và tin rồi mọi việc
Sẽ tốt đẹp hơn nhiều.
130
Ở đời, khó khăn nhất -
Phải biết mình là ai.
Còn chấp nhận điều ấy
Là khó khăn thứ hai.
131
Hoa nở và trái chín
Theo đúng vụ, đúng mùa.
Dưa muối cần nhiệt độ
Và thời gian mới chua.
Vậy bình tĩnh, đừng vội.
Đừng thúc ép bao giờ.
Mọi cái có thời điểm.
Chưa đến thì hãy chờ.
132
Ở đời, đáng tiếc nhất
Không phải là những gì
Ta làm sai, vô ích
Và mang vạ nhiều khi.
Mà là những cái đúng
Đáng lẽ ta nên làm,
Thế mà ta do dự
Và cuối cùng không làm.
133
Con gái lấy chồng muộn
Không phải vì không xinh,
Mà đó là dấu hiệu
Tự tin ở chính mình.
Là bản lĩnh can đảm,
Là tự trọng, biết nhiều,
Và quyết tâm chờ đợi
Tìm được người mình yêu.
134
Phụ nữ, như ta biết,
Có khả năng diệu kỳ -
Giúp chồng tìm đồ vật.
Vâng, bất cứ cái gì.
Họ có biệt tài nữa,
Mà điều này mới gay -
Chồng làm gì vụng trộm,
Không khảo cũng biết ngay.
Vậy đừng mà ong bướm,
Đỡ hại sức, đỡ phiền.
Bắt chước tôi, nếu được -
Có gì là khai liền.
136
“Anh yêu em”, câu ấy
Nói chỉ mất ba giây.
Để chứng minh, phải mất
Ít nhất ba nghìn ngày.
137
Ở đời, có ba cái
Không được phép đánh rơi:
Hy vọng, lòng trung thực
Và tình yêu con người.
Còn ba cái quí nhất,
Tưởng ít nhưng rất nhiều,
Là niềm tin, bè bạn
Và một người để yêu.
Còn có ba cái nữa,
Quí, nhưng chẳng lâu bền:
Giấc mơ, sự thành đạt
Và cuối cùng là tiền.
Ba cái này, ta biết,
Luôn làm hỏng chúng ta,
Là rượu chè, cờ bạc
Và cái thói trăng hoa.
138
Mỗi người theo một cách,
Mọi phụ nữ trên đời
Đều đẹp và quyến rũ,
Nhất là khi họ cười.
Đàn ông, vì hời hợt,
Không nhận thấy đã đành.
Lạ là nhiều phụ nữ
Cũng không biết mình xinh.
139
Nếu có người bất chợt
Vô cớ xúc phạm anh,
Mà anh không mắng trả -
Đó là sự trưởng thành.
Người trưởng thành thực sự
Thường không nói lời nào,
Mà bình tĩnh suy nghĩ,
Tìm lý do vì sao.
141
Bạn không thấy hạnh phúc
Khi ngồi cạnh người yêu.
Khi xa nhau, chắc chắn,
Bạn cũng chẳng buồn nhiều.
142
Cuộc đời, kể cũng lạ.
Muốn vui, phải biết buồn.
Không thể thích yên tĩnh
Khi chưa khổ vì ồn.
Cũng thế, thiếu đau khổ
Và do dự ít nhiều,
Thì tình yêu có lẽ
Chưa hẳn là tình yêu.
143
Vết thương lòng đôi lúc
Chữa khó và lâu dài.
Lâu hơn bệnh, hơn thế,
Không biết nói cùng ai.
146
Sẽ là ngày tuyệt diệu
Nếu buổi tối, chúng ta
Lên giường ngủ, mơ thấy
Một khu vườn đầy hoa.
Và sáng dậy, hăm hở
Ta đi tìm giống cây,
Rồi hí húi cuốc xới
Để trồng vườn hoa này.
148
Bức xúc, muốn tâm sự,
Nên cẩn thận chọn người.
Không phải ai cũng bạn,
Cả khi họ mỉm cười.
149
Cuộc sống như hoa quả,
Phải hưởng thụ hàng ngày.
Để lâu sẽ quá đát,
Vừa phí, vừa không hay.
150
“Để che giấu nước mắt,
Tôi đi giữa mưa to.”
Câu nói này chua chát
Của vua hề Sác-lô.
151
Trong tình yêu, hãy nhớ:
Cho, đừng bao giờ xin.
Lại càng không mặc cả.
Chỉ cần yêu, và tin.
152
Thế nào là Số Phận?
Là khi ta một lần
Phải nhận cái gì đấy
Ta hoàn toàn không cần.
Nhưng sau ta chợt hiểu
Chính cái “không cần” này
Lại vô cùng cần thiết
Trong cuộc sống hàng ngày.
153
Đừng lại gần con ngựa,
Đặc biệt từ phía sau.
Lại gần bò phía trước
Cũng chẳng hay gì đâu.
Còn với bọn nham hiểm,
Miệng cười, bụng đầy dao,
Lại gần là nguy hiểm,
Bất kỳ từ hướng nào.
155
Con gái, như ta biết,
Thường yêu thương người cha.
Lý do, vì họ nghĩ
Trên đời này ít ra
Có một người rất tốt,
Mặc dù là đàn ông,
Thật sự yêu thương họ,
Không làm họ đau lòng.
156
Anh kêu người khác khó.
Nhưng cả anh, nhiều khi,
Anh đối với người khác
Cũng chẳng dễ hơn gì.
157
Phần lớn các nỗi sợ
Chỉ kinh khủng trong đầu.
Trên thực tế thì chúng
Không đến nỗi thế đâu.
158
Để tình bạn bền vững,
Đừng quên lời khuyên này:
Các lỗi lầm ngày trước
Không nhắc lại hàng ngày.
159
Không khó tìm người nói
“Anh yêu em suốt đời.”
Khó tìm người không nói,
Nhưng lại yêu suốt đời.
160
Có thể ví bạn tốt
Như trời sao lung linh.
Bạn không thấy, nhưng biết
Họ đang ở bên mình.
161
Đôi khi ta chợt thấy
Cái duy nhất ta cần
Là cảm giác ai đấy
Đang ngồi bên, rất gần.
Rồi bất chợt người đó
Đặt tay lên bờ vai.
Ta cảm ơn, hạnh phúc,
Dù không biết là ai.
162
Trong tình yêu, có lẽ,
Đừng nên quá vội vàng.
Vì nếu có đạt được,
Cũng thuộc loại dễ dàng.
Đấy là chưa nói chuyện,
Tình yêu như làm thơ,
Muốn hay và ý nhị
Thì phải kiên nhẫn chờ.
163
Nhiều khi người ta khóc
Không vì yếu, buồn rầu,
Mà vì quá mạnh mẽ
Một thời gian quá lâu.
164
Quá thẳng thắn, có thể
Tìm bạn không dễ dàng.
Nhưng một khi có bạn,
Thì toàn bạn đàng hoàng.
167
Khi thấy bạn lầm lỗi,
Làm điều gì không hay,
Hãy nhớ những việc tốt
Bạn đã làm trước đây.
168
Đừng để sự trống trải
Và cô đơn trong lòng
Lần nữa xô bạn ngã
Vào tay người đàn ông
Mà bạn đã từ bỏ
Vì biết chắc người này
Không thực sự yêu bạn,
Hoặc yêu trong phút giây.
169
Mẹ vẫn luôn là mẹ,
Suốt đời lo cho con.
Cả khi con còn nhỏ,
Cả khi con lớn khôn.
Cả khi con lấy vợ,
Cả khi cháu đầy nhà.
Cả khi nằm chờ chết.
Thế đấy, mẹ chúng ta.
Còn chúng ta, ích kỷ,
Luôn dựa vào mẹ mình,
Cả khi ta còn nhỏ,
Ca khi ta trưởng thành.
Cả khi ta lấy vợ,
Cả khi cháu đầy nhà.
Cả khi mẹ sắp chết.
Vâng, thế đấy, chúng ta.
170
Tình yêu có thể ví
Như WiFi không dây.
Vô hình, nhưng có thể
Kết nối ta hàng ngày.
171
Tôi quan sát và thấy
Rất nhiều người, thật kỳ,
Đọc thơ, không thèm biết
Tên tác giả là gì.
Như thể không quan trọng
Cái tên của nhà thơ.
Như thể bài thơ ấy
Có sẵn từ bao giờ.
Chuyện nhỏ, nhưng thật tiếc,
Cho thấy những người này
Văn hóa đọc còn thấp,
Hời hợt và thơ ngây.
172
Dalai Latma nói:
“Sự thư thái trong lòng
Chỉ đến, khi ta biết
Yêu và thương cộng đồng.
Và càng biết lo nghĩ
Tới hạnh phúc mọi người,
Hạnh phúc ta càng lớn,
Đủ cho cả cuộc đời.
173
Không ít người kết bạn
Đơn giản để dự phòng
Có người lấp chỗ trống
Khi trống rỗng trong lòng.
174
Ta buồn khi phải thấy
Nhiều người bỏ rơi ta.
Buồn hơn khi chính họ
Từng thề luôn bên ta.
175
Có thể buồn chút ít,
Một mình, không người yêu.
Nhưng tình yêu bất hạnh
Thực sự buồn hơn nhiều.
176
Có nhiều người, thật tiếc,
Chưa chín chắn, trưởng thành,
Trong tranh luận, nhất thiết
Giành phần đúng về mình.
Họ không biết họ “đúng”,
Nhưng cuối cùng vẫn sai,
Vì có thể để mất
Một tình bạn lâu dài.
177
Khi ai đó phiền muộn
Vì day dứt nặng nề.
Cách duy nhất ta giúp
Là chăm chú lắng nghe.
Lắng nghe và im lặng.
Không ngắt lời lần nào,
Cho đến khi người ấy
Ngừng nói, rồi thở phào.
178
Hứa là chuyện nghiêm túc.
Đã hứa là phải làm.
Thất hứa, đừng xin lỗi.
Hai tiếng ấy rất nhàm.
179
Có lẽ cũng cần thiết
Việc nhiều khi chúng ta
Phải quên đi tất cả
Mọi dự định gần xa.
Là vì ta quá mệt,
Muốn quên hết sự đời.
Muốn đến đâu thì đến.
Đơn giản, ta là người.
180
Tôi không biết bí quyết
Mọi thành công ở đời.
Nhưng bí quyết thất bại
Là chiều lòng mọi người.
181
Trong tình yêu, tình bạn,
Muốn tốt đẹp, bền lâu,
Thì điều kiện chung thủy
Phải đặt lên hàng đầu.
182
Cần đánh giá ai đó,
Chỉ đơn giản nhìn qua -
Những gì anh ta có
Phản ánh về anh ta.
183
Ở đời, ai cũng vậy.
Ai cũng sợ đôi điều.
Ai cũng yêu ai đấy
Ai cũng mất ít nhiều.
Nói chung, trong cuộc sống,
Con người rất giống nhau,
Chí ít về Lo Lắng,
Tình Yêu và Khổ Đau.
184
Sự thật như dao sắc,
Thường làm người ta đau.
Đó là lý do chính
Người ta nói dối nhau.
185
Cuộc đời như trường học,
Cứ bắt ta định kỳ
Vượt qua nhiều thử thách,
Y hệt các mùa thi.
May mà Thầy dễ tính,
Cho thi lại nhiều lần
Đến lúc vượt qua được.
Nhờ thế ta khá dần.
186
Không có gì đáng ngại
Khi ta yêu, rồi buồn.
Buồn cũng là nét đẹp,
Làm ta sâu lắng hơn.
Tình yêu suôn sẻ quá
Chưa hẳn đã là hay,
Vì nó không trọn vẹn
Khi thiếu nét buồn này.
187
Người mạnh nhờ người khác
Giúp mình khi thấy cần.
Người yếu ngại thừa nhận
Mình đang gặp khó khăn.
188
Khi người phụ nữ nói:
“Em ổn, không hề gì.”
Tức là đang buồn lắm.
Nếu được thì giúp đi.
189
Đúng là một hình phạt,
Nặng nề và bất công,
Khi phụ nữ chết trẻ,
Chưa biết mùi đàn ông.
190
Một sự thật chua xót:
Có nhiều người đàn bà
Luôn cố giữ trinh tiết,
Rồi ế, rồi về già.
Rồi cái “ngàn vàng” ấy
Hoặc uổng phí để không,
Hoặc trao cho một gã
Không đáng mặt làm chồng.
192
Tôi có cô cháu gái,
Đến tâm sự thế này:
“Yêu nhau đã bốn tháng,
Anh ấy chưa cầm tay.
Bác bảo thế là tốt,
Hay ngược lại?” Già rồi,
Tôi phải nhờ các bạn
Trả lời hộ cháu tôi.
193
Yêu, xa nhau chút ít
Để càng yêu nhau thêm,
Như muốn sao thêm sáng,
Cần chút ít bóng đêm.
194
Yêu, cầm tay, “điện giật”,
Là cảm giác tuyệt vời.
Không may, hay may nhỉ,
Nếu “điện giật” suốt đời?
195
Bạn đừng biến ai đó
Thành toàn bộ đời mình,
Vì bạn sẽ tay trắng
Khi người ấy phụ tình.
196
Bạn có thể tha thứ
Để làm lại từ đầu.
Nhưng tha thứ lần sau
Thì quả là ngu ngốc.
197
Cuộc đời anh tan vỡ.
Sẽ gắn lại, không sao.
Miễn là còn mảnh vỡ.
Đừng để mất mảnh nào.
Thời gian sẽ gắn lại
Các mảnh vỡ tim người.
Tuy nhiên các đường gắn
Sẽ còn lại suốt đời.
198
Không ai cấm mơ ước,
Nhất là mơ lấy chồng.
Nhưng để lấy hoàng tử,
Thì dẫu muốn hay không,
Bạn phải là công chúa,
Hoặc chí ít thật xinh.
Chứ lười mà lại dốt,
Thì hãy xem lại mình.
199
Tốt nhất đừng hy vọng
Ai đó cho mình gì
Để sau khỏi thất vọng.
Thường thế đấy, tin đi.
200
Tôi sống rất thoải mái,
Vì biết ngay từ đầu
Đặt ra các nguyên tắc.
Mười nguyên tắc như sau:
Một, phải sống tử tế.
Hai, có ích cho đời.
Ba, làm việc cật lực.
Bốn, không ham chơi bời.
Năm, cố làm việc thiện.
Sáu, đọc sách hàng ngày.
Bảy, không đeo mặt nạ.
Tám, du lịch đó đây.
Chín, không có nhiều bạn.
Mười, chơi vi-ô-lông.
Nguyên tắc tôi thế đấy.
Có ai muốn theo không?
PHẦN BA
201
Thà chết vì đâm lén
Phía sau bởi người tình,
Hơn nhìn hắn tán tỉnh
Công khai trước mặt mình.
202
Nếu bạn chờ ai đó
Gọi cho mình, tiếc thay,
Người ấy vẫn không gọi,
Thì yên tâm, người này
Không muốn gọi cho bạn.
Vì khi người ta yêu,
Nhất định sẽ tự gọi,
Không cần ai chờ nhiều.
203
Cô đơn thật đáng sợ,
Khóc một mình trong phòng.
Cô đơn càng đáng sợ -
Cười nói giữa đám đông.
205
Khi người yêu giận bạn
Rồi bỏ đi bất ngờ.
Nếu người ấy yêu thật,
Sẽ quay lại, hãy chờ.
Còn nếu không quay lại,
Thì rõ ràng không yêu.
Và người ấy không đáng
Để bạn nhớ thương nhiều.
206
Tình yêu không nhất thiết
Phải diễn đạt bằng lời.
Nhiều khi, không kìm được,
Nói ra nghe buồn cười.
Nhưng sự “buồn cười” ấy
Lại là sự chân thành,
Một tình cảm trong trắng
Đang thôi thúc lòng anh.
207
Tình yêu như bà chửa,
Đến ngày mới sinh con.
Tuyệt đối không nóng vội,
Càng không yêu vì buồn.
Không yêu vì người khác,
Mà phải yêu vì mình.
Và quan trọng hơn cả,
Đã yêu phải có tình.
208
Đôi khi phải dũng cảm
Tạm lánh xa người yêu,
Ít ra để chàng tỉnh
Và phần nào bớt kiêu.
209
Thật buồn và chua xót
Khi mình tưởng rằng mình
Quan trọng với ai đó.
Nhưng người ấy vô tình.
210
Yêu thì ai cũng biết,
Nhưng quả thật ít ai
Yêu một người duy nhất
Trong một thời gian dài.
Nôm na là chung thủy,
Chỉ một vợ một chồng.
Điều này lỗi phần lớn
Là mấy bác đàn ông.
211
Như giấc mơ, anh đến,
Rồi thành một phần đời.
Giờ chỉ là kỷ niệm,
Mờ ảo và xa vời.
212
Có một nhà thơ nọ
Nói trong cơn giận hờn:
“Sống không có gì lạ.
Chết lại còn cũ hơn.”
Mới hay cũ, sống, chết
Là số phận mọi người.
Chết, đàng hoàng mà chết,
Sống, đúng nghĩa làm người.
Chúng ta sống, phần lớn
Chưa hiểu được một điều:
Sống đẹp đã là khó.
Chết đẹp khó hơn nhiều.
213
Tình yêu khác môn toán.
Càng nghĩ càng đau lòng:
Một cộng một - tất cả.
Hai trừ một bằng không.
214
Bây giờ người ta ví
Vợ già như ti-vi.
Bồ trẻ là điện thoại,
Loại Smart Phone diệu kỳ.
Điện thoại nhẹ, di động,
Có thể đưa đi xa.
Ti-vi thì to nặng,
Lại chềnh ềnh giữa nhà.
Khi ti-vi, vợ, nói,
Không được cãi, ngồi im.
Với điện thoại, bồ nhí,
Thì líu lo như chim.
Có phải thế không nhỉ?
Hết “cơm, phở” mới đây,
Giờ “ti-vi, điện thoại”.
Ôi cái thời ngày nay.
215
Đang viết, tự nhiên tịt,
Thấy nhoi nhói trong lòng.
Liệu năm mươi năm nữa,
Ai đọc thơ tôi không?
Và rồi khi tôi chết
Liệu có được mấy người
Nhớ rằng tôi từng viết
Thơ châm ngôn dạy đời?
Rằng qua thằng Facebook
Cả tôi và friends
Viết và còm rôm rả,
Mà phần lớn là khen.
Rồi, dại mồm, ngộ nhỡ
Mới tám mươi tuổi đời,
Phải chết non, thử hỏi
Liệu có được mấy người…
Vâng, mấy người lúc ấy
Còn nhớ Thái Bá Tân,
Tục danh là Ông Béo,
Đã gặp, đọc nhiều lần.
Liệu mấy người thương xót
Nhỏ đôi giọt lệ sầu
Lên trang thơ tôi viết
Đang dần ngã màu nâu?
216
Trót dính phải “nhầm người”,
Thì phải nhanh loại bỏ.
Đơn giản để có chỗ
Cho những người “đúng người”.
217
Trong khi yêu, phụ nữ,
Thường vẫn thế xưa nay,
Nhạy cảm với những chuyện
Rất vụn vặt hàng ngày.
Họ có thể giận bạn,
Có khi mấy tuần liền,
Vì lời nói sơ ý
Hay một vật bỏ quên.
Trong khi nhiều việc lớn
Họ sẵn sàng cho qua.
Có đúng thế không nhỉ?
Thật khó hiểu, đàn bà.
218
Phụ nữ không hạnh phúc
Khi phải sống một mình,
Ít khả năng hạnh phúc
Khi đã có gia đình.
Vì sao? Vì hạnh phúc
Xuất phát từ bên trong,
Từ con người của họ,
Chứ không phải từ chồng.
219
Phụ nữ rất không muốn
Nghe người gầy hơn mình
Nói: “Tớ giờ béo quá.
Béo thế này phát kinh!”
220
Con trai không nhất thiết
Chờ đến Ngày Tình Yêu
Mới tặng hoa, tặng kẹo,
Mà hiệu quả hơn nhiều
Là thỉnh thoảng cứ tặng.
Hoa, kẹo rẻ thôi mà.
Đàn ông phải khai thác
Cái yếu của đàn bà.
Trường hợp nghèo đến mức
Không tiền cho khoản này,
Tôi khuyên nên nịnh họ,
Bảo đảm thành công ngay.
221
Tôi có một nhận xét
Về phụ nữ như sau:
Người nào khuôn mặt đẹp
Đều thoáng chút buồn rầu.
Cũng nhờ nét buồn ấy,
Trông họ thêm dịu hiền.
Chứ nàng nào hơn hớn
Thì hơi hơi vô duyên.
222
Với phụ nữ, im lặng
Có thể là gật đầu.
Nhưng cũng rất có thể
Ý nàng nói: “Còn lâu.
Tôi im vì chán nói,
Chán giải thích dài dòng.
Nếu được, mời anh biến,
Để tôi còn lấy chồng.”
223
Nhiều người cứ luôn miệng
Hỏi cuộc sống là gì,
Và sự thật cuộc sống
Đau khổ hay diệu kỳ?
Cuộc sống có muôn mặt,
Tốt đẹp hay xấu xa,
Phức tạp hay đơn giản
Phần nhiều đều do ta.
224
Kể ra, không nên tiếc
Rằng bạn gặp “nhầm người”.
Số phận gửi họ đến
Để giúp bạn hiểu đời.
Họ là người giúp bạn
Hiểu người xấu, người ngay.
Đau thì cũng đau thật,
Nhưng sẽ tốt sau này.
225
Bị xem tốt hay xấu,
Bị ghét hay được yêu,
Nói chung không do bạn,
Do người khác phần nhiều.
Vậy, không quan trọng lắm
Người ta đang nói gì.
Mình thế nào, cứ thế.
Đường mình, mình cứ đi.
226
Không may nếu vấp ngã
Một lần, thậm chí hai -
Hãy đứng dậy đi tiếp.
Đường phía trước còn dài.
227
Nhờ gien, nhờ bố mẹ,
Được sinh làm con trai.
Vài chục năm sau đó
Thành đàn ông như ai.
Thành đàn ông thực sự,
Mạnh mẽ và thông minh,
Thì phải nhờ rèn luyện
Và nỗ lực của mình.
228
Bí quyết để sống tốt,
Nhắc lại cũng không thừa,
Là biết thấy trời đẹp
Cả khi trời đang mưa.
229
Có ba điều dứt khoát
Không được để bao giờ
Chi phối cuộc sống bạn
Từng ngày và từng giờ.
Một, ý kiến người khác.
Hai, chuyện đã qua rồi.
Ba, là chuyện tiền bạc.
Chỉ ba điều thế thôi.
230
Làm, phải làm cật lực.
Nghĩ, phải nghĩ thật sâu.
Cười, phải cười thoải mái.
Yêu, phải yêu bền lâu.
Nói, phải nói nhỏ nhẹ.
Cho, phải cho đúng người.
Và quan trọng hơn cả
Là nên tin có trời.
231
Khi gặp chuyện phiền muộn
Và đầu óc nặng nề,
Dạo bộ khoảng mươi phút,
Bạn sẽ thấy ô-kê.
Các nhà khoa học nói
Dạo bộ làm gia tăng
Các hóa chất trong não,
Giúp bạn thấy cân bằng.
232
Chưa hẳn tìm đã thấy.
Chưa hẳn thấy đã hay.
Cứ sống như bạn có.
Sớm muộn sẽ có ngày
Người tốt tự tìm đến
Xin được làm bạn đời.
Đây không phải thụ động,
Mà là luật của trời.
233
Người thực sự mạnh mẽ
Không ở chỗ dám làm,
Mà dám làm những cái
Không ai có thể làm.
234
Tôi năm nay, như vậy,
Đã là U bảy mươi.
Có bài học nho nhỏ
Về xử thế với người.
Tin, cứ tin, nếu muốn,
Nhưng nên tin vừa vừa.
Trời có thể đang nắng,
Nhưng chốc nữa lại mưa.
Cho, nên cho chừng mực.
Người đời rất vô ơn.
Có khi không cho tiếp,
Lại khó chịu, giận hờn.
Nhận, nên nhận tình cảm.
Vật chất thì không nên.
Cùng lắm, cái nho nhỏ.
Nếu không, sau sẽ phiền.
235
Người mà đến với bạn
Vì khuôn mặt dễ thương,
Sau bạn già, họ bỏ
Cũng là chuyện bình thường.
Người mà đến với bạn
Vì vẻ đẹp tâm hồn,
Họ sẽ luôn ở lại
Cùng một bầy cháu con.
236
Có muốn cũng không thể
Thay đổi được những gì
Đã xẩy ra, vì vậy,
Tốt nhất là quên đi.
Quên, để làm việc khác.
Cuộc đời hẵng còn dài.
Điều này quan trọng lắm.
Tôi bảo đảm không sai.
237
Đừng bao giờ tìm cách
Hơn những người xung quanh.
Nếu muốn hơn ai đó,
Thì người ấy là anh.
Cuộc đua ấy là tốt,
Giữa ta với chính ta,
Để hôm nay nhìn lại,
Thấy tốt hơn hôm qua.
Thấy tốt hơn hôm qua.
238
Đời như tập xe đạp.
Muốn không ngã thì anh
Phải luôn cho xe chạy.
Đấy, lời khuyên Einstein.
239
Lão Tử một lần nói:
Hiểu biết người là Minh.
Còn Đại Minh là bậc
Hiểu rõ bản thân mình.
240
Platông nói chí lý:
“Hãy tốt với mọi người.
Bất cứ ai anh gặp
Cũng đang khổ vì đời.”
241
Vượt trở ngại là khó.
Nhưng khó hơn vẫn là
Vượt trở ngại lớn nhất -
Là chính bản thân ta.
242
Con người dẫu khiêm tốn,
Vì từ đất mà ra,
Nhưng nó là con cháu
Của những vì sao xa.
Thuyết nhân chủng nói thế.
Tôi thì nghĩ con người
Là sinh vật đẹp nhất,
Hơn mọi thứ trên đời.
Đẹp nhất trong vũ trụ,
Hơn cả sao, có điều
Con người phải tỏa sáng,
Những tia sáng tình yêu.
243
Một cô gái hỏi mẹ:
“Mẹ ơi, biết làm sao
Kiếm được chồng tử tế?
Con phải làm thế nào?”
Bà mẹ đáp: “Trước hết,
Con phải tự tu mình.
Chồng tốt sẽ khắc đến,
Cả khi con không xinh.”
244
Đôi khi phải nuốt đắng,
Nhận cái sai của mình.
Đó không phải yếu đuối,
Mà là sự trưởng thành.
246
Hăm lăm năm dạy học,
Tôi lấy làm ngạc nhiên:
Ít học trò mơ ước
Giành được giải Nô-ben.
Napoleon nói:
“Sẽ là người lính tồi,
Không mơ thành nguyên soái.”
Đó cũng là ý tôi.
Tôi, nhà thơ, mơ ước
Thành nhà thơ hàng đầu.
Có thể không đạt được.
Cũng có thể, biết đâu…
Nhưng điều quan trọng nhất,
Nhờ mơ ước, suốt đời
Tôi phấn đấu làm việc,
Sống đúng nghĩa con người.
247
Đẹp nhất ở phụ nữ,
Tự nhiên và rất người,
Đó là sự e lệ,
Chứ không phải nụ cười.
248
Bạn không thể nhận biết
Khả năng mình thế nào,
Nếu không thử việc khó
Và không dám vươn cao.
249
Sự kiên nhẫn không phải
Là thời gian ta chờ,
Mà cách ta cư xử
Trong thời gian phải chờ.
251
Hãy chọn người đưa bạn
Giới thiệu với gia đình.
Đừng chọn người rủ bạn
Vào nhà nghỉ với mình.
252
Một bác thợ săn nọ
Bắt được chú voi con,
Chắc trong rừng lạc mẹ,
Rồi đem chú về buôn.
Ông chủ đem xích sắt
Xích vào chân chú voi.
Chú tù túng, khó chịu,
Luôn ngoe nguẩy chiếc vòi.
Chú buồn, rồi chú khóc,
Nhớ mẹ, nhớ rừng xanh.
Nhưng cái xích lớn lắm.
Chú còn bé, thôi đành.
Năm tháng trôi, chú lớn,
Thành anh voi khổng lồ.
Giúp ông chủ làm việc,
Hàng ngày được ăn no.
Anh voi này khỏe lắm,
Thừa sức đủ ba lần
Phá chiếc xích nhỏ bé
Đang xích anh dưới chân.
Thế mà anh không phá,
Quen nghĩ như một thời,
Rằng dây xích lớn quá,
Đành nô lệ suốt đời.
PS
Câu chuyện này thâm thúy
Tôi đọc được trên Phây.
Đơn giản chỉ chép lại
Thành bài châm ngôn này.
Các bác đọc, suy ngẫm,
Rút bài học cho mình,
Để rồi sống, ứng xử
Hợp lẽ và thông minh.
254
Nhiều khi thấy mệt mỏi.
Mệt vì thơ châm ngôn.
Không phải mệt vì viết,
Mà vì cái tâm hồn.
Là vì đã cầm bút
Viết loại thơ dạy đời,
Thì mình phải sống tốt,
Với đúng nghĩa con người.
Bảo người ta trung thực,
Mình giả dối được sao?
Dạy người làm việc thiện,
Còn mình thì thế nào?
Sẽ là đạo đức giả,
Nói những lời thông minh,
Mà làm thì không được.
Nên cứ phải gồng mình.
Thế đấy, rất vất vả
Từ ngày viết châm ngôn.
Luôn phải cố mẫu mực
Làm gương cho cháu con.
Mà tôi, các bác biết,
Dẫu sao cũng là người.
Giờ thì tạm thời ổn.
Nếu có nhỡ, đừng cười.
255
Có một anh chàng nọ
Ngồi giữa đám đông người,
Nói một câu hóm hỉnh.
Tất cả phá lên cười.
Mấy phút sau, chàng ấy
Lặp lại câu đùa này.
Tiếng cười ít hơn hẳn,
Nhưng còn tiếng vỗ tay.
Lần thứ ba, im lặng,
Không một người nào cười,
Dù câu đùa vẫn hóm,
Đám đông vẫn đông người.
Việc này không đáng lạ.
Cười nữa là vô duyên.
Thế mà chúng ta khóc
Thế mà chúng ta khóc
Khi gặp chuyện buồn phiền.
Chuyện buồn thì chỉ một,
Nhưng ta khóc nhiều ngày,
Dẫu biết là vô ích.
Thật lạ nhỉ, điều này?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét