Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2020

Châm ngôn tập Một đến tập Bốn - 6


678
Suốt đêm thơ với thẩn.
Sáng dậy mệt bã người.
Ra ban công hút thuốc,
Ngỡ ngàng vì mặt trời.

Ngỡ ngàng vì ruộng lúa,
Xanh đến nhói trong lòng.
Mấy cô gái hôm trước
Vẫn bón phân đón đòng.

Thương các cô vất vả
Lo chăm lúa nuôi người.
Thương cả mình vắt óc
Viết thơ dâng cho đời.

Nhưng ai cũng cần gạo,
Còn thơ thì chắc không.
Tự nhiên ngồi đực mặt,
Hơi ngường ngượng trong lòng.

679
Chỉ mong cháu chóng lớn
Để dạy pi-a-nô,
Dạy tiếng Anh cực giỏi,
Dạy thêm cả các trò.

Một trong những trò ấy -
Ông khóa trái cửa phòng,
Giấu bà ngoại và mẹ,
Dạy câu đ. m. ông.

Hai Mụ mà nhẩy cẫng,
Ông cứu cháu, không lo.
Ông sẽ nói: Hay nhỉ,
Đ. m. là Đi Mô.

680
Hóa ra, toàn thế giới
Đều có chung ý này:
Cách giữ bạn tốt nhất,
Có tiền, đừng cho vay.

681
Người thực sự thông thái
Tự biết giá trị mình,
Nên cách sống, đồ đạc
Giản dị là thường tình.

Người chưa thông thái lắm,
Muốn nâng mình lên cao,
Họ chơi toàn đồ xịn,
Bằng bất cứ giá nào.

Cứ để ý thì thấy
Rằng tôi nói không sai.
Người mua xe tiền tỉ
Là mua cho người ngoài.

682
Ở nước nào cũng vậy.
Có nhiều người đang nghèo,
Bỗng nhiên thành giàu có,
Mà chưa biết chi tiêu,

Thì có thể nói chắc,
Rằng với những người này
Tiền bạc và giàu có
Mang họa nhiều hơn may.

683
Ta nên học người Đức,
Ai ăn tự trả tiền.
Chứ ta, vì bệnh sĩ,
Hóa ra lại rất phiền.

Ai cũng tranh nhau trả,
Nhưng móc ví thật lâu.
Ai “nhanh tay” thanh toán,
Về nhà cứ lầu bầu.

Hơn thế, có nhiều bác
Mời người ta đi ăn
Mà tiền thì đếch có,
Phải suýt khóc nhiều lần.

Lại nữa, ai to tiếng
Tuyên bố “tớ khinh tiền!”,
Thì đích thị người ấy
Trong túi không có tiền.

684
Có một điều thật lạ:
Nhiều thanh niên ngày nay
Sợ đọc đến co rúm
Khi thấy cuốn sách dày.

Nên văn hóa của họ
Dừng ở báo An Ninh,
Nghe các Sao Việt hát
Và điện thoại thông minh.

Nhìn mà thấy thương hại.
Thương hại hơn: Hàng ngày
Các thanh niên “lùn” ấy
Tỏ vẻ rất ta đây.

685
Có một sự khác biệt
Giữa đọc tờ An Ninh
Và đọc sách, đọc báo
Loại đáng đọc, tiếng Anh.

Khác biệt về đẳng cấp,
Giữa cái thấp, cái cao,
Như nghe nhạc cổ điển
Và nghe nhạc tầm phào.

687
Tôi, nông dân chính gốc,
Xin được nói thế này:
Ta nông dân, khôn lắm,
Mặc dù cứ giả ngây.

Tức là khôn mà ngốc,
Kiểu tư lợi tiểu nông.
Cái gì cũng muốn có,
Không mất tiền, mất công.

Và ta, cả tôi nữa,
Rất sợ phải tiêu tiền.
Hám lợi từng tí một,
Gì cũng muốn có liền.

Đại khái là như vậy.
Mà tất cả điều này
Là đặc tính cố hữu
Của nông dân xưa nay.

Giờ ta lên thành phố,
Nên dù muốn hay không,
Ta vẫn phải thay đổi
Cái chất ấy tiểu nông.

Khó, việc này khó lắm.
Phải cố, biết làm sao.
Tôi, thú thật, đã cố,
Nên cũng giảm phần nào.

688
Có một cô gái nọ,
Vừa xinh, vừa nết na,
Nên con trai gần đấy
Luôn tấp nập vào ra.

Nhiều chàng cũng khá lắm,
Nhưng cô cứ lắc đầu.
Đêm, vào Phây tình tự
Với một chàng đâu đâu.

Chàng ấy ở xa lắm,
Chưa gặp mặt bao giờ.
Thế mà yêu, họ hẹn,
Rồi thề thốt đợi chờ.

Thằng Phây và Số Phận
Tiếc, đã không chiều người.
Cô lấy chàng trai ảo,
Chịu đau khổ suốt đời.

Câu chuyện buồn, có thật,
Tôi đem kể ra đây
Chỉ để các cô gái
Ngẫm nghĩ bài học này.

689
Yêu, không cần thề thốt.
Nghe mà thấy ghê ghê.
Cá nhân tôi, thú thật
Rất sợ các lời thề.

690
Một sinh viên “sống thử”,
Đến nhà chùa sinh con,
Nhờ sư cụ đùm bọc,
Rồi cũng được vuông tròn.

Khi con gần một tuổi,
Tính toán rất tinh vi,
Cô lừa chùa một vố,
Rồi ôm con ra đi.

Từ đấy cô biệt tích
Cùng hơn mười triệu đồng.
Sư cụ biết mọi chuyện,
Nhưng cứ lờ như không.

691
Khi bàn tay dính bẩn,
Rửa là xong, không sao.
Nhưng ý nghĩ trót bẩn,
Phải rửa bằng cách nào?

Mỗi người theo một cách.
Có nhiều cách khác nhau.
Tốt nhất, nhìn mắt trẻ,
Chăm chú và thật lâu.

692
Một người mà không biết
Rằng mình không biết gì,
Thì đó là thằng ngốc,
Hãy quên anh ta đi.

Một người có đầu óc,
Tự mình không nhận ra,
Thì người ấy đang ngủ.
Hãy đánh thức anh ta.

Một người giỏi và biết
Mình biết rất nhiều điều,
Thì đó là hiền triết,
Hãy cố gắng đi theo.

694
Để thành người hạnh phúc,
Chí ít trong một ngày,
Tôi có một bí quyết,
Mời bạn thử, thế này:

Ra khỏi nhà buổi sáng,
Bạn đứng im, nhắc mình:
Không nói dối, không vội,
Không suy nghĩ linh tinh.

Gặp ai cũng chào hỏi,
Nếu được thì mỉm cười.
Hãy cố tìm cái tốt,
Cái hay của từng người.

Tuyệt đối không chê trách,
Lại càng không dạy khôn.
Nếu tiện thì chọn lúc
Xin hoặc nhận chiếc hôn.

695
Thêm một bí quyết nữa
Để mạnh khỏe, sống lâu
Và béo như tôi béo,
Nghiêm túc, không đùa đâu,

Là cố không nghĩ xấu
Về bất kỳ người nào.
Nói to, cười thoải mái,
Và - gặp ai cũng chào.

696
Muốn bảo đảm biết đúng
Và đầy đủ một điều,
Thì thông tin nhất thiết
Phải hai hoặc nhiều chiều.

697
Nói về điều nhỏ nhặt,
Tôi có bài thơ này,
Ngẫu nhiên đọc, rồi dịch.
Cực đúng và cực hay.

*
Những giọt nước bé nhỏ,
Những hạt bụi đang bay
Đã làm nên biển lớn
Và cả trái đất này.
                             
Cũng thế, giây và phút,
Ta tưởng ngắn, không dài,
Đã làm nên thế kỷ,
Quá khứ và tương lai.

Những sai lầm nhỏ bé,
Ta tưởng chẳng là gì,
Tích lại là tai họa,
Làm ta chệch hướng đi.

Những điều tốt nhỏ nhặt;
Những lời nói yêu thương
Làm trái đất thành đẹp,
Đẹp như chốn thiên đường.

698
Thời bé ta mơ mộng
Đủ cái hay trên đời.
Sau ta thành người lớn,
Ngẫm lại thấy buồn cười.

Cuộc đời luôn vẫn vậy,
Mộng mơ cứ mộng mơ,
Nhưng phải biết, cơm áo
Không đùa với khách thơ.

Có một ông người Bỉ
Viết bài thơ như sau.
Chỉ mấy dòng, nhưng đúng,
Vừa đúng lại vừa đau.

*
Nếu không là con gái,
Tớ đã bỏ nhà đi,
Cô bé nói với bạn.
Mà sang tận châu Phi!

Còn cậu bạn thì đáp:
Nếu không là con trai,
Tớ sẽ thêu tấm lụa        
Bằng tia nắng ban mai.

Rồi hai người khôn lớn.
Sau thành vợ, thành chồng,
Suốt từ sáng đến tối
Chỉ nói chuyện tiền nong.

699
Có nhà thơ đã nói,
Rằng chúng ta con người,
Khiêm tốn và nhỏ bé,
Không cần nhiều ở đời.

Và cái ta cần nhất
Là biết được ở nhà,
Khi ta đi đâu vắng,
Có người đang chờ ta.

700
Không việc gì phải sợ
Người khác chống lại anh.
Chính nhờ gió thổi ngược,
Diều bay lên trời xanh. 

701
Giá của người, đôi lúc,
Được tính bằng giá tiền.
Và hai đại lượng ấy
Như hình bóng, đi liền.

Tiền chỉ một mệnh giá,
Cả mặt trong, mặt ngoài.
Trong khi người một mặt,
Mà lòng thì thường hai.

702
Trò bập bênh của trẻ
Giống quan hệ người đời.
Có lên rồi có xuống
Theo qui luật cuộc chơi.

Trò ấy vừa phức tạp,
Lại cũng vừa giản đơn.
Người ta dìm anh xuống
Để nâng họ cao hơn.

Cũng trong trò chơi ấy,
Khi anh ngã, buồn phiền,
Lại có người tự xuống
Để giúp nâng anh lên.

703
Cơ thể người phụ nữ
Làm họ thành sexy.
Khuôn mặt người phụ nữ
Làm họ thành pretty.

Làm họ thành nồng cháy
Là ánh mắt, nụ hôn.
Nhưng cái làm họ đẹp
Lại chính là tâm hồn.

704
Không nhất thiết phải cố
Lọt vào trái tim người.
Một khi anh xứng đáng,
Họ sẽ tự chào mời.

707
Tình yêu luôn dịu ngọt
Và làm đẹp cuộc đời.
Tình yêu chỉ đau đớn
Khi ta yêu nhầm người.

708
Con gái nhà tử tế
Thành con gái đi hoang
Phần nhiều do nam giới
Cư xử không đàng hoàng.

709
Cái đau nhất ở đời
Là khi ta phải cười
Để khỏi òa lên khóc
Trước đám đông nhiều người.

710
Bi kịch của nam giới -
Do nhầm tưởng đàn bà
Là đồ chơi, chơi chán,
Thì vứt ra khỏi nhà.

Khi ruồng bỏ phụ nữ
Thực chất, người đàn ông
Đã ruồng bỏ chính họ,
Dù ý thức hay không.

711
Nếu muốn thì hãy cố
Thành người tốt ở đời.
Có điều đừng chứng tỏ
Với mình và với người.

712
Ở đời ai cũng có
Con đường riêng của mình.
Nếu thực sự may mắn,
Anh có bạn đồng hành.

Có bạn, anh đỡ mệt,
Khi cần còn giúp nhau.
Nhưng không ai đi hộ
Con đường của anh đâu.

714
Khốn khổ người phụ nữ
Bị bắt phải thủy chung
Với thằng chồng vớ vẩn,
Bất lực và điên khùng.

Nên cuối đời, dễ hiểu,
Họ chua xót trong lòng,
Vì từ chối chuyện ấy
Với nhiều người đàn ông.

715
Còn khốn khổ cả chuyện
Đàn ông muốn lúc nào
Là mở cửa phòng ngủ,
Cầm tay vợ kéo vào.

Còn những khi vợ muốn,
Thì vợ cũng là người,
Đi ngang rồi đi lại,
Thay áo rồi mỉm cười.

Thế mà thằng chồng ấy
Ra bộ không hiểu gì.
Thậm chí nói: Anh bận.
Để lúc khác, thôi đi.

716
Cảm xúc như ngọn sóng,
Tự nó cứ dâng trào.
Ta không thể cản được,
Dẫu cố đến mức nào.

Nhưng điều ta có thể
Là chọn lúc, chọn nơi
Để cùng lướt theo nó
Trong phiêu diêu biển đời.

717
Chẳng sao, nếu ai đó
Bảo bạn không bình thường,
Vì cuộc đời quá ngắn
Để làm người bình thường.

718
Một khi bị xúc phạm,
Thì tốt nhất là anh
Vờ như không nhận thấy,
Rồi mình đi đường mình.

Nghe có vẻ hèn yếu,
Nhưng tôi nghiệm, điều này
Lại là cách tốt nhất
Tránh được chuyện không hay.

722
Người đời, kể cũng lạ,
Thường rất dễ bị lừa.
Nhưng thật khó thuyết phục
Rằng họ đang bị lừa.

723
Lão Tử xưa từng dạy:
Mọi cái phải dần dần.
Chuyến du hành nghìn dặm
Bắt đầu bằng bước chân.

724
Sự tuyệt vọng lớn nhất
Là khi ta thở dài,
Không biết, không muốn biết
Thực sự mình là ai.

725
Tôi khuyên nên cẩn thận
Khi tự nói về mình,
Vì ngoài nhiều người khác,
Anh cũng đang nghe anh.

727
Trẻ con sợ bóng tối,
Là chuyện rất bình thường.
Người lớn sợ ánh sáng
Là rất không bình thường.

728
Có một cõi im lặng
Như vũ trụ bao la
Đang nằm yên đâu đó
Trong mỗi một chúng ta.

Và ta chỉ thực sự
Biết được mình là ai,
Nghe sự im lặng ấy,
Trăn trở suốt đêm dài.

729
Tình yêu, về nguyên tắc,
Phải là cái cho không,
Chứ mất tiền mới có,
Có chỉ thêm đau lòng.

730
Chia tay đau đớn nhất
Là khi cả hai người
Không nói, không giải thích,
Lặng im, không một lời.

731
Cái cách anh đối xử
Với chính bản thân mình
Sẽ trở thành chuẩn mực
Đời đối xử với anh.

Anh không biết tự trọng,
Nói lời không giữ lời,
Sao còn mong nhận được
Sự kính trọng của đời.

732
Không có người hoàn hảo.
Mà rồi cũng không cần.
Sống với người hoàn hảo,
Bạn sẽ thấy khó khăn.

Con người, thật kỳ lạ,
Đáng yêu và dễ thương
Khi chưa thật hoàn hảo.
Nôm na là bình thường.

733
Vòng trang sức quí nhất,
Quí hơn cả kim cương,
Là vòng tay em bé
Ôm cổ mẹ yêu thương.

734
Anh nói anh mơ ước
Một mái ấm gia đình,
Thế mà anh không thích
Ở nhà với vợ mình.

Với người không xứng đáng,
Đừng lãng phí thời gian.
Có thể cơm đã dọn,
Vợ đang chờ bên bàn.

Người chồng lý tưởng nhất
Là người thích ở nhà.
Đứa con ngoan ngoãn nhất
Thường thích gần mẹ cha.

735
Nhiều khi cảm thấy ngượng
Vì viết thơ châm ngôn,
Như mình thông thái lắm,
Như mình đang dạy khôn.

Trong khi tôi, tác giả,
Giống phần lớn mọi người,
Cũng sai lầm, dại dột,
Yếu đuối, và cũng lười.

Có điều, tôi cảnh giác,
Nên viết để răn mình,
Nhân tiện giúp người đọc
Sống đẹp và thông minh.

Xưa tôi trẻ, ngu dại,
Thích bốc đồng, ba hoa.
Giờ khôn nhưng vẫn dại,
Cái dại của người già.

736
Có thể trong cuộc sống
Nhiều người không tin anh,
Nhưng điều quan trọng nhất
Là anh phải tin anh.

Có thể chết là hết,
Nhưng đã sinh làm người,
Thì chết, cố để lại
Cái gì đó cho đời.

737
Cuộc đời không dài lắm,
Nên mỗi ngày cuộc đời
Đều quí và có giá
Trong quá trình làm người.

Những ngày vui, đáng nhớ
Là hạnh phúc lung linh.
Những ngày buồn có thể
Là trải nghiệm của mình.

Còn những ngày tồi tệ,
Suy cho cùng, cũng hay.
Ta rút được bài học
Để sống tốt sau này.

738
Tất nhiên là hạnh phúc,
Có ô tô, có nhà.
Nhưng cũng rất hạnh phúc -
Biết yêu nhạc Mozart.

Sự khác nhau ở chỗ
Có tiền mới có xe,
Còn nhạc thì thoải mái,
Miễn là anh muốn nghe.

Nhân tiện, xin được nói,
Hạnh phúc nhạc Mozart
Lớn, mà lại bền vững
Hơn ô tô và nhà.

Hãy nghiêm túc suy ngẫm
Bài thơ này thông minh.
Hy vọng nó giúp bạn
Tìm thấy hạnh phúc mình.

741
Sự cô đơn, thực chất
Là cái đẹp thảnh thơi,
Là chiều sâu suy nghĩ,
Về mình và về đời.

Ai thích nơi ồn ĩ
Và không thể ngồi yên,
Hay nói cười luôn miệng,
Người ấy không thể thiền.

Soi mình vào chậu nước,
Ta không thấy hình ta
Nếu chậu nước chưa lặng.
Đừng quên lời Thích Ca.

Nói thật nhé, xin lỗi,
Vô duyên và đáng thương
Là những ai mắc bệnh
Thích chạy rong ngoài đường.

Gia đình được sưởi ấm
Bằng hơi thở chúng ta.
Tuyệt đối, không cần thiết,
Không đi ra khỏi nhà.

PS
Ai muốn làm việc lớn,
Học được tôi thì hay:
Ngồi một mạch tám tiếng.
Lặng im suốt cả ngày.

Tôi chỉ làm ba việc,
Mà suốt đời, tin không,
Là đọc, nghĩ và viết.
Và tôi rất hài lòng.

742
Ai cũng yêu con trẻ,
Cũng mong chúng lớn khôn.
Nhưng có sự khác biệt
Về cách nuôi dạy con.

Khác biệt về đẳng cấp
Giữa ông bố suốt ngày
Dạy con: “Chào ông ạ”,
Bắt cúi đầu, khoanh tay.

Và một bên, đơn giản,
Cứ để con tự nhiên
Chơi, mệt, ngồi lòng bố
Nghe kể chuyện thần tiên.

Đó cũng là khác biệt
Giữa bố mê ti-vi
Và bố mê đọc sách.
Khác biệt lớn, tin đi.

743
Tôi đứng ra bảo đảm
Sẽ hạnh phúc dài lâu.
Con gái khi kén chọn,
Phải chọn người như sau.

Một, không ăn thịt chó.
Hai, không ham rượu chè.
Ba, thương yêu loài vật.
Bốn, không nghiện lô đề.

Năm, đọc và mua sách.
Sáu, ít nói, hay cười.
Bảy, thích nhạc cổ điển.
Tám, trăn trở với đời.

Chín, nói gì làm nấy.
Mười, yêu cầu cuối cùng,
Cuối cùng nhưng phải nói,
Lại quan trọng vô cùng,

Là không được thơ thẩn,
Không bắt chước thầy Tân,
Ngồi toét mắt, nát đít
Để tìm ý, tìm vần.

PS
Có được mười điều ấy
Chưa chắc đã thành công
Nếu vợ cứ một mực
Đòi thông minh hơn chồng.

Vợ mà buôn điện thoại
Và bè bạn suốt ngày
Thì nhất định hạnh phúc
Sẽ đổ vỡ sau này.

744
Chưa hẳn đã thất bại,
Ngã nhiều lần trong đời.
Nhưng anh sẽ thất bại,
Nếu đổ lỗi cho người.

749
Chỉ là chuyện cổ tích,
Lều tranh, trái tim vàng.
Yêu là phải tính toán,
Mà tính toán kỹ càng.

Vì ngoài chất lãng mạn
Còn có chất đời trần.
Các khó khăn cuộc sống
Làm tình yêu chết dần.

750
Có hạnh phúc, bất hạnh
Trong tình yêu bình thường.
Nhưng quả bất hạnh nhất
Là tình yêu đơn phương.

752
Sinh ở đời, chúng ta
Mỗi người một nguyên bản.
Vậy cố đừng chết buồn
Như bản sao nhàm chán.

754
Khi ai đó bất chợt
Đến với ta một ngày,
Thì điều ấy có nghĩa
Số phận muốn điều này.

Người ấy sẽ giúp bạn
Hiểu cái xấu con người.
Cũng có thể người ấy
Sẽ trở thành bạn đời.

757
Vấn đề là ở chỗ
Anh muốn sống tươi vui
Mà suốt ngày ủ rũ,
Hết khóc lại sụt sùi.

Thế thì cũng chẳng khác
Anh muốn nấu thức ăn
Mà không chịu nhóm lửa,
Chỉ ngồi mà cằn nhằn.

761
Nếu bạn thấy không thích
Chỗ nọ hay chỗ này,
Thì dọn đi chỗ khác.
Bạn đâu phải cái cây.

762
Người sinh ra cốt để
Thương yêu nhau, xưa nay
Đồ vật làm cốt để
Sử dụng chúng hàng ngày.

Thế giới thành điên loạn
Vì đồ vật được yêu,
Người thì bị sử dung,
Lầm chỗ và lộn chiều.

763
Trong tình yêu, bất hạnh
Lại thường ở chiếc giường.
Trước khi cưới có “thử”
Cũng là chuyện bình thường.

765
Cái gì cũng có giá.
Giá học để thông minh
Luôn rẻ hơn cái giá
Ngu do không học hành.

766
Xin đừng quên, cái ác
Ẩn náu trong mỗi người.
Nhiều khi nó thắng thế,
Chui ra để hại đời.

767
Suy cho cùng, đau khổ
Cũng là cái rất cần.
Cái đau và cái khổ
Giúp ta trưởng thành dần.

Cũng nhờ hai cái đó
Ta mới trở thành người.
Không thì ta đơn giản
Chỉ bề ngoài giống người.

768
Gọi điện thoại luôn miệng,
Suốt ngày đi long nhong
Thường là người yếu đuối,
Nên tìm kiếm đám đông.

772
Người nói chịu trách nhiệm
Về lời nói của mình.
Họ không chịu trách nhiệm
Về cách hiểu của anh.

773
Tôi yêu mến Steve Jobs
Không chỉ vì Iphone,
Mà còn vì ông nói
Một câu hay, hùng hồn:

Viễn cảnh chết tỉ phú
Không hề hấp dẫn tôi,
Nhưng tôi vui khi nghĩ
Mình cống hiến không tồi.

Nếu được quyền phong thánh,
Tôi phong thánh cho ông.
Nghĩ ra vài nút bấm,
Ông thay đổi cộng đồng,

Thay đổi cách ta nghĩ,
Cách làm việc, vui chơi.
Dạ, thưa thánh Steve Jobs,
Con ơn Ngài suốt đời.

774
Trong đêm khuya tĩnh lặng,
Một mình với chính mình
Anh mới ý thức hết
Các lỗi lầm của anh.

776
Không ngẫu nhiên mà có
Tình bạn giữa hai người.
Điều này cần kiên nhẫn,
Thời gian và hiểu đời.

Hơn thế, quan trọng nhất,
Điều quan trọng hàng đầu:
Cả hai người phải muốn
Làm bạn tốt với nhau.

777
Phải thừa nhận một việc,
Từ ngày có thằng Phây,
Tôi viết nhiều hơn hẳn.
Cảm ơn friends điều này.

Về phần mình, các bạn,
Chứng kiến sự ra đời
Của những bài thơ ngắn,
Kiểu vu vơ dạy người.

Rất có thể, ai biết,
Những bài vu vơ này
Sống lâu hơn ta sống,
Ta - tôi, bạn hôm nay.

778
Khi bạn nói sự thật
Mà người ta chồm lên,
Thì hãy tin rằng họ
Vừa giả dối, vừa hèn.

779
Người ta học im lặng
Từ những người nói nhiều,
Bao dung từ người ác,
Chân thật từ người điêu.

Còn học thương, học nhớ,
Thì phải học ở đời.
Học cách nghe và hiểu
Nhịp đập trái tim người.

782
Con người, ai cũng sợ.
Chỉ sợ ít hay nhiều.
Học nhiều sẽ sợ ít.
Học ít sẽ sợ nhiều.

783
Napoleon nói:
Lịch sử, suy cho cùng,
Là một đống giả dối
Mọi người chấp nhận chung.

785
Quan sát, ta sẽ thấy
Khi nói chuyện, nhiều người
Nghe không phải để hiểu,
Mà chỉ để trả lời.

787
Khi xã hội bệnh tật
Sẽ không có người nào
Được hoàn toàn khỏe mạnh.
Một chân lý buồn sao.

790
Ước mơ và sự thật
Là hai nửa cối xay
Mà ta kẹt ở giữa.
Ngẫm, thật sợ điều này.

792
Việt Nam là cường quốc
Về tiến sĩ, biết không?
Nhưng công trình khoa học
Gần như con số không.

Thế mới biết, bằng cấp
Chỉ là cái bề ngoài.
May xưa nay chưa có
Bằng chứng nhận thiên tài.

Một nhà văn Pháp nói,
Có bằng cấp, người ta,
Như đồng hồ bỏ túi,
Ai hỏi mới lôi ra.

Thế mà các vị ấy,
Đi đâu cũng đem khoe
Cái bằng tiến sĩ giấy,
Cả với mụ nhà quê.

Tương tự, có nghìn vị
Hội viên Hội Nhà Văn.
Nhưng nhiều vị chỉ viết
Và in một hai lần.

Đấy là chưa nói chuyện
Viết cho ai, viết gì.
Nhưng họ giỏi chém gió,
Trên báo, đài, ti-vi.

Còn với giới nghệ sĩ
Thì “Ưu tú”, “Nhân dân”.
Thằng Tây nghe mà hãi,
Thậm chí chẳng dám gần.

Cái nước ta thế đấy.
Danh thì nghe rất to,
Mà thực chất trống rỗng,
Chẳng làm gì ra trò.

May tôi, vì học dốt,
Chỉ có bằng cử nhân.
May nữa, chưa được nhận
Bằng “Nhà thơ nhân dân.”

796
Mark Twain có lần nói:
Ngân hàng giống như người
Cho mượn ô lúc nắng,
Đòi lại lúc mưa rơi.

800
Ngẫm kỷ nguyên ta sống,
Không thể không giật mình:
Kỷ nguyên người ngu dốt
Dùng điện thoại thông minh.
                                                 
 801
Ngày bé, khổ, mót lúa
Góp phần giúp gia đình
Nuôi các em còn nhỏ
Và nuôi cả chính mình.

Giờ già, tôi lại mót
Các ý hay ở đời,
Giúp giáo dục con cháu,
Nhân tiện, giúp mọi người.

Nôm na và giản dị
Những vần thơ châm ngôn.
Hy vọng người đọc chúng
Biết cách ứng xử khôn.

802
Theo một tờ báo Mỹ,
Cả cần và không cần,
Trung bình ta nói dối
Mỗi ngày khoảng bốn lần.

Và câu phổ biến nhất
Là I am OK.
Ta nói rất nghiêm túc,
Với khuôn mặt nặng nề.

804
Tiền là loại vũ khí
Hủy diệt và chết người,
Hơn mọi vũ khí khác
Đã, đang có trên đời.

Thế mà vũ khí ấy,
Lại hợp pháp, đương nhiên.
Được yêu và kính trọng.
Không có, sẽ rất phiền.

805
Vào đầu thế kỷ trước
Có một vị giáo sư,
Người Nhật, rất uyên bác,
Nhã nhặn và hiền từ.

Chiều chiều, hết làm việc,
Ông đi bộ về nhà
Cùng một con chó nhỏ,
Quãng đường từ sân ga.

Bỗng đột ngột ông chết.
Và từ đó, hàng ngày
Con chó đáng thương ấy
Vẫn chờ ông ở đây.

Nó chờ, chờ liên tục
Suốt những chín năm ròng,
Cho đến khi nó chết,
Bên đường tàu, chờ ông.

Tôi đơn giản kể lại
Câu chuyện có thật này,
Chỉ muốn bạn chịu khó
Suy ngẫm một vài giây.

Tôi thực sự yêu chó,
Hệt như yêu trẻ con.
Chúng thông minh, chung thủy
Và, đặc biệt, có hồn.

806
Cùng hành tinh Trái Đất
Và Mặt Trời, anh bay
Hơn sáu mươi nghìn dặm,
Chưa đọc hết dòng này.

Thế mà anh, thật lạ,
Ngồi im, chẳng làm gì.
Đừng cưỡng lại qui luật.
Đời vẫn cuốn anh đi.

807
Sự thay đổi đôi lúc
Làm chúng ta hoảng hồn.
Nhưng nhờ có thay đổi,
Ta trưởng thành, lớn khôn.

808
Hoàn toàn không ích kỷ
Khi người ta yêu nhau,
Muốn được là duy nhất,
Mà ngay từ lúc đầu.

Anh phải biết, cô gái
Muốn là bạn gái anh,
Chứ không phải là một
Trong các bạn gái anh.

Một đòi hỏi giản dị
Và chính đáng xưa nay.
Anh còn vờ không hiểu,
Muốn bắt cá hai tay.

809
Cẩn thận khi tiết lộ
Các điểm yếu của mình.
Không ít người có thể
Dùng nó chống lại anh.

810
Cảm giác dễ chịu nhất
Là khi biết được mình
Có ý nghĩa nào đó
Với mọi người xung quanh.

Và đó cũng là cái
Làm ta thấy yêu đời.
Suy cho cùng, hạnh phúc
Là sống vì mọi người.

811
Hình như Khổng Tử nói,
Không hiểu có đúng không,
Rằng người nào thấy ngứa
Rồi đưa tay gãi mông,

Thì chắc chắn người ấy
Sẽ không cắn móng tay.
Nghe có lý, tuy vậy,
Phải xác minh điều này.

812
Người đàn bà có thể
Là bạn tốt của anh,
Một người vợ tận tụy,
Đảm đang và trung thành.

Nhưng có thể ngược lại
Sẽ trở thành kẻ thù,
Cơn ác mộng thực sự,
Khổ hơn cả nhà tù.

Anh muốn gì được ấy.
Hoàn toàn tùy vào anh.
Muốn con quỉ ác mộng,
Hay người vợ trung thành?

816
Lời có thể giả dối,
Nhưng việc làm thì không.
Qua việc làm, ta biết
Thực hay không thực lòng.

Việc làm và lời nói
Có thể khác xa nhau.
Vậy, quan sát cái trước.
Đừng vội tin cái sau.

817
Đừng lo về con số.
Giúp một người một lần.
Hãy bắt đầu từ việc
Giúp người đang ở gần.”

Đó là một câu nói
Của Mẹ Theresa,
Người phụ nữ vĩ đại,
Đàn bà nhất đàn bà.

818
Đàn ông yêu thực sự
Không cởi váy đàn bà
Khi trái cây chưa chín
Và đường tình còn xa.

Không đi đâu mà vội.
Cơ hội vẫn còn nhiều.
Chưa nói chuyện việc ấy
Khiến đàn bà càng yêu.

819
Gia đình ai cũng vậy,
Không hoàn hảo bao giờ.
Giận, cãi nhau, to tiếng
Hay lặng im, hững hờ.

Nhưng sau mưa, trời nắng.
Gia đình vẫn gia đình.
Ở đấy có ràng buộc,
Có hơi ấm, có tình.

Ở đấy mới thực sự
Có người thương yêu ta.
Ta thương yêu người khác.
Ở đấy - là ở nhà.

822
Có cô học trò nọ
Đến thăm tôi gần đây,
Lúc về, quên điện thoại,
Thế là tôi suốt ngày,

Vâng, suốt ngày liên tục
Chuông réo, phải trả lời.
Khoảng dăm phút một lượt.
Vâng, dăm phút, ôi trời.

Máy thông minh, hiện đại,
Chẳng biết tắt thế nào.
Đành nghiến răng chịu trận,
Nước mắt suýt tuôn trào.

Nhưng điều tôi buồn nhất
Là lớp trẻ bây giờ
Phí thời gian thế đấy.
Chắc toàn chuyện vu vơ.

Nhân tiện, xin nhắc lại -
Điện thoại, bạn, thằng Phây
Là kẻ thù lớn nhất
Của lớp trẻ ngày nay.

823
Cảm giác sâu lắng nhất
Thường cảm thấy về đêm
Khi xung quanh yên tĩnh
Và lòng cũng lặng êm.

824
Lại một nghịch lý nữa:
Thường những người hiền lành
Bị người đời đối xử
Một cách không hiền lành.

825
Trong mỗi giọt nước mắt,
Tình - chín chín phần trăm,
Trong khi nước chỉ một.
Cũng có thể tôi nhầm.

Trong nước mắt cá sấu
Hay nước mắt giả vờ,
Tỉ lệ là ngược lại.
Còn nước mắt trong thơ,

Thì tôi xin bảo đảm
Tình chẳng có chút nào.
Trăm phần trăm là nước,
Loại nước lấy từ ao.

826
Giận, cãi nhau đã khổ.
Nhưng còn khổ hơn nhiều
Khi dửng dưng, im lặng
Vì không còn tình yêu.

827
Vì sao ta nhắm mắt
Khi cầu nguyện hay mơ?
Vì những gì đẹp nhất
Luôn lung linh, ảo mờ.

Và ta nhìn thấy chúng
Bằng trái tim yêu thương,
Chứ không phải bằng mắt,
Tỉnh táo và bình thường.

828
Người ta làm việc thiện
Không phải vì họ giàu,
Mà vì họ biết rõ
Cái giá của buồn đau.

830
Không quên người giúp mình.
Không ghét người yêu mình.
Không bao giờ lừa dối
Người đã tin tưởng mình.

Đó là ba nguyên tắc,
Được gọi Nguyên Tắc Vàng
Trong giáo lý Đạo Phật.
Đơn giản và rõ ràng.

832
Đời này, đâu cũng thế:
Nhiều người nhịn cả ăn
Để mua sắm những thứ
Mà họ không thực cần.

Để làm gì? Đơn giản
Để khoe mẽ điều này
Với người không quen biết
Hay vẫn ghét xưa nay.

834
Cứ thêm một ngày mới,
Thức dậy cùng bình minh,
Ta thêm một cơ hội
Để làm mới chính mình.

837
Tất nhiên là rất đúng
Khi nói ánh mặt trời
Mang lại cả hạnh phúc
Và niềm vui cho người.

Nhưng tôi thì lại thấy
Nhảy múa giữa trời mưa,
Trêu đùa nhau, cũng sướng.
Bạn thử điều này chưa.

Đặc biệt, tôi rất thích
Một mình lái ô tô
Đi giữa trời mưa gió,
Thầm mong mưa thật to.

Một sở thích kỳ cục.
Mụ Vợ mắng: “Ấm đầu!”
Tôi đáp: “Chào!” rồ máy,
Không cần biết đi đâu.

 839
Tình yêu nói thành lời,
Bấp bênh như cuộc sống.
Nói thế này thì vui.
Nói thế kia, thất vọng.

Nhưng anh rất yêu em!”
Vui khi nghe câu ấy.
Anh rất yêu em, nhưng…”
Nghe thật buồn, hẳn vậy.

841
Khi một người phụ nữ
Không đòi hỏi quá nhiều,
Thì người phụ nữ ấy
Rất đáng được nhận nhiều.

843
Ta gặp, yêu ai đó,
Chắc không phải ngẫu nhiên.
Tôi thì tôi cứ nghĩ
Có thể do nhân duyên.

Trước có ông thầy tướng
Nói với tôi nhiều lần:
Mụ vợ bác ngày trước
Là tỳ thiếp đời Trần.

Còn bác là vua lớn,
Một ông vua làm thơ…”
Tên là gì?” tôi hỏi.
Để em tính lại giờ.”

Có thể thầy nói đúng.
Cũng có thể là không.
Nhưng tôi nghi: Tỳ thiếp,
Dám mắng vua, tức chồng?

846
Thỉnh thoảng cũng phải có
Một vài ngày xấu trời.
Nếu không, ta chẳng biết
Thế nào là đẹp trời.

847
Hãy nói khi cảm thấy
Những lời nói của anh
Hay hơn sự im lặng.
Im lặng cũng tốt lành.

848
Niềm tin của bố mẹ
Vào con cái, luôn luôn
Là món quà lớn nhất
Họ biết dành cho con.

849
Khi người ta tức giận,
Lớn tiếng nói thành lời,
Thì đó chính là lúc
Họ nói thật trong đời.

850
Âm nhạc là cảm xúc
Được nói bằng âm thanh.
Anh là người, không thể
Không có nhạc trong anh.

852
Đừng bao giờ nhăn mặt.
Thứ nhất là hại da.
Thứ hai là rất xấu
Trong con mắt đàn bà.

Người có mặt nhăn nhó,
Không thể gọi là người.
Đã là người, nhất thiết
Mặt phải có nụ cười.

853
Không có người dũng cảm
Mà chưa từng yếu mềm.
Không ai yêu ánh sáng
Chưa từng sợ bóng đêm.

Nếu chúng ta may mắn
Thành thông thái sau này,
Thì điều ấy có nghĩa
Ta đã từng thơ ngây.

854
Như mọi lĩnh vực khác
Của hoạt động con người.
Yêu vợ mãi cũng mệt
Rồi từ mệt thành lười.

Yêu ở đây có nghĩa
Chỉ thuần túy yêu thương.
Không thể lãng mạn mãi
Cuộc sống thật bình thường.

855
Trao tim cho người khác,
Tức là anh vô tình
Trao cho người vũ khí
Có thể chống lại anh.

956
Suy cho cùng, đừng sợ
Kẻ thù tấn công anh.
Thay vào đó, hãy sợ
Bạn xấu đang ôm anh.

857
Tôi có một kinh nghiệm:
Khi không biết làm gì,
Cứ ngồi im, nhắm mắt.
Ngồi thật im, đến khi

Cuối cùng cũng xuất hiện
Cái việc mình đã quên.
Lúc ấy hãy đứng dậy
Làm nó, và làm liền.

858
Trong giao tiếp xã hội,
Muốn tốt đẹp, đàng hàng,
Cũng có ba nguyên tắc,
Có thể gọi là “vàng”:

Một, không được nói dối.
Hai, không được lừa người.
Ba, một khi đã hứa,
Nhất quyết phải giữ lời.

859
Không có gì vô ích.
Có thể yêu nhầm người.
Nhưng nhờ sự nhầm ấy,
Ta tìm được đúng người.

Vậy, đừng vội thất vọng,
Đừng oán trách làm gì.
Cái phải đến sẽ đến.
Cái phải đi sẽ đi.

861
Để ý, ta sẽ thấy
Rằng có rất nhiều người,
Vay được tiền ai đấy,
Coi như tiền của trời.

Họ không nghĩ chuyện trả,
Cả khi túi đầy tiền.
Người cho vay nhắc đến,
Thậm chí còn ngạc nhiên.

Càng thân lại càng thế.
Cả người nhà, bạn bè.
Mà khi vay, ta biết,
Họ thề thốt rất ghê.

Thế đấy các bác ạ.
Tôi cũng dính nhiều lần.
Vậy, nói thẳng cho gọn,
Hãy nhớ lời thầy Tân:

Phòng bệnh hơn chữa bệnh.
Cứ cho, nếu có tiền.
Tuyệt đối không vay mượn.
Tránh được bao sự phiền.

PS
Nói thế, nhưng thỉnh thoảng
Tôi vẫn phải cho vay
Như mua thuốc chữa bệnh.
Tức, cho không khoản này.

863
Ở đời, ai cũng vậy.
Sai lầm là chuyện thường.
Anh phải biết tha thứ,
Tha thứ để yêu thương.

Nếu anh để bụng mãi
Các sai lầm của người.
Anh sai lầm, cũng thế,
Người để bụng suốt đời.

864
Giống như làm việc thiện,
Việc tha thứ, thực ra
Không chỉ vì người khác,
Mà một phần vì ta.

Làm việc thiện, tha thứ,
Sẽ giúp lòng thảnh thơi
Để dấn bước đi tiếp,
Lạc quan và yêu đời.

865
Bao giờ, tôi không biết,
Nhưng tôi hứa với anh,
Rồi mọi thứ sẽ dễ,
Rồi công việc sẽ thành.

Nhưng anh, anh phải hứa
Không bao giờ buông xuôi
Công việc anh đeo đuổi.
Nhớ nhé, hứa với tôi.

868
Ta nói bằng nước mắt
Khi bỗng nhiên khóc òa,
Khi bằng lời không thể
Nói chuyện gì xẩy ra.

869
Đừng bao giờ so sánh
Tình yêu của chúng ta
Với tình yêu phim ảnh,
Ly kỳ và cao xa.

Vì trong phim, đạo diễn
Hướng dẫn các diễn viên,
Còn tình yêu của bạn
Do số phận dựng nên.

870
Sự thanh thản chí đến
Đâu đó từ bên trong.
Đừng thơ ngây tìm kiếm
Bên ngoài mà mất công.

871
Học kính trọng người khác
Trước hết từ chính anh.
Hãy kính trong mình trước
Rồi đến người xung quanh.

Trong tình yêu cũng vậy.
Sao có thể nặng tình
Khi chính anh nông cạn
Và hời hợt với mình?

874
Đừng để một cô gái
Tự ngã vào tay anh
Khi chưa chọn cô ấy
Làm bạn đời của mình.

875
Người bạn tốt thực sự
Không phải tốt trước anh,
Mà tốt và trung thực
Thường khi không có anh.

876
Nhiều khi ta xin lỗi
Không phải vì ta sai,
Mà vì ta mong muốn
Tình bạn được lâu dài.

879
Người có hai vẻ đẹp,
Bên ngoài và bên trong.
Hai cái đều quan trọng
Với đàn bà, đàn ông.

Yêu bề ngoài - hời hợt.
Yêu bề trong mới sâu.
Khốn nỗi, ngoài có trước.
Còn trong là chuyện sau.

880
Nhiều khi, dẫu không muốn,
Bạn cũng nên chia tay
Với một người nào đó,
Ít nhất để người này

Dù một lần, hiểu được
Bạn quan trọng thế nào.
Để thấm thía, thiếu bạn,
Người ấy sẽ ra sao.

881
Quái thật, ông Bill Gates
Nói một câu lạ đời:
Để làm một việc khó,
Tôi luôn chọn người lười.

Vì thích lười, người ấy
Sẽ chọn cách dễ dàng.”
Tức cái việc khó ấy
Sẽ trở thành dễ dàng?

Có thể, vì nhiều chuyện
Ta tưởng khó vô cùng.
Thực ra rất đơn giản,
Do ta mà rối tung.

882
Kẻ thù không truyền kiếp,
Bạn cũng chẳng muôn đời.
Cả ở cấp nhà nước,
Cả ở cấp con người.

Cả thù và cả bạn
Cũng có thể đổi thay.
Cả chính chúng ta nữa.
Phải ghi nhớ điều này.

883
Khi người ta tranh luận,
Cứ lặng im ngồi bên
Nói dở thành lố bịch.
Nói hay chẳng ai khen.

884
Đời có một nghịch lý:
Nhiều người không thân quen
Lại giúp ta hào phóng,
Cả khi không biết tên.

Trong khi nhiều hàng xóm,
Ta giúp đỡ hàng ngày,
Lại ghét ta vô cớ.
Thật khó hiểu điều này.

885
Cái gì mà nhiều quá,
Dẫu tốt cũng thành nhàm.
Cả nghìn lời nói đẹp
Không bằng một việc làm.

Thơ châm ngôn cũng vậy.
Đọc nhiều dễ quên ngay.
Tốt hơn, nên đọc ít,
Nhưng chiêm nghiệm hàng ngày.

Còn tôi, trời bắt tội,
Nên phải viết, mà rồi
Cái tính tôi nó thế -
Không viết, không là tôi.

886
Tôi cam đoan phía trước
Nhiều điều tốt đang chờ.
Vậy ráng mà đi tiếp.
Đừng bỏ cuộc bao giờ.

887
Khi anh buồn, đau khổ,
Xin hãy nhớ một điều:
Đời này còn lắm kẻ
Đau khổ hơn anh nhiều.

Anh thấy được an ủi,
Và hiểu ra: Ở đời
Phải có lúc đau khổ.
Nếu không, chẳng là người.

888
Người thực sự dũng cảm
Lại thường là những người
Không chỉ lên tiếng nói
Vì lẽ tốt trên đời.

Quan trọng hơn, họ biết
Tự kiềm chế, lắng nghe
Người khác chỉ trích họ,
Cả những lời nặng nề.

889
Đừng phán xét người khác
Khi ta chưa biết nhiều
Về chuyện riêng của họ.
Hãy nói lời thương yêu.

Hoặc tốt nhất, im lặng,
Đặt bàn tay của mình
Lên bờ vai của họ.
Bàn tay ấm, có tình.

890
Con chó được yêu quí
Không vì tiếng sủa hay.
Đánh giá người phải nhớ
Qua công việc hàng ngày.

891
Khi nói xấu người khác,
Thì hãy nhớ rằng mình
Vừa mắc tội nói xấu,
Vừa bị người nghe khinh.

Nếu người nghe, ngược lại,
Thích nghe những lời này,
Thì người ấy chắc chắn
Cũng nói xấu hàng ngày.

892
Khi buồn và thất vọng,
Hãy nói đúng mười lần:
Mọi cái sẽ tốt đẹp!”
Rồi anh thấy vui dần.

Thử nhiều lần điều ấy,
Thường chưa đến số mười,
Tôi đã đứng bật dậy,
Thậm chí còn mỉm cười.

893
Xưa, có một chàng nọ,
Hiền, chất phác, chàng này
Phải vào rừng đốn củi
Để kiếm ăn qua ngày.

Một hôm, đi ngang suối,
Chàng để rơi chiếc rìu,
Mò mãi vẫn không thấy,
Chàng ngồi khóc, buồn thiu.

Bụt hiện lên, hỏi chuyện,
Chàng kể hết sự tình.
Ngài hứa sẽ tìm giúp,
Đừng lo, đừng bực mình.

Rồi bụt lặn xuống suối,
Một lát sau ngoi lên
Với chiếc rìu bằng bạc.
Không, của con màu đen.”

Ngài lặn xuống lần nữa,
Lần này lặn khá lâu,
Mang chiếc rìu vàng chói.
Chàng trai lại lắc đầu.

Chàng kêu lên sung sướng
Khi bụt, lần thứ ba,
Đưa chàng chiếc rìu sắt.
Bụt nói: “Con thật thà,

Nên xứng đáng được thưởng
Một lúc ba chiếc rìu.
Chàng trai nghe, sung sướng,
Từ đó hết buồn thiu.

Hai chiếc vàng và bạc
Bán, được rất nhiều tiền,
Chàng xây nhà, lấy vợ,
Một nàng đẹp như tiên.

Một hôm, chàng đưa vợ
Tới con suối ngày nào,
Vừa để tạ ơn bụt,
Vừa du ngoạn xem sao.

Chàng chợt để rơi vợ
Như xưa rơi chiếc rìu.
Rồi xuống suối mò mãi,
Không thấy, khóc, buồn thiu.

Bụt hiện lên, hỏi chuyện,
Chàng kể hết sự tình.
Ngài hứa sẽ tìm giúp,
Đừng lo, đừng bực mình.

Bụt liền lặn xuống suối,
Một lát sau mang lên
Một Á Hậu xinh đẹp,
Da trắng, người Thái Nguyên.

Chàng reo to và nói:
Đây là vợ của con.”
Bụt nghe, hơi khó chịu,
Rồi bảo chàng ôn tồn:

Chỉ mấy năm sung sướng
Mà con đã đổi thay.
Vợ của con người khác,
Chứ không phải người này.”

Bẩm bụt, vâng đúng thế.
Con sợ như trước đây,
Bụt tặng hai vợ nữa
Thì con chết, rất gay.

Thứ nhất, vì nhà nước
Bắt một vợ một chồng.
Thứ hai, sức con yếu,
Ba vợ, kham được không?”

Bụt nghe xong, đắc chí,
Vuốt râu cười khà khà,
Thấy chàng, dẫu giàu có,
Vẫn là người thật thà.

Rồi ngài vụt biến mất.
Cô Á Hậu Thái Nguyên
Chợt biến thành vợ cũ,
Xinh đẹp và dịu hiền.

PS
Đây là chuyện có thật,
Thật đến chín phần mười.
Xin bạn đọc tự rút
Các bài học dạy đời.

894
Trên đời có nhiều cái
Không cần hiểu làm gì.
Nó tồn tại, còn việc
Chấp nhận không thì tùy.

896
Đức Phật nói: Tức giận
Như than nóng trong tay.
Vậy đừng nên nắm mãi.
Thật thâm thúy điều này.

898
Đừng khóc khi ai đó
Làm bạn thấy buồn đau.
Hãy mỉm cười và nói:
Tôi không giận anh đâu.

Cảm ơn vì bài học.
Bằng việc làm của mình,
Anh cho tôi cơ hội
Tìm người tốt hơn anh.”

899
Trở thành giàu tưởng khó,
Mà không khó lắm đâu.
Khi anh cảm thấy đủ,
Tức là anh đã giàu.

901
Tình bạn thực sự lớn
Gồm hàng triệu thành phần -
Nụ cười, giọt nước mắt,
Lời khen chê, vân vân.

Một vài phần nào đó
Có sai sót, chẳng sao,
Miễn hai người ý thức
Cùng chung tay vun vào.

902
Đừng quan tâm thái quá
Việc mọi người nghĩ gì.
Vì người đời đa số
Rất lười nghĩ, tin đi.

1004
Người thực sự hạnh phúc
Là người không kêu ca
Những bất hạnh mình gặp,
Mà ngẩng mặt nhìn ra

Để thấy đời vẫn đẹp,
Rồi cảm ơn Chúa Trời
Không bắt mình chịu đựng
Bất hạnh của nhiều người.

1005
Để thành công, quan trọng
Là phải biết ngồi lỳ.
Ai luôn luôn nhấp nhỏm,
Đố làm được việc gì.

Tôi viết nhiều, bởi lẽ
Biết ngồi bốn, năm giờ
Không nhấc đít khỏi ghế,
Chỉ để tìm vần thơ.

1006
Đừng tốn công thuyết phục,
Thêm khó chịu, nặng nề,
Vì người nghe chỉ muốn
Nghe những điều muốn nghe.

1007
Chinh phục nhiều phụ nữ
Không phải là chiến công,
Ngược lại, là thất bại,
Nếu anh là đàn ông.

Người đàn ông đích thực
Chỉ chinh phục một người,
Tốt, thủy chung, nồng thắm,
Để cùng sống trọn đời.

1008
Chỉ vì quá mệt mỏi
Và thất vọng với người,
Nhiều phụ nữ quyết định
Sống độc thân suốt đời.

Quyết định thì quyết định,
Nhưng rất sâu trong lòng
Họ vẫn mơ gặp được
Ai đó đáng làm chồng.

1009
Thêm một bí quyết nữa:
Để làm việc thành công,
Là ai mời ăn nhậu,
Phải dứt khoát nói không.

Cũng cương quyết như thế
Trong việc định thời gian.
Chưa đến giờ, tuyệt đối
Không chịu rời khỏi bàn.

Ai nói gì cũng kệ,
Dù khen hay dù chê.
Không quan trọng trời nắng
Hay trời mưa dầm dề.

Dứt khoát không chờ hứng,
Phải làm việc như tôi,
Tức là như chiếc máy
Chỉ biết ngồi, ngồi, ngồi.

Không viết thì ngồi đọc.
Không được nằm, tất nhiên,
Vì nằm dễ ngủ thiếp.
Đọc, đọc mãi, triền miên.

Vì trong nghề thơ phú
Là cứ phải đọc mười
Mới được phép viết một.
Đọc mọi thứ trên đời.

Đại khái là như vậy.
Tôi bảo đảm những ai,
Làm đúng như tôi nói,
Sớm muộn sẽ thành tài.

PS
Ấy là với điều kiện
Không thuộc dạng thiểu năng,
Biết quan sát, biết nghĩ
Và thần kinh cân bằng.

1010
Để mình có được cái
Chưa từng có trong đời,
Anh buộc phải làm cái
Chưa từng làm trong đời.

1011
Đừng ngoái đầu nhìn lại
Khi anh đang tiến lên.
Ngoái nhìn khi tới đích
Lại là việc rất nên.

1012
Để nhìn thấy ánh sáng,
Hạt giống chịu vùi sâu
Trong đất bẩn đen tối,
Rồi ngoi lên, ngẩng đầu.

1013
Nhiều khi ta ái ngại,
Buồn buồn và thương tình
Thấy người già tóc bạc
Phải ngồi ăn một mình.

1014
Vì là người, tất cả
Chúng ta đều giống nhau.
Tim ai cũng nhức nhối
Âm thầm một nỗi đau.

Khác biệt chỉ ở chỗ
Người giấu sau nụ cười,
Người giấu trong tiếng khóc
Nỗi đau của từng người.

1015
Bạn tốt, không nhất thiết
Phải ý hợp tâm đầu,
Quan trọng là chấp nhận
Sự khác biệt của nhau.

1016
Ba điều này nên nhớ:
Một, nếu anh không tìm,
Sẽ không bao giờ thấy.
Vậy, muốn gì cứ tìm.

Hai, nếu anh không hỏi,
Sẽ không có trả lời.
Vậy, hãy đặt câu hỏi
Để có câu trả lời.

Ba, nếu đứng một chỗ,
Anh sẽ chẳng đi đâu.
Vậy, đừng lười thám hiểm,
Để đừng chẳng đi đâu.

1017
Hạnh phúc là nụ cười.
Không nhất thiết mình cười,
Mà nhìn thấy người cười.
Vậy hãy làm họ cười.

1018
Không cần người hoàn hảo,
Mà chỉ cần một người
Làm bạn thấy mình tốt
Và duy nhất trên đời.

1019
Tốt hơn nên im lặng
Khi người phụ nữ buồn.
Hãy ngồi bên lặng lẽ,
Khẽ chạm một cái hôn.

Không cần nói gì cả.
Cứ ngồi yên, hiền lành.
Ngồi, chờ người phụ nữ
Ngả đầu vào vai anh.

1020
Thử thách với phụ nữ
Là khi người đàn ông
Nghèo, không có gì cả,
Chỉ có một tấm lòng.

Với đàn ông, thử thách
Là khi anh ta giàu.
Giàu đến mức có thể
Làm người phụ nữ đau.

1021
Phụ nữ, về bản chất,
Chung thủy và hiền lành.
Nếu có hư, chỉ tại
Mấy cái thằng Sở Khanh.

1022
Các bạn đọc, chiêm nghiệm,
Thấy thơ đúng và hay,
Mong nó là điểm tựa
Cho các bạn hàng ngày.

Nếu quả được như thế,
Tôi, tác giả, là người,
Nói thật, rất nghiêm túc,
Hạnh phúc nhất trên đời.

Ai đó làm tỉ phú,
Ai đó làm quan to,
Mong cho họ thành đạt.
Tôi chỉ muốn làm thơ.

1024
Đừng quên Đức Phật dạy,
Ngài là người như anh.
Ngài chỉ đã thành Phật,
Còn anh thì chưa thành.

Tức ý Ngài muốn nói,
Trong tất cả chúng ta
Ai cũng có cái thiện,
Vậy phải cố khơi ra.

1025
Ai cũng là hoàng tử
Và công chúa, có điều
Họ thiếu óc tưởng tượng
Và lãng mạn khi yêu.

1026
Đời có một nghịch lý,
Là người chúng ta cần
Thường đến không đúng lúc,
Hay nhỡ hẹn nhiều lần.

Ngược lại, người thực sự
Ta không muốn chút nào
Lại đến rất đúng lúc,
Khi ta yếu, buồn sao.

1027
Phụ nữ, khi là vợ,
Tưởng đòi nhiều, hóa ra
Lại đòi hỏi rất ít:
Chỉ cần chồng ở nhà,

Để thỉnh thoảng tế nhị
Nói vài câu nịnh đầm,
Để vợ vờ trách khéo,
Nhưng trong lòng vui thầm.

Cái giống này rất lạ.
Khi hiền thì cực hiền,
Nhưng nếu bị xúc phạm,
Sẽ chồm lên như điên.

Tôi, kinh nghiệm, tuyệt đối
Không cãi vợ bao giờ.
Cứ đóng vai anh ngốc.
Được hầu và được thờ.

Tóm lại: Một - không cãi.
Hai - luôn cố ở nhà.
Ba - mọi việc lớn nhỏ
Tôi giao hết cho bà!

Bốn - nịnh đầm thật khéo.
Năm - ăn nói nhẹ nhàng.
Đấy, chìa khóa hạnh phúc,
Là năm Nguyên Tắc Vàng.

PS
Đàn ông còn một việc,
Thuộc vào loại đương nhiên,
Là không được ăn “phở”,
Và kiếm thật nhiều tiền.

1028
Cẩn thận khi người khác
Nói những lời “chân thành”.
Không phải ai cũng tốt
Khi mỉm cười với anh.

Càng đặc biệt cẩn thận,
Khi ai đó thường ngày
Rất bình thường, bất chợt
Trở thành “tốt” thế này.

1029
Tôi có một nguyên tắc:
Tuyệt đối không bao giờ
Than buồn với người khác,
Cùng lắm, chỉ với thơ.

Vì sao? Vì người khác
Buồn đau đã quá nhiều.
Cái họ cần ở bạn
Là tiếng cười, tình yêu.

Ai chẳng có đau khổ,
Một khi đã làm người.
Tôi luôn cố che dấu
Cái buồn sau nụ cười.

1031
Những sai lầm ngu ngốc
Mà ta phạm trước đây,
Giúp ta thành chín chắn,
Trưởng thành như ngày nay.

Phạm những ngu ngốc ấy
Cũng là chuyện đương nhiên.
Ai có thể túm tóc
Để tự nâng mình lên?

1032
Với các vợ chồng trẻ,
Nhiều cãi vã đời thường,
Rốt cục, rất êm thấm,
Được giải quyết trên giường.

1034
Tài sản quí giá nhất
Không phải là cái đầu
Đầy ắp các kiến thức,
Cái gì cũng thuộc làu.

Mà là trái tim nóng,
Nơi ấp ủ rất nhiều
Sự quan tâm, đồng cảm,
Tình thương và tình yêu.

1035
Những người mạnh mẽ nhất
Lại thường chính là người
Có trái tim nhạy cảm,
Dễ đau vì sự đời.

Những người hiền lành nhất
Thường bị oan trái nhiều.
Người yêu người khác nhất
Lại rất cần được yêu.

Tóm lại là người tốt
Hay chuốc vạ vào mình.
Thật lạ, để sống đẹp
Cũng phải chịu hy sinh.

1037
Trước khi bị giết thịt,
Bất cứ chó nhà nào
Cũng chơi đùa với trẻ
Như người bạn, vui sao.

Cứ nghĩ đến điều ấy,
Mà tôi sợ hết hồn.
Đừng giết trẻ, giết chó!
Đừng giết bạn trẻ con!

1038
Ai cũng kêu thành phố,
Nơi họ sống hàng ngày
Là kẹt xe, ô nhiễm,
Là thế nọ, thế này.

Vậy mà trên thực tế
Rất ít người bỏ đi.
Nghĩa là thành phố ấy
Vẫn có một cái gì.

Ai cũng kêu đời khổ,
Phải quần quật suốt ngày,
Phải thiếu thốn, bệnh tật,
Phải thế nọ, thế này.

Vậy mà, như ta thấy,
Người tự tử không nhiều.
Nghĩa là cuộc sống ấy
Vẫn có cái đáng yêu.

1041
Cái chết, suy cho cùng,
Không phải là bi kịch.
Cái đáng sợ hơn nhiều
Là sống không mục đích.

1042
Vâng, nói gì thì nói,
Nhưng xưa nay ở đời
Tiền vẫn là tôn giáo
Lớn nhất của con người.

Như tình yêu lớn nhất
Được chứng minh nhiều lần
Và rất khó phủ nhận,
Là tình yêu thức ăn.

1043
Không thể sống hạnh phúc
Khi trong túi không tiền.
Đó là một sự thật,
Khó chịu nhưng hiển nhiên.

Ai tuyên bố ngược lại,
Muốn thì cứ tin đi,
Nhưng thường thì người ấy
Trong túi chẳng có gì.

1044
Thêm một sự thật nữa,
Cũng thuộc loại hiển nhiên.
Cái ta quan tâm nhất
Là tình dục và tiền.

1045
Khi có tuổi, tình bạn
Giữa đàn bà, đàn ông
Thường dẫn đến tình dục,
Dẫu có muốn hay không.

1046
Sự thật vốn trần trụi.
Khi có tuổi, yêu nhau,
Cái trần trụi nhà nghỉ
Thường bộc lộ rất mau.

Về khoản này, bọn trẻ
Nghiêm túc hơn rất nhiều.
Không phải xấu, mà tuổi.
Mỗi tuổi một cách yêu.

1047
Người vĩ đại thảo luận
Các ý tưởng thông minh.
Hay nói về đồ vật
Là loại người trung bình.

Còn đề tài thường nhật,
Có thể nói muôn đời
Của loại người bé nhỏ
Là đàm tiếu về người.

1049
Khi chỉ tay giận dữ
Mắng người trước đám đông,
Trước hết phải xem kỹ
Tay mình có sạch không.

1050
Dalai Latma nói
Rằng người ta thường tình
Mỗi người theo một cách
Tìm hạnh phúc cho mình.

Và rằng trong cuộc sống,
Đó là chuyện bình thường.
Người không đi với bạn,
Không có nghĩa lạc đường.

1051
Thật ra, sự thanh thản
Không phải ở những nơi
Không tiếng ồn, phiền muộn,
Không lo lắng sự đời.

Sự thanh thản thực sự
Là khi giữa đời trần
Ta giữ được bình tĩnh
Để vượt qua khó khăn.

1052
Không ai sướng suốt đời.
Chẳng ai khổ suốt đời.
Nhưng ngu thì có đấy.
Nhiều người ngu suốt đời.

1053
Mahatma Gandhi
Nói rất hay, nhớ lấy:
Anh suy nghĩ thế nào,
Sẽ thành người thế ấy.

1055
Thế giới đầy nghịch lý.
Người nghèo càng thêm nghèo,
Người giàu cứ giàu mãi,
Bất công nhiều, càng nhiều.

Cứ kiểu này, chắc chắn,
Mà cũng chẳng lâu đâu.
Người nghèo, túng quẫn quá,
Sẽ ăn thịt người giàu.

1056
Nếu tiền có tiếng nói,
Thì tiếng nói đói nghèo
Chính là sự im lặng,
Im lặng đến mốc meo.

1057
Hai năm nay, thú thật,
Tôi không xem ti-vi,
Cũng không hề đọc báo,
Mà thấy chẳng hề gì.

Ngược lại, lòng thảnh thản.
Tự nhiên, nhẹ cả đầu.
Không tin, xin cứ thử.
Cũng chẳng mất gì đâu.

1058
Lão Tử nói: “Cẩn thận,
Ý nghĩ sẽ thành lời.
Lời sẽ thành hành động.
Hành động thành tính người.”

Tính người sẽ chi phối
Thành bại cuộc đời anh.
Vậy, xin hãy cẩn thận
Với ý nghĩ của mình.

1059
Khi ai đó giải thích
Điều gì không rõ ràng,
Thì do bởi người đó
Hiểu nó không rõ ràng.

Nhận xét này chí lý
Của Anbe Anhxtanh.
Vậy nhớ mà đánh giá
Người nói chuyện với anh.

1060
Ta sống ở thế giới
Mà bao giờ, ở đâu
Người ta cũng cố bắt
Mọi người phải giống nhau.

Vì vậy khó, rất khó
Giữ được bản sắc mình
Trong thế giới ta sống
Được gọi là văn minh.

1061
Hầu hết mọi bi kịch
Đều do hai sai lầm:
Làm mà không chịu nghĩ,
Hoặc nghĩ mà không làm.

1062
Người khổng lồ tử tế
Không thể sống yên lành
Với những người bé nhỏ
Và hèn mọn xung quanh.

1063
Einstein từng nói:
Nếu bạn muốn con mình
Sau lớn lên lành mạnh,
Dũng cảm và thông minh,

Thì phải đọc cho chúng
Nghe các chuyện thần tiên.”
Tôi nghĩ ông nói đúng.
Đấy là việc rất nên.

1064
Người ta thành mạnh mẽ
Nhờ biết điểm yếu mình.
Nhờ học hỏi thất bại,
Người ta thành thông minh.

Sự buồn chán, đau khổ
Dạy người ta biết cười.
Nhờ từng bị thù ghét,
Người ta biết thương người.

1065
Trung Thu, Tết của trẻ,
Người lớn mua tặng nhau
Hộp bánh những mấy triệu
Của Tây và của Tàu.

Hộp bánh mấy triệu ấy,
Thường kèm theo phong bì,
Nhiều lần được đem tặng,
Cùng những tiếng thầm thì.

Ngoài sân, trăng rất sáng,
Trẻ chơi trò tết hoa,
Không thèm biết người lớn
Chơi trò gì trong nhà.

1066
Nếu anh nghĩ tiền bạc
Quan trọng nhất trên đời,
Thì rốt cuộc, suốt đời
Anh chạy theo tiền bạc.

1067
Cẩn thận, các quảng cáo
Trên báo và ti-vi
Lừa ta mua những thứ
Thực ra chẳng làm gì.

Chúng còn là cái bẫy
Đưa ta vào nợ nần,
Chi tiêu vượt quá sức
Cho những cái không cần.

1068
Phụ nữ cần lý do
Trước khi có tình dục.
Đàn ông thì sẵn sàng
Mọi nơi và mọi lúc.

1070
Một công trình khoa học
Đã cho thấy thế này:
Ngắm ngực trần phụ nữ.
Đều đặn và hàng ngày,

Sẽ gia tăng đáng kể
Tuổi thọ của đàn ông.
Cũng muốn thử cho biết
Điều ấy đúng hay không.

Lại một công trình khác
Tôi mới đọc hôm qua,
Rằng đàn bà rất ngại
Cởi áo trước đàn bà.

Trong khi đó, ngược lại,
Cởi áo trước đàn ông,
Họ cảm thấy thoải mái.
Các bác biết sao không?

Vì đàn bà xoi mói,
Tìm khiếm khuyết của nhau.
Còn đàn ông, khỏi nói,
Chiêm ngưỡng họ thế nào.

1071
Đức Phật nói: Bí quyết
Để khỏe mạnh hàng ngày,
Cả tâm hồn, thể xác,
Gồm bốn điểm thế này.

Một, quên chuyện quá khứ.
Hai, đừng lo tương lai.
Ba, sống bằng hiện tại.
Bốn, không được thở dài.

1072
Cũng Phật Thích Ca nói:
Chinh phục được chính mình
Còn khó hơn gấp bội
Chinh phục người xung quanh.

1073
Chỉ tình yêu có thể
Xóa hận thù lòng người,
Và đó là chân lý,
Quy luật của muôn đời.

Đức Phật nói như thế,
Rằng thù hận xưa nay
Chỉ làm tăng thù hận.
Phải ghi nhớ điều này.

1074
Không có gì vô cớ
Tự nhiên đến rồi đi.
Mọi cái có nhân, quả.
Và cũng chẳng có gì

Riêng một mình tồn tại.
Trong vũ trụ bao la
Tất cả có quan hệ -
Cũng là lời Thích Ca.

1075
Cuộc đời là bể khổ.”
Phật dạy thế nhiều lần.
Khổ vì ta ngu muội,
Lo thỏa mãn xác thân.

Chỉ khi ta thực sự
Chăm lo trái tim mình,
Ta mới dám hy vọng
Thoát khỏi vòng vô minh.

1076
Một số người thành đạt
Nhờ gặp may, gặp thời,
Nhưng đa số thành đạt
Nhờ quyết tâm hơn người.

1079
Để khỏi bị chê trách,
Duy nhất chỉ cách này:
Không làm, cũng không nói,
Ngồi im như thằng ngây.

1080
Để giấc mơ đẹp đẽ
Thành sự thật đời thường
Thì việc làm trước hết
Là bật dậy khỏi giường.

1081
Có nhiều bác thật lạ,
Cứ mong muốn thành công
Mà lại sợ thất bại.
Thế có buồn cười không?

Thất bại là tảng đá
Để ta bước lên cao.
Không có tảng đá ấy,
Anh định bay lên sao?

1082
Thực ra, trong cuộc sống
Người ta luôn đấu tranh
Vì miếng cơm, manh áo
Hơn quyền lợi của mình.

1083
Không có gì để nói,
Tốt hơn, đừng nói gì.
Cũng thế, chưa định hướng,
Đừng vội vã bước đi.

1084
Đức Khổng Tử đã dạy:
Người thực sự thông minh
Là người ý thức rõ
Các điểm yếu của mình.

1085
Ta, các bậc bố mẹ,
Là những người lạ kỳ.
Vất vả dạy con nói,
Dạy tập đứng, tập đi.

Sau đó thì ngược lại,
Ta bắt con chúng ta
Ngồi im, không được nói,
Không được ra khỏi nhà.

1086
Einstein, khi giải thích
Thuyết Tương Đối của mình,
Đã nêu một thí dụ
Hóm hỉnh và thông minh.

Hãy hình dung, các bạn
Đặt tay lên bếp lò
Chỉ một phút ngắn ngủi,
Mà những tưởng hàng giờ.

Ngược lại, ngồi tâm sự
Với người yêu nửa ngày,
Nhưng các bạn cứ nghĩ
Như mới chỉ vài giây.

1090
Người đầu óc khoáng đạt
Không cáu vặt hàng ngày.
Người hẹp hòi, xét nét
Chuyên gia về chuyện này.

1091
Mỗi lần anh tức giận,
Trước khi nói thành lời,
Phải bắt mình nhẩm đếm
Từ một cho đến mười.

Sau đó vẫn tức giận,
Hãy đếm đến một trăm.
Jefferson khuyên thế,
Nếu tôi nhớ không nhầm.

1093
Tôi để ý và thấy
Rằng có rất nhiều người
Chưa bao giờ cầm đọc
Một cuốn sách trong đời.

Thế mà họ, thật lạ,
Vẫn sống rất ngon lành.
Ngon hơn tôi và bạn,
Dẫu ít được học hành.

Thôi, cũng mừng cho họ.
Nhưng dẫu sao thì tôi
Vẫn tiếp tục đọc sách,
Khổ mãi thành quen rồi.

1095
Nói thật với các bác:
Tính tôi hơi khùng khùng.
Từ bé đã quyết định,
Hoặc là thành anh hùng,

Hoặc là không gì cả.
Không chấp nhận nửa vời.
Nhờ cái khùng khùng ấy,
Tôi thành đạt trong đời.

1096
Mắng, phê phán người khác
Là việc dễ ở đời.
Một khi không giúp được
Thì đừng nên nặng lời.

1098
Xưa, có nhà bác học
Dặn đầy tớ hàng ngày
Đánh thức ông buổi sáng
Bằng mấy câu thế này:

Thưa Ngài, mời Ngài dậy.
Bây giờ là sáu giờ.
Công việc đang làm giở.
Cả nhân loại đang chờ.”

Tôi thì dặn Mụ Vợ
Nói: “Ông Béo dậy không?
Các friends trên mạng
Đang chờ đọc thơ ông.”

1099
Thà chịu nhục, im lặng,
Mặc người ta cười chê,
Hơn dốt mà lên tiếng,
Tự biến thành thằng hề.

1100
Thế là tôi đã viết
Một nghìn bài châm ngôn.
Ai thích thì mời đọc.
Không hề dám dạy khôn.

Nhiều bài, xin nhắc lại,
Không phải ý của tôi.
Tôi cóp nhặt, thêm bớt
Rồi phổ thơ, thế thôi.

Bản thân tôi, nói thật,
Dẫu viết sách dạy đời,
Còn lâu mới hoàn hảo.
Vì tôi cũng là người.

Trước ngô nghê, lầm lạc,
Giờ cũng thế thôi mà,
Có điều theo kiểu khác,
Kiểu của những người già.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét