CÒN GÌ NỮA
KHÔNG?
Một lần, khi
thuyết pháp ở làng nọ, bỗng có người chạy lại nhổ vào mặt Đức Phật rồi buông
lời thóa mạ.
Các đệ tử
định can ngăn nhưng Ngài giơ tay ra hiệu đừng, rồi ôn tồn hỏi người kia:
“Còn gì nữa
không?”
Câu nói ấy
sau này được nhiều người nhắc lại khi chuyện liên quan đến sự nhẫn nhục. Phật
hỏi “Còn gì nữa không?” vì Ngài nghĩ có thể người ấy còn điều ấm ức chưa nói
hết. Thì để cho anh ta nói hết.
Sừng sờ
trước thái độ nhẫn nhục ấy của Phật, người kia không nói gì thêm, hôm sau đến
cúi rạp trước Ngài xin tha tội. Phật nói:
“Trong một
ngày có nhiều nước chảy qua sông Hằng. Ta không còn là ta của ngày hôm qua. Cả ông cũng vậy. Hôm
qua ông phỉ nhổ, hôm nay ông xin tha lỗi. Cả người nhổ và người bị nhổ đã đổi
khác. Mọi vật cũng đổi khác, chỉ trong một ngày ngắn ngủi. Vậy hãy đứng dậy,
mong ông từ nay chỉ bình tĩnh dùng lời bày tỏ lòng mình.”
Rồi Ngài lại
hỏi:
“Còn gì nữa
không?”
*
Đúng mười
một giờ, giờ lên giường, chuông điện thoại di động kêu. Ông cầm máy.
“Tôi cảnh
cáo ông: Già rồi nên nghỉ ngơi vui vầy với con cháu. Ngứa nghề thì viết thơ trẻ
con như xưa nay vẫn viết. Và thôi đi cái cái trò bài tung bài lên mạng chửi
đảng, chửi chế độ!”
“Dạ, xin hỏi
ông là ai ạ?”
“Không cần
biết.” Im lặng.
“Tôi không
chửi đảng, chửi chế độ. Tôi chỉ nói lên suy nghĩ của mình. Một cách trung thực
và có trách nhiệm. Tôi ký tên thật tất cả các bài mình viết, còn ghi cả địa chỉ
nhà riêng và điện thoại.” Ông đáp, có ý trách người gọi điện không chịu nói
tên.
“Những bài
báo phản động! Ăn phải bã nước ngoài rồi làm phản động, hại dân, hại nước!”
Người kia,
giọng trong và trẻ, còn tuôn ra một thôi những lời buộc tội gay gắt, đôi lúc
tục tĩu và hăm dọa.
Khi thấy anh
ta ngừng, ông nhẹ nhàng nói:
“Tôi vẫn
nghe. Còn gì nữa không?”
Đầu dây bên
kia tắt máy.
Ba hôm sau,
khi ông đăng một bài ngắn trên mang “lề trái”, người kia lại gọi điện, vẫn đúng
mười một giờ đêm, và anh ta nhắc lại gần
toàn bộ những gì đã nói lần trước, nhưng lời lẽ bớt căng thẳng hơn.
Ông vẫn kiên
nhẫn lắng nghe, cuối cùng nhắc lại cái câu nói ấy của Phật:
“Anh còn
muốn nói gì nữa không?”
Đến lần thứ
năm, anh ta chỉ nói:
“Dẫu sao tôi
nghĩ bác nên thôi đi thì hơn. Đỡ phiền cho mình, và cho cả người khác.”
Ông hiểu
“người khác” là anh ta. Anh ta được giao nhiệm vụ này. Rồi ông nhẹ nhàng nói:
“Tôi tôn trọng
anh, và đã lắng nghe những gì anh muốn nói. Giờ anh có muốn nghe tôi không?”
“Bác nói
đi.”
“Thực ra tôi
không nói. Tôi chỉ muốn đọc anh nghe một bài thơ nới về Đức Phật. Anh có vội
không?”
“Không. Bác
đọc đi.”
Và ông đọc
một truyện thơ ông tìm thấy trên mạng cách đây không lâu:
Một ngày nọ, Đức Phật
Đi qua một ngôi làng
Có một người thô lỗ
Sỉ nhục Ngài sỗ sàng.
Anh ta còn trẻ tuổi,
Ăn nói như người điên,
Bảo Ngài cũng ngu dốt
Như người khác, tuy nhiên,
Do rất giỏi lừa phỉnh
Nên người ta tin Ngài.
Tóm lại, toàn nhảm nhí,
Không đáng lọt vào tai.
Đức Phật nghe, bình thản
Trước lời nhục mạ này.
Bất chợt, Ngài khẽ hỏi:
“Xin anh nói tôi hay.
Nếu anh tặng ai đó,
Thí dụ,
chiếc áo dài,
Nhưng người ấy không nhận,
Thì nó là của ai?”
Anh kia hơi bối rối,
Nhìn Đức Phật, và rồi
Liền đáp: “Món quà ấy
Tất nhiên là của tôi!”
Đức Phật cười thân mật:
“Anh nói đúng, vậy thì
Những lời anh vừa nói
Là của anh, nhận đi.
Anh mắng tôi thậm tệ,
Tôi không nhận, làm thinh,
Nghĩa là anh thực sự
Đang mắng bản thân mình.
Ở đời, anh bạn ạ,
Đừng gây ra cho người
Những gì mình không muốn.
Được thế, sẽ tuyệt vời.
Anh thù hận người khác,
Tức là thù hận anh.
Chính anh sẽ đau khổ,
Vì anh làm hại mình.”
“Cảm ơn.”
Anh kia nghe xong nói, rồi tắt máy.
Ông vẫn tiếp
tục viết bài cho các báo mạng “lề trái”. Chỉ nêu vấn đề, phân tích sự kiện với
những lập luận xác đáng và không một từ mang tính thóa mạ, theo đúng phong cách
xưa nay ông vẫn viết.
Người gọi
điện thoại giấu tên không gọi cho ông lần nào nữa.
Mãi gần đây
ông mới nhận được tin nhắn của anh ta với vẻn vẹn ba chữ: “Xin lỗi bác”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét