HÀNH THIỆN THAY ĐỔI SỐ MỆNH
Nhờ hành thiện, tích đức,
Người vận mệnh không may
Có thể làm thay đổi
Vận mệnh mình sau này.
*
Ngày xưa ở Trung Quốc
Có anh con nhà giàu,
Đẹp trai và nhân đức,
Người thuộc phủ Dương Châu.
Năm nọ chàng khăn gói
Lên kinh thành dự thi.
Đêm, dừng chân nghỉ tạm
Một quán ở Hợp Phì.
Tình cờ trong quán ấy
Có thầy tướng họ Vương.
Thầy nhìn vị khách trẻ,
Không giấu nổi xót thương:
“Anh ăn ở có đức,
Phúc lộc vẫn đang còn.
Tiền bạc nhiều như nước.
Chỉ tiếc không có con”.
Chàng nghe, không tin lắm.
Sáng, tiếp tục lên đường.
Kỳ ấy đậu đầu bảng,
Nổi tiếng cả khoa trường.
Sau vinh qui bái tổ,
Chàng được bổ làm quan
Đứng đầu một huyện lớn
Gần kinh thành Tây An.
Trên đường đi nhậm chức,
Chàng ghé một tửu lầu,
Thấy có cô gái đẹp,
Bèn mua làm nàng hầu.
Đang đêm, định chăn gối,
Chàng mủi lòng chua cay
Khi nghe câu chuyện thực
Của cô gái trẻ này.
Một câu chuyện buồn thảm.
Gặp phải cảnh oan gia,
Nàng, trâm anh, thục nữ,
Phải bán mình chuộc cha.
Đến Tây An, chàng chọn
Một chàng trai có tình
Gả nàng, cho làm vợ,
Như con gái của mình.
Một năm sau, có việc
Đi ngang qua Hợp Phì,
Vô tình chàng gặp lại
Vương thầy tướng dị kỳ.
Thoạt nhìn, Vương thầy tướng
Đã thốt lên ngạc nhiên:
“Vận mệnh ngài đã khác.
Mệnh của một người hiền.
Trước là “đoan tử tướng”
Tức không có con trai.
Giờ thành “đa tử tướng”.
Tức nhiều con đức tài.
Chắc vừa rồi quan bác
Tích đức và phát tâm.
Nhờ vậy mà có được
Cái đại đức, đại âm!”
Vợ chàng liền sau đó
Sinh được năm con trai.
Tất cả đều quí tử,
Lắm đức và nhiều tài.
DUYÊN PHẬN
Duyên phận do trời định.
Trong mệnh có an bài.
Cưỡng được duyên, được mệnh
Xưa nay chưa có ai.
Cõi hồng trần cuồn cuộn
Ta gặp nhau, quen nhau
Do duyên phận kiếp trước
Đã định sẵn từ lâu.
Người nợ ta kiếp trước,
Kiếp này thành quý nhân.
Người ta nợ kiếp trước,
Thành quỹ dữ thù hằn.
Biết trân quý duyên phận
Sống thuận theo đất trời
Là cảnh giới cao nhất
Xưa nay của kiếp người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét