Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2020

Thông Điệp Hôm Nay




CHÚC VUI VẺ

Cuộc sống nhiều cái bực.
Ta than vãn suốt ngày.
Để giảm cái bực ấy,
Xin được khuyên thế này.

Bạn đang học đại học,
Ôn thi mệt, chán đời,
Hãy nhớ rằng quê bạn
Còn có rất nhiều người

Không hề dốt hơn bạn,
Nhưng thi trượt, tiếc thay,
Đang buồn và mơ ước
Được có cái mệt này.

Đi làm, giờ cao điểm,
Tắc đường và kẹt xe.
Tất nhiên là khó chịu,
Thậm chí muốn chửi thề.

Nhưng xin bạn hãy nhớ,
Có những người đáng thương
Không xe, không công việc,
Không được đi trên đường.

Bạn yêu, rồi thất vọng,
Rồi buồn vì chia tay?
Ừ, đau thì đau thật,
Nhưng vấn đề thế này:

Có nhiều người, ta biết,
Số Phận không nuông chiều,
Chết vẫn chưa được nếm
Cái buồn của tình yêu.

Đi xe buýt, sơ ý,
Bạn bị móc ví tiền.
Bạn tiếc, bạn tức giận,
Rồi bạn buồn, tất nhiên.

Nhưng cũng có người khác
Đau hơn bạn nhiều lần -
Không có tiền để mất,
Không có tiền để ăn.

Đại khái là như vậy.
Nên kêu thì cứ kêu,
Nhưng ở đời lắm kẻ
Còn khổ hơn bạn nhiều.

Nếu bạn nghĩ được thế,
Thì cái bực, cái buồn
Sẽ vợi đi một nửa,
Cái mệt cũng không còn.

Đây là triết lý sống
Na ná kiểu vô vi.
Không phải lạc quan tếu,
Càng không giống AQ.

Vậy nhé, chúc vui vẻ.
Cuộc đời là cuộc đời.
Lúc thế này, thế nọ.
Nhớ đừng quên mỉm cười.


VỀ NHÀ ĐI CON

Ở một thị trấn nọ,
Không nhớ tên là gì,
Có đứa con, bố mắng,
Uất hận quá, bỏ đi.

Chỉ sau khi tỉnh rượu,
Người bố mới giật mình,
Biết mắng oan thằng bé,
Nhạy cảm và thông minh.

Lòng buồn đau, hối hận,
Ông tìm nó khắp nơi.
Ở trung tâm thị trấn,
Nơi thường xuyên đông người,

Ông treo một tấm bảng:
“Paco, về đi con.
Mai bố đến đây đón,
Bố muốn ôm con hôn.”

Hôm sau, khi ông đến,
Không thấy Paco đâu.
Nhưng có bảy đứa khác,
Cùng tên, na ná nhau.

Chúng là những đứa trẻ
Bỏ nhà đi lang thang
Vì người lớn thô lỗ,
Thiếu tế nhị, dịu dàng.

Lặng lẽ, từng đứa một,
Ông ôm chúng hồi lâu.
Và khóc, lòng đau đớn,
Không thấy Paco đâu.



THẰNG HÈN VĨ ĐẠI

Có một nhà toán học
Trẻ tuổi và thông minh,
Tiếc rằng chàng nghèo quá
Nên đã bị người tình

Bỏ rơi, theo người khác,
Theo một chàng sĩ quan.
Cuộc đời vốn vẫn vậy,
Chẳng có gì đáng bàn.

Một lần, hai chàng ấy
Cãi cọ rất gắt gay,
Rồi thách nhau đấu súng,
Hẹn sau hai mươi ngày.

Nhưng đời thật trái khoáy:
Trong hai mươi ngày sau,
Nhiều phương trình toán học
Bỗng xuất hiện trong đầu.

Chàng cắm cúi làm việc,
Chạy đua với thời gian,
Hết tính toán lại viết,
Không rời khỏi chiếc bàn.

Rồi hai mươi ngày hết,
Công trình vẫn chưa xong.
Một công trình vĩ đại,
Chàng ấp ủ trong lòng.

Thôi thì đành chịu nhục.
Phải hoàn tất công trình,
Chàng xin hủy cuộc đấu,
Và đã được người tình

Thẳng thừng ném vào mặt
Một chữ “Hèn” sỗ sàng.
Chữ “Hèn” nhục nhã ấy
Suýt đã giết chết chàng.

Nhưng chàng cố gượng dậy,
Bất chấp lời thị phi,
Lại làm việc, làm việc,
Ngoài ra không biết gì.  

Cuối cùng, công trình ấy
Cũng được chàng viết xong,
Một công trình vĩ đại
Chàng thực sự hài lòng.

Chàng tắm rửa sạch sẽ,
Uống một cốc rượu vang,
Cầm khẩu súng thách đấu
Rồi bắn vào tim chàng.

*
“Bàn về toán vũ trụ”,
Công trình toán “dở hơi”,
Được in mấy trăm bản
Sau khi chàng qua đời.

Rồi thiên tài vật lý,
Einstein, một ngày,
Trong cửa hàng sách cũ
Tìm thấy công trình này.

Ông say mê đọc nó,
Quả có một không hai.
Chốc chốc ông ngả mũ
Như cúi chào thiên tài.

Đọc xong ông kinh ngạc,
Suýt nữa thì kêu lên,
Khi thấy chữ “Le Lâche”,
Tên tác giả - Thằng Hèn.         

Lát sau ông chữa lại
Thành “Lâche le Grand”,
Tức “Thằng Hèn Vĩ Đại.”
Cũng là một dạng hèn.

*
Câu chuyện chỉ có thế.
Chẳng biết viết thêm gì.
Mà cũng chẳng cần viết.
Ai nghĩ gì thì tùy.

Có cái sai trong đúng,
Có cái đúng trong sai.
Có những người nhỏ bé,
Có những bậc thiên tài.

Có cái hèn hèn thật,
Có cái hèn tạm thời.
Ừ, thì hèn cũng được,
Miễn có ích cho đời.




TRẺ KHÔNG CẦN HỌC GIỎI



Trẻ không cần học giỏi
Để còn có thời gian
Đọc sách và đá bóng,
Đi chơi và tập đàn...

Nhưng điều quan trọng nhất,
Là giúp đỡ mẹ cha
Làm những việc vặt vãnh
Như rửa bát, quét nhà.

Điều này quan trọng lắm.
Quan trọng hơn tiếng Anh
Lao động là nền tảng
Để trẻ em trưởng thành.

Không quan trọng điểm số,
Lại càng không bằng khen.
Quan trọng là nhân cách
Và cái tâm hướng thiền;

Là nghị lực, trách nhiệm,
Là tình thương, tình yêu
Và suy nghĩ độc lập,
Không rập khuôn, giáo điều.

Nhà trường giờ, thật tiếc,
Không dạy những điều này.
Thì giúp con tự học
Bằng lao động hàng ngày.

Bằng hàng ngày học ít
Để còn có thời gian
Đọc sách và đá bóng,
Đi chơi và tập đàn.

Quên mẹ cái trường xịn,
Cái tiếng Anh tốn tiền.
Hãy cho trẻ được sống
Thoải mái và hồn nhiên.

*
Nhiều bác sẽ nhảy cẫng
Rằng thế nọ, thế này.
Thôi khỏi, tôi thừa biết.
Hãy nghe tôi nói đây:

Có nhiều bậc bố mẹ
Chưa đọc cuốn sách nào
Nên tất nhiên không hiểu
Sách quan trọng ra sao.

Càng nhiều bậc bố mẹ
Lười, không học chơi đàn,
Thì làm sao hiểu được
Cái sướng của chơi đàn
.

Bố mẹ mà ngu dốt,
Cứ nói thẳng cho lành,
Chỉ giỏi cái chi khủng
Cho trường xịn, tiếng Anh.

Mà ngu thường hay sĩ.
Sĩ thì hay bầy đàn.
Bầy đàn làm con khổ,
Mình lại mất tiền oan.

Nôm na là như vậy.
Tôi khuyên thì nghe đi.
Không biện minh, không cãi.
Cãi cũng chẳng ích gì.


ÔNG BÉO GỬI CÁC BỐ MẸ TRẺ

Tôi xem con các bác
Như con cháu của tôi.
Vì vậy, việc dạy chúng
Cũng liên quan đến tôi.

Đặt vấn đề cách ấy,
Tôi yêu cầu thế này.
Các bác phải ghi nhớ
Và làm theo hàng ngày.

Một - buổi tối bà mẹ
Âu yếm và vỗ về,
Hãy dành ba mươi phút
Đọc truyện cho con nghe.

Điều này quan trọng lắm,
Giúp con lớn thành người.
Những cử chỉ âu yếm
Sẽ theo chúng suốt đời.

Hai - cuối tuần, ông bố
Đưa con đi công viên,
Đi bơi, đi dã ngoại
Hay thăm thú chùa chiền.

Đi và rồi giải thích,
Tùy lúc và tùy nơi,
Các hiện tượng cuộc sống,
Thiên nhiên và con người.

Cấm không mua Ipad,
Đồ chơi khủng càng không.
Cấm không đi ăn hiệu.
Nên tránh các đám đông.

Muốn rèn con cái tốt,
Trước hết phải rèn mình
Thành bố mẹ gương mẫu,
Trung thực và thông minh.

Tất nhiên còn nhiều chuyện
Phải giúp, dạy hàng ngày.
Nhưng tạm thời Ông Béo
Yêu cầu hai điều này.

Nhắc lại: Mẹ đọc truyện.
Bố đưa con đi chơi.
Tuyệt đối không kêu bận.
Tuyệt đối không được lười.

ĐIỀU ĐƠN GIẢN

Có một điều đơn giản
Mà nhiều bậc mẹ cha
Nhất định không chịu hiểu
Khi dạy con - đó là
,

Dạy chữ rất quan trọng.
Nhưng quan trọng gấp mười
Là dạy con cách sống
Để tự lập trong đời.

Dạy con tập lao động.
Tập đi đứng đàng hoàng.
Nói gì phải làm ấy.
Không chọn việc dễ dàng.

Dạy con khó không nản,
Biết nhường nhịn mọi người.
Việc cần làm, nhất thiết
Phải làm ngay, không lười.

Dạy cả cách ăn uống.
Phải đúng giờ, ngồi yên.
Dạy biết yêu cây cỏ.
Dạy cả cách tiêu tiền.

Đại khái là những việc
Rất đời thường hàng ngày.
Dạy con, bố và mẹ
Phải gương mẫu điều này.

Học giỏi mấy cũng vứt
Nếu con cái chúng ta
Lớn lên thành ích kỷ,
Lười biếng và bê tha.

Vứt nốt cả tiền bạc.
Vì quan trọng ở đời
Là con cái thực sự
Sống đúng nghĩa con người.
 
HÀNH XÁC

Một hệ thống giáo dục
Đang hành xác trẻ con
Bằng cách nhồi kiến thức,
Làm thui chột tâm hồn.

Như thể còn chưa đủ,
Trẻ con, không đến trường,
Bị bố mẹ hành xác
Bằng đủ thứ ẫm ương.

Nào văn nghệ, văn nghẽo.
Nào tiếng Anh, tiếng em.
Nào phụ này phụ nọ.
Nào học ngày, học đêm.

Trẻ con bị hành xác
Chỉ vì bố mẹ ngu.
Bắt học đến mụ mẫm,
Lờ đờ như gà rù.

Trẻ con bị hành xác
Là vì “con người ta
Như thế và như thế.
Không lẽ mình thua à?”

Trong khi đó, thật tiếc,
Các bố mẹ Việt Nam,
Lại cũng vì ngu dốt,
Không làm cái cần làm.

Là cho trẻ đọc sách,
Giao tiếp với thiên nhiên.
Chơi các trò chúng thích,
Tốt và không mất tiền.

Thần đồng, thủ khoa vứt.
Vứt bằng khen, tuyên dương.
Trẻ không cần học giỏi.
Chỉ cần học bình thường.

Học bình thường thì trẻ
Mới có thời gian chơi,
Biết trải nghiệm cuộc sống
Để khôn lớn thành người.

Cứ nhìn các cháu bé
Bị hành xác, thật thương.
Trời ạ, hãy cho chúng
Sống cuộc sống bình thường.
 

1 nhận xét: