Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2020

Thơ Đời Thường 4


NGHỊCH CẢNH

Nghịch cảnh có thể đến
Với bất cứ người nào.
Vấn đề là ở chỗ
Ta vượt nó ra sao.

Nghịch cảnh là chiếc bẫy
Bỗng đổ lên đầu ta.
Vượt lên hay cam chịu,
Là tùy ta, do ta.

*
Tài tử điện ảnh Mỹ
Sylvester Stallone,
Một con người bất hạnh
Ngay từ thời trẻ con.

Mồ côi và nghèo đói,
Lại dị tật bẩm sinh,
Nhưng ông mê điện ảnh,
Mơ ước thành minh tinh.

Và ông đã thành đạt
Sau gần hai nghìn lần
Xin thử, bị từ chối.
Nhắc lại, hai nghìn lần.

Ông kiên nhẫn gõ cửa
Đúng năm trăm công ty.
Mỗi công ty ba lượt,
Thật tiếc, chẳng ích gì.

Nay ông là thần tượng
Của thế giới xi-nê.
Hai mươi triệu đô Mỹ
Trung bình mỗi cat-sê.

Đáng thần tượng hơn thế
Là nghị lực của ông.
Tấm gương vượt nghịch cảnh
Và cuộc đời bất công.

*
Nếu bạn thấy chưa đủ,
Thất bại hai nghìn lần,
Hãy trải nghiệm thêm nữa -
Thất bại mười nghìn lần.

Để có được bóng điện
Chúng ta dùng ngày nay,
Nhà phát mình vĩ đại,
Edison, đêm ngày

Phải mày mò thí nghiệm,
Quên ngủ và quên ăn,
Và nếm mùi thất bại
Không dưới mười nghìn lần.

*
Như người Anh vẫn nói,
“No pain” thì “no gain”.
Tức không chịu phấn đấu
Thì không thể tiến lên.

Vậy xin khuyên các bạn -
Không có gì cho không.
Muốn đạt điều tử tế,
Muốn vươn lên thành công

Thì dẫu gặp nghịch cảnh
Và vô vàn khó khăn,
Hãy gắng chịu thất bại
Hai hoặc mười nghìn lần.


THỜI GIAN KHÔNG CHỜ

Thời gian trôi như nước.
Nước chỉ xuôi một chiều.
Nếu không kịp hành động,
Ta sẽ mất, mất nhiều.

Việc cần làm, làm tới,
Vì thời gian không chờ.
Phải làm ngay tức khắc,
Hoặc là không bao giờ.

*
Có cậu bé chín tuổi,
Ở Nhật Bản, bỏ nhà
Lên chùa gặp sư phụ
Xin phép được xuất gia.

Sư phụ hỏi: “Còn nhỏ,
Đi tu là thế nào?”
“Bạch, bố con chết sớm.
Con muốn biết vì sao.

Con nghĩ chỉ Nhà Phật
Giúp hiểu nổi điều này.
Nên muốn được theo Phật.
Xin cho con theo thầy”.

“Thôi được, ta đồng ý.
Bây giờ đã hoàng hôn.
Chờ mai sáng ngủ dậy,
Thầy xuống tóc cho con”.

“Bạch thầy, con còn nhỏ,
Dễ thay đổi trong lòng.
Sợ đến mai, không biết
Còn muốn xuất gia không.

Vả lại, thầy đã yếu.
Có lắm sự bất ngờ.
Con muốn thầy xuống tóc
Cho con ngay bây giờ”.

Sư phụ đã đồng ý.
Về sau cậu bé này
Sáng lập một thiền phái
Phát triển đến ngày nay.

*
Vạn vật trên thế giới
Luôn biến đổi không ngừng.
Ta, con người, có thói
Cứ do dự, lừng khừng.

Cả những việc quan trọng,
Đáng làm ngay bây giờ,
Thế mà ta lần lựa:
“Ừ được, nhưng hãy chờ”.

Người yêu ngỏ ý cưới.
“Vâng, nhưng chờ đã anh”.
Không đâu dùng dằng mãi.
Cuối cùng việc chẳng thành.

Bố mẹ được con cháu
Mời du lịch nước ngoài.
Khất lần vì kêu bận.
Rồi ốm, hết nước ngoài.

Trẻ, không lo học tập,
Nhất là cái tiếng Anh.
Rồi gia đình, cơm áo,
Ngậm ngùi dốt tiếng Anh.

Vợ chồng tôi cũng vậy.
Đợi khá giả, có tiền
Mới sinh thêm cháu nữa.
Cuối cùng chỉ Bảo Hiền.

Giờ có muốn cũng chịu.
Thậm chí với vợ hai.
Thì đã nói, rất tiếc,
Thời gian không đợi ai.

Chúng ta chết vì thế.
Chết vì thói thích chờ.
Chết, và rồi ngơ ngác
Như chưa sống bao giờ.


LẠC QUAN

Cuộc đời luôn sóng gió,
Ít khi trải hoa hồng.
Ai cũng gặp trắc trở.
Không người nào là không.

Cùng chung một hoàn cảnh
Mà người nghèo, người giàu,
Người thành và người bại.
Vậy nguyên cớ do đâu?

Một nguyên nhân không nhỏ
Giúp thành công, là người
Dẫu khó khăn đến mấy,
Vẫn lạc quan, yêu đời.

Vấp ngã thì đứng dậy.
Hãy cố không kêu ca.
Đời còn dài, cái đích
Sự nghiệp cũng còn xa.

Tai họa lớn đến mấy,
Đừng chớ vội nản lòng.
Riêng làm được điều ấy
Đã là nửa thành công.

*
Đại bại trận Xích Bích
Vì quỷ kế hỏa công,
Tào Tháo không thất vọng,
Chỉ ngồi lặng, và ông

Đứng dậy, hét một tiếng
Rồi ngửa mặt lên trời,
Thề trả thù, bất chợt
Phá lên một tràng cười.

Sau đó, rút bài học,
Chuẩn bị rất kỹ càng,
Suốt mấy trận Tào Tháo
Thắng Đông Ngô dễ dàng.

*
Edison ngày nọ
Phải đau đớn quặn lòng
Nhìn ngọn lửa thiêu trụi
Phòng thí nghiệm của ông.

Bao công trình nghiên cứu
Suốt hàng chục năm qua
Biến mất theo ngọn lửa,
Cùng hàng triệu đô-la.

Hôm sau, ông ăn diện
Như thể sắp đi chơi.
Đứng trước đống đổ nát,
Nói to và mỉm cười:

“Ngọn lửa cũng thiêu cháy
Mọi sai lầm, khổ đau.
Ơn Chúa tạo cơ hội
Giúp làm lại từ đầu”.

Ông dựng lại mọi thứ,
Làm việc không nghỉ ngơi.
Phát minh chiếc máy hát
Đầu tiên cho loài người.

*
Các cụ xưa đã dạy
Rằng riêng một nụ cười
Đã bằng mười phương thuốc.
Vậy thì sao không cười?

Sao chưa khó đã nản,
Trách trời rồi than thân?
Đã làm người, chắc chắn,
Ai cũng gặp khó khăn.

Đấy là chưa nói chuyện
Phải nhắc mình hàng ngày:
Đời này sống được mấy
Mà thụng mặt suốt ngày?


NỤ CƯỜI

Một nụ cười thân ái
Đem cho mà vẫn còn.
Như một tia nắng ấm
Làm sáng cả tâm hồn.

Nụ cười không mua bán,
Mà đó là món quà,
Ta lặng lẽ trao tặng
Cho những người quanh ta.

Một nụ cười có thể
Cứu sống được một người.
Hay chí ít có thể
Giúp ai đó yêu đời.

Nụ cười là keo dán
Dính kết cả gia đình.
Cho vợ chồng, con cái,
Tất nhiên, cho cả mình.

Nó cũng là phương thuốc,
Mà là phương thuốc tiên,
Chữa được mọi thứ bệnh.
Nhất là bệnh ưu phiền.

Không thể xin hay trộm,
Bản thân mỗi nụ cười
Là một tài sản quí
Có sẵn trong từng người.

Ai đó trao cho bạn
Một nụ cười của mình,
Hãy mỉm cười đáp lại,
Nhớ kèm thêm chút tình.

Ai đó nói xấu bạn,
Tốt nhất hãy mỉm cười.
Đừng chấp, người như thế
Vẫn còn nhiều ở đời.

Nụ cười là cứu cánh
Của mỗi một chúng ta.
Không nên tiết kiệm nó,
Đặc biệt với người nhà.


HAI CÁI KHÓ Ở ĐỜI

Đời có hai cái khó.
Một, biết mình là ai.
Và sống thật với nó
Là cái khó thứ hai

Tất cả quan tham nhũng
Cả thằng nhỏ, thằng to,
Đều nghĩ mình liêm khiết,
Tâm sáng như mặt hồ.

Tất cả bọn ngu dốt
Đều nghĩ mình thông minh.
Cái gì chúng cũng biết.
Trừ cái ngu của mình.

Tất cả bọn nói dối
Đều nghĩ mình chân thành.
Chúng sẵn sàng thề độc
Trước bể rộng, trời xanh.

Tất cả bọn lừa đảo
Đều nghĩ mình thiện lương.
Chúng còn dạy đạo đức
Cho những người bình thường.

Vì tất cả bọn chúng
Là cặn bã, xưa nay
Chưa đứa nào vượt được
Cả hai cái khó này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét