Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2020

Châm Ngôn


XU THỜI

Không có gì ngu ngốc
Bằng kiếu sống xu thời.
Tức là cố gắng sống
Sao cho giống mọi người.

Con hàng xóm bố mẹ
Bắt học thêm tiếng Anh.
Liền bắt con đi học,
Dẫu tiếng Việt chưa rành.

Người ta giàu tiền tỉ
Mua đời mới Iphone.
Sao mình phải bán thóc
Mua bằng được Iphone?

Ám ảnh ngại va chạm,
Cái gì cũng gật đầu.
Sai cũng không dám nói
Vì sợ mất lòng nhau.

Vâng, sự ngu ngốc ấy
Hiện đang là số đông.
Họ cố sống tròn trĩnh
Cho ai cũng vừa lòng.

Bố mẹ trao sự sống
Thì phải sống cho mình.
Vớ vẩn, sao phải cố
Sống vì người xung quanh?

Mà xung quanh, thật tiếc,
Phần nhiều là dở hơi.
Vậy thì không nhất thiết
Chiều họ cho mệt người.

Chúng ta là nguyên bản
Khi bố mẹ sinh ra.
Đừng ngốc mà phải chết
Như phiên bản nhạt nhòa.

Mình có sao cứ vậy.
Cứ sống theo cách mình.
Đừng bắt chước người khác
Để người khác nó khinh.


TẢN MẠN VỀ CẢNH GIỚI

Người có cảnh giới thấp
Luôn hùng hổ, ồn ào.
Nhu hòa và điềm tĩnh
Là người cảnh giới cao.

Cảnh giới bậc trí huệ
Là xa chốn hồng trần.
Sống tự tại, đơn giản,
Đạm bạc trong cái ăn.

Đạo Đức Kinh Lão Tử
Dạy sống thuận tự nhiên.
Luôn tu thân, dưỡng khí,
Vô vi và hướng thiền.

*
Những người trí huệ lớn
Luôn khiêm tốn, ít lời.
Suy nghĩ không phức tạp,
Ít chú ý đến người.

Người tầm thường, ít học
Nặng cái Tham Sân Si
Luôn mưu mô, so đọ
Và tính toán chi ly.

*
Lão Tử, như đã nói,
Trong cuốn Đạo Đức Kinh
Có một chương khá lớn
Nói về Đạo Dưỡng Sinh.

Với người cảnh giới thấp
Dưỡng sinh là người ta
Lo ăn ngủ, điều dưỡng
Để mạnh khỏe, yên hòa.

Với người cao cảnh giới
Là sống thuận ý trời.
Tức thuận theo vũ trụ.
Vũ trụ sinh ra người.

Vì thế, dưỡng không phải
Chỉ lo sao miếng ăn
Bổ dưỡng, không độc hại.
Dưỡng là dưỡng tinh thần.

Dưỡng tính cách ngay thẳng,
Thanh tịnh và cân bằng.
Hài hòa với vũ trụ,
Mặt trời và mặt trăng.

Người thuộc cảnh giới thấp
Chỉ muốn vơ vào mình.
Cảnh giới cao, ngược lại,
Buông bỏ cho chúng sinh.

*
Cuộc sống này hiện đại
Ta dễ đánh mất mình
Giữa muôn vàn cám dỗ
Của xã hội văn minh.

Học được cách sống chậm
Giản dị, không ồn ào,
Tức là ta một bước
Đạt đến cảnh giới cao.


TẢN MẠN VỀ MỆNH

“Bất kỳ ai con gặp,
Hoàn toàn không ngẫu nhiên.
Điều ấy có trong mệnh,
Xuất phát tự kiếp tiền.

Và người con đã gặp,
Độc ác hay thương yêu,
Cách này hay cách cách nọ,
Sẽ dạy con đôi điều”.

Phật Thích Ca dạy thế.
Cũng có nghĩa rằng ta
Phải gặp người cần gặp,
Cả tốt, cả xấu xa.

Phải tới những vùng đất,
Ở Bắc hay ở Nam.
Và phải làm những việc
Sớm muộn cũng phải làm.

Tức là ta phải sống
Theo mệnh đã an bài,
Chưa ai cưỡng được mệnh.
Thực tình chưa có ai.

Tuy nhiên, cũng Phật dạy,
Nếu ta biết sống thiền,
Từ bi và đại lượng,
Oan nghiệt của kiếp tiền

Có thể được thay đổi
Tùy đức hạnh của mình.
Tùy vào mức bố thì
Và cứu độ chúng sinh.


HÀNH THIỆN THAY ĐỔI SỐ MỆNH

Nhờ hành thiện, tích đức,
Người vận mệnh không may
Có thể làm thay đổi
Vận mệnh mình sau này.

*
Ngày xưa ở Trung Quốc
Có anh con nhà giàu,
Đẹp trai và nhân đức,
Người thuộc phủ Dương Châu.

Năm nọ chàng khăn gói
Lên kinh thành dự thi.
Đêm, dừng chân nghỉ tạm
Một quán ở Hợp Phì.

Tình cờ trong quán ấy
Có thầy tướng họ Vương.
Thầy nhìn vị khách trẻ,
Không giấu nổi xót thương:

“Anh ăn ở có đức,
Phúc lộc vẫn đang còn.
Tiền bạc nhiều như nước.
Chỉ tiếc không có con”.

Chàng nghe, không tin lắm.
Sáng, tiếp tục lên đường.
Kỳ ấy đậu đầu bảng,
Nổi tiếng cả khoa trường.

Sau vinh qui bái tổ,
Chàng được bổ làm quan
Đứng đầu một huyện lớn
Gần kinh thành Tây An.

Trên đường đi nhậm chức,
Chàng ghé một tửu lầu,
Thấy có cô gái đẹp,
Bèn mua làm nàng hầu.

Đang đêm, định chăn gối,
Chàng mủi lòng chua cay
Khi nghe câu chuyện thực
Của cô gái trẻ này.

Một câu chuyện buồn thảm.
Gặp phải cảnh oan gia,
Nàng, trâm anh, thục nữ,
Phải bán mình chuộc cha.

Đến Tây An, chàng chọn
Một chàng trai có tình
Gả nàng, cho làm vợ,
Như con gái của mình.

Một năm sau, có việc
Đi ngang qua Hợp Phì,
Vô tình chàng gặp lại
Vương thầy tướng dị kỳ.

Thoạt nhìn, Vương thầy tướng
Đã thốt lên ngạc nhiên:
“Vận mệnh ngài đã khác.
Mệnh của một người hiền.

Trước là “đoan tử tướng”
Tức không có con trai.
Giờ thành “đa tử tướng”.
Tức nhiều con đức tài.

Chắc vừa rồi quan bác
Tích đức và phát tâm.
Nhờ vậy mà có được
Cái đại đức, đại âm!”

Vợ chàng liền sau đó
Sinh được năm con trai.
Tất cả đều quí tử,
Lắm đức và nhiều tài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét