LÀM THẦY
Xưa, Khổng Tử dạy học,
Trong lớp có môn sinh,
Người nước Đằng, tên Mỗ,
Khí chất dưới trung bình.
Mới hai năm theo học,
Người ấy đã xin về.
Nghĩ mình giờ tài giỏi,
Đến lúc phải chọn nghề.
Tử Cống hỏi Khổng Tử:
“Bẩm, thầy nghĩ thế nào,
Nếu hắn làm quan phủ?”
Khổng Tử đáp: “Không sao”.
“Nếu hắn làm tướng cướp,
Đi buôn hoặc làm nông,
Hoặc làm nghề gì đó...?”
Ngài đáp: “Được, sao không?”
“Thế nếu hắn mở lớp,
Cũng dạy học như thầy?”
Khổng Tử nghe, tái mặt,
Rồi nói: “Ta đi ngay!”
“Đi đâu?” Tử Cống hỏi.
“Sang nước Đằng, nhanh lên,
Để kịp ngăn người ấy
Dạy học như thánh hiền.
Làm quan hay tướng cướp
Chỉ hại một vài người.
Ngu dốt mà dạy học
Làm hại muôn nghìn người”.
*
Câu chuyện này trích dịch
Trong Cổ Học Tinh Hoa.
Đọc để ngẫm và hiểu
Về hiện trạng nước nhà.
LÀM SẠCH TÂM HỒN
Mỗi ngày ta đều đặn
Đánh răng một, hai lần.
Một, hai lần tắm táp.
Rửa đít cũng vài lần.
Ấy là điều tối thiểu,
Được gọi là vệ sinh.
Mấy lần ta, thử hỏi,
Làm sạch tâm hồn mình?
Tâm hồn cũng vấy bẩn,
Mà vấy bẩn hàng ngày,
Bởi những ý nghĩ xấu
Và việc làm không hay.
Cách làm trong sạch nó?
Đơn giản, không mất tiền -
Đêm, trước khi đi ngủ
Dành mươi phút ngồi thiền.
Điểm lại ngày hôm ấy
Có nói gì, làm gì
Vi phạm Năm Giới Phật
Về cái Tham - Sân - Si.
Không thì kê gối ngủ.
Có thì nhớ hôm sau
Không lặp lại điều ấy.
Luôn ghi nhớ trong đầu.
*
Cuộc ganh đua tốt nhất
Với tất cả chúng ta
Là cố hôm nay sống
Tốt hơn ngày hôm qua.
BÍ QUYẾT SỐNG NHẸ NHÀNG
Cuộc đời, nhu ta biết,
Không chiều theo ý ta.
Thường cứ hay ngược lại,
Gây bao nỗi phiền hà.
Thì đời vốn vẫn vậy,
Cả xưa và cả nay.
Nếu chuyện gì cũng bực,
Có mà bực suốt ngày.
Phải thích nghi mà sống.
Cũng không khó lắm đâu.
Bí quyết rất đơn giản.
Xin được khuyên như sau.
Một, đừng đặt hy vọng
Vào gì đấy quá nhiều.
Hy vọng nhiều, không được,
Thành ra thất vọng nhiều.
Hai, làm việc gì đó,
Phải xác định từ đầu.
Nếu được thì rất tốt.
Không được cũng chẳng sao.
Biết đâu cái đang muốn
Lại hóa thành không hay.
Đọc Tái Ông Mất Ngựa
Để ngẫm về điều này.
Ba, chính quyền sách nhiễu,
Đủ thủ tục giấy tờ.
Thì chính quyền vẫn thế,
Nhiễu nhương xưa đến giờ.
Phải cố mà chấp nhận.
Đừng nản, đừng thở dài.
Mình, phận cá trong chậu,
Không lẽ nhảy ra ngoài?
Lão Khayyam có nói
Một câu đúng và hay:
“Nếu cuộc đời dễ dãi
Thì chẳng đến phần mày”.
Tóm lại, cứ bình tĩnh,
Cáu bực mà làm gì.
Cái phải đến sẽ đến.
Cái phải đi sẽ đi.
MƯỢN ĐẦU
Xưa, vào thời Tam Quốc,
Đem mười bảy vạn quân,
Tào Tháo đánh Viên Thuật,
Sau thất bại nhiều lần.
Từ xa đến, Tào Tháo
Muốn đánh nhanh, thắng nhanh.
Nhưng Viên Thuật chọn cách
Đóng cửa, giữ chặt thành.
Hơn một tháng, lương cạn,
Vương Hậu, quan coi lương
Vào bẩm với Tào Tháo
Vẻ lo lắng khác thường.
Tào Tháo nghe, ngẫm nghĩ,
Cuối cùng bảo ông này:
“Vậy thì để tiết kiệm,
Lấy đấu nhỏ mà thay”.
Vì đấu nhỏ, gạo ít,
Binh lính ăn không no,
Đã xôn xao oán thán.
Tào Tháo biết, rất lo.
Lo sợ lính làm phản,
Gọi Vương Hậu gặp mình.
Sau khi mời ăn uống
Và nói chuyện thân tình,
Tào Tháo nói: “Rất tiếc,
Ta phải mượn đầu ông
Để yên lòng binh sĩ.
Sau sẽ nhớ ghi công”.
Ngay lập tức Vương Hậu
Bị chém trước ba quân,
Vì tội thay đấu nhỏ
Để giảm bớt khẩu phần.
Binh lính nghe, tưởng thật,
Thôi oán chủ tướng mình.
May, viện lương kịp đến.
Tào Tháo hạ được thành.
*
Mưu toan và độc ác,
Xưa nay đều giống nhau.
Các bác nhớ cẩn thận
Kẻo người khác mượn đầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét