ĐỨC THÁNH TRẦN
Đặt vận mệnh đất nước
Cao hơn mối tư thù,
Lấy Trung thay chữ Hiếu,
Là khí của Đại Phu,
Là tâm của Đại Thánh.
Đó là Đức Thánh Trần,
Đại Vương Trần Hưng Đạo,
Sống mãi trong lòng dân.
*
Thái Sư Trần Thủ Độ,
Được xem là gian thần,
Một tay chuyển Nhà Lý
Sang triều đại Nhà Trần.
Lý Chiêu Hoàng, vua Lý,
Mới tám tuổi, bị ông
Gả cho cháu, Trần Cảnh,
Sau thành Trần Thái Tông.
Khi con trai đầu mất,
Hoàng hậu Lý Chiêu Hoàng
Suốt ba năm chờ đợi
Mà không thấy có mang,
Thái Sư Trần Thủ Độ
Sợ không ai nối ngôi
Cho triều Trần mới dựng,
Rất lo lắng, và rồi
Đưa ra một quyết định
Loại có một không hai,
Là ép vua Trần Cảnh
Lấy vợ của anh trai,
Tức Thuận Thiên Công Chúa,
Đang ba tháng mang bầu,
Vợ Khâm Minh Trần Liễu,
Vào hàng đại công hầu.
Còn Hoàng Hậu họ Lý,
Dẫu được chồng yêu thương,
Bị giáng xuống Công Chúa,
Gần như người bình thường.
Về sau bà được gả
Cho tướng Lê Phụ Trần.
Một tướng có công lớn,
Tục danh là Lê Tần.
Bà thọ sáu mốt tuổi,
Có hai con, một người
Là tướng Trần Bình Trọng
Theo lời kể người đời.
Người phụ nữ duy nhất
Trong lịch sử nước nhà
Được lên ngôi Hoàng Đế,
Mà đời buồn, xót xa.
Lại nói vua Trần Cảnh,
Không chấp nhận loạn luân,
Đã bỏ lên Yên Tử
Nương nhờ sư Phù Vân.
Nhà sư khuyên xuống núi,
Nhanh chóng trở về triều.
Không biết làm gì khác,
Vua đành phải nghe theo.
Còn Hoài Vương Trần Liễu,
Bị cướp vợ, giận anh,
Bèn dấy binh làm phản,
Nhưng việc đã không thành.
Cuối cùng phải tự trói,
Cúi đầu xin vua tha.
Ngẫm mình cũng có lỗi,
Lại anh em một nhà,
Nên Trần Cảnh không giết,
Giáng thành An Sinh Vương.
Còn xuống chiếu cấp đất
Ở Hưng Yên, Hải Dương.
Về sau ông sinh hạ
Được một người con trai,
Tên là Trần Quốc Tuấn,
Văn và võ toàn tài.
Trước đó, ôm hận cũ,
Ông cho người tìm thầy
Dạy con trai thao lược
Để trả thù sâu này.
Năm Một Hai Năm Mốt,
Biết mình sắp qua đời,
Ông gọi con, Quốc Tuấn,
Lúc ấy ngoài hai mươi.
“Hãy đoạt lấy thiên hạ.
Hãy cố gắng vì ta.
Ta không thể nhắm mắt,
Chưa trả được thù nhà!”
Đó là lời trăng trối
Của bậc sinh ra mình.
Người Việt trọng chữ hiếu,
Và truyền thống gia đình.
Nhưng khi Trần Quốc Tuấn
Thành Tiết Chế Đại Vương,
Nắm hết mọi quyền bính
Trong cung và chiến trường.
Ông đã không làm phản,
Không vâng theo lời cha
Để “đoạt lấy thiên hạ
Và trả mối thù nhà”.
Đặt vận nước trên hết,
Ông phò Trần Thánh Tông
Một lòng cùng các tướng
Tiêu diệt giặc Nguyên Mông.
Ông chọn cái phải chọn,
Là Tổ Quốc, Nhân Dân.
Nhờ sự lựa chọn ấy,
Ông thành Đức Thánh Trần
*
Người xưa là như thế,
Trung nghĩa và công minh.
Đặt lợi ích đất nước
Trên lợi ích gia đình.
Người nay thì sao nhỉ?
Nay thì các quan ta
Chỉ lo cố vơ vét
Để vinh thân phì gia.
Người nay nói ghê lắm,
Một tấc bốc đến trời.
Người xưa lo đại nghĩa,
Chí khí và kiệm lời.
Ngẫm mà thật chua xót,
Người xưa và người nay.
Ai lo cho vận nước?
Ôi thật buồn lắm thay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét