CHÍN BỎ LÀM MƯỜI
Vợ chồng, trong cuộc sống,
Không chỉ có yên hòa,
Mà đôi lúc cãi vã.
Cả trẻ và cả già.
Thực ra không lớn lắm
Những chuyện ấy bất đồng.
Khó là ta có biết
Hóa giải chúng hay không.
Chỉ cần chút điềm tĩnh,
Chút chín bỏ làm mười
Là mọi chuyện sẽ ổn,
Từ cau có thành cười.
Mỗi nhà một hoàn cảnh,
Không nhà nào giống nhau.
Nhưng chung, có ba cách
Để hòa giải như sau.
Một, phải phân biệt rõ
Đang bất đồng chỗ nào.
Chuyện gì ra chuyện ấy,
Không lôi chuyện khác vào.
Cãi nhau về cơm áo,
Lại lôi chuyện đâu đâu
Về con, về nội ngoại...
Thì suốt ngày cãi nhau.
Hai, không nên to tiếng,
Càng không được nặng lời.
Không để hàng xóm biết.
Chọn lúc con đi chơi.
Không than với bè bạn,
Thậm chí cả người thân.
Không ai giải quyết hộ.
Mà rồi cũng không cần.
Ba, không được đem chuyện
Ly hôn ra dọa nhau.
Phải luôn nhớ chuyện ấy
Thực ra không dễ đâu.
Nó dễ chạm tự ái,
Rồi dọa nhau quá đà
Mà thành ly hôn thật,
Thành tan cửa nát nhà.
*
Không phải không mâu thuẫn
Hôn nhân mới tuyệt vời.
Tuyệt vời là chồng vợ
Biết chín bỏ làm mười.
NAM PHƯƠNG HOÀNG HẬU
Ghen tuông là tự đẩy
Người đàn ông của mình
Vào vòng ôm người khác
Rồi đau khổ vì tình.
Ghen tuông là cảm xúc
Rất thật và rất người.
Tuy nhiên, nếu thái quá,
Sẽ đau khổ suốt đời.
Gặp hoàn cảnh tương tự,
Hãy đọc bức thư này
Của Nam Phương Hoàng Hậu
Gửi Bảo Đại trước đây.
*
“Em Lệ Hà thân quý,
Chị ở xa Cựu Hoàng.
Lưu đày ở Hương Cảng,
Ngài rất không dễ dàng.
Chị biết em hết mực
Chăm sóc, chiều chuộng Ngài.
Cảm ơn em, hy vọng
Sớm hội ngộ nay mai.
Đức Từ Cung Thái Hậu
Và chị sẽ trọn đời
Biết ơn em điều ấy.
Em, một người tuyệt vời”.
*
Lệ Hà, như ta biết,
Nổi tiếng một bóng hồng
Được Bảo Đại sủng ái
Khi sống ở Hồng Kông.
Và Nam Phương Hoàng Hậu
Hiểu cái đau chồng mình,
Một ông vua mất nước,
Bà chấp nhận hiện tình.
Không oán giận tình địch,
Không một lời trách chồng.
Hoàng Hậu chỉ giữ lại
Chút man mác trong lòng.
TÔN GIÁO NÀO TỐT NHẤT?
Ông Leonardo Boff,
Người Brazilia,
Kể lại một câu chuyện
Về Đạt Lai Lạt Ma.
Tại một cuộc hội thảo
Về Tôn giáo, Tự Do,
Tôi hỏi Ngài lúc nghỉ,
Tinh nghịch và tò mò:
“Thưa, xin Ngài cho biết
Tôn giáo nào tốt hơn?”
Tôi đoán Ngài sẽ nói:
Đạo Tây Tạng tốt hơn.
Hoặc chí ít, Đạo Phật
Gần ba nghìn năm nay.
Tức là đã có trước
Các tôn giáo Phương Tây.
Ngài trầm ngâm một lát,
Đáp: “Tôn giáo tốt hơn
Là tôn giáo làm bạn
Thành con người tốt hơn”.
“Thưa, cái tốt hơn ấy
Cụ thể là cái gì?”
“Là những cái giúp bạn
Bỏ được Tham Sân Si.
Biết tuân theo lẽ phải,
Yêu thương và cảm thông.
Biết buông bỏ thù hận,
Biết buông bỏ thù hận,
Có trách nhiệm, có lòng...”
Tôi lặng yên giây lát,
Thán phục câu trả lời
Rất khôn ngoan, chí lý
Và thấm đẫm tình người.
Lát sau, Ngài nói tiếp:
“Tôi không cần biết ông
Theo đạo nào, thậm chí
Có ngoan đạo hay không.
Với tôi, điều quan trọng -
Ông đối xử thế nào
Với gia đình bè bạn
Và quốc dân, đồng bào.
Xin hãy nhớ, vũ trụ,
Dẫu ở xa, rất xa,
Luôn dội lại hành động
Và tư tưởng chúng ta.
Gieo gió sẽ gặt bão.
Ở lành sẽ gặp hiền.
Hạnh phúc là lựa chọn,
Không mua được bằng tiền...”
Nhấp chén trà, im lặng
Ngài tư lự, và rồi
Như nói với ai đấy,
Không hẳn với mình tôi:
“Hãy suy nghĩ cẩn thận.
Suy nghĩ sẽ thành lời.
Lời nói thành hành động,
Với mình và với người.
Hành động càng cẩn thận,
Vì sẽ thành thói quen.
Thói quen thành nhân cách,
Cao sang hay thấp hèn...
Không hề có khái niệm
Tôn giáo thấp hay cao.
Đứng cao hơn sự thật,
Không có tôn giáo nào”.
NƯỚC NGA
"Nếu không có cái gọi
Cách Mạng Tháng Mười Nga,
Nước Nga sẽ yên ổn,
Phát triển và hài hòa.
Cách Mạng Tháng Mười Nga,
Nước Nga sẽ yên ổn,
Phát triển và hài hòa.
Tức nước Nga đã phí
Cả thế kỷ hai mươi.
Một sự thật nghiệt ngã.
Đau không nói nên lời".
Cả thế kỷ hai mươi.
Một sự thật nghiệt ngã.
Đau không nói nên lời".
Nhận xét này chua xót,
Bạn biết của ai không?
Thủ tướng Metvedev.
Tôi đồng ý với ông.
Bạn biết của ai không?
Thủ tướng Metvedev.
Tôi đồng ý với ông.
SỰ KHỐN NẠN CỦA BẦY ĐÀN
Để bảo vệ tê giác
Ở Châu Phi, gần đây
Dân showbiz Đại Việt
Đồng loạt cắn móng tay.
Ở Paris, hỏa hoạn,
Cháy Nhà Thờ Đức Bà.
Nhiều nghệ sĩ thức trắng
Vì đau buồn, xót xa.
Cả biển người háo hức
Cháo đón các sao Hàn.
Rồi khóc, rồi vật vã,
Đúng theo kiểu bầy đàn.
Thắng một trận bóng đá,
Cả xã hội lên đồng.
Cũng bầy đàn, la hét,
Rồi tai nạn đau lòng.
Lạ, băm chín người Việt
Chết trong công-te-nơ.
Cùng đồng bào, máu mủ,
Mà sao lại hững hờ?
Hững hờ các nghệ sĩ,
Các nhà thơ, nhà văn,
Những người luôn lớn tiếng
Vì nước và vì dân.
Hững hờ các báo đảng
Và chính quyền, lạ sao.
Cả đến cô “quan ngại”
Cũng không nói lời nào.
Không thấy thanh niên khóc,
Hay bớt cốc bia hơi.
Không thấy ai vật vã,
Đau không nói nên lời...
Tức là theo quy luật
Của hành vi bầy đàn,
Tất cả cùng im lặng.
Thật khốn nạn, thật buồn.
TÔI HỎI ĐÁT
Phỏng theo một bài trên mạng
Tôi hỏi Đất: Này Đất
Sống với nhau thế
nào?
Chúng tôi tạo nền
móng
Để nâng nhau lên
cao.
Tôi hỏi Nước: Này
Nước
Sống với nhau vui
không?
Chúng tôi sống hòa thuận.
Cùng góp sức thành
sông.
Sống với nhau ổn
chứ?
Tôi hỏi một Đám
Mây.
Chúng tôi sống rất
ổn,
Nâng cánh nhau cùng
bay.
Tôi hỏi Cỏ: Này Cỏ
Các bạn sống vui
không?
Chúng tôi sống,
quấn quýt
Bên nhau giữa cánh
đồng.
Tôi hỏi Người: Các
bạn
Sống với nhau thế
nào?
Người lặng im không
nói,
Mặt đăm chiêu. Vì
sao?
Vì Người đang bận
nghĩ,
Tìm mọi cách hại
nhau.
Âm mưu và thù hận
Luôn lởn vởn trong
đầu.
Vì Người đã đánh
mất
Tình Yêu và Nụ
Cười.
Tức là đã đánh mất
Ý nghĩa sống làm
Người.
DONALD TRUMP
Xin cúi đầu ngả mũ
Trước Donald Trump.
Một tổng thống vĩ đại.
Một con người từ tâm.
Bất chấp mọi nguy hiểm,
Lễ Tạ Ơn vừa qua,
Ông đi thăm lính Mỹ
Ở một nước rất xa.
Ông vui với binh sĩ,
Cuộc gặp mặt ban đêm.
Bê thức ăn cho họ,
Như những người anh em.
Bất chợt ông nhận thấy
Một người lính mặt buồn.
Lát sau hỏi, thì biết
Đó là Joe Barron.
Anh vui được tổng thống
Đến thăm hỏi, cho quà.
Còn buồn là chuyện cũ,
Chuyện người thân ở nhà.
Anh có đứa con nhỏ
Đang bệnh nặng, chi tiêu
Cho các khoản điều trị
Ngày càng tăng, tăng nhiều.
Hơn thế, ngôi nhà nhỏ
Mua chịu, nợ ngân hàng.
Mấy tháng liền chưa trả,
Không khéo rồi đứng đàng...
Tổng thống nghe chăm chú,
Với đôi mắt hiền lành.
“Nhưng giờ cứ vui đã.
Tôi sẽ cố giúp anh”.
Hôm sau, ngay lập tức,
Các khoản nợ gia đình
Và hóa đơn bệnh viện,
Từ tài khoản của mình,
Tổng thống thanh toán hết.
Còn thêm mấy nghìn đô.
Ông nói: “Là tổng thống,
Tôi phải giúp đỡ Joe
Và những người lính khác
Đang phải chiến đấu xa,
Để họ không lo lắng
Các vấn đề ở nhà”.
*
Một tổng thống thực sự
Vĩ đại và văn mình.
Tiên sư thằng đế quốc,
Cái gì cũng hơn mình.
TỰ NHIÊN THÀNH THƠ
Càng đơn giản ta sống,
Càng thư thái trong đầu.
Ngu mới khoe tiền bạc
Cả khi mình rất giàu.
Phương Tây đang có mốt
Giàu sống như người nghèo.
Hạnh phúc trong tối giản.
Ta, người Việt, nên theo.
Là vì ta có mốt
Nghèo sống như người giàu.
Thực ra cái mốt ấy
Là một sự ngu lâu.
*
Lo mưu sinh, nghèo đói,
Phải bươn chải ngoài đường.
Về già ta được phép
Oằn oèo mãi trên giường.
*
Thơ văn phải chân thực.
Viết vớ vẩn, huyên thuyên,
Hoặc viết đạo đức giả...
Đọc cái là biết liền.
*
Ta có thể sống tốt,
Thiếu xe sang, vi-la.
Các tiện nghi hiện đại,
Thậm chí thiếu đàn bà.
Nhưng không thể sống tốt
Thiếu niềm vui tự mình.
Tức là sống đạm bạc,
Có nghĩa và có tình.
*
Mọi phiền não cuộc sống
Gói gọn trong Bốn Không -
Không buông bỏ, không thấu.
Không quên và không thông.
*
Im lặng trước cái ác,
Nghịch cảnh và bất công
Chính là sự phản bội
Với đất nước, cộng đồng.
ĐỊNH LUẬT
FESTINGER
Ông chồng, trước
khi tắm,
Đặt đồng hồ của
mình
Lên chiếc bồn rửa
mặt.
Một việc cũng
thường tình.
Bà vợ thấy, sợ ướt,
Đem nó vào phòng
bên.
Cậu con nghịch, làm
hỏng
Chiếc đồng hồ đắt
tiền.
Người kia tức giận
quá,
Đánh thằng bé rất
đau.
Rồi quay sang trách
vợ.
Rồi hai người cãi
nhau.
Rồi mấy ngày liên
tiếp,
Cũng vì chiếc đồng
hồ
Mà xẩy ra nhiều
chuyện,
Xúi quẩy và buồn
lo...
*
Về sau ông chồng
ấy,
Người Mỹ,
Festinger,
Thành nhà tâm lý
học,
Nổi tiếng đến bây
giờ.
Ông nói, mọi tai
họa
Chỉ có mười phần
trăm
Ngẫu nhiên, bất khả
kháng.
Còn chín mươi phần
trăm
Là tùy thuộc thái
độ
Của ta, các nạn
nhân.
Thái độ đúng, tích
cực,
Mọi chuyện sẽ tốt
dần.
Ngược lại, nếu tiêu
cực,
Quá giận, quá đau
buồn,
Thì kết quả sau đó
Chỉ toàn chuyện đau
buồn.
Điều này luôn luôn
đúng,
Cả xưa, cả bây giờ.
Đến mức thành định
luật.
Định Luật
Festinger.
*
Cá nhân tôi cố gắng
Tuân theo định luật
này.
Và cũng mong các
bác
Luôn nhớ nó hàng
ngày.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét