ROBERT ROZHNESTVENSKY
Tình yêu
- Trao cho cô tình yêu?
- Hãy trao!
- Nhưng vấy bẩn?...
- Trao cả khi vấy bẩn!
- Tôi muốn đoán xem...
- Bất cứ lúc nào!
- Tôi muốn hỏi đôi điều...
- Chấp nhận!
- Nếu như tôi gọi cô?...
- Em sẽ ra.
- Và gõ cửa...
- Em sẽ ra mở cửa.
- Nếu gặp điều không may?
- Em vẫn ra.
- Cả khi tôi lừa cô?
- Không sợ!
- Nếu tôi bảo cô hát...
- Em hát ngay.
- Nếu tôi bảo cô giết...
- Em sẽ giết!
- Bảo cô xa bạn bè...
- Em xa ngay.
- Nếu tôi bảo cô chết?
- Em sẽ chết!
- Nếu gặp tường ngăn cách...
- Em phá tan.
- Nếu tôi gặp nguy hiểm?...
- Em sẽ cứu.
- Không kêu van nếu đau?
- Không kêu van.
- Nếu gặp điều bất công...
- Em sẽ chịu.
- Cả trăm điều bất công?
- Vâng, cả trăm!
- Trao tình yêu cho cô?
- Hẳn thế!
- Không được đâu, cô nhầm.
- Sao lại nhầm?
- Vì đơn giản là tôi
Không bao giờ yêu
Nô lệ.
Bắt chước các nhà thơ cổ
Từ tình yêu đến tình yêu,
Cuộc đời đi như đường quốc
lộ...
Nửa hành tinh - ngập trong
sương chiều.
Nửa hành tinh - chìm trong
máu đỏ.
Như cây nến sắp tắt, rùng
mình,
Than trong bếp lụi dần, le
lói...
Nửa trái đất tắm trong bình
minh,
Nửa trái đất - chìm trong
bóng tối.
Suốt đời anh, anh chạy theo
ước mơ,
Nhưng chẳng bao giờ đuổi
kịp...
Nửa hành tinh - trong mưa.
Nửa hành tinh - trong tuyết.
Ngoài cửa sổ sương còn treo
long lanh.
Anh cảm ơn cuộc đời mãi mãi.
Nửa hành tinh - trong anh.
Và trong em - nửa hành tinh
còn lại.
Tình yêu mùa đông
Ngoài sân, trời lạnh, tuyết
rơi.
Tình yêu đến giữa tháng
Mười.
Tình yêu mùa đông rất ngắn,
Lặng lẽ tuyết rơi, bất tận.
Tuyết trên đường phố, núi
đồi,
Trong lời em nói, trên môi.
Tình yêu mùa đông rất ngắn.
Lặng lẽ tuyết rơi, bất tận.
Giờ ta tạm biệt, và đây,
Em xem, băng dính đầy tay.
Tình yêu mùa đông rất ngắn.
Lặng lẽ tuyết rơi, bất tận.
Không nói lời thề mùa đông.
Mùa xuân còn xa, đừng mong.
Tình yêu mùa đông rất ngắn.
Lặng lẽ tuyết rơi, bất tận.
Tầm hoạt động
Có tầm hoạt động riêng
Của hận thù và nước mắt.
Có tầm hoạt động riêng
Của lừa dối và sự thật.
Có tầm hoạt động riêng
Của đê tiện và yếu hèn –
Lặng lẽ
Vô hình,
Mang lại nhiều đau khổ...
Có tầm hoạt động riêng
Của một từ
duy nhất
đúng và hay.
Suốt đời, tôi tìm từ này,
Và có thể
tôi sẽ tìm được nó!
Trên trái đất tí hon...
Trên trái đất tí hon
và
đáng thương
Có một con người nhỏ bé.
Cả chức vụ của anh ta,
Cả chiếc cặp da
Đều rất bé,
Và tất nhiên tiền lương
cũng
thế...
Rồi một hôm,
Một buổi sáng đẹp trời,
Có một cuộc chiến tranh
gõ vào
cửa sổ,
Một cuộc chiến tranh
Hình như
Cũng hoàn toàn bé nhỏ...
Người ta phát cho anh
một
khẩu súng tí hon.
Người ta phát cho anh
một
đôi giày tí hon.
Và chiếc mũ
Người ta trao
Rất bé.
Chiếc áo khoác -
đo
theo người -
Cũng thế...
Nhưng
Khi anh
trong
một trận xung phong
Ngã xuống -
còng
queo,
không
đẹp mắt.
Miệng cò hô:
Tiến lên! -
Thì tất cả
đá
hoa
trên
trái đất
Không đủ
Để tạc tưọng anh
Cao
to
Bằng người thật!.
Phép lạ hàng ngày
Phép lạ hàng ngày -
không
còn là phép lạ.
Cũng không đau –
nếu
phải đau hàng ngày.
Còn đau khổ thực tình -
tất
nhiên
là
chuyện khác,
Bây giờ tôi
Không nói ra đây.
Không đè nặng lên vai
gánh
nặng hàng ngày.
Cái hào nhoáng bề ngoài
Dễ chán
Và nước mắt hàng ngày,
xin
các bạn.
Đừng tin!
Vì chúng chỉ làm ta
Thờ ơ và ủ ê
Thề hàng ngày -
không
còn là thề.
Kêu thét luôn mồm -
không
làm ai sợ.
Than thở hàng ngày –
không
còn là than thở.
Cãi nhau hàng ngày -
không
còn là cãi nhau...
Nhưng
Khi quả cầu
Của mặt trời hàng ngày
Bên giọt sương chín đỏ trên
cây -
Bỗng mọc.
Làm mọi người phải ngạc
nhiên.
Đến phát khóc -
Thì trái đất hàng ngày của
chúng ta –
Trái đất hàng ngày -
Vẫn là trái đất!
Và với giọng
đặc
khô vì tiếng hát,
Tôi sẽ hô: Tình yêu,
Tình yêu hàng ngày
muôn
năm!
Hàng ngày, như bánh mì ta ăn,
Nếu có.
Trong rừng mùa thu
Thật đúng một mùa thu
ra
mùa thu!
Tôi ngây ngất bước đi chầm
chậm
Trong khu rừng không quen
Để tìm thơ,
Như người ta tìm nấm.
Trời cao. Không khí trong
lành...
Thế là đã hai câu tìm được,
Con chó con
ngoe
nguẩy đuôi phía trước
Như một anh chỉ huy tài ba.
Nói với con
Lớn lên, Xênhia,
con
sẽ đọc
Những dòng này...
Ống dẫn nước sau nhà
Đã thôi
Không nhỏ đều,
chán
ngắt...
Con đã sống một giờ -
trên
trái đất.
Hãy nhận lấy nó, Xênhia,
Và con hãy rộng lượng bỏ qua
Rằng trái đất tạm thời
Chưa được như ta mong mỏi...
Trên trái đất
còn
người đau
và
chết đói.
Suối chạy khắp nơi, đùa reo.
Dưới nắng gắt,
lá
dừa khô, nhăn nheo.
Những bãi rong đài nguyên
còn
lầy lội...
Bố muốn làm trái đất luôn mỉm
cười -
Nhưng chưa kịp làm.
Bố muốn làm trái đất thật vui
-
Nhưng chưa làm nổi.
Bố đã cầu xin.
Bố đã kêu van.
Bố mở rộng cửa tim mình trước
nó.
Hiểu ngôn ngữ của nó.
Xênhia,
con
hãy tha cho bố,
Vì bố không đủ sức
Nuôi những người thiếu ăn,
Mặc ấm những người không áo
quần,
Làm sống lại những người đã
chết...
Chúng ta -
Bao giờ cũng là kế tiếp.
Cả bố
Cũng không bắt đầu từ số
không.
Chúng ta
Luôn nối tiếp nhau thành
dòng...
Nhưng cửa đã mở rộng.
Trái đất-
của
bố và của con -
nơi
chúng ta đang sống.
Sẽ hạnh phúc gấp nghìn lần
hôm nay.
Bố tin vào điều này.
Và con -
nhất
định con -
cũng
phải tin như vậy.
Con chưa biết
Rằng trái đất của chúng ta
rất
dễ nổ tung,
rất
dễ cháy.
Con chưa biết
thế
nào là ánh sáng,
thế
nào là mùa xuân
(Dù con sinh vào mùa xuân -
Đừng quên!)
Và thế nào là tuyết -
Con cũng không hoàn toàn biết
(Dù hôm nay tuyết phủ trắng
quanh nhà).
Con đã sống một giờ -
những
một giờ -
Trên hành tinh chúng ta...
Hãy tập lấy hơi.
Hãy tập làm quen với cuộc
đời.
Hãy bắt đầu vung cánh tay -
mang
con số nhà hộ sinh -
nhỏ
bé...
Thậm chí cả cái tên Xênhia
con
cũng chưa có thể
Giữ trong nắm tay
yếu,
nhỏ
của
con.
Ôi, nghề làm thơ!
Ôi, nghề làm thơ!
Có thể viết chen hàng.
Viết xiên, viết thẳng -
Giấy sẽ chịu được – không sao
Vì giấy trắng.
Và người đọc
dần
dần cũng quen.
Cũng có thể
Dội nước qua song sắt,
Cũng có thể khóa cửa
Ngồi im trong phòng mình.
Viết về cái này,
Về cái kia làm thinh.
Chơi
Trò chơi ghép vần
Sao cho dễ nghe, êm ái.
Cũng có thể làm hoàn toàn
Ngược lại:
Viết thật mới,
Thật ngốc nghếch,
thật
khác đời
Làm các nhà phê bình
phải
ngạc nhiên,
Há to mồm hết thẩy.
Một số người vẫn quen
Như vậy...
Nhưng tôi phải làm thế nào
Để suốt đời ngay thật?
Để vào nhà anh
Không cần xin, hỏi?
Để vào trái tim anh
Không cần lừa dối?
Trái tim
Đang ngủ say trong đêm,
Bình minh chưa hé đỏ,
Bỗng
Tôi nghe tiếng tim,
Từ phía trong.
Rất nhỏ.
Nhô lên vai, lên cằm,
Từ phút đầu, tim gọi:
“Tôi im ba mươi năm,
Và bây giờ
Muốn nói...
Mưa, mưa ít khi rơi,
Mùa hè khô, nứt nẻ...
Lồng ngực anh
mỏng
thôi,
Nhưng là lồng, tuy thế.
Nó đen hơn
đêm
đen,
Gò ép tôi
Chật chội.
Suốt đời
tôi
cô đơn,
Mà tôi đâu có lỗi!
Tôi cũng sống
Như ai.
Đếm từng ngày,
trăn
trở.
Hay cho tôi ra ngoài!
Cửa lồng anh,
hãy mở!
Tôi mọc cánh, bay xa.
Đón mọi điều phía trước!...
Tim gọi:
Cho tôi ra!
Nhưng cho ra
sao được?
Ở một nơi nào đấy xa xôi
Ở một nơi nào đấy xa xôi
Có thành phố
như
giấc mơ,
im
ắng.
Đầy bụi bám.
Một dòng sông phẳng lặng.
Một dòng sông
nước như gương
lờ
trôi...
Ở một nơi nào đấy xa xôi
Có thành phố,
ngày
xưa,
có
thành phố
Nơi rất ấm, tuổi thơ ta ở đó
Từ lâu,
đã từ
lâu,
trôi
qua...
Đêm nay tôi bước vội khỏi
nhà,
Đến ga,
xếp
hàng mua vé:
“Lần đầu tiên trong nghìn
năm,
Có lẽ,
Cho tôi xin một vé
Tới thành phố Tuổi Thơ.
Vé hạng trung...”
Người bán vé hững hờ
Khe khẽ đáp:
“Hôm nay vé hết!”
Biết làm sao!
Vé hết, biết làm sao!
Đường tới Tuổi Thơ
còn
biết hỏi nơi nào?
Nếu không kể
đôi
khi ta tới đó,
Qua trí nhơ
Của chúng ta
Từ nhỏ...
Thành phố Tuổi Thơ -
thành
phố chuyện thần kỳ.
Cơn gió đùa,
tinh
nghịch dẫn ta đi.
Ở đấy,
làm
ta say, chóng mặt,
Là những cây thông
vươn
tới mây,
Là những ngôi nhà
cao,
cao ngất.
Và mùa đông
rón rén
bước
trong
đêm,
Qua những cánh đồng
phủ
tuyết trắng và êm...
Ôi thành phố Tuổi Thơ -
bài
ca ngày nhỏ
Chúng tôi hát-
Xin cảm ơn điều đó!
Nhưng chúng tôi không trở
lại,
Đừng chờ
Trái đất nhiều đường.
Từ thành phố Tuổi Thơ
Chúng tôi lớn,
đi
xa...
Hãy tin!
Và thứ lỗi!
Con sông
Con sông chạy mạnh và nhanh.
Tôi đứng nhìn, phải hỏi:
- Ê,
sông kia, đi đâu,
vội
đi đâu?
- Tôi
ra với biển xanh...-
Sông nói.
- Nhưng lúc ấy
Sông không còn là sông!...
- Vâng,
tôi biết.
Đời của tôi là thế.
Tôi chết.
Nhưng tôi cần,
rất
cần
Cho đời thêm đẹp đẽ!...
Còn anh?
Cao trên đầu...
Cao trên đầu
các
chùm sao
nhấp
nháy.
Tự đôi tay
Tìm ánh lửa
Đến liền...
Thật kinh khủng
vì có
người
tỉnh
dậy,
Mở mắt đón Ngày
Mà không chút
ngạc
nhiên!
Họ tồn tại.
Không tin chuyện cổ.
Đi vào Thơ
như
đi vào
nhà
thờ.
Bắt chim phượng để rán ăn.
Và họ
Đem cá vàng nấu xúp
Cho bữa trưa!
Bài ca về năm tháng
Chẳng việc gì tôi phải sợ mùa
đông -
Cứ mặc đầu tôi bạc trắng.
Năm tháng của tôi -
không
chỉ là gánh nặng.
Năm tháng của tôi
là
gia tài của tôi!
Tôi nhiều lần vội vã với thời
gian,
Gì cũng muốn lao vào làm hết
thẩy.
Ừ thì tôi không giàu lên vì
vậy,
Nhưng năm tháng đời tôi
là
gia tài của tôi!
Xin cảm ơn năm tháng cuộc
đời,
Dù lắm lúc đời đắng cay, tệ
bạc,
Nhưng tôi giữ,
không
nhường cho người khác
Năm tháng đời tôi -
gia
tài của tôi!
Nếu thời gian sẽ bảo một ngày
kia:
“Ngôi sao của anh, than ôi,
đã tắt...”-
Tay trẻ thơ sẽ giơ cao, giữ
chặt
Năm tháng đời tôi -
gia
tài của tôi!
Cỏ mọc quanh tôi...
Tặng A.Kirêeva
Cỏ mọc quanh tôi
như
quanh
một
chiến hào du kích.
Khi ngoái lại nhìn,
Tôi thấy rõ:
Các chàng trai
Đang chạy,
ngã.
vấp phải mìn của địch,
Như vấp vào bậc cửa nhà ai.
Vâng, họ ngã,
ngực
vướng băng súng máy,
Như về đích
vướng
dây băng
khi
thi chạy.
Các chàng trai ngã xuống,
ngỡ
ngàng,
Tay giang rộng
trên
cánh đồng
đất
đen
màu
mỡ -
Vì thấm máu.
Vì lâu ngày bị bỏ hoang...
Những chàng trai
Có những bàn tay
trên
đó
Đường sống rất dài,
rất
thẳng.
Những chàng trai...
Hoa rừng Tai-ga
Anh không hát cho em
hoa
rừng tai-ga...
Xin lỗi!
Nhưng em cũng đừng tin
khi
có người nói dối
Rằng chúng không xinh,
Rằng điều đó chính mình
Đã đọc thấy trong tranh,
trong sách...
Chỉ đơn giản là hoa rừng
tai-ga
Không nên so với hoa
trong
vườn hoa!
Mọc trên những thân cây
đổ
xiêu vì gió,
Rực như máu,
Như hoàng hôn,
Chúng không hợp
với
căn phòng thành phố.
Không hợp với bình pha lê cực
trong.
Không!
Chúng cũng chẳng bao giờ hiểu
được
Rằng nước dưới vòi
tất
nhiên
cũng
là nước...
Thử hái chúng lên xem!
Thử xem!
Giữ chúng trong tay, em sẽ
thấy
Hình như tay em
máu
chảy.
Nhưng đừng sợ.
Hãy cắm lên ngực một bông
hoa.
Em sẽ thấy gì?
Tách khỏi đất tai-ga,
khỏi
mảnh đất cằn khô,
Kiêu hãnh
Mà trên đó hoa lớn lên,
nở
trong giá lạnh,
Mảnh đất in chân gấu dẫm hàng
ngày...
Lập tức hoa héo ngay!
Lập tức hoa chết ngay!
Vô tội.
Anh không hái hoa rừng
cho
em.
Xin lỗi!
Đêm, trong rừng, bên đống lửa
Đống lửa chết
cũng
giống như người chết...
Lúc uể oải nằm im,
Lúc bất ngờ
Run rẩy, chìa đôi tay mỏi mệt
-
Những cánh tay vàng,
trong
suốt,
huơ
huơ...
Lúc lặng lẽ
Uốn theo
sợi khói.
Muốn lên cao, muốn kéo theo
mình
Cả khu rừng đang đứng im mệt
mỏi,
Cả màu vàng cây liễu một thời
xanh,
Cả tiếng hót của con chim
đâu
đấy,
Cả cái đuôi của sương muối
rất
dày,
Cả đám cỏ,
cả
trời sao nhấp nháy
Đang chụm đầu
lấp
ló đứng
sau
mây...
Trong khi nghe đài
Trái đất
Với cái khát sa mạc của phố
phường,
Với giọt nước rơi đều đều
trên đá,
Với sự trầm tư của sông hồ
và
biển cả.
Với những tảng băng đang bò
lên cao;
Trái đất
với
bình minh hé đỏ, đón chào,
Với tuyết phủ thành những
đường lấp lánh;
Trái đất
chìm
trong sương lạnh,
Chìm trong mưa nhiệt đới,
trong
mây.
Trái đất này
Với nước ngập dưới muôn hình,
muôn dạng;
Biển,
Suối,
Sông
Và hơi nước trên bếp lò
mỗi
sáng.
Với cái ấm của Maiami
và
Pixrunđa,
Với cái nhanh của Angara
và
cái chậm của Vixla,
Với ngụm rượu anh chăn cừu
uống dở...
Thế mà trái đất khô.
Khô đến khó tin.
Ghê người.
Đáng sợ.
Đến nỗi có thể bùng lên
Vì một que diêm
vô
tình,
Bé nhỏ.
Hãy nhìn kia...
Hãy nhìn kia!
Hãy lắng nghe!
Người ta giết thời gian!
Người ta giết -
một
mình
và cả
hội!
Mà như thể đang thi nhau:
Ai nhanh hơn?
Cả ban ngày.
Cả trong đêm tối.
Rất trắng trợn
và
rất êm -
Người ta giết
thời gian!
Người ta giết
ồn ào
và rất khẽ.
Người ta giết
Ngay trước đồn
công
an!
(Mà nói gì trước đồn -
cả
bên trong
Cũng thế...)
Người ta vấp.
Người ta chửa trời.
Bất chợt hai anh
gặp
nhau
trong
thang máy.
Công khai nói
khi
mời nhau lại chơi:
“Ta cùng giết
thời
gian
chiều
nay vậy!”
Người ta cuống lên.
Tin cái nọ, cái này,
Cãi nhau.
Chờ người thân
từ
đâu đó.
Người ta giết thời gian!
Rồi rửa tay,
Để tay không còn vương
Máu đỏ.
Người ta giết thời gian
rất
thản nhiên,
Xách những chiếc cặp dày bí
hiểm.
Người ta giết thời gian
Của mình,
Của người quen.
Thế mà chẳng bị ai đem kiện!
Cũng không ai -
dù
một lần -
khóc
than
Rằng “Thời gian-
Rất quý, rất cần -
Đã trôi qua vô ích...”
Trong khi
Hết phút này đến phút kia
Cứ bị giết.
Chết oan.
Mà ngay từ đầu năm.
Bị người ta xem
như
thù địch,
Xác các phút bị giết oan
lặng
im không kêu
Thành thế kỷ
xếp
từng hàng
đều
đặn...
Sao người ta
Còn khóc than
đủ
điều,
Rằng không kịp làm gì,
Rằng cuộc đời
quá
ngắn?
Trên đời anh...
Trên đời anh
vết bỏng
Vừa mát
lại vừa nóng...
Anh tin ai?
- Tin tôi.
Cây sáo,
dàn đồng ca
Tội phạm
và quan tòa...
Anh khinh ai?
- Khinh tôi.
Vừa khóc,
vừa nói dối.
Giọng đặc khô
vì khói.
Anh cảm ơn ai?
- Cảm ơn tôi.
Sương và mù
ngập đèo.
Đường hẹp và cheo leo...
Anh không tin ai?
- Không tin tôi.
Ai muốn cháy
cứ cháy.
Làm việc
đâu ra đấy...
Anh muốn chết như ai?
- Như chính tôi.
Độc thoại của vua các loài thú
Này, con người
Viện bảo tàng có đủ thứ để
chiều anh:
Sừng voi mamôn,
Sáo người chăn cừu,
Răng cá heo,
Và rất nhiều thứ khác...
Nhưng hãy lắng nghe tôi,
Vua của muông thú hiền lành.
Tuy,
thứ lỗi,
Tiếng tôi
không còn oai nghiêm,
dõng dạc.
Vì tôi là con sư tử cuối cùng
sống đến hôm nay.
Nhưng nói thay tôi
Là con nai vàng trong vòng ôm
chiếc bẫy;
Là con cá heo mà anh suốt mấy
ngày
Cưỡi trực thăng lùng săn để
mua vui
Đâu đấy.
Anh nhìn kia:
Tổ tiên tôi cháy thành tro.
Hang cáo bị đào tung,
Con hươu run lên vì sợ.
Hãy nhìn cá bị chết ngạt dưới
hồ,
Thiên nga bị thương,
Hải âu bơi trong dầu lửa...
Chúng sẽ tránh xa đường, nơi
xe chạy như điên.
Chúng sẽ trách những người
đang diệt chúng.
Tất nhiên anh
là đỉnh cao của thiên nhiên,
Nhưng xin hỏi:
Núi mất chân
còn đứng vững?
Anh cầm lái.
Anh tiên tri.
Anh chỉ huy cuộc đời.
Anh là chủ.
Chúng tôi không thể
Và không muốn cãi nhau với
anh.
Nhưng nghĩ xem:
thiếu chúng tôi,
Phải chăng biển và rừng có
đẹp thế?
Giữa sa mạc bê tông
sẽ chỉ
có những loài sên
Và đại dương xanh trong
thành ao chết khổng lồ chứa rác.
Lưới của anh mỗi ngày một
chắc thêm,
Súng của anh bắn càng nhanh
và chính xác.
Trên hành tinh chúng ta
tất cả là của anh.
Chúng tôi chẳng có gì -
Đời là vậy.
Trong những vườn bách thú đẹp
của anh
Chúng tôi là bù nhìn
Và rất tiếc,
Đã chẳng còn là chúng tôi
như anh thấy.
Đời được xếp quả tình như
vậy.
Chúng tôi cố chiều anh xưa
nay.
Nhưng bất lực -
Chúng tôi đi
vào hoàng hôn cô độc,
Vào lịch sử của trái đất đau
buồn này.
Con cháu anh mai sau
nhớ chúng tôi
Và sẽ khóc...
Không lẽ cuộc đời mỗi ngày
một ác hơn?
Cái vương quốc chết dần kia
của tôi
Đang nhìn anh không chớp mắt,
Hầu như không chê trách, van
lơn,
Cũng chẳng tiếc những gì đã
mất.
Tôi
Xin cởi mũ vua
Từ mái đầu của tôi điểm bạc
Để nhường anh, và sẽ rống,
rống rất to
Vì bất lực -
Tôi biết làm gì khác?
Những chuyện về những chiếc
kèn đồng
“Và ngài đã phải trải qua những thử thách
ghê
gớm:
lửa, nước và những chiếc kèn đồng...”
(Trích sách
cổ)
Có
một tráng sĩ ngày xưa.
Muốn
làm vua.
Không
kiêu.
Tính
tình không đến nỗi.
Bữa
trưa - ăn một con cừu.
Và
một con bò - bữa tối.
Tránh
sĩ,
nhìn
chung là -
khỏi nói!
Như
thần, như tiên.
Bao
giờ cũng đi đầu
Bao
giờ cũng đánh nhau,
hoặc
Tìm
những người để đánh nhau!
Và
không thể có gì
ngăn chàng lại!
Vua -
làm
vua.
Nông
dân -
gặt hái.
Còn
tráng sĩ -
phải đi tìm chiến công!
Và
một hôm,
trên con ngựa màu hồng,
Người
ta nói:
chàng đi ra biển,
Biệt
tăm rất lâu,
Đến
tám giờ - kém năm - hôm sau
Mới
xuất hiện.
Chàng
đem Hải Thần tặng vua.
Mọi
người kêu:
Bravô!
Bravô!
Mọi
người kêu:
Hoan hô! Hoan hô!
Nhưng
tráng sĩ đã vội đi
tới Quốc vương Khói Thối
Để
tìm chiến công mới.
Và
rồi tay không
chàng bắt được Hỏa Thần.
(Chỉ
xém ít lông mày
Và
mấy sợi lông chân...)
Vua
sai lính
báo tin to
khắp phố -
Một
ngày lễ xưa nay chưa thấy có!
(Xin
đừng nghĩ tôi nói ngoa!)
Tiếng
kèn đồng
Ngân
nga.
Tiếng
kèn đồng
Ngợi
ca
chiến
công
chàng tráng sĩ
Chàng
tráng sĩ ngồi nghe,
Rất
oai và nghiêm nghị.
Chàng
lắng nghe từng tiếng một,
thẫn
thờ.
Nghe
đêm.
Nghe
ngày.
Nghe
khi ngủ.
Khi
mơ.
Rồi
xúc động,
chàng lâng lâng.
Và...
chết!
Vì
kính trọng chính mình!
Vì
chiến công oanh liệt!...
Đã
từng có một tráng sĩ trên đời,
Mà
không phải hạng xoàng, hẳn vậy.
Thế
mà ta không có nữa trên đời
Cái
con người
tài ba
nhường ấy.
Thật
tiếc thay!
Nhưng
quả đúng kèn đồng,
Tiếng
kèn đồng vinh quang
là thử thách
Vô,
vô cùng khó khăn...
Như
cha ông
chúng ta
đã từng ghi
Trong
sách.
Trong cuộc sống họ là ai...
Tặng
X.Kraxauxcax
Trong
cuộc sống họ là ai -
các Vệ - nữ trang nghiêm, khe
khắt?
Các
nữ thần tình yêu kiêu căng -
Họ là
ai trong cuộc đời có thật?
Những
chiếc chuông
Từ từ
Lắc
lư
Ngân
nga.
Những
ngọn đèn
thức suốt đêm
Bên
cổng thành vắng vẻ.
Những
cô gái
làm nghề mẫu vẽ
Đến
những chiếc buồng con
không được sưởi
hàng ngày.
Những
cô gái dịu dàng,
e lệ và thơ ngây,
Lập
tức áo quần
bị quăng vào xó.
Và
căn phòng
như ấm thêm
Vì
cái loã lồ của họ...
Rồi
cả một đoàn quân
thuốc màu
Được
hoạ sĩ
xua nhanh
Vào
trận đánh!
Và
bút vẽ của ông ta hồi lâu
Gõ
lên vải -
như lên mặt trống con -
Khá
say sưa
và
mạnh.
Giữa
cái rét mênh mông
Các
màu
đã hiện lên.
Như
vào những cánh buồm,
Cơn
gió trang nghiêm
Lùa
qua cửa sổ.
Các
cặp vú trong tranh -
như trái cây -
Bắt
đầu chín đỏ,
Các
cặp mắt bắt đầu cười,
Các
cặp đùi mềm, ấm
bắt đầu tươi...
Nhưng
rất lạnh,
các cô làm mẫu kia
rất
lạnh.
Họ
khẽ run.
Họ là
người,
Và
rất thèm
Cái
ấm!
Xong,
Họ
chậm rãi mặc áo quần
Rồi
đi ra sân.
Chiếc
áo mỏng
không xâu tay vào nổi.
Rồi
họ cầu nguyện
ở nhà thờ
rất lâu
-
Vì sợ
Chúa Trời bắt tội...
Họ
quên
Rằng
họ đã thành bất tử từ nay.
Và
tất nhiên trong việc này
Chúa
chẳng
Liên
quan gì đến họ.
Đời được tạo thành...
Đời
Được
tạo thành từ cái ác
và cái vui,
Từ
nhà hộ sinh
Và
nghĩa trang...
Tôi
cúi chào đời
mỗi ngày tỉnh dậy.
Cái
bẩn của ngày trước đấy
Tôi
giũ khỏi giày của tôi.
Đôi
khi -
là quyển toán phổ thông cho trẻ,
Đôi
khi -
là sơ đồ những ngôi nhà đang thiết kế,
Thế
giới này
Bừa
bộn,
Ồn
ào,
Đắng
cay -
Tôi
biết rõ, hoàn toàn biết rõ.
Thế
giới mà hàng ngày ở đó
Các
đường phố ngoại ô vắng teo,
Người
xếp hàng đông
quanh cái khó, cái
nghèo.
Thế
giới mà hàng ngày ở đó
Người
chọn mua dưa,
cầm quả dưa vỗ vỗ
Như
vỗ vào đầu trẻ nghịch nhiều khi.
Thế
giới xung quanh
tôi chẳng lạ gì.
Quen
thuộc như lời chào,
Và
được tôi mong đợi
Như
chờ được phân nhà mới...
Tôi
bước ra đời.
Tôi
tung,
tôi gieo
Tôi
ném mình ra khắp nơi!
Tôi
lộn ngược tôi
Như
lộn ngược túi quần
khi may vá.
Để
ngày mai
Được
làm lại từ đầu.
Tất
cả.
Viết trong phòng đợi ở sân
bay
Ta luôn sống trong phòng chờ
đợi.
Ai cũng chờ
một cái gì sắp tới.
Anh lái xe chờ thủ trưởng
trước
nhà,
Kiên nhẫn chùi sạch bóng
chiếc Vôn-ga...
Hết đứng lại ngồi,
anh chồng chờ vợ.
Cô gái chờ tình yêu –
Tuy rất sợ.
Người giáo viên
chờ câu giải nhức đầu.
Đám học trò chờ kẻng đánh
từ lâu.
Người làm ruộng chờ tiết trời
thay đổi.
Cả thế giới như lặng đi
Vờ đợi chờ, mong mỏi.
Sau lưng ta –
Im lặng đang tấn công!
Ta đợi chờ cái mới
và
thành công...
Ta luôn sống trong phòng chờ
đợi,
Nhưng khi chờ
một cái gì sắp tới,
Ta không khoanh tay
Ngồi yên!
Ảo ảnh
Người trực ban kêu to:
- Hãy lại đây! Lại đây!
Hãy nhìn kia!
Kia!
Ảo ảnh! –
Thẳng tay gạt thức ăn sang cạnh,
Chúng tôi nhào ra cửa,
nhìn
theo...
Tôi sẵn sàng chờ đợi mọi
điều.
Cả những cái chỉ trong mơ mới
thấy:
Những hàng cọ dưới mặt trời
rực cháy;
Những bồn hoa
bên biển
sóng hiền lành;
Những lâu đài cổ kính
giữa trời xanh...
Vì từ trước nhiều lần
Tôi đã đọc,
Thấy trên cát,
bất ngờ, bỗng mọc
Những hình kia không có thật
Để đánh lừa.
Vì nhiều lần tôi đã đọc:
Giữa ban trưa,
Đoàn du khách bước đi
Như trong đêm, trời tối,
Nguyền rủa mặt trời,
khát không sao chịu nổi,
Họ lê chân
theo ảo ảnh suốt ngày –
Theo con suối trong lành
xa chỉ mấy tầm tay...
Nhưng lúc này...
- Ảo ảnh đâu? Đâu?
Sao chẳng thấy?
- Thật đơn giản!
Kia,
nhìn
kia!
Chỉ vậy...
Rất ngạc nhiên,
Tôi đứng lặng người:
Đang trôi
xa xa
nơi chân trời
Là những tảng băng
rung,
mờ,
không
rõ.
Trông giống một ngôi nhà
hai
tầng
nào đó...
Tôi chờ được thấy nhiều điều!
Chờ mọi cái diệu kỳ trên xứ
lạnh...
Nhưng Bắc Cực,
Ngay cả bằng
ảo ảnh,
Ngươi
cũng không còn muốn
Lừa ai!
Bức tượng và nhà điêu khắc
Tặng Ernest Nheizvestni
Tượng đá bắt đầu sống như thế
nào,
và từ đâu?
Lúc đầu
Đá không muốn
tin vào nhà điêu
khắc.
Nhưng dần dần
Từ chiều sâu của đá hiện lên
Một khuôn mặt.
Chính xác hơn –
còn thiếu môi,
thiếu
mắt.
Và hầu như chưa lộ hẳn ra
ngoài.
Sẵn sàng làm mặt
của bất kỳ ai:
Phụ nữ,
đàn ông,
người anh hùng,
cậu bé...
Khuôn mặt đang định hình.
Đã bắt đầu thành người
Như thế.
Nhưng cũng từ phút này,
Đá không còn
Muốn làm đá như trước đây.
Đá giục:
“Nhanh lên,
nghệ
sĩ,
nhanh lên!
Anh biết đấy!
Anh không được quyền
chậm vậy!
Anh đã cho tôi cuộc đời.
Anh có thể,
Anh cần.
Tôi muốn sống!
Hãy giúp tôi!
Hãy nhìn đây!
Nhanh lên!
Tôi đang mở
đôi mắt buồn
của
đá.
Hãy, nhìn đây!
Tôi chờ đón
cơn gió đời mới lạ.
Mùa xuân của anh
đã thấm vào tôi!...”
Nhưng con người
Đã tạo nên
con người đang
kêu đó,
Lại hút thuốc,
đứng nhìn trời
Bên cửa sổ
Những chàng trai đã hy sinh
Phương đông trời vừa hửng
bình minh.
Đồng lúa chín đung đưa nhè
nhẹ.
Họ, những chàng trai đã hy
sinh,
Họ đã làm những gì có thể.
Mang trong tim đêm ngày
Lời nhắn nhủ của những chàng
trai đó,
Chúng ta thề chúng ta sống
hôm nay
Vì chúng ta,
Và vì cả họ.
Các bà mẹ đã thôi khóc từ
lâu,
Nhưng xuyên qua thời gian bất
diệt,
Họ vẫn nhìn chúng ta từ trên
cao.
Họ, những người đã chết.
Như thể họ là quan tòa,
Như thể họ bám theo không
nghỉ,
Họ - những chàng trai
Đã hy sinh vì ta,
Những người đồng chí.
Mang trong tim đêm ngày
Lời nhắn nhủ của những chàng
trai đó,
Chúng ta thề chúng ta sống
hôm nay
Vì chúng ta,
Và vì cả họ.
Một nghề vất vả
Sắp bình minh, nhưng trời vẫn
đầy sao,
Bà mẹ cúi bên nôi con lặng
lẽ.
Trên trái đất không có nghề
nào
Vất vả bằng nghề
Làm mẹ.
Con chúng ta là niềm vui, nỗi
buồn,
Con càng lớn nhiều khi càng
phải khóc.
Các bà mẹ hãy học nghề nuôi
con.
Đó là cả một ngành khoa học.
Rất chân thành, không chút hồ
nghi,
Tôi tuyên bố rằng xưa nay có
lẽ
Trên trái đất không có nghề
gì
Khó khăn
Bằng nghề làm mẹ.
Con chúng ta
Là niềm vui, nỗi buồn.
Con càng lớn, nhiều khi càng
phải khóc.
Các bà mẹ
Hãy học nghề nuôi con,
Đó là cả một ngành khoa học.
Bài hát của các bậc bố mẹ
Lớn từng giờ - chỉ trong phim
mà thôi.
Trẻ lớn chậm trong cuộc đời
có thật.
Không phải con anh đang nằm
trong xe nôi,
Mà ông chủ tương lai toàn
trái đất.
Và chúng ta,
Dù muốn hay không,
Nhưng thực chất vấn đề ở chỗ:
Trước hết ta là bố mẹ, vợ
chồng.
Sau mới đến
Các ông này, bà nọ.
Sau đó ta mới là người bẻ
ghi,
Là bác sĩ,
Là diễn viên,
Tài xế...
Vâng, chúng ta,
Muốn gì thì gì,
Nhưng trước hết
Chúng ta là bố mẹ.
Trẻ lớn lên, bước những bước
chưa dài,
Lật trang sách đầu tiên đùa
nghịch.
Rất quan trọng nó sau này là
ai,
Quan trọng hơn - làm được gì
có ích.
Ta phải lo, phải hành động
hôm nay
Không được để mặt trời mây
che khuất,
Vì con ta sẽ thế nào sau này
Điều ấy chính là tương lai
trái đất.
Và chúng ta,
Dù muốn hay không,
Nhưng thực chất vấn đề ở chỗ:
Trước hết ta là bố mẹ, vợ
chồng,
Sau mới đến
Các ông này, bà nọ.
Sau đó ta mới là người bẻ
ghi,
Là bác sĩ,
Là diễn viên,
Tài xế...
Vâng, chúng ta,
Muốn gì thì gì,
Nhưng trước hết
Ta phải là bố mẹ.
Những người con
Đã mùa xuân, đồng lốm đốm màu
hoa,
Hơi ẩm nhẹ bốc lên từ đất,
Con những người lính trẻ hôm
qua
Nay đã lớn.
Thời gian trôi nhanh thật.
Họ lớn nhanh như nấm mọc sau
mưa.
Tôi nhìn họ đầy tin yêu.
Ai đấy
Có thể chê:
“Không bằng ta ngày xưa!”
Vâng, có thể.
Nhưng tôi không nói vậy.
Rồi một hôm, rời tổ ấm gia
đình,
Họ,
Gầy, cao như chính tôi ngày
trước,
Bắt đầu đi con đường riêng
của mình,
Nghĩa là tiếp con đường ta đã
bước.
Họ đi xa, đi đến tận mặt
trời.
Tôi nhìn họ mà thèm. Ai đó
Có thể khinh,
Xấu hổ, hoặc chê cười...
Vâng, có thể,
Nhưng tôi không xấu hổ.
Bài hát về thành phố của tôi
Tôi biết:
Không phải ai cũng sống trong
thành phố!
Tôi yêu nông thôn,
Yêu phong cảnh núi đồi,
Nhưng
Dù đi hết nơi này nơi nọ,
Tôi yêu nhất là thành phố của
tôi.
Thành phố của mùa xuân đầy
hoa.
Thành phố của làn khói mỏng.
Thành phố của ngày hè trời
nóng...
Thành phố của những cơn mưa,
Thành phố
Nơi em luôn bên anh,
Lặng im như một người vô
hình.
Tôi yêu sao
Các công viên, đường phố
Lúc vào đêm thành thoáng rộng
và dài.
Nơi có những ngôi nhà cao, đồ
sộ
Như những con tàu
Đang đi tới ngày mai.
Thành phố ngủ yên
Tàu hú gọi đâu đây.
Đừng đánh thức.
Sau một ngày lao động
Đang ngủ yên,
Như trăm nghìn cánh tay,
Thành phố duỗi
Trăm nghìn đường phố rộng.
Thành phố của mùa xuân đầy
hoa,
Thành phố của làn khói nhẹ,
Thành phố của những cơn mưa,
Thành phố của những ngày vui
vẻ.
Thành phố
Nơi em luôn bên anh,
Lặng im như một người vô
hình.
Nếu con người...
Nếu con người
được sống lâu, vô tận,
Chắc chắn đó
Sẽ là điều tàn nhẫn...
Vì làm sao biết được
sống làm gì?
Cái cảm giác liều mình nguy
hiểm
sẽ mất đi.
Rơi xuống sông?
Không chìm.
Nhảy vào lửa?
Không cháy.
Hay thử chế đạn bom?
Để làm gì?
Hay đi cày?
Còn có ối thời gian -
Để đấy!
Và cứ thế chúng ta
Yên trí mà lười.
Vì biết trước chúng ta
Sẽ sống mãi muôn đời.
Sống vô ích
Không chiến công,
Nhàn rỗi.
Nghĩa là luôn ngập chìm
Trong bóng tối.
Phải thừa nhận một chân lý
đắng cay
Rằng kích thích chúng ta sống
đời này
Quan trọng nhất
chính là cái chết!
Con người nói chung không cần nhiều
Con người nói chung không cần
nhiều,
Chỉ cần được tìm
Và tìm thấy,
Bước đầu chỉ cần hai người:
Một bạn,
Một thù.
Chỉ vậy!
Con người nói chung không cần
nhiều:
Một con đường nhỏ bé,
Một bà mẹ sống trên đời,
Sống thật lâu,
Lâu chừng nào có thể.
Con người nói chung không cần
nhiều:
Sự lặng im
sau cơn sấm sét.
Một mảnh sương mù màu xanh.
Một cuộc đời,
Một cái chết.
Anh ta cần một tờ báo mới in,
Như nhân loại muôn hình, muôn
vẻ.
Anh ta cần một hành tinh tí hon,
Là trái đất chúng ta,
Chỉ thế!
Anh ta cần bay tới các vì
sao,
Cần ước mơ cả về siêu tốc độ.
Điều ấy thực ra
cũng ít thôi,
Điều ấy
suy cho cùng
rất nhỏ.
Không huân chương, huy chương
rùm beng.
Cũng không phải hết lời ca
ngợi,
Con người
Nói chung
Không cần nhiều.
Chỉ cần có ai ở nhà
Đang đợi.
Các tín hiệu...
Các tín hiệu những hành tinh
xa xôi
Khó phân biệt,
khó tìm,
khó
thấy.
Phản vật chất, - một chất mới
ra đời,
Không hiểu ai phát minh
Mà giỏi vậy.
Kính thiên văn ngày một chĩa
lên cao,
Như cố trốn
cuộc đời đang có
thật.
Còn lâu ta
mới hiểu các vì
sao,
Vì chúng ở quá xa ta,
xa trái đất!
Trong khi đấy
Đang lúi húi trong nhà
Bên nồi xúp sắp trào,
Đang rất bận
Là một người phụ nữ, vợ chúng
ta.
Rất gần gũi,
Nhưng cũng đầy bí ẩn.
Theo cách riêng của mình
Một bạn thơ,
hơi say say,
Bảo tôi
Với nụ cười tự tin, nhăn nhở:
“Tớ thực tình,
cũng yêu cậu,
biết không?
Có điều yêu
Theo cách riêng của tớ!”
Những câu nói hồn nhiên dễ
thương
Cứ tuột ra,
nhiều khi không
đúng chỗ.
Tên phá rừng
cũng rất yêu cây,
Và tất nhiên
theo cách riêng của nó.
Và cũng theo
cách riêng của mình
Anh lò mổ
yêu bầy cừu sắp
giết.
Anh ta yêu chân thành,
hồn
nhiên.
Đó là nghề,
và anh ta rất
biết.
Mà rồi muỗi
thực ra
cũng yêu người.
Cái tình yêu
nhiều lần ta được
biết.
Chúng yêu ta
theo cách riêng
của mình,
Chừng nào chưa
bị ta đánh chết.
Trên đời này
ai cũng chết mà
thôi -
Cả nha sĩ,
nhà thơ,
người chữa cháy -
Chúng ta yêu người thân,
nhưng nhiều khi
Yêu cái kiểu
“Theo cách mình”
như vậy!
Nhầm số điện thoại?
Có thể vì các con số giống
nhau,
Hay kĩ thuật có điều gì sai
sót,
Mà một hôm
gần sáng,
Phòng tôi
chuông
điện thoại
bỗng
réo lên đột ngột.
- Alô, phòng cấp cứu phải
không?
- Không, - tôi đáp.
Rồi quay mình ngủ tiếp.
(Thậm chí tôi
Không cáu giận, bực mình -
Không phải việc của tôi.
Không can thiệp).
Nhưng lần nữa:
“Phòng cấp cứu phải không?”
Lại nhầm số.
Thật không sao chịu nổi!
Và thế là
giấc ngủ đi tong.
Chỉ còn lại
sự bực mình,
và bóng tối.
- Hãy giúp cho,
nhà tôi đau ruột thừa!
- Con tôi suốt!
- Bạn tôi đang gặp nạn!
Thì đã sao, liên quan gì đến
tôi!
Tôi đặt máy,
tay run run,
Chán nản.
Nhưng hẵng khoan -
Tôi tự hỏi:
Biết đâu.
Người ta gọi
không phải do
nhầm số.
Mà đơn giản,
Người ta biết,
tin anh,
Mà gọi điện để nhờ anh giúp
đỡ?
Chẳng phải anh
từng tuyên bố:
Nhà thơ
Phải đau chung
cái đau toàn nhân loại?
Vậy thì hãy giúp đi,
Giúp cụ thể lúc này.
Không phải bằng
những lời thơ lải nhải!
Và sau đó
Một mình suốt đêm
Tôi bất lực
ngồi im trong
bóng tối.
“Không nhầm đâu!
Hãy cứ gọi cho tôi!
Tôi không giúp được gì,
Nhưng cứ gọi!”
Hãy thành chính mình
Đâu
đấy ở đời này,
ở
thành phố này,
Nơi
đường phố đang rét run vì lạnh,
Có
một người rất tốt xưa nay.
Một
chàng trai tài ba, khỏe mạnh.
Lại
lần nữa quất vào em gió đông,
Nhưng
lần nữa em gào to cùng gió:
“Nếu
anh chỉ là người trong uớc mong,
Xin
hãy thành người em muốn có!”
Nhưng
tạm thời những cầu xin của em
Anh
chưa nghe, anh vẫn còn đâu đấy.
Anh -
chàng trai tốt nhất của em.
Anh -
dũng cảm, thông minh nhường ấy.
Một
ngày kia, em biết, cũng không xa,
Ứớc
mơ em sẽ trở thành sự thật:
Em
gặp anh, con người ấy tài ba.
Anh -
trẻ đẹp, dịu dàng và tốt nhất!
Còn
bây giờ, mặt đối mặt gió đông,
Em
đau đớn, em gào to cùng gió:
Nếu
anh chỉ là người trong ước mong,
Xin
hãy thành người em muốn có!”
Anh gặp may...
Anh
gặp may, anh cảm ơn đời mình.
Anh
xin nói điều này chân thật:
Em là
cánh thứ hai của anh,
Và có
thể còn là quan trọng nhất.
Khi
một mình nằm suy nghĩ trong đêm,
Anh
tự hỏi, bỗng buồn và xấu hổ:
Phải
chăng anh cũng là cánh của em?
Anh
đã cố hay chưa, điều đó?
Bắt đầu là tình yêu
Tất
cả bắt đầu từ tình yêu!
Kinh
Thánh dạy:
Bắt
đầu là lời nói.
Tôi
tuyên bố, tôi sẵn sàng chịu tội:
“Tất
cả bắt đầu từ tình yêu!”
Bắt
đầu từ tình yêu
Là
niềm vui,
Là
lao động.
Là
cây, là hoa,
Là
mắt trẻ thơ,
Là
cuộc sống.
Tất
cả bắt đầu từ tình yêu.
Từ
tình yêu.
Tôi
dám chắc điều này!
Tất
cả.
Thậm
chí cả căm thù.
Căm
thù là bạn của tình yêu.
Đừng
lạ.
Bắt
đầu từ tình yêu
Là
ước mơ và cái sợ,
Là
rượu nho và nỗi nhớ,
Là bi
kịch,
Là
chiến công,
Là
cái buồn buổi chiều -
Tất
cả bắt đầu từ tình yêu.
Mùa
xuân khẽ thầm thì:
“Hãy sống đi!
“Hãy sống đi!
Vui
đi!”
Anh
nghe thấy, anh bắt đầu xúc động,
Bắt
đầu đứng thẳng lưng.
Bắt
đầu sống.
Tất
cả đều bắt đầu từ tình yêu!
REQUIEM
(Trường ca, trích)
Kính
tặng hương hồn những người bố và những người anh hùng của chúng ta, những người
lính và sĩ quan trẻ mãi suốt đời của Quân đội Xô viết, những người đã ngã xuống
bên chiến hào của cuộc Chiến tranh giữ nước vĩ đại.
1.
Vinh quang,
đời đời vinh quang
các
anh hùng bất tử!
Vinh quang!
Vinh quang!
Đời đời vinh quang
các
anh hùng bất tử!
Đời đời vinh quang!
Vinh quang!
... Nhưng để làm gì?
Vinh
quang ấy cần gì
Cho những người đã chết?
Để làm gì
Vinh quang ấy cần
gì
Cho những người
đã hy
sinh?
Những người đã cứu nhân dân,
cứu
tất cả -
Trừ mình!
Vâng, để làm gì?
Vinh quang ấy cần gì
Cho những người đã chết?...
Cả khi chớp xé tung các tầng mây,
Và sấm nổ,
Bầu trời bao la run rẩy,
Cả khi người
trên khắp trái đất
này
cùng
đồng thanh kêu to -
Thì vẫn chẳng một ai
Đã hy sinh
tỉnh dậy.
Tôi biết:
Trong hố mắt sọ dừa
mặt
trời không long lanh.
Tôi biết:
Cửa nấm mồ không mở trước bài ca -
cả
bài ca hay nhất.
Nhưng nhân danh trái tim,
Nhân danh cuộc sống yên lành,
Tôi xin nhắc:
Vinh quang,
Đời đời vinh quang
các
anh hùng đã khuất!...
Cứ để những bài ca bất diệt,
Cứ để những bài ca vĩnh biệt
Bay trên hành tinh không ngủ
của
chúng ta.
Có thể những người
Đã ngã xuống
Hôm qua
Không phải ai cũng anh hùng -
Nhưng tôi sẵn sàng nhắc mãi:
Vinh quang,
Đời đời vinh quang
Những người hy sinh
vì
Nhân loại!
Ta sẽ nhớ mỗi người theo tên,
Bằng nỗi khổ của chính mình,
ta
nhớ hết...
Điều đó chỉ cần cho chúng ta,
Điều đó không cần
Cho người chết!
Chúng ta nhớ mãi
và tự
hào
Về những người hy sinh trong trận đánh...
Có
một quyền rất thiêng
liêng:
Quên chính bản thân mình!
Có
một quyền rất thiêng
liêng:
Dám ước mơ và hành động!...
Cái chết xảy ra trong một giây,
Thành vinh quang muôn đời,
Đã
đang
và sẽ sống!
4
Hòn đá đen,
Hòn đá đen,
Sao người im lặng,
Ôi hòn đá đen?
Lẽ nào ngươi muốn điều này?
Lẽ nào ngày xưa ngươi đã
Ước mơ thành bia đá
Trên mồ người lính vô danh?
Hòn đá đen,
Hòn đá đen hiền lành,
Sao người im lặng,
Ôi hòn đá đen?
Chúng tôi tìm ngươi
trong
núi đá.
Từng tảng lớn
chúng tôi
đã
phá.
Rồi những đoàn tàu
Gõ bánh trong đêm.
Những người thợ mài
Dũa gọt suốt đêm,
Để bằng máu của chính mình,
Bằng những bàn tay thông minh,
Biến tảng đá
Bình thường
Thành bia mộ.
Nhưng đá có lỗi gì
Nếu
một nơi nào đó
Dưới đất đen
Người lính ngủ
Quá lâu?
Người lính không có tên,
Người lính vô danh...
Trên đầu
cỏ xanh khô cháy,
trời
sao nhấp nháy,
chim
ưng lượn vòng.
Ngay trên đầu
là cả
một rừng thông,
Là bông hoa hướng dương chao nhẹ,
Là mùa tuyết
đến
hàng năm rất khẽ,
Là màu vàng của mặt trời
Trải đều khắp nơi,
Là thời gian,
thời gian đi nhanh
trên đầu họ.
Nhưng
Đã một thời nào đó,
Đã một thời nào đó,
Có người từng nhắc
tên
anh,
Người lính vô danh!
Vì một lẽ -
ngay trước khi anh
chết
Anh đã có nhiều bạn bè, quen biết.
Vì một lẽ -
cho đến tận bây
giờ
Anh vẫn còn người mẹ
Yếu,
Già nua.
Và còn có
cả người yêu anh
nữa.
Nhưng bây giờ ở đâu,
Người anh chọn
làm
người yêu,
Làm vợ?...
Sống -
Mọi người biết tên anh.
Chết -
Thành vô danh.
8
Hãy lắng nghe!
Chúng tôi
đang nói
Chúng tôi -
những người đã
chết
Hãy lắng nghe!
Chúng tôi
đang nói.
Từ bên kia.
Từ bóng tối.
Hãy lắng nghe!
Hãy mở to hai mắt.
Hãy lắng nghe đến cùng.
Đây là tiếng của chúng tôi,
Những người đã mất.
Chúng tôi gõ
vào tim các anh...
Đừng sợ, đừng băn khoăn,
Chỉ phiền các anh trong mơ,
và
một lần.
Tiếng chúng tôi bay trên đồng im lặng...
Chúng tôi đã quên
mùi
hoa táo trắng.
Quên tiếng phong rì rào.
Trái đất bây giờ ra sao -
chúng
tôi không còn nhớ.
Vâng, trái đất ra sao?
Hoa anh đào ra sao?
Thiếu chúng tôi
vẫn
nở?
Và trên kia
chim vẫn hót
Thiếu chúng tôi?
Và sông vẫn xanh,
Và mây vẫn bay
Trên đầu chúng tôi,
Mà thiếu chúng tôi!
Chúng tôi quên,
quên
từ lâu
cỏ
và cây
xanh
ngắt.
Chẳng bao giờ
Chúng tôi
còn được đi
trên
mặt đất,
Và nghe nhạc kèn đồng
không thể dậy
hôm nay...
Có một điều
đáng
sợ hơn điều này,
Thậm chí còn hơn cái chết:
Đó là phải biết
Rằng trên mặt đất chim hót
Thiếu chúng tôi!
Rằng cây anh đào chín ngọt
Thiếu chúng tôi!
Và thiếu chúng tôi
Mây vẫn bay đâu đấy...
Cuộc sống không dừng chân.
Ngày tiếp ngày
mặt
trời lại mọc.
Cuộc sống vẫn tiếp tục.
Mùa mưa, sắp tới là mùa mưa.
Gió thổi
làm chao
những
cánh đồng trĩu quả.
Đó là
cuộc sống của các
anh,
Đó là
cuộc sống của
chúng tôi.
Của chúng ta, tất cả!
Dù trên mặt đất
chim
hót
Thiếu chúng tôi!
Cây anh đào chín ngọt
Thiếu chúng tôi.
Và thiếu chúng tôi
Sông vẫn xanh, cuộn chảy,
Trên đầu chúng tôi
Mây vẫn bay đâu đấy...
9
Tôi không thể hết,
Tôi không thể chết...
Nếu
Tôi chết -
Tôi sẽ thành
cỏ xanh.
Thành chồi non
trên
cành.
Thành ngọn khói.
Thành đất mùa xuân.
Thành ngôi sao chói lọi.
Thành sóng.
Sóng rất to,
Để đưa,
trái tim tôi
Đi mãi.
Thành sương,
Thành cơn giông
đầu
mùa.
Thành tiếng trẻ.
Tiếng vang
Trong rừng sâu
vọng
lại...
Cỏ sẽ xanh
Trên thảo nguyên
Bao la.
Sóng sẽ vỗ
Lên bờ
Không chán...
Cốt sao kịp làm,
Kịp hát trọn bài ca.
Và uống cạn
Cốc đời.
Uống cạn!
Cốt sao tiếng đàn
Trong đêm
còn ngân vang
Và ruộng lúa trĩu bông,
Chín vàng...
Hỡi số phận,
hãy cho tôi
Sống cuộc đời trong sáng.
Hỡi số phận,
hãy cho tôi
Chết tự hào, dũng cảm.
10
Hãy nhớ!
Qua tháng
năm,
suốt đời,
mãi
mãi -
Hãy nhớ.
Về những người
Không thể bao giờ
trở
lạ.
Hãy nhớ!
Và đừng khóc!
Những tiếng rên,
Những tiếng rên buồn đau,
Hãy giữ kín trong mình.
Trước những người
vì Tổ
quốc
đã
hy sinh
Hãy xứng đáng!
Hãy suốt đời
Xứng đáng!
Bằng bánh mỳ và thơ,
Bằng bài hát và ước mơ,
Bằng cuộc sống,
Bằng mỗi giây,
bằng
năm,
bằng
tháng,
Bằng hơi thở của chính anh –
Hãy xứng đáng!
Chừng nào đang đập trái tim,
Hỡi loài người trên trái đất,
Hãy nhớ:
Giá hạnh phúc trên đời
Rất đắt!
Xin hãy nhớ!
Và mỗi lần gửi tiếng hát đi xa,
Hãy nhớ
Tới những người
không
hát nữa
những
bài ca.
Hãy nhớ!
Hãy kể cho con cháu mai sau
Về họ,
Để chúng nhớ suốt đời.
Hãy kể cho con cháu
của con
cháu mai sau
Về họ,
Để chúng
Cũng nhớ suốt đời.
Qua mọi thời gian
của
trái đất vĩnh hằng -
Hãy nhớ!
Khi lái tàu
lên thăm
sao và
trăng -
Về những người đã hy sinh
Hãy nhớ!
Hãy đón một mùa xuân yên lành,
Hỡi loài người trên trái đất!
Hãy giết chết
chiến tranh!
Hãy nguyền rủa
chiến tranh!
Hỡi loài người trên trái đất!
Hãy giữ trọn ước mơ,
Hãy làm cuộc đời
thêm
rực rỡ...
Nhưng
Về những anh hùng
đã hy
sinh -
Tôi thề độc,
nhắc mọi người
Hãy nhớ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét