NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 1
*
Cái nước ta thật lạ.
Thật lạ cái nước ta.
Nghèo - sống trong nghĩa địa.
Giàu - xây nhà cho ma.
*
Cao tốc làm thì chậm,
Lập trạm phí thì nhanh.
Áo mới thành áo rách.
Vắng như chùa Bà Đanh.
Xe đi mười cây số,
Phí đường bốn trăm nghìn.
Còn hơn cả ăn cướp.
Chuyện thật, dù khó tin.
*
Mua xăng chạy máy nổ
Cũng đóng tiền thuế đường.
Rụp một cái nhà nước
Nhân đôi thuế môi trường.
Đúng là nước ta lạ.
Xăng một trăm nghìn đồng
Trong đó dân cõng thuế
Năm mươi sáu nghìn đồng.
*
Công an nhổ nước bọt
Vào mặt dân. Ô-kê.
Thì công an xin lỗi.
Vậy xong, coi như huề.
Trong khi một cô gái
Tát vào mặt an ninh,
Thì tù những chín tháng.
Hợp lý và hợp tình.
*
Trí thức ta thì ngủ,
Hoặc vờ ngủ chờ thời.
Dân oan thức giữ đất,
Bị đánh thâm tím người.
*
Một anh hề biến thái
Giở trò bậy ấu dâm
Sẽ bị tòa án Mỹ
Cho ngồi tù nhiều năm.
Ta thì một thầy giáo
Làm bậy với học sinh,
Cùng một lúc nhiều cháu,
Thế mà thật tài tình,
Ông thầy biến thái ấy
Không bị bắt hầu tòa.
Chỉ đình chỉ công tác.
Thật nhân đạo nước ta.
*
Người Thượng, muốn có nước,
Phải đổi phân, thật thương.
Người Kinh, ở thành Huế,
Lát gỗ lim làm đường.
Công chức sắp chết đói,
Lương ba cọc ba đồng,
Bỏ việc, xếp rồng rắn
Mua tiền rởm, lạ không?
*
Một bác ở Đà Lạt
Kiện chính quyền địa phương.
Sau nhiều năm tòa xử,
Bác thắng, được bồi thường
Ba bốn triệu gì đó.
Vui, nhưng cũng đau lòng -
Án phí bác phải trả
Là băm sáu triệu đồng.
*
Xe lửa là phương tiện
Luôn được quyền ưu tiên.
Xe nào cũng phải tránh
Và nhường nó, tuy nhiên,
Ở Hà Nội thì khác.
Tàu đang chạy mà rồi
Phải dừng, nhường xe máy.
Ôi dân trí nước tôi.
*
Trời nắng phải tưới nước
Cho cây cối xanh tươi.
Hà Nội, mưa cũng tưới
Đúng là thật lạ đời.
Có ảnh một xe téc
Hùng hổ đi tưới cây.
Mưa càng to, càng tưới.
Đố ai hiểu điều này.
*
Tháng trước đài và báo
Rộ lên chuyện thanh niên,
Toàn đoàn viên cộng sản,
Vừa họp, hô “tiến lên”,
Hô “đạo đức”, “lý tưởng”…
Hô đều và rất to.
Xong, ra đường cao tốc
Ném đá vào ô-tô.
*
Nhiều lắm, ôi nhiều lắm,
Nghịch cảnh ở nước ta.
Có đúng thế không nhỉ,
Hay là tôi điêu toa?
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 2
Ta là thế này nhé:
Ai cũng có việc làm
Nhưng không ai làm việc.
Thật độc đáo Việt Nam.
Dù không ai làm việc,
Nhưng ai cũng có lương.
Tuy ai cũng có lương
Nhưng không ai đủ sống.
Thế mà ai cũng sống
Dù lương chỉ mấy đồng.
Vì lương ít như thế
Nên không ai hài lòng.
Tuy nhiên, khi hội họp,
Những người không hài lòng
Luôn giơ tay “đồng ý”.
Các bác thấy kỳ không?
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 3
*
Nước đã bốn nghìn tuổi
Mà lãnh đạo của ta
Dường như không chịu lớn,
Làm xấu hổ nước nhà.
Đường ngập có tí nước.
Lãnh đạo sợ ướt giày
Nên bắt dân phải cõng.
Lãnh đạo ta thật hay.
*
Muốn được làm lãnh đạo,
Phải chạy chức, mất tiền.
Chạy xong, phải vơ vét
Cũng là chuyện tất nhiên.
*
Quan của ta, thật lạ,
Thường bất tài và ngu.
Lạ nữa - người tài giỏi
Lại thường phải ngồi tù.
*
Lãnh đạo trẻ là tốt,
Có lợi cho nước nhà.
Tiếc là lãnh đạo trẻ
Toàn con ông cháu cha.
*
Để trở thành lãnh đạo,
Ngoài tiền và thân quen,
Nhà nước đã quy định
Bắt buộc phải đảng viên.
Hóa ra chỉ có đảng
Mới có quyền thông minh
Và giỏi để cai trị
Chín mươi triệu dân mình.
*
Lãnh đạo các nước khác,
Từ Tây cho tới Đông,
Nói tiếng Anh nhuay nhuáy.
Ta thì tuyệt đối không.
Lãnh đạo các nước khác,
Từ Bắc cho tới Nam,
Ai cũng học trường xịn.
Ta - trường làng Việt Nam.
Lãnh đạo các nước khác
Khiêm tốn, nói dễ nghe.
Ta thì không ít lúc
Buồn cười và ngô nghê.
Từ Nam cho tới Bắc,
Từ Tây cho tới Đông.
Chúng - xuất thân giàu có.
Ta - con em công nông.
Ừ, công nông cũng tốt.
Nhưng công nông thì nghèo.
Mà nghèo thì ít học.
Ít học hay làm liều.
Cho nên chúng thì ổn.
Ta thì sao? Còn lâu.
Là vì ta, lãnh đạo,
Có học hành gì đâu.
*
Quan ta cái đức mỏng.
Cũng chưa dày cái tài.
Thế mà tiền cả núi.
Xây được cả lâu đài.
Lâu dài lộng lẫy nhé,
Chứ không phải vi-la.
Không cần nói cũng biết
Núi tiền ấy đâu ra.
Mà cái lâu đài ấy
Đâu phải là chiếc kim
Để còn giấu trong bọc,
Để phải mất công tìm?
Tức là ai cũng biết.
Dân có thể biết mười
Còn bố quan, nhà nước,
Phải biết đến năm mươi.
Vậy mà ông bố ấy
Tìm tham nhũng dài dài,
Mà vẫn không thấy nó.
Tức không thấy lâu đài.
Trong khi dẫu ngu dốt,
Thằng dân vẫn suy ra,
Rằng bố nào con ấy,
Bố con quan nước ta.
Nhà nước có thể dốt,
Nhưng chắc biết cộng trừ.
Tức biết cộng lương tháng
Của mấy thằng con hư.
Rồi so tiền lương ấy
Với tiền xây lâu đài.
Vậy là lòi tham nhũng,
Khỏi phải tìm dài dài.
*
Quan ta, mới nhậm chức,
Thì nói cực kỳ hay.
Toàn những điều tốt đẹp.
Nhưng vấn đề thế này.
Vâng, họ nói hay lắm.
Không thể nào hay hơn.
Nhưng sau làm thì dở.
Không thế nào dở hơn.
Rồi khi tiền đầy túi,
Về hưu, hết nhiệm kỳ,
Họ “tâm tư”, “trăn trở”,
Và “phản động” cực kỳ.
Đang chức thì “lề đảng”.
Hết chức mới “lề dân”.
Đó không phải gì khác
Mà dấu hiệu tiểu nhân.
Tôi, người già, biết hết,
Nên hơi khó bị lừa.
Các bác nghe, nếu thích,
Nhưng đừng để bị lừa.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 4
Xã hội cần ổn định
Mà giáo dục, ối trời,
Lại cứ luôn thay đổi,
Làm mọi thứ rối bời.
Chất lượng học càng giảm,
Đậu đại học càng cao.
Cái nước ta thật lạ.
Đố ai hiểu thế nào.
Lạ nhất là cái cảnh
Nhiều thạc sĩ Việt Nam
Phải bổ túc trung cấp
Mới tìm được việc làm.
Giáo sư và tiến sĩ
Phải nói đi đầy đường.
Nhưng công trình nguyên cứu
Còn hiếm hơn kim cương.
Cái người học phải học
Ra đời chẳng ai cần.
Trong khi cái đời cần
Thì lại không được học.
Miệng thì hô “thực chất”,
Nhưng đâu cũng đòi bằng,
Dù chỉ bằng tại chức
Hoặc vớ vẩn, lăng nhăng.
Trẻ con mới nứt mắt
Đã xui học tiếng Anh.
Sinh viên và quan chức
Không thèm học tiếng Anh.
Miệng thì hô: Độc lập
Trong suy nghĩ, tư duy.
Nhưng sinh viên làm khác
Là “phản động”, thật lỳ.
Đại khái là như thế.
Nói ra thì còn dài.
Giáo dục ta thật lạ.
Theo kiểu không giống ai.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 5
Đời có lắm sự lạ.
Nhưng lạ nhất xưa nay
Trong số các sự lạ
Là cái lạ thế này:
Các quan ta, từ xã
Cho đến cấp trung ương,
Càng cao càng giàu nhé.
Giàu đến mức lạ thường.
Lương các quan dân biết.
Có thể nói khá bèo.
Thế mà có đốt đuốc
Cũng không thấy quan nghèo.
Mà quan, như ta biết,
Tất cả là đảng viên.
Tức đã thề liêm khiết,
Không bán mình vì tiền.
Hơn thế, đều đã học
Về Liêm Chính Kiệm Cần,
Học Tấm Gương Đạo Đức,
Và một lòng vì dân.
Thế mà lạ, lương ít
Mà quan thì cực giàu.
Có ai biết không nhỉ,
Quan kiếm tiền từ đâu?
*
Điều ấy đã là lạ,
Nhưng cũng chẳng thấm gì
So với cái lạ khác,
Phải nói lạ cực kỳ.
Quan của ta, cộng sản,
Rất kiên định lập trường.
Toàn chiến sĩ cách mạng
Phải nói rất quật cường.
Chống chủ nghĩa đế quốc
Và tư bản thối tha.
Xây thiên đường cộng sản
Trên đất Việt Nam ta.
Thế mà lạ, lạ lắm.
Quan nhỏ rồi quan to,
Cứ đua nhau lặng lẽ
Tích trữ vàng và đô
Để mua cái hộ chiếu
Cho con và người nhà
Sang xí chỗ đợi sẵn
Ở Mỹ, Canada.
Lạ nữa, cùng lý tưởng
Và đồng chí với nhau,
Mà xưa nay chưa thấy
Quan nào sang nước Tàu.
Thế đấy, giờ thế đấy,
Nghịch cảnh ở nước ta.
Có đúng thế không nhỉ,
Hay là tôi điêu toa?
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 6
Bạn sẽ là cặn bã,
Ăn cắp trăm nghìn đồng.
Nhưng biển thủ nghìn tỉ,
Là doanh nhân thành công.
Phải đi vay một tỉ,
Bạn sẽ sợ ngân hàng.
Nợ nghìn tỉ, ngân hàng
Sẽ sợ bạn, con nợ.
Bạn bị gọi là đĩ,
Bán thân trăm nghìn đồng.
Nhưng bán thân tiền triệu
Lại sẽ là bóng hồng.
Bạn làm nghề hoạn lợn
Để kiếm ăn, tất nhiên,
Người ta sẽ gọi nó
Là một nghề thấp hèn.
Nhưng khi thành lãnh tụ,
Nghề ấy được người ta
Gọi là nghề vỏ bọc
Để cứu giúp nước nhà.
Tiến sĩ lương ba triệu
Mà cũng ít nơi cần.
Ô-sin tháng năm triệu,
Chưa kể tiền nuôi ăn.
Tiến sĩ, nếu “tiên tiến”,
Sáu tháng thưởng trăm nghìn.
Ô-sin cứ hàng tháng
Về quê - mấy trăm nghìn.
Tiến sĩ chạy xin việc
Cứ là bở hơi tai.
Ô-sin ngồi một chỗ,
Người xin xếp hàng dài.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 9
Mấy cái đứa con nít
Nghịch, lấy mũ của nhau,
Mà cũng bị tòa án
Kết án tù, thật đau.
Hai thanh niên vì đói,
Ăn cướp hai bánh mì.
Cũng tù - chín, mười tháng.
Quả không biết nói gì.
Vì hai chiếc bánh ấy
Bị giam mấy tháng trời.
Xử xong vừa hết án.
Đúng là chuyện lạ đời.
Nếu kỷ cương phép nước
Nghiêm khắc đến mức này,
Thì thôi, đành phải chịu.
Còn biết kêu ai đây?
Tiếc là phép nước ấy
Nghiêm khắc với người dân.
Còn quan thì ngược lại.
Quan, vì tốt nhân thân,
Nên thất thoát nghìn tỉ
Cũng chỉ bị phê bình.
Cùng lắm, kỷ luật đảng,
Vì là “người của mình”.
Một đường ống dẫn nước
Vỡ những mấy chục lần,
Không truy cứu hình sự -
Lần nữa nhờ nhân thân.
Cũng nhờ nhân thân tốt
Mà một cựu công an
Thoát án tử, dù giết
Bốn người rất dã man.
Chuyện đại loại như thế
Ai cũng biết - rất nhiều.
Nhưng người dân nghĩ mãi
Vẫn không hiểu một điều:
Sao dân thì xử nặng
Mà quan thì nương tay?
Xin các quan tòa án
Giải thích hộ điều này.
Đói, ăn cắp chiếc bánh,
Bị tù gần một năm.
Chỉ giật một chiếc mũ,
Bị tù hơn một năm.
Không còn gì để nói
Về pháp luật nước nhà.
Thử hỏi trên thế giới
Có nơi nào như ta?
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 10
*
Lương viên chức nhà nước
Chỉ ba bốn triệu đồng.
Nhưng người ta mua nó
Với giá trăm triệu đồng.
*
Muốn thông tin chính xác,
Phải đọc báo nước ngoài.
Biểu tình chống Trung Quốc
Cũng phải ra nước ngoài.
*
Lãnh đạo của đất nước
Là giai cấp công nông.
Nhưng tất cả lãnh đạo
Chẳng ai là công nông.
*
Ông chủ đi xe máy.
Đầy tớ đi ô tô.
Đầy tớ chăn hoa hậu.
Ông chủ chăn trâu bò.
*
Sinh viên học bài bản,
Ra trường phải ngồi không,
Để Con Cháu Các Cụ
Được vào biên chế công.
*
Khó - đầu vào đại học.
Đầu ra - dễ cực kỳ.
Nên sinh viên tốt nghiệp
Gần như chẳng biết gì.
*
Càng hô chống tham nhũng,
Tham nhũng càng gia tăng.
Càng hô giảm biên chế,
Biên chế càng gia tăng.
*
Công ty nhà nước lỗ,
Mà lương giám đốc cao.
Hơn thế, còn nghe nói
Càng lỗ, lương càng cao.
*
Tham nhũng và ăn cắp
Đã thành chuyện bình thường.
Nhưng thương dân, yêu nước
Lại là không bình thường.
*
Nước nào cũng chối bỏ
Cái thằng Formosa.
Thế mà nó, thật lạ,
Được rước vào nước ta.
*
Người dân bị bóc lột,
Đánh đập và moi tiền.
Thế mà luôn nhẫn nhục.
Đúng, dân ta thật hiền.
*
Đất nước thì nghèo đói.
Ngân sách thiếu dài dài.
Thế mà quan lớn nhỏ,
Nhà to như lâu đài.
*
Trường học, bệnh viện thiếu,
Không lo xây cho dân,
Lại xây tượng nghìn tỉ
Là cái không ai cần.
*
Có tám nghìn lễ hội
Trong một năm, ối trời.
Dân ta là thế đấy,
Đã nghèo còn ham chơi.
Riêng cái hội bầu cử,
Tức Lễ Hội Non Sông
Một ngày mà tiêu tốn
Gần bốn nghìn tỉ đồng.
*
Có nhiều sự lạ lắm.
Càng kể càng thấy lo.
Mà muốn kể cho hết
Phải đến tết Công-gô.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 11
Xây tượng đài nghìn tỉ
“Theo nguyện vọng đồng bào
Và phát triển kinh tế”
Phát triển bằng cách nào?
Tôi, cũng đồng bào nhé,
Không có nguyện vọng này.
Càng không có nguyện vọng
Đứng ngắm tượng hàng ngày.
Ta khác với thế giới,
Xây tượng theo phong trào.
Quan chấm mút là chính.
Quên mẹ thằng đồng bào.
*
Ta nhiều cái khác lắm.
Mà khác không giống ai.
Bắn pháo hoa để ngắm,
Quên cái đói dài dài.
Để chống nạn tham nhũng,
Có đề nghị, tin không -
Phải in khối lượng lớn
Tờ hai mươi nghìn đồng.
Chắc người ta hy vọng
Bọn tham nhũng mỏi tay
Phải đếm nhiều tiền lẻ
Nên bỏ cái thói này.
*
Vừa mới có quy định
Cho xử phạt giao thông
Mà không cần biên bản,
Dưới năm trăm nghìn đồng.
Xin hỏi ngu một tí:
Tiền ấy vào túi ai,
Cả khi có, không có
Một tờ giấy biên lai?
*
Lại còn chuyện này nữa:
Nghe nói một già làng
Chỉ nhờ đọc báo đảng
Mà khỏi bệnh đại tràng.
Chuyến này thằng Tây chết,
Làm thuốc bán cho ma.
Không khéo rồi chịu nhục
Sang mua báo đảng ta.
*
Lại còn chuyện này nữa.
Rằng từ nay trở đi,
Muốn bán bún bò Huế
Thì một là quên đi.
Hai là vào tận Huế
Để xin giấy môn bài.
Nếu không sẽ bị phạt.
Phạt nặng, không chừa ai.
Vậy tôi, dân cá gỗ,
Tôi yêu cầu thế này:
Ai kinh doanh cá gỗ
Thì dứt khoát từ nay
Phải vào tận xứ Nghệ
Xin giấy phép, chi tiền.
Vì cũng như xứ Huế,
Chúng tôi có bản quyền.
*
Trước từng có quy định
Phụ nữ mà nhẹ cân
Không được đi xe máy,
Dù xe năm mươi phân.
Hoặc phụ nữ ngực lép
Không được làm giáo viên,
Cả khi có mông bự
Hoặc thậm chí đút tiền.
Rồi đến xe chính chủ,
Và chính chủ chó mèo.
Suýt nữa có qui định
Về chính chủ đói nghèo.
Còn nay, đi xe máy,
Phạt nặng những bác nào
Có các hình xăm trỗ.
Xăm chỗ kín thì sao?
*
Xin hỏi các bác nhé.
Hỏi nghiêm túc, thật lòng:
Có bác nào từng thấy
Nơi nào như ta không?
Tôi thì tôi cứ nghĩ,
Rằng các quan Việt Nam,
Một phần vì ngu dốt,
Vì không có gì làm
Nên ra nhiều qui định
Mà dân phải chào thua.
Nê-xin gọi bằng cụ.
Chúng, những người thích đùa.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 12
Không biết đọc, biết viết.
Nói chung không biết gì.
Thế mà học lớp sáu.
Đúng là thật lạ kỳ.
Còn lạ kỳ hơn nữa -
Lớp, nhà trường thường xuyên
Kiểm tra học lực cậu
Để cho lên lớp trên.
Thế mà cậu, thật giỏi,
Luôn vượt qua kiểm tra
Cứ đều đặn lên lớp -
Lớp Một, Hai, rồi Ba.
Rồi Bốn, Năm và Sáu…
Tiếc là đến lớp này
Ngẫu nhiên cậu bị lộ
Là mù chữ lâu nay.
Vì cái ngẫu nhiên ấy,
Cậu không được đưa lên
Thành giáo sư, tiến sĩ.
Chí ít là sinh viên.
Không biết đọc, biết viết ?
Thì đã sao, ở đời
Khối anh ngu toàn tập
Mà bằng cấp hơn người.
Tiếc - câu chuyện vỡ lỡ,
Nhà trường mất thi đua.
Mất thành tích, khen thưởng.
Chuyện lớn, không phải đùa.
Nghĩ mà thương cho cậu.
Học bạ ghi rành rành:
Toán, Địa Lý - sáu điểm,
Những bảy điểm - tiếng Anh.
Tiếng Việt, dù mù chữ,
Vẫn năm điểm - vì sao
Phải bắt về lớp Một?
Chẳng ai hiểu thế nào.
PS
Nghịch cảnh này chỉ có
Ở xã hội chúng ta.
Ngẫm mà thấy thất vọng
Về hiện tình nước nhà.
Nhân vụ này đề nghị
Nhà nước lập hội đồng
Kiểm tra các tiến sĩ
Có ai mù chữ không.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 13
Nhờ ơn đảng, chính phủ,
Nhờ ưu việt, thiên đường,
Con em người lao động
Được cắp sách tới trường.
Các cháu biết ơn lắm.
Biết ơn chế độ ta.
Nhưng không tiền học phí,
Các cháu phải ở nhà.
*
Chuyện riêng, không đẹp lắm,
Giữa hoa hậu đại gia.
Một hợp đồng nào đó
Giữa tình và đô-la.
Thế mà con dân Việt
Háo hức như lên đồng.
Không biết, không để ý
Xã hội đầy bất công.
Không biết, không thèm biết
Những việc tốt cần làm
Vì tiến bộ xã hội
Và tương lai Việt Nam.
Đám đông thật đáng sợ,
Vì đám đông quá ngu.
Đám đông càng đáng sợ
Khi giả điếc, giả mù.
*
Ăn nhậu và bia rượu
Là quốc nạn xưa nay.
Thế mà rồi nhà nước
Đặt mục tiêu thế này:
Khoảng hai mươi năm nữa
Việt Nam sẽ đứng đầu
Về sản xuất bia rượu.
Nghiêm túc, không đùa đâu.
Bia - gần sáu tỉ lít.
Rượu - ít hơn, tiếc thay -
Ba trăm năm mươi triệu.
Cũng đủ uống cả ngày.
Giờ thì tạm chấp nhận:
Người tham gia giao thông
Uống bia sẽ bị phạt
Khoảng mười tám triệu đồng.
*
Tiền, nghìn nghìn tỉ tỉ
Chui vào túi quan tham,
Vứt vào các dự án
Nổi tiếng khủng Việt Nam.
Thế mà không làm nổi,
Thậm chí chiếc cầu treo,
Để mùa lũ, nước xiết
Các cháu học sinh nghèo
Phải hàng ngày đi học,
Ôm can nhựa bơi sông.
Chính quyền biết cảnh ấy,
Hình như không mủi lòng.
*
Nhật Bản, về dân số,
Gần gấp đôi nước ta.
Không có phó thủ tướng.
Thứ trưởng cũng thua xa.
Cụ thể, mười tám bộ.
Mười sáu bộ nước này
Không hề có thứ trưởng.
Việc vẫn chạy hàng ngày.
Còn ta thì sao nhỉ?
Ta đông như quân Nguyên
Phó thủ tướng, thứ trưởng.
Nhiều đến mức ngạc nhiên.
Riêng phó chủ tịch tỉnh
Hai trăm bốn hai người.
Con số các thứ trưởng
Hơn một trăm hai mươi.
Vì “tâm tư” cấp dưới,
Ta phong tướng ào ào.
Còn đề bạt thứ trưởng
Vì ai và vì sao?
Không nói ai cũng biết
Vì sao dân ta nghèo.
Là vì bọn ăn bám
Được “cơ cấu” quá nhiều.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 14
Xây tượng đài nghìn tỉ
“Theo nguyện vọng đồng bào
Và phát triển kinh tế”
Phát triển bằng cách nào?
Tôi, cũng đồng bào nhé,
Không có nguyện vọng này.
Càng không có nguyện vọng
Đứng ngắm tượng hàng ngày.
Ta khác với thế giới,
Xây tượng theo phong trào.
Quan chấm mút là chính.
Quên mẹ thằng đồng bào.
*
Ta nhiều cái khác lắm.
Mà khác không giống ai.
Bắn pháo hoa để ngắm,
Quên cái đói dài dài.
Để chống nạn tham nhũng,
Có đề nghị, tin không -
Phải in khối lượng lớn
Tờ hai mươi nghìn đồng.
Chắc người ta hy vọng
Bọn tham nhũng mỏi tay
Phải đếm nhiều tiền lẻ
Nên bỏ cái thói này.
*
Vừa mới có quy định
Cho xử phạt giao thông
Mà không cần biên bản,
Dưới năm trăm nghìn đồng.
Xin hỏi ngu một tí:
Tiền ấy vào túi ai,
Cả khi có, không có
Một tờ giấy biên lai?
*
Lại còn chuyện này nữa:
Nghe nói một già làng
Chỉ nhờ đọc báo đảng
Mà khỏi bệnh đại tràng.
Chuyến này thằng Tây chết,
Làm thuốc bán cho ma.
Không khéo rồi chịu nhục
Sang mua báo đảng ta.
*
Lại còn chuyện này nữa.
Rằng từ nay trở đi,
Muốn bán bún bò Huế
Thì một là quên đi.
Hai là vào tận Huế
Để xin giấy môn bài.
Nếu không sẽ bị phạt.
Phạt nặng, không chừa ai!
Vậy tôi, dân cá gỗ,
Tôi yêu cầu thế này:
Ai kinh doanh cá gỗ
Thì dứt khoát từ nay
Phải vào tận xứ Nghệ
Xin giấy phép, chi tiền.
Vì cũng như xứ Huế,
Chúng tôi có bản quyền.
*
Trước từng có quy định
Phụ nữ mà nhẹ cân
Không được đi xe máy,
Dù xe năm mươi phân.
Hoặc phụ nữ ngực lép
Không được làm giáo viên,
Cả khi có mông bự
Hoặc thậm chí đút tiền.
Rồi đến xe chính chủ,
Và chính chủ chó mèo.
Suýt nữa có qui định
Về chính chủ đói nghèo.
Còn nay, đi xe máy,
Phạt nặng những bác nào
Có các hình xăm trỗ.
Xăm chỗ kín thì sao?
*
Hỏi thật các bác nhé.
Hỏi nghiêm túc, thật lòng:
Có bác nào từng thấy
Nơi nào như ta không?
Tôi thì tôi cứ nghĩ,
Rằng các quan Việt Nam,
Một phần vì ngu dốt,
Vì không có gì làm
Nên ra nhiều qui định
Mà dân phải chào thua.
Nê-xin gọi bằng cụ.
Chúng, những người thích đùa.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 15
1
Lục Vân Tiên liều chết
Cứu được nàng Nguyệt Nga.
Cụ đồ Nguyễn Đình Chiểu
Đưa chàng vào thơ ca.
Nay, có kẻ đấm đá
Nữ nhân viên hàng không.
Người cứu cô có thể
Bị truy cứu, lạ không?
Tức là luật chính thức
Khuyên người dân lánh xa
Cảnh bất công, bạo lực.
Thật lạ cái nước ta.
2
Đã gọi là nước mắm,
Phải có cá, tất nhiên.
Thế mà xưa nay, lạ,
Có kẻ kiếm bộn tiền
Nhờ công khai rao bán
Thứ “nước mắm” được làm
Từ nước và hóa chất,
Đầu độc người Việt Nam.
3
Một sở ở tỉnh nọ,
Lãnh đạo 44 người.
Nhân viên chỉ 2 mống.
Không thể không buồn cười.
Cười mà chảy nước mắt -
Dân chắt bóp từng đồng
Nuôi lũ quan ăn hại,
Tự học và tự phong.
4
Lạ - quyên tiền bão lũ,
Cái Mặt Trận to đùng
Chỉ quyên được tí tẹo
Giúp đồng bào Miền Trung.
Trong khi mấy bạn trẻ
Gấp hàng trăm, nghìn lần.
Tức nhà nước đã mất
Lòng tin của người dân.
Nhưng lạ hơn là việc
Có nghị định từ lâu,
Là cấm, khi hoạn nạn
Người dân được giúp nhau.
Theo cái nghị định ấy,
Thì ai quyên được tiền
Phải nộp cho nhà nước,
Vì nhà nước độc quyền,
Chỉ cho làm từ thiện
Thông qua các hội đoàn.
Đừng tớn lên cứu trợ,
Kẻo mà rồi chết oan.
5
Đã đến thời mạt pháp?
Tháng trước sư giết người.
Tháng này sư tán tỉnh
Đưa mấy nàng xinh tươi
Đêm, vào chùa đánh bạc,
Diệt cái Tham Sân Si.
Sư khai: Chỉ đánh bạc
Chứ chưa kịp làm gì.
6
Nghịch cảnh trái khoáy nhất
Hiện nay ở nước ta
Là dân bị đầu độc
Bởi thằng Formosa.
Thế mà dân kiện hắn,
Chính quyền lại can ngăn.
Sao chính quyền bênh hắn
Mà không bênh nhân dân?
7
Ba tàu nhiến Trung Quốc
Vào Cam Ranh nước ta.
Trong đó có một chiếc
Tham chiện vụ Gạc Ma.
Nghe người ta nói thế,
Không biết đúng hay không.
Nhưng nếu đúng thì nhục,
Trớ trêu và đau lòng.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 16
1
Nhà nước ngân khố cạn,
Rục rịch tăng tuổi hưu.
Không thèm hỏi dân chúng,
Vì dân chỉ là cừu.
Cừu thì không cần hỏi.
Không ai thèm bận tâm.
Cừu đi vào lò mổ,
Kêu “Be be, Muôn Năm!”
Ngu thì chết cũng đáng.
Nhưng cái thằng chăn cừu
Kể làm thế là láo
Tự mình nâng tuổi hưu.
2
Với Việt Nam, Trung Quốc
Là “bạn vàng” muôn đời.
Còn thằng đế quốc Mỹ
Là kẻ thù muôn đời.
Thế mà lạ, dân chúng
Cái xứ An Nam ta
Ai cũng thích giặc Mỹ
Và ghét bạn Trung Hoa.
Vậy thì phải xem lại
Khẩu hiệu đúng hay sai.
Chính dân mới quyết định
Bạn và thù là ai.
3
Ngân hàng, khi có lãi,
Chia nhau ăn một mình.
Lỗ, được nhà nước cứu
Bằng tiền của dân tình.
Nhà nước làm ăn kém,
Tích một núi nợ công.
Giờ nhà nước đề nghị
Dân phải gánh nợ công.
Đề nghị là bắt buộc.
Dân không trốn được đâu.
Và đó là nghịch cảnh -
Thằng nghèo nuôi thằng giàu.
5
Ta, giáo sư, tiến sĩ
Đông còn ơn quân Nguyên.
Hội thảo rồi cải cách,
Tiêu tốn cả núi tiền.
Thế mà rồi rốt cục
Mấy cuốn sách trẻ con
Dân giao cho họ viết,
Mà viết chẳng ra hồn.
Vì sao? Vì lần nữa,
Nước ta không giống ai.
Càng giáo sư, tiến sĩ,
Càng dốt và bất tài.
6
Cho một miếng khi đói
Bằng một gói khi no.
Dân được giúp con vịt,
Dù mất cả con bò.
Thế mà con vịt ấy
Bị bí thư, trưởng thôn,
Tức chính quyền, trắng trợn
Lấy mất của bà con.
Tởm, cái chính quyền ấy
Không giúp được thì thôi,
Còn giở cái trò khỉ.
Thương người dân nước tôi.
7
Thế đấy, ta là thế,
Toàn chuyện buồn, chuyện lo
Mà đem kể cho hết
Phải đến Tết Công Gô.
Bảy mươi, đáng được hưởng
Chút thư thái tuổi già,
Vậy mà buồn, phải viết
Về nghịch cảnh nước ta.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 17
1
Nước ta cứ làm ngược.
Thích chơi ngông, lạ đời.
Ngẫm mà xem, tất cả
Cái gì cũng khác người.
Bình thường, các nước khác
Khi kinh tế khó khăn,
Chính phủ phải thông cảm
Bớt sưu thuế cho dân.
Còn ta thì ngược lại.
Các bác biết cả rồi.
Ta, nhà nước đánh thuế
Cho đến chết mới thôi.
Mới đây, vụ Bún Chửi.
Tôi chẳng hiểu thế nào.
Sao thế nhỉ, càng chửi,
Khách càng đổ xô vào?
Con người cần tự trọng,
Nhất là trong miếng ăn.
Bát bún là chuyện nhỏ.
Chuyện lớn hơn nhiều lần
Là chuẩn mực đạo đức
Dường như lộn tùng phèo.
Rồi lương tâm, hành xử
Và tình người lộn theo.
2
Nhà nước sắp có luật
Bắt người dân kê khai
Và nộp thuế thu nhập
Từ ngôi nhà thứ hai.
Tự nhiên nhớ ngày trước
Bà Đầm Thép Thatcher
Nói một câu chí lý
Còn nhớ tận bây giờ.
“Vấn đề của cộng sản
Là phải cố làm sao
Tiêu hết tiền người khác,
Đến không còn xu nào”.
3
Tôi, vốn thích du lịch.
Nhẩm đếm, cho đến nay
Đã tới bốn sáu nước,
Và nhận thấy thế này.
Không ở đâu, quả thế,
Chính quyền nhắc người dân
Phải biết ơn ai đó
Để trả nghĩa, tu thân.
Ai đó sống tử tế,
Người khác tự nghe theo
Mà không cần nhắc nhở,
Càng không phải nói nhiều.
Nghĩa là nơi tôi đến
Là những nước bình thường.
Đừng quên các cụ dạy:
Hữu xạ tự nhiên hương.
4
Làm lãnh đạo thật sướng.
Không cần học hành nhiều.
Cứ thoải mái lãnh đạo,
Vơ vét và chi tiêu.
Sau chuyện có vỡ lỡ,
Thất thoát nghìn tỉ đồng,
Không phải đền tiền túi.
Bị cảnh cáo là xong.
Cảnh cáo là hết chuyện.
Tiền tham nhũng vẫn nguyên.
Chỉ sứt mẻ tí chút
Cái danh hiệu đảng viên.
5
Trường học và trạm xá,
Đặc biệt ở vùng cao
Đang rất thiếu, ấy vậy,
Mà chẳng hiểu thế nào
Cái tỉnh nhỏ Vĩnh Phúc
Dân đang đói dài dài.
Chi tiền xây Văn Miếu
Rồi chẳng biết thờ ai.
Hai trăm bảy mốt tỉ
Chứ không hề ít đâu.
Cách tư duy, phải nói,
“Thần kinh và ngu lâu”.
Tôi nhường các bác đoán
Bọn quan chức ở đây
Đút túi bao nhiêu tỉ
Từ khoản tiền thuế này?
6
Bóp vú làm từ thiện.
Ngoài áo, năm mươi nghìn.
Trong áo, thì chịu khó
Mà chi một trăm nghìn.
Bóp vú để gây quĩ
Giúp đồng bào Miền Trung.
Việc tốt mà cứ thấy
Hơi là lạ, khùng khùng.
Tôi già rồi, không biết
Bóp vú có gì hay.
Thậm chí cũng không biết
Nên hay không điều này.
Nhưng tôi biết chắc chắn
Việc hôm qua chính quyền
Bắt người cho bóp vú
Là việc làm không nên.
Các cháu làm từ thiện.
Vốn tự có của mình.
Cùng lắm thì nhắc nhở,
Sao quy vào tội hình?
PS
Mười bảy bài chua xót
Về nghịch cảnh nước nhà
Là nhiều hay còn ít?
Ôi nước ta, nước ta.
Tôi, một lòng theo Phật,
Muốn tĩnh tâm, thảnh thơi,
Buông bỏ mà chưa được,
Vì đang còn là người.
Vì vẫn còn nặng nợ
Đất nước này thân yêu.
Nên dẫu già, vẫn viết.
Đôi lúc quên, viết nhiều.
Viết với tâm trong sáng,
Chỉ mong lãnh đạo ta
Biết để rồi đổi mới.
Nam Mô A Di Đà.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 18
1
Một cô bé trung học
Hứa sẽ đốt nhà trường
Nếu được một nghìn Like
Cho bài viết bình thường.
Và cô đã đốt thật.
“Tớ đã nói là làm!”
Còn thêm: “Rất đơn giản,
Tớ là người Việt Nam”.
Một cậu, cũng trẻ lắm,
Vừa đăng video:
“Tôi sẽ nhảy từ nóc
Tòa nhà Bitexco.
Nếu status tôi viết,
Tôi là người Việt Nam,
Nhận được một triệu Like.
Thề - đã nói là làm!”
*
Tôi, cũng một người Việt,
Bảy mươi tuổi, đã già,
Ngẫm về hai bạn ấy
Mà thấy lòng xót xa.
2
Ở Trường Sơn, Nông Cống,
Cô giáo Phạm Thị Sang,
Bốn mươi năm hiệu trưởng
Trường Mầm Non ở làng.
Hôm qua đã té ngửa,
Nước mắt chảy ròng ròng,
Cầm sổ hưu - mỗi tháng
Hơn bốn trăm nghìn đồng.
3
Ở Đại Nài, Hà Tĩnh,
Hai mươi hộ dân nghèo
Còn té ngửa hơn thế
Bất ngờ, một buổi chiều,
Thấy người mang giấy báo
Đòi nợ, thật khó tin:
Mỗi nhà bảy lăm triệu.
Gốc nợ chỉ sáu nghìn.
4
Một bộ đội xuất ngũ,
Hà Nội, phố Hàng Bài.
Ông gửi tiền tiết kiệm
Từ Một Tám Tám Hai.
Vừa rồi ông nhận lại,
Gốc lãi ba mươi năm
Vừa đủ ba bát phở,
Cộng ba bốn gói tăm.
Mà số tiền lúc gửi,
Theo thời giá bấy giờ
Mua được một căn hộ.
Không thể không bất ngờ.
5
Hình như đã thành lệ -
Công an làm chết dân,
Công an được nhà nước
Cho đi khám tâm thần.
Đã tâm thần, cũng lạ,
Sao vẫn sống bình yên.
Hơn thế, được làm việc
Trong bộ máy công quyền?
*
Quốc Hội được báo cáo,
Nhiều vụ án cấp cao,
Nhất là tội tham nhũng
Không xử được, vì sao?
Vì cán bộ tham nhũng,
Ăn cắp tiền của dân.
Bị chỉ tay, vạch mặt,
Liền mắc bệnh tâm thần.
6
Hai tù nhân “đương chức”,
Bị “treo” hoặc bị giam
Như mọi tù nhân khác
Trên đất nước Việt Nam.
Thế mà hai vị ấy,
Ngay Hà Nội, lạ không,
Được thuê làm kế toán
Và tổ trưởng văn phòng.
Mà làm oai lắm nhé,
Có lương tháng, tất nhiên.
Xã Chàng Sơn, Thạch Thất.
Nói sai tôi chết liền.
7
Có một ông bộ trưởng,
Chẳng nêu tên làm gì,
Về hưu từ tám hoánh,
Mắc tội đáng tru di.
Thế mà chỉ “khiển trách” -
Ôi nhân ái làm sao. -
Và “cách chức bộ trưởng”.
Đố ai hiểu thế nào.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 19
1
Mồng Năm, tháng Mười Một,
Tại một quán cà-phê,
Hai Bà Trưng, Hà Nội,
Có vụ này hay ghê.
Người ta đã tổ chức
Bầu tổng thống Hoa Kỳ.
Tất nhiên chỉ bầu giả,
Nhưng ngẫm, cũng thấy kỳ.
Chín mươi người tham dự,
Được hướng dẫn tận tình.
Có cả ban tổ chức.
Nói chung là linh đình.
Người bầu ông tỉ phú.
Kẻ bầu bà Clinton.
Hồ hởi và nghiêm túc.
Nói chung, không thể hơn.
PS
Ta, vừa rồi bầu cử,
Khẩu hiệu treo rợp đường
Mà không ai hồ hởi,
Ngoài mấy ông quan phường.
Tôi dám chắc các vị
Bầu tổng thống Hoa Kỳ,
Trước, có đi bầu cử,
Cũng chẳng vui hơn gì.
Một việc rất trái khoáy.
Nhỡn tiền và xót xa.
Và đó là nghịch cảnh
Lớn nhất của nước nhà.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 20
1
Một linh mục yêu nước
Bị chính quyền Nghệ An
Ký lệnh phải trục xuất
Nhanh chóng khỏi địa bàn.
Chính quyền rất có thể
Giết hoặc trục xuất ông.
Nhưng liệu rồi có thể
Trục xuất cả cộng đồng?
Nghe như thời Trung Cổ,
Như xưa ở Châu Âu.
Không thích là trục xuất.
Mà trục xuất đi đâu?
Đất nước này, hãy nhớ,
Không riêng của người nào.
Linh mục cứ ở lại.
Sau lưng có đồng bào.
2
Thêm hơn bảy trăm vị
Chánh và phó giáo sư
Riêng trong năm Mười Sáu.
Thực mà cứ như hư.
Tôi dám chắc nhiều vị
Tiếng Anh chỉ bằng A,
Hoặc không bằng nào cả.
Quanh quẩn học trường nhà.
Giáo sư là giảng dạy
Hoặc nghiên cứu, tuy nhiên.
Ta - thăng quan, tiến chức,
Để được vấy mùi tiền.
Mà sao phải nhiều thế,
Hay chỉ phong cho oai?
Việt Nam ta, lạ thật,
Theo kiểu không giống ai.
3
Tháng Ba, năm Mười Sáu,
Ba phụ nữ Sài Gòn
Trương cờ chế độ cũ,
Án tù mười năm tròn.
Ở nhiều nước, phụ nữ
Thản nhiên lấy quốc kỳ
May quần con, áo ngực
Mà chẳng hề hấn gì.
Chắc người Việt còn nhớ,
Cách đây cũng không lâu,
Sao cờ của Tổ Quốc
Được gắn lên cờ Tàu.
Chiếc cờ năm sao ấy
Dương cao trên ti-vi,
Ngoài sân bay, thật lạ -
Chẳng ai hề hấn gì.
PS
Nhân tiên, tôi xin mách
Cờ ba sọc, màu vàng
Người ta treo chính thức
Ở Mỹ, mà nhiều bang.
Sang đấy mà trị chúng.
Giết hoặc tù, không tha.
Hơi đâu mà bắt nạt
Mấy cái mụ đàn bà.
4
Đúng là thời mạt pháp.
Loạn không thiếu điều gì.
Báo đảng vừa cho biết
Gần sáu trăm tăng ni
Được chính quyền tập huấn
Về quốc phòng, an ninh
Để chống bọn phản động
Và diễn biến hòa bình.
Tăng ni, người nhà Phật,
Thiện tâm và hiền lành
Được huấn luyện bài bản
Về bạo lực, chiến tranh.
Tăng ni đội mũ cối.
Không hiểu có súng không.
Tôi, một người theo Phật,
Nhìn mà thấy đau lòng.
5
Chiến tranh, nhiều người chết,
Đánh đuổi giặc nước ngoài.
Thế mà rồi, thắng cuộc
Ta, gần như ai ai
Cũng muốn bỏ đất nước
Để sang sống xứ người.
Một sự thật chua xót,
Còn hơn cả ngược đời.
Trẻ nhà giàu du học,
Ở lại luôn, không về.
Nửa triệu người nghèo khổ
Ra nước ngoài làm thuê.
Ra nước ngoài tập huấn
Và học cách trồng cây.
Ra nước ngoài chữa bệnh,
Đang là mốt hiện nay.
Nhiều quan tham, vỡ chuyện,
Bỏ trốn ra nước ngoài.
Các đại gia cũng vậy,
Không hôm nay thì mai.
Vậy có nghĩa là chúng,
Bọn nước ngoài xấu xa
Mà ta cố đánh đuổi
Có gì đó hơn ta?
Một câu hỏi nhức nhối
Và không dễ trả lời.
Vì nó đã chạm đến
Cái chết nhiều triệu người.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 21
1
Gạo ngon đem xuất khẩu,
Một cân bảy nghìn đồng.
Gạo thường bán trong nước.
Trên mười ba nghìn đồng.
2
Một con gà bé tí
Trước khi lên bàn ăn
Chịu hai mươi loại phí.
Khốn khổ người nông dân.
3
Dân ta chín mươi triệu
Mà mười hai triệu người
Ăn lương từ ngân sách.
Đúng là ta chịu chơi.
4
Việt Nam - bỏ quốc tịch
Cao gấp hàng trăm lần
Số người xin nhập tịch.
Quan sắp đông bằng dân.
5
Giáo viên nữ trẻ đẹp
Bắt đi hầu quan trên.
Một “nhiệm vụ chính trị”,
“Vinh dự” và “tự nhiên”.
Ngộ nhỡ quan nổi hứng
Mà làm cho có bầu,
Thì đó là “chính trị”.
Không trách quan được đâu.
6
Một người làm quan lớn,
Cả họ sẽ được nhờ
Cả họ làm quan lớn
Thì cả nước mất nhờ.
7
Có lẽ cả thế giới
Không đâu như nước mình.
Tiền giúp người lũ lụt
Là món quà ân tình.
Thế mà quan Hà Tĩnh
Lại đòi chia của dân.
Tức là lúc nguy khốn
Còn cướp cả miếng ăn.
Hơn thế, khi phân phát,
Dân nghèo chẳng suất nào,
Mà nhà quan bốn suất.
Đố ai hiểu vì sao.
8
Ở nước bọn giãy chết
Dân chúng sốn bình thường,
Không thi đua, hội hop,
Không sinh hoạt xã phường.
Và thành phố của chúng
Không văn hiến, anh hùng.
Làng xã cũng không có
Biển Văn Hóa to đùng.
Thế mà chúng, cuộc sống
Nói chung là yên hòa.
Không có nhiều chuyện khủng,
Chí ít không như ta.
Ta, mỗi năm, thật sợ,
Một nghìn vụ giết người.
Trong đó có nhiều vụ
Ngớ ngẩn và rợn người.
Lần nữa lại muốn hỏi -
Ta, cái gì cũng hay,
Mà làm sao nên nỗi,
Lắm chuyện buồn thế này?
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 22
2
Xem lý lịch lãnh đạo
Thấy thật hoành tá tràng.
Toàn tiến sĩ về đảng
Vĩ đại và vinh quang.
Xây dựng đảng vững mạnh.
Còn đất nước thì sao?
Chưa thấy có luận án
Chăm lo cho đồng bào.
3
Nếu muốn sống lương thiện,
Tâm hồn không xạm đen,
Thì hãy cố mà tránh
Cái bộ máy công quyền.
Là vì bộ máy ấy,
Như máy làm bích qui.
Ai đã chui vào đấy
Đều giống nhau y xì.
Và rằng dẫu không muốn,
Bạn sẽ bị nhuốm dần
Thòi lươn lẹo, vô cảm,
Giả dối và tham ăn.
Nhuốm dần từng tí một
Các thói xấu nhiễu nhương.
Cho đến khi tự bạn
Cho là điều bình thường.
Buồn lắm, tôi đang nói
Về công quyền nước ta.
Đó là một thực tế.
Một nghịch cảnh xót xa.
4
Phải bốn năm vật lộn,
Cây tre mới vươn cao
Được ba xăng-ti-met.
Vất vả biết chừng nào.
Nhưng từ năm sau đó,
Nó cao thêm mỗi ngày
Ba mươi xăng-ti-met.
Thật kỳ diệu điều này.
Suốt bốn năm lặng lẽ
Chịu đau đớn, hy sinh,
Cây tre dồn dinh dưỡng
Nuôi bộ rễ của mình.
Khổng tử xưa đã dạy
Phải Tu Thân, Tề Gia,
Mới đến lo Trị Quốc.
Còn các quan nước ta
Không thèm nuôi gốc rễ,
Tức không lo tu thân,
Mà nhảy ra Trị Quốc
Để ăn cướp của dân.
Thực tế là như vậy.
Thật buồn cho nước nhà.
Lại thêm một nghịch cảnh
Nhỡn tiền và xót xa.
5
Ta có đủ các loại
Huân Chương và Huy Chương
Cho những người chiến đấu,
Ngã xuống ở chiến trường.
Thế mà không hề có,
Thật buồn và thật đau,
Huân, Huy Chương công trạng
Cho những người chống Tàu.
Tủi linh hồn chiến sĩ
Đã vì nước hy sinh.
Sao như thế được nhỉ?
Thật lạ cái nước mình.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 23
*
Ngoài ta ra, chưa thấy
Có nước nào đổi vàng,
Vàng thật, cầm nằng nặng,
Lấy vàng giấy ngân hàng.
Có ai muốn không nhỉ,
Đổi con chim trong tay,
Con chim quí, có thật,
Lấy con chim đang bay?
*
Ở Hậu Lộc, Thanh Hóa,
Có cháu bé ra đời,
Khai sinh còn chưa có,
Vậy mà đã có người
Đến thu tiền đóng góp
Xây nghĩa trang, ái chà,
Cái sự này kỳ cục
Chỉ có ở nước ta!
*
Quân đội làm kinh tế,
Thủ tướng giao đồng bào
Việc bảo vệ biển đảo.
Đố ai hiểu thế nào.
Càng khó hiểu - cảnh sát
Săn bắt người biểu tình.
Còn việc săn bắt cướp
Lại giao cho dân tình.
*
Xưa đảng và nhà nước
Lấy đất của người giàu
Chia cho người nghèo khổ.
Nhưng sáu mươi năm sau
Chính đảng và nhà nước
Lấy đất của dân cày
Chia cho người giàu có.
Đúng là lạ lắm thay.
*
Cái thân phận đầy tớ
Là việc của thằng bần.
Thế mà ai cũng muốn
Làm đầy tớ cho dân.
Thường đầy tớ mà láo,
Chủ đuổi ra khỏi nhà.
Ta - đầy tớ đuổi chủ.
Thật lạ cái nước ta.
*
Ở ta, thành lãnh đạo
Chỉ cần cái đảng viên.
Cái đảng viên chưa đủ
Thì bù thêm ít tiền.
Trong khi người tử tế,
Có học, có lương tâm
Lại trở thành “phản động”,
Bị tống vào nhà giam.
*
Ta, nghịch cảnh nhiều lắm,
Kể ra còn dài dài.
Lạ thật, ta lạ thật,
Theo kiểu không giống ai.
NGHỊCH CẢNH NƯỚC TA - 24
Cần phải mổ chân trái,
Thế mà rồi các ông
Lại đè mổ chân phải.
Các bác thấy lạ không?
Chưa hết, mấy ông ấy
Sau đó lại đòi tiền
Đã mổ nhầm chân phải.
Nghe mà muốn phát điên.
Ở đâu mà lạ vậy?
Ở Việt Đức, nước ta.
Bệnh viện đầu ngành đấy,
Niềm tự hào nước nhà.
*
Lâu rồi, ở Thụy Điển
Một bệnh nhân, không may,
Bị cắt mất “cậu nhỏ”
Vì mổ nhầm. Anh này
Bắt người bác sĩ mổ
Đền một triệu đô-la.
Hoặc phải cắt “cái ấy”
Nối vào cho anh ta.
Vụ việc được giải quyết
Sau thương lượng kéo dài.
Bác sĩ và bệnh viện
Phải đền một triệu hai.
Thì vẫn, tiên trách kỷ
NƯỚC TA VUI THẬT
Hồ Kinh Kha, giám đốc
Sở tài chính Tiền Giang
Phát một câu, phải nói,
Làm người nghe kinh hoàng.
Rằng những người tàn tật
Bán vé số ở đây
Thu nhập tháng trăm triệu.
Thật thế ư, điều này?
Thật thế ư, điều này?
Nếu quả đúng là thật,
Sao tất cả chúng ta,
Và cả ông giám đốc
Cùng họ hàng, người nhà
Không đi làm nghề ấy?
Nghề nào chẳng vinh quang,
Miễn là không phạm luật.
Thật lạ đất Tiền Giang.
Hơn thế, Trần Thanh Đức,
Phó chủ tịch tỉnh này
Cho biết ngành xổ số
Nộp ngân sách hiện nay
Một nghìn ba trăm tỉ,
Bằng doanh nghiệp nước ngoài,
Tám mươi nghìn lao động,
Vẫn đóng góp dài dài.
Xổ số là cờ bạc.
Nhà nước đánh với dân.
Nhà nước đánh, chỉ thắng,
Mà chẳng chút lăn tăn.
Trong khi chính nhà nước
Lại bỏ tù, phạt tiền.
Cả mấy bác chăn vịt
Chơi bài không ăn tiền.
Hóa ra là như vậy.
Nhà nước ta chịu chơi.
Sống bằng nghề cờ bạc,
Còn lên mặt dạy người.
*
Chuyện ấy đã là khủng.
Khủng hơn là chuyện này:
Một quan to quốc hội
Rất bức xúc gần đây
Việc người bán trà đá,
Lãi bảy nghìn phần trăm,
Mà không nộp ngân sách
Dù chỉ vài phần trăm.
Như thế thì láo thật.
Cần phải truy thu ngay.
Nhân tiện, khuyên các bác
Nên chuyển sang nghề này.
VAN XÌ HƠI
Không chỉ là gà trống,
Gáy, nhắc nhở mọi người,
Tôi đang làm công việc
Của chiếc van xì hơi.
Xã hội đang sôi sục
Như nồi cơm sắp trào.
Không xì bớt áp suất,
Nó nổ tung thì sao?
Thì tôi đang giảm áp,
Bằng cách nói hộ dân
Những điều dân bức xúc,
Về sưu thuế, làm ăn.
Cứ để dân được nói.
Dân chửi cũng chẳng sao.
Còn hơn dân nổi lọan,
Không biết sẽ thế nào.
Thành ra tôi một lúc
Chịu trận cả hai bên.
Và cũng là hữu ích
Cho dân và chính quyền.
Tôi là người vô hại,
Bản tính vốn hiền lành.
Chỉ văn thơ vớ vẩn,
Dẫu đôi lúc đành hanh.
THÔI, KHÔNG CẢI CÁCH NỮA
Thôi, không cải cách nữa.
Ngành giáo dục nước ta
Cứ bắt chước y hệt
Như Mỹ, Canada.
*
Cái đầu máy hơi nước
Được phát minh từ lâu.
Cả thế giới dùng nó.
Sao cứ phải đau đầu
Mất công, mất tiền bạc
Phát minh lại làm gì?
Vì đặc điểm dân tộc?
Đừng vờ nữa, thôi đi.
Giáo dục dạy kiến thức,
Dạy cách sống làm người.
Tức là cái phổ quát
Mọi nơi và mọi thời.
*
Bỏ không dạy chính trị.
Chỉ dạy cái nhân văn.
Đó là thứ giáo dục
Mà đất nước đang cần.
Bỏ cả mấy cái phiếu
Bé ngoan màu hồng hồng.
Bỏ trò hô “lý tưởng”,
Lập công và báo công...
Cấm không treo khẩu hiệu,
Cấm phát động thi đua,
Cái tưởng nghiêm túc lắm,
Thực ra là trò đùa.
*
Bộ trưởng không nói ngọng.
Hiệu trưởng và giáo viên
Không vào đoàn, vào đảng,
Học trò không đội viên.
*
Chưa nghĩ được gì mới,
Thì các sách giáo khoa,
Đừng lo và đừng sĩ,
Cứ mượn của người ta.
Nếu ta làm được thế,
Dám cược một ăn mười,
Giáo dục sẽ phát triển.
Chí ít không thua người.
NHỮNG CON SỐ BIẾT NÓI
Điểm vào trường đại học
Hệ công an nhân dân -
Ba môn, ba mươi điểm.
Tức là điểm kịch trần.
Trong khi vào sư phạm
Mỗi môn chỉ cần ba.
Tổng cộng là chín điểm -
Thực tế ở nước ta.
Lại thêm một bằng chứng:
Người Việt rất coi thường
Giáo dục và văn hóa,
Trong đó có văn chương.
Vì sao giờ người Việt
Ngưỡng mộ nghề công an -
Bạo lực và tai tiếng,
Nguy hiểm và chẳng nhàn?
Thật lo cho đất nước,
Cho tương lai giống nòi.
Giáo dục thì xuống dốc,
Bạo lực thì lên ngôi.
XÚI TRẺ ĂN CỨT GÀ
Lê Minh Hưng, thống đốc
Ngân Hàng Nhà Nước ta,
Mới có một câu phán
Nên ghi lại, đó là:
“Vào thời điểm hiện tại
Người dân mà giữ vàng,
Thì thật thà mà nói,
Là rất “thiếu khôn ngoan!”
*
Thời bây giờ, mạng ảo.
Thật giả cứ lung tung.
Nhưng nếu ông phát thế
Thì quả cũng hơi khùng.
Là vì dân còn nhớ
Mấy vụ công trái xưa,
Nghe nhà nước xui dại
Nên dân đã bị lừa.
Dân “thiếu khôn ngoan” thật,
Cũng lờ mờ đoán ra:
Ông đang làm cái việc
Xúi trẻ ăn cứt gà.
Tức xúi dân “tin tưởng”
Đem vàng thật của mình
Để đối lấy vàng giấy
Cho nó “đúng quy trình”.
Chúng tôi dân, ngu dốt,
Xin nhường lại cho quan,
Người có vàng, có chữ
Và cũng thừa khôn ngoan
Một mình làm chuyện ấy,
Chuyện gửi vàng của mình.
Nêu gương, ông làm nhé,
Vận động cả gia đình.
Rồi sau, vận động tiếp
Các cán bộ của ông.
Được bao nhiêu, công bố
Qua phương tiện truyền thông.
Thì đảng luôn vẫn dạy
Đảng viên phải đi đầu
Để làng nước ngu dốt
Tin tưởng mà theo sau.
*
Dẫu khôn ngoan, có học,
Thật buồn lãnh đạo ta.
Giờ mà còn giở thói
Xúi trẻ ăn cứt gà.
THỜI TRANG NƯỚC TA
Lần nữa nước ta lạ,
Theo kiểu không giống ai.
Đấy là cái chuyện mốt,
Vừa nhí nhố vừa hài.
Cái đẹp nhất, khuôn mặt,
Thì che kín như bưng.
Y hệt bọn khủng bố,
Na ná giống người rừng.
Còn cái mông, cũng đẹp,
Nhưng thường khi ra đường,
Người ta phải che lại.
Phố không phải là giường.
Còn ta thì lại khác,
Cứ phô hết ra ngoài.
Hơ hớ và trắng lốp.
Trợn mắt bọn nước ngoài.
Thế là bất lịch sự
Với quốc dân, đồng bào.
Chưa nói chuyện có thể
Con gì nó chui vào.
Nghĩa là ta vẫn thế.
Vẫn tè thì công khai,
Hôn thì chui vào bụi.
Đúng là không giống ai.
VÔ DUYÊN
Để ý, ta sẽ thấy
Mấy vị phát ngôn viên
Của cái bộ gì đó,
Nói chung là vô duyên.
Một, nói như cái máy,
Đố ai hiểu nói gì.
Cứ ù ù các cạc
Thì nói làm đếch gì?
Hai, chìa tay phía trước,
Như đang hô tiến lên.
Ông bà nào cũng vậy.
Khùng khùng và điên điên.
Người đã chẳng đẹp lắm,
Còn vung tay, vung chân.
Thì là hề lố bịch
Trong con mắt thằng dân.
*
Nghe nói thằng Trung Quốc
Cậy lớn, không cho ta
Thăm dò tìm dầu khí
Ở vùng biển Trường Sa.
Tin thật giả lẫn lộn,
Chẳng biết đâu mà lần.
Chỉ mong ông chính phủ
Thông báo với nhân dân.
Sau nhiều ngày chờ đợi,
Cuối cùng phát ngôn viên
Của cái bộ gì đấy
Xuất hiện, hô tiến lên,
Rồi, lại như chiếc máy,
Nói toàn cái đâu đâu.
Cái đáng nói không nói,
Nghe mà ong cả đầu.
Nó cướp thì nói cướp,
Nó không thì nói không.
Dân muốn biết sự thật,
Sao cứ phải lòng vòng?
Vậy là dân rốt cục,
Phí công xem ti-vi.
Cắn răng nghe đến hết
Mà chẳng hiểu cái gì.
QUY TRÌNH
Cái nước ta thật lạ,
Gì cũng đúng quy trình.
Từ chọn người, xã lũ,
Đến làm ăn bất minh...
Thế mà cái đúng ấy
Hóa ra lại là sai.
Vậy cái quy trình ấy
Của ai và do ai?
Một thằng nhóc mất dạy,
Tắc trách và vô tình,
Thanh tra lại kết luận
Thế là đúng quy trình.
Và rồi hắn được chuyển
Làm nơi khác ngon hơn.
Bất chấp cả công luận.
Ngạo mạn và nhơn nhơn.
Tạm đình chỉ công tác
Con phó chủ tịch Hà?
Chỉ hai ngày, sau đó
Vẫn lại là quan bà.
Quy trình ta là thế,
Độc đoán và một chiều.
Chính quyền nghĩ ra nó.
Dân oan không được kêu.
KỀN
KỀN ĐÒI ĂN XÁC
Ngày
mười Tám tháng Bảy,
Bố
chết, việc bình thường.
Nhà
xác đòi xác nhận
Của
chính quyền cấp phường.
Đấy
là phường Văn Miếu,
Thủ
đô ta văn minh.
Chỉ
cần một chữ ký,
Đơn
giản và thường tình.
Con
cháu liền tá hỏa
Chạy
lên phường xin ngay.
Tưởng
chỉ trong nháy mắt
Có
được chữ ký này.
Thế
mà rồi ở đấy,
Con
phó phường, tên Hà,
Đã
lên mặt chửi mắng,
Vu vạ
cho người ta.
Còn
nhân viên, thằng Hiếu,
Thì
nhất định vòi tiền.
Hai
trăm nghìn mới chịu.
Cứ
như đang bắt đền.
Bắt
chạy đi, chạy lại,
Chính
xác đủ sáu lần.
Chúng,
kền kền ăn xác,
Đã
hành hạ người dân.
Mà
chúng nói hay lắm,
Cái
bọn kền kền này.
Nào
“đơn giản thủ tục:,
Nào
“đổi mới hàng ngày”...
Giờ
thì chúng xin lỗi,
Rồi
tìm cách thanh minh.
Thanh
tra nữa mới khiếp.
Rất,
rất đúng quy trình.
Mai
mốt quy trình ấy,
Theo
thông lệ nước ta,
Sẽ đề
bạt thằng Hiếu
Làm
phó thay con Hà.
Nhờ
thành tích mắng chửi
Và
vu oan dân thường,
Con
Hà sẽ thăng tiến,
Giữ
chức chủ tịch phường.
Cái
bọn kền kền ấy
Không
chỉ ăn xác người,
Mà
ăn nhà, ăn đất...
Đủ mọi
thứ trên đời.
Tuyệt
đối không tin chúng,
Bọn
mất dạy, du côn.
Vì
nhân dân phục vụ?
Phục
vụ như cái lồn!
PS
Tôi
ghi lại rồi nhé,
Đủ
ngày giờ, họ tên.
Mai
mốt chúng thăng tiến,
Xin
bà con đừng quên.
TƯỞNG GIỚI THẠCH
*
Nước diệt vong, có thể
Khôi phục lại sau này.
Văn hóa bị hủy diệt
Thì đành chịu bó tay.
*
Để bảo toàn trí thức,
Tức văn hóa nước nhà,
Trong thời kỳ Kháng Nhật,
Tổng thống nước Trung Hoa,
Là tướng Tưởng Giới Thạch,
Đã cho người của mình,
Trung tướng Hoàng Sư Nhạc,
Đi bộ từ Bắc Kinh
Cùng ba trăm có lẻ
Sinh viên, nữ và nam,
Vượt nhiều nghìn cây số
Tới Côn Minh, Vân Nam.
Chuyến đi vất vả lắm,
Và cũng tốn nhiều tiền.
Nhưng trí thức phải sống,
Và đó là ưu tiên.
*
Tổng thông Tưởng Giới Thạch
Vốn nổi tiếng là người
Rất chăm lo giáo dục,
Mà không chỉ bằng lời.
Trong thời gian kháng chiến
Ông ra lệnh các trường
Không nghỉ dạy và học.
Giáo viên không cắt lương.
Ông nói: Xây công sở
Có thể lo tốn tiền.
Nhưng khi xây trường học
Không được lo tốn tiền.
*
Ba trăm sinh viên ấy,
Khi đi qua Hồ Nam,
Là nơi nhiều thổ phỉ,
Vẫn trót lọt, an toàn.
Là vì Tưởng Giới Thạch
Cho người cầm trên tay
Tấm biển: “Xin hảo hán
Tha cho đoàn người này.
Họ là những người tốt,
Là sinh viên Trung Hoa.
Mầm mống ươm tri thức
Và tương lai nước nhà”.
Đến Vân Nam, chủ tịch
Là ông Long Vân Long,
Cho người ra đón họ,
Xếp thành hàng rất đông.
Sau đó họ được nhận
Vào Liên Hợp Tây Nam,
Một đại học nổi tiếng
Thời ấy ở Vân Nam.
Trường bốn lần tổ chức
Cho sinh viên tòng quân
Cùng đất nước chống Nhật,
Nhưng ba trong bốn lần
Bị chính phủ phản đối,
Với lý lẽ sinh viên
Thì phải lo học tập,
Không cần ra tiền duyên.
Không ai thay thế được
Sinh viên và học sinh.
Họ chết là sẽ chết
Tương lai của nước mình.
*
Về sau, năm bốn chín,
Khi rút ra Đài Loan,
Hầu hết sinh viên ấy
Cũng rút theo an toàn
Và cùng Tưởng Giới Thạch,
Bằng trí óc, đôi tay,
Giúp Trung Hoa Dân Quốc
Văn minh như ngày nay.
*
Khi Trung Hoa Cộng Sản,
Vào những năm sáu mươi,
Làm Cách Mạng Văn Hóa
Lở đất và long trời.
Giết chóc và đập phá
Các giá trị văn minh.
Hủy diệt đến tận gốc
Văn hóa của nước mình.
Thì cách một eo biển,
Ở Đài Loan, người ta
Có phong trào hưng chấn
Nền văn hóa Trung Hoa.
Tổng thống Tưởng Giới Thạch
Là một người văn minh
Vì biết yêu văn hóa,
Yêu sinh viên, học sinh.
Khác hẳn trùm cộng sản,
Lãnh tụ Mao Trạch Đông
Chỉ biết yêu bạo lực
Và giai cấp công nông.
Khác biệt về nhận thức
Thành khác biệt quốc gia.
Thành hai nửa sáng tối
Của dân tộc Trung Hoa.
ĂN TỤC NÓI PHÉT
Lại còn thế này nữa:
“Thế giới khắp gần xa
Học tập các báo cáo
Chống tham nhũng của ta”.
Tôi đố các bác biết
Quan nào nói câu này?
Phó tổng thanh tra Lượng
Đã nói thế gần đây.
Nổ đến thế là khủng.
Khủng cả cái vô minh.
Thế giới nó nói thế
Là đang cười diễu mình.
Ông này ngu, tưởng thật,
Liền đưa lên truyền thông,
Vì nghĩ dân Đại Việt
Ai cũng ngu như ông.
Chờ đấy, rồi mai mốt
Bọn thế giới sang ta
Học cách bán chổi đót
Để trở thành đại gia.
Chúng sẽ khen cụt lưỡi
Các báo cáo của ông.
Rồi phấn đấu, học tập.
Chắc ông sẽ hài lòng?
*
Thói ăn tục nói phét
Vốn có từ xa xưa
Được nâng thành nghệ thuật
Thời nay ở Xứ Lừa.
QUAN ĐƯỜI ƯƠI
Thứ trưởng bộ tài chính
Có câu này phi thường:
“Lòng dân sẽ vui lắm
Khi tăng thuế môi trường”.
Có ai vui không nhỉ,
Khi giá xăng nay mai
Tăng tám nghìn một lít
Mà còn tăng dài dài?
Tự nhiên lấy làm lạ,
Rằng quan cũng là người
Mà ăn nói vớ vẩn,
Đẳng cấp ngang đười ươi.
Thế thì cũng chẳng khác
Nói dân sướng như điên
Khi được ông nhà nước
Dí dao trấn lột tiền.
Xin bà con lưu ý
Nhớ mặt ông quan này
Rồi kể cho con cháu
Chuyện khôi hài thời nay.
Còn tôi, vốn cẩn thận,
Làm thơ lưu cho đời.
Có kèm theo cả ảnh.
Có mà chạy đằng trời.
PHÚC CHO NƯỚC NHÀ
Còn có người lên tiếng
Chống bành trướng Trung Hoa,
Biểu tình để giữ đất,
Là phúc cho nước nhà.
Nghĩa là dân chưa chết.
Chưa chết cả cái tình.
Đòi công bằng, lẽ phải
Cho đời và cho mình.
Khi dân của một nước
Luôn ngoan ngoãn vâng lời,
Thì đó là nô lệ,
Người mà không phải người.
Dân biểu tình, phản đối,
Chính quyền không nên lo,
Mà phải giúp họ sống
Như những người tự do.
Đừng quên, cả quân đội
Và công an nước ta,
Từ tướng cho đến lính,
Đều từ dân mà ra.
Một điều đơn giản thế
Mà thật tiếc, chính quyền
Còn ngăn cản, bắt bớ.
Thật phí gạo, phí tiền.
Sẽ vất vả lắm đấy.
Vì dân là số đông.
Liệu chính quyền có thể
Bắt hết dân được không?
ĐỐ CÁC BÁC
Muốn biết tầm một nước
Cao hay thấp thế nào,
Chỉ cần xem nước ấy
Sử dụng từ thế nào.
Hiện đang có một nước,
Duy nhất hệ mặt trời,
Dùng từ ngữ, phải nói,
Độc đáo và tuyệt vời.
Công an của nước ấy
Đấm vào mặt người dân
Thì nói, tay vô ý
Chạm nhẹ vào mặt dân.
Ngành giao thông nước ấy
Thu tiền phí cầu đường
Thì gọi là thu giá,
Và xem là bình thường.
Ngành hàng không nước ấy,
Khi máy bay trễ giờ,
Hay hủy chuyến, họ nói
Là bay chưa đúng giờ...
Đại khái là như vậy,
Thí dụ nhiều vô cùng.
Nhưng quan trọng hơn cả,
Cái này mới thật khùng:
Chính phủ của nước ấy
Gọi xã hội nhiễu nhương,
Bất công và nghèo đói
Là xã hội thiên đường.
*
Tôi đố các bác biết
Nước ấy là nước nào?
Và trình độ phát triển
Thuộc loại thấp hay cao?
LẠI VỠ THÊM MỘT ĐIỀU
Sáng cà-phê, lướt mạng,
Lại vỡ thêm một điều:
Muốn được giảm nhẹ án,
Thực ra không cần nhiều.
Một, chỉ cần vào đảng.
Dọa đốt thẻ đảng viên,
Nếu bị tòa kết tội.
Kết tội có mà điên.
Hai, là dọa tự tử,
Nhảy xuống biển, xuống sông.
Mật tòa có đủ lớn
Để kết tội hay không?
Ba, là khi tìm việc
Phải chọn ngành ngân hàng.
Tòa án luôn ưu ái
Các cán bộ ngân hàng.
Bốn, là phải tìm hiểu,
Chọn quan tòa thích dâm.
Cùng giuộc thì chắc chắn
Nương nhẹ tội ấu dâm.
*
Bác Trọng đâu rồi nhỉ?
Mời bác ra nhận hàng.
Tòa án ta thế đấy.
Đúng là hoành tá tràng.
Nhân tiện, bác cân nhắc
Ném luôn mẹ vào lò
Toàn bộ ngành tư pháp
Vớ vẩn và lắm trò.
TỰ NHIÊN BỰC MÌNH
Tôi, nhờ ơn Trời Phật,
Gặp may nhiều trong đời.
Giờ tuổi xưa nay hiếm,
Đáng lẽ nên nghỉ ngơi.
Vui vầy bên con cháu,
Đúng nghĩa một người già.
Hít thở rồi đi bộ,
Chăm chút mấy bồn hoa...
Thế mà vẫn phải nói,
Chuốc nhiều nỗi ưu phiền.
Vì không thể im lặng,
Vì xã hội chưa yên.
Đơn giản tôi chỉ muốn
Đất nước được thái bình.
Đảng lãnh đạo cũng tốt,
Nhưng dân chủ, văn minh.
Ngoài ra không gì khác.
Tôi không muốn làm quan.
Càng không màng danh vọng.
Không gì, ngoài cái nhàn.
Có thể tôi nói đúng,
Mà cũng có thể sai,
Nhưng trung thực, nhất quán,
Sao phải khen, nịnh ai?
Nịnh là để vụ lợi,
Là cái xấu cực kỳ.
Tôi không muốn gì cả,
Vậy thì nịnh làm gì?
Đây là trang mạng mở.
Thích thì cứ đọc chơi.
Không thích thì tự biến.
Không đuổi, cũng không mời.
PS
Các bác đọc thì sướng.
Nhưng nhà nước cáu lên,
Tôi là người bị bắt.
Các bác thì bình yên.
NHỚ TU KHẨU
Các bác nhớ tu khẩu.
Không nên mắng công an
Là chó này chó nọ.
Biết đâu lại mắng oan?
Người cũng ba bảy loại
Ở mọi ngành, mọi nơi.
Không vơ đũa cả nắm,
Phải đúng tội, đúng người.
Cứ công bằng mà nói,
Tôi thấy công an ta
Giờ cũng không đến nỗi.
Chí ít khác xưa xa.
Họ cũng vất vả lắm,
Chang giữa nắng suốt ngày.
Đêm trực, lo canh giữ
Cho chúng ta ngủ say.
Cá nhân tôi, phạm lỗi,
Nhiều khi họ cho qua.
Tức cũng có tình đấy.
Một phần vì tôi già.
Thì vẫn, tiên trách kỷ
Rồi mới hậu trách nhân.
Công an giờ, tôi nghĩ,
Phần lớn cũng vì dân.
ÉTIENNE DE LA BOÉTIÉ
(Thế kỷ 16)
(Thế kỷ 16)
Khoảng thời gian tồn tại
Một chế độ độc tài
Có thể sẽ rất ngắn,
Hoặc ngược lại, rất dài.
Điều này chỉ phụ thuộc
Vào thái độ mọi người -
Họ muốn làm nô lệ
Hay tự do suốt đời.
Chỉ cần bất tuân lệnh,
Không bạo lực đấu tranh,
Dân có thể xóa bỏ
Độc tài và bạo hành.
Không bạo lực đấu tranh,
Dân có thể xóa bỏ
Độc tài và bạo hành.
Vì sao hàng chục triệu,
Hàng trăm triệu con người
Chịu cúi đầu khuất phục
Trước quyền lực một người?
Hàng trăm triệu con người
Chịu cúi đầu khuất phục
Trước quyền lực một người?
Vì trăm triệu người ấy
Đã chấp nhận sống hèn,
Tự nguyện làm nô lệ
Cho độc tài, bạo quyền.
Đã chấp nhận sống hèn,
Tự nguyện làm nô lệ
Cho độc tài, bạo quyền.
Sức mạnh của bạo chúa
Nhờ thế được bảo tồn.
Không còn cái hèn ấy,
Bạo chúa sẽ không còn.
Nhờ thế được bảo tồn.
Không còn cái hèn ấy,
Bạo chúa sẽ không còn.
*
Đó là nội dung chính
Cuốn sách “Luận bàn về
Sự nô lệ tự nguyện”
Của De La Boetié.
Là luật sư người Pháp,
Đồng thời là nhà văn
Vào thế kỷ mười sáu,
Cách đây năm trăm năm,
Ông viết cuốn sách ấy,
Tuổi chưa đến hai mươi.
Một tư tưởng tiến bộ
Giúp giải phóng loài người.
*
Cuối sách, ông để lại
Một thông điệp tuyệt vời:
“Hãy thôi làm nô lệ,
Anh sẽ lại là người!”
HẠT GIỐNG ĐỎ
Tôi diện “hạt giống đỏ”,
Đảng gieo xuống đất Nga.
Mà rồi không chịu đỏ.
Cũng buồn cho đảng ta.
Màu gì mà chẳng được.
Xanh là màu tốt lành.
Màu đỏ kinh bỏ mẹ,
Toàn bạo lực, chiến tranh.
Cộng sản là thế đấy,
Vừa ác vừa ngu lâu.
Chia dân thành giai cấp.
Chia người theo sắc màu.
Xanh hay đỏ, quan trọng,
Sống tử tế làm người.
Mà hình như tôi sống
Cũng có ích cho đời.
*
Vậy là tôi, mầm đỏ,
Giờ cố gieo mầm xanh.
Chỉ với một mong muốn
Xã hội được tốt lành.
TỰ VÀO TÙ
Vậy là thêm năm nữa
Vẫn chưa bị nhập kho.
Tức là ta cũng có
Dân chủ và tự do.
Cảm ơn đảng, chính phủ
Không cấm đoán như xưa.
Đã cho dân được nói,
Dẫu chỉ mức vừa vừa.
Như thế là rất tốt
Cho cả đảng, cả dân.
Đó cũng là dấu hiệu
Mọi cái đang tốt dần.
Tôi ăn lộc nhà nước,
Luôn nhớ ơn suốt đời,
Nhưng nói, vẫn phải nói.
Nói thay cho nhiều người.
Vả lại, chỉ thơ phú,
Ba cái chuyện phù du.
Muốn bắt, cứ gọi điện.
Tự tôi sẽ vào tù.
NGUYỄN CAO KỲ
Theo trang mạng Chú Tễu,
Thì ông Nguyễn Cao Kỳ
Từng kêu gọi hòa giải
Với cộng sản Bắc Kỳ.
Lượng kiều hối nhờ thế
Tăng ở mức bất thường.
Ông, cộng sản ca ngợi,
Biết hướng về quê hương.
Thế mà khi ông mất,
Có di chúc, sau này
Chết, muốn được chôn cất
Tro cốt ở Sơn Tây.
Người nhà về xin phép,
Thì cộng sản nói không.
Hòa giải ta là thế.
Ngẫm mà thấy đau lòng.
GỬI MỘT BÁC VIỆT KIỀU
Một chút đất của đất,
Một chút trời của trời.
Ta, nhiều chút cộng lại,
Thành dân tộc, loài người.
Đừng để chút đất ấy
Biến vào cõi hư không.
Đừng để chút người ấy
Bị tách khỏi cộng đồng.
Một chút yêu, chút nhớ,
Tích tụ thành tình thương.
Đừng vô tình để mất
Sợi kết nối quê hương.
Quê hương đang gặp khó,
Nhưng hy vọng vẫn còn.
Hãy nén lòng chấp nhận
Chút đau và chút buồn.
TỰ DO VÀ NÔ LỆ
“Dẫu ít nhiều mạo hiểm
Nhưng tôi thích tự do
Hơn nô lệ ấm cúng,
Thậm chí được ăn no”.
Khai quốc công thần Mỹ,
Thomas Jefferson
Đã tuyên bố như vậy,
Mà không chỉ một lần.
Cái gì cũng có giá.
Nhất là giá tự do.
Tự do phải tranh đấu,
Không xin, cũng không cho.
Đang trả cái giá ấy
Là I-rắc, Sy-rie.
Ta cũng không ngoại lệ.
Freedom isn’t free!
VU DINH KY
“Xã hội trở nên xấu
Do người xấu một phần.
Phần lớn do người tốt
Im lặng để yên thân.
Khi bầy cừu ngoan ngoãn
Đứng cho sói xén lông.
Một vài con là đủ
Cai trị cả đám đông.
Bị sợ hãi chi phối,
Cái ác sẽ lên ngôi.
Văn minh sẽ xuống cấp,
Đạo đức sẽ suy đồi.
Rất nhiều người cam chịu
Thân phận của loài cừu.
Nhưng họ luôn cãi lại,
Họ không phải là cừu”.
VÕ HỒNG LY
“Tôi sẵn sàng chấp nhận
Sống kham khổ, bình thường,
Hơn giàu sang phú quý
Nhờ việc làm bất lương.
Tôi sẵn sàng chấp nhận
Nghèo, được ngẩng cao đầu,
Hơn cúi lưng, quỳ gối
Để trở thành người giàu.
Tôi sẵn sàng chấp nhận
Tất cả mọi khổ đau,
Làm phản động yêu nước,
Hơn bán nước cho Tàu”.
BIỂU HIỆN SUY ĐỒI
Chuyện riêng tư, tế nhị,
Không cần phải nói ra.
Thế mà rồi, thật lạ,
Bây giờ ở nước ta
Cứ như đã hẹn trước,
Người ta đang tớn lên
Bộc toạc hết mọi chuyện,
Phản cảm và vô duyên.
Đâu đó có lễ hội
Rước cậu nhỏ đàn ông.
Cậu nhỏ mà không nhỏ,
Cương cứng, sơn màu hồng.
Các cô gái mới lớn
Không xấu hổ đã đành,
Còn tranh nhau chụp ảnh.
Một dấu hiệu chẳng lành.
Người ta mời bọn trẻ
Ăn bánh ngọt, bánh mì
Cũng có hình cậu nhỏ.
Chẳng hiểu để làm gì.
Người ta viết tiểu thuyết
Miêu tả chuyện làm tình
Cận cảnh và dung tục
Như loài vật vô minh.
Rồi cuốn tiểu thuyết ấy
Được trao giải, nêu gương
Một chiến tích phá hoại
Đạo lý và luân thường.
Các đoàn viên cộng sản
Tổ chức nhiều trò chơi
Thô tục và bậy bạ,
Tôi xem, giận tím người.
Dẫu là người hiện đại,
Không khó tính, nhưng tôi,
Cho đó là biểu hiện
Của đạo đức suy đồi.
CHẶT TAY QUAN THAM NHŨNG
Ông ứng viên tổng thống
Ở xứ Mexico
Có một cam kết lạ,
Nhưng không phải điên rồ,
Rằng quan nào tham nhũng
Sẽ bị ông chặt tay.
Tôi thấy ý tưởng được.
Chúng ta nên học ngay.
Một, số quan tham nhũng
Nhất định sẽ giảm nhiều.
Ngân khố bớt hao hụt,
Nhà nước có tiền tiêu.
Hai, khi tay bị chặt,
Thì số lượng các quan
Sờ mông vú phụ nữ
Cũng sẽ giảm, khỏi bàn.
Ba, có thêm cơ hội
Phát triển mạnh một ngành,
Là ngành chân tay giả.
Vậy thì phải học nhanh.
Đấy là chưa nói chuyện
Ai ra đường, cụt tay,
Thì không cần phải nói.
Nhìn cái là biết ngay.
XẤU HỔ
Không gì đáng xấu hổ
Bằng nhà thơ, nhà văn
Nhắm mắt trước đau khổ
Và bất công của dân.
Lại càng đáng xấu hổ
Loại đĩ bút văn nô,
Thấp tầm về trí tuệ,
Cao tầm về nâng bô.
Cũng là đáng xấu hổ
Loại giải thưởng quốc gia,
Chui mãi mà chưa thoát
Cái váy của đàn bà.
Cũng trót nghiệp văn bút,
Nhưng tôi không bao giờ
Xem những bọn đã nói
Xem những bọn đã nói
Là đồng nghiệp văn thơ.
VIỆC GÌ PHẢI LĂN TĂN
Ta, những người tử tế,
Đã vì nước dấn thân,
Muốn bắt thì cứ bắt,
Việc gì phải lăn tăn.
Còn có người tranh đấu,
Chống bạo quyền, độc tài,
Tức vận nước chưa hết
Và vẫn còn tương lai.
NÓI SAI TÔI CHẾT LIỀN - 3
Không có sự giúp đỡ
Của tư bản thối tha
Về phát triển kinh tế,
Thì đất nước chúng ta
Của tư bản thối tha
Về phát triển kinh tế,
Thì đất nước chúng ta
Đã cán đích cộng sản
Từ một chín bảy lăm.
Thứ cộng sản hang động,
Nghèo đói và tối tăm.
Từ một chín bảy lăm.
Thứ cộng sản hang động,
Nghèo đói và tối tăm.
Tiếc, cái đáng học nhất
Là dân chủ, nhân quyền
Các bố lại không học.
Nói sai tôi chết liền.
Là dân chủ, nhân quyền
Các bố lại không học.
Nói sai tôi chết liền.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét